1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Tập 439 [Chương 2193 đến 2197]

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Tập 439 [Chương 2193 đến 2197]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2193: Thức tỉnh (Hạ)

Ngũ giác bị cướp mất, cảm giác bị phong kín, không thấy gì, không nghe được gì, không ngửi được gì, không cảm giác được gì sẽ làm người ta phát cuồng. Nhiều Hắc Ma tộc cao đẳng đều nổi điên, thường khi đã điên thì không quan tâm gì hết, đánh lung tung, năng lượng mạnh mẽ tứ tán ảnh hưởng bốn phía.

Càng lúc càng nhiều Hắc Ma tộc điên gây rắc rối lớn cho Tô Nguyệt Tịch, vì nàng còn phải lo cho Sở Mộ, tránh để hắn bị Hắc Ma tộc nổi điên đánh trúng.

Có mấy Hắc Ma tộc đánh lung tung lao ra ngoài Ám Hắc Vô Giới, phát hiện ngũ giác, cảm giác đều trở lại, mừng rỡ vội vàng truyền tấn ra ngoài, triệu tập đội Hắc Ma tộc gần nhất.

Một đội cách gần nhất nhận được truyền tấn liền đến ngay.

Tô Nguyệt Tịch không thể ngăn cản, nếu chỉ có một mình nàng dù không giết hết đám Hắc Ma tộc cũng nhẹ nhàng rút đi. Nhưng thêm một Sở Mộ hôn mê bất tỉnh, không có chút sức tự bảo vệ thì kết quả khác đi.

Dù bây giờ Tô Nguyệt Tịch giết Hắc Ma tộc bát phẩm, thậm chí có thể chiến đấu với Hắc Ma Thống Lĩnh nhưng Hắc Ma tộc cường đại quá nhiều, những Hắc Ma tộc này chẳng phải con kiến.

Tô Nguyệt Tịch lấy nhiều đan dược ra dùng, không có thời gian luyện hóa từ từ. Trong tình huống thế này sẽ còn đọng lại chút đan dược ảnh hưởng kinh mạch, sau này phải dành thời gian xua tan nó.

Kiếm nguyên trong người nhanh chóng phục hồi tiếp tục thi triển Ám Hắc Vô Giới, Tô Nguyệt Tịch cắm kiếm xuống đất, biểu tình nghiêm túc hai tay nhanh chóng ngưng chuyển động như đang kết ấn ký.

Năng lượng thứ năm của hắc ám thánh thể bày ra.

Dao động hắc ám mãnh liệt phát tán từ cơ thể Tô Nguyệt Tịch, như thủy triều lên xuống.

Ngay sau lưng người Tô Nguyệt Tịch bộc phát lực hút mạnh mẽ trong khoảnh khắc hoàn toàn hấp thu lực lượng Ám Hắc Vô Giới vào người mình, bao gồm hơi thở hắc ám trong phạm vi ngàn thước cũng bị hút. Trong ngàn thước trống rỗng, trắng mờ ngắn ngủi làm các Hắc Ma tộc ở gần đó cảm thấy khó chịu.

So sánh Hắc Ma Uyên là biển thì Hắc Ma tộc như con cá trong biển, lúc này nước biển bị rút một lượng nhất định làm con cá khó chịu.

Nhưng rất nhanh lực lượng và hơi thở hắc ám từ nơi khác ùa đến, bổ sung trống rỗng trong chớp mắt. Hắc Ma tộc nhân dễ chịu hơn chút, không kiềm được hít sâu.

Ngay lúc này bùm một tiếng, một đoàn lửa đen dâng lên từ cơ thể Tô Nguyệt Tịch, bốc cháy hừng hực. Lửa đen không chút nhiệt độ, dường như là giả nhưng ẩn chứa uy năng khiến người hoảng loạn.

Trong lửa đen cháy hừng hực Tô Nguyệt Tịch tựa như ma nữ giáng lâm.

Giây sau lửa đen tụ tập sau lưng Tô Nguyệt Tịch co duỗi tụ thành cánh ma lửa đen.

Đôi cánh ma lửa đen đập nhẹ, các cao thủ Hắc Ma tộc chỉ nhìn thấy một luồng sáng đen thoáng qua, ngay sau đó có người bị chém giết.

Hắc Ám Ma Thần biến!

Đây là ích lợi thứ năm sau khi thức tỉnh hắc ám thánh thể, nhưng Tô Nguyệt Tịch vừa thức tỉnh còn chưa quen thuộc, cộng thêm không đủ lực lượng nên thi triển ra Hắc Ám Ma Thần biến không hoàn chỉnh, hoặc nên nói là chỉ được một phần nhỏ.

Dù chỉ là phần nhỏ đã giúp Tô Nguyệt Tịch tăng thực lực rất nhiều, với tốc độ tuyệt đối dù là Hắc Ma Tướng Lĩnh cũng không thể bắt giữ quỹ tích của nàng.

Một kiếm một tên, nhanh tột độ, không thể ngăn cản. Chớp mắt tất cả Hắc Ma tộc chết dưới kiếm của Tô Nguyệt Tịch, chính nàng cũng không ngờ uy năng của Hắc Ám Ma Thần biến kinh người đến vậy, nếu sớm biết thì nàng đã không thi triển Ám Hắc Vô Giới mà trực tiếp dùng Hắc Ám Ma Thần biến.

Giết mấy chục Hắc Ma tộc cao đẳng xong Tô Nguyệt Tịch không rảnh lấy chiến lợi phẩm, bởi vì nàng cảm giác càng nhiều hơi thở cường đại đến gần.

Cánh ma lửa vỗ đập, Tô Nguyệt Tịch đến bên cạnh Sở Mộ, ôm hắn bay cái vèo đi xa.

Ba giây sau, một đội Hắc Ma tộc nhân xuất hiện, thấy mấy chục xác cùng tộc thì mắt rực cháy lửa giận, cực kỳ tức giận.

– Là ai mà dám giết dũng sĩ của tộc ta!?

– Điều tra!

Bọn chúng tìm tòi từ dấu vết, hơi thở để lại trên cái xác ở hiện trường, phán đoán hướng hung thủ rời đi. Mấy chục Hắc Ma tộc giục hắc ma thú nhanh chóng đuổi theo, hướng chúng chọn đúng là hướng Tô Nguyệt Tịch mang Sở Mộ rời đi.

***truyện Kiếm Hiệp

Một luồng sáng đen xé gió bay tới, giây sau đáp xuống, cánh ma lửa sau lưng Tô Nguyệt Tịch tan biến lại hóa thành đoàn lửa đen chui vào người nàng.

Tô Nguyệt Tịch đáp xuống đất, mặt nàng trắng bệch. Tuy Hắc Ám Ma Thần biến mạnh nhưng tiêu hao lực lượng quá nhiều, không thể kéo dài lâu được.

Nơi này chắc cách hiện trường đã rất xa.

Tô Nguyệt Tịch lại cõng Sở Mộ đi tới, hấp thu lực lượng hắc ám trong Hắc Ma Uyên phục hồi lực lượng tiêu hao. Điểm mạnh của hắc ám thánh thể lại thể hiện, lực lượng hắc ám liên miên không dứt tuôn vào cơ thể Tô Nguyệt Tịch, nhanh chóng phục hồi tu vi.

Trong Hắc Ma Uyên nguy hiểm còn nhiều hơn trước kia, tiếp tục ở lại đây tùy thời gặp nguy hiểm, nhưng muốn rời đi rất khó khăn. Ngoài rìa Hắc Ma Uyên có cường giả Hắc Ma tộc chờ sẵn, ai muốn đi sẽ gặp bọn chúng, bị chặn giết.

Trận huyết chiến diễn ra ở biên giới Hắc Ma Uyên, cao thủ Hắc Ma tộc không ngừng chết đi, cao thủ từ ngoài đến cũng chết, tổn thất nặng nề.

Tô Nguyệt Tịch cõng Sở Mộ tiến lên, nhiều lần gặp cường địch, nhiều lần rút kiếm chiến đấu, chém giết, chạy trốn. Huyết chiến không ngừng nghỉ khiến Tô Nguyệt Tịch càng quen thuộc hắc ám thánh thể, ứng dụng quen tay với các loại năng lực hắc ám thánh thể.

Bây giờ Ám Hắc Vô Giới phát triển, phạm vi bao phủ đến một trăm năm mươi thước, đây là sự thăng cấp.

Nhưng bây giờ Tô Nguyệt Tịch rất nguy hiểm, mới gần đây nàng cõng Sở Mộ gặp một đội Hắc Ma tộc, trong đó có Hắc Ma Thống Lĩnh. Tô Nguyệt Tịch dốc hết sức giết nhiều cao thủ Hắc Ma tộc, dùng Hắc Ám Ma Thần biến suýt giết được Hắc Ma Thống Lĩnh. Nhưng vì Sở Mộ bị nguy hiểm, Tô Nguyệt Tịch đành bỏ cuộc chạy đi cứu viện Sở Mộ, Hắc Ma Thống Lĩnh nắm bắt cơ hội đánh nàng bị thương.

Tô Nguyệt Tịch mang theo Sở Mộ chạy trốn giờ kiệt sức rớt xuống đất, gặp một đội nhân tộc. Không ngờ mấy nhân tộc bị sắc đẹp của Tô Nguyệt Tịch hấp dẫn, nhìn mặt nàng trắng bệch bộ dạng kiệt sức, cộng thêm Sở Mộ hôn mê bất tỉnh thế là nổi máu dê.

Mấy nhân tộc tu vi cao, bây giờ Tô Nguyệt Tịch đang kiệt sức không đối kháng nổi.

Mắt Tô Nguyệt Tịch lóe tia quyết tuyệt, khi nàng đang định làm liều thì Sở Mộ hé mắt ra.

– Mỹ nhân, ở chung với cái tên bệnh èo uột này không có tương lai, hay là đi theo chúng ta? Hầu hạ chúng ta sung sướng bảo đảm nàng sẽ sướng vô biên.

– Đúng rồi, mỹ nhân như nàng nên được nuôi trong cung điện hoa lệ chứ không phải mạo hiểm ở nơi hung hiểm như Hắc Ma Uyên.

Mấy nhân tộc nổi máu dê, bị sắc đẹp làm mụ đầu.

Chương 2194: Giao cho ta

Tô Nguyệt Tịch vốn đã xinh đẹp động lòng người, sau khi thức tỉnh hắc ám thánh thể tăng sức quyến rũ nhiều thêm, toát ra hơi thở bí ẩn khó lường khiến người muốn tìm hiểu kỹ.

Giờ Tô Nguyệt Tịch đã kiệt sức, mặt tái nhợt cho cảm giác yếu đuối, vì các loại nguyên nhân khó trách mấy nhân tộc nổi máu dê đến quên tất cả.

Có tổng cộng bốn tên, trong đó một người là Niết Bàn bát trọng thiên, ba người là Niết Bàn thất trọng thiên. Có thể sống sót trong Hắc Ma Uyên, đặc biệt khi Hắc Ma tộc tập thể hành động chứng minh vận may và thực lực của họ đều bất phàm.

Nếu Tô Nguyệt Tịch còn sức mạnh thì bốn người này không là gì với nàng.

Dù hiện tại gần kiệt sức Tô Nguyệt Tịch cũng sẽ không ngồi chờ chết, nàng còn sức đánh, chẳng qua hậu quả khó đoán.

Dao động lực lượng yếu ớt ngưng tụ trên người Tô Nguyệt Tịch, dần mạnh mẽ dâng lên. Mặt Tô Nguyệt Tịch càng tái, dường như đang cạn kiệt.

Ngay lúc này một giọng nói vang bên tai Tô Nguyệt Tịch, thanh âm dịu dàng, cảm giác như đã lâu không nghe, khiến nàng cứng người suýt bật khóc.

Sở Mộ mở mắt ra lạnh nhạt nói:

– Mấy người kia… Giao cho ta đi.

– Ừm!

Tô Nguyệt Tịch tán đi sức mạnh, đút kiếm vào vỏ, người căng cứng cũng thả lỏng.

Bốn nhân tộc nói:

– Ô, mỹ nhân biết chống cự vô dụng nên bỏ cuộc sao?

– Lựa chọn thông minh.

Bọn họ chú ý thấy Sở Mộ mở mắt ra nhưng không để bụng, vì hắn không phát ra dao động hơi thở cường đại gì, ngược lại hơi yếu ớt.

Sở Mộ mới tỉnh, hắn đáng dậy, hơi thở yếu ớt.

Tuy Sở Mộ đã tỉnh nhưng lực lượng thần niệm, Thần Hoang kiếm nguyên, lực lượng khí lực chưa hoàn toàn phục hồi, mới chỉ bổ sung một phần nhỏ, kém xa thời kỳ đỉnh cao.

Dù vậy Sở Mộ mặt trắng tái chẳng hề sợ hãi.

Thiên Trảm kiếm nằm trong tay, ánh mắt Sở Mộ lạnh lùng liếc bốn nhân tộc.

Lúc hôn mê Sở Mộ không biết gì, khi hắn mới tỉnh dậy nghe rõ mỗi câu bốn nhân tộc nói, cảm giác tình huống của Tô Nguyệt Tịch không được tốt.

– Cái tên mèo bệnh này còn muốn đánh nhau?

Một tu luyện giả Niết Bàn thất trọng thiên chỉ vào tim mình, giễu cợt Sở Mộ:

– Qua đây, gia ở đây này, nào, đâm vào đây thử.

Sở Mộ lạnh nhạt nói:

– Như ngươi mong muốn.

Sở Mộ đâm kiếm ra.

Kiếm quang một đường xé rách hư không hắc ám như sao băng vụt qua chân trời. Khi đám người phản ứng lại thì chỉ thấy một vệt sót lại trong chân không như vĩnh hằng.

Một kiếm rạch chân cương hộ thể của đối phương, xé rách bảo y hộ thể đâm vào ngực vào thẳng trái tim, lực lượng bộc phát nổ nát trái tim.

Một kiếm… diệt gọn!

Dù Sở Mộ chưa lấy lại sức hoàn toàn, thực lực mới hai mươi phần trăm thời kỳ đỉnh cao nhưng hắn vẫn rất mạnh, muốn giết một Niết Bàn thất trọng thiên không khó.

Ba người khác ngây ra, kiếm của Sở Mộ đã rút khỏi trái tim người kia. Từ khi nào tay trái Sở Mộ cầm thanh kiếm khí, hai tay cầm kiếm chém ra hai nhát, quỹ tích bình thường ẩn chứa ý vị thần diệu khó lường.

Tu luyện giả Niết Bàn thất trọng thiên kinh hoàng hét chói tai:

– Không!

Nhưng tiếng hét không thể cứu mạng gã, kiếm quang vụt qua mang đi sự sống.

Chỉ còn lại Niết Bàn bát trọng thiên cuối cùng.

Niết Bàn bát trọng thiên kinh hoàng quát to:

– Ta giết ngươi!

Niết Bàn bát trọng thiên chém kiếm, kiếm thế mạnh mẽ như thiên uy, tu vi bát trọng thiên bày ra rõ ràng.

Một kích hung hãn như thế khiến biểu tình Tô Nguyệt Tịch trầm trọng nhưng Sở Mộ nhẹ nhàng vận dụng song kiếm trong tay chặn lại, vận chuyển, giảm bớt sức, đánh tan, đâm ra từ góc độ huyền diệu.

Kiếm ý thống ngự hết thảy lực lượng, ý kiếm làm Sở Mộ nắm rõ tất cả quỹ tích phản ứng của đối phương.

Đôi mắt tràn ngập kinh ngạc, khó tin, gã là siêu thiên tài Niết Bàn bát trọng thiên nhưng không ngăn được một kiếm của đối phương.

Mọi thứ trước mắt nhạt nhòa, ý thức chìm trong hỗn độn, rơi xuống, biến mất, chết đi.

Sở Mộ liên tục giết bốn người, hắn thở hổn hển, lực lượng vốn hao hút lại bớt một phần.

Sở Mộ liếc Tô Nguyệt Tịch, lạnh nhạt nói:

– Lo phục hồi trước đi.

Tô Nguyệt Tịch gật mạnh đầu:

– Ừm!

Tô Nguyệt Tịch ngồi xếp bằng tập trung phục hồi, lực lượng hắc ám đậm đặc không ngừng tuôn vào cơ thể như từng vòng sóng nước tưới đan điền, kinh mạch gần khô cạn.

Từ lúc Tô Nguyệt Tịch được Sở Mộ cứu ra khỏi Hắc Ma tộc thì nàng không tập trung phục hồi đàng hoàng, bây giờ hắn đã tỉnh, nàng không cần phân tâm nữa, cảm giác lo tập trung phục hồi rất tốt.

Mang theo thỏa mãn khó tả, Tô Nguyệt Tịch hoàn toàn chìm đắm vào phục hồi quên hết mọi thứ bên ngoài. Tô Nguyệt Tịch tin tưởng dù xảy ra chuyện gì thì Sở Mộ có thể giải quyết.

Tô Nguyệt Tịch đang phục hồi lực lượng, Sở Mộ cũng vậy, nhưng hắn không hoàn toàn tập trung mà chỉ tách ra một phần tinh thần khống chế, vận chuyển Thần Hoang kiếm quyết từ từ hấp thu lực lượng nguyên khí quanh người luyện hóa nó.

Tốc độ phục hồi như thế không đủ nhanh nhưng trước mắt đã đủ, chờ Tô Nguyệt Tịch phục hồi hoàn toàn thì Sở Mộ có thể lo tập trung.

Trong Hắc Ma Uyên, bốn phía không có chút dao động hơi thở, tất cả tĩnh lặng.

Vô số lực lượng hắc ám tụ tập về, một phần nhỏ bị Sở Mộ hấp thu, phần lớn tuôn vào cơ thể Sở Mộ. Khí thể đen bao bọc Tô Nguyệt Tịch lại, lấp lánh sáng.

Sở Mộ vừa hấp thu lực lượng phục hồi vừa chú ý động tĩnh xung quanh, chú ý đến Tô Nguyệt Tịch. Sở Mộ động ý niệm, rất bất ngờ. Sở Mộ nhớ lúc trước Tô Nguyệt Tịch phục hồi tốc độ hấp thu lực lượng hắc ám không mau như vậy, bây giờ nhanh gấp mấy lần.

Sở Mộ thầm nghĩ:

– Hay đây là tác dụng của hắc ám thánh thể?

Sở Mộ đoán đúng nhưng không hoàn toàn, vì đó chỉ là một ưu thế của hắc ám thánh thể.

Thời gian chậm rãi trôi nhưng khó biết trong Hắc Ma Uyên này.

Tô Nguyệt Tịch mở mắt ra, tia sáng lấp lánh vụt qua, hơi thở khuếch tán, nàng đã hoàn toàn phục hồi.

Sở Mộ không nói gì, hắn ngồi xếp bằng giao việc phòng hộ cho Tô Nguyệt Tịch, hắn lo tập trung phục hồi lại lực lượng.

Chuyến đi đến lãnh địa Hắc Ma tộc vốn Sở Mộ không nắm chắc gì, nhưng không thể bỏ mặc Tô Nguyệt Tịch nên đành mạo hiểm, đó là kết cục chết mười mươi. Sở Mộ cảm thấy làm chuyện gì luôn có một đường sự sống, miễn nắm chắc là có thể gặp dữ hóa lành.

Khiến Sở Mộ bất ngờ là hắn được giúp đỡ ngoài ý muốn, thanh âm vang lên trong lòng hắn chính là cường giả vô địch trong Kiếm Tông Linh Ấn, Bạch Linh.

Từ lần trước Sở Mộ không còn vào Kiếm Tông Linh Ấn nữa, hắn không biết rằng Bạch Linh đã biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Được Bạch Linh giúp đỡ quét sạch áp lực trong lòng Sở Mộ, người tỏa sáng sức sống, càng nắm chắc, tự tin hơn.

Chương 2195: Kiếm Thánh Hạ Trấn Không (Thượng)

Sở Mộ không biết Bạch Linh làm sao giúp hắn được.

Là trực tiếp xuất hiện từ Kiếm Tông Linh Ấn? Dùng thực lực vô địch càn quét Hắc Ma tộc, giết hết sao?

Phút cuối Sở Mộ biết cái gọi là giúp đỡ là khiến hắn nắm giữ lực lượng mạnh mẽ, lực lượng đó là Bạch Linh cho hay đến từ Kiếm Tông Linh Ấn thì hắn không biết. Sở Mộ chỉ biết rằng trong trạng thái đó lực lượng của hắn tăng cao gấp vô số lần, lực lượng tăng vọt mà nằm trong sự kiểm soát của mình.

Sở Mộ tiến vào trạng thái rất kỳ lạ, các loại năng lực hắn nắm giữ được kết hợp lại tụ thành một dòng, duy nhất, không rò rỉ cái nào ra, mỗi phần lực lượng phát huy ra uy năng trọn vẹn không lãng phí.

Với trạng thái đó, lực lượng kia, dù là phân thân của Hắc Ma Hoàng cũng chết dưới kiếm của Sở Mộ. Dù tám Hắc Ma Vương liên hợp lại cũng không thể đánh thắng hắn. Mọi thứ xung quanh đều nằm trong tay Sở Mộ, nếu Bạch Linh không nhắc nhở trạng thái kia không thể kéo dài thì hắn còn sẽ chiến đấu tiếp với tám vị Hắc Ma Vương. Cảm giác đó rất tuyệt vời, mỗi phần lực lượng đều bị ngưng tụ, lợi dụng đầy đủ, thời gian sa vào cảm giác đó càng lâu càng có lợi cho Sở Mộ.

Sau khi lao ra lãnh địa Hắc Ma tộc thì trạng thái kia rút đi, di chứng xuất hiện. Sở Mộ rất bất ngờ, di chứng đến nhanh, đột ngột, mãnh liệt làm hắn thoáng chốc yếu đuối.

Cảm giác yếu ớt đến từ linh hồn, kiếm nguyên, cả người yếu từ trong ra ngoài.

Lúc ấy hắn nên dừng lại lo nghỉ ngơi, khiến lực lượng phục hồi từ từ. Nhưng lúc bấy giờ mới chỉ rời khỏi lãnh địa của Hắc Ma tộc, vẫn còn rất nguy hiểm, Tô Nguyệt Tịch thì đang hôn mê, hắn không dám dừng lại không thì sẽ thất bại trong gang tấc. Sở Mộ cắn răng cố chống, đào móc tiềm lực của mình, hao hết mỗi phân lực lượng cho đến phút cuối.

Làm như vậy tương đương với cạn kiệt lực lượng của mình, nếu nghiêm trọng sẽ tạo thành tổn thương vĩnh cửu. Sở Mộ khá may mắn, tuy cạn kiệt hôn mê nhưng không bị tổn thương gì, từ từ tự phục hồi cho đến mới rồi bổ sung đủ thì tự động tỉnh dậy.

Trong lúc hôn mê Sở Mộ không biết gì, nhưng nhận được lực lượng cường đại thì từng chút một lắng đọng trong lòng hắn. Trước khi thức tỉnh có một thời gian sắp xếp lại, nếu không phải bị quấy nhiễu, cộng thêm không biết đang ở đâu, có an toàn không thì Sở Mộ định sắp xếp xong hết mới tỉnh dậy.

Vừa rồi gặp bốn đối thủ khá mạnh, Sở Mộ chỉ còn lại một chút thực lực nhưng vẫn giết người thành công cũng là nhờ thu hoạch của hắn.

Hiện tại Sở Mộ càng mạnh.

Hơi thở mạnh mẽ như thủy triều dâng lên, phập phồng có sóng âm vô hình rồi lại không thanh âm.

Như chấm dứt.

Sở Mộ đứng dậy, lực lượng đã phục hồi hoàn toàn.

Sở Mộ kiểm tra một phen, thầm cười nhủ rằng:

– Không ngờ lực lượng hao hết cạn kiệt, sau khi phục hồi có tiến bộ.

Tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên trung kỳ nay lên đến Niết Bàn đỉnh ngũ trọng thiên, nhưng chỉ là luyện khí, luyện thể không tiến bộ, vẫn là ngũ trọng thiên trung kỳ.

Sở Mộ phát hiện lực lượng thần niệm của mình dường như càng ngưng tụ hơn chút.

Tóm lại là mạnh hơn trước lúc Sở Mộ hôn mê nhiều.

Sở Mộ thầm gọi Bạch Linh nhưng không được đáp lại, hiện giờ không phải lúc vào Kiếm Tông Linh Ấn, hắn đành tạm gác lại.

Sở Mộ trò chuyện vài câu với Tô Nguyệt Tịch, nàng nói đơn giản nhẹ nhàng nhưng hắn tưởng tượng được sau khi hôn mê nàng mang theo hắn trải qua nguy hiểm cỡ nào. Sở Mộ tràn đầy cảm kích nhưng không nói ra miệng, vì không cần thiết, không cần nói.

Sở Mộ muốn hiểu nhiều về hắc ám thánh thể, Tô Nguyệt Tịch không giấu diếm nói hết cho hắn nghe.

Đơn giản là Tô Nguyệt Tịch bây giờ mạnh hơn lúc trước nhiều, nếu thi triển Hắc Ám Ma Thần biến thì thực lực sẽ tăng thêm một bước.

Nghe Tô Nguyệt Tịch kể Sở Mộ biết đại khái Hắc Ma tộc hầu như tập thể hành động lùng sục khắp nơi tìm hai người. Tức là Hắc Ma Uyên bây giờ rất nguy hiểm, tùy thời sẽ gặp cường giả Hắc Ma tộc vây công. Biên giới Hắc Ma Uyên thì có nhiều Hắc Ma tộc trấn thủ ngăn không cho Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch rời đi.

Sở Mộ ngẫm nghĩ một lúc, chuyện rời khỏi Hắc Ma Uyên rất khó khăn, ít nhất là tình hình hiện tại. Ở trong Hắc Ma Uyên sẽ an toàn hơn chút.

Sở Mộ trưng cầu ý kiến:

– Chúng ta tìm thêm một lúc đi, nếu đúng là không thấy Thần Châu Thâm Lam thì hẵng rời đi.

Tô Nguyệt Tịch gật đầu.

Sở Mộ phát hiện ánh mắt Tô Nguyệt Tịch nhìn mình hơi khác xưa, nhưng hắn không nghĩ nhiều.

Vì Sở Mộ đang bận suy nghĩ một vấn đề, làm một quyết định.

Hai người ở chung đến nay có thể nói là bằng hữu, bằng hữu trải qua đau khổ sinh tử, đáng để tin tưởng, nếu vậy thì…

Sở Mộ lật tay lại, một viên châu màu lam sâu thẳm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Tô Nguyệt Tịch hé môi, chợt mắt trợn to lóe tia kinh diễm, bị hấp dẫn.

– Đây chính là Thần Châu Thâm Lam.

Sở Mộ khẽ nói:

– Không biết giữa thần châu có cảm ứng với nhau không?

Đúng thế, Sở Mộ lấy Thần Châu Thâm Lam ra vì muốn thử xem các Thần Châu Thâm Lam có cảm ứng với nhau không? Nếu có thì tìm Thần Châu Thâm Lam khác sẽ tiện hơn chút.

Thần Châu Thâm Lam nằm trong tay mà không xuất hiện động tĩnh gì, Sở Mộ không gấp, hắn chờ đợi.

Thời gian chậm rãi trôi, nửa canh giờ qua đi, lỗ tai Sở Mộ nhúc nhích, hắn nghe tiếng vang khẽ nhanh chóng đến gần. Sở Mộ lất tay cất Thần Châu Thâm Lam vào tiểu không gian tùy thân.

Ba giây sau, Tô Nguyệt Tịch nhìn một hướng.

Là một đội Hắc Ma tộc.

Đội Hắc Ma tộc này do một Hắc Ma Thống Lĩnh dẫn dắt.

Mắt Sở Mộ sáng rực.

Sở Mộ nói:

– Tô Nguyệt Tịch, giết người đi.

Sở Mộ lắc người nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn bay hướng đội Hắc Ma tộc. Tô Nguyệt Tịch theo sát, hơi thở dần ngưng tụ.

– Nhân tộc!

– Một nam một nữ!

– Là nàng ta, hắc ám thánh thể!

– Nữ bắt sống, nam thì giết chết!

Hắc Ma Thống Lĩnh dẫn theo đám Hắc Ma tộc cao đẳng cuồng giết.

Không cần nói nhảm nhiều, hai bên như nước với lửa, hoặc ngươi chết hoặc ta mất, chỉ có chiến đấu, dùng kiếm trong tay quyết định sống chết thắng thua.

Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch một trái một phải giết hướng một đội Hắc Ma tộc.

Từ khi nào Bất Diệt kiếm xuất hiện trong tay trái Sở Mộ, hắn không thi triển kiếm vực, không dùng lực tràng, chỉ đơn thuần bằng tốc độ như tia chớp gió rít siêu nhanh.

Kiếm động, kiếm quang tách lìa, trong bình thường ẩn chứa vô vàn huyền diệu, tâm đến, kiếm đến.

Cạn kiệt lực lượng một lần khiến Sở Mộ nắm chắc, ứng dụng cảnh giới trong lòng có kiếm sâu sắc hơn.

Kiếm quang vụt qua, có huyết quang chợt lóe, tiếng hét đứt đoạn.truyện ma

Sở Mộ như hóa thành kiếm quang phá mở các lớp chướng ngại giết vào đội Hắc Ma tộc, nơi hắn đi qua song kiếm không chút nương tình.

Chương 2196: Kiếm Thánh Hạ Trấn Không (Hạ)

Giết giết giết giết giết!

Kiếm của Tô Nguyệt Tịch như tia chớp đen, u tối mà sắc bén, uy lực kinh người. Thức tỉnh hắc ám thánh thể khiến mỗi nhát chém của Tô Nguyệt Tịch càng mạnh hơn.

Chỉ mười giây ngắn ngủi mấy chục Hắc Ma tộc cao đẳng còn mình Hắc Ma Thống Lĩnh là lành lặn, còn lại chết hết.

Hắc Ma Thống Lĩnh rít gào, sắp nổi điên:

– Không thể nào!

Không cách nào tưởng tượng, hai nhân tộc trong mười giây ngắn ngủi đồ sát sạch thuộc hạ dưới tay gã.

Lửa giận tăng vọt, Hắc Ma Thống Lĩnh thi triển bí pháp của Hắc Ma tộc. Lực lượng hắc ám không ngừng tụ tập, thân thể vốn vô cùng vạm vỡ lại trướng to một vòng, cơ bắp cuồn cuộn như làm bằng sắt, thoạt trông lớn gấp đôi, hơi thở vòng quanh người gã cực kỳ cứng rắn.

Hắc Ma Thống Lĩnh với bí pháp tăng thực lực lên một bậc, càng mạnh mẽ hơn:

– Chết đi!

Hắc Ma Thống Lĩnh giơ búa to chém mạnh vào Sở Mộ, búa chém xuống như muốn mở mang thiên địa.

Nhát búa thế lớn lực nặng, hung mãnh tuyệt luân, một ngọn núi to cũng sẽ bị chém đôi. Hơi thở đáng sợ làm người ta chấn động tinh thần, kinh hoàng. Sở Mộ nheo mắt, đáy mắt lóe tia sáng, hắn thấy rõ quỹ tích búa to chém xuống, bất cứ biến đổi gì đều không thể chạy khỏi đôi mắt hắn, bị nắm rõ trong lòng bàn tay.

Sở Mộ chỉ lắc nhẹ, búa to chém xuống, lưỡi búa vô cùng cuồng bạo sắc bén dán sát ngực hắn. Song kiếm với góc độ không tin được một đâm một chém.

Kiếm đâm trúng áo giáp của Hắc Ma Thống Lĩnh, kiếm quang đáng sợ đâm thủng áo giáp nhưng bị chặn lại, kiếm khác bị bàn tay gã đập bay.

Lưỡi búa to xoay tròn kéo theo tiếng gió lốc rít gào đáng sợ, phủ quang tầng tầng, hắc ma thú dưới thân phối hợp gã khiến vận tốc quay đạt đến mức tận cùng.

Phủ quang như cơn bão nghiền chém tất cả. Sở Mộ lùi lại nhìn chằm chằm, giây sau hắn nhảy người lên, song kiếm trước sau đâm thẳng vào một điểm.

Vừa tiếp xúc liền lùi, phủ quang nóng cháy xoay tròn từ từ ngừng lại, giữa trán Hắc Ma Thống Lĩnh có một lỗ máu.

Chết!

Một đội Hắc Ma tộc chết hết, không gian giới chỉ của họ thành chiến lợi phẩm của Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch.

Xem tình huống hiện tại thì miễn không gặp gỡ Hắc Ma Vương, Hắc Ma tộc khác không đánh lại Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch.

Sở Mộ bây giờ thực lực có hơi hướm vô địch Niết Bàn cảnh, trừ một số Niết Bàn cửu trọng thiên yêu nghiệt ra không thì tuyệt đối không đánh lại hắn. Có thể đến một bước này Sở Mộ xứng là nghịch thiên.

Sở Mộ lại lấy Thần Châu Thâm Lam ra, lần này viên châu có động tĩnh. Ánh sáng lam thẳm yếu ớt nhấp nháy như đang biểu thị cái gì.

Lực lượng thần niệm bám vào Thần Châu Thâm Lam, cảm ứng kỳ diệu hiện ra trong Sở Mộ, như góc nào đó có một viên Thần Châu Thâm Lam, phương hướng mơ hồ.

Sở Mộ cất Thần Châu Thâm Lam mang theo Tô Nguyệt Tịch đi hướng cảm ứng được.

Tiếp theo bọn họ gặp một nhân tộc.

Khoảng ba, bốn chục tuổi, thân hình cao lớn vai rộng, mặt chữ điền, đôi mắt khép mở bắn ra tia khiếp người.

Khi Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch gặp gỡ thì người này sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu rõ ràng bị thương nặng.

Sở Mộ thầm nghĩ:

– Không lẽ Thần Châu Thâm Lam ở trên người hắn?

Đây chỉ là suy đoán, không cách nào xác định.

Nam nhân trung niên chú ý đến Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch, khi thấy Tô Nguyệt Tịch thì mắt lóe tia kinh diễm sau đó biến mất, tâm chí cứng cỏi khiến Sở Mộ thầm kinh thán. Nam nhân trung niên nhìn Sở Mộ như muốn nhìn thấu hắn, càng xem càng ngạc nhiên.

Sở Mộ chú ý đến nam nhân trung niên cầm thanh trường kiếm sắt đen, kiếm không có vết máu nhưng toát ra sắc bén và sát khí kinh người, dường như trải qua một trận kịch chiến.

Đối phương đang đánh giá Sở Mộ, hắn cũng quan sát kỹ đối phương.

Cuối cùng Sở Mộ đoán người này là một cường giả Thánh cấp, không biết là tu vi Vạn Cổ mấy trọng thiên. Hơn nữa người này là cường giả Thánh cấp lấy kiếm là chính, rất có thể là Kiếm Thánh. Người này bị thương nặng, có lẽ do Hắc Ma tộc.

So với Sở Mộ thì đối phương ít tìm ra manh mối từ người hắn, chỉ có thể khẳng định thanh niên khá trẻ tuổi này có thành tựu bất phàm về kiếm đạo.

Đối phương mở miệng tự giới thiệu tên sau đó mới hỏi hắn, thoạt trông không có ác ý:

– Ta tên Hạ Trấn Không, tiểu hữu tên là gì?

Sở Mộ trả lời:

– Sở Mộ.

Tô Nguyệt Tịch không lên tiếng.

Khi nói tên mình Hạ Trấn Không đặc biệt xem kỹ sắc mặt của Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch, thấy họ nghe tên xong biểu tình không thay đổi dường như chưa từng nghe nói tên của gã thì thầm ngạc nhiên.

Hạ Trấn Không là một cường giả nổi tiếng lẫy lừng trong Thiên Khung vực, cơ bản chỉ cần là tu luyện giả đều biết uy danh của gã. Vì Hạ Trấn Không là cường giả tu vi đến Vạn Cổ thất trọng thiên, còn là một kiếm tu.

Tóm lại Hạ Trấn Không là Kiếm Thánh thất tinh.

Kiếm Thánh vốn đã ít huống chi là đến đẳng cấp thất tinh, đệ nhất thái thượng trưởng lão của Chân kiếm tông ẩn thế không ra đời mới chỉ là Kiếm Thánh lục tinh.

Sở Mộ không biết nam nhân trung niên bị thương nặng trước mắt mình là Kiếm Thánh thất tinh.

Hiếm khi gặp đồng loại không có địch ý trong Hắc Ma Uyên nên Sở Mộ trò chuyện vài câu với Hạ Trấn Không.

Hạ Trấn Không tuy là Kiếm Thánh, còn là thất tinh nhưng không phải loại người mắt cao hơn đầu. Hạ Trấn Không được thành tựu như hôm nay là từng bước vững chắc đi tới, gian khổ thế nào chính gã biết, cực kỳ khắc sâu nên luôn giữ trái tim bình thường.

Hạ Trấn Không sống mấy trăm năm, tiếp xúc rất nhiều người, đủ mọi hạng người. Khi thấy Sở Mộ thì Hạ Trấn Không cảm giác tiểu tử này rất bất phàm, nên muốn làm quen với hắn.

Hôm nay tu vi, thực lực của mình hơn xa đối phương nhưng về sau chưa chắc đối phương không thể đuổi kịp mình, thậm chí vượt qua mình, ví dụ này từ xưa đến nay luôn có.

Trò chuyện mấy câu rồi Hạ Trấn Không nói với Sở Mộ:

– Hắc Ma Uyên rất hung hiểm, đặc biệt bây giờ Hắc Ma tộc nổi điên tập thể hành động giết chóc nhân tộc khắp nơi, Sở tiểu hữu nhanh chóng đi đi.

Sau đó Hạ Trấn Không nói đùa:

– Hắc Ma tộc trời sinh tính hung ác tàn bạo, ngươi mang theo bạn gái như hoa như học, nếu bị Hắc Ma tộc nhân gặp phải sẽ rất rắc rối.

Sở Mộ nói thẳng, quan sát phản ứng của Hạ Trấn Không:

– Chúng ta đến tìm Thần Châu Thâm Lam.

Sở Mộ nói vậy là muốn xác nhận xem Thần Châu Thâm Lam có trong tay Hạ Trấn Không không.

– Người đi vào đây hầu như đều vì Thần Châu Thâm Lam.

Hạ Trấn Không nói:

– Nhưng chưa biết người đó trốn ở đâu, không biết Thần Châu Thâm Lam có bị ai lấy được không.

Chương 2197: Sở Mộ ra tay

Sắc mặt Hạ Trấn Không bình tĩnh làm Sở Mộ ngạc nhiên, không lẽ lúc trước Thần Châu Thâm Lam phản ứng không phải vì cảm giác gần đó có thần châu? Hoặc nên nói là Hạ Trấn Không không lấy được thần châu?

Trong phút chốc đầu óc Sở Mộ lóe qua nhiều suy nghĩ.

Hạ Trấn Không khẽ rên, người run rẩy, một luồng khói đen dâng lên khuôn mặt làm gã biến sắc.

Hạ Trấn Không lập tức ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, gác kiếm trên hai chân, đôi tay ngưng kết thủ ấn hợp nhất, vận chuyển công pháp.

Từng đợt ma khí hắc ám dâng lên trong cơ thể Hạ Trấn Không, tràn ngập thân thể, lực lượng của gã đối kháng với ma khí hắc ám, phong mang như kiếm muốn chém tan ma khí hắc ám. Nhưng ma khí hắc ám cực kỳ ngoan cường, từng đợt từng đợt không ngớt, không ngừng hấp thu lực lượng từ bên ngoài bổ sung tiêu hao đối kháng với lực lượng của Hạ Trấn Không.

Sở Mộ kinh ngạc nói:

– Ma khí hắc ám mạnh quá!

Tô Nguyệt Tịch cũng bất ngờ, ma khí hắc ám này tinh thuần hơn nàng sở hữu rất nhiều.

Sở Mộ cảm nhận kỹ hơn, cho ra kết luận:

– Đây là… lực lượng dao động của Chiến Ma Vương!

Lực lượng của Hạ Trấn Không không ngừng đối kháng với ma khí hắc ám, dần ức chế chúng. Khoảnh khắc ma khí hắc ám sắp bị đánh tan thì biến dị xảy ra, lực lượng ẩn núp trong ma khí hắc ám bùng nổ, lực lượng tràn ngập hơi thở chết chóc, như thích khách tuyệt thế đánh một kích, đột ngột khiến người không chút đề phòng.

Người Hạ Trấn Không run rẩy khẽ rên phun ra ngụm máu, trong máu có sắc đen li ti. Mặt Hạ Trấn Không tái nhợt, người mềm nhũn.

Sở Mộ biến sắc mặt nói:

– Dao động lực lượng của Địa Ma Vương!

Hạ Trấn Không bị Chiến Ma Vương, Địa Ma Vương làm bị thương.

Sở Mộ suy nghĩ, quyết định giúp đỡ.

Sở Mộ hỏi:

– Tô Nguyệt Tịch có thể dẫn lực lượng hắc ám ra khỏi cơ thể của hắn không?

Tô Nguyệt Tịch trả lời:

– Có thể.

Tô Nguyệt Tịch vượt tay chộp, lực hút kéo lực lượng hắc ám cường đại trong người Hạ Trấn Không ra ngoài bay hướng bàn tay nàng, bị nàng hấp thu.

Không lâu sau lực lượng hắc ám trong người Hạ Trấn Không bị Tô Nguyệt Tịch hút sạch, chỉ còn một lực lượng chết chóc không ngừng phá hoại sức sống trong cơ thể.

Tô Nguyệt Tịch giải quyết lực lượng hắc ám thì dĩ nhiên đến lượt Sở Mộ tiêu trừ lực lượng chết chóc.

Sở Mộ chỉ tay một cái, đầu ngón tay bắn ra ánh sáng màu lục, một chỉ lực ẩn chứa sự sống đậm đặc bắn vào người Hạ Trấn Không nhưng ngưng tụ thành thanh kiếm đâm hướng lực lượng chết chóc, đối kháng với nó.

Căn nguyên mộc chi tướng trong trái tim Sở Mộ qua nhiều lần hấp thu trưởng thành ẩn chứa lực lượng sự sống cực kỳ đậm. Sở Mộ ít khi sử dụng lực lượng này nên còn trữ tồn rất nhiều, hắn không ngừng rót vào cơ thể Hạ Trấn Không đánh vào lực lượng chết chóc, khiến lực lượng không ngừng tan biến.

Sở Mộ điều khiển lực lượng sự sống chia hai luồng, một luồng đối kháng lực lượng chết chóc, một luồng tu sửa thân thể bị xâm thực của Hạ Trấn Không.

Lực lượng chết chóc không dược bổ sung, bị lực lượng sự sống của Sở Mộ đẩy lùi liên tục tan biến. Hạ Trấn Không được giúp đỡ đã điều chỉnh lại lực lượng của mình, phối hợp với lực lượng sức sống bao vây trừ khử lực lượng chết chóc định rút lui.

Công nhận lực lượng chết chóc rất gian xảo, như có ý thức, cảm thấy không đánh lại lực lượng sức sống thì định rút lui núp sâu vào người Hạ Trấn Không. May mà Hạ Trấn Không phản ứng kịp lúc bao vây nhổ bỏ nó.

Hai bên phối hợp cuối cùng xoá sạch lực lượng chết chóc.

Sở Mộ vận chuyển thêm một luồng lực lượng sự sống vào người Hạ Trấn Không, khiến sự sống bị xói mòn của gã được bổ sung.

Lòng Hạ Trấn Không vô cùng cảm khái, nếu không phải cảm thấy Sở Mộ rất bất phàm nổi lòng kết giao, trò chuyện vài câu thì bây giờ có lẽ vết thương của gã tái phát, không chết cũng bị thương nặng hại căn bản, cực kỳ có hại cho sau này tu luyện, rất có thể không tiến bộ được nữa, còn rút lui.

Có thể nói Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch ra tay, đặc biệt là Sở Mộ đã cứu con đường tu luyện tương lai của Hạ Trấn Không. Đây là ân tình rất lớn không thua gì ơn cứu mạng, thậm chí còn hơn nữa.

Với một tu luyện giả thật sự thì không cách nào tiến bộ thậm chí rút lui đáng sợ hơn mất mạng.

Hạ Trấn Không đứng dậy hành kiếm lễ với Sở Mộ. Một Kiếm Thánh hành kiếm lễ với hậu bối Niết Bàn cảnh là đại lễ.

Sở Mộ né sang bên:

– Tiền bối đừng làm vậy.

Hạ Trấn Không nói:

– Nếu không chê thì chúng ta gọi nhau là huynh đệ đi.

Sở Mộ không từ chối, đấy chỉ là xưng hô:

– Hạ đại ca.

Tuổi tác, tu vi, thực lực của Hạ Trấn Không đều hơn xa Sở Mộ, hai bên nói chuyện hợp ý, ấn tượng tạm ổn nên gọi đại ca cũng không đủ.

Hạ Trấn Không cười nói:

– Sở lão đệ.

Hạ Trấn Không nhìn hướng Tô Nguyệt Tịch:

– Không biết xưng hô đệ muội thế nào?

Tiếng đệ muội làm Sở Mộ sửng sốt, mặt Tô Nguyệt Tịch ửng đỏ.

Sở Mộ bất đắc dĩ nói:

– Xin Hạ đại ca đừng đùa.

Sở Mộ chưa bao giờ suy nghĩ về tình yêu nam nữ, hắn bản năng cảm thấy Tô Nguyệt Tịch cũng vậy nên cho rằng Hạ Trấn Không nói giỡn, điều này sẽ hại nàng thấy lúng túng.

– Nàng tên Tô Nguyệt Tịch, là bằng hữu tốt của đệ.

Nghe Sở Mộ nói thế đáy mắt Tô Nguyệt Tịch lóe tia buồn bã.

Hạ Trấn Không thấy cảnh đó liền hiểu bí ẩn, mặt nở nụ cười bí hiểm.

Hạ Trấn Không nhìn hướng Tô Nguyệt Tịch:

– Mới rồi đa tạ Tô tiểu muội ra tay giúp đỡ.

Tô Nguyệt Tịch khẽ nói:

– Hạ đại ca khách sáo rồi.

Sở Mộ kinh ngạc nhìn bộ dạng của nàng, không giống Tô Nguyệt Tịch bình thường chút nào.

Hạ Trấn Không thầm nghĩ:

– Xem ra Tô tiểu muội có ý với Sở lão đệ nhưng Sở lão đệ không phát hiện.

Hạ Trấn Không không định vạch ra, mọi chuyện thuận theo tự nhiên, nếu cưỡng ép xen vào gây ra hiểu lầm không cần thiết thì không hay.

Hạ Trấn Không đổi đề tài:

– Sở lão đệ, hiện giờ các người định rời khỏi Hắc Ma Uyên hay là…?

Sở Mộ đáp:

– Ở lại tìm Thần Châu Thâm Lam tiếp.

Hạ Trấn Không nói:

– Nếu vậy bỏ thêm ta vào được không?

Hạ Trấn Không chân thành nói:Nguồn truyện audio

– Đương nhiên nếu tìm được Thần Châu Thâm Lam thì thuộc về lão đệ.

Sở Mộ nói:

– Vết thương của Hạ đại ca còn chưa khỏi hẳn đúng không?

Mới rồi Sở Mộ vận chuyển một ít lực lượng sự sống qua nhưng Hạ Trấn Không bị thương rất nặng, còn chưa khỏe hẳn.

Hạ Trấn Không nói:

– Không sao, đã gần khỏe rồi, miễn không gặp hai vị Ma Vương hợp tác thì có thể chiến một trận.

Sở Mộ đồng ý:

– Vậy đi chung đi.

Thế là đội của Sở Mộ từ hai người biến thành ba người.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé:)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 17 giờ trước
cảm ơn bạn đã thông báo chậm nhất 1h >2h là sẽ fix lại nhé :)Ngoài ra anh em đang cuốn cần truyện vui lòng thông báo ( báo lỗi )Tụn mình sẽ cố găng fix lại trong thời gian sớm nhất nhé :)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 17 giờ trước
Thật ngại quá bộ này bên còn bên lưu bên Sever bên US chưa lấy được file bạn à ...! Chậm nhất sáng sớm mai bộ này sẽ upload lại nhé.Rất mong bạn thông cảm ..^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 17 giờ trước
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ sẽ phục hồi lại khoảng 12h đêm là xong nhé bạn :)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 17 giờ trước
Bản này CV khoảng 1170 chap nhé, bản dịch 1617 chap em và 1 bạn nữa trong nhóm dịch PNT hồi đó tụn em bán độc quyền rùi anh ^^. Bán xong tụn em xóa hết luôn rồi còn đâu :)
https://audiosite.net
Bản này nếu tớ không nhầm bên TQ đợi đó dính bản quyền...hồi đó làm nghiêm lém...! Bộ này chính xác khoảng gần 1k6 chương là full đã được chuyển thành audio nhé bạn :)nếu bạn cần mình sẽ cố gắng upload audio trong rạng sáng mai nhé ..^^! - còn truyện chữ để mình đình huy nhé nếu cậu ý còn sẽ up lại cho bạn nhé :)
https://audiosite.net
Lam 19 giờ trước
Cho xin truyện chữ với, trên mạng toàn đến chương 1117 là hết
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
bạn đợi khoảng 30p nhé mình nhớ hà thu có bản sơ cua đã up trên youtube ...)để mình alo bạn ý upload lên luôn cho bạn :)^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn đã thông báo đã cập nhật lại 34 (thiếu chương 821 đến 840 )Mình cũng up thêm 60 tập nhé ..!!
https://audiosite.net
Tranban 20 giờ trước
Fix lại bộ này đi
https://audiosite.net
Đã chuyển bộ truyện này sang bên singapore nhé chư vị ...!Tụn mình đang có gắng khôi phục di chuyển :), rất mong các bạn bớt chứt thời giản like và share để ủng hộ tụn mình nhé ..!