Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 39 [ Chương 191 đến 195 ]
❮ sautiếp ❯Chương 191: Gần như hòa hợp, bán bộ kiếm thế (2)
Tán Kiếm giả giải thích kia dần dần nói năng lưu loát, vội vã nói:
– Biện pháp tốt nhất chính là ngươi nhanh chóng rời khỏi đây, trở lại kiếm phái, Vương Xà bang kia cho dù có cường đại thế nào cũng không dám đối kháng với kiếm phái.
– Ồ? Ngươi có thể đi rồi.
Nhưng mà Sở Mộ chỉ khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói.
– Ta khuyên ngươi nên lập tức trở về kiếm phái thì tốt hơn.
Tán Kiếm giả này dường như đã quên sự sợ hãi trước đó, đang muốn thao thao bất tuyệt nói. Nhưng mà Sở Mộ chỉ tùy ý nhìn một cái, ánh mắt lạnh nhạt kia giống như một chậu nước lã dội xuống đầu tán Kiếm giả kia, lập tức khiến cho người này biến sắc, vội vàng im miệng, không nói hai lời lập tức quay người rời đi.
Cường giả Hóa Khí cảnh? Không, đối với Sở Mộ mà nói, Hóa Khí cảnh chỉ có thể coi là cao thủ, không xứng với hai chữ cường giả. Nhất là không lâu trước đó hắn còn tự tay chém giết qua một Kiếm giả Hóa Khí cảnh. Tuy rằng khi đó là dưới tình huống cùng với Tiêu Thiên phong liều mạng. Nhưng mà điều này cũng khiến cho Sở Mộ vừa nhận thức được thực lực cường đại của Hóa Khí cảnh mà cũng có nhận thức trực quan về Hóa Khí cảnh.
Cho dù hắn lúc này một chọi một không phải là đối thủ của Kiếm giả Hóa Khí cảnh, nhưng mà bọn họ cũng không có cách nào làm cho hắn sinh ra sự sợ hãi. Có lẽ trở lại Thanh Phong kiếm phái là một lựa chọn yên ổn nhất, nhưng mà đây không phải là lựa chọn của Sở Mộ. Kiếm giả có sắc bén của Kiếm giả, loại sắc bén này không giây phút nào không ẩn chứa trong thân thể Kiếm giả.
Phần sắc bén thuộc về Kiếm giả này đã dung nhập vào trong máu của Kiếm giả, dung nhập vào trong xương tủy, dung nhập vào trong tinh thần, ý nghĩ, dung nhập vào sâu trong linh hồn. Đó không chỉ là sắc bén của Kiếm giả, càng là sắc bén, phong mang của của tông sư kiếm thuật. Là hỗn hợp, trọng điệp của hai loại linh hồn bất đồng.
Không sợ hãi, từ trước đó cho tới sau này cũng vậy, vượt mọi chông gai, đó mới chính là thứ mà một Kiếm giả chính thức nên có. Lùi một bước chẳng những sẽ làm cho phong mang bị hao tổn, cuối cùng còn gần như trở thành yên lặng, cô độc, vô vị.
Đây là một loại hành động quyết đoán, cho dù có hổ trên núi vẫn đi tới. Là tinh thần và ý niệm cố chấp không gì sánh nổi, cô đọng như một kiếm, cho dù gãy cũng bất khuất, quyết không buông tha.
Trong tích tắc này Sở Mộ cảm thấy ý nghĩ, tinh thần của mình thông suốt trước nay chưa từng có, giống như tất cả tạp chất đều bị bài trừ ra ngoài, giống như một khối thần thiết không ngừng được rèn luyện ở nhiệt độ cao, loại trừ tạp chất bên trong.
Sau khi tinh thần, ý nghĩ được thông suốt, Sở Mộ có thể cảm giác được linh hồn mình dường như đã càng trở nên tinh khiết, đó mà một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như trước đó hắn và linh hồn vốn là của chủ thân thể này còn chưa triệt để dung hợp, thế nhưng thời gian trôi qua, từng chút một dung hợp, không ngừng dung hợp tạo thành một chỉnh thể.
Mà lúc này dưới đủ loại áp lực, phong mang ẩn chứa trong nội tâm, trong thân thể bị bức bách ra, trực tiếp đem toàn bộ tạp chất trong tinh thần, ý nghĩ bài xích ra, tinh lọc linh hồn, đồng thời thúc đẩy hai linh hồn bất đồng chính thức triệt để dung hợp.
Sở Mộ lập tức cảm giác được không khí bốn phía dường như càng thêm trở nên rõ ràng, mà hắn cho dù không cố gắng đi chú ý chung quanh thì cũng có thể cảm giác được chấn động chung quanh càng thêm rõ ràng.
Thậm chí, ở chỗ sâu trong thân thể hắn có một loại phong mang đại thế đang được thai nghén, từng chút một thể hiện ra sự cao ngạo, bá đạo của nó. Cỗ đại thế này dần dần hiện ra, làm cho đám tán Kiếm giả chung quanh cảm thấy áp lực tới mức hít thở không thông.
Trong mắt bọn họ, thân ảnh Sở Mộ dường như trở nên cao lớn hơn, giống như thoáng cái cao tới mười thước, hơn nữa còn tản mát ra khí thế vô cùng sắc bén, bá đạo tuyệt luân, áp bách tới, giống như một ngọn núi cao không thể chạm tới, hóa thành một ngọn kiếm sơn.
Đám tán Kiếm giả bốn phía sắc mặt trở nên tái nhợt, hai mắt lồi ra, yết hầu vô thức nhúc nhích, phát ra tiếng vang quái dị, tứ chi toàn thân vô lực, máu tươi phảng phất như muốn cứng lại vậy.
Thậm chí thân thể cũng giống như là rắn không xương, mềm nhũn ngã xuống, ngã xuống khó có thể nhúc nhích, miệng sùi bọt mép, bộ dáng như gần chết.
– Thật đáng sợ.
Toàn thân đám tán Kiếm giả lạnh run, sắc mặt trắng bệch, trong hai mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
– Hắn rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là đệ tử kiếm phái nhà nào? Không ngờ chỉ dựa vào khí thế đã ép cho chúng ta không có cách nào nhúc nhích? Hắn muốn giết chúng ta còn không phải là chuyện làm trong nháy mắt là có thể được hay sao?
– Ta đoán, hắn ít nhất cũng là đệ tử trung phẩm kiếm phái, còn có thể là đệ tử thượng phẩm kiếm phái, nếu như là đệ tử hạ phẩm kiếm phái, tuyệt đối sẽ không có khí thế như vậy.
Đám người tán Kiếm giả nhao nhao thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ đi xa, nhanh chóng nói ra suy đoán của mình, sự rung động và sợ hãi trong lòng vẫn còn mãnh liệt như cũ.
– Trải qua mấy tháng, rốt cuộc thính kiếm cũng đại thành, nhưng đáng tiếc muốn viên mãn lại rất khó.
Sau khi rời khỏi, Sở Mộ bảo trì tốc độ đi về phía trước, dựa theo lý giải của hắn, bên phải phía trước có một tòa thành, chính là Bạch Phong thành. Nhưng mà Sở Mộ cũng không có ý định vào thành, hắn muốn một đường chạy về phía trước, chạy tới Ly Châu kiếm viện.
– Bán bộ kiếm thế sau khi trải qua mấy tháng tìm hiểu rốt cuộc vừa rồi sau khi dưới áp lực của Hóa Khí cảnh đè nặng cũng gần như hòa hợp, cách nhập môn chỉ còn một đường. Mặt khác còn có ngoại kiếm khí, theo linh hồn triệt để dung hợp, phạm vi khống chế cũng đạt tới tám thước.
Lúc này mặt trời ngả về phía tây, bởi vì là đầu mùa xuân cho nên màn đêm tới cũng nhanh, rất nhanh bầu trời đã tối đen.
Sở Mộ lại lên đường, cảnh sắc ban đêm dưới ánh sao thâm trầm ngập trời, hắn dừng bước ngay cạnh rừng cây, tùy ý liếc mắt rồi phi thân nhảy lên. Thi triển thân pháp, bắn thẳng lên trên rồi đáp xuống một cành cây lớn.
Cầm bao y phục, từ trong bao y phục lấy ra lương khô và nước uống, hắn bắt đầu ăn, những thứ này đều là Lý Vi chuẩn bị, cũng đủ để dùng vài ngài, trước khi không hết, Sở Mộ cơ bản không cần vào thành bổ sung.
Sau khi ăn xong lương khô, Sở Mộ lại dựa vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn định ở đây cả đêm, chờ một khi trời sáng sẽ tiếp tục khởi hành.
Lúc này phía xa đột nhiên có ánh lửa lập lòe, còn có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới. Hai lỗ tai Sở Mộ khẽ động một chút, hai mắt đột nhiên bắn ra tinh mang lợi hại, xuyên thẳng hư không nhìn về phía trước.
Trong tầm mắt hắn, xuyên qua những lá cây thưa thớt, trong cảnh ban đêm thâm trầm hắn có thể nhìn thấy rất nhiều đốm lửa lóe lên, nhanh chóng chạy qua bên này. Đều là ánh lửa từ những cái đuốc, mượn nhờ ánh sáng lờ mờ Sở Mộ có thể nhìn thấy một ít thân ảnh lập lòe.
Chương 192: Một kiếm giết người
– Tốc độ rất nhanh, có lẽ đang thi triển thân pháp mà tới… Chẳng lẽ là….
Tinh mang trong mắt Sở Mộ lưu chuyển, chợt thu liễm, trong lòng thầm suy đoná, kiếm khí trong đan điền điều động, chậm rãi chảy xuôi trong kinh mạch.
Ngón trỏ tay phải hắn càng vô thức nhẹ nhàng búng ra, không khí giống như dây đàn bị gẩy lên.
– Mau, mau lên. Tiểu súc sinh đáng chết nọ có lẽ cách đây không xa. Trên người hắn có ngụy kiếm khí, nhất định còn có bảo bối khác.
Một đạo thanh âm dồn dập tràn ngập sát ý vang vọng giống như có thể xé rách bóng đêm.
– Quả nhiên là đám người Vương Xà bang.
Sở Mộ hoàn toàn khẳng định, trong mắt hiện lên vẻ âm u lạnh lẽo, ngón tay phải đang búng đột nheine ngừng lại. Khí tức toàn thân thu liễm, thân thể giống như dung hợp vào với cây cối làm một.
– Trước kia vận dụng một đạo tiên thiên kiếm khí, chém giết cao thủ Hóa Khí cảnh của Thanh Lan kiếm phái, bởi vì tiên thiên kiếm khí quá mức sắc bén, bá đạo, cho nên khiến cho kinh mạch ta bị thương. Đến bây giờ còn chưa hồi phục lại như cũ. Hiện tại một thân tu vi kiếm khí của ta chỉ có thể phát huy được năm thành. Nếu tiếp tục sử dụng sẽ khiến cho kinh mạch càng bị thương nặng hơn.
Trầm tư, Sở Mộ lập tức quyết định.
Cùng lúc đó ánh lửa cũng tới gần, nhanh chóng di chuyển qua từng tán cây. Sở Mộ liếc mắt đảo qua, phát hiện tổng cộng có mấy chục đạo thân ảnh, trong đó có hơn chục đạo thân ảnh phát ra khí tức chấn động ít nhất là cửu đoạn đỉnh phong, trong đó có một nửa đạt tới cấp độ thập đoạn. Hơn mười người khác đều là tu vi cấp bậc bát, thất đoạn, có lẽ hẳn là cấp bậc bang chúng.
Cho dù chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng mà đội hình như vậy cũng khiến cho trong lòng Sở Mộ rùng mình. Có lẽ thời kỳ toàn thịnh của hắn ngược lại có thể quần nhau một hai với đám người này rồi chém giết từng người. Nhưng mà hiện tại một thân tu vi của hắn chỉ có thể phát huy ra được năm thành, giảm bớt rất nhiều. Coi như là cuối cùng có thể chém giết tất cả đối phương, đoán chừng hắn cũng phải bị thương một chút, thậm chí không cẩn thận còn có thể mất mạng.
Chỉ chốc lát sau, ánh lửa lại nhanh chóng rời đi xa. Trong lòng Sở Mộ thở dài một hơi, nhưng mà không có buông lỏng cảnh giác. Quả nhiên, không bao lâu sau lại có hai mươi mấy đạo thân ảnh vượt qua bóng đêm âm trầm nhanh chóng trở lại, vô thanh vô tức, cũng không có sử dụng đuốc.
Nhưng mà thị kiếm của Sở Mộ đại thành, bóng đêm như vậy đối với Kiếm giả thập đoạn bình thường có ảnh hưởng, nhưng mà đối với hắn lại không có chút trở ngại nào, vẫn rõ như ban ngày.
– Không có tìm thấy. Chẳng lẽ tiểu tử này biết phi thiên độn địa hay sao?
Hai mươi mấy người này dừng lại nghị luận dưới thân đại thụ, thanh âm thấp giọng nghị luận vang vọng.
– Kỳ quái, dựa theo đạo lý mà nói, Kiếm giả thập đoạn sơ kỳ cho dù toàn lực thi triển thân pháp chạy đi, cũng sẽ không cứ như vậy mà biến mất không còn bóng dáng, tăm hơi.
Thanh âm này mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng mà bọn họ lại không biết, người trong miệng bọn họ nói lại ở trên đỉnh đầu bọn họ, chỉ cần bọn họ ngẩng đầu cẩn thận tìm kiếm phía trên, nói không chừng có thể tìm thấy.
– Tiểu súc sinh đáng chết này vô luận thế nào đều phải tìm được hắn, hắn không chỉ giết chết đệ đệ của ta, có thù không đội trời chung với ta, trên người hắn còn có ba thanh ngụy kiếm khí, nói không chừng trên người còn có bảo vật khác.
Một đạo thanh âm tràn ngập cừu hận, nghiến răng nghiến lợi quát lên một tiếng.
– Cái gì? Ba thanh ngụy kiếm khí sao? Ngươi xác định là ba cái chứ không phải là một cái?
Một đạo thanh âm dồn dập, tràn ngập khiếp sợ vang vọng, chấn động bóng đêm.
– Đúng vậy, chính là ba ngụy kiếm khí.
Kiếm giả trung niên âm trầm kia một lòng muốn tìm được Sở Mộ âm trầm nói, dùng ngữ khí khẳng định nói. Trên thực tế hắn chỉ có thể xác định thanh kiếm trong tay Sở Mộ và ngụy kiếm khí, về phần hai thanh kiếm sau lưng có phải là ngụy kiếm khí hay không thì khó mà nói được. Nhưng mà lời đã thốt ra, hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục, giá trị của ngụy kiếm khí rất cao, giá trị của ba thanh ngụy kiếm khí còn cao hơn nữa.
– Tốt, coi như không có bảo vật khác, chỉ cần ba thanh ngụy kiếm khí kia cũng là thu hoạch cực lớn.
Tiếng hét lớn lúc trước cũng mang theo vài phần hưng phấn, hắn là cao tầng trong Vương Xà bang, tự nhiên biết rõ những Kiếm giả Hóa Khí cảnh cường đại trong bang đều sử dụng ngụy kiếm khí. Mà những Kiếm giả tu vi thập đoạn như bọn họ tuyệt đại đa số chỉ sử dụng Bách Luyện kiếm mà thôi. Đương nhiên, Bách Luyện kiếm trải qua tăng cường, so với Bách Luyện kiếm bình thường càng thêm cứng rắn, mạnh mẽ. Nhưng mà không có cách nào so sánh với ngụy kiếm khí.
– Theo ta thấy, bóng đêm thâm trầm như vậy, không thích hợp truy tung. Không bằng chúng ta đem người tụ tập ở đây, đợi tới lúc trời vừa sáng, lại tìm kiếm các dấu vết, sau đó mới truy tìm?
Lại một đạo thanh âm vang lên, có vài phần thong dong.
– Thuật truy tung của Lý cung phụng nổi tiếng Bạch Phong thành, tốt, vậy cứ làm theo đề nghị của Lý cung phụng đi.
Sở Mộ khẽ cau mày, hiện tại mượn nhờ bóng đêm, hắn thu liễm khí tức quả thực có thể dấu giếm được đám người này truy kích. Nhưng mà một khi tới hừng đông, đến lúc đó không có bóng đêm che đấu, hắn sẽ bị phát hiện một cách đơn giản. Đến lúc đó, một khi đối phương tụ tập hơn chục người lại tạo thành vòng vây, muốn lao ra chỉ sợ phải trả một cái giá không hề nhỏ.
– Chỉ có thể nhân cơ hội này nhân lúc đối phương không có hoàn toàn tụ tập nhân thủ lại mà rời khỏi đây. Nhờ bóng đêm mà chạy thoát.
Sở Mộ âm thầm suy nghĩ, khí tức vẫn thu liễm như trước. Nhưng mà thượng nguyên kiếm khí trong cơ thể chậm rãi vận chuyển, mà một đạo tiên thiên kiếm khí trong đan điền tự nhiên được ngưng tụ.
– Nhưng mà phía dưới lại có người am hiểu thuật truy tung, nên chém giết người này trước, nếu không coi như thoát thân đi thì cũng sẽ bị đuổi theo một lần nữa.
Âm thầm nói ra, tay phải Sở Mộ chậm rãi nắm chặt ngụy Thanh Phong kiếm, chỉ là không có rút ra.
Sát cơ của Sở Mộ cũng giống như khí tức, nội liễm, không tiết ra mảy may, phong mang và lạnh lẽo, đồng thời không ngừng chuẩn bị, cố gắng đạt tới hiệu quả một kích tất sát, hơn nữa còn tìm kiếm đường lui cho mình.
Không ngừng điều chỉnh, đem tinh khí thần bản thân… toàn bộ đều điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, tinh thần, ý niệm đồng bộ với thân thể, phong mang sắc bén như kiếm. Trong nháy mắt Sở Mộ giống như là dung hợp làm một với kiếm trong tay, bản thân cũng giống như hóa thành một thanh cự kiếm, phóng ra khí thế đáng sợ.
Sắc bén, lạnh lẽo, bàng bạc, mênh mông, bá đạo, giống như núi cao, mênh mông giống như biển cả, cuồn cuộn áp bách qua, chấn động hư không. Trong tích tắc hai mươi mấy người dưới cây đại thụ kia chỉ cảm thấy giống như thiên uy hàng lâm, nghiền nát bản thân, không có cách nào nhúc nhích, máu tươi giống như cứng lại, không khí đông cứng, không có cách nào hít thở, tứ chi, thân thể bị đè nén tới mức toàn thân vô lực.
Chương 193: Lại chém Hóa Khí. Sở Mộ quyết đoán (1)
Ngay sau đó một đạo quang mang rét lạnh xé rách bóng đêm, nhanh như chớp xé rách trời cao, giống như cầu vồng bắn tới, sát cơ lạnh lẽo cô động như tên, làm cho da người ta đau đớn, giống như bị xé nát.
Miệng há lớn nhưng mà khó có thể phát ra thanh âm gì, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, lo lắng tràn ngập, một đạo kiếm quang sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm này che kín ánh mắt bọn họ, bóng đêm chung quanh thân thể bị đẩy lui.
Dưới tình huống bất ngờ, Sở Mộ phóng thích kiếm thế chấn nhiếp đám người này, lại dùng thủ đoạn như sấm sét xuất kiếm, ngay lập tức giống như mũi tên từ trên cao đánh xuống. Sát cơ trên ngụy Thanh Phong kiếm cô đọng, cơ hồ hóa thành thực chất.
Không có bất kỳ trở ngại nào, một kiếm của Sở Mộ xẹt qua cổ Lý cung phụng kia, thân thể mượn lực quay đầu ở giữa không trung, lại liên tục xuất kiếm chém qua. Kiếm ảnh dày đặc, tràn ngập hàn ý xẹt qua cổ năm Kiếm giả. Chợt, Sở Mộ lại một cước đạp vào đầu một Kiếm giả trong đó, một tiếng rắc vang lên, xương cổ của Kiếm giả này trực tiếp bị Sở Mộ đạp gãy. Sở Mộ lần nữa hóa thân thành một mũi tên bay vụt lên trên cao. Toàn lực thi triển thân pháp Phong Trung du, nhanh chóng vút về phía xa xa, trốn vào trong khu rừng nhỏ, mượn nhờ những cành cây chạy đi.
Mãi tới khi Sở Mộ rời xa, thân thể biến mất không thấy gì nữa, những người còn lại mới kịp phản ứng, lập tức nổi giận không thôi.
– Đuổi… Lập tức đuổi theo cho ta. Vô luận thế nào nhất định phải đem tên súc sinh đáng chết này bắt lấy. Phải khiến cho hắn ta chịu trọng kình ngàn kiếm xuyên thân.
Thanh âm hổn hển tràn ngập sát ý và lửa giận vang lên. Nhưng mà bọn họ lại phát hiện ra toàn thân mình còn có chút vô lực, miễn cưỡng đi tới phía trước vài bước là thiếu chút nữa té ngã, không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
– Súc sinh đáng chết, vừa rồi luôn tiềm phục trên cây nghe chúng ta nói chuyện. Lại dám ra tay giết người của chúng ta, không đem hắn bắt lấy, rút gân lột da, như vậy mới có thể hả mối hận trong lòng ta.
– Bây giờ là đêm tối, hắn nhất định không thể nào chạy xa được. Mấy người các ngươi lập tức trở lại trong bang điều động thêm người. Những người khác thì tụ họp lại, cùng ta truy kích. Vô luận thế nào tuyệt đối không thể buông tha cho tiểu súc sinh này.
Vừa rồi người bị Sở Mộ chém giết đều là Kiếm giả cửu đoạn và thập đoạn, tổng cộng có sáu người. Tổn thất như vậy đối với Vương Xà bang mà nói cũng không nhỏ, ít nhất trong vòng mười năm nay Vương Xà bang chưa từng xuất hiện qua tổn thất như vậy.
Cho nên giữa Vương Xà bang và Sở Mộ đã không liên quan tới lợi ích đơn thuần mà là có cừu hận.truyện đao tu audio
Mấy tháng trước Phong chi ý cảnh của Sở Mộ đạt tới ba thành, mấy tháng sau mặc dù không có đột phá tới bốn thành, nhưng mà trên phương diện lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh lại vẫn có tăng trưởng.
Lúc này toàn lực thi triển ba thành Phong chi ý cảnh dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, dưới bóng đêm giống như quỷ mị, hư vô, thị kiếm đại thành có thể nhìn thấu cảnh sắc thâm trầm ban đêm, tất cả mọi thứ trong mắt đều giống như ban ngày. Rất nhiều cây cối đập vào trong mắt, không chỉ không có cách nào tạo thành bất luận trở ngại gì đối với Sở Mộ, ngược lại còn trở thành chỗ hắn mượn lực, khiến cho tốc độ chạy của hắn nhanh hơn.
– Dùng kiếm thế gần nhập môn áp bách, động thủ lần nữa chém giết như sấm sét, đáng tiếc nếu không phải kiếm khí vận chuyển đạt tới ngưỡng chịu đựng của kinh mạch ta hiện tại, ta còn có thể chém giết được thêm mấy người nữa.
Một mặt thi triển thân pháp nhanh chóng rời xa, Sở Mộ âm thầm nghĩ.
Hắn vốn phỏng đoán, sau khi kinh mạch mình bị thương, tu vi kiếm khí sẽ bị hạn chế năm thành, nhưng mà vừa rồi chính thức động thủ hắn mới phát hiện ra, hạn chế không ngờ lại tới sáu thành. Kiếm khí vận chuyển để giết năm người kia đã khiến cho kinh mạch hắn cảm thấy đau đớn, nếu như lần nữa vận chuyển mà nói, tất sẽ làm kinh mạch bị thương, càng khó có thể phục hồi.
– Đám người Vương xà bang kia tất sẽ không buông tha cho ta. Ta vừa chạy phải vừa ôn nhuận kinh mạch, để cho kinh mạch khôi phục lại như cũ. Đáng tiếc, đại hồi khí hoàn và đại chỉ huyết hoàn đối với thương thế của kinh mạch không có bất kỳ tác dụng nào.
Một mặt âm thầm suy nghĩ, Sở Mộ đã đi vào trong rừng cây. Phạm vi rừng cây cũng không lớn, bởi vậy bên trong cũng không có hung thú gì sinh tồn, không bao lâu sau, Sở Mộ đã đi qua rừng cây, trước mặt hắn là một ngọn núi.
Trước khi rời khỏi kiếm phái Sở Mộ đã tìm hiểu địa đồ, địa hình chung qunah, Sở Mộ đã biết rõ ngọn núi trước mắt này gọi là Bạch Phong sơn, Bạch Phong thành kia cũng bởi ngọn núi này mới có tên như vậy.
Luận độ cao thì Bạch Phong sơn này không bằng Thanh Lan sơn. Nhưng mà diện tích còn rộng lớn hơn, chỉ là linh khí rõ ràng không sung túc bằng Thanh Lan sơn, nơi này, hung thú ở lại trên Bạch Phong sơn luận số lượng hay là lực lượng đều không thể nào so sánh với hung thú trên THanh Lan sơn. Vì vậy trên Bạch Phong sơn này cũng không có kiếm pái nào. Thế lực chủ yếu tập trung trong Bạch Phong thành, dù sao khoảnh cách giữa Bạch Phong sơn và Bạch Phong thành cũng không xa.
Sở Mộ nhớ rõ, nếu như vượt qua Bạch Phong sơn này khoảnh cách châu thị càng gần hơn. Nếu như đi đường vòng thì lộ trình còn xa hơn. Cho nên lúc này hắn quyết định vượt qua Bạch PHong sơn. Thứ nhất có thể rút ngắn được thời gian, thứ hai, còn tránh đi truy kích của Vương Xà bang.
Dù sao Vương Xà bang có nhiều cao thủ Hóa Khí cảnh, một khi xuất động mà nói, chỉ bằng vào Sở Mộ hiện tại, một mình một người quả thực không phải là đối thủ. Tất cả vẫn phải cần có tu vi làm chỗ dựa, phối hợp với kiếm thuật quỷ thần khó lường mới có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nếu không, khi cần thu liễm phong mang thì vẫn nên thu liễm phong mang.
Thừa dịp bóng đêm, Sở Mộ nhanh chóng chạy vội đi về phía Bạch Phong sơn, núi này gập ghềnh không ít, chỉ là cũng không thể nào tạo thành trở ngại với Sở Mộ.
Tự nhiên hắn cũng cố gắng không để lại dấu vết gì, nhưng mà hắn cuối cũng cũng chưa từng có nghiên cứu qua thuật truy tung và phản truy tung, hoặc ít hoặc nhiều cũng khó tránh khỏi lưu lại một ít dấu vết.
Nhưng mà đối với chuyện này Sở Mộ cũng không thèm để ý, hắn chỉ trốn tránh cao thủ Hóa Khí cảnh đuổi giết, về phần dưới Hóa Khí cảnh, cho dù là bán bộ Hóa khí, coi như không địch lại Sở Mộ cũng có nắm chắc toàn thân trở ra.
– Hy vọng đám người Vương Xà bang kia thức thời một chút, không đuổi giết tới đây. Một khi đuổi tới, dưới thân kiếm ta cũng không ngại có thêm một ít vong hồn.
Một mặt chạy, cơ hồ một hơi chạy tới sau sườn núi, Sở Mộ mới dừng bước lại. Lúc này đã là nửa đêm. Sở Mộ quét mắt nhìn một vòng, tìm được một khối đá cản gió, ngồi xếp bằng xuống, hắn cũng không ngủ được mà dứt khoát vận chuyển thượng nguyên kiếm khí quyết.
Chương 194: Lại chém Hóa Khí. Sở Mộ quyết đoán (2)
Tu luyện kiếm khí quyết là một loại quá trình tiêu hao tinh thần, ý niệm, kiếm khí quyết phẩm chất càng cao thì kiếm khí tu luyện ra càng thêm tinh thuần, cho nên khi vận chuyển càng phải thêm tập trung, tiêu hao tinh thần, ý niệm tự nhiên cũng nhiều hơn… Nhưng mà đây cũng là một quá trình rèn luyện với tinh thần, ý niệm. Tuy rằng mỗi một lần hiệu quả đều không quá rõ ràng, ít tới mức khó có thể cảm nhận được. Nhưng mà cứ như vậy kéo dài nhiều năm, hiệu quả sẽ dần dần trở nên rõ ràng.
Nói một cách tổng thế, mỗi một lần tu luyện đều là một loại quá trình tiêu hao tinh thần, ý niệm, chỉ là Sở Mộ khác với Kiếm giả khác, linh hồn hắn trải qua triệt để dung hợp trước đó càng trở nên lớn mạnh, tinh thần lực cường đại, tiêu hao như vậy chỉ cần không phải liên tục mấy ngày, trên cơ bản sẽ không đủ để làm cho hắn mệt mỏi.
Bởi vì kinh mạch bị thương còn chưa phục hồi lại như cũ, lúc này Sở Mộ vận chuyển thượng nguyên kiếm khí cũng cố gắng giảm bớt tốc độ, thời gian, trong lúc thượng nguyên kiếm khí vận chuyển, thời gian chậm rãi trôi qua. Mà trong Bạch Phong thành, Vương Xà bang đèn đuốc sáng trưng, một số lượng lớn người xuất động, khiến cho các thế lực khác trong thành đều chú ý, âm thầm điều tra.
…
Sắc trời lờ mờ sáng, Sở Mộ từ trong tu luyện tỉnh lại, hai mắt thanh tịnh như nước, có một tia tinh mang ở bên trong lưu chuyển, chợt nội liễm. Miệng hắn thở ra một ngụm trọc khí, trọc khí giống như kiếm bắn ra xa chừng hai thước, bắn vào mặt đất, khiến cho mặt đất bị xới lên thành một cái hố nho nhỏ.
Nghe nói tu vi kiếm khí mạnh mẽ tới trình độ nhất định, Kiếm giả tùy tiện thở ra một hơi cũng có thể xuyên thấu qua núi đá, vô cùng đáng sợ.
Nhìn xuống phía dưới, không có một chút động tĩnh nào. Điều này nói rõ đám người Vương Xà bang hoặc là bỏ qua, hoặc là còn chưa đuổi tới đây. Ngẫm lại, có lẽ là loại khả năng thứ hai. Sở Mộ cũng không có ý định tiếp tục ở lại nơi này. Hắn đứng dậy, thi triển thân pháp, bay vọt lên đỉnh Bạch Phong sơn.
Sau một giờ, Sở Mộ đã lên tới đỉnh núi, lúc này mặt trời tỏa ra ngàn vạn đạo quang mang, phủ khắp đồi núi một màu vàng nhạt, có cảm giác chói mắt, hoa lệ.
Đứng trên đỉnh núi có cảm giác phóng khoáng nhìn chúng nhân. Sở Mộ chỉ cảm thấy tâm thần mình dường như trở nên xa xôi vô hạn, xé rách mây xanh, dường như có thể bỏ qua bất kỳ cách trở nào.
Đột nhiên hắn cảm giác được hai cỗ khí tức bất thường chấn động, vô cùng mịt mờ, nếu không phải trong tích tắc này Sở Mộ dung nhập vào trong thiên địa thì căn bản không có khả năng phát hiện ra.
Men theo cảm giác của mình, Sở Mộ nhìn về một phía, thoáng suy tư, thi triển thân pháp, nhanh chóng phóng về chỗ kia.
Hắn đang nhanh chóng phóng về một mặt khác của Bạch Phong sơn, vừa vặn cũng là đường ban đầu khi Sở Mộ định vượt qua Bạch Phong sơn. Sau một khoảng thời gian chạy đi, chui vào trong mảnh rừng rậm thì cảm giác khí tức kia như ẩn như hiện, so với trước đó càng thêm rõ ràng.
Đột nhiên thân thể hắn dừng lại, thân thể từ động chuyển thành tĩnh, dừng lại trên một tảng đá màu xanh, nhìn về phía trước. Ánh mắt Sở Mộ trở nên cực kỳ lợi hại, trong mắt hắn, phía trước cách mười thước có hai người, mà chung quanh có vô số vết chém. Ngắn nhất cũng có mười thước, dài nhất không ngờ lại tới trăm thước, nhìn thấy mà giật mình.
Một người mặc áo dài màu bạc, lúc này y phục bị tàn phá, tóc tai bù xù, chật vật. Nửa nằm nửa tựa ở trên một khối đá cao nửa thước, tay trái đeo một cái vòng đang vô lực rũ xuống. Tay phải còn cố sức cầm chặt một thanh trường kiếm màu bạc.
Một người khác thì ở phía đối diện người mặc áo bạc chừng hai mươi mấy thước. Ngã sấp trên mặt đất, một thân y phục màu đen, tóc tai cũng bù xù. Tay trái dùng sức chống đỡ thân thể trên mặt đất muốn đứng dậy. Tai phải cũng cố sức cầm một thanh trường kiếm đen kịt.
ánh mắt Sở Mộ lúc nhìn vào thanh trường kiếm màu bạc và thanh trường kiếm màu đen, đồng tử không tự giác được mà co rút lại như châm, trong lòng như dời sông lấp biển. Trường kiếm màu bạc so với trường kiếm bình thường còn mỏng hơn một ít. Mà trưởng kiếm màu đen so với trường kiếm bình thường còn hẹp hơn một ít.
– Kiếm khí. Đây tuyệt đối là kiếm khí.
Trong lòng Sở Mộ có một đạo thanh âm đang gào thét.
Như vậy Sở Mộ càng thêm rõ ràng, kiếm khí chính thức ít nhất phải Kiếm giả Hóa Khí cảnh mới có thể sử dụng. Cũng có thể nói là người mặc áo bào trắng và người mặc áo bào màu đen này cho dù thoạt nhìn bộ dáng không tới ba mươi tuổi, nhưng ít ra cũng là Kiếm giả Hóa Khí cảnh, về phần ở cấp độ nào trong Hóa Khí cảnh, không có cách nào phân biệt được.
Người mặc áo bào màu bạc và hắc y nhân kia cũng chưa chết, Sở Mộ xuất hiện cũng khiến cho bọn họ chú ý. Bọn họ lập tức xoay đầu lại, ánh mắt đều nhìn về phía Sở Mộ. Hai mắt cũng không có sắc bén, nhưng mà khi nhìn vào Sở Mộ, lập tức khiến cho Sở Mộ cảm thấy đau đớn từng đợt, tinh thần, ý niệm cũng bị rung chuyển, thân thể không tự chủ được mà co rút một chút.
Ánh mắt người mặc áo bạc sắc bén, ẩn chứa một loại siêu nhiên có thể nhìn thấu tất cả, giống như tất cả không thể thoát khỏi tính toán của hắn, mà ánh mắt của hắc y nhân kia thì ẩn chứa một loại hắc ám, huyết tinh, tà ác vô cùng, tà ý ngập trời.
Trong nháy mắt này trong lòng Sở Mộ tràn ngập cảnh giác, kiếm khí vận chuyển, ngoại kiếm khí cũng giống như sóng gió nổi lên, chỉ cần thấy có chút không đúng hắn sẽ toàn lực ra tay.
Nhưng mà người mặc áo bào màu bạc và hắc y nhân chỉ nhìn qua Sở Mộ, không có chút động tác nào. Dường như bởi vì bị thương quá nặng, làm cho Sở Mộ âm thầm thở dài một hơi, chỉ là trong lòng vẫn cảnh giác cao độ.
– Tiểu tử, ngươi mau mau ra tay chém giết Gia Cát Minh này, sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.
Hắc y nhân là người mở miệng đầu tiên, thanh âm có vài phần suy yếu, chỉ là lại hung ác dị thường, ngữ khí mạnh mẽ giống như mệnh lệnh, giống như Sở Mộ là thân tín dưới trướng hắn vậy.
Nhưng mà chỉ thấy vẻ mặt người mặc áo bào màu bạc kia không chút thay đổi, giống như bằng hữu chân thành nhìn qua Sở Mộ, cho dù có chút suy yếu nhưng mà hắn vẫn không nhanh không chậm mở miệng nói:
– Tiểu huynh đệ, người này là thành viên Huyết Kiếm lâu, việc ác không từ, hai tay dính đầy máu. PHạm phải huyết án, bình thường cũng tàn nhẫn sát hại bá tánh bình dân mấy ngàn, thiên lý khó dung. Hiện tại hắn bị thương rất nặng, không có lực phản kích, đúng là thời cơ tốt nhất để giết hắn, kính mong tiểu huynh đệ ra tay, diệt cỏ tận gốc.
Sở Mộ cũng không có trả lời, mà nhìn người mặc áo bào màu bạc vài lần, lại nhìn hắc y nhân vài lần, trong lòng dĩ nhiên cũng có phán đoán của mình.
Quan kiếm thuật của hắn gần tới viên mãn, mà thị kiếm nhìn người, tuy rằng không thể nào nhìn thấu tu vi của đối phương, thế nhưng mà có thể quan sát ra thái độ làm người của đối phương. Hơn nữa lại thêm vẻ mặt, ánh mắt, ngữ khí của song phương, các phương diện tổng hợp lại Sở Mộ cũng có thể đưa ra phán đoán.
Chương 195: Không gian oản luân. Bản tâm Kiếm giả (1)
Hắn chợt rút kiếm ra, kiếm quang lóe lên, một đạo kiếm khí phá không bắn ra, chém về phía Hắc y nhân kia.
– Ngươi…
Trong đôi mắt lạnh lẽo, u ám của hắc y nhân bắn ra lửa giận và sát ý đáng sợ, hắn không thể ngờ tới được con sâu cái kiến Kiếm Khí cảnh trước mắt lại dám xuất kiếm với hắn, nhưng đáng tiếc quả thực hắn đã bị trọng thương. Ngay cả tiên thiên kiếm khí cũng không thể nào điều động được. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng giãy dụa muốn thoát đi kiếm khí, chỉ là lại khó có thể làm được. Lập tức đạo kiếm khí này chém vào trên người hắn, xé rách da hắn, máu tươi chảy ròng ròng:
– Con sâu cái kiến đáng chết, lập tức dừng tay, nếu không cho dù là trên trời dưới đất Huyết Kiếm lâu chúng ta sẽ vĩnh viễn đuổi giết ngươi không dừng. Kể cả tất cả những người liên quan tới ngươi đều phải chết.
Lời uy hiếp này giống như tới từ cửu u địa ngục, làm cho trong lòng Sở Mộ phát lạnh, một cỗ hàn ý xoay quanh, kiếm trong tay hắn không khỏi nặng nề thêm.
– Tiểu huynh đệ không cần lo lắng, hiện tại Huyết Kiếm lâu phải chính diện đối kháng với các thế lực khác, ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ cần giết chết hắn, tất cả những chuyện khác đều không thể nào xảy ra được.
Người mặc áo bạc chậm rãi nói ra, thanh âm dường như mang theo một loại lực lượng khiến cho người khác yên tâm.
Bất kể là theo như lời người áo bác nói, hay là hắc y nhân uy hiếp, Sở Mộ đều phải ra tay, chỉ có giết chết hắc y nhân này mới là kết quả tốt nhất, về phần tình huống khác đợi lát nữa tính tiếp.
Lần nữa xuất kiếm, lần này Sở Mộ thi triển sát chiêu Kim Phong liệt không, kiếm quang màu vàng giống như chui vào trong hư không, một giây sau xuất hiện ở chỗ cổ hắc y nhân, trong mắt hắc y nhân hiện lên vẻ hoảng sợ vạn phần. Phốc, một tiếng vang nhỏ vang lên, một đạo quang mang màu vàng nhạt xuyên qua cổ.
Người mặc áo bạc vốn sững sờ, tiếp theo trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Thiếu niên Kiếm giả này ra tay quyết đoán như thế, không chút do dự, phần phong thái này người bình thường quả thực khó có thể so sánh.
Cổ hắn y nhân bị sát chiêu Kim Phong liệt không xẹt qua, không có bất kỳ kháng cự nào, bộ dáng vẫn bảo trì như ban đầu, không có chút thay đổi, chỉ là chỗ cổ xuất hiện một vòng đỏ tươi, có máu tươi chậm rãi chảy ra, quỷ dị là máu tươi này không ngờ lại có màu thiên về đen, khác với thường nhân.
– Đa tạ tiểu huynh đệ ra tay.
Trên mặt người mặc áo bạc hiện lên nụ cười, bộ dáng có chút suy yếu:
– Kính xin tiểu huynh đệ hộ pháp cho ta một lát.
Nói xong người mặc áo bạc này không ngờ lại yên tâm nhắm hai mắt lại, không chút lo lắng Sở Mộ sẽ ra tay đối phó với hắn. Đây chính là Kiếm giả Hóa Khí cảnh a, như thế nào trên người cũng có ít thứ tốt, ít nhất kiếm khí kia chính là bảo bối khó có được.
Sở Mộ chỉ nhìn người áo bạc một chút, hơi gật đầu, nhìn về phía thi thể hắc y nhân, sải bước tới nơi, thân ảnh giống như gió xuất hiện bên cạnh thi thể hắc y nhân. Ánh mắt nhìn về phía thanh trường kiếm đen kịt trong tay hắc y nhân.
Thanh trường kiếm đen kịt này phóng ra một cỗ chấn động tràn ngập tà ác và huyết tinh khiến cho người ta sợ hãi, giống như là xâm lấn vào trong tinh thần, ý niệm của Sở Mộ, làm cho hắn phát lạnh, rét run. Vội vàng dời ánh mắt, vừa vặn nhìn vào một cái vòng trên cổ tay trái đối phương.
Cái vòng trên cổ tay này ước chừng rộng bằng ngón út, bên ngoài màu đen, bên trên có rất nhiều đường văn điêu khắc chằng chịt, nhìn qua có ba phần hoa lệ, bảy phần cổ xưa. Ánh mắt Sở Mộ nhìn vào vòng tay này hồi lâu, lại không nhìn ra bất kỳ chỗ khác lạ nào. Nhìn qua đây giống như là một vật phẩm trang sức bình thường, nhưng mà trong lòng Sở Mộ lại có chút kỳ quái. Hắn vô thức nhìn về phía người mặc áo bạc, ánh mắt rơi vào cổ tay trái của người mặc áo bào màu bạc kia.
Cũng có một cái vòng tay, cũng là màu đen. Cẩn thận phân biệt, bất luận là ngoại hình lớn nhỏ hay là hoa văn bên trên cơ hồ giống như đúc, giống như là cùng từ một khuôn mẫu, cùng một xưởng sản xuất ra vậy.
Đây rõ ràng là hai Kiếm giả Hóa Khí cảnh tới từ hai thế lực bất đồng, chẳng lẽ sẽ có sở thích giống nhau, đeo vật phẩm trang sức cơ hồ giống như đúc sao? Điều này không khỏi khiến cho Sở Mộ cảm thấy hoài nghi, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Mà lúc này, người mặc áo bào màu bạc mở mắt ra, hai mắt nhìn Sở Mộ, cũng không nói gì mà buông kiếm, tay phải khẽ niết vào cái vòng trên cổ tay trái, chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một bình sứ. Người này nhanh chóng mở bình sứ ra, mùi dược hương nồng đậm nhanh chóng tràn ngập ra, trong tay người mặc áo bào màu bạc xuất hiện một khỏa đan dược màu ngà sữa lớn như long nhãn, miệng mở ra khẽ hấp một cái, khỏa đan dược kia giống như tự động nhảy vào trong miệng hắn vậy.
Đậy nắp bình ngọc lại, tay phải lại niết một cái vào cái vòng trên cổ tay trái, bình sứ biến mất không thấy gì nữa. Người mặc áo bào màu bạc nhắm hai mắt lại, thân thể chuyển thành ngồi xếp bằng, vận chuyển kiếm khí quyết luyện hóa dược lực của đan dược.
Tất cả quá trình này cũng không nhanh, bị Sở Mộ nhìn thấy rõ ràng, hai mắt hắn trợn ngược, miệng há hốc ra. Vẻ mặt rung động không thôi. Trong lòng giống như có sóng gió mạnh mẽ, đầu như có sấm sét nổ đùng đoàng.
– Không gian… Oản luân…truyện tiên hiệp audio
Yết hầu Sở Mộ khô khốc, gian nan thốt ra bốn chữ. Đồng thời trong lòng hiện lên vẻ mừng rỡ mãnh liệt, ngay cả tâm trí kiên định của hắn cũng lập tức thất thủ.
Trong vòng mấy tháng ở Thanh Phong kiếm phái, hắn đã đem tất cả điển tịch trong Tàng thứ các đọc qua hơn phân nửa, nhớ rõ trong một bản điển tịch có miêu tả qua một loại bảo vật thần kỳ. Thể tích của loại bảo vật này cũng không lớn, không có cách nào tăng cường công kích hay là phòng hộ. Nhưng mà có một tác dụng khiến cho tất cả mọi người thèm thuồng chảy nước miếng, bên trong bảo vật này tự thành không gian nhỏ, có thể nhét vào bên trong đủ loại vật phẩm.
Chỉ là đối với loại bảo vật như không gian oản luân này, điển tịch kia cũng chỉ đề cập một chút mà thôi, trên người trưởng lão Thanh Phong kiếm phái, chưởng viện và chưởng giáo La Thiên Hùng Sở Mộ cũng chưa từng nhìn thấy qua không gian oản luân. Đủ để nói rõ không gian oản luân này trân quý thế nào.
Nhưng mà bảo vật trọng yếu như vậy lúc này hắn lại một lần nhìn thấy hai cái, gần trong gang tấc. Trong lúc nhất thời hô hấp Sở Mộ nhất thời trở nên dồn dập.
Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ do dự, đấu tranh, chợt có một đạo kiếm quang sắc bén bắn ra, trực tiếp chém đứt do dự, đấu tranh này, ánh mắt Sở Mộ càng trở nên thuần túy mà kiên định. Hắn quay người, cúi đầu, lấy không gian oản luân từ trong tay trái hắc y nhân xuống, cẩn thận nghiên cứu.