Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 28 [ Chương 136 đến 140 ]
❮ sautiếp ❯Chương 136: Chấn động cực lớn! Câu đố về thập đoạn (1)
Sau khi phát nổ, chấn động lại đột nhiên dừng lại. Chỉ có những tiếng động cực lớn rít gào vang vọng bên tai không ngừng. Nhưng trên bầu trời vẫn trong vắt xanh thẳm một màu.
– Chuyện gì xảy ra vậy?
– Núi lở sao?
Từ trong mỗi lầu các, từng bóng người lao ra. Dáng vẻ mỗi người có chút chật vật, hoảng hốt lo sợ, la to.
– Sư huynh, có chuyện gì xảy ra vậy.
Lý Vi cũng lảo đảo vọt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bối rối. Vừa nhìn thấy Sở Mộ, nàng thật giống như nhìn thấy chỗ dựa, vội vàng nhào tới, ôm lấy một cánh tay Sở Mộ.
– Không có chuyện gì đâu. Có thể là có ngọn núi nào đó trong dỹ núi Thanh Lan bị sụp đổ.
Sở Mộ nói, vẻ mặt ung dung bình tĩnh. Lý Vi dường như bị nhiễm, không khỏi bình tĩnh trở lại. Lúc này nàng mới phát hiện, mình không ngờ ôm cánh tay Sở Mộ. Bất chợt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nàng ôm mặt xoay người hoảng loạn chạy về phía lầu các.
Sở Mộ có chút sửng sốt, nhìn theo bóng lưng Lý Vi hoảng hốt lo sợ. Lúc này hắn mới lộ ra một nụ cười thản nhiên, giống như nhìn tiểu hài tử.
Sau khi thu hồi ánh mắt, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng Sở Mộ có nghi ngờ:
– Tại sao lại xuất hiện loại chấn động lớn như vậy? Chẳng lẽ thật sự chính là ngọn núi nào đó sụp xuống hay sao?
Suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân, hắn cũng không để tâm vào chuyện vụn vặt, tiếp tục bước đi.
…
Sau khi ở Lăng Phong Kiếm Đài từ biệt với các đệ tử nội môn, mang theo lời chúc phúc của bọn họ, Sở Mộ gặp Lăng Phong Chưởng Viện. Sau khi nói chuyện phiếm một hồi, Sở Mộ lại leo lên thang trời, tiến vào bên trong Thanh Phong Chủ Điện.
– Chúc mừng ngươi. Lấy thực lực của ngươi, không cần sát hạch, có thể trực tiếp trở thành đệ tử tinh anh của bản phái.
La trưởng lão nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng, hai mắt sáng ngời giống như hai bóng đèn chiếu sáng, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chúc mừng:
– Sau này cứ cách ba tháng, ngươi đều có thể thu được một viên Phá Khí Hoàn, cố gắng nâng cao tu vi.
– Hiện tại, người cầm trước viên Phá Khí Hoàn này. Ta dẫn ngươi đi tới khu vực đệ tử tinh anh, để tự ngươi chọn nơi ở cho mình.
La trưởng lão cười nói, đồng thời giải thích:
– Nơi ở cho đệ tử tinh anh khá lớn, hoàn cảnh rất tốt, còn có lợi cho việc tu luyện. Cũng có kiếm thị đặc biệt chiếu cố cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.
– La trưởng lão. Kiếm thị hiện tại khiến ta rất hài lòng. Cho nên ta hi vọng, có thể đưa nàng tới nơi này tiếp tục hầu hạ ta. Ngài thấy thế nào?
Sở Mộ tiếp nhận một lọ nhỏ chứa một viên Phá Khí Hoàn, sau đó mượn cơ hội nói.
– Trước kia, cũng thường xuyên có đệ tử đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng đều bị ta từ chối. Dù sao, bản phái có quy định của bản phái.
La trưởng lão nghe vậy, cũng không cảm thấy bất ngờ, cười nói:
– Chỉ có điều, quy định là chết, người là sống. Ngươi đã mở lời, ta phê chuẩn.
– Đa tạ trưởng lão.
Sở Mộ làm kiếm lễ, giọng điệu mang theo sự cảm kích nói.
– Ha ha, chúng ta đều rất xem trọng ngươi. Tất nhiên là hi vọng ngươi có thể tu luyện thật tốt.
La trưởng lão cười to nói.
Sở Mộ cũng cười. Hắn biết rõ, đây là bởi vì cao tầng Thanh Phong Kiếm Phái thấy được thiên phú và ngộ tính khủng khiếp của hắn. Bằng không, đổi thành đệ tử tinh anh bình thường, vừa nhắc tới yêu cầu như vậy, sẽ lập tức bị từ chối.
Hôm nay ở trong Thanh Phong Kiếm Phái, số lượng đệ tử tinh anh cũng không nhiều. Lại thêm Sở Mộ mới gia nhập, tổng cộng là 38 người.
Trong đó, lấy ba người Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo dẫn đầu, là tu vi cao nhất trong số 38 đệ tử tinh anh. Đương nhiên, luận về thực lực mà nói, Sở Mộ đương nhiên đứng đầu. Về điểm này, không có người nào sẽ nghi ngờ.
Khu vực lầu các của đệ tử tinh anh, tổng cộng có năm mươi nhà. Sở Mộ nhìn một chút, chọn lựa một căn nhà trong đó. Bởi vì những lầu các này trên phương diện chỉnh thể, cũng không khác biệt quá lớn. Hắn chẳng qua là dựa thói quen theo trước kia, chọn một nơi ở gần bên đầm nước, thuận tiện cho hắn có thể tiến vào đầm nước luyện kiếm.
La trưởng lão lại khích lệ Sở Mộ một phen, nói có chuyện gì có thể trực tiếp tìm hắn, sau đó liền xoay người rời đi. Đồng thời hắn phái người đi tới Lăng Phong Viện thông báo Lý Vi thu dọn một chút, chuẩn bị đến Chủ Điện tiếp tục hầu hạ Sở Mộ.
Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo cùng với Tiêu Thiên Phong đều đi tới lầu các của Sở Mộ. Tất nhiên tránh không được chúc mừng một phen.
– Sư đệ, chúng ta sau này có thể cùng nhau tu luyện, cùng nhau tinh tiến. Nhìn thử, chúng ta ai có thể đột phá đến Hóa Khí Cảnh nhanh hơn.
Vũ Văn Minh Hóa vỗ nhẹ vào vai Sở Mộ, cười ha ha nói.
– Ta còn tưởng rằng Nhị sư huynh muốn nói, xem ai đột phá đến thập đoạn trước.
Sở Mộ cười nói.
– Ta cũng hiểu được Nhị sư huynh rất khả năng sẽ nói như vậy.
Vẻ mặt Vương Đình Hạo nghiêm túc nói.
– Mấy người gia hỏa các ngươi kìa. Ta là loại người như vậy sao?
Lúc này Vũ Văn Minh Hóa phản bác, bộ dạng dường như thiếu chút nữa thì tức giận thở hổn hển, chọc cho mọi người lại phát ra tiếng cười lớn sang sảng.
Có vài người, lúc giao tình không đủ, là một bộ dạng. Nhưng vừa có đủ giao tình, sẽ lại là một loại hình dáng khác, tương đối không kiêng nể gì cả. Bất luận là người ở thế giới nào, đều như vậy.
…
Bên trong Thanh Phong Kiếm Phái, đệ tử ngoại môn dưới tứ đoạn và trên tứ đoạn có đãi ngộ khác biệt. Đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn lại có đãi ngộ khác biệt. Đãi ngộ giữa đệ tử tinh anh cùng đệ tử nội môn lại phân biệt khác hẳn.
Giống bây giờ, Sở Mộ trở thành đệ tử tinh anh, ngoại trừ lầu các hai tầng ra, mỗi ngày ăn mặc dùng vẫn là thịt mãnh thú trung cấp, gạo và rau dưa do là kiếm phái đặc biệt cung cấp. Các đệ tử nội môn đều không hưởng thụ được.
Máu và thịt mãnh thú có dinh dưỡng phong phú. Bằng không làm sao luôn có người ăn thịt hổ gì đó, thân thể khỏe mạnh cường tráng. Mà máu và thịt mãnh thú lại càng có dinh dưỡng phong phú hơn gấp bội so với thịt bình thường. Đặc biệt là thịt mãnh thú trung cấp càng cao hơn ra thú dữ cấp thấp rất nhiều. Mỗi ngày dùng để ăn, đối với khí huyết bản thân có tác dụng bổ sung rất phong phú.
Ngoài ra, ban đầu mỗi tháng cung cấp một vò Bách Thảo Tửu. Hiện tại là một tháng ba vò. Sở Mộ không cần giống như mọi khi, mỗi ngày chỉ uống một chén nhỏ.
Từ khi trở thành đệ tử tinh anh đến nay đã qua năm ngày. Sở Mộ đã thích ứng được với cuộc sống của đệ tử tinh anh.Nguồn truyện audio
Lại nói tiếp, so với đệ tử nội môn, thật ra không có khác biệt quá lớn. Vẫn là mỗi ngày tu luyện kiếm khí quyết Trung Nguyên và kiếm thuật các loai. Chỉ có điều Sở Mộ đặt trọng điểm ở trên Quyển Vân Kiếm Thuật và Tùy Vân Kiếm Thuật. Hắn hi vọng mau chóng viên mãn, sau đó lấy ra tinh túy của sát chiêu, dung nhập trong Kinh Vân Sát, nâng cao uy lực của Kinh Vân Sát, mượn nâng cao trong nháy mắt làm sâu sắc đối với lĩnh ngộ Vân Chi Ý Cảnh.
Chương 137: Chấn động cực lớn! Câu đố về thập đoạn (2)
– Là thời điểm dùng Phá Khí Hoàn nâng cao tu vi.
Sở Mộ lại thầm nói với mình.
Dưới tình hình chung, các đệ tử đột phá đến cửu đoạn, nhận được viên Phá Khí Hoàn thứ nhất, đều sẽ đợi đến khi kiếm khí của bản thân hoàn toàn khôi phục, mới có thể dùng. Bình thường khi đó đều sẽ thu được viên Phá Khí Hoàn thứ hai.
Nhưng Sở Mộ lại khác. Thời điểm hắn đột phá, kiếm khí của bản thân hoàn toàn không có chút tổn thất nào, trực tiếp giảm đi thời gian một hai tháng. Mấy ngày qua bao giờ cũng có đệ tử tinh anh tới bái phỏng, vẫn không có thời gian. Hiện tại cuối cùng cũng được thanh tịnh. Sở Mộ dự định dùng Phá Khí Hoàn, xem hiệu quả ra sao.
Thông báo với Lý Vi một tiếng, Sở Mộ đóng cửa từ chối tiếp khách. Sau khi điều tức, hắn lấy ra Phá Khí Hoàn.
Phá Khí Hoàn lớn hơn so với Luyện Khí Hoàn một chút. Nó có ánh sáng màu vàng tinh thuần, tản ra một vị nóng. Đầu mũi thoáng động, mùi thuốc chui vào trong lỗ mũi, khiến Sở Mộ cảm thấy tinh thần chấn hưng.
Ném Phá Khí Hoàn vào trong miệng, viên thuốc liền tan ra. Vừa nuốt xuống, dược lực lập tức có tác dụng.
Kiếm khí quyết Trung Nguyên vận chuyển, kiếm khí cửu đoạn sơ kỳ tinh thuần vận hành đại chu thiên, nhanh chóng hấp thu dược lực vừa được hòa tan của Phá Khí Hoàn, đưa theo kinh mạch vận chuyển hết vòng này tới vòng khác.
Cửu đoạn, kiếm giả bình thường là vận chuyển chín đại chu thiên. Nhưng Sở Mộ lại có thể vận chuyển ba mươi đại chu thiên. Cho nên, hắn chỉ dùng chưa tới nửa ngày, liền hấp thu hết dược lực ẩn chứa bên trong Phá Khí Hoàn.
Thở ra một hơi khí trắng. Đó chính là cặn bã rất nhỏ bên trong Phá Khí Hoàn không có cách nào chuyển hóa thành kiếm khí, lưu ở trong người, sẽ gây ra bất lợi đối với bản thân.
Sở Mộ mở hai mắt ra. Trong mắt có một tia tinh quang lưu chuyển.
– Một viên Phá Khí Hoàn, sau khi luyện hóa khiến kiếm khí tu vi của ta tăng lên một ít. Dựa theo loại tiến độ này, còn cần một viên Phá Khí Hoàn nữa mới có thể miễn cưỡng tăng lên tới cửu đoạn trung kỳ. Theo tính toán như vậy, đại khái cần bảy viên Phá Khí Hoàn mới có thể tăng lên tới cửu đoạn đỉnh phong.
– Ba tháng một viên Phá Khí Hoàn. Như vậy, cần một năm lại chín tháng. Mhưng phối hợp thời gian mình tu luyện, bình thường đại khái cần khoảng một năm rưỡi, cũng chính là sáu viên Phá Khí Hoàn, có thể tu luyện tới cửu đoạn đỉnh phong.
– Đáng tiếc. Nếu như ta có thể có được bảy viên Phá Khí Hoàn, ở trong vòng một tháng lần lượt dùng, tuyệt đối có thể thành công tăng lên tới cửu đoạn đỉnh phong.
Chỉ có điều, Phá Khí Hoàn giá trị hơn nhiều so với Luyện Khí Hoàn. Sản lượng mỗi tháng của Thanh Phong Kiếm Phái cũng không cao. Bằng không cũng sẽ không định ra ba tháng mới có thể cung cấp cho mỗi vị đệ tử tinh anh một viên.
Nghĩ tới đây, Sở Mộ đột nhiên nghĩ đến ba người Lý Dật. Hiện tại bọn họ đã là tu vi cửu đoạn đỉnh phong, không cần tới Phá Khí Hoàn nữa. Bởi vậy, kiếm phái cũng hủy bỏ cung cấp Phá Khí Hoàn đối với bọn họ.
– Sau cửu đoạn đỉnh phong, chính là thập đoạn.
Đột nhiên, trong đầu Sở Mộ xuất hiện một nghi ngờ.
– Tu vi cửu đoạn là đệ tử tinh anh. Cộng thêm ta tổng cộng là 38 người. Tu vi cao nhất chính là Đại sư huynh Lý Dật. Như vậy đệ tử thập đoạn đâu? Đã có cao thủ Hóa Khí Cảnh, cũng có thể có kiếm giả thập đoạn mới đúng?
Sở Mộ suy nghĩ một chút.
Kiếm giả thập đoạn. Mình chỉ gặp qua một người. Đó chính là chấp sự của đài đấu kiếm Trần Kim. Nhưng hắn là chấp sự, không phải là đệ tử, thân phận không giống.
– Trước đây ta đã bỏ quên vấn đề này. Xem ra lần kế tiếp gặp được đám người Đại sư huynh, lại tìm cơ hội hỏi một chút mới được.
Ngày hôm sau, Lý Dật Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo lại qua. Nhưng Tiêu Thiên Phong không có xuất hiện. Đổi lại, là La Ngọc Linh.
La Ngọc Linh đi ở phía sau cùng, nhìn Sở Mộ. Hàm răng trắng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, bộ dạng muốn lại gần nhưng không tiện tới gần
Sở Mộ chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi thu hồi ánh mắt. Hắn không có cảm giác đặc biệt gì. Thấy vậy, trên mặt La Ngọc Linh không giấu được vẻ mất mát. Nhưng rất nhanh nàng đã che giấu được.
– Sư đệ, tu vi của sư đệ…
Ba người Lý Dật có phần sững sờ.
– Vừa luyện hóa Phá Khí Hoàn, cho nên có tăng lên.
Sở Mộ mỉm cười, nói.
– Nhanh như vậy sao!
Ba người Lý Dật khe khẽ phát ra một tiếng kêu kinh ngạc. Bọn họ luyện hóa một viên Phá Khí Hoàn, đại khái cần hai ba ngày. Nhưng Sở Mộ hình như chỉ là mới luyện hóa ngày hôm qua. Chỉ cần một ngày thôi sao?
Tiếp theo, tất nhiên là tụ tập ở trên tầng hai chỗ ở của Sở Mộ. La Ngọc Linh cũng theo sau, yên lặng ngồi ở một bên, nghe đám người Sở Mộ nói chuyện phiếm. Bộ dáng kia thật giống như một tiểu thê tử hiền lành.
Ánh mắt ba người Lý Dật, thỉnh thoảng đảo qua ở trên người La Ngọc Linh và Sở Mộ. Trên mặt bọn họ thỉnh thoảng hiện lên một vẻ tươi cười cao thâm khó dò, khiến Sở Mộ có phần chẳng biết tại sao.
Sở Mộ đang còn muốn hỏi ba người Lý Dật, đệ tử thập đoạn đều đi nơi nào, ba người Lý Dật lại đột nhiên đứng lên, từ biệt Sở Mộ. Ngay cả cơ hội để Sở Mộ giữ lại cũng không có, ba người lập tức xuống lầu, đi không thấy bóng dáng, khiến Sở Mộ càng không nghĩ ra.
– Sư huynh…
La Ngọc Linh cuối cùng mở miệng. So với thường ngày, giọng điệu của nàng đã bớt đi một phần kiêu căng, thêm vài phần ngượng ngùng. Hai gò má nàng ửng đỏ, khiến Sở Mộ thoáng ngẩn người. Hắn lấy lại tinh thần, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc.
– Có chuyện gì vậy? Nói đi.
Đối với La Ngọc Linh, thái độ của Sở Mộ cũng không có gì khác biệt, vẫn ôn hoà.
– Ta là tới xin lỗi sư huynh.
La Ngọc Linh nhỏ giọng nói, sau đó lớn mật nhìn thẳng vào Sở Mộ:
– Ta bây giờ mới biết, mình chính là một thiên kim tiểu thư bị chiều sinh hư, cho rằng người khác nịnh hót ta là chuyện đương nhiên. Cho nên trước đây, ta đối với sư huynh đã rất nhiều lúc không lễ phép. Vẫn mong sư huynh không lấy làm phiền lòng.
Sở Mộ có phần sững sờ. La Ngọc Linh hiện tại và La Ngọc Linh trước đây, cho cảm giác của hắn chênh lệch quá lớn. Nhất là chuyện nàng chủ động xin lỗi, càng làm cho Sở Mộ cảm thấy bất ngờ. Chỉ có điều, Sở Mộ cũng không đặc biệt nói cái gì, chỉ mỉm cười, nói:
– Không có gì, ta cũng không có để ý.
– Nếu sư huynh không có để ý, vậy sau này, sư huynh dạy ta kiếm thuật đi.
Trong lòng La Ngọc Linh thầm vui mừng, tâm tình nhảy nhót nói. Trên mặt lộ ra vẻ sáng lạng, khôi phục lại một chút bộ dạng bang đầu.
Sở Mộ đột nhiên cảm thấy, như vậy mới đúng. Đây mới là mục đích thực sự của La Ngọc Linh.
– Ta mỗi ngày lịch luyện tập rất kín. Cho nên, không rút ra được bao nhiêu thời gian.
Sở Mộ cười nhạt. Nếu để cho đám người Lý Dật bọn họ nhìn thấy, không chừng sẽ đấm ngực giậm chân.
– Không có vấn đề gì. Lúc nào sư huynh rảnh rỗi, chỉ điểm cho ta một chút, ta đã đủ hài lòng.
Chương 138: Hư cảnh! Nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại! (1)
Trong lòng La Ngọc Linh cố gắng che giấu sự mất mát, tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, liền vội vàng nắm được một tia cơ hội nói. Trên mặt nàng lộ vẻ một thần sắc khẩn cầu, trong mắt tràn ngập sự mong chờ, bộ dạng đáng thương.
– Vậy cứ mười ngày nàng qua một lần. Ta sẽ cố gắng hết mức bớt một chút thời gian chỉ điểm kiếm thuật cho nàng.
Sở Mộ thản nhiên nói, trong lòng của hắn chỉ có kiếm thuật kiếm đạo. Đối với chút tâm tư nho nhỏ của La Ngọc Linh, hắn cũng không có để ý. Về phần rút ra một chút thời gian, thật ra vẫn có thể.
– Được.
La Ngọc Linh vốn dự định là mỗi ngày đều qua. Vừa nghe thấy Sở Mộ nói như vậy, theo bản năng nàng muốn phản bác. Chỉ có điều nghĩ tới ước nguyện ban đầu của mình, nàng cố nén sự thất vọng trong lòng. Nàng cảm thấy, dù sao ngay từ đầu mười ngày tới một lần, sau đó quen thuộc hơn, có thể thường xuyên qua. Tin tưởng khi đó, Sở sư huynh cũng sẽ không đối với mình lãnh đạm như vậy.
– Đúng rồi, nàng là con gái của Chưởng giáo, ta hỏi nàng, đệ tử thập đoạn của bản phái đều đi nơi nào?
Sở Mộ vừa nghĩ tới vấn đề này, liền hỏi.
La Ngọc Linh vừa nghe, vội vàng trả lời:
– Sư huynh, cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng lắm. Ta chỉ biết, đệ tử của bản phái vừa đột phá đến thập đoạn, sẽ rời khỏi bản phái đến một địa phương mới, một nơi có thể tu luyện tốt hơn.
– Xem ra phải hỏi thăm các trưởng lão, hoặc chờ mình đột phá đến thập đoạn mới biết được.
Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn nhìn La Ngọc Linh gật đầu:
– Cảm ơn sư muội, ta phải bắt đầu tu luyện. Mong sư muội cứ tự tiện.
– A, được.
Trong lòng La Ngọc Linh dâng lên một ủy khuất. Nàng cố nén sự ủy khuất này, giọng điệu cũng có chút nghẹn ngào:
– Sư huynh, vậy ta cáo từ trước. Ngày mai ta sẽ tìm sư huynh học tập kiếm thuật.
– Được.
Sở Mộ cũng không để La Ngọc Linh ở trong lòng. Hắn hoàn toàn không để ý tới chuyện La Ngọc Linh rời đi, đắm chìm trong chuyện tu luyện của mình.
Mắt La Ngọc Linh ửng đỏ, rời khỏi lầu các của Sở Mộ. Tu vi của bây giờ là bát đoạn đỉnh phong. Hơn nữa còn là con gái của Chưởng giáo, cũng không ở chỗ này.
Rất không khéo chính là, Văn Nhân Vân vừa lúc quay về lầu các của mình. Từ phía xa, hắn nhìn thấy La Ngọc Linh từ trong lầu các của Sở Mộ đi tới, nhất thời sắc mặt trầm xuống, hai tay nắm chặt, hàm răng cắn chặt. Trong mắt hắn thoáng hiện ra sát khí kinh người. Lúc này bộ dạng hắn đặc biệt dữ tợn. Từ sâu trong cổ họng hắn phát ra tiếng rít gào trầm thấp tràn ngập phẫn nộ và oán hận:
– Sở Mộ, ngươi phải chết. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi…
Khu vực đệ tử tinh anh, tầng hai của một lầu các, Sở Mộ vẫn như mọi khi, ngồi xếp bằng ở trên ban công, kết thúc ba mươi đại chu thiên vận chuyển kiếm khí quyết Trung Nguyên. Hắn thở ra một làn khí trắng giống như mũi kiếm bắn ra, kích động không khí.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh bát ngát, tinh quang trong hai mắt Sở Mộ nội liễm, trở nên thâm thúy.
– Mười ngày tu luyện, mỗi ngày vận chuyển ba mươi đại chu thiên. Nhưng kiếm khí lại chỉ tăng trưởng được một tia mà thôi. Dựa theo loại tiến độ này, muốn tăng lên tới cửu đoạn trung kỳ, chỉ sợ cần nửa năm khổ công mới được. Đáng tiếc. Không biết nên đi nâng cao thiên phú tu luyện như thế nào. Cửu phẩm, thật sự quá thấp.
Khe khẽ thở dài, giọng điệu Sở Mộ có vài phần bất đắc dĩ.
– Sư đệ…
– Sư đệ…
Giọng nói của Vũ Văn Minh Hóa truyền đến, khiến Sở Mộ có phần sững sờ. Bây giờ còn rất sớm. Thường ngày mấy người bọn họ chắc chắn sẽ không qua sớm như vậy.
Sở Mộ đứng dậy xuống lầu. Lý Dật Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, thậm chí cả Tiêu Thiên Phong gần đây khó gặp cũng có mặt ở đó. Ngoài ra, còn có mười lăm đệ tử tinh anh khác, cùng Văn Nhân Vân cũng có mặt. Hắn đang cúi đầu, trong mắt lóe ra tinh quang kinh người. Có một tia sát khí lưu chuyển trong mắt, đã được thu lại rất sâu.
– Sư huynh, đây là…
Sở Mộ nhìn trận doanh như vậy, có chút không giải thích được.
– Đây là ý của Chưởng giáo. Hình như có chuyện trọng đại phát sinh, cần chúng ta.
Lý Dật nói:
– Đi thôi. Đi gặp Chưởng giáo, sẽ biết chuyện gì xảy ra.
– Được.
Sở Mộ gật đầu. Hắn luôn luôn cầm kiếm ở trong tay, không cần chuẩn bị. Một đám hai mươi người đều đi tới Thanh Phong Chủ Điện.
Bên trong Thanh Phong Chủ Điện, ngoại trừ Chưởng giáo La Thiên Hùng ra, còn có ba Chưởng viện cùng với mười một vị trưởng lão của Chủ Điện nhất mạch. Chỉ thấy thần sắc mỗi người bọn họ ngưng trọng. Hình như có chuyện lớn phát sinh.
Sở Mộ và hai mươi đệ tử tinh anh đến.truyện kiếm tu audio
La Thiên Hùng đảo mắt nhìn qua, hai mắt phát ra tinh quang. Trên người lộ ra khí thế nghiêm nghị. Hắn trực tiếp tiến vào vấn đề chính.
– Các ngươi còn nhớ rõ chấn động cực lớn diễn ra vào nửa tháng trước chứ? Đó cũng không phải là núi sụp. Trải qua kiểm chứng trong khoảng thời gian qua, phát hiện hàng rào không gian Thanh Lan Hư Cảnh lại xuất hiện va chạm, tạo thành chấn động không gian trong khu vực núi Thanh Lan.
La Thiên Hùng chậm rãi nói. Trong đầu đám người Sở Mộ thiếu chút nữa phóng ra dấu chấm hỏi
Thanh Lan Hư Cảnh, hàng rào không gian gì đó, đều vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ.
– Cái gọi là Thanh Lan Hư Cảnh, chính là một loại hư cảnh, là tự nhiên hoặc do khoảng không chấn động sinh ra. Không giốn với các hư cảnh khác bám ở trên đại lục Cổ Kiếm. Hư cảnh này thông thường biến mất ở trong hư không. Thời điểm xuất hiện lại, sẽ phát sinh va chạm với hàng rào không gian của đại lục Cổ Kiếm, do đó khiến cho một khu vực chấn động. Bên trong hư cảnh, thông thường sẽ có các loại kỳ hoa dị thảo, có nguy hiểm lớn và kỳ ngộ lớn cùng tồn tại.
La trưởng lão rất nhanh liền giải thích:
– Sở dĩ gọi là Thanh Lan Hư Cảnh, bởi vì hư cảnh này là xuất hiện ở trên núi Thanh Lan.
– Thời gian Thanh Lan Hư Cảnh xuất hiện không có quy luật. Căn cứ theo lịch sử bản phái ghi chép, đến bây giờ tổng cộng xuất hiện Thanh Lan Hư Cảnh qua bốn lần. Lần trước cách lần này là mười lăm năm.
La Thiên Hùng nghiêm mặt nói, tinh quang trong mắt dường như trải qua lắng đọng, trở nên rất nồng đậm, khiến người ta cảm giác vô cùng áp lực:
– Bên trong Thanh Lan Hư Cảnh có nhiều linh thảo linh quả. Còn có các loại bảo vật khác. Sau khi tiến vào trong đó, lúc đi ra, bình thường tu vi đều có thể đột nhiên tăng mạnh, thực lực tăng lớn. Đương nhiên, bên trong cũng tràn ngập các loại nguy hiểm. Chỉ không cẩn thận một chút, sẽ chết ở trong đó. Lúc này đây, Thanh Lan Hư Cảnh lại xuất hiện. Thanh Lan Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái nhất định sẽ phái người tiến vào trong đó tìm kiếm lục soát các loại linh thảo linh quả bảo vật, khiến kiếm phái thêm cường đâị. Thanh Phong Kiếm Phái cũng không thể bỏ qua.
Chương 139: Hư cảnh! Nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại! (2)
– Tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh có hạn chế về tu vi. Phải là kiếm giả dưới Hóa Khí Cảnh hoặc ngoài Kiếm Khí Cảnh thất đoạn. Những người khác không vào được. Bởi vì tu vi quá mạnh mẽ vượt qua giới hạn chịu đựng của không gian hư cảnh, hoặc chính là tu vi quá thấp bị lực lượng bên trong hư cảnh áp chế. Do đó không có cách nào phát huy ra thực lực.
Đám người Sở Mộ chăm chú lắng nghe. La Thiên Hùng tiếp tục giải thích:
– Ban đầu, tiến vào hư cảnh là kiếm giả thập đoạn thậm chí nửa bước hóa khí là tốt nhất. Nhưng bởi vì Thanh Lan Hư Cảnh
xuất hiện không có quy luật, không thể nắm giữ. Bọn họ cũng không có ở trong kiếm phái, bởi vậy không có cách nào chuẩn bị trước. Cao tầng của ba đại kiếm phái liền quyết định hiệp nghị. Thời điểm mỗi lần Thanh Lan Hư Cảnh xuất hiện, chỉ có thể do đệ tử cửu đoạn hoặc dưới cửu đoạn đi vào. Một mặt là tìm kiếm thu hoạch càng nhiều bảo vật. Cùng lúc chính là một loại cạnh tranh giữa ba đại kiếm phái. Cho nên lúc này đây, liền chọn lựa ra hai mươi đệ tử tinh anh các ngươi. Đương nhiên, bản tọa sẽ không cứng rắn yêu cầu các ngươi tiến vào. Dù sao bên trong hư cảnh tràn ngập nguy hiểm. Nhưng bản tọa có thể bảo đảm, phàm là đệ tử có thể sống sót rời khỏi hư cảnh, đều sẽ nhận được trọng điểm bồi dưỡng của bản phái, tấn chức Hóa Khí Cảnh, cũng không có vấn đề.
Sau đó, La Thiên Hùng trầm mặc, đợi Sở Mộ và hai mươi đệ tử tinh anh đưa ra lựa chọn.
– Nơi tốt như vậy, tất nhiên là phải đi vào thăm dò một phen.
Lý Dật dẫn đầu cười, nói.
– Ha ha, làm sao có thể thiếu ta được.
Vũ Văn Minh Hóa cười lớn một tiếng.
– Đó là tất nhiên.
Vương Đình Hạo cũng nói.
Mọi người đều tỏ thái độ. Hai mươi đệ tử tinh anh, không một người nào lui bước. Thân là kiếm giả, còn là tinh anh của kiếm phái, đã sớm biết lội ngược dòng, làm sao có thể bởi vì nguy hiểm mà lui trở ra được.
– Được lắm… Được… Các ngươi đều là niềm kiêu ngạo của bản phái.
Trên mặt La Thiên Hùng lộ ra một ý cười, gật đầu, vẻ mặt tán thưởng. Hắn quát lớn. Xung quanh, các trưởng lão cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, rất hài lòng.
– Đã như vậy, liền do La trưởng lão và hai trưởng lão khác dẫn đầu, lập tức lên đường đi tới lối vào hư cảnh, để tránh Thanh Lan Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái giành trước.
La Thiên Hùng nhanh gọn, quyết đoán nói:
– Về phần nước và lương khô, đều đã chuẩn bị cho các ngươi. Mỗi người một túi lương khô, một bầu nước, tự mình mang đi.
– Các vị đệ tử, xuất phát.
La trưởng lão và hai vị trưởng lão khác dẫn dắt hai mươi ba người, nhanh chóng rời đi, tiến vào trong núi Thanh Lan.
– Hi vọng lúc này đây, bọn họ đều có thể sống sót đi ra.
La Thiên Hùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của mọi người, lẩm bẩm.
– Thực lực càng mạnh, xác suất sống sót lại càng lớn. Đám năm người Sở Mộ bọn họ chắc hẳn có thể sống sót rời đi. Những người khác tu vi đều là cửu đoạn hậu kỳ và trung kỳ, có thể sẽ có một phần vĩnh viễn ở lại bên trong hư cảnh.
Một trưởng lão nhẹ giọng nói.
– Đây cũng là chuyện không có biện pháp nào. Bất kể là đối với bản thân bọn họ hay là đối với bản phái mà nói, tiến vào hư cảnh đều là một lựa chọn tốt hơn.
Vài tiếng thở dài theo làn gió thoảng qua, biến mất.
Hai mươi ba bóng người nhanh chóng tiến vào trong núi Thanh Lan. Ước chừng hai canh giờ sau, bọn họ đi tới trong một sơn cốc nho nhỏ. Ngoại trừ đám người Thanh Phong Kiếm Phái ra, trong sơn cốc đã sớm có hai nhóm người khác. Hình như bọn họ cũng vừa đến không bao lâu.
– Hừ, là người của Thanh Phong Kiếm Phái. Quả thật giống như đám chó thính hơi, nơi nào có xương thì liền lập tức xông tới nơi đó.
Bên trong đoàn người bên phải có một lão già thần sắc lạnh lùng, khóe môi nhếch lên, lộ ra một tia châm chọc. Hắn hoàn toàn không che giấu giễu cợt nói.
– Chung quy cũng tốt hơn so với người không đổi được tính ăn phân.
La trưởng lão thần sắc không đổi, thản nhiên đáp trả một câu, nhất thời làm cho sắc mặt đối phương đại biến. Trên trán hắn lộ ra gân xanh nhô cao, khí tức sắc bén, thiếu chút nữa rút kiếm.
Người của đoàn khác lại không nhịn được cười ra thành tiếng.
– Ai da trưởng lão, đã lâu không gặp. Lời lẽ của trưởng lão vẫn sắc bén như thế.
Một lão nhân trong đám người bên trái cười ha hả chào hỏi.
– Ha hả, quá khen quá khen, Diêu trưởng lão đã lâu không gặp, tu vi hình như tinh thuần không ít.
La trưởng lão cười ha hả, đáp lễ nói.
Đoàn người bên phải, là ba gã trưởng lão và hai mươi đệ tử tinh anh của Thanh Lan Kiếm Phái. Mỗi người bộ dạng đều vênh váo tự đắc, mũi hướng lên trời, giống như bọn họ là Thiên Vương lão tử. Ai cũng phải nhìn theo sắc mặt của bọn họ để hành sự.
Nhưng vừa bị La trưởng lão phản bác, sắc mặt mỗi người đều nghẹn thành màu gan heo, thiếu chút nữa thì nội thương.
Mà đoàn người bên trái lại là ba gã trưởng lão và hai mươi đệ tử tinh anh của Thanh Thủy Kiếm Phái.
Thanh Lan Kiếm Phái tự xưng là Thanh Lan Sơn chính thống, cao ngạo kiêu căng, không để Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái vào mắt. Bởi vậy đã thúc đẩy hai đại kiếm tăng thêm sự hữu nghị.
Sở Mộ phát hiện, trong đám người của Thanh Lan Kiếm Phái có một người ánh mắt nhìn mình chằm chằm, có một tia sát ý lưu chuyển. Hắn đảo mắt nhìn qua. Không ngờ chính là Diệu Nhật trưởng lão.
– Ha ha, khí tức của La trưởng lão cũng càng thêm tinh thuần sắc bén.
Diêu trưởng lão vuốt râu cười nói:
– Lối vào Thanh Lan Hư Cảnh đã mở ra. Chờ thêm một thời gian ngắn sẽ ổn định. Đến lúc đó, là có thể tiến vào trong.
– Hi vọng đệ tử của quý phái có thể có thu hoạch lớn.
La trưởng lão cười nói.
– Cùng hi vọng như vậy.
iêu trưởng lão cũng cười nói.
– Các ngươi là đang nằm mơ sao?
Lão già bên Thanh Lan Kiếm Phái liên tục cười lạnh, nói:
– Chỉ bằng vào đệ tử của hai kiếm phái nho nhỏ như các ngươi, cũng muốn có thu hoạch ở trong hư cảnh Thanh Lan, đơn giản chính là nằm mơ. Các ngươi tốt nhất là cầu khẩn đệ tử của các ngươi có thể sống đi ra, mà không phải là có thu hoạch nào.
La trưởng lão Diêu trưởng lão đồng thời liếc mắt nhìn trưởng lão kia, lại không để ý đến. Điều đó làm cho gân xanh trên đầu đối phương nhảy lên. Hăn cố nén tức giận, cúi đầu nhìn về phía một đệ tử đang đứng bên cạnh.
– Ngụy Hoành, ngươi nhớ ký, sau khi tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh, nhiệm vụ chủ yếu của ngươi chính là giết chết đệ tử của hai kiếm phái. Sau khi giết chết tất cả bọn họ, ngươi ở lại bên trong hư cảnh Thanh Lan.
Trưởng lão này dùng kiếm khí truyền âm, nói:
– Nhiệm vụ thứ yếu chính là trợ giúp các sư đệ các sư muội của ngươi thu hoạch bảo vật. Đến lúc đó, bản phái sẽ toàn lực trợ giúp ngươi đột phá Hóa Khí Cảnh.
Người trẻ tuổi được gọi là Ngụy Hoành gật đầu, khóe miệng cong lên, hiện ra một nụ cười đầy lạnh lẽo. Trong ánh mắt hắn thoáng lộ ra sát khí. Hắn đưa mắt nhìn qua gương mặt của rất nhiều đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái, xếp mỗi người vào danh sách cần phải giết.
Chương 140: Hi vọng chúng ta có thể sớm gặp được Sở Mộ (1)
Không thể không nói, chủ ý của Thanh Lan Kiếm Phái hung ác đến cực điểm. Thoáng cái khiến tất cả những đệ tử tinh anh này đều bị chết ở bên trong hư cảnh, hai phái chẳng khác nào tổn thất một nhóm tinh anh. Thời kì giáp hạt, trong vòng mười năm sẽ bị Thanh Lan Kiếm Phái giật lại khoảng cách.
– Ngụy Hoành, người khác có thể giết chết hay không, không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là Sở Mộ đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái, cũng chính là hắn.
Diệu Nhật trưởng lão đột nhiên kiếm khí truyền âm, nói với Ngụy Hoành. Ngụy Hoành nhìn sang, ánh mắt đảo qua, rơi vào trên người Sở Mộ. Hắn có phần sững sờ, tiếp theo vẻ mặt xem thường.
– Tu vi của hắn là cửu đoạn sơ kỳ, không sai. Nhưng kiếm thuật của hắn cực kỳ kinh người. Chỉ sợ cửu đoạn hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn. Thậm chí hắn có thể chống lại cửu đoạn đỉnh phong. Cho nên, ngươi nhớ kỹ, không cần giết người khác cũng được, nhưng Sở Mộ này nhất định phải giết chết. Tuyệt đối không thể để cho hắn lớn lên.
Diệu Nhật trưởng lão cảm giác được Ngụy Hoành khinh thường đối với Sở Mộ, giọng nói không khỏi nặng thêm, nghiêm khắc truyền âm nói.
Trong lòng Ngụy Hoành rùng mình, không khỏi nhìn Sở Mộ thêm vài lần, thầm nghĩ:
Cửu đoạn sơ kỳ có thể đánh bại cửu đoạn hậu kỳ, chống lại cửu đoạn đỉnh phong. Kiếm thuật như vậy, cho dù là đến nơi nào, cũng có thể trổ hết tài năng. Không được, hắn phải chết.
Sở Mộ cảm giác được một sát khí yếu ớt. Khi hắn liếc nhìn lại, vừa lúc tiếp xúc với đôi mắt có mang theo tia sát khí của Ngụy Hoành. Hắn không khỏi khẽ cau mày, lại hoàn toàn không khiếp sợ.
Trên mặt Ngụy Hoành hiện lên một nụ cười, lộ vẻ cao thâm khó dò. Hắn nhìn về phía Sở Mộ, đưa tay làm ra một tư thế cắt cổ. Sau đó ánh mắt hắn dời đi đi, nhìn về phía người khác. Ở trong lòng của hắn, Sở Mộ nếu bị hắn xếp vào danh sách phải giết, đã xem như là một người chết.
Mà lúc này, cách đó không xa, lối vào hư cảnh giống như vòng xoáy nước chậm rãi xoay tròn, cuối cùng đã ổn định lại.
– Bắt đầu.
Các vị trưởng lão quát khẽ một tiếng, chợt căn dặn các đệ tử kiếm phái của mình phải cẩn thận, chú ý một chút, rồi để cho bọn họ tiến tới giữa lối vào.
– Ngụy Hoành, ghi nhớ kỹ nhiệm vụ của ngươi. Cũng không nên uổng phí bản trưởng lão đã trả cái giá lớn như vậy, thay ngươi che giấu chấn động kiếm khí, che giấu tu vi.
Ngụy Hoành gật đầu, cho một ánh mắt “Trưởng lão ngài yên tâm”, rồi bước vào trong lối vào hư cảnh, biến mất.
– Lần này, tất cả đệ tử tinh anh Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái đều vùi thân ở bên trong hư cảnh Thanh Lan. Đến lúc đó, hai kiếm phái sẽ xuất hiện tổn thất trọng đại. Đệ tử tinh anh Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta đều lớn lên, càng trở nên cường đại hơn. Khi đó, chúng ta có thể trấn áp hai đại kiếm phái. Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta mới là Thanh Lan Sơn chính thống.
Ba trưởng lão Thanh Lan Kiếm Phái, đều nghĩ đến điều này. Bọn họ nhìn chằm chằm vào vòng xoáy lối vào Thanh Lan Hư Cảnh, trong mắt có một ý cười hung dữ.
Một hồi thất thần, hình như trời đất quay cuồng. Lúc tỉnh táo lại, Sở Mộ đã xuất hiện ở bên trong hư cảnh Thanh Lan.
Ngoại trừ chính hắn ra, bên cạnh cũng không có người nào khác. Kể cả đám người Lý Dật cùng nhau tiến vào lối vào hư cảnh với hắn, dường như cũng đã biến mất.
– Quả nhiên, sau khi vừa tiến vào lối vào, sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở một nơi nào đó bên trong hư cảnh. Nếu vận khí tốt, mới mới có thể cùng đệ tử của bản phái ở trong một chỗi.
La trưởng lão chờ chặt, nói với bọn họ điểm này, cũng nói, nếu như vận khí tốt, sẽ có một hai thậm chí hai ba đệ tử của bản phái xuất hiện ở cùng một chỗ, đến lúc đó có thể liên thủ, cơ hội lớn hơn nữa.
Nhưng nếu như vận khí không tốt, có thể thoáng cái liền xuất hiện ở gần chỗ mãnh thú cường đại, hoặc xuất hiện ở một vài nơi địa hình hung hiểm.
Vận khí bình thường, là một mình xuất hiện ở một chỗ tương đối an toàn. Đây là phương thức phổ biến nhất.
Nhìn chung quanh một vòng, thấy tất cả khiến hắn cảm giác không thể nói được gì. Giống hệt như ở trong giấc mộng. Cảnh sắc tú lệ mê nhân, không khí trong lành. Phía xa có núi xanh, trời trong, mây trắng. Gần đó có hoa cỏ nham thạch sắp thành hàng. Thực sự là một chỗ tuyệt hảo để du ngoạn thắng địa.
Nhưng Sở Mộ lại tăng cao cảnh giác. Dọc đường đi qua đây, La trưởng lão và ba vị trưởng lão đã nói cho biết rõ ràng. Ở bên trong hư cảnh Thanh Lan, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác. Có lẽ ngươi thấy một đóa hoa tươi rất xinh đẹp, kì thực bên trong lại ẩn chứa độc tố trí mạng. Có lẽ ngươi thấy một khối đá rất bình thường, nó cũng có thể cướp đi tính mạng của ngươi.
Trực giác nhạy bén khiến Sở Mộ cảm giác được một tia nguy cơ ẩn chứa ở phía dưới vẻ xinh đẹp và yên tĩnh này.
Trái tay nắm chặt lại thả lỏng, điều chỉnh đến vị trí thích hợp nhất trên vỏ kiếm. Ngón tay phải gõ nhẹ nhàng, tận lực thả lỏng. Cơ bắp trong toàn thân cũng theo đó trấn tĩnh lại một chút, có một loại trạng thái không quá căng thẳng, cũng sẽ không quá thả lỏng, có thể trong nháy mắt rút kiếm ra công kích đối phương.
Nhìn một chút, Sở Mộ tùy ý lựa chọn một phương hướng, bắt đầu chậm rãi đi tới. Bước chân của hắn có vẻ rất nhẹ. Lúc hạ chân xuống đất gần như không phát ra âm thanh gì. Cả người giống như mất đi trọng lượng vậy. Một bên cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh, ánh mắt hắn sắc bén, có tinh quang lóe lên, vừa cẩn thận tìm kiếm xem có linh thảo các loại hay không?
Có người nói, bên trong hư cảnh Thanh Lan, khắp nơi trên mặt đất đều có bảo vật. Người nào có vận khí tốt có thể nhận được bảo vật, một bước nhảy vọt. Có thể tìm được kiếm thuật kiếm kỹ lợi hại gì đó, thực lực thoáng cái sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Theo lời đồn đại, còn có trân bảo thế gian hiếm thấy khiến người ta thoáng cái đã đột phá đến Hóa Khí Cảnh.
Trân bảo thế gian hiếm thấy gì đó có hay không, Sở Mộ không biết. Nhưng cái gọi là khắp nơi trên mặt đất đều là bảo vật, đã có thể chứng thực chính là lừa gạt người. Chí ít từ thời khắc Sở Mộ tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh đến bây giờ đã một khắc đồng hồ trôi qua, Sở Mộ lại không có tìm được vật gì có giá trị.
– Chết!
Một tiếng quát chói tai vang lên, kinh động xung quanh. Kiếm quang sắc bén, kiếm khí ngang dọc, giống như có tiếng vải vóc bị xé rách. Huyết quang bắn ra. Theo đó, một tiếng kêu gào thê lương vang lên. Một thân ảnh mang theo những giọt máu bắn ra, liên tiếp bay ngược lại.
– Kiếm của Đông Lâm sư huynh sắc bén hơn.
Lâm Kiến Hải vỗ tay, cung kính nói.
Lý Đông Lâm lau đi vết máu tươi trên Bách Luyện Kiếm, vẻ mặt lạnh lùng. Ánh mắt hắn mang theo vài phần xem thường, nhìn chằm chằm vào cái bóng bay ra, rơi xuống đất, lăn vài vòng, tiếp đó tứ chi co giật vài cái.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
– Chỉ là một con mãnh thú trung cấp mà thôi. Căn bản là không tính là cái gì.
…Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm