Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 27 [ Chương 131 đến 135 ]
❮ sautiếp ❯Chương 131: Tìm hiểu kiếm bia! Mục tiêu của mình (2)
Trong lúc ngẩn người, Sở Mộ chỉ cảm thấy linh hồn mình khẽ run lên. Tất cả mọi thứ xung quanh biến mất, trở nên không chân thật, rơi vào trong bóng tối. Trước mắt hắn chỉ có Thanh Phong Kiếm Bia.
Cả Thanh Phong Kiếm Bia giống như lơ lửng ở trong hư không tối tăm, sừng sững không động. Sở Mộ lại đứng ở trước Thanh Phong Kiếm Bia, đối mặt với Kiếm Bia. Ánh mắt hắn tập trung ở trên vết tích nằm giữa Kiếm Bia. Bốn vết tích bên cạnh lặng lẽ biến mất.
Tình huống tương tự cũng xuất hiện ở trên người Tiêu Thiên Phong Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo. Bọn họ ngạc nhiên phát hiện tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất. Dường như thế giới đã bị bóng tối cắn nuốt vậy. Chỉ có Thanh Phong Kiếm Bia vĩnh viễn đứng đó.
Dựa theo lời Lăng Phong Chưởng Viện nói, tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia, có nửa thành xác suất lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh, có một thành xác suất lĩnh ngộ được một chiêu kiếm kỹ cao giai, ba thành xác suất lĩnh ngộ được một chiêu kiếm kỹ trung giai hệ kim.
Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo thiên tư không tệ, cũng không dám vọng tưởng sẽ lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh gì đó. Bởi vì nửa thành, nhìn như có thể thử thời vận. Nhưng kì thực dựa vào là chính là thiên tư và ngộ tính. Thiếu hai cái này, nhất là ngộ tính, không chỉ nói nửa thành, một tia khả năng cũng không có. Nửa thành, như vậy người đó phải có ngộ tính đầy đủ. Cho nên mục tiêu của bọn họ đặt ở trên kiếm kỹ hệ kim.
Lựa chọn hàng đầu tất nhiên là kiếm kỹ cao giai hệ kim. Nhưng một thành xác suất thật ra cũng không cao. Khả năng lĩnh ngộ được rất thấp. Xác suất lĩnh ngộ kiếm kỹ trung giai hệ kim là ba thành, rõ ràng cao hơn.
Nhưng nhìn chung, trong lịch sử toàn bộ Thanh Phong Kiếm Phái, người tiến vào Thanh Phong Động tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia, người chân chính có thu hoạch, thật ra không nhiều lắm. Tất cả chỉ chiếm tỉ lệ chưa tới một phần ba. Về phần hai phần ba còn lại, cũng không thể nói là không có thu hoạch gì. Tối thiểu kiến thức của bọn họ tăng lên. Cảnh giới cũng có chút nâng cao. Sau này thời điểm tu luyện kiếm thuật hệ kim, bọn họ có thể dễ dàng hơn so với các kiếm giả khác một chút.
Mà trong số những người có thu hoạch, phần lớn đều lĩnh ngộ được một chiêu kiếm kỹ trung giai hệ kim. Số rất ít có thể lĩnh ngộ được một chiêu kiếm kỹ cao giai hệ kim. Những người này đã là vô cùng đặc biệt.
Về phần Kim Chi Ý Cảnh, ở trong lịch sử toàn bộ Thanh Phong Kiếm Phái, chỉ có một người lĩnh ngộ được.
Cũng chính bởi vì vậy, đám ba người Lý Dật mới không dám hy vọng xa vời về chuyện lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh. Bởi vì điều này quá khó khăn, quá mơ hồ. Bọn họ đặt mục tiêu ở trên kiếm kỹ hệ kim. Có thể lĩnh ngộ kiếm kỹ cao giai hệ kim là tốt nhất. Nếu không, lĩnh ngộ kiếm kỹ trung giai hệ kim cũng không tệ. Dù sao mình lĩnh ngộ kiếm kỹ không giống như kiếm kỹ do người khác tu luyện lưu lại.
Mình lĩnh ngộ kiếm kỹ, thi triển ra càng thuận buồm xuôi gió, dễ dàng đại thành thậm chí viên mãn hơn. Thậm chí còn có khả năng tiến thêm một bước, hoàn thiện nâng cao.
Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong không giống bọn họ. Hai người tới đây, mục đích chính là Kim Chi Ý Cảnh.
Đương nhiên, đó cũng không phải nói rằng bọn họ nhất định có thể lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh. Nhất là Sở Mộ.
Kiếm giả có thiên phú, có thể lĩnh ngộ được một loại ý cảnh. Ý cảnh không phải là thứ tầm thường. Nhưng Sở Mộ đã có hai loại ý cảnh. Đồng thời trong đó Phong Chi Ý Cảnh còn đạt tới ba thành.
Dưới tình huống như vậy, còn muốn lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh, xác suất không phải nửa thành, mà là thấp hơn.
Trên lý thuyết, Tiêu Thiên Phong nếu so với Sở Mộ, càng có khả năng lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh hơn. Nhưng rốt cuộc sẽ thế nào, vẫn phải xem kết quả mới biết được.
Trong mắt Sở Mộ, kiếm bia lơ lửng trong hư không tối tăm, đột nhiên mãnh liệt phụt ra ra ánh sáng màu vàng.
Ánh sáng màu vàng giống như thanh kiếm sắc bén, từng cái bắn ra bốn phương tám hướng, tràn ngập không gian. Hư không tối tăm trực tiếp bị xé rách biến mất. Khắp hư không đã biến thành màu vàng.
Từng ánh sáng màu vàng giống như thanh kiếm sắc bén tiến thẳng không lùi, thế như chẻ tre không có gì có thể kháng cự, bắn về phía bốn phương tám hướng quét ngang hư không. Kể cả Sở Mộ cũng không có thể né tránh, bị trực tiếp bắn nhanh qua.
Thoáng chốc, khắp hư không biến thành một biển ánh sáng màu vàng. Thanh Phong Kiếm Bia biến mất. Toàn thân Sở Mộ dường như bị nuốt hết, chìm ngập ở trong biển ánh sáng màu vàng, không thấy bóng dáng.
…
– Đã qua một ngày. Phải gọi ba tiểu gia hỏa kia đi ra.
Một trong hai vị lão nhân ở mật thất dưới đất trấn giữ lối vào Thanh Phong Động chậm rãi nói.
– Được.
Một giọng nói khác nhẹ nhàng đáp lại. Tiếp đó tất cả lại yên tĩnh lại. Cánh cả tinh thép bách luyện từ từ mở ra.
Cùng lúc đó, trong tai ba người Lý Dật Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo đồng thời vang lên một giọng nói già nua.
– Các tiểu tử, các ngươi đã đến giờ, nên đi ra thôi.
Ba người Lý Dật không tự chủ được đều chấn động. Bọn họ chỉ cảm thấy ý thức biến đổi, hình như ở trong đường hầm thời không xuyên qua, trở về thân thể. Tất cả bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Trong nháy mắt, hai mắt bọn họ đều có ánh sáng màu vàng nhạt sắc bén lướt qua, sau đó trở về yên lặng.
– Một ngày đã qua…
Một tiếng bùi ngùi phát ra. Ba người liếc mắt nhìn Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong vẫn nhắm chặt hai mắt, không động, có chút không muốn đứng lên. Khi đi tới lối ra, bọn họ lại quay đầu lại, thoáng nhìn về phía Thanh Phong Kiếm Bia.
Trong mật thất dưới đất, tại lối vào Thanh Phong Động có ba bóng người trước sau xuất hiện.
– Cảm ơn hai vị thái thượng trưởng lão.
Ba người Lý Dật đều hướng về phía hai lão nhân làm kiếm lễ. Nhưng hai lão nhân lại vẫn không nhúc nhích, giống như thi thể đang đứng, hai mắt nhắm chặt. Kì thực bọn họ đang tu luyện.
– Đi thôi.
Ba người cũng không có để ý, xoay người đi ra phía ngoài. Cánh cửa mật thất dưới đất tự động mở ra.
– Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các ngươi có thu hoạch gì không?
Vừa đến bên ngoài, Vương Đình Hạo lại hỏi.
– Ta…
Lý Dật hơi lắc đầu, trên mặt có vẻ tiếc hận, thở dài, nói:
– Đáng tiếc. Nếu như cho ta thêm một ngày, ta nhất định có thể lĩnh ngộ ra một chiêu kiếm kỹ trung giai hệ kim. Thời gian quá ngắn, thu hoạch không nhiều lắm.
– Ta cũng vậy.
Vương Đình Hạo cũng lộ ra vẻ mặt tiếc hận, than thở:
– Chỉ có điều cuối cùng cũng không lãng phí một lần cơ hội tuyệt hảo như vậy. Cảm ngộ lần này đủ để cho ta sau này tu luyện kiếm thuật hệ kim dễ dàng hơn. Đồng thời bởi vì liên quan tới lĩnh ngộ lần này, ta cảm giác kiếm thuật của ta xuất hiện thêm một phần phong quang hệ kim, uy lực mạnh hơn.
Lý Dật và Vương Đình Hạo cũng có thu hoạch. Điều này rất bình thường. Thứ nhất là liên quan tới ngộ tính. Thứ hai là thời gian quá ngắn. Thứ ba là bọn họ tu luyện không phải là hệ kim.
Chương 132: Đã đến giờ! Có thu hoạch riêng
– Xem ra vận khí của ta đỡ hơn so với Đại sư huynh và Tam sư đệ, miễn cưỡng lĩnh ngộ được một chiêu kiếm kỹ trung giai hệ kim.
Vũ Văn Minh Hóa nói:
– Chỉ có điều, còn cần tốn mấy tháng để hoàn thiện.
– Tốt. Nhị sư đệ tu luyện chính kiếm khí quyết hệ kim và kiếm thuật hệ kim. Khi lĩnh ngộ Thanh Phong Kiếm Bia, lại là hệ kim. Tất nhiên là hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh.
Lý Dật gật đầu. Trong lòng hắn thật ra có chút hâm mộ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Từ lần trước, đánh với Sở Mộ một trận khiến tâm tình rối loạn. Sau khi điều chỉnh xong, tâm tình được nâng cao lên một bước, sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng.
– Không biết Tiêu Thiên Phong và Sở Mộ có lĩnh ngộ thế nào?
Vương Đình Hạo đột nhiên nói, trong mắt lóe lên một tia hiếu kỳ.
– Hai người bọn họ chính là biến thái.
Vũ Văn Minh Hóa cười ha ha một tiếng nói:
– Ta chắc hẳn kiếm kỹ trung giai hệ kim đối với bọn họ mà nói, không có vấn đề gì. Bọn họ rất có khả năng lĩnh ngộ được kiếm kỹ cao giai hệ kim.
– Ta cũng nghĩ như vậy.
Lý Dật mỉm cười, nói.
– Các ngươi nói…Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm
Trong mắt Vương Đình Hạo đột nhiên xuất hiện một tia thần sắc cổ quái:
– Hai người bọn họ, có thể có người lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh hay không?
– Kim Chi Ý Cảnh?
Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa há miệng một hồi, ngây người suy đoán về loại khả năng này.
– Loại khả năng này hình như… Rất nhỏ…
Đầu Lý Dật hơi nghiêng sang một bên, do dự một chút mới nói. Thần sắc hắn lộ vẻ kinh ngạc không hiểu, tâm tình thiếu chút nữa lại loạn cả lên.
– Ta nhớ bản phái đã từng ghi lại, trong tất cả những người tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia, chỉ có một người lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh.
Vũ Văn Minh Hóa dường như đang nhớ lại, nói:
– Có thể thấy được lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh này rất khó khăn. Tuy rằng ta tự nhận mình có thiên phú không tệ, nhưng không có gì đặc biệt, chắc hẳn phải chờ tới Hóa Khí Cảnh mới có thể lĩnh ngộ được. Cho nên ta cũng hiểu được, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong muốn lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh, có khả năng thật sự rất nhỏ.
– Ta cũng chỉ nói một chút mà thôi.
Vương Đình Hạo cười nói. Hắn cũng có cảm giác này. Về phần lời nói lúc trước, cũng chỉ là bất chợt xuất hiện mà thôi:
– Chờ bọn họ đi ra, sẽ biết thôi. Ta nghĩ, bọn họ chí ít có thể lĩnh ngộ được kiếm kỹ trung giai hệ kim. Nói không chừng còn là cao giai.
…
Nhoáng cái, lại là một ngày nữa trôi qua. Hai vị lão nhân lại phát ra âm thanh, đánh thức Tiêu Thiên Phong, để Tiêu Thiên Phong rời khỏi Thanh Phong Động.
Bất tri bất giác, trong Thanh Phong Động linh khí giống như khói mù đã tiêu hao đi rất nhiều, chỉ còn lại có một chút.
Tiêu Thiên Phong mở hai mắt ra. Trong mắt có tinh quang màu vàng nhạt sắc bén vô cùng đang chảy xuôi, lợi hại ép người. Không ngờ tinh quang trực tiếp xé rách không khí tối tăm, lưu lại hai vết tích màu vàng nhạt.
Hắn nhìn lại Kiếm Bia một chút, thu hồi ánh mắt chuyển tới trên người Sở Mộ. Quanh thân Sở Mộ còn có linh khí mỏng manh quấn quanh, hình như có chút sắc bén.
Tiêu Thiên Phong không nói gì, cũng không có quấy rầy Sở Mộ, rời khỏi Thanh Phong Động. Sau khi hướng về phía hai vị lão nhân làm kiếm lễ, hắn liền rời khỏi mật thất dưới đất.
– Đáng tiếc, không lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh.
Sau khi rời khỏi, trong mắt Tiêu Thiên Phong hiện lên một tia tiếc hận, thầm nghĩ:
– Tuy rằng cũng không có lĩnh ngộ được kiếm kỹ hệ kim, nhưng ta cũng không có mất công vô ích. Lần này lĩnh ngộ kiếm bia, khiến ta dung hợp thâm một tia kiếm đạo truyền thừa vô tận. Hiện tại, ta đã có thể thi triển ra Thiên Phong Tuyệt Sát rất tốt, uy lực mạnh hơn ba phần.
Tiêu Thiên Phong cũng hiểu được thoả mãn.
Quan trọng nhất đối với hắn chính là truyền thừa kiếm đạo vô tận. Nhưng một môn kiếm đạo bác đại tinh thâm, muốn hoàn toàn truyền thừa, không biết phải cần tới bao nhiêu thời gian. Một lần tìm hiểu kiếm bia, có thể dung hợp thêm một tia, đủ tương đương với mấy tháng thậm chí một năm khổ cực của hắn.
Trong Thanh Phong Động cuối cùng chỉ còn lại có một mình Sở Mộ.
Toàn thân Sở Mộ dường như đưa thân vào giữa biển kiếm khí màu vàng, vô cùng vô tận kiếm khí màu vàng, giống như dòng nước lũ cuồn cuộn lao ra, tiến thẳng không lùi tuyệt không quay đầu lại. Bất kỳ thứ gì muốn ngăn cản, tất cả đều sẽ bị phá ra, bị xé rách.
Toàn thân từ trên xuống dưới dường như bị xuyên thủng vô số, xé thành mảnh nhỏ, nhưng ý thức của Sở Mộ lại rất rõ ràng hoàn chỉnh, cẩn thận lĩnh hội, cẩn thận cảm giác.
Hắn vốn có ngộ tính cực kỳ kinh người. Đặt ở trên đại lục Cổ Kiếm cũng là hàng nhất đẳng. Sau khi trải qua linh hồn dung hợp, lại tăng lên gấp đôi, càng thêm yêu nghiệt.
Nhưng cho dù là như vậy, qua hai ngày, Sở Mộ vẫn không có manh mối gì.
Đây cũng là bởi vì, trước đó hắn đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, lại lĩnh ngộ Vân Chi Ý Cảnh. Bằng không lấy ngộ tính của hắn, không cần nửa ngày là có thể lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh. Ba ngày trôi qua, nói không chừng còn có thể tăng Kim Chi Ý Cảnh lên tới hai thành.
Sở Mộ cũng không sốt ruột.
Tuy rằng mục tiêu là lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh, nhưng hắn cũng hiểu rõ, hắn đã lĩnh ngộ hai loại ý cảnh. Nếu muốn lĩnh ngộ loại ý cảnh thứ ba, sẽ vô cùng khó khăn.
Nhưng Sở Mộ vẫn muốn thử một lần. Cho nên, hắn trực tiếp đặt trọng điểm ở trên Kim Chi Ý Cảnh. Về phần kiếm kỹ hệ kim, hắn hoàn toàn không rảnh để ý tới. Dù sao chỉ có thể chăm chú một thứu mới có thể có thu hoạch, Kim Chi Ý Cảnh tốt hơn so với kiếm kỹ hệ kim vô số lần, chính phụ khác biệt.
Ngày thứ ba lại trôi qua nửa ngày.
– Kim Chi Ý Cảnh… Kim Chi Ý Cảnh…
Sở Mộ thì thào lẩm bẩm giống như lặp lại.
Đưa thân vào trong đại dương màu vàng, hình như ngâm ở trong hệ kim huyền diệu, Sở Mộ có cảm giác sắp đẩy được cửa lớn ra, nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa. Nhưng cửa lớn lại kiên cố vô cùng.
– Kim là nhất lợi hại, vô cùng phong quang…
Trong đầu Sở Mộ không tự chủ được hồi tưởng lại cảnh tượng mình đánh một trận với Tiêu Thiên Phong.
Tuy rằng Tiêu Thiên Phong không biết được kỳ ngộ cực lớn thế nào, nhưng bản thân hắn luyện chính là kiếm khí quyết hệ kim và kiếm kỹ hệ kim. So với Vũ Văn Minh Hóa, càng lợi hại, càng thuần túy hơn.
Loại khí tức sắc bén đến cực điểm này hình như trở nên rất rõ ràng, hiện ra ở trong đầu Sở Mộ. Hình như ánh sáng màu vàng xung quanh cũng trở nên càng sắc nhọn hơn.
– Sức mạnh vô địch… Không có gì không phá nổi… Bất kỳ những gì ngăn cản, cũng sẽ bị hệ kim xuyên thủng… Bị cắt qua…
Bất tri bất giác, trải qua hai ngày rưỡi tích tụ, Sở Mộ dần dần tiến vào trạng thái ngộ hiểu.
Linh khí trong Thanh Phong Động không ngừng tụ lại, vờn ở xung quanh Sở Mộ, từ từ trở nên loãng đi.
Lặng lẽ không một tiếng động, nửa ngày cũng trôi qua.
– Tiểu gia hỏa, đã đến giờ. Ngươi nên đi ra.
Đang rong chơi ở trong biển ánh sáng màu vàng, cảm thấy mình dường như đã biến thành một thanh kiếm sắc bén màu vàng vậy, Sở Mộ đột nhiên dừng lại. Ánh sáng màu vàng nhanh chóng biến mất, lại một lần nữa chuyển thành hư không tối tăm. Ý thức của hắn quay cuồng, quay về thân thể.
Chương 133: Ba đại ý cảnh! Cửu đoạn sơ kỳ! (1)
– Đã đến giờ rồi sao?
Sở Mộ có chút kinh ngạc, mở mắt ra. Trong đối mắt có tinh quang màu vàng lợi hại tràn ngập. Linh khí giống như khói mù xung quanh đã biến mất sạch sẽ.
Có chút chưa thỏa mãn, Sở Mộ đi về phía lối ra, rời khỏi Thanh Phong Động.
Sở Mộ vừa rời khỏi Thanh Phong Động, đi ra mật thất dưới đất, hắn lập tức đã bị Chưởng giáo La Thiên Hùng triệu kiến. Bên cạnh đó còn có ba Chưởng viện cùng với tất cả trưởng lão Chủ Điện.
Trừ hắn ra, Lý Dật Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo cùng với Tiêu Thiên Phong lúc trước đều hưởng thụ qua đãi ngộ này.
Chỉ có điều, đánh giá của bọn họ đối với Sở Mộ cao hơn so với bốn người trước đó.
Đối với việc chỉ có Vũ Văn Minh Hóa lĩnh ngộ được một chiêu kiếm kỹ trung giai, các đại lão Thanh Phong Kiếm Phái chỉ kinh ngạc một chút. So với sự tưởng tượng của bọn họ, có một chênh lệch, nhưng không quan trọng.
Mặc dù ba người kia không lĩnh ngộ được cái gì, nhưng mà khí tức chấn động trên người bọn họ phát ra lại có biến hóa. Khí tức của Tiêu Thiên Phong càng thêm sắc bén. Khí tức của Lý Dật và Vương Đình Hạo lại tăng thêm một tia sắc nhọn. Điều này có nghĩa là thực lực của bọn họ cũng có chút nâng cao.
Về phần Sở Mộ!
Chưởng giáo môn đã từ chỗ Lăng Phong Chưởng Viện hiểu rõ được một ít chân tướng. Sở Mộ thật sự lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, đồng thời đạt tới độ cao kinh người: hai thành.
Ở trong số bọn họ, người lĩnh ngộ được ý cảnh còn chưa tới một phần ba. Mức độ lĩnh ngộ cao nhất chính là bản thân La Thiên Hùng, bốn thành.
Cho nên, khi bọn họ biết Sở Mộ không chỉ lĩnh ngộ ý cảnh, lại đạt được hai thành, mỗi người đều chấn kinh đến tột đỉnh. Thậm chí hai phần ba các trưởng lão, gương mặt già nua chợt nóng lên, xấu hổ đến mức có một kích động trực tiếp gặp trở ngại.
Lăng Phong Chưởng Viện lại chắp hai tay ra sau lưng, vẻ mặt tự đắc. Thật giống như người khiến mọi người vô cùng khiếp sợ chính là hắn.
Sau đó, mọi người mừng như điên.
Một ở kiếm giả Kiếm Khí Cảnh đã lĩnh ngộ ý cảnh, chỉ cần không chết non, thành tựu sau này tuyệt đối không thể đong đếm. Nói không chừng, còn có cơ hội đem ý cảnh đại thành thậm chí viên mãn. Thậm chí là nhìn được một chút huyền ảo cao thâm hơn phía sau ý cảnh.
Về phần giao đấu cuối cùng giữa Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong, bọn họ cảm thấy Sở Mộ thi triển dường như kiếm thế, nhưng lại không dám xác định. Tuy nhiên bây giờ, bọn họ cuối cùng đã dám xác định, khẳng định không phải là kiếm thế, mà là một loại bí pháp nào đó.
Bọn họ sẽ không tin tưởng, một kiếm giả ở thời điểm Kiếm Khí Cảnh vẫn chỉ là bát đoạn, có hai thành Phong Chi Ý Cảnh, còn có thể lĩnh ngộ kiếm thế. Vậy đơn giản chính là nửa đêm nói chuyện phương tây.
Phải biết rằng thứ kiếm thế này mới thật sự là thuộc về kiếm giả, so với ý cảnh càng khó có thể lĩnh ngộ hơn. Hiện nay toàn bộ cao tầng Thanh Phong Kiếm Phái, chỉ có các trưởng lão mới lĩnh ngộ kiếm thế.
Sau khi bị triệu kiến, từng đôi mắt của các vị đại lão phát ra tinh quang lập lòe, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hình như bóng đèn điện lực mười phần. Tim Sở Mộ đập thình thịch, thiếu chút nữa xoay người cướp đường chạy như điên.
Giờ phút này, hắn thật giống như một con dê con béo múp mip bị một đàn sói hung ác trong thảo nguyên bao vây.
– Sở Mộ, lần này tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia, có lĩnh ngộ được kiếm kỹ gì hay không?
Chưởng giáo La Thiên Hùng vẻ mặt cười, mắt híp lại, giống như con sói xám.
– Không.
Đầu Sở Mộ chảy ra mồ hôi lạnh.
– A, vậy có thu hoạch nào khác hay không?
Đám người La Thiên Hùng vui mừng, mắt sáng hơn. Không lĩnh ngộ kiếm kỹ, biểu thị rất có thể lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh.
– Chưởng giáo muốn chỉ cái gì?
Sở Mộ hỏi ngược lại, vẻ mặt mờ mịt, khiến mọi người cảm thấy tiểu tử này còn có chút giảo hoạt.
– Sở Mộ, Chưởng giáo và các vị các trưởng lão là muốn biết, lần này ngoại trừ Phong Chi Ý Cảnh đã lĩnh ngộ được ra, ngươi có lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh hay không?
Lăng Phong Chưởng Viện lên tiếng, bộ dạng có chút không kịp chờ đợi.
– Kim Chi Ý Cảnh?
Sở Mộ lộ ra một tia thần sắc vô cùng kinh ngạc. Sau đó, vẻ mặt chợt biến thành tiếc hận, khe khẽ thở dài nói:
– Chỉ sợ là phải khiến cho Chưởng giáo và các vị Chưởng viện cùng với các vị trưởng lão thất vọng. Ta cũng không lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh. Nếu như có thêm mấy ngày, nói không chừng có thể lĩnh ngộ được.
– Không!
Thần sắc các đại lão cứng lại, giống như bị dội một bát nước lạnh vậy. Trong thoáng chốc, bọn họ tỉnh táo lại, tinh quang trong mắt cũng trở nên ảm đạm xuống.
Một lúc lâu sau, La Thiên Hùng mới nhìn Sở Mộ, nói:
– Không được cũng không có vấn đề gì. Có thể ở thời điểm Kiếm Khí Cảnh bát đoạn, lĩnh ngộ được hai thành Phong Chi Ý Cảnh, đủ thấy thiên tư và ngộ tính của ngươi cường hãn, vượt qua xa các kiếm giả khác. Cho dù là đệ tử của kiếm phái thượng phẩm, cũng không cách nào lĩnh ngộ được ý cảnh trong thời điểm Kiếm Khí Cảnh bát đoạn. Càng chưa nói đạt tới hai thành. Lần này, ngươi tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia ba ngày, mặc dù không có lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh, nhưng tin tưởng cũng có lĩnh ngộ nhất định. Bằng cho ngươi một mở đầu, một sự dẫn dắt. Sau này, nhất định có thể lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh.
Người khác cũng đều dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Sở Mộ. Bọn họ cảm thấy, lấy ngộ tính Sở Mộ kinh người như vậy, lại có một tia mở đầu và dẫn dắt, tương lai nhất định có thể lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh.
Hai ý cảnh, vậy càng không tầm thường.
Nếu như để bọn họ biết, trước khi tiến vào Thanh Phong Động, Sở Mộ đã có hai ý cảnh phong vân, không biết có thể bị trực tiếp chấn động mà ngất đi hay không.
Nếu Sở Mộ không lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh, các vị các đại lão liền quan tâm thăm hỏi vài câu, cổ vũ Sở Mộ không ngừng cố gắng, không kiêu căng không nóng nảy, sau đó mới để cho Sở Mộ rời đi.
Lúc đi xuống thang trời, Sở Mộ âm thầm thở dài một hơi.
Trên thực tế, hắn cũng không phải không có lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh. Không chỉ có lĩnh ngộ được, đồng thời còn đạt tới nửa thành.
Nửa thành Kim Chi Ý Cảnh!
Chỉ có điều, khi Chưởng giáo và các Chưởng viện hỏi thăm, để lộ ra sự thực bọn họ đã biết mình lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, bởi vậy, Sở Mộ mới nói không có lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh.
Kiếm giả phải có phong quang!
Đây là tinh thần của kiếm giả. Không sai. Nhưng điều này cũng không đại biểu kiếm giả phải ngốc.
Cần phải biết, một thanh kiếm có sắc bén mấy đi nữa, cũng không phải bất kỳ thời khắc nào cũng ra khỏi vỏ.
Thời điểm đã ra khỏi vỏ, thi triển hết sắc bén lợi hại, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, không người nào có thể ngăn cản. Nhưng lúc đã tra vào vỏ, phong quang nội liễm, trở lại nguyên trạng.
– Ba thành Phong Chi Ý Cảnh, một thành Vân Chi Ý Cảnh, nửa thành Kim Chi Ý Cảnh. Bất tri bất giác, ta đã đi được xa hơn so với kiếm giả cùng thế hệ. Thậm chí trên phương diện lĩnh ngộ ý cảnh, cũng vượt lên trước cao thủ Hóa Khí Cảnh.
Chương 134: Ba đại ý cảnh! Cửu đoạn sơ kỳ! (2)
Liếc bầu trời một cái. Sắc trời u ám. Trong lòng Sở Mộ có cảm giác bùi ngùi, âm thầm nghĩ.
– Ngoại trừ ý cảnh a, ta còn lĩnh ngộ nửa bước kiếm thế, đang dần dần hoàn thiện. Nhưng, những cái này cũng chỉ là bắt đầu mà thôi. Còn cách bờ kiếm đạo đỉnh phong bên kia, nơi ta muốn bước lên, vẫn rất xa xôi. Ta không thể thả lỏng. Cần phải giống như thanh bảo kiếm, kiên cường bất khuất không buông tha.
Trong mắt có tinh quang sắc bén lóe lên. Giống như mặt nước chảy qua, bước chân Sở Mộ nhanh hơn. Thân pháp Phong Trung Du cũng bất tri bất giác thi triển ra, giống như một cơn gió mát lao về phía trước.
Con đường phía trước dài dằng dặc.Trời đất phía trước rất rộng lớn.
Sở Mộ chẳng qua là vừa bắt đầu bước mà thôi.
Lăng Phong Viện. Tại căn nhà coa tầng số 91.
– Gió, phiêu dật, nhẹ nhàng, không sắc không vị. Chỗ nào cũng nhúng tay vào; Mây, biến đổi, tản ra, nhàn tản tùy ý, biến hóa do tâm; Kim, sắc bén, lợi hại, không có gì không cắt nổi, không có gì không đứt ra…
Trên ban công, trong bóng đêm, Sở Mộ kết thúc một ngày tu luyện kiếm khí quyết và tu luyện kiếm thuật, đang chăm chú ở trên phương diện ý cảnh.
Ba đại ý cảnh: Phong vân kim!
Đối với với Phong Chi Ý Cảnh lĩnh ngộ sâu nhất, Vân Chi Ý Cảnh đứng thứ hai. Kim Chi Ý Cảnh lại rất cạn.
Phong Chi Ý Cảnh là từ Thanh Phong Kiếm Thuật lĩnh ngộ ra, lại từ Lệ Phong Nhai tăng lên tới hai thành. Khi quay về Sở gia đến trong mật thất tìm hiểu bức tranh gió, tăng lên tới ba thành.
Vân Chi Ý Cảnh, lại là thành quả hỗn hợp của Phi Vân Kiếm Thuật và Nhu Vân Kiếm Thuật, sáng chế ra lĩnh ngộ Kinh Vân Sát.
Kim Chi Ý Cảnh, là bởi vì thu được danh hiệu đứng đầu ở thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần thứ 33, thu hoạch được ba ngày tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia, cuối cùng lấy được lĩnh ngộ.
– Ý cảnh có nhập môn, tiểu thành, đại thành và viên mãn.
Sở Mộ dùng âm thanh chỉ có mình mới nghe được nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
– Một thành đến ba thành là nhập môn. Bốn thành đến sáu thành là tiểu thành. Bảy thành đến chín thành là đại thành. mười thành là viên mãn. Như vậy, dưới một thành đều xem như là da lông. Hiện tại Phong Chi Ý Cảnh ba thành, lại có nâng cao, liền đạt được tiểu thành. Nhưng nâng cao giữa nhập môn đến tiểu thành, cũng không phải dễ dàng như vậy. Có lẽ ta nên đi tìm một vài kiếm thuật hệ phong tu luyện tới viên mãn, xem có thể mượn điều này để nâng cao lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh hay không.
Nói xong, Sở Mộ khẽ cau mày.
Ở trong kiếm phái, muốn tu luyện nhiều kiếm thuật hơn, cần lấy điểm cống hiến để đổi lấy. Hiển nhiên, Sở Mộ không nhiều điểm cống hiến như vậy. Đây là thứ nhất; Thứ hai: kiếm thuật trung giai cấp thấp, ngay cả ý cảnh da lông cũng không ẩn chứa. Hắn có thể từ trong Thanh Phong Kiếm Thuật lĩnh ngộ ra Phong Chi Ý Cảnh, ngoại trừ ngộ tính cường hãn ra, còn có thành phần vận khí ở bên trong.
Bởi vậy, đi con đường này là không hiện thực.
– Xem ra, ta vẫn phải tiếp tục tìm hiểu Phong Chi Tương. Kiếm kỹ siêu giai này đã ẩn chứa một phần nhỏ huyền diệu Phong Chi Ý Cảnh ở bên trong. Nếu như ta có thể luyện Phong Chi Tương đại thành, cố gắng có thể tăng Phong Chi Ý Cảnh lên tới bốn thành.
– Về phần Vân Chi Ý Cảnh, hiện nay chỉ có một thành. Ta dứt khoát tìm thêm một ít kiếm thuật hệ vân tới tu luyện tớiviên mãn. Sau đó tìm kiếm tinh túy, dung nhập trong Kinh Vân Sát. Kể từ đó, nói không chừng sẽ mượn điều này nâng cao Vân Chi Ý Cảnh. Cho dù không nhiều cũng có thể nâng cao uy lực của Kinh Vân Sát. Đúng rồi. Nếu như có thể từ Đại sư huynh, học tập được Vân Hải Kiếm Thuật…
Sở Mộ đột nhiên cảm thấy điều này có chút không hiện thực. Nói như thế nào, Vân Hải Kiếm Thuật tuy rằng không trọn vẹn, nhưng là chiêu bài kiếm thuật của Lý Dật, là hắn kỳ ngộ lấy được. Cho dù mối quan hệ giữa hai người hiện tại không tệ, Sở Mộ cũng khó mở miệng.
Trừ khi…
Trao đổi.
Chỉ là hiện nay, Sở Mộ cũng không có gì có thể trao đổi. Hắn chỉ đành phải tạm thời buông tha ý niệm này.
– Kim Chi Ý Cảnh là ý cảnh thứ ba, độ khó lĩnh ngộ sẽ gấp mấy lần so với Phong Chi Ý Cảnh. Ta cũng không có bất kỳ kiếm thuật hệ kim nào để tu luyện. Muốn nâng cao, khó khăn nặng nề. Kiếm thuật hệ kim bình thường đối với ta cũng không có hiệu quả gì. Chí ít, dù sao cũng phải là kiếm thuật cao giai. Nếu có kiếm thuật siêu giai thì tốt nhất. Mặc dù không cách nào thi triển ra, nhưng lại có thể lĩnh ngộ, hiệu quả phi phàm.
Tìm chút thời gian, sắp xếp lại ba đại ý cảnh, lại vạch ra những việc cần làm để mai sau nâng cao lĩnh ngộ ý cảnh, bắt đầu lĩnh ngộ lên kiếm thế.
Ba ngày tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia, không chỉ có để Sở Mộ lĩnh ngộ được nửa thành Kim Chi Ý Cảnh. Bên trong Thanh Phong Động linh khí tinh thuần dễ chịu, cũng khiến cho kiếm khí tu vi bát đoạn đỉnh phong của Sở Mộ thật sự vững chắc.
Tiếp theo, Sở Mộ liền chuẩn bị đột phá đến Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn.
Sau khi tự mình quay về Lăng Phong Viện, Sở Mộ làm chuyện giống như trước kia, tu luyện kiếm khí quyết, tu luyện kiếm thuật, thể ngộ ý cảnh và kiếm thế.
Trong lúc, Sở Mộ lại đến kiếm các, đem cống hiến kiếm kỹ Thanh Lang Song Sát và Thanh Lang Khiếu Nguyệt, tiến vào bên trong Kiếm Các chọn lựa hai môn kiếm thuật trung giai hệ vân: Quyển Vân Kiếm Thuật và Tùy Vân Kiếm Thuật.
Mất một tháng, Sở Mộ đã luyện hai môn kiếm thuật trung giai hệ vân này tới đại thành.
Mà hôm nay, Sở Mộ đã làm xong tất cả các loại chuẩn bị, điều chỉnh trạng thái của mình đến đỉnh phong nhất, bắt đầu trùng kích Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn.
Đại cảnh giới đầu tiên của kiếm giả: Kiếm Khí Cảnh.
Trong thập đoạn, ba đoạn trước là cơ sở. Tứ đoạn đến lục đoạn là tích lũy. Bắt đầu từ thất đoạn mới thật sự là bước vào cánh cửa kiếm giả.
Thất đoạn, kiếm khí bám trên lưỡi kiếm!
Bát đoạn, kiếm khí phóng ra ngoài!
Cửu đoạn, kiếm khí thành giáp!
Bởi vậy, phải đột phá đến cửu đoạn. Nhất định phải làm được. Như vậy mới có thể tùy tâm sở dục vận chuyển kiếm khí đến mỗi chỗ phía ngoài thân thể, bảo vệ bản thân.
Điều này không chỉ cần cũng đủ kiếm khí tu vi hùng hậu, còn nhất định phải có phẩm chất kiếm khí đầy đủ tinh thuần.
Kiếm khí của Sở Mộ đang không ngừng tu luyện cùng với linh khí dưới Thanh Phong Động tưới đẫm, đã vô cùng tinh thuần. Kiếm khí quyết Trung Nguyên cũng tu luyện tới tầng thứ năm đỉnh phong, tích lũy được càng hùng hậu hơn so với bát đoạn đỉnh phong bình thường. Chỉ kém một bước qua cửa, liền có thể đột phá đến cửu đoạn.
– Cửu đoạn, kiếm khí thành giáp, tên cũng như nghĩa. Nhất định phải để kiếm khí có thể từ mỗi một lỗ chân lông trên thân thể, bắn xuyên qua ra bên ngoài cơ thể, vận chuyển tùy tâm sở dục. Lại thêm ta có ngoại kiếm khí, tất cả điều kiện đều có đầy đủ. Muốn đột phá, đơn giản.
Nói xong, Sở Mộ bắt đầu vận chuyển kiếm khí Trung Nguyên, chuẩn bị từ lỗ chân lông trên cơ thể bắn ra ngoài.
Ý niệm thoáng động, kiếm khí Trung Nguyên nhanh chóng lan tràn thẩm thấu kinh mạch ra, đi tới tầng da dưới chót.
Chương 135: Ba đại ý cảnh! Cửu đoạn sơ kỳ! (3)
Tiếp theo, nội kiếm khí cũng run lên. Tất cả chui vào lỗ chân lông trên da, ngưng tụ lại giống như kim châm. Cùng lúc đó, ngoại kiếm khí được điều động, bao vây toàn thân, cùng hỗn hợp với hộ thể kiếm khí vô hình, khiến thời khắc hộ thể kiếm khí vô hình tự nhiên chậm rãi lưu chuyển đột nhiên dừng lại, nội kiếm khí nhân cơ hội chui vào trong lỗ chân lông, càng dễ dàng phá thể lao ra.
Âm thanh xùy xuỳe liên tục vang lên không ngừng.
Chỉ thấy từng kiếm khí màu trắng nhạt ngưng luyện giống như kim châm, từ trên thân thể Sở Mộ, bắn ra, ở trong không khí lưu lại vô số vết tích.
Từ xa nhìn lại, Sở Mộ giống như một con nhím mọc đầy gai nhọn màu trắng.
Trong màu trắng mờ nhạt, hình như còn có thể thấy tia màu đỏ sẫm. Đó chính là một vài chất dơ bẩn còn lưu lại ở trong người. Thời điểm nội kiếm khí phun ra khỏi lỗ chân lông đã kéo chúng theo. Điều này có thể khiến cho thể chất càng tinh thuần, càng thích hợp cho việc tu luyện, cũng chính là đánh ra nền tảng tiếp theo để sau này đột phá đến Hóa Khí Cảnh.
Trong nháy mắt, Sở Mộ có một cảm giác vui sướng, có cảm giác muốn bay vút lên trời cao, quên đi tất cả, tung bay lơ đãng.
Hắn rất nhanh liền hoàn hồn, vội vàng tập trung ý niệm, điều động ngoại kiếm khí, trục xuất chất dơ bẩn ra ngoài, nội kiếm khí đã phát ra bị áp chế quay về, một lần nữa thông qua những lỗ chân lông đã được thông, quay về da tầng dưới cùng, đồng thời xuyên qua máu và thịt, quay về trong kinh mạch, lẳng lặng chảy xuôi.
Kiếm giả bình thường vào thời điểm đột phá cửu đoạn, phát ra ra kiếm khí sẽ không có cách nào thu hồi. Bọn họ phải tốn suốt mấy ngày sau đó, toàn tâm tu luyện, để kiếm khí mau chóng khôi phục.
Nhưng kiếm khí mới tu luyện ra được, bình thường không tinh thuần giống như kiếm khí trước đó. Bọn họ lại phải tốn nhiều thời gian hơn để dần dần tinh luyện.
Sở Mộ nắm giữ ngoại kiếm khí, có thể đem nội kiếm khí phát ra cứng rắn ép quay về, tiết kiệm được hơn mười ngày thậm chí một hai tháng tinh luyện.
Ngoại kiếm khí yên lặng, hộ thể kiếm khí vô hình lại chậm rãi chuyển động. Sở Mộ đứng dậy, trên mặt có ánh sáng lóe lên, vẻ mặt sung sướng. Chỉ cảm thấy thân thể của mình so với trước kia càng nhẹ nhàng hơn. Hình như mỗi một lỗ chân lông đều biết hít thở, tràn ngập sức sống, đạt tới đỉnh phong.
– Chênh lệch giữa Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn và bát đoạn, không chỉ là chênh lệch kiếm khí tu vi. Ở trên thân thể cũng một sự nâng cao rõ rệt. Ta cảm giác các phương diện lực lượng, độ dẻo dai cùng với lực bạo phát trên thân thể đều có tiến bộ không nhỏ. Chỉ cần lấy lực lượng của thân thể, đủ để áp chế kiếm giả lục đoạn ra tay toàn lực.
– Còn nữa, ta có kiếm khí vô hình hộ thể, lại có kiếm khí thành giáp, năng lực phòng hộ sẽ nâng cao thật lớn.
– Hiện tại, ta đủ quét ngang tất cả kiếm giả cửu đoạn. Cho dù là kiếm giả thập đoạn cũng có thể chống lại một chút, thậm chí đánh bại.
– Nhưng đây chẳng qua chỉ là một tiến bước nho nhỏ mà thôi. Con đường ta cần đi, vẫn rất dài…
Ánh mắt Sở Mộ ẩn chứa một tia tinh quang nội liễm. Hắn nhìn về phía chân trời xa xôi. Nơi đó có mây trắng đang bay. Trên mây trắng, còn có trời cao vô tận, xanh thẳm trong vắt…
Sở Mộ đột phá, chỉ có Lý Vi biết. Nàng vừa cao hứng lại vừa buồn bã.
Cao hứng là tu vi của sư huynh tăng lên, trở nên càng thêm lợi hại. Buồn bã tất nhiên là vì sư huynh đạt được cửu đoạn, tiếp theo, sẽ trở thành đệ tử tinh anh.
Có lẽ nàng không thể tiếp tục hầu hạ sư huynh. Vừa nghĩ đến đây, Lý Vi đã cảm thấy trong lòng hình như thiếu đi thứ gì quan trọng, trống rỗng, lại có cảm giác áp lực, tới mức hít thở cũng trở nên khó khăn.
Liên tiếp vài ngày, bộ dạng Lý Vi đều có chút buồn bã. Thời điểm tu luyện kiếm thuật cũng không có nhiệt tình giống như ngày. Điều này khiến Sở Mộ cảm thấy rất kỳ quái. Hắn liền hỏi thăm một chút.
Lý Vi ấp úng, cuối cùng mới nói ra ý nghĩ trong lòng. Sở Mộ có chút dở khóc dở cười. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói cho Lý Vi biết, hắn trở thành đệ tử tinh anh, vẫn cần một kiếm thị. Đến lúc đó, hắn sẽ xin kiếm phái một chút, trực tiếp thuyên chuyển Lý Vi là được.
Sở Mộ chăm chú ở trên kiếm kỹ, cũng không biết cảm giác của Lý Vi đối với mình. Chỉ là hắn muốn, nàng đã chăm sóc mình suốt thời gian dài, sẽ có chút không nỡ rời đi. Đây là chuyện thường tình của con người. Hơn nữa, Sở Mộ hiện tại đã quen có Lý Vi hầu hạ.
Sở Mộ nói vậy, khiến Lý Vi giống như nhận được sự bảo đảm nào đó. Trái ngược với sự chán chường của mấy ngày trước đây, lúc này tinh thần nàng phấn chấn mạnh mẽ tràn ngập sức sống. Thời điểm tu luyện càng thêm nhập tâm.
– Tương đối khác với các kiếm giả đột phá cửu đoạn, ta so với bọn họ đã tiết kiệm được không ít thời gian, trực tiếp vững chắc ở cửu đoạn sơ kỳ.
Kiếm khí tu vi cửu đoạn vốn là vận chuyển chín đại chu thiên. Nhưng Sở Mộ không giống với những người khác. Hắ có thể vận chuyển gấp ba lần. Đồng thời bởi vì đột phá cửu đoạn, thân thể hắn có được sự cường hóa. Số lần vận dụng đại chu thiên đã đạt tới ba mươi.
Đáng tiếc, thiên phú tu luyện chỉ là cửu phẩm. Ngay cả số lần vận dụng đại chu thiêng gấp ba lần so với người khác, kiếm khí tu vi của Sở Mộ vẫn tiến triển, vẫn rất nhỏ, khó có thể cảm thấy được.
– Thời điểm thất đoạn bát đoạn, còn có thể suy nghĩ dùng tới Luyện Khí Hoàn, để tăng nhanh quá trình nâng cao tu vi. Nhưng Luyện Khí Hoàn đối với tu vi cửu đoạn, chỉ có thể tạo ra được tác dụng khôi phục. Hoàn toàn không có cách nào nâng cao.
– Thứ thích hợp để kiếm giả cửu đoạn dùng chính là Phá Khí Hoàn. Nhưng cho dù có lấy điểm cống hiến, ta cũng không có cách nào đổi được Phá Khí Hoàn. Có người nói chỉ có sau khi trở thành đệ tử tinh anh, cách ba tháng có thể thu được một viên Phá Khí Hoàn. Cũng được thôi. Ngày hôm nay ta liền đi xin trở thành đệ tử tinh anh.
Đứng dậy cầm kiếm lên, Sở Mộ đi xuống lầu các. Hắn dự định đi tới chỗ của Lăng Phong Chưởng Viện trước, sau đó lại đi tới Chủ Điện xin trở thành đệ tử tinh anh.
Thời khắc Sở Mộ mới vừa đi ra khỏi lầu các, trong lúc bất chợt mặt đất chấn động. Chỉ một giây, chấn động đã trở nên mãnh liệt, giống như đột nhiên phát sinh động đất cấp 5 cấp 6. Cả tòa lầu các lảo đảo, gần như muốn đổ nát. Những tiếng khay đĩa rơi xuống đất vẫn không ngừng được truyền ra.
Bước chân Sở Mộ có chút lảo đảo. Hắn vội vàng điều chỉnh trọng tâm cho ổn định, mới không có bị té ngã. Nhưng thế giới trước mắt lại đều chấn động kịch liệt. Lầu các núi đá cây cỏ, thậm chí ngay cả bầu trời, hình như cũng đang lắc lư.
Tiếp theo từng tiếng ầm ầm cực lớn vang lên, cuồn cuộn giống như từng trận sóng lớn từ phía xa rít gào lao đến. Tiếng động kinh thiên động địa, khiến da đầu mọi người tê dại, tóc gáy dựng thẳng.