Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 22 [ Chương 106 đến 110 ]
❮ sautiếp ❯Chương 106: Vận khí của gia hỏa kia thật tốt (1)
Bởi vì tu vi của bốn gã đệ tử này chưa đủ, không thể chống đỡ cho bọn họ từ kiếm đài quan sát bay vọt đến trên kiếm đài. Tuy rằng tu vi Sở Mộ chưa đủ nhưng có ba thành Phong Chi Ý Cảnh, thân pháp Phong Trung Du thi triển ra, hoàn toàn có thể dễ dàng bay vọt đến trên kiếm đài.
Chỉ có điều, hắn cũng không làm như vậy. Bởi vì Sở Mộ còn không muốn làm người khác chú ý.
– Ha ha ha ha, các người nhìn thấy chưa? Đệ tự ba viện tới dự thi kìa.
– Ta cười chết mất. So với đệ tử tinh anh của Chủ Điện chúng ta, giống như gà rừng trên mặt đất so với phượng hoàng trong bầu trời.
– Ngay cả từ kiếm đài quan sát đến kiếm đài, cũng không có cách nào bay vọt qua. Ngay cả vậy cũng không làm không được, thực sự khiến ta cười chết mất. Bọn họ rốt cuộc tới làm gì? Là tới để bị chê cười sao?
Các loại bàn luận giễu cợt liên tiếp lên, truyền vào trong tai đám người Sở Mộ. Thần sắc Sở Mộ không đổi, hoàn toàn không bị quấy nhiễu. Nhưng bốn đệ tử còn lại, sắc mặt đại biến, có chút kinh hoàng.
– Không nên kinh hoảng. Chúng ta tới để mở mang kiến thức.
Sở Mộ nhẹ giọng nói, để bốn người bọn họ trấn tĩnh lại.
– Rất tốt. Tổng cộng có 31 người tham dự thịnh hội đấu kiếm lần này.
Trưởng lão Chủ Điện quét mắt qua một cái, nói:
-Hiện tại, các người thay phiên nhau rút thăm. Trong đó có một người sẽ rút trúng thẻ trắng, trực tiếp tiến vào vòng kế tiếp. Số 1 đấu với số 30. Số 2 đấu với số 29. Cứ lấy cách này tiếp tục cho đến khi hết 31 người. Cặp số biểu thị hai người các ngươi là đối tay. Chỉ có đánh bại đối phương, mới có thể tiến vào vòng kế tiếp. Hiện tại, bắt đầu rút thăm.
Vừa dứt lời, các đệ tử đều đưa bàn tay về phía ống rút thăm. Sở Mộ lại không nhúc nhích, cũng không tranh đoạt. Bốn đệ tử khác hiện tại biến thành Sở Mộ dẫn đầu, theo Sở Mộ hành động.
Lúc này, Sở Mộ thấy một người quen đi tới. Chính là Văn Nhân Vân. Trên mặt hắn mang theo nụ cười khiến người ta chán ghét.
– Quả nhiên là ngươi. Ta đoán Lăng Phong Viện các người nhất định sẽ phái ngươi đi ra.
Văn Nhân Vân đi tới trước mặt Sở Mộ, sử dụng một loại phong thái cao cao tại thượng ngạo nghễ đối mặt với Sở Mộ nói. Trong giọng nói của hắn tràn ngập sự uy hiếp:
– Ngươi tốt nhất nên cầu khẩn, thời điểm rút thăm, đối thủ không phải là ta. Bằng không, kết quả của ngươi sẽ rất thảm. La sư muội nhất định sẽ thấy rõ ràng, ngươi căn bản cái gì cũng không phải.
Lưu lại một câu tràn ngập sự uy hiếp, Văn Nhân Vân liên tục cười lạnh xoay người đi về phía ống rút thăm. Bốn đệ tử kia có chút lo sợ không yên. Nhưng vẻ mặt Sở Mộ vẫn không lưu tâm.
Văn Nhân Vân? Chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Trên nội luyện kiếm trận của Chủ Điện nhất mạch Thanh Phong Kiếm Phái, đệ tử nội môn Chủ Điện nhất mạch cùng đệ tử nội môn ba viện, tổng cộng có hơn bốn trăm người, lần lượt tập trung dựa theo phía dưới kiếm đài quan sát của Chủ Điện và ba viện.
Mà trên kiếm đài hình tròn, có một trưởng lão Chủ Điện làm trọng tài và ba mươi mốt đệ tử rút thăm cùng với hai đệ tử mang ống rút thăm.
Năm người Sở Mộ đứng ở một bên, chờ những người khác rút thăm xong, mới lại đi tới lấy.
– Của ngươi đánh số mấy?
– Số mười tám. Còn ngươi?
– Ha ha, ta rút được chính là số mười lăm. Xem ra chí ít vòng thứ nhất, chúng ta không phải là đối thủ.
– Không biết ai rút được thẻ trắng.
– Rút được thẻ trắng thì nói một chút đi.
Không có người trả lời.
– Xem ra, thẻ trắng còn chưa có bị rút được.
Không bao lâu, hai mươi sáu đệ tử tinh anh đã rút thăm xong. Sở Mộ cùng bốn đệ tử nội môn ba viện đi tới, đưa tay tiến vào trong ống rút thăm. Bên trong chỉ còn lại có năm thẻ.
Sở Mộ tiện tay nắm một cái thẻ, thu tay về. Vừa nhìn, hắn nhất thời cảm thấy có chút buồn cười. Không ngờ lại là một thẻ trắng.
– Hắn không ngờ rút được thẻ trắng!
Mấy đệ tử tinh anh bên cạnh tinh mắt đã nhìn thấy Sở Mộ mở tay ra, trong nháy mắt, nhất thời thét to.
Lập tức, ánh mắt của tất cả đệ tử tinh anh đều tập trung ở trên người Sở Mộ, có kẻ hâm mộ có kẻ đố kị, cũng có kẻ thản nhiên và xem thường.
Dưới kiếm đài những nội môn đệ tử cũng bị kinh động. Mỗi người đều nhìn về phía Sở Mộ. Các tiếng nghị luận cũng vang lên.
– Thực sự là gia hỏa may mắn.
– Ai nói không phải chứ? Bằng không, khẳng định ngay cả vòng thứ nhất cũng không qua được.
– Ta nhớ thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm trước kia, nội môn ba viện đều đưa ra hai đệ tử. Mỗi lần, đúng lúc là ba mươi hai thẻ, không có thẻ trống. Nội môn ba viện sáu gã đệ tử bình thường đều ở vòng thứ nhất đã bị đào thải. Nhưng lần này, nội môn ba viện có một viện lại chỉ xuất ra một đệ tử mà thôi. Dẫn đến cuố cùng chỉ có ba mươi mốt người. Sẽ có một người không có đối thủ, trực tiếp được tiến vào vòng trong.
– A, xem ra lần này nội môn ba viện thật sự đã đánh ra bàn tinh tốt. Nói không chừng vận khí tốt, rút được thẻ trắng. Như vậy, có một người có thể tiến vào vòng thứ hai. Sẽ không giống giống như khó coi trước kia vậy.
– Ta nhận ra tên đệ tử rút được thẻ trắng kia. Ta đã xem qua kiếm thuật của hắn, cũng đã cùng hắn giao thủ. Kiếm thuật của hắn thật sự đặc biệt tinh nhuệ. Ta ngay cả một kiếm cũng không đỡ nổi.
– Kiếm thuật lợi hại hơn nữa, Chủ Điện chúng ta có đại sư huynh nhị sư huynh Tam sư huynh, hắn còn lợi hại hơn được sao?
– Cái này… Chưa tỷ thí ta cũng không biết rõ ràng lắm.
– Cái gì gọi là không rõ ràng lắm. Cho dù kiếm thuật của hắn không tệ, nhưng tu vi của hắn còn chưa tới cửu đoạn. Ở dưới chênh lệch tu vi lớn như vậy, có thể nhận được thẻ trắng tiến vào vòng thứ hai đã là tốt lắm rồi. Căn bản cũng không thể đi vào vòng thứ ba.
– Nhưng, nhưng hắn ở đài đấu kiếm giữ suốt hai tháng đấy.
– Vậy thì có tác dụng gì. Trên đài đấu kiếm chính là so đấu về kiếm thuật, là đệ tử dưới cửu đoạn giao đấu. Ngươi có biết hay không, chênh lệch giữa bát đoạn và cửu đoạn đặc biệt rõ ràng. Giữ được đài đấu kiếm hai tháng, chỉ có thể nói rõ kiếm thuật của hắn không tệ, vận khí cũng rất tốt. Vừa đấu với các đệ tử tinh anh của Chủ Điện chúng ta, khẳng định không phải là đối thủ. Trong mười chiêu chắc chắn sẽ bại.
– Đúng vậy, có thể trở thành đệ tử tinh anh, có người nào không phải kiếm thuật phi phàm.
– Vận khí của Sở sư huynh không tệ. Không ngờ rút được thẻ trắng, trực tiếp tiến vào vòng trong.
– Ha ha. Cho dù là không rút được thẻ trắng, lấy kiếm thuật quỷ thần khó lường của Sở sư huynh, muốn vào vòng trong, cũng không phải là chuyện gì khó.
– Không sai. Sở sư huynh, chính là niềm kiêu ngạo của Lăng Phong Viện chúng ta. Kiếm thuật của sư huynh, không người nào có thể so sánh được. Ta tin tưởng Sở sư huynh không những tiến vào được vòng thứ hai, còn có thể tiến vào vòng thứ ba thậm chí vòng thứ tư.
Chương 107: Vận khí của gia hỏa kia thật tốt (2)
– Chỉ cần có thể tiến vào vòng thứ ba, nội môn ba viện chúng ta đều có thể mở mày mở mặt. Nếu như có thể tiến vào vòng thứ tư, tuyệt đối sẽ khiến đám gia hỏa kiêu ngạo ở Chủ Điện kia phải biến sắc mặt.
Tiếng bàn luận tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng rất nhiều, có vẻ rất tạp. Tất cả đều huyên náo giống như tiếng côn trùng kêu vang.
– Thật sự không có nghĩ đến, rút được thẻ trắng sẽ là Sở Mộ.
Lăng Phong Chưởng Viện cũng có chút bất ngờ cười nói.
Lúc này, bốn gã đệ tử nội môn khác cũng đều rút được thẻ. Bọn họ tất nhiên không có khả năng rút được thẻ trắng. Bộ dạng mỗi người vừa kích động chờ mong vừa lo lắng kinh hoàng.
– Được rồi. Hai người các ngươi đi xuống trước đi.
Trưởng lão Chủ Điện cười nói. Hai đệ tử mang ống rút thăm rời đi. Chợt trưởng lão nhìn về phía Sở Mộ:
– Đầu tiên, chúc mừng đệ tử rút được thẻ trắng trước. Ngươi có thể trực tiếp tiến vào vòng trong. Mặt khác, đệ tử rút được thẻ số 1 và đệ tử rút được thẻ số 31 lưu lại, chuẩn bị tiến hành trận đấu kiếm đầu. Những đệ tử khác, quay về dưới kiếm đài quan sát của mỗi người chờ đợi.
Sau khi trưởng lão vừa dứt lời, rất nhiều đệ tử đều bay khỏi kiếm đài. Các đệ tử tinh anh của Chủ Điện thi triển thân pháp, giống như chim hoặc như mũi tên bay vụt về phía kiếm đài quan sát Chủ Điện. Tới giữa không trung hai chân đạp vào không trung, bảo đảm sẽ không rơi xuống đất, trực tiếp rơi vào trên kiếm đài quan sát.
– Lần này coi như ngươi may mắn. Hi vọng tiếp theo ngươi vẫn có thể vận may, không gặp phải ta.
Văn Nhân Vân nhìn Sở Mộ nhe răng lộ ra một nụ cười, nhỏ giọng lạnh lùng nói. Sau đó hắn xoay người rời đi.
Mà ba đệ tử tinh anh được xưng là Đại sư huynh Nhị sư huynh Tam sư huynh lại giống như một thanh lợi kiếm bắn thẳng ra, mau tới mức không thể tưởng tượng nổi. Phong quang ép người.
Đám năm người Sở Mộ ngược lại chỉ bay vọt xuống kiếm đài, sau đó liên tục vài lần nhảy lên, mới lên tới kiếm đài quan sát. Lại một trận cười vang lên.
– Với trình độ tu vi như vậy, thân pháp như vậy, cho dù có rút được thẻ trắng, cũng không có tác dụng gì. Chỉ là vận khí tốt mà thôi.
Cuối cùng, trên kiếm đài hình tròn chỉ còn lại hai đệ tử tinh anh của Chủ Điện và trưởng lão Chủ Điện làm trọng tài.
Hai đệ tử tinh anh, đều là tu vi kiếm khí cửu đoạn sơ kỳ.
– Bản trưởng lão tuyên bố, thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm của Thanh Phong Kiếm Phái lần thứ 33 chính thức bắt đầu.
Trưởng lão Chủ Điện đứng ở giữa hai đệ tử, cao giọng nói. Chợt hắn giơ tay phải lên thật cao, giống như thanh kiếm chém xuống hư không vậy:
– Trận đấu kiếm thịnh hội đầu tiên vòng thứ nhất. Trương Trì đấu với Vương Phất bắt… đầu…
Âm thanh cao vút xông thẳng lên trời cao, quấy đảo phong vân. Trưởng lão Chủ Điện đồng thời bay ngược ra sau, rời khỏi kiếm đài hình tròn.
– Mời!
Hai kiếm giả cửu đoạn sơ kỳ làm kiếm lễ với nhau xong, rút kiếm, từ phía xa đối diện. Một khí tức sắc bén lập tức lan tràn.
Các đệ tử đều nín thở, cẩn thận xem. Bọn họ rất sợ mình bỏ qua một phần quan trọng nào đó.
Đối với loại đệ tử nội môn như bọn họ mà nói, xem đệ tử tinh anh đấu kiếm là cơ hội đặc biệt khó có được. Bình thường bọn họ căn bản không nhìn thấy. Mà thịnh hội như vậy cũng ba năm ới có một lần. Phải cố gắng quý trọng mới được. Mói không chừng bản thân sẽ có lĩnh ngộ có thu hoạch.
Kiếm ảnh chợt hiện kiếm quang di chuyển. Hai đệ tử đều xuất kiếm. Thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần này chính thức được mở màn.
– Sở Mộ, theo ngươi thấy, hai người bọn họ, ai thắng ai thua?
Lăng Phong Chưởng Viện đột nhiên hỏi.
Sở Mộ không trả lời ngay, mà quan sát rõ ràng mấy lần mới lên tiếng:
– Khoảng trăm chiêu, Trương Trì thắng.
Lăng Phong Chưởng Viện và ba vị trưởng lão thoáng lộ vẻ xúc động. Tuy rằng bọn họ cũng hiểu được, cuối cùng Trương Trì sẽ thắng. Nhưng khoảng bao nhiêu chiêu, bọn họ lại không có cách nào khẳng định được. Nếu như Sở Mộ nói không sai, vậy biểu thị, Sở Mộ không chỉ có kiếm thuật kinh người, mà nhãn lực lại càng hơn người.
Trên kiếm đài, hai kiếm quang múa kín không kẽ hở, không ngừng va chạm nhau, phát ra vô số những tiếng leng keng. Hai thân ảnh ngang dọc bay vọt đan xen, đặc biệt đặc sắc. Khiến người ta nhìn theo cũng không kịp.
Các trưởng lão cũng đều gật đầu.
Rất nhanh, lúc một trăm chiêu, Trương Trì đột nhiên để lộ ra một sơ hở, giả lắc một kiếm, đẩy kiếm của Vương Phất ra, sau đó một kiếm đặt ở trên cổ Vương Phất.
– Đa tạ.
Trương Trì nói.
– Đa tạ.
Sắc mặt Vương Phất mặc dù có phần không dễ nhìn, nhưng lại không mất phong độ.
– Sở Mộ, ngươi quả nhiên nói trúng rồi. Khoảng trăm chiêu chính là một trăm chiêu.
Lăng Phong Chưởng Viện hoàn toàn không che giấu sự tán thưởng của mình. Trong ba vị trưởng lão Lăng Phong Viện có người kinh ngạc, có người lại thán phục.
– Sở Mộ, nếu ngươi xuất thủ, phải cần bao nhiêu chiêu, mới có thể đánh bại bất kỳ một người nào trong số bọn họ?
Lâm trưởng lão đột nhiên hỏi. Ánh mắt Lăng Phong Chưởng Viện và hai trưởng lão khác nhất thời sáng lên, đồng thời nhìn chằm chằm vào mặt Sở Mộ.
– Một kiếm.
Sở Mộ nhắm mắt suy nghĩ mấy giây, sau đó mở mắt, thản nhiên nói.
– Một kiếm!
Lăng Phong Chưởng Viện và ba vị trưởng lão đồng thời lộ vẻ xúc động, đặc biệt khiếp sợ. Bất chợt, tất cả đều lộ ra niềm vui bất ngờ:
– Nếu là như vậy, như vậy, lần này, có lẽ Sở Mộ có thể tranh đoạt được vị trí trước ba.
– Không sai. Đây thật là phúc của Lăng Phong Viện chúng ta.
Các trưởng lão đều vui vẻ nói.
– Chưởng viện, có thể nói cho ta biết một chút về đệ tử tinh anh lợi hại nhất của Chủ Điện nhất mạch được không?
Sở Mộ mỉm cười, nói.
– Đương nhiên, những điều này ngươi nên biết. Bởi vì, bọn họ sẽ là kình địch của ngươi.
Lăng Phong Chưởng Viện cười nói:
– Ở trong đệ tử tinh anh Chủ Điện nhất mạch, có ba người lợi hại nhất, là ba người hiện tại đang là Đại sư huynh Nhị sư huynh Tam sư huynh.
– Đại sư huynh gọi là Lý Dật. Hắn năm nay hai mươi mốt tuổi. Hơn một năm trước, hắn đã đạt được cửu đoạn đỉnh phong. Hắn là một kẻ căn cơ vững chắc, tính tình tiêu sái tùy ý. Hắn tu luyện chính là kiếm khí bí quyết hệ vân và kiếm thuật hệ vân, trình độ tinh thâm. Có người nói hắn còn nắm giữ một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn.
Lăng Phong Chưởng Viện chậm rãi nói:
– Nhị sư huynh là Vũ Văn Minh Hóa, tuổi tác tương đương với Lý Dật. Một năm trước hắn đã đạt được cửu đoạn đỉnh phong, căn cơ vững chắc. Chỉ là tính tình người này tương đối trực tiếp sắc bén. Tu luyện chính là kiếm khí quyết hệ kim và kiếm thuật hệ kim. Tam sư huynh là Vương Đình Hạo, hai mươi tuổi. Nửa năm trước, hắn đã đạt được cửu đoạn đỉnh phong. Luận về kiếm khí tu vi có lẽ hắn không bằng Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa. Nhưng ở trên phương diện kiếm thuật lại cao hơn sâu một phần. Hắn tu luyện chính kiếm khí quyết hệ lôi và kiếm thuật hệ lôi.
Chương 108: Sở Mộ đấu với Văn Nhân Vân (1)
– Thật ra, luận về tu vi, luận về kiếm thuật, trong ba người bọn họ đều có sự khác biệt, nhưng không lớn. Chủ yếu là Lý Dật tu luyện một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn, uy lực phi phàm. Hắn lại nhập môn sớm hơn, bởi vậy làm đại sư huynh. Về phần hai người Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, không kém nhiều.
– Trình độ kiếm thuật của ba người bọn họ tinh thâm, đã không thua gì một vài trưởng lão của bản phái, đồng thời cũng đã có kỷ lục chống lại kiếm giả Kiếm Khí Cảnh thập đoạn. Bởi vậy, ba người bọn họ mới là đối thủ chân chính của ngươi, Ta hi vọng ngươi có thể lấy ra toàn lực nghiêm túc đối phó. Cho dù là thua cũng sẽ không có bất cứ tiếc nuối nào.
Lăng Phong Chưởng Viện nghiêm mặt nói. Trong ý nghĩ của hắn, Sở Mộ tuyệt đối có tư cách tranh đoạt vị trí trước ba.
Nhưng ba người đứng đầu chính là ba người Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo này. Bọn họ có tu vi thâm hậu cùng với kiếm thuật tinh nhuệ. Điều này làm cho Lăng Phong Chưởng Viện cảm thấy, Sở Mộ cùng bọn họ giao đấu, xác suất giành được phần thắng không lớn lắm.
Nói cho cùng, hắn có hai mục đích chủ yếu. Thứ nhất: Để Sở Mộ đánh bại đệ tử tinh anh của Chủ Điện cuối cùng tranh đoạt vị trí trước ba, khiến ba viện nhất là Lăng Phong Viện được nở mày nở mặt. Dù sao mỗi lần thịnh hội trước đó, ba viện cũng chỉ mới ở vòng thứ nhất đã bị đào thải. Thứ hai: Chính là để Sở Mộ và Chủ Điện đệ tử tinh anh lợi hại nhất giao đấu, tăng thêm kiến thức, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với con đường sau này của Sở Mộ.
Lăng Phong Chưởng Viện lại không biết, mục tiêu của Sở Mộ, là đoạt giải quán quân!
– Phế vật, từ đâu tới đây, lăn trở về nơi đó.
Văn Nhân Vân liên tục cười lạnh, khí tức sắc bén ép người, khiến sắc mặt một đệ tử Minh Lôi Viện trở nên trắng bệch, tay cầm kiếm không khống chế nổi run lên nhè nhẹ.
Văn Nhân Vân xuất kiếm. Kiếm quang sắc bén vô cùng, cứng rắn ngang ngược. Sắc mặt đệ tử nội môn Minh Lôi Viện đại biến vội vàng nâng kiếm chống đỡ.
Keng.
Một tiếng chấn động vang vọng xung quanh. Đệ tử Minh Lôi Viện không chịu nổi, bay ngược ra sau. Hắn chỉ cảm thấy âm thanh sắc bén vô cùng giống như thanh kiếm đâm vào hai lỗ tai. Hắn đau đớn khó nhịn.
– Phế vật, cút xuống cho ta.
Sắc mặt Văn Nhân Vân có chút dữ tợn, thân di chuyển lên, lại là một kiếm ngang ngược, không hề có kỹ xảo gì đáng nói. Hắn hoàn toàn là lấy kiếm khí tu vi cường hãn tới áp chế đối phương.
Một tiếng động vang lên. Kiếm thoát khỏi tay. Tên đệ tử Minh Lôi Viện này lại bị một kiếm với lực cực mạnh đánh bay, từ kiếm đài hình tròn rơi xuống đất. Chân hắn đạp liên tiếp, lui về phía sau bảy tám bước mới đứng lại được. Miệng phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt trắng bệch. Hai mắt lộ rõ vừa sợ vừa giận.
– Ngươi không sao chứ?
Mấy đệ tử Minh Lôi Viện vội vàng đỡ lấy hắn, ân cần hỏi thăm. Một vài đệ tử khác nhìn về phía Văn Nhân Vân, đều lộ vẻ căm tức. Mỗi người đều nhìn ra được, Văn Nhân Vân là đặc biệt cố ý, hành vi thật sự rất quá đáng.
Vốn lấy thực lực của Văn Nhân Vân, muốn thắng được đối phương chẳng qua là chuyện mấy kiếm, hoàn toàn có thể đấu kiếm tốt. Nhưng hắn lại áp dụng loại phương thức mang tính cực kỳ sỉ nhục này để chiến thắng.
Sắc mặt đám người Lăng Phong Viện, Minh Lôi Viện và Bích Thủy Viện đều không mấy tốt. Nhất là Minh Lôi Chưởng Viện và ba vị trưởng lão còn chau mày.
– Văn Nhân sư huynh thật là bản lãnh.
Lúc này, trong đệ tử nội môn Chủ Điện nhất mạch lại truyền ra âm thanh như vậy. Dần dần có người phụ họa. Điều này đã chọc giận đệ tử ba viện. Mỗi người đều tức giận bất bình. Nếu không phải có đám người Chưởng Giáo chưởng viện trưởng lão ở đây, chỉ sợ sẽ diễn biến thành một trận xung đột đổ máu.
– Lần đấu kiếm này, Văn Nhân Vân thắng.
Trưởng lão Chủ Điện phi thân lên đài, tuyên bố. Tuy rằng hắn cũng không mấy thoả mãn về cách làm của Văn Nhân Vân, nhưng Văn Nhân Vân thắng lại là sự thực.
Văn Nhân Vân giơ kiếm chỉ về phía kiếm đài quan sát của Lăng Phong Viện, nhắm thẳng vào Sở Mộ, hiện lên nụ cười dữ tợn. Môi hắn khép mở. Sở Mộ thông qua môi của hắn, biết hắn đang nói cái gì. Đơn giản chính là uy hiếp mình sẽ giống như người kia, lăn xuống khỏi kiếm đài.
Đối với điều này, Sở Mộ không hề động, trong mắt lóe lên một sự mỉa mai.
Văn Nhân Vân vút lên mấy kiếm kéo ra một đóa kiếm hoa tuyệt đẹp. Sau đó hắn thu kiếm vào vỏ, xoay người bay vọt ra, rơi vào trên kiếm đài quan sát Chủ Điện, bước đi về phía La Ngọc Linh.
– Sư muội, ta biểu hiện thế nào?
Văn Nhân Vân âm thầm đắc ý, cười nói:
– Sư muội yên tâm. Tiếp theo, chỉ cần Sở Mộ kia đấu với ta, ta cũng sẽ khiến hắn lăn xuống như thế, để trả thù cho nỗi sỉ nhục bị đánh bại của sư muội, trút giận cho sư muội.
La Ngọc Linh vừa nghe hắn nói vậy, lại không trả lời. Nàng khẽ cau mày, trong mắt lóe lên một tia không hài lòng. Không biết vì sao, ấn tượng của nàng đối với Văn Nhân Vân đột nhiên thay đổi. Một chút thiện cảm thoáng cái đã giảm xuống.
Cuộc đấu kiếm kế tiếp bắt đầu. Tiếp theo, một đệ tử khác của Minh Lôi Viện và hai đệ tử của Bích Thủy Viện đều bị thua. Bọn họ đều không chống đỡ nổi mười chiêu, đã bị đánh bại. Chỉ có điều, bọn họ cũng không bị sỉ nhục giống như người đầu tiên vậy, ngã nhào xuống khỏi kiếm đài đồng thời thổ huyết.
Trong lúc đó, Sở Mộ cũng thấy được kiếm thuật của ba người Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo. Đối thủ của bọn họ đều là tu vi Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn trung kỳ. Nhưng ở dưới công kích của ba người kia, bọn họ lại không chống đỡ nổi mười chiêu, đều bị thua.
Kiếm thuật của Lý Dật có vẻ phiêu dật, mây cuộn mây tan tiêu sái biến đổi. kiếm thuật của Vũ Văn Minh Hóa thể hiện ra hết sự bá đạo, cứng rắn ngang ngược, phong quang ép người. Kiếm thuật của Vương Đình Hạo lại thể hiện ra hết chính khí, cuồn cuộn thẳng thắn sắc bén rất nhanh.
– Sở Mộ, ngươi cảm thấy kiếm thuật của ba người bọn họ thế nào?
Lăng Phong Chưởng Viện đột nhiên hỏi.
– Rất tốt. Chỉ có điều bọn họ cũng không lấy ra thực lực chân chính.
Sở Mộ đáp lại, trong lòng lại âm thầm cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì, trình độ kiếm thuật của ba người này cũng rất cao sâu. Nếu như lấy trình độ kiếm thuật sư để phân chia, bọn họ đã đạt đến kiếm thuật sư đỉnh phong, chỉ cách kiếm thuật đại sư là một tầng ngăn cách.
Có thể nói, kiếm thuật của ba người bọn họ là trình độ cao nhất mà Sở Mộ nhìn thấy từ sau khi xuyên qua thế giới này. Đương nhiên, kiếm thuật của Chưởng viện Chưởng giáo hoặc các trưởng lão có lẽ cao hơn bọn họ. Nhưng bản thân hắn lại chưa từng thấy qua.
– Ngươi có nắm chắc thắng được bọn họ ở trên phương diện kiếm thuật hay không?
Lăng Phong Chưởng Viện hỏi lần nữa. Ánh mắt của ba vị trưởng lão đều sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
– Chỉ thuần trên phương diện kiếm thuật mà nói, ta ở trên bọn họ.
Sở Mộ nói, giọng nói thản nhiên, lại có một loại tự tin chân thật đáng tin. Đó là khí độ của thế hệ kiếm thuật Tông Sư.
Chương 109: Sở Mộ đấu với Văn Nhân Vân (2)
– Được. Chỉ có như vậy, mới có thể phân cao thấp với một trong ba người bọn họ, tranh đoạt vị trí trước ba.
Lăng Phong Chưởng Viện cười nói. Đến bây giờ, hắn vẫn cho rằng, Sở Mộ chỉ có thể tranh đoạt được vị trí trước ba, không nhất định có thể thu được vị trí trước ba. Về phần quán quân, hắn càng không dám nghĩ.
Rất nhanh, vòng đấu kiếm thứ nhất kết thúc. Trưởng lão tuyên bố số người tiến vào vòng thứ hai. Đồng thời, mười sáu người sắp đi vào vòng thứ hai lên đài, lại rút thăm.
– Lúc này, cũng không có thẻ trắng nữa. Ngươi cầu khẩn đi. Không nên gặp ta. Bằng không, ta sẽ khiến ngươi ở đây, ngay trước mặt mọi người, bị sỉ nhục tới cùng.
Văn Nhân Vân nhỏ giọng nói với Sở Mộ. Loại giọng nói và biểu tình này, thật khiến cho người ta kích động, rất muốn một kiếm đâm chết hắn.
Đợt rút thăm kết thúc. Số 1 và số 16 lưu lại. Những đệ tử khác đều quay về kiếm đài quan sát của từng người.
Số 1 và số 16, một người là cửu đoạn sơ kỳ, một người là cửu đoạn trung kỳ. Trình độ kiếm thuật có chút chênh lệch. Không bao lâu, cửu đoạn sơ kỳ bị thua. Số 16 giành được phần thắng, tiến vào vòng trong.
Từng trận đấu kiếm trôi qua.
– Hiện tại, mời số 8 và số 9 lên đài.
Trưởng lão cao giọng nói.
Văn Nhân Vân đứng lên, hai chân dùng sức đạp một cái, phi thân nhảy lên. Hắn thi triển thân pháp, giống như một con chim diều hâu bay lên, đến giữa không trung, hai ống tay áo vung lên. Kiếm khí nhộn nhạo, đẩy mạnh bản thân hắn xẹt qua theo một đường vòng cung, chậm rãi hạ xuống phía trên kiếm đài.
– tốt.
– Thân pháp của Văn Nhân sư huynh thật tốt.
Các đệ tử nội môn Chủ Điện đều thét to tới chói tai.
Văn Nhân Vân hăng hái đứng ở trên kiếm đài, đưa mắt nhìn qua.
– Số chín?
– Số chín là ai? Thế nào còn chưa đi ra?
Lúc này, chỉ thấy Sở Mộ đứng lên, phi thân hạ xuống kiếm đài quan sát, lại nhảy vài lần di chuyển, phi thân nhảy lên kiếm đài. Hắn cũng không thi triển thân pháp Phong Trung Du.
So với cách thức Văn Nhân Vân lên kiếm đài, Sở Mộ quả thực quá kém.
– Hóa ra là hắn. Là gia hỏa may mắn kia. Lần này, hắn sẽ không có vận tốt như vậy.
– Đúng vậy. Ta đã nói mà. Hắn chỉ có thể dựa vào vận khí qua được vòng thứ nhất. Vòng thứ hai nhất định phải bại.
– Gia hỏa đáng thương. Đấu với Văn Nhân sư huynh, nếu không tốt hắn sẽ giống như gia hỏa xui xẻo vừa rồi, phải thổ huyết bị thương.
– Ai nói không phải chứ? Xem ra là vòng thứ nhất vận khí của hắn quá tốt. Cho nên lần này, vận khí của hắn vẫn là dùng hết rồi.
– Cũng không tệ,… ít nhất… qua nhiều lần thịnh hội tới nay, đây là lần đầu tiên nội môn ba viện có đệ tử tiến vào vòng thứ hai.
Các đệ tử nội môn của ba viện còn lại đều khẩn trương.
Tuy rằng bọn họ có lòng tin rất lớn đối với Sở Mộ, cũng đều biết kiếm thuật của Sở Mộ quỷ thần khó lường.
Nhưng Sở Mộ chưa từng đấu cùng với Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn. Tối thiểu ở trong hiểu biết của bọn họ, thật sự không có. Nếu như bọn họ biết trên đường Sở Mộ quay về kiếm phái, đã giết chết hai kiếm giả cửu đoạn sơ kỳ và một kiếm giả cửu đoạn hậu kỳ, tuyệt đối sẽ không lo lắng như thế.
Hiện tại, đối thủ của Sở Mộ, là một cửu đoạn trung kỳ hung ác, kiếm thuật cũng không yếu. Bọn họ cũng không biết Sở Mộ có thể giống như trước kia, đánh bại đối thủ có tu vi mạnh hơn mình hay không.
– Cố gắng lên, Sở sư huynh. Ta tin tưởng sư huynh nhất định có thể đánh bại hắn.
Đột nhiên, một đệ tử nội môn Lăng Phong Viện dùng hai tay làm loa, la lớn.
– Sở sư huynh nỗ lực lên. Chúng ta tin tưởng, sư huynh nhất định có thể đánh bại hắn, để người của Chủ Điện biết, ba viện chúng ta không phải mỗi lần đều chỉ đi tới cho đủ số.
– Sở sư huynh nỗ lực lên!
– Sở sư huynh uy vũ!
– Sở sư huynh kiếm thuật hơn người, nhất định có thể đánh bại hắn.
Các đệ tử nội môn ba viện đều lớn tiếng hô lên. Am thanh giống như thủy triều. Bất kể là Chưởng giáo, trưởng lão hay các đệ tử Chủ Điện đều cảm thấy kinh hãi.
– Tên đệ tử này ở ba viện rất có nhân khí sao?
Chưởng giáo La Thiên Hùng cũng không tráh khỏi gật đầu, thầm nghĩ.
Trong mắt La Ngọc Linh lóe lên một tia mừng rỡ. Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác đắc ý mà bản thân cũng không hiểu nổi.
Các đệ tử tinh anh đều nhìn Sở Mộ, muốn xem thử Sở Mộ có gì khác thường, đáng để rất nhiều đệ tử ba viện ủng hộ như vậy.
– Phế vật chính là phế vật.
Trong mắt Văn Nhân Vân lóe lên một tia tức giận, châm chọc nói:
– Đệ tử ba viện các người đều là phế vật. Phế vật ủng hộ phế vật, muốn đánh bại ta sao? Nằm mơ đi.
– Có phải là nằm mơ hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.
Thần sắc Sở Mộ thản nhiên, không nhanh không chậm, nói.
Thái độ của hắn khiến Văn Nhân Vân càng tức giận hơn.
– Phế vật, tiếp theo, ta sẽ cho ngươi biết, cái ngươi gọi là kiếm thuật cao thâm, chẳng qua là cứt chó. So với ta, ngươi cái gì cũng không phải.
Văn Nhân Vân cười một tiếng đầy dữ tợn, sau đó quát khẽ, rút kiếm, nhắm thẳng vào Sở Mộ. Kiếm phong sắc bén ép người.
– Ba kiếm.
Đây là câu trả lời của Sở Mộ đối với Văn Nhân Vân.
– Ba kiếm? Ngươi còn muốn đỡ được ba kiếm của ta sao? Nằm mơ đi.
Văn Nhân Vân cười lạnh nói. Tất cả mọi người đều cho là như vậy.
– Số tám đấu với số chín. Trận đấu kiếm bắt đầu.
Trưởng lão tuyên bố, sau đó phi thân xuống khỏi kiếm đài.
Văn Nhân Vân lập tức xuất kiếm. Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm. Kiếm khí với màu vàng nhạt mông lung, bao trùm ở trên mũi kiếm. Hắn tu luyện chính là kiếm khí quyết hệ kim và kiếm thuật hệ kim, lấy sắc bén làm chủ.
Từng kiếm từng kiếm đâm ra. Nhất thời, nhiệt độ không khí dường như giảm xuống, khiến người ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Trên kiếm đài, xung quanh đều là kiếm quang kiếm ảnh của Văn Nhân Vân. Từng kiếm một lóe ra màu vàng nhạt. Từng kiếm một đều muốn không khí trực tiếp vỡ ra. Phong quang vô cùng sắc bén. Người ta nhìn vào cảm thấy chói mắt. Hình như mắt cũng bị đâm rách vậy.
– Kiếm thuật hệ kim, quả nhiên là sắc nhọn vô cùng.
Sở Mộ âm thầm nói.
– Trình độ kiếm thuật của Văn Nhân Vân lại tăng lên.
Trưởng lão gật đầu, thầm nghĩ. Các đệ tử tinh anh, thần sắc mỗi người lại khác nhau. Có người lạnh lùng có người nghiêm nghị.
Trăm nghìn kiếm ảnh đồng thời đâm về phía Sở Mộ, trực tiếp muốn đâm thủng Sở Mộ, biến hắn thành tổ ong vò vẽ vậy. Kiếm ảnh cuồn cuộn nổi lên sắc bén giống như một cơn lốc, khiến người ta không có chỗ nào để né tránh. Dường như xung quanh, tất cả đều kiếm.
– Quá mạnh mẽ. Kiếm thuật của Văn Nhân sư huynh thật lợi hại.
– Gia hỏa kia sắp thua rồi.
– Không sai. Kiếm của Văn Nhân sư huynh, hắn căn bản cũng không có khả năng ngăn cản.
Hai mắt Sở Mộ khẽ híp lại một cái. Quỹ tích mỗi kiếm của Văn Nhân Vân đều hiện ra rõ ràng ở trong mắt Sở Mộ.
Chương 110: Ba kiếm đánh bại Văn Nhân Vân
Bước chân liên tục bước ra. Thân chuyển động, bóng cũng chuyển động theo, phiêu dật tự nhiên. Người ta vừa nhìn, mắt liền bừng sáng. Không thể tưởng tượng nổi, Sở Mộ đã tránh được một chiêu của Văn Nhân Vân, xuất hiện ở bên cạnh người Văn Nhân Vân.
– Không ngờ tránh được…truyện tà tu audio
Rất nhiều đệ tử tinh anh đều cảm thấy Sở Mộ không có khả năng tránh được, cũng không có khả năng ngăn cản được một kiếm này. Nhưng lúc này, bọn họ nhìn thấy Sở Mộ tránh được, tất cả đều kinh ngạc.
– Coi như ngươi vận khí tốt.
Văn Nhân Vân quát khẽ, nặng nề bước ra một bước. Thân hình vừa chuyển, một kiếm sắc bén. Phong quang phát ra ép người. Kiếm quang cắt ngang, giống như muốn cắt qua hư không, lưu lại một vệt dài nhỏ màu vàng nhạt.
Cho dù sắc bén hơn nữa, kiên cường ngang ngược hơn nữa, cũng không thể chống đỡ.
Trong mắt Sở Mộ có một tia tinh quang lóe qua. Hắn rút kiếm, một kiếm tiện tay cắt qua.
Leng keng.
Tiếng động vang lên, tia lửa bắn ra. Kiếm của Sở Mộ không thể tưởng tượng nổi đã đẩy được một kiếm mạnh mẽ sắc bén của Văn Nhân Vân, thuận thế đâm về phía mặt Văn Nhân Vân. Sắc mặt Văn Nhân Vân lập tức đại biến. Nhìn thấy ánh sáng lạnh đang nhanh chóng lớn dần ở trước mắt, hắn vội vàng bay nhanh về phía sau.
– Kiếm thứ nhất!
Sở Mộ cầm kiếm thản nhiên đứng thẳng, nhẹ giọng nói.
– Đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Hình như là gia hỏa này gặp may, phá được thế tấn công của Văn Nhân sư huynh, ép Văn Nhân sư huynh lui về phía sau.
Các đệ tử nội môn Chủ Điện đều há hốc mồm, trợn trừng hai mắt, bộ dạng dại ra, khó có thể tin được.
– Kiếm thuật của gia hỏa kia…
Trong các đệ tử tinh anh, có người ánh mắt sáng lên, có người khẽ cau mày. Hiển nhiên kiếm thuật của Sở Mộ nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
– Không sai. Hạ bút thành văn, tiêu sái phiêu dật.
Lý Dật mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói. Cả người có một phong thái tùy ý.
– Hoàn toàn chính xác. Thật sự có tài. Tuy nhiên cũng không hơn.
Vũ Văn Minh Hóa cười nói, thần sắc bá đạo.
– Kiếm thuật không tệ. Rõ ràng đã vượt qua kiếm khí tu vi của hắn.
Vương Đình Hạo nói.
– Lẽ nào hắn nói ba kiếm, không phải là chống đỡ được ba kiếm, mà là ám chỉ dùng ba kiếm đánh bại Văn Nhân Vân sao?
– Tốt. Sở sư huynh quả nhiên lợi hại.
Các đệ tử nội môn ba viện đều hoan hô lên. Bởi vì kích động vẻ mặt mỗi người đều đỏ bừng.
– Sở Mộ này là đệ tử nội môn, thật sự không tệ. Đáng để cố gắng bồi dưỡng.
La Thiên Hùng gật đầu, nói.
– Lần này vận khí Lăng Phong Viện không tệ. Xuất hiện một đệ tử kiếm thuật xuất chúng, cuối cùng là có thể phá tan cục diện lúng túng trước kia.
Một trưởng lão bên cạnh cười nói.
Nghe tiếng tán thưởng xung quanh, không biết vì sao, La Ngọc Linh đột nhiên cảm thấy trong lòng của mình thật vui vẻ. Hình như bọn họ đang tán thưởng nàng vậy.
– Ngươi thật sự ngoài dự đoán của ta.
Sắc mặt Văn Nhân Vân vô cùng khó coi, giống như là người bị táo bón suốt một tuần lễ:
– Chỉ có điều, vận khí tốt của người sẽ phải dừng lại ở đây. Cút xuống cho ta.
Bỗng nhiên quát lên, quanh thân Văn Nhân Vân có kiếm khí màu vàng nhạt cuộn trào mãnh liệt quét tới. Kiếm khí ngang dọc, khí thế sắc bén kinh người. Không khí bị cắt, phát ra những tiếng vèo vào. Các đệ tử phía xa đều cảm giác hai mắt bị đâm đau, không tự chủ được phải nheo cặp mắt lại mới có thể nhìn được một chút.
Chỉ thấy Văn Nhân Vân giơ kiếm chém xuống hư không. Từng kiếm khí màu vàng nhạt bắn ra vài đường giao nhau giống như một cơn lốc vậy, xông về phía Sở Mộ. Nơi nào nó đi qua, dường như hút sạch hết không khí, khiến Sở Mộ có loại cảm giác khó thở.
– Kiếm khí liên tục đan xen phóng ra ngoài!
– Văn Nhân sư huynh lấy ra thực lực chân chính.
– Gia hỏa kia sắp thua tồi.
Đệ tử nội môn Chủ Điện đều quát.
Cảm nhận không khí lưu chuyển, Sở Mộ thi triển thân pháp Phong Trung Du, giống như tinh linh trong gió vậy nhảy vọt qua từn kiếm khí màu vàng nhạt đang quấn quanh, khiến người ta cảm thấy khẩn trương vạn phần, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Mượn kiếm khí cuồn cuộn nổi lên, không khí lưu chuyển, Sở Mộ lấy thân pháp Phong Trung Du, bất ngờ lại tiêu sái phiêu dật tới gần Văn Nhân Vân, một kiếm chém xuống.
Một kiếm này bình thường, nhưng rơi vào trong mắt của các Chưởng viện và Chưởng giáo, trưởng lão, lại có một loại cảm giác lưu loát tự nhiên. Dường như kiếm chắc chắn là sử dụng như thế. Điều này khiến trong lòng bọn họ cực kỳ chấn động.
Nhưng ở trong mắt Văn Nhân Vân, hắn chỉ cảm thấy thế giới trước mắt biến mất. Bả thân mình giống như bị vứt bỏ. Chỉ có một thanh kiếm chém xuống, đã khiến mình không thể nào né tránh. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hai tay cầm kiếm giơ lên, Văn Nhân Vân cắn chặt hàm răng, kiếm khí không giữ lại chút nào, phát ra hoàn toàn, cứng rắn đỡ lấy một kiếm này của Sở Mộ. Đồng thời hắn chuẩn bị một đòn phản kích lớn.
Nhất thời, bên tai hắn lại vang lên một giọng nói khe khẽ:
– Kiếm thứ hai.
Không đợi Văn Nhân Vân hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, hắn đã cảm thấy kiếm trong tay mình bị một lực lượng kỳ lạ đánh thẳng vào, làm chấn động, không bị khống chế được, bị đẩy ra một bên.
Thân thể bị một lực lượng đẩy mạnh. Bước chân không có cách nào đứng vững liên tục lui về phía sau, lùi đến mép kiếm đài. Bên tai hắn lại truyền đến vô số tiếng kêu sợ hãi và tiếng hò hét chói tai.
Văn Nhân Vân đột nhiên có cảm giác rất bất an.
– Kiếm thứ ba.
Thời khắc giọng nói này lại vang lên bên tai, Văn Nhân Vân cảm thấy trên cổ của mình xuất hiện thêm một cảm giác lạnh lẽo băng hàn sắc bén. Hắn biết rõ, đó là mũi kiếm.
– Lăn xuống đi.
Âm thanh lại vang lên lần nữa. Cái cảm giác lạnh như băng rời khỏi cổ. Thời khắc Văn Nhân Vân đang muốn thở phào một cái, một tiếng rít vang lên. Mũi kiếm lạnh như băng hình như trực tiếp vút tới trên mặt hắn. Dưới tác dụng lực mạnh mẽ, một tiếng động thanh thúy vang lên, Văn Nhân Vân bị đánh vào bên trái gương mặt bị yêu thích. Cả người còn không khống chế được, bay ra khỏi kiếm đài.
– A…
Từng tiếng hít mạnh vang lên tại nội luyện kiếm trận giống như bị động kinh. Các đệ tử nội môn Chủ Điện nhất mạch giống như bị rót nước sối, nóng tới mức liên tục hít hơi lạnh, đồng thời dùng sức dụi dụi con mắt, tiếp tục nhìn.
– Không ngờ là thật sự…
Ánh mắt từng người biểu tình ra sự vô thần ngây dại. Trong lòng bọn họ đều chấn động, cảm giác không thể tin nổi.
Chỉ thấy bên má Văn Nhân Vân xưng đỏ, biểu tình vô cùng lo lắng, đen giống như đáy nồi. Trong mắt hắn còn lóe lên sự không thể tin tưởng và sát ý điên cuồng kinh người.
– Lần đấu kiếm này, Sở Mộ giành được phần thắng.
Trưởng lão Chủ Điện lút này mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, phi thân lên đài, cao giọng tuyên bố.
– Tên đệ tử ba viện này có chút thú vị. Hi vọng hắn có thể tiếp tục đi xuống.
Vũ Văn Minh Hóa lộ ra một nụ cười đầy khí phách:
– Ta sẽ cho hắn biết, tôn nghiêm của đệ tử tinh anh là không thể mạo phạm.
Lý Dật và Vương Đình Hạo nghe vậy, mỉm cười, cũng không nói gì.