1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Chương 381 : Chấn Thiên |> đến chương 385

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Chương 381 : Chấn Thiên |> đến chương 385

❮ sau
tiếp ❯

Chương 381: Chấn Thiên (Thượng)

Chợt, Sở Mộ tiện tay chém ra một kiếm, một kiếm này không có chút kiếm quang này, sau khi chém ra, cũng không có chút trở ngại nào lại càng không có thanh âm như vải vóc bị xé rách vang lên.

Nhưng mà chỉ có bản thân Sở Mộ tự mình biết, khi kiếm khí chém ra, kiếm khí tiếp xúc tới một cỗ lực lượng vô hình, cỗ lực lượng này muốn ngăn cản kiếm của hắn, chỉ là tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ vô cùng cao thâm, một cỗ lực lượng này chỉ giống như kiến lay cây, đơn giản đã bị Sở Mộ đánh tan, phong cấm này đã bị xé nứt.

Chỉ thấy Sở Mộ tiện tay hất thanh kiếm khí lên, một lần nữa treo lại trên giá gỗ, mà hắn thì lại sải bước, bước ra một bước, thân thể giống như bị nuốt hết, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này, Chung Lập Dương rốt cuộc cũng lao ra khỏi cửa thứ hai, khi lao ra khỏi phòng, hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn, không có lấy một bóng người.

– Hừ, quả nhiên tên kia thông qua cửa thứ nhất chỉ là may mắn mà thôi, cửa thứ hai chính là khảo nghiệm kiếm thuật chân chính, hắn căn bản không có cách nào dễ dàng thông qua như vậy.

Trên thực tế nếu như Chung Lập Dương biết rõ tên kia trong miệng hắn không chi có sớm thông qua cửa thứ hai nhanh hơn hắn, hơn nữa hiện tại đã thông qua cửa thứ ba tiến vào trong phong cấm, không biết hắn ta sẽ kinh hãi thành bộ dáng nào nữa.

Nhưng mà như vậy mới càng thêm thú vị nha. Khi hắn thông qua cửa thứ ba tiến vào trong phong cấm, lại đột nhiên phát hiện ra người mà hắn tưởng rằng ở phía sau mình lại tiến vào trong phong cấm sớm hơn hắn, không biết hắn sẽ có cảm giác gì?

– Top mười lần trước tiên phân phối tới tất cả các tổ, như vậy mới có thể tránh việc bọn họ đối chiến lẫu nhau, loại bỏ đối phương.

– Đệ tử còn lại ta đề nghị phân phối như thế này…

– Căn cứ vào biểu hiện qua ba cửa khảo hạch kiếm thuật của bọn họ mà phán đoán. Kiếm thuật không tệ thì phân tới tổ này.

– Ta thấy kiếm thuật của đệ tử gọi là Lôi Hạo này tương đối tốt, đoán chừng có thể xếp vào trong top một trăm của bổn viện. Vậy phân phối hắn tới tổ này vậy.

– Đệ tử gọi là Sở Mộ này kiếm thuật cũng rất không tồi, cũng có thể tranh đoạt top một trăm.

– Sở Mộ này lúc vượt qua ba cửa ải rất là nhẹ nhàng, theo ta thấy hắn không những có thể tranh đoạt top một trăm bổn viện, nói không chừng còn có thể tranh đoạt top mười bổn viện.

– Còn có Trương Nhàn này…

Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm

– Tỷ lệ đào thảo thực sự là đáng sợ.

Đám người bên trong sau khi biết được nhân số thông qua ba cửa ải khảo hạch kiếm thuật, không khỏi sợ hãi, cả kinh nó.

Bảy ngàn đệ tử cửu viện toàn bộ đều xông tới vượt ba cửa khảo hạch, nhưng mà cuối cùng số người thông qua cũng chỉ có hơn một ngàn, tính toán ra cũng chỉ có một ngàn sáu trăm.

Cũng nói đúng là, tỷ lệ đào thải như vậy cao tới bảy thành, gần tám thành, người thông qua chỉ có số lượng lớn hơn hai thành một chút.

Sau khi vượt qua ba cửa khảo hạch kiếm thuật cũng là một bãi đất trống cực lớn, chỉ là trên bãi đất trống này lại có mười đấu kiếm đài, mỗi một tòa đấu kiếm đài đều có chiều rộng và chiều dài năm mét.

Mười đấu kiếm đài phân thành hai nhóm, mỗi một hàng năm cái, mỗi một cái đấu kiếm đài cách xa chừng năm mét, mười đấu kiếm đài được sắp xếp ở một vị trí, phạm vi nhất định.

Khi Sở Mộ phá vỡ phong cấm tiến vào, bên cạnh đấu kiếm đài đã có hơn một ngàn người tụ tập bên trong, toàn bộ đều là đệ tử trước đó thông qua ba cửa ải kiếm thuật.

Mỗi một tòa đấu kiếm đài đều có một gã lão giả đeo kiếm, những lão giả này nhắm mắt dưỡng thần, không chút sứt mẻ, giống như là một pho tượng vậy, nhưng mà trong lúc lơ đãng lại tiết lộ khí tức chấn động khiến cho đám đệ tử phía dưới nghiêm túc lại, đồng thời cũng kính sợ không thôi.

Ngoài ra, bên cạnh mỗi một tòa đấu kiếm đài đều có hai cái giá gỗ, trên mỗi một cái giá gỗ đều treo rất nhiều Khai Phong kiếm khí, ngoại hình, sức nặng, lớn nhỏ… Tất cả đều không giống nhau.

Đệ tử không có thông qua ba cửa ải kiếm thuật bị loại bỏ. Bọn họ cũng được đi vào trong này với tư cách là khán giả. Đứng ở bên ngoài cách đấu kiếm đài chừng năm mươi mét, tạo thành từng vòng tròn.

Đây chỉ là vòng loại Kiếm thuật vi vương trong các viện của kiếm phủ, cho nên cũng không có chú ý nhiều như vậy.

Kế tiếp, chính là lúc phân tổ.

Đệ tử thông qua ba cửa ải tổng cộng có một ngàn sáu trăm, muốn ở bên trong một ngàn sáu trăm đệ tử chọn ra một trăm đệ tử tham dự vòng chung kết Kiếm thuật vi vương cũng không phải là một chuyện quan trọng.

Bởi vậy, dựa theo lệ cũ dĩ vãng, một ngàn sáu trăm đệ tử này tổng cộng phân thành mười tổ, mỗi một tổ là một trăm sáu mươi người, vừa vặn đối ứng với mười tòa đấu kiếm đài.

Mọi người ngạc nhiên phát hiện ra, Gia Cát Minh, Hàn Nhược Tuyết, mười người bài danh trong top mười lần trước vô cùng trùng hợp bị tách ra, bị phân phối tới cách tổ khác nhau.

Hơn nữa, danh ngạch top một trăm tham dự vòng chung kết thi đấu Kiếm thuật vi vương cũng bị tách ra, bình quân tính ra mỗi một tổ đều có mười danh ngạch.

– Ngốc sao? Đây nhất định là cố ý phân phối, bằng không mười người bọn họ nhất định sẽ có người ở cùng một tổ, nói không chừng sẽ gặp nhau, đến lúc đó sau trận chiến, nói không chừng sẽ có người bị loại bỏ, không cách nào tham dự vòng chung kết, khi đó rất là oan uổng a.

Lập tức có người như bừng tỉnh.

– Ta nói cho các ngươi biết, đám thái điểu các ngươi không biết rõ rồi. Phân ra mười tổ như vậy thực ra rất công bằng, khi phân tổ, trưởng lão bổn viện cũng sẽ căn cứ vào biểu hiện của các đệ tử khi vượt qua ba cửa ải khảo hạch mà phân phối vào các tổ khác nhau. Cố gắng tránh cho tình huống ngoài ý muốn xuất hiện, bảo đảm cho mỗi một tổ đều có tạo nghệ kiếm thuật bình quân tương đương với nhau.

Sở Mộ cũng hiểu rõ, phân phối như vậy mới không có khả năng trong một tổ xuất hiện nhều đệ tử có tạo nghệ kiếm thuật quá cao, mà lại có một tổ khác, tạo nghệ kiếm thuật của các đệ tử không được cao lắm.

Khi đó kết quả có thẻ xuất hiện là trong một tổ có mười người đều có tạo nghệ kiếm thuật cường đại, nhưng mà mười danh ngạch của tổ khác lại phổ biến, quá bình thường. Thậm chí so với những đệ tử bị tổ cường đại kia loại bỏ còn kém hơn, như vậy sẽ trở thành trò cười a.

Kết quả phân phối cuối cùng Lương Hải Sơn bị phân phối tới tổ thứ bảy, mà Sở Mộ thì bị phân phối tới tổ thứ mười.

Vô cùng trùng hợp là vị trí số mười trong top mười lần trước là Chung Lập Dương, người này cũng được phân vào trong tổ này cùng với Sở Mộ.

Không thể không nói, Chung Lập Dương sau khi phá vỡ phong cấm vượt qua cửa thứ ba, nhìn một vòng, bởi vì người quá nhiều cho nên cũng không có nhìn thấy Sở Mộ, hơn nữa lại dựa theo suy nghĩ trước kia, hắn vô ý cảm thấy lúc hắn thông qua cửa thứ ba, Sở Mộ rất có thể vẫn còn ở trong cửa thứ hai, hoặc là chỉ vừa mới thông qua cửa thứ hai mà thôi.

Chương 382: Chấn Thiên (Hạ)

Cho nên về sau lúc nhìn thấy Sở Mộ, Chung Lập Dương chỉ nhìn vài lần, trong mắt hiện lên vẻ miệt thị, cũng không để ý quá nhiều, nếu như hắn biết rõ chân tướng mà nói, không biết còn có thể có loại tâm tính như vậy hay không.

Thi đấu vòng loại ở viện chỉ là lướt qua mà thôi, bởi vậy cũng không có phô trương, một khi phân tổ vừa xong, dưới sự huyên náo của đám học viên đang xem phía dưới, thi đấu kiếm thuật bắt đầu được tiến hành.

Mười lão giả trên đầu kiếm đài phân biệt đối ứng với mười tòa đấu kiếm đài, là trọng tài của mười tổ, trong tay bọn họ đều có danh sách các đệ tử trong tổ của mình.

Bởi vì mười tòa đấu kiếm đài được bố trí trong một vòng nhất định, cho nên các học viên lúc xem trận chiến cũng có thể nhìn thấy những trận đấu còn lại trên các đấu kiếm đài khác.

– Trận đầu vòng thứ nhất, Hà Thu đấu với Luyện Hồng Liệt.

Trọng tài tổ một lớn tiếng tuyên bố.

– Trận đầu vòng thứ nhất….

Trọng tài các tổ bắt đầu tuyên bố tên các đệ tử tham chiến trận đầu tiên.

– Trận đầu vòng thứ nhất, Lôi Hạo đấu với Trương Hoàng Long.

Trọng tài tổ mười công bố.

Lập tức có hai đạo thân ảnh nắm lấy một thanh Khai Phong kiếm ở hai giá gỗ nhỏ nhảy lên trên đấu kiếm đài, vẻ mặt bọn họ hơi đổi, lập tức khôi phục lại vẻ bình thường.

– Trương Hoàng Long này lần trước bài danh bảy mươi lăm trong bổn viện, tổng bảng cũng bài danh bảy trăm sáu mươi tám. Trải qua ba năm tu luyện, kiếm thuật của hắn nhất định còn cao thâm hơn trước đây.

– Lôi Hạo này là người hơn hai năm trước tiến vào nội phủ, lần đầu tham dự thi đấu Kiếm thuật vi vương, bất quá ta có nhìn thấy lúc hắn vượt qua cửa ải thứ ba kia, không có chút khó khăn nào. Nói không chừng cũng có thể chiến với Trương Hoàng Long này một trận, đương nhiên, người thắng cuối cùng chắc hẳn là Trương Hoàng Long a.

Trong lúc mọi người thấp giọng nghị luận, trận chiến của Lôi Hạo và Trương Hoàng Long bắt đầu.

Chiến đấu kiếm thuật tinh khiết, nhìn qua cũng không có hoa lệ, nhưng mà mỗi một kiếm đều chứng minh thực lực chân thực của bản thân.

Thân thể Lôi Hạo tráng kiện, tốc độ nhanh, phản ứng linh hoạt, khiến cho người ta có cảm giác như là săn báo vậy, kiếm thuật trụ cột của hắn cũng mang theo phong cách đặc biệt của mình, mỗi một kiếm đều có sức bật cường đại và tốc độ hơn người, đi theo con đường ngắn gọn, trực tiếp.

Phong cách của Trương Hoàng Long thì khác, khiến cho người ta có cảm giác không bằng Lôi Hạo, lực lượng cũng không bằng Lôi Hạo, nhưng mà lại dường như xuất phát sau mà tới trước, ngăn cản kiếm của Lôi Hạo, hơn nữa còn phản kích.

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào kiếm của Trương Hoàng Long, phát hiện kiếm của Trương Hoàng Long trong lúc ngăn cản kiếm của Lôi Hạo sẽ có chút uốn éo, vận dụng một loại phương thức kỳ lạ, làm giảm bớt lực lượng khổng lồ trên thân kiếm của Lôi Hạo, hơn nữa còn thuận thế đem nó trở thành trợ lực giúp hắn phản kích.

Kiếm thuật của Trương Hoàng Long làm cho hai mắt Sở Mộ sáng ngời, càng thêm chú ý là đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy kỹ xảo dùng kiếm ở Cổ Kiếm đại lục lại tương tự với giới kiếm thuật sư trên địa cầu kiếp trước.

Bất tri bất giác, Sở Mộ lâm vào trong trầm tư.

Kiếm thuật trụ cột của Cổ Kiếm đại lục, tuy rằng phải tới Hóa Khí cảnh mới được coi trọng, nhưng mà phát triển chỉnh thể lại không bằng địa cầu vốn sở trường về kiếm thuật trụ cột.

Sở Mộ rất rõ ràng, trên địa cầu tuy rằng cùng là một môn kiếm thuật trụ cột, nhưng mà trải qua thời gian dài phát triển và tinh túy, cuối cùng lại phát triển thành nhiều lưu phái. Mà kiếm thuật sư sau khi tu luyện tới trình độ nhất định là có thể tu luyện kỹ xảo đặc biệt của lưu phái mình, tiến tới nắm giữ, dùng kỹ xảo này để làm tăng uy lực của kiếm thuật.

Giống như vị kiếm thuật đại sư thu Sở Mộ làm đồ đệ, lưu phái này gọi là Chấn Thiên lưu.

Căn cứ theo lời sư phụ của Sở Mộ lúc trước Chấn Thiên lưu một ngàn năm trước trong giới kiếm thuật sư đã từng là nhất mạch cường đại nhất, được xưng là một trong tam đại lưu phái, kiếm thuật đại sư rất nhiều, cũng không thiếu kiếm thuật tông sư, đồn rằng thậm chí còn có tồn tại siêu việt kiếm thuật tông sư.

Nhưng mà đột nhiên trong thời gian ngắn rớt xuống ngàn trượng, cao thủ toàn bộ đều biến mất, chỉ còn lại hai ba người yếu đuối, tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu cũng thất truyền, chỉ còn lại một phần nhỏ kỹ xảo sử dụng kiếm mà thôi.

Mãi tới ngàn năm sau, Chấn Thiên lưu chỉ còn lại một mình Sở Mộ và sư phụ hắn mà thôi. Mà Sở Mộ bình thường khi sử dụng kiếm thường có chấn động cực nhanh chính là kỹ xảo dùng kiếm của Chấn Thiên lưu.

Sư phụ của Sở Mộ luôn cố gắng suy diễn, phục hồi tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu lại, tiến tới phát dương quang đại của Chấn Thiên lưu,tái hiện huy hoàng ngàn năm trước. Đáng tiếc vẫn không có gì tiến triển.

Lúc ấy Sở Mộ đã từng ôm mộng tưởng, nhưng mà mộng tưởng của hắn không phải là phát triển, tái hiện lại huy hoàng ngàn năm trước của Chấn Thiên lưu, mà muốn suy diễn tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu. Nhưng mà sau một khoảng thời gian ngắn hắn đã phát hiện ra, không có khả năng, bởi vì cảnh giới của hắn quá thấp.

Cho nên sau đó hắn tạm thời buông tha việc suy diễn tinh nghĩa của Chấn thiên lưu, chuyên tâm làm tăng trưởng trình độ và cảnh giới kiếm thuật của mình, vì cầu một ngày kia khi cảnh giới đầy đủ lại suy diễn tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu ra.

Nhưng mà sau khi xuyên việt tới Cổ Kiếm đại lục, tiến vào thế giới Kiếm giả rộng lớn vô hạn này cũng khiến cho tâm cảnh Sở Mộ bay vọt theo.

Thứ mà hắn đã từng mơ mộng lại trở thành dĩ vãng, niêm phong cất vào nơi hẻo lánh trong đầu, không có đụng vào.

Hiện tại tới hôm nay, nhìn thấy kỹ xảo dùng kiếm đặc biệt của Trương Hoàng Long, cho dù không phải quá thành thục, nhưng mà lại mang tới xúc động mãnh liệt cho Sở Mộ.

Phần xúc động này thoáng cái khơi gợi lại mộng tưởng trước đó của Sở Mộ.

– Dựa theo lời sư phụ nói, uy lực của tinh nghĩa Chấn Thiên lưu vô cùn gđáng sợ, sau khi luyện thành lại kết hợp với ngoại kiếm khí của tông sư, chỉ cần một kiếm cũng có thể phá vỡ một ngọn núi lớn, chấn nát thành phấn.

– Hiện tại ta đã là tông sư cảnh giới tiểu thành, trên kiếm thuật đã sớm siêu việt sư phụ, ta muốn một lần nữa đi theo mộng tưởng này, suy diễn ra tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu. Coi như không có cách nào suy diễn ra toàn bộ tinh nghĩa như cũ, nhưng mà ta cũng muốn suy diễn ra tinh nghĩa của Chấn thiên lưu, tái hiện Chấn Thiên lưu nguyên vẹn ra.

– Thi đấu kiếm thuật vi vương này chính là thời điểm ta thực hiện mộng tưởng này của mình, dùng cảnh giới hiện tại của ta, muốn suy diễn tinh nghĩa Chấn Thiên lưu không thể nghi ngờ vô cùng khó khăn, nhưng mà nếu như có thể có thêm nhiều kỹ xảo dùng kiếm nữa, ta có thể chặt lọc tinh hoa dùng làm của mình, tin rằng có một ngày, ta nhất định có thể làm được.

Ánh mắt Sở Mộ trở nên vô cùng kiên định, nắm chặt tay, âm thầm nói.

Thanh âm chói tai không ngừng vang lên, vô số tia lửa bắn ra tứ phía.

Kiếm của Lôi Hạo và Trương Hoàng Long lần lượt va chạm, bước chân bọn họ nhanh chóng di chuyển, không có quỹ tích đặc biệt nào, mỗi một kiếm đều đâm thẳng về phía đối phương.

Chương 383: Trận đầu (Thượng)

Kiếm thuật của hai người cũng không phải Kiếm giả Hóa Khí cảnh bình thường có thể so sánh được, chiến đấu giữa bọn họ vô cùng đặc sắc, ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.

Cho dù thiếu tiên thiên kiếm khí gia trì, cũng không thể thi triển kiếm chiêu kiếm thuật khác, nhưng mà trận chiến cận chiến như vậy lại càng khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

– Này, các ngươi nói xem, cuối cùng ai sẽ chiến thắng?

Bên cạnh đột nhiên có người nói, là thành viên nhóm thứ mười.

– Trương Hoàng Long.

– Ta cũng thấy Trương Hoàng Long sẽ chiến thắng.

– Ta xem trọng Trương Hoàng Long.

– Này, ngươi cảm thấy ai sẽ chiến thắng?

Người bên cạnh đột nhiên huých huých tay vào Sở Mộ, hỏi.

– Lôi Hạo.

Sở Mộ lúc này mới từ trong mạch suy nghĩ của mình tỉnh lại, tâm tình cũng bình phục lại, liền thuận miệng trả lời, nói ra suy nghĩ từ trong đáy lòng trước đó.

– Ngươi nghĩ gì vậy?

Mấy người bên cạnh nghe xong giật mình, tiếp theo lại cười nhạo Sở Mộ:

– Xem ra ánh mắt của ngươi không được tốt lắm.

– Thua cho ta.

Lúc này chỉ thấy Trương Hoàng Long hét lớn một tiếng, lực lượng một kiếm thay đổi, một cỗ lực lượng kỳ lạ tuôn về kiếm của Lôi Hạo, đánh tan lực lượng trên kiếm Lôi Hạo, đồng thời lại thuận thế chém về phía đối phương.

Một kiếm này tốc độ cực nhanh, hơn nữa vô cùng dũng mãnh, một khi bị đánh trúng, tuyệt đối sẽ bị thương.

– Muốn phân ra thắng bại rồi.

– Ha ha, ta biết ngay Trương Hoàng Long nhất định sẽ chiến thắng mà.

Nhưng mà Lôi Hạo lại không có chút khẩn trương nào, trong mắt hiện lên một vòng tinh mang, lại dùng một kiếm không thể tưởng tượng nổi chém tới, không ngờ lại nhanh hơn Trương Hoàng Long một bước, bổ trúng vai Trương Hoàng Long.

Lực lượng bộc phát, thân thể Trương Hoàng Long té ngã xuống bên cạnh, thiếu chút nữa rớt xuống đấu kiếm đài, lúc này thân ảnh trước mắt lóe lên, kiếm của Lôi Hạo đã đặt ở trên cổ hắn.

– Lôi Hạo thắng.

Trọng tài tổ thứ mười tuyên bố.

Đám người phía dưới trợn mắt há hốc mồm, mà Trương Hoàng Long bụm lấy bải vai trái, dùng ánh mắt không cam lòng nhìn Lôi Hạo rồi nhảy xuống đấu kiếm đài.

– Này, sao ngươi lại biết Lôi Hạo sẽ chiến thắng?

Bên cạnh Sở Mộ lại truyền tới một đạo thanh âm.

– Tạo nghệ kiếm thuật của Lôi Hạo cao hơn Trương Hoàng Long.

Sở Mộ nói một cách đơn giản.

– Ta thấy Lôi Hạo chiến thắng hoàn toàn là do vận khí, tạo nghệ kiếm thuật của hắn không có khả năng cao hơn Trương Hoàng Long.

Lập tức có người phản bác.

Trên thực tế, nếu như nhìn qua trận chiến vừa rồi, quả thực kỹ xảo của Trương Hoàng Long cao minh hơn một bậc, nhưng mà bọn họ không có cảnh giới như Sở Mộ, nên không có nhìn thấu bản chất.

Cho dù Lôi Hạo không có sử dụng kỹ xảo đặc biệt như Trương Hoàng Long, nhưng mà cũng không có nghĩa, có được kỹ xảo sử dụng kiếm là có thể chiến thắng, giống như nếu như để cho Sở Mộ đấu kiếm với Trương Hoàng Long.

Coi như kỹ xảo sử dụng kiếm của Trương Hoàng Long tăng lên gấp đôi, Sở Mộ cũng có thể dưới tình huống không sử dụng kỹ xảo Chấn Thiên lôi, chỉ cần dựa vào kiếm thuật trụ cột bình thường là có thể dễ dàng đánh bại hắn.

– Lôi Hạo này không đơn giản, tạo nghệ kiếm thuật của hắn còn hơn Trương Hoàng Long rất nhiều, không biết có sử dụng kỹ xảo đặc biệt gì hay không?

Sở Mộ không thèm để ý tới những người khác, chỉ thầm suy nghĩ nói.

Trận đầu vòng thứ nhất chấm dứt, Lôi Hạo thắng, nhưng mà Trương Hoàng Long tuy rằng thua nhưng mà cũng không có mất đi cơ hội, hắn còn cơ hội tiến vào top mười.

– Trận thứ hai vòng thứ nhất, Chung Lập Dương đấu với Lý Uy.

Chung Lập Dương ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía đấu kiếm đài, liếc mắt nhìn giá gỗ, nắm một thanh kiếm khí rồi nhẹ nhàng nhảy lên trên đấu kiếm đài. Lý Uy cũng cầm một thanh Khai Phong kiếm khí nhảy lên đài.

– Trận đấu này nhất định không có kết quả nào khác, Lý Uy căn bản không phải là đối thủ của Chung Lập Dương.

– Đúng vậy, lần trước Chung Lập Dương chính là người xếp thứ mười trong bổn viện, Lý Uy chênh lệch với hắn quá nhiều.

– Ngươi tự mình nhận thua đi.

Chung Lập Dương mỉm cười, tràn ngập tự tin nói với Lý Uy.

Lý Uy khẽ cắn môi, hắn cũng cảm giác được mình không phải là đối thủ của Chung Lập Dương, lực lượng không đủ, đang do dự có nên nhận thua hay không thì lúc này ngạo khí trong nội tâm lại bị Chung Lập Dương kích thích cho nên nói:

– Ai thắng ai thua còn không nhất định.truyện tà tu audio

– Đã như vậy ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta.

Nói xong Chung Lập Dương quét mắt nhìn qua Sở Mộ.

– Trận đấu bắt đầu, Chung Lập Dương không hổ là người đứng thứ mười trong cửu viện lần trước, một thân kiếm thuật quả thực không tầm thường, không tới mười kiếm đã đánh bại Lý Uy, hơn nữa mỗi một kiếm đều là tấn công, làm cho Lý Uy không ngừng phòng thủ, cuối cùng bị ép tới đường cùng, bị thua.

– Chung Lập Dương thắng.

Sở Mộ còn rảnh xem trận đấu của tổ thứ bảy, đúng lúc là Lương Hải Sơn đấu trận đầu.

Vốn kiếm thuật của Lương Hải Sơn chỉ có thể coi là tạm được, nhưng mà sau khi tiến vào Huyết Yêu cảnh được Sở Mộ chỉ giáo nhiều lần, lần lượt cải tiến, tăng lên, tuy rằng về sau lại phân tán với Sở Mộ, nhưng mà Lương Hải Sơn cũng được chỉ điểm mà có rất nhiều tiến bộ.

Cho nên trong Huyết Yêu cảnh đánh chết Huyết Yêu, những lúc đó hắn không ngừng tu luyện, cố gắng nhắc nhở bản thân mình sau khi rời khỏi Huyết Yêu cảnh nên không ngừng tìm hiểu, khổ luyện, bởi vậy tiến bộ của hắn vô cùng rõ ràng.

Nhìn Lương Hải Sơn dùng mấy kiếm đánh bại đối phương, Sở Mộ đã biết rõ hiện tại Lương Hải Sơn đã khác biệt với dĩ vãng, nói không chừng còn có khả năng cạnh tranh top mười trong tổ thứ bảy kia.

Lại nói, Lương Hải Sơn cũng coi như là một bằng hữu của hắn. Nếu như đối phương có thể tiến vào trong top một trăm của cửu viện, Sở Mộ cũng cảm thấy cao hứng cho hắn.

Chung Lập Dương chiến thắng, tiến vào bên thắng, Lý Uy bị thua tiến vào chỗ dành cho người thua.

– Trận thứ ba vòng thứ nhất….

Trọng tài của tổ thứ mười lần nữa tuyên bố.

Hai bên lại lên đấu kiếm đài, người thắng đi về phía thắng, người thua đi về phía thua.

– Trận thứ tám vòng thứ nhất, Sở Mộ đấu với Thư Nhã.

Trọng tài tổ mười tuyên bố.

Sở Mộ đi về phía giá gỗ, liếc mắt nhìn, nắm thanh kiếm khí thông thường bên trên, nhảy lên đấu kiếm đài.

Lập tức đáp xuống đấu kiếm đài, Sở Mộ cũng cảm giác có một cỗ lực lượng đặc biệt xâm nhập tới, hắn không có cách nào kháng cự được, lập tức tiên thiên kiếm khí trong đan điền hoàn toàn yên lặng, tinh thần dường như cũng bị ngăn cách vậy.

Thông qua ba cửa ải khảo hạch kiếm thuật sẽ đã biết rõ, loại cảm giác này chính là lực lượng phong cấm, dùng để cấm các học viên trong lúc thi đấu kiếm thuật vô thức sử dụng tiên thiên kiếm khí và ý cảnh….

Sau đó, cũng có người thứ hai nhảy lên đấu kiếm đài, một mùi hương xộc vào trong mũi hắn, đây là một thiếu nữ.

Thư Nhã nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi, một thân y phục màu xanh, thân thể lồi lõm vô cùng, tướng mạo tuy rằng không thể gọi là mỹ nhân tuyệt thế, nhưng mà cũng dễ nhìn, khiến cho người ta có cảm giác dịu dàng như mặt nước, không thể nén được lòng mà phải nhìn nàng lần thứ hai.

Chương 384: Trận đầu (Hạ)

– Vị sư đệ này, không bằng ngươi trực tiếp nhận thua đi, để sư tỷ ta trực tiếp chiến thắng. Dù sao coi như ngươi thua lần này thì cũng có một lần cơ hội nữa.

Thư Nhã cười nói, hai má có lúm đồng tiền.

– Ngươi thua cũng có một lần cơ hội mà.

Sở Mộ nghe vậy cười nhạt một tiếng rồi nói.

– Vậy không có biện pháp nào khác, chỉ có thể dùng kiếm thuật luận thắng bại rồi.

Thư Nhã mở miệng cười nói một tiếng, lập tức đâm ra một kiếm, kinh phong bắn thẳng về phía Sở Mộ.

Thư Nhã vừa ra tay, Sở Mộ đã biết rõ kiếm thuật của Thư Nhã này cũng không kém, một kiếm này đã lĩnh ngộ được tinh túy của nhanh, chuẩn, ổn.

Bất quá đối với Sở Mộ mà nói, kiếm thuật như vậy còn chưa đủ dùng.

Sở Mộ hoàn toàn có thể dùng một kiếm đánh bại Thư Nhã, nhưng mà hắn cũng không định làm như vậy, lúc này cũng không cần bạo lộ quá nhiều tạo nghệ kiếm thuật.

Xuất kiếm, song phương ngươi tới ta đi, không ngừng giao thủ, song kiếm thi thoảng va chạm, thanh âm chói tai vang lên, trong tiếng va chạm có vô số tia lửa bắn ra.

Hai đạo thân ảnh trùng kích, giao thoa, bước chân nhìn như mất trật tự, không có chút quy luật nào, hoàn toàn là tùy cơ ứng biến.

– Bất qusa chỉ có kiếm thuật bực này mà thôi.

Chung Lập Dương vô ý nhìn về phía Sở Mộ, nhìn một hồi lâu khóe miệng hắn nở nụ cười khinh thường, âm thầm nói. Hắn chính thức xem thường kiếm thuật của Sở Mộ, kiếm thuật như vậy so với Lý Uy bị hắn đánh bại cũng không kém bao nhiêu.

Sở Mộ luôn khống chế kiếm thuật của mình, khi cảm thấy đã tới lúc, hắn cố ý vừa đánh vừa lùi, quả nhiên Thư Nhã mắc lừa, dùng một kiếm công tới, lập tức bị Sở Mộ nắm lấy cơ hội dùng một kiếm phản kích, Khai Phong kiếm khí đáp xuống cái cổ trắng nõn của Thư Nhã

– Sở Mộ thắng.

Trọng tài tuyên bố.

Thư Nhã hừ hừ hai tiếng, trừng mắt nhìn Sở Mộ, quay người nhảy xuống, Sở Mộ lơ đễnh, đi xuống đấu kiếm đài, đem Khai Phong kiếm khí đặt lại trên giá gỗ.

Sở Mộ chiến thắng đi về phía thắng, Thư Nhã bị thua, đi sang phía thua.

– Trận thứ chín vòng thứ nhất…

Trọng tài lần nữa đọc danh sách.

Lại có hai đệ tử lên đấu kiếm đài đánh mộ trận, một người thắng một người thua.

Trong tổ thứ mười tổng cộng có một trăm sáu mươi người, đấu một một cho nên tổng cộng có tám mươi trận.

Thời gian qua đi từng chút một, từng trận chiến được tiến hành, có người thắng cũng có người thua.

Mà chín tổ khác, tình huống cũng không khác gì tổ thứ mười.

Rốt cuộc toàn bộ tám mươi trận đấu chấm dứt, phía thắng tổng cộng có tám mươi người, phía thua cũng có tám mươi ngươi.

Nhưng mà tám mươi người bị thua cũng không đồng nghĩa là bọn họ bị loại, không có duyên với vòng chung kết Kiếm thuật vi vương, bởi vì bọn họ còn có một lần cơ hội.

Tám mươi người thua lại tiến hành đấu một trận nữa, lần nữa đào thảo, tìm kiếm ra nhân tài chính thức, mà người thắng lại có một lần cơ hội tiếp tục nuôi hi vọng.

Trong tám mươi người thua này có một bộ phận quả thực tạo nghệ kiếm thuật không tồi, thậm chí còn cao hơn một bộ phận người trong số tám mươi người thắng kia.

Bọn họ sở dĩ ở phía bại hoàn toàn là do đối thủ của bọn họ có tạo nghệ kiếm thuật cường đại hơn bọn họ.

Nhưng mà cũng không sao, bọn họ có một lần cơ hội nữa, chỉ cần đánh bại đối phương là có thể tiếp tục thi đấu.

Phía thua bắt đầu trước, coi như là khúc dạo đầu cho vòng thứ hai.

– Lần này ta nhất định phải chiến thắng, tin rằng dùng kiếm thuật của ta nhất định có thể tranh đoạt top mười trong tổ.

Không ít đệ tử ở phía thua âm thầm nắm chặt bàn tay mình, tự cổ vũ cho mình.

Về phần cuối cùng bọn họ có thể đánh bại đối thủ, chiến thắng, tiếp tục tham gia thi đấu hay không thì cũng chỉ có thể đợi tới khi trận đấu chấm dứt mới có thể biết được.

Sở Mộ ở bên thắng, phải đợi sau khi bên thua chiến đấu chọn ra bốn mươi người vào vòng hai này thì mới tới phiên tám mươi người thắng này chiến đấu với nhau. Cho nên hiện tại Sở Mộ không có việc gì làm, biến thành người xem.

Nhưng mà hắn cũng rất thích, bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để quan sát kiếm thuật của những người này.

– Thực là một đám người đáng thương.

Chung Lập Dương ôm hai tay trước ngực, lạnh lùng nói:

– Thất bại lại cạnh tranh với thất bại.

– Chung sư huynh nói phải, nhưng mà dù sao cũng nên cho bọn họ một chút hy vọng a.

Bên cạnh lập tức có người phụ họa, nói.

Cho dù có người không chút tán đồng với lời nói của Chung Lập Dương, nhưng mà không ai đi phản bác hắn, có một ít người không dám, nhưng mà có người lại khinh thường, ví dụ như Sở Mộ vậy.

Rất nhanh, tám mươi đệ tử ở bên thua đã tiến hành đấu xong bốn mươi trận, bốn mươi người thắng nhận được tư cách tiếp tục thi đấu, mà bốn mươi người thua trực tiếp bị đào thải, không còn tư cách tham dự thi đấu kiếm thuật vi vương nữa.

Tuy rằng bên trong có lẽ có thể sẽ xuất hiện một chút sai sót, nhưng mà đã cố gắng loại bỏ khả năng ngoài ý muốn ra bên ngoài, cam đoan bốn mươi đệ tử thi đấu kiếm thuật bị loại bỏ kia đều là người yếu hơn nhóm thắng kia.

Đáng chú ý là, nữ đệ tử Thư Nhã bị Sở Mộ đánh bại không ngờ lại đánh bại đối thủ, thành công nhận được tư cách tiếp tục khiêu chiến.

Sau khi Thư Nhã chiến thắng còn đặc biệt liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái, vẻ mặt kia rõ ràng là đang khiêu khích Sở Mộ, nhưng mà cũng không có làm cho người ta phản cảm, ngược lại còn có chút đáng yêu, nhìn về phía Sở Mộ mỉm cười.

Thi đấu giữa tám mươi người thua đã chấm dứt, tới phiên tám mươi người thắng lên đài.

– Đợt thứ hai, trận đầu Triệu Ngọc Long đấu với Vương Duệ.

Trận đấu ở vòng trước của Triệu Ngọc Long và Vương Duệ Sở Mộ đều xem qua, coi như không tệ, so với Thư Nhã cũng mạnh hơn một ít.

– Hai người này nếu như muốn phân ra thắng bại ước chừng cũng phải phí một đoạn thời gian.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Triệu Ngọc Long và Vương Duệ sau khi lên đấu kiếm đài lập tức xuất kiếm, kiếm ảnh lập lòe, xé rách không khí tạo thành thanh âm sắc bén rất nhỏ.

Tạo nghệ kiếm thuật của hai người tương đương, bởi vậy chiến đấu cơ hồ ngang hàng, khó phân trên dưới, vô cùng kịch liệt.

– Này, lần này ngươi đoán thử coi trong bọn họ ai sẽ là người chiến thắng?

Bên cạnh lại có người huých tay Sở Mộ, hỏi, rõ ràng là người hỏi Lôi Hạo và Trương Hoàng Long ai sẽ chiến thắng trước đó.

– Vương Duệ.

Sở Mộ nhìn một lát, nhẹ giọng nói ra hai chữ.

– Vương Duệ?

Người nọ đột nhiên nhìn chằm chằm vài lần, lại âm thầm lắc đầu nói:

– Đến lúc đó ta cả thấy Triệu Ngọc Long sẽ chiến thắng, không thấy thế công của Triệu Ngọc Long dần dần trở nên hung mãnh hay sao? Công kích của Vương Duệ cũng dần dần chuyển thành phòng thủ.

Vẻ mặt Sở Mộ không cho là đúng, cũng không để ý tới đối phương, ảo diệu bên trong duy chỉ có người có nhãn lực cao minh mới có thể nhìn ra đực. Đối phương chỉ bị hiện tượng bên ngoài làm mê hoặc, bởi vậy cũng không đáng để Sở Mộ giải thích.

Đại khái qua đi mười chiêu, thế công hug mãnh của Triệu Ngọc Long đột nhiên dừng lại một lát, Vương Duệ lập tức nắm bắt thời cơ phản kích, đánh bại Triệu Ngọc Long.

Chương 385: Hắc mã

– Không ngờ là Vương Duệ thắng?

Người nọ không thể tưởng tượng nổi thốt lên, mấy người bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.

– Này, bằng hữu, giải thích một chút đi. Rốt cuộc sao bằng hữu lại phán đoán là Vương Duệ thắng? Cuối cùng Vương Duệ cũng thắng thật?

Học viên này không ngại học hỏi một chút.

– Tạo nghệ kiếm thuật của hai người Triệu Ngọc Long và Vương Duệ tương đương với nhau, muốn phân ra thắng bại rất khó. Hai người bọn họ có lẽ cũng biết điểm này, cho nên Triệu Ngọc Long mới tăng nhanh thế công, trở nên càng thêm hung mãnh. Ý đồ dùng công kích hung mãnh đánh bại Vương Duệ. Nhưng mà hắn lại không ngờ năng lực phòng thủ của Vương Duệ lại mạnh như vậy.

Đối phương thỉnh cầu như vậy, Sở Mộ cũng thuận miệng giải thích.

– Thế công hung mãnh như vậy không có khả năng không có sơ hở, Vương Duệ lại bắt đầu phản kích khi Triệu Ngọc Long lộ ra sơ hở. Cho nên mới thoáng cái đánh bại Triệu Ngọc Long. Thắng bại giữa bọn họ không phải là trình độ kiếm thuật cao thấp ra sao, mà là sự thực dụng.

Mấy người bên cạnh nghe vậy liên tục gật đầu, bộ dáng như có điều suy nghĩ, mà Lôi Hạo thì nhìn Sở Mộ thêm vài lần. Chung Lập Dương thì khóe miệng cười lạnh, lạnh nhạt nói:

– Đạo lý này ai cũng hiểu được.

Sở Mộ cũng không để ý tới Chung Lập Dương, bởi vì trọng tài đã lần nữa tuyên bố tên hai Kiếm giả lên đài trận tiếp theo.

– Trận thứ tư vòng hai, Lôi Hạo đấu với Tống Đông Húc.

– Là hắn.

Sở Mộ thầm nghĩ, trận đấu vòng thứ nhất của Lôi Hạo đã khiến cho Sở Mộ có chút chú ý, Sở Mộ nhìn ra được Lôi Hạo này che dấu trình độ kiếm thuật, bởi vậy Sở Mộ cũng không có cách nào chính thức suy đoán ra trình độ kiếm thuật của Lôi Hạo thế nào.

– Tống Đông Húc này không phải là đối thủ của Lôi Hạo.

Sở Mộ nhìn đối thủ của Lôi Hạo, thầm nghĩ.

Trận đấu của Lôi Hạo và Tống Đông Húc bắt đầu.

Lần này Lôi Hạo không giống như trận đấu của hắn trong vòng đầu tiên, vừa ra kiếm lập tức phát động thế công hung mãnh, mỗi một kiếm đâm ra, mỗi một kiếm đều là lực lượng và tốc độ kết hợp, nhanh vô cùng, hung mãnh dị thường.

Loại đấu pháp này hiển nhiên đã vượt quá dự kiến của Tống Đông Húc, sắc mặt Tống Đông Húc hơi đổi, vội vàng vận kiếm đón đỡ, từng kiếm, từng kiếm phòng thủ.

Tạo nghệ kiếm thuật của Tống Đông Húc cũng không tệ, bởi vậy mỗi một kiếm hung mãnh của Lôi Hạo đều bị hắn ngăn cản, chỉ là hắn cũng không có cách nào phản kích mà thôi.

– Lần này hẳn là Tống Đông Húc sẽ thắng a, hắn là người đứng thứ tám trăm mười ba trong tổng bảng lần trước, trong bổn viện cũng xếp thứ tám mươi tư đó.

Người bên cạnh Sở Mộ lầm bầm nói, giống như tự nói một mình lại giống như nói với Sở Mộ.

– Lôi Hạo.

Sở Mộ nhẹ nhàng nói.

– Lôi Hạo sẽ thắng?truyện huyền huyễn audio

Người nọ sững sờ một chút rồi nói:

– Không đúng, dựa theo lời ngươi vừa nói, thế công hiện tại của Lôi Hạo vô cùng hung mãnh, sau khi một hơi xông lên nhất định sẽ suy yếu, một khi suy yếu chính là thời điểm đối thủ ra tay a. Sẽ bị Tống Đông Húc nắm lấy cơ hội phản kích dẫn tới hắn thua nha.

Sở Mộ lắc đầu, cũng không có nói tiếp.

Lời nói của học viên kia quả thực cũng rất có đạo lý, nhưng mà vấn đề cũng ở ngay chỗ đó, bản thân Lôi Hạo cũng hiểu rõ điểm này, đã hiểu rõ vì sao lại còn muốn tấn công hung mãnh như vậy đây chứ?

Đơn giản chính là tin tưởng, Lôi Hạo có lòng tin trước khi hắn suy yếu đánh bại Tống Đông Húc.

Sở Mộ không giải thích, những người khác bên cạnh lại tưởng rằng hắn không có lý do phản bác, cho nên lục tục hừ một tiếng rồi nhìn về phía trận đấu.

Công kích của Lôi Hạo vẫn như trước, vô cùng hung mãnh, không ngờ lại không có chút dấu hiệu suy yếu nào, loại cảm giác này giống như là một hung thú hình người vậy, vô cùng đáng sợ.

Sắc mặt Tống Đông Húc hơi chút trắng bệch, tuy rằng hắn vẫn ngăn cản từng kiếm của Lôi Hạo, nhưng mà Sở Mộ đã nhạy cảm phát hiện ra bàn tay cầm kiếm của Tống Đông Húc đang run rẩy nhè nhẹ.

Lôi Hạo cũng phát hiện điểm này, từng kiếm chém ra rồi đột nhiên thu hồi kiếm, miệng quát lớn một tiếng, khí thế kinh người, lại chém ra một kiếm càng thêm hung mãnh, tốc độ so với những kiếm trước còn nhanh hơn.

Sắc mặt Tống Đông Húc đại biến, khí thế của một kiếm này cực kỳ mãnh liệt, giống như là hung thú trùng kích tới, nếu như có thể vận dụng tiên thiên kiếm khí hắn cũng không sợ, nhưng mà dưới loại trạng thái này căn bản khó có thể ngăn cản.

Thanh âm vô cùng chói tai vang vọng, một thanh kiếm khí bay lên cao, đó là thanh kiếm khí của Tống Đông Húc. Chỉ thấy bàn tay hắn hơi run rẩy. Kiếm của Lôi Hạo chém tới, kình phòng rít gào, giống như muốn dùng một kiếm này chặt đầu Tống Đông Húc vậy.

Hơi run lên, kiếm của Lôi Hạo vững vàng dừng lại trên cổ Tống Đông Húc, không chút sứt mẻ, cho thấy bản lĩnh kiếm thuật của Lôi Hạo vô cùng tinh xảo, khi cần động thì động, khi cần tĩnh thì tĩnh, có thể chuyển đổi tùy tâm sở dục.

– Lôi Hạo thắng.

Trọng tài tuyên bố.

– Quá đặc sắc.

– Đúng vậy a. Công kích của Lôi Hạo này khiến cho ta có cảm giác như cuồng phong bạo vũ, quả thực không có cách nào hít thở.

– Tống Đông Húc cũng không đơn giản a, tuy rằng cuối cùng bị thua, nhưng mà hắn lại trụ được trong công kích đáng sợ của Lôi Hạo trong một khoảng thời gian ngắn.

– Hắc mã a. Lôi Hạo tuyệt đối là một hắc mã trong thi đấu Kiếm thuật vi vương của cửu viện chúng ta.

– Không ngờ là Lôi Hạo thắng, lại bị nói trúng rồi.

Người bên cạnh Sở Mộ lập tức ngượng ngùng cười nói, Sở Mộ thì không rảnh mà để ý tới đối phương, bởi vì hắn đang suy nghĩ.

– Từ trận chiến vừa rồi có thể thấy được, Lôi Hạo đang từng bước một bày ra thực lực, ta có thể khẳng định đây còn chưa phải là trình độ kiếm thuật chính thức của hắn, trình độ kiếm thuật của hắn nhất định còn cao hơn.

Sở Mộ thầm suy nghĩ, lập tức có một chút hứng thú, hắn muốn giao thủ thử một lần với Lôi Hạo, nhìn xem trình độ kiếm thuật chân thật của Lôi Hạo rốt cuộc tới đâu.

Nhưng mà có thể giao thủ với Lôi Hạo hay không phải xem trọng tài sắp xếp, Sở Mộ cũng không có cách nào can thiệp.

– Trận thứ mười vòng thứ hai, Chung Lập Dương đấu với Hoàng Úc San.

Khóe miệng Chung Lập Dương nở nụ cười vui vẻ, ra vẻ như cao nhân kiếm thuật, nói:

– Sư muội, ta sẽ hạ thủ lưu tình.

Vẻ mặt Hoàng Úc San không chút biểu tình, đâm ra một kiếm, trận đấu bắt đầu.

Chung Lập Dương này tuy rằng đều tự cho mình là đúng, nhưng mà một thân kiếm thuật quả nhiên không tệ, tối thiểu cho tới bây giờ, trừ Lôi Hạo Sở Mộ không có cách nào nhìn thấu ra, cũng chỉ có tạo nghệ kiếm thuật của người này sâu nhất. Cuối cùng đương nhiên Hoàng Úc San không phải là đối thủ của hắn, bị đánh bại.

Mà tại chín tổ khác, cũng xuất hiện tình hình giống như Lôi Hạo, có hắc mã xuất hiện.

Trong đó hắc mã ở tổ thứ bảy chính là Lương Hải Sơn.

Phương thức chiến đấu của Lương Hải Sơn không trực tiếp, dũng mãnh như Lôi Hạo, nhưng mà kiếm thuật đại khai đại hợp, hơn nữa còn có biến hóa tinh diệu, huống chi lại đem bốn chữ yếu quyết là nhanh, chuẩn, ổn, hung ác phát huy tới vô cùng tinh tế, bởi vậy hai trận đấu đều dưới tình huống không chút khó khăn đánh bại đối thủ. Thành công tiến vào top bốn mươi người thắng kia.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn Quách Khánh Duy đã thông báo ^^!Chúc bạn buổi tối vui vẻ nhé....!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever nhé bạn Bùi An Túcảm ơn bạn đã góp ý :)
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật phần 2 trọn bộ :D
https://audiosite.net
Đã fix ^^!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever play anh em thoải mái lựa chọn ạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại link nhé ..!Link này sẽ không chết đâu ạ :(rất mong các bạn thông cảm
https://audiosite.net
Đã fix lại ạ ^^!Cảm ơn cac bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Chúc chư vị một ngày vui vẻ :)
https://audiosite.net
Đã fix rồi nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Link này sẽ không del giống như trước nữa đâu ạ :)
https://audiosite.net
Kể từ Bộ truyện này cập nhật tại trang chủ sẽ có 2 sever tránh trường hợp lỗi nhé mọi người ...!Mình quyết định loại bỏ toàn bộ giọng đọc 2 ( ở chỗ phần danh sách có thay đổi giọng đọc = Sever 2 nhé )Sever 2 ổn định hơn tuy không mượt nhưu sever 1 nhưng được cái 90% là ko cháy link ...!Ừm đêm rồi mình vẫn fix cho các bạn :)Mình cũng không hiểu tại sao hết băng thông đường truyền 1TBG trong vòng có từ sáng đến tối :(Haizz ...!Mình và các thành viên sẽ tập chung ở sever 2 nhé...!
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!