1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Chương 261: Ai có thể ngăn cản ta |> đến chương 265

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Chương 261: Ai có thể ngăn cản ta |> đến chương 265

❮ sau
tiếp ❯

Chương 261: Ai có thể ngăn cản ta! (2)

Tốc độ của Luyện Thanh Vân thoạt nhìn không nhanh lắm, giống như một đám mây di chuyển. Nơi nào nó đi qua, không khí lại trở nên có vài phần mềm nhẹ như bông, lại hết lần này tới lần khác ngăn cản Hoàng Phủ Trường Thiên, khiến tốc độ của hắn không có cách nào nâng cao.

Mà Hoàng Phủ Trường Thiên giống như một thanh kiếm sắc bén vô cùng, chém ra xé rách tất cả những ngăn cản đó. Bất kỳ sự ngăn cản nào cũng không có cách nào chống đỡ, phong quang vô tận. Bất kỳ bông mềm nào cũng sẽ bị hắn sở xé rách, tiến thẳng không lùi.

Hai người Luyện Thanh Vân cùng Hoàng Phủ Trường Thiên, tương đương nhau, ai cũng sẽ không thua ai.

Hai mắt Sở Mộ khẽ híp một cái. Ở dưới xem kiếm, hắn có thể thấy rõ ràng trong không khí không ngừng dập dờn khí tức bồng bềnh nhẹ mềm như bông, từng tầng từng tầng chặt chẽ liên kết, khiến không khí giống như sóng nước tràn ngập lực cản.

Mặc dù Hoàng Phủ Trường Thiên khí thế vô cùng phong mang mạnh mẽ, chém ra xé rách tất cả bông mềm, nhưng Luyện Thanh Vân đi qua nơi nào, không khí rối rít biến hóa, căn bản là chém không hết, xé không xong.

Sở Mộ nhìn một chút. Hắn phát hiện, mình căn bản cũng không có cơ hội vượt qua. Trừ khi, vận dụng bốn thành Phong Chi Ý Cảnh dung nhập Tật Phong Lược Ảnh. Bằng không chỉ với hiện tại vận dụng hai thành hoặc tăng lên tới ba thành, muốn vượt qua Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên, độ khó rất cao.

Sở Mộ có thể cảm giác được phía trên có người đang nhìn. Ánh mắt kia thỉnh thoảng đảo qua ở trên người mình, loại này cảm giác tràn ngập chèn ép khiến Sở Mộ biết người phía trên, tất nhiên là Gia Cát Xung.

Gia Cát Xung rốt cuộc có tu vi thế nào, Sở Mộ hoàn toàn nhìn không thấu. Chỉ cảm giác hắn đặc biệt kinh người. Sở Mộ cũng không tính bộc lộ ra nhiều con bài chưa lật của mình.

Vẫn duy trì tốc độ như vậy, Sở Mộ vẫn đứng ở phía sau Luyện Thanh Vân cùng Hoàng Phủ Trường Thiên, lại cùng Tôn Trường Phong phía sau duy trì khoảng cách nhất định, khiến Tôn Trường Phong muốn đuổi kịp, cũng không có cách nào vượt qua.

Chín rẽ mười tám ngoặt, lướt qua từng tầng gian nan hiểm trở, Hoàng Phủ Trường Thiên cùng Luyện Thanh Vân gần như đồng thời lao ra khỏi con đường núi, đến một mảnh đất trống giữa sườn núi. Ngay sau đó, Sở Mộ cũng lao ra khỏi đường núi.

Vèo vèo vèo.

Từng bóng người bay nhanh, lao ra khỏi đường núi, đi tới trên mảnh đất trống giữa sườn núi, dừng bước lại.

Tiếng gió từ trên bầu trời vang lên. Chỉ thấy Gia Cát Xung ngồi trên một con hạc mào hồng hạ xuống trên mảnh đất trống. Đôi mắt hổ bắn ra tinh quang đảo qua trên mặt của mọi người. Lúc rơi vào trên mặt Sở Mộ, hắn dừng lại hai giây.

– Không tệ. Chín rẽ mười tám ngoặt thử thách chủ yếu là tốc độ. Trong các ngươi có người vượt ra ngoài dự đoán của ta.

Đợi đến khi phần lớn mọi người đều đến đây, lúc này Gia Cát Xung mới mở miệng vừa cười vừa nói.

Tiếp đó, Gia Cát Xung liền tuyên bố danh sách mười người đứng đầu.

Danh hiệu đứng đầu là Hoàng Phủ Trường Thiê. Hắn lao ra khỏi chín rẽ mười tám ngoặt sớm hơn so với Luyện Thanh Vân một chút. Mặc dù chỉ là chênh lệch nửa bàn chân, nhưng vẫn có sự khác biệt. Danh hiệu đứng đầu trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.

Người đứng thứ hai, tất nhiên là Luyện Thanh Vân. Bởi vì chậm nửa bàn chân bị hạ xuống đứng thứ hai. Luyện Thanh Vân mặc dù không có bất kỳ biểu thị nào, nhưng trong đáy mắt vẫn hiện lên một tia hàn quaang.

Người đứng thứ ba chính là Sở Mộ. Khi Gia Cát Xung một tuyên bố, Hoàng Phủ Trường Thiên và Luyện Thanh Vân đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Sở Mộ. Những người khác, có người dùng ánh mắt nghiền ngẫm, có người khiếp sợ, có người lại lộ ra lửa giận.

Người đứng thứ tư chính là Tôn Trường Phong. Người đứng thứ năm là Hoàng Phủ Băng Ngưng. Người thứ sáu là Trầm Nhiêu. Người thứ bảy là Hoàng Phủ Thủy Điệp. Người thứ tám là Nam Cung Hạo Dương. Người thứ chín là Cao Cốc Lăng. Người thứ mười là Hoàng Phủ Năng.

Về phần Hoàng Phủ Phách, đứng thứ mười một. Hắn nắm chặt hai tay, trong mắt lộ ra lửa giận, hận không thể nhào lên đánh một quyền khiến đầu Sở Mộ nổ tung.

– Danh hiệu đứng đầu có thể thu được thưởng một vạn học phần. Người thứ hai thu được chín ngàn. Người thứ ba thu được tám nghìn. Cứ lấy quy luật đó tính xuống, người đứng thứ mười thu được thưởng một nghìn học phần.

Gia Cát Xung cười híp mắt nói:

– Có lòng nhắc nhở, đối với học viên mới như các ngươi mà nói, những phần thưởng học phần, xem như là đặc biệt dày. Cho nên, ở cửa thứ hai, phải cố gắng tranh thủ.

Bên trong rừng rậm u ám, không âm thanh, tràn ngập tĩnh mịch.

Đột nhiên, âm thanh vèo vèo vang lên. Từng bóng người bay nhanh xông vào trong rừng rậm, phá tan sự tĩnh mịch ở nơi đây.

Trong nháy mắt, hơn một ngàn thân ảnh trước sau xông vào bên trong rừng rậm. Trên mảnh đất trống giữa sườn núi Hắc Giao, chỉ còn lại có Gia Cát Xung và con hạc mào đỏ kia.

Trên mặt Gia Cát Xung lộ ra một loại nụ cười rất quái dị, có chút giống như đang đùa dai:

– Cửa sát hạch thứ hai thực sự khiến người ta hoài niệm. Hi vọng những gia hỏa này có thể hưởng thụ thật tốt…

truyện tà tu audio

– Chín rẽ mười tám ngoặt khảo hạch là tốc độ. Như vậy rừng rậm Man Phong này khảo hạch là cái gì? Không ngờ không cho phép thi triển sát chiêu kiếm thuật và kiếm kỹ. Chỉ có thể lấy kiếm thuật cơ bản và kiếm thuật thức cơ bản để ứng phó.

Sau khi Sở Mộ nhảy vào rừng rậm Man Phong, thầm nghĩ, có chút suy đoán.

– Lần này, ta nhất định phải lấy được vị trí trước mười.

Hoàng Phủ Phách âm thầm nắm chặt nắm đấm, quay đầu lại liếc mắt một cái. Bởi vì ánh sáng trong rừng rậm quá mờ, hơn nữa quá nhiều người, hắn cũng không nhìn thấy Sở Mộ. Chỉ có điều, trong lòng hắn đối Sở Mộ vẫn tràn ngập oán niệm. Bất kể như thế nào, nhất định phải phát tiết ra cơn giận này. Bằng không trong lòng khí không thông thuận, toàn thân đều sẽ khó chịu.

– Hừ, trước không biết thưởng học phần sẽ nhiều như vậy, cho nên ta mới không có dốc toàn lực. Nhưng lần này, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi đứng trước ta.

Đồng tử Nam Cung Hạo Dương giống như hỏa diễm bốc cháy lên.

Phạm vi rừng rậm Man Phong rất lớn. Chỉ một lát sau, hơn một ngàn người tản ra, dần dần trở nên thưa thớt.

Mà bên trong rừng rậm, ngoại trừ từng thân hình trùng kích không khí cùng với tiếng bước chân giẫm lên trên mặt đất khiến cành khô nát vỡ tan ra, không nghe thấy gì khác.

Đột nhiên, có âm thanh kỳ quái từ phía xa vang lên.

Lỗ tai Sở Mộ khẽ run lên. Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bên phải. Lại chỉ có thể thấy một số bóng người chớp động, nhưng không có cách nào thấy được những thứ gì khác. Nhưng những âm thanh kỳ quái này hình như thoáng chốc đã tăng lên.

– Các ngươi có nghe được âm thanh gì hay không?

Một đệ tử kiếm phái đột nhiên dừng bước, hai mắt sáng lên nhìn người bên cạnh, nói.

– Không.

– Hình như có.

Nhưng vào lúc này, âm thanh kỳ quái này đã lớn lên.

Vù vù.

Âm thanh đột nhiên trở nên kịch liệt, khiến da đầu mọi người tê dại.

Chương 262: Kiếm thuật không thể tưởng tượng nổi (1)

– Rừng rậm Man Phong… Rừng rậm Man Phong… Ta biết rồi!

Đột nhiên, có người phát ra tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, khiến người bên cạnh sợ giật mình:

– Man Phong, là một loại mãnh thú. Hơn nữa còn là…

Người này còn chưa có nói xong, chỉ thấy ở sâu trong rừng rậm, có vô số điểm đen nhanh chóng xuất hiện, bay về phía bên này.

Vù vù vù.

Âm thanh trở nên mãnh liệt, khiến người ta sởn tóc gáy. Lập tức có người bị điểm đen vây quanh, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.Hắn khua tay loạn một đường chạy như điên. Nhưng điểm đen thật sự quá nhiều, dẫn đến tốc độ của hắn không có cách nào tăng lên được.

– Sử dụng kiếm khí hộ thể.

Có người quát lên, vội vàng vận chuyển kiếm khí thành giáp, bao quanh chính mình. Điểm đen bay đến, trùng kích ở trên kiếm khí, phát ra những tiếng xì xì xì xì.

– Không tốt. Mấy thứ này sẽ tiêu hao kiếm khí của chúng ta. Ta sắp không chịu nổi.

Có người kinh sợ rống to hơn. Hắn phát hiện kiếm khí thành giáp của mình một khi bị điểm đen vây quanh, sẽ nhanh chóng tiêu hao.

– Giết bọn chúng!

Sau tiếng kêu đầy thê lương, chính là tiếng rút kiếm leng keng chói tai. Kiếm thuật được thi triển ra. Kiếm khí ngang dọc. Sát chiêu vô cùng sắc bén. Từng tiếng xì xì vang lên. Vô số điểm đen nhất thời bị kiếm khí quét một vòng, nhất thời giống như những giọt mưa tuôn, rơi xuống.

Có một người thi triển, lập tức có người thứ hai thi triển. Dưới sát chiêu kiếm thuật và kiếm kỹ, từng mảng điểm đen đều rơi xuống. Lúc này bọn họ đã sớm quên đi lời của Gia Cát Xung nói, bên trong rừng rậm không được thi triển sát chiêu và kiếm kỹ.

– Vật này là Man Phong, thuộc mãnh thú cao giai đặc biệt. Thân thể vô cùng cứng rắn. Ngụy Kiếm Khí cũng khó có thể chém nát. Tốc độ bay lại cực nhanh. Đồng thời có tính công kích đặc biệt. Chỉ có điều lực công kích của bọn chúng không cường đại. Nhưng một khi bị đuôi của bọn chúng đâm trúng, sẽ bị tiêm vào một loại nọc độc. Loại chất độc này sẽ không trí mạng, nhưng khiến cho người ta tê liệt, động tác dần dần chậm chạp.

Hai mắt Hoàng Phủ Trường Thiên lợi hại vô cùng, lóe ra kim quang nhàn nhạt. Trong lúc đó, Ngụy Kiếm Khí màu vàng nhạt nắm trong tay vung lên, đẩy lùi tất cả những điểm đen đang tập trung xung quanh mình. Bản thân hắn một đường tiến nhanh.

Thân hình Luyện Thanh Vân lay động. Trường kiếm run lên. Kiếm quang lóe lên giống như vòng xoáy hết vòng này lại tới vòng khác. Hắn khiến không khí xung quanh tràn ngập bông mềm, khiến những điểm đen tập kích đến đột nhiên dừng lại, tốc độ giảm xuống. Luyện Thanh Vân nhân cơ hội này tung người bay ra. Khóe miệng của hắn cong lên, hiện ra một nụ cười thản nhiên, tự tin mười phần:

– Trình độ kiếm thuật của ta không tầm thường. Lần này, danh hiệu đứng đầu trừ ta ra không còn có thể là ai khác.

Kiếm của Tôn Trường Phong vung lên, tạo ra từng đợt vòng xoáy gió, khiến điểm đen không có cách nào đến gần. Kiếm của Hoàng Phủ Băng Ngưng lại mang theo từng làn khí lạnh, đông cứng không khí xung quanh, hạn chế rất lớn tốc độ của Man Phong.

Những người này được xem là Thập Cường trong số người mới, đều có thủ đoạn của mình đối đầu với những Man Phong không biết từ nơi nào bay ra. Bọn họ cũng ghi nhớ lời Gia Cát Xung nói, không sử dụng sát chiêu kiếm thuật hoặc kiếm kỹ.

Man Phong là một loại ong kích thước như trứng gà vậy, toàn thân màu đen, lóe ra tia sáng màu vàng. Trên trăm con Man Phong lao về phía Sở Mộ, giống như một đoàn quân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Sở Mộ rút kiếm ra, giống như thần thiết va chạm. Một tia kiếm quang phóng ra ở trong rừng rậm u ám. Dưới kiếm quang, trên người Man Phong phản xạ ra ánh kim loại sáng bóng. Khí tức ép người tập kích tới.

Tiện tay vung kiếm chém xuống. Dưới một kiếm, tiếng kim loại va chạm vang lên. Hơn mười con Man Phong nhất thời bị đánh bay. Một kiếm nữa quay về. Còn lại hơn mười con Man Phong cũng bị cuốn lui lại. Nhưng những Man Phong ở giữa không trung quay cuồng, nhưng không bị thương chút nào một lần nữa bay đến. Điều này khiến Sở Mộ âm thầm kinh ngạc.

Lấy sự sắc bén của Ngụy Kiếm Khí, không ngờ không có cách nào tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho mấy thứ này sao?

Bất chợt, kiếm khí bám trên lưỡi kiếm. Sở Mộ lại một kiếm chém ra. Những tiếng xì xì vang lên. Trên trăm con Man Phong hình như tự động đưa ra, trong nháy mắt bị đánh bay. Trên thân của mỗi con Man Phong đều xuất hiện một vết thương nho nhỏ.

Nhưng những Man Phong lại giống như không sợ chết, không chỉ lại phát động công kích, còn phát ra sóng âm kỳ quái. Nhất thời, càng nhiều con ong giống như một đám mây đen lao về phía bên này. Sắc mặt Sở Mộ biến đổi.

Một kiếm chém ra, kiếm khí ngang dọc. Giống như cuồng phong thổi tới, làm cho mây đen phải dừng lại. Thân hình Sở Mộ quay lại, hóa thành một cơn gió mạnh xông về phía trước.

Đám Man Phong hình như tức giận, phát ra tiếng kêu quái dị chói tai, giống như một đám mây màu đen cực lớn đuổi theo. Nhất thời, không ít người sợ hãi giật mình đều lui lại.

– Hóa ra là hắn.

Hai tay Hoàng Phủ Phách vận dụng kiếm. Dưới lực lượng cường đại chấn động, trên trăm con Man Phong bao vây tấn công hắn bị đánh bay. Vừa nhìn thấy Sở Mộ bị một đám Man Phong lớn đuổi theo. Phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy da đầu tê dại tiếp theo lộ ra một nụ cười âm hiểm.

Bất chợt, hai tay Hoàng Phủ Phách nắm chặt kiếm chém xuống hư không. Kiếm khí màu vàng sẫm phá không bắn ra, xông về phía Sở Mộ đang ở phía trước, với ý đồ ngăn cản Sở Mộ.

Chỉ cần tốc độ của Sở Mộ giảm xuống một chút, lập tức sẽ bị đám Man Phong phía sau đuổi kịp. Đến lúc đó, kết quả khẳng định rất không xong. Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Phách đã cảm thấy trong lòng khoan khoái.

Kiếm khí màu vàng sẫm phá không lao đến. Thân hình Sở Mộ chợt thay đổi phương hướng, nhanh chóng vọt về phía Hoàng Phủ Phách.

Hoàng Phủ Phách đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo sắc mặt đại biến. Hắn nhìn thấy phía sau Sở Mộ chính là mây đen với hơn một nghìn con Man Phong. Trong lòng hắn thầm run rẩy, vội vàng chém ra vài đạo kiếm khí uy lực cường đại. Hắn cũng không để ý xem mình có đánh trúng Sở Mộ hay không, vội vàng xoay người chạy như điên.

Thân hình Sở Mộ nhảy lên. Kiếm khí đều thất bại, đánh vào hơn một nghìn con Man Phong này. Nhất thời, mấy trăm con Man Phong bị đánh bay, phát ra tiếng thét thống khổ chói tai. Những con Man Phong khác lại tách ra, đuổi theo về phía Hoàng Phủ Phách.

Sở Mộ thoáng thở phào một hơi. Tuy rằng lấy kiếm thuật của hắn, không cần e ngại mấy thứ này. Nhưng sẽ phải lãng phí rất nhiều thời giờ để ứng phó.

Thoát khỏi một đám Man Phong này, tốc độ của Sở Mộ nhanh hơn, vội vàng lao về phía trước. Phải tranh thủ lao ra khỏi rừng rậm trước những người khác, giành được vị trí đứng đầu.

Không chỉ có một mình Sở Mộ có ý tưởng này. Bất kỳ kẻ nào ở đây cũng có. Khác nhau ở chỗ, có thể làm được hay không.

– Gia hỏa kia không ngờ không bị Man Phong đối phó.

Chương 263: Kiếm thuật không thể tưởng tượng nổi (2)

Bị một đám Man Phong vây quanh, Nam Cung Hạo Dương thấy bóng người Sở Mộ bay vút qua, hai mắt nhất thời trợn trừng. Kiếm hắn đang chém ra theo bản năng dừng lại. Ngay lập tức, hắn bị một con ong tìm một khe hở, dùng đuôi hung hăng đâm vào trên cánh tay hắn.

– Đáng chết!

Khóe miệng Nam Cung Hạo Dương giật một cái, hung hăng nắm lấy con Man Phong dùng sức ném ra. Kiếm khí hệ hỏa cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt, dường như muốn nướng chín tất cả những con Man Phong vậy.

Hơn mười con Man Phong bị Tôn Trường Phong đánh bay. Vừa vặn Sở Mộ nhảy vọt qua, mười con Man Phong này liền để mắt tới Sở Mộ, bay đến. Kiếm quang thoáng động. Man Phong bay ngược lại, không có cách tạo thành bất kỳ trở ngại nào đối với Sở Mộ.

– Lại là hắn!

Sau khi thoát khỏi Man Phong, Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên nhìn thấy Sở Mộ, nhất thời cả kinh.

Cùng lúc đó, từ mặt trước, tại lối ra duy nhất, một đám mây đen lớn rậm rạp chằng chịt, nhanh chóng lao đến. Những tiếng vu vù chói tai kịch liệt không ngừng vang lên. Da đầu mọi người gần như nổ tung.

Sắc mặt Sở Mộ và Luyện Thanh Vân cùng với Hoàng Phủ Trường Thiên nhất thời đại biến, khóe mắt hơi co giật. Phía trước xuất hiện Man Phong. Số lượng đâu chỉ một nghìn con. Quả thực có thể dùng hơn vạn để hình dung.

Mặc dù rất có lòng tin đối với kiếm thuật của mình, nhưng Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên vẫn cảm thấy da đầu tê dại. Trong đáy mắt Sở Mộ hiện lên một tia hoảng hốt. Hắn láng máng nhớ lại, khi còn ở trên địa cầu, mình từng vì rèn luyện kiếm thuật, cũng áp dụng biện pháp tương tự.

Chỉ có điều lúc đó sử dụng chính là ong vò vẽ. Đồng thời số lượng cũng chỉ có hơn một nghìn con mà thôi. Quy mô còn xa mới giống như hiện tại. Nhưng lúc đó kiếm thuật của hắn cũng không có tinh thâm giống như hiện tại.

Giống như một trận gió hung bạo, Sở Mộ trực tiếp nhảy vào trong đám mây đen Man Phong này. Tay phải nhanh như tia chớp vung lên, cuồn cuộn nổi lên vô số tàn ảnh. Kiếm quang sắc bén, ngang dọc vô song, ùn ùn kéo đến.

Mỗi một kiếm chắc chắn chí ít đánh bay hơn mười con Man Phong. Nhiều thì trên trăm con. Sở Mộ đi qua nơi nào, không ngờ không có bất kỳ một con Man Phong nào có thể tới gần hắn trong phạm vi hai thước.

Trong lòng Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên chấn động, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi, lại có người có thể luyện kiếm thuật đến mức độ này. Không chỉ có nhanh như tia chớp, hơn nữa tinh chuẩn vô cùng. Mỗi một kiếm đều sẽ không thất bại.

Duy trì loại tốc độ kiếm nhanh như tia chớp này, hai người bọn họ tự nhận mình cũng có thể làm được, nhưng tuyệt đối không cách nào kéo dài. Bởi vì làm vậy đối với ở bản thân không chỉ là một loại thử thách còn là một loại gánh nặng. Hơn nữa mỗi một kiếm đều tinh chuẩn vô cùng, vậy chính là đã khó khăn lại càng thêm khó khăn.

Bọn họ không biết, trình độ kiếm thuật của Sở Mộ rốt cuộc đạt tới cấp bậc thế nào. Bọn họ tuyệt đối là không có cách nào sánh ngang. Không chỉ tốc độ kiếm nhanh chóng duy trì một thời gian nhanh chóng, chính là duy trì nửa canh giờ cũng không có vấn đề chút nào.

Khẽ cắn môi, Luyện Thanh Vân cùng Hoàng Phủ Trường Thiên không cam lòng tỏ ra yếu kém. Kiếm khí thành giáp vờn quanh bản thân. Trong lúc đó, bọn họ cũng vung kiếm xông vào trong đám mây đen Man Phong…

Trong ánh sáng mờ tối, phóng bắn mở một tia kiếm quang rực sáng, có hình tròn, nảy sinh lực lượng cường đại. Trong nháy mắt các con Man Phong xung quanh bị đánh bay. Ngay sau đó một bóng người lao ra khỏi rừng rậm. Đám Man Phong đang đuổi theo đều dừng lại, xoay quanh vài vòng rồi quay đầu bay đánh về phía Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên, khiến áp lực của bọn họ đột nhiên tăng lên.

Leng keng.

Một tiếng động vang lên. Thu kiếm vào vỏ, khí tức của Sở Mộ vững vàng hoàn toàn không thấy có gì chật vật. Thật giống như vừa rồi hắn nhàn rỗi đi dạo trong đình vậy.

Liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ có một mình mình, Sở Mộ nhắm mắt điều tức, khôi phục kiếm khí đã tiêu hao. Nửa khắc đồng hồ, hai bóng người gần như cùng lúc xuất hiện. Một đạo kiếm quang mềm như bông và một đạo kiếm quang sắc bén ép thẳng ra. Bọn họ lao ra khỏi rừng rậm Man Phong, thân hình có chút chật vật.

Hai người Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên tóc có chút loạn, khí tức chấn động lên xuống. Sở Mộ mở mắt ra liền nhìn thấy trên mặt và trên cổ của hai người bọn họ có những vết màu đỏ hiện ra. Hiển nhiên bọn họ đã bị Man Phong đốt.

– Vị sư đệ này xưng hô như thế nào?

Luyện Thanh Vân thoáng chỉnh lại quần áo của bản thân. Đối với những vết đỏ trên cổ, hắn không thể làm gì được, chỉ đành véo cổ áo hi vọng có thể che bớt đi. Hắn xoay người nhìn về phía Sở Mộ, thái độ ôn hòa.

– Sở Mộ.

Sở Mộ thể hiện ra kiếm thuật, khiến Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên kinh ngạc vạn phần. Hoàng Phủ Trường Thiên không nói gì thêm, trong mắt lại có phần suy nghĩ tìm tòi.

– Sư huynh ta là Luyện Thanh Vân, là đệ tử Luyện Vân Kiếm Phái ở Hành Châu.

Trên mặt Luyện Thanh Vân mang theo một nụ cười mỉm, tự giới thiệu:

– Không biết sư đệ sư là người của kiếm phái nào vậy?

– Luyện Vân Kiếm Phái ở Hành Châu…

Trong đáy mắt Sở Mộ hiện lên một tia bừng tỉnh. Hắn nhớ Lăng Thương Viêm trước kia từng nói qua. Trong kiếm phái thượng phẩm cũng có sự phân chia mạnh yếu. Luyện Vân Kiếm Phái này ở Hành Châu đã có lịch sử đã lâu, nội tình thâm hậu. Có thể nói ở mười tám châu Đại Khôn, là một trong ba kiếm phái đứng đầu các kiếm phái thượng phẩm.

Ngay thời điểm Sở Mộ cùng Luyện Thanh Vân nói chuyện, lại có kiếm quang phóng ra. Một bóng người lao ra.

Từ đó về sau, lục tục có người lao ra khỏi rừng rậm Man Phong. Mỗi người khí tức hỗn loạn tóc tai rối bời toàn thân chật vật. Trên mặt trên cổ trên cánh tay và nhiều chỗ khác đều có thể thấy được màu đỏ xuất hiện.

Các nữ kiếm giả đều lấy hai tay che giấu, trong lòng vừa phẫn nộ lại không biết phải làm sao. Hận không thể đào một cái lỗ trực tiếp chui vào, để tránh phải gặp người. Nam kiếm giả thật ra không do dự nhiều như vậy. Nhưng những vết đỏ trên người khiến mỗi người đều cảm thấy tê dại ngứa ngáy, đặc biệt khó chịu.

– Sư đệ, sư đệ không có việc gì. Thật quá tốt.

Bên cạnh Sở Mộ vang lên một giọng nói. Sở Mộ vừa nhìn lại, nhất thời cả kinh. Một gương mặt đầy những chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện ở trước mặt, khiến Sở Mộ nhướng mày da đầu tê dại.

– Sư… Huynh…truyện kiếm tu audio

Sở Mộ yếu ớt đáp lại.

– Là ta…

La Ngọc Phong nặn ra một nụ cười khổ. Hắn chỉ cảm thấy những chấm nhỏ màu đỏ trên mặt có chút tê dại ngứa ngáy vô cùng. Toàn thân và cả gương mặt đều sưng vù.

– Rừng rậm Man Phong chính là khảo hạch kiếm thuật của các ngươi.

Một giọng nói vang lên ở trên không trung. Con hạc mào đỏ hạ xuống. Gia Cát Xung nhảy một cái, hạ xuống đất. Hắn đảo mắt nhìn qua một vòng, trên mặt lộ ra một thần sắc cười mà như không cười

Chương 264: Phi Lăng Độ sinh tử

– Tin tưởng cửa ải này sẽ trở thành ấn tượng khắc sâu trong trí nhớ của các ngươi. Nhiều năm sau, một ngày nào đó, các ngươi đi ngang qua nơi đây sẽ nhớ tới.

Loại lời nói này rõ ràng nhìn có chút hả hê, nhất thời kích thích khiến rất nhiều người bất mãn. Nếu không phải suy nghĩ đến Gia Cát Xung có thực lực cao thâm khó dò, bọn họ đã sớm muốn cho hắn một đá.

– Những người bị Man Phong đốt cũng không cần phải lo lắng. Vận chuyển kiếm khí, sau nửa canh giờ tự nhiên sẽ tiêu tan.

Vẻ mặt Gia Cát Xung nghiêm nghị nói, nhưng trong đáy mắt của hắn vẫn có một ý cười quái dị ý. Đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén. Ngón tay hắn điểm ra:

– Ngươi ngươi ngươi… Ngươi còn ngươi nữa… Cửa thứ hai tất cả đều bị loại. Sau khi tiến vào kiếm phủ, sẽ phải nhận được trừng phạt tương ứng.

– Vì sao?

– Cái này không công bằng!

Những người bị điểm đến, sắc mặt đại biến. Trên mặt đầy chấm nhỏ màu đỏ sưng lên, dường như muốn nổ tung. Bọn họ đều thét to.

– Thế giới này, từ trước đến nay sẽ không có cái gọi là công bằng.

Gia Cát Xung hừ lạnh nói:

– Huống gì trước khi các ngươi tiến vào rừng rậm, ta đã nói qua. Không được thi triển sát chiêu và kiếm kỹ. Rất đáng tiếc, các ngươi không có ghi nhớ lời ta nói ở trong lòng.

– Đối mặt với nguy hiểm, chúng ta làm sao có thể sẽ cố kỵ được nhiều như vậy.

Có người rướn cổ lên giải thích.

– Rừng rậm Man Phong khảo hạch không chỉ là kiếm thuật, còn có năng lực tự kìm chế của mình. Rất hiển nhiên, các ngươi chưa từng có qua được ải này.

Gia Cát Xung nói, ống tay áo vung lên, có chút không nhịn được, không cho bọn họ lại có cơ hội phản bác nữa:

– Cửa ải này, căn cứ thời gian lao ra khỏi rừng rậm và vết thương bị Man Phong đốt lưu lại trên người để phán đoán.

– Ngươi tên là gì?

Gia Cát Xung nhìn về phía Sở Mộ, hỏi.

– Sở Mộ.

– Sở Mộ.

..

Trầm ngâm một lát, Gia Cát Xung khẽ cau mày, đáy mắt hiện lên một tia bừng tỉnh:

– Rất tốt, trình độ kiếm thuật của ngươi hoàn toàn ngoài dự đoán mọi người. Cửa thứ hai người đứng đầu chính là ngươi, thu được thưởng một vạn học phần.

Nhất thời, mỗi người đều dùng ánh mắt hâm mộ đố kị nhìn Sở Mộ.

Người thứ hai là Luyện Thanh Vân. Người thứ ba là Hoàng Phủ Trường Thiên. Hoàng Phủ Phách vẫn đứng thứ mười một. Điều này làm cho hắn sắp điên. Ngón tay cầm kiếm cũng nắm chặt tới mức trắng bệch.

– Cửa thứ ba, tên là Phi Lăng Độ. Cửa ải này có chút không cẩn thận sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.

Gia Cát Xung nói:

– Hiện tại các ngươi có nửa canh giờ vận chuyển kiếm khí.

Cái gọi là Phi Lăng Độ, chính là một vực sâu một nghìn thước, không nhìn thấy đáy, Kiếm Khí Cảnh không có năng lực bay, cho nên không có cách nào bay thẳng qua. May mắn chính là, từ dưới đáy vực sâu có từng trụ đá hoặc to hoặc nhỏ đứng sừng sững, giăng khắp nơi phân bố không có quy luật. Nhiều đám mây trắng bay qua. Khi có gió thổi qua, lúc tụ lúc tan che che giấu giấu. Khiến người ta khó có thể thấy rõ ràng được vị trí của những trụ đá này.

– Cái này nếu như ngã xuống, không phải là sẽ thịt nát xương tan sao…

Một nam kiếm giả đứng ở sát mép vực Phi Lăng Độ nhìn xuống, sâu không thấy đáy, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Đám người Sở Mộ cũng đều ngạc nhiên. Tại sao có thể có sát hạch như vậy.

– Mười người đứng đầu, vẫn có thưởng học phần. Nhớ kỹ, không được ra tay công kích người khác.

Gia Cát Xung nói một tiếng, nhảy lên lưng con hạc mào hồng lại bay lên không trung.

Thân hình Hoàng Phủ Trường Thiên thoáng động, hóa thành lưu quang màu vàng bắn ra, nhìn chuẩn một trụ đá mượn lực đặt chân, rồi lại bay vọt đi. Luyện Thanh Vân không cam lòng tụt lại phía sau, cũng nhanh chóng xuất phát. Những người khác đều bay vụt về phía trước.

– Sư đệ cẩn thận.

La Ngọc Phong nói.

– Sư huynh cũng cẩn thận.

Sở Mộ đáp lại một câu, thân giống như gió mạnh lao đi.

Hai chân Hoàng Phủ Phách dùng sức bắn ra, giống như một con châu chấu nhảy lên từng trụ đá một. Sau đó hắn lại nhìn chuẩn trụ đá tiếp theo để nhảy lên.

Mỗi người đều có thủ đoạn riêng của mình, dựa vào thân pháp và năng lực của mình để vượt qua Phi Lăng Độ. Mỗi người đều cẩn thận từng li từng tí, rất sợ một sơ suất sẽ khiến mình rơi vào vực sâu không thấy đáy, chết oan chết uổng.

– Hóa ra hắn chính là Sở Mộ mà Minh đệ đã nói tới. Tu vi kiếm khí tuy rằng không cao, nhưng thân pháp không tầm thường. Kiếm thuật càng kinh người. Không biết Phi Lăng Độ có thể đạt được bị trí thứ mấy?

Trên bầu trời Gia Cát Xung quan sát tất cả những người ở phía dưới. Tầm mắt của hắn tập trung vào bóng dáng Sở Mộ.

Đột nhiên, một trận gió to dường như từ dưới vực sâu thổi lên. Vô số tiếng gào thét chấn động vang lên. Thổi tan nhiều đám mây trắng trên bầu trời. Sức gió quá mạnh. Mấy người vừa bay vọt lên, rời khỏi trụ đá, bất ngờ không kịp đề phòng chịu ảnh hưởng, thân va vào trụ đá phía trước mặt.

– Không…truyện huyền huyễn audio

– Cứu ta…

Tiếng kêu thê lương vang vọng cả vực sâu, khiến da đầu người nghe tê dại. Mẫy người bị rơi xuống dưới vực sâu. Mọi người nhìn thấy đều giật mình trong lòng rét run.

Từng đợt gió lớn từ dưới vực sâu thổi lên, dần dần tăng lên, biến thành cuồng phong. Rất nhiều người dứt khoát đứng ở trên trụ đá không dám nhúc nhích, chỉ chờ đến khi cuồng phong qua đi mới lại tiếp tục.

Nhưng dưới tác dụng của cuồng phong, áo bào phát ra những tiếng phần phật giống như bị xé rách vậy. Cũng có người thân hình lắc lư, bước chân vừa trượt đi, thân thể ngã xuống. Cuồng phong quay cuồng, bọn họ căn bản không có cách nào làm ra động tác khác, chỉ để lại phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương chói tai, rơi xuống vực sâu.

Rất nhiều người sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo run rẩy. Bọn họ không khỏi toàn lực vận chuyển kiếm khí ổn định bản thân.

Hoàng Phủ Phách giống như mọc rễ ở dưới đất, đem kiếm khí hệ thổ của bản thân phát huy ra đầy đủ ưu thế. Người khác cũng thủ đoạn của riêng mình.

Đợi một thời gian, cuồng phong thậm chí có xu hướng tăng lên, Luyện Thanh Vân khẽ quát một tiếng, toàn lực thi triển hai thành Vân Chi Ý Cảnh. Thân pháp hệ vân cũng được hắn hoàn toàn thể hiện ra, dung hợp với nhau. Toàn thân hắn giống như một đám mây trắng bay lên, bị cuồng phong thổi qua nhất thời tung bay về phía trước.

Hai mắt Hoàng Phủ Trường Thiên hiện lên một tia kim quang. Kiếm khí toàn thân vô cùng sắc bén. Hai thành Kim Chi Ý Cảnh hoàn toàn bạo phát ra. Thân thể giống như thanh kiếm sắc bén xé rách cuồng phong thổi tới. Hắn xông về phía trước ra, không giữ lại chút nào.

Hoàng Phủ Băng Ngưng quát lạnh một tiếng, hàn ý quanh thân quét ra. Cuồng phong thổi tới hình như đều bị đông cứng lại, khiến cho nàng trong nháy mắt nắm lấy cơ hội bắn người ra.

Mọi người có thủ đoạn riêng của mình. Nhất là mười người đứng đầu.

Sở Mộ thi triển thân pháp Tật Phong Lược Ảnh, dung nhập hai thành Phong Chi Ý Cảnh. Cuồng phong thổi tới, không chỉ không có cách nào ảnh hưởng đến Sở Mộ, trái lại trở thành trợ lực cho hắn. Tật Phong Lược Ảnh cùng Phong Trung Du thay thế vận dụng, Sở Mộ giống như cá trong nước, tinh linh trong gió vậy, thoải mái lại tùy tâm sở dục.

Chương 265: Một kiếm đánh bại Hoàng Phủ Phách (1)

Lại có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Lỗ tai Sở Mộ run lên. Trong đó có một giọng nói khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc. Nhìn lại, thân hình La Ngọc Phong đã rơi vào vực sâu. Hai bên cách xa nhau hơn trăm thước. Hắn căn bản là không có cách nào cứu được.

– Sư huynh…

Khẽ quát một tiếng, thân hình Sở Mộ dừng lại ở giữa không trung. Cuồng phong lại thổi tới, ném Sở Mộ qua một bên. Hắn lại nhanh chóng rơi xuống.

– Chết đi…

Hoàng Phủ Phách vừa nhìn thấy, hai mắt lộ ra ánh sáng thâm độc.

– Không xong.

Sở Mộ vội vàng tỉnh táo, bước chân bước ra giữa hư không, ngón tay búng một cái, kiếm khí bắn nhanh va chạm. Khí lưu chấn động trở thành chỗ mượn lực.

Vèo.

Một tiếng động phát ra. Thân hình Sở Mộ giống như chim yến bay, bắn về phía trước, rơi vào phía trên một trụ đá.

Nhìn như đơn giản, nhưng trong đó hung hiểm lại làm cho người mồ hôi lạnh chảy ròng, kinh hãi run sợ.

Quay đầu lại nhìn chỗ La Ngọc Phong rơi xuống, đã sớm không thấy bóng dáng. Dưới là vực sâu không thấy tối đen một mảnh. Sở Mộ chỉ cảm thấy trong lòng có chút bi thương.

Một lúc lâu hắn mới thu hồi ánh mắt, không nói một lời bay vụt về phía trước. Mặt hắn không đổi sắc, theo quỹ tích cuồng phong, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến người kinh ngạc vạn phần.

Hoàng Phủ Phách nhìn chằm chằm vào bóng dáng Sở Mộ, khó có thể tin nổi.

Nhưng bởi vì dừng lại giữa trung gian, vẫn chậm hơn so với Luyện Thanh Vân một chút. Chỉ là khó khăn lắm vượt qua Hoàng Phủ Trường Thiên, trở htành người thứ hai đến đối diện vách núi, vượt qua Phi Lăng Độ.

Hoàng Phủ Trường Thiên đứng thứ ba, liếc mắt nhìn Sở Mộ, không nói được một lời nào, đi qua một bên điều tức.

– Sở sư đệ quả thật là bản lãnh.

Luyện Thanh Vân cười nói, Sở Mộ chỉ gật đầu, không trả lời. La Ngọc Phong rơi vào vực sâu khiến tâm trạng hắn nặng nề, có cảm giác khó chịu không nói ra được.

Tôn Trường Phong là người đến thứ tư. Hắn dung nhập hai thành Phong Chi Ý Cảnh vào thân pháp hệ phong, so với người khác càng chiếm ưu thế hơn.

Tiếp đó, những người khác cũng lục tục đến. Đáng buồn cho Hoàng Phủ Phách. Mặc dù tu vi kiếm khí tinh thuần hùng hậu, nhưng bất đắc dĩ tu luyện chính là hệ thổ loại kiếm khí quyết không có gì nổi bật trên phương diện tốc độ này, cho nên cuối cùng, rơi vào vị trí thứ mười ba. Kém hơn so với hai cửa ải trước. Một học phần cũng không thu hoạch được.

Không ai nói chuyện với nhau. Bởi vì có chừng hơn một trăm người rơi vào vực sâu, khiến người ta cảm thấy trong lòng lạnh giá, toàn thân đều không dễ chịu.

Con hạc màu đỏ hạ xuống đất. Gia Cát Xung nhảy xuống, thu hết thần sắc mọi người vào trong mắt, lại cũng không nói lời nào.

Chỉ một lát sau, từng tiếng vỗ cánh trong không khí vang lên. Chỉ thấy từ xung quanh có vô số con hạ nhanh chóng hạ xuống đất. Những người ngồi trên lưng hạc khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không dừng.

– Sư huynh…

Sở Mộ ngẩn ra, ngây người nhìn La Ngọc Phong từ trên lưng của một con hạc nhảy xuống. Trong lúc nhất thời hắn có chút không phản ứng kịp.

– Ta còn tưởng rằng ta chết chắc rồi. Không nghĩ tới rơi xuống phía dưới lại được cứu.

Vẻ mặt La Ngọc Phong lộ ra ý cười của kẻ sống sót sau tai nạn, thở phào nhẹ nhõm, nói.

– Ừ. Không có việc gì là tốt rồi.

Gật đầu, Sở Mộ khôi phục lại sự bình tĩnh. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn có chút kích động.

– Cửa thứ ba Phi Lăng Độ khảo hạch là năng lực ứng biến của các ngươi. Làm học viên mới của Đại Khôn Kiếm Phủ, tất nhiên sẽ không thật sự để cho các ngươi chết.

Gia Cát Xung nói:

– Hiện tại tuyên bố thứ tự. Đứng đầu là ngươi, Luyện Thanh Vân. Đứng thứ hai là Sở Mộ. Đứng thứ ba là Hoàng Phủ Trường Thiên…

Thời điểm ở cửa thứ nhất, Gia Cát Xung căn bản cũng không có hứng thú biết tên họ bọn họ. Nhưng sau cửa thứ hai biểu hiện của Sở Mộ khiến Gia Cát Xung đặc biệt khiếp sợ. Hắn liền hỏi thăm Sở Mộ, tâm tình tốt liền để ý cả tên của một số người khác nữa.

Danh hiệu đứng đầu vẫn là thu được thưởng một vạn học phần. Đứng thứ hai vẫn là chín ngàn. Đứng thứ ba là tám nghìn. Cứ lấy cách này giảm xuống. Đứng thứ mười là một nghìn.

Lại một lần nữa, Sở Mộ trở thành tiêu điểm.

Đám người Luyện Thanh Vân Hoàng Phủ Trường Thiên vốn được công nhận là một trong Thập Cường của những người mới. Nhưng Sở Mộ lúc trước không có tiếng tăm gì. Thậm chí ngay cả người của Kiếm Viện Ly Châu cũng chẳng qua cảm thấy Sở Mộ có chút lợi hại mà thôi. Bọn họ căn bản cũng không có nghĩ đến Sở Mộ sẽ lợi hại đến mức độ này.

Người khác nhau không có cùng tâm tư. La Ngọc Phong tuy rằng một học phần cũng không có được, thậm chí đi qua bờ sinh tử một lượt, nhưng vẫn cảm thấy cao hứng thay cho Sở Mộ, thật lòng cao hứng.

Đôi mắt đẹp của Trầm Nhiêu rơi vào trên mặt Sở Mộ, mang theo mấy phần quyến rũ. Hình như muốn nhìn thấu Sở Mộ. Nam Cung Hạo Dương hung hăng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Hoàng Phủ Phách càng là dáng dấp cắn răng nghiến lợi.

– Gia Cát sư huynh, ta muốn khiêu chiến hắn.

Hoàng Phủ Phách cuối cùng không kìm chế được, bước tới một bước, chỉ vào Sở Mộ, nói với Gia Cát Xung.

Mọi người đều cả kinh, tiếp theo, có chút hưng phấn thậm chí nhìn có chút hả hê. Sở Mộ này là người không có tiếng tăm gì, trong lúc bất chợt liên tục ba cửa ải đều thu được vị trí trước mười, thậm chí ba lần. Tất nhiên điều này sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy đố kị. Khi nghe được Hoàng Phủ Phách muốn khiêu chiến Sở Mộ, bọn họ hận chỉ mong chứng kiến Sở Mộ bị Hoàng Phủ Phách đánh bại, như vậy trong lòng bọn họ mới có thể cân bằng được.

– Ngươi muốn khiêu chiến Sở Mộ…

Trên mặt Gia Cát Xung hiện ra nụ cười quái dị. Hắn liếc mắt nhìn Sở Mộ, trực tiếp nói:

– Được, hai người các ngươi phân cao thấp. Người thắng có thể thu được thêm thưởng một vạn học phần. Chỉ có điều, cửa lớn Kiếm Phủ sẽ xuất hiện. Thời gian không nhiều lắm. Tốt nhất ở trong vòng ba chiêu phân ra thắng bại.

Gia Cát Xung căn bản cũng không cho cơ hội hoàn toàn cự tuyệt. Sở Mộ cũng không muốn từ chối. Hoàng Phủ Phách thời điểm ở chín rẽ mười tám ngoặt đã xuống tay với hắn, làm hại hắn thiếu chút nữa rơi xuống vực sâu. Có lẽ sẽ không chết, nhưng cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu. Hiện tại có cơ hội này, có thể cho tên Hoàng Phủ Phách này biết kết quả trêu chọc hắn là thế nào.

– Được, một chiêu định ra thắng bại.

Trên mặt Hoàng Phủ Phách lộ vẻ âm độc ngang ngược, hung tợn nhìn Sở Mộ nói. Mặc dù thân pháp không bằng Sở Mộ, thậm chí trình độ kiếm thuật cũng không giống như Sở Mộ, nhưng Hoàng Phủ Phách vẫn hoàn toàn có lòng tin đánh bại được Sở Mộ. Tất cả đều bởi vì thực lực của hắn cường đại.

Một chiêu định ra thắng bại, tất nhiên là phải thi triển ra sát chiêu mạnh nhất của bản thân tới công kích đối phương. Hơn nữa, vẫn lấy phương thức cứng chọi cứng. Đây là điều mà bản thân Hoàng Phủ Phách am hiểu nhất.

Hắn tin tưởng, tiểu tử này chỉ mới tu vi kiếm khí thập đoạn đỉnh phong, ở dưới sát chiêu công kích của hắn, tuyệt đối khó có thể chống đỡ. Nếu như có thể một kiếm giết chết, vậy là hay nhất. Cho dù không thể giết chết, đánh thành trọng thương cũng tốt.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Chúc chư vị một ngày vui vẻ :)
https://audiosite.net
Đã fix rồi nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Link này sẽ không del giống như trước nữa đâu ạ :)
https://audiosite.net
Kể từ Bộ truyện này cập nhật tại trang chủ sẽ có 2 sever tránh trường hợp lỗi nhé mọi người ...!Mình quyết định loại bỏ toàn bộ giọng đọc 2 ( ở chỗ phần danh sách có thay đổi giọng đọc = Sever 2 nhé )Sever 2 ổn định hơn tuy không mượt nhưu sever 1 nhưng được cái 90% là ko cháy link ...!Ừm đêm rồi mình vẫn fix cho các bạn :)Mình cũng không hiểu tại sao hết băng thông đường truyền 1TBG trong vòng có từ sáng đến tối :(Haizz ...!Mình và các thành viên sẽ tập chung ở sever 2 nhé...!
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 3 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 3 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 3 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P