- Home
- Truyện Kiếm tu
- Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
- Chương 251: Lại tham khảo một bức tranh cuộn! Có huyền cơ khác |> đến chương 255
Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 251: Lại tham khảo một bức tranh cuộn! Có huyền cơ khác |> đến chương 255
❮ sautiếp ❯Chương 251: Lại tham khảo một bức tranh cuộn! Có huyền cơ khác
– Phong nhi, ngươi nói lần này ngươi có thể thu được vị trí trong Bách Cường, là bởi vì Sở Mộ cho ngươi một danh ngạch sao?
Bên trong căn phòng, La Thiên Hùng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
– Đúng vậy, phụ thân. Nếu như không có Sở sư đệ, lần này ta chỉ sợ ngay cả một thanh đoản kiếm cũng không có cách nào thu được.
La Ngọc Phong nói, hoàn toàn không có chút khoa trương nào.
– Sở Mộ này quả thật không tầm thường.
La Thiên Hùng đứng lên, chậm rãi bước đi thong thả:
– Phong nhi, ta mặc dù không có tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tiến tu, nhưng cũng biết, bên trong Đại Khôn Kiếm Phủ, thiên tài yêu nghiệt rất nhiều. Thiên phú của ngươi mặc dù không tệ, nhưng muốn ở bên trong Đại Khôn Kiếm Phủ đứng vững gót chân cũng không dễ dàng. Chỉ có điều, Sở Mộ chính là hy vọng của ngươi. Hãy chân thành đối đãi, tin tưởng ngươi có thể đi xa hơn. Đến lúc đó bản phái vẫn phải dựa vào ngươi để phát dương quang đại.
– Phụ thân, phụ thân yên tâm đi. Quan hệ giữa ta cùng với Sở sư đệ mặc dù không phải là huynh đệ, nhưng cũng sẽ không kém hơn so với huynh đệ.
La Ngọc Phong nói. Hắn đối với Sở Mộ từ trước đến nay không có ý định lợi dụng gì, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ lợi dụng Sở Mộ cái gì. Cũng chính bởi vì vậy, Sở Mộ mới nguyện ý cùng La Ngọc Phong kết giao trở thành bạn tốt, mà không đơn giản chỉ là quan hệ sư huynh đệ.
– Ừ.
La Thiên Hùng gật đầu, một lần nữa ngồi xuống. Giọng nói của hắn có chút lo lắng:
– Sở Mộ này thế nào còn không có quay về kiếm phái? Hiện tại chỉ chờ hắn trở về, là mở tiệc chúc mừng.
– Phụ thân, Sở sư đệ hắn quay về Sở gia trước. Nếu quay về kiếm phái chắc hẳn không nhanh như vậy đâu.
La Ngọc Phong nói.
…
Sở Mộ cùng La Ngọc Phong sau khi rời khỏi Ly Châu Kiếm Viện, đã nhanh chóng chạy đi. Dọc đường đi, mặc dù có gặp một vài kiếm giả đánh cướp, nhưng lấy thực lực của Sở Mộ và La Ngọc Phong, kiếm giả đánh cướp bọn họ tất nhiên sẽ không có kết quả gì tốt.
La Ngọc Phong quay về kiếm phái trước. Sở Mộ lại quay về Sở gia trước. Bởi vì trên người hắn mang theo không ít đồ. Hắn dự định giao cho gia tộc, tăng cường thực lực của gia tộc.
Trong đó có hơn mười thanh Ngụy Kiếm Khí, gói thành một bó lớn, dùng vải dầu dầy bọc lại. Ngoài ra, còn có mấy môn kiếm khí quyết cùng với kiếm thuật cao giai. Đồng thời Sở Mộ còn muốn đem Tăng Khí Hoàn giao cho Sở Hành Vân, nâng cao tu vi kiếm khí của Sở Hành Vân.
Vợ chồng Sở Hành Vân kích động đến không nói ra lời. Người con trai trước kia khiến cho bọn họ quan tâm nhất, hiện tại lại trở thành vinh quang của bọn họ. Còn có cái gì khiến cho bọn họ cảm thấy kích động hơn, cảm thấy hạnh phúc hơn điều này nữa?
Về phần kiếm khí quyết cùng kiếm thuật do Kiếm Viện ngợi khen, có quy định là không thể mang đi. Sao chép cũng không được. Chỉ có thể do đệ tử trong viện kiếm phái tiến vào tu luyện.
Đối với chuyện Sở Mộ có thể thu được vị trí trong Bách Cường, đồng thời tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tu hành, đám người Sở Hành Vân đều có cảm giác như bị bánh nhân thịt đập trúng đầu, chóng mặt không phản ứng kịp.
Sau đó, Sở Đương Hùng lập tức ra lệnh cấm khẩu, tuyệt đối không thể tiết lộ ra chuyện Sở Mộ thu được vị trí tiến tu tại Đại Khôn Kiếm Phủ. Tuy rằng như vậy có thể khiến cho Sở gia nổi danh, thanh thế lớn mạnh, nhưng thực lực chân thật lại không theo kịp, có thể sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Không thể không nói Sở Đương Hùng rất sáng suốt. Biết sâu sắc tinh túy phát tài không nên nói ra.
Sở Mộ mang về mấy thứ này, đối với Sở gia mà nói, giá trị không có cách nào hình dung. Cho dù là dốc hết tài lực của Sở gia cũng không có cách nào mua được. Cho nên, đám người Sở Đương Hùng sau khi tính toán. Có mấy thứ này, thực lực chỉnh thể của Sở gia nhất định sẽ được nâng cao lên rất nhiều. Nếu như trải qua một ít thời gian, nâng cao gấp hai gấp ba cũng không phải là chuyện không thể nào.
Sở Hành Không cũng hỏi thăm Sở Mộ về chuyện của đám người Sở Hà. Sau khi biết được Sở Hà cũng thu được một vị trí vào Đại Khôn Kiếm Phủ tiến tu, càng thêm vui mừng. Sở Mộ cũng nói ra một ít tin tức về Sở Thiên cùng Sở Hồng. Sở Hành Phong cảm thấy vừa cao hứng lại vừa xấu hổ. Đối với Sở Mộ, hắn vốn luôn áy náy. Các loại mâu thuẫn dần dần tiêu trừ, khiến Sở Đương Hùng lão cảm thấy trấn an.
Sở Hà vẫn chưa quay về Sở gia. Cũng không có gửi thứ gì trở về. Tuy nhiên điều này không có quan hệ gì với Sở Mộ.
Giống như khi giàu tâm rộng rãi, lúc Sở Mộ cùng Sở Đương Hùng nói chuyện với nhau, đột nhiên nhớ tới bức tranh gió mình đã tìm hiểu lúc trước. Trực giác nói cho Sở Mộ biết, bức tranh gió này cũng không bình thường. Bởi vậy, hắn đưa ra lại yêu cầu với Sở Đương Hùng muốn quan sát lại bức tranh gió.
Bất luận là cống hiến của Sở Mộ mang đến cho Sở gia, hay thiên phú của bản thân Sở Mộ, Sở Đương Hùng cũng không lý do cự tuyệt. Hắn lại mở ra mật thất, để Sở Mộ tiến vào.
Đứng ở trước bàn mật thất, Sở Mộ đưa tay mở bức tranh cuộn ra. Bộ dạng bức tranh lại một lần nữa hiện ra ở trong mắt hắn.
Chỉ là lúc này đây, cũng không giống như lần trước khiến Sở Mộ tiến vào trạng thái tỉnh ngộ. Tất cả bình thường không hề có chỗ nào thần kỳ.
Hai mắt Sở Mộ hơi nheo lại, đồng tử co lại. Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm vào từng chỗ trên bức họa. Nhất là người chém ra một kiếm trên bức họa kia.
Trong lòng hắn không tự chủ được thoáng động. Bốn thành Phong Chi Ý Cảnh dung nhập bản thân.
Bất chợt, Sở Mộ dường như nghe được một tiếng gió mát qua vang lên bên tai. Hắn mơ hồ thấy một làn gió màu xanh từ trong hư vô sinh ra, thổi đến.
Mà người trên bức họa này, dường như sống lại, một kiếm vung lên chém ra. Nhất thời uy phong gió mát gió to cuồng phong kình phong nổi lên, tranh chấp rít gào không dừng, thổi tới khắp trời đất.
Sở Mộ một lần nữa sinh ra một loại cảm giác đưa thân vào trong gió biển vậy. Thậm chí hắn cảm thấy toàn thân hình như muốn hóa thành một làn gió thổi đi.
Đắm chìm trong loại cảm giác này khoảng một khắc đồng hồ, đột nhiên hắn chấn động. Cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến mất. Gió cũng nhanh chóng biến mất. Sở Mộ chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên. Bức tranh vẫn chỉ là bức tranh không đổi.
Trong mắt có ánh sáng thâm thúy nội liễm lưu chuyển. Một tia ánh sáng màu xanh chảy xuôi qua đáy mắt. Sở Mộ chỉ cảm thấy bốn thành Phong Chi Ý Cảnh của mình, hình như được củng cố một chút. Lĩnh ngộ thoáng tinh thâm hơn một điểm.
Nhưng đó cũng không phải là trọng điểm. Chủ yếu nhất là, Sở Mộ ở bên trong bức tranh gió, nhận được một vài tin tức đơn giản.
– Hình như, tương tự với bức tranh gió, còn có bảy bức tranh khác…
Cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, Sở Mộ cũng không quá xác định. Bởi vì tin tức hắn nhận được từ bên trong bức tranh gió, cũng không phải hết sức rõ ràng. Nó đứt quãng chỉ là một sự đại khái.
– Bất kể nói thế nào, giá trị của bức tranh gió tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của mình. Trong đó nhất định ẩn chứa bí mật khác.
Chương 252: Ngạo khí ép người, người của vương thất tới (1)
Sở Mộ lại thầm nói với mình. Hắn nhìn chằm chằm vào bức tranh gió, suy tư. Cuối cùng hắn quyết định đòi Sở Đương Hùng về bức tranh gió này.
Chỉ có điều, sau khi hắn đưa ra yêu cầu này đối với Sở Đương Hùng, Sở Đương Hùng lại đặc biệt khó xử. Bởi vì bức tranh gió này là truyền gia chi bảo của Sở gia, luôn luôn đặt ở bên trong Sở gia. Chỉ cần có con cháu kiệt xuất liền có thể được tìm hiểu một lần.
Nếu như bị Sở Mộ mang đi, vậy mất đi cơ hội để con cháu kiệt xuất sau này tìm hiểu.
Mặc dù không có đồng ý, nhưng Sở Đương Hùng lại bảo đảm, nếu như sau này, Sở Mộ xác định cần dùng đến bức tranh gió, có thể trở về lấy.
Sở Mộ suy nghĩ một chút. Tuy rằng hắn cảm thấy bức tranh gió không tầm thường, ẩn chứa bí mật to lớn. Nhưng hiện nay xem ra, hắn căn bản không có cách nào tìm hiểu thấu. Dựa vào tin tức đứt quãng thu được, cũng khó mà nhìn ra được điều gì. Hắn đồng ý với ý kiến của Sở Đương Hùng.
Sau khi từ biệt cha mẹ, Sở Mộ rời khỏi Sở gia, chạy tới Thanh Phong Kiếm Phái. Lần này rời đi, cũng không biết phải tới lúc nào, mới có thể trở về.
– Phụng lệnh của vương thượng, Chưởng giáo Thanh Phong Kiếm Phái ra tiếp chỉ!
Đột nhiên, một giọng nói giống như sấm sét nổ vang cuồn cuộn truyền đến. bao trùm toàn bộ Thanh Phong Kiếm Phái, lấy khí thế sấm gió vọng vào bên trong Chủ Điện.
– Người của Vương thất đến, đi thôi.
La Cốc Kiệt mở hai mắt, chợt lách người, hóa thành một đạo cầu vồng bay vụt ra khỏi Chủ Điện. La Thiên Hùng cùng với các Chưởng viện trưởng lão đều đi ra ngoài. Sở Mộ cùng La Ngọc Phong cũng vội vàng đuổi theo..
Ở nơi ngoại luyện kiếm Chủ Điện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy có ba bóng dáng khổng lồ nhanh chóng bay tới. Nhìn ngoại hình, dường như là ba con hùng ưng.
Hùng ưng này vỗ cánh một cái, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã bay đến không trung phía trên đầu mọi người. Nó xoay quanh một vòng sau đó hạ xuống. Hai cánh vỗ khiến kình phong mãnh liệt cuồn cuộn nổi lên, thổi khiến quần áo đám người Sở Mộ bay lên phần phật.
Nhìn ba con hùng ưng dừng lại ở cách đó không xa, đám người Sở Mộ đều hít một hơi lạnh. Những con hùng ưng này toàn thân màu đen, lớn vô cùng. Sau khi thu lại hai cánh, hình thể của chúng vẫn lớn hơn một con trâu đực. Lông chim màu đen lóe lên ánh sáng màu vàng rét lạnh. Móng vuốt sắc bén hạ xuống mặt đất, không ngờ tạo thành từng vết hằn trên nền sân cứng rắn. Nếu như những cái móng vuốt sắc bén này chộp vào trên người, trực tiếp sẽ bị xé thành mảnh nhỏ. Hai mắt lợi hại bắn ra tinh quang đáng sợ. So với kiếm quang của kiếm giả thập đoạn còn muốn sắc bén hơn, xuyên thủng hư không, khiến người ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Càng làm cho Sở Mộ và La Ngọc Phong cảm thấy khiếp sợ hơn, chính là ba con hùng ưng phát ra khí tức chấn động, hung hãn vô cùng. Hoàn toàn vượt qua mãnh thú. Sở Mộ chọt nhớ tới con cá sấu ở đầm lầy trong sơn cốc Đại Ly.
– Là hắc kim ưng, thực lực lại sánh ngang yêu thú Hóa Khí Cảnh viên mãn cấp thấp.
La Cốc Kiệt nhỏ giọng nói. Trong lòng Sở Mộ và La Ngọc Phong thầm rùng mình, đồng tử co lại. Ba con hắc kim ưng tương đương với Hóa Khí Cảnh viên mãn. Trong Thanh Phong Kiếm Phái, ngoại trừ La Cốc Kiệt ra, không có người nào là đối thủ của chúng.
Lúc này, từ trên lưng của ba con hắc kim ưng có ba người bay vọt xuống. Đó là một lão già một người trung niên và một thiếu niên. Sở Mộ vừa nhìn, nhất thời sửng sốt. Bởi vì trong ba người có một người Sở Mộ có biết. Lão già kia chính là phó viện chủ Kiếm Viện Lăng Thương Viêm.
Người trung niên kia toàn thân mặc khôi giáp màu đồng xanh, mang mũ giáp màu đồng xanh. Bên hông có trường kiếm treo nghiêng. Gương mặt hắn nghiêm túc uy phong lẫm liệt, khí tức hùng hồn, long hành hổ bộ giống như đại tướng bách chiến bách thắng. Mà thiếu niên kia, khuôn mặt thanh tú, mặc trường sam tơ lụa viền vàng hoa lệ. Vừa nhìn đã biết là loại trang phục phẩm chất phi phàm. Bên hông ngoại trừ một thanh trường kiếm ra, vẫn treo một khối ngọc bội màu xanh lục.
Thấy đại tướng này, trong nháy mắt đồng tử La Cốc Kiệt co lại. Quan khí thuật của hắn nhìn không thấu tu vi của người này. Trực giác nói cho hắn biết, thực lực người trung niên này hẳn là cao hơn hắn rất nhiều. Mà người thiếu niên kia, lại là tu vi thập đoạn đỉnh phong. Tuy rằng toàn thân kiếm khí nội liễm, lại sắc bén ép người. Hiển nhiên không phải hạng người tầm thường. Mà lão giả kia, hoàn toàn nhìn không thấu, giống như một mảnh biển rộng yên tĩnh, cao thâm khó dò.
– Sở Mộ, chúng ta lại gặp mặt.
Lăng Thương Viêm cười ha hả nói, chắp hai tay sau lưng, tự nhiên có một loại khí khái tuyệt thế cùng khí độ phi phàm. Những người ở đây không người nào có thể so sánh cùng với hắn.
– Gặp qua phó viện chủ.truyện tiên hiệp audio
Sở Mộ cùng La Ngọc Phong đều đi về phía trước một bước, hướng về phía Lăng Thương Viêm làm kiếm lễ.
ánh mắt thiếu niên kia nhất thời đảo qua La Ngọc Phong, rơi vào trên mặt Sở Mộ, ép ra một tia lợi hại, hình như muốn nhìn thấu Sở Mộ. Trong cơ thể hắn, kiếm khí bừng bừng phấn chấn, dường như muốn lao ra bên ngoài cơ thể.
– Chúc mừng các vị, Thanh Phong Kiếm Phái có thể có được đệ tử như Sở Mộ vậy.
Ánh mắt Lăng Thương Viêm rơi vào trên người đám người La Cốc Kiệt, cười nói. Dựa theo tình huống bình thường, vương thất ngợi khen đối với kiếm phái, thì không cần hắn xuất động. Trừ phi là loại ba đại kiếm phái thượng phẩm. Nhưng bởi vì Sở Mộ ở Thanh Phong Kiếm Phái, tâm tư Lăng Thương Viêm cũng hưng khởi đến đây.
Tiếp đó, Lăng Thương Viêm giới thiệu thân phận của trung niên mặc trang phục đại tướng cùng thiếu niên. Đại tướng này quả thật là một tướng quân của vương thất Đại Khôn, cũng là người lần này chịu trách nhiệm ban phát ngợi khen. Về phần thiếu niên kia lại là con cháu vương thất. Dường như là qua thăm quan.
– Chưởng giáo Thanh Phong Kiếm Phái đến đây lĩnh thưởng.
Đại tướng hô lên. La Thiên Hùng vội vàng từ trong đám người đi ra, đến trước mặt đại tướng này cung kính cúi đầu làm kiếm lễ. Đồng thời mời ba người tiến vào bên trong Thanh Phong Chủ Điện.
Chỉ có điều đại tướng này trực tiếp cự tuyệt. Hắn cảm thấy không cần thiết phải làm vậy. Sau khi phát xong phần thưởng, trực tiếp rời đi là được. Một nơi linh khí thiếu thốn như vậy, không đáng để hắn dừng lại lâu.
– Xét thấy lần này Thanh Phong Kiếm Phái có hai đệ tử thu được vị trí Bách Cường của Kiếm Viện, tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tu hành, tăng thêm thực lực cho vương triều Đại Khôn, vương thất sau khi thương nghị quyết định thực hiện thưởng đối với Thanh Phong Kiếm Phái.
Giọng nói của đại tướng có chút máy móc. Hắn nhìn chằm chằm vào thứ đang cầm trong hai tay tương tự với thánh chỉ, đọc:
– Thưởng như sau…
Bao gồm cả La Cốc Kiệt, tất cả mọi người đều nín thở, lại khó có thể kìm chế được sự mừng rỡ cùng kích động trong lòng.
– … Luyện Khí Hoàn hai trăm lọ, Phá Khí Hoàn một trăm lọ, Đại Hồi Khí Hoàn tám mươi lọ, Đại Chỉ Huyết Hoàn tám mươi lọ, Tăng Khí Hoàn hai mươi lọ, Ngụy Kiếm Khí hai mươi thanh. Kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm mười môn. Kiếm thuật cao giai mười môn…
Chương 253: Ngạo khí ép người, người của vương thất tới (2)
Giọng nói của Đại tướng dừng lại, xung quanh dường như còn có hồi âm vang vọng bốn phương tám hướng, tràn ngập ở bên ngoài Thanh Phong Chủ Điện i, không ngừng vang vọng ở trong màng nhĩ của mọi người bồi hồi không dừng.
Mỗi người bị sợ ngây người. Bao gồm cả Sở Mộ cũng bị sợ ngây người. Phải biết rằng, một lọ đan dược bình thường là mười viên. Như vậy tính ra, tất cả đan dược đối với Thanh Phong Kiếm Phái mà nói, đã là một khoản lớn.
– Luyện Khí Hoàn hai nghìn viên, Phá Khí Hoàn một nghìn viên. Như vậy có thể bồi dưỡng ra được không ít đệ tử kiệt xuất. Còn có Tăng Khí Hoàn hai trăm viên. Thoáng cái có đệ tử đạt được thập đoạn, liền có thể dùng Tăng Khí Hoàn nâng cao tu vi kiếm khí, tiến vào Kiếm Viện tiến tu khởi bước càng cao.
Đám người La Thiên Hùng nắm thật chặt hai tay, khẽ run, trong lòng càng vạn phần kích động.
Hơn nữa ngoại trừ đan dược ra, còn có hai mươi thanh Ngụy Kiếm Khí cùng với kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm và kiếm thuật cao giai. Càng không tầm thường. Sẽ tăng cường nội tình kiếm phái lên rất lớn.
– Linh thạch hạ phẩm năm nghìn khối. Linh thạch trung phẩm một trăm khối.
Giọng nói của đại tướng lại đột nhiên vang lên lần nữa.
Vừa dứt lời, đám người La Thiên Hùng hoàn toàn bị sợ ngây người. Hai mắt Sở Mộ lóe ra sự nóng bỏng. Lợi ích của linh thạch, hắn đã sớm được lĩnh hội qua. Đại tướng cầm tấm vải lụa trong tay khép lại. Tiếp theo hắn vung tay lên. Trên mặt đất, liền xuất hiện vài cái rương.
Tầm mắt của mọi người nhất thời bị những thứ này hấp dẫn. Mỗi người đều hít thở trở nên dồn dập. Vì bọn họ đều biết, những thứ đại tướng vừa đọc lên ở ngay trong các rương đó.
– Chúc mừng các ngươi. Có mấy thứ này, tin tưởng thực lực chỉnh thể của Thanh Phong Kiếm Phái sau này, có thể có sự nâng cao nhảy vọt.
Lăng Thương Viêm mỉm cười, nói.
– Nghe nói ngươi lấy tu vi thập đoạn hậu kỳ, có thể đánh bại nửa bước Hóa Khí. Hơn nữa còn thu được vị trí trong Bách Cường Kiếm Viện. Ta đối với thực lực của ngươi cảm thấy rất tò mò. Rút kiếm ra, để ta xem thử kiếm thuật của ngươi một chút.
Thiếu niên con cháu vương thất lại đột nhiên bước tới một bước, trực tiếp đối diện với Sở Mộ, mở miệng nói lời gây sự, phong quang bắn ra bốn phía:
– Nếu như thực lực của ngươi có thể có được sự tán thưởng của ta, ta không ngại thu ngươi làm kiếm thị của ta.
Sở Mộ còn chưa có phản ứng gì, những người khác đã trợn trừng hai mắt, lộ ra vài phần không hài lòng. Người này mặc dù là con cháu vương thất, nhưng quá cuồng vọng. Không ngờ tuyên bố muốn Sở Mộ trở thành kiếm thị của hắn.
– Muốn động thủ cùng sư đệ ta, phải đánh bại ta trước rồi nói sau.
La Ngọc Phong bước qua một bước, rút ra thân kiếm nửa đoạn, nhìn thẳng vào đối phương, lạnh lùng nói.
– Ngươi…
Hai mắt thiếu niên vương thất nhìn La Ngọc Phong, trong đáy mắt hiện lên một tia xem thường. Hắn hơi lắc đầu mỉm cười nói:
– Mặc dù ngươi có tu vi nửa bước Hóa Khí, nhưng còn chưa đủ tư cách để ta ra tay.
– Ngươi…
Mặt La Ngọc Phong trắng bệch.
– Sư huynh, để ta tới xử lý.
Sở Mộ thản nhiên nói. Hắn nhìn về phía thiếu niên vương thất, hai mắt dần dần sáng ngời…
Mọi người đều tránh ra, tạo thành một mảnh đất trống, để Sở Mộ cùng thiếu niên vương thất này chuẩn bị đấu một trận.
Vẻ mặt đại tướng nghiêm túc đảo qua trên người Sở Mộ cùng thiếu niên vương thất, không có biểu tình gì. Lăng Thương Viêm lại chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt vân đạm phong khinh, khóe miệng cong lên, lộ ra ý cười rất nhỏ. Thật ra người của Thanh Phong Kiếm Phái, thần sắc lạnh lùng nghiêm túc, nhưng hình như vẫn có chút khẩn trương.
Hai mắt thiếu niên vương thất đặc biệt lóe sáng, giống như bóng đèn công suất lớn. Hắn chậm rãi rút kiếm ra. Kiếm của hắn cũng là Ngụy Kiếm Khí. Chỉ có điều không giống với Ngụy Kiếm Khí bình thường khác. Nhìn qua nó mỏng hơn, hình như rất nhẹ. Thân kiếm sáng ngời, có tầng tầng vằn nước, giống như thu thủy nhộn nhạo, đồng thời được mài vô cùng tinh xảo. Vừa nhìn đã khiến người ta biết nó có giá trị phi phàm.
Trong lúc nhẹ nhàng vung lên chuyển động, ở trong không khí lưu lại kiếm ảnh nho nhỏ, dường như muốn mê hoặc thị giác của người khác.
– Thanh kiếm này của ta vô cùng sắc bén. Ngụy Kiếm Khí tầm thường vẫn không có cách nào so sánh được với nó.
Thiếu niên vương thất dường như lẩm bẩm nói. Ngón trỏ trái và ngón giữa khép lại chậm rãi lướt ở trên thân kiếm. Ánh mắt hắn trở nên ôn nhu, giông như đang xoa lên da thịt của tình nhân. Chợt hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Mộ, có phong quang kinh người ép bắn ra.
Sở Mộ cũng không nói gì. Câu trả lời của hắn chính là rút kiếm ra, chỉ xéo xuống mặt đất, ánh mắt nhìn thẳng.
Tinh quang lợi hại phụt ra, va chạm trong hư không va, giống như bốn thanh lợi kiếm vô hình giao phong.
Một tiếng quát chói tai vang lên. Tư thế hào hùng, sát khí ép người. Thiếu niên vương thất xuất kiếm, một kiếm đâm ra. Kiếm quang sóng nước ngưng tụ thành một đường, sáng chói ép người khiến người ta không dám nhìn thẳng. Kiếm chưa đến, sự sắc bén đã thể hiện ra hết, xuyên thủng hư không xuyên thẳng đến. Kiếm quang đáng sợ ngưng luyện như thực chất, hung hãn lao về phía Sở Mộ.
Vừa ra tay, liền cho thấy trình độ kiếm thuật phi phàm. La Ngọc Phong còn xa mới có thể so sánh được. Cho dù là các trưởng lão Chưởng viện Thanh Phong Kiếm Phái cũng khiếp sợ không thôi. Trình độ kiếm thuật như vậy đã vượt qua bọn họ.
Không kiếm khí không sát chiêu, chỉ thuần túy là thi triển kiếm thuật.
Sở Mộ vừa nhấc mí mắt, một kiếm tiện tay vung lên chém ra. Kiếm quang ngưng luyện ở trên thân kiếm. Trong không khí bắn ra một đạo ánh sáng màu xanh nhạt hình cung, xé rách trời cao. Trong nháy mắt, ánh sáng màu xanh va chạm cùng kiếm quang sáng bạc của thiếu niên vương thất sáng.
Những tiếng leng keng chói tai vang lên. Trong lúc đó, những tia lửa bắn ra. Mọi người chỉ cảm thấy đồng tử run rẩy. Trong nháy mắt, hai kiếm quang với màu sắc khác nhau lại được đặc biệt ngưng luyện va chạm hơn mười lần. Hai bóng người đan xen. Tay phải vung lên mang theo vô số tàn ảnh.
Hai bóng người đan xen qua, nhanh chóng xoay người lại. Kiếm quang lại hồi sinh, một lần nữa va chạm. Vô số tia lửa bắn ra. Những âm thanh va chạm chói tai vang vọng xung quanh. Không khí nổ vang. Mắt thường có thể thấy được từng gợn sóng chấn động không ngừng khuếch tán. Giống như mặt nước yên tĩnh bị mười hòn đá đồng thời ném vào.
Mọi người ngừng thở, không dám thở một cái. Hai mắt mở to. Mỗi người rất sợ sẽ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Đại tướng với vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lại lóe ra tia sáng kỳ dị.
Thiếu niên vương thất có kiếm thuật làm sao, thực lực thế nào, hắn biết rất rõ. Cho dù là ở trong rất nhiều con cháu vương thất, cũng là một thành viên tương đối kiệt xuất. Ngoài dự liệu của hắn, một đệ tử kiếm phái hạ phẩm, không ngờ cũng có trình độ kiếm thuật như vậy, có thể cùng con cháu vương thất kiệt xuất đối đầu hơn mười kiếm không rơi xuống hạ phong.
Chương 254: Có hi vọng vô địch dưới Hóa Khí
Tuy rằng Lăng Thương Viêm cũng có chút kinh ngạc, nhưng không hề lộ ra chút nào. Hắn chỉ âm thầm kinh ngạc. Trình độ kiếm thuật của Sở Mộ, không ngờ cũng cao thâm như thế. Đánh giá của hắn đối với Sở Mộ lại tăng lên một chút.
Trong mảnh đất trống phạm vi mười thước, Sở Mộ cùng thiếu niên vương thất xuất kiếm giao đấu. Hai bên đã liên tục giao đấu hơn trăm kiếm. Khi hai bên va chạm với nhau, bắn ra vô số tia lửa cuồn cuộn, sáng chói mắt.
Thanh kiếm của thiếu niên vương thất mềm mại, rất nhanh đồng thời phong quang vô cùng. Mỗi một góc độ xuất kiếm lại khiến người ta khó có thể dự đoán được. Tiếng động phát ra cực khẽ, càng khó có thể cảm nhận. Nếu không phải Sở Mộ có xem kiếm cùng nghe kiếm đều đạt tới đại thành, chỉ sợ khó có thể chống đỡ.
Mà thế kiếm của Sở Mộ cũng đi mềm mại uyển chuyển. Tuy rằng tốc độ không bằng đối phương, lại càng chuyển động giống như tùy tâm sở dục, nhìn như vô chiêu thắng hữu chiêu. Mỗi một kiếm đều ngăn cản được đối phương xuất kiếm, làm cho đối phương vô công trở về, không thể không đổi chiêu ở trong nháy mắt.
Lại là mấy kiếm va chạm nhau, lực lượng khổng lồ bạo phát, sinh ra trùng kích đáng sợ. Hai bên bay nhanh về phía sau, cách xa nhau năm thước, cầm kiếm từ phía xa chỉ thẳng vào đối phương. Khí tức cuồn cuộn nghiền ép va chạm. Có luồng khí xoáy rất nhỏ xoay tròn.
Sở Mộ cùng thiếu niên vương thất đều hiểu rất rõ, đối phương cũng không lấy ra tất cả thực lực. Cho đến tận bây giờ, giao đấu chỉ thuần túy là giao phong trên phương diện kiếm thuật mà thôi.
Trong đáy mắt của thiếu niên vương thất mang theo chút hưng phấn cùng cảnh giác. Hắn đã thể hiện ra hết trình độ kiếm thuật của bản thân mình, lại vẫn không làm gì được Sở Mộ. Thậm chí hắn còn có một loại cảm giác khiến bản thân thấy hoang đường. Trên phương diện kiếm thuật, đối thủ của mình còn có giữ lại.
– Không thể như vậy được!
Thiếu niên vương thất khẽ lắc đầu, rất nhanh liền xua đi ý nghĩ hoang đường này. Trình độ kiếm thuật của hắn, ở trong rất nhiều con cháu vương thất đã đứng vào trước mười. Cho dù là người xếp hàng thứ nhất cũng sẽ không cao thâm hơn mình bao nhiêu.
Mà một đệ tử kiếm phái hạ phẩm lại có thể thuần túy giao phong trên phương diện kiếm thuật ngang hàng với mình. Chuyện này là không thể nói được. Phải biết rằng, một kiếm phái hạ phẩm so với toàn bộ vương thất, giống như một con kiến so sánh một người cường tráng, một ngón tay có thể dễ dàng bóp chết.
Toàn bộ vương thất có các loại tài nguyên, mà so với một kiếm phái hạ phẩm, chính là chênh lệch giữa trời và đất. Giữa hai bên không bất kỳ thứ gì có thể sánh bằng.
– Trình độ kiếm thuật của người này không tầm thường. Đã có tiêu chuẩn kiếm thuật đại sư.
Sở Mộ âm thầm nói, trong lòng có chút kinh ngạc, vì cái này con cháu vương thất là hắn đi tới thế giới này sau, sở đã từng thấy được trình độ kiếm thuật cao thâm nhất một người, cho dù là trước Tiêu Thiên Phong cùng hắn có chút chênh lệch.
Chỉ có điều, Sở Mộ mới vừa cùng hắn đấu kiếm. Hắn chỉ là lấy ra phần nhỏ thực lực mà thôi. Bằng không lấy thành tựu kiếm thuật Tông Sư của hắn, bên trong mười kiếm nhất định có thể đánh bại đối phương.
Sở dĩ cùng đối phương bất phân thắng bại, là bởi vì Sở Mộ muốn biết một chút, xem con cháu vương thất tu luyện kiếm thuật có uy lực rốt cuộc thế nào.
Thiếu niên vương thất đột nhiên đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu, thở ra nặng nề. Dường như hắn muốn loại bỏ những suy nghĩ không cần thiết. Toàn thân kiếm khí cuộn trào mãnh liệt, phong quang đáng sợ giống như sóng biển lao ra. Loại khí thế này khiến La Ngọc Phong cũng cảm giác gần như hít thở không thông. Cho dù là một vài trưởng lão của Thanh Phong Kiếm Phái tu vi yếu kém đều hiện lên một tia ngưng trọng.
Kiếm khí tinh thuần, tu vi kiếm khí hùng hậu. Cho dù La Ngọc Phong là nửa bước Hóa Khí vẫn không có cách nào sánh ngang. Mà thiếu niên vương thất này lại chỉ là tu vi thập đoạn đỉnh phong.
Hai mắt Sở Mộ sáng ngời, âm thầm kinh ngạc. Không hổ danh là người trong vương thất, tu luyện kiếm khí quyết tuyệt đối sẽ không kém hơn Thượng Nguyên kiếm khí quyết của mình. Thậm chí, còn có thể càng cao thâm hơn so với Thượng Nguyên kiếm khí quyết.
Nhưng cho dù như vậy, Sở Mộ cũng thản nhiên không khiếp sợ. Kiếm khí vận chuyển toàn thân, khí tức mạnh mẽ càng thêm sắc bén, nhanh chóng lan tràn đến trên giả Thanh Phong Kiếm. Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm.
– Tiếp theo, ta sẽ thi triển một thức sát chiêu cao giai, một lần quyết định thắng bại sau cùng.
Ánh sáng lợi hại trong mắt thiếu niên vương thất dần dần thu lại, khiến người ta cảm giác càng cường hãn hơn. Theo lời của hắn, kiếm khí quanh thân nhất thời giống như sóng lớn nặng nề cuộn trào mãnh liệt, dâng trào gào thét.
– Thập Trọng Lãng!truyện đao tu audio
Quát khẽ một tiếng, giống như biển gầm, thiếu niên vương thất xuất kiếm. Kiếm khí toàn thân dường như hóa thành kênh đào cuồn cuộn, giống như dòng nước lũ vỡ đê lao về phía Sở Mộ. Sóng sau theo sát sóng trước. Sóng trước chưa tan, sóng sau lại xô tới, hung mãnh vô cùng, cuồn cuộn truyền ra tiếng rít gào chói tai.
Trước mắt Sở Mộ dường như xuất hiện tầng tầng lớp lớp sóng lớn cuồn cuộn không ngừng tuôn trào mãnh liệt đến. Khí thế phi phàm. Mỗi đợt sóng biển gần như đều có uy lực sát chiêu kiếm thuật cao giai bình thường. Mười lần sóng biển tre già măng mọc mặc dù không cách nào đạt được trình tự sát chiêu kiếm thuật siêu giai, nhưng vẫn mạnh hơn so với uy lực sát chiêu kiếm thuật cao giai gấp mấy lần.
Đồng thời, Sở Mộ vẫn cảm giác được một loại chấn động giống như đã từng quen biết. Đó là ý cảnh chấn động. Nếu như không có đoán, phải là Thủy Chi Ý Cảnh.
Còn chưa Hóa Khí, đã lĩnh ngộ Thủy Chi Ý Cảnh. Đồng thời dựa vào cảm giác của Sở Mộ, ý cảnh này đã đạt tới hai thành. Người con cháu vương thất này quả thật không tầm thường.
Ý nghĩ chuyển đổi nhanh như tia chớp. Sở Mộ đã nghĩ ra được phải thi triển kiếm kỹ gì.
Toái Vân Kiếm Bạo!
Một kiếm vung lên chém ra. Mây trôi trong nháy mắt hội tụ lại. Mây trắng cuồn cuộn. Kiếm khí đáng sợ ở trong đó lấy phương thức kỳ diệu ngưng tụ xoay tròn va chạm. Đồng thời, Sở Mộ còn dung nhập hai thành Vân Chi Ý Cảnh.
Đại tướng vẻ mặt nghiêm túc chợt sắc mặt đại biến. Lấy tu vi của hắn, tất nhiên nhìn ra được Sở Mộ lĩnh ngộ hai thành Vân Chi Ý Cảnh. Hơn nữa cũng có thể nhìn ra vài phần huyền diệu cùng cao thâm của Toái Vân Kiếm Bạo.
Kiếm khí giống như hết đợt sóng này tới sóng khác nối đuôi nhau tới, cùng Toái Vân Kiếm Bạo trực tiếp trùng kích va chạm. Những tiếng ùng ùng vang lên. Tiếng nổ khủng khiếp chói tai vạn phần. Từng đợt kiếm khí tan vỡ nổ tung. Toái Vân Kiếm Bạo nổ tung vô số kiếm khí to bằng ngón tay, xuyên thủng hư không.
Hai đại sát chiêu cao giai va chạm. Thanh thế cực lớn. Vô số kiếm khí nổ tung, tạo ra dư âm. Sắc mặt La Ngọc Phong đại biến, vội vàng lui về phía sau hai bước. Thân thể La Cốc Kiệt khẽ run lên, vội vàng đánh bay, nghiền nát tất cả kiếm khí tới gần. Về phần đại tướng vương thất lại quát lạnh một tiếng, lấy âm thanh phá khí. Lăng Thương Viêm không chút sứt mẻ. Kiếm khí bắn nhanh đến trên người của hắn lại trực tiếp tan đi.
Chương 255: Xung đột! Người mới Thập Cường (1)
Bước chân Sở Mộ hỗn loạn, giống như liễu trong gió, tránh từng đạo kiếm khí bắn nhanh tới. Thiếu niên vương thất cũng bay nhanh về phía sau, trực tiếp né tránh.
Thập Trọng Lãng hoàn toàn bị nghiền nát. Toái Vân Kiếm Bạo còn hai đạo kiếm khí cuối cùng, bắn về phía thiếu niên vương thất. Đồng tử của hắn run lên, xuất kiếm, đánh nát hai đạo kiếm khí, thu kiếm vào vỏ.
– Ta thu hồi lời nói thu ngươi làm kiếm thị. Thực lực của ngươi rất mạnh. Hoàn toàn ngoài dự đoán của ta.
Thiếu niên vương thất nói, không còn vẻ gây sự như trước đó nữa. Nhưng trong giọng nói vẫn có một ngạo khí. Đó là do bẩm sinh. Bất chợt, chỉ thấy hắn khe khẽ thở dài, hình như có chút không cam lòng:
– Lúc này đây, ta thừa nhận, quả thực không đánh bại ngươi, là ta thua. Chỉ có điều, chỉ một lần này thôi. Giao phong chân chính còn chưa có bắt đầu. Nhớ kỹ tên của ta, Hoàng Phủ Trường Không.
– Ta rất chờ mong.
Sở Mộ thản nhiên trả lời. Hắn tin tưởng, thiếu niên vương thất này tuyệt đối còn có đòn sát thủ, Nhưng mình làm sao không phải chứ? Nếu thật sự là chém giết sinh tử, Sở Mộ tin tưởng chắc chắn, kẻ sống sót nhất định là mình.
– Có hi vọng vô địch dưới Hóa Khí.
Lăng Thương Viêm đột nhiên nói, âm thanh rất nhẹ, rơi ở trong tai mọi người lại giống như tiếng sấm vang rền. Vẻ mặt mỗi người đều kinh ngạc, nhìn Sở Mộ lại nhìn thiếu niên vương thất, không biết Lăng Thương Viêm nói là người nào?
– Sở Mộ, hi vọng ngươi mau chóng quay về Kiếm Viện.
Lăng Thương Viêm cũng không đưa ra bất kỳ giải thích nào. Thân hình hắn lóe lên, xuất hiện ở trên lưng của hắc kim ưng. Đại tướng vương thất và thiếu niên vương thất cũng nhanh chóng bay lên, rơi vào trên lưng của hắc kim ưng, điều động hắc kim ưng. Hai cánh hắc kim ưng mở ra, bụi nổi lên, bay khắp bầu trời. Nó bay thẳng tới chân trời. Trong chớp mắt, biến thành ba điểm đen nhỏ, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cảnh nội vương triều Đại Khôn, có núi tên là Hắc Giao. Có lời đồn trong núi có Hắc Giao sống, nên được đặt tên như vậy.
Dưới chân núi Hắc Giao, tại một mảnh đất trống có bóng người bay vọt. Kiếm quang lóe lên, kiếm khí ngang dọc. Không khí bị không ngừng phát ra âm thanh đáng sợ lợi hại, khiến da đầu tê dại.
Tiếng kim loại va chạm chói tai không ngừng chấn động khắp nơi. Không khí nổ mạnh. Vô số tia lửa bắn ra. Từng kiếm từng kiếm đâm ra chém giết, hung hãn vô cùng. Vô số kiếm khí ngang dọc. Mặt đất bị cứng rắn xuất hiện từng rãnh sâu tới ba thước. Cách đó không xa, một tảng đá lớn bị kiếm khí xẹt qua. Những tiếng rạn nứt rắc rắc vang lên.
Thần sắc của mỗi người đang đứng vây xem xung quanh đêu đại biến. Đồng tử cũng nhịn không được mà run rẩy.
– Thật đáng sợ… thực lực của mười người bọn họ thật sự cường hãn.
– Đúng vậy. Ta đã cho rằng ta rất lợi hại, thậm chí có thể dưới kiếm của kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhập môn chống đỡ ba mươi chiêu. Nhưng bây giờ nhìn lại, nếu như so sánh cùng mười người bọn họ, vẫn là chênh lệch quá lớn.
– Đương nhiên, Luyện Thanh Vân sư huynh trước đây không lâu đã tự tay trực tiếp chiến đấu, chém giết qua một kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhập môn.
Giọng nói này rõ ràng tràn ngập kiêu ngạo.
– Tránh mau!
Một tiếng thét kinh hãi vang lên. Mấy bóng người vội vàng tránh sang hai phía trái phải. Một đạo kiếm khí đáng sợ chém qua, mang theo hơi lạnh kinh người, trực tiếp xé rách không khí. Mặt đất cát đá bị nghiền nát, bắn đi.
Càng đáng sợ hơn chính là kiếm khí qua đi, trong không khí lưu lại vụn băng nhỏ. Cát đá vụn trên mặt đất lại biến thành vụn băng. Có thể thấy được hơi lạnh của một đạo kiếm khí vừa rồi.
Mấy người đúng lúc né tránh được, đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nghĩ mà kinh. Trên trán bọn họ có mồ hôi lạnh xuất hiện. Kiếm khí vừa rồi đặc biệt mạnh mẽ. Một khi bị đánh trúng, sẽ không chết. Nhưng hơn phân nửa sẽ phải bị thương. Đồng thời còn có thể bị hơi lạnh xâm nhập trong cơ thể, tạo thành tổn thương kinh mạch thậm chí tổn thương nội tạng do giá rét.
Mà người chém ra đạo kiếm khí băng hàn này chính là một nữ tử mặc trường sam tơ lụa màu xanh lạnh. Trên mặt trắng nõn như ngọc đầy sương lạnh. Quanh thân còn hàn khí đáng sợ quấn quanh. Trong tay hắn cầm Ngụy Kiếm Khí cũng có màu của băng lam. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tản ra vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Cùng nữ tử này giao chiến cũng là một nữ tử, toàn thân trường sam màu xanh lục tung bay, trường kiếm lục sắc. Kiếm thuật thi triển ra, giống như sóng nước nhộn nhạo bị gió thổi tới, va chạm cùng kiếm khí băng hàn của nữ tử lạnh lùng kia. Hai bên kiếm khí lặng lẽ không một tiếng động biến mất.
– Sư đệ, thực lực của mười người kia…
La Ngọc Phong đứng ở bên cạnh Sở Mộ, mở miệng nhỏ giọng nói. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ khiếp sợ và có chút cay đắng. Ban đầu hắn cho rằng trải qua ba tháng khổ luyện, lại có đầy đủ Tăng Khí Hoàn cung ứng, kiếm khí của bản thân càng hùng hậu, thực lực chỉnh thể tiến bước rõ ràng. Ở trong nửa bước Hóa Khí Cảnh, nhất định có thể ở xếp hạng cao.
Nhưng hiện tại vừa nhìn thấy mười người đang chiến đấu, hắn bị đả kích lớn. Cảnh giới của mười người kia đều là nửa bước Hóa Khí. Nhưng so với La Ngọc Phong, lại mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
– Đại sư huynh không cần tự coi nhẹ mình.
Sở Mộ thản nhiên nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mười người kia.
– Mười người bọn họ, có năm người là con cháu vương thất. Năm người đến từ chính kiếm phái thượng phẩm, từ nhỏ có vô số tài nguyên bồi dưỡng. Đồng thời thiên phú bản thân thuộc dạng nhất đẳng. Quan trọng hơn chính là bọn họ đều lĩnh ngộ ý cảnh, đồng thời đạt tới hai thành, tu luyện kiếm khí quyết và kiếm thuật càng không tầm thường. Bọn họ bây giờ chắc hẳn có thể trực tiếp giao đấu với kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhập môn bình thường mà không rơi xuống hạ phong.
– Mạnh như vậy sao?
Nghe được Sở Mộ nói vậy, miệng La Ngọc Phong há hốc, tràn ngập khiếp sợ. Nhãn lực của hắn không bằng Sở Mộ, chỉ thấy từng bóng người qua lại, kiếm quang va chạm kiếm khí ngang dọc, biết là giao chiến đặc biệt kịch liệt. Nhưng hắn lại không biết hư thực trong đó.
– Đúng rồi, sư đệ, so với mười người bọn họ, sư đệ thế nào?
La Ngọc Phong đột nhiên hỏi.
Khóe miệng Sở Mộ cong lên, hiện ra nụ cười khẽ. Hắn cũng không trả lời. Nhưng La Ngọc Phong đã biết đáp án.
Bọn họ nói chuyện với nhau rất khẽ. Những người bên cạnh chú ý cả vào cuộc giao chiến của mười người kia, cho nên hoàn toàn không để ý tới bọn họ.
Khi bọn họ đến nơi này, cuộc chiến đấu đã bắt đầu. Trưởng lão dẫn đường chỉ thoáng nhìn về phía bọn họ, nhưng không có ý định ngăn cản cuộc chiến đấu. Hắn chỉ nói cho bọn họ biết ở chỗ này chờ người của Đại Khôn Kiếm Phủ, sau đó liền dẫn đệ tử Hóa Khí Cảnh bay nhanh lên trên núi.
Đối với những trưởng lão này mà nói, mỗi năm lúc này chỗ này đều phát sinh một vài cuộc chiến đấu. Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Chỉ cần không xuất hiện tàn phế và chết, tất cả đều có thể.
Sau khi đám người Sở Mộ đến đây, cũng nghe được lời bàn tán của các đệ tử Kiếm Viện khác mới hiểu được tiền căn hậu quả cuộc giao chiến của mười người.