1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Chương 1838: Đầy bụi đất

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Chương 1838: Đầy bụi đất

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1838: Đầy bụi đất (Thượng)

– Sở Mộ, tiềm lực của ngươi hơn người. Nói không chừng không lâu sau đó sẽ trở thành chủ lực của chiến đội số tám.

Đổng Đình nói rồi nhìn về phía Thượng Quan Hoa.

– Thượng Quan Hoa, ngươi…

Đổng Đỉnh đánh giá từng người một, sau đó rời đi.

Kế tiếp tự nhiên là tiết mục mọi người mong chờ nhất, chọn lựa đội trưởng.

Thượng Quan Hoa và Hoa Diệp, hai người đều có thể trở thành đội trưởng mới. Bất quá rốt cuộc ai sẽ trở thành đội trưởng phải chờ Chiến bộ quyết định.

Dựa theo lệ cũ, trong vòng ba ngày sẽ có quyết định. Nhưng mà lúc này đã qua bảy ngày, Chiến bộ còn chưa có tin tức truyền tới. Mọi ngườicuũng không có nghĩ nhiều mà tiếp tục tu luyện.

Mãi tới nửa tháng sau, bỗng nhiên có một Kiếm giả lạ lẫm, gương mặt lạnh lùng đi vào trong khu của Chiến đội số tám, lạnh lùng quát một tiếng.

– Tất cả người của chiến đội số tám tập hợp.

Trong Chiến bộ của Kiếm Phong hào, bộ trưởng Duẫn Phong cùng với một Kiếm giả trung niên ngồi đối diện nhau.

– Ta đã nói rồi. Nếu như Mạc Phàm không có cách nào hàng phục đội viên của chiến đội số tám, như vậy ngươi phải dẫn hắn rời đi.

Duẫn Phong nói.

– Ta biết. Nếu như Mạc Phàm không có thực lực này, dùng tính cách kiêu ngạo của hắn, cũng sẽ không có mặt mũi nào mà ở lại.

Trung niên kia cười nói.

– Đúng vậy.

Duẫn Phong gật gật đầu, hắn là bộ trưởng Chiến bộ, rất rõ ràng tính tình của người Chiến bộ.

Như chiến đội số tám, Đổng Đình đột phá, đạt tới Niết Bàn cảnh, phải rời khỏi Kiếm Phong hào, đến Tài Quyết hào đưa tin, trở thành một thành viên của chiến bộ trong Tài Quyết hào. Chiến đội số tám trong Chiến bộ Kiếm Phong hào cũng phải chọn ra một đội trưởng mới.

Dựa theo lệ cũ, đội trưởng mới này phải sinh ra trong chiến đội này, là do chiến đội tự mình lựa chọn, sau đó công bố.

Cũng có ngoại lệ, có một đội trưởng mới xuất hiện, nhưng mà ví dụ này rất ít. Lần này không phải có một bằng hữu cũ trong quân không quan tâm tới mặt mũi yêu cầu thì Duẫn Phong cũng không đồng ý. Coi như đồng ý cũng có điều kiện.

Đó chính là tên độ trưởng Mạc Phàm mới xuất hiện kia cần phải thuyết phục được đội viên chiến đội số tám. Nếu không làm được, vậy thì tới từ đâu thì ngoan ngoãn chạy về chỗ đó.

– Ta là Mạc Phàm, từ giờ trở đi ta là đội trưởng của các ngươi.

Kiếm giả khuôn mặt lạ lẫm dùng ngữ khí lạnh nhạt nói.

Bộ dáng của hắn nhìn qua chưa đủ ba mươi tuổi. Nhưng mà số tuổi thực sự có lẽ vượt quá ba mươi tuổi. Tu vi là Tạo Hóa cảnh cửu trọng thên hậu kỳ. Giữa lông mày mang theo một tia cao ngạo, hẳn là xuất thân bất phàm. Hơn nữa bản thân lại có thiên phú hơn người, cho nên mới có loại hào khí này.

Chỉ là người chiến đội số tám đối với loại ngạo khí này không chút thoải mái nào.

Bọn hắn cũng không có tập hợp, mà nhìn Mạc Phàm. Sau khi nghe lời Mạc Phàm nói, cả đám nhìn nhau, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

– Đội trưởng mới không phải là Thượng Quan đội phó hoặc là Hoa Diệp đội phó hay sao?

Lâm Khải lẩm bẩm nói.

Thanh âm hắn không lớn, nhưng mà tất cả mọi người có thể nghe thấy rõ. Mạc Phàm nghe xong lập tức nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì thêm. Mà mắt đảo qua, quan sát từng đội viên trong chiến đội số tám.

Trước khi hắn tới bộ trưởng Duẫn Phong đã từng nói qua. Hắn biết đội trưởng đột nhiên từ trên trời rơi xuống như hắn không có khả năng thoáng cái nhận được sự tán đồng của các đội viên chiến đội số tám này.

– Không ủng hộ thì ta sẽ lấy thực lực đánh bại toàn bộ các ngươi, thuyết phục toàn bộ các ngươi.

Đây là ý nghĩ của Mạc Phàm, cũng là chuyện hắn định làm.

– Tại sao lại có một Kiếm Vương ngũ tinh cơ chứ?

Ánh mắt Mạc Phàm rơi vào trên người Sở Mộ, nhướng mày. Hắn đã cho rằng mình là đội trưởng của chiến đội số tám.

– Ta mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, nhưng mà chỉ là một Kiếm Vương ngũ tinh mà lại ở trong chiến đội của ta. Điểm này ta không cho phép, ngươi tự mình rời đi, hay là để ta trục xuất ngươi?

Lời nói của Mạc Phàm làm cho Sở Mộ nao nao, chợt, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Những đội viên khác trong chiến đội số tám, sau khi giật mình liên tục cười cười. Bọn hắn không phải là kẻ ngu, bọn hắn nhìn ra được đội trưởng Mạc Phàm mới tới này định lập uy. Mà người đầu tiên phải chịu chính là Kiếm Vương ngũ tinh như Sở Mộ.

Xem ra có thứ hắn ta không biết, trong chiến đội số tám này, Sở Mộ là người chói mắt nhất. Nếu như có ai cho rằng đối phương là một Kiếm Vương ngũ tinh thực sự, thì đó chính là tên ngốc, dại dột không có thuốc chữa.

Đương nhiên có lẽ cũng là do bộ trưởng Duẫn Phong cố ý không nói cho Mạc Phàm biết.

– Tuy rằng Sở Mộ là Kiếm Vương ngũ tinh, nhưng mà lại là một thành viên của chiến đội số tám, là huynh đệ của chúng ta.

Thượng Quan Hoa bước ra một bước, nói.

– Ngươi là ai?

Mạc Phàm nhìn về phía Thượng Quan Hoa, trong mắt lập lòe tinh mang.

– Đội phó chiến đội số tám – Thượng Quan Hoa.

Thượng Quan Hoa lạnh nhạt nói.Nguồn truyện audio

– Đội phó sao?

Khóe miệng Mạc Phàm nở nụ cười lạnh lùng.

– Ngươi đang chống đối mệnh lệnh của ta sao?

Mạc Phàm ngu xuẩn?

Hắn không có ngu, sở dĩ lựa chọn Sở Mộ làm người khai đao đầu tiên là có suy nghĩ của riêng hắn. Thượng Quan Hoa đứng ra, lại có thân phận đội phó, nhất định rất có uy vọng trong chiến đội số tám. Nếu như đánh bại Thượng Quan Hoa, muốn thuyết phục người của chiến đội số tám, đã dễ lại càng thêm dễ.

– Ta mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, nhưng mà muốn đùa giỡn uy phong, ngươi tìm nhầm chỗ rồi.

Thượng Quan Hoa lạnh lùng đáp lại.

– Xem ra ngươi định lĩnh giáo kiếm pháp của ta một chút rồi.

Hai mắt Mạc Phàm bắn ra tinh mang, xé rách không trung, bức thẳng tới Thượng Quan Hoa.

– Vậy để cho ta nhìn xem ngươi có tư cách này hay không.

Thượng Quan Hoa cũng lạnh lùng nói.

Coi như Hoa Diệp trở thành đội trưởng mới hắn cũng không có bất kỳ ý kiến nào. Trong lòng cũng không có một chút không thoải mái nào. Nhưng mà đột nhiên lại có một tên đội trưởng từ trên trời rơi xuống, khiến cho hắn cảm thấy rất là khó chịu.

Tăng thêm đội viên mới thì không sao, nhưng mà chức vị đội trưởng không có đơn giản như vậy. Một người không có bất kỳ cống hiến nào với chiến đội số tám lại muốn làm đội trưởng. Hắn ta coi chiến đội số tám là nơi nào chứ?

Mạc Phàm muốn dùng thực lực của mình thuyết phục người chiến đội số tám, Thượng Quan Hoa cũng muốn cho đối phương một đòn ra oai phủ đầu. Bởi vì hắn biết rõ, có một ít đội trưởng đột nhiên xuất hiện là tới đánh bóng một chút, sau đó sẽ rời đi.

Chương 1839: Đầy bụi đất (Hạ)

Loại người này rất có bối cảnh, mà đội phó trong chiến đội số tám không có bất kỳ bối cảnh gì. Đây là sự thực không có cách nào thay đổi. Cho nên chỉ có thể làm cho đối phương an phận một chút. Không nên hại chết đồng đội khi chấp hành nhiệm vụ.

Mọi người nhanh chóng tản ra, bọn hắn biết rõ Thượng Quan Hoa đội phó muốn phủ đầu đối phương. Về phần chuyện đội trưởng mới, đã tới, hơn phân nửa là chuyện đã quyết định. Coi như trong lòng bọn hắn không cam lòng thì cũng vô lực thay đổi.

– Mời.

Thượng Quan Hoa nói.

– Tiếp kiếm.

Mạc Phàm sẽ quát một tiếng, trường kiếm rời khỏi vỏ, tiếng long ngâm vang vọng, một kiếm bổ ra. Người theo kiếm mà đi, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đầu thương long, giống như đi dạo trên không trung vậy.

Chiêu thứ nhất trong Thương Long kiếm pháp, Thương Long xuất tuần.

Rầm rộ, mạnh mẽ, đại khí, khí thế hùng hồn. Thương Long xuất tuần, trong tiếng long ngâm, sắc mặt mọi người liên tục biến đổi.

– Không ngờ lại là kiếm pháp Thiên cấp.

Đám người Sở Mộ âm thầm kinh hãi không thôi.

Kiếm pháp Thiên cấp so với Kiếm pháp Địa cấp càng thêm mạnh mẽ. Số chiến công cần để đổi cũng dùng đơn vị chục vạn. Đám người Thượng Quan Hoa, Đổng Đỉnh không có năng lực đổi lấy.

Lai lịch của Mạc Phàm này khiến cho mọi người xem trọng một phần.

– Coi như là kiếm pháp Thiên cấp ta cũng sẽ đánh bại ngươi.

Thượng Quan Hoa hừ lạnh, xuất kiếm, kiếm quang như thiêm điện.

Luận tu vi, Thượng Quan Hoa còn hơn Mạc Phàm một tiểu cảnh giới. Tu vi của Mạc Phàm này là Tạo Hóa cảnh cửu trọng thiên hậu kỳ. Thượng Quan Hoa là Tạo Hóa cảnh cửu trọng thiên đỉnh phong. Lực lượng các phương diện khác thì tương đối cân đối. Chỉ có điều kiếm pháp Mạc Phàm thi triển ra là kiếm pháp Thiên cấp cấp thấp. Thượng Quan Hoa thì thi triển ra kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai, cho nên nhìn qua thực lực hơn kém không nhiều lắm.

Nhưng mà Thượng Quan Hoa thân kinh bách chiến, kinh nghiệm của hắn không phải là thứ mà một đệ tử thế gia như Mạc Phàm có thể so sánh nổi.

Kỳ thực Mạc Phàm cũng không tồi, hắn là thiên tài, thiên tài chính thức, kinh nghiệm lịch lãm rèn luyện phong phú. Chỉ có điều so với Thượng Quan Hoa vẫn còn có chút chênh lệch.

Sau một kích Mạc Phàm đã biết rõ, trên phương diện kinh nghiệm chiến đấu hắn không có bất kỳ ưu thế nào. Ưu thế duy nhất là hắn nắm giữ kiếm pháp Thiên cấp cấp thấp. Đây là thứ đối phương không có, cho nên hắn phải vận dụng ưu thế của mình, đánh bại đối phương. Tốt nhất là đánh bại nhanh gọn, đẹp mắt một chút. Như vậy mới có thể phát huy ra tác dụng thuyết phục tốt nhất.

Kiếm như Thương Long, tiếng long ngâm vang lên bất tận. Long văn được khắc trên thân kiếm của Mạc Phàm như sống lại, làm cho uy lực của kiếm pháp tăng lên.

Thanh kiếm mảnh trong tay Thượng Quan Hoa bay múa, đánh ra từng đạo kiếm hoa. Kiếm hoa lưu lại từng đạo tàn ảnh, mỗi một đạo đều có đủ uy lực kinh người. Từ bốn phương tám hướng bắn thẳng về phía Mạc Phàm.

Một khi Kiếm Vương cửu tinh buông tay chiến đấu, uy lực kinh người. Phong kiếm vô cùng sắc bén, Kiếm Vương thất tinh cũng không dám tới gần.

Đám người Sở Mộ lui về phía xa xa quan sát, quan sát trận chiến giữa hai người. Hoa Diệp nắm tay, hi vọng Thượng Quan Hoa chiến thắng. Như vậy tên đội trưởng mới tới này cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy nữa. Bọn hắn cũng không bị quấy nhiễu quá nhiều.

Mà mỗi đội viên trong chiến đội số tám đều giống hắn, đều hi vọng Thượng Quan Hoa có thể chiến thắng.

Thượng Quan Hoa vô cùng linh hoạt, chân đạp bộ pháp, như là hồ điệp bay lượn trên hoa, không ngừng né tránh kiếm pháp của Mạc Phàm, đồng thời thi triển Lưu Ảnh kiếm pháp phản kích. Lưu Ảnh kiếm pháp của hắn không bằng Thương Long kiếm pháp, nhưng mà lại chịu ảnh hưởng của kiếm pháp bản thân, cho nên Thượng Quan Hoa còn hơn Mạc Phàm này một chút.

Trong thời gian ngắn trận chiến này sẽ không chấm dứt. Trừ phi là vận dụng át chủ bài nào đó.

Chỉ là át chủ bài là đòn sát thủ, chỉ có lúc nguy cơ sinh tử mới có thể vận dụng. Loại chiến đấu như thế này cũng sẽ không đi vận dụng át chủ bài.

Sở Mộ nhìn vào không rời mắt, cấp độ của hắn hiện tại cũng đạt tới cấp bậc Kiếm Vương cửu tinh, chỉ là thiếu chút hỏa hầu chiến đấu với Kiếm Vương cửu tinh. Cho nên quan sát những Kiếm Vương cửu tinh khác chiến đấu đối với hắn mà nói, rất có lợi.

Mà lại quan sát hai tinh nhuệ trong Kiếm Vương cửu tinh như Thượng Quan Hoa và Mạc Phàm, càng là cơ hội khó có được.

Quan sát, so sánh với bản thân, còn phân tán tâm thần đem bản thân dung nhập vào trong đó. Giả thiết đối thủ của mình là Thượng Quan Hoa, hoặc là Mạc Phàm. Lúc đối mặt với kiếm pháp và công kích của bọn hắn, khi đó bản thân phải đối phó như thế nào.

Không thể nghi ngờ, làm chuyện này rất là tiêu hao tâm thần, bất quá Sở Mộ cảm thấy rất đáng.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến uy năng của kiếm pháp Thiên cấp. Thương Long rít gào, muôn hình vạn trạng, quả thực không phải là thứ mà kiếm pháp Địa cấp có thể so sánh nổi.

Giữa kiếm pháp Địa cấp và kiếm pháp Thiên cấp dường như không chỉ là chênh lệch lực lượng thiên địa, trong đó dường như còn có ảo diệu khác. Bấ tquas Sở Mộ không có kiếm pháp Thiên cấp, cũng không có tiếp xúc qua. Bởi vậy hắn cũng không rõ ràng cho lắm, chênh lệch kia rốt cuộc là cái gì…

Song phương đã kịch chiến được hai khắc, ngang tay. Lúc này kinh nghiệm phong phú, thân kinh bách chiến của Thượng Quan Hoa phát huy ra tác dụng, nhạy cảm nắm bắt được sơ hở xuất kiếm của Mạc Phàm, lập tức nắm lấy, phản kích mạnh mẽ.

Dưới một kiếm phản kích giống như đâm thủng hư không của Thượng Quan Hoa, Mạc Phàm biến sắc, vội vàng biến ảo kiếm chiêu. Chỉ là lúc này, một tia cơ hội cũng đã đủ quyết định thắng bại.

Kiếm của Thượng Quan Hoa xé rách vô số ảo ảnh, dừng lại trước cổ Mạc Phàm. Mà kiếm của Mạc Phàm còn cách Thượng Quan Hoa ba thốn.

– Ngươi othua.truyện tà tu audio

Thượng Quan Hoa lạnh nhạt nói, thu hồi kiếm của mình, tạo thành mấy đạo kiếm qua, thu kiếm vào vỏ.

Sắc mặt của Mạc Phàm hết sức khó coi, sau khi thu kiếm lập tức quay người, cũng không có rời khỏi khu của chiến đội số tám.

– Thượng Quan đội phó, hay lắm.

– Chức vị đội trưởng có lẽ ngươi nên đảm đương mới đúng.

Trong Chiến bộ của Kiếm Phong hào, bộ trưởng Duẫn Phong vẫn đang nói chuyện với trung niên kia. Bất quá trọng tâm cuộc nói chuyện lại không có liên quan tới chiến đội, mà là nói chuyện phiếm.

Lúc này cửa bên ngoài tự động mở ra, một người nhanh chóng bước tới.

– Tiểu Phàm, ngươi trở lại rồi sao? Sao vậy?

Trung niên kia nhìn lại, sau khi nhìn rõ người tới, lập tức cười hỏi. Chợt hắn lại nhướng mày, bởi vì sắc mặt của Mạc Phàm cũng không tốt.

Duẫn Phong cũng nhìn thấy, nhưng mà hắn chỉ cười cười, không có nói gì thêm.

Chương 1840: Trở thành đội phó (Thượng)

– Ta thua.

Mạc Phàm nói.

– Thua sao?

Trung niên này nhíu mày, rồi lại chợt giãn ra.

– Thua thì thua, không có người nào thắng bại hoặc thua mãi. Duẫn huynh, Tiểu Phàm đã thua, vậy dựa theo ước định, ta sẽ dẫn hắn rời đi.

– Không, Tam thúc, con không muốn đi.

Mạc Phàm nói.

– Vì sao?

Tam thúc trong miệng Mạc Phàm hỏi. Duẫn Phong cũng nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm, thầm suy nghĩ. Chẳng lẽ Mạc Phàm định làm trái với ý định trước đó?

Nếu như vậy hắn sẽ không đồng ý. Coi như hắn và phụ thân của Mạc Phàm có giao tình không tệ cũng không được.

– Con nghĩ rồi, con muốn gia nhập chiến đội số tám, trở thành một đội viên.

Mạc Phàm nói, ngữ khí rất là kiên định. Hắn bại dưới kiếm của Thượng Quan Hoa, mục tiêu của hắn là đánh bại Thượng Quan Hoa.

Mạc Phàm nói vậy khiến cho tam thúc hắn và Duẫn Phong khẽ giật mình, cũng không rõ ràng cho lắm. Chợt Duẫn Phong kịp phản ứng, hắn đã mơ hồ đoán ra được một chút.

Tam thúc của Mạc phàm cũng không phải là Kiếm giả tầm thường, hơi suy nghĩ một chút đã hiểu rõ trong đầu Mạc Phàm nghĩ gì. Bởi vì hắn biết rõ tích cách của Mạc Phàm. Một khi quyết định rất khó thay đổi. Mà hắn cũng không có thay đổi, có cản trở cũng là chuyện tốt.

– Duẫn huynh, đứa nhỏ Mạc Phàm này thiên phú không tồi, tâm tính cũng không kém, chỉ có một điểm tệ là quá mức háo thắng. Thuận buồm xuôi gió, ít khi bị ngăn cản, gặp trắc trở. Không bằng để nó ở lại đây, làm một đội viên bình thường vậy.

Tam thúc của Mạc Phàm truyền âm, không để cho Mạc Phàm nghe thấy lời hắn nói.

– Được.

Duẫn Phong suy nghĩ một chút lập tức đồng ý. So với làm đội trưởng, làm một đội viên bình thường bất quá chỉ là việc rất nhỏ.

Duẫn Phong đồng ý, Mạc Phàm đương nhiên được ở lại.

..

– Đội trưởng mới cái rắm, hung hăng càn quấy tới mấy còn không phải xám xịt chạy mất sao?

Lâm Khải nói, hắn là người hiếu chiến nổi danh trong chiến đội số tám.

– Vẫn là Thượng Quan Hoa đội phó lợi hại.

Thượng Quan Hoa cười cười, hắn có thể chiến thắng Mạc Phàm kia cũng không dễ dàng, nếu như kinh nghiệm chiến đấu của Mạc Phàm không sai biệt lắm với hắn, như vậy người chiến thắng trận này khó mà nói trước được.

– Kỳ thực câu nói kia của hắn với Sở Mộ, mới khiến cho ta kinh ngạc nhất.

Một Kiếm Vương bát tinh cười nói, những người khác cũng liên tục cười nói.

– được rồi, chuyện đã qua rồi. Thực lực cụ thể của Sở Mộ thế nào chỉ có chính chúng ta mới hiểu rõ, không cần phải tuyên truyền. Những người khác xem thường hắn cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.

Thượng Quan Hoa nói.

Có bị xem thường hay không kỳ thực Sở Mộ cũng không có bao nhiêu ý kiến. Bất quá chỉ là trò khôi hài nho nhỏ mà thôi, đã qua rồi thì cũng cho qua.

Nhưng mà lúc này cửa khu của chiến đội số tám lại mở ra, lại có một người bước tới.

– Là ngươi?

– Đây không phải là đội trưởng mới sao? Sao ngươi lại tới đây?

Lập tức có người hỏi, kỳ thực bọn hắn không biết ước định của Duẫn Phong và đối phương. Đánh bại Mạc Phàm cũng chỉ là một đòn ra oai phủ đầu mà thôi.

Chỉ là không nghĩ tới, vừa mới bị đánh bại không bao lâu, rời đi rồi lại một lần nữa trở lại, da mặt dường như rất dày, đương nhiên tâm chí cũng rất kiên đinh.

Bất quá sắc mặt xem ra không tốt chút nào. Nhất là sau khi nghe câu hỏi chẳng khác nào trêu chọc của các đội viên, sắc mặt Mạc Phàm càng thêm khó coi.

hít sâu một hơi, tự nhủ mục đích mình lưu lại. Quả thực theo như lời Tam thúc hắn nói, thuận buồn xuôi gió, ít bị ngăn cản, bị người khác khích bác khó tránh khỏi sẽ giận dữ, cũng may hắn còn có chút lý trí.

– Ta không phải là đội trưởng, mà là một đội viên bình thường.

Mạc Phàm hít sâu một hơi, đè uống lửa giận trong lòng, nói.

Mạc Phàm vừa mới nói xong, mọi người khẽ giật mình, có chút không rõ ràng lắm, rốt cuộc lại có chuyện gì nữa?

– Chuyện cụ thể các ngươi không cần phải biết. Nói ngắn gọn, từ nay về sau Mạc Phàm ta là một thành viên của chiến đội số tám.

Thanh âm của Duẫn Phong vang lên, cũng từ bên ngoài đi tới.

– Mặt khác, bởi vì đội trưởng tiền nhiệm đột phá tới Niết Bàn cảnh. Vị trí đội trưởng chiến đội số tám để trống. Cho nên ta tới tuyên bố đội trưởng mới của chiến đội số tám.

Vừa mới nói xong, Thượng Quan Hoa và Hoa Diệp hít thở có chút dồn dập, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng mà cũng đại biểu cho sự kích động trong lòng bọn hắn.

Những người khác cũng liên tục nhìn Duẫn Phong, chơ đợi hắn tuyên bố kết quả.

– Đội trưởng mới là…

Giống như cố ý làm cho mọi người chú ý tới mình, Duẫn Phong dừng lại một lát, nhìn thấy vẻ chờ mong trên mặt mọi người, lúc này hắn mới tiếp tục nói:

– Thượng Quan Hoa.

– Chúc mừng ngươi, Thượng Quan đội trưởng.

Duẫn Phong cười nói với Thượng Quan Hoa.

– Hi vọng dưới sự dẫn dắt của ngươi, chiến đội số tám ngày càng mạnh mẽ.

– Vâng, bộ trưởng.

Tim Thượng Quan Hoa đập nhanh hơn, thân thể thẳng tắp, mạnh mẽ đáp lại.

Ánh mắt Hoa Diệp tối sầm lại, có chút thất vọng, nhưng mà cũng nhanh chóng điều chỉnh tam tính. Hắn có làm đội trưởng hay không cũng chỉ có năm phần cơ hội, cũng không dám ôm hi vọng quá lớn. Lên làm tự nhiên sẽ thật cao hứng, làm không được cũng không có cách nào, chỉ có thể bình tâm tiếp nhận sự thực này.

– Thượng Quan Hoa đảm nhiệm chức vị đội trưởng, hắn vốn là từ đội phó đi lên, cho nên chức vị đội phó sẽ trống. Các ngươi thương nghị xem ai đảm nhiệm chức vị đội phó đây?

Duẫn Phogn nói.

– Sau khi thương lượng xong, Thượng Quan đội trưởng sẽ tới Chiến bộ nói cho ta biết.

– Sở Mộ, ba năm qua biểu hiện của ngươi rất không tồi.

Duẫn Phong nói với Sở Mộ, sau khi nói xong liền quay người rời đi.

– Chúc mừng. Thượng Quan Hoa đội trưởng, lần này ngươi phải mời khách.

– Chúc mừng, chức mừng, phải chiêu đãi bằng mỹ tửu, mỹ thực nha.

Các đội viên chiến đội số tám vây quanh Thượng Quan Hoa, ồn ào nói.

– Mời khách không thành vấn đề, đây là chuyện phải làm. Bất quá còn có một chuyện quan trọng phải hoàn thành trước. Về sau mới có thể chúc mừng được.

Thượng Quan Hoa cười nói.

– Chuyện gì?

Lâm Khải nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

– A Khải, đầu óc ngươi không dùng được rồi. Vừa rồi bộ trưởng vừa mới nói xong mà.

– Ồ? Tuyển chọn đội phó sao? Không thành vấn đề, ta chọn Sở Mộ.

Lâm Khải nói.

– Cứ bỏ phiếu lựa chọn đi.

Thượng Quan Hoa nói, cuối cùng phiếu ai nhiều nhất sẽ chọn người đó làm đội phó. Dù sao nhiều phiếu nhất là người có uy vọng cao nhất.

Trừ Mạc Phàm ra, đội viên khác lục tục bỏ phiếu cho người bọn họ lựa chọn. cuối cùng người được nhiều phiếu nhất có ba người, trong đó có Sở Mộ.

Chương 1841: Trở thành đội phó (Hạ)

Thượng Quan Hoa và Hoa Diệp cũng có thể bỏ phiếu, Thượng Quan Hoa bỏ phiếu cho Sở Mộ, Hoa Diệp thì bỏ phiếu cho người khác.

Mạc Phàm luôn đứng ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt. Trải qua chuyện trước đó, hiện tại căn bản hắn không có cách nào thoáng cái dung nhập vào trong chiến đội số tám này được. Cũng không có cách nào làm cho mọi người thoáng cái tiếp nhận hắn, đối đãi hắn như đồng bạn. Nếu không có một màn trước đó, hiện tại hoặc ít hoặc nhiều hắn cũng có cảm giác dung nhập vào trong đoàn thể.

Bất quá đối với chuyện này Mạc Phàm không thèm để ý. Mục đích ở lại của hắn chỉ có một, đó là đánh bại Thượng Quan Hoa chứ không hơn.

Sau khi thống kê, cuối cùng kết quả cũng có. Sở Mộ nhận được mười lăm phiếu. Hai người khác một người được mười phiếu, một người được chín phiếu, không nhiều bằng Sở Mộ.

– Sở Mộ nhận được mười lăm phiếu, vượt lên đầu. Như vậy đội phó thứ hai của chiến đội số tám chúng ta là Sở Mộ.

Cuối cùng Thượng Quan Hoa tuyên bố.

– Chúc mừng ngươi, Sở đội phó.

Các đội viên lại tiếp tục chúc tụng một phen.

– Tốt rồi, là hai chuyện tốt như vậy, đáng để chúc mừng.

– Đúng vậy, quả thực nên chúc mừng một chút.

Mọi người cao hứng bừng bừng nói.

– Một Kiếm Vương ngũ tinh không ngờ lại đảm nhiệm chức vị đội phó. Xem ra ta ở lại chiến đội số tám là quyết định sai lầm.

Một đạo thanh âm lạnh lùng, lại có chút âm dương quái khí vang vọng. Mọi người nhìn lại, hóa ra là Mạc Phàm.

– Cũng không có ai mời ngươi gia nhập chiến đội số tám, ngươi muốn đi thì hiện tại có thể đi được rồi.

Lâm Khải là người đầu tiên phản bác.truyện ma

Mạc Phàm dường như không nghe được lời Lâm Khải nói, hắn nhìn về phía Sở Mộ, chân bước ra, bước về phía Sở Mộ.

– Ta không phải là đội trưởng, cho nên không có quyền quyết định ngươi ở hay đi. Nhưng mà làm một thành viên của chiến đội số tám, ta cho rằng ngươi không có tư cách đảm nhiệm chức vị đội phó.

Mạc Phàm nói, không thèm để ý tới lời nói của Lâm Khải.

– Mạc Phàm, chiến đội số tám này không chào đón ngươi.

Thượng Quan Hoa nhướng mày, ngăn ở trước mặt Mạc Phàm, lạnh lùng nói.

– Đội trưởng, ta là một thành viên của chiến đội số tám. Đây là chuyện được bộ trưởng Duẫn Phong đồng ý, cho nên ngươi có phản đối cũng vô dụng.

Khóe miệng Mạc Phàm nở nụ cười vui vẻ, ngạo nghễ nói.

– Cho nên với tư cách là đội viên của chiến đội số tám, ta không hài lòng với thực lực của đội phó. Vì vậy ta chỉ điểm muốn khiêu chiến đội phó.

– Ngươi muốn gây chuyện đúng không?

Lâm Khải cả giận nói, những đội viên khác cũng tức giận. Đều dùng vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm.

– Các ngươi nghĩ như thế nào cũng được, nhưng hiện tại ta là một thành viên của chiến đội số tám. Ta có quyền lợi đưa ra yêu cầu, một Kiếm Vương ngũ tinh làm đội phó. Ta cho rằng không có tư cách, cho nên ta muốn khiêu chiến.

Mạc Phàm không sợ hãi một chút nào.

– Khiêu chiến thì sao?

Sở Mộ lạnh nhạt hỏi, đã bị chỉ đích danh khiêu khích, đương nhiên hắn sẽ không né tránh, làm như không thấy.

– Rất đơn giản, ngươi thua thì chứng minh ngươi không có tư cách đảm nhiệm chức vị đội phó.

Mạc Phàm nói.

– Ngươi vô sỉ ta đã thấy, nhưng mà chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy.

Lâm Khải nói.

– Một Kiếm Vương cửu tinh lại đi tuyên bố khiêu chiến một Kiếm Vương ngũ tinh. Nói ra chẳng khác nào ném đi thể diện của chiến đội số tám chúng ta.

– Không quản các ngươi nói gì đều không thể thay đổi sự thực, ta muốn khiêu chiến.

Da mặt của Mạc Phàm không ngờ lại dày vượt quá ý định của mọi người.

– Bất quá ngươi là Kiếm Vương ngũ tinh, có thể được mọi người chọn làm đội phó, nhất định có chỗ hơn người. Nhưng mà cân nhắc tới việc tu vi của ngươi kém ta quá lớn, không công bằng với ngươi. Nh ư vậy đi, chỉ cần ngươi có thể ngăn cản ba kiếm của ta, ta sẽ cho rằng ngươi có tư cách đảm nhiệm chức vị đội phó này.

Mọi người nghe vậy sắc mặt liên tục biến đổi, cố nín cười. Mạc Phàm lại cho rằng bọn họ cho rằng Sở Mộ không có cách nào ngăn cản ba kiếm của hắn.

– Ngươi khiêu chiến, ta thua mất đi chức vị đội phó. Như vậy ta thắng ngươi sẽ trả cái gì đây?

Sở Mộ hỏi ngược lại.

– Ngươi có thể nói ra bất kỳ thứ gì, chỉ cần ta có là được.

Mạc Phàm nói, hắn cho rằng Sở Mộ tuyệt đối không thể nào đối kháng được ba kiếm của hắn.

– Ta thấy kiếm pháp Thiên cấp của ngươi không tệ.

Sở Mộ nói.

– Đó là chuyện không có khả năng, Thương Long kiếm pháp tuyệt đối không truyền ra ngoài. Không có cách nào dùng ba kiếm đánh bại ngươi, ta sẽ đưa cho ngươi một môn kiếm pháp không kém hơn Địa cấp cao giai.

Mạc Phàm nói.

– Một lời đã định.

Sở Mộ nói.

– Chúng ta làm người làm chứng.

Những người khác nói, bộ dáng vô cùng chờ mong.

Các đội viên chiến đội số tám rất tự giác lùi lại, nhường khoảng trống cho Sở Mộ và Mạc Phàm.

Vẻ mặt bọn hắn không chút biểu tình, nhưng mà khóe mắt thi thoảng lại tiết lộ suy nghĩ trong lòng bọn hắn hiện tại, rất hoạt kê, cười rất đã. Bọn hắn đều nghĩa tới một việc, khi Mạc Phàm chính thức giao thủ với Sở Mộ, phát hiện ra một Kiếm Vương ngũ tinh không được Mạc Phàm đặt vào trong mắt như Sở Mộ lại có thực lực chống lại tinh anh Kiếm Vương cửu tinh, khi đó không biết vẻ mặt Mạc Phàm sẽ đặc sắc như thế nào.

Suy nghĩ một chút, có một loại cảm giác khó hiểu xông lên đầu, khiến cho bọn hắn vô cùng chờ mong sắc mặt của Mạc Phàm đại biến.

– Sở đội phó, ngươi nên cố gắng một chút, cố chống đỡ được ba chiêu a.

Lâm Khải hô lớn, mọi người hiểu rõ ý tứ trêu chọc trong lời nói của hắn. Chỉ có một mình Mạc Phàm hiểu sai, cho nên hắn mới thản nhiên cười nói:

– Yên tâm đi, ta sẽ kiếm hạ lưu tình.

– Vậy thì làm phiền ngươi.

Đột nhiên Sở Mộ cảm thấy rất im lặng

Vốn hắn cảm thấy Mạc Phàm này rất là cao ngạo, nhưng mà hiện tại hắn lại phát hiện ra, đối phương không những cao ngạo, thậm chí còn cao ngạo tới mức vô tri.

– Ngoại trừ kiếm pháp Thiên cấp cấp thấp như Thiên Long kiếm pháp ra ta còn kiếm pháp Địa cấp khác. Ba chiêu, ta sẽ dùng kiếm pháp Địa cấp cao giai chiến với ngươi.

Mạc Phàm nói, trong lòng của hắn thực sự không coi Sở Mộ là đối thủ. hắn cảm thấy dùng Thương Long kiếm pháp đối phó với Sở Mộ, thực sự đã quá để mắt tới Sở Mộ.

Sở Mộ có thể đứng trong chiến đội số tám, thậm chí được lựa chọn làm đội phó, nhất định là có chỗ hơn người. Nhưng mà Mạc Phàm nghĩ, coi như người này có chỗ hơn người, cùng lắm là tiềm lực tốt một chút. Không có khả năng dùng tu vi Kiếm Vương ngũ tinh đối kháng với Kiếm Vương cửu tinh. Trên thực tế, Sở Mộ có thể dùng cấp độ Kiếm Vương ngũ tinh đối kháng với Kiếm Vương thất tinh thì Mạc Phàm đã cảm thấy rất là không tồi rồi.

Chương 1842: Kiếm pháp vô danh

Có một ít thiên tài luôn cao ngạo, trước khi không tận mắt nhìn thấy, hắn luôn cảm thấy, người khác coi như là thiên tài cũng không hơn hắn là bao.

Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.

– Tùy ngươi.

Sở Mộ nói.

– Hi vọng tới lúc đó ngươi đừng có mượn cớ là được.

– yên tâm đi, Mạc Phàm ta sao có thể vì một Kiếm Vương ngũ tinh mà kiếm cớ, huống chi..

Trên mặt Mạc Phàm hiện lên nụ cười mỉa mai:

– Cũng không cần.

Vẻ mặt Sở Mộ lạnh nhạt, trong lòng bình tĩnh.

Kiếm của Mạc Phàm rời khỏi vỏ, có một tiếng rít gào vang lên, kiếm quang như ẩn như hiện, phảng phất như hóa thành một đầu cự mãng bay lên trời, uốn lượn giữa không trung, như thiểm điện đáp xuống.

Môn kiếm kỹ Địa cấp cao giai này kỳ thực là trụ cột của Thương Long kiếm pháp, nó gọi là Thương Mãng kiếm pháp.

Tuy rằng chỉ thi triển Thương Mãng kiếm pháp Địa cấp cao giai, nhưng Mạc Phàm cũng toàn lực ra tay, không có một chút lưu tình nào.

Rõ ràng hiểu kiếm pháp Thiên cấp, lại dùng kiếm pháp Địa cấp đi đối phó với đối thủ. Đây là một loại miệt thị. Miệt thị trên tâm lý với Sở Mộ, khiến cho các đội viên của chiến đội số tám âm thầm tức giận không thôi.

Sở Mộ là đội phó của chiến đội số tám bọn họ, là đồng bọn sinh tử của bọn hắn, là huynh đệ tốt. Có người miệt thị huynh đệ bọn hắn như vậy, bảo sao bọn hắn không giận cơ chứ?

Vô luận miệt thị hay không, cũng không làm dao động nội tâm Sở Mộ được.

Đón kiếm pháp như đầu cự mãng từ trên không đáp xuống của Mạc Phàm, thân thể Sở Mộ như mũi tên bắn ra. Ngũ Tương kiếm rời khỏi vỏ, một kiếm thuận tay chém ra, khí tức sắc bén tràn ngập, kiếm quang như nước mùa thu, quét ngang không trung.

Thu Thủy trường thiên.

Thu Thủy Trường Thiên dưới thân kiếm Sở Mộ xé rách đầu cự mãng, khiến cho Mạc Phàm cả kinh. Hắn ý thức được thực lực của Sở Mộ chỉ sợ so với tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn một ít. Hắn lạnh lùng quát một tiếng, thi triển chiêu thứ hai của Thương Mãng kiếm pháp, cự mãng xé ngang trời, cái đuôi đáng sợ quật tới, ngay cả hư không dường như cũng bị nghiền nát.

Tiếng kiếm minh vang lên, phong lôi bắt đầu khởi động, ba mươi hai kiếm lập tức đánh tới, đánh tan cái đuôi kia.

Kiếm pháp của Mạc Phàm lại lần nữa biến đổi, trong lúc cự mãng rít gào, lập tức quấn quanh Sở Mộ, muốn xoắn giết Sở Mộ. vào thời khắc mấu chốt này, thân thể Sở Mộ giống như thiên thạch rơi xuống, Ngũ tương kiếm liên tục thi triển Cuồng Phong khoái kiếm và Phong Lôi tam thập nhị kiếm, ngăn cản Cự mãng phản kích.

Mũi chân điểm nhẹ mặt đất, nhanh chóng bứt về phía sau. Sở Mộ nhìn về phía Mạc Phàm đang xông tới, định thi triển chiêu thứ tư trong Thương mãng kiếm pháp, hắn mở miệng nói một câu:

– Ba kiếm đã qua.

Mạc Phàm biến sắc, thân thể dừng lại, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hai mắt có tinh mang đáng sợ lập lòe, giống như muốn đâm thủng Sở Mộ vậy. vô luận thế nào hắn cũng thật không ngờ, bằng vào thực lực Kiếm Vương cửu tinh cường đại của hắn, không ngờ lại không có cách nào đánh bại một Kiếm Vương ngũ tinh trong ba kiếm.

– Không có khả năng.

Mạc Phàm quát, trong lúc nhất thời hắn khó có thể tiếp nhận được sự thực này.

– ba kiếm đã qua, chẳng lẽ ngươi muốn trốn nợ?

Lâm Khải lạnh lùng quát, các đội viên khác của chiến đội số tám cũng dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm.

Trong lòng Mạc Phàm chấn động, sắc mặt có chút trắng bệch, lúc này mới kịp phản ứng.

– Không, ta khinh thường quịt nợ, ba kiếm đã qua, dựa theo ước định, trong vòng ba kiếm không có cách nào đánh bại ngươi, coi như ta thua.

Nói xong Mạc Phàm hất tay lên, một tờ giấy mỏng bay ra, nhanh chóng xoay tròn, xé rách không khí, phát ra tiếng rít đáng sợ khiến cho da đầu người ta run lên, bắn về phía Sở Mộ.

Mọi người biến sắc, bọn họ đều nhìn ra được trong trang giấy này có rót kiếm ý và lực lượng quy tắc của Mạc Phàm, còn có kiếm nguyên… tất cả lực lượng hỗn tạp, tạo thành một thể, càng ẩn chứa huyền diệu trong đó, rất là đáng sợ.

Đồng tử Sở Mộ co rút lại, Ngũ tương kiếm chém ra, trong tích tắc quỹ tích của kiếm biến đổi, lập tức biến hóa vài chục lần. Điểm vào hư không, lực lượng rót vào, ảnh hưởng tới tốc độ bắn tới và tốc độ xoay tròn của trang giấy. Cũng tiêu trừ lực lượng bên trên trang giấy.

Ngón tay trái duỗi ra rồi kẹp lấy, nhẹ nhàng kẹp lấy tờ giấy kia.

Đây là một tờ giấy trắng rất mỏng, chất liệu rất là đặc biệt, cảm xúc khi cầm vào rất tốt. Bên trên có một ít văn tự, cũng có đồ án hình người cầm kiếm.

– Hằng Kiếm thế…

Sở Mộ đảo qua, nhìn thấy ba chữ bên trên lập tức cảm thấy kỳ quái.

– Mạc Phàm, chỉ là một trang giấy, bằng vào chút nội dung bên trên ngươi đã muốn dùng làm tiền đặt cược sao?

Lâm Khải liếc mắt nhìn, cười lạnh nói.

– Một trang giấy? Không có kiến thức.

Mạc Phàm lạnh lùng cười cười.

– đó là chiêu thứ nhất của một môn kiếm pháp vô danh, môn kiếm pháp vô danh kia được một trưởng lão Chu Kiếm bộ của Kiếm Thần điện đánh giá là kiếm pháp Thiên cấp. Cho dù chỉ có một chiêu, giá trị của nó cũng không kém hơn kiếm pháp Địa cấp cao giai, thậm chí so với kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai còn tốt hơn.

Mọi người nghe xong, liên tục giật mình.

Chu Kiếm bộ của Kiếm Thần điện, đây chính là một bộ chuyên môn nghiên cứu kiếm pháp. Người bên trong trên phương diện kiếm pháp đều có tạo nghệ cao thâm. Đối với kiếm pháp có lĩnh ngộ rất sâu. Nhất là trưởng lão, tạo nghệ trên phương diện kiếm pháp càng hơn xa Kiếm giả tầm thường.

Từ khi Cổ Thần giới phát triển tới nay, Kiếm giả nhân tộc vô số, cũng có người kinh tài tuyệt diễm sáng tạo ra vài kiếm pháp kinh tài tuyệt diễm. Bởi vì có một chút nguyên nhân mà trở nên không trọn vẹn, sau khi được hậu nhân tìm kiếm được, uy lực cũng không có cách nào phát huy ra toàn bộ.

Trải qua Chu kiếm bộ nghiên cứu, có kiếm pháp được tu bổ toàn bộ, có kiếm pháp thì không thể nào tu bổ.

Kiếm pháp trên trang giấy này đã được trưởng lão Chu Kiếm bộ đánh giá là kiếm pháp Thiên cấp, giá trị của nó đương nhiên sẽ không kém hơn kiếm pháp Địa cấp cao giai, thậm chí là Địa cấp đỉnh giai. Dựa theo ước định, Mạc Phàm xuất ra chiêu kiếm pháp này cũng xem như không bội ước.

Chỉ là mọi người không khỏi nghi hoặc, nếu như là kiếm pháp có tiềm lực như vậy, sao Mạc Phàm này lại lấy ra làm tiền đặt cược chứ?

Ở trong này nhất định có nguyên nhân nào đó mà mọi người không biết được.

Gương mặt Mạc Phàm lạnh lùng, kỳ thực trong lòng lại rất cao hứng. Sở dĩ hắn xuất ra chiêu kiếm pháp này là có hai nguyên nhân.

Bởi vì môn kiếm pháp vô danh này, tuy rằng tiềm lực rất cao, thậm chí còn hơn Thương Long kiếm pháp. Nhưng mà môn kiếm pháp này chỉ có chiêu thứ nhất mà thôi, chính là Chiêu Hằng kiếm thế, đây là nguyên nhân thứ nhất.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 27 phút trước
Bản này CV khoảng 1170 chap nhé, bản dịch 1617 chap em và 1 bạn nữa trong nhóm dịch PNT hồi đó tụn em bán độc quyền rùi anh ^^. Bán xong tụn em xóa hết luôn rồi còn đâu :)
https://audiosite.net
Bản này nếu tớ không nhầm bên TQ đợi đó dính bản quyền...hồi đó làm nghiêm lém...! Bộ này chính xác khoảng gần 1k6 chương là full đã được chuyển thành audio nhé bạn :)nếu bạn cần mình sẽ cố gắng upload audio trong rạng sáng mai nhé ..^^! - còn truyện chữ để mình đình huy nhé nếu cậu ý còn sẽ up lại cho bạn nhé :)
https://audiosite.net
Lam 2 giờ trước
Cho xin truyện chữ với, trên mạng toàn đến chương 1117 là hết
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
bạn đợi khoảng 30p nhé mình nhớ hà thu có bản sơ cua đã up trên youtube ...)để mình alo bạn ý upload lên luôn cho bạn :)^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn đã thông báo đã cập nhật lại 34 (thiếu chương 821 đến 840 )Mình cũng up thêm 60 tập nhé ..!!
https://audiosite.net
Tranban 3 giờ trước
Fix lại bộ này đi
https://audiosite.net
Đã chuyển bộ truyện này sang bên singapore nhé chư vị ...!Tụn mình đang có gắng khôi phục di chuyển :), rất mong các bạn bớt chứt thời giản like và share để ủng hộ tụn mình nhé ..!
https://audiosite.net
do trụ sở bên us dạo này chán quá :(
https://audiosite.net
haizz minhfh đâu có muốn do trụ sở bên mỹ dạo này kém kinh khủng :(giờ chuyển sang singapore ... đâu hết cả đầu vụ này ...!giờ về us còn không cho zô để lấy dữ liệu mới nhục bạn a` :(
https://audiosite.net
tung 7 giờ trước
sao không nghe đc thế ad
https://audiosite.net
Tuấn 11 giờ trước
Hôm qua còn nghe đc xong tới tối hết nghe đc luôn .