Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 1763: Chém giết Nghiêm Huy
❮ sautiếp ❯Chương 1763: Chém giết Nghiêm Huy (Hạ)
Nếu như có thể, Sở Mộ tất nhiên càng thiên về loại thứ nhất.
Chỉ có điều, hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc, chỉ có thể tận tâm tận lực.
– Theo ta lâu như vậy, còn không ra sao?
Bỗng nhiên, Sở Mộ thu hồi tư tưởng, thản nhiên nói. Bốn phía xung quanh lại yên tĩnh một mảnh, lặng lẽ không một tiếng động, giống như Sở Mộ đang tự nói với mình.
– Quả nhiên thật sự có bản lĩnh. Xem ra ngươi ở bên trong Ngũ Hành Kiếm Tông, tuyệt đối không phải là đệ tử chân truyền bình thường.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Bất chợt, liền có một bóng người, dường như từ trong bóng tối hiện thân, xuất hiện chỉ cách Sở Mộ có hơn trăm mét. Không ngờ đó chính là ca ca của Nghiêm Phong, đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông.
– Ta sẽ cho ngươi một lần cơ hội. Giao ra hai mươi vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, dập đầu nhận sai, ta tha cho ngươi một mạng chó.
Nghiêm Huy lạnh lùng uy hiếp nói.
– Hi vọng đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông sẽ không khiến cho ta thất vọng.
Sở Mộ nhẹ giọng nói. Bàn chân hắn có chút dùng sức đạp một cái xuống mặt đất. Cơ chân bắn ra, di chuyển, bạo phát ra lực lượng đẩy mạnh thân thể, giống như mũi tên rời khỏi dây cung bắn ra. Ngũ Tương Kiếm thuận thế chém lên.
Hành động của Sở Mộ khiến cho Nghiêm Huy thoáng ngẩn ra. Hắn trăm vạn lần thật sự không ngờ được, chỉ là một đệ tử thân truyền của Ngũ Hành Kiếm Tông cũng dám xuất kiếm đối với mình.
Bất chợt Nghiêm Huy thản nhiên mỉm cười. Hắn vẫn chưa để Sở Mộ vào trong mắt, hung hãn xuất kiếm. Một kiếm đâm ra, kiếm giống như lưu quang, chớp mắt liền rọi sáng bốn phía xung quanh, tốc độ không gì sánh nổi, đâm về phía Sở Mộ. Hắn muốn một kiếm giết chết.
Phong Lôi bắn ra một kiếm, nhanh chóng bá đạo mãnh liệt, cho thấy thành tựu kiếm pháp kinh người của Nghiêm Huy. Điều này khiến cho trong lòng Sở Mộ thầm rùng mình. Hắn không dám coi thường, chém ra một kiếm. Sau đó hắn không hề dừng lại, tốc độ tăng vọt lên ba phần. Trong lúc cơ bắp chuyển động, lực lượng càng mạnh mẽ hơn, giống như núi lửa bạo phát.
Nơi này là Vô Kiếm Luyện Ngục, vốn chính là một nơi giết người không cần lý do nào. Thời điểm đối mặt với nguy cơ, lại không cần phải lo lắng tới hậu quả gì. Điều duy nhất chính là giết mà thôi.
Không giết người sẽ bị người giết. Đây là một đạo lý đơn giản.
Bởi vậy, Sở Mộ và Nghiêm Huy hoàn toàn không nương tay. Mỗi một kiếm chém ra, đều lấy mục đích giết chết đối phương.
Không có kiếm ý, kiếm nguyên và lực quy tắc, chỉ dựa vào khí lực cùng kiếm pháp thuần túy, phạm vi ảnh hưởng cũng không lớn. Bọn họ chém giết gần người, từng chiêu từng thức, đều hung hiểm tuyệt luân.
Hai kiếm va chạm, trong đó có tia lửa bắn ra. Lực lượng mạnh mẽ bạo phát. Sở Mộ chỉ cảm thấy mình khó có thể đối phó được với lực lượng trên thân kiếm của Nghiêm Huy. Trong lòng hắn biết, Nghiêm Huy này tất nhiên dùng không ít tinh nguyên. Ở trên phương diện khí lực và lực lượng, hắn đã vượt lên trước mình. Đương nhiên, nếu như giải phong, khí lực của Nghiêm Huy chưa chắc đã mạnh hơn bản thân mình.
Kiếm mạnh mẽ phát ra. Lợi kiếm phá không chém tới. Từng kiếm từng kiếm đều muốn đoạt mạng.
Nghiêm Huy sát ý lẫm liệt, bộ dạng không giết được Sở Mộ thề không bỏ qua. Nhưng Sở Mộ cũng không phải dễ giết được như vậy. Kiếm pháp hắn sắc bén, phản ứng nhanh chóng, đối với ứng dụng lực lượng rất độc đáo. Trong lúc nhất thời, hai bên khó có thể phân ra thắng bại.
Sắc mặt hai người lạnh lùng, ở đáy mắt lưu chuyển tinh quang. Càng chém giết bọn họ càng tận sức tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Không khí xung quanh đều bị nghiền nát. Kiếm phong xẹt qua. Kiếm phong mang theo sự sắc bén đáng sợ, chém xuống mặt đất cứng rắn, lưu lại từng vết rõ ràng thẳng tắp, giăng khắp nơi.
Cao thủ chân chính, cho dù các loại lực lượng bị áp chế, không có cách nào vận dụng, dưới kiếm phong vung lên, vẫn có đầy đủ lực sát thương đáng sợ.
Một phen chiến đấu kịch liệt. Trận đánh diễn ra đã lâu, hai bên không ngờ không phân ra thắng bại. Nhưng Sở Mộ đã nắm chắc được ưu thế của mình cùng ưu thế của đối phương.
Trên phương diện khí lực, hắn và đối phương có chút chênh lệch. Trên phươgn diện kiếm pháp, thành tựu hình như không khác biệt lắm. Kì thực vẫn có chút chênh lệch. Thời gian đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông này tiến vào Vô Kiếm Luyện Ngục, không biết nhiều hơn so với mình bao nhiêu lần.
Như vậy, Sở Mộ liền có ý nghĩ.
Trong lúc cơ bắp toàn thân chấn động, hắn vận dụng lực lượng chấn động. Ngũ Tương Kiếm trong tay chấn động theo. Hắn thi triển ra chiêu thức của Phong Lôi Tam Thập Nhị Kiếm.
Gió gào thét, sấm chớp mưa bão. Gió nổi lên sấm dậy. Sấm gió cuộn trào mãnh liệt, dung nhập lực lượng chấn động, khiến cho uy lực của Phong Lôi Kiếm Pháp này tăng hơn gấp mấy lần.
Chỉ vừa tiếp xúc, sắc mặt Nghiêm Huy chợt đại biến. Hắn chỉ cảm thấy một lực lượng không có cách nào kháng cự chấn động mạnh mẽ đánh thẳng tới. Kiếm trong tay hắn thiếu chút nữa tuột tay bay ra. Hắn vội vàng nắm chặt. Lực lượng chấn động mạnh mẽ trùng kích bàn tay cánh tay khiến hắn cảm giác tê dại.
Tuy rằng lập tức vận dụng phương pháp giảm bớt lực, nhưng kiếm trong tay vẫn bị Sở Mộ đánh nát. Ánh mắt Sở Mộ ngưng trọng. Ngũ Tương Kiếm tiến quân thần tốc, không chút lưu tình.
– Dừng tay!truyện ma
Nghiêm Huy kinh hãi vạn phần, vội vàng hô to. Đồng thời bước chân hắn di chuyển, thi triển ra bộ pháp thần kỳ nào đó, bay nhanh về phía sau.
Nghiêm Huy thi triển ra bộ pháp vô cùng huyền diệu. Mỗi một bước lui về phía sau khoảng cách rất ngắn, nhưng tốc độ cực nhanh. Đồng thời có quy luật đặc thù nào đó, không ngờ khiến cho Sở Mộ tiến quân thần tốc phải đánh ra một kiếm thất bại.
Sở Mộ đã sớm có lòng giết chết Nghiêm Huy, làm sao có thể sẽ bỏ qua cho Nghiêm Huy. Bàn chân hắn đạp một cái, tăng nhanh tốc độ bắn tới.
Vút vút vút. Hắn chém ra ba kiếm liên tục, thượng trung hạ, phong kín đường né tránh của Nghiêm Huy. Nhưng Nghiêm Huy vẫn thi triển bộ pháp. Bộ pháp này quả thực thần diệu. Không ngờ hắn nhiều lần nguy hiểm lại ở trong khe hở từng kiếm của Sở Mộ lướt qua.
Cảm giác được Sở Mộ khó chơi cùng cường đại, Nghiêm Huy sinh ra tâm tư muốn lùi bước. Hắn thi triển bộ pháp, nhanh chóng lui về phía sau, dự định lúc đó sẽ thoát đi, quay về doanh địa gọi những sư huynh đệ khác của Dạ Minh Kiếm Tông, liên thủ chém giết Sở Mộ.
Thời khắc tâm niệm vừa chuyển, Nghiêm Huy đã muốn rời đi.
Bỗng nhiên, Ngũ Tương Kiếm tuột tay bắn ra. chiêu thức ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Huy. Dưới tình huống không có cách nào né tránh, hắn bị Ngũ Tương Kiếm trực tiếp đâm vào thân thể.
Chương 1764: Nửa bước (Thượng)
Không chết, nhưng cũng bị thương. Thời khắc thân thể hắn dừng lại, Sở Mộ bay người lên. Tay phải giả chộp lấy, tránh một kiếm phản kích của Nghiêm Huy. Hắn nắm chuôi kiếm Ngũ Tương Kiếm, xoay tròn lắc một cái lại rút ra. Tay trái nắm lại nặng nề đánh ở trên ngực của Nghiêm Huy. Lại một kiếm xẹt qua, chém giết.
– Ngươi…
Dù thế nào Nghiêm Huy cũng không nghĩ ra, mình sẽ chết ở dưới kiếm của Sở Mộ như vậy. Hắn trợn trừng hai mắt vẻ mặt không cam lòng, sau đó ngã xuống đất.
Sở Mộ thở hổn hển mấy cái. Trận chiến này thật khó khăn. Chỉ cần có chút vô ý cuối cùng người chết có khả năng chính là mình. Chỉ có điều cuối cùng, là mình thắng.
Không thể không nói, sau khi các loại lực lượng bị áp chế, trong lúc các kiếm giả chém giết, mặc dù không có hoa lệ không có hoành tráng, lại vẫn kinh tâm động phách.
Thực lực Nghiêm Huy rất mạnh. Sở Mộ hi vọng phần thu thập, tàng trữ của hắn phong phú!
Lấy chiếc nhẫn không gian của Nghiêm Huy xuống, cũng lấy cả kiếm của hắn đi. Đó là một thanh thánh kiếm thượng phẩm. Nói cách khác, bản thân Nghiêm Huy là một Kiếm Vương cao cấp.
Nếu như ở bên ngoài Vô Kiếm Luyện Ngục, chống lại Nghiêm Huy, Sở Mộ chỉ có một con đường chết. Ngay cả chạy trốn cũng không thể. Nhưng ở bên trong Vô Kiếm Luyện Ngục, Nghiêm Huy lại chết ở dưới kiếm của Sở Mộ.
Sở Mộ không thể không cảm thán.
Cất xong chiến lợi phẩm, Sở Mộ nhanh chóng rời khỏi đó. Không bao lâu, sẽ có ma thú luyện ngục ngửi được mùi máu tươi đến đây. Thi thể của Nghiêm Huy sẽ trở thành thức ăn trong bụng của ma thú luyện ngục, hủy thi diệt tích.
Sở Mộ vừa bay nhanh khỏi đó, bản thân vừa khôi phục thể lực. Liên tục vài lần vận dụng chấn động lực lượng, khiến cho Sở Mộ cảm thấy cơ bắp có cảm giác đau đớn giống như bị xé rách. Hắn biết, đây là bởi vì khí lực của mình không có cách nào chịu được lực lượng chấn động liên tục bạo phát mấy lần.
May là có khống chế, không dùng tới vận dụng lực chấn địa. Bằng không lúc này khí lực căn bản không có cách nào chịu được.
Nếu như lúc này lại gặp phải ma thú luyện ngục, hắn sẽ dữ nhiều lành ít.
bởi vì nhiều lần cùng thánh kiếm thượng phẩm của Nghiêm Huy va chạm, Ngũ Tương Kiếm xuất hiện nhiều lỗ hổng.
Tuy rằng Ngũ Tương Kiếm thuộc cực phẩm trong các thánh kiếm hạ phẩm, luận về mức độ cứng rắn cùng phong quang, không thua gì so với thánh kiếm trung phẩm. Nhưng không có cách nào so sánh được với thánh kiếm thượng phẩm.
Mà đây chỉ so sánh với thánh kiếm thượng phẩm bình thường. Nếu như cực phẩm trong những thánh kiếm thượng phẩm, chỉ sợ Ngũ Tương Kiếm đã sớm bị chặt đứt. Dù sao không có kiếm nguyên phòng hộ.
Sở Mộ không đi men theo con đường lúc tới. Bởi vì trên con đường lúc tới, hắn từng chém giết không ít ma thú luyện ngục, máu và thịt của ma thú tất nhiên sẽ hấp dẫn các ma thú luyện ngục khác tới gần.
Không dám có chút phân tâm nào, Sở Mộ từng bước một đi tới phía trước. Hắn cố gắng hết mức khiến cho bước chân đặt nhẹ, không gây ra bất kỳ động tĩnh gì.
Không thể không nói, vận khí của hắn thật tốt. Khi hắn quay về doanh địa Thiên Kiếm, không ngờ không gặp phải bất kỳ con ma thú luyện ngục nào, cũng không có gặp phải những kiếm giả khác.
Tiến vào doanh địa Thiên Kiếm, Sở Mộ trực tiếp đi tới gian phòng giải phong. Hắn lại một lần nữa giao nộp mười vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, tiến vào bên trong gian phòng giải phong. Sở Mộ không biết, thời điểm hắn vừa đi vào doanh địa Thiên Kiếm tiến thẳng về phía gian phòng giải phong, hắn đã bị người theo dõi.
– Không ngờ hắn lại không chết?
Nghiêm Phong kinh ngạc nhìn Sở Mộ:
– Lẽ nào đại ca không có tìm được hắn? Chắc vậy. Bằng không lấy thực lực của đại ca, tất nhiên có thể giết chết hắn.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Nghiêm Phong có một cảm giác lo sợ, bất an. Một ý niệm xuất hiện. Nhưng hắn lại không muốn thừa nhận.
Bên trong gian phòng giải phong, tất cả lực lượng của Sở Mộlại một lần nữa được khôi phục.
Bản nguyên tương mộc sinh cơ bừng bừng dâng trào ra khắp toàn thân. Chỉ thời gian mấy lần hít thở ngắn ngủi, tất cả thương thế đều khép lại. Sở Mộ lại một lần nữa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Hắn nhanh chóng lấy ra chiếc nhẫn không gian của Nghiêm Huy. Nghiêm Huy đã chết, dấu vết thần niệm bên trong tự động tiêu tan. Thần niệm của Sở Mộ dễ dàng xông vào trong đó. Nhất thời hắn vui mừng bất ngờ.
Không hổ danh là đệ tử thân truyền của Dạ Minh Kiếm Tông, thế lực cấp chúa tể tinh hệ. Số lượng thu thập, tàng trữ thật sự phong phú. Chỉ riêng về Nguyên Đan hạ phẩm, không ngờ đạt tới hơn một trăm ba mươi vạn. Thậm chí còn có cả Nguyên Đan trung phẩm Sở Mộ chưa từng thấy qua, cũng có tới mười vạn.
Một Nguyên Đan trung phẩm, trên lý thuyết chẳng khác nào mười hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Mười vạn Nguyên Đan trung phẩm, trên lý thuyết giống như là một trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Nhưng rất ít người sẽ cầm Nguyên Đan trung phẩm đi đổi Nguyên Đan hạ phẩm.
Không nói gì khác, chỉ cần là thu hoạch Nguyên Đan, đã khiến Sở Mộ cảm thấy vui mừng bất ngờ. Nghiêm Huy này ở trong số các đệ tử thân truyền của Dạ Minh Kiếm Tông, nhất định không phải là người tầm thường.
Bất kể như thế nào, tất cả tài phú của Nghiêm Huy đều đã biến thành của Sở Mộ.
Ngoại trừ hơn một trăm ba mươi vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm và mười vạn hạt Nguyên Đan trung phẩm ra, Sở Mộ còn chiếm được tám khối tinh nguyên, kích cỡ không khác với khối bản thân hắn đã dùng lúc trước là mấy. Mặt khác còn có một thanh thánh kiếm thượng phẩm.
Sở Mộ rút kiếm ra, phong quang lạnh lẽo, giống như một tia lạnh điện. Không ngờ là cực phẩm trong các thánh kiếm thượng phẩm. Chỉ thấy trên thân kiếm có khắc cổ văn: Tử Điện.
– Kiếm tốt.
Sở Mộ nhìn kỹ một hồi, không nhịn được gật đầu không ngừng.
Đáng tiếc. Bây giờ mình không có khả năng vận dụng được thánh kiếm thượng phẩm. Chỉ có thể tạm thời cất lại. Sau vài hôm nữa, chờ tới lúc mình đột phá đạt được Kiếm Vương cao cấp, liền có thể vận dụng.
Thu hồi thanh kiếm Tử Điện, Sở Mộ lại lấy ra mấy quyển sách lụa. Chất liệu của mấy quyển sách lụa này không tầm thường, nước lửa bất xâm, đao kiếm khó tổn thương. Không ngờ đó chính là võ học.
Có hai quyển là công pháp tu luyện. Hai quyển là kiếm pháp, một quyển lại là bộ pháp.
Sở Mộ không thấy quyển công pháp nào. Bởi vì bản thân hắn tu luyện Thần Hoang Kiếm Quyết. Đó là công pháp Thần cấp. Cho dù ở Cổ Thần Giới, công pháp Thần cấp cũng rất ít.
Hai quyển kiếm pháp này thật ra cũng khiến Sở Mộ vui mừng bất ngờ. Trong đó có một quyển là kiếm pháp Địa cấp hạ giai. Tên của nó là kiếm pháp Vân Khiên Vụ Nhiễu. Một quyển lại là kiếm pháp Địa cấp trung giai, tên là Kinh Lôi Toái Vân.
Chương 1765: Nửa bước (Hạ)
Kiếm pháp Vân Khiên Vụ Nhiễu liên quan cùng ba loại lực lượng thiên địa phong thuỷ vân. Kiếm pháp Kinh Lôi Toái Vân lại liên quan đến ba loại lực lượng thiên địa phong lôi vân. Trên phương diện ý nghĩa, nghiêm khắc mà nói, Sở Mộ có tư cách tu luyện. Đáng tiếc, áo nghĩa vân của hắn còn không có thành công lột xác trở thành quy tắc vân.
Hiện tại việc cấp bách chính là lĩnh ngộ kiếm lực trước tiên, sau đó lại khiến áo nghĩa Hỏa áo nghĩa Thổ lột xác trở thành lực quy tắc. Lực mây sẽ được đặt ở phía sau. Chỉ có điều Sở Mộ vẫn có thể lật xem, tìm hiểu về hai môn kiếm pháp, tu luyện kiếm chiêu trong đó.
Chỉ là hắn không có cách nào ở lại lâu bên trong gian phòng giải phong. Sở Mộ lập tức thu đồ, nhìn về phía một quyển sách lụa cuối cùng. Một quyển bộ pháp.
Nửa bước!
Hai chữ, nổi ở trên giấy. Đây là môn bộ pháp phẩm cấp đạt tới Địa cấp đỉnh giai!
Phân chia của Cổ Thần Giới đối với công pháp không giống với ở thế giới Thái Cổ, Địa cấp đỉnh giai đã là võ học rất cao.
Môn bộ pháp này có tên là nửa bước, khiến cho Sở Mộ cảm thấy mừng rỡ. Bởi vì hắn đang thiếu một môn bộ pháp.
– Nói vậy đây là bộ pháp được Nghiêm Huy trước đó sử dụng.
Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng. Lúc trước đánh một trận, Nghiêm Huy thi triển ra bộ pháp tinh diệu, thiếu chút nữa để cho hắn chạy trốn.
Nếu không phải cuối cùng Sở Mộ bất ngờ đánh ra một chiêu khiến Nghiêm Huy phải buông kiếm, Nghiêm Huy tất nhiên sẽ chạy trốn về doanh địa Thiên Kiếm.
Ngoại trừ Nguyên Đan tinh nguyên và Tử Điện Kiếm cùng với võ học ra, còn có một vài đan dược v.v. Số lượng thu thập, tàng trữ có chút phong phú. Thật sự không tệ.
Hiện tại, mấy thứ này đều biến thành đồ của Sở Mộ.
Đã đến giờ, Sở Mộ cũng rời khỏi gian phòng giải phong. Lần này, hắn g không lập tức rời khỏi doanh địa Thiên Kiếm, mà giao nộp một vạn Nguyên Đan hạ phẩm, thuê một gian phòng. Đến lúc đó tẩm bổ thêm một chút.
Sau khi tiến vào trong gian nhà, cửa đóng lại, Sở Mộ lấy ra từng tinh nguyên để dùng. Khí tức mát lạnh tràn ngập toàn thân. Thân thể hắn không ngừng được cường hóa. Sau hơn mười hơi thở, cảm giác mát lạnh biến mất. Sở Mộ hoạt động vài cái, chỉ cảm thấy khí lực của mình quả thực được cường hóa, tương đối rõ ràng.
– Tinh nguyên quả nhiên là đồ tốt.
Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn muốn đạt được càng nhiều tinh nguyên, để nâng cao thực lực của bản thân, có sự trợ giúp rất lớn.
Sau đó, hắn liền lấy ra hai quyển kiếm pháp, cẩn thận đọc từng quyển một, tìm hiểu nội dung quan trọng trong đó.
Lực sát thương trực tiếp của kiếm pháp Địa cấp hạ giai Vân Khiên Vụ Nhiễu chỉ thắng được kiếm pháp Nhân cấp đỉnh giai một ít mà thôi. Trọng điểm ở chỗ biến đổi kỳ ảo. Khi thi triển ra, có thể quấy nhiễu được tầm mắt thậm chí thần niệm, khiến người ta giống như đưa thân vào trong mây mù, khó có thể làm ra phán đoán chính xác.
Về phần kiếm pháp Kinh Lôi Toái Vân là kiếm pháp chủ lực sát thương, trọng điểm ở một chữ… nát
Một kiếm vừa ra, thiên vân vỡ nát, lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Sở Mộ chỉ tìm hiểu sơ bộ ra hai nội dung quan trọng của môn kiếm pháp, vẫn chưa đi sâu. Bởi vậy hắn chỉ tốn hai ngày mà thôi. Nếu như muốn hoàn toàn tìm hiểu ra được nội dung quan trọng của hai môn kiếm pháp này, tối thiểu phải tốn thời gian gấp mười lần mới được.
Tốt nhất vẫn là tìm hiểu tu luyện môn bộ pháp kia.
Sở Mộ tạm thời thu hồi hai môn kiếm pháp, lấy ra bộ pháp Địa cấp đỉnh giai. Hai chữ lớn màu bạc nổi ở trên bìa.
Nửa bước!truyện Linh Dị
Sở Mộ mở mặt bìa ra, chỉ thấy trên trang đầu tiên hiện ra quy tắc chung.
Trong một tấc vuông, tiến lui thành thục!
Nhìn như đơn giản bình thản, lại có khí thế hùng hồn.
Trong một tấc vuông, tiến lui thành thục.
Sở Mộ lại mở ra trang thứ hai, xem nội dung chính ở trên đó. Đầu tiên hắn đọc nhanh qua một lượt, sau đó lại lật lại từ đầu. Mỗi chữ mỗi câu đều xem kỹ, từ từ tìm hiểu.
Ngoại trừ chữ viết ra, tất nhiên còn có hình vẽ tương ứng có thể xem. Văn hay tranh đẹp. Người trong bức tranh còn có điểm đỏ đường đỏ dẫn dắt, biểu thị phương thức tuyến đường phát lực v.v, dễ dàng tìm hiểu hơn.
Tiện lợi như vậy, lấy ngộ tính của Sở Mộ, có thể nhanh chóng tìm hiểu ra nội dung quan trọng trong đó.
Sau khi ghi nhớ hết tất cả nội dung của nửa bước, ở bên trong gian nhà này, bàn chân Sở Mộ bước ra, tu luyện lên môn bộ pháp Địa cấp đỉnh giai nửa bước này.
Hắn cũng không biết môn bộ pháp là võ học của Dạ Minh Kiếm Tông, hay võ học do bản thân Nghiêm Huy nhận được. Bất kể nói thế nào, hiện tại Sở Mộ đều đang tu luyện.
Nửa bước thì nửa bước, bước một tấc vuông. Một tấc vuông như thế nào, trong lòng Sở Mộ hiểu rất rõ.
Tuy rằng còn không có luyện thành, nhưng Sở Mộ đã biết, môn bộ pháp nửa bước này, là một môn bộ pháp đặc biệt thực dụng. Tác dụng của nó sẽ không thể hiện trên việc chạy trên đường, mà là thể hiện ở trong chiến đấu.
Giữa một tấc vuông, nhảy nhót xê dịch, trước sau trái phải, né tránh phản kích đều có thể.
Không gian ở bên trong gian phòng này thật ra không lớn. Nếu như tu luyện bộ pháp khác, không gian tất nhiên là không đủ. Nhưng để tu luyện nửa bước, lại có vẻ dư thừa
Sở Mộ ngay trong phạm vi một thước, không ngừng hoạt động hai chân, hoặc trái hoặc phải hoặc trước hoặc sau hoặc tiến hoặc lui. Nửa bước phát lực chủ yếu tập trung ở trên hai chân. Thân thể chỉ có chút phối hợp, cũng không quan trọng.
Hình vẽ tương ứng ở trên uyển sách lụa, ghi rõ tuyến đường cùng điểm yếu đều tập trung ở trên hai chân, có chút phức tạp.
Nếu như kiếm giả bình thường muốn tu luyện nửa bước, chắc chắn phải bỏ ra thời gian tương đối dài mới được. Ví dụ như Nghiêm Huy, tu luyện nửa bước đều phải mất nhiều năm, thậm chí còn chưa đạt được tới tiểu thành.
Đối với Sở Mộ mà nói, nửa bước này lại cực kỳ thích hợp với hắn. Nguyên nhân bởi vì hắn tu luyện lực lượng chấn động, khống chế đối với bắp thịt của bản thân, các kiếm giả khác không có cách nào so sánh. Lại thêm ngộ tính của bản thân mấy chục năm thấm nhuần, sớm đã đạt đến một đỉnh phong một cực hạn.
Dưới sự khống chế có ý thức, bắp chân Sở Mộ hết lần này tới lần khác bị chấn động với tần suất thấp, bước chân tự nhiên lướt về phía trước, tiêu hao một chút thể lực. Càng tu luyện tiếp, Sở Mộ càng cảm nhận được chỗ tinh diệu của môn bộ pháp này. Hắn tin chắc, nếu như có thể luyện môn bộ pháp này đến đại thành, thực lực của bản thân, nhất định sẽ tăng cường lên rất nhiều, thích hợp chiến đấu hơn.
Từ khi bắt đầu tu luyện, Sở Mộ càng lúc càng quen thuộc. Trong lúc tiến lui đều ở bên trong một tấc vuông. Khoảng cách giữa mỗi một bước, hoặc dài một chút hoặc ngắn một điểm, không phải là trường hợp cá biệt…
Chương 1766: Tự nghĩ ra tấc kiếm (1)
Sở Mộ xuất thân Chấn Thiên Lưu, ngoại trừ kiếm thuật ra, am hiểu nhất, chính là lực chấn động
Nửa bước cùng lực chấn động, có chút liên quan. Đối với các kiếm giả khác mà nói, nhập môn giống như lạch trời. Nhưng đối với Sở Mộ mà nói, nhập môn dễ dàng vô cùng.
Một vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, thuê nhà mười ngày. Ngoại trừ hai ngày đầu dùng để tìm hiểu hai môn Địa cấp kiếm pháp ra, còn lại tám ngày, hắn đều sử dụng để tu luyện nửa bước.
Sở Mộ có ngộ tính hơn người, khả năng nắm giữ đối với lực lượng chấn động vượt xa vô số người. Liên tục tám ngày khổ luyện, khiến cho Sở Mộ trên trên phương diện nắm giữ đối với nửa bước, đã vượt qua được Nghiêm Huy. Hiện tại cái hắn thiếu chính là áp dụng cho trường hợp thực chiến, sử dụng thực chiến tới kiểm nghiệm thành quả tu luyện.
Rời khỏi căn nhà, đầu tiên Sở Mộ đi tới phòng rèn kiếm, sử dụng nửa ngày tốn một ít Nguyên Đan, sửa chữa lại Ngũ Tương Kiếm. Hắn tính xong xuôi sẽ rời khỏi doanh địa Thiên Kiếm. Nghiêm Phong ở phía xa nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ. Trong lòng hắn, dự cảm xấu càng lúc càng thêm mãnh liệt. Đã qua mười ngày, ca ca của hắn Nghiêm Huy lại vẫn chưa về. Thật sự có gì đó không ổn.
Ý nghĩ quay cuồng, Nghiêm Phong xoay người rời khỏi.
Sở Mộ không nhìn thấy Nghiêm Phong. Bởi vì tất cả lực lượng bị hạn chế, dẫn đến ngũ giác của hắn cũng bị ảnh hưởng rõ rệt. Với khoảng cách khá xa, tuy rằng ngờ ngợ cảm giác được có người nhìn chăm chú vào mình, nhưng hắn không biết là ai.
Mang theo ý nghĩ thử nửa bước, có chút hưng phấn, Sở Mộ nhanh chóng rời khỏi doanh địa Thiên Kiếm. Hắn lại một lần nữa đi vào trong luyện ngục.
Ngũ giác tăng lên tới cực hạn. Bbốn phía xung quanh có chút gió thổi cỏ lay, tất cả đều bị Sở Mộ cảm giác được.
Tiến sâu vào Vô Kiếm Luyện Ngục tầng thứ tư, đi về phương hướng cánh cửa vòng xoáy tầng thứ năm, Sở Mộ không tận lực tạo ra động tĩnh gì, cũng không có tận lực thu lại tiếng bước chân của mình. Tất cả thuận theo tự nhiên vậy.
Đi tới một hồi, hắn quả nhiên gặp phải hai con ma thú luyện ngục, là hai người sói luyện ngục.
Nếu là trước đây, gặp phải ba người sói luyện ngục ở tầng thứ tư, Sở Mộ nhất định phải tránh. Một đấu một hắn không khiếp sợ. Một đấu hai, rất nguy hiểm. Bởi vì người sói luyện ngục tầng thứ tư càng mạnh mẽ hơn so với người sói luyện ngục tầng thứ ba càng mạnh mẽ.
Nhìn thấy thân hình bọn chúng càng cao lớn và cường tráng cơ bắp hơn, còn có lông u ám với móng vuốt sắc bén, đã biết những người sói luyện ngục này không dễ chọc vào.
Nhưng ma thú luyện ngục càng cường đại, xác suất ngưng tụ tinh nguyên lại càng lớn.
Ở trong các ma thú luyện ngục, ma thú luyện ngục cường đại nhất Sở Mộ gặp được hiện tại chính là người sói luyện ngục.
Người sói luyện ngục có khứu giác vô cùng nhạy bén. Chúng sớm phát hiện ra Sở Mộ. Chúng hú lên một tiếng ngao ô, một trái một phải chạy như điên tới. Khí tức hung thần đánh thẳng tới, khiến cho da đầu Sở Mộ có cảm giác tê dại.
Ngũ Tương Kiếm được rút ra khỏi vỏ. Tuy rằng sau khi được chữa trị, không tốt như trước đây, nhưng cũng sẽ không chênh lệch quá lớn. Miễn cưỡng có thể phá rách được lớp da của người sói luyện ngục.
Người sói luyện ngục bạo phát, tốc độ nhanh kinh người. Khoảng cách trên mười thước, chỉ có thời gian mấy lần hít thở ngắn ngủi chúng đã vượt qua, móng vuốt sắc bén giơ ra, ánh sáng rét lạnh bừa bãi tàn sát tới.
Thời khắc nhìn thấy một cái móng vuốt xé rách trời cao, sẽ xé rách mặt Sở Mộ, nửa người trên của Sở Mộ không có bất kỳ phản ứng nào. Cơ chân rung lên chấn động. Trong nháy mắt lực lượng bạo phát ra. Hắn trượt về phía sau, trong nguy hiểm lại tránh được một đòn lợi trảo.
Cùng lúc đó, lợi trảo của một người sói luyện ngục khác cũng chụp vào bên sườn của Sở Mộ. Nếu như bị chộp trúng, nhất định là kết quả mổ bụng phá bụng.
Nửa bước được thi triển ra, ngay trong phạm vi một tấc tiến lui như thường, trái phải trước sau, không ngừng né tránh sự tấn công của hai người sói luyện ngục. Cứ như vậy, giống như nhảy múa ở trên mũi đao, đi dây trên vách núi, có chút vô ý, chính là một kết quả thê thảm mổ bụng phá bụng, máu và thịt trở thành thức ăn cho người sói luyện ngục.
Sở Mộ hết sức chăm chú, không ngừng thi triển ra nửa bước. Ở trong phạm vi một tấc, hắn né tránh công kích của người sói luyện ngục, thân hình khi thấp xuống khi nghiêng qua một bên. Phối hợp với bộ pháp, kiếm trong tay có đôi khi cũng sẽ tiến hành đón đỡ.
Tám ngày khổ luyện, Sở Mộ đã hoàn toàn nắm giữ phương thức phát lực của nửa bước. Cái hắn thiếu chỉ là thực chiến. Hiện tại, đối mặt với hai người sói luyện ngục, có thể nói là nguy hiểm cực lớn, thật sự không muốn sẽ bị giết chết. Áp lực cực lớn. Áp lực chuyển hóa thành động lực. Sở Mộ không ngừng hiểu sâu hơn đối với nửa bước.
Ngay từ đầu, hắn vẫn phải sử dụng Ngũ Tương Kiếm đón đỡ. Càng về sau, Ngũ Tương Kiếm dần dần để đó không dùng nữa. Chỉ dựa vào nửa bước, hắn có thể cùng đọ sức với hai con người sói luyện ngục.
Bởi vì quanh năm được bản nguyên tương mộc sức sống rèn luyện, thân thể Sở Mộ càng cứng rắn, tốc độ khôi phục thể lực cũng vượt xa so với các kiếm giả khác. Ngay cả khi bị Vô Kiếm Luyện Ngục áp chế lực lượng suy yếu rất nhiều, cũng vẫn thắng được kiếm giả khác.
Còn nữa, Sở Mộ đối với ứng dụng lực lượng chấn động, thần kỳ tới mức đỉnh phong. Hắn tất nhiên biết nên thế nào mới có thể tiết kiệm thể lực thật tốt. Cho nên, hắn mới có thể không ngừng đọ sức cùng hai người sói luyện ngục.
Bất tri bất giác, liền qua mấy canh giờ. Nửa bước của Sở Mộ càng thêm tinh thuần. Hắn cảm giác mấy canh giờ tu luyện này hoàn toàn tiêu hóa phần cô đọng được trong tám ngày qua, đồng thời có tăng lên.
Bất luận hai con người sói luyện ngục tấn công thế nào, đều bị Sở Mộ đón đỡ hoặc né tránh. Chúng vô cùng tức giận. Cơ bắp toàn thân căng lên, tốc độ ra móng càng tăng vọt thêm vài phần. Thỉnh thoảng chúng há mồm ra, tản ra mùi tanh hôi, cắn về phía Sở Mộ.
Răng nhọn sắc bén, nếu như bị cắn trúng, kết quả cũng sẽ hết sức thê thảm. Nhưng Sở Mộ vẫn hết lần này tới lần khác tránh được.
– Đến cực hạn.
Sau vài lần thi triển, Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng. Hai con người sói đã không có cách nào mang đến cho hắn áp lực lớn hơn nữa. Việc tu luyện nửa bước dừng ở đây. Hắn bắt đầu phản kích.
Dưới sự phối hợp của nửa bước, Sở Mộ thi triển ra Cuồng Phong Khoái Kiếm. Da của người sói luyện ngục tầng thứ tư vô cùng cứng rắn. Ngũ Tương Kiếm từng bị hao tổn, sau khi được chữa trị, phong quang có phần kém hơn một ít. Thời điểm phá rách lớp da của người sói luyện ngục, có hơi cạn. Vết thương được tạo thành, cũng không có rõ ràng như vậy.
Chương 1767: Tự nghĩ ra tấc kiếm (2)
Cũng may nhãn lực Sở Mộ hơn người. Hắn tập trung hỏa lực đối phó một con người sói luyện ngục trước. Từng kiếm từng chiêu đánh vào vết thương, làm cho vết thương không ngừng mở rộng, sâu hơn, tới mức nhìn thấy được tận xương. Máu tươi bắn ra. Cho dù là ma thú luyện ngục có khí lực mạnh mẽ, có thể khống chế cơ bắp co lại, cũng khó mà ngăn cản được máu phun ra tung toé.
Lực sát thương chưa đủ. Cũng may nửa bước huyền diệu kinh người. Không ngừng né tránh, Sở Mộ cuối cùng giết chết một con người sói luyện ngục. Áp lực giảm đi. Một người sói luyện ngục khác ở trong tình trạng bị thương, không ngờ xoay người chạy trốn.
Người sói luyện ngục bạo phát ra tốc độ cực nhanh. Trong lúc nhất thời Sở Mộ không có cách nào đuổi kịp. Cho dù là đuổi kịp hắn cũng sẽ không đuổi theo. Hắn chỉ có thể nhìn người sói luyện ngục này rời đi.
Nửa bước quả thực thần kỳ. Đáng tiếc có giới hạn. Nó chỉ thích hợp né tránh ở trong phạm vi nhỏ. Nếu như dùng cho đi đường, cự ly ngắn tạm được. Bởi vì lực bạo phát cường đại, tốc độ nhanh. Nhưng ở khoảng cách dài, khuyết điểm của nó sẽ hiện ra.
Có lợi có hại, Sở Mộ cũng không có cái gì phải tiếc nuối.
Xé ra thân thể của người sói luyện ngục, hắn tìm được một khối tinh nguyên. Hắn lập tức dùng, hóa tinh nguyên thành cảm giá mát lạnh lan tràn toàn thân. Sau hơn mười hơi thở, cảm giác mát lạnh biến mất. Sở Mộ cảm giác thân thể của mình hình như lại được cường hóa thêm một chút.
Sở Mộ không ngừng tiến sâu vào bên trong Vô Kiếm Luyện Ngục tầng thứ tư. Khi tới gần cánh cửa vòng xoáy, dưới kiếm của Sở Mộ đã chém giết hơn mười con ma thú luyện ngục. Một lần hung hiểm nhất là khi đối mặt cùng sáu con ma thú luyện ngục. Trong đó cí một con là người sói luyện ngục.
Cũng may nửa bước của hắn tinh tiến một ít. Hắn bỏ ra vết thương nhẹ, lại thành công chém giết sáu con ma thú luyện ngục.
Giết chết hơn mười con ma thú luyện ngục, cũng chỉ có thu hoạch được ba khối tinh nguyên. Điều này khiến cho Sở Mộ cảm thán trước tỷ lệ xuất hiện tinh nguyên.
Ba khối tinh đều được hắn dùng hết. Khí lực lại được cường hóa một chút. Thể lực có phần tăng cường.
Tinh nguyên loại vật này là do huyết khí tinh hoa của ma thú luyện ngục ngưng tụ. Mỗi khối đều có thể đủ nâng cao khí lực của kiếm giả. Tuy rằng biên độ rất nhỏ, nhưng không có tác dụng phụ. Đồng thời có thể dùng không hạn chế. Hiệu quả cũng sẽ không có hoàn toàn suy yếu.
Đáng tiếc, muốn thu được tinh nguyên cũng không dễ dàng.
Càng đến gần cánh cửa vòng xoáy, ma thú luyện ngục hắn gặp được càng cường đại.
Sở Mộ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, Với phong quang của Ngũ Tương Kiếm rất khó tạo thành vết thương nặng cho ma thú luyện ngục. Bình thường đều phải thêm mấy kiếm, công kích cùng một chỗ vết thương, mở rộng làm sâu thêm vết thương, mới có thể chém giết.
Dưới nhiều lần chiến đấu, Sở Mộ bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm. Đó chính là ứng dụng nửa bước đến trên kiếm pháp.
Đặc điểm của nửa bước chính là đọ sức ở trong một tấc vuông, trong nháy mắt lực bạo phát ra, hết sức kinh người. Tốc độ so với cực hạn bình thường còn nhanh hơn ra gấp mấy lần.
Nếu như ứng dụng đặc điểm này của nửa bước ở trên kiếm pháp, làm cho mỗi một kiếm trong nháy mắt bạo phát ra uy lực, tăng cường gấp mấy lần. Nói vậy có thể chém giết ma thú luyện ngục tốt hơn.
Ngay cả phong quang của Ngũ Tương Kiếm chưa đủ, nhưng chất liệu lại không tầm thường. Ở dưới lực lượng đủ chống đỡ, đủ để dễ dàng phá rách được lớp da của ma thú luyện ngục.
Có ý nghĩ, Sở Mộ liền đem ra hành động. Hắn bắt đầu trực tiếp tìm hiểu.
Tu luyện nửa bước, cơ chân phát lực là chính. Các điểm phát lực kết hợp lại, dưới sự chấn động, trong nháy mắt bạo phát ra. Nó lại có liên quan tới lực lượng chấn động, lại không phải là lực lượng chấn động. Chắc là một loại vận dụng biến tướng của lực lượng chấn động. Lấy khí lực của Sở Mộ hiện tại, hoàn toàn có thể tiếp nhận được.
Muốn sử dụng nội dung quan trọng của nửa bước ở trên kiếm pháp, bước đầu tiên chính là điểm phát lực phân bố hoà thuận trật tự, từ chân chuyển tới trên cánh tay.
Bởi vì cầm kiếm chính là cánh tay. Xuất kiếm chủ đạo cũng do cánh tay, cho nên muốn tăng cường uy lực của kiếm pháp, liền phải bắt đầu xuống tay từ chỗ này. Dó chính là cánh tay.
Cánh tay không giống với chân khác, phải dùng điểm phát lực đến trên cánh tay, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Sở Mộ vừa đi vừa tìm hiểu, tốt không ít thời gian, mới tìm được manh mối, tiến hành thử.
Sở Mộ dứt khoát không tiến vào cánh cửa vòng xoáy tầng thứ năm. Hắn tiếp tục ở trong Vô Kiếm Luyện Ngục tầng thứ tư tìm kiếm ma thú luyện ngục. Bởi vì muốn thực nghiệm suy nghĩ của riêng mình, cho nên Sở Mộ cố gắng hết mức tránh quần thể với đám ma thú luyện ngục. Nếu như ba bốn con ma thú luyện ngục, liền chém giết trước đến chỉ còn lại có một con, hắn sẽ từ từ đấu, thực nghiệm từng cái, đem điểm phát lực ứng dụng ở trên cánh tay.
Sở Mộ cũng không mong chờ, mình có thể ở trong khoảng thời gian ngắn nắm giữ được. Nếu vậy cũng quá mức đơn giản quá mức nghịch thiên. Dần dần, sau khi làm theo manh mối, điểm phát lực chính xác đầu tiên, cũng bị Sở Mộ nghiên cứu ra được.truyện tiên hiệp audio
Chỉ là một điểm phát lực, cảm giác gia tăng cũng không rõ ràng. Thậm chí có thể nói căn bản cũng không có biên độ tăng trưởng gì. Sở Mộ cũng không nóng nảy. Bởi vì vận dụng chân phát lực một điểm, cũng có không cách nào thi triển ra nửa bước.
Thời điểm Sở Mộ cố gắng nghiên cứu xem phải làm như thế nào mới có thể ứng dụng phương pháp phát lực của nửa bước ở trên cánh tay kiếm pháp, Nghiêm Phong bên kia đã có hành động.
Bên trong luyện ngục, không biết tới năm tháng!
Vô Kiếm Luyện Ngục tầng thứ tư. Một tiếng động vang lên. Kiếm quang kinh người phá không, thẳng tắp đâm ra, phá rách không khí phát ra tiếng nổ mạnh kinh người. Một kiếm phá rác da của ma thú luyện ngục. Mũi kiếm tiến sâu vào bên trong, lắc một cái. Máu tươi phun.
dưới mấy kiếm, con ma thú luyện ngục này chết oan ở dưới kiếm của Sở Mộ.
– Ba điểm phát lực. Tốc độ kiếm tăng nhanh năm thành, lực bạo phát tăng cường ba thành…
Giết chết con ma thú luyện ngục này, Sở Mộ không lập tức lấy tinh nguyên, mà hồi tưởng lại xme mình xuất kiếm tốt hay xấu.
Dưới tình huống bình thường, xuất kiếm, bất luận là đâm hay chém vẫn đâm ngược lên, tất nhiên là khoảng cách xa biên độ lớn, uy lực kia sẽ càng cường đại hơn. Giống như là ra quyền, thu hồi lại đánh ra ngoài, uy lực so với cánh tay hơi uốn lượn đánh ra lại càng cường đại hơn rất nhiều.