Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 1723: Ngưng Đan Thuật
❮ prevnext ❯Chương 1723: Ngưng Đan Thuật (Thượng)
Vì sào huyệt không bị lộ ra, vì an nguy tính mạng của bản thân, bọn họ không thể làm gì khác hơn là buông tha chiếc chiến hạm cấp lưu tinh giá trị xa xỉ này.
Bị bắt làm tù binh, tất nhiên đãi ngộ sẽ không chỗ nào tốt cả. Không có khả năng có một người một gian phòng. Hơn bốn trăm tù binh chen chúc ở bên trong một gian phòng, có vẻ có chút chật chội.
Nhưng bởi vì sợ bị giết chết, không người nào dám phản kháng. Bọn họ đều lo lắng không yên, không biết số phận tiếp theo là cái gì.
Không biết luôn làm người ta sợ hãi. Nhất là trên tuyến đường an toàn kia đã nhiều năm chưa từng xuất hiện qua hải tặc tinh không. Cho nên rất nhiều người chỉ nghe nói tới danh tiếng của hải tặc tinh không, lại chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.
Tốc độ chiến hạm cấp vệ tinh bay nhanh. Sở Mộ cũng không biết điểm đến là chỗ nào.
Ngay từ đầu, Sở Mộ cũng có chút bối rối. Nhưng rất nhanh hắn đã trấn định lại. Hắn biết loại thời điểm này, hoảng loạn không làm nên được chuyện gì. Không có cách nào thay đổi được sự thực mình bị bắt làm tù binh. Chỉ có trấn tĩnh, chờ đợi thời cơ.
Vương Hoài Lâm là hạm trưởng của chiếc chiến hạm cấp lưu tinh này, cũng là người có kiến thức rộng rãi gan dạ sáng suốt hơn người. Sau khi trải qua sự hoang mang lúc đầu, hắn dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn cũng nhìn thấy được Sở Mộ, phát hiện thần sắc và ánh mắt của Sở Mộ đều rất bình tĩnh, hắn liền chen lấn tới gần.
– Ta là Vương Hoài Lâm. Các hạ xưng hô như thế nào?
Vương Hoài Lâm nhỏ giọng nói.
– Sở Mộ.truyện cõi âm
Sở Mộ cũng nhận ra đối phương là hạm trưởng. Thoạt nhìn bề ngoài, hắn là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi. Hắn cụ thể bao nhiêu tuổi thì không biết, nhưng cũng sẽ không ít hơn bốn mươi tuổi. Tu vi của hắn là Tạo Hóa tứ trọng thiên. Ở nơi Cổ Thần Giới thế này, mới chừng ấy tuổi đã đạt được tu vi như thế, chỉ có thể nói là thiên phú đặc biệt bình thường.
– Vì sao Sở huynh đệ không có hoang mang lo sợ vậy?
Vương Hoài Lâm hỏi. Hắn không nhìn ra tuổi thật của Sở Mộ. Chỉ từ bề ngoài, Sở Mộ còn chưa quá ba mươi tuổi.
– Hoang mang có tác dụng sao?
Sở Mộ hỏi ngược lại một câu.
Vương Hoài Lâm ngẩn người ra. Chợt hắn gật đầu, nhỏ giọng nói:
– Cũng đúng. Lúc này hoang mang cũng vô dụng. Chỉ có điều ngươi nhìn bọn họ đi. Mỗi người đều viết rõ hoảng hốt lo sợ ở trên mặt.
– Vương hạm trưởng, ngươi có biết gì về đoàn Ác Long Tinh Đạo này hay không?
Sở Mộ thuận miệng hỏi.
– Không. Đây là lần đầu tiên ta nghe nói về đoàn tinh đạo này. Trên con đường này, ta đã đi qua đi lại vài chục năm, chưa bao giờ gặp phải đoàn tinh đạo nào.
Vương Hoài Lâm cũng không có để ý tới cách xưng hô của Sở Mộ, chỉ có điều gương mặt lộ vẻ chán nản.
Đi tuyến đường này đã mấy chục năm, hôm nay lại bị đoàn tinh đạo bắt làm tù binh. Trong lòng hắn buồn khổ thế nào, có thể tưởng tượng ra được. Hắn thậm chí còn nghĩ tới chuyện trực tiếp đâm đầu chết cho xong.
Chỉ nói về chiếc chiến hạm cấp lưu tinh này, gia tộc hắn đã tốn rất nhiều tài lực mới mua được. Chiếm hơn phân nửa tổng nguồn thu nhập của gia tộc. Hiện tại không còn, thu nhập của gia tộc sẽ bị giảm xuống trên diện rộng, tạo thành ảnh hưởng cực lớn. Mình sẽ trở thành tội nhân của gia tộc. Suy nghĩ một chút, trong lòng Vương Hoài Lâm càng thêm buồn bã, rơi lệ không ngừng.
Nhìn một lão nam nhân ở bên cạnh mình phải rơi lệ, Sở Mộ cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn thuận miệng an ủi:
– Nói không chừng sẽ có khả năng xoay chuyển nào đó.
Đợi ở bên trong chiến hạm, Sở Mộ cũng không rõ ràng, rốt cuộc đã qua bao nhiêu thời gian. Nghĩ đến chắc cũng phải mấy tháng. Cuối cùng chiến hạm giảm xuống tốc độ, ma sát cùng tầng khí quyển của tinh cầu, sinh ra vô số tia lửa.
Chiến hạm hạ xuống, khẽ run lên. Ngay sau đó, có tinh đạo đi qua, xua đuổi mọi người xuống khỏi chiến hạm
Vừa xuống khỏi chiến hạm, Sở Mộ đã cảm giác được nguyên khí thiên địa quả thực nồng đậm hơn nhiều so với ở sao trung chuyển, càng thích hợp để tu luyện hơn.
– Đám tù binh, chúng ta đã đến đảo Địa Ác Long. Sau này, nơi này chính là nơi các ngươi sinh hoạt.
Đầu lĩnh của đoàn Ác Long Tinh Đạo hung ác quát lên:
– Mọi người hãy nghe rõ cho ta. Từ giờ trở đi, mỗi người tự lựa chọn nơi ở. Nhiệm vụ của các ngươi, chính là ngưng luyện Nguyên Đan. Mỗi năm nộp lên trên một lần.
– Ngưng luyện Nguyên Đan?
Sở Mộ cũng không phải hiểu.
– Hóa ra mục đích bắt chúng ta tới, là vì ngưng luyện Nguyên Đan.
Vương Hoài Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng nói. Hình như hắn thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng không cần phải chết.
– Ta chỉ nói một lần. Tất cả đều nhớ kỹ cho ta. Kiếm Vương nhất tinh hàng năm nộp lên trên 360 hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Kiếm Vương nhị tinh hàng năm nộp lên trên 720 hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Kiếm Vương tam tinh hàng năm nộp lên trên 1080 hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Kiếm Vương tứ tinh hàng năm nộp lên trên 1800 hạt Nguyên Đan hạ phẩm.
Đầu lĩnh Ác Long Tinh Đạo nói. Ở đây không Kiếm Vương ngũ tinh, cho nên hắn cũng không nói gì đến Kiếm Vương ngũ tinh.
– Nếu như đến lúc đó không có cách nào giao nộp đủ Nguyên Đan hạ phẩm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đó chính là mang đi làm mồi cho Hắc Ma.
Đầu lĩnh Ác Long Tinh Đạo nói, chợt cười hắc hắc:
– Tin tưởng các ngươi sẽ thích nó. Nó là một con Vương Thú cửu tinh nắm giữ huyết mạch Thanh Đồng. Đương nhiên, nếu như các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, mười năm sau, ta sẽ thả các ngươi.
Vương Thú cửu tinh, tương đương với Kiếm Vương cửu tinh. Huyết mạch Thanh Đồng khiến cho nó càng cường đại hơn so với Vương Thú cửu tinh bình thường, chiến lực kinh người.
– Hiện tại, các ngươi chọn nơi ở. Ngày mai bắt đầu ngưng luyện Nguyên Đan cho ta.
Đầu lĩnh Ác Long Tinh Đạo quát. Mỗi người được phát một cái nhẫn không gian trống rỗng, bị xua đi.
Đảo Ác Long nằm trong một mảnh tinh hải, diện tích tương đối lớn. Có người của đoàn Ác Long Tinh Đạo giám thị, căn bản cũng không có cơ hội đào tẩu. Mọi người chỉ có thể tạm thời lựa chọn nơi ở lại trước.
Nơi ở tại đây vô cùng đơn giản. Chính là từng sơn động đơn sơ.
Sơn động của Vương Hoài Lâm ở cách sơn động của Sở Mộ không xa.
Về cái vấn đề gọi là ngưng luyện Nguyên Đan, Sở Mộ tìm tới Vương Hoài Lâm hỏi.
– Hóa ra Sở huynh đệ lần đầu tiên tới Cổ Thần Giới. Thảo nào có thể không biết rõ ràng về chuyện ngưng luyện Nguyên Đan.
Vương Hoài Lâm lập tức giải thích cho Sở Mộ biết Nguyên Đan là như thế nào, ngưng luyện Nguyên Đan là như thế nào!
Sau khi nghe hắn nói xong, Sở Mộ mới hiểu được.
Chương 1724: Ngưng Đan Thuật (Hạ)
Nguyên khí thiên địa trên tinh cầu có sự sống ở Cổ Thần Giới nồng đậm hơn rất nhiều lần so với thế giới Thái Cổ, cũng càng thêm tinh thuần. Sau khi kiếm giả đạt được tu vi Tạo Hóa Cảnh, liền có thể tu luyện Ngưng Đan Thuật, tập trung nguyên khí thiên địa lại, ngưng luyện thành một viên Nguyên Đan.
Nguyên Đan có phân chia phẩm cấp, từ thấp đến cao lần lượt là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Ngưng luyện Nguyên Đan là kỹ thuật sống đứng đầu, cũng không dễ dàng gì. Sẽ tiêu hao rất nhiều lực thần niệm và một chút lực tâm thần. Bởi vậy, mỗi một kiếm giả tu vi Tạo Hóa nhất trọng thiên, một ngày chỉ có thể ngưng luyện ra một viên Nguyên Đan hạ phẩm. Tiếp theo cần nghỉ ngơi khôi phục tiêu hao. Nếu như liều mạng, một ngày cũng có thể ngưng luyện ra hai hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Chỉ có điều sẽ rất mệt nhọc.
Một ít kiếm giả tương đối cường đại, ví dụ như kiếm giả Tạo Hóa nhất trọng thiên có lực thần niệm tương đối cường đại hoặc một vài phương diện khác tương đối cường đại, ngược lại có thể một ngày ngưng luyện ra hai hạt Nguyên Đan hạ phẩm sau đó mới nghỉ ngơi. Nhưng loại Kiếm Vương này quá ít.
Tạo Hóa nhị trọng thiên mỗi ngày có thể ngưng luyện ra hai hạt Nguyên Đan hạ phẩm, sau đó nghỉ ngơi. Tam trọng thiên còn lại là ba hạt. Đến tứ trọng thiên, là nâng cao cấp thấp đến trung giai. Mức độ lực thần niệm tăng trưởng có thể tương đối rõ ràng. Bởi vậy có thể ngưng luyện ra năm hạt.
Nguyên Đan có ba tác dụng.
Thứ nhất: Kiếm tiền. Ở Cổ Thần Giới, nguyên tinh không được lưu hành rộng rãi. Nguyên Đan mới là mạnh đồng tiền.
Thứ hai: Có thể dùng tu luyện nâng cao tu vi.
Thứ 3: sau khi dùng có thể khôi phục Kiếm nguyên.
Đầu lĩnh đoàn Ác Long Tinh Đạo yêu cầu Kiếm Vương nhất tinh hàng năm nộp lên trên 360 hạt Nguyên Đan hạ phẩm, chính là tính toán theo số lượng ngưng đan bình thường của các Kiếm Vương hàng năm. Sở Mộ là Kiếm Vương tam tinh, hàng năm phải nộp lên trên 1080 hạt Nguyên Đan hạ phẩm.
– Đúng rồi, năng lượng ẩn chứa bên trong mỗi hạt Nguyên Đan hạ phẩm, tương đương với một cân Nguyên Dịch ở thế giới Thái Cổ các ngươi.
Cuối cùng Vương Hoài Lâm nói.
– Một Nguyên Đan hạ phẩm chẳng khác nào một cân Nguyên Dịch sao!
Sở Mộ chấn động kinh sợ.
Một cân Nguyên Dịch, cần dùng một vạn khối nguyên tinh cực phẩm tinh luyện. Ở Cổ Thần Giới, mỗi một Kiếm Vương nhất tinh mỗi ngày có thể ngưng luyện ra một Nguyên Đan hạ phẩm. Chẳng khác nào mỗi ngày có thể thu được chí ít một vạn khối nguyên tinh cực phẩm. Mười ngày là mười vạn. Trăm ngày là trăm vạn.
– Giá trị của Nguyên Đan trung phẩm, là gấp mười lần Nguyên Đan hạ phẩm.
Vương Hoài Lâm dứt khoát nói ra hết những gì bản thân mình biết được về Nguyên Đan, cho Sở Mộ nghe. Cuối cùng, hắn còn truyền thụ cho Sở Mộ thuật Ngưng Đan.
Trong Cổ Thần Giới, tuyệt đại đa số các Kiếm Vương đều biết tới thuật Ngưng Đan. Chỉ có những Kiếm Vương mới lần đầu tiên tiến vào Cổ Thần Giới như Sở Mộ mới có thể không biết.
Chỉ dùng thời gian một khắc đồng hồ, Sở Mộ liền học được thuật Ngưng Đan. Điều này khiến cho Vương Hoài Lâm khiếp sợ không thôi. Tuy rằng thuật Ngưng Đan không khó học, nhưng lúc đó hắn cũng phải tốn năm sáu ngày mới học xong. Sở Mộ không ngờ chỉ dùng một khắc đồng hồ. Người so với người đúng là khiến người ta tức chết
– Vương huynh.
Ở dưới sự yêu cầu của Vương Hoài Lâm, Sở Mộ sửa lại cách xưng hô:
– Áo giáp trên người đầu lĩnh Ác Long Tinh Đạo, hình như rất không bình thường.
– Ừ, nếu như ta không có đoán sai, vậy hẳn là Thần Trang.
Vẻ mặt Vương Hoài Lâm trang nghiêm nói.
– Thần Trang?
Lại nghe được một từ ngữ mới, Sở Mộ thật sự rất tò mò.
– Có người nói trước đây thật lâu, thời đại các thần, chiến sĩ thần điện các thần mặc vũ trang là Thần Trang, nắm giữ lực lượng không thể tưởng tượng nổi.
Vương Hoài Lâm vẫn là vẻ mặt ngưng trọng nói:
– Thần Trang được chế tạo ra như thế nào, ta cũng không biết. Thậm chí ta còn chưa từng nhìn thấy qua Thần Trang thật sự. Chỉ có điều Thần Trang có lực lượng không thể tưởng tượng nổi. Vũ trang toàn thân trên người đầu lĩnh Ác Long Tinh Đạo này không giống bình thường, rất có thể là Thần Trang.
– Nếu áo giáp trên người hắn này thật sự là Thần Trang, Kiếm Vương cửu tinh bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Thậm chí không thể địch nổi một kiếm. Kiếm Vương cửu tinh cường đại cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Vương Hoài Lâm tổng kết nói.
Vương Hoài Lâm hiểu biết về cái gọi là Thần Trang thực sự rất ít. Dẫn đến hiểu biết của Sở Mộ cũng có hạn.
Chỉ có điều, biết được loại vật cường đại Thần Trang này, Sở Mộ cũng không tránh khỏi động tâm.
– Thôi đi. Vẫn nên chuẩn bị ngưng luyện Nguyên Đan thôi. Thuận tiện suy nghĩ một chút, xem phải làm như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này.
Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn vứt bỏ này ý nghĩ không thiết thực.
Thật sự phải lại ở chỗ này mười năm sao?
Mười năm sau đoàn Ác Long Tinh Đạo thật sự sẽ để cho bọn họ rời khỏi đây sao?
Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không có khả năng. Nói không chừng mười năm sau, chờ đợi bọn họ là tử vong.
Cho nên, nếu có cơ hội rời đi, Sở Mộ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lại cùng Vương Hoài Lâm hàn huyên một hồi, tìm hiểu thêm chút tin tức, Sở Mộ liền quay về bên trong sơn động của mình, bắt đầu tu luyện Ngưng Đan Thuật.
Tuy rằng hắn đã học thuật Ngưng Đan, nhưng muốn nắm giữ thuần thục hơn, lại phải bỏ ra một chút thời gian.
Sau khi Vương Hoài Lâm nghỉ ngơi một chút, vội vàng thi triển ra Ngưng Đan Thuật, ngưng luyện Nguyên Đan hạ phẩm. Còn có các Kiếm Vương khác bị bắt tới đây, cũng giống như vậy. Tuy rằng trong số bọn họ cũng chưa có ai từng thấy qua hình dạng Vương Thú cửu tinh nắm giữ huyết mạch Thanh Đồng gọi là Hắc Ma kia thế nào, nhưng bọn họ thà rằng cả đời đều không phải nhìn. Điều này có nghĩa là bọn họ sẽ bị ném tới nuôi nấng Hắc Ma.
Bốn phía xung quanh đảo Ác Long toàn là biển. Thuỷ triều lên xuống dâng trào, gió thổi trên biển từng trận. Những tiếng u u vang lên. Nguyên khí thiên địa vượt xa so với thế giới Thái Cổ.
Bên trong sơn động, Sở Mộ ngồi xếp bằng trên chiếu, hai tay vung lên giữa không trung ở trước người. Mười ngón liên tục búng ra. Khi thì giống như lưu tinh xẹt qua trời cao, khi thì giống như hoa đóa nở rộ, khi thì giống như nước chảy róc rách.
Theo động tác mươi ngón tay của Sở Mộ, nguyên khí thiên địa nồng đậm trong không khí xung quanh không ngừng bị bóc ra, khí lưu màu trắng lấy mắt thường có thể thấy được, giống như những con linh xà từ phía xa tập trung lại, không ngừng ngưng tụ ở giữa mười ngón tay của Sở Mộ.
Đây cũng là thuật Ngưng Đan.
Chương 1725: Cuồng Phong Khoái Kiếm (Thượng)
Thuật Ngưng Đan có hơn mười loại biến hóa thủ ấn, lại phối hợp vận dụng lực thần niệm, dắt nguyên khí thiên địa xung quanh, rút ra, tập trung lại, ngưng tụ thành một Nguyên Đan do nguyên khí thiên địa hóa thành.
Lúc thi triển thuật Ngưng Đan, phải hết sức chăm chú. Bởi vì chuyện này sẽ tiêu hao không ít lực thần niệm, cũng sẽ tiêu hao lực tâm thần nhất định. Đây không phải một công việc đơn giản.
Mặc dù Sở Mộ mới học, nhưng sau khi thi triển ra, tốc độ lấy ra nguyên khí thiên địa ngưng luyện Nguyên Đan, cũng sẽ không chậm hơn so với một vài người tu luyện đã nhiều năm.
Năng lực học tập của Sở Mộ rất mạnh. Mỗi một lần thi triển ra, đều sẽ quen thuộc thêm một phần. Nhiều lần thi triển, nhanh chóng quen thuộc. Theo như lời của Vương Hoài Lâm nói, có vài người, không cần thi triển thủ ấn, vẫn có thể lấy ra nguyên khí thiên địa ngưng luyện thành Nguyên Đan.
Trong phạm vi sau khi nguyên khí thiên địa bị lấy ra, nguyên khí thiên địa phía xa sẽ nhanh chóng lưu chuyển qua bổ sung, lấy không hết sử dụng không hết.
Một ngày có mười hai canh giờ. Kiếm Vương nhất tinh bình thường ngưng luyện ra một Nguyên Đan hạ phẩm, ước chừng cần sáu đến tám canh giờ. Kiếm Vương tam tinh hiệu suất càng cao hơn, ước chừng hai đến ba canh giờ một hạt. Sở Mộ đã từng thử qua. Thời điểm lần đầu tiên ngưng luyện, hắn dùng bốn canh giờ. Thời điểm lần thứ hai ngưng luyện, hắn lại chỉ dùng ba canh giờ. Bây giờ là lần thứ ba ngưng luyện, cũng chính là ngày thứ ba hắn đi tới đảo Ác Long.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một. Khí lưu màu trắng ở giữa mười ngón tay hắn dần dần cố định hóa, cuối cùng hình thành một đan dược màu trắng sữa lớn bằng quả long nhãn, tản ra nguyên khí chấn động tinh thuần dồi dào. Đó chính là Nguyên Đan hạ phẩm.
– Hai canh giờ rưỡi. Theo mức độ nắm giữ sâu hơn đối với thuật Ngưng Đan, lúc này còn có thể rút ngắn thêm một chút.
Sở Mộ thu viên Nguyên Đan hạ phẩm kia vào bên trong nhẫn không gian, âm thầm nói.
Lúc này bên trong nhẫn không gian chỉ có năm hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Những vật khác đều hoàn toàn không có. Vốn phải có sáu hạt. Chỉ có điều thời điểm Sở Mộ ngưng luyện ra hạt Nguyên Đan hạ phẩm đầu tiên, muốn thử nghiệm một chút. Hắn dùng luyện hóa. Quả nhiên giống như lời Vương Hoài Lâm đã nói, năng lượng ẩn chứa trong một viên Nguyên Đan hạ phẩm, tương đương với một cân Nguyên Dịch.
Kiếm Vương tam tinh hàng năm nộp lên trên 1080 hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Bình quân tính ra chính là mỗi ngày ba hạt. Bây giờ là ngày thứ ba. Sở Mộ chắc hẳn phải ngưng luyện ra chín hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Nhưng hắn chỉ mới tích lại được năm hạt. Nhưng hắn lại hoàn toàn không có một chút sốt ruột nào. Bởi vì hắn biết trong vòng vài ngày · tốc độ của mình tất nhiên sẽ lại nâng cao lên một lần nữa. Mỗi ngày ngưng luyện bốn hạt cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, Sở Mộ không thật lòng thật ý muốn ở chỗ này ngưng luyện Nguyên Đan cho đoàn Ác Long Tinh Đạo. Đây chẳng qua chỉ là ngộ biến tùng quyền. Coi như là dự trữ cho mình một ít Nguyên Đan. Có thể dùng để tu luyện cũng có thể khôi phục tiêu hao Kiếm nguyên, hay có thể xem là tiền.
Thời gian trôi qua cực nhanh. Thoáng một cái, mười ngày đã trôi qua. Hiệu suất Sở Mộ ngưng luyện Nguyên Đan hạ phẩm đã tăng trên diện rộng. Hiện tại hơn một canh giờ một chút, hắn đã có thể ngưng luyện ra một Nguyên Đan hạ phẩm. Cho dù tính cả thời gian nghỉ ngơi khôi phục, mỗi ngày hắn có thể ngưng luyện ra sáu hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Phải biết rằng lực thần niệm của hắn lại mạnh hơn Kiếm Vương tam tinh bình thường gấp hơn mười lần. Tốc độ khôi phục lại cũng tương đối nhanh hơn.
Sở Mộ quyết định, sau này nếu không biến cố gì, mỗi ngày sẽ ngưng luyện sáu hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Thời gian còn lại ngoại trừ khôi phục lực thần niệm và lực tâm thần tiêu hao ra, liền tu luyện cái khác.
Không gian bên trong sơn động rất nhỏ, thích hợp ở lại, nhưng không thích hợp để luyện kiếm. Thời điểm Sở Mộ muốn luyện kiếm, chỉ có thể đến bên ngoài sơn động.
Vẫn là tu luyện kiếm thuật cơ sở.truyện ma
Quỹ tích mỗi một kiếm có thể thấy được rõ ràng. Rút bớt đến cực điểm. Điều này thể hiện ra Sở Mộ có trình độ kiếm thuật cao thâm khó dò, không gì so sánh nổi.
Vừa lúc, Vương Hoài Lâm từ sơn động đi tới. Lúc nhìn thấy Sở Mộ đang luyện kiếm thuật, hắn ngẩn ra, khiếp sợ không thôi.
Mãi đến khi Sở Mộ luyện xong kiếm thuật, Vương Hoài Lâm mới lại đi tới thở dài nói:
– Kiếm thuật của Sở huynh đệ, quả nhiên là cao thâm khó dò. Ta lần đầu tiên nhìn thấy.
Sở Mộ chỉ mỉm cười.
– Đúng rồi, Sở huynh đệ. Ngươi lần đầu tiên tới Cổ Thần Giới, nói vậy chưa từng luyện qua kiếm pháp gì đi?
Ánh mắt Vương Hoài Lâm sáng lên, nghĩ đến cái gì liền trực tiếp nói ra cái đó.
– Ừ.
Sở Mộ gật đầu. Đây cũng không phải là chuyện bí mật gì. Ngược lại, kiếm giả lần đầu tiên tới Cổ Thần Giới, gần như phần lớn đều chưa từng tu luyện qua kiếm pháp. Nguyên nhân rất đơn giản, pháp tắc của thế giới Thái Cổ không đủ hoàn chỉnh, không thích hợp tu luyện kiếm pháp. Cho dù là có kiếm pháp, cũng tu luyện không thành.
– Ta thật ra đã luyện kiếm pháp. Chỉ có điều bởi vì là kiếm pháp của gia tộc, không được truyền ra ngoài.
Vương Hoài Lâm có chút áy náy nói.
– Không sao.
Sở Mộ nói. Có kiếm pháp tu luyện tất nhiên là tốt. Không có, sau đó mình cũng sẽ có cơ hội thu được.
– Đúng rồi. Nhiều năm trước, ta từng tu luyện qua một môn kiếm pháp, không phải do gia tộc truyền lại. Chỉ có điều đẳng cấp tương đối thấp. Không biết Sở huynh đệ có muốn luyện một chút hay không?
Vương Hoài Lâm suy nghĩ một chút, nói.
Sở Mộ gật đầu. Suy nghĩ của hắn hiện tại rất đơn giản. Đó chính là luyện một chút kiếm pháp, tìm hiểu sâu hơn đối với kiếm pháp. Kiếm pháp đẳng cấp thấp luyện đơn giản hơn, cũng dễ dàng nắm giữ hơn. Ngược lại, kiếm pháp đẳng cấp cao lại cao thâm khó dò. Muốn tìm hiểu tu luyện đều tương đối khó khăn.
Nếu ở lĩnh vực kiếm pháp này, ngay cả da lông cũng chưa từng đi vào, tất nhiên đi từ cạn tới sâu là hay nhất.
– Môn kiếm pháp này tên là Cuồng Phong Khoái Kiếm. Tổng cộng chỉ có một chiêu. Tên chiêu thức được gọi là Cuồng Phong Khoái Kiếm, là một môn kiếm pháp Nhân giai đê giai.
Vương Hoài Lâm nói:
– Đẳng cấp của kiếm pháp chia làm Nhân cấp Địa cấp và Thiên cấp. Mỗi đẳng cấp lại phân chia đê giai, trung giai, cao giai và đỉnh giai.
Nhân cấp Địa cấp Thiên cấp, đê giai, trung giai, cao giai, đỉnh giai. Nhân cấp đê giai, thật sự đủ thấp.
Chỉ có điều Sở Mộ cũng không có ghét bỏ. Tối thiểu hắn ngay cả một môn kiếm pháp cũng không có.
Chương 1726: Cuồng Phong Khoái Kiếm (Hạ)
Vương Hoài Lâm rút kiếm ra. Đầu tiên là thể hiện một thức mở đầu. Thần sắc hắn nghiêm túc và trang trọng, khí tức ngưng luyện, khí thế bỗng nhiên biến hóa. Toàn thân dâng lên từng trận gió, phát ra âm thanh khe khẽ.
Sở Mộ lui về phía sau hơn mười thước, nhường ra một khoảng đất trống. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vương Hoài Lâm, nhớ kỹ mỗi một biến hóa và động tác của hắn.
Trong chớp mắt, Vương Hoài Lâm di chuyển. Cánh tay phải vung lên. Một kiếm xẹt qua nửa hình cung, bổ về phía trước. Ngay lập tức, kiếm trong tay Vương Hoài Lâm càng lúc càng nhanh. Một kiếm sau hòn nhanh hơn so với một kiếm trước. Kiếm sau lại hung bạo mạnh mẽ hơn so với kiếm trước. Chỉ là trong chớp mắt, hắn đã liên tục chặt chém ra hơn mười kiếm. Trong kiếm pháp có dung nhập quy tắc của gió, giống như một trận cuồng phong rít gào, xét nát phá hủy tất cả mọi thứ cản ở phía trước.
Liên tiếp mười lăm kiếm, khí thế của Vương Hoài dừng lại. Những trận cuồng phong rít gào tiêu tan. Cuồng phong vạch ra phía dưới mặt đất vô số vết kiếm. Một vết kiếm đều sâu tới ba tấc. Trong phạm vi cuồng phong tất cả cát đá đều nát bấy.
– Cuồng Phong Khoái Kiếm…
Sau khi Sở Mộ xem xong, trong lòng thầm nghĩ:
– Uy lực này, so với kiếm kỹ Phá Phong của ta còn cường đại hơn rất nhiều. Ứng dụng đối với quy tắc gió, vượt hơn so với kiếm kỹ Phá Phong, lại càng tinh diệu hơn rất nhiều.
Vương Hoài Lâm thu kiếm vào vỏ, giảng giải cho Sở Mộ nghe nội dung quan trọng của Cuồng Phong Khoái Kiếm. Tu luyện kiếm pháp, không phải chỉ cần vừa nhìn đã hiểu được. Cái này nhiều lắm là động tác. Nhưng một môn kiếm pháp quan trọng nhất, cốt lõi nhất lại là nội dung quan trọng. Chỉ có biết nội dung quan trọng, lấy nội dung quan trọng làm căn bản để tìm hiểu, để tu luyện, mới có thể thật sự luyện thành kiếm pháp.
Sở Mộ lại một lần nữa cho thấy ngộ tính khiến người ta kinh hãi. Vương Hoài Lâm chỉ mới nói qua một lần, Sở Mộ đã nhớ, đồng thời nhanh chóng hấp thu tiêu hóa, suy một ra ba. Điều này khiến cho Vương Hoài Lâm trợn mắt há hốc mồm. Hắn bị đả kích lớn.
Cuối cùng hắn chịu không nổi đả kích, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp xoay người rời khỏi đó, tiến vào bên trong sơn động của mình. Ban đầu, hắn dạy Cuồng Phong Khoái Kiếm cho Sở Mộ, mục đích chính là muốn kết giao với Sở Mộ. Bởi vì dựa vào khả năng quan sát từng trải của hắn trong mấy chục năm, kiếm giả bình thường không thể nào so sánh được với Sở Mộ.
Chỉ có điều Cuồng Phong Khoái Kiếm chỉ là chính là kiếm pháp Nhân cấp đê giai, thuộc về loại thông thường. Dùng để kết giao với một vị Kiếm Vương có tiền đồ, vẫn là kiếm lời lớn.
Sở Mộ không có để ý tới chuyện Vương Hoài Lâm rời khỏi đó. Hắn đứng ở trên mảnh đất trống, rút kiếm, tu luyện Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Ngay thời điểm Vương Hoài Lâm dạy Cuồng Phong Khoái Kiếm cho Sở Mộ, ngoài một sơn động phía xa, một lão già mặc áo bào xám đang đứng. Sắc mặt hắn xám trắng, hai mắt vô thần, đang nhìn về phía Sở Mộ bên này.
Nội dung quan trọng của cuồng Phong Khoái Kiếm chính là kiếm phải nhanh.
Nhanh, chính là tinh thần chịu lực, là tôn chỉ, của môn kiếm pháp Cuồng Phong Khoái Kiếm này, để theo đuổi nhanh. Dung nhập quy tắc gió, theo đuổi nhanh hơn. Dung nhập quy tắc gió, tốc độ kiếm cực nhanh. Nhanh tới mức hình thành cuồng phong rít gào.
Vương Hoài Lâm vừa giảng giải, Sở Mộ đã hiểu. Ngoại trừ nguyên nhân ngộ tính hơn người ra, còn có căn cơ kiếm thuật của hắn vô cùng vững chắc.
Kiếm thuật là căn cơ. Bất luận kiếm kỹ, kiếm bí hay kiếm pháp, đều từ kiếm thuật cơ sở. Cho dù là kiếm giả tu luyện ở Cổ Thần Giới, ngay từ đầu, tiếp xúc trước hết cũng là kiếm thuật. Sau khi đã nắm giữ kiếm thuật cơ sở, mới tiếp xúc tới kiếm pháp.
Ngộ tính cường đại hơn người và căn cơ vô cùng vững chắc, khiến Sở Mộ vừa học tập Cuồng Phong Khoái Kiếm, ngay lập tức ra tay.
Hắn thể hiện ra thức mở đầu. Khí tức ngưng tụ, khí thế biến đổi. Có gió thổi lên, xẹt qua toàn thân. Mái tóc và áo bào của Sở Mộ tung bay.
Hắn quát khẽ một tiếng, khí thế tăng mạnh. Cánh tay phải cầm kiếm trong nháy mắt bạo phát ra lực lượng. Kiếm lấy tốc độ nhanh nhất chặt chém ra. Quy tắc gió được dung nhập trong đó, mang theo một ngọn gió gào thét lao đi.
Kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, kiếm thứ tư…
Từng kiếm một liên kết, từng trận gió gào thét, hình thành cuồng phong. Nhưng thời điểm vung đến kiếm thứ bảy, Sở Mộ lại nhướng mày. Động tác trong tay hắn dừng lại. Gió đang gào thét cũng theo đó tản ra. Cát đá bị thổi trúng bay chạy.
Sở Mộ suy tư.
Nội dung quan trọng của Cuồng Phong Khoái Kiếm là nhanh, nhưng không phải là nhanh lung tung, mà là nhanh có kết cấu. Có thể nói kiếm pháp Cuồng Phong Khoái Kiếm, kiếm thứ nhất là chậm nhất. Kiếm thứ hai, kiếm thứ ba… từng kiếm từng kiếm xuống, tốc độ từng kiếm từng sẽ dần dần tăng lên. Tuy rằng không phải quá rõ ràng. Trong trường hợp đó vừa rồi, thời điểm xuất kiếm, kiếm thứ nhất là nhanh nhất, tốc độ kiếm ra từ kiếm thứ hai đến kiếm thứ bảy, Sở Mộ lại cảm giác trở nên chậm hơn. Mặc dù chỉ là trở nên chậm hơn rất nhỏ.
Sở Mộ biết, bản thân mình nhất định là còn có điều gì chưa hiểu được.
Kiếm quang phá không. Kiếm ảnh liên kết. Gió gào thét lao đến, va chạm dung hợp trở thành một trận cuồng phong, gào thét lao ra. Cuồng phong đi qua nơi nào, cát bay đá chạy. Cát đá vỡ nát, hóa thành bụi, tung bay khắp bầu trời. Trên mặt đất bị mở ra từng vết kiếm.
Trong một hơi thở, bổ ra mười ba kiếm, Sở Mộ mới vừa có cảm giác lực bất tòng tâm. Hắn vội vàng thu kiếm. Hắn còn có thể bổ ra kiếm thứ mười bốn, nhưng sẽ phát sinh cảm giác kiệt sức. Nếu như đang lúc chiến đấu, rất dễ bị đối phương nắm lấy cơ hội phản kích.
Từ sau khi học tập Cuồng Phong Khoái Kiếm, Sở Mộ mỗi ngày đổi thành ngưng luyện năm hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Những lúc khác, ngoại trừ khôi phục tiêu hao ra, chính là tu luyện Thần Hoang Kiếm nguyên và Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật. Còn nữa chính là đến bên ngoài sơn động tu luyện kiếm thuật. Sau khi luyện mấy lần, hắn liền tu luyện Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Là cánh cửa kiếm pháp đầu tiên tiếp xúc, Sở Mộ vô cùng để bụng. Môn kiếm pháp này cũng là khởi điểm để hắn chính thức bước vào con đường kiếm pháp.
Nội dung quan trọng của Cuồng Phong Khoái Kiếm chính là nhanh. Nhưng cái nhanh này là có kỹ xảo nhanh, mà không phải nhanh một cách tự do không có mục đích. Một mặt theo đuổi nhanh, chỉ biết rơi xuống tiểu thừa, dẫn đến kiếm sau chậm hơn so với kiếm trước. Phải có kỹ xảo, hiểu được mượn lực, hiểu được góc độ xuất kiếm và quỹ tích, mới có thể khiến cho tốc độ kiếm sau nhanh hơn so với kiếm trước. Mới có thể khiến cho mỗi một kiếm hình thành tập hợp gió, hình thành cuồng phong rít gào phá hủy tất cả.
Chương 1727: Chu Hoa Bằng (Thượng)
Liên tiếp tu luyện mười ngày, Sở Mộ cuối cùng nắm giữ nội dung quan trọng và kỹ xảo trong đó, thành công tu luyện thành Cuồng Phong Khoái Kiếm. Nhưng hắn cũng chỉ có thể trong thời gian một hơi thở bổ ra mười ba kiếm. So với Vương Hoài Lâm một hơi thở bổ ra mười lăm kiếm, rõ ràng còn có sự chênh lệch.
Mặc dù chỉ là kiếm pháp cấp thấp nhất, nhưng nếu có thể ở trong thời gian một hơi thở liên tục bổ ra rất nhiều kiếm, điều này hình thành uy lực, cũng không thể khinh thường.
Suy nghĩ một chút, trong một hơi thở Vương Hoài Lâm bổ ra mười lăm kiếm, uy lực đã vượt qua kiếm kỹ Phá Phong. Nếu như hai mươi mấy kiếm, chẳng phải là càng mạnh mẽ hơn sao?
Nhưng xuất hiện thêm một kiếm độ khó xuất hiện lại thêm lên rất nhiều, cũng không dễ dàng như vậy.
Sở Mộ chú ý tới, mỗi lần hắn tu luyện Cuồng Phong Khoái Kiếm, ở phía xa bao giờ cũng có một lão già mặc áo bào màu xám nhìn. Mỗi ngày như vậy, Sở Mộ cũng không có để ý. Có nhìn hay không đó là tự do của người khác.
Thoáng một cái, thời gian Sở Mộ đi tới đảo Ác Long đã qua một tháng. Dưới sự khổ luyện, Sở Mộ cũng đã tu luyện Cuồng Phong Khoái Kiếm tới trình độ một hơi thở bổ ra mười lăm kiếm, không kém gì Vương Hoài Lâm. Bản thân hắn cảm giác đối với việc nắm giữ quy tắc phong, hình như đã đạt tới một cực hạn, bình cảnh.
Ngày này, khi Sở Mộ lại phục hồi xong, ra bên ngoài sơn động tu luyện kiếm thuật cơ sở, có mấy bóng người thi triển thân pháp, giống như bóng câu qua khe cửa, vô cùng nhanh chóng, tới gần Sở Mộ.
Vèo một tiếng. Trong đó một bóng người xuất hiện ở trước mặt, cách Sở Mộ hơn mấy thước. Toàn thân người này mặc trường bào màu xanh xám, ánh mắt không có thiện ý nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
– Các hạ có gì chỉ giáo?Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm
Sở Mộ vừa nhìn đã biết đó là một Kiếm Vương tứ tinh. Hắn không nhanh không chậm hỏi.
– Mới tới, có biết quy củ của nơi này hay không?
Kiếm Vương tứ tinh này cười hắc hắc, hỏi ngược lại.
– Quy định gì, có thể nói nghe một chút hay không?
Sở Mộ không kinh ngạc chút nào.
– Chỗ này, Chu Hoa Bằng đại ca là lão đại. Tất cả mọi người phải nghe theo Chu lão đại phân phó, mỗi người mỗi tháng, phải nộp Nguyên Đan lên cho lão đại.
Kiếm Vương tứ tinh quan sát từ trên xuống dưới Sở Mộ vài lần, sau đó lại cười hắc hắc:
– Ngươi là tu vi Tạo hóa tam trọng thiên. Mỗi tháng phải nộp lên trên 60 hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Bằng không, hậu quả sẽ rất tệ hại.
– Hậu quả gì?
Sở Mộ có phần hứng thú cười.
– Ở chỗ này, không cho phép giết người. Nếu không sẽ bị tinh đạo bắt tới nuôi nấng Hắc Ma Giao. Tuy rằng không thể giết người nhưng vẫn có thể đánh bị thương đánh cho tàn phế. Nếu như bị đánh thương đánh cho tàn phế, trong một thời gian ngắn không có cách nào ngưng luyện ra Nguyên Đan. Đến thời gian đó, không lấy ra đủ Nguyên Đan… hắc hắc…
Kiếm Vương tứ tinh cuối cùng nói chưa nói, nhưng Sở Mộ lại hiểu.
Đến lúc đó không lấy ra đủ Nguyên Đan, tất nhiên là bị các Ác Long Tinh Đạo bắt tới nuôi nấng Hắc Ma Giao.
Không thể không nói, Chu Hoa Bằng này quả thực rất ác độc, giết người không thấy máu.
– Xin lỗi, ta là một người mới tới, lại không lấy đâu ra nhiều Nguyên Đan như vậy để nộp lên.
Sở Mộ cự tuyệt nói.
Kiếm Vương tam tinh 60 hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Dưới tình huống bình thường, một Kiếm Vương tam tinh mỗi tháng có thể ngưng luyện ra chín mươi hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Liều mạng, thêm 60 hạt nữa cũng không phải là không thể làm được. Chỉ có điều sẽ rất mệt mỏi. Đó là một sự tiêu hao. Trong thời gian ngắn còn tốt. Nhưng thời gian lâu dài, sẽ tạo thành tổn hại khó có thể cứu vãn đối với căn cơ của mình, nói đơn giản, chính là bị mất mình con đường đi tới.
Cách làm của Chu Hoa Bằng, khiến cho Sở Mộ cảm thấy chán ghét.
60 hạt Nguyên Đan hạ phẩm, Sở Mộ quả thực lấy ra được. Đừng nói 60 hạt, cho dù là chín mươi hạt, một trăm hạt, Sở Mộ cũng có thể lấy ra. Vấn đề là, hắn mới không ngu như vậy.
– Xem ra, ngươi dự định đi làm thức ăn cho Hắc Ma Giao.
Nụ cười trên mặt Kiếm Vương tứ tinh dừng lại, trở nên hung ác.
– Cái này lại không nhất định.
Sở Mộ hờ hững đáp lại. Nhìn đối phương hình như dự định động thủ. Vừa lúc, mình cũng thử một chút xem Cuồng Phong Khoái Kiếm thực chiến rốt cuộc như thế nào.
Ánh sáng chói mắt phóng ra, thoảng qua hai mắt Sở Mộ. Trong nháy mắt giống như bị mù vậy. Kiếm Vương tứ tinh đã xuất kiếm. Kiếm hóa thành một đạo sấm sét, phát ra tiếng nổ vang đáng sợ. Thiên lôi cuồn cuộn, lôi quang trầm tĩnh, cắt phá trường không. Trong không khí cũng truyền ra mùi cháy khét.
Trong chớp mắt, khi đối phương vừa xuất kiếm, Sở Mộ đã kịp phản ứng. Tầm mắt chịu ảnh hưởng, lại không có ảnh hưởng tới phán đoán của Sở Mộ. Hắn đã sớm rút kiếm ra khỏi vỏ, vung lên chém ra, mang theo một tiếng gió gào thét.
Kiếm của đối phương giống như sét đánh, nhanh chóng mãnh liệt. Tốc độ kiếm của Sở Mộ nhanh hơn. Đồng thời một kiếm nối liền một kiếm, hình thành một cuồng phong rít gào. Uy thế này, làm cho đối phương cả kinh, biến sắc.
Trong một hơi thở, Sở Mộ bổ ra mười sáu kiếm. Dưới mười sáu kiếm, cuồng phong rít gào. Cát bay đá chạy, che khuất bầu trời. Một kiếm này giống như sét đánh, nhất thời bị ngăn cản. Ở dưới mười sáu kiếm Cuồng Phong Khoái Kiếm của Sở Mộ, nó không có cách nào đối đầu, trực tiếp bị đánh tan. Toàn thân ở dưới cuồng phong tập kích cuốn lên, kiếm cương hộ thể tán loạn. Trường bào trên người bị nghiền nát, tóc tai rối bời. Trên người nhiều chỗ có vết thương chảy máu, vô cùng chật vật.
Bộ dáng của đối phương khiến cho Sở Mộ ngẩn ra. Năng lực thực chiến Cuồng Phong Khoái Kiếm vẫn rất cường đại. So với kiếm kỹ Phá Phong, vẫn cường đại hơn rất nhiều. vui mừng tràn trề thoải mái.
– Ngươi làm sao có thể mạnh như vậy được!
Chật vật không chịu nổi Kiếm Vương tứ tinh kinh ngạc kêu lên. Vẻ mặt hắn rõ ràng không thể tin tưởng. Hắn nhận ra được Sở Mộ đã thi triển kiếm pháp.
Hắn là Kiếm Vương tứ tinh. Sở Mộ là Kiếm Vương tam tinh. Hắn sử dụng chính là kiếm pháp Nhân cấp trung giai. Sở Mộ sử dụng kiếm pháp Nhân cấp đê giai, theo đạo lý mà nói, chắc là Sở Mộ bị hắn đánh bại mới đúng. Nhưng sự thực lại ngược lại.
Hắn không biết, uy lực kiếm nguyên của Sở Mộ, lại sánh ngang với Kiếm Vương ngũ tinh bình thường. Cuồng Phong Khoái Kiếm còn tu luyện tới mức một hơi thở đánh ra mười sáu kiếm. Khí lực lực lượng mạnh mẽ. Ưu thế rõ ràng. Làm sao lại không có cách nào đánh bại hắn.
– Ngươi chờ đấy cho ta.
Bỏ lại một câu hăm dọa, Kiếm Vương tứ tinh này xoay người vội vã rời đi.