Kẻ Phán Quyết
Tập 2: Ta Là Phế Vật? (c6-c10)
❮ sau❯Chương 6: Ta Là Phế Vật?
Tiến vào bên trong Linh Lung Y Viện, một vị nữ hộ lý bước đến, nhìn thấy Trần Ninh phải ngồi trên xe lăn, liền dịu dàng mở miệng:
“Hai vị đến tìm Y Sư trị liệu chân sao?”
“Không, ta muốn khảo nghiệm trở thành Y Sư.” Trần Ninh nghiêm túc nói.
“Ồ…” Nữ hộ lý gật đầu, thể chất của thiếu niên trước mặt này ốm yếu gầy gò, làn da lại có phần xanh xao nhợt nhạt, chẳng trách lại muốn trở thành Y Sư, điều này không đáng kinh ngạc.
“Mời các vị theo ta.”
Nữ hộ lý dẫn đường cho hai người tiến vào một quảng trường, tại đây phần lớn người đều là tiểu nữ hài vừa tròn 15 tuổi.
Mỗi người đang được ở trong một Pháp Trận riêng biệt làm đề thi, rõ ràng cũng đang khảo hạch trở thành Y Sư.
Pháp Trận là loại Trận Pháp do Pháp Sư bố trí ra, thế gian này có rất nhiều loại Pháp Trận, tuy nhiên Pháp Trận được sử dụng ở nơi này chỉ nhằm mục đích cấm gian lận thi cử.
Đứng giữa quảng trường là một lão bà hiền từ, đang đưa mắt nhìn về phía các thí sinh.
“Vị này là Viện Trưởng của Linh Lung Y Viện, Điềm Hoa Bà Bà…phụ trách khảo hạch Y Sư.” Nữ hộ lý giới thiệu thân phận của lão bà, lại chỉ vào Trần Ninh nói:
“Bẩm viện trưởng, thiếu niên này muốn tham gia khảo hạch.”
Điềm Hoa Bà Bà lúc này đưa mắt nhìn Trần Ninh, thản nhiên mở miệng:
“Thanh niên kia, nói cho lão thân biết nguyên nhân ngươi muốn trở thành Y Sư?”
Trần Ninh trầm ngâm một hồi, hắn đương nhiên không thể trả lời đây là di nguyện của mẫu thân mình, đành khéo léo đáp:
“Thưa viện trưởng, ta chỉ muốn cống hiến một phần sức mọn cho quốc gia, dù là ở bất cứ phương diện nào, Y Sư có lẽ thích hợp nhất đối với ta.”
“Ngươi cảm thấy trở thành Y Sư rất dễ à?” Điềm Hoa Bà Bà nhướn mày.
“Không dám.” Trần Ninh lắc đầu, trịnh trọng nói:
“Bên trong mỗi trận chiến, đôi khi mạng sống của tất cả mọi người đều phải phụ thuộc vào khả năng của một Y Sư, áp lực đó nặng như thái sơn, làm sao có thể dễ dàng?”
Điềm Hoa Bà Bà lúc này mới nhẹ gật đầu, chỉ vào một Pháp Trận đang bỏ trống:
“Ngươi vào thi kiến thức trước đi, sau phần thi lý thuyết sẽ đến khảo nghiệm thiên phú.”
“Tiểu tử cảm tạ.” Trần Ninh gật đầu.
Mai Tỷ giúp hắn đẩy xe lăn đi vào Pháp Trận, không quên động viên: “Tiểu Ninh cố lên, tỷ tin ngươi chắc chắn làm được.”
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Trần Ninh nghiêm túc đáp.
Trần Ninh vừa tiến vào, Pháp Trận liền đóng lại, sau đó trước mặt hắn liền hiện ra một luồng sáng quét từ trên xuống dưới như muốn dò xét không có bất cứ công cụ hỗ trợ gian lận nào.
“Kiểm tra thành công, mời thí sinh cung cấp lý lịch.”
Bên tai vang lên thanh âm không chút cảm xúc, Trần Ninh lập tức mở miệng:
“Họ và tên Trần Ninh, 15 tuổi, đến từ Làng Tiểu Viên thuộc Định Nam Quốc, mẫu thân là Tuệ Lan, phụ thân là Trần Mãnh.”
“Xin đa tạ, thí sinh Trần Ninh sẽ đối mặt với 100 câu hỏi liên quan đến những kiến thức Y Học căn bản, trả lời đúng tám phần mười sẽ thành công thông qua phần thi kiến thức, đã rõ chưa?” Thanh âm từ Pháp Trận lại vọng lên.
“Rõ ạ.” Trần Ninh tự tin đáp.
“Câu hỏi đầu tiên, những phẩm chất của một Y Sư cần phải có?”
“Nhân đạo, nhẫn nại, cẩn trọng, tỉ mỉ, trung thực, cảm thông, hiểu biết, phán đoán, nhạy bén, vững vàng…” Trần Ninh lập tức đáp.
“Câu thứ hai, Y Sư gồm bao nhiêu đẳng cấp?”
“Chín đẳng cấp.”
…
“Câu thứ mười, gặp một nạn nhân bị vết thương của Ma Lang đánh trúng, một Y Sư Nhập Môn phải xử lý thế nào? Tại sao?”
“Ma Lang có móng vuốt sắc nhọn, vết thương của bọn chúng gây ra ẩn chứa Ma Khí rất khó làm lành, điều đầu tiên cần là phải dùng Linh Lực của bản thân Y Sư khu trừ Ma Khí, sau đó mới khâu vá vết thương theo cách cơ bản, bởi vì Y Sư Nhập Môn chưa thể sử dụng các kỹ năng trị liệu trực tiếp…” Trần Ninh tự tin hồi đáp.
Lần lượt từng câu hỏi được đặt ra, Trần Ninh đều nhất nhất trở lời.
Hắn đã nắm vững tất cả tri thức mà mẫu thân của mình lưu lại, hiểu biết vượt xa các thí sinh bình thường.
Tuy nhiên thời gian để hoàn thành 100 câu hỏi cũng không ngắn, Trần Ninh đều cẩn trọng và tỉ mỉ trả lời từng chút một, vô cùng rõ ý.
Mai Tỷ vẫn kiên nhẫn chờ đợi hắn…
Hơn nửa ngày trôi qua, bên tai Trần Ninh rốt cuộc vang lên câu hỏi cuối cùng:
“Là một Y Sư, ngươi có sẳn sàng gia nhập chiến trường, bảo vệ quốc gia, lãnh thổ nhân loại?”
Trần Ninh sắc mặt trở nên phức tạp, phụ thân và mẫu thân của hắn vì không muốn hắn đặt chân vào tiền tuyến nên mới sắp xếp nhiều như vậy, thậm chí sẳn sàng đánh phế đôi chân của hắn.
Tuy nhiên thân là một thiếu niên có hoài bão, có lòng căm hận với Ma Tộc, có ý chí của riêng mình, Trần Ninh vẫn không hề do dự quát:
“Có!”
“Chúc mừng thí sinh Trần Ninh hoàn thành phần thi kiến thức, điểm số tối đa 100/100.” Thanh âm vang vọng toàn bộ Linh Lung Y Viện.
“Cái gì?” Điềm Hoa Bà Bà đang đứng bên ngoài đột ngột biến sắc.
Mà rất nhiều Y Sư bên trong Y Viện cũng chấn kinh, vội vàng kéo nhau đến quảng trường quan sát.
“Chuyện gì thế?” Trần Ninh ngơ ngác rời khỏi Pháp Trận, nhìn thấy xung quanh đã bu hơn trăm người, nhất thời giật mình.
“Tốt tốt tốt…” Điềm Hoa Bà Bà hưng phấn đến phát run, liên tục gật đầu tán thưởng:
“Từ khi Linh Lung Y Viện lập ra đến nay, chưa có người trẻ tuổi nào đạt điểm tuyệt đối trong phần thi kiến thức.”
Các nữ thí sinh hoàn thành phần thi trước đó cũng dùng ánh mắt như gặp quỷ xem lấy Trần Ninh.
Phải biết rằng bên trong phần thi kiến thức này, có những câu hỏi vượt xa khả năng hiểu biết của một người trẻ tuổi chuẩn bị trở thành Y Sư, thậm chí ngay cả những Y Sư Nhập Môn lâu năm cũng không biết.
Huống hồ bên trong mỗi câu hỏi thường có nhiều ý, rất khó trả lời một cách trọn vẹn để không bị mất điểm.
Cho nên nhìn khắp toàn Định Nam Quốc, rất hiếm Y Sư đạt điểm tuyệt đối khi tham gia khảo hạch, huống hồ một Linh Lung Y Viện nho nhỏ?
“Tiểu Ninh giỏi quá.” Mai Tỷ cũng kích động đến sắc mặt đỏ bừng.
“Viện trưởng, đây là mầm móng tốt a.” Một vị Y Sư nhìn Điềm Hoa Bà Bà kích động nói:
“Chỉ cần hắn thông qua phần thi thiên phú, như vậy phải trọng điểm bồi dưỡng.”
“Tốt, nếu thiên phú cũng thông qua, lão bà sẽ trực tiếp thu Tiểu Ninh làm đồ đệ.” Điềm Hoa Bà Bà gật mạnh đầu.
Trần Ninh được đưa đến phía trước khối bia đá lớn nằm ở quảng trường bên cạnh, dưới khối bia đá có một dấu ấn hình bàn tay, bên trên khối bia đá là một màn ảnh cỡ nhỏ đang liên tục nhảy vọt các con số từ 1 đến 9.
“Chắc hẳn ngươi cũng biết, đây chính là Thiên Phú Bia dùng để khảo nghiệm thiên phú bẩm sinh của mỗi người, nó sẽ thể hiện số linh lực tự nhiên ở tuổi 15 mà ngươi sở hữu.” Điềm Hoa Bà Bà ngưng giọng giải thích:
“Các lĩnh vực khác như Kỵ Sĩ, Sát Thủ, Pháp Sư đều đòi hỏi từ 7 điểm Linh Lực bẩm sinh trở lên, bất quá Y Sư yêu cầu thấp hơn, chỉ cần 5 điểm là đủ.”
“Chỉ cần ngươi đạt được 5 điểm Linh Lực bẩm sinh, lão thân sẽ thu ngươi làm đồ đệ, dốc lòng truyền thụ.”
Không ít tiểu nữ nhân đang có mặt nghe vậy hâm mộ không thôi, nên biết rằng Điềm Hoa Bà Bà chính là một vị Đại Y Sư Hậu Kỳ, cực kỳ có tiếng tăm ở phạm vi vạn dặm xung quanh, nếu có thể trở thành đồ đệ của bà, tiền đồ tương lai sẽ rất sámg lạng.
Trần Ninh hít sâu một hơi, tập trung tinh thần đem bàn tay đặt lên dấu ấn trên bia đá.
ONG!
Bia đá rung động, theo sau đó có dòng chảy tự nhiên liền lan tràn khắp toàn thân Trần Ninh, truyền vào bên trong nó.
Ngay lập tức, bên trên màn ảnh lù lù xuất hiện một con số, đứng im bất động.
“Làm sao có thể?” Mai Tỷ hết lên thất thanh, sắc mặt trắng bệch.
Toàn trường dùng ánh mắt tiếc hận nhìn lấy Trần Ninh, ngay cả Điềm Hoa Bà Bà cũng là lắc đầu thở dài:
“Đứa nhỏ đáng thương a…”
Trần Ninh chết trân tại chỗ, như có một luồng sét đánh giáng thẳng xuống đầu hắn.
Trên màn hình của Thiên Phú Bia, con số 4 lù lù bất động như một nhát đao hung hăng đâm thủng tim của hắn.
Linh lực bẩm sinh 4 điểm…
Điều này chứng minh một điều, Trần Ninh chẳng những không đủ tư cách trở thành Y Sư, mà tư cách trở thành Sát Thủ, Pháp Sư, Đấu Sĩ, Kỵ Sĩ các loại lĩnh vực đều không có.
Y Sư chỉ cần 5 điểm Linh Lực là có thể tiến vào, nhưng các lĩnh vực khác đều yêu cầu 7 điểm trở lên.
Trần Ninh lại chỉ có 4 điểm.
Hắn ôm đầu, một cảm giác bất lực đến cùng cực dâng tràn khắp tâm trí…
“Viện trưởng, cầu xin ngươi thu nhận Tiểu Ninh, hắn rất cố gắng, rất nỗ lực, bằng chứng là hắn đạt điểm tuyệt đối phần thi kiến thức.” Mai Tỷ nắm chặt tay Điềm Hoa Bà Bà, bờ môi cắn đến rỉ máu:
“Thiên phú có thể kém chút, nhưng cần cù có thể bù lại.”
“Không thể…” Điềm Hoa Bà Bà đắng chát lắc đầu:
“Không đủ lượng Linh Lực cơ bản của một Y Sư, dù cố gắng đến mức nào cũng không thể luyện được các loại kỹ năng nhập môn, cả đời không có thành tựu.”
“Haizz, cứ nghĩ gặp phải thiên tài, nào ngờ chỉ là tên phế vật.” Đám đông thở dài, lắc đầu giải tán.
Từng ánh mắt, từng lời nói mỉa mai của những người xung quanh, lời cầu xin trong vô lực của Mai Tỷ như những nhát đao xuyên qua lồng ngực Trần Ninh.
Hắn chỉ cảm thấy hít thở không thông…cả thế giới của hắn như đang chìm vào vũng lầy tăm tối.
Nguyện vọng của mẫu thân, hắn cũng không thể hoàn thành…
Trần Ninh bỗng nhiên cắn lấy đầu lưỡi, dùng cơn đau để giúp mình thanh tỉnh.
Hắn quật cường ngẩng đầu, bên trong đôi mắt tưởng chừng tuyệt vọng lại nhen nhóm ngọn lửa quyết tâm, hít sâu một hơi nhìn Điềm Hoa Bà Bà cầu khẩn:
“Viện trưởng, ngài là một Đại Y Sư, làm ơn hãy trị giúp đôi chân tật nguyền của ta!”
Hắn không cam lòng bỏ cuộc, hắn muốn chữa lành đôi chân của mình, khi đó ít nhất đã có thể đi lại như người bình thường, hắn sẽ cố gắng rèn luyện thể chất, dù phải bán mạng cũng sẽ đề cao thiên phú của bản thân lên, một điểm Linh Lực nữa mà thôi.
Ý chí của hắn cao đến kinh người.
“Thật đáng tiếc…” Điềm Hoa Bà Bà lắc đầu từ chối:
“Trị chân cho ngươi sẽ rất hao tổn Linh Lực của ta, phần Linh Lực đó ta muốn lưu lại cho những người bị thương trên chiến trường hơn…”
Ý của bà rất đơn giản, bà sẽ trị thương cho những người có giá trị, còn Trần Ninh chỉ là một phế vật, không đáng…
Như nhận ra ý định của hắn, Điềm Hoa Bà Bà lại nói: “Tuổi của ngươi đã không còn kịp để khổ luyện nữa rồi, chấp nhận an phận làm một kẻ bình thường đi thôi.”
Nói xong, Điềm Hoa Bà Bà cũng quay lưng rời đi, không muốn tiếp tục nhìn biểu lộ quyết tâm một cách vô dụng của Trần Ninh.
“Tiểu Ninh đừng lo, trở về phụ tỷ bán bánh bao, tỷ đệ chúng ta nương tựa lẫn nhau mà sống.” Mai Tỷ an ủi hắn, mặc dù ngay cả nàng cũng không giấu được nét sầu khổ, thương xót trên khôn mặt.
Trần Ninh không trả lời…
Lúc này hắn chỉ thì thào tự hỏi…
Đời này, hắn định trước chỉ có thể làm một tên tật nguyền sao?
Chương 7: Truy Sát
Bầu trời vào đêm bao la vô tận, hai thân ảnh điên cuồng lướt qua giữa không trung, tốc độ của bọn hắn khủng bố đến mức những tu sĩ bên dưới mặt đất vô tình nhìn thấy chỉ cho rằng sao băng đang xẹt qua màn đêm mà thôi…
Nhưng nếu có cường giả cường đại nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra đây là hai con người hàng thật giá thật, một kẻ chạy và một kẻ truy đuổi phía sau.
Người đang thi triển Thân Pháp bỏ chạy toàn thân mặc áo choàng đen che phủ diện mạo, hai chân linh hoạt, sau lưng mọc ra một đôi cánh dơi màu tím khổng lồ, cuồng phong gào thét, mỗi một lần lướt đi chém rách cả không khí.
Mà kẻ đuổi theo phía sau là một nam tử diện mục tuấn lãng, thần thái bất phàm, trên thân khoác Bạch Sắc Ngân Giáp chói lọi như tinh quang, mặc dù có chiến giáp nặng nề trên thân, tốc độ của hắn vẫn không hề thua kém kẻ đang chạy trước mặt.
Thậm chí vừa truy sát đối phương, nam tử vừa có thể trầm giọng mở miệng:
“Dạ Liệt, ngươi vì sao chạy trốn bổn thiếu? có ý đồ bất chính phải không?”
Nghe lời lẽ chất vấn của đối phương, Dạ Liệt lạnh lùng hồi đáp:
“Lăng Hạo Thiên, ngươi đường đường là thiếu chủ của Kỵ Sĩ Giáo Đình, truyền thừa nhận được vốn đã rất cao cấp, vì sao còn tham lam di vật do Trần Mãnh Long tướng quân lưu lại?”
“Hừ, bổn thiếu đang kẹt ở Kỵ Hoàng Viên Mãn đã lâu, nếu đạt được di vật của Kim Long Tướng Quân, bổn thiếu chắc chắn sẽ đột phá Kỵ Đế cường giả, cớ sao lại không làm?” Lăng Hạo Thiên uy nghiêm quát:
“Ngược lại là ngươi, chỉ là một sát thủ lại mang theo di vật của Trần Mãnh Long bỏ trốn, rõ ràng là ý đồ bất chính, muốn chiếm làm của riêng, tội đáng chém!”
“Haha, Dạ Liệt ta là cánh tay đắc lực của tướng quân ai mà không biết?” Dạ Liệt vẫn chạy trốn toàn lực, nhưng thanh âm xem thường truyền theo gió vọng trở về:
“Đối với di vật của mình, Trần Mãnh Long tướng quân đã có an bài, không liên quan gì tới ngươi.”
“An bài ở đâu?” Ánh mắt Lăng Hạo Thiên loé lên một tia sát khí.
“Sao ta phải nói cho ngươi?” Dạ Liệt lạnh lùng đáp.
“Trần Mãnh Long đã chết, Dạ Liệt ngươi chỉ cần đem di vật của y giao cho ta, bổn thiếu cam đoan thu ngươi làm trợ thủ đắc lực, từ đó một bước lên trời, cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý.” Lăng Hạo Thiên dụ dỗ.
“Nằm mơ, mạng của Dạ Liệt này là Trần Mãnh Long tướng quân ban cho, kẻ tiểu nhân như ngươi ngay cả rắm của ngài cũng không bằng.” Dạ Liệt phỉ nhổ.
“Khốn kiếp, đây là ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Lăng Hạo Thiên cười gằn.
Ý niệm vừa động, không gian trước mắt hắn hình thành một đại môn.
RỐNG!
Từ bên trong đại môn truyền ra tiếng gầm kiệt ngạo vô biên vang vọng thương khung, thân ảnh một con quái vật khổng lồ bước ra.
“Không xong!” Sắc mặt Dạ Liệt sau lớp áo choàng đại biến.
Cũng giống như bao Kỵ Sĩ khác, Lăng Hạo Thiên chỉ mạnh nhất khi kết hợp với Toạ Kỵ của mình.
Vốn đã có thực lực cường đại hơn, lúc này Lăng Hạo Thiên còn triệu hồi Toạ Kỵ, Dạ Liệt liền biết hôm nay mình dữ ít lành nhiều, có muốn chạy cũng không chạy được.
“Bí Pháp – Dạ Phong Sát!”
Dạ Liệt gầm lên một tiếng trong lòng, thiêu đốt máu huyết của bản thân, cơ thể đột ngột hư không tiêu thất.
Hắn như hoá thành bóng tối hoà cùng làn gió tan biến khỏi tầm mắt của Lăng Hạo Thiên.
Một lần nữa xuất hiện đã ở trên đỉnh đầu Lăng Hạo Thiên, trong tay cầm một thanh Chuỷ Thuỷ sắc bén cắm thẳng xuống.
Trên thân Lăng Hạo Thiên khoác Bạch Sắc Ngân Giáp vô kiên bất phá, Dạ Liệt biết mình chỉ có thể nhắm vào đỉnh đầu, đó là điểm yếu duy nhất trên người đối phương.
“Không hổ danh là cánh tay của Trần Mãnh Long, ngươi cực kỳ quyết đoán…” Lăng Hạo Thiên nở nụ cười khinh thường:
“Nhưng ngươi chỉ là một vị Sát Hoàng Trung Kỳ mà thôi, trước thực lực tuyệt đối…ngươi chẳng là gì cả.”
RỐNG.
Hắn vừa dứt lời, từ trong đại môn không gian đã có một con chó ba đầu hình thể khổng lồ hiện ra, toàn thân mang theo ngọn lửa đen kịch, biểu tình hung ác, cổ đeo xiềng xích đầy gai nhọn, ba hàm răng nhuốm máu tươi.
Ngọn lửa địa ngục thiêu đốt xung quanh, đem cả Chuỷ Thủ vừa cắm xuống của Dạ Liệt hoà tan.
“Địa Ngục Khuyển, toạ kỵ của ngươi là Địa Ngục Khuyển?” Dạ Liệt sợ hãi thất thanh, một cánh tay của y cũng đã bị thiêu cháy vào xương cốt.
Đây chính là hung thú có danh tiếng hiển hách, không ngờ đã bị Lăng Hạo Thiên thu phục rồi.
Kỵ sĩ có quyền thay đổi toạ kỵ của mình, trước đây toạ kỵ của Lăng Hạo Thiên không phải Địa Ngục Khuyển.
“Ngươi là kẻ đầu tiên khiến ta triệu hồi Địa Ngục Khuyển.” Lăng Hạo Thiên cười tà:
“Vậy nên ngươi có chết cũng tự hào được rồi.”
Hắn nhảy lên lưng Địa Ngục Khuyển, trong tay hiện ra một thanh Trường Kích.
KENG!
Kích ngân động thiên, kết hợp ngọn lửa màu đen thần bí của Địa Ngục Khuyển hừng hực thiêu cháy, tốc độ không thể hình dung lao vọt đến.
Dạ Liệt đang muốn bỏ chạy, chợt cảm thấy toàn thân mình cứng đờ, một cổ áp bách cực mạnh đem hắn trấn áp từ trên không rơi xuống.
“Đây là Đàn Áp Lĩnh Vực của Kỵ Sĩ!” Dạ Liệt sắc mặt trắng bệch.
Bên trên chiến trường, Kỵ Sĩ là lực lượng đầu tiên xông pha vào trận hình của địch, thế nên bọn hắn sở hữu Đàn Áp Lĩnh Vực với khả năng trấn áp đối thủ, từ đó tung hoành ngang dọc.
Mà Đàn Áp Lĩnh Vực của Lăng Hạo Thiên chính là do một vị Kỵ Hoàng Viên Mãn phát ra, là khắc tinh của sát thủ như Dạ Liệt.
Dạ Liệt có nằm mơ cũng không nghĩ đường đường là thiếu chủ của Kỵ Sĩ Giáo Đình, một trong các thế lực có uy vọng nhất trong Liên Minh Ngũ Quốc sẽ ra tay với mình vì tham lam di vật do Trần Mãnh Long tướng quân để lại.
Nhân loại ra tay với nhân loại vì tư lợi và tham lam của bản thân, thật sự là đáng hổ thẹn.
PHỐC!
Máu tươi phun trào, trường kích đã đâm xuyên thủng tim Dạ Liệt.
Hắn đau đớn không thể hình dung, hai mắt long lên sòng sọc nhìn Lăng Hạo Thiên.
“Đây là cái giá phải trả khi đối nghịch với bổn thiếu.” Lăng Hạo Thiên nhếch miệng.
Dạ Liệt không cam lòng, hắn ước gì mình được chết nơi chiến trường, được chém giết Ma Tộc thoả thích, cuối cùng thà chết trên tay Ma Tộc, oanh oanh liệt liệt.
Hắn vạn phần không muốn mình lại chết trong tay nhân loại theo cách như thế này, trong khi ngoài kia đang có vô số anh hùng sẳn sàng hy sinh vì nhân loại…
“Tướng quân nói rất đúng…nguy cơ của nhân loại không chỉ là Ma Tộc, những kẻ như ngươi cũng là nguy cơ của nhân loại.” Dạ Liệt máu tươi đầy miệng, vẫn thì thào:
“Nếu đa số nhân loại đều giống như ngươi, không cần đến Ma Tộc ra tay…ngày tự mình diệt vong cũng không còn xa nữa…”
“Ngươi còn chưa đủ tư cách đánh giá tình hình nhân loại.” Lăng Hạo Thiên ngạo nghễ nói:
“Ngược lại là ta, chỉ cần ta ngày càng mạnh hơn…Ma Tộc sẽ bị diệt trong tay ta.”
HỪNG HỰC.
Ngọn lửa màu đen thiêu đốt dữ dội, Tam Đầu Khuyển đem thi thể Dạ Liệt hoàn toàn cắn nuốt…chỉ để lại một chiếc nhẫn màu hoàng kim, bên trên có điêu khắc một con tiểu Kim Long.
“Kim Long Giới Chỉ!” Lăng Hạo Thiên ánh mắt nồng đậm vẻ tham lam.
Kim Long Giới Chỉ là Nhẫn Trữ Vật của Kim Long Tướng Quân – Trần Mãnh Long, đã giao cho cánh tay đắc lực là Dạ Liệt, chứng tỏ bên trong chứa đựng truyền thừa và di vật của hắn.
Bởi vì Trần Mãnh Long đã chết, Kim Long Giới Chỉ trở thành vật vô chủ, Lăng Hạo Thiên dễ dàng kiểm tra bên trong.
Khoảnh khắc sau đó, nụ cười tham lam của hắn bỗng nhiên cứng đờ.
Hoàn toàn trống rỗng.
Kim Long Giới Chỉ chỉ là cái vỏ bọc, bên trong trống rỗng, ngay cả cái rắm cũng không có.
“AAAAAAAAAAAAAAAA” Lăng Hạo Thiên cuồng nộ, ngửa đầu rít gào:
“Dạ Liệt, ngươi rốt cuộc đã để di vật ở đâu?”
Chương 8: Di Vật Trao Tay
Bên trong nhà nhỏ, Trần Ninh như người mất hồn cuộn mình ở trên giường…
Đã có ba đêm rồi hắn chưa chợp mắt, trong đầu vẫn là vô vàn suy nghĩ tiêu cực ngổn ngang.
Mai Tỷ an ủi hắn cả một ngày vẫn thấy hắn không động đậy, chỉ có thể thờ dài rời đi lưu cho hắn không gian yên tĩnh một mình.
Phụ thân hắn cố ý làm phế hai chân hắn, để hắn không nuôi ý định trở thành Kỵ Sĩ, Đấu Sĩ, Sát Thủ, Phát Sư…muốn hắn kế thừa mẫu thân, trở thành một vị Y Sư có cuộc sống an bình, cưới vợ sinh con đến hết một đời trọn vẹn.
Nhưng chắc có lẽ ngay cả phụ thân và mẫu thân hắn cũng không ngờ, đường đường là nhi tử của một Y Sư như mẫu thân lại là một tên phế vật, ngay cả linh lực cơ bản thấp nhất cũng không đáp ứng nổi.
Ở thế giới này, chỉ cần là một đứa trẻ có thể trạng và trí óc bình thường, đại đa số đều sẽ có được 7 điểm linh lực, đủ tư cách trở thành tu sĩ ở bất kỳ lĩnh vực nào.
Linh lực một phần quyết định ở dinh dưỡng và rèn luyện khi còn nhỏ, nhưng phần lớn phụ thuộc vào di truyền.
Nếu phụ thân và mẫu thân là người bình thường không có thương tật gì, ngươi chắc chắn cũng sẽ có được đủ điểm linh lực cơ bản.
Vậy mà Trần Ninh chỉ có 4 điểm linh lực, điều này rõ ràng là kém hơn một đứa trẻ bình thường rất nhiều.
Nói dễ nghe một chút là thiên phú kém, nói khó nghe hơn chính là một tên phế vật.
“Ta là một tên phế vật sao…” Trần Ninh siết chặt nắm tay.
Hắn không thể quên thái độ khi đó của Điềm Hoa Bà Bà, không chấp nhận tiêu hao linh lực để chữa trị cho một tên phế vật, mặc dù đạt đến cấp độ Đại Y Sư như bà ta…linh lực là thứ có thể khôi phục rất đơn giản.
Trần Ninh không trách Điềm Hoa Bà Bà, cũng không có tư cách gì để oán giận…nhưng rõ ràng hành động đó của bà thật sự khiến hắn tổn thương.
Cảm giác như một người rơi xuống vực sâu cố gắng leo lên, dốc hết sức lực leo đến miệng vực, vẫn không ai nguyện ý giang bàn tay kéo hắn thêm một chút.
Tuy nhiên thất vọng và đau đớn, Trần Ninh vốn không phải người dễ dàng buông bỏ tất cả, hắn vẫn muốn sống thật có ích.
Hắn đã quen với cuộc sống tật nguyền từ nhỏ, bất cứ hành động nào cũng khó khăn hơn người bình thường nhưng chưa từng có ý nghĩ buông xuôi.
Lần này cũng giống như thế…hắn đã suy nghĩ thông suốt trong ba ngày qua.
Trước mặt Trần Ninh lúc này là một chiếc hộp gỗ.
Trước khi rời đi, phụ thân có nói hộp gỗ này là do mẫu thân lưu lại cho hắn, khi nào đạt đến Đại Y Sư mới được phép mở ra.
Tuy nhiên hiện tại đã không thể trở thành Y Sư, hắn cũng quyết định không chờ đợi nữa.
Trần Ninh vẫn ôm hy vọng hộp gỗ mà mẫu thân lưu lại cho mình sẽ có thứ gì đó trợ giúp cho bản thân, dù sao thì bà cũng từng là một Y Sư mà.
Nếu như cả hộp gỗ này cũng chẳng có thứ gì giúp hắn, Trần Ninh đã sẳn sàng cho tương lai sắp tới.
Đó là trở thành một người dạy học, dạy chữ viết và những kiến thức về Y Học mà mình biết được cho các đứa trẻ có nguyện vọng trở thành Y Sư trong làng, đồng thời phụ giúp Mai Tỷ buôn bán bánh bao.
Hắn phải sống một đời có ích cho thế giới này.
Trần Ninh hai mắt cháy lên sự quyết tâm, đặt tay lên hộp gỗ, lẩm bẩm nói:
“Ta Trần Ninh, không nguyện làm phế vật.”
“Khụ khụ…không sai, ngươi chắc chắn không thể là phế vật được.” Một thanh âm trầm đục bỗng nhiên vang lên.
“Là ai?” Trần Ninh rùng mình, vô thức làm rơi cả hộp gỗ xuống đất.
Nhà của hắn rất nhỏ, chỉ có một giường ngủ bên cạnh phòng bếp, gốc tường chính là bàn thờ của mẫu thân, phía sau thì là nơi vệ sinh tắm rửa, hoàn toàn không có khái niệm phòng riêng.
Vậy nên chỉ cần đảo mắt là có thể thấy tất cả mọi thứ trong nhà, nhưng tại sao không phát hiện ai vừa lên tiếng?
Đúng lúc này, một cảnh tượng khiến lồng ngực Trần Ninh phập phồng, hai mắt mở lớn.
Từ trong góc nhà, một cái bóng màu đen chậm rãi bước ra, hoàn toàn không có chút mặt mũi hay hơi thở nào cả.
“Ma Tộc…” Trần Ninh thanh âm run rẩy.
“Ta không phải Ma Tộc, ta là Ảnh Phân Thân của một Sát Thủ.” Cái bóng màu đen trầm giọng đính chính.
“Sát Thủ?” Trần Ninh rùng mình, hắn từng nghe nói Sát Thủ là những tồn tại gắn liền với bóng đêm, bọn hắn nhanh, chuẩn xác và cực kỳ sát phạt.
Nhưng tại sao sát thủ lại đến tìm mình?
Cái bóng màu đen mặc kệ biểu hiện nghi sợ của Trần Ninh, chỉ gọn gàng dứt khoát lên tiếng:
“Chân thân của ta đã chết, thời gian của ta không còn nhiều, rất nhanh cái bóng này sẽ tiêu tán, vậy nên ngươi hãy im lặng và lắng nghe, tuyệt đối không được cắt lời.”
Trần Ninh mặc dù chưa hiểu ra sao, nhưng hắn làm sao dám phản kháng trong tình cảnh này? Liền gật mạnh đầu.
Cái bóng lấy ra một khối đá, bên trên đá có những con số liên tục chuyển động.
Trần Ninh đồng tử hơi co lại, hắn nhận ra khối đá này chính là Thiên Phú Thạch, loại nguyên liệu để làm thành Thiên Phú Bia, cũng chính là thứ dùng để khảo hạch Linh Lực của hắn ở Y Viện.
Bất quá khối Thiên Phú Bia ở Y Viện dao động con số nhảy nhót từ 1 – 9, trong khi khối Thiên Phú Thạch trong tay cái bóng lại nhảy nhót từ 1 – 100.
“Thế gian này có một số tồn tại có điểm linh lực bẩm sinh vượt xa người khác, mà đối với những kẻ như vậy, chỉ có Thiên Phú Thạch Cao Cấp mới đủ tiêu chuẩn đánh giá chuẩn xác.” Cái bóng trầm giọng nói:
“Đặt tay của ngươi lên!”
“Không lẽ ta…” Trần Ninh ngay cả thở mạnh cũng không dám, đem bàn tay đặt lên khối Thiên Phú Thạch.
Một dòng lực lượng truyền khắp toàn thân hắn, sau đó một lần nữa tiến trở về bên trong Thiên Phú Thạch.
Những con số bên trên dao động kịch liệt, cuối cùng dừng lại.
Trần Ninh trợn mắt há hốc mồm, một trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
49 điểm Linh Lực.
“Quả nhiên…nhi tử của chủ ta làm sao có thể là phế vật, ngươi chính là thiên tài vạn người có một.” Cái bóng lẩm bẩm thanh âm chỉ có mình hắn nghe được.
Trần Ninh ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần, hắn thật sự là 49 điểm Linh Lực bẩm sinh?
Vậy Thiên Phú Thạch ở Y Viện chỉ thể hiện được con số 4 vì công năng hạn chế?
Trời ạ, hoang đường…điều này vượt khỏi tầm hiểu biết của Trần Ninh rồi.
“Đây là do bị đánh tàn hai chân, bằng không Linh Lực của ngươi chắc chắn còn cao hơn.” Cái bóng thì thào:
“Ta an tâm giao phó mọi thứ cho ngươi rồi.”
Thanh âm vừa dứt, cái bóng lấy ra một chiếc nhẫn màu đen tuyền trơn bóng, nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng lại lấp loé u quang giữa bóng đêm.
“Vị Sát Thủ đại nhân à…đây là…” Trần Ninh không dám nhận đồ vật của kẻ lạ mặt.
“Yên tâm, những thứ này là do phụ thân ngươi lưu lại.” Cái bóng nghiêm nghị nói:
“Vốn dĩ ngài ấy chỉ dặn ta để lại đồ vật lấy được từ vị Ma Tộc Thái Tử kia cho ngươi làm kỷ vật, tất cả những thứ khác sẽ giao cho Kỵ Sĩ Giáo Đình.”
“Nhưng Kỵ Sĩ Giáo Đình không xứng, thật sự không xứng với sự cao thượng và vĩ đại của ngài…ta đành phải làm trái lời ngài ấy một lần duy nhất vậy.”
“Đây gọi là Nhẫn Trữ Vật, một loại Pháp Bảo cực hiếm, chỉ cần ngươi nhỏ máu vào liền có thể lấy được đồ vật bên trong nó.”
Trần Ninh mơ mơ hồ hồ như lạc vào sương mù.
Vị sát thủ đại nhân này có bị lầm lẫn gì không? Phụ thân của hắn chỉ là một bộ binh phụ trách khuân vác trong quân đội, từ khi nhập ngũ đến giờ cũng chẳng có đồng xu dính túi, ném hắn ở Làng Tiểu Viên cũng chẳng để lại chút phí sinh hoạt nào cả.
Tại sao qua miệng sát thủ đại nhân này lại trở thành nhân vật thần bí khó lường như vậy?
“Nhớ kỹ, chuyện hôm nay như một giấc mộng, ngươi phải tuyệt đối giữ bí mật nếu không muốn chuốc lấy hoạ sát thân.”
Cái bóng thì thào những lời cuối cùng: “Nhớ kỹ lời này của ta, địch nhân của nhân loại…không chỉ có Ma Tộc.”
“Tại sao?” Trần Ninh toàn thân chấn động.
Hắn chưa kịp phản ứng, cái bóng đã hung hăng chụp lấy cổ tay hắn, một cổ lực lượng cuồng bạo hung tợn tiến vào cơ thể Trần Ninh.
Lực lượng tiến vào càng nhiều, màu đen của cái bóng ngày càng ảm đạm, có dấu hiệu tiêu tán.
“AAAAAAAAAAAAA” Trần Ninh đau đớn như bị vô số con kiến cắn xé trong cơ thể, xương cốt toàn thân như bị nát ra.
Cơn đau khiến Trần Ninh hôn mê bất tỉnh, toàn thân co giật không ngừng.
“Vận dụng tất cả lực lượng còn sót lại này, ta giúp thiếu chủ tẩy lễ một lần đi!” Cái bóng thì thào tự nhũ:
“Cái giá phải trả là hồn phi phách tán, như vậy không sợ ngài ấy sẽ trách tội ta dưới suối vàng…”
“Thiếu chủ, ngươi không thể sống một đời bình thường được, nhân loại cần có ngươi…”
Thanh âm vừa dứt, cái bóng cũng như hư vô tan rã, mọi thứ chậm rãi biến mất…
Căn nhà nhỏ trở về tĩnh lặng.
Chương 9: 80 Điểm Linh Lực
“Nhất định không phải là mơ…”
Cơn đau thấu tận trời xanh, toàn thân mềm nhũn không còn chút khí lực nào khiến Trần Ninh dù vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê cũng dám khẳng định vừa rồi chắc chắn không phải chỉ là giấc mộng.
Chưa kể đặt bên cạnh hắn còn có một chiếc nhẫn đen tuyền bóng loáng, hộp gỗ do mẫu thân để lại thì đã rơi xuống đất.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã dần nhô lên, Trần Ninh thì thào:
“Vậy mà đã qua một đêm rồi.”
Hắn không biết cái bóng màu đen kia đã làm gì với cơ thể mình, nhưng sau khi cơn đau đi qua, hắn phát hiện toàn thân mình tràn trề năng lượng, chỉ muốn ngửa đầu lên trời gào thét một tiếng.
Trần Ninh có thói quen cởi trần khi ngủ, lúc này hắn lại phát hiện thân thể vốn gầy gò ốm yếu của mình lại có thêm chút cơ bắp.
“Tại sao lại như thế? Hắn ta là ai? Lời của hắn có đáng tin cậy?”
Vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu, Trần Ninh với người nhặt lấy khối Thiên Phú Thạch, đặt tay lên đó một lần nữa để xác nhận.
Con số trên Thiên Phú Thạch bắt đầu nhảy nhót, sau đó dừng lại ở một con số khác hẳn lúc trước.
80.
“Trời ạ…80 điểm Linh Lực cơ bản?” Trần Ninh vô thức co rụt tay lại, dụi dụi hai mắt.
Trước đó rõ ràng chỉ là 49, tại sao lúc này lên tận 80? Khối đá này thật sự đáng tin cậy hay không?
Hắn hoài nghi khối đá này chỉ là hàng bịp bợm, liền đem tay đặt lên vài lần nữa.
Kết quả số lượng Linh Lực cơ bản của hắn đều đạt đến con số 80.
“Chẳng lẽ là do cơn đau mà kẻ kia mang đến?” Trần Ninh ánh mắt loé lên, hắn cũng là người nhanh trí và thông minh, bằng không cũng chẳng thể đạt điểm tuyệt đối bên trong khảo hạch kiến thức của Y Sư được.
Dù sao cũng không còn gì để mất, lại thêm Trần Ninh không muốn làm trái lời dặn dò của mẫu thân khi có cơ hội khác.
Hắn cúi xuống đất nhặt lấy hộp gỗ lên cẩn thận đặt nơi đầu giường, lúc này mới tập trung vào chiếc nhẫn đen tuyền thần bí.
“Nhẫn Trữ Vật là thứ gì?” Trần Ninh thì thầm, lời nói trước đó của người thần bí quá mức thần kỳ, một chiếc nhẫn nhỏ như thế này chẳng lẽ có thể chứa đựng huyền cơ?
Mang theo tâm tình bán tính bán nghi, Trần Ninh cắn nhẹ đầu ngón tay, trích ra một giọt máu lên trên chiếc nhẫn.
Khoảnh khắc đó chiếc nhẫn màu đen bỗng nhiên sáng lên u quang, sau đó chủ động đeo vào ngón tay của hắn.
Trong lòng Trần Ninh sinh ra cảm giác vi diệu, hắn phát hiện mình chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, liền có thể quan sát đến một không gian lạ lẫm.
Không gian này chỉ to bằng một căn phòng khoảng 30 mét vuông, bên trong đó có mấy loại đồ vật kỳ lạ đang trôi nổi lơ lửng.
“Thật sự…hắn vậy mà không lừa gạt ta, đó là không gian của căn phòng bên trong nhẫn.”
Trần Ninh kích động đến toàn thân phát run.
Bên trong Nhẫn Trữ Vật có chứa 5 loại vật phẩm, Trần Ninh từ tốn quan sát.
Thứ đầu tiên là một quả trứng kỳ lạ to hơn trái dưa hấu, vỏ trứng lóng lánh kim quang, lại có tầng tầng lớp lớp vảy giáp như vàng khối đúc thành, với kiến thức ít ỏi của Trần Ninh, hắn vô pháp xác định được đây là trứng của loài động vật nào.
Vật phẩm thứ hai là một quyển sách cũ kỹ, bên ngoài bìa sách có ghi lại bốn chữ “Ngự Long Chân Kinh”, mang đậm khí tức tang thương bụi bặm.
Vật phẩm thứ ba là một khối Lệnh Bài hình đầu rồng, toàn bộ lệnh bài được đúc từ Hoàng Kim chói lọi, mang đến cảm giác cực kỳ nặng nề, bên trên lệnh bài điêu khắc ba chữ: “Kim Long Đế”.
Vật phẩm thứ tư là một bức hoạ, Trần Ninh nhịn không được động suy nghĩ, Nhẫn Trữ Vật liền phóng thích bức hoạ đó ra bên ngoài cho hắn quan sát.
Bên trong vẽ lấy một nam tử trung niên và một mỹ phụ trung niên biểu lộ hạnh phúc, trong lòng mỹ phụ trung niên còn ôm một đứa trẻ sơ sinh bụ bẫm và kháo khỉnh.
Mặc dù nhìn vào y phục cũ nát trên thân, có thể thấy cuộc sống của gia đình này không hề khá giả gì, nhưng đôi mắt của họ lại sáng ngời như sao trời, tràn đầy niềm tin vào tương lai phía trước.
“Phụ thân…mẫu thân…”
Nước mắt khẽ lăn xuống, Trần Ninh nghẹn ngào ôm chặt bức hoạ vào trong lòng.
Đôi nam nữ trong ảnh rõ ràng chính là phụ thân Trần Mãnh và mẫu thân Tuệ Lan của hắn, đứa nhỏ mà mẫu thân ôm trong lòng chẳng phải là hắn thì còn có thể là ai?
Không cần phải nói, đối với Trần Ninh…bức hoạ này chính là vật có giá trị nhất trong số năm loại vật phẩm.
Hắn tỉ mỉ lau lấy vài vết bụi trên bức hoạ, ủi thẳng nó sau đó đặt cẩn thận trở lại Nhẫn Trữ Vật.
Cuối cùng, ánh mắt của Trần Ninh mới nhìn đến vật phẩm thứ năm, cũng là vật duy nhất còn sót lại.
Một quả tim.
Không sai, một quả tim màu đen hết sức sống động, thậm chí từng cơ thịt bên trên nó vẫn còn nhút nhít.
Đây cũng là thứ duy nhất mà Trần Ninh đoán ra là gì, bởi vì trong kiến thức của Y Sư mà hắn từng xem qua có đề cập đến.
Tim của nhân loại sẽ có màu đỏ, còn tim của Ma Tộc sẽ có màu đen.
Quả tim màu đen này chắc chắn là trái tim của một Ma Tộc, hay còn được gọi là Ma Tâm.
Trần Ninh nhịn không được mỉm cười, xem ra phụ thân của hắn muốn khoe khoang chiến tích nên mới gửi một khoả Ma Tâm về cho hắn.
Mặc dù có chút quái đản và ghê rợn, nhưng so với gửi một cái đầu của Ma Tộc, một bộ phận nào khác trên cơ thể của chúng…thì việc gửi một trái tim về cũng không hề tệ chút nào.
“Bất quá Ma Tâm này sẽ là của một tên Ma Tộc vô danh tiểu tốt hay là một tên Đại Ma, Ma Tướng?” Trần Ninh tự ngẫm.
Nếu chỉ là đám Ma Tộc vô danh tiểu tốt được dùng làm pháo hôi trên chiến trường, vậy thì bất kỳ tu sĩ nhân loại nào cũng có khả năng giết chết, chẳng có gì gọi là thành tựu cả.
Tạm gác Ma Tâm sang một bên, Trần Ninh thử lấy mấy đồ vật khác ra nghiên cứu.
Thứ dễ dàng tiếp xúc đến không thể nghi ngờ chính là quyển sách mục nát với tên gọi Ngự Long Chân Kinh rồi.
Động suy nghĩ, Ngự Long Chân Kinh liền hiện ra trước mặt hắn.
Trần Ninh chăm chú quan sát, chỉ thấy ngay ở trang đầu tiên, Ngự Long Chân Kinh liền có viết rằng:
“Đây là công pháp độc môn của Kỵ Sĩ, đạt đến cấp độ Đại Kỵ Sĩ mới đủ tư cách tu luyện, từ đó làm nền tảng thu phục Yêu Long làm toạ kỵ khi bước vào Kỵ Tướng.”
“Đại Kỵ Sĩ?” Biểu lộ trên mặt Trần Ninh trở nên cực kỳ đặc sắc.
Phải biết rằng Kỵ Sĩ cũng phân chia thành chín cấp bậc lớn tương tự như Y Sư.
Kỵ Sĩ Học Đồ, Tiểu Kỵ Sĩ, Đại Kỵ Sĩ, Kỵ Tướng, Kỵ Vương, Kỵ Hoàng, Kỵ Đế, Kỵ Thánh và Kỵ Thần.
Trong đó Kỵ Sĩ Học Đồ là những đứa trẻ Linh Lực cơ bản đủ điều kiện từ 7 điểm trở lên có nguyện vọng trở thành Kỵ Sĩ, khi đó sẽ được gia nhập các Học Viện Quân Sự hoặc những Bang Hội trải rộng khắp ngũ đại quốc gia, rèn luyện và học tập những nền tảng cơ bản và phẩm chất của một Kỵ Sĩ, sau một thời gian học tập sẽ phải thông qua bài kiểm tra, ngươi sẽ được thăng cấp lên Tiểu Kỵ Sĩ.
Tiểu Kỵ Sĩ sẽ được Học Viện Quân Sự hoặc Bang Hội cấp cho một con Hắc Mã nhằm làm quen với việc học tập và tu luyện cùng toạ kỵ.
Loại Hắc Mã này chỉ là Toạ Kỵ bình thường và phổ thông nhất, được nuôi dưỡng với quy mô lớn vì chi phí thấp và dễ dàng thuần phục.
Đại Kỵ Sĩ là cấp bậc có thể một người một ngựa gia nhập chiến trường, sau khi thành công giết được mười Ma Tộc cùng cấp sẽ đủ thực lực tấn thăng lên Kỵ Tướng.
Đạt đến Kỵ Tướng, ngươi mới được quyền lựa chọn và thu phục toạ kỵ của riêng mình, những toạ kỵ này đẳng cấp cao hơn Hắc Mã rất nhiều, giống như vị Sư Khả Phụng và toạ kỵ Hoàng Kim Sư Tử của nàng ta vậy.
Đối với một kẻ bị liệt cả hai chân như Trần Ninh hiện tại, đừng nói là trở thành Đại Kỵ Sĩ để đủ điều kiện tu luyện Ngự Long Chân Kinh, ngay cả tư cách trở thành Kỵ Sĩ Học Đồ cũng không có.
Nếu Y Sư cần khảo hạch kiến thức và thiên phú, thì khảo hạch Kỵ Sĩ còn hà khắc hơn, đó là buộc phải khảo hạch về kiến thức, thể lực và thiên phú.
Với một kẻ bị liệt mất hai chân và đã bỏ qua giai đoạn rèn luyện tốt nhất để trở thành Kỵ Sĩ như Trần Ninh, sợ rằng vừa đến cửa đã bị các Bang Hội hoặc Học Viện Quân Sự đuổi ra ngoài vì không đủ thể lực.
Chưa kể ngay cả kiến thức cơ bản của một Kỵ Sĩ hắn cũng chẳng có…bởi vì phần lớn thời gian hắn đều dành cho lĩnh vực Y Sư cả rồi.
Sắc mặt Trần Ninh trở nên tái nhợt…
Như thế…Ngự Long Chân Kinh cũng vô dụng sao?
Chương 10: Ma Tộc Đột Kích
“Mai Tỷ, nhờ tỷ mang đệ đến Bang Hội gần nhất với làng chúng ta được không?”
Trần Ninh vẫn chưa nguyện ý bỏ cuộc, hắn đẩy xe lăn sang nhà Mai Tỷ mở lời nhờ vả.
Đã suy nghĩ rất kỹ càng, nếu ở các Y Viện và những nơi khảo nghiệm ở thị trấn nhỏ chỉ có Thiên Phú Bia cấp thấp không nhận ra được thiên phú của mình, vậy thì hắn muốn nhắm vào Bang Hội để thay đổi vận mệnh.
Giống như Chiến Kim Bang của Sư Khả Phụng, nếu như Trần Ninh ở tại Bang Hội có thể chứng minh được linh lực cơ bản của hắn vượt xa người thường gấp mười lần, hắn tin tưởng Bang Hội sẽ đồng ý tiêu hao chi phí chữa trị hai chân cho mình, đồng thời dốc tài nguyên bồi dưỡng mình trở thành cường giả.
Dù Trần Ninh hiểu thể lực của mình chắc chắn chỉ là số 0 tròn chỉnh, nhưng hắn muốn đánh cược một lần, đánh cược với số điểm Linh Lực đạt đến 80, những Bang Hội sẽ bỏ qua những khuyết điểm mà thu nhận hắn.
“Tiểu Ninh à, ta đã nghe Mai Tỷ nhắc về tình huống của cháu, cũng đừng quá buồn rầu, thiên phú là thứ trời định, bản thân mình không thể cứ muốn là được, đừng có cố chấp nữa.”
Một vị lão bá ghé mua bánh bao thương hại nhìn Trần Ninh mở miệng, việc Trần Ninh đi khảo hạch thất bại trở về người trong làng đều đã biết, dù Mai Tỷ không nói…thì việc hắn quay về làng thay vì ở Y Viện học tập đã chứng minh tất cả.
“Đa tạ lão bá nhắc nhở, bất quá ta hiểu mình có thể làm gì.” Trần Ninh quật cường nói.
“Haizz, đứa trẻ đáng thương…” Lão bá thương hại thở dài một tiếng, nhận bánh bao rồi quay người rời đi.
Mai Tỷ nhìn lấy Trần Ninh, ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: “Đệ vẫn chưa từ bỏ?”
“Ừm.” Trần Ninh gật mạnh đầu:
“Một lời khó giải thích hết, tỷ xem.”
Hắn lấy ra khối Thiên Phú Thạch, kiểm tra Linh Lực của mình ở trước mặt Mai Tỷ.
“80 điểm? Làm sao có thể như vậy?” Mai Tỷ hoảng hốt dùng tay che miệng.
Trần Ninh đã chuẩn bị kỹ càng, hắn đương nhiên sẽ không tiết lộ chuyện về cái bóng thần bí, chỉ nói khối Thiên Phú Thạch này là do phụ thân Trần Mãnh trước khi đi lưu lại cho mình, vừa mới lục lọi tìm thấy nó.
“Tỷ thấy đó, Thiên Phú Bia ở Y Viện tại thị trấn quá kém, không thể xác định được thiên phú chân chính của đệ.” Trần Ninh tự tin nói:
“Chỉ cần đến Bang Hội, chúng ta sẽ có cơ hội trở mình…đệ sẽ cố gắng mang đến cho tỷ cuộc sống sung túc nhất dù là ở bất cứ lĩnh vực nào.”
Mai Tỷ có thể nói là người thân nhất trong nhận thức của Trần Ninh, từ nhỏ hắn đã được nàng chiếu cố cho đến hiện tại, ngay cả phụ thân Trần Mãnh cũng chỉ gặp được mấy ngày, vậy nên hắn không hề do dự đem thiên phú của mình chia sẽ với nàng.
“Tiểu Ninh, việc này quá khó tin, hơn nữa suy nghĩ của đệ quá đơn giản.” Mai Tỷ nghiêm túc nhìn hắn:
“Giả sử thiên phú của đệ thật sự siêu việt người thường nhiều đến như thế, vậy đệ làm sao dám đảm bảo những Bang Hội kia sẽ không sinh ra ý đồ xấu với đệ? Chẳng hạn như có kẻ nào ghen ghét, tìm cách hãm hại đệ thì sao?”
Trần Ninh giật mình, lúc này mới nhớ đến các Bang Hội là những thế lực tự trị, bọn hắn không nằm trong hệ thống quản lý của quốc gia nên khá vô pháp vô thiên, chỉ tôn sùng thực lực nên việc gì cũng dám làm.
Nếu đúng như lời Mai Tỷ nói thì thật sự nguy hiểm, dù sao thì hắn chỉ có được thiên phú mà thôi, thực lực không có, bối cảnh không có, người trong Bang Hội muốn bóp chết hắn quá dễ dàng.
“Vậy tỷ nói đệ phải làm sao?” Trần Ninh cắn chặt răng:
“Đệ không muốn làm một phế vật a.”
“Chúng ta sẽ tìm đến thành trì, ở các toà thành lớn sẽ có những Y Viện và cơ sở của các lĩnh vực khác lớn hơn nhiều so với thị trấn, bọn họ có đủ khả năng nhìn nhận và đánh giá thiên phú của đệ, khi đó nếu điểm linh lực của đệ thật sự là 80, tin rằng bọn họ sẽ bằng mọi giá thu nhận đệ.” Mai Tỷ nắm chặt tay hắn động viên, ánh mắt của nàng cũng tràn ngập tự hào.
Nàng cũng không tin một thiếu niên đạt điểm tuyệt đối trong phần thi kiến thức lại là phế vật.
Trần Ninh lại là biểu lộ buồn rầu, hắn đã từng nghĩ đến vấn đề đến các thành trì, nhưng Làng Tiểu Viên cách toà thành gần nhất cũng mấy ngàn dặm đường, mà hắn thì nghèo rớt mồng tơi, làm sao có đủ chi phí để tìm đến nơi đó?
Ở thời đại này, việc đi lại khoảng cách xa cũng tiêu hao rất lớn a…
Như nhận ra suy nghĩ của hắn, Mai Tỷ ôn nhu vuốt má Trần Ninh nói:
“Đừng lo lắng về vấn đề này, tỷ được hưởng đãi ngộ khi ca ca hy sinh, đem bán đi cùng với căn nhà nhỏ này là đủ lộ phí cho chúng ta rồi.”
Trần Ninh nghe lời nói chân thành của nàng mà trong lòng tê rần, ngắm nhìn dung nhan dịu dàng gần gũi trước mặt, hắn muốn mở miệng nói vài câu khách khí lại không thốt nên lời.
Bởi hắn biết rằng mình thật sự cần lộ phí của Mai Tỷ, hắn cần thay đổi vận mệnh của bản thân mình.
Hắn càng không phải kẻ lắm lời, muốn là muốn, sẽ không từ chối.
Hắn chỉ có thể âm thầm thề với lòng mình, sẽ đem đến cuộc sống hạnh phúc cho nữ nhân trước mặt cả một đời.
Nữ nhân này không phải ruột thịt của hắn nhưng nàng lại chăm sóc đỡ đần hắn từ nhỏ đến lớn.
Nữ nhân này không thân không thích lại sẳn sàng bán đi tát cả của cải và nhà của nàng để vun vén cho tiền đồ mờ mịt của hắn.
Nhịp tim của Trần Ninh vô thức đập rộn lên.
“Cứ quyết định như thế đi!” Mai Tỷ nhoẻn môi như ánh nắng ấm áp.
Có khách hàng tìm mua bánh bao, Trần Ninh vội vàng phụ nàng buôn bán.
Xế chiều, Mai Tỷ chuẩn bị đóng sập cửa hàng, Trần Ninh cũng bận bịu muốn trở về nhà mình.
Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, nhìn bóng dáng lẻ loi một mình dưới ánh chiều tà của nàng, hắn lại mở miệng nói:
“Đêm nay đệ ngủ ở nhà tỷ được không?”
Mai Tỷ hơi bất ngờ trước đề nghị của hắn, gò má trắng nõn của nàng ửng đỏ lên, nhỏ giọng nói:
“Được rồi, dù sao nhà cũng sắp bán nó…lưu lại chút kỷ niệm cũng tốt.”
…
Đêm đến…
Trần Ninh vật lộn bên trong phòng tắm của Mai Tỷ, đối với người không thể hoạt động hai chân một cách bình thường, mỗi lần tự mình tắm rửa cũng vô cùng chật vật.
Bất quá phụ nàng buôn bán cả ngày người đầy mồ hôi khó chịu, không thể không tắm được.
Chẳng biết vì sao, hắn phát hiện cơ thể của mình có phần cứng cáp hơn ngày thường rất khó mô tả, dường như có liên quan đến sự tác động kỳ lạ của cái bóng kia đối với cơ thể hắn.
Trần Ninh dùng sức đôi tay, mượn đôi chân bị liệt tựa vào dưới đất để leo lên xe lăn sau khi tắm, sau đó mới khoác vào y phục.
Nào ngờ gạch lót nền nhà Mai Tỷ bóng loáng nên trơn trượt, hắn không quen nên lập tức ngã nhào xuống, phần đầu đập mạnh vào góc tường muốn choáng váng phát ra thanh âm trầm đục.
“Tiểu Ninh đệ sao thế?”
Mai Tỷ bên ngoài nghe thấy thanh âm vội vàng đi vào hỗ trợ, nhìn thấy Trần Ninh nằm ngửa trên đất, phần đầu có chút máu rỉ ra, ánh mắt lại vô thức quét đến vị trí giữa hai chân hắn.
“Xì…sao lại to đến như vậy?”
Mai Tỷ trong lòng khẽ giật mình, phải biết rằng nàng chiếu cố Trần Ninh từ nhỏ, ngày trước cũng thường hay tắm rửa cho hắn, tuy nhiên về sau Trần Ninh lớn lên nên đã có vài năm rồi nàng mới lại nhìn thấy chỗ đó của hắn, không ngờ đã to lên gấp mấy lần so với trí nhớ ban đầu của nàng.
Trần Ninh chỉ mới mười lăm tuổi, hắn vẫn còn phát triển thêm mấy năm, đến lúc đó nữ nhân nào chịu nổi?
Lấy lại tinh thần, lúc này không phải thời điểm chú ý những chuyện đỏ, Mai Tỷ vội vàng đem Trần Ninh đỡ dậy mang ra giường.
Hắn choáng váng cả đầu óc mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê, Mai Tỷ một người xử lý vết thương và băng bó cẩn thận phần đầu cho hắn, sau đó đem Trần Ninh đặt lên giường của nàng.
Còn nàng thì sang một bên ghế vừa ngồi vừa ngủ trông nom hắn, chờ sáng sẽ mang hắn đi tìm thầy lang trong làng hốt thuốc để mau khôi phục.
HÚ…
Thời gian dần trôi, cơn đau đã dần lắng xuống, có thanh âm kỳ quái rợn người vang vọng bên tai khiến Trần Ninh tờ mờ mở mắt.
“Ưm…”
Chưa kịp mở miệng, một bàn tay trắng ngần như phấn đã phủ lên miệng hắn.
Trần Ninh ú ớ nhìn sang, phát hiện Mai Tỷ ngồi sát bên mình, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập lo lắng sợ hãi, còn đôi mắt của nàng lại chảy xuống hai hàng thanh lệ.
“Suỵt…” Mai Tỷ ra hiệu cho hắn im lặng, mắt lại gắt gao thông qua cửa sổ nơi đầu giường hướng ra bên ngoài.
Trần Ninh nhìn theo hướng mắt của nàng, chợt toàn thân lạnh lẽo.
Chỉ thấy nơi đầu làng đang bóc lên ánh lửa ngút trời, lửa cháy nhuộm đỏ cả một vùng đêm tối, từng tiếng gào thét, hoảng sợ và tiếng cười dữ tợn đan xen vào nhau, những cái bóng màu xanh to lớn hơn người thường gấp vài lần đang điên cuồng tàn phá các căn nhà và chém giết người bên trong.
Linh hồn Trần Ninh như chết lặng, một ý nghĩ hoang đường bóc lên đỉnh đầu khiến nội tâm hắn run rẩy:
“Ma Tộc đột kích?”
…