1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Kẻ Phán Quyết
  4. Tập 1: Anh Hùng Trở Về (c1-c5)

Kẻ Phán Quyết

Tập 1: Anh Hùng Trở Về (c1-c5)

tiếp ❯

Chương 1: Anh Hùng Trở Về

“RENG RENG RENG…”

Tiếng đồng hồ báo thức còn chưa kịp reo hết hồi chuông, một bàn tay đã chụp lấy khiến nó rơi vào im lặng.

Bên giường, một thiếu niên tóc đen, có chút gầy yếu với làn da trắng hơi nhợt nhạt đã sớm mở mắt.

Nhìn qua cửa sổ, mặt trời đang dần ló dạng sau đám mây, ngoài khung cửa có tiếng chim hót chào đón bình minh, báo hiệu một ngày mới sắp đến.

Thiếu nên tên gọi Trần Ninh, năm nay vừa tròn 14 tuổi.

Thường ngày với sự kỷ luật của mình, Trần Ninh chưa bao giờ phải cài đặt báo thức, hắn vẫn luôn thức dậy vào đúng thời điểm sáng sớm.

Bất quá hôm nay là một ngày khiến Trần Ninh phải đặt báo thức từ tận hai ngày trước để đảm bảo tuyệt đối mình không bỏ qua khoảnh khắc quan trọng.

Sự nôn nao, chờ mong vẫn làm Trần Ninh cả đêm thao thức không ngủ, hai mắt của hắn không tài nào nhắm lại được, đến mức chuông báo thừa vừa reo vang đã bị hắn dập tắt.

Trần Ninh vội vàng sắp xếp lại vài quyển sách đêm qua vừa nghiên cứu, sau đó trườn đến sào quần áo treo ở đầu giường, chọn một bộ y phục tươm tất nhất của mình…

Hắn tiếp tục với tay kéo lấy chiếc xe lăn đặt cạnh giường, tự giác từ trên giường xê dịch bờ mông, thành thục ngồi lên xe.

Hiển nhiên hắn đã sớm quen với những hành động này.

Từ khi có được nhận thức, Trần Ninh đã bị liệt cả hai chân, không thể đi lại như người bình thường.

Tuy rằng có hơi bất tiện, Trần Ninh vẫn thành thạo tự lăn hai bánh xe đến nơi vệ sinh cá nhân, mất hàng giờ để vật lộn tắm rửa, đánh răng rửa mặt, cuối cùng hắn cũng khoác lên người bộ quần áo có chút bạc màu cũ kỹ, nhưng sạch sẽ vô cùng.

Là một đứa trẻ không có điều kiện, hay có thể nói là thiếu thốn…bộ quần áo này đã là tươm tất nhất mà hắn có được.

Mở ra tủ ăn lấy hai cái bánh bao hôm qua tỷ tỷ hàng xóm đưa cho, cẩn thận hâm nóng bày ra đĩa mang lên đặt trước bàn thờ mẫu thân, cung kính thắp nhan.

Nhìn vào di ảnh trên bàn thờ, đó là một mỹ phụ cực kỳ xinh đẹp, nàng có đôi mắt đen láy sáng ngời, khuôn mặt hiền hậu dễ mến, mái tóc như mây, trên đầu đội một cái mũ trắng có dấu chữ thập màu xanh lá cây ở giữa trung tâm, vô cùng đặc biệt.

Bên dưới di ảnh, dòng chữ “Y Sư – Tuệ Lan” được viết rõ nét khiến Trần Ninh trong lòng dâng lên cảm giác tự hào mãnh liệt.

“Kẽo kẹt…”

Cửa gỗ mở ra, một thiếu nữ mặc áo vải tuổi đôi mươi bước vào mỉm cười:

“Tiểu Ninh, bánh bao đêm qua tỷ cho ngươi ăn ngon không?”

“Đa tạ tỷ tỷ, ngon lắm.” Trần Ninh nở nụ cười ôn hoà.

Thiếu nữ này chính là Mai Tỷ, hàng xóm cạnh nhà của hắn, thường xuyên chăm sóc hỗ trợ hắn trong cuộc sống.

Mai Tỷ còn là nữ nhân xinh đẹp nhất làng nhỏ mà Trần Ninh đang sống, được mệnh danh hoa khôi của làng, cũng là nữ nhân thiện lương nhất mà Trần Ninh được tiếp xúc.

Nàng có làn da trắng nõn như trứng gà, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen láy to tròn ẩn chứa một chút nỗi buồn thăm thẳm, chiếc mũi quỳnh cao thẳng tinh tế, bờ môi trái tim hồng nhuận lúc nào cũng ướt át như được tô son.

Dáng người nàng cao hơn đứa trẻ như Trần Ninh một chút, đôi chân dài và những bộ vị nở nang, chiếc eo nhỏ nhắn thon gọn thanh thoát.

Nhưng khiến Trần Ninh thích nhất là mái tóc đen tuyền óng ả mượt mà buộc thành đuôi ngựa của nàng, mỗi lần Mai Tỷ xoã tóc ra…Trần Ninh đều nhìn đến mê mẫn, giống như thác nước chảy dài xuống tận bờ mông vểnh cao vậy.

Mai Tỷ lại có khiếu làm bánh bao chay rất ngon, bánh bao của nàng bán thật chạy, nào là nhân đậu xanh, bánh bao chiên… ngày nào cũng đều bán hết sạch từ sớm nhưng vẫn lưu lại hai cái cho Trần Ninh no bụng vì thương cảm hoàn cảnh cơ khổ một thân một mình của hắn.

Điều khiến Trần Ninh biết ơn nhất ở Mai Tỷ chính là nàng luôn đẩy xe lăn đưa hắn đến lớp học nhỏ trong làng mỗi ngày, để hắn không bị mù chữ.

Trong lòng Trần Ninh, Mai Tỷ có vị trí rất quan trọng.

“Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi!” Mai Tỷ đầy mặt rạng rỡ và chờ mong lên tiếng đề nghị.

“Ừm.” Trần Ninh gật mạnh đầu:

“Nhờ tỷ tỷ rồi.”

“Đừng khách khí, chút chuyện nhỏ.” Mai Tỷ nở nụ cười:

“Chúng ta cùng đến cổng làng nghênh đón các anh hùng trở về.”

Nói xong, nàng đã phụ giúp Trần Ninh đẩy xe lăn.

Nhìn từ bên ngoài, nơi hắn ở chỉ là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, vừa đủ cho một người sinh sống, hai người miễn cưỡng, ba người lại quá chật.

Hai người vừa rời khỏi nhà, đường làng hôm nay đã náo nhiệt đến lạ thường, hàng nghìn con người kéo nhau ra trước cổng làng, phần lớn là các ông lão bà lão, hoặc trẻ nhỏ và thiếu phụ.

“Khà khà, Mai nha đầu và Tiểu Ninh cũng đi đón người nhà sao?” Một lão già vuốt râu dài, làn da già nua, đôi mắt đục ngầu khắc khổ nhưng lại tràn ngập hoà ái.

“Đinh lão đầu khoẻ.” Mai Tỷ và Trần Ninh lễ phép chào hỏi.

Đinh lão đầu đắc ý gật gù, chống gậy nên đi rất chậm, vô cùng tự hào mở miệng:

“Đinh Tử nhà lão phu đã ra tiền tuyến trọn vẹn bảy năm hai tháng sáu mươi mốt ngày, chắc chắn đã lập không ít công lao, đám Ma Tộc chết trong tay hắn như rơm như rạ, mà hắn chắc chắn không hao tổn lông tóc gì, có lợi hại không?”

“Lần này Đinh Tử trở về, lão phu đã dành dụm được một chút lúa thóc đủ cưới cho nó một cô vợ hiền, thành gia lập thất.”

“Mai nha đầu ngươi có đối tượng chưa? Hay làm con dâu của lão được không? khà khà.”

Đinh lão đầu nói một tràng dài.

Mai Tỷ gò má ửng đỏ, bẽn lẽn đáp: “Chuyện hôn sự của ta cần có ca ca của ta đứng ra chủ trì, lần này hắn từ tiền tuyến trở về…ta sẽ để hắn quyết định.”

Trần Ninh im lặng không nói, hắn có thể nghe ra bên trong giọng điệu tự hào kia của Đinh Lão ẩn chứa nỗi niềm vô hạn của người làm phụ thân.

Nếu như không phải động đến gươm đao, ai lại hy vọng nhi tử nhà mình xông pha đánh trận?

Trong tự hào che lắp sầu lo…

Mà Trần Ninh và Mai Tỷ, làm sao không có cùng tâm trạng như thế đây?

Trần Ninh còn nhớ rất rõ, ngày ca ca của Mai Tỷ lên chiến trường đối phó với Ma Tộc, góp một phần sức mọn bảo vệ lãnh thổ nhân loại an toàn.

Toàn bộ thanh niên trai tráng tu sĩ trong làng, dù cấp bậc thấp đến đâu cũng được triệu tập…quân tình khẩn cấp.

Ngày đưa quân, trưởng làng đã hào phóng giết trâu mổ lợn chiêu đãi tất cả mọi người, đó là bữa ăn ngon nhất mà Trần Ninh từng được nếm, ăn đến căng cả bụng.

Bởi vì hoàn cảnh nơi tiền tuyến khó khăn, toàn bộ lương thực dồi dào năng lượng, có hàm lượng dinh dưỡng cao như thịt, cá đều ưu tiên cho các anh hùng đang liều mình trong biển máu…

Những ngôi làng, thôn xóm, thị trấn nhỏ được thừa hưởng vùng trời yên bình như nơi Trần Ninh đang sống cam nguyện dùng các loại ngũ cốc, rau dại, hoa quả trồng trọt làm thức ăn chính, số lượng thịt và vật nuôi là cực ít, giá cả lại cao, phải có dịp đặc biệt mới được mang ra chiêu đãi.

Ngày tiễn ca ca của mình lên đường, Mai Tỷ khóc nức nở…khi đó nàng chỉ là một tiểu cô nương.

Về phần Trần Ninh, hắn thậm chí đã quên mất dung mạo phụ thân của mình.

Dựa vào lời người trong làng kể lại, phụ thân hắn rời đi đã có chín năm…đồng nghĩa khi đó hắn chỉ mới năm tuổi.

Phụ mẫu hắn vốn không phải là người ở làng nhỏ này, nghe nói vì quê nhà rơi vào chiến loạn nên khi Trần Ninh vừa mới ra đời, phụ thân hắn đã mang hắn đến làng tá túc, mua mảnh đất nhỏ xây nhà, lập bàn thờ cho thê tử, đến khi hắn được năm tuổi cũng là lúc phụ thân rời đi, giao lại Trần Ninh cho xóm làng nuôi dưỡng, lăn lóc mà lớn.

Ngay cả chiếc xe lăn của hắn cũng là nhờ bác thợ mộc đầu làng thương tình làm cho…

Bên trong ký ức mơ hồ của Trần Ninh loáng thoáng thân ảnh một nam tử cường tráng, cao lớn, vạm vỡ…đó là phụ thân của hắn.

Tuy rằng ngay cả diện mạo đối phương cũng không nhớ, Trần Ninh vẫn luôn tự hào về người phụ thân đang ngày đêm chiến đấu của mình.

Ngôi làng nhỏ này có thể yên bình đến ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ những đại anh hùng như phụ thân của hắn…

Mà không chỉ hắn, Mai Tỷ, Đinh lão…hay toàn bộ người trong ngôi làng này đều ngẩng đầu ưởn ngực, sẳn sàng chờ đón chiến sĩ, thân nhân của bọn họ trở về từ nơi tiền tuyến.

Cách đây một tháng, chiến báo gửi về đội quân Ma Tộc chẳng biết vì nguyên nhân gì đã tạm thời rút lui sau gần mười năm đại chiến không ngừng nghĩ, chiến tranh tạm thời ngưng lại, cho phép đại lượng quân sĩ trở về thăm gia đình, đã trên đường xuất phát.

Việc này không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất trong cuộc đời mà Trần Ninh nghe được.

Phụ thân của hắn…sẽ trở về phải không?

Bên ngoài Làng Tiểu Viên, Trần Ninh được Mai Tỷ đẩy xe lăn hoà cùng đoàn người, xếp hàng ngay ngắn lặng yên chờ đợi.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Ngọn núi, mặt đất phía xa bỗng nhiên lay động, thanh âm cước bộ nghiêm chỉnh như trống trận xâm nhập nhân tâm.

Chiến kỳ tung bay, chiến mã uy phong lẫm liệt, bóng dáng một đội ngũ chỉnh tề dần dần hiện ra trong tầm mắt.

“Về rồi, khải hoàn rồi hahahaha.” Trưởng lãng khó nén kích động, ngửa đầu cười vang:

“Các anh hùng đi ra từ Làng Tiểu Viên đã trở về rồi!”

Nhưng mà…bầu không khí lại trở nên yên lặng đến đáng sợ.

“Hức…” Mai Tỷ che kín miệng, hai vai run rẩy, hốc mắt đã lóng lánh nước.

“Làm sao…làm sao…” Đinh lão đầu hai chân ngã quỵ, trong miệng thì thào từng thanh âm đau đến tận tâm can.

Làng Tiểu Viên tuy chỉ là một ngôi làng khá nhỏ, nhưng vì đại chiến cần quân, vơ vét hết thanh niên, nam nhân cũng có hơn một nghìn người.

Từ lần trước quân tình khẩn cấp, toàn bộ đều đã lên đường…

Nhưng đội quân ở phía trước, tuy chiến kỳ tung bay, tuy trang nghiêm oai vệ…số lượng lại lẹt đẹt chưa đến hai mươi người, hơn nữa trên thân mỗi một người đều đầy rẫy các vết thương tích.

Mỗi một người bọn hắn đều mang theo vẻ mặt phức tạp, đè nén đau đớn, trên vai cõng theo từng hủ tro cốt khổng lồ.

Tro cốt của một người không hề nào chứa đựng trong những hủ lớn đến như thế.

Điều này chứng tỏ, những người ngã xuống kia thật sự không còn nguyên vẹn để nhận biết đâu là thi thể của ai, đâu là mảnh vụn của người nào, cuối cùng chỉ có thể gom từng mảnh vụn thiêu thành tro cốt, để chung một hủ to như thế.

Sắc mặt Trần Ninh trắng bệch không còn chút máu.

Mai Tỷ cố gắng tìm kiếm bóng hình ca ca quen thuộc, cuối cùng tuyệt vọng ngã quỵ xuống.

Đinh Lão như phát điên chạy ra nghênh đón đoàn quân: “Đinh Tử? Đinh Tử của lão đầu ta đâu? Con trai ta đâu?”

Các bà lão không chịu nổi đã ngất lịm đi…

Trước tình cảnh như thế, các gia đình đã nhìn thấy người thân của mình may mắn toàn mạng trở về cũng không thể vui mừng nổi, thậm chí là nói không nên lời…

Bầu không khí đè nén đến cực điểm.

Từng vị anh hùng bên trong đoàn biểu lộ nghiêm nghị, cắn chặt răng cố gắng không để cảm xúc của mình lộ ra trên khuôn mặt.

Thân là quân tinh nhuệ, từng được huấn luyện hẳn hoi, từng trải qua chiến đấu tàn khốc, từng lăn lộn chiến trường…tuyệt đối không thể để cảm xúc dao động.

Đến trước cổng làng, một vị nam tử thân mặc chiến giáp nứt vỡ, cụt mất một bên tay bước xuống lưng ngựa.

Những con ngựa đen lúc này cũng đã kiệt quệ sức lực, theo chủ nhân của mình quỳ rạp xuống.

“Nhi tử của ta…” Trưởng làng kích động khóc rống lên chạy đến bên cạnh người nam tử, hai mắt đẫm lệ nhìn nơi cụt tay của hắn.

Nam tử lại mặc không biểu tình đem trưởng làng đẩy sang một bên, trầm giọng quát lớn:

“Binh đoàn số 286 trở về, hy sinh 1013 người, sống sót 18 người!”

Nói đến đây, toàn quân đồng thanh gào thét:

“HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ!”

Toàn bộ dân làng khóc rống lên.

Trần Ninh siết chặt nắm tay, cố gắng trườn khỏi xe lăn bò xuống đất đỡ lấy Mai Tỷ vừa ngất liệm đi.

Mà lúc này, một vị bộ binh có phần gia nua, trên vai cõng hai hủ tro cốt lớn như hai ngọn núi nhỏ bước đến trước mặt hắn, thanh âm khàn khàn:

“Tiểu Ninh phải không?”

Chương 2: Sự Ích Kỷ Duy Nhất

Trần Ninh tỉnh lại từ trong giấc ngủ, căn nhà nhỏ của hắn hôm nay lại nồng nặc hương thơm.

“Đây là…đây là mùi thịt…”

Trần Ninh hưng phấn xém chút cắm đầu xuống giường, cũng may có một bàn tay to lớn đỡ lấy hắn, đem hắn đặt lên xe lăn.

Mơ mơ màng màng mở ra hai mắt, đập vào tầm quan sát của Trần Ninh là một thân thể cao lớn, oai vệ…

Hình tượng của người nam tử này dường như đang cùng thân ảnh bên trong trí nhớ mơ hồ của hắn dần dần dung hợp.

“Phụ thân…” Trần Ninh gọi một tiếng, vẫn có cảm giác không chân thật.

Hơn một nghìn người rời khỏi Làng Tiểu Viên, sống sót chưa đến hai mươi người…lại có phụ thân của hắn bên trong đó.

Chỉ là lúc này đây, tóc của phụ thân đã bạc trắng nửa đầu, trên khuôn mặt kiên nghị ngày trước có thêm một vết sẹo vô cùng dữ tợn.

“Cẩn thận một chút.” Trần Mãnh nhếch mép cười.

Ông đẩy xe lăn đưa Trần Ninh đến bàn ăn, nơi đó đã có hai đĩa cơm sườn bày sẳn.

“Ực.” Trần Ninh vô thức nuốt nước miếng.

“Ăn đi, đây là thịt lợn rừng lão tử và chiến hữu săn giết được, cũng đừng khách khí.” Trần Mãnh cười haha, gấp miếng thịt trong đĩa của mình đặt sang đĩa Trần Ninh.

Đã bao nhiêu năm rồi không được ăn thịt, ngay cả bánh bao thơm ngon của Mai Tỷ thường cho cũng chỉ là nhân đậu, nhân ngũ cốc…Trần Ninh lập tức ngấu nghiến như quỷ đói đầu thai.

Nhìn hắn ăn như gió cuốn mây tan, Trần Mãnh đến bàn thờ thắp nén hương cho vợ, lúc này mới trầm thấp hỏi:

“Tiểu Ninh, những quyển sách mẫu thân để lại cho ngươi…ngươi đọc đến đâu rồi?”

“Thưa phụ thân, ta đã đọc hết.” Trần Ninh tự tin đáp:

“Hơn nữa đều thuộc lòng tất cả tri thức bên trong.”

Trần Mãnh vuốt cằm hỏi: “Y Sư có tất cả bao nhiêu cấp bậc?”

Trần Ninh như chờ cơ hội này để thể hiện từ lâu, không hề do dự hồi đáp:

“Y Sư Học Đồ, Y Sư Nhập Môn, Đại Y Sư, Y Sư Tướng Cấp, Y Sư Vương Cấp, Y Sư Hoàng Cấp, Y Sư Đế Cấp, Y Sư Thánh Cấp, Y Sư Thần Cấp.”

“Tổng cộng chín cấp bậc lớn, mỗi cấp bậc lớn chia thành các tầng nhỏ là Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ và Viên Mãn.”

“Không tệ.” Trần Mãnh hỏi tiếp:

“Y Sư có thể làm được gì?”

Trần Ninh thành thạo mở miệng: “Y Sư chính là sinh mệnh của một đoàn thể, Y Sư có thể trị liệu cho tất cả các thành viên khác bên trong chiến đấu, Y Sư có thể luyện đan gia tăng sức mạnh cho mọi người…tuy nhiên vì chiến lực của Y Sư không cao nên luôn cần có đoàn viên bảo vệ, bên trong chiến đấu, địch nhân cũng sẽ ưu tiên tiêu diệt Y Sư của đối thủ.”

“Quỳnh Linh Thảo có tác dụng gì?” Trần Mãnh lại hỏi.

“Quỳnh Linh Thảo có hai tác dụng, sử dụng trực tiếp sẽ hồi phục một phần mười Linh Lực cho tu sĩ từ cấp ba trở xuống, nếu luyện chế thành Phục Linh Đan sẽ có thể phục hồi ba phần Linh Lực cho tu sĩ từ cấp bốn trở xuống.” Trần Ninh nhanh nhạy nói mà không chút nghĩ ngợi.

Trần Mãnh hài lòng, lại liên tục hỏi các vấn đề liên quan.

Trần Ninh hỏi gì đáp đó, thậm chí còn có kiến giải của riêng mình.

“Tốt, không để chúng ta thất vọng.” Trần Mãnh nhịn không được khen ngợi:

“Ngươi đã có được tất cả kiến thức cần thiết của một Đại Y Sư.”

“Đại Y Sư?” Trần Ninh hít sâu một hơi:

“Thật vậy sao phụ thân?”

Nhiều năm qua trong nhà của hắn chẳng có thứ gì, thể chất kém cõi, lại bị liệt mất đôi chân nên không thể vận động hay rèn luyện giống với những người khác, vậy nên phần lớn thời gian sống Trần Ninh đều dùng để học tập, nghiên cứu những quyển sách mà mẫu thân của hắn để lại.

Nhưng hắn không ngờ những kiến thức mà mình học được lại bao hàm đến tận cấp bậc Đại Y Sư.

Phải biết rằng trong phạm vi vài chục ngôi làng, thị trấn lân cận Làng Tiểu Viên, Y Sư đẳng cấp cao nhất chỉ là Y Sư Nhập Môn mà thôi.

Trần Mãnh gật đầu: “Ngươi chờ ta một chút.”

Nói xong, ông ta tiến về phía sau nhà lục lọi, một lát đã mang đến trước mặt Trần Ninh một chiếc hộp gỗ đóng chặt.

Trần Ninh âm thầm kỳ quái, vì sao ta thường hay dọn dẹp trong nhà lại không phát hiện chiếc hộp này?

Nhìn con trai, Trần Mãnh liên tiếng: “Kiến thức tuy rằng rất quan trọng…nhưng ngoài kiến thức còn cần phải có thực hành đi kèm.”

“Một năm sau ngươi đến Y Viện gần nhất tham gia khảo hạch, đăng ký trở thành Y Sư…sau khi trở thành một Đại Y Sư chân chính, có thể trị thương cho tu sĩ Cấp Ba, đến lúc đó hãy mở hộp này ra.”

Trần Ninh nghiêm nghị gật đầu tiếp nhận chiếc hộp, nhịn không được hỏi:

“Phụ thân, ngay từ ban đầu…ngươi và mẫu thân vẫn muốn ta trở thành Y Sư phải không?”

Để lại những quyển sách với kiến thức về Y Thuật cho hắn học tập từ nhỏ, rõ ràng không khó đoán ra ý đồ của phụ thân và mẫu thân hắn.

Những đứa trẻ ở phiến đại lục này, sau khi đến 15 tuổi sẽ đủ tiêu chuẩn kiểm tra thiên phú, lựa chọn chức nghiệp thuộc về mình.

Kỵ Sĩ, Đấu Sĩ, Sát Thủ, Pháp Sư, Hồn Sư, Y Sư…

Mà tất cả những lĩnh vực này được gọi chung là Tu Sĩ.

Thiên phú cao ở mảng nào thường sẽ theo đuổi và tu luyện ở lĩnh vực đó.

Giống như mẫu thân Tuệ Lan của hắn là một Y Sư, phụ thân Trần Mãnh lại là một Kỵ Sĩ.

Trần Ninh thắc mắc, tại sao mình được chỉ định trở thành Y Sư mà không phải những lĩnh vực khác?

Trần Mãnh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhìn ra cửa sổ, thở dài một tiếng:

“Đây là sự ích kỷ duy nhất trong đời của ta và mẫu thân ngươi, chúng ta muốn ngươi sống một cuộc đời có ích cho thế giới này, lại không cần thấy máu nơi chiến trường, phải trải qua sự tàn khốc đến tận linh hồn đó…”

“Sau khi trở thành Y Sư chân chính, ngươi hãy xin vào một Y Viện bất kỳ nào đó công tác, cần cù chữa thương cho những người cần đến ngươi, cưới một thê tử, sinh con…sống một cuộc đời bình an yên ổn.”

“Phụ thân…” Giọng điệu Trần Ninh run rẩy, ngón tay run run chỉ lên di ảnh mẫu thân trên bàn thờ, thất thần hỏi:

“Mẫu thân cũng là Y Sư, người cũng tử trận trên chiến trường rồi đó thôi?”

Trần Mãnh nhắm hai mắt lại, thanh âm khàn khàn giáo dục hắn:

“Mẫu thân của ngươi khác biệt, nàng chính là Y Sư thiên tài, 10 tuổi đã đủ tiêu chuẩn khảo hạch trở thành Đại Y Sư, sau đó một đường phát triển vượt bậc, có thừa tư cách tham chiến trực diện tại chiến trường.”

“Mà ngươi…15 tuổi mới chập chững nhập môn, thiên phú bình thường, khi đó sẽ không ai gọi ngươi lên chiến trường chịu chết, lặng lẽ cống hiến ở các Y Viện là đủ rồi.”

Trần Ninh nghe đến đây lặng người hồi lâu, thì ra mẫu thân của hắn là một người tuyệt vời đến như vậy.

“Mẫu thân lợi hại như thế, vì sao chân của ta…” Trần Ninh nắm chặt xuống đôi chân tàn phế của mình.

Với Y Thuật của mẫu thân, không có lẽ nào không thể trị được đôi chân của hắn.

“Chân của ngươi là do ta đánh phế.” Trần Mãnh quyết tuyệt nói.

XOẢNG.

Trần Ninh toàn thân chấn động, làm rơi cả đĩa cơm xuống bàn, hoài nghi mình nghe lầm.

“Đó là cách duy nhất để hạn chế thiên phú của ngươi, hạn chế tiềm lực của ngươi, trói buộc tư chất của ngươi, để ngươi có thể sống một cuộc đời bình thường.” Trần Mãnh nhìn nhi tử, thanh âm lại dứt khoát kiên định nhưng vẫn ẩn chứa vài phần hổ thẹn:

“Chờ ngươi đạt đến Đại Y Sư, ngươi sẽ có khả năng tự chữa lành đôi chân của mình.”

“Đến thời điểm đó, ngươi đã quá độ tuổi để làm quen với chiến trường rồi…”

“Mà chỉ cần không ra chiến trường…ngươi sẽ không trải qua những thống khổ của ta và mẫu thân ngươi đã từng chịu.”

Trần Ninh nghe xong, chỉ cảm thấy lồng ngực mình đè nén chưa từng có.

“Đây là sự ích kỷ duy nhất trong đời Trần Mãnh ta.” Phụ thân hắn thở dài.

PHỐC!

Trần Ninh phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự.

Chương 3: Nhiệm Vụ Cuối Cùng

“Hahaha, tiểu tử đó từ nhỏ đã bị liệt hai chân, hắn không thể như chúng ta rèn luyện được đâu.”

“Hắn thật đáng thương hại.”

“Chúng ta nhất định phải rèn luyện thể lực từ nhỏ để có thể trở thành những tu sĩ ưu tú, bảo vệ nhân loại.”

“Không sai, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện từ bây giờ, đến năm 15 tuổi ta chắc chắn sẽ đủ tư cách trở thành Đấu Sĩ.”

“Ta sẽ làm Kỵ Sĩ.”

“Ta muốn thành Pháp Sư.”

“Phải thi vào các Học Viện.”

“Chúng ta phải bảo vệ những kẻ tàn tật như Trần Ninh.”

“Không sai, bảo vệ kẻ tàn tật như hắn…”

Nhìn thấy một đám trẻ cùng tuổi trong làng cố gắng luyện tập khi còn rất nhỏ, nghe thấy những thanh âm đầy tính thương hại của bọn họ, Trần Ninh đang đẩy xe lăn chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

Không cam tâm, biệt khuất, nhục nhã, nghẹn ngào…đủ mọi loại cảm xúc tiêu cực dần lấn át lý trí, Trần Ninh ngửa đầu nộ hống:

“Ta không cần bất kỳ ai bảo vệ, ta mới là kẻ phải bảo vệ các ngươi!”

“AAAAAAAAAAAA”

Thanh âm vang dội khắp không gian, thân ảnh Trần Ninh ngồi trên xe lăn từ từ thu nhỏ, thu nhỏ…còn những tiểu hài tử cùng trang lứa với hắn đang cố gắng khổ luyện kia ngày một lớn lên, lớn lên…

Khoảng cách giữa bọn hắn ngày càng xa, ngày càng xa…

“TA KHÔNG CAM TÂM!”

Trần Ninh thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, giấc mộng nhiều năm đeo bám hắn vẫn không thể dứt ra được.

Đưa mắt nhìn sang, hắn thấy một bộ quân phục, vũ khí, chiến giáp, hành lý chỉnh tề được đặt sẳn trên bàn.

“Phụ thân…” Trần Ninh thì thào gọi:

“Ngươi lại muốn lên chiến trường? Chỉ mới hai ngày trở về thôi mà?”

Trần Mãnh bê đĩa cơm sườn nướng đặt lên bàn, hướng thằng con yếu ớt của mình gật đầu dứt khoát:

“Hai ngày này đã là khoảng thời gian vô giá, nghe giọng điệu của ngươi…hình như không muốn ta đi?”

Trần Ninh đưa mắt nhìn lên trần nhà, thở hổn hển: “Làng chúng ta đi hơn nghìn người, kết quả chỉ còn 18 vị thương binh, lần sau liệu đến lượt của ngươi?”

“Ta đã mồ côi mẫu, lại không muốn mồ côi phụ…ta có đọc qua sách, biết rằng với tuổi tác của ngươi, đã có thể xin nghỉ hưu, xuất ngũ được rồi.”

“Câm miệng cho lão tử!” Trần Mãnh đột ngột phẫn nộ vỗ bàn, bước đến bên giường túm cổ Trần Ninh nâng lên, cái trán nổi gân xanh cuồn cuộn, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một:

“Nghỉ hưu cái rắm, xuất ngũ cái chó, lão tử chỉ hận không thể ở trong quân lâu hơn một chút, sống lâu hơn một chút, giết càng nhiều súc sinh kia càng tốt.”

“Đã có biết bao nhiêu chiến hữu, đồng đội ngã xuống trước mặt ta, đã có bao nhiêu người đổ máu, bao nhiêu thi thể không nguyên vẹn?”

“Đã có bao nhiêu binh già sớm vượt qua tuổi tác, không còn sức chiến đấu vẫn cố gắng xách lên lưỡi kiếm trong tay, một phần vì muốn tận dụng hơi tàn giết địch, một phần vì không muốn lãng phí lương thực của nhân loại, không muốn người ở hậu phương phí công chăm sóc?”

“Một ngày làm binh, cả đời làm binh…chỉ có chết trên chiến trường, không có khái niệm chết già nơi quê nhà.”

“Ngươi lại muốn lão tử phải nghỉ hưu?”

Trần Ninh nhìn chằm chằm phụ thân, hắn phát hiện mí mắt ông ta đã ửng đỏ, cố gắng mở miệng, thanh âm có chút nghẹn ngào:

“Phụ thân, chẳng lẽ ngươi không muốn sống sót nhìn ta trở thành Y Sư theo di nguyện của mẫu thân, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn ta lập gia đình, sinh cháu cho ngươi bế bồng hay sao?”

“Muốn, lão tử đương nhiên muốn…” Trần Mãnh nở nụ cười tự giễu:

“Nhưng nếu ai cũng muốn được như lão tử, ai sẽ thủ nơi tiền tuyến? Ai sẽ bảo vệ từng tấc đất của nhân loại? Ai sẽ vì những người đã nằm xuống lấy lại công bằng?”

“Lão tử có thể trở về, có thể nhìn thấy ngươi lần này đã phải đánh đổi biết bao nhiêu xương máu của huynh đệ, chiến hữu.”

“Đánh tàn phế chân ngươi, không cho ngươi tham chiến chính là sự ích kỷ duy nhất trong cuộc đời của lão tử và mẫu thân ngươi.”

“Hiểu chưa hả?”

Trần Ninh thẩn thờ, cổ họng đắng chát không nói nên lời.

“Ăn cơm đi!” Trần Mãnh đem hắn đặt lên ghế:

“Đây là bữa cơm cuối cùng lão tử nấu cho ngươi, ngươi đã quen sống một mình…đã có thể tự chăm sóc bản thân rồi.”

Trần Ninh nhìn đĩa cơm nóng hổi, miếng thịt sườn thơm phức mà hắn nằm mộng cũng thèm muốn lúc này trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Trần Mãnh gọn gàng mặc quân phục lên thân, bên ngoài khoác chiến giáp, lưng cõng hành lý rời khỏi cửa.

“Nếu như kỳ tích phát sinh, lão tử sẽ trở về khi đám chó má bị tru diệt sạch sẽ.”

Để lại một thanh âm ngạo nghễ hùng hồn, thân ảnh cao lớn ấy dần dần khuất xa…khuất xa…

Trần Ninh vô lực ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản nữa.

Nếu đây là con đường do phụ thân lựa chọn, hắn tôn trọng quyết định của ông

Như đã nói…nếu không ai nguyện ý hy sinh, vậy ai sẽ đứng ra bảo vệ tiền tuyến đây?

“Ma Tộc khốn kiếp!” Trần Ninh siết chặt tay đến trắng bệch.

Hắn giận dữ muốn hất đổ mọi thứ trên bàn, lại vô thức nhớ đến đĩa cơm sườn do tự tay ông già vào bếp, vội vàng dừng lại.

Không được lãng phí lương thực quý giá.

Đây có lẽ là đĩa cơm ngon nhất đời này mà hắn được ăn…

Chậm rãi, từng li từng tí thưởng thức…

Nhưng tại vì sao cắn vào miếng thịt, vừa mặn vừa ướt?

Trần Ninh đưa tay lên mặt mình, nước mắt đã chảy xuống tự bao giờ…

Trần Mãnh rời khỏi Làng Tiểu Viên, tốc độ của hắn không nhanh cũng không chậm, lại kỳ lạ ở chỗ người hai bên đường không một ai phản ứng lại hắn, dường như bọn hắn ngay cả cái bóng của Trần Mãnh cũng không thấy.

Tốc độ của Trần Mãnh càng ngày càng nhanh, thậm chí khi vừa bước chân ra khỏi làng, thoát một cái đã xuất hiện trên đỉnh núi cách xa ngàn dặm.

Bộ chiến giáp cũ nát tầm thường trên cơ thể chẳng biết từ bao giờ đã biến hoá nghiêng trời lệch đất, trở thành một bộ Hoàng Kim Giáp, hai bên bả vai có đầu của hai con Kim Long, giữa bụng có ấn ký tối cao là một ngôi sao bảy cánh.

Ngôi sao này được xưng là Thất Dực Tinh Quân, đây là tiêu chí gần như tối cao của Kỵ Sĩ, đại diện cho cường giả cấp bảy, theo cách gọi của Kỵ Sĩ chính là Kỵ Đế cấp cường giả.

Mà ngay cả diện mạo và khí chất của y cũng biến hoá nghiêng trời lệch đất, mái tóc bạc chuyển sang màu hoàng kim cao quý chói lọi, vết sẹo dữ tợn trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt cương nghị, không giận tự uy, vô cùng khí phách.

Bóng tối dưới chân núi bỗng nhiên lay động, một cái bóng chậm rãi trồi lên, chỉ vài hơi thở đã hoá thành một hắc y nhân cao gầy ẩn mình trong áo choàng đen kịch.

“Dạ Liệt tham kiến Trần Mãnh Long tướng quân.”

Vừa mới hiện thân, hắc y nhân hướng Trần Mãnh chắp tay khom lưng, cung kính xưng tên.

Trần Mãnh khí sắc lúc này đã thay đổi hoàn toàn, đôi mắt có ánh kim lưu động, sau lưng như có hư ảnh Kim Long đang giương nanh múa vuốt.

Ông ta đứng chắp tay, như có thể nhìn xuyên ngàn dặm khoảng cách chứng kiến nhi tử của mình đang vừa ăn vừa khóc.

Thở dài một tiếng, Trần Mãnh thoải mái hỏi:

“Dạ Liệt, nhiều năm theo ta như vậy…có cảm tưởng gì?”

Hắc y nhân rùng mình, thanh âm nghe thì băng lãnh, lại chứa đựng cảm xúc khó tả:

“Ta từ một phế vật bị vứt bỏ ở Sát Ma Điện, được đại tướng quân nâng đỡ thu làm tuỳ tùng nên mới có ngày hôm nay, ân tình này vĩnh viễn ghi khắc.”

Trần Mãnh nở nụ cười: “Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, những năm qua ngươi cũng như cánh tay đắc lực giúp ta vượt qua biết bao thời khắc sinh tử, ngày hôm nay liền giao cho ngươi một nhiệm vụ cuối cùng, sau khi hoàn thành có thể tự do rồi…”

“Sau khi ta chết đi, hãy mang những thứ ta đạt được từ trận chiến cuối cùng đưa cho Trần Ninh, xem như kỷ vật mà phụ thân hắn để lại.”

Dạ Liệt toàn thân chấn động, lập tức quỳ rạp xuống đất: “Xin tướng quân rút lại lời vừa rồi.”

“Hừ.” Trần Mãnh nghiêm khắc quát:

“Quân lệnh như sơn, ngươi dám cãi chính là tội phản quốc!”

“Nhưng tướng quân thực lực như thần, khả năng phòng ngự của Kim Long Hộ Thể gần như bất khả xâm phạm, sao có thể bi quan như vậy?” Dạ Liệt lắc đầu điên cuồng.

Trần Mãnh hai tay chắp phía sau lưng, ánh mắt loé lên như tinh tú chiếu rọi nhìn thấu thị thời không, thanh âm nặng nề:

“Đối tượng ta phải tiêu diệt lần này chính là một vị Ma Tộc Thái Tử, hắn vừa thức tỉnh đã có được chiến lực của một Ma Đế, hơn nữa còn có quyền năng khó lường, nếu để tiếp tục trưởng thành…kém nhất cũng đạt đến Ma Thánh Cao Cấp, đây không thể nghi ngờ là đại hoạ của toàn nhân loại.”

“Với khả năng của ta, nếu có thể cùng hắn đồng quy vu tận là tốt nhất.”

Dạ Liệt như bị sét đánh, đầu dập mạnh xuống đất:

“Xin tướng quân cho phép tiểu nhân làm cái bóng của ngài ở trận chiến cuối cùng này, dù tan xương nát thịt cũng không hề tiếc nuối.”

“Làm càn!” Trần Mãnh gầm lên, Kim Long hư ảnh gào thét.

PHỐC!

Dạ Liệt toàn thân như diều đứt dây bay ngược, điên cuồng thổ huyết.

“Ngươi chỉ cần chấp hành mệnh lệnh cuối cùng của bổn tướng.” Trần Mãnh ánh mắt uy nghiêm.

Dạ Liệt cắn chặt răng, cúi thấp đầu, một tay chắp trước ngực: “Tuân mệnh!”

“Thân phận của ta, không cần cho Tiểu Ninh biết.” Trần Mãnh phân phó một câu, bàn tay nhẹ phất.

Từ bên trên chiến giáp, hư ảnh một tôn Kim Long bay ra hạ xuống dưới chân hắn.

NGAO!

Kim Long ngửa đầu rít gào, giương nanh múa vuốt, kim quang toả khắp thế gian, sáng rực một góc trời.

Trần Mãnh đứng trên đỉnh đầu Kim Long, xé toang thiên không, biến mất ở phía chân trời…

Dạ Liệt nghiêm trang đứng trên đỉnh núi, thực hiện tư thế đưa tiễn cao cấp nhất trong quân đội, thanh âm như gió nhẹ bay:

“Cung tiễn tướng quân.”

Chương 4: Vận Dụng Kiến Thức

“Mai Tỷ, đệ làm phiền tỷ quá…” Trần Ninh có chút áy náy lên tiếng.

Đã một năm trôi qua kể từ ngày phụ thân rời đi, Trần Ninh hôm nay tròn 15 tuổi, đủ điều kiện để khảo nghiệm thiên phú, từ đó trở thành một Y Sư thật thụ.

Quốc gia nhân loại mà Trần Ninh đang sống được xưng là Định Nam Quốc, nằm ở phía nam lãnh thổ toàn nhân loại, giáp với một phần biên giới Ma Tộc, trấn thủ ở phía Nam.

Ngoại trừ Định Nam Quốc, lãnh thổ nhân loại vẫn còn bốn quốc gia khác, gọi chung là Liên Minh Ngũ Quốc.

Liên Minh Ngũ Quốc đã sáng lập nên những căn cứ vĩnh đại như Y Thần Cung, Kỵ Sĩ Giáo Đình, Sát Ma Điện…để bồi dưỡng người tài trên mọi lĩnh vực, từ đó cống hiến cho nhân loại, chống lại Ma Tộc.

Y Viện là các bệnh viện trực thuộc Y Thần Cung, có đến hàng ngàn Y Viện toạ lạc khắp lãnh thổ Định Nam Quốc, mỗi một Y Viện ngoại trừ vai trò trị thương, cứu mạng người, còn có nhiệm vụ thu nhận, đào tạo và bồi dưỡng những Y Sư ưu tú…

Cũng chỉ có Y Viện mới đủ điều kiện khảo nghiệm thiên phú của một người xem y có đủ tư cách trở thành Y Sư hay không mà thôi.

Chỉ bất quá Làng Tiểu Viên của Trần Ninh quá nhỏ, các Y Viện thì chỉ ở tại những thị trấn, thành trì lớn, mà Trần Ninh lại bị liệt hai chân, không tiện đi lại…Y Viện ở phạm vi gần nhất cũng nằm tại Linh Lung Trấn cách Làng Tiểu Viên mấy trăm dặm đường, cho nên hắn mới nhờ vả Mai Tỷ hỗ trợ đưa mình đến nơi đó.

Lúc này hai người đang ngồi trên xe ngựa, đã đi được hơn nửa ngày đường.

Nghe lời nói của Trần Ninh, Mai Tỷ dịu dàng mỉm cười:

“Phiền toái gì chứ? Ta xem đệ như đệ đệ ruột thịt trong nhà, huống hồ ta cũng hiếm có cơ hội rời làng, thỉnh thoảng nghỉ buôn bán một ngày, đi đó đi đây cũng tốt.”

“Tỷ, chờ đệ trở thành một Y Sư…lúc đó kiếm được Linh Thạch rồi, chắc chắn sẽ cho tỷ cuộc sống tốt, không cần thức khuya dậy sớm làm bánh bao vất vả nữa.” Trần Ninh nắm chặt tay nàng:

“Đệ cũng xem tỷ như tỷ tỷ của mình vậy.”

Mai Tỷ mỉm cười ôn nhu, kể từ khi nhận tin sét đánh ca ca đã hy sinh nơi tiền tuyến, nàng cũng đã không còn lại bất cứ người thân nào, phụ mẫu của nàng chết trong loạn lạc vì Ma Tộc xâm lấn khi nàng còn rất nhỏ, nàng cũng là cô nhi, vì vậy vô cùng thông cảm cho hoàn cảnh của Trần Ninh.

Chỉ tiếc nàng thiên phú không đủ, đời này đã định trước chỉ có thể làm một người bình thường, hy vọng có thể nhìn thấy Trần Ninh trở thành một Y Sư ưu tú, hoàn thành tâm nguyện của phụ mẫu hắn.

“Tiểu tử, ngươi muốn trở thành một Y Sư sao?”

Có thanh âm ồm ồm bên ngoài vọng vào, thì ra là lão già đánh xe ngựa vừa mở miệng hỏi.

“Đúng vậy thưa cụ.” Trần Ninh hồi đáp.

“Hừ, ngươi là đấng nam nhi tuổi đời còn trẻ…tại sao không trở thành Kỵ Sĩ, Đấu Sĩ, Pháp Sư…đường đường chính chính chém giết Ma Tộc, lại muốn trở thành một Y Sư vậy hả?” Lão già đánh xe bất mãn nói:

“Dù chân ngươi có què, chỉ cần ngươi có thiên phú cao trong bất cứ lĩnh vực nào…quốc gia đều sẽ cho Y Sư cao cấp chữa lành thương tật của ngươi.”

Trần Ninh siết chặt nắm tay, lời của lão già tuy khó nghe nhưng lại là sự thật.

Tại Định Nam Quốc, đại đa số Y Sư hầu hết đầu do nữ nhân đảm nhiệm, phần lớn nam nhân đều lựa chọn những chức nghiệp có thể xông pha chiến trường, cùng Ma Tộc chém giết, dùng máu tươi và nhiệt huyết bảo vệ lãnh thổ nhân loại.

Chỉ có những nam nhân thật sự không có thiên phú trong các lĩnh vực khác mới phải trở thành Y Sư mà thôi.

Cho nên việc Trần Ninh là thanh niên nhưng muốn làm Y Sư khó tránh khỏi khiến lão già đánh xe xem thường.

“Vị đại bá này, đó là chuyện riêng của chúng ta, không cần lão quan tâm.” Mai Tỷ giận dữ nói:

“Bất cứ lĩnh vực nào cũng đều mang đến cống hiến to lớn, sao lại xem nhẹ Y Sư như thế?”

“Haha, nhi tử của lão phu là một tên Đấu Sĩ, hắn chết ở trên chiến trường, trước khi bị chặt đầu vẫn cố giết vài chục tên Ma Tộc, tại sao không thấy đám Y Sư phát huy tác dụng cứu hắn vậy?” Lão già cười đắng chát, lòng đầy oán niệm.

Trần Ninh và Mai Tỷ trầm mặc, Y Sư cũng không phải vạn năng…số lượng Y Sư lại quá ít so với người chết trên chiến trường, làm sao có thể quán xuyến tất cả?

“Đại bá, người nhà của các anh hùng hy sinh sẽ được quốc gia hỗ trợ không ít tài sản, cuộc sống chắc chắn ấm no, tại sao ngươi vẫn đi làm phu xe cho vất vả vậy hả?” Trần Ninh nhịn không được hỏi.

“Mấy lão già gần đất xa trời như chúng ta cần gì tài sản chứ?” Lão già cười ha hả:

“Đúng là được quốc gia hỗ trợ một mớ của cải đủ để lão phu an nhàn hết phần đời còn lại…nhưng nghĩ đến cảnh mỗi ngày nơi chiến trường có biết bao nhiêu người ngã xuống, lão phu liền quyên góp sạch sẽ cho vào trong quân hết rồi.”

“Một miếng thịt sẽ giúp một binh sĩ của chúng ta no bụng, một khối Linh Thạch có thể giúp một tu sĩ cầm cự lâu hơn vài hơi, giết thêm vài tên Ma Tộc.”

“Lão phu sống đến từng tuổi này đã quá may mắn so với bọn họ rồi.”

Trần Ninh và Mai Tỷ nhịn không được kính nể, chút bất mãn ban đầu với lão già cũng tan thành mây khói…

Người già mà, phải trải qua viễn cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, trong lòng khó tránh khỏi có chút oán niệm.

HÚ…

Vô cùng đột ngột, bên trong rừng cây ven đường vang lên tiếng sói tru.

“Không xong, có chó sói.” Lão già đánh xe biến sắc.

Vội vàng vung roi thúc ngựa chạy thục mạng.

Nhưng lão già cũng không phải dạng khá giả gì, hai con ngựa kéo xe thuộc loại già nua ốm yếu, tốc độ không thể nhanh bằng đám sói hoang được.

Chỉ trong vài phút, bốn con sói to lớn nặng hơn trăm cân từ trong rừng cây phóng ra, chúng nó hai trước hai sau cản mọi đường lui của xe ngựa.

“HÍ…”

Hai con ngựa già sợ hãi ngửa đầu hí dài, đã bị hai con chó sói lao lên gặm cắn, máu tươi phun trào, chết thảm tại chỗ.

“Dám giết ngựa của lão.” Lão già phẫn nộ rống to một tiếng, từ trong lồng ngực móc ra một con dao thủ sẳn để phòng thân, vậy mà không sợ hãi muốn cùng bốn con sói liều mạng.

Trần Ninh từ nhỏ đến lớn đều sống bên trong Làng Tiểu Viên, lần đầu rơi vào cảnh này, nhất thời toàn thân lạnh lẽo, đầu đầy mồ hôi.

Mai Tỷ bất lực cười thảm: “Chẳng lẽ chúng ta xui xẻo đến vậy sao? Phải bỏ mạng ở nơi này rồi…”

Thời đại loạn lạc, nhân tộc khó khăn, ngày đêm phải chiến đấu và phòng thủ Ma Tộc cho nên đối với đám thú hoang bên trong quốc nội cũng không có quá nhiều tâm sức lưu ý.

Thỉnh thoảng lại có dân chúng bị dã thú phanh thây ăn thịt là chuyện vô cùng bình thường.

Tuy nhiên trong thời đại chiến loạn này, mạng người như cỏ rác, cái cần quan tâm là cố thủ lãnh thổ của nhân loại, bảo vệ biên cương bờ cõi quốc gia, nào ai quan tâm đến một vài dân chúng bình thường chết trong miệng dã thú?

Trần Ninh trong đầu hiện ra khuôn mặt cương nghị và vết sẹo dữ tợn của phụ thân, hắn dù chết cũng phải chết dưới tay Ma Tộc, tuyệt không thể chết vào mồm đám súc sinh hoang dại này.

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Trần Ninh vén rèm cửa quan sát khung cảnh bên ngoài, nhìn thấy bốn con sói đang ăn thịt hai con ngựa, lão già đã bị chúng nó vồ cho máu me đầm đìa nằm ở bên đường, không rõ sống chết.

Chợt ánh mắt hắn loé lên, nắm chặt tay Mai Tỷ chỉ ra bên ngoài ra hiệu nói:

“Tỷ cố gắng chạy thật nhanh giúp đệ làm chuyện này…”

“Có…có ổn không?” Mai Tỷ hít sâu một hơi.

“Lúc này chỉ còn cách liều mạng, bằng không đợi hai con ngựa bị ăn sạch sẽ đến lượt chúng ta.” Trần Ninh kiên quyết nói.

“Tốt, tỷ tin đệ.” Mai Tỷ lấy hết can đảm, lén lút lao khỏi xe ngựa, chạy thật nhanh đến bên bìa rừng.

HÚ…

Hai con sói nhìn thấy nàng, lập tức truy đuổi.

Mai Tỷ cắm đầu chạy thục mạng đến hai bụi cây trước đó Trần Ninh chỉ dẫn, từ trên bụi cây hái được hai loại quả dại có hình thù khác biệt, một quả có màu đỏ rực, một quả có màu trắng vô cùng lạ mắt.

Mắt thấy hai con sói đã đến ngay trước mặt mình, Mai Tỷ hai chân ngã quỵ xuống, vẫn cố gắng dùng sức đem hai loại quả dại hung hăng đập vào nhau, sau đó ném về phía trước.

BÙM!

Hai loại quả dại vừa tiếp xúc lập tức phát nổ, từ trong đó bắn ra một đám lửa nóng đỏ rực khiến hai con sói hoảng sợ lùi bước.

Mai Tỷ thấy vậy càng thêm tự tin, tiếp tục hái hai loại quả dại lập đi lập lại nhiều lần, ném về đám sói.

Bốn con sói trong mắt loé lên vẻ sợ hãi, nhao nhao hướng vào rừng bỏ chạy.

“Phù…phù…phù…” Mai Tỷ thở hổn hển, toàn thân ướt nhẹp, vừa có cảm giác như chết đi sống lại.

Chỉ với mấy con sói hoang đã khốn đốn như vậy, gặp phải Ma Tộc chẳng biết sẽ là cảnh tượng gì.

“Tỷ…có sao không?” Trần Ninh đẩy xe lăn tiến ra.

“May mà có đệ…” Mai Tỷ chật vật phủi bụi trên y phục, hưng phấn chạy đến:

“Đây là loại quả gì? Vậy mà có thể phát nổ doạ lui đám sói?”

Trần Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may dọc theo bìa rừng có hai loại quả dại này, bằng không dữ nhiều lành ít.”

“Quả màu đỏ kia là Hoả Tạp Quả, một loại quả dại cấp thấp nhất ẩn chứa lượng nhỏ Hoả Thuộc Tính, chứa đầy tạp chất, còn không đủ kẻ răng để tu sĩ Hoả Hệ bình thường hấp thụ.”

“Còn quả màu trắng là Linh Tạp Quả, cũng là quả cấp thấp nhất cung cấp số ít Linh Khí…ít hơn cả Linh Khí trong Linh Thạch sơ cấp.”

“Nhưng khi hai loại quả đập vào nhau, Linh Khí bên trong Linh Tạp Quả sẽ khiến Hoả Thuộc Tính của Hoả Tạp Quả tăng mạnh trong thời gian ngắn, tạo ra một đám lửa…nhờ vậy doạ được mấy con sói kia.”

Mai Tỷ hai mắt sáng rực lên, nhịn không được xoa xoa đầu hắn khen ngợi: “Đệ quá lợi hại, vậy mà hiểu biết nhiều như thế.”

“Những kiến thức này ta đều đọc được trong sách.” Trần Ninh vuốt vuốt mũi:

“Đám sói kia cũng thật nhát gan, ngọn lửa vừa rồi căn bản không đủ nhiệt độ làm bị thương chúng nó, nếu như vẫn tiếp tục hung hãn, kẻ chết là chúng ta.”

“Thảo nào tỷ ở gần cũng không bị bỏng, thì ra chỉ là có tiếng mà không có miếng.” Mai Tỷ lắc đầu, chẳng trách hai loại quả này mọc lung tung mà chẳng ai thèm ngó.

HÚ!

Đúng lúc này, lại có tiếng sói vang lên.

Trần Ninh sắc mặt nghiêm nghị, đây không phải thanh âm săn mồi…mà là tiếng gầm thét đầy đau đớn.

ẦM ẦM ẦM ẦM.

Quả nhiên chỉ thấy bốn thi thể sói hoang vừa chạy đi bị đánh ngược trở về, chết thảm rơi trên mặt đất, nát bấy từ đầu đến chân.

Một thân ảnh theo đó xuất hiện…

Chương 5: Kỵ Tướng – Sư Khả Phụng

Trần Ninh đưa mắt nhìn, chỉ thấy người vừa hiện thân là một thiếu nữ khoảng chừng đôi mươi, toàn thân khoác một kiện Chiến Giáp có điêu khắc khuôn mặt sư tử, dưới ánh mặt trời chói lọi, vô cùng cao quý.

Thiếu nữ này anh tư bừng bừng, đôi mắt trong sáng như sao, bờ môi đỏ hồng tinh tế, ngũ quan sắc sảo, lại thêm trên thân khoác áo giáp khiến nàng nhìn qua vô cùng oai vệ.

Trần Ninh xin thề, trừ Mai Tỷ ra thì đây là lần đầu tiên hắn thấy một nữ nhân xinh đẹp như thế, nhất thời nhìn đến ngẫn ngơ.

“Tiểu đệ đệ, vừa rồi ta đã kịp nhìn thấy tất cả, tuổi còn nhỏ nhưng kiến thức không tệ, lại còn thông minh biết cách sử dụng Hoả Tạp Quả kết hợp Linh Tạp Quả doạ lui đám sói, rất đáng khen.” Thiếu nữ nhìn Trần Ninh tán thưởng lên tiếng.

Không đợi Trần Ninh trả lời, thiếu nữ bước đến bên cạnh lão già đánh xe ngựa, lấy ra một viên đan dược bỏ vào trong miệng lão.

“Liệu Thương Đan Trung Cấp do Y Sư Nhập Môn luyện chế.” Trần Ninh vô thức thốt lên:

“Có đan dược này, lão đầu được cứu rồi.”

Thiếu nữ ngoài ý muốn nhìn hắn, thông thường những người bình thường như Trần Ninh sẽ không đủ kiến thức để nhận ra lai lịch và công dụng của Liệu Thương Đan, chẳng ngờ hắn vừa liếc nhìn liền có thể nêu ra cả đẳng cấp của nó.

Liệu Thương Đan cũng có nhiều loại, như loại trong tay nàng là Trung Cấp do Y Sư Nhập Môn luyện ra, còn Liệu Thương Đan cao cấp thì Đại Y Sư mới có thể luyện thành.

Quả nhiên đúng như Trần Ninh dự đoán, khi Liệu Thương Đan trung cấp được cho vào miệng lão đầu, thương thế trên người ông ta dần dần khép lại, nhìn qua thậm chí còn trẻ lại vài tuổi.

“Quá thần kỳ…” Mai Tỷ lần đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng này, trợn tròn cả hai mắt.

Lão già mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy thiếu nữ mặc giáp liền kinh hô thành tiếng:

“Đội ơn nữ hiệp cứu mạng.”

“Được rồi, xem như vì ta đến chậm một chút mới khiến hai con ngựa của lão chết đi, đây là bồi thường.” Thiếu nữ lấy một khối Linh Thạch đặt vào tay lão già.

Chỉ cần bán khối Linh Thạch này, lão già có đủ vốn liếng để mua lại hai con ngựa khoẻ mạnh khác.

Linh Thạch là tài nguyên tu luyện cực kỳ khan hiếm và quý giá ở thế giới này, bất kể là chức nghiệp và lĩnh vực nào cũng cần đến Linh Thạch để tiến bộ.

Lão già lại kiên quyết chối từ, kết quả bị thiếu nữ hù doạ một phen mới chịu tiếp nhận, vừa vui vừa buồn quay trở về.

“Ngựa cũng đã chết rồi, hai người muốn đi đâu? Ta có thể hỗ trợ.” Thiếu nữ nhìn Trần Ninh và Mai Tỷ khẽ hỏi.

“Đa tạ nữ hiệp cứu giúp, chúng ta muốn đến Linh Lung Trấn để Tiểu Ninh khảo hạch làm Y Sư.” Mai Tỷ vội vàng nhờ vả nói.

Nàng biết nếu có sự giúp đỡ của vị nữ hiệp này, đoạn đường vài trăm dặm đến Linh Lung Trấn sẽ thật sự an toàn rồi.

“Thì ra là muốn làm Y Sư, chẳng trách kiến thức về lĩnh vực này cũng khá đấy…” Thiếu nữ nhìn Trần Ninh gật gù:

“Nếu đã là nhân tài cần bồi dưỡng, ta đương nhiên sẽ không ngại giúp đỡ.”

Nói xong, chỉ thấy nàng miệng niệm một loại chú ngữ đặc thù.

Theo sau đó, ở trước mặt liền xuất hiện một cái cổng mở ra giữa không gian.

RỐNG!

Từ bên trong cổng, một con Hoàng Kim Sư Tử uy phong lẫm lẫm đặt chân bước ra, cái bờm như mái tóc cuồng vũ tung bay, thân thể to lớn gấp mấy lần đám sói vừa rồi, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

“Trời ạ.” Mai Tỷ bị doạ sợ ngồi bệch xuống đất, mà Trần Ninh cũng vô thức run rẩy toàn thân, áp bách con sư tử này mang đến thật sự quá lớn.

“Nó là toạ kỵ đã ký khế ước với ta, không cần lo lắng.” Thiếu nữ cười một tiếng, thả người nhảy lên lưng sư tử, đồng thời hướng về phía hai người phất tay.

Trong khoảnh khắc, hai cổ hấp lực kéo cả Trần Ninh và Mai Tỷ lên lưng Hoàng Kim Sư Tử, bao gồm cả xe lăn của Trần Ninh cũng được đặt trên lưng.

“Ực…” Trần Ninh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt hỏi:

“Nữ hiệp là một vị Kỵ Tướng sao?”

“Không sai, chỉ có Kỵ Tướng mới đủ tư cách thu phục toạ kỵ.” Thiếu nữ sảng khoái trả lời:

“Ta tên Sư Khả Phụng, vừa đột phá Kỵ Tướng cách đây không lâu.”

Trần Ninh trên mặt nhịn không được bày tỏ sự ước ao.

Bên trong các lĩnh vực của tu sĩ, Kỵ Sĩ và Đấu Sĩ đều thuộc loại trường phái cận chiến, tuy nhiên lại có phân biệt rõ ràng.

Đấu Sĩ là tự dựa vào thực lực của bản thân, còn Kỵ Sĩ thì một nửa thực lực dựa vào Toạ Kỵ.

Chỉ có Kỵ Sĩ mới có khả năng biến Yêu Thú sau khi ký khế ước trở thành Toạ Kỵ của mình, từ đó bộ kỹ năng và phong cách chiến đấu sẽ dựa vào Toạ Kỵ đó, chủ và tớ cùng nhau phát triển, cùng nhau trở nên cường đại.

Trên chiến trường, Kỵ Sĩ sẽ phát huy sức mạnh lớn nhất khi ngồi trên lưng Toạ Kỵ trung thành, chính là đại tướng tung hoành ngang dọc.

Mà muốn thu phục toạ kỵ, điều kiện tối thiểu là phải đột phá đến cấp Kỵ Tướng.

“Nữ hiệp nhìn tuổi tác quá trẻ lại là Kỵ Tướng cường giả, thật sự là thiên tài hiếm có.” Mai Tỷ ngưỡng mộ nói.

“Haha, chút thành tựu nhỏ của ta đâu đáng là gì.” Sư Khả Phụng điềm nhiên cười:

“Lần này tiện đường trở về bang hội nên mới giúp đỡ các ngươi đến Linh Lung Trấn một chuyến.”

“Bang hội?” Trần Ninh ánh mắt loé lên:

“Nữ hiệp là người của bang hội à?”

“Không sai, ta là nữ kỵ sĩ của Chiến Kim Bang.” Sư Khả Phụng thoải mái nói.

Trần Ninh và Mai Tỷ trầm mặc.

Cái gọi là bang hội, chính là những tổ chức bên trong lãnh thổ nhân loại do các tu sĩ ở nhiều lĩnh vực tụ hợp với nhau tạo thành.

Bang hội sẽ tự mình hoạt động trong việc chiến đấu với Ma Tộc mà không phụ thuộc vào chỉ thị của quốc gia, không thuộc về quân đội.

Một số bang hội hùng mạnh đến mức có được thực lực tổng thể không kém gì so với lực lượng của quốc gia, vì vậy dù quốc gia muốn quản lý bang hội cũng chẳng thể nào làm được.

Tuy nhiên bất kể là quốc gia hay bang hội đều có một mục tiêu chung đó là tiêu diệt Ma Tộc, cho nên quốc gia vẫn mắt nhắm mắt mở để các bang hội tự do hoạt động trong lãnh thổ của mình.

Đương nhiên đó chỉ là những bang hội to lớn, còn các bang hội nhỏ lẻ thì vẫn phải tuân theo quy tắc của quốc gia mà hành sự…

Về phần Chiến Kim Bang của Sư Khả Phụng, Trần Ninh chưa từng nghe qua, bởi vì kiến thức của hắn còn rất hạn hẹp.

Trần Ninh muốn tiến vào Y Viện cống hiến, có nghĩa là cống hiến cho quốc gia, còn Sư Khả Phụng lại là người của bang hội, đôi bên không cùng chung chí hướng.

Tốc độ của Hoàng Kim Sư Tử vô cùng nhanh.

Chỉ mất chưa được bao lâu, nó đã vượt qua trăm dặm đường, một thị trấn liền xuất hiện trong tầm mắt của Trần Ninh và Mai Tỷ.

“Đến rồi, chúc tiểu đệ đệ ngươi thành công thông qua khảo hạch trở thành Y Sư chân chính.” Sư Khả Phụng nói, thể hiện đúng phong thái phóng khoáng của nữ kỵ sĩ.

“Đa tạ nữ hiệp, ngày sau nếu có cơ hội…ta nhất định sẽ báo đáp ân tình hôm nay.” Trần Ninh trịnh trọng nói.

Sư Khả Phụng mỉm cười lắc đầu, nàng đường đường là Kỵ Tướng thiên tài, việc gì phải nhờ đến một thiếu niên trẻ tuổi?

Không nói thêm lời nào, Sư Khả Phụng cưỡi Hoàng Kim Sư Tử lao vọt đi.

“Tiểu Ninh…đây chính là Linh Lung Trấn, thật náo nhiệt.” Mai Tỷ đẩy xe lăn mang theo Tiểu Ninh, ánh mắt toả sáng nhìn cảnh tượng phồn hoa hiếm gặp.

Ở trong các thị trấn như thế này của quốc gia đều có cường giả các lĩnh vực toạ trấn, Làng Tiểu Viên ở nơi khỉ ho cò gáy đương nhiên không sánh bằng rồi.

Trần Ninh cũng nhìn những toà nhà cao sang, những kiến trúc lộng lẫy, quyết tâm nói:

“Ta nhất định sẽ mua một căn nhà ở nơi này để tỷ tỷ ở lại.”

“Haha, tỷ tin tưởng đệ.” Mai Tỷ bật cười.

Ngắm nhìn thị trấn sầm uất và dòng người ven đường, rốt cuộc cả hai cũng đến một toà kiến trúc khổng lồ như cung điện màu trắng, giữa đại môn có điêu khắc tiêu ký hình chữ thập khổng lồ kèm dòng chữ Linh Lung Y Viện, ý là Y Viện ở Linh Lung Trấn.

Trần Ninh siết chặt nắm tay, kiên quyết lên tiếng:

“Chúng ta vào thôi!”

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 1 ngày trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 1 tuần trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 1 tuần trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣