1. Home
  2. Đọc Truyện Đêm Khuya
  3. Hệ Thống Bắt Quỷ [Kẻ Không Sợ Ma]
  4. Tập 1: Hệ Thống Người Chơi Quỷ (c1-c10)

Hệ Thống Bắt Quỷ [Kẻ Không Sợ Ma]

Tập 1: Hệ Thống Người Chơi Quỷ (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Hệ Thống Người Chơi Quỷ

“Bà chủ, vì sao trong nhà trọ độc thân của bà chỉ có gian phòng này là giá thấp vậy?”

Vương Bình hiếu kỳ hỏi bà chủ nhà vừa đi ra mở cửa giúp mình.

Vương Bình tốt nghiệp đại học hạng ba, mới vừa tìm được việc làm, trên người không còn bao nhiêu tiền. Hắn đang rầu rĩ không biết phải làm sao mới tìm được phòng trọ rẻ một chút đây.

Không nghĩ tới vậy mà bản thân có thể tìm được phòng trọ rẻ như vậy, hơn nữa trong phòng được trùng tu vô cùng tốt.

Lúc đến, Vương Bình phát hiện nhà trọ này rất lớn, mỗi gian phòng trọ đều có giá phòng cố định, duy chỉ có căn phòng 201 bà chủ cho bản thân mình thuê này có giá rẻ muốn chết, một tháng 500 tiền thuê, thiết bị đều đủ.

Bà chủ nhà chần chờ một chút, cuối cùng vẫn lo lắng Vương Bình gặp chuyện không may, nói ra chân tướng.

“Từng có một nữ sinh viên chết trong phòng 201, cho nên giá phòng mới rẻ như vậy, nếu cậu không muốn thuê cũng được, tôi cũng không ngại. Hiện tại tôi có thể trả lại tiền thuê cho cậu.”

Vương Bình thầm nói, quả nhiên, phòng mà có giá rẻ như vậy, không phải từng chết người cũng có vấn đề.

“Không cần, tôi muốn thuê phòng này, trên đời này vốn không có quỷ.”

Hắn không trả lại phòng. Từ tiểu học hắn đã được tiếp nhận tư tưởng giáo dục khoa học, dân giàu nước mạnh, dân chủ văn minh, Vương Bình cho rằng trên đời không có quỷ.

Thu dọn hành lý mất một ngày, Vương Bình tắm rồi ngủ sớm.

Tí tách!

Lúc nửa đêm, khi đồng hồ điện tử bên cạnh giường hắn nhảy đến con số 12 giờ.

Vương Bình trên giường bỗng mở mắt, gãi đầu, mắt nhập nhèm vẻ mặt buồn ngủ.

“Đám muỗi chết tiệt.”

Vương Bình phàn nàn một câu, đưa tay gãi gãi bắp đùi bị cắn.

Mười hai giờ, trời tối người yên. Vì buổi tối tắt đèn nên trong phòng rất tối. Vương Bình không phát hiện nơi mình cào có một dấu tay máu to lớn, khắc trên đùi.

Nửa đêm rời giường, là người đều sẽ đi vệ sinh.

Vương Bình bắt đầu tới phòng tắm, xả nước trong người ra. Thế nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn xoay người, đột nhiên nước trong bồn cầu sủi bọt khí sùng sục.

“Ừm? Bồn cầu hư rồi sao?”

Nhìn bọt khí trong bồn cầu, Vương Bình còn buồn ngủ mông lung không để ý nhiều.

Ào ào.

Tiếng vòi nước vang lên, Vương Bình mở vòi nước, chuẩn bị rửa tay đi ngủ.

Lần này, Vương Bình ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chằm chằm nước chảy ra từ vòi nước, ngây người tại chỗ.

Vòi nước chảy ra nước màu đỏ tươi, đỏ không gì sánh được, mùi máu tươi xộc vào mũi.

Vương Bình có thể khẳng định.

Đây là máu!!

Cũng ngay lúc này.

Vương Bình đang cúi đầu xem vòi nước bỗng ngẩng đầu nhìn về phía cái gương trước mặt.

Trong gương, ngoại trừ ảnh ngược của bản thân Vương Bình, còn một cái bóng hiện lên sau lưng Vương Bình.

Cái bóng chậm rãi vươn tay, vươn về phía cổ Vương Bình…

Nhìn cái bóng rồi lại nhìn máu loãng.

Vương Bình không thét chói tai, cũng không kinh sợ.

Hắn như không thấy quỷ ảnh và máu loãng, tay hắn bắt đầu nâng dòng máu loãng chảy ra từ vòi nước, hất lên mặt mình.

Hất tới Vương Bình máu me đầy mặt. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, cười với bản thân mình trong gương, không cần nói cũng biết một màn này đáng sợ tới mức nào.

Hắn vừa vuốt máu trên mặt, vừa nói.

“Da mặt mình non thật, non tới có thể đổ máu.”

Lời vừa vang lên, quỷ thủ vốn muốn véo Vương Bình hơi ngẩn ra.

“Keng! Quỷ nhà trọ bị giật mình, điểm thuộc tính +1.”

“Hệ Thống Người Chơi Quỷ kích hoạt!”

Trong đầu vang lên giọng nói lạnh như băng khiến Vương Bình sửng sốt.

Đùa gì vậy? Quỷ nhà trọ là cái quái gì? Điểm thuộc tính?

Sau khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi, Vương Bình thầm lẩm bẩm nói.

“Giấc mộng này thật chân thực, ngay cả hệ thống cũng xuất hiện.”

Nghiễm nhiên, Vương Bình đã cho rằng tất cả đang phát sinh đều là mình nằm mơ.

Nhất là trong nháy mắt khi hệ thống vang lên, hắn càng thêm tin chắc rằng mình đang nằm mơ.

Nghĩ đến đây, Vương Bình cười ha hả, xoay người nhìn về phía quỷ ảnh.

Quỷ ảnh lùi lại một bước, dường như đã bị hành động của Vương Bình kinh sợ, sửng sốt một chút.

“Keng! Quỷ nhà trọ kinh sợ sửng sốt, điểm thuộc tính +1.”

Trong đầu lại có tiếng hệ thống truyền ra.

Vương Bình nhìn về phía quỷ ảnh, nhếch miệng cười.

Quỷ ảnh vô thức lùi lại.

“Keng! Quỷ nhà trọ bị dọa, điểm thuộc tính +1.”

Không sai, quỷ ảnh bị giật mình, bị hành động của Vương Bình dọa cho giật cả mình.

Thử hỏi xem, đang nửa đêm 12 giờ, không gian yên tĩnh, một người thanh niên mặc áo ngủ máu me đầy mặt nhếch miệng cười với ngươi, còn phát ra tiếng cười ha hả, ngươi sợ không?

Quỷ cũng bị dọa sợ hết hồn. Nhân loại trước mắt này còn dọa người hơn chính mình, rốt cuộc hắn ta là quỷ hay mình là quỷ?

Đồng thời, quỷ ảnh lại cảm thấy hãi, vì sao nhân loại trước mắt không sợ bản thân mình?

Vương Bình tự nhận là nằm mơ, thấy quỷ ảnh lùi lại, hắn càng thêm tin tưởng vững chắc, càng thêm hăng hái hẳn lên.

Hắn bỗng vươn bàn tay dính đầy máu loãng ra, vỗ vỗ bả vai quỷ ảnh.

“Nửa đêm nửa hôm còn ra ngoài dọa người, khổ cực cho mày, đi ngủ sớm một chút.”

Nói xong, hắn không để ý tới giọng nói vang lên trong đầu cùng với quỷ ảnh đang ngơ ngác, Vương Bình trở về phòng ngủ, ngã đầu nằm xuống.

“Keng! Quỷ cực độ ngơ ngác, điểm thuộc tính +1.”

Quỷ ảnh tóc tai bù xù nhìn Vương Bình quay về phòng ngủ, yên lặng biến mất trong mặt gương…

Vương Bình nằm ngáy o..o… Nhưng bà chủ nhà trọ lại cả đêm không ngon giấc, lo lắng hãi hùng, sợ Vương Bình gặp chuyện không may.

Bởi vì bất kỳ khách trọ nào ở phòng 201 cũng chỉ ở được một hôm, hôm sau đều sẽ kinh hoảng trả phòng cho mình.

Sáng sớm, bà chủ vội vã rời giường, gõ vang cửa phòng Vương Bình.

“Ai vậy?”

“Là tôi, tôi là bà chủ nhà.”

“Thì ra là bà chủ nhà, sớm như vậy đã tìm tôi, có việc gì sao?”

Cùng với tiếng Vương Bình vang lên, cửa phòng mở ra!

“A!!”

Bà chủ nhà thét chói tai, nhìn Phương Bình trước mắt, sợ đến ngồi sụp xuống đất.

Tiếng thét to bén nhọn dọa Phương Bình sợ hết hồn. Ngay tiếp theo, cửa phòng chung quanh đều mở ra, có người chạy tới.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Làm sao vậy!?”

Khi nguyên một đám khách trọ chạy đến, nhìn về phía bà chủ nhà ngã ngồi trên đất, sau đó lại nhìn về phía Vương Bình.

“Quỷ!”

“Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!”

Không có ngoại lệ, mỗi người đều hô lớn, thần sắc kinh hoảng.

Vương Bình ngơ ngác, mấy người này bị sao vậy? Diện mạo của bản thân mình có dọa người như vậy sao?

“Máu… Vương Bình, mặt của cậu bị sao vậy…” Giọng bà chủ nhà mang theo tiếng nức nở, run run chỉ về phía mặt Vương Bình, trong giọng nói còn kèm theo tự trách.

Vương Bình sửng sốt, sờ soạng mặt mình, chợt hắn phát hiện trên mặt có cục máu đọng lại.

Ngay sau đó, hắn hiểu chuyện gì xảy ra Vương Bình. Con ngươi hắn đột nhiên trừng lớn, cả kinh lẩm bẩm.

“Hôm qua mình không mơ?!”

Nhìn máu trên tay cùng với vết máu trên áo ngủ, Vương Bình hiểu, chuyện ngày hôm qua không phải mộng, là thật.

Có quỷ!!

Còn có hệ thống kia là thật!

Chương 2: Quỷ tiểu thư, trên mặt đất lạnh, chúng ta trên giường trò chuyện

Phòng 201. Sau khi trải qua trò hề ban sáng, một mình Vương Bình ngồi trong phòng khách, rơi vào trầm tư.

Mới vừa rồi hắn đã cự tuyệt ý tốt muốn hắn chuyển qua một phòng đàng hoàng hơn của bà chủ nhà, quyết định tiếp tục ở lại phòng 201.

Nguyên nhân có liên quan tới bảng hệ thống hiện lên trước mắt, chỉ có bản thân hắn mới có thể nhìn thấy.

Kí chủ: Vương Bình

Tuổi tác: 24

Thể lực: 10 (+) (người bình thường là 10)

Khí huyết: 8 (+) (người bình thường là 10)

Tinh thần: 9 (+) (người bình thường là 10)

Kỹ năng: Không

Đạo cụ: Không

Điểm thuộc tính: 4 điểm

Nhìn bảng, Vương Bình hồi tưởng những chuyện đã phát sinh đêm qua.

Hệ Thống Người Chơi Quỷ xuất hiện. Dường như chỉ cần mình khiến tâm tình quỷ chập chờn, mình liền có thể thu được điểm thuộc tính.

Hắn thử dùng tư tưởng để nghĩ tới chuyện nhấn vào dấu cộng trên bảng hệ thống.

Điểm thể lực từ 10 biến thành 11, điểm thuộc tính -1.

Đồng thời, Vương Bình có thể cảm thụ được lực lượng của mình đã gia tăng.

Thông qua màn thí nghiệm ngắn ngủi này, Vương Bình quyết định tiếp tục ở lại phòng 201.

Đối với một người sống hai mươi tư năm, từ nhỏ đã đọc tiểu thuyết như Vương Bình, sau khi hệ thống và quỷ xuất hiện, hết khϊếp sợ, hắn lập tức cảm thấy hưng phấn.

Hắn quyết định lợi dụng phòng quỷ 201 này để quét điểm thuộc tính cho mình.

Về phần quỷ phòng 201 có thể gϊếŧ mình hay không, hoặc có tạo thành thương tổn gì với mình hay không, Vương Bình không lo lắng.

Đêm qua quỷ xuất hiện, nếu như quỷ thật muốn hại mình, bản thân mình đã chết.

Kết hợp với những khách từng tới trọ trong phòng 201 trước đây, Vương Bình cho rằng, dường như con quỷ này không tổn thương người, nhiều lắm cũng chỉ dọa người một chút thôi.

Màn đêm buông xuống, phòng 201 lâm vào u ám, yên tĩnh đáng sợ.

Một mình Vương Bình lẳng lặng nằm trên giường, tựa như đang ngủ.

Tích tắc!

Ngay khi đồng hồ điện tử bên cạnh giường chuyển sang mười hai giờ.

Một tiếng ma sát rất nhỏ như có vô số côn trùng đang bò truyền đến từ dưới giường, phảng phất như có đồ vật gì đó đang bò trườn dưới giường.

Thanh âm không lớn, nhưng đủ để kinh động khiến người tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

Vương Bình mở hai mắt ra, nhìn chung quanh mờ tối… Rất vắng vẻ, trừ mình ra không còn bất cứ người nào.

Vậy mà tiếng ma sát kia lại không ngừng, có vẻ rất khủng bố, mơ hồ giống như có người đang dùng móng tay cạo sàn gỗ, tiếng xoẹt xoẹt rất chói tai.

Dường như có đồ vật gì đó muốn bò ra từ dưới giường.

Vương Bình từ trên giường chậm rãi cúi người nhìn xuống dưới giường.

Bên dưới giường tối om có một gương mặt quỷ trắng bệch dính đầy máu tươi, trong mắt vằn vện tia máu, tóc dài rối tung xõa trước mặt.

Lúc này, Vương Bình và mặt quỷ kia bốn mắt nhìn nhau!

Mặt quỷ nhìn về phía Vương Bình đang sửng sốt, lộ ra dáng tươi cười khϊếp người, hàm răng trắng lóa dính tơ máu như đã ăn máu người thịt, lưu lại cặn.

Giữa lúc mặt quỷ muốn bò về phía Vương Bình.

Đột nhiên!

Vương Bình rút đầu về, sau đó hắn nhanh chóng đứng dậy xuống giường, cúi đầu nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn thẳng vào mặt quỷ.

Hắn nhìn mặt quỷ dưới giường, trên mặt hiện lên một nụ cười.

“Quỷ tiểu thư, trên mặt đất lạnh lắm, đừng để bị lạnh, chúng ta lên giường rồi trò chuyện, thế nào?”

Mặt quỷ vốn lộ ra ý cười khủng bố, đột nhiên nụ cười im bặt mà dừng.

“Keng! Quỷ nhà trọ kinh ngạc, điểm thuộc tính +1 ”

Mặt quỷ ngơ ngác, trong lòng cực kỳ cổ quái.

Nhân loại này bị gì vậy, hắn không sợ quỷ sao?

Hắn biết ta là quỷ, vì sao không sợ ta?

Còn mời ta lên giường nói chuyện phiếm??

Không để mặt quỷ có cơ hội suy tính, dưới ánh mắt kinh hãi của mặt quỷ, Vương Bình chủ động đích thân vươn tay nắm lấy tay mặt quỷ, kéo mặt quỷ ra khỏi gầm giường.

“Quỷ tiểu thư đừng sợ, đến đây, đến đây, chúng ta tâm sự. Đây là lần đầu tiên tôi gặp quỷ, quá thần kỳ! Đến đây, chúng ta tâm sự, đến mau, đến mau.”

Mấy lời mời liên tiếp khiến mặt quỷ ngơ ngác, thậm chí trên mặt quỷ đã lộ ra vẻ kinh hoảng.

Lúc này Vương Bình khiến người ta cảm thấy như mình vừa đi ngang qua hẻm nhỏ, đột nhiên một cô gái mại da^ʍ lao từ trong ngõ nhỏ ra, mạnh mẽ lôi kéo mình vào tiêu phí.

Thứ khiến mặt quỷ hoảng sợ không phải mấy lời Vương Bình nói, mà là ánh mắt Vương Bình.

Ánh mắt Vương Bình tỏa sáng, một bộ tràn đầy phấn khởi, phấn khởi tới không thể phấn khởi hơn.

Mặt quỷ sợ hãi, rốt cuộc nhân loại này muốn làm gì? Vì sao ánh mắt hắn nhìn mình lại quái dị như vậy.

Thật giống như hắn muốn cưỡиɠ ɠiαи mình vậy.

Trời ạ! Thật đáng sợ!

Nhân loại này muốn làm gì mình? Thật sự chỉ muốn nói chuyện phiếm thôi sao!

Quỷ luống cuống, vô cùng sợ hãi.

Bởi vì bộ dạng Vương Bình quá dọa người, vô cùng hiếu khách, vô cùng kích động.

Nếu là người bình thường, có lẽ chỉ cho rằng Vương Bình là người hiếu khách, thế nhưng mình không phải người bình thường, mình là quỷ!

Hiếu khách với quỷ?

“Ừm? Quỷ tiểu thư, cô làm sao vậy, mau ra đây đi.”

Vương Bình gắt gao túm lấy tay mặt quỷ, vẻ hưng phấn trên mặt càng thêm đậm hơn.

Mặt quỷ càng nhìn càng sợ hãi, thân thể vốn muốn trườn ra ngoài nay một tay gắt gao túm lấy sàn nhà, không dám ra.

Rốt cuộc nhân loại này bị gì vậy? Không phải hắn muốn cưỡиɠ ɠiαи mình thật đó chứ?

Trong lúc nhất thời, một người một quỷ rơi vào giằng co.

Dưới giường, tay quỷ gắt gao túm lấy sàn nhà, chết sống không ra ngoài, trên mặt tràn ngập kinh hoảng.

Thanh niên cạnh giường lại nhìn chằm chằm con quỷ, trên mặt tràn đầy ý cười, hai mắt phát sáng, trong miệng liên tục phát ra tiếng tới mau, tới mau.

Con quỷ này không biết, trong đầu Vương Bình đang không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

“Keng! Quỷ nhà trọ ngơ ngác, điểm thuộc tính +1 ”

“Keng! Quỷ nhà trọ sợ hãi, điểm thuộc tính +1 ”

“Keng! Quỷ nhà trọ khủng hoảng, điểm thuộc tính +1 ”

“Keng! Quỷ nhà trọ cực độ sợ hãi, điểm thuộc tính +1 ”

“Keng! Quỷ nhà trọ cực độ khủng hoảng, điểm thuộc tính +1 ”

“…”

Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu, dáng tươi cười trên mặt Vương Bình càng thêm sâu hơn, miệng đã sắp ngoác đến mang tai, cười đến không thể khép miệng.

Mặt quỷ không rõ chân tướng, chỉ thấy thân thể mình bị Vương Bình dùng sức lực vô cùng lớn túm ra từng chút một, đồng thời nó cũng nhìn thấy dáng tươi cười trên mặt Vương Bình càng lúc càng tăng thêm…

Quỷ sợ muốn chết, đã sắp sợ tới phát khóc.

Trong nội tâm quỷ, suy đoán nhân loại này muốn cưỡиɠ ɠiαи mình lại càng thêm mãnh liệt!

Mẹ! Con muốn về nhà! Không! Con muốn quay về địa ngục đầu thai, con không muốn thành quỷ nữa!

Trong lòng quỷ đã muốn khóc.

“Keng! Quỷ nhà trọ bị hù dọa đến muốn khóc, điểm thuộc tính +1 ”

Khi quỷ bị Vương Bình túm ra, quỷ đâu còn dáng tươi cười dọa người… Gương mặt trắng nhợt đầy máu của cô ấy tràn ngập kinh hoảng, run giọng nói.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì… Người quỷ khác đường… Ngươi không thể…”

Chương 3: Đây là một con quỷ đột tử khi viết tiểu thuyết

Quỷ run run thốt lên, lời mới vừa ra khỏi miệng cô ấy đã hối hận.

Bởi vì nhân loại trước mắt cũng chính là Vương Bình, sau khi thấy bản thân mình có thể nói, quang mang trong mắt hắn càng thêm sáng rực, sáng tới mù mắt người khác.

Điều này khiến quỷ lạnh run.

Rốt cuộc tên nhân loại này bị cái quái gì vậy? Nghe thấy quỷ nói chuyện thôi, kích động như thế làm chi? Không phải hắn muốn nghe bản thân mình “thét chói tai” đấy chứ?

Hiện tại vẻ mặt của Vương Bình chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.

Như đói như khát.

Thảo nào quỷ cũng bị dọa giật mình.

Cô ấy là nữ không sai, nhưng cũng là quỷ đó!

Nhìn điểm thuộc tính không ngừng tăng, sao tâm tình của Vương Bình có thể bình tĩnh được. Hắn đã coi con quỷ này trở thành cây rụng tiền, còn là loại rung một cái là có thể rớt ra tiền.

“Keng! Quỷ nhà trọ sợ đến phát run, điểm thuộc tính +1.”

Con quỷ bị Vương Bình túm lấy lạnh run, sợ hãi nhìn chằm chằm Vương Bình.

Vương Bình thấy thế cười cười, một tay túm lấy quỷ, một tay vỗ giường một cái.

“Quỷ tiểu thư, đừng đứng nữa, tới ngồi lên giường đi, chúng ta ngồi lên giường trò chuyện.”

Nghe vậy, quỷ đầu lắc như trống bỏi.

“Không… Không ngồi…”

Nàng sợ bản thân mình mới vừa ngồi lên, tên nhân loại này sẽ lập tức nhào về phía mình.

Giọng nói run rẩy của quỷ vang lên, lần này ngược lại không thêm điểm thuộc tính, khiến Vương Bình sửng sốt.

Xem ra quỷ đã sợ hãi đến đỉnh điểm, đã không thể thêm điểm thuộc tính.

Trong lòng hắn khoan thai thở dài.

Hắn không rõ vì sao con quỷ này lại sợ bản thân mình như thế. Hắn vốn chỉ muốn khiến quỷ ngơ ngác, trêu chọc quỷ một lát, giống như hôm qua.

Thế nhưng con quỷ này ù ù cạc cạc mà sợ mình chết đi được, Vương Bình cũng rất bất đắc dĩ.

Nếu đã không cách nào quét tâm tình sợ hãi, vậy thì quét những cảm xúc khác.

Vương Bình buông tay quỷ ra, lại vỗ giường một cái, cười nói.

“Quỷ tiểu thư đừng sợ, tôi sẽ không làm cô bị thương, tôi chỉ muốn hàn huyên nói chuyện phiếm với cô một chút thôi. Cô yên tâm, tôi sẽ không thương tổn cô, nếu như cô không muốn ngồi giường, chúng ta đứng trò chuyện cũng được ”

Quỷ thấy Vương Bình buông tay, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô ấy lại do dự một chút.

“Anh xác định anh sẽ không…”

Nói đến đây, quỷ không tiếp tục nói hết lời, cũng không nói câu anh thật sự không cưỡиɠ ɠiαи tôi đấy chứ?

Nói đùa gì vậy, quỷ cũng cần sĩ diện.

Lại nói, nữ quỷ cũng là nữ, nói mấy lời kiểu này thật quá e lệ.

“Tôi sẽ không thương tổn cô.”

Vương Bình cười cười trả lời. Hắn cho rằng quỷ muốn nói anh xác định anh sẽ không thương tổn tôi đấy chứ?

Một người một quỷ đối diện nhau.

Thật lâu sau, dường như tâm tình của quỷ cũng hòa hoãn lại, giọng nói của cô ấy lại trở nên khủng bố, khoan thai nói.

“Vì sao anh không sợ tôi?”

“Vì sao tôi phải sợ cô? Giống hiếm hoi như quỷ phải đối đãi thật tốt, thế giới này cũng không nhiều quỷ lắm.”

Vương Bình nói xong, lại trưng ra bộ dạng trách trời thương dân, có một loại tang thương, thế ngoại cao nhân.

“Keng! Quỷ nhà trọ khϊếp sợ, điểm thuộc tính +1.”

Quỷ bị lời Vương Bình dọa sợ hết hồn.

Hắn có ý gì? Vương Bình đã từng gặp những con quỷ khác?

Không đúng, không phải vừa rồi hắn nói đây là lần đầu tiên hắn gặp quỷ sao?

Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, trong lòng Vương Bình cười thầm, quả nhiên hữu hiệu.

Không đợi quỷ hỏi, hắn đã khoan thai giải thích nói.

“Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy quỷ, thế nhưng từ rất lâu trước tôi đã biết trên thế gian này có quỷ tồn tại.”

“Sở dĩ tôi biết có quỷ tồn tại, thật ra là vì mấy đời nhà tôi tiếp xúc với quỷ. Tôi nghĩ hẳn là cô đã nghe nói tới đạo sĩ các loại. Gia tộc tôi là thế gia đạo sĩ, đáng tiếc, thói đời bạc bẽo, đầu năm nay quỷ càng ngày càng ít, càng ngày càng ít.”

Vương Bình lại thở dài.

Trong lòng Vương Bình đã cười tới nở hoa, bởi vì hệ thống lại nhắc nhở quỷ khϊếp sợ, thuộc tính +1.

Lúc trước khi Vương Bình nói ra câu nói kia, chỉ để thử dò xét quỷ một chút.

Suy đoán của hắn, tám phần mười con quỷ này chính là sinh viên đã chết kia, cũng chính là một nữ quỷ mới chết đi chưa lâu, chưa từng trải sự đời.

Cho nên hắn vốn định khảo nghiệm con quỷ này, bịa ra gì mà gia tộc đạo sĩ, xem quỷ có phản ứng gì.

Hệ thống nhắc nhở quỷ khϊếp sợ, lập tức khiến hắn rõ ràng, con quỷ này giống với suy đoán của mình.

Đúng là hiện tại quỷ đang nằm trong trạng thái khϊếp sợ thật.

Tuy rằng cô ấy là quỷ, nhưng khi cô ấy còn sống cô ấy cũng là người, lại còn là nữ sinh viên, quan trọng nhất là cô ấy cũng thích xem mấy thứ như tiểu thuyết.

Về đạo sĩ, đương nhiên cô ấy cũng rõ ràng.

Sau khi cô ấy trở thành quỷ, cô ấy đã biết thế giới này thật sự có quỷ tồn tại.

Hiện tại, Vương Bình bịa ra gia tộc đạo sĩ, đương nhiên nữ quỷ cũng tin. Ngay cả quỷ còn có, chắc chắn đạo sĩ cũng sẽ tồn tại.

Trên mặt quỷ lộ ra vẻ khϊếp sợ, cô ấy lại sợ hãi một lần nữa, lui về phía sau nói.

“Thế gia đạo sĩ, anh sẽ không gϊếŧ tôi đó chứ…”

Vương Bình cười cười lắc đầu nói.

“Người có người tốt người xấu, quỷ cũng chia quỷ tốt quỷ xấu. Theo tôi thấy, âm khí trên người cô không có máu tanh, hiển nhiên cô chưa từng gϊếŧ người, cô là quỷ tốt. Gia tộc tôi cũng không phải loại gia tộc trong phim truyền hình, vừa thấy quỷ liền gϊếŧ, chúng tôi cũng phân chia thiện ác.”

Quỷ liên tục gật đầu, gật liên tục như gà mổ thóc.

Thật giống như đang nói, đúng đúng đúng, tôi là quỷ tốt, quỷ vô cùng tốt, ngoại trừ dọa người, tôi chưa từng gϊếŧ người, đại nhân ngàn vạn lần đừng gϊếŧ tôi.

Sau khi xóa bỏ sợ hãi trong lòng, một người một quỷ trò chuyện hăng say.

“Quỷ tiểu thư, cô là Trương Dao đúng không? Chính là nữ sinh đã đột tử trong phòng 201 trước đây.”

“Vương Bình tiểu đạo trưởng, anh nói đúng, tôi chính là Trương Dao.”

“Quỷ tiểu thư, căn cứ theo hiểu biết của tôi, người chết thành quỷ, hoặc là lòng có oán khí, hoặc là lòng có chấp niệm. Có phải cô có chuyện gì khó nói không? Tỷ như thật ra không phải cô đột tử, mà cô bị người ta gϊếŧ? Cho nên cô mới biến thành quỷ? Cô cứ nói ra, có lẽ tôi có thể giúp cô.”

Vương Bình hòa khí nói.

Hắn không phải người có tinh thần trọng nghĩa cao, mà hắn cảm thấy, nếu như Trương Dao bị gϊếŧ thật, khẳng định tên ác nhân kia còn đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật.

Nếu như mình bắt được hung thủ, đi tố cáo với cảnh sát, không chừng có thể thu hoạch được một món tiền thưởng từ bên phía cảnh sát.

Không sai, Vương Bình đang suy nghĩ tới tiền thưởng.

Ngoại trừ tiền thưởng, Vương Bình còn muốn thử nghiệm Hệ Thống Người Chơi Quỷ, nếu như mình giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện để quỷ yên tâm thăng thiên, liệu mình có thể thu được điểm thuộc tính hay không.

“Tôi đột tử thật, không phải bị gϊếŧ.”

Trương Dao lau máu tươi trên mặt quỷ, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, lúng túng vò đầu.

“Thực không dám giấu giếm, tôi là một sinh viên gần tốt nghiệp, trước khi tốt nghiệp tôi đi thực tập, nhưng không đi tìm việc là như những người khác mà tôi thuê nhà trọ viết tiểu thuyết, tôi muốn dựa vào việc viết tiểu thuyết để kiếm tiền.”

“Sau đó, tôi thức đêm viết tiểu thuyết, ngày nào cũng thức đêm, dẫn tới thân thể tổn thương mà đột tử.”

Khóe miệng Vương Bình co quắp, mẹ nó, viết tiểu thuyết đột tử.

“Vậy chấp niệm của quỷ tiểu thư là vì bản thân viết tiểu thuyết đột tử, cho nên mới biến thành quỷ ở chỗ này?”

“Không phải…”

“Vậy đó là gì? Không phải vì viết tiểu thuyết không có tiền trả tiền mướn phòng, bị bà chủ nhà đuổi ra ngoài, cho nên cô mới sinh lòng muốn trả thù đấy chứ?”

Vương Bình liên tưởng đến lần nào Trương Dao cũng hù dọa khiến khách thuê phòng 201 bỏ chạy, hẳn là vì bà chủ nhà.

Chẳng qua, hình như bà chủ nhà cũng không hư hỏng đến mức như vậy, bà ấy đối xử với mình rất tốt.

Trương Dao lại vội vàng lắc đầu.

“Không phải, không phải, điều này sao có thể, bà chủ nhà đối xử với tôi rất tốt.”

“Vậy vì sao cô lại muốn đuổi khách trọ đi?”

“Khụ… tôi đuổi khách trọ đi là vì có nguyên nhân khác…”

Nghe được Trương Dao giải thích nguyên nhân, khóe miệng Vương Bình co quắp.

CMN, lần đầu tiên mình gặp được quỷ, lý do thành quỷ thật hiếm thấy.

“Quỷ tiểu thư, chuyện này cứ giao cho tôi đi, ngày mai tôi sẽ đi hỏi bà chủ nhà thử xem sao.”

Chương 4: Đã nói tốt thăng thiên đâu?

“Keng! Quỷ nhà trọ cảm động hết sức, điểm thuộc tính +1.”

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.

“Cảm ơn anh, Vương Bình tiểu đạo trưởng.” Trương Dao cảm tạ liên tục.

“Việc nhỏ việc nhỏ, giúp người làm niềm vui, sai rồi, giúp quỷ một lần còn hơn xây tháp bảy tầng.”

Ngày mai, Vương Bình gõ cửa nhà bà chủ.

Hôm qua bà chủ lo lắng suốt một ngày trời. Tất cả khách tới thuê trọ phòng 201 đều không ngoại lệ, chỉ ở một ngày lập tức rời đi, duy chỉ có Vương Bình là không.

Ngày hôm qua khi Vương Bình máu me đầy mặt mở cửa, bà chủ nhà luôn luôn tin Phật đã sớm tin tưởng có quỷ tồn tại, lại càng tin tưởng vững chắc trong phòng 201 xảy ra chuyện ma quái.

Bà ấy rất sợ Vương Bình gặp chuyện không may.

Vừa nghe thấy người gõ cửa là Vương Bình, bà chủ nhà vội vã mở cửa, nhìn Vương Bình từ trên xuống dưới.

“Vương Bình, cậu không sao chứ?”

Thấy Vương Bình không sao, bà chủ nhà thở phào nhẹ nhõm.

“Cái gì? Cậu tán gẫu với con quỷ kia? Con quỷ kia là Trương Dao? Tôi đối xử với Trương Dao không tồi, vì sao cô ấy lại muốn đuổi khách thuê phòng 201…”

“Bà chủ, bà đừng vội, nghe tôi nói hết lời đã.”

Theo lời giải thích của Vương Bình, bà chủ nhà bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thì ra mấy tháng trước, Trương Dao ở phòng 201, một hơi thanh toán một năm tiền thế chấp, thế nhưng cô ấy chỉ mới ở mấy tháng đã chết.

Mà người nhà của cô ấy thương tâm quá độ, sau khi đi nhận thi thể Trương Dao về, cũng không có dự định đi đòi lại tiền thế chấp.

Bà chủ nhà đã muốn trả lại tiền thế chấp, nhưng sau khi nhìn thấy người nhà cô ấy thương tâm như vậy, cuối cùng bà ấy mới có ý đợi sau này rồi đưa sau.

Ai biết, lần này người nhà Trương Dao đi rồi lại không trở về nữa.

Không có tin tức gia đình Trương Dao, bà chủ nhà chỉ có thể thôi. Tiền thế chấp còn dư của Trương Dao vẫn được bà chủ nhà cất giữ, chờ sau này tìm thời gian lại đi hỏi một chút.

“Thật ra tôi dự định đợi qua một thời gian ngắn nữa lại tới cục cảnh sát hỏi địa chỉ nhà Trương Dao, trả lại tiền. Thế nhưng vì chuyện phòng 201 có ma, tôi mới chậm trễ.”

Bà chủ nhà biết được chân tướng, dở khóc dở cười.

Bà ấy vốn có dự định trả lại tiền, không hề có ý nuốt số tiền kia. Dù sao bà ấy cũng là người tin Phật, thái độ làm người thiện tâm.

Thế nhưng Trương Dao không biết, mà cô ấy lại bị trói buộc, không thể rời khỏi phòng 201, cũng không rõ suy nghĩ của bà chủ nhà.

Vì để bà chủ nhà có thể nhớ kỹ, cô ấy vẫn luôn dọa khách trọ chạy hết.

Có thể nói là, song phương đều đang hiểu lầm nhau.

Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Vương Bình, bà chủ nhà nhận được số thẻ của người nhà Trương Dao, lập tức gửi tiền qua.

“Số điện thoại của nhà Trương Dao không liên lạc được, tôi đã gửi nhắn tin cho người nhà cô ấy, cũng đã chuyển số tiền thế chấp con dư của Trương Dao qua.”

Bà chủ nhà nói xong, lại cho Vương Bình một khoản tiền.

Tròn một vạn đồng!

Đó là vì cảm ơn Vương Bình đã giải quyết chuyện ma quái trong phòng 201. Nếu không có Vương Bình, chuyện ma quái trong phòng 201 sẽ còn tiếp tục, hơn nữa sự hiểu lầm giữa bà chủ nhà và Trương Dao cũng không được giải trừ.

Vương Bình cũng không khách khí, dù sao thì tiền này cũng không phải hắn cướp, là số tiền hắn nên nhận được.

Đồng thời, vì tiêu trừ nghi ngờ trong lòng bà chủ nhà, hắn lại tiếp tục lôi câu nói dối nhà mình là thế gia đạo sĩ, lừa bà chủ nhà.

Bà chủ nhà giống hệt như Trương Dao, tin tưởng Vương Bình thật sự xuất thân từ thế gia đạo sĩ.

Trở lại phòng 201, Vương Bình kéo rèm cửa sổ lại, tránh để ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng. Trương Dao xuất hiện.

“Cảm ơn anh!”

Trương Dao vạn phần cảm ơn Vương Bình.

“Keng! Trong lòng Trương Dao cảm động, cảm kích vạn phần, thuộc tính +10.”

Vương Bình sửng sốt, lần này thêm hơi nhiều điểm thuộc tính.

Xuy!

Quang hoa nở rộ, quang mang thần thánh từ trong cơ thể Trương Dao toả ra, máu me trên gương mặt trắng bệch cũng biến mất, hóa thành dáng dấp lúc cô ấy còn sống.

Vương Bình hiểu, cô ấy thế này là muốn thăng thiên.

Chấp niệm của Trương Dao đã trừ, cô ấy cũng nên thăng thiên đi đầu thai.

Chấp niệm trên người quỷ tiêu tán, hiển nhiên cô ấy sẽ lộ ra hình dáng vốn có.

Da thịt non mềm như tuyết, mái tóc đen tuyền, đôi mắt to trong veo như nước, môi hồng răng trắng.

Vương Bình rất thích.

Trương Dao rất đẹp, không hề trang điểm chút nào, là thiên sinh lệ chất. Khó có thể tưởng tượng được cô gái xinh đẹp như vậy lại là một nữ otaku (chui trong nhà).

Hiện tại toàn thân Trương Dao vô cùng thánh khiết, có từng điểm từng điểm tinh quang màu vàng kim tràn ra.

“An tâm đi thôi.” Vương Bình mỉm cười, thầm nói trong lòng.

Thật lâu sau.

Kim quang tán đi, Vương Bình ngây tại chỗ, cùng Trương Dao bốn mắt nhìn nhau.

“Vì sao cô không thăng thiên?”

Vương Bình ngây người vài giây.

Đã nói tốt thăng thiên đâu?

Vì sao sau khi quang mang màu vàng kim tiêu tán, quỷ còn chưa thăng thiên?

Tôi đã sắp nặn ra mấy giọt nước mắt cáo biệt, vậy mà cô có thể không thăng thiên!

Sắc mặt Trương Dao đỏ lên, lúng túng rụt rè nói.

“Thật ra tôi còn có chấp niệm…”

Vương Bình đảo cặp mắt trắng dã.

Được, làm tôi lãng phí tình cảm nửa ngày, cô còn có chấp niệm.

Chẳng qua như thế này cũng tốt, nếu như cô thăng thiên, tôi biết đi đâu tìm quỷ quét thuộc tính bây giờ.

Trương Dao cúi đầu, giống hệt một cô vợ nhỏ, hai ngón trỏ xoắn xuýt, không biết phải làm sao, cứ đứng đó mà không biết nên nói gì cho phải.

Bản thân mình không thăng thiên, lại không thể rời bỏ phòng 201. Hiện tại Vương Bình ở tại phòng 201, nghiêm túc mà nói, bản thân mình đã bị tội tự tiện xông vào nhà dân.

Vương Bình mở miệng trước.

“Vậy cô cứ ở lại đây trước đã. Đúng rồi, cô biết nấu cơm không? Quên đi, vẫn để tôi đi nấu thì hơn. Để quỷ nấu cơm cho tôi, hình như hơi đáng sợ thì phải…”

Hắn vốn định giữ Trương Dao lại tiếp tục quét thuộc tính.

Tạm thời không nói tới chuyện Trương Dao có tác dụng, chỉ riêng chuyện Trương Dao xinh đẹp như vậy, đúng là cảnh đẹp ý vui.

“Cảm ơn Vương Bình tiểu đạo trưởng.”

“Keng! Quỷ nhà trọ vui vẻ hài lòng, điểm thuộc tính +1.”

“Cứ gọi tôi Vương Bình là được. Đúng rồi, chấp niệm của cô là gì?”

Buổi tối, một mình Vương Bình ngủ trong phòng, lấy lý do bản thân mình muốn tu luyện đạo thuật, kêu Trương Dao chớ tới gần.

Vương Bình nhìn về phía bảng skills của mình.

Kí chủ: Vương Bình

Tuổi tác: 24

Thể lực: 11 (+) (người bình thường là 10)

Khí huyết: 8 (+) (người bình thường là 10)

Tinh thần: 9 (+) (người bình thường là 10)

Kỹ năng: Không

Đạo cụ: Không

Điểm thuộc tính: 32 điểm

Đêm qua cùng đêm trước quét điểm, tính cả điểm cảm kích sau khi chấp niệm của Trương Dao tiêu tán mang tới, hôm nay Vương Bình đã có 32 điểm thuộc tính.

“Nên tiêu tốn trên thuộc tính nào trước đây?”

Vương Bình tự hỏi.

Mỗi cột thể lực, khí huyết, tinh thần hắn lại thê một chút thuộc tính, sau đó lại kiểm tra xem ba thuộc tính này đại biểu cho thứ gì.

Kiểm tra một phen, Vương Bình hiểu rõ ba loại thuộc tính này đại biểu cho ý gì.

Thể lực chỉ tố chất thân thể, phương diện lực lượng.

Tinh thần cùng loại với tinh thần lực trong tiểu thuyết, có liên quan tới ngũ quan cảm giác, tăng cao tinh thần lực có thể khiến ngũ giác của mình tăng mạnh, còn có thể khiến ý thức mình trở nên rõ ràng, tăng lực chuyên chú.

Khí huyết, người có dương khí, khí huyết chính là dương khí, khí huyết càng mạnh thì dương khí càng tràn đầy.

Vương Bình suy đoán, tăng tinh thần lên có lẽ còn giúp mình chống lại các loại công kích tinh thần ảo giác của quỷ quái.

Về phần tăng khí huyết, có thể phòng quỷ quái gần người, còn có một số loại thủ đoạn công kích cần phải có khí huyết mới có thể thương tổn được quỷ quái.

Hiểu rõ ba loại thuộc tính, Vương Bình không nói hai lời, điên cuồng thêm thêm thêm.

Chỉ chốc lát sau…

Kí chủ: Vương Bình

Tuổi tác: 24

Thể lực: 20 (+) (người bình thường là 10)

Khí huyết: 15 (+) (người bình thường là 10)

Tinh thần: 15 (+) (người bình thường là 10)

Kỹ năng: Không

Đạo cụ: Không

Điểm thuộc tính: 10 điểm

Hiện tại tinh khí thần của Vương Bình đã vượt xa người thường.

Hắn phỏng chừng, hiện tại tinh khí thần của mình đủ để làm vệ sĩ, hay PT tập thể hình, thậm chí còn đủ để hắn có thể trở thành bộ đội đặc chủng.

“Mười điểm thuộc tính còn thừa lại, có lẽ mình nên thử những phương diện khác một lần.”

Ánh mắt Vương Bình dời khỏi bảng hệ thống, đặt lên thuộc tính “đạo cụ”.

Chương 5: Bản thân mình mà trang bức, quỳ cũng phải chịu đựng

“Trương Dao, tôi đi ra ngoài, cô ở nhà nhớ coi nhà cẩn thận, đừng để đám trộm quấy phá.”

Vứt cho Trương Dao một câu nói, Vương Bình vội vã ra khỏi cửa.

“Tốt.”

Trương Dao lên tiếng, nhìn bóng lưng Vương Bình rời đi, đôi mắt to của cô ấy thoáng qua vẻ nghi ngờ.

Vì sao cô ấy lại cảm thấy dương khí trên người Vương Bình trở nên thịnh vượng hơn rất nhiều, thậm chí khi bản thân mình nhìn hắn còn cảm thấy tim đập nhanh.

Còn có, dường như Vương Bình đã trở nên đẹp trai hơn? Cảm giác khí chất của hắn có biến hóa.

Không nghĩ ra nguyên nhân, Trương Dao quy hết nguyên nhân do thân phận của Vương Bình.

Vương Bình là thế gia đạo sĩ, tu luyện đạo thuật, biến hóa ban nãy nhất định là do tu luyện tạo thành.

Thành phố Vương Bình trọ là Thâm Quyến, thành thị cấp một tỉnh Quảng Đông.

Giao thông tiện lợi, thành thị phát triển.

Trên khu thương mại xa hoa Thâm Quyến, Vương Bình đi vào một cửa hàng ngọc thạch châu báu.

“Tiểu thư, cho tôi xem chiếc khuyên tai này.”

Vương Bình chỉ chỉ vào một chiếc khuyên tai ngọc được điêu khắc thành hình Bồ Tát trong quầy.

Cầm lấy khuyên tai ngọc Bồ Tát, Vương Bình liếc nhìn bảng hệ thống.

Đúng như suy đoán của hắn, thuộc tính đạo cụ hệ thống vốn trống không đã có biến hóa.

Kí chủ: Vương Bình

Tuổi tác: 24

Thể lực: 20 (+) (người bình thường là 10)

Khí huyết: 15 (+) (người bình thường là 10)

Tinh thần: 15 (+) (người bình thường là 10)

Kỹ năng: Không

Đạo cụ: khuyên tai ngọc Bồ Tát (+)

Điểm thuộc tính: 10 điểm

Giống hệt như suy đoán của mình, chỉ cần là vật có liên quan tới quỷ quái, đều có thể coi là đạo cụ, mà mình có thể gia trì thuộc tính của đạo cụ.

Khuyên tai ngọc tục xưng ngọc thạch.

Cho dù là thời hiện đại hay thời cổ đại, lúc nào người có tiền có quyền cũng thích đeo trên mình một miếng ngọc bội, hoặc là khuyên tai ngọc.

Ngoại trừ khoe khoang sự giàu có, quan trọng nhất là nó có thể bảo vệ tính mạng!

Cổ ngữ có nói, ngọc thạch có linh, có thể trừ tai hoạ ngăn tai hại cho người.

Suy nghĩ một chút, Vương Bình buông ngọc bội Bồ Tát trong tay xuống, chỉ về phía một miếng ngọc bội khác.

“Tiểu thư, khuyên tai ngọc này điêu khắc con thú may mắn nào vậy?”

“Tiên sinh, nó được điêu khắc hình Bạch Trạch.”

Vương Bình nghe tới tên Bạch Trạch, ánh mắt lập tức sáng ngời.

“Tôi muốn khuyên tai Bạch Trạch kia, lấy ra giúp tôi, không cần đóng gói.”

So với khuyên tai ngọc Bồ Tát, có lẽ khuyên tai ngọc Bạch Trạch biến thành đạo cụ sẽ càng có thêm hiệu quả không tưởng được.

Bởi vì tuy Bồ Tát là thần, nhưng không phải vị thần chuyên đuổi tà ma trị quỷ thần.

Bạch Trạch lại khác, nó là thần thú may mắn mang đến phúc duyên, hàng yêu phục ma.

Từ xưa đến nay, dân gian vẫn luôn lưu truyền một câu nói như vậy:

Nhà có đồ Bạch Trạch, yêu quái tự tiêu trừ.

Nói thế đã đủ để chứng minh tác dụng của Bạch Trạch.

Khuyên tai ngọc Bạch Trạch có màu trắng như tuyết, do bạch ngọc chế thành, khắc hình thần thú may mắn Bạch Trạch, trông rất sống động, hệt như một con Bạch Trạch nằm sấp trong ngọc bội, điềm lành thần thánh.

Cầm lấy khuyên tai ngọc Bạch Trạch, Vương Bình yêu thích không buông tay đeo lên cổ mình, chuẩn bị về nhà thêm thuộc tính cho khuyên tai ngọc Bạch Trạch.

Thổi đi thổi đi sự kiêu ngạo phóng túng của tôi.

Chuông điện thoại di động vang lên.

“Bà chủ nhà, có chuyện gì sao?”

Vương Bình nhận điện thoại, đi ra khỏi cửa hàng ngọc thạch châu báu.

Hiện tại đang giữa hè, nhưng Vương Bình bỗng cảm thấy lạnh cả người, như có gió lạnh thổi qua.

Một cô gái đi lướt qua người mình, vào trong cửa hàng châu báu.

Đó là người một nhà, hai nữ một nam, trong đó một nam một nữ là đôi phu thê trung niên, một người khác là thiếu nữ, tuổi tác chừng hơn hai mươi.

Cảm giác lạnh lẽo đã xuất hiện ngay khi thiếu nữ đi lướt qua Vương Bình.

Vương Bình tùy ý nhìn thoáng qua, con ngươi đột nhiên co rút lại, giật mình đứng đờ tại nguyên chỗ.

Một giây sau, Vương Bình cất bước đi ra, khóe mắt không để lại dấu vết nhìn về phía thiếu nữ trong đám người.

Tóc dài như bộc, môi hồng răng trắng, mắt đen to lanh lợi, là da non nớt, khuôn mặt tinh xảo.

Quá giống, quá giống!

Cô gái kia giống Trương Dao như đúc, gần như từ một khuôn đúc ra.

Mượn tường thủy tinh của cửa hàng châu báu, Vương Bình có thể khẳng định người đó chính là Trương Dao, không phải song bào thai, mà là cùng một người.

Bởi vì thiếu nữ kia giống hệt Trương Dao, trên mu bàn tay cô ấy có một vết sẹo, vị trí hình dạng vết sẹo đều giống Trương Dao như đúc.

Cho dù người giống người, nhưng không thể nào ngay cả vết sẹo cũng giống đúng không.

Nói ngắn lại, Trương Dao chết rồi, Vương Bình có thể khẳng định trăm phần trăm. Dù sao quỷ hồn của Trương Dao cũng đang còn ở trong nhà Vương Bình.

Vậy Trương Dao đang sống sờ sờ kia là ai?

“Này? Vương Bình, cậu có nghe thấy tôi nói không?”

“Bà chủ nhà, tôi đang nghe đây, không phải bà nói người nhà bà cần giúp gì sao, bà cứ nói tiếp đi.”

Vương Bình không dừng bước chân, đánh giá thiếu nữ kia, đồng thời còn có cặp nam nữ trung niên đang cẩn thận săn sóc thiếu nữ, sau đó gọi một chiếc xe taxi rời đi.

Nhà trọ Thủy Tinh, bà chủ nhà.

Sau khi bà chủ nhà gọi điện thoại cho Vương Bình, liền vô cùng lo lắng đứng trước phòng 201 chờ Vương Bình, đi qua đi lại.

“Vương Bình, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi.”

Thấy Vương Bình đi tới, bà chủ nhà đi lên.

Ngoại trừ bà chủ nhà, còn có một người phụ nữ đã có chồng, tuổi tác không khác mấy so với bà chủ nhà.

Bà ấy còn kích động hơn cả bà chủ nhà, vừa nhìn thấy Vương Bình, trên mặt bà ấy lóe lên vẻ mong chờ và cấp bách.

Đưa hai người vào phòng, rót trà ngon.

Sau đó Vương Bình mới liếc nhìn người phụ nữ đã có chồng, hỏi.

“Bà có thể xác định đó là quỷ gây chuyện sao?”

Khi ở cửa hàng ngọc thạch, bà chủ nhà đã gọi điện thoại cho Vương Bình, thỉnh cầu Vương Bình cứu người.

Nói chính xác hơn, là mời Vương Bình đuổi quỷ cứu người.

Bà chủ nhà sinh ra ở nông thôn, mà người phụ nữ đã có chồng bên cạnh là bạn thân của bà chủ nhà, hai người lớn lên cùng nhau.

Ngày hôm nay, người phụ nữ đã có chồng kia tới tìm bà chủ nhà xin hỗ trợ.

Nguyên nhân là vì quê của bà chủ nhà, cũng chính là vùng nông thôn nơi người phụ nữ đã có chồng kia sinh sống, xuất hiện chuyện ma quái, còn có người chết!

Hiện tại trong thôn lòng người bàng hoàng.

Người phụ nữ kia biết người bạn thân này của mình đã tới thành phố lớn, hơn nữa còn là chủ cho thuê nhà, khẳng định có quen biết rất nhiều người, hy vọng bà chủ nhà có thể giúp một tay.

Biết được tình huống, bà chủ nhà lập tức nghĩ ngay tới Vương Bình.

Bởi vì trước đó không lâu, Vương Bình đã nói với mình, hắn đến từ một thế gia đạo sĩ, có thể giao lưu với quỷ, đuổi quỷ đuổi tà ma là chuyện dễ dàng.

Cho nên bà chủ nhà mới lập tức gọi điện thoại, thỉnh cầu Vương Bình hỗ trợ.

“Vương Bình đạo trưởng, cầu cậu cứu lấy thôn chúng tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cậu.”

Người phụ nữ đã có chồng vừa nói xong, lập tức muốn quỳ xuống, thế nhưng Vương Bình nhanh tay nhanh mắt đã nâng dậy bà ấy dậy.

“Nói cho tôi biết tình trạng nơi ấy trước đã. Tôi mới tu đạo không lâu, cụ thể phải xem tình huống của thôn mấy người như thế nào trước đã.”

Vương Bình không có ý cự tuyệt.

Tạm thời không nói tới chuyện bản thân mình phải giả bộ trang bức, quỳ cũng phải thừa nhận.

Chỉ riêng việc quỷ xuất hiện, chắc chắn là cơ hội để mình có thể quét điểm thuộc tính.

Nói cho cùng, mình cũng không thể quét thuộc tính từ Trương Dao mỗi ngày được, nếu không sẽ quét tới Trương Dao bị thần kinh mất.

Hơn nữa người ta còn trả thù lao.

Chương 6: Xuyên suốt năm ngàn năm lịch sử Trung Quốc

Sau khi tiễn người phụ nữ đã có chồng và bà chủ nhà, Vương Bình đóng cửa lại.

Hắn nói với người phụ nữ đã có chồng, cũng chính là thím Chu, ngày mai hắn sẽ khởi hành đi tới thôn Đại Biệt.

Trương Dao hiện lên, len lén liếc mắt nhìn Vương Bình.

“Vương Bình, thôn Đại Biệt thực sự xảy ra chuyện ma quái sao?”

Vương Bình ngồi trên sofa, gật đầu.

“Dựa theo những gì thím Chu giải thích, khả năng rất lớn là chuyện ma quái thật.”

“Tạm thời không nói những thứ này, Trương Dao, tôi muốn nói với cô chuyện này, cô có ảnh chụp cha mẹ cô không?”

Sắc mặt Trương Dao đỏ lên, đột nhiên Vương Bình hỏi tới ảnh chụp cha mẹ mình, điều này khiến người có tư tưởng thiên mã hành không như Trương Dao không khỏi nghĩ lung tung.

Hắn hỏi vậy là muốn minh hôn với bản thân mình ấy ư, ai ya…

Nghĩ đến minh hôn, Trương Dao lại liên tưởng đến hình ảnh rất…

Trời đất quay cuồng… Sóng to gió lớn… Kinh thiên động địa…

Thoáng cái, sắc mặt Trương Dao đỏ rực.

Trước đó không lâu, Trương Dao nói cho Vương Bình, sở dĩ mình không biến mất đại khái là vì mình còn không yên lòng cha mẹ.

Vương Bình không chú ý tới sắc mặt Trương Dao, khoan thai nói.

“Trương Dao, ban nãy tôi ra ngoài, dường như tôi đã nhìn thấy cha mẹ cô. Tuy rằng tôi chưa từng thấy cha mẹ cô lần nào, thế nhưng tôi đã thấy cô.”

“A?”

“Có một cô gái có dung mạo giống y hệt cô đi theo một cặp vợ chồng trung niên tới cửa hàng châu báu.”

“A!”

“Keng! Trương Dao (quỷ nhà trọ) nghi ngờ, điểm thuộc tính +1.”

“Keng! Trương Dao (quỷ nhà trọ) chấn động, điểm thuộc tính +1.”

Vì ngày mai tới thôn Đại Biệt, Vương Bình nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.

Sau khi nói lại chuyện thi thể Trương Dao phục sinh cho Trương Dao, Vương Bình trở lại trong phòng, tiếp tục mân mê Hệ Thống Người Chơi Quỷ.

Cầm lấy khuyên tai ngọc Bạch Trạch, Vương Bình điểm vào dấu cộng phía sau khuyên tai ngọc Bạch Trạch trong hệ thống.

Xuy!

Tại thời điểm này, khuyên tai ngọc Bạch Trạch trong tay Vương Bình nở rộ quang mang kinh thiên.

Cả phòng đầy rẫy tia sáng trắng thánh khiết.

Theo tia sáng trắng chậm rãi thu liễm vào trong khuyên tai.

Trong mơ hồ, Vương Bình cảm giác được khuyên tai ngọc Bạch Trạch tự giật giật, mơ hồ có thể cảm giác được bên tai quanh quẩn tiếng thú gào.

Tiếng thú hống to lớn tràn ngập uy nghiêm, điềm lành kinh thiên!

Vương Bình suy nghĩ tới khuyên tai ngọc Bạch Trạch.

So với khuyên tai ngọc Bạch Trạch khi trước, hiện tại khuyên tai ngọc Bạch Trạch đã nhiều thêm một tia linh tính.

Nhìn kỹ hai mắt Bạch Trạch trên khuyên tai ngọc Bạch Trạch, phảng phất như nó đã sống lại, linh khí bức người, uy nghiêm tuyệt thế, thần trong loài thú, trấn áp chư thiên tà ác.

Nhìn về phía bảng hệ thống, hai tròng mắt Vương Bình lóe lên.

Kí chủ: Vương Bình

Tuổi tác: 24

Thể lực: 20 (+) (người bình thường là 10)

Khí huyết: 15 (+) (người bình thường là 10)

Tinh thần: 15 (+) (người bình thường là 10)

Kỹ năng: Không

Đạo cụ: Khuyên tai ngọc Bạch Trạch cấp một (1/10) (+)

Điểm thuộc tính: 11 điểm

Khuyên tai ngọc Bạch Trạch cấp một?

Còn 1/10 trong dấu ngoặc là có ý gì?

Chẳng lẽ hiện tại khuyên tai ngọc Bạch Trạch chỉ mới cấp một, còn có thể tiếp tục cường hóa, về phần 1/10 kia là chỉ có thể cường hóa 10 lần?

Vừa nghĩ như vậy, Vương Bình lập tức bật người, lại cường hóa khuyên tai ngọc Bạch Trạch.

Theo điểm thuộc tính -1, khuyên tai ngọc Bạch Trạch lại tăng lên lần nữa.

Lần này, Vương Bình thính tai nghe thấy, tiếng thú gào mơ hồ bên tai trở nên rõ ràng.

Tiếng thú gào càng thêm uy nghiêm, đinh tai nhức óc.

Nhìn khuyên tai ngọc Bạch Trạch, điêu khắc Bạch Trạch càng thêm sinh động, trông rất sống động.

Lại nhìn về phía bảng, quả nhiên, thuộc tính đạo cụ đã thay đổi.

Kí chủ: Vương Bình

Tuổi tác: 24

Thể lực: 20 (+) (người bình thường là 10)

Khí huyết: 15 (+) (người bình thường là 10)

Tinh thần: 15 (+) (người bình thường là 10)

Kỹ năng: Không

Đạo cụ: Khuyên tai ngọc Bạch Trạch cấp hai (2/10) (+)

Điểm thuộc tính: 10 điểm

“Quả nhiên có tác dụng!”

Hai mắt Vương Bình tỏa sáng, bắt đầu điên cuồng thêm điểm.

Rống!!

Theo khuyên tai ngọc Bạch Trạch thêm đến max level cấp 10, thanh thuộc tính đạo cụ thay đổi.

Dấu cộng phía sau biến mất, thay vào đó là khuyên tai ngọc Bạch Trạch đỉnh cấp.

Lúc này, Vương Bình nhìn khuyên tai ngọc Bạch Trạch, nháy mắt thất thần, hoảng hốt thấy được một trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn có một đầu thần thú uy nghiêm chân đạp đám mây màu trắng, ngửa mặt lên trời rít gào.

Thần thú vừa rít gào, nhật nguyệt rung chuyển, hàng tỉ quỷ quái trên đại địa mênh mông kêu thảm thiết, tiêu tán trong trời đất.

Khuyên tai ngọc Bạch Trạch hiện tại trông rất sống động, nếu lấy ra bán đấu giá, tuyệt đối có thể bán đi với giá trên trời.

Điêu khắc Bạch Trạch rất sống động, phảng phất như thật sự có một con Bạch Trạch đang sống ở bên trong, thú uy mênh mông cuồn cuộn, khí lành xông tới cửu thiên.

Dường như ngay sau đó, thần thú Bạch Trạch sẽ nhảy ra khỏi khuyên tai.

Cầm khuyên tai ngọc Bạch Trạch, Vương Bình yêu thích không buông tay, lẩm bẩm nói.

“Có nó ở đây, cần gì phải e ngại quỷ quái gần người. Đáng tiếc, vật này là vật ngoài thân, nhất định phải mang theo người, nếu không may làm mất nó thì phiền toái.”

Vương Bình có chút bất đắc dĩ. Tuy khuyên tai ngọc này rất tốt, thế nhưng nó lại là vật ngoài thân.

Một khi khuyên tai ngọc rớt mất, nó không thể che chở cho bản thân mình nữa.

Vương Bình mới vừa nghĩ vậy, đột nhiên có chuyện bất ngờ xảy ra.

Khuyên tai ngọc Bạch Trạch truyền ra tiếng thú gào, nở rộ ánh sáng nhu hòa, ngay dưới ánh mắt chấn động của Vương Bình, khuyên tai ngọc bay lên, dung nhập vào ngực trái của Vương Bình.

“Này…”

Vương Bình chấn động, cảm giác được nơi ngực trái nóng lên, hắn vội vã cởi y phục xuống, nhìn về phía ngực trái của mình.

Nơi ngực trái chậm rãi hiện lên hình xăm thần thú Bạch Trạch.

Tập trung nhìn vào, hình xăm thần thú Bạch Trạch giống hệt Bạch Trạch được khắc trên khuyên tai ngọc Bạch Trạch.

Như vậy, căn bản là hắn không cần lo lắng chuyện làm rơi khuyên tai ngọc Bạch Trạch nữa.

Nó đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể Vương Bình.

Không bao lâu, hình xăm Bạch Trạch ẩn vào nơi ngực trái biến mất không thấy gì nữa. Phảng phất như từ nãy tới giờ không có chuyện gì phát sinh. Nhưng Vương Bình vẫn có thể cảm thụ được sự tồn tại của khuyên tai ngọc Bạch Trạch.

“Thứ tốt.” Vương Bình lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Thoả mãn không bao lâu, Vương Bình lại lộ ra vẻ mặt u sầu.

Điểm thuộc tính đã tiêu hao không sai biệt lắm, chỉ còn lại 2 điểm đáng thương cảm.

“Vẫn phải kiếm nhiều điểm thuộc tính hơn.”

Sau khi nếm được ngon ngọt, hai mắt Vương Bình phát sáng, càng thêm kỳ vọng vào hành trình đến thôn Đại Biệt.

“Ngày mai sẽ xuất hành, hiện tại mình còn phải chuẩn bị thêm một chút.”

Vương Bình mở cửa phòng, đi tới phòng khách xem tivi với Trương Dao.

Hiện tại, vì Trương Dao là quỷ hồn, không cần suy xét tới chuyện đi làm, mỗi ngày cô ấy rảnh rỗi lại xem tivi, xem phim xem hoạt hình, đọc tiểu thuyết, nhàn nhã thoải mái hơn bất cứ người nào.

“A?”

Trương Dao phát ra tiếng kêu nhẹ, nhìn Vương Bình đến, trong mắt có vẻ nghi ngờ.

Cô ấy có thể cảm giác được, Vương Bình lại thay đổi, trở nên càng thêm lợi hại hơn.

Trước đây, âm khí của mình có thể ăn mòn Vương Bình. Trương Dao còn lo lắng quá, nếu không phải Vương Bình nói hắn sẽ có cách giải quyết, Trương Dao còn nghĩ tới chuyện rời xa Vương Bình, tránh làm Vương Bình bị thương.

Cổ ngữ nói người quỷ khác đường, đó cũng không phải chỉ là một câu nói suông.

Quỷ thuộc âm, nếu người thường tiếp xúc nhiều với quỷ quái, lâu ngày sẽ khiến thân thể bị nhiễm âm khí quá nặng mà bệnh tật, thậm chí còn bị uy hϊếp sinh mệnh.

Đây là chuyện ngay cả quỷ cũng không có cách nào tránh khỏi.

Nhưng hiện tại lại không giống, Trương Dao có thể cảm thụ rõ ràng, khi âm khí của bản thân mình tiếp xúc với Vương Bình, đều bị Vương Bình đỡ được.

Bên ngoài thân thể hắn có một tầng phòng hộ mắt thường không thể thấy được, che chở cho Vương Bình không bị âm khí ăn mòn.

“Vương Bình này…” Trương Dao nghi ngờ.

Dường như Vương Bình biết Trương Dao muốn nói điều gì, bởi vì hắn cũng cảm thụ được biến hóa của bản thân.

“Dao Dao à, không cần kinh ngạc, tôi đã nói tôi đến từ thế gia đạo sĩ, gia tộc tôi truyền thừa lâu đời, có rất nhiều pháp bảo, chỉ là âm khí của quỷ quái mà thôi, không cần quá lo lắng.”

“Keng! Trương Dao sùng bái, điểm thuộc tính +1.”

“Vương Bình, thế gia đạo sĩ các anh thật lợi hại, rốt cuộc gia tộc của anh là gia tộc nào vậy? Em đã điều tra Baidu, thế gia đạo sĩ có Long Hổ Sơn, Thục Sơn các loại, anh thuộc về gia tộc nào?”

“Tôi à? Gia tộc tôi lánh đời từ lâu, có quy định không thể truyền ra bên ngoài. Thứ cho tôi không cách nào nói cho cô biết. Nhưng tôi vẫn có thể nói cho cô biết, mấy gia tộc như Long Hổ Sơn, Thục Sơn… truyền thừa của bọn họ còn không cổ xưa bằng gia tộc tôi. Gia tộc tôi là một nhóm đạo sĩ sớm nhất, xuyên suốt năm ngàn năm lịch sử Trung Quốc, thậm chí càng thêm lâu dài hơn.”

“Keng! Trương Dao cực độ chấn động, điểm thuộc tính +1.”

“Keng! Trương Dao cực độ sùng bái, điểm thuộc tính +1.”

Chương 7: Amarni bắc bắc oanh!

Thôn Đại Biệt, tỉnh Quảng Đông là một vùng núi xa xôi.

Đi xe ô tô từ Thâm Quyến đến thôn Đại Biệt cần phải mất mấy giờ.

Bà chủ nhà đích thân lái xe nhà mình ra chở Vương Bình và thím Chu tới thôn Đại Biệt.

“Thím Chu, những thứ cháu nói thím mang tới, thím đã mang tới đủ chưa?”

“Đã mang đến, đã mang đến.”

Trên xe, thím Chu vội vã lấy một chồng tiền mặt từ trong túi xách ra, tròn hai chục ngàn nguyên.

Bà ấy vội vã đưa cho Vương Bình.

Thím Chu tới từ vùng núi xa xôi, không hiểu Alipay gì cả, cho nên thím ấy chỉ có thể chi trả bằng tiền mặt.

Thấy thế, Vương Bình dở khóc dở cười.

“Thím Chu, không phải cháu nói tiền, ngày hôm qua cháu đã nói thím chuẩn bị bùa giấy cho cháu.”

Tuy nói vậy, nhưng Vương Bình vẫn vươn tay nhận lấy tiền mặt, đặt vào trong túi đeo lưng của mình.

“Ah ah, cậu nói bùa giấy sao? Tôi có mang. Vương Bình đạo trưởng, cậu xem loại này có được không? Hôm qua tôi đã tới đạo quan lấy về đấy.”

Thím Chu lấy ra tầm tấm giấy vàng vẽ những nét như gà bới.

Loại bùa giấy này gần giống như lá bùa Lâm Chính Anh đã xài trong series phim Lâm Chính Anh.

Tiếp nhận lá bùa, Vương Bình thuận miệng lẩm bẩm vài tiếng người ta nghe không hiểu.

“Amarni bắc bắc oanh!”

Điểm thuộc tính -1, điểm thuộc tính -1…

Thím Chu và bà chủ nhà chấn động, trừng to mắt.

Lá bùa nhìn như bình thường kia trôi nổi trên tay Vương Bình, hiện ra ánh sáng yếu ớt.

Cũng tại lúc này, chữ như gà bới trên lá bùa bay ra khỏi lá bùa, đan vào dây dưa lẫn nhau, một lần nữa hóa thành ký hiệu thần bí in vết trên lá bùa.

Vương Bình cầm năm lá bùa đã được gia trì thuộc tính trong tay, đưa hai tấm trong đó cho thím Chu và bà chủ nhà.

“Hai người một người một tấm, nhớ cất kỹ, coi nó như bùa hộ mệnh.”

“Tốt, tốt.”

“Vương Bình đạo trưởng, cậu thật lợi hại, có cậu ở đây, thôn Đại Biệt được cứu rồi, thật tốt quá!”

Đối với chiêu thức Vương Bình vừa triển lộ ra, bà chủ nhà và thím Chu đều giật mình, trái tim như nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong mắt bọn họ, đó có thể so với kỳ tích của thần minh.

Dọc theo đường đi, vẻ mặt của bà chủ nhà và thím Chu vẫn luôn thắt chặt.

Hiển nhiên, bọn họ rất lo lắng cho thôn Đại Biệt, mà đối với chuyện Vương Bình có thể đuổi quỷ hay không, bọn họ cũng nửa tin nửa ngờ.

Vương Bình cảm thấy bản thân cần phải bộc lộ tài năng.

Bởi vì nếu ngay cả hai người này cũng không tin, đừng mong đám thôn dân khác trong thôn Đại Biệt tin tưởng.

Nói cho cùng, Vương Bình cũng quá trẻ tuổi, thật sự không có chút dáng dấp của đạo trưởng hàng yêu phục ma trong truyền thuyết.

Trong ấn tượng của mọi người, đạo trưởng hàng yêu phục ma tối thiểu cũng phải có bộ dạng giống như Lâm Chính Anh vậy. Khuôn mặt cương trực công chính, tản ra khí tức không giận tự uy, càng mơ hồ lộ ra một loại cảm giác thế ngoại cao nhân.

Chỉ có điều chiêu thức vừa rồi của Vương Bình đã triệt để khiến bà chủ nhà và thím Chu ngừng khẩn trương.

Chu Nhị Đản là thanh niên được sinh ra và lớn lên ở thôn Đại Biệt.

Hắn ta là một thanh niên bất học vô thuật, mấy năm trước hắn ta rời khỏi thôn Đại Biệt, tuyên bố với cha mẹ và người trong thôn rằng bản thân sẽ ra ngoài dốc sức gây dựng sự nghiệp.

Trên thực tế, mấy năm ra ngoài này, Chu Nhị Đản nào có dốc sức làm lụng, mỗi ngày hắn ta chỉ biết lừa đảo gian lận, càng bị nghiện bài bạc, thua tới không còn một đồng.

Mấy ngày hôm trước, Chu Nhị Đản bị chủ nợ đòi nợ, tóm gọn.

Mắt thấy bản thân sắp bị đánh chết, cha mẹ Chu Nhị Đản gọi điện thoại tới nói thôn Đại Biệt có quỷ gây sự, hỏi Chu Nhị Đản xem hắn ta có biết cao nhân gì không, mời cao nhân tới đuổi quỷ. Về phần thù lao, nếu có thể đuổi quỷ thì dễ nói chuyện rồi.

Nghe được chuyện này, Chu Nhị Đản nảy sinh ý đồ, cầu chủ nợ đừng đánh, hắn ta tự có biện pháp trả tiền.

Về phần biện pháp của hắn ta, đó chính là khiến chủ nợ sắm vai cao nhân đuổi quỷ, đi tới thôn Đại Biệt với hắn ta.

Đến lúc đó chủ nợ chỉ cần làm bộ hoàn thành việc đuổi quỷ, lấy tiền về là được.

Tuy rằng Chu Nhị Đản lớn lên ở nông thôn, thế nhưng hắn ta đã đi học vài năm, càng là người từng tới thành phố lớn. Từ nhỏ hắn ta đã lớn gan, cho nên hắn ta không tin chuyện thôn Đại Biệt có ma quái.

Hắn ta kết luận đám thôn dân thôn Đại Biệt chỉ nghi thần nghi quỷ, tự mình hù dọa mình.

Hôm sau, Chu Nhị Đản lập tức dẫn theo chủ nợ giả trang thành thế ngoại cao nhân đến thôn.

Đừng nói, so với Vương Bình, vị chủ nợ này thoạt nhìn càng giống cao nhân đắc đạo hơn.

Một thân đạo bào cộng thêm hàng râu mép, cùng với dáng dấp bình thường đã hung hãn, có loại cảm giác không giận tự uy.

Chu Nhị Đản nói cho thôn dân và cha mẹ, cao nhân đắc đạo này rất lợi hại, hắn ta đã từng tận mắt nhìn thấy cao nhân đắc đạo gϊếŧ quỷ, chỉ có điều chi phí để mời cao nhân rất đắt, cần phải có hai chục ngàn mới được.

Đám thôn dân đã sớm sợ hãi, đâu quản gì mà tiền nhiều tiền ít.

Chỉ cần có thể đuổi quỷ, hai chục ngàn chỉ là vấn đề nhỏ.

Chủ nợ cầm được tiền, vô cùng vui vẻ, rất hài lòng liếc nhìn Chu Nhị Đản.

Diễn trò phải làm nguyên bộ, chủ nợ cầm tiền rồi cũng không vội đi, mà chỉ kêu thôn dân bày pháp đàn, hắn ta muốn làm một tràng pháp sự.

Ban đêm, màn đêm buông xuống.

Đám thôn dân thôn Đại Biệt đóng chặt cửa nhà, mỗi nhà còn treo một con gà ở ngoài cửa.

Tin đồn, gà chính là điềm lành, gà gáy đại biểu cho trời sáng, có tác dụng kinh sợ quỷ quái.

Chủ nợ và Chu Nhị Đản ở bên trong một căn nhà nát đầu thôn.

Căn nhà nát này rất đơn sơ, mái nhà gỗ đã thủng lổ, gió đêm thổi qua vù vù rung động, vô cùng lạnh lẽo.

Rõ ràng là ngày hè, nhưng ban đêm ở thôn Đại Biệt lại phá lệ lạnh lẽo.

“Lão đại, tôi bị đau bụng, tôi kéo vệ sinh một lát.” Chu Nhị Đản liếc nhìn ba chiếc quan tài bên trong căn phòng nát, quay qua nhìn chủ nợ đang làm lễ cúng, nói.

“Đi thôi đi thôi, lười đồ như mày cứt đái nhiều.” Chủ nợ mất kiên nhẫn xua tay.

Vừa nói, chủ nợ vừa nắm đạo bào thật chặt, phàn nàn nói.

“Con mẹ nó, vì sao thôn Đại Biệt này lại lạnh như thế? Sớm biết vậy tao đã mặc nhiều áo bên trong một chút.”

Thôn Đại Biệt liên tục có người chết, căn nhà nát phía sau chủ nợ là nơi thôn dân cất giữ thi thể, trong mỗi quan tài đều có một người chết.

Xoay người lại liếc nhìn quan tài trong căn nhà nát sau lưng, từ tầm mắt hắn ta nhìn lại, có thể mơ hồ thấy được trong quan tài có người chết đang nằm.

Mặt người chết tái nhợt, trên cổ có vết cắt dữ tợn.

Gió đêm thổi qua, chủ nợ rùng mình, nghĩ thầm bản thân phải tranh thủ thời gian tùy tiện mân mê, sau đó lại giả bộ đã làm xong lễ cúng bái, chuồn đi ngủ.

“Sao ngươi bắc bắc oanh!”

Chủ nợ khoa tay múa chân, bắt đầu làm lễ cúng.

Đột nhiên!

Theo một trận gió thổi qua, ngọn nến trên pháp đàn tắt thui, chung quanh lập tức trở nên hôn ám, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt do trăng chiếu rọi xuống.

Chủ nợ mắng một tiếng gió chết tiệt, sau đó lại lấy bật lửa ra, định đi châm nến.

Khi lửa trên bật lửa xuất hiện, đang sắp tiếp xúc với ngọn nến.

Tí tách, tí tách…

Trong màn đêm yên tĩnh này, từng tiếng tí tách như giọt nước mưa rơi xuống truyền đến từ phía sau.

Chủ nợ sửng sốt, vô thức xoay người nhìn về phía sau, tự dưng cảm thấy tê cả da đầu!

Thi thể trong ba chiếc quan tài đã biến mất, không thấy đâu nữa.

Trong quan tài trống trơn, lờ mờ có thể nhìn thấy vết hằn trong quan tài, đó là do thi thể nằm xuống lưu lại dấu vết.

Hiện tại dấu hằn vẫn còn đó, nhưng thi thể đã không thấy đâu.

Đúng lúc này.

Chủ nợ lại một lần nữa nghe được tiếng nước mưa rơi xuống, rất rõ ràng.

Tí tách… Tí tách…..

Chương 8: Buổi tối không được đũa gõ bát

Tiếng nước mưa rơi xuống thanh thúy truyền đến.

Tim chủ nợ đập mạnh, hô hấp cũng vì sợ hãi mà trở nên gấp gáp. Hắn ta có thể nghe ra được tiếng nước mưa rơi xuống truyền đến từ trong căn phòng nát.

Hiện tại là mùa hè, gió đêm ở thôn Đại Biệt phá lệ lạnh lẽo, buốt giá lòng người.

Hơn nữa, vài ngày gần đây trong thôn Đại Biệt không có mưa.

Đồng thời, chủ nợ cũng có thể khẳng định, căn phòng nát này không có nước.

Vậy tiếng nước rơi xuống kia từ đâu tới đây?

“Phù, phù, phù.”

Hô hấp của chủ nợ trở nên gấp gáp, gió lạnh thấu xương thổi tới toàn thân hắn ta lạnh lẽo, dường như gió đêm đang thúc giục, giục hắn ta nhanh chóng tiến vào trong căn phòng nát tránh gió.

Cho dù căn phòng nát này không thể ở, nhưng nó có thể che gió, cũng có thể khiến bản thân hơi ấm áp hơn một chút.

Cuối cùng, chủ nợ mắng một tiếng.

“Chu Nhị Đản, có phải mày t*ng trùng lên não rồi không? Đừng mẹ nó giả thần giả quỷ, có tin tao đánh chết mày hay không?”

Không người đáp lại hắn ta, đáp lại hắn ta chỉ có cơn gió lạnh lẽo không ngừng thổi qua.

Liên tiếp chửi rủa vài tiếng, thấy không có người đáp lại, cơn tức của chủ nợ cũng tăng cao. Hắn ta cầm lấy rượu trắng cung phụng trên pháp đàn, vừa uống từng ngụm lớn vừa quát, mượn rượu đánh bạo, đi về phía căn phòng nát.

“Tên ranh con dám trêu chọc lão tử, hiện tại lão tử sẽ tới tìm mày.”

Hắn ta đi về phía căn phòng nát.

Căn phòng nát rất cũ nát, nóc nhà đã bị phá thành một cái lổ lớn, mượn ánh trăng hơi yếu ớt, dù trong căn phòng nát hơi u ám nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trong căn phòng nát trống rỗng, ngoại trừ ba quan tài trống trơn tiêu điều kia thì không còn thứ gì khác.

Chủ nợ tỉ mỉ lắng nghe, muốn tìm ra nơi nước nhỏ xuống.

Đúng lúc này, hình như có giọt nước mưa rơi xuống, rơi ngay trên mặt chủ nợ, lạnh như băng.

Hắn ta đưa tay quét qua, sau đó lại nhìn về phía lòng bàn tay, con ngươi mãnh liệt co rút!

Mượn ánh trăng, chủ nợ thấy rõ giọt nước mưa trên ngón tay.

Đó nào phải giọt nước mưa gì, đó là một giọt máu đỏ tươi, lóe ra tinh quang dưới ánh trăng.

Gió lạnh thổi lất phất.

Chủ nợ run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía nóc phòng, trên gương mặt vẻ sợ hãi từ từ khuếch tán.

Trên nóc nhà có treo ba bộ thi thể, đang lắc lư trong gió đêm.

Là ba bộ thi thể thôn dân đã biến mất khỏi quan tài.

Mà máu tươi đang nhỏ từ một trong ba bộ thi thể xuống.

Ánh sáng từ trăng tròn phủ xuống, gió hè lạnh lẽo, ba bộ thi thể lạnh như băng hiện ra thi ban. Mắt bọn họ trợn thật lớn, vằn vện tia máu, là dáng dấp chết không nhắm mắt.

Chủ nợ muốn thét chói tai cầu cứu, thế nhưng hắn ta không thể kêu thành tiếng.

Phảng phất như có đồ vật gì đó đang ghìm chặt cổ của hắn ta, ghìm thật chặt, khiến hắn ta không thở nổi, muốn kêu cũng không thành tiếng.

Chu Nhị Đản đi vệ sinh xong, trở lại.

Hắn ta vốn định đi lâu hơn một chút, thế nhưng hắn ta nghe được bên phía phòng nát có động tĩnh, mơ hồ nghe được chủ nợ kêu tên hắn ta, cho rằng chủ nợ đã làm phép xong, không thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng đi tới.

“Lão đại nhân đâu? Không phải ông ta đi ngủ trước rồi đấy chứ.”

Chu Nhị Đản đi tới trước căn phòng nát, phát hiện chủ nợ không ở đây, pháp đàn không một bóng người.

Hắn ta xoay người lại liếc nhìn căn phòng nát, ba quan tài lẳng lặng nằm trong phòng, mà ba bộ thi thể của thôn dân cũng thình lình nằm trong quan tài.

Tất cả giống hệt như lúc Chu Nhị Đản chưa rời đi, ngoại trừ việc không thấy chủ nợ đâu nữa.

“Đúng là không may, đi trước cũng thôi đi, còn lưu lại một mình mình dọn dẹp.”

Chu Nhị Đản vừa trách móc, vừa dọn dẹp pháp đàn.

Đột nhiên đúng lúc này, tiếng nước mưa rơi xuống truyền đến, cùng với tiếng gõ thanh thúy truyền ra từ trong căn phòng nát.

“Ừm? Lão đại, là lão đại sao? Thì ra lão đại còn chưa đi.”

Chu Nhị Đản luôn lớn gan đi về phía căn phòng nát, động tĩnh ban nãy không giống động tĩnh do mấy con vật nhỏ như chuột bọ phát ra.

Hắn ta cho rằng, tám phần mười là chủ nợ đang ở trong căn phòng nát tránh gió rét.

Bước vào phòng nát, Chu Nhị Đản gọi lão đại, nhưng không người trả lời.

Cót két một tiếng, trên nóc nhà truyền đến tiếng động, hình như có một giọt nước rơi xuống mặt Chu Nhị Đản…

Chu Nhị Đản thuận thế ngẩng đầu nhìn lại.

“A!!!”

Tiếng kêu thảm thiết khiến da đầu người ta tê dại truyền khắp toàn bộ thôn Đại Biệt.

Hắn ta thấy được, có một người dán trên xà nhà.

Người nọ không phải ai khác mà chính là chủ nợ.

Hai mắt chủ nợ sung huyết, một bộ dạng chết không nhắm mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Chu Nhị Đản.

Tiếng hét thảm thiết của Chu Nhị Đản khiến toàn bộ thôn Đại Biệt đèn đuốc sáng trưng.

Toàn bộ thôn dân chạy ra khỏi phòng, tập thể chạy về phía căn phòng nát kia.

Đến căn phòng nát, thôn dân nữ thét chói tai, trên mặt thôn dân nam thì tràn ngập sợ hãi.

Lúc này…

Trong căn phòng nát ngoại trừ ba chiếc quan tài và ba bộ thi thể thôn dân, trên xà nhà còn treo hai bộ thi thể, là thi thể của Chu Nhị Đản và chủ nợ.

Khi ba người Vương Bình đến thôn Đại Biệt, xấp xỉ gần tới trưa.

“Xe cảnh sát?”

Khi ba người đến đầu thôn, phát hiện trước cổng thôn có ngừng một chiếc xe cảnh sát.

Theo ba người Vương Bình xuống xe, thím Chu hỏi thăm một thôn dân, đã hiểu rõ nguyên nhân xe cảnh sát đến đây.

Hôm qua Chu Nhị Đản và cao nhân đắc đạo Trương Tiền đã tới đây làm lễ cúng, hư hư thực thực thắt cổ tự sát.

Trước sau đã chết năm người.

Vương Bình vuốt cằm, cả năm người này đều chết vì thắt cổ, hẳn con lệ quỷ này là một con quỷ thắt cổ.

“Vương Bình đạo trưởng, đạo trưởng có thể gϊếŧ chết con quỷ này không?”

Biết được quỷ là lệ quỷ, trái tim thím Chu lại nảy lên tới cổ họng.

Mấy người trưởng thôn cũng ở đây.

So với cảnh sát, mấy người trưởng thôn càng thêm tin tưởng Vương Bình hơn.

Cho dù Vương Bình còn rất trẻ tuổi, nhưng từ trong miệng thím Chu, bọn họ đã biết được sự lợi hại của Vương Bình, vì thế bọn họ ký thác hết hy vọng lên người Vương Bình.

Dân quê luôn phong kiến mê tín, ngay cả khi cải cách đến hiện tại, cũng có rất nhiều vùng nông thôn giữ lại các loại tập tục phong kiến.

Có cảnh sát tham gia, nhưng không một thôn dân nào trong thôn Đại Biệt xem trọng. Bởi vì cảnh sát sẽ không tin tưởng phong kiến mê tín, bọn họ tôn trọng dân chủ, phú cường, khoa học, đối với lập luận quỷ quái căn bản là bọn họ không tin.

Thế nhưng thôn dân trong thôn Đại Biệt có thể khẳng định chắc chắn, đây là do quỷ quái đang làm.

Cảnh sát không tin quỷ, làm sao bọn họ có thể cứu thôn Đại Biệt được?

“Nói cho tôi nghe thử xem, trước khi thôn dân đầu tiên chết, trong thôn có gì dị thường không? Hoặc có lẽ là, ba thôn dân đã chết có phạm phải cấm kỵ gì không?”

Quỷ thắt cổ xuất hiện, Vương Bình không tin đó là chuyện ngẫu nhiên, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó khiến thôn Đại Biệt trêu chọc đến quỷ thắt cổ.

Hiện đại cũng tốt, cổ đại cũng được.

Vùng nông thôn thường lưu truyền một số cấm kỵ.

Tỷ như buổi tối không thể huýt gió, khi đi đường ban đêm nghe thấy phía sau có người gọi mình cũng không thể quay đầu, buổi tối không thể dạng chân ra nhìn xuyên qua đũng quần để nhìn phía sau…

Với tư cách là người biết quỷ thật sự tồn tại, Vương Bình cho rằng những cấm kỵ ấy không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin.

Có đôi khi, thà tin rằng có còn hơn là không.

Dù sao thì ngay cả quỷ cũng đã xuất hiện, còn có chuyện hoang đường nào không thể phát sinh đây?

Nghe được lời Vương Bình nói, đám người trưởng thôn, thím Chu nhớ lại.

“Chẳng lẽ là chuyện kia?!”

“Tôi nhớ ra rồi, là chuyện kia, đám người Trụ Tử đã gõ chén.”

Vương Bình nhắc nhở khiến đám người trưởng thôn nhớ tới một việc.

Một tháng trước, cũng chính là khi thôn dân còn chưa có người chết, thôn Đại Biệt có tập tục, các gia đình tụ tập chung một chỗ để ăn cơm.

Buổi tối hôm ấy, trong thôn là một mảnh vui vẻ.

Nam nữ già trẻ đều uống rượu, một người niên nhân tên là Trụ Tử đã uống nhiều rượu, nửa đêm nửa hôm cầm đũa gõ bát, trong miệng hát ca.

Nông thôn kiêng kỵ rất nhiều chuyện.

Ngoại trừ những việc ban đêm không thể huýt gió… còn có một điều cấm kỵ là không thể cầm đũa gõ bát vào buổi tối.

Chương 9: Alipay Wechat đều được, không thu tiền âm phủ

Chính là ngày đó Trụ Tử dùng đũa gõ bát, qua vài ngày sau, Trụ Tử chết.

Thắt cổ tự sát!

Nghĩ tới đây, thím Chu giật mình nói.

“Đúng rồi, ngoài ra, ngày đó hai người A Văn cũng gõ chén.”

A Văn cũng là một trong số ba thôn dân đã chết.

Mà cả ba thôn dân đã chết đều dùng đũa gõ chén khi trời tối, trong lúc vô ý dẫn ác quỷ tới, là một con quỷ thắt cổ.

“Nguyên nhân chuyện này đã được rõ ràng. Bọn họ dùng đũa gõ bát nên mới gọi quỷ thắt cổ tới.” Vương Bình phân tích.

“Nói bậy!”

Không đợi Vương Bình nói tiếp, một người mặc cảnh phục giận dữ quát lớn.

Sở Lỵ Lỵ tốt nghiệp trường cảnh sát, năm nay là năm đầu tiên cô ấy vào bót cảnh sát làm việc. Vụ án thôn Đại Biệt là vụ án gϊếŧ người đầu tiên cô ấy nhận.

Hôm nay, cô ấy lại một lần nữa nhận được điện thoại của thôn Đại Biệt, trong thôn Đại Biệt lại có người chết.

Cô ấy vô cùng lo lắng dẫn theo đồng nghiệp tới đây, lại nghe được đám thôn dân nói lung tung gì mà lệ quỷ lấy mạng người.

Sau khi điều tra, cô ấy phát hiện vậy mà người chết lần này lại là Chu Nhị Đản và Trương Tiền, hai người có quan hệ chủ nợ và con nợ, đồng thời Trương Tiền còn có tiền án.

Sở Lỵ Lỵ kết luận, Trương Tiền lấy thân phận cao nhân đắc đạo để lừa gạt tiền tài của thôn Đại Biệt, nhưng cuối cùng hắn ta không cẩn thận bị kẻ sát nhân gϊếŧ chết.

Lúc đầu cô ấy vốn định hỏi thôn dân, nhưng đám người trưởng thôn lại không quá để ý tới cô ấy, đều vội vã đi tới nhà thím Chu.

Xuất phát từ hiếu kỳ, Sở Lỵ Lỵ muốn đi theo tìm hiểu xem vì sao đám người trưởng thôn lại không phối hợp.

Kết quả, chuyện quỷ quái Vương Bình nói với đám người trưởng thôn vừa lúc bị Sở Lỵ Lỵ nghe thấy.

Đồng thời Sở Lỵ Lỵ cũng nghe được trưởng thôn gọi Vương Bình là “Vương Bình đạo trưởng”, cô ấy hiểu, tám phần mười Vương Bình lại là một tên lừa gạt.

“Trên thế giới này vốn không hề có quỷ, dù có quỷ cũng là do lòng người quấy phá mà thôi.”

Sở Lỵ Lỵ lộ ra bất mãn, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm Vương Bình.

“Vương Bình tiên sinh, tôi hy vọng anh đừng lừa dối thôn dân thiện lương. Bọn họ kiếm được tiền không dễ dàng, anh lừa gạt tiền tài của bọn họ như vậy, lương tâm của anh không đau sao?”

Đừng xem Sở Lỵ Lỵ chỉ mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, thế nhưng sức phán đoán của cô ấy không phải một cảnh sát mới vào nghề có thể có.

Cô ấy cho rằng chắc chắn Vương Bình đang gạt tiền người ta.

“Lương tâm là cái gì? Đồ chơi kia có thể ăn không?”

Vương Bình bình tĩnh nhìn thẳng Sở Lỵ Lỵ, nhếch miệng cười.

Nói thật, đối với việc Sở Lỵ Lỵ một mực chắc chắn mình lừa gạt tiền, Vương Bình rất khó chịu.

Hắn có ý tốt, thậm chí còn không màng bản thân có thể gặp phải nguy hiểm tính mạng để tới đây giúp đám thôn dân, thế mà nữ cảnh sát nhìn như ngực to nhưng không có não trước mắt lại khẳng định bản thân mình lừa gạt tiền.

Ngộ nhỡ thôn dân thật tin, há chẳng phải bản thân mình đã biến thành tên lừa gạt sao?

Nếu không phải Sở Lỵ Lỵ mặc cảnh phục, Vương Bình thiếu chút nữa đã chỉnh cô ấy một câu.

“Cô gái nhỏ, vu oan giá họa như cô sẽ bị cưỡi! Mả mẹ nó cô có tin tôi có thể khiến cô bị cưỡi tới mức bệnh viện thông báo, bệnh tình của cô vô cùng nguy kịch không?”

Đối với câu nói lương tâm có thể ăn hay không của Vương Bình, Sở Lỵ Lỵ phẫn nộ, cuộc đời cô ấy ghét nhất là lừa đảo, nếu không cô ấy đã không làm cảnh sát.

Không để ý đến thần sắc Sở Lỵ Lỵ biến hóa không ngừng, Vương Bình ném lại một câu nói cho trưởng thôn, sau đó rời khỏi.

“Trưởng thôn, báo tin cho thôn dân, đợi khi trời tối phải ở trong nhà, không có chỉ thị của tôi ai cũng không được ra ngoài.”

Thẳng đến khi Vương Bình lên tầng hai ngủ, Sở Lỵ Lỵ vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

“Chờ khi tôi lấy được chứng cứ chứng minh anh là tên lừa đảo, xem tôi xử lý anh thế nào.”

Sở Lỵ Lỵ không rời khỏi thôn Đại Biệt, cô ấy ở lại.

Một là vì cô ấy muốn theo dõi Vương Bình, tìm ra chứng cứ hắn lừa gạt thôn dân, tốt nhất là có thể bắt được quả tang.

Hai là vì án gϊếŧ người thôn Đại Biệt. Cô ấy cảm thấy tám chín phần mười hôm nay tội phạm gϊếŧ người sẽ lại phạm án.

Ban đêm, màn đêm buông xuống.

Thôn Đại Biệt lại rơi vào yên tĩnh, bầu không khí áp lực lượn lờ trong thôn Đại Biệt.

Hôm nay, người không ngủ, mỗi thôn dân đều trốn trong nhà, hoặc là chui trong chăn.

Một tiếng cót két vang lên.

Một tiếng chói tai do cửa được mở ra truyền tới từ nhà thím Chu, đánh vỡ đêm tối yên tĩnh.

Vương Bình đi ra khỏi nhà thím Chu, nhìn lướt qua hoàn cảnh mờ tối chung quanh.

Ngủ nửa ngày, hiện tại tinh thần Vương Bình vô cùng phấn chấn.

Đóng cửa nhà thím Chu, một lần nữa khóa cửa lại, Vương Bình cất bước đi về phía căn phòng nát ở đầu thôn.

Thôn Đại Biệt đối thui, ngoại trừ nhà thím Chu bị Vương Bình quấy nhiễu tạo thành tiếng động, tất cả vô cùng an tĩnh.

Sau khi Vương Bình đi ra được vài phút, trong một căn nhà đối diện nhà thím Chu, Sở Lỵ Lỵ lặng lẽ ra khỏi cửa.

Cô ấy nhìn phương hướng Vương Bình rời đi, lẳng lặng đi theo.

Sở Lỵ Lỵ vẫn luôn giữ vững khoảng cách nhất định với Vương Bình, cô ấy tự nhận Vương Bình không phát hiện được bản thân mình.

Trên thực tế, sau khi tăng lên tinh khí thần, ngũ giác, tinh thần của Vương Bình đã vượt xa người thường, đã sớm biết Sở Lỵ Lỵ theo bản thân mình.

“Quả nhiên phụ nữ ngực lớn đều thích “lắc lư” lung tung.”

Vương Bình nói nhỏ, một câu hai ý nghĩa.

Không để ý tới sự theo dõi của Sở Lỵ Lỵ, Vương Bình đi tới trước căn phòng nát đầu thôn.

Căn phòng nát đầu thôn, ngoại trừ tiếng gió đêm lạnh lẽo gào thét, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ có năm quan tài, năm thi thể trong căn nhà nát khiến nơi này trở nên khủng bố.

Sở Lỵ Lỵ vẫn luôn tin tưởng khoa học, một thân chính khí cũng không kìm được mà hoảng loạn, cô ấy trốn trong bụi cỏ bên cạnh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Vương Bình.

Rốt cục hắn tới nơi này làm gì? Trộm thi thể hay sao?

Hay hắn chính là hung thủ gϊếŧ người?

Sở Lỵ Lỵ nghĩ, bỗng nhiên cô ấy trừng mắt, trên mặt lộ ra vẻ giật mình.

Cách đó không xa, Vương Bình đi từng bước từng bước về phía một quan tài, hai mắt nhìn chăm chú vào thi thể trong quan tài.

Trong đêm đen yên tĩnh không người, có thi thể nằm trong quan tài tô điểm, khiến chung quanh trở nên quỷ dị kinh khủng.

Vậy mà Vương Bình lại có thể nhìn chằm chằm thi thể.

Quỷ dị đến đáng sợ, khiến người phải kinh hoảng.

Dù là Sở Lỵ Lỵ cũng giật nảy mình.

“Hắn ta làm vậy để làm chi?”

Trên gương mặt xinh đẹp của Sở Lỵ Lỵ tràn ngập khẩn trương, lòng bàn tay cô ấy không tự chủ được mà toát mồ hôi.

Cảnh tượng trước mắt thật quỷ dị.

Hơn nửa đêm, một thanh niên nhìn chằm chằm thi thể, ngươi nói nó có đáng sợ, có khủng bố không?

Đúng lúc này.

Giọng nói của Vương Bình truyền đến.

“Tôi nói này năm lão huynh, mấy người bị chết cũng quá thảm rồi, mấy người có muốn báo thù không? Nếu muốn thì tranh thủ thời gian kêu lên một tiếng, tôi sẽ báo thù cho mấy người. Chỉ có điều tôi phải thu lệ phí, Alipay hay Wechat gì cũng được, không thu tiền âm phủ.”

“Quỷ huynh à quỷ huynh, huynh mau chạy ra đây đi, tôi dẫn huynh đi xem mưa sao băng.”

“Quỷ huynh, trong tay tôi có một cây búa vàng, một cây búa bạc, phi, sai rồi, trong tay tôi có một sợi dây vàng, một sợi dây bạc, đâu mới là sợi dây mà huynh đã thắt cổ?”

“Đã từng có một sợi dây chân thành đặt trước mặt tôi, nhưng tôi không biết cẩn thận quý trọng. Nếu trời cao có cho tôi thêm một cơ hội, tôi nguyện ý nói với sợi dây kia, con mẹ mày sợi dây, quỷ huynh đã dùng mày để thắt cổ đang ở đâu?”

Sở Lỵ Lỵ ngây dại, khuôn mặt cứng lại, ngay cả miệng nhỏ cũng hơi nhếch lên, hóa đá tại đương trường.

Này… rốt cuộc Vương Bình này đang làm gì thế?

Bệnh thần kinh! Hơn nửa đêm nửa hôm không ngủ đi, lại đi tới đây nói hưu nói vượn với thi thể.

Trong lòng Sở Lỵ Lỵ thầm nghiến răng nghiến lợi, tâm tình vốn khẩn trương cũng tiêu tán đi.

Mới vừa rồi trong nháy mắt khi Vương Bình nhìn thẳng thi thể, Sở Lỵ Lỵ thật sự sợ, cô ấy nhớ lại sáng sớm hôm nay Vương Bình đã nói tới chuyện dùng đũa gõ chén, cho rằng Vương Bình trúng tà, hoặc có lẽ là hắn đã bị quỷ nhập vào người.

Ai biết, thì ra chỉ là mình đang lãng phí tế bào não, Vương Bình trước mắt chỉ là một người điên mà thôi.

Ngay khi Sở Lỵ Lỵ muốn hành động.

Tí tách… Tí tách…

Tiếng nước rơi xuống vang lên, trong màn gió đêm gào thét, tiếng nước vô cùng rõ ràng quanh quẩn bên tai.

Chương 10: Quỷ huynh còn huynh? Thắt cổ bao lâu thì ngừng thở

Ban đêm thôn Đại Biệt, gió đêm thổi lất phất, vù vù rung động.

Ngay dưới gió đêm gào thét, Sở Lỵ Lỵ có thể nghe được có tiếng nước mưa rơi xuống, vô cùng rõ ràng.

Tình huống quỷ dị khiến thân thể mềm mại của Sở Lỵ Lỵ chấn động.

Đồng thời, cô ấy phát hiện Vương Bình đang nói bậy bạ với thi thể cũng đã ngừng nói, lỗ tai giật giật.

Vương Bình cũng nghe được tiếng nước mưa.

Tí tách… Tí tách…

Tiếng truyền ra từ trong căn phòng nhỏ tựa như có vòi nước đang mở, nước nhỏ xuống từng giọt từng giọt, vang lên giòn giã.

Có một giọt chất lỏng nhỏ xuống mặt Vương Bình.

Đồng thời, con ngươi Sở Lỵ Lỵ cách đó không xa bỗng co rút lại!

Cô ấy đang ở bụi cỏ đối diện cửa vào căn phòng nát, dựa vào ánh trăng yếu ớt chiếu xuyên qua lổ thủng trên mái nhà, thị giác của cô ấy vừa lúc nhìn thấy chất lỏng nhỏ xuống mặt Vương Bình.

Ánh trăng yếu ớt chiếu rọi giọt chất lỏng kia, khiến nó sáng óng ánh.

Đó là ánh sáng lộng lẫy đỏ thẫm.

Giọt chất lỏng kia… là máu?

Đúng lúc này, Vương Bình tự cảm giác được, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà. Sở Lỵ Lỵ cũng thuận theo hành động của Vương Bình, nhìn về phía xà nhà.

Vừa nhìn, Sở Lỵ Lỵ đã cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân lạnh lẽo.

Rốt cuộc từ lúc nào, từ lúc nào trên xà nhà đã nhiều hơn một thi thể!

Trong căn phòng nát, ngoài năm thi thể trên quan tài, đột nhiên từ hư không lại xuất hiện thêm một thi thể.

Mà sau khi thấy rõ dáng dấp của thi thể, Sở Lỵ Lỵ lạnh cả người, một luồng khí lạnh từ bàn chân trực tiếp nhảy thẳng lên thiên linh cái.

Không ngờ thi thể kia lại giống Vương Bình như đúc!!

Cô ấy cảm thấy đầu óc ong ong, những lời Vương Bình nói với thôn trưởng sáng nay quanh quẩn bên tai cô ấy.

Đây là quỷ đang làm loạn, một con quỷ thắt cổ.

Bên kia, Vương Bình ngẩng đầu nhìn thi thể có vẻ ngoài giống hệt mình, bên cạnh thi thể nhiều thêm một sợi dây thừng.

Sở Lỵ Lỵ cũng phát hiện điểm này.

Nhìn sợi dây, trong đầu Sở Lỵ Lỵ có một giọng nói ma mị đang thúc giục Sở Lỵ Lỵ.

Treo lên đi, treo lên đi…

Không để cô ấy có cơ hội phản ứng, con ngươi Sở Lỵ Lỵ đã co rút lại.

Cô ấy nhìn thấy Vương Bình cầm một băng ghế, kề sát sợi dây, đưa cổ vào… Sau đó hắn đá bay băng ghế ra ngoài, cả người treo trên xà nhà.

Không nên!!

Sở Lỵ Lỵ hô to trong lòng, vậy mà cô ấy lại không thể làm được gì.

Không biết là sợ hãi hay hoảng hốt, hay từ nơi sâu xa có người dẫn dắt bản thân mình, Sở Lỵ Lỵ phát hiện thân thể cô ấy không thể động đậy được.

Mặc cho cô ấy giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Bình thắt cổ.

Thời gian phảng phất như cứng lại ngay khoảnh khắc này, phảng phất như đã đình trệ.

Vương Bình vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết, mà Sở Lỵ Lỵ chỉ có thể nhìn, nhìn một người sống sờ sờ tự sát.

Giờ khắc này, cho dù có ngu dốt tin tưởng khoa học hơn nữa, Sở Lỵ Lỵ cũng phải dao động.

Trên đời thật sự có quỷ!

Theo thời gian chảy xuôi, trong lòng Sở Lỵ Lỵ hiện lên cảm giác đau thương.

Vương Bình treo cổ phía trên đã vài phút vẫn không nhúc nhích, trên cơ bản đã có thể xác định hắn tử vong rồi.

Đau thương lan tràn trong lòng, đột nhiên đúng lúc này, thi thể Vương Bình động.

Ngay trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi của Sở Lỵ Lỵ…

Vương Bình bốn đang treo cổ trên xà nhà không nhúc nhích lại cúi đầu nhìn dây thừng, sau đó hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía thi thể “Vương Bình” bên cạnh.

“Quỷ huynh, tôi đã treo năm phút đồng hồ rồi, dù sao huynh cũng phải cho chút phản ứng chứ.”

“Quỷ huynh có ở đây không? Tôi là người dân nhiệt tình đang treo cổ, mời huynh trả lời, OVER!”

“Quỷ huynh, nếu trời tối mời nhắm mắt, trời đã sáng, huynh nhanh mở mắt.”

Liên tiếp ba câu, thi thể “Vương Bình” vẫn không nhúc nhích. Vương Bình còn chưa nói thêm gì, Sở Lỵ Lỵ đã dại ra, ngây như phỗng tại nguyên chỗ.

Này… tình huống này là như thế nào?

Vương Bình không chết?!

Hắn… không phải hắn đã treo cổ trên sợi dây sao? Vì sao hắn không chết? Còn một bộ sung sức nhảy tưng tưng?

Không để Sở Lỵ Lỵ có thời gian tự hỏi, Vương Bình lại một lần nữa động đậy, chỉ vì trong đầu hắn vừa vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Keng! Quỷ thắt cổ nghi ngờ, thuộc tính +1.

Keng! Quỷ thắt cổ cực kỳ không rõ, thuộc tính +1.

Nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền tới, hai mắt Vương Bình tràn đầy ý cười, đã cong thành vầng trăng.

Trong mắt Sở Lỵ Lỵ, một màn này quả thực như gặp quỷ sống.

Một người sống sờ sờ treo cổ trên xà nhà, vậy mà hắn còn có tâm tư cười cợt!

Thật đáng sợ.

Sợi dây đeo trên cổ hắn được thắt trên xà nhà, Vương Bình đung đưa thân thể.

Lúc này, thân thể Vương Bình giống như một đồng hồ quả lắc, không ngừng lắc lư qua lại.

Thân thể hắn lắc lư, vọt tới thi thể “Vương Bình” bên cạnh.

“Ha, quỷ huynh, huynh đang ngủ sao?”

Vương Bình vừa nói vừa va vào thi thể “Vương Bình”.

“Hello, quỷ huynh, nhúc nhích đi chứ? Khí trời lạnh lẽo, hoạt động gân cốt chút cho thân thể ấm áp.”

Vương Bình lại một lần nữa va vào thi thể “Vương Bình”.

“Quỷ huynh, tối nay trăng tròn như thế, chúng ta cùng bị treo dưới một mái hiên, âu cũng là duyên phận, hay là chúng ta thêm Wechat trò chuyện?”

Vương Bình lại một lần nữa va vào thi thể “Vương Bình”.

“Quỷ huynh, tôi nói nhiều lời như vậy mà huynh chẳng đáp lại lấy một lời, cùng thắt cổ, tuy rằng tôi còn chưa chết, thế nhưng nói không chừng chờ chút nữa tôi sẽ chết tươi. Cũng có thể tính là người cùng chết vì thắt cổ. Với tư cách là người cùng chết vì thắt cổ trong tương lai, huynh đáp lại tôi một câu đi.”

Vương Bình lại một lần nữa va vào thi thể “Vương Bình”.

Sở Lỵ Lỵ ở cách đó không xa đã nhìn tới ngây người. Một loạt thao tác của Vương Bình khiến nội tâm cô ấy vốn cảm thấy sợ hãi, đau thương… không còn sót lại chút gì.

Hiện tại cô ấy chỉ có một loại cảm giác.

Vương Bình này là người hay quỷ?!

Cùng lúc đó, trong đầu Vương Bình, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên không ngừng.

Keng! Quỷ thắt cổ ngơ ngác, thuộc tính +1.

Keng! Quỷ thắt cổ quỷ dị, thuộc tính +1.

Keng! Quỷ thắt cổ rơi vào trầm tư, thuộc tính +1.

Keng! Quỷ thắt cổ cực độ ngơ ngác, thuộc tính +1.

Tiếng nhắc nhở liên tiếp khiến Vương Bình càng thêm ra sức va chạm.

Một màn đang hiện ra trước mắt Sở Lỵ Lỵ vừa kinh khủng lại vừa buồn cười.

Vương Bình tựa như đυ.ng bóng, không ngừng đυ.ng vào “Vương Bình” không nhúc nhích.

Cho dù Vương Bình có nói như thế nào, đυ.ng như thế nào, “Vương Bình” cũng không phản ứng lại.

Mà Vương Bình lại không hề cảm thấy phiền não, cũng không tức giận chút nào, hắn sung sướиɠ đong đưa sợi dây treo trên cổ mình, thân thể không ngừng va chạm vào “Vương Bình”.

Cuối cùng, dưới sự va chạm liên tiếp, khoảng chừng mười phút sau.

Cuối cùng “Vương Bình” cũng có phản ứng.

“Tại sao mày… còn chưa chết…”

“Vương Bình” không nhúc nhích kia như máy móc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Bình đang không ngừng đυ.ng mình.

Cùng với “Vương Bình” lên tiêng, thân thể “Vương Bình” lại bị đυ.ng tới lắc lư một lần nữa.

Giọng nói lạnh như băng mang theo cảm giác chói tai mà khàn khàn, thâm nhập thẳng vào cốt tủy.

Thân thể Sở Lỵ Lỵ rung động mãnh liệt, cô ấy có thể kết luận một người bình thường tuyệt đối không thể phát tiếng quỷ như “Vương Bình” kia.

“Vương Bình” chịu nói chuyện, khiến Vương Bình dừng va chạm, hắn nhếch miệng cười với “Vương Bình”.

“Tính ra hơi của tôi dài, còn phải chờ một lát nữa mới ngừng thở, quỷ huynh, còn huynh? Thắt cổ bao lâu thì ngừng thở?”

Keng! Quỷ thắt cổ cạn lời cộng điên cuồng, thuộc tính +1.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây

https://audiosite.net
phan anh 3 ngày trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 1 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 1 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 1 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 2 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay
https://audiosite.net
Ngự Kiếm 2 tháng trước
Chào bạn...Mình kiểm tra các đường link vẫn nghe bình thường bạn nhé ^^!Bạn vui lòng bớt chút thời gian 3s đăng ký để nghe cùng các hội viện khác nhé, ngay cả khi bạn đang nghe mất mạng vẫn có thể nghe hết tập nhé...!Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Lâm Huy 2 tháng trước
Sao truyện này không nghe đc vậy
https://audiosite.net
Ngự Kiếm 2 tháng trước
Đã fix lại audio nhé bạn :)Cảm ơn bạn thông báo ...!
https://audiosite.net
Ngự Kiếm 2 tháng trước
Cập nhật tập mới nhất rùi nhé bạn :)
https://audiosite.net
Mr.Tuân 3 tháng trước
Ra tiếp đi ad ơi.