1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế
  4. Tập 2: Là Ai (c11-c20)

Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế

Tập 2: Là Ai (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Là Ai

Cho nên Lâm Tử Lạc cũng chỉ có thể sử dụng trong một số trường hợp.

Bây giờ không cần ham nữa, trong lòng của hắn ước chừng có hai cái, tuy nhiên cũng chỉ là cấp đồng.

Không được, đêm nay nhất định phải chơi lớn, dùng một cái.

Lâm Tử Lạc kiên quyết nghĩ thầm.

Đây có lẽ là người giàu trong truyền thuyết, vậy thì để dành để sử dụng vào việc trả thù vậy.

“Bịch bịch bịch.”

Cầu thang tầng trên phát ra âm thanh.

“Là ai, ai ở trên làm ra tiếng động như vậy, mọe mày chứ, chơi thì chơi hẳn hoi.”

Hóa ra là ông chủ quán trọ sau khi nghe được động tĩnh, đang trong mộng đẹp bừng tỉnh, chạy ra.

Bạn nói có đúng lúc không cơ chứ, bởi vì ngủ cũng đủ say, ông ta đã hoàn toàn bỏ lỡ thông báo toàn cầu.

Giao diện xuất hiện trước mặt cũng bị ông ta coi như ảo giác lúc đột ngột tỉnh giấc, mà tiện tay ấn vào nút đóng cửa sổ.

Lâm Tử Lạc đi ra khỏi phòng 206 trước, đứng ở trên hành lang.

Ông chủ quán trọ mới đi lên đến tầng hai đã nhìn thấy Lâm Tử Lạc.

“Con mẹ mày, chính là thằng oắt con mày đúng không, chẳng có đồng rắm nào trong người còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, hôm nay mày không quỳ xuống gọi tao là ông nội, tao sẽ không để cho mày ra ngoài.”

“Đúng rồi, nhìn mày trắng trẻo sạch sẽ, chắc hẳn mẹ mày cũng không tệ, gọi mẹ mày đến đây đi làm, may ra tao sẽ suy xét đến chuyện buông tha cho mày.”

Ông chủ quán trọ cũng là một gã tính tình hung bạo, nói thôi còn chưa hết giận, lao về phía Lâm Tử Lạc, muốn đấm một cái vào đầu hắn.

Lâm Tử Lạc thở dài một hơi, vốn dĩ nể tình tâm trạng của mình tốt mà tha cho ông ta.

Thở dài xong, hắn cầm dao găm đi về phía ông chủ quán trọ.

Ông chủ quán trọ nhìn Lâm Tử Lạc đi đến, vừa mới chậm rãi hạ tay xuống.

Bởi vì một loại cảm giác áp bách ập vào mặt.

Chỉ đối mặt với Lâm Tử Lạc thôi, ông ta đã có cảm giác mình có thể bị nghẹt thở bất cứ lúc nào.

Ông ta không biết, đây là sát khí, là loại sát khí mà sau khi giết chết một trăm chín mươi nghìn người mà có.

Ngày thường nó được Lâm Tử Lạc che giấu rất kỹ.

Nhưng một khi Lâm Tử Lạc thực sự có ý định giết người, loại sát khí này sẽ phóng ra ngoài.

Ông chủ quán trọ muốn lùi về phía sau, lại phát hiện chân mình không ngừng run lên, căn bản là không thể động đậy.

Muốn cầu xin sự thương xót, nhưng lại không thể phát ra âm thanh được.

Lâm Tử Lạc cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào ông chủ quán trọ, đi đến trước mặt ông ta.

Chém một đao xuống.

Đầu người rơi xuống đất.

Lâm Tử Lạc sống trong ngày tận thế mười năm cho đến nay cũng không phải là người không phân rõ trái phải.

Tận thế cũng không phải là một nơi để phân rõ đúng sai.

Coi mạng người như cỏ rác cũng được, giết người vô tội cũng được.

Những thứ này đều không đáng nhắc đến.

Nhớ rằng, ở tận thế, thứ có tiếng nói nhất chính là nắm đấu.

Kiếp trước Lâm Tử Lạc đã giết bao nhiêu người?

Ngay cả bản thân cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết rằng tên nào chọc đến hắn thì sẽ giết người đó.

Sau khi trở thành Chiến thần, còn chẳng phải hắn được thăng làm thánh bảo trợ của Vương quốc Rồng sao?

Thật nực cười…

Lâm Tử Lạc cũng lười tiến lên nhìn thi thể của ông chủ quán trọ trên mặt đất.

Nếu như không phải ngại phiền phức, hắn định biến thứ này thành Zombie rồi giết nó.

Dù sao thì cũng trăm phần trăm có vật phẩm mà.

Có điều sau khi người chơi bị Zombie cắn, cần một khoảng thời gian dài là một tiếng đồng hồ mới có thể hoàn toàn biến thành Zombie.

Có thời gian một tiếng đồng hồ đó, Lâm Tử Lạc cũng không biết đã giết được bao nhiêu con Zombie rồi.

Nghĩ vậy, hắn lại gõ cửa phòng 205.

“Xin chào, nhân viên làm sạch đường ống nước đến.”

Ơ, chẳng có ai cả.

Hai phòng 204, 203 cũng y chang như vậy.

Lâm Tử Lạc không khỏi có chút buồn bực.

Cuối cùng, lúc đang gõ cửa phòng 202, bên trong truyền ra tiếng gào thét của Zombie.

Cuối cùng cũng có Zombie rồi!

Lâm Tử Lạc có loại cảm giác gặp lại bạn cũ.

Đạp mở cửa ra.

Lâm Tử Lạc dùng một đao giải quyết “bạn cũ” Zombie này một cách sạch sẽ và lưu loát.

“Bạn cũ” Zombie còn thân thiết mà phun ra cho hắn một chai “Phi thiên Mao Đài”.

“Được đó, anh em tốt, tình cảm anh em lâu năm này tôi chơi chắc rồi!” Hắn giơ ngón tay cái với thi thể của “bạn cũ”.

Càn quét ở phòng 201 xong, sau khi phát hiện không còn ai nữa.

Lâm Tử Lạc duỗi người.

Toàn bộ quán trọ đều bị “quét tước” sạch sẽ, đêm nay ở lại đây thôi.

Đến mức chỗ thi thể và máu chất đầy trên sàn kia, Lâm Tử Lạc cũng không thèm nhìn một cái.

Khi tự mình chạy thoát, thậm chí còn tìm thấy một nhóm người lấy xác Zombie làm chăn đắp lên người.

Vừa có thể giữ ấm, lại có thể né tránh sự truy xét.

Dùng tốt lắm đó.

Lâm Tử Lạc chọn ở lại đây nghỉ ngơi còn có một nguyên nhân quan trọng khác.

Chương 12: Âm Thanh

Đó chính là không gian nhỏ hẹp, kín gió.

Có thể có tác dụng trong việc phòng chống đám Zombie khởi xướng bao vây hắn lại.

Cái hành lang chật hẹp này, cho dù nhiều Zombie, cũng chỉ đủ để đi từng bước đến chiến đấu với hắn.

Đáng tiếc làm quá ít Zombie, đến giờ này cũng chỉ đạt được bốn điểm kinh nghiệm.

Cách thăng cấp còn sáu điểm.

Mà thời gian cũng đã điểm 7 giờ 40.

Không ổn rồi, còn có 20 phút là đến 8 giờ rồi.

Tốt nhất là hắn nên giết được sáu con Zombie trong vòng 20 phút, thăng lên cấp 3.

Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lạc nhanh chóng chạy xuống bên dưới quán trọ.

Vẫn là quầy bar quen thuộc kia.

Đột nhiên Lâm Tử Lạc nghĩ đến, quán trọ này có kỹ thuật viên số ba, vậy hẳn là phải có ba nữ mới đúng.

Đến bây giờ hắn đã giết được hai người, hẳn là nên còn một người nữa.

Nghĩ đến đây, hắn lấy búa gõ lên trên mặt bàn của quầy bar.

Cố ý gây ra động tĩnh để thu hút Zombie.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Tử Lạc

Sau khi gõ một hồi, hắn nghe thấy phía sau rèm cửa của quầy bar truyền ra âm thanh.

Lâm Tử Lạc đi vào quầy bar, mở màn cửa ra.

Nhưng mà cũng không có Zombie.

Thế là, hắn lại nín thở, bắt đầu cẩn thận nghe xem âm thanh phát ra từ đâu.

Cuối cùng, tầm mắt của hắn dừng lại ở tấm ván gỗ trên mặt đất.

“Vãi chưởng, che giấu cũng kỹ thật đấy, giấu ở dưới đất.”

Lâm Tử Lạc khéo léo xốc tấm ván gỗ lên.

Một cây thang gỗ dài đi xuống phía dưới xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn nhìn xuống dưới với ánh mắt thăm dò.

Trong mật thất tối om dưới lòng đất, hai zombie đang nỗ lực leo lên cây thang.

Thế nhưng cây thang được dựng hơi dốc đứng cho nên bọn zombie hoàn toàn không thể trèo lên được.

Lâm Tử Lạc không khỏi cảm thán một câu:

“Chúng mày trốn kĩ quá đấy.”

Nói xong, hắn thả người nhảy xuống.

Căn phòng dưới đất này không sâu lắm.

Lúc nhảy xuống, Lâm Tử Lạc đã căn đúng một góc đủ lớn.

Ngay khi hai zombie há to miệng đợi Lâm Tử Lạc tự chui đầu vào lưới.

Thì hai chân hắn đạp xuống, mỗi chân một đầu zombie.

Hai zombie cũng vì lực va chạm mạnh này mà ngã xuống đất.

Sau đó hai tay hắn vung ra.

Dao găm ở tay phải cắm thẳng vào cổ con zombie vừa ngã xuống nền đất đang chuẩn bị bò dậy.

Chữ “Tử vong” màu đen hiện lên trên đầu zombie.

Búa bên tay trái đập cho con zombie còn lại nằm xuống tiếp khi nó vừa bò dậy.

Hắn rút dao găm ra, dễ dàng đâm vào cổ con zombie vừa bị đập ngã lăn ra đất kia.

Chỉ là lúc đâm vào lại cảm thấy được lực cản trở rất lớn.

Cũng may lực tay của Lâm Tử Lạc đủ mạnh, cứ như thế mà đâm xuyên qua con zombie kia.

“Tử vong.”

“Phù.”

Hắn thở hắt ra một hơi.

Một loạt thao tác liền mạch trơn tru giết hai con zombie trong nháy mắt, được hai điểm kinh nghiệm về tay.

Lâm Tử Lạc rút dao găm ra khỏi cổ zombie.

Lúc này hắn mới phát hiện, là do lưỡi dao găm đã quá cùn nên mới gặp khó khăn trong việc đâm vào cổ con zombie.

Cũng khó trách, con dao găm này đã giết vài con zombie, có thể gắng gượng đến tận bây giờ đã là tốt lắm rồi.

Cho nên, Lâm Tử Lạc tiện tay vứt dao găm qua một bên.

“Hi vọng có thể rơi ra một cái vũ khí tiện tay cho mình.” Lâm Tử Lạc mong chờ nói.

Thực ra dùng tay không cũng có thể chiến đấu với zombie, nhưng sẽ phiền phức hơn một chút.

Hắn xốc thi thể hai zombie lên.

Một cái thẻ và một thanh trường đao màu xanh xuất hiện trước mắt Lâm Tử Lạc.

“CMN, cái mồm mình được khai quang rồi đúng không.” Lâm Tử Lạc kinh ngạc thốt lên.

Đúng là muốn cái gì thì cái đó sẽ xuất hiện mà.

Lâm Tử Lạc nhặt cái thẻ lên trước, sau đó phát hiện ra nó là “Hai cái bánh màn thầu thơm ngào ngạt.”

Được, buổi tối ăn bò bít tết còn có thêm đồ ăn.

Tiếp theo, hắn cực kì mong chờ mà nhặt trường đao lên.

“Đường Hoành Đao: Vũ khí cấp bậc Thanh Đồng, chế tạo dựa trên quân đao của Long Quốc thời Đường, dài chừng 70cm, có đặc tính xuyên giáp và độ bền cao.

Thuộc tính: Lực lượng +1, có thể làm giảm 10% khả năng phòng thủ của kẻ địch, sau khi rời khỏi giao tranh thanh đao có thể tự động phục hồi tổn hại.”

Hắn đang nghĩ sao lại thấy thứ này quen đến thế.

Thì ra là vũ khí đặc chế của quốc gia.

Loại vũ khí này sẽ có sự khác nhau ở mỗi quốc gia.

Ví dụ như ở Long Quốc, điểm đặc sắc chính là Đường đao, Mạch đao, Quan đao vân vân…

Còn Đảo quốc ở sát vách sẽ là Thái đao, Thế đao linh tinh.

Tóm lại, cách sản xuất trang bị sau này có thể mua được ở trong cửa hiệu, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Thế nhưng ở giai đoạn hiện tại, Lâm Tử Lạc có thể lấy được một thanh Đường Hoành Đao cấp bậc Thanh Đồng, cũng chính là Đường đao.

Đã coi như là hổ mọc thêm cánh rồi.

Mình cũng không cần phải dùng dao găm nhỏ để cận chiến nữa.

Chương 13: Nhà Nghỉ

Sử dụng Đường đao chém giết ở cự ly trung bình, tốc độ giết zombie cũng sẽ nhanh hơn không ít.

Lâm Tử Lạc bỏ Đường đao vào không gian trữ vật, sau đó bò lên theo cây thang.

Còn mười phút đồng hồ để hắn giải quyết bốn con zombie cuối cùng.

Cả nhà nghỉ zombie này đã bị Lâm Tử Lạc quét sạch hoàn toàn.

Cho nên hắn mở cửa nhà nghỉ ra luôn.

Đoạn đường này tương đối hẻo lánh, nếu không thì cũng không có ai mở loại nhà nghỉ kiểu này.

Lâm Tử Lạc quan sát một lúc, thấy có sáu con zombie đang lang thang gần đó.

Ở chỗ rẽ đằng xa có khoảng bảy tám con zombie đang tụ tập một chỗ.

Lâm Tử Lạc nhẹ nhàng dậm chân, sau đó huýt sáo một cái.

Mười năm đánh nhau với đám zombie.

Hắn đã có thể thoải mái khống chế được âm thanh do mình tạo ra, từ đó có thể hấp dãn được đám zombie trong phạm vi mình muốn.

Quả nhiên, sau khi Lâm Tử Lạc huýt sáo xong.

Sáu con zombie ở gần bắt đầu đi về phía hắn, còn bảy tám con zombie ở đằng xa thì hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Hắn lấy Đường đao từ trong không gian trữ vật ra, đợi zombie đến.

Cách Lâm Tử Lạc càng ngày càng gần, đám zombie đều ngửi thấy mùi thức ăn ngon.

Chúng quơ móng vuốt, tăng tốc lên.

Lâm Tử Lạc cầm Đường đao lùi về sau mấy bước, một lần nữa đi vào trong nhà nghỉ.

Thế này không phải là hắn sợ, mà là cánh cửa hẹp của nhà nghỉ này vô cùng thích hợp để đánh nhau với lũ zombie.

Chiến đấu ở ngay ngoài cửa, cho dù Lâm Tử Lạc có đủ tự tin để đánh chết sáu con zombie này.

Thế nhưng trong giây lát có con zombie từ bên cạnh xông tới cắn hắn một phát cũng là chuyện có thể xảy ra dù tỷ lệ cực nhỏ.

Tính cẩn thận của Lâm Tử Lạc quyết định hắn muốn ngăn chặn hết tất cả những khả năng có thể xảy ra.

Quả nhiên, cánh cửa nhỏ là trở ngại cho nhóm zombie tiến vào.

Thì ra là có hai con zombie cùng muốn vào cửa.

Kết quả là không ai nhường ai, đều bị kẹt ở ngay cửa.

Đám zombie đằng sau muốn vào cũng không được.

“Chậc, mình đánh giá cao chỉ số thông minh của đám zombie đầu tiên này quá rồi.”

Lâm Tử Lạc ôm đầu.

Đời trước, vào ngày đầu tiên mà trò chơi diệt vong ập tới.

Lâm Tử Lạc vẫn đang một mình trốn trong phòng ngủ, âm thầm gặm nhấm nỗi buồn.

Hoàn toàn chưa tiếp xúc với đám zombie bao giờ.

Đến ngày hôm sau ra ngoài, trong đám zombie đã có con lên cấp hai, không còn ngu xuẩn như thế nữa.

Lâm Tử Lạc nhìn hai con zombie đang kẹt ở cửa.

Hắn chủ động tiến tới, “thấu hiểu lòng người” mà giải quyết khó khăn giúp chúng nó.

Một ánh đao sáng lóa vung lên, đầu hai con zombie cùng rơi xuống đất.

Lâm Tử Lạc thu hồi đao lại, phát hiện trên lưỡi đao không dính một giọt máu nào, cũng không có vẻ gì là sứt mẻ.

“Được nhỉ, chất lượng của thứ này nhất định là cực tốt.”

Lâm Tử Lạc tán thưởng.

Trang bị giống nhau cũng sẽ có sự khác nhau về mặt chất lượng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thanh Đường đao này thuộc về loại có chất lượng tốt nhất.

Đao tốt đương nhiên phải kết hợp với đao pháp tốt.

Lâm Tử Lạc chuẩn bị thi triển một chút một trong số những đao pháp mà đời trước mình học được.

Hắn đá một phát khiến hai thi thể không đầu kẹt ở cửa ngã xuống.

Tốt bụng mở đường giúp mấy zombie đằng sau.

Sau đó…Hai con zombie đằng sau cũng vội vàng vọt vào, đồng thời kẹt ở ngưỡng cửa.

“Mày, bốn đứa chúng mày là người một nhà đúng không.” Lâm Tử Lạc bất lực phỉ nhổ.

Tuy rằng nói như thế nhưng Lâm Tử Lạc vẫn rất thành thật dùng một đao hái đầu của hai con zombie xuống.

Hai cái đầu người lăn vào bên trong.

Tuyệt thật, dưới chân Lâm Tử Lạc đã có bốn cái đầu người chỉnh tề.

(Chúc mừng người chơi “Nhai Tí” đánh chết zombie thành công, nhận được 1 điểm kinh nghiệm, một đồng vàng.)

(Chúc mừng người chơi thăng lên cấp 3, nhận được 1 điểm thuộc tính tự do.)

(Người chơi “Nhai Tí” cần 30 điểm kinh nghiệm cho lần thăng cấp tiếp theo.)

Tuyệt, thăng cấp thành công.

Lâm Tử Lạc lại đá văng hai thi thể kẹt ở cửa đi.

Nhìn về phía con zombie có thể chủ động xông vào.

Lâm Tử Lạc suýt nữa đã òa khóc.

Đúng là không dễ dàng gì, cuối cùng cũng có một con hơi thông minh.

Vì tôn trọng đối thủ có chỉ số thông minh, Đường đao trong tay hắn vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp trên không trung.

Tiếp theo, bổ một nhát xuống tay của zombie.

Sau đó theo quỹ đạo mà cánh tay kia rơi xuống, hắn lại vung đao lên, lưỡi đao xẹt qua cằm của zombie.

Nhát chém của hắn hạ từ trên xuống, bổ đôi mặt con zombie.

“Chết rồi.”

Kể cả Lâm Tử Lạc rất tôn trọng đối thủ.

Thế nhưng đao pháp của hắn vẫn chém chết con zombies trong nháy mắt.

Cả người Zombies ngã ra đằng sau.

Lâm Tử Lạc tận mắt nhìn thấy, một quyển sách rơi ra khỏi người con zombies rồi rơi xuống đất.

Đây là?

Sách kỹ năng!

Chương 14: Ánh Đao

Lâm Tử Lạc không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Sao có thể, vật quý giá như vậy?

Bỗng nhiên, cái xác vẫn chưa ngã xuống của con zombies như bị đẩy một phát từ phía sau.

Chỉ trong nháy mắt, cái xác đã ập về phía hắn.

Ánh mắt của Lâm Tử Lạc nhanh chóng rời khỏi cuốn sách kỹ năng dưới đất.

Sau đó hắn nhanh chóng dán người vào vách tường.

Cái xác của Zombies đổ “Ầm” xuống nơi hắn vừa mới đứng.

“Gào.”

Sau đó có sáu còn zombies theo sau.

Sắc mặt Lâm Tử Lạc cũng trở nên nghiêm trọng.

Đã đến tám giờ!

Trong vòng một phút, sức mạnh của Zombies sẽ tăng đến tối đa!

Nhất định phải giải quyết xong mấy con zombies này trong vòng một phút.

Lâm Tử Lạc hiểu rõ điều đó.

Vì hắn đã nhìn thấy thuộc tính của những con zombies này.

“Zombies cấp 1.”

Thuộc tính cơ sở: Sức mạnh: 15, Tinh thần: 10, Thể chất: 16, Nhanh nhẹn: 15.

Ban đêm Zombies được buff mạnh, chỉ số thuộc tính đã vượt trên Lâm Tử Lạc.

Theo thời gian, thuộc tính của nó sẽ còn tăng cao hơn nữa.

Lâm Tử Lạc không hề lo sợ.

Như đã nói lúc trước, thuộc tính chẳng qua cũng chỉ là các trị số tham khảo mà thôi.

Mà trạng thái từng người, năng lực có được thậm chí là vận may, mới là thứ quyết định, dẫn hướng cho trận chiến.

Lâm Tử Lạc không do dự giơ Đường Đao, lao về phía đám zombies.

Con mắt trắng dã ban đầu của đám Zombies, dần trở nên đỏ như máu, vẻ mặt cũng càng thêm dữ tợn.

Ánh đao lướt qua.

Lưỡi đao sắc bén của Đường Đao bổ vào cổ con zombies, có điều thuộc tính thể chất của con zombies đã được buff mạnh, thế nên không thể chém chết trong một đao.

Con zombies vừa bị chém càng trở nên điên cuồng.

Nó vung hai móng vuốt về phía Lâm Tử Lạc.

Lâm Tử Lạc dứt khoát buông Đường Đao đang kẹt ở cổ zombies, lui về phía sau mấy bước.

Tiếp theo hắn rút búa trong không gian trữ vật, rồi lao đến đập bay con zombies kia ra bên ngoài.

Trong hành lang nhỏ hẹp, con zombies này hoàn toàn không thể né tránh.

Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc búa đập trúng mặt mình.

Sau khi trúng nhát búa này.

Mắt, mũi, miệng của con Zombies đều bị đánh lõm xuống, máu chảy không ngừng.

Dĩ nhiên Lâm Tử Lạc không để lỡ cơ hội tốt này.

Hắn nhanh chóng bước về phía con zombies đang ngã xuống, rồi rút Đường Đao ra khỏi cổ nó.

Chỉ trong nháy mắt, máu trên vai con Zombies bắn tung tóe.

Mặt và vai nó đều bị thương nặng.

Con zombies nhào đến chỗ Lâm Tử Lạc như phát điên.

Đường Đao trong tay hắn vô cùng bình tĩnh.

Hắn yên lặng nhìn con zombies đang chạy về phía mình.

Một nhát đao.

Một nhát đao vô cùng tuyệt vời.

Nhát đao này có góc độ xảo quyệt, tốc độ xé gió, tập hợp sức mạnh cả người của Lâm Tử Lạc.

Chém nghiêng xuống cổ con zombies.

Nhấc đao, chém.

“Chết.”

Lâm Tử Lạc nghiêng người, im lặng né tránh cái xác không đầu đang lao đến chỗ mình.

Cuối cùng nó lảo đảo mấy bước, rồi ngã xuống đất.

Đến đây, cả sáu con zombies đều chết dưới tay Lâm Tử Lạc.

Hắn thở phào, xoa cánh tay đau nhức.

Ban nãy, thuộc tính của con zombies kia đã lên đến tối đa.

Lâm Tử Lạc cũng thử đối mặt với con zombies có điểm thuộc tính sức mạnh gần đến 20 điểm.

Để không mất một sợi tóc như thế này, chỉ có Lâm Tử Lạc không chế sức mạnh tuyệt đối mới có thể làm được.

Tuy nhiên giờ không phải lúc để nghĩ những thứ này.

Đã qua tám giờ.

Mỗi con zombies bên ngoài đều được buff ít nhất 50% thuộc tính.

Mà trận đấu cuối cùng với con zombies lúc nãy cũng gây tiếng động rất lớn.

Nếu không tranh thủ thời gian giải quyết, e rằng sẽ khiến đám zombies còn lại chú ý.

Vậy nên Lâm Tử Lạc kéo cái xác của con zombies, chất đống cạnh cửa.

1, 2, 3, 4, 5, 6.

Hắn chồng sáu con zombies lên, chắn kín cửa quán trọ.

Lúc này Lâm Tử Lạc mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh đèn tại quầy bar của quán trọ hơi tối tăm.

Lâm Tử Lạc cũng không muốn xem xét đống bảo bối mới rơi ra ở đây.

Hắn tùy tiện đá văng đầu của sáu con zombies kia ra ngoài.

Sau đó nhặt sáu món đồ bước lên lầu hai.

Sàn nhà vang lên tiếng “Kẽo cà kẽo kẹt”.

Lâm Tử Lạc lách qua cái xác chắn đường của ông chủ quán trọ.

Hắn đặt “Con mắt Trinh Sát” xuống đất.

Chỉ mình hắn có thể nhìn thấy bức màn xanh lá dần mở rộng.

Cuối cùng nó bao phủ phạm vi mười mét xung quanh.

“Đúng là phá sản.”

Lâm Tử Lạc cảm thán.

Bây giờ, hắn có thể yên tâm tuyệt đối.

Nếu có người hoặc sinh vật zombies đến gần.

Bức màn của mắt Trinh Sát sẽ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.

Sau đó Lâm Tử Lạc còn tự dặn dò bản thân, kể cả lúc ngủ hắn cũng có thể tỉnh táo ngay lập tức.

Hắn đi vào căn phòng 203.

Lúc trước, khi càn quét nơi này, hắn phát ra ra căn phòng này sạch sẽ nhất, đồ gia dụng cũng tốt nhất.

Đây chắc hẳn là căn phòng VIP của quán trọ này.

Cho nên, lúc ấy Lâm Tử Lạc quyết định, tối nay hắn sẽ ngủ ở đây.

Hắn để những thứ mình mới nhận được lên bàn.

Chương 15: Kỹ Năng

Sau đó hắn vào phòng tắm, định tắm rửa sạch sẽ.

Cái này gọi cái gì?

Tắm rửa thay quần áo trước khi mở bảo vật.

Đời trước, kể cả khi mặt đen mà Lâm Tử Lạc vẫn mở được một đống đồ tốt.

Hắn ôm tâm trạng sung sướng đi tắm rửa.

Sau đó Lâm Tử Lạc mặc một bộ quần áo sạch trong chiếc balo.

Rồi vội vàng ngồi xuống ghế.

Đầu tiên Lâm Tử Lạc đặt sách kỹ năng sang một bên, sau đó hắn nhìn năm món đồ khác.

Tấm thẻ đầu tiên:

“Thịt vịt nướng Bắc Kinh (Đã thái nhỏ).”

Tốt lắm, cơm tối nay lại có thêm một món ăn.

Tấm thẻ thứ hai:

“1L nước khoáng Evian.”

Không tệ, còn có cả nước uống.

Thứ ba thứ tư. . .

Vãi chưởng, hai “Con mắt Trinh Sát” !

Lâm Tử Lạc nghi ngờ bản thân, sao đời trước hắn lại dễ dàng lấy được nhiều thứ đáng giá như vậy nhỉ?

Ta không đồng ý!

Được rồi, không quan trọng, kiếm lời thế cũng được, đồ tốt vĩnh viễn không sợ nhiều.

Cái thứ năm là một chiếc nhẫn lóe ánh sáng xanh. Lâm Tử Lạc nhớ lại, đây là thứ rơi ra từ con zombies cuối cùng.

“Nhẫn Dạ Mạc”: Trang bị cấp đồng, màn đêm là màu sắc ngụy trang tốt nhất.

Thuộc tính: Nhanh nhẹn +1. Nếu trang bị sau khi màn đêm buông xuống, cảm giác tồn tại của ngươi sẽ giảm xuống 30%.

Đây đúng là đồ tốt!

Hai mắt Lâm Tử Lạc tỏa sáng.

Thứ này rất hữu dụng với hành động ngày kia.

Hắn dứt khoát đeo nhẫn Dạ Mạc vào tay.

Sau đó, cũng là một màn rất quan trọng.

“Ngọc Hoàng Đại Đế, Thượng Đế, Như Lai Phật Tổ, Chân Chủ An Lạp, tất cả xin hãy phù hộ ta. Phù hộ cho ta mở được một kỹ năng hữu ích.”

Lâm Tử Lạc nói liên thiên một tràng.

Sách kỹ năng cực kỳ quý giá.

Nếu hỏi Lâm Tử Lạc về tỉ lệ rơi của sách kỹ năng.

Hắn sẽ nói nó cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức không thể tính toán.

Sở dĩ tỷ lệ rơi đồ thấp như vậy, vì đó là thuộc về quy tắc kỹ năng trong trò chơi tận thế.

Đầu tiên, kỹ năng của mỗi người không có giới hạn cao nhất.

Thoạt nhìn, có lẽ sẽ có người cho rằng thiết lập này giống như BUG.

Nhưng sau khi hiểu rõ tỷ lệ rơi đồ của sách kỹ năng, hắn sẽ biết thiết lập này gần như chẳng có bất cứ tác dụng gì.

Tỷ lệ rơi đồ vô cùng thấp.

Kể cả có rơi sách kỹ năng, cũng chưa chắc đã phù hợp với hắn.

Tỷ lệ ít ỏi đến đáng sợ này quyết định, cho dù kỹ năng của mỗi người không có giới hạn cao nhất, thế nhưng hắn cũng khó có được kỹ năng mới.

Trong cả trò chơi tận thế, từ cấp 10 đến cấp 80, sẽ có tổng cộng ba cơ hội nhận được kỹ năng nghề nghiệp ngẫu nhiên.

Mà mỗi lần có thể lấy được từ một đến hai kỹ năng.

Nói cách khác, ít nhất cũng chỉ có thể lấy được ba kỹ năng.

Ngoài cái đó và sách kỹ năng ra, không có bất cứ cách nào có thể nhận được kỹ năng.

Trong ấn tượng của Lâm Tử Lạc.

Mãi cho đến sau này, khi hầu hết người chơi đã lên đến cấp 60 – 70, họ vẫn chỉ có kỹ năng từ nghề nghiệp.

Cực kỳ nghèo nàn và đáng thương.

Còn người được gọi là ” Pháp Thần Kỹ năng”, chính là người có nhiều kỹ năng nhất trên thế giới, hắn có tận 25 kỹ năng!

Lâm Tử Lạc cũng coi như may mắn, trước kia hắn có 10 kỹ năng, đã nhiều hơn 99% người chơi khác rồi.

Cho nên chỉ cần nghĩ cũng biết, sách kỹ năng trước mặt hắn quý giá đến thế nào.

Lâm Tử Lạc xoa tay, sau đó lật quyển sách trông có vẻ cổ xưa.

“Hồi Toàn Trảm Kích: Kỹ năng hệ chiến sĩ. Ném vũ khí đang cầm, tạo thành 120% sát thương thuộc tính. Sau khi ném trúng kẻ địch hoặc bay quá xa, sẽ tự động bay về. Khoảng cách lúc ném ra bằng khoảng cách khi quay về. Nếu khi bay về ném trúng kẻ địch đã định, sẽ gây thêm 80% sát thương thuộc tính (Nếu bị thứ gì đó xuất hiện bất chợt chặn đường, sẽ không thể bay về).”

Hay quá!

Lâm Tử Lạc không kiềm chế nổi niềm vui trong lòng.

Kỹ năng hệ chiến sĩ, đây là một kỹ năng có cả đánh xa, quăng vũ khí, tự động quay về, còn có thể gây sát thương.

Kỹ năng nhiều đặc tính như vậy chắc chắn vô cùng hiếm có!

Tuy nhiên có vẻ cooldown của kỹ năng này rất lâu, đợi khi tinh thần lực của hắn cao hơn mới có thể rút ngắn thời gian cooldown.

Chuyến này hời lớn rồi!

“Hệ thống, kiểm tra kỹ năng Hồi Toàn Trảm Kích”

“Người chơi “Nhai Tí” có muốn học kỹ năng “Hồi Toàn Trảm Kích” hay không?”

“Học, học, học.” Lâm Tử Lạc vội vàng nói.

“Chúc mừng người chơi “Nhai Tí” đã học thành công Hồi Toàn Trảm Kích.”

Lâm Tử Lạc hơi ngứa tay.

Nhưng cuối cùng vì căn phòng nhà quá nhỏ hẹp, nên hắn thật sự không thể sử dụng kỹ năng.

Lâm Tử Lạc đành phải kiềm chế tâm trạng, cất những bảo bối mới lấy được vào trong không gian trữ vật.

Hắn rất hài lòng với thu hoạch hôm nay của mình.

Không chỉ lên cấp 3.

Mà hắn còn nhận được ba trang bị cấp đồng, ‘Dây chuyền Minh Tưởng’, ‘Nhẫn Dạ Mạc’ và ‘Đao Đường Hoành’.

Còn lấy được kỹ năng ‘Hồi Toàn Trảm Kích’ cực kỹ mạnh mẽ.

Trong không gian trữ vật có một đống đạo cụ.

Nếu lúc trước, có khi nửa tháng cũng chưa chắc hắn đã lấy được những thứ này.

Dĩ nhiên quan trọng nhất, cuối cùng người phụ nữ Diêu Tịnh Hàm kia cũng chết rồi!

Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lạc hài lòng rút một tấm thẻ vật tư, sau đó kích hoạt.

Chương 16: Hiệu Quả Rõ Rệt

Thịt vịt quay Bắc Kinh, hai cái bánh bao thơm phức, một miếng bít tết thăn bò chín bảy phần, còn có cả một bình rượu Phi Thiên Mao Đài.

Sau trận chiến lúc trưa, giờ Lâm Tử Lạc đã đói đến mức ngực dán vào lưng.

Nhìn đống đồ ăn ngon trước mắt, hắn không khách sáo, lập tức nhét đầy miệng.

Thịt vịt quay Bắc Kinh ăn kèm với bánh tráng và nước chấm, bên cạnh miếng bít tết thăn bò còn có cả mỳ ý và trứng ốp la.

Lâm Tử Lạc nhét từng miếng vào trong miệng.

Đúng là quá hạnh phúc.

Không thể không nói, thức ăn trong thẻ vật tư của trò chơi tận thế, đặc biệt là thức ăn chín như vịt quay Bắc Kinh và bít tết.

Mùi vị có thể sánh ngang với đầu bếp chính trong khách sạn 5 sao.

Thời gian tươi đẹp luôn ngắn ngủi.

Chỉ một lát sau, thức ăn trên bàn đều đã bị Lâm Tử Lạc quét sạch sành sanh.

Hắn sờ bụng.

Thoải mái.

Hắn vứt dao, đũa trên bàn sang một bên.

Lâm Tử Lạc dọn dẹp bàn sạch sẽ.

Sau đó hắn định làm một việc vô cùng quan trọng.

Đó là lập kế hoạch cho tương lai của mình.

Hắn lấy vở và bút tầng dưới, sau đó bắt đầu múa bút thành văn.

Đầu tiên phải quyết định phương hướng nghề nghiệp của hắn.

Nghề nghiệp của người chơi trong trò chơi tận thế được phân chia rất đơn giản.

Chỉ có hai loại là chiến sĩ và pháp sư.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Đến cấp 10, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nghề nghiệp, mỗi người có thể chọn một trong hai nghề nghiệp này.

Tuy nhiên, dù nghề nghiệp được phân chia như vậy, thế nhưng thật ra quyền quyết định nằm hoàn toàn trong tay người chơi.

Ngươi hoàn toàn có thể tự quyết định xem mình muốn có cách chiến đấu và nghề nghiệp thế nào.

Nếu trở thành chiến sĩ, mỗi khi thăng một cấp, chỉ số sức mạnh và thể chất cố định cũng sẽ tăng một điểm. Hai điểm thuộc tính tự do còn lại, có thể tùy chọn theo ý muốn.

Ví dụ nếu ngươi muốn đi con đường Tank kháng sát thương, vậy có thể tăng điểm thể chất.

Đi con đường chiến sĩ sức mạnh, vậy có thể tăng điểm sức mạnh.

Đi con đường thích khách, cũng có thể cân nhắc thêm điểm nhanh nhẹn.

Còn xạ thủ, à, con đường này không cần phải tăng điểm.

Chỉ có một vấn đề, ngươi có thể bắn trúng hay không?

Nếu chọn chiến sĩ, không phải hai thuộc tính nhanh nhẹn và tinh thần sẽ không bao giờ thay đổi.

Mà mức độ thay đổi sẽ rất nhỏ, thế nhưng tóm lại đều sẽ thay đổi dựa theo sức mạnh của ngươi.

Nếu trở thành pháp sư, thì mỗi lần thăng cấp, chỉ số tinh thần và nhanh nhẹn cố định cũng sẽ tăng một điểm. Hai điểm thuộc tính tự do còn lại, có thể tùy chọn theo ý muốn.

Tuy nhiên bình thường, người chọn nghề pháp sư đều sẽ tăng điểm tinh thần.

Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể tăng điểm thể chất hoặc sức mạnh, làm một pháp sư cận chiến…

Hay lắm, rất dũng cảm!

Vậy nên có thể nhận ra, 5 điểm thuộc tính tự do Lâm Tử Lạc đang có, quý giá như thế nào.

Phải biết rằng, chỉ sau khi chuyển chức thành công, mới có thêm điểm thuộc tính. Thêm những điểm này vào thuộc tính có thể mang lại hiệu quả rõ rệt!

Điều này khiến Lâm Tử Lạc phải rất cẩn thận.

Ban nãy mới nói hai phương hướng nghề nghiệp vô cùng phổ biến.

Có 99% người chơi trên thế giới sẽ đi theo hai con đường này.

1% còn lại thì đi theo con đường nghề nghiệp ẩn.

Như vậy có thể thấy, có rất nhiều người đã lựa chọn nghề nghiệp ẩn.

Nhưng giữa các nghề nghiệp ẩn cũng chênh lệch rất lớn.

Phương hướng Lâm Tử Lạc chọn dĩ nhiên là nghề nghiệp ẩn cấp cao nhất.

Hắn viết hai chữ đầu tiên vào trong cuốn vở, “Huyễn ảnh”.

Đây cũng là nghề nghiệp ẩn kiếp trước của hắn.

Phải dùng gương mặt chi chít vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa bỏ và mấy lần bấp bênh bên bờ vực sinh tử, mới có thể đổi lấy nghề nghiệp ẩn này.

Huyễn ảnh cũng là nghề nghiệp thích khách đầu tiên trong Truyền Kỳ đỉnh phong.

Cực kỳ nhanh nhẹn, sát thương đơn mục tiêu bùng nổ.

Đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất, khiến Lâm Tử Lạc có thể né tránh sự truy sát của Lý gia trong 10 năm.

Dù trước đó đã tiến hành chuyển chức hai lần, thế nhưng mỗi lần thăng cấp, chỉ số nhanh nhẹn và sức mạnh đều tăng hai điểm, còn có thêm ba điểm thuộc tính tự do.

Khác một trời một vực với nghề nghiệp thông thường.

Lâm Tử Lạc hiểu rõ cách và quá trình nhận được nghề nghiệp huyễn ảnh.

Với hắn, đây chắc chắn là nghề nghiệp ẩn dễ lấy nhất.

Lâm Tử Lạc suy nghĩ, rồi lại viết ” Thánh Kỵ Quang Minh”, “Pháp sư Vong Linh”, “Tu La”, “Titan”, ” Kẻ thu hoạch sinh mạng” xuống giấy.

Tất cả những nghề nghiệp ẩn cực kỳ quý giá đều được Lâm Tử Lạc viết xuống vở.

Hắn vẫn hiển khá rõ, quá trình nhận được những nghề nghiệp này.

Vì tương lai, tất cả những người có nghề nghiệp này, đều trở thành Chiến Thần, hoặc người có cấp pháp thần.

Trong giai đoạn hậu tận thế, để yên lòng dân, cũng để chức minh sức mạnh của thế lực.

Các thế lực sẽ cử Chiến Thần hoặc Pháp Thần dưới trướng, miêu tả khái quát kinh nghiệm và chiến tích của mình.

Sau đó cho báo trí tuyên truyền, để người dân ngưỡng mộ, học tập.

Trái lại Lâm Tử Lạc không có kinh nghiệm trong chuyện này.

Dù sao mới ngày đầu tiên trở thành Chiến Thần, hắn đã chết.

Sau khi ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn chọn “Huyễn ảnh” .

Chương 17: 12 Giờ

Không có nguyên nhân gì khác, chẳng qua đây là nghề nghiệp hắn quen thuộc nhất.

Cho nên xác suất thành công cũng cao nhất.

Còn những nghề nghiệp khác, chỉ có trời mới biết, khi miêu tả đám Pháp Thần kia có thêm mắm thêm muối, cắt bớt đoạn nào hay không.

Nên biết rằng, mỗi nhiệm vụ để nhận được nghề nghiệp ẩn đều cực kỳ nguy hiểm.

Nếu để sót chỗ nào, rồi bất cẩn thì rất dễ bỏ mạng.

Với tính tình cẩn thận của Lâm Tử Lạc, chẳng bằng chọn con đường chắc chắn, nhận nghề nghiệp mà hắn hiểu rõ nhất.

Nghĩ tới đây, hắn không hề do dự.

Lập tức phân chia điểm thuộc tính tự do, ba điểm cho sức mạnh, hai điểm cho nhanh nhẹn.

Thuộc tính cơ sở: Sức mạnh: 16, Tinh thần: 17, Thể chất: 11, Nhanh nhẹn: 17

Sau khi một dòng nước ấm chảy vào cơ thể.

Sức mạnh của Lâm Tử Lạc lại lớn hơn rất nhiều.

Hắn đã quyết định xong phương hướng nghề nghiệp, không còn chuyện gì khác.

Lâm Tử Lạc bắt đầu chăm chú ghi chép vào vở.

“Để ta suy nghĩ một chút, gặp Quang Minh Thánh Kỵ ở đâu ấy nhỉ? À, ở…”

“Đúng rồi, còn đạo cụ cấp kim cương kia nằm ở…”

“Ngoài ra, tuyệt đối không được quên loài cây này. Sau này nó sẽ hữu dụng…”

“Hầy, ta đã nói phải nhớ cho kỹ. Ngươi xem, giờ ta không nhớ vị trí cụ thể của thanh kiếm kia…”

Vì có cái gọi là viết bừa vẫn hơn nhớ lâu.

Lâm Tử Lạc cầm bút viết liền tù tì.

Cuốn vở bị lật hết tờ này sang tờ khác.

Hắn muốn viết lại tất cả những đạo cụ quan trọng, trang bị và các chuyện quan trọng mà hắn nhớ vào trong cuốn vở.

Trời tối dần.

Thời gian đã đến 12 giờ.

Lâm Tử Lạc buông bút, thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đã viết hết những thứ mình nhớ vào trong cuốn vở này.

Còn những thứ khác, nếu sau này nhớ ra thì bổ sung sau.

Hắn cất cuốn vở vào không gian trữ vật.

Lâm Tử Lạc đứng dậy, tắt đèn, không thèm cởi quần áo đã nằm xuống giường.

Mặc quần áo ngủ là một trong những điều bắt buộc ở tận thế.

Hắn nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

Từ mười năm trước, đến giờ hắn mới được ngủ thoải mái một lần.

Bên ngoài có Mắt Trinh Sát bảo vệ.

Trong lòng không còn bị Diêu Tịnh Hàm chèn ép.

Không có những truy binh chẳng thể cắt đuôi.

Thần kinh không hề căng thẳng.

Cũng chẳng hoang mang về tương lai.

“Đáng chết! Đáng chết! Con đĩ kia, con đĩ kia chết ở đâu rồi!”

Trong một phòng khách nguy nga tráng lệ.

Một người đàn ông đang tức giận gào thét.

Hắn cầm bình hoa bên cạnh, ném vào lưng một bảo tiêu mặc vest.

Quản gia tóc bạc trắng đứng bên cạnh lên tiếng:

“Thiếu gia, xin ngài nói nhỏ thôi, rất có thể sẽ thu hút zombies ngoài trang viên.”

Nam tử nhớ lại, trước đó cả trang viên đã biến thành zombies.

Hầu hết người hầu, bảo tiêu đều đã biến thành zombies.

Cả tòa trang viên có gần bốn nghìn người sinh sống, giờ chỉ còn chưa đến bốn trăm người.

Lúc này hắn mới miễn cưỡng ngậm miệng.

“Tỉnh táo, sao mà ta có thể tỉnh táo nổi? Vất vả lắm ta mới nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ như vậy dựa theo nội dung cốt truyện. Cuối cùng tất cả đều bị phá hủy trong tay con đĩ Diêu Tịnh Hàm.”

“Sao chiều nay cô ta không đến? Sao lại không báo tin lại cho ta? Hại ta chưa chuẩn bị tài liệu đầy đủ, chẳng kịp gửi cho tên phế vật Lâm Tử Lạc.”

“Nếu Lâm Tử Lạc nhận được tin này, hắn sẽ tỏ ra tuyệt vọng như thế nào? Ha ha ha ha, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến ta vô cùng kích động.”

“Ngươi nói xem, nếu làm hắn tức chết, chẳng phải đã tiễn hắn xuống gặp người cha buồn nôn của hắn rồi hay sao?”

“Nhưng chỉ vì con đĩ kia và cả trò chơi tận thế đáng chết, hại ta chưa kịp truyền tin ra ngoài.”

“Đáng chết, đáng chết, tất cả đều đáng chết!”

Người đàn ông kích động nói, càng lúc giọng nói của hắn càng to.

Quản gia tóc bạc trắng đành phải lên tiếng nói: “Tiểu thiếu gia, xin hãy nhỏ giọng chút. Hộ vệ của chúng ta đã bị thương nặng, nếu có zombies lao đến, chưa chắc đã giữ được tính mạng của ngươi.”

Nói xong, quản gia tóc bạc thầm thở dài.

Trước đó lão gia đã cố ý bồi dưỡng, nên tiểu thiếu gia mới có suy nghĩ như vậy.

Tuy nhiên trong một gia tộc, chỉ khi có người thừa kế tài giỏi mới có thể tránh được cảnh anh em tương tàn.

Nhưng điều đó chỉ đúng khi gia tộc có đủ quyền lực để thống trị.

Giờ tận thế ập đến, rất có thể tính cách này của tiểu thiếu gia sẽ gặp bất lợi lớn.

Có lẽ vì kính sợ quản gia tóc bạc, hoặc quý tính mạng của mình.

Nên Lý Hạo Bác lại ngậm miệng.

Nhưng lửa giận thì không dễ dập tắt như vậy.

Lý Hạo Bác nhanh chóng bước đến trước mặt một bảo tiêu, nói:

“Vợ ngươi là ai?”

Bảo tiêu liếc nhìn Lý Hạo Bác, không nói gì.

Lý Hạo Bác nhíu mày.

“Ta đang hỏi ngươi đấy, có phải người kia hay không?”

Lý Hạo Bác chỉ vào một người phụ nữ đứng trong phòng khách, nói.

Nhìn về hướng Lý Hạo Bác đang chỉ.

Hắn có thể nhìn thấy mười người phụ nữ đang quỳ, không dám ngẩng đầu.

“Vâng!”

Bảo tiêu nghiến răng nghiến lợi nói.

Lý Hạo Bác mỉm cười.

Trong phòng khách lại vang lên âm thanh chói tai.

Chương 18: Người Áo Đen

“Ha ha ha ha, ta chọn cô ta. Tối nay ta muốn chơi cô ta. Ha ha ha ha, ngươi có hài lòng không?”

Lý Hạo Bác cười to.

Nghe thấy người phụ nữ của mình sắp bị làm nhục, cuối cùng bảo tiêu cũng không nhịn được nữa.

Nhìn Lý Hạo Bác trước mặt, bảo tiêu gào lên giận dữ rồi lao đến.

Nắm đấm nhắm thẳng vào Lý Hạo Bác.

Lý Hạo Bác đứng đó, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.

“Phập.”

Một nhát đao lướt qua.

Một người áo đen xuất hiện sau lưng bảo tiêu, cầm một thanh đao vừa mới nhuốm máu.

Đây là một trong số các tử sĩ mà Lý gia bồi dưỡng trong bóng tối, từ khi chào đời hắn đã uống một loại thuốc kỳ lạ.

Ngoài kỹ thuật giết người, hắn chỉ nghe lệnh Lý gia, cho dù có khiến hắn phải chết.

Đầu bảo tiêu rơi xuống đất.

Máu tươi bắn tung tóe lên người Lý Hạo Bác.

“Ta nhớ cha mẹ hắn là nhân viên nhổ cỏ trong trang viên. Nếu chưa biến thành zombies thì giết nốt đi.”

Quản gia tóc bạc đứng đó ra lệnh.

Mấy tử sĩ áo đen xuất hiện đằng sau hắn.

“Hiểu.”

Tử sĩ khẽ gật đầu.

Lý Hạo Bác không thèm quan tâm, hắn cầm đầu của bảo tiêu đến chỗ người phụ nữ.

Lý Hạo Bác móc hai con mắt trên cái đầu của bảo tiêu.

“Nhìn cho thật kỹ, đồ bỏ đi.” Lý Hạo Bác nhổ một cục đờm.

Người áo đen bước lên giúp đỡ Lý Hạo Bác.

Tuy nhiên chẳng được bao lâu, hắn lại ngồi trên ghế sô pha lẩm bẩm:

“Đáng tiếc, ta và con đĩ Diêu Tịnh Hàm không thể đùa chết tên phế vật Lâm Tử Lạc.”

“Nếu không…Sao ta có thể tìm hắn báo thù?”

“Mẹ kiếp, càng nghĩ càng giận.”

Lý Hạo Bác nhổ một cục đờm xuống đất.

Lý Hạo Bác chạy đến cạnh quản gia tóc bạc, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Bác Triệu, ta mặc kệ, ta càng nghĩ càng giận. Mấy ngày trước, chẳng phải cha ta nói, đoàn lính đánh thuê Liệp Sát đến tìm ta à? Để họ đi tìm hai người kia đi!”

“Ta muốn tìm thấy Diêu Tịnh Hàm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

“Còn cả tên phế vật Lâm Tử Lạc, nhất định ta phải khiến tinh thần hắn sụp đổ!”

“Ta hiểu, có thể đoàn lính đánh thuê Liệp Sát là tử sĩ được bồi dưỡng từ nhỏ cho thiếu gia. Họ sẽ hoàn thành mong muốn của thiếu gia.”

Quản gia tóc bạc hơi gật đầu.

“Hahahaha…”

Vừa nghĩ đến cảnh đó, Lý Hạo Bác vô cùng hưng phấn.

“Chúc mừng người chơi ‘Nhai Tí’ đã giết chết tang thi, nhận được một vài điểm kinh nghiệm, một đồng vàng.”

“Chúc mừng người chơi tăng lên cấp 4, nhận được 1 điểm thuộc tính tự do.”

“Người chơi ‘Nhai Tí’ cần thêm 40 điểm kinh nghiệm nữa để lên cấp 5.”

Thanh đao loé lên ánh sáng xanh xoay tròn trên không trung rồi không ngừng tiến về phía trước.

Cách đó không xa là một con tang thi vẫn chẳng hay biết mình sắp gặp phải nguy hiểm, vẫn không ngừng chạy về phía trước, nơi có một người sống đang mải miết trốn tránh.

Ánh đao xẹt qua.

Đầu con tang thi còn đang há to cái mồm đầy máu tanh lăn lóc trên mặt đất.

Đồng thời, trên người nó cũng rơi ra một vật phẩm toả ánh sáng xanh.

Đó chẳng phải điều quan trọng.

Điều quan trọng là…Thanh đao được ném xoay tròn trên không trung kia khi bay tới điểm xa nhất không những không ngừng lại mà còn rẽ ngoặt một đường phi logic, bay trở về hướng Lâm Tử Lạc.

Một con tang thi khác đang nhào tới chỗ hắn nào có ngờ được mình sẽ bị giết bởi một chiêu ‘hồi mã đao’ (giống như hồi mã thương, ý chỉ vũ khí sau khi được đâm ra ngoài còn quay ngược trở về tay chủ) như vậy.

Nó trực tiếp bị thanh đao bay tới từ phía sau cắt đứt cổ mà chết.

“Chúc mừng người chơi ‘Nhai Tí’ đã giết chết tang thi, nhận được một vài điểm kinh nghiệm, một đồng vàng.”

Nhìn dòng chữ “Tử vong” hiện lên trên đầu tang thi, Lâm Tử Lạc hài lòng thu thanh đường đao lại.

“Chiêu ‘hồi mã đao’ này dùng thật tốt.”

Hắn cảm thán một câu.

Điều đáng tiếc duy nhất là hiện tại tinh thần lực của hắn vẫn còn quá yếu, khiến cho thời gian CD của chiêu ‘hồi mã đao’ này vẫn còn khá dài.

Hiện tại đã là 12h30p trưa.

Sáng sớm nay 6h hắn đã rời giường, 6h30 ra ngoài cổng khách sạn. Nói cách khác là hắn đã ở ngoài đánh tang thi gần sáu tiếng đồng hồ rồi.

Tuy rằng hắn toàn chọn những con đường hẻo lánh mà đi nên tang thi ít vô cùng, nhưng thu hoạch vẫn khá khẩm ra phết.

Sau khi giết gần ba mươi con tang thi, Lâm Tử Lạc đã thành công tăng tới cấp 4.

Hơn nữa, với tỉ lệ rớt đồ là 100%, chúng rớt ra gần 30 món vật phẩm, trong đó đa số là vật tư như: ‘Một cái áo sơ mi nam sạch sẽ’, ‘Một phần cơm gà cung bảo’, ‘Một cái đồng hồ cơ tinh xảo’,…

Tóm lại, Lâm Tử Lạc cẩn thận cất hết vào túi đồ không sót một món nào.

Hắn hiểu rằng ba ngày này bản thân sẽ có đầy đủ thức ăn rồi.

Cái đồng hồ thì được hắn đeo ngay lên cổ tay. Dẫu sao trong trò chơi tận thế này việc biết giờ giấc là điều thiết yếu.

Bản thân hắn mỗi lần xem giờ đều phải mở di động lên thì sẽ rất phiền. Chưa kể đến việc chỉ một thời gian nữa thôi, vì không có người làm việc nên hệ thống điện lực sẽ ngừng hoạt động. Đến lúc đó ngay cả việc sạc pin cũng chẳng thể nào làm được.

Còn các vật phẩm khác, hắn nhặt được một con mắt điều tra (Điều tra chi nhãn) cùng một cái ‘Mặt nạ ẩn nấp’.

‘Mặt nạ ẩn nấp’: Vật phẩm cấp Thanh Đồng, sau khi đeo lên có thể che ID, cấp bậc cùng bảng thuộc tính cơ bản trong vòng 30 phút. Mỗi ngày có thể sử dụng hai lần.

Chương 19: Cường Hóa Thành Công

Ồ, nói sao ta, đây quả là một cái mặt nạ không hề tầm thường đâu. Lâm Tử Lạc trực tiếp đeo luôn lên mặt.

Xong, hắn tiến lên nhặt hai vật phẩm rơi ra khi giết hai con tang thi vừa nãy.

‘Một phần cơm thịt chân giò hun khói thái nhỏ’.

Hắn tuỳ tay đem thẻ cơm này vứt vào túi đồ rồi quay sang quan sát quyển trục lấp lánh ánh sáng xanh bên cạnh.

‘Quyển trục cường hoá trang bị’: Vật phẩm cấp Thanh Đồng, có thể cường hoá trang bị cấp Thanh Đồng. Trang bị được cường hoá sẽ được tăng thuộc tính. Lần đầu cường hoá chắc chắn sẽ thành công. Các lần cường hoá sau có xác suất sẽ thành công nhất định, cường hoá bậc càng cao thì xác suất thành công càng thấp.

Lâm Tử Lạc mỉm cười khi thấy cuối cùng cũng rơi ra vật phẩm hữu dụng!

Hắn không chút do dự dùng ‘Quyển trục cường hoá trang bị” ra cường hoá đường đao.

“Cường hoá thành công. Chúc mừng người chơi ‘Nhai Tí’ nhận được ‘Đường đao +1’. (+1 là số bậc cường hoá, kiểu như cường hoá vũ khí +12)”

“Đường đao +1:Vũ khí cấp Thanh Đồng, được tạo hình theo hình dáng thanh đao dài của Trung Quốc, dài khoảng 70cm, có tính bền và đặc tính phá giáp. Sau khi cường hoá, thuộc tính của đao càng tăng mạnh.”

“Thuộc tính: lực lượng +2, phá giáp 15%, khi đánh liên kích được tăng 10% sát thương, vết thương có thể từ từ hồi phục sau khi thoát chiến đấu.”

Lúc này, thanh đường đao trong tay Lâm Tử Lạc càng thêm sắc bén. Nó phản xạ lại ảnh mặt trời, toả ra hào quang chói mắt.

Lại dùng những điểm thuộc tính nhận được khi tăng lên cấp 4 phân phối tăng chỉ số lực lượng, bấy giờ, thuộc tính của Lâm Tử Lạc khi tận thế xuất hiện đã đạt chuẩn một người bộ đội đặc chủng rồi.

“Thuộc tính cơ bản:

Lực lượng: 18

Tinh thần: 17

Thể chất: 11

Nhanh nhẹn: 17.”

Đang lúc cảm thụ lực lượng mạnh mẽ dâng trào trong cơ thể, bụng Lâm Tử Lạc đột nhiên phát ra tiếng kêu.

“Cũng tạm ổn rồi. Nghỉ ngơi một lát, buổi chiều lại tiếp tục cố gắng sau. Trong hôm nay tăng lên cấp 5 thì sáng ngày mai có thể đi khiêu chiến nơi đó mà không cần đánh phó bản nữa.”

Hẳn nói.

Hiện tại, Lâm Tử Lạc muốn rời khỏi khách sạn nhỏ này để đến Lý thị sơn trang.

Vốn hắn còn tính đi tìm truyền tống trận vào phó bản – nơi quan trọng để thu hoạch điểm kinh nghiệm, vật tư cùng trang bị đạo cụ. Dẫu sao bên ngoài có nhiều tang thi tới đâu đi chăng nữa, giết rồi lại giết, cuối cùng cũng chẳng còn được bao nhiêu. Người chơi cần tìm được truyền tống trận nằm rải rác trong thành phố, tiến vào phòng chờ phó bản, sau đó lựa chọn phó bản mình muốn vào.

Đương nhiên cũng có một số phó bản đặc biệt tồn tại độc lập, không xuất hiện trong phòng chờ. Những phó bản này được gọi là phó bản ẩn, rơi ra phần thưởng cũng nhiều hơn đáng kể.

Chẳng qua hiện tại Lâm Tử Lạc đã tăng cấp đủ nhanh rồi, không cần lãng phí thời gian chờ đợi như vậy nữa.

Lúc này, mới hơn một giờ chiều, hắn đã đi được một phần ba chặng đường, vừa hay tới một con đường nhỏ vắng lặng.

Trên đường, trừ hai con tang thi Lâm Tử Lạc vừa giết khi nãy ra cũng chẳng thấy nổi một bóng người sống nào.

Hai bên đường đều là những căn nhà trệt nho nhỏ.

Lộ trình này đã được hắn chọn lựa thật cẩn thận, cố ý tránh những nơi đông người. Dù sao sau mấy ngày tận thế xuất hiện cũng chẳng còn mấy ai dám một mình đánh tang thi giữa đường nữa.

Hắn chọn bừa một gian nhà trệt, chém một nhát để mở cửa phòng rồi đi vào trong nhà. Bên trong vô cùng bừa bộn, đồ vật rơi vãi tứ tung, nhìn qua là biết trong trước đó có một người biến thành tang thi, những người còn lại trong nhà đều né trái tránh phải nên mới tạo thành hiện trường như vậy.

Lâm Tử Lạc cũng không mất cảnh giác. Vết máu trên đất cùng mùi hương kì lạ trong nhà này đã nói cho hắn một điều: Trong nhà vẫn còn tang thi.

Hắn giơ lên thanh đường đao trong tay, đi qua căn phòng khách lộn xộn, bẩn thỉu, đi tới hành lang dẫn vào phòng ngủ.

“Gào.”

Chợt, tiếng gầm rú vang lên trong căn phòng bên phải Lâm Tử Lạc. Hai bàn tay với móng vuốt sắc nhọn đâm thủng cửa phòng làm bằng gỗ hòng bắt được hắn.

Lâm Tử Lạc vốn đã cảnh giác, lại nhờ vào chỉ số nhanh nhẹn 17 điểm của mình mà tránh đi trong nháy mắt.

Đường đao trong tay cũng chém xuống ngay lập tức khiến đôi tay kia đứt lìa.

Cách một cánh cửa gỗ, tang thi điên cuồng va chạm. Dường như không thể chịu đựng được lực va đập ấy, cánh cửa vang lên từng tiếng nặng nề.

Lâm Tử Lạc chưa có ý định mở cửa mà dùng đao đâm xuyên qua tấm ván. Thân đao tiếp tục đâm sâu vào trong, xuyên thủng ngực con tang thi phía sau cửa.

Hiển nhiên, ngực không phải yếu điểm của tang thi. Nó tiếp tục nổi điên đập mạnh về phía cửa. Hai tay bị chém đứt quơ quào loạn xạ trên không trung.

Chương 20: Khó Xử

Lâm Tử Lạc đá một phát vào trên cửa, thế là khung cửa vốn đã sắp hỏng nay lập tức bị đạp văng ra, bay thẳng về phía phòng ngủ rồi rơi uỵch một cái xuống đất.

Con tang thi sau cửa cũng bị đạp ngã dưới tấm ván đã báo hỏng ấy. Nhờ vậy mà Lâm Tử Lạc có thể thoải mái lại gần chặt đứt đầu tang thi.

“OK, đã giải quyết xong.”

Hắn bình tĩnh lại rồi quay về phòng khách.

Đặt mông ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn, Lâm Tử Lạc lấy ra một chồng thẻ dầy cộp.

“Haiz, nhiều đồ ăn quá, chẳng biết chọn cái nào bây giờ.”

Hắn ‘bất đắc dĩ’ nói.

Lời nói này nếu được những người đang bán mạng ở bên ngoài để kiếm ăn nghe được, chắc hẳn họ sẽ tức hộc máu mất.

Chẳng bao lâu, Lâm Tử Lạc đã nghĩ ra cách giải quyết rồi. Đó là…bốc đại.

Tuỳ ý bốc ra bốn cái thẻ, kích hoạt chúng, trong nháy mắt, bàn ăn trước mặt Lâm Tử Lạc hiện lên đầy những món ngon nóng hôi hổi, hương thơm toả ra ngào ngạt thơm nức mũi. Hắn cũng nhanh chóng cầm đĩa cơm rang lạp xưởng lên ăn.

Cơm no rượu say, Lâm Tử Lạc nằm trên sofa mở điện thoại xem kĩ bản đồ đã lưu lại trước đó.

“Hiện tại ta đang ở đường Bình Sơn, buổi chiều đi thẳng hướng đông là có thể tới địa phương kia rồi.”

“Giờ ta chỉ thiếu vài điểm kinh nghiệm nữa là lên được cấp 5. Cứ vừa đi vừa giết tang thi trên đường chắc hẳn có thể tăng cấp rồi.”

Ngồi nghỉ một chút xong, Lâm Tử Lạc cất điện thoại đi rồi đứng dậy khỏi sofa. Hắn vừa ngân nga một bài hát không biết tên vừa đi ra khỏi căn nhà.

Thật thú vị làm sao, hắn vừa đi đến cửa đã lập tức dừng bước, ca khúc đang hát dở cũng ngừng hẳn.

“Một, hai, ba.”

Thính giác nhanh nhạy cho hắn biết bên ngoài cửa có ba tiếng hít thở không cùng tần suất. Đây là dấu hiệu cho thấy ngoài kia có ba người đang mai phục chờ hắn.

“Đã ra chưa?”

Kỉ Dao hồi hộp hỏi.

“Chưa. Rõ ràng mới nãy còn nghe được tiếng bước chân mà.”

Kỉ Khai Tế tay cầm dao phay nhưng trên trán lại không ngừng đổ mồ hôi.

“Nghe ta nói này, mùi đồ ăn khi nãy các ngươi cũng ngửi thấy rồi đấy. Trên người tên kia chắc chắn có thẻ đồ ăn.”

Cố Cao Kiệt cầm rìu chữa cháy trên tay, sắc mặt u ám nói.

Tối hôm qua hắn đã tận mắt thấy người trong nhà kia dùng thẻ biến ra đồ ăn ngon.

“Nhưng mà…chúng ta cướp đồ như vậy là không tốt lắm đâu.”

Kỉ Dao khó xử nói.

“Có gì mà tốt với chẳng không tốt? Chờ hắn đi ra thì đâm hắn một nhát, sau đó uy hiếp hắn, bắt hắn giao ra tất cả thẻ đồng ăn là được.”

Cố Cao Kiệt trừng mắt liếc Kỉ Dao một cái.

“Đúng vậy. Em gái à, chúng ta là những người có lí mà. Hắn phá hỏng cửa nhà chúng ta, chúng ta lấy thẻ đồ ăn của hắn thì có gì là sai cơ chứ.”

Kỉ Khai Tế nghe Cố Cao Kiệt nói xong liền cảm thấy mình làm đúng lắm nên mới an ủi Kỉ Dao.

Kỉ Dao vừa nhớ lại mùi hương thơm nức nàng ngửi được lúc trước, lại nhớ tới cái bụng đói cồn cào của nàng liền gật gật đầu.

Biết làm sao giờ, ai kêu ngươi không có đồ ăn đâu.

Từ giữa trưa hôm qua đến nay họ nào đã được ăn gì. Dù sao sau khi tận thế tới, cha cũng biến thành tang thi rồi. Bản thân nàng cùng anh trai vì quá sợ hãi nên đã bỏ chạy khỏi nhà, chẳng kịp đem theo bất kì món đồ gì cả.

Muốn đi xin đồ ăn của người khác cũng chẳng được, bởi bây giờ ai cũng biết đồ ăn là thứ quan trọng, chẳng có ai chịu giúp đỡ họ cả.

Họ vất vả lắm mới quyết định đi tìm đồ ăn, sao có thể quay về với hai bàn tay trắng cho được.

Kỉ Dao mở miệng nói:

“Đi, đợi hắn ra, chúng ta cướp sạch hắn.”

Cố Cao Kiệt vừa lòng vô cùng. Hắn biết bản thân đã khuyên được hai anh em Kỉ gia rồi.

Có lần đầu tiên, ắt sẽ có lần thứ hai thôi. Đến lúc đó, bọn họ chính là tay sai của hắn, sẽ làm binh sĩ đứng ở tuyến đầu nghe hắn chỉ huy.

“Các ngươi nhớ kĩ, đến lúc đó tuyệt đối đừng nương tay, trực tiếp chặt chân hắn. Nếu hắn còn cứng miệng thì…”

Lời còn chưa dứt, cửa sổ bên trái Cố Cao Kiệt đột nhiên vỡ toang.

Một thanh đao dài vươn ra khỏi cửa sổ, bổ một nhát vào gáy hắn.

Cố Cao Kiệt còn chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã ngã nhào xuống, đập đầu lên mặt đất.

Chỗ gáy cũng phun máu tung toé. Máu đỏ đặc sệt bắt thẳng lên mặt Kỉ Dao – người đang chuẩn bị mở miệng hùa theo Cố Cao Kiệt.

Đột nhiên trong thấy hình ảnh máu tanh như thế, Kỉ Dao sửng sốt cách xa Cố Cao Kiệt. Cả người nàng cẳng thẳng, theo bản năng há miệng thật to phát ra tiếng gào thét chói tai.

“Ta còn đang tính tiết kiệm chút sức lực đấy nên không thể để mặc ngươi hấp dẫn đám tang thi kia tụ lại đây như vậy được rồi.”

Lâm Tử Lạc bất đắc dĩ nói.

Tiếp theo, hắn đem cả cánh tay phải vươn ra ngoài cửa sổ.

Hắn sử dụng sức mạnh tinh thần bao bọc trên đường đao để kích hoạt ‘hồi mã đao’.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé bạn :)☣ Bạn vui lòng f5 hoặc load lại bộ truyện để cập nhật link audio mới nhất nhé :)☣ Mình vừa fix 50 bộ truyện do quá tải dẫn đến nghẽn tắc...!☣ Các bạn yên tâm sẽ khắc phục nhanh thôi :)☣ Mọi người f5 load lại trang nhé :)☣ À mình check cdbc t169 vs nghịch thiên tà thần vẫn nghe audio nhé ( bạn f5 lại nhé hoặc tải lại trang nhé )☣ Rất Mong mọi người thông cảm ^^
https://audiosite.net
Rất Mong mọi người thông cảm...!☣Mình Đã fix lại nhé, mình sẽ mở thêm sv bên HK để tránh trường hợp lỗi không mong muốn.☣SV US audio đang quá tải hiện tại đang bảo trì nâng cấp nhé..!☣Hội của mình sẽ cố gắng trong 3 ngày tới up lên 3 sever US + SGD + Hk☣Rất Mong mọi người đăng ký thành viên để cải thiện chất lượng audo, và lựa chọn sever nào cảm thấy nhanh nhé ^^!☣Các bạn đổi sever ở cuối danh sách phát audio ( nếu cả 3 sv đều lỗi vui long báo lỗi ở cuối bài viết tụn mình khắc phục nhanh nhất nhé )☣Ngoài ra các đạo hữu không đăng ký thành viên thỉnh thoảng lỗi audio ( đạo hữu vui lòng tải lại bộ truyện mình đang nghe, tốt nhất nghe 1 đến 2 tập load lại bộ truyện rồi click nghe tiếp là audio luôn hoạt đông tốt nhất nhé )☣ Thân ái
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 tuần trước
Mình thích suy nghĩ của bạn ^^!Thật ra cái này không có gì lạ cả ( Đây motyc thui bạn...)Còn bạn thích thể loại Tiên Hiệp "Sắc" mình để cử bộ truyện nóng " Hot " Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( bao hay , bao hấp dẫn) ☣ Tuy nhiên xin cân nhắc khi đọc lẫn nghe ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 tuần trước
Cảm ơn bạn thông báo mình đã check lại :)Cái này mình eitd dịch thiếu gửi cho bạn Hà Thu làm audio thiếu nhé ...^^Mình vừa eidt lại đã gửi cho bạn trang bổ sung nhé :)Chậm nhất ngày mai hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Kevin 3 tuần trước
Sao truyện tiên hiệp nào chơi gái cũng vì Xuân dược,xong rồi im lặng ra đi,còn để hơn đi …..
https://audiosite.net
Chào bạn giang ^^!☣Vấn đề này web mình vẫn còn chút khuyết điểm mình đã bàn bạc bên thiết kế web, họ sẽ cân chỉnh trong thời gian tới nhé bạn.☣Ừm hiện tại "Nghe Tiếp" Nó hoạt động tốt khi bạn đang nghe 1 bộ truyện nào đó mà bị gián đoạn hoặc tạm dừng... ☣vd: bạn đang nghe tập 6 khoảng 15' bộ truyện "Tà Thiếu Dược Vương" audio lg hoặc gián đoạn bạn có thể f5 ( hoặc load lại trang ) mặc định sẽ hiện thị tập 6 bạn chỉ click vào là nghe tiếp đúng đoạn bạn đang nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo đã fix cập nhật tập nhật nhé^^
https://audiosite.net
Lê Thị Giang 3 tuần trước
Làm sao biết lần trước mình đã nghe đến đâu vậy ad?
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn đã thông báo ...^^
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật lại tập 85 + 86 :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo..!Truyện đã fix lại nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^! Đã fix lại nhé khanghuy98☣ Ngoài ra như tối qua đã như đã hứa cac fan Telegram -☣-> Việt Nam Vô Địch <--☣- ☣ Mình đã cập lại sever singapore audio...từ hum này đến 30 tết sẽ cập nhật lại ( up mới )☣ 3526 bộ truyện sẽ gửi đến các bạn trong thời gian ngắn nhất vs audio chất lượng đường truyền tốt nhất ☣ Rất mong các bạn ủng hộ tụn 1 like + 1 share đến bạn bè cùng sở thích nghe audio truyện nhé ^^!☣ Thân Ái