Đỉnh Luyện Thần Ma Audio Podcast
Tập 177 [ Chương 881 đến 885 ]
❮ sautiếp ❯Chương 881: Nguy Hiểm
Mấy cái thủ đoạn nhỏ nhặt của mình, là không thể nào qua được mắt của vị chủ nhân kia, đó cũng là cảnh cáo hắn, sau này không cần đi đường ngang ngỏ tắc, nếu như không, hậu quả vô cùng là nghiêm trọng.
…
Ba ngày sau! Diệu Quang Thành! Diệp Phủ!
“Hai vị tiểu thư! Tại nơi này rất là nguy hiểm, hay là hai vị hãy theo chúng tôi rời khỏi nơi đây đi!” Diệp Phủ bên trong đại sảnh, Dương Trung như là kiến bò trên chảo nóng, hết lời khuyên Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi hai người rời khỏi nơi đây.
Ba ngày trước chuyện xảy ra hắn vẫn là nhớ như in, bọn họ hai người sau khi bị tên Thông Thần cảnh tên Nguyên Nhung kia đánh bại, cái tên Sở Thiên Vũ kia một kiếm đánh đến, như không phải là cây Phượng Vĩ Trâm mà Diệp Phu Nhân để lại phát ra công kích đem Sở Thiên Vũ tên kia dọa chạy, đến bây giờ tất cả bọn họ đều đã chết.
Cái tên Sở Thiên Vũ kia tuy bị đánh chạy, nhưng mà không có nghĩa là tên kia không quay lại, như tên kia quay lại mà nói, trong số bọn họ có mặt tại nơi đây không ai có thể chống lại tên kia.
Hơn nữa bọn họ còn biết được đến tin tức, Sở Thiên Vũ tên kia là không phải nhân vật bình thường gì, đó là Thần Thành Cửu Đại Chúa Tể một trong Sở gia, là Sở gia nhị Thiếu Gia, một khi đám người kia nhận được tin tức đến nơi đây, như vậy bọn họ là tiêu tùng rồi
“Không được! Hai người chúng Ta phải chờ mẫu thân trở về! Ngày nào không gặp lại mẫu thân, ta sẽ không đi đâu cả!” Vũ Đồng lắc đầu lên tiếng nói.
Trước khi mẫu thân rời đi, đã nói là sẽ trở về sớm thăm nàng, như bây giờ bọn họ rời đi, mẫu thân không tìm được bọn họ làm sao bây giờ.
“Vũ Đồng muội muội! Muội nói không sai, chúng ta phải chờ đợi mẫu thân trở về!” Diệp Vũ Phi cũng là gật cái đầu nhỏ nhắn của mình lên tiếng nói.
Hai cái vị đi lui đi tới trước mặt của hai nàng này, trải qua ba ngày ân cần thăm hỏi, nàng là biết được đến, hai người bọn họ một tên là Dương Trung tên còn lại là Hàn Thuyên, đều là Pháp Thần cảnh cường giả, bọn họ còn là bị mẫu thân của nàng thu thập, phái hai người bọn họ âm thầm bảo hộ cho hai người bọn nàng.
Hơn nữa bọn họ đều là bị mẫu thân của nàng cài Cấm Chế, trọn đời không thể phản bội, thông qua cái Cấm Chế này, nàng là biết đến mẫu thân của mình vẫn còn sống, vì Cấm Chế này nàng có hiểu đến, một khi chủ nhân chết đi, như thế nô tài cũng không thể nào sống nỗi, trong tay của nàng vẫn còn khống chế rất nhiều những người bị nàng gieo Cấm Chế như vây, cho nên nàng là hiểu rất rõ.
Nếu như hai tên này chết đi mà nói, nàng là sẽ không có do dự rời đi, thế nhưng bây giờ hai tên này còn sống, đều đó chứng tỏ mẫu thân của nàng là không có sao, chỉ là đang bận việc gì còn chưa thể hồi Diệp Phủ thăm nàng mà thôi, nàng là phải ở lại nơi đây chờ mẫu thân của mình quay trở lại.
“Bành Thành Chủ! Ngài liền đứng ra khuyên hai vị tiểu thư một tiếng đi!” Không thể nào thuyết phục được Diệp Vũ Phi cùng Diệp Vũ Đồng đi theo mình, Hàn Thuyên liền là quay sang bên cạnh đứng trầm tư như trời trồng nãy giờ Bành Húc Văn nói.
Hắn bên trong lời nói cũng khá khách khí, không có cánh nào, Bành Húc Văn không còn là một Chân Huyền cảnh như trước đây mà tiện tay hắn liền có thể diệt, bây giờ Bành Húc Văn đã là Pháp Thần cảnh cường giả, còn là Linh Thể Pháp Thần, vượt qua hai người bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.
Hàn Thuyên là biết quan hệ giữa Bành Húc Văn cùng vị Diệp Phu Nhân kia khá tốt, tòa này Diệp Phủ chỉ mất có ba ngày có thể dựng lại như cũ, tất cả đều là nhờ vào vị này Bành Thành Chủ công lao, như tên này đứng ra khuyên can, hai vị tiểu tổ tông này có khả năng nghe theo.
“Vũ Đồng! Vũ Phi! Hai vị Chân Quân này nói rất đúng, tại nơi này Diệu Quang QdJ1y Thành này bây giờ rất nguy hiểm, hai ngươi vẫn là nên rời khỏi đây trước thì hay hơn, còn về Diệp Phu Nhân quay trở lại, an tâm đi, thông qua truyền âm ngọc Phù, ta nhất định sẽ thông báo lại!”
Bành Húc Văn đang trầm tư suy nghĩ đến chuyện gì, nghe Hàn Thuyên nói như thể cũng là đứng ra khuyên, hơn nữa còn vô cùng cam đoan là sẽ không làm mất đi liên lạc vói lại mẫu thân bọn nó.
Ba ngày trước Diệp Phủ xảy ra đại nạn, khi đó hắn là đang Độ Kiếp đột phá Pháp Thần cảnh, nếu như không, không cần biết đối thủ lợi hại như thế nào, hắn cũng sẽ đến nơi này trợ giúp một tay, cho dù là chết cũng không tiếc, để báo đáp lại ân tình mà Diệp Phu Nhân kia ban cho.
‘Không nghĩ đến, vị Diệp Phu Nhân này lại là Thần Thành Lâm An Nam, đã từng đảo lộn Thần Thành sáu năm trước! ‘
Bành Húc Văn nãy giờ trầm tư suy nghĩ, chính là về cái vấn đề này, trước đến nay hắn vẫn là đang muốn tìm hiểu xem vị này thần bí Diệp Phu Nhân là thần thánh phương nào, nhưng không có kết quả, hỉ đến khi Sở Thiên Vũ xuất hiện tại Diệp Phủ nơi đây, hắn đã có câu trả lời.
Thần Thành Lâm An Nam, trực hệ huyết mạch Lâm gia, Thần Viện nội môn Đệ Tử, sáu năm trước từng gây ga sự kiện bỏ trốn hôn lễ với lại Sở gia Sở Thiên Vũ chấn động một thời, chuyện này đã lan truyền khắp nơi Đại Lục, đến tận Thành Hải Vực nơi đây.
Bành Húc Văn hắn là một tôn có số má Cường Giả tại Thành Hải Vực, không biết đến chuyện này cũng khó. Hiện tại a, Sở Thiên Vũ đã xuất hiện nơi đây, không bao lâu sau, tin tức này chẳng bao lâu là truyền về Thần Thành. Như vậy đối mặt với hai con nha đầu này không phải chỉ là Sở gia mà còn có Lâm gia, Cửu Đại Gia Tộc bên kia, thậm chí đám người kia có thể huy động Thần Lục Đại Lục toàn bộ thế lực truy sát Diệp Vũ Phi hai người.
Những cái kia Thần Thành đứng đầu gia tộc năng lượng không phải là đùa, hắn dám chắc không có người nào mong muốn con của Lâm An Nam còn sống cả, bây giờ nếu như không nhân lúc đám người kia chưa đến mà rời đi, sợ là không còn kịp nữa.
Bành Húc Văn đứng ra khuyên can hai đứa bé này rời khỏi, cũng là mạo hiểm rất lớn rồi, như đám người kia biết hắn làm như vậy, hắn thậm chí là Bành gia chẳng mấy chốc sẽ tan thành tro bụi, chỉ là như vậy có thể thế nào, hắn là đã nhận từ vị Diệp Phu Nhân kia ân huệ rất lớn, dù có hậu quả gì, hắn cũng là phải bảo hộ con gái của nàng ta an toàn rời đi.
“Nhị vị tiểu thư! Bành Thành Chủ nói không có sai, hai vị nhanh rời khỏi nơi này đi!”
Hoa Bà đứng một bên cũng là lên tiếng khuyên can, nàng tuy không phải là người trong Tu Luyện Giới, nhưng mà không có nghĩa là nàng không biết đến ân oán thù hận bên trong đó.
Diệp Phu Nhân vẫn luôn che giấu dung mạo của mình không muốn cho người khác nhận ra, nàng biết là vị kia đang là trốn tránh kẻ thù của mình nên mới làm như vậy, bây giờ kẻ thù đã đánh đến trước cửa, Diệp Phu Nhân lại không có tại đây, nàng suy nghĩ đến vị kia Diệp Phu Nhân có thể đã là lành ít dữ nhiều rồi, bây giờ còn lại hai vị tiểu thư này, như bọn họ không trốn, chắc chắn chỉ có một con đường chết, nàng thật nàng rất là lo lắng a.
“Hoa Bà! Như hai người chúng tôi đi rồi, ngài cùng Bành thúc thúc sẽ như thế nào?” Diệp Vũ Đồng mỉm cười đối với lại Hoa Bà hỏi.
Nàng tuy còn nhỏ, nhưng lại rất là thông tuệ, hoàn cảnh hiện tại của hai tỷ muội nàng là nàng hiểu khá rõ, ngay cả mẫu thân nàng có thể gặp nạn nàng cũng là hiểu đến.
Nàng không có rời đi.
Chương 882: Xong Rồi! Xong Rồi
Chờ đợi mẫu thân chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân còn lại chính là vì Hoa Bà cùng những người xung quanh của mình tại Diệu Quang Thành đây, như hai nàng đi rồi, đám người kia rất có thể sẽ trút giận lên những người như là Hoa Bà cùng Bành Húc Văn như thế này, đây là điều mà nàng không muốn nhất.
Hai nàng mấy năm qua có chút tùy hứng, nổi tiếng độc ác xa gần, nhưng mà có một ưu điểm là nghĩa khí, không bao giờ bỏ rơi bằng hữu cùng thân nhân của mình khi gặp nguy hiểm, nhất là đối với những người mà nàng quan tâm, sao có thể để họ vì nàng mà gánh phải tai ương.
“Tiểu thư! Ngài nói cái gì vậy, sau khi hai người rời đi, ta liền hồi lại Hoa gia mà thôi, nào có chuyện gì được kia chứ!” Hoa Bà là thần sắc có chút cứng đờ, nhưng mà rất nhanh, nàng liền là mỉm cười lên tiếng nói.
Hai vị này tiểu thư này rời đi, nàng chỉ là một phàm nhân, đương nhiên là không thể nào cùng đi được, như thế sẽ làm chậm quá trình di chuyển của đám người, bị đám kia Tu Luyện Giả phát hiện sẽ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thay vì như thế, nàng cũng chỉ có thể ở lại nơi này, nàng cũng là biết đến, một người có quan hệ mật thiết với Diệp Phủ như nàng, đám người kia tìm đến, nàng cũng chỉ có một con đường chết mà thôi, nhưng mà chỉ cần hai vị này tiểu thư bình an rời đi, có chết nàng cũng là vui lòng.
Hoa Bà nàng năm nay đã lớn tuổi, sống không được bao lâu, như có thể thấy hai vị tiểu thư bình an rời đi, là nguyện vọng lớn nhất của nàng.
‘Thật sự là yêu nghiệt a!’
Bành Húc Văn trong lòng không khỏi âm thầm bội phục nghĩ, hai con nha đầu này, tuổi còn nhỏ, lại có thể suy nghĩ được vấn đề xa đến như vậy, hắn không thể nào không bội phục cho được.
Như Húc Tân của hắn năm xưa bằng tuổi của hai con nha đầu này, suốt ngày chỉ biết vọc bùn chơi cùng khóc, nào có biết nghĩ đến chuyện gì.
Hai đứa bé này quả nhiên là không tầm thường, như không có chết non mà nói, ngày sau thành tựu là không thể nào hạn lượng được.
Cũng không có biết phụ thân của hai đứa bé này là ai, như hắn biết mình có một đôi nữ tử thông tuệ như thế, chắc chắn sẽ là vui mừng lắm. Bành Húc Văn là có chút ước ao, như con của mình được một nửa như thế này thì tốt quá.
Không được, một đôi thông minh đáng yêu hài tử như thế, bằng mọi cách hắn cũng phải đưa bọn họ rời đi nơi này càng sớm càng tốt mới được! Bành Húc Văn trong lòng rất là quyết tâm nghĩ.
“Hoa Bà! Ngài như thế nào lại đối xử tốt với hai tỷ muội ta như vậy, những chuyện trước đây, ngài là không có giận chúng tôi hay sao?” Diệp Vũ Phi rất là cảm động hỏi.
Từ bên trong lời nói kia của Hoa Bà, đó là tràn đầy lo lắng ưu thương đối với lại hai chị em nàng, nàng có thuật đọc tâm, cho nên là cảm nhận được vô cùng là rõ ràng. Theo lý mà nói, trước đây hai người bọn họ là đối xử với Hoa Bà không tốt, bà ta sẽ không quan tâm đến hai nàng còn mong hai nàng gặp chuyện không may mới phải, đằng này mọi lúc mọi nơi đều nghĩ đến sự an toàn cho hai nàng,nàng là có chút không hiểu a.
“Hai vị tiểu thư, lão bà ta biết hai người là chưa bao giờ có ý muốn hại ta cả, ta không có lý do gì muốn hai vị gặp chuyện không may!” Hoa Bà là đi đến bên cạnh Diệp Vũ Phi cùng Diệp Vũ Đồng hai người, cũng không quan tâm đến chủ tớ thân phận, dùng tay khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc dài của hai nha đầu này, tràn đầy là yêu thương nói.
Mỗi khi hai con nha đầu này tìm nàng phiền toái, thậm chí làm cho nàng chết đi sống lại, thường thì những lúc đó là có vị Diệp Phu Nhân kia ở nhà, sẽ ra tay cứu nàng, còn không nữa như là lần vừa rồi vị kia Diệp Phu Nhân sắp trở lại, cho nên bọn nó mới đi tìm nàng phiền toái, bình thường là không có chuyện này.
Hơn nữa Vũ Đồng cô bé này, còn luôn âm thầm truyền vào cơ thể nàng một cổ rất kỳ dị lực lượng, làm nàng năm nay hơn năm mươi nhưng mà sức khỏe vẫn như người hai mươi tuổi, những cái này nàng là biết hết, chỉ là nàng vẫn để trong lòng, không đi nói ra mà thôi.
Đối với hai con nha đầu này hiếu thuận, nàng đã là khắc sâu trong tâm khảm, bên ngoài bọn nó cùng nàng là chủ tớ thân phận, nhưng mà nàng từ lâu đã đem bọn nó xem như cháu ruột của nàng, thử nghĩ trên đời này làm gì có người bà nào, lại muốn cháu của mình chết đâu chứ.
“Ân! Hoa Bà, Vũ Đồng cũng là không muốn ngài có chuyện gì, cho nên ta sẽ không có đi đâu cả!” Diệp Vũ Đồng gật đầu nói.
Hai nàng muốn rời khỏi đây, nhưng lại không có an tâm về Hoa Bà cùng Bành Húc Văn đám người này, đưa bọn họ theo thì lại không được, một phàm nhân sẽ là không thể nào thoát được Tu Luyện Giả vây bắt. Trước sau cũng là bị bắt một con đường, nàng còn rời đi nơi này để làm gì nữa kia chứ.
‘Lão Trung! Không còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa đâu! Nên là dùng biện pháp mạnh tay đi thôi!’
Hàn Thuyên nhìn thấy cái tình cảnh này, là vô cùng sốt ruột, dùng thần niệm truyền âm đối với lại Dương Trung nói.
‘Ngươi nói không sai, cũng chỉ có thể dùng cách này! ‘Dương Trung cũng là liếc mắt nhìn qua, cùng gật đầu.
Tình cảnh hiện nay của bọn họ là không có lạc quan, Sở gia lúc nào cũng có thể đánh đến, như còn không sớm rời khỏi đây, chỉ còn một con đường chết.
Dương Trung cũng là hiểu ý của Hàn Thuyên dùng biện pháp cứng tại đây là gì, đó là tạm thời đem hai cô tiểu thư này đánh ngất đi, sau đó liền đem bọn họ rời khỏi nơi này, chờ đến khi tìm được một nơi an toàn rồi, sẽ là đem bọn họ tỉnh lại, làm vậy tuy có chút bất kính, nhưng mà nhìn hai cái cô bé này kiên quyết ở lại nơi đây thần sắc, là biện pháp tốt nhất rồi. Sau này bọn nó trách móc, đến lúc đó thì nhận lỗi là được rồi.
‘Hai vị Chân Quân! Vì sao hai vị còn không ra tay?’ Bành Húc Văn một bên sốt ruột dùng thần niệm truyền âm hỏi.
Hai người này vừa rồi biểu hiện khác lạ cùng dùng thần niệm truyền âm, tuy là không biết nội dung bọn họ trao đổi là gì, nhưng mà với kinh nghiệm phong phú như hắn chỉ từ ánh mắt của bọn họ hắn cũng có thể đoán ra nhiều ít đến.
Hai người kia là muốn ra tay đem hai con nha đầu này đánh bất tỉnh mang đi, đây cũng là hợp với ý nghĩ trong lòng của hắn, hắn cũng là rất ủng hộ.
Thế nhưng mà hai người này sau khi bàn luận xong lại đứng im bất động, như là bị định thân thuật một dạng, không có làm ra bất kỳ một động tác nào tiếp theo, đã qua cả khắc đồng hồ như vậy rồi, cho nên hắn mới khó nghĩ lên tiếng dục.
‘Thông Thần Lĩnh Vực! Người của Sở gia như thế nào lại đến nhanh như vậy?’ Không có trả lời câu hỏi của Bành Húc Văn, Dương Trung cùng Hàn Thuyên hai người nhìn nhau, từ trong đôi mắt của đối phương, bọn hắn là thấy một cổ vô tận tuyệt vọng.
Hai người bọn họ nào có muốn đứng im như trời trồng thế này, đây là không thể làm được gì khác, hai người bọn họ là nhớ lại đến, đang muốn ra tay đem Vũ Đồng cùng Vũ Phi hai vị tiểu thư đánh ngất rời khỏi nơi đây, chỉ là vừa muốn ra tay hai người bọn họ thân thể là không thể hoạt động được, đến lúc này.
Tất cả bọn họ liền đã hiểu mình đã rơi vào Lĩnh Vực của người ta, có thể cùng một lúc đem hai tôn Pháp Thần trung kỳ như bọn họ giam cầm lại, như vậy cũng chỉ có thể là Thông Thần Thiên Quân cường giả mà thôi,cao hơn nữa, bọn họ là không có nghĩ đến.
‘Xong rồi! Xong rồi! Tất cả đều đã chấm hết! ‘
Nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng, cùng với lại đứng yên bất động của hai người kia, Bành Húc Văn trong lòng là tuyệt vọng có thể nghĩ. Hắn đã là một tôn Pháp Thần cảnh giới Chân Quân, cho nên cũng là không phải gà mơ không hiểu biết gì như Chân Huyền cảnh thái điểu trước đây.
Chương 883: Gặp Lại
Nhìn qua là hắn có thể biết, hai người kia đã rơi vào Lĩnh Vực, còn là Thông Thần Lĩnh Vực, thời khắc này ngoài người của Sở gia ra, còn ai lại đi ra tay với đám người bọn họ nữa kia chứ!
Chính là biết như thế, cho nên hắn cùng Hàn Thuyên hai người cũng là cùng chung tâm trạng, người Sở gia sau khi diệt đi hai cô bé kia, làm sao có thể tha cho hắn một mạng được.
‘Ân! Không đúng, người của Sở gia không thể đến nơi này sớm như vậy được!’ Bành Húc Văn trong lòng âm thầm nghĩ.
Trận chiến tại Thành Hải Thành kia, sau khi Nhân Tộc được vị Lâm An Nam ra tay cứu giúp đã chạy tứ tán, tin tức này đã truyền khắp Thành Hải Vực.
Theo như thông tin đáng tin cậy mà hắn biết được, Truyền Tống Trận của Thành Hải Thành đi thông với lại Thần Lục bên kia đã bị người khác hủy mất, người từ bên kia Thần Lục muốn đến được đây chỉ có thông qua hai con đường đó là dùng Phi Chu hoặc là tự thân phi hành đi đến.
Nhưng mà cho dù là Đạo Khí Phi Chu đi chăng nữa, muốn đến được đây nhanh nhất cũng là mất một hai tháng, không thể sớm hơn được.
Như vậy nói người vừa ra tay đem hai người kia giam cầm lại không thể là người của Sở gia được, hắn có thể chắc chắn như thế.
Không phải là Sở gia người, vậy người kia là ai?
Hay chỉ là một vị Thông Thần tán tu đi ngang qua đây giở trò đùa dai với bọn họ. Cái này thật sự là không thể nào hiểu nổi a.
…..
Cách Diệp Phủ Đại Sảnh của Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi đang ở một trăm trượng!
Một bóng người đã xuất hiện tại đó không biết từ bao giờ, hắn đứng tại kia, chỉ là thân thể mờ ảo, như là tách lập tại không gian xung quanh, không có ai nhìn thấy hắn, cũng như là không ai cảm nhận được hắn tồn tại.
Mặc dù bên trong Đại Sảnh kia, có ba tôn Pháp Thần cảnh cường giả. Pháp Thần cảnh cường giả, thần thức có thấp nhất cũng có thể bao trùm một trăm km phạm vi, hơn nữa vào thời kì đặc biệt này ba người Bành Húc Văn chưa bao giờ thôi dùng thần thức thăm dò cẩn thận xung quanh.
Nhưng mà tôn này thân ảnh chỉ đứng cách đám người không đến ba trăm mét, lại không ai có thể phát hiện ra, đây cũng là một điều hết sức kỳ lạ.
“Bất kỳ một ai dám ra tay với con gái của ta, đều là không có được! ” Tôn này nhân ảnh nhìn vào bên trong kia Diệp Phủ đại sảnh, lẩm bẩm nói nhỏ.
Không sai, hắn chính là Diệp Tử Phàm, ba ngày trước đây hắn đã dùng Không Gian Chi Môn, trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể đi đến nơi này Thần Lục Đại Lục, Thành Hải Vực, Diệu Quang Thành, Diệp Phủ nơi đây.
Cũng chứng kiến tận mắt đôi nữ nhi bảo bối của mình, nhìn thấy tòa này Diệp Phủ được Bành Húc Văn cho người dựng lại, chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua. Chỉ là vì một lý do đặc biệt nào đó, hắn là không có hiện thân nhận lại con gái của mình mà thôi.
Với cái tu vi hiện nay của Diệp Tử Phàm, như muốn không cho người khác phát hiện, trừ những tôn kia Thánh Vương cường giả trở lên, là không ai có thể nhận ra sự hiện diện của hắn.
Diệp Tử Phàm đứng như vậy đã là ba ngày rồi, sau khi âm thầm ra tay đem thương thế trong người của Dương Trung cùng Hàn Thuyên hai người chữa khỏi sau, hắn vẫn là đứng như vậy, ánh mắt ba ngày qua là không hề chớp lấy một cái, vẫn là chăm chú nhìn Diệp Vũ Phi cùng Diệp Vũ Đồng hai người.
Người vừa rồi ra tay đem hai tên Dương Trung cùng Hàn Thuyên khóa lại, cũng là do hắn làm, như hắn đã nói, không để cho một người nào ra tay với lại con gái của mình cả, cho dù người đó có ý tốt đi chăng nữa.
Thật sự ra mà nói, nếu như không phải hai tên Dương Trung cùng Hàn Thuyên kia không có ý gì xấu với lại hai cô bé nhà hắn, chỉ là bọn họ muốn đánh ngất hai nàng rồi đưa đi mà thôi, hắn là đã ra tay đem hai người đó diệt sát từ lâu rồi, chứ không phải là định trụ bọn họ lại như thế.
“Haiz.. Người không vì mình, thiên tru địa diệt, hai con nha đầu này như thế nào lại không hiểu kia chứ!” Diệp Tử Phàm thở dài một tiếng, khá là bất đắc dĩ nói.
Mẫu đối thoại vừa rồi của con cô bé nhà hắn cùng Hoa Bà kia hắn là đã nghe thấy rõ, hai con nha đầu này không chịu rời đi, là lo lắng cho những cái phàm nhân không liên quan đến mình kia.
Diệp Tử Phàm thấy là có chút nhảm nhí, đám người kia chỉ là hạ nhân mà thôi, thân là chủ tử, trong thời điểm nguy hiểm, đó là phải đặt an nguy của mình lên hàng đầu, hạ nhân có chết hết thì đã có sao, đây là bổn phận của bọn họ.
Đằng này a, hai con nha đầu kia của mình, biết mình sẽ chết khả năng, thế nhưng vẫn là không bỏ rơi mấy tên hạ nhân, chẳng qua vì bọn họ đã từng chiếu cố mình một thời gian, thật sự là hết nói nổi.
Hai con nha đầu này, cái tính kia có tình có nghĩa là học của ai thế không biết? Chắc chắn là không phải của Diệp kG0fp Tử Phàm hắn rồi.
Ba ngày qua hắn đã đem thần thức bao trùm cả cái Diệu Quang Thành này, đối với những gì có liên quan đến hai cô gái nhà hắn tin tức không phải là hắn không còn biết gì cả.
Nghe đến đám người kia vừa sợ vừa giận đối với lại những gì mà nữ nhi của hắn làm mấy năm qua, hắn rất là tự hào, đây mới là nữ nhi của Diệp Tử Phàm hắn chứ.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, sự thật không phải như vậy, hai đứa bé này vẫn là không thể làm được tuyệt tình cho lắm, xem ra con đường dạy dỗ bọn nó sau này khá là gian nan đây.
“Chủ nhân! Ngài là nên dùng Hồi Không Đan để khôi phục lại Hư Giới của mình rồi!”
Đối với Diệp Tử Phàm trong lòng rối rắm, Đại Hắc hắn là không có quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến, là Hư Giới của Diệp Tử Phàm sắp sửa sụp đổ tại biên giới.
Không Gian Chi Môn kia tuy không thể làm cho Diệp Tử Phàm Hư Giới sụp đổ, nhưng mà khoảng cách sụp đổ cũng là không có xa đâu, đáng quan ngại là suốt ba ngày ba vị này chủ nhân vẫn cứ chăm chú nhìn nữ nhi của hắn, mà không chịu lo khôi phục thương thế, như vậy hết sức là không có ổn a.
“Đại Hắc! Ngươi nói xem, như bây giờ ta xuất hiện, hai đứa bé kia có nhận người Phụ Thân này không!” Không quan tâm đến lời khuyên của Đại Hắc tên này, Diệp Tử Phàm liền lên tiếng hỏi vấn đề khác.
Cái vấn đề này làm Diệp Tử Phàm sầu não suốt ba ngày nay, vừa đến đây, lý trí của hắn rất là muốn đến trước mặt hai cô bé kia, nói mình là phụ thân của bọn nó, thế nhưng mà đôi chân lại không có nghe theo hắn sai sử.
Là hắn không dám đi lên, hay nói đúng hơn là hắn không dám đối mặt với lại con gái của mình, hắn là sợ đến, một khi hai con nha đầu kia không nhận người Phụ Thân này như hắn, còn ghét bỏ hắn, hắn phải làm như thế nào bây giờ?
Cái ý nghĩ kia cứ lởn vởn trong đầu, làm cho Diệp Tử Phàm là không thể nào hạ quyết tâm. Hắn bây giờ rất là mệt mỏi, như để cho hắn cùng một tôn Thánh Vương cảnh giới cường giả động thủ, cũng không có là cho hắn mệt mỏi cùng không có cách nào như bây giờ.
“Chủ nhân! Ngài là nghe lời của ta, nhanh chóng vào gặp hai vị Tiểu Chủ Nhân, sau đó nhận lại họ, ta có thể dùng cái mạng của mình cam đoan, hai vị Tiểu Chủ Nhân tuyệt đối là không có ghét bỏ ngài đâu!”
Đại Hắc rất là không nói gì, vấn đề này Diệp Tử Phàm là đã hỏi hắn không dưới mười lần trong ba ngày qua, hắn trả lời xong lại trù trừ một chút rồi lại không có đi vào.
Vị này chủ nhân bây giờ đang làm cái gì thế không biết, do dự không quyết đoán, nào có giống như tay chỉ thiên hạ trước kia, quan sát chúng sinh như trước đây.
Ba ngày trước tại Ma Tộc Lãnh Địa thì một hai muốn hồi lại Thần Lục nhận thân, nhưng mà bây giờ lại đến nơi rồi, lại không dám đi vào, hắn hoài nghi đây có phải là vị chủ nhân trước đây mà hắn từng quen biết hay là không nữa?
“Ngươi không có con cái, ngươi không hiểu được nỗi lòng làm cha mẹ như ta!” Diệp Tử Phàm vẫn là như những lần trước vậy.
Chương 884: Phụ Tử Nhận Nhau
Sau khi Đại Hắc lên tiếng cam đoan, Diệp Tử Phàm vẫn là không dám đi vào.
Nếu như lúc Lâm An Nam sinh đôi này nhi nữ này hắn có tại bên cạnh, còn là chăm sóc bọn nó đến giờ, hắn là sẽ không có do dự thiếu quyết đoán như là hiện tại.
Suốt mấy năm qua hắn tuyệt tích trước mắt bọn nó, bây giờ tự nhiên chạy đến nhận thân, hai đứa bé kia nhận hắn mới là lạ.
“Chủ nhân! Ngài cứ tiếp tục như thế mãi cũng không phải là cách hay, ngài nên nhớ mình còn nhiệm vụ là tìm Chủ Mẫu nữa a!” Đại Hắc thật không có cách nào, tung ra chiêu độc.
Không làm phụ thân, không hiểu tâm trạng của những bậc làm cha mẹ, câu nói này Đại Hắc dường như đã nghe qua Thư Nhã Thiên Phong nói qua một lần rồi thì phải!
Đại Hắc hắn đúng chỉ là Khí Linh, với những cái chuyện này hắn thật sự là không hiểu, cũng là không có quan tâm, thứ hắn quan tâm là Diệp Tử Phàm nhanh nhanh bỏ đi cái bộ dạng thiếu quyết đoán này giùm một cái, nhanh chóng quay lại thần thái trước đây, nhất là mau chóng khôi phục lại Hư Giới hộ hắn với.
Còn biết bao nhiêu là chuyện cần vị chủ nhân này đi làm, với cái tình cảnh hiện nay của vị này Chủ Nhân, cho dù có đứng đây thêm một trăm năm nữa cũng không có giải quyết được vấn đề!
“Ngươi nói đúng, ta còn phải tìm Lâm An Nam, còn rất nhiều chuyện đang cần ta đi hoàn thành!”
Diệp Tử Phàm thân thể chấn động một cái, Đại Hắc tên này một lời đánh cho hắn tỉnh, hắn còn phải đi tìm Lâm An Nam nữa, không biết bây giờ nàng là đã gặp phải chuyện gì rồi, còn phải hồi lại Thiên Nhược Đại Lục tìm Diệp Tiểu Nha nữa.
Lên Thánh Vực, còn rất nhiều chuyện quan trọng đang chờ đợi hắn đi giải quyết, hắn không thể nào ở lại nơi đây lãng phí thời gian được.
Hơn nữa chuyện này sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, hắn cũng không thể nào trốn tránh cả đời được.
Có quyết định sau, hắn là không có chần chừ nữa, từng bước tiến đến cái Đại Sảnh Diệp Phủ kia, nơi mà hai đứa nhỏ của hắn đang còn kinh ngạc không hiểu vì cái gì hai người Dương Trung đang đứng như trời trồng thế kia.
…
“Rầm rầm! ”
Diệp Tử Phàm không một tiếng động xuất hiện trước đại môn Đại Sảnh, rước lấy một đám ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn lại, ngoài trừ hai tên Dương Trung cùng Hàn Thuyên không thể cử động được cho nên không biết chuyện gì xảy ra ra, bốn người còn lại bên trong, tám đôi mắt tròn to nhìn về phía hắn, nhất là hai tiểu nha đầu Diệp Vũ Phi cùng Diệp Vũ Đồng kia, cặp mắt kia là trợn hết cỡ, nhìn Diệp Tử Phàm như là một tôn quái vật một dạng, đôi chút lại lấy hai tay xoa đi ánh mắt của mình, xem có nhìn nhầm hay không?
Xác định không lầm sau đó, bọn nó là ngay lập tức đứng bậc lên khỏi ghế, làm cho hai chiếc ghế kia ngã chỏng gọng cũng không có quan tâm, nhanh chóng chạy lui phía sau lưng của Hoa Bà trốn mất dạng, thi thoảng lại thò đầu ra liếc tôn hắc ảnh Diệp Tử Phàm đang đứng ngoài kia, ánh mắt là rất chứa nhiều điều phức tạp.
Chỉ là phức tạp nhất bây giờ không phải là Diệp Vũ Đồng hai con nha đầu kia, mà là Dương Trung hai người, bọn họ là rất muốn quay đầu lại nhìn đến, vì cái gì hai vị tiểu thư nhà mình lại có cái phản ứng trốn tránh như thế, cụ thể là hai vị này tiểu thư đã nhìn thấy cái gì làm cho hai nàng lại có vẻ sợ hãi như thế.
Phải biết rằng hai tôn này tiểu thư tuổi tuy còn nhỏ, nhưng mà đã nỗi tiếng không sợ trời không sợ đất a, trừ vị mẫu thân kia của hai nàng ra, hai cô bé là không sợ bất kỳ một ai, hắn là nhớ đến, cho dù là đối mặt với tôn kinh khủng cường giả như Sở Thiên Vũ cùng Nguyên Nhung, hai người kia lúc nào cũng có thể ra tay đem hai nàng diệt sát, hai nàng còn vui vẻ cười đùa, không hề có một tia sợ hãi.
Nhưng mà bây giờ là gặp phải chuyện gì, làm cho hai nàng ta trở nên rụt rè như thế, không phải là Diệp Phu Nhân kia trở lại đó chứ?
Ý nghĩ kia là có chút không thực tế, vị Diệp Phu Nhân kia hồi lại Diệp Phủ, Hoa Bà này cùng Bành Húc Văn sẽ là không có cái biểu hiện như thế.
“Xin..Xin hỏi… Ngài là Diệp Tử Phàm…. Là phu quân của Diệp Phu Nhân chúng tôi có …có phải hay không? ”
Rất là lâu lắm, Hoa Bà mới lấy lại được bình tĩnh, cùng với lại sự thúc giục của hai con nha đầu sau lưng, uQpCe nàng là khó khăn lắm mới có thể hỏi hết một câu.
“Không sai!Ta là Diệp Tử Phàm! ” Diệp Tử Phàm gật đầu nói.
Hắn trả lời Hoa Bà mà ánh mắt vẫn là chăm chú nhìn hai con nha đầu Diệp Vũ Phi cùng Diệp Vũ Đồng trốn sau lưng Hoa Bà, thi thoảng ngoi đầu ra nhìn hắn kia.
Từ trong mắt của bọn nó, hắn là đọc được sự kinh ngạc, không hiểu, sợ hãi cùng với lại chờ mong, nói chung khá là phức tạp. Chỉ là trên hết làm hắn khá là yên tâm là hai con nha đầu này không có căm ghét hắn, cũng như xa lánh hắn, hắn có thể cảm nhận được sự thân thiết trong ánh mắt của bọn nó truyền đến.
Nhìn như thế, hắn tảng đá trong lòng đè nặng mấy ngày qua cũng đã để xuống được hơn phân nữa, tình cảnh xấu nhất mà hắn dự đoán không có xảy ra, hai cái này nha đầu không có căm ghét hay oán hận người phụ thân vô lương tâm này như hắn.
Diệp Tử Phàm nghĩ lại cũng phải, bọn hắn ở giữa đây là có huyết mạch liên hệ, là máu mủ tình thâm, cùng với lại sự dạy dỗ của Lâm An Nam, như thế nào bọn nó có thể đối với lại Phụ Thân như hắn xa cách, suy nghĩ có mình chút nhiều rồi.
“Ngươi như thế nào nhận ra ta!”
Diệp Tử Phàm lên tiếng hỏi Hoa Bà, hắn là để ý đến, khi hắn hiện thân, không chỉ là hai nhóc tỳ kia nhận ra hắn, mà Hoa Bà này cũng nhận ra hắn nốt. Hai đứa bé kia nhận ra hắn thì không nói, với sự thông tuệ của bọn nó, Lâm An Nam chắc chắn sẽ có cho bọn nó nhìn chân dung của hắn.
Với lại nhìn thấy hắn xuất hiện, huyết dịch trong người bọn nó là nóng lên, hai đứa bé kia nhận được hắn cũng không có gì lạ. Còn Hoa Bà này nhận ra được hắn, hắn cũng là có chút ngạc nhiên.
Thế nhưng khi Diệp Tử Phàm nhìn bức họa trục mà Hoa Bà cầm trên tay một cái, hắn dường như đã là hiểu được đây là có chuyện gì đang xảy ra, bức hình bên trong kia cùng hắn giống như hai giọt nước, bà ta không nhận ra cũng khó.
“Hoa Nhị Nương bái kiến lão gia!”
Nghe Diệp Tử Phàm gật đầu thừa nhận, Hoa Bà là muốn cung kính bái kiến hắn, chỉ là vị kia không biết làm cái thủ thuật gì, làm nàng không thể nào hành lễ cho được, cho nên cũng là đành thôi.
Còn câu hỏi kia của Diệp Tử Phàm, nói thật không có bức họa này, nàng cũng là nhận ra được hắn ngay, nàng là người hầu thân cận nhất tại Diệp Phủ, từ nhỏ là chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho hai vị tiểu thư này, ra vào phòng bọn nó cũng là nhiều nhất, chân dung của Diệp Tử Phàm to lớn được đặt tại chính giữa phòng của hai con nha đầu kia, nàng đương nhiên là nhìn hoài quen mắt, cho nên chỉ nhìn một cái, nàng là nhận ra ngay.
“Nhị vị tiểu thư, đây chính là phụ thân của hai vị, không phải hai vị thường mong muốn gặp phụ thân hay là sao, hãy mau đến hành lễ với ngài ấy đi!”
Không thể bái kiến Diệp Tử Phàm, Hoa Bà cũng hiểu có thể là tại tôn này Lão Gia sử dụng Tu Luyện Giả lực lượng làm ra, nàng cũng không có cố gắng nữa, thay vào đó, liền ngồi xuống quay lại phía sau, đem Vũ Đồng cùng Vũ Phi hai đứa bé ôm vào, sau đó khẽ thì thầm bên tai bọn nó nói nhỏ.
Nhìn hai con nhóc này có vẻ hồi hộp này, nàng trong lòng là có chút buồn cười, hai con nha đầu này, mỗi lần bị vị kia Diệp Phu Nhân dã cho một trận ra xương, trên miệng lúc nào cũng là treo như có phụ thân thế này, như có phụ thân sẽ thế kia, bây giờ gặp được chính chủ, lại là một cái bộ dáng này, quả là không có ai ngờ đến.
“Vũ Đồng! Vũ Phi! Gặp qua phụ thân đại nhân!”
Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi hai mắt nhìn nhau, suy nghĩ một lúc, vẫn là cắn môi đứng ra, đi đến cách Diệp Tử Phàm ba bước, sau đó liền là quỳ xuống nói.
Đưa đầu ra cũng một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, trước sau gì cũng phải đối mặt, như thế còn trốn tránh để làm gì, đây không phải là bản sắc của Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi hai nàng. Huống gì, đây không phải là người mà bọn họ mong muốn gặp mặt mấy năm qua hay là sao? Có cần thiết phải sợ sệt như vậy hay không.
“Không cần phải làm như vậy! Hai con ngoan lắm!”
Diệp Tử Phàm tiến đến ôm hai đứa bé vào trong lòng, hắn là có muôn ngàn điều muốn nói, nhưng mà chỉ nói được hai câu như thế, sau đó là hai hàng lệ lại tuôn trào xuống như thác, không bao lâu, nó liền là làm ước đẫm phía sau áo của Vũ Đồng cùng Vũ Phi hai người.
Bốn người Hoa Bà nhìn thấy cảnh này, cũng là rất tự giác rời đi Đại Sảnh nơi này, để lại không gian nơi đây cho ba người phụ tử bọn họ.
“Phụ thân! Đồng nhi nghe nói, nam nhi là rơi Huyết không có rơi lệ, người không nên khóc nữa! ”
“Không sai! Phụ thân, mẫu thân cũng nói qua, khóc sẽ rất là khó xem, cho nên Phi nhi là chưa bao giờ khóc!”
Chương 885: Đại Anh Hùng
Mặc dù là hai nha đầu nước mắt vẫn là chảy ước đẫm cả gương mặt, thế nhưng rất nhanh chóng, bọn nó liền khẽ đẩy Diệp Tử Phàm ra, dùng tay áo lau sạch đi nước mắt trên gương mặt của Diệp Tử Phàm.
“Ân! Phụ thân đã biết, phụ thân không khóc nữa! ”
Diệp Tử Phàm bỗng nhiên được hai con nha đầu này chăm sóc, cùng lên tiếng dạy cho một khóa, cũng là ngừng khóc bật cười vui vẻ trở lại, đây là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng của hắn, hắn cũng là không biết, lần cuối hắn nở nụ cười thật tươi như thế, là từ khi nào nữa.
“Vũ Đồng! Vũ Phi! Phụ thân đã bỏ rơi hai con lâu như vậy, hai con không có giận Phụ Thân hay sao?” Diệp Tử Phàm cũng là lau sạch sẽ những giọt nước trên hai gương mặt nhỏ bé của Vũ Đồng hai người, sau khi trả lại cho bọn chúng bộ đôi gương mặt của tiểu Thiên Thần, hắn liền là lên tiếng hỏi.
Như với những đứa bé lên năm lên sáu khác, có lẽ sẽ không hiểu hắn đang nói gì, thế nhưng mà từ những gì mà hắn tìm hiểu được ba ngày qua đến, con của hắn không phải là bình thường hài tử, mà là yêu nghiệt hài tử.
Tuổi còn nhỏ đã có thể thống lĩnh quần hùng một phương, trí tuệ của hai đứa nó tuyệt đối là không thua gì người trưởng thành, cho nên hắn tin tưởng hai đứa bé này sẽ hiểu được ý trong lời của hắn nói.
“Không có! Mẫu thân đã từng nói với lại Đồng nhi, Phụ Thân là một vị đại anh hùng, đỉnh thiên lập địa, đang tại bên ngoài một nơi rất xa cùng Yêu Tộc chiến đấu, bảo hộ bình an cho Nhân Tộc! ” Diệp Vũ Đồng lắc đầu liên tục nói.
Theo như lời kể của mẫu thân, vị này Phụ Thân là một tôn rất cường rất cường đại cường giả, như Thần Lục Thần Chủ Hồ Kinh còn cường hơn, lại mang chí lớn bảo hộ Nhân Tộc an nguy, đi cùng Yêu Tộc chiến đấu tại Tinh Không kia.
Chờ sau khi ngài đem hết Yêu Tộc diệt sát, sẽ hồi lại Diệu Quang Thành này cùng mẫu nữ nàng đoàn tụ thôi.
Mẫu thân còn nói, khi phụ thân trở lại, sẽ mang cho hai tỷ muội nàng rất nhiều quà, còn sẽ bắt rất nhiều Yêu Thú về cho hai nàng chơi. Hai nàng là không cần phụ thân mang quà về, chỉ cần ngài ấy bình an hồi Diệp Phủ thăm hai nàng là tốt rồi.
“Mẫu thân còn nói! Phụ thân có trọng trách trong người, ngày nào chưa diệt được hết Yêu Tộc tàn ác, ngài sẽ không hồi lại Diệu Quang Thành thăm Phi Nhi!” Diệp Vũ Phi cũng là gật đầu nói. Như là nghĩ đến cái gì, nàng liền là lên tiếng hỏi tiếp!
“Phụ thân, bây giờ ngài đã trở lại, có phải đám kia Yêu Tộc xấu xa kia đã bị ngài diệt hết rồi hay không! ”
Vũ Phi là ánh mắt như sao sáng nhìn Diệp Tử Phàm, như sùng bái một đại anh hùng một dạng.
“Đương nhiên! Phụ thân là ai, đám kia Tinh Không Yêu Thú, như thế nào có thể là đối thủ của Phụ Thân được!” Diệp Tử Phàm nhìn ánh mắt sùng bái cùng chờ mong của hai con nha đầu này, rất là quang côn gật đầu thừa nhận nói.
Yêu Thú hắn là diệt rất nhiều, cho nên có nhận đi chăng nữa cũng là không có sao, chỉ có điều hắn diệt Yêu Thú không phải là vì bảo hộ Nhân Tộc hành vi cao thượng gì, chẳng qua là muốn đem bọn nó đương tài nguyên tu luyện dùng mà thôi.
Thế nhưng mà những cái này hắn là không thể nào đem nói ra cho hai đứa con này của hắn biết được, nếu như không, hình tượng cao thượng đại anh hùng trong lòng bọn nó của hắn cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức.
‘An Nam a! Cám ơn nàng rất nhiều!’ Diệp Tử Phàm trong lòng âm thầm cảm động nghĩ.
Ra ngoài Tinh Không Diệt trừ Yêu Thú, cái lý do này cũng chỉ có một mình Lâm An Nam mới nghĩ ra được đến.
Diệp Tử Phàm cũng là biết được đến, Lâm An Nam nói như thế, là muốn xóa bỏ đi hình ảnh vô lương tâm rời bỏ vợ con của Diệp Tử Phàm hắn trong suốt thời gian qua, đồng thời cũng là để khi hắn gặp lại hai đứa bé này, bọn nó cũng là không hận hắn nữa, chỉ có sùng bái hắn mà thôi.
Lâm An Nam lần này là dụng tâm rất là lương khổ, hắn là nợ Lâm An Nam nhiều lắm.
‘Chỉ là An Nam a, lời nói dối kia của nàng, là không có qua được hai con nha đầu của chúng ta thì phải! ‘
Diệp Tử Phàm nhìn ánh mắt đại lượng khá là giả tạo của hai con nha đầu này, hắn sao lại không hiểu, hai con nha đầu này cũng là không có tin tưởng vào lời nói của mẫu thân bọn chúng.
Diệp Tử Phàm là duyệt qua vô số người, người nào đang nói dối, người nào đang nói thật lòng, chỉ cần nhìn qua một cái là hắn biết ngay, hai con nha đầu này a, tuy là có chút thông minh, nói dối không hề chớp mắt, nhưng mà muốn qua được đôi mắt của hắn, như vậy thì còn kém xa lắm.
‘Vũ Đồng! Vũ Phi! Lần này phụ thân nợ hai con một lời xin lỗi, hai con an tâm, từ nay về sau, phụ thân sẽ dùng tất cả có thể để mà bù đắp cho hai con, tuyệt đối không để cho hai con chịu một chút ủy khuất!’ Diệp Tử Phàm một lần nữa đem hai con nha đầu của mình ôm vào trong lòng, âm thầm tự dặn lòng mình nói.
Dù là biết mẫu thân của mình gạt mình, cũng biết là người Phụ Thân như hắn đang nói dối, thế nhưng mà hai tiểu Thiên Thần bé nhỏ này là không có chất vấn hắn, vẫn là giả ngây giả dại tin tưởng vào hắn, phần này thông minh, phần này tình cảm, hắn là khắc ghi trong tâm khảm, có nữ như thế, làm cha như hắn còn cầu mong gì.
“Phụ thân! Người mau kể lại cho ta nghe, Yêu Thú bên ngoài hình dáng như thế nào, có giống như đám kia Hải Yêu hay không?”
“Không sai, phụ thân, ta là muốn nghe đến ngài là diệt bọn chúng như thế nào!”
Vũ Đồng cùng Vũ Phi là không có hay biết diễn xuất thuộc hàng xuất sắc của mình đã là bị Diệp Tử Phàm xuyên phá, đẩy ra Diệp Tử Phàm, ngồi bên trong lòng ngực của hắn, bắt hắn kể lại Tinh Không Yêu Thú bên ngoài hình dáng, cùng Diệp Tử Phàm oai phong sự tích.
Trong lòng của các nàng hiện tại là rất vui mừng, hai nàng không có quan tâm vì nguyên nhân gì mà vị phụ thân này suốt sáu năm qua không có hồi lại Diệu Quang Thành này thăm nàng, nhưng mà bây giờ hắn bình an về lại cũng là quá đủ rồi.
Mấy năm qua hai nàng lúc nào cũng là khao khát có phụ thân tại bên cạnh, sở dĩ hai nàng tính cách cổ quái như thế, hoàn toàn là vì một lần vô tình nghe được người bên ngoài Diệp Phủ kia nói hai nàng là con không cha, là con hoang, cho nên hai nàng tính tình mới có chút khác thường.
Mặc dù có thể dẹp yên mọi thế thế lực bên trong Diệu Quang Thành này để lên làm lão đại, cũng như là đem những người dám nói xấu hai nàng diệt hết. Nhưng mà tự sâu trong đáy lòng hai nàng cũng là có một nỗi buồn vô danh, đó chính là hai nàng không có phụ thân.
Bây giờ thì điều đó không còn nữa, phụ thân nàng đã trở lại bên cạnh của hai nàng, kể từ bây giờ, hai nàng cũng là có phụ thân, có thể Quang Minh chính đại ngước mắt đứng thẳng lên nhìn người khác tự tin được rồi, không còn là tự ti như trước nữa. Như thế đối với lại hai nàng đã là quá đủ rồi.
“Được! Được! Phụ thân sẽ kể cho hai con nghe, bắt đầu từ Thiên Hoang Đại Lục đi..!”
Diệp Tử Phàm đương nhiên là không có từ chối yêu cầu của hai người con gái cưng của mình rồi, hắn là bắt đầu kể lại đến, tốt khoe xấu che, hắn chỉ bịa ra những câu chuyện hư ảo dựa trên một đám Yêu Tộc mà hắn từng cắn nuốt mà thôi, những chuyện như hắn bị Yêu Thánh đánh chút nữa là chết rồi đại loại, hắn đương nhiên là không có nói cho hai vị bảo bối của mình biết rồi.
….
Diệp Tử Phàm bên trong Đại Sảnh hăng say quên đi giờ giấc kể chuyện cho đôi nữ nhi của mình nghe, chỉ có điều hắn là không có biết đến, bên ngoài Diệp Phủ Bành Húc Văn ba người là đang khá là nóng ruột nóng gan.
“Bành Thành Chủ! Ngài là mau nghĩ cách vào bên trong khuyên nhủ vị đại nhân kia đi, cứ tiếp tục như vậy, ta thấy là vô cùng không ổn a!”
Hàn Thuyên cùng Dương Trung hai người, nhìn mặt trời sắp lặn xuống núi, thế nhưng mà Diệp Tử Phàm vị kia vẫn còn là không chịu rời đi hai vị tiểu thư, vẫn là còn say sưa kể chuyện, không lý gì đến chuyện bên ngoài, cái này làm cho bọn họ vô cùng lo lắng a.
Phải biết rằng bọn họ còn có rất nhiều chuyện muốn là báo cáo lại với lại vị chủ nhân chân chính của tòa này Diệp Phủ, nhưng mà nhìn tình cảnh như thế này, còn là lâu lắm.