1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma
  4. Tập 5: Đột nhập (c41-c50)

[Dịch] Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Tập 5: Đột nhập (c41-c50)

❮ sau

Chương 41. Đột nhập

Hôm nay, trời âm u.

Ta lại bị Ma thần lừa rồi, rất không vui.

Ta quyết định tìm một kẻ xui xẻo, khiến hắn càng thêm không vui.

Sự không vui của người khác, chính là niềm vui của ta.

Chính là ngươi rồi, lão cẩu Chính đạo.

— Trích từ Chương 3802, 《 Nhật ký của ta 》- Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.

Sườn Tiểu Thánh sơn, biệt viện tạm thời của Tông chủ Thiên Ma tông.

Cổng viện đóng chặt, tất cả mọi người lui ra ngoài năm mươi trượng, không được đến gần.

Trong viện chỉ còn lại một mình Trương Mạc, hít một hơi thật sâu, Trương Mạc bắt đầu chế tạo.

Chỉ riêng nguyên liệu cần thiết đã có hàng chục loại, quá trình chế tạo tất nhiên càng phức tạp hơn. Tuy nhiên, tất cả những điều này đều được khắc sâu trong não Trương Mạc.

Hơn nữa, một khi bắt đầu chế tạo, Trương Mạc cảm thấy thân thể mình như bị một người khác điều khiển vậy.

Không chỉ tập trung ý thức, thân thủ nhanh nhẹn, đôi tay lật nhanh như gió mà trên người còn không ngừng biến đổi ánh sáng, thậm chí cả nguyên khí trong cơ thể cũng gợn sóng.

Ngay lập tức, Trương Mạc toàn tâm toàn ý tiến vào chế tạo, không chú ý đến những thứ khác nữa.

Còn lúc này, dưới chân Tiểu Thánh sơn, một bóng đen tiến gần, sau đó với tốc độ cực nhanh đến chân núi.

Người đến tưởng rằng khả năng ẩn núp của mình là nhất, nhưng không ngờ vừa mới đến gần chân núi, đã trực tiếp kích hoạt bẫy phòng thủ dưới chân núi.

Trong nháy mắt, khói độc bốc lên, một đám ma tu xuất hiện.

– Là ai?

– Tên khốn nào, còn dám đến tập kích Tiểu Thánh sơn?

– Ha ha, lại có lão cẩu Chính đạo đến tìm chết rồi!!

Những người tu luyện ma thuật rất háo hức muốn thử và chuẩn bị hành động cùng nhau.

Trong làn khói độc, quả thực có một tiếng sư tử hống vang lên, trong nháy mắt, tiếng vang chấn động cả khu rừng, không ít ma tu bị chấn động đến mức chảy máu tai mũi, liên tục lùi lại.

– Là ta!

Người đến bước ra khỏi làn khói độc, ánh nắng chiếu vào mặt, chính là Sư Ma uy phong lẫm liệt.

Vết chém trên mặt vẫn chưa biến mất, sau khi trúng khói độc, lại thêm một vệt sáng màu xanh lục.

Râu ria xồm xoàm, Sư Ma mắt to mày rậm trừng mắt nhìn xung quanh. Không một ma tu nào dám nhìn thẳng vào hắn.

Một lát sau, trong số ma tu của Thiên Ma tông, chấp sự lão Lý bước ra. Lão Lý trong Thiên ma tông cũng được coi là lão làng, hiện tại địa vị cũng chỉ thấp hơn Dương Sở một chút.

Lão Lý gầy gò đưa tay ra, chắp tay nói:

– Dám hỏi, ngài là người của ngọn núi nào? Là ai?

Sư Ma lớn tiếng nói:

– Mắt chó của ngươi bị mù rồi, nhìn cho rõ, lão phu là Hồn tông, Sư Ma!

Nói xong, Sư Ma bay vút lên, cách mặt đất ba trượng.

Mọi thứ đều có thể làm giả, chỉ có tu vi cảnh Đăng Long này là không thể làm giả. (Trương Mạc nói, ngươi đang nói gì vậy?).

Lão Lý lập tức chắp tay cúi người nói:

– Thì ra là Sư Ma đại nhân. Ngài đến đây lần này, có phải là đến gặp Tông chủ không?

Sư ma Nghiêm giọng nói:

– Tất nhiên là đến gặp Tông chủ nhà ngươi, nếu không thì còn có thể đến gặp ngươi sao? Tông chủ nhà ngươi ở đâu? Ta muốn nói chuyện tử tế với hắn.

Nghe vậy, lão Lý nào còn không hiểu rằng vị này là đến gây sự.

Chuyện trên báo Chính đạo, cả Thiên ma tông đều truyền khắp, ma tu nào mà không biết Sư Ma do Hồn tông phái đến đã bị Tông chủ lừa một vố, suýt nữa thì mất mạng.

Được rồi, bây giờ chính chủ đã tìm đến tận cửa. Bọn họ muốn ngăn cản, nhưng e rằng không ngăn được.

Lão Lý vội vàng nói:

– Sư ma đại nhân chờ một chút, ta sẽ đi bẩm báo Tông chủ ngay.

– Không cần, ta tự đi tìm hắn. Nếu còn ai dám ngăn ta, đừng trách ta không khách sáo, hừ!

Sư Ma trực tiếp bay đi.

Một đám ma tu bên dưới quả thực không có một ai dám ngăn cản.

Nếu là người Chính đạo đến, bọn họ cũng liều mạng. Nhưng Sư Ma của Hồn tông, có thể nói là một trong những đại lão. Hồn tông trong số ma tu, chính là danh tiếng lẫy lừng, đắc tội với Hồn tông, sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Không phải ai cũng có đủ dũng khí như Tông chủ đại nhân, lừa Hồn tông mà không chớp mắt.

Sư Ma trực tiếp bay đến sườn núi, từ xa đã cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ đang cuộn trào xung quanh.

Hắn nhìn thấy tiểu viện của Trương Mạc, vừa định tiến lại gần, thì thấy một đám ma tu đột nhiên lại vây quanh hắn.

– Kẻ nào? Xuống đây cho ta!

Người hét lớn bên dưới, chính là Dương Sở. Không giống lão Lý, Dương Sở không quan tâm người đến là ai, trực tiếp cầm lấy độc cung nỏ, chuẩn bị bắn hạ đối phương.

Sư Ma không để ý đến Dương Sở, tiếp tục bay về phía trước, hắn thực sự không tin, trong Thiên ma tông có ma tu nào dám động thủ với hắn.

Nhưng không ngờ rằng khoảnh khắc tiếp theo, Dương Sở liền dẫn theo một đám ma tu trực tiếp ra tay.

Từng luồng ma khí hóa thành đao kiếm bay lên, đồng thời tiếng cung nỏ cũng truyền đến.

– Ừm?

Trên người Sư ma đột nhiên xuất hiện một bộ giáp màu đen, như vảy cá bao phủ toàn thân.

Đang đang đang!

Sau một loạt âm thanh, cơ thể Sư Ma khẽ rung lên. Ngay sau đó, một cảm giác phẫn nộ dâng lên.

Mẹ kiếp, trong Thiên Ma giáo lại có một tên tu ma dám chống lại ta!

Cơ thể được bao phủ bởi ánh sáng đen, giống như một thiên thạch rơi xuống đất.

Chương 42. Cái tát (1)

Bùm!

Một tiếng nổ tung vang lên, đám ma tu xung quanh lần lượt bị đánh ngã.

Sư Ma lại tiến lên một bước, trực tiếp đến trước mặt Dương Sở.

Dương Sở đang trong cơn choáng váng chỉ thấy một bóng đen lóe lên, bản thân lập tức rời khỏi mặt đất.

Sư Ma trực tiếp bóp lấy cổ họng hắn, nhấc bổng hắn lên.

Ma nguyên trên người Dương Sở, trong mắt Sư Ma căn bản chẳng khác gì không có. Đúng lúc Sư ma định nói thì Dương Sở lại móc ra một quả Lôi Hỏa Phích Lịch.

Sư ma lập tức hất văng Dương Sở đi, nhưng Lôi Hỏa Phích Lịch lại nổ tung ngay tại chỗ.

Oành!

Sư Ma bị nổ lùi lại mấy bước, nhất thời quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, trên người cũng xuất hiện một mảng cháy xém.

May mà hắn tu luyện chủ yếu là ma đạo Long Lân Công, khả năng phòng ngự cực mạnh. Nếu không đổi lại là Đăng Long cảnh khác, hôm nay thật sự phải chịu chút thiệt thòi.

– Tốt, tốt, tốt!

Nói ba tiếng tốt liên tiếp, Sư ma đã tức đến không chịu được.

Lại sải bước tiến lên, một cước giẫm gãy cánh tay phải của Dương Sở, sau đó túm lấy tóc Dương Sở kéo hắn dậy.

– Trung thành thật đấy! Lão phu là Sư ma của Hồn Tông, ngươi cũng dám cản?

Sư Ma nghiến răng nói.

Dương Sở nhổ một ngụm máu bọt nói:

– Thì ra là bại tướng dưới tay – Sư Ma, thực lực lão tử không bằng, chịu thua. Có giỏi thì giết ta đi, xem chưởng môn của ta báo đáp ngươi thế nào.

Sư Ma nghe thấy hai chữ chưởng môn, sắc mặt hơi đổi.

Hắn mới nhớ mục đích đến đây, còn chưa phải đến để liều mạng với chưởng môn Thiên Ma Tông.

Khẽ hừ một tiếng, Sư ma trực tiếp kéo Dương Sở đến trước sân nhỏ, vươn tay một chưởng, trực tiếp phá hủy cổng sân nhỏ.

– Chưởng môn Thiên Ma Tông, lão phu đến tìm ngươi trò chuyện.

Sư Ma lớn tiếng nói.

Sau đó hắn nheo mắt nhìn về phía trước, nhưng phát hiện đối phương căn bản không để ý đến hắn.

Lúc này Trương Mạc đang ngồi trên ghế, hai tay lật như ảo ảnh, trước mặt hắn, một chiếc bình ước nguyện cao đến nửa người sắp thành hình.

Trên người Trương Mạc đều tỏa ra khí thế khác thường, nhất thời khiến Sư Ma ngây người.

Thủ pháp này, tốc độ này, khí thế này, không gì không khiến Sư Ma cảm thấy chấn động.

Thần thái ngạo mạn ban đầu đột nhiên biến thành kinh ngạc, lòng bàn tay vô thức buông lỏng, sau đó Dương Sở trong tay hắn cũng rơi xuống đất.

Dương Sở cũng không quan tâm đến vết thương của mình, chăm chú nhìn Trương Mạc.

Hắn tu vi không đủ, không nhìn ra được nhiều lắm, thứ duy nhất có thể nhìn ra, chính là thủ pháp thần kỳ của Trương Mạc.

Đây là loại công pháp gì, mới có thể luyện ra được bàn tay ảo ảnh như vậy, hơn nữa dường như linh khí trời đất đều thành hình trong tay chưởng môn.

Công pháp đỉnh cấp, nhất định là công pháp đỉnh cấp.

Nếu có thể học được một chút, vậy hắn cũng có thể một bước lên trời rồi.

Mặt trăng rất sáng, sáng cũng vô dụng, vô dụng cũng sáng.

Ta cũng rất mạnh, mạnh cũng vô dụng, vô dụng cũng mạnh.

Lại là một bài thơ hay. Ta đúng là một người ướt át (gạch đi) một nhà thơ giỏi.

– Trích từ Chương 1190, “Nhật ký của ta” – Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Trương Mạc không biết tình trạng hiện tại của mình đáng sợ đến mức nào, càng không biết ánh sáng trên người, khí tức trong tay đại diện cho điều gì.

Nhưng Sư Ma quan sát thì lại khác, hắn có thể nhìn rõ ràng linh khí trời đất xung quanh ngoan ngoãn nằm trong tay Trương Mạc, mặc hắn nhào nặn.

Lại tụ tập trên người Trương Mạc như một thể thống nhất, không phân biệt được.

Cảnh giới này giữa các võ giả có một cách gọi riêng.

Được gọi là Bá Nguyên.

Cũng chính là cảnh giới cao hơn cảnh giới Đăng Long, tên đầy đủ là Bá Nguyên cửu chuyển biến.

Trời đất trong tay như vật, khống thiên, pháp địa, đại âm hi thanh, đại tượng vô hình.

Ngay cả trong Hồn Tông, cũng ít người có thể đạt đến cảnh giới này. Bất kỳ ai có thể chạm đến cảnh giới này đều có thể được gọi là Ma Tôn.

Tu vi của Sư Ma trong Hồn Tông được coi là không tệ, là lực lượng nòng cốt tuyệt đối.

Nhưng so với cảnh giới Bá Nguyên, hắn chỉ là một đứa trẻ tập nói trên con đường tu ma.

Sư Ma nhìn Trương Mạc nhẹ nhàng như không, như cánh tay chỉ huy ngưng tụ linh khí trời đất trong tay, sau đó rót vào chiếc bình trước mặt.

Hắn sắp quỳ xuống rồi, cảnh giới này tuyệt đối không phải là cảnh giới Bá Nguyên bình thường, e rằng đã đạt đến cảnh giới lục biến trong cửu chuyển biến, kẻ mạnh trong số những kẻ mạnh.

Đừng nói là hắn, ngay cả tông chủ của Chính Nhất Tông lúc bấy giờ, Mộ Thần Tinh, khi nhìn thấy cao thủ cảnh giới này cũng phải quỳ xuống.

Sư Ma lập tức có thể hiểu được Mộ Thần Tinh đã chết như thế nào.

Nói đùa, cảnh giới Đăng Long có thể vượt qua được một chiêu trước cảnh giới Bá Nguyên không?

Sư Ma nhớ rất rõ, hắn đã từng gặp qua Ma Tôn cảnh giới Bá Nguyên lợi hại của Hồn Tông, một chiêu đã hút hết linh khí trời đất trong phạm vi trăm trượng.

Bao gồm cả nguyên khí trong cơ thể con người, cũng không còn sót lại chút nào. Hoa cỏ héo úa, hồ nước cạn kiệt, trời đất chân không, võ giả trong nháy mắt bị hút thành tro bụi.

Sức mạnh to lớn như vậy, không phải cao thủ cùng cảnh giới có thể chống lại.

Sư Ma cảm thấy chân mình bắt đầu run, hắn đến đây là để đàm phán, không phải đến để chịu chết.

Biết trước rằng tông chủ mới của Thiên Ma Tông là cường giả cảnh giới Bá Nguyên, hắn sẽ không đến Thanh Quận.

Chương 43. Cái tát (2)

Nói đùa, hắn là cảnh giới Đăng Long mà đắc tội với một cao thủ cảnh giới Bá Nguyên, hắn chán sống rồi sao.

Sư Ma đứng tại chỗ không dám nói gì, bên phía Trương Mạc đã sắp kết thúc.

Một chiếc bình ước nguyện hoàn toàn mới cuối cùng cũng hoàn thành, lần cuối cùng.

Theo nhịp vỗ cuối cùng của Trương Mạc, bình ước nguyện đột nhiên mở một con mắt trên thân bình, sau đó bắt đầu kêu lên.

– Ước nguyện, ước nguyện, ước nguyện!

Giọng nói khó nghe như tiếng quạ, khiến Trương Mạc lập tức cau mày.

Đợi đã, hình như còn thiếu một chút phải không. Đúng rồi, còn phải cho vào lông hoặc máu của người được chỉ định.

Hiểu rồi!

Trương Mạc đang định nhổ một sợi tóc bỏ vào thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng trầm trồ.

– Trời ạ!

Người lên tiếng chính là Sư Ma.

Hắn đã nhìn thấy gì?

Ma thần ơi, ta đã nhìn thấy một phép màu như thế nào.

Tông chủ Thiên Ma Tông trước mặt, vậy mà lại dùng chính đôi tay của mình, tạo ra một bảo vật linh hoạt biết nói.

Ánh sáng linh khí rực rỡ đó chứng minh rằng bình ước nguyện rõ ràng là một linh bảo.

Những cường giả có thể chế tạo ra linh bảo vốn đã rất hiếm. Tuy nhiên, với tu vi cảnh giới Bá Nguyên của đối phương, cũng không phải không thể tin được.

Nhưng linh bảo có thể nói, có thể biến thành vật sống thì quả là quá khoa trương.

Đây quả thực là năng lực giống như thần linh, biến vật chết thành vật sống, Sư Ma chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng hắn đã nghe nói, bất kỳ ai có thể làm được điều này đều có thể sánh ngang với thần linh của nhân gian.

Chân Sư Ma mềm nhũn, trực tiếp nằm nghiêng trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

Trương Mạc quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là Dương Sở nằm trên mặt đất, mũi miệng đầy máu.

Còn một tên ma tu râu quai nón không quen biết, dáng vẻ sợ sệt.

– Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đã nói là không được lại gần sao?

Trương Mạc rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Theo quan điểm của Trương Mạc, tình hình trước mắt chỉ có một cách giải thích. Đó chính là hai tên thỏ con trước mặt không biết vì sao lại đánh nhau, sau đó để hắn là tông chủ đến phân xử.

Hắn tưởng rằng ma tu râu quai nón cũng là người của Thiên Ma Tông (nói đùa, đã có hàng trăm người rồi, ai mà nhớ hết được).

Thêm vào đó, bộ dạng kinh hoàng của tên râu quai nón, nhìn thế nào cũng thấy là những kẻ ngu ngốc của Thiên Ma Tông đã tin lời đồn hắn ăn thịt người.

Trương Mạc tiến lên túm lấy tóc của tên ma tu, tay năm tay mười, ba ba hai cái bạt tai đánh rất vang dội.

– Là ngươi gõ cửa, cẩn thận ta sẽ hầm ngươi!

Là một giáo chủ, khi cần phải hung dữ, nếu không ngươi sẽ không thể trấn áp được nhóm ma tu này.

Nhìn Sư Ma một mặt mộng bức chịu hai cái tát, trong lòng Dương Sở lập tức vui mừng, vẫn là tông chủ, quá ngầu.

Dương Sở nghiến răng nghiến lợi nói:

– Tông chủ, hắn là Sư…

Dương Sở đang định nói ra tên của Sư Ma, Sư Ma không khỏi cảm thấy khẩn trương, chờ một chút, đối phương tựa hồ còn không biết hắn là ai, nếu tiểu tử này nói ra, vậy hắn hôm nay có khả năng không đi được.

Ngay lập tức đá một cước vào mặt Dương Sở, Sư Ma quay người định chạy.

Trương Mạc nhìn tên ma tu có bộ râu quai nón to tướng này lúc này còn dám đá Dương Sở, sắc mặt đột ngột thay đổi, càng tức giận hơn.

– Trước mặt ta còn dám đánh người, thật sự không coi ta là tông chủ ra gì rồi. Còn muốn chạy, đứng lại cho ta!

Thần kỹ phát động, bất động như sơn.

Trương Mạc túm chặt một nắm tóc của Sư Ma, bất động như sơn vừa phát động, xem ngươi chạy đi đâu.

Sức mạnh cường đại kéo Sư Ma càng thêm kinh hãi. Quả nhiên là cao thủ trong số cao thủ. Sức mạnh này, hắn còn lâu mới đạt tới!

Cắn răng, liều mạng, mặc kệ mái tóc của mình, Sư Ma đứng dậy bỏ chạy, mấy lần nhún nhảy lên trời, trong nháy mắt biến mất.

Trương Mạc đứng tại chỗ, nhìn tên ma tu có bộ râu quai nón to tướng trước mặt đột nhiên bay đi, ngây người một lúc lâu.

Có thể bay?

Ơ, Đăng Long cảnh?

Bây giờ Trương Mạc cũng không còn là kẻ tu hành ngây ngô chẳng hiểu gì nữa rồi, hắn đương nhiên biết tu vi như thế nào mới có thể bay lên khỏi mặt đất.

Giải trừ bất động như sơn, rồi cúi đầu nhìn xuống, trong tay chỉ còn lại một nắm tóc.

Hay lắm, đây là muốn nhổ trụi tóc của tên ma tu có bộ râu quai nón to tướng này rồi.

Thật tàn nhẫn, suýt chút nữa là mất cả da đầu.

Trương Mạc nuốt một ngụm nước bọt, lúc này hắn mới cảm thấy có gì đó không ổn. Dường như trong Thiên Ma tông, không có ma tu nào mạnh như vậy.

Quay đầu lại, Trương Mạc hỏi Dương Sở:

– Vừa rồi người đó là ai?

Dương Sở nhăn nhó nói:

– Hồn tông, Sư Ma. Chính là tên khốn muốn tranh giành địa bàn với ngài.

Trương Mạc há hốc miệng, Hồn tông, Sư Ma?

Mắt càng mở to, tim cũng suýt nữa ngừng đập.

Ơ, vừa rồi hắn có phải vừa tát người ta không? Còn nhổ cả một nắm tóc của người ta nữa?

Đợi đã, ta phải bình tĩnh lại đã.

Đường đường một vị đại ma đầu của Hồn Tông, bị hắn đánh, bị hắn ngược, ngược lại xoay người chạy.

Hắn sẽ không quay lại đó chứ?

Hắn đến đây để làm gì?

Trương Mạc có chút ngơ ngác, nhất thời im lặng.

Lâu sau, Trương Mạc lặng lẽ ngồi xuống, hắn thực sự không hiểu nổi những tên ma tu này.

Thôi, mặc kệ hắn đi, còn có thể làm sao?

Trương Mạc tỏ vẻ mình không đủ thông minh, mặc kệ hắn đi.

Chương 44. Cái Bình hố người

Ma tu phải hung dữ một chút, càng hung dữ thì đối phương càng sợ.

Tiếc là khuôn mặt đẹp trai này của ta, thế nào cũng không thể hung dữ nổi.

Thôi, tiếc thật.

Giá như ta là chính đạo thì tốt biết mấy.

— Trích từ Chương 2567, 《 Nhật ký của ta 》- Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Bóng dáng Sư Ma sợ hãi bay đi đã bị tất cả yêu tu trong toàn bộ Tiểu Thánh sơn nhìn thấy.

Đợi đến khi Sư Ma hoàn toàn biến thành một chấm đen rồi biến mất, đám Ma tu của Thiên Ma Tông mới nôn nóng chạy đến lưng chừng núi, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bên này, Dương Sở bị thương ở cánh tay, cung kính kéo lại cánh cổng, đóng chặt lại.

Chỗ bị hỏng, tạm thời hắn cũng không thể quản lý được, chỉ có thể đóng lại đại khái là được.

Chậm rãi lui ra năm mươi trượng, đám Ma tu khác lập tức nghênh đón.

– Đại chấp sự, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Sư Ma sao lại chạy mất rồi?

– Dương ca, có phải Sư Ma đánh nhau với Tông chủ không?

– Chắc là Sư Ma thua rồi nhỉ.

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của đám Ma tu. Dương Sở khẽ hừ một tiếng nói:

– Một tên Sư Ma cỏn con, cũng dám ra tay với Tông chủ sao?

Dương Sở khinh thường nói:

– Vừa nãy Tông chủ túm lấy tóc hắn, tát hắn hai cái. Hắn còn chẳng dám đánh rắm!

– Chết tiệt!

– Hung dữ thế sao!

– Tông chủ đúng là con bê cái vào chuồng bò đực, ngầu quá đi mất!

– Cứ thế mà túm tóc đánh à? Đã sướng tay rồi!

Đám Ma tu lại có thêm nhận thức mới về sự mạnh mẽ của Tông chủ.

Có mấy tên Ma tu đảo mắt, lập tức nghĩ thầm tin tức kiếm tiền lại đến rồi. Tin tức này mà đưa cho Thánh Đạo Báo, ít nhất cũng phải lên được mục nhỏ chứ nhỉ. Người cung cấp tin tức, đều có thể kiếm được không ít tiền.

Dương Sở tiếp tục nói:

– Không được làm phiền Tông chủ, các ngươi lấy cho ta chút thuốc trị thương, cánh tay của ta bị tên Sư Ma khốn kiếp đó làm bị thương rồi. Còn nữa, những công pháp Ma tu mà lần trước Tông chủ không coi trọng, đều mang đến cho ta. Lần sau nếu còn xảy ra tình huống như thế này, để Tông chủ ra tay, chính là sự sỉ nhục. Tông chủ sẽ không giúp chúng ta lau đít mãi đâu, hiểu chưa?

– Hiểu rồi!

– Dương lão đại nói đúng.

– Thực lực của chúng ta, đúng là kém Tông chủ quá xa. Sau này nếu có người lợi hại đến đầu quân, chẳng phải là……

– Khoan đã, Dương ca, ta mới nhận được một lá thư, gửi cho Tông chủ, có cần mang đi ngay không?

Một tên Ma tu lấy thư ra, đưa cho Dương Sở.

Dương Sở cau mày nói:

– Sao lại gửi đến đây?

– Quạ đen đưa thư, từ huyện Sơn Trúc đến.

Tên Ma tu nhanh chóng đáp.

Dương Sở đảo mắt, nhìn lá thư, đột nhiên cười nói:

– Ta hiểu rồi, xem ra Sư Ma ngay cả thuộc hạ của mình cũng không quản được rồi.

Nói xong, Dương Sở trực tiếp dùng một tay mở lá thư ra.

Đám Ma tu khác đều kinh ngạc nói:

– Dương ca, đây là thư gửi cho Tông chủ.

– Dương ca, ngươi đây là đại bất kính!

– Đừng xé!

Dương Sở cười nói:

– Không sao. Tông chủ đã nói rồi, về chuyện Ma tu mới đến, đều do ta toàn quyền phụ trách. Lá thư này, chắc chắn là có người muốn đến đầu quân với chúng ta rồi.

Mở lá thư ra xem, quả nhiên như Dương Sở dự đoán.

Cười khẽ một tiếng, Dương Sở nói:

– Xem này, xem này. Lòng người dao động rồi. Sư Ma người này, đúng là không xứng làm lão đại. Lại đây, thay ta viết thư hồi âm, nói với bọn họ, thư ta đã nhận được, thường xuyên liên lạc, Thiên Ma Tông luôn hoan nghênh bọn họ. Tất nhiên, nếu có lễ vật ra mắt, thì càng tốt. Bọn họ đều là cáo già, hiểu ý ta mà.

– Vâng!

Đám Ma tu bên dưới nhanh chóng viết xong, cũng dùng quạ đen gửi về.

Nhìn theo con quạ đen bay xa, trong mắt Dương Sở lóe lên hàn quang, nghiến răng nói:

– Thù này, ta nhất định phải báo! Sư Ma, chúng ta cứ chờ xem.

Trong tiểu viện, mọi thứ lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Trương Mạc tạm thời không rảnh nghĩ đến những chuyện khác, bây giờ sự chú ý của hắn vẫn đặt vào chiếc Bình Ước Nguyện trước mặt.

Đối với Trương Mạc mà nói, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.

Ước nguyện thành công mới là chuyện lớn, chỉ cần ước nguyện thành công, hắn sẽ vô địch thiên hạ, quét sạch mọi thứ, như vậy thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.

Mặc dù quá trình ước nguyện có hơi phức tạp, ở giữa còn có chút trục trặc, nhưng chỉ cần kết quả tốt là được.

Nhịn sự kích động trong lòng, Trương Mạc vừa lắc chân, vừa nhổ một sợi tóc của mình, từ từ thả vào Bình Ước Nguyện.

Chiếc Bình Ước Nguyện vẫn luôn kêu – Ước nguyện! Ước nguyện! Cuối cùng cũng dừng lại. Con mắt to lớn kia đột nhiên sáng lên.

Sau đó nói: – Đã theo dõi được hơi thở, bắt đầu ước nguyện!

Nghe vậy, Trương Mạc lập tức há miệng nói một tràng dài:

– Ta muốn vô địch thiên hạ, thân thể thành thần, nắm đấm khuynh đảo tứ hải, quét sạch bát hoang, thống nhất lục hợp. Ta còn muốn mỹ nhân thành đàn, tiền tài vô số.

Trương Mạc chưa kịp nói xong thì chiếc Bình Ước Nguyện đã mọc một cánh tay và tát vào trán hắn một cái.

– Dừng lại, để ngươi cầu nguyện à? Là ta ước nguyện mới đúng.

Chương 45. Thư lừa đảo (1)

Trương Mạc che trán nói: – Được, được, được, ngươi ước một điều đi! Chờ một chút, ngươi vừa nói cái gì?

Trương Mạc đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn về phía Bình Ước Nguyện nói:

– Ngươi vừa mới nói ngươi ước nguyện sao?

Bình Ước Nguyện đáp lại:

– Đúng vậy, vốn dĩ là ta ước nguyện. Vì vậy ta mới được gọi là Bình Ước Nguyện chứ. Nghe cho rõ này, ta muốn ăn mặt trăng trên trời!

Trương Mạc đứng phắt dậy, tức giận đến toàn thân run rẩy.

Hắn chẳng thèm để ý đến ước nguyện của Bình Ước Nguyện, chỉ run rẩy chỉ vào Bình Ước Nguyện nói:

– Ngươi có ý gì, ta đã tốn bao công sức để tạo ra ngươi, cuối cùng lại là hoàn thành ước nguyện của ngươi?

Bình Ước Nguyện đáp lại:

– Đúng vậy, có vấn đề gì sao?

Trương Mạc suýt nữa thì phát điên, hắn run rẩy môi tiếp tục nói:

– Vậy thì ta đã hoàn thành ước nguyện của ngươi, ngươi sẽ hoàn thành ước nguyện của ta chứ?

Bình Ước Nguyện nói:

– Ngươi hoàn thành, ta sẽ ước một điều ước khác. Dựa vào đâu mà phải hoàn thành ước nguyện của ngươi, ngươi lại không phải là Bình Ước Nguyện.

– Mẹ kiếp!

Trương Mạc không thể nhịn được nữa, lại là năng lực hại người, cái sau càng hại hơn cái trước.

Hắn tiến lên đá một cái, đá đổ Bình Ước Nguyện, đấm đá túi bụi.

Bình Ước Nguyện cũng không chịu thua, liên tục kêu lên:

– Không hoàn thành ước nguyện thì phải bị đánh, phải bị đánh!

Một người một bình mở ra cuộc chiến thế kỷ, cú đấm này mạnh mẽ như hổ, cú đá kia kinh hoàng đến mức nào.

Hai người đánh nhau một hồi lâu, Trương Mạc vẫn chiếm thế thượng phong.

Dù sao thì bây giờ Trương Mạc cũng là người có nguyên khí trong người. Dù sao thì cũng là một tu luyện giả.

Bình Ước Nguyện cũng chẳng có năng lực đặc biệt gì, rất nhanh đã bị Trương Mạc đập tan tành.

Tay chân gãy, nửa thân bình vỡ tan thành từng mảnh.

Cứ như vậy mà Bình Ước Nguyện vẫn chưa chết, vẫn còn kêu lên:

– Đánh đi, đánh đi, đánh đi!

Trương Mạc thực sự là rơi nước mắt, đúng là xui xẻo.

Năng lực bất động như sơn trước đó, dù sao cũng được coi là một sự kiểm soát, mặc dù cũng là trước tự kiểm soát sau đó mới kiểm soát người khác.

Còn năng lực của Bình Ước Nguyện này thì thực sự là vô dụng, còn phải chịu đòn.

Chết tiệt, đồ làm bằng bùn đất mà còn đánh nhau được, đúng là hại người.

Trương Mạc tỏ ra hoàn toàn chán ghét Ma thần.

Giơ ngón giữa, chĩa vào tế đàn.

X * nhà ngươi, Ma thần!

Ta chỉ là một phàm nhân, trời đất có làm gì được ta.

— Trích từ Chương 1000, “Nhật ký của ta” Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Nửa cái bình bị đá vào góc tường, Trương Mạc ủy khuất ngồi trở lại.

Thật quá tàn nhẫn, Ma Thần thực sự quá tàn nhẫn.

Hắn làm sao có thể tạo ra một năng lực rác rưởi như vậy, còn đi tặng khắp nơi.

Ta đã tốn tiền, vậy mà chỉ được tặng một năng lực rác rưởi như vậy, Ma Thần ngươi có lương tâm không (Ma Thần tỏ vẻ ta có lương tâm thì ta không phải Ma Thần nữa rồi).

Khóe mắt sắp rơi lệ, Trương Mạc cảm thấy mình quá ủy khuất.

Chỉ với năng lực tệ hại này, cho không hắn, hắn cũng không thèm. Còn lãng phí thời gian của hắn nhiều như vậy. Còn khiến hắn đánh cho Sư Ma một trận tơi bời.

Đúng rồi, Sư Ma.

Hắn suýt quên mất, mình đã đắc tội với Sư Ma.

Mặc dù Sư Ma đó chạy rất nhanh, nhưng đã chịu một tổn thất lớn như vậy, chắc chắn hắn sẽ tìm cách trả thù.

Phải làm sao? Phải làm sao?

Trương Mạc không nghĩ lần này sẽ có một Huyết di nào đó giúp hắn.

Hắn rất muốn chạy trốn, nhưng lại không thể. Truy Hồn ấn trên người khiến hắn không thể trốn thoát, chỉ có thể ở lại đây tiếp tục nghĩ cách.

Nghĩ đến việc Sư Ma có thể một lần nữa lên núi, Trương Mạc cảm thấy như có gai đâm sau lưng.

Phải làm sao đây?

Ma Thiên Tông xem ra chắc chắn không thể ngăn cản được.

Có vẻ như cách duy nhất khả thi là nhờ Vân Phiến công tử giúp đỡ.

Dù sao thì Sư Ma hai ngày trước vừa mới thua trong tay hắn. Nhưng tại sao người ta phải giúp chứ?

Chính tà không đội trời chung, Vân Phiến công tử không đến giết hắn đã là tốt lắm rồi.

Thôi, có lẽ ta vẫn nên nói thật? Bên chính đạo kia không đáng tin như vậy, chắc chắn sẽ không tin hắn là người tốt.

Vậy không nói thật, với tình hình hiện tại, làm thế nào để thuyết phục được Vân Phiến công tử?

Trương Mạc nhíu mày suy nghĩ kỹ càng.

Có vẻ như chỉ có đầu hàng là khả thi.

Hắn thực sự muốn đầu hàng, nhưng đối phương có chấp nhận không? Có cho hắn cơ hội giải thích không?

Có lẽ, hẹn gặp thử xem sao?

Lúc này, ở một nơi khác, Sư Ma với tốc độ cực nhanh đã bay trở về huyện Sơn Trúc.

Hắn tưởng không ai biết mình đi chuyến này, nhưng không ngờ, thực ra việc hắn ra vào đều đã bị người khác phát hiện từ lâu.

Trong bóng tối, quân sư đầu chó và người mặc áo choàng đen im lặng nhìn Sư Ma bay trở lại. Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được bộ dạng khốn khổ của Quỷ Sư.

– Xem ra là thua rồi nhỉ!

– Không chỉ thua, mà còn mất một mảng tóc. Đây là bị người ta túm tóc đánh.

– Thua thảm hại, e là ngay cả đối thủ cũng không phải.

Chương 46. Thư lừa đảo (2)

– Vị tông chủ Ma Thiên Tông kia đúng là lợi hại. Thanh quận sao lại đột nhiên xuất hiện một người như vậy, trước đây chưa từng nghe nói đến!!

– Đây chính là chân nhân bất lộ tướng. Chỉ khi thiên hạ đại loạn, họ mới chịu ra tay.

– Hắc bào, ngươi nói Ma Thiên Tông có tiếp nhận chúng ta không?

– Yên tâm, hiện tại Ma Thiên Tông đang thiếu người, chắc chắn sẽ nhận.

Không lâu sau, quạ đen bay trở lại.

Quân sư đầu chó lấy tờ giấy trên móng quạ, xem xong rồi cười nói:

– Quả nhiên, vẫn cần vật chứng đầu hàng.

– Ha ha, đã sớm đoán trước được rồi. Cho dù họ không cần, chúng ta cũng không dám không đưa.

– Chuẩn bị một chút đi. Đã đến lúc xử lý một số việc rồi.

– Ừ, chuẩn bị sớm đi.

Quân sư đầu chó và Hắc bào ẩn đi, bắt đầu âm thầm hành động.

Còn Sư Ma vẫn đang toát mồ hôi lạnh ngồi ở trong phòng. Dù sao thì hắn cũng đã trở về an toàn. Có lẽ đối phương thực sự không có ý định giết hắn. Nhưng khi nghĩ đến tu vi của đối phương, Sư Ma vẫn không khỏi sợ hãi.

Một lúc sau, Sư Ma bình tĩnh lại mới nhớ ra những chuyện khác.

Vị tông chủ Ma Thiên Tông kia quả thực có tu vi kinh người, điều này tuyệt đối không thể giả. Nhưng đối phương dường như đang chuyên tâm chế tạo thứ gì đó. Cái ấm trà kia rõ ràng chưa hoàn thành.

Đúng rồi, đối phương nhất định đang tu luyện một loại công pháp thần kỳ nào đó. Một thời gian ngắn không thể thoát ra được.

Đối với những đại ma đầu thực sự lợi hại này, địa bàn, thuộc hạ chẳng qua chỉ là hư danh. Muốn thì lấy, không muốn nhường cũng chẳng sao. Thực sự quan trọng vẫn là tu luyện.

Đối phương có tu vi như vậy, chắc chắn có liên hệ và giao tình với Hồn Tông. Vì vậy mới bằng lòng tha mạng cho hắn hôm nay.

Sư Ma không cho rằng đối phương thực sự không nhận ra hắn, lúc hắn bay đi, đối phương thậm chí còn không đuổi theo, điều này chính là mặc định tha cho hắn.

Ừ, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội.

Nhân lúc đối phương còn đang tu luyện ma công, hắn có thể nhân cơ hội này nhanh chóng chiếm lấy vài tòa thành.

Chỉ cần chiếm được, lập tức báo cáo. Trở về, hắn sẽ về Hồn Tông ngay, không chậm trễ một phút nào. Còn việc sau này vài tòa thành có bị Ma Thiên Tông chiếm lại hay không, thì hắn không quản được nữa rồi.

Thậm chí hắn còn có thể chủ động nhường lại, trước khi đi viết thư cho đối phương, làm cho sáng tỏ hiểu lầm, chắc đối phương sẽ bán mặt mũi này cho hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui, đây dường như là cách duy nhất để sống sót trong tình trạng khó khăn hiện tại.

Tốc độ rất nhanh, lại bắt được quận Tiểu Thánh, nhiệm vụ hoàn thành nên nhanh chóng rời đi.

Ổn định tâm trí và xác nhận kế hoạch của mình. Sư Ma cuối cùng đã lấy lại được bá khí của mình.

Ưu tiên hàng đầu là tập trung toàn bộ sức lực, kể cả những vết thương trên người, để có thể hồi phục càng sớm càng tốt.

Chỉ trong vài ngày này, chiếm được huyện Tiểu Thánh, không thể đánh úp thì chuyển sang đánh mạnh.

Sư Ma lấy ra thuốc trị thương, một ngụm nuốt xuống, không lãng phí bất cứ thời gian nào, nhanh chóng tu luyện.

Thời gian không đợi người, phải nhanh lên.

Ngày hôm sau.

Huyện Tiểu Thánh, bên trong nha phủ huyện thành, Vân Phiến công tử đang xem tin tức truyền đến từ khắp nơi, trong đó có một tin đã thu hút sự chú ý của hắn.

– Ồ? Sư Ma lên Tiểu Thánh sơn rồi sao?

Vân Phiến công tử nhìn thấy tin tức này liền lập tức biết được mấu chốt của sự việc, còn chưa kịp tìm người hỏi thăm thì đã thấy bọn người Thôi trưởng lão dẫn theo một đám người nhanh chân đi tới.

– Vân công tử, Vân công tử, tin lớn đây. Sư Ma đến Thiên Ma tông, bị tên ma đầu đó đánh cho một trận tơi bời.

– Đúng vậy, nghe nói Sư Ma thua thảm lắm, bị tên ma đầu đó túm tóc tát vào mặt, đến cả da đầu cũng bị giật xuống một mảng.

Bọn người Thôi trưởng lão còn chưa đi đến gần thì đã liên tục nói.

– Tông chủ Thiên Ma tông lợi hại đến vậy sao?

Vân Phiến công tử nghe vậy thì nhíu chặt mày. Một lát sau, Vân Phiến công tử lắc đầu nói:

– Giả, chắc chắn là tin giả tung ra. Nếu như tông chủ Thiên Ma tông đó thực sự có tu vi nghiền ép Sư Ma, thì đừng nói là chúng ta, cả Thanh quận này, đã sớm rơi vào tay hắn rồi.

Bọn người Thôi trưởng lão nhìn nhau nói:

– Nhưng tin tức này là từ những người của báo ma tu đào được, chưa từng sai sót bao giờ.

Vân Phiến công tử khẽ hừ một tiếng nói:

– Chính vì vậy, mới càng giả. Thời thế bất thường, thủ đoạn bất thường. Các vị phải nhận ra rằng, chúng ta hiện đang đối phó với một Ma tu vô cùng xảo quyệt. Hắn giỏi nhất chính là lừa đảo tin tức. Những tin tức này, nghe cho vui thôi. Tuyệt đối không được tin là thật.

– Vâng, vâng, vâng.

bọn người Thôi trưởng lão được dạy bảo, đều cảm thấy Vân Phiến công tử nói có lý.

May quá, suýt nữa thì lại mắc lừa rồi. Quả nhiên chỉ có người thông minh như Vân Phiến công tử mới có thể chế ngự được tên ma đầu đó.

– Công tử, công tử, ma tu lại gửi thư đến rồi.

Bỗng nhiên, lại có một tiếng hét. Một võ giả chạy nhanh tới.

Vân Phiến công tử đứng dậy nói: – Thư từ đâu?

Võ giả nhanh chóng trả lời: – Thiên Ma tông!

Chương 47. Loạn cục.

Luôn có Ma thần muốn hại ta

— Trích từ Chương 3222, “Nhật ký của ta” – Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.

Vân Phiến công tử nghe vậy liền bật cười, nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông vũ, nói với mọi người:

– Các ngươi thấy chưa? Ta đã bảo tin Sư Ma bị đánh tơi bời kia chắc chắn là giả mà. Nếu là thật thì Ma đầu đó cần gì phải viết thư cho ta, cứ trực tiếp chạy đến giết ta, chiếm luôn Thanh Thành không phải là xong rồi sao? Dù sao thì Sư Ma cũng không phải là đối thủ của hắn, chúng ta cũng chẳng phải là đối thủ của hắn.

Mọi người gật đầu, thấy lời Vân Phiến công tử nói có lý.

Nếu Ma đầu của Thiên Ma tông kia thực sự có thực lực tuyệt đối thì không cần phải làm những trò vặt vãnh này nữa.

Nhận lấy bức thư, Vân Phiến công tử còn chưa xem, liền nói:

– Ta thậm chí có thể đoán được mục đích hắn viết thư đến đây, chắc chắn là muốn mượn thế đe dọa chúng ta. Muốn chúng ta ngoan ngoãn giao Tiểu Thánh Thành ra. Nếu chúng ta thực sự tin vào lời quỷ quái của hắn, cho rằng hắn quá mạnh không thể đánh bại, tự loạn đội hình thì mới trúng kế của hắn.

bọn người Thôi trưởng lão đều khen ngợi.

– Công tử cao kiến, hóa ra còn có mục đích như vậy!

– Quả nhiên, đối với Ma đầu xảo quyệt này, thực sự không thể coi thường.

– Kế hoạch liên hoàn như vậy, nếu đổi lại là người khác, đã trúng chiêu rồi. Chỉ có công tử là sáng suốt như đuốc, nhìn thấu ngay!

Vân Phiến công tử từ từ mở bức thư ra.

Chữ viết trên thư không nhiều, chỉ cần liếc mắt là có thể đọc xong. Nhưng sau khi đọc xong, nụ cười trên khuôn mặt Vân Phiến công tử liền đông cứng lại.

Bởi vì những gì được viết trong thư hoàn toàn không giống với những gì hắn đoán.

Nhìn thấy Vân Phiến công tử đột nhiên không nói gì nữa, mọi người nhất thời tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn.

– Công tử, sao vậy?

Vân Phiến công tử đột nhiên tỉnh táo lại, sau đó từng chữ một, đọc bức thư mà Trương Mạc viết.

– Ta muốn đầu hàng, từ bỏ bóng tối theo ánh sáng. Nếu muốn đàm phán, ngày mai gặp nhau tại Tiểu Thánh Thành!

Trương Mạc cố gắng viết thật ngắn gọn. Không còn cách nào khác, lần trước thuật bổ não của Vân Phiến công tử thực sự đã dọa hắn sợ. Hắn không biết nếu mình viết dài hơn thì có bị Vân Phiến công tử giải thích ra những thứ kỳ quái không.

Vì vậy, những gì Trương Mạc viết ra không thể rõ ràng hơn. Nhưng hắn không biết rằng, hắn càng làm như vậy, Vân Phiến công tử và Thôi trưởng lão càng cảm thấy có vấn đề.

– Đầu hàng? Hừ, lại dùng chiêu này!

– Lần trước chính là chiêu này, đã bị chúng ta nhìn thấu. Bây giờ hắn vẫn không từ bỏ ý định, còn muốn lừa gạt nữa.

– Công tử chớ nên tin thật, thà tin rằng heo mẹ biết bay, cũng không thể tin lời của Ma tu.

Vân Phiến công tử giơ tay ra hiệu cho những người khác không cần nói nữa.

Chính hắn phe phẩy quạt xếp, bắt đầu suy tính trong đầu.

Tại sao lại nói đầu hàng? Không có lý do gì cả, đánh nhau đến mức này rồi, hắn còn có lý do gì để đầu hàng, chẳng lẽ hắn không biết, bây giờ hai bên đã có mối thù sâu như biển, đầu hàng cũng chỉ là chết thôi sao?

Không đúng, lần trước hắn viết thư đã cố hết sức nói rằng mình là người tốt. Lần này lại truyền ra tin tức gì đó về việc Sư Ma bị đánh.

Chẳng lẽ nói …

Vân Phiến công tử nghĩ đến một khả năng. Chẳng lẽ tình hình thực tế là Sư Ma và Ma đầu của Thiên Ma tông bị thương nặng. Bây giờ Ma đạo bên kia thế như nước với lửa, đều muốn cấp thiết giết chết đối phương. Bây giờ cách phá vỡ bế tắc duy nhất là kéo quân chính đạo của họ vào.

Thế chân vạc, ai thành lập liên minh trước, người đó thắng.

Lần trước Ma đầu xảo quyệt của Thiên Ma tông đã bán một ân tình cho họ, bây giờ yêu cầu họ cùng ra tay, tiêu diệt Sư Ma.

Vân Phiến công tử cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt, không khỏi bật cười.

– Tốt, tốt, tốt!

Bọn người Thôi trưởng lão không hiểu gì cả, lúc này thấy Vân Phiến công tử vẻ mặt vui mừng, vội hỏi:

– Công tử, ngài hiểu ra điều gì rồi?

Vân Phiến công tử cười nói:

– Cơ hội đã đến rồi. Liên quân chính đạo của chúng ta đã nhiều lần thất bại, chẳng phải là vì đã dồn Ma tu vào chân tường, khiến chúng phải liều mạng phản kháng, liều chết một phen sao? Bây giờ có thể chơi trò lấy chó trị chó rồi.

Thôi trưởng lão bọn người vẫn không hiểu, Vân Phiến công tử cũng không định giải thích chi tiết. Những suy đoán của hắn bây giờ cũng không có bằng chứng xác thực, nhưng hắn rất tự tin.

Nói lớn, Vân Phiến công tử nói:

– Lấy giấy bút ra đây, ta muốn đích thân viết thư hồi âm cho Ma đầu của Thiên Ma tông. Ừm, hắn tên gì nhỉ?

Thôi trưởng lão liên tục nói:

– Đã tra rồi, nghe nói họ Trương, nhưng không ai biết có phải là tên giả không.

Vân Phiến công tử nói:

– Chỉ là xưng hô thôi, không quan trọng. Vậy thì gọi hắn là Trương Ma đầu đi. Ta muốn mời hắn ngày mai đến tửu lâu cao nhất ở Tiểu Thánh Thành để nói chuyện, hắn không phải muốn đầu hàng sao? Ha ha, vậy thì để hắn mang theo mấy Ma tu quan trọng nhất của Thiên Ma tông đến đây. Số lượng không được nhiều, đến rồi, chúng ta sẽ bắt được rùa trong chum, dễ như trở bàn tay. Ta xem hắn có khả năng trở mình thế nào!

Thôi trưởng lão bọn người suy nghĩ kỹ càng một lượt, dường như đúng là như vậy.

Chương 48. Cuộc gặp gỡ (1)

Ta vốn hướng lòng về ánh trăng, nhưng ánh trăng lại bảo cút đi!

Thơ hay, thơ hay!

— Trích từ Chương 4179, “Nhật ký của ta” – Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Mạc Thần.

Đúng vậy, hắn không phải muốn đầu hàng sao? Không phải muốn đến Tiểu Thánh Thành sao? Cứ để hắn đến, chuẩn bị một cái bẫy chết cho hắn.

Bất kể hắn có thực sự đầu hàng hay đầu hàng giả, chỉ cần hắn dám đến, thì không phải hắn muốn làm gì là được.

– Diệu kế, diệu kế!

Thôi trưởng lão gật đầu liên tục.

Vân Phiến công tử cuối cùng cũng nói: – Niêm phong tin tức, không cho người khác biết chuyện này. Nếu ai dám truyền bá sẽ bị trừng phạt như một kẻ gián điệp!

– Đúng!

Bọn người Thôi trưởng lão cúi đầu nhận mệnh.

Vân Phiến công tử dao động cây quạt cười khẽ. Đấu trí với ta? Muốn liên hợp?

Ha ha, vậy thì ngươi phải giao nộp tất cả mọi thứ trước đã.

Trong lúc đó, tại huyện Sơn Trúc.

Tiêu hóa xong thuốc trị thương, Sư Ma đã hồi phục đôi chút, lập tức gọi toàn bộ thuộc hạ đến.

Bao gồm cả quân sư đầu chó và Hắc bào, đều đứng nghiêm chỉnh trước mặt hắn.

Tất cả mọi người đều thấy Sư Ma bị giật mất một mảng tóc, nhưng không ai dám hỏi rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Tất nhiên Sư Ma cũng không giải thích cho bọn chúng, chỉ lớn tiếng nói:

– Hôm nay, chỉ tuyên bố một chuyện. Đó là tất cả mọi người chuẩn bị tinh thần cho ta, thu dọn đồ đạc cho tử tế. Tối nay nhân lúc trời tối sẽ tiến đến huyện Tiểu Thánh. Sáng mai, tấn công mạnh vào huyện thành.

Nghe xong lời này, đám thuộc hạ xôn xao.

Không phải vừa rồi tập kích thất bại rồi sao? Sao lại chuyển sang tấn công mạnh ngay được.

Quân sư đầu chó lập tức đứng ra nói:

– Đại nhân, quân ta vừa mới đại bại. Nên chỉnh đốn nghỉ ngơi, rồi hãy mưu tính tiếp. Huống hồ, hiện tại cao thủ không đủ, e rằng có đến huyện Tiểu Thánh cũng không đánh chiếm được.

Sư Ma gầm lên:

– Ta nói đánh được thì đánh được. Lão cẩu, ngươi còn dám chống đối ta, cẩn thận ta ăn sống ngươi ngay bây giờ.

Quân sư đầu chó toàn thân run lên, lập tức rụt cổ lại.

Nghe vậy, không ai dám lên tiếng nữa, đều sợ hãi nhìn Sư Ma.

Sư Ma cũng không muốn giải thích nhiều, thuộc hạ có hận thù cũng được, có sợ hãi cũng được, hắn đều không quan tâm nữa. Dù sao chỉ cần chiếm được huyện Tiểu Thánh, hắn sẽ lập tức trở về Hồi Hồn tông, cũng sẽ không mang theo đám thuộc hạ này.

Trận chiến cuối cùng thôi, ai cũng được, chỉ cần đánh chiếm được thành là được.

– Mau đi chuẩn bị, một canh giờ sau xuất phát, nếu có kẻ bỏ trốn, giết!

Sư Ma gầm lên như sấm.

Đám người vội vàng tản ra chuẩn bị chiến đấu.

Lão cẩu và Hắc bào nhìn nhau, đều hiểu ý nghĩ của đối phương.

Sư Ma sắp phát điên rồi, bọn họ cũng phải làm gì đó thôi.

Một lát sau, một con quạ đen bay lên, thẳng tiến đến Thiên Ma tông.

Đêm lạnh như nước, đêm của Thiên Ma Tông vẫn tĩnh lặng như vậy.

Một con quạ đen bay xuống, sau đó bị ma tu bắt lấy. Nhìn tờ giấy sau khi xem xong, trong mắt Dương Sở lóe lên một ánh sáng kỳ lạ.

– Sắp hành động rồi!

Sắc mặt hơi chùng xuống, Dương Sở có chút ngồi không yên.

Giờ đây, điều nằm trong tay hắn rõ ràng là chuyện lớn, nhưng hắn lại không chắc có nên làm phiền tông chủ về chuyện này hay không.

Đang suy nghĩ, lại có một ma tu chạy đến, cung kính đưa cho Dương Sở một bức thư, nói:

– Dương ca, quân liên minh chính đạo đã hồi âm, cần chuyển cho tông chủ.

– Biết rồi, đi đi!

Dương Sở nhìn bức thư của quân liên minh chính đạo, không dám mở ra. Nhưng trong mắt đã lóe lên một ánh sáng khác thường.

Bên Sư Ma có động tĩnh, bên tông chủ lại ‘liếc mắt đưa tình’ với quân liên minh chính đạo, đây là muốn làm gì?

Hắn không đoán ra được, nhưng cũng có thể cảm nhận được phần nào mưa gió sắp đến Phong Mãn lâu.

Định thần lại, cầm hai bức thư quan trọng, Dương Sở cuối cùng cũng dám đi quấy rầy tông chủ nghỉ ngơi.

Nhanh chân đến bên ngoài tiểu viện, Dương Sở nhẹ nhàng gõ cửa viện.

Cửa viện rất mới, mới thay vào buổi chiều, gõ vào nghe tiếng đập mạnh.

Chốc lát, giọng nói của Trương Mạc truyền đến.

– Vào đi!

Dương Sở cúi người đẩy cửa viện, bước vào trong. Sau đó nhìn thấy Trương Mạc mặc áo ngủ, ngồi trên ghế nằm.

– Tông chủ, quân liên minh chính đạo gửi thư đến!

Nghe vậy, Trương Mạc lập tức nhận lấy thư. Sau khi xem xong, sắc mặt Trương Mạc hơi thay đổi.

– Đồng ý rồi sao? Ừm, cũng coi như có não. Nhưng chỉ cho ta mang theo ba đến năm người là có ý gì. Còn phải bỏ binh khí, đây là phòng bị gì vậy?

Lời lẩm bẩm của Trương Mạc đều lọt vào tai Dương Sở, Dương Sở lập tức nhận ra, tông chủ đang nói chuyện với quân liên minh chính đạo về việc gặp mặt.

Tại sao lại muốn gặp quân liên minh chính đạo? Chẳng lẽ là ……

Bỗng nhiên, Dương Sở nghĩ đến tin tức bên phía Sư Ma. Kết hợp lại với nhau, trong lòng Dương Sở không khỏi dâng lên một ý nghĩ.

Tông chủ đang bày kế, hãm hại quân liên minh chính đạo và Sư Ma.

Đang suy nghĩ, lúc này Trương Mạc đột nhiên nhìn Dương Sở với vẻ mặt khác thường, nói:

– Khụ khụ, Dương Sở à. Ngày mai dẫn theo vài chấp sự trong môn phái, cùng ta đến huyện Tiểu Thánh đi một chuyến, thế nào?

Trương Mạc tưởng rằng Dương Sở nhất định sẽ ngạc nhiên hỏi tại sao, thậm chí có thể phản đối mệnh lệnh của hắn.

Nhưng không ngờ, khoảnh khắc tiếp theo, Dương Sở đã dứt khoát đáp lại: – Tuân lệnh!

Chương 49. Cuộc gặp gỡ (2)

Một chữ, khiến cho Trương Mạc khó khăn lắm mới sắp xếp được lời ‘dụ dỗ’ nuốt hết vào trong.

Đủ trung thành! Mặc dù là ma tu, nhưng lòng trung thành này thực sự không thể nói.

Trương Mạc trong lòng thở dài, đáng tiếc hắn không phải là ma đầu thực sự. Nếu không, một người trung thành như vậy, hắn nhất định sẽ luôn giữ bên mình để nghe theo.

Thôi, ai bảo các ngươi là ma tu, mà ta lại là người tốt chứ.

Ngày mai các ngươi sẽ phải chấp nhận kết cục của ma tu, còn ta cũng phải khôi phục tự do.

Trương Mạc không nói thêm gì nữa, phất tay ra hiệu cho Dương Sở có thể đi chuẩn bị.

Lúc này, Dương Sở lại lấy ra một tờ giấy khác, nói:

– Tông chủ, còn một chuyện nhỏ nữa, bên Sư Ma …

Dương Sở còn chưa nói hết, Trương Mạc đã ngắt lời:

– Chuyện của ma tu bên Sư Ma, ta đã nói rồi, do ngươi toàn quyền phụ trách, không cần hỏi ta. Ngươi tự sắp xếp là được.

– Tuân lệnh!

Dương Sở gật đầu hiểu ý, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của tông chủ.

Chậm rãi bước ra khỏi cửa viện, Dương Sở lại cúi đầu nhìn tờ giấy.

Sư Ma muốn tấn công mạnh vào huyện Tiểu Thánh, vừa khéo sáng sớm ngày mai tông chủ sẽ dẫn họ đến huyện Tiểu Thánh gặp quân liên minh chính đạo.

Mối liên hệ trong đó, nhìn thế nào cũng thấy là do tông chủ sắp xếp.

Hừ, xem ra ngày mai sẽ có chuyện lớn xảy ra, đã vậy, hắn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

Không nói nhảm, Dương Sở lập tức triệu tập những chấp sự mạnh nhất của Thiên Ma Tông, sắp xếp mọi thứ.

Thứ nhất, thông báo cho các vị kia về hành động vào sáng sớm ngày mai. Thu thập đủ đầy đủ Ma Hỏa thạch hoặc là Lôi Hỏa thạch giấu trong người, binh khí và các bảo vật khác, cũng nghĩ cách giấu đi, tuyệt đối không thể để quân liên minh chính đạo thực sự thu vũ khí. Tông chủ đại nhân thần công vô địch, đương nhiên không sợ. Nhưng họ phải có biện pháp toàn diện.

Thứ hai, kéo ra tất cả các chiến lực từ Ma Võ trở lên, tối nay một phần trà trộn vào huyện Tiểu Thánh, một phần chờ bên ngoài thành. Thấy trong thành có hỏa hoạn, lập tức mở cổng thành. Chuẩn bị cứu tông chủ, giao chiến với quân liên minh chính đạo.

Thứ ba, sáng sớm ngày mai Sư Ma cũng sẽ đến huyện Tiểu Thánh. Mặc dù không biết tông chủ hiện tại định xử lý Sư Ma như thế nào. Nhưng nhìn ý định lần trước tông chủ tha cho Sư Ma, e rằng vẫn chưa có ý định giết. Cho Sư Ma vào thành, sau đó mọi chuyện nghe theo sự sắp xếp của tông chủ.

Một đêm không ngủ, nhưng toàn bộ Thiên Ma Tông đã được huy động.

Trương Mạc không biết điều này, hắn chỉ là đang suy nghĩ ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.

Ai, có lẽ ngày mai liền có thể kết thúc hết thảy. Ai, chính đạo, hi vọng các ngươi thật phân rõ phải trái một chút.

Sáng sớm hôm sau, quận Tiểu Thánh.

Sáng sớm, cổng thành Bắc mở rộng. Con đường từ cổng thành phía bắc đến Thiên Phủ các đã được thông thoáng.

Trên tầng ba của tòa nhà cao nhất ở huyện Tiểu Thánh, Thiên Phủ Các, công tử Vân Phiến đã sớm bố trí sẵn cạm bẫy, chỉ chờ giáo chủ Trương Mạc đầu của Thiên Ma Tông đến.

Không lâu sau, bên ngoài cổng thành phía Bắc, một cỗ xe ngựa màu đen xuất hiện, người đánh xe chính là đại chấp sự Dương Sở của Thiên Ma Tông, những người khác cưỡi ngựa ô đen vây quanh xe ngựa, chính là mấy vị chấp sự nổi tiếng của Thiên Ma Tông.

– Đến rồi

Trên cổng thành, bọn người Thôi trưởng lão lộ vẻ lạnh lùng.

Qua vài lần đối đầu, họ đã ghi nhớ hình ảnh của những nhân vật chủ chốt của Thiên Ma Tông vào đầu.

Quan trọng hơn, hơi thở trong xe ngựa quá rõ ràng. Bất kỳ đệ tử nào của Chính Nhất Tông đều có thể cảm nhận rõ ràng Truy Hồn ấn mà Mộ Thần Tinh để lại.

Chính là hắn, Trương Mạc đầu của Thiên Ma Tông, hắn thực sự đã đến!

Thôi trưởng lão vung tay, lá cờ phía sau phất phới, báo cho thành nội rằng ‘cá lớn đã đến!’

Trên Thiên Phủ Các, Vân Phiến công tử đứng dậy, đặt tách trà xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía phố dài.

Bánh xe lăn bánh ầm ầm, cuốn theo một làn bụi mù, dừng lại trước cửa Thiên Phủ Các.

Rèm xe được vén lên, ngay lập tức trong mắt mọi người, Trương Mạc mặc một bộ quần áo màu đen, dáng vẻ tuấn tú, từ từ bước ra khỏi xe ngựa.

Nhìn thấy Trương Mạc, Vân Phiến công tử hơi bất ngờ.

Theo hắn nghĩ, một ma đầu tàn nhẫn, xảo quyệt như vậy, hẳn phải là một lão ma tu già nua, thậm chí là có ngoại hình kỳ quái.

Nhưng Trương Mạc đầu lại trẻ trung như vậy, dáng vẻ lại tuấn tú như vậy, đúng là một công tử phong lưu, chẳng giống một ma đầu nào cả.

Nếu không phải khí tức của Truy Hồn ấn trên người Trương Mạc không hề che giấu, công tử Vân Phiến còn tưởng rằng Thiên Ma Tông phái người thế mạng đến.

Thân phận sẽ không nhầm lẫn được, đó chính là mắt người đời kém.

Hóa ra ma tu cũng không phải toàn là người xấu, hóa ra ma đầu cũng có thể tuấn tú như vậy.

Những võ giả chính đạo khác nhìn thấy Trương Mạc, trong lòng cũng nghĩ như thế.

Trương Mạc chậm rãi lên lầu, Dương Sở đi theo sát phía sau Trương Mạc.

Nhưng khi lên đến tầng ba, Dương Sở và các chấp sự khác lại bị chặn lại, đồng thời có người tiến lên vây quanh họ.

Trương Mạc liếc nhìn, không nói gì, vẫn chậm rãi tiến về phía trước.

– Vân Phiến công tử!

– Trương giáo chủ!

– Ngưỡng mộ đã lâu!

– Thất kính, thất kính!

Chương 50. Phân rõ phải trái

Binh pháp giảng, vây ba hở một.

Đừng bao giờ không cho người khác đường sống.

Tục ngữ có câu, chó cùng rứt giậu, con thỏ gấp còn cắn người.

Đôi khi đường sống không chỉ dành cho người khác, mà còn dành cho chính mình.

Nhiều người không hiểu được đạo lý này, kể cả chính ta trước đây.

— Trích từ Chương 4930, “Nhật ký của ta” – Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.

Huyện Tiểu Thánh, Thiên Phủ các.

Tầng ba, hai người ngồi xuống.

Xung quanh không có người ngoài, tầng ba rộng lớn, hôm nay chỉ tiếp hai vị này.

Một người xuất thân danh môn, là một trong Tứ công tử chính đạo, Vân Phiến công tử, Vân Phi!

Một người là Đại ma đầu đứng đầu không ai sánh bằng, tân giáo chủ của Thiên Ma tông, Trương Mạc! Hai người này, ở Thanh quận hiện nay đều nổi danh.

Ở huyện Tiểu Thánh này, càng là không ai không biết, không ai không hay.

Hôm nay hai người hẹn gặp nhau ở đây, đã là điều mà nhiều người không ngờ tới. Sau khi gặp nhau, không ngờ không đánh nhau ngay, lại càng khiến vô số người kinh ngạc.

Vân Phiến công tử cười nhìn Trương Mạc, từ lúc Trương Mạc xuất hiện, Vân Phiến công tử đã điên cuồng phân tích suy nghĩ thực sự của Trương Mạc trong đầu.

Nhưng cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu được, tại sao Trương Mạc lại đến. Hơn nữa còn thực sự theo đúng lời hẹn, chỉ mang theo vài tâm phúc.

Không hiểu, không hiểu nổi, Vân Phiến công tử cười rót cho Trương Mạc một ấm trà, lên tiếng trước:

– Trương giáo chủ hôm nay có thể đến, quả thực là điều mà nhiều người không ngờ tới. Trương giáo chủ có thể không biết. Ngay sáng nay, bọn người Thôi trưởng lão còn nói rằng, chắc chắn ngươi sẽ không đến.

Trương Mạc cười nhẹ nói:

– Tất cả bọn họ đều nhìn nhầm ta rồi. Đều cho rằng ta là một kẻ đại ma đầu gian ác, tội ác tày trời. Nhưng trên thực tế, chỉ là hiểu lầm thôi. Ta là người tốt, lương dân tám đời.

Vân Phiến công tử phì cười một tiếng.

Tiếng cười của hắn khiến Trương Mạc cảm thấy vô cùng bất lực.

Năm nay, nói thật sao lại chẳng ai tin thế này.

Trương Mạc nhíu mày nói:

– Ta thực sự có thể giải thích rốt cuộc là chuyện gì.

Vân Phiến công tử đưa tay ra, lắc trái phải chiếc quạt xếp trên tay, cắt ngang lời Trương Mạc nói:

– Trương giáo chủ, không cần giải thích. Ngươi cũng không cần bịa ra lời dối trá nào để lừa ta. Thật hay giả không quan trọng, ta có tin hay không cũng không quan trọng. Vấn đề là liên quân chính đạo đã hai lần đại bại ở huyện Tiểu Thánh, cao thủ tử thương, hàng chục thậm chí hàng trăm người. Cộng thêm cả chưởng môn Chính Nhất tông Mộ Thần Tinh cũng chết dưới tay ngươi. Ngươi có phải là người tốt hay không đã không còn quan trọng nữa rồi. Phải có người chịu trách nhiệm về việc này.

Trương Mạc có chút sốt ruột nói:

– Mộ chưởng môn không phải do ta giết, hắn chết dưới tay của người khác.

– Ai?.

Vân Phiến công tử cười nhạt. Sau đó hắn giơ một ngón tay lên nói:

– Tên, nói ra tên, ta sẽ tin ngươi.

Trương Mạc há hốc mồm, hắn thực sự không nói nên lời.

Vân Phiến công tử lắc đầu nói:

– Trương giáo chủ, ngay cả tên cũng không bịa được, sao phải lừa ta chứ.

Trương Mạc thở dài, sau đó cầm cốc trà lên uống một hơi.

Bỗng nhiên, cả người Trương Mạc cũng thả lỏng.

Hắn từ từ nói:

– Xem ra hôm nay ta chọn đầu hàng là sai rồi. Dù sao cũng đều là chết, cho dù ta biết mình là người tốt, cũng nên tiếp tục ở lại Tiểu Thánh sơn, đấu tranh với các người mới phải.

Vân Phiến công tử cười nói:

– Vẫn khác nhau, Trương giáo chủ nếu thực sự có lòng từ bỏ bóng tối theo ánh sáng, vẫn có thể giữ được toàn thây. Hơn nữa, không cần phải chịu tra tấn.

Trương Mạc gật đầu nói:

– Toàn thây, ha ha, thật sự là ân huệ.

Vân Phiến công tử nheo mắt lại, nói:

– Đối với một ma đầu đại gian đại ác như ngươi. Thực sự đã là ân huệ rồi.

Trương Mạc đột nhiên bật cười, dang tay ra nói:

– Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ ngươi có thể giết ta bằng một kiếm.

Vân Phiến công tử im lặng một lúc, sau đó đứng dậy nói:

– Ngươi tưởng ta không muốn sao? Chỉ là ta thực sự không hiểu, tại sao ngươi lại đến. Tại sao lại đến đây để chịu chết. Chắc chắn ngươi có hậu chiêu đúng không. Nói cho ta biết, hậu chiêu của ngươi là gì?

Trương Mạc cười khổ nói:

– Đâu có hậu chiêu gì, chỉ là ta nhìn những người chính đạo các người quá tốt, mà đánh giá thấp bản chất con người quá thôi. Có lẽ ma tu nói đúng, các người thực sự chỉ là một lũ đạo đức giả.

– Ngươi nói gì? Ngươi đang mắng ta, đạo đức giả? Vân mỗ ta hành xử ngay thẳng, đi đứng đàng hoàng, hai chữ đạo đức giả, ngươi không áp đặt lên đầu ta được.

Nụ cười trên khuôn mặt Vân Phiến công tử biến mất.

Trương Mạc lạnh lùng nói:

– Vậy sao? Vậy thì ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn giết ta. Trương Mỗ ta lại làm sai điều gì? Ta đã làm điều ác gì?

Vân Phiến công tử tức giận nói:

– Ngươi đã giết gần trăm đồng liêu chính đạo, còn có một vị chưởng môn, ngươi nói ngươi không ác sao?

Trương Mạc bình thản nói:

– Chỉ là tự vệ thôi. Họ muốn giết ta, ta phản kích, có gì sai? Chẳng lẽ chỉ cần chính đạo các người giết người, mà không cho phép người khác phản kháng. Các người còn hung ác hơn cả ma đạo!

– Ngươi……

Vân Phiến công tử trong nháy mắt bị hỏi vặn lại.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay