- Home
- Truyện Huyền Huyễn
- [Dịch] Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma
- Tập 4: Quy củ (c31-c40)
[Dịch] Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma
Tập 4: Quy củ (c31-c40)
❮ sautiếp ❯Chương 31. Quy củ (2)
Các Ma tu khác cũng gật đầu nói:
– Đúng vậy, Chính đạo liên quân là do chúng ta đánh bại. Mộ lão cẩu của Chính Nhất tông đã chết dưới tay Tông chủ. Hồn tông bây giờ phái người đến, chính là cướp chiến công. Mặc dù chúng ta chưa lấy, nhưng những địa bàn này, nói cho phải, thì phải là của chúng ta.
– Tông chủ, nếu không thì ngài hãy nói chuyện với Sư Ma đó. Hắn ít nhất phải nhường ra một nửa số huyện, nếu không thì Thiên ma tông của chúng ta làm sao có thể phát triển lớn mạnh được.
– Đặc biệt là huyện Tiểu Thánh, gần chúng ta như vậy, cho dù bọn họ có đánh hạ được. Cũng phải thuộc về chúng ta. Nằm ngay bên cạnh mà lại để người khác ngáy ngủ sao!.
Vài vị chấp sự Ma tu nói rất có lý.
Nếu Trương Mạc là một tông chủ Ma tông chính thống, chắc chắn sẽ vỗ đùi đồng ý.
Nhưng Trương Mạc có chính thống không? Hắn có lòng muốn tranh bá thiên hạ, nhưng hắn có năng lực và trình độ đó không?
Người ngoài không rõ, Trương Mạc tự mình hiểu rõ.
Nhà hắn tám đời bần nông, thực sự là gia tộc tám đời cày ruộng.
Chưa từng xuất hiện nhân vật lớn nào, đầu óc từng người đều không tốt lắm.
Làm người phải tự biết mình, ma đầu do Hồn Tông phái tới, nghe xong đã biết là nhân vật lợi hại. Âm hiểm giảo hoạt, tàn nhẫn âm độc, mấy thứ kia đều không cần nói, tuyệt đối là có đủ tố chất!
Trương Mạc không có ý định gặp loại Ma đầu này, cướp địa bàn thì thôi đi.
Cướp của người khác, có phải phải đánh nhau với người khác, đánh nhau với người khác có phải là phải đổ máu không.
Hòa khí sinh tài mà, tại sao nhất định phải đánh nhau chứ?
Nếu có thể, hắn nguyện ký kết hiệp ước không xâm phạm với bất kỳ thế lực nào. Ngươi đừng đánh ta, ta cũng không đánh ngươi, mọi người đều là huynh đệ tốt, huynh đệ tốt.
Trầm ngâm một lát, Trương Mạc đặt Thánh Đạo Báo xuống. Những người bên dưới lập tức im lặng.
Từ từ, Trương Mạc nói:
– Để bọn họ náo loạn đi. Chúng ta dưỡng sức.
Một câu nói, khiến cho các Ma tu đều há hốc mồm. Không tranh sao?
Dương Sở coi như là người duy nhất trong số những người này có vẻ mặt bình tĩnh, hắn tin chắc rằng Tông chủ nhất định có mưu đồ riêng.
Quả nhiên, dừng lại một chút, Tông chủ tiếp tục nói:
– Hai bên họ khai chiến, sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta chứ.
Dương Sở nói:
– Có thể sẽ có. Sư Ma đó là do Hồn tông phái đến, thân phận cao quý, hiện tại đang ở thời kỳ đỉnh cao, đợi đến khi hắn đến huyện Tiểu Thánh, hắn nhất định sẽ đưa ra nhiều yêu cầu vô lý đối với Thiên ma tông của chúng ta. Thậm chí, có thể sẽ để… để …
Những lời sau, Dương Sở không nói hết, nhưng Trương Mạc đã đoán được, bình tĩnh nói:
– Sẽ để chúng ta nhường cả địa bàn của Tiểu Thánh sơn, cho bọn họ đóng quân chứ gì.
Dương Sở gật đầu nói:
– Vậy ngài phải nghiêm túc cự tuyệt hắn một lần. Hơn nữa, ta nghe nói ở Tiêu Sinh huyện sắp xảy ra chiến tranh, rất nhiều người từ Tiêu Sinh huyện chạy về quê, chạy vào trong núi rừng, còn có những người khác trong các quận xung quanh đang bị bọn người Sư Ma gây tai họa, cũng đang chạy vào trong núi rừng. Quanh chúng ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, tông chủ, có phải muốn xử lý một chút hay không?
Dương Sở nói rằng cách xử lý là giết một nhóm, biến một nhóm thành nô lệ, thậm chí ăn thịt một nhóm.
Đây là truyền thống của Ma tu, đối với Ma tu, quá đông hay quá ít người đều không phải là điều tốt. Đối với người thường, chiến lược chung của Ma tu thường giống như nuôi lợn, nuôi gà, kiểm soát số lượng, kiểm soát trong phạm vi hợp lý.
Trương Mạc không hiểu những điều này, chỉ gật đầu nói:
– Ừ, cần phải xử lý. Vậy thì, các ngươi cử một số người, đi giúp họ gom góp lại đất đai, phân chia một số đất cho họ.
Dương Sở sửng sốt, thốt lên:
– Cái gì, còn trả lại đất cho họ sao?
Trương Mạc cau mày nói:
– Sao, không được à?
Các Ma tu lập tức cúi đầu, nói:
– Được, Tông chủ ngài nói được là được.
Trương Mạc suy nghĩ kỹ, để đám Ma tu này làm không công cũng không tốt, người hầu sẽ phản lại.
Suy nghĩ kỹ một chút, Trương Mạc nói:
– Vậy thì, để những người dân này trồng trọt, chăn nuôi đàng hoàng, chúng ta sẽ lấy hai ba phần thu hoạch của họ. Cố gắng đừng giết người, đừng gây chuyện, ai gây rối với ta, ta giết chết. Cứ như vậy.
Trương Mạc định ra quy củ, những người khác cũng chỉ biết gật đầu theo.
Suy nghĩ thêm một chút, Trương Mạc nói:
– Chờ chút, ta sẽ viết thư cho Sư ma và cả bên Chính đạo. Chuyện của họ, chúng ta không tham gia. Nhưng cũng đừng có ai tìm đến gây phiền phức cho chúng ta. Các ngươi giúp ta đưa thư, sau đó gia cố phòng thủ của Tiểu Thánh sơn cho tốt.
– Vâng!
Bọn người Dương Sở cúi người hành lễ, nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi cổng lớn, mấy vị lão chấp sự tỏ vẻ không hiểu, nói:
– Tông chủ đại nhân đang có ý gì?
Dương Sở đáp:
– Không nghĩ ra được? Không nghĩ ra thì cũng đừng nghĩ ngợi. Chủ nhân của chúng ta, tông chủ, là người có tầm nhìn xa trông rộng, ngươi không thể hiểu được.
– Cứ làm đi!
Lão chấp sự nhíu mày nói:
– Yêu cầu chúng ta đi giúp những người phàm tục đó, không ổn lắm nhỉ. Chúng ta là Ma tu mà.
Dương Sở trừng mắt nói:
– Bảo các ngươi đi thì đi, Ma tu thì sao, không muốn chết thì cứ làm việc cho đàng hoàng, cẩn thận Tông chủ đại nhân nấu chín các ngươi.
Nghe vậy, mọi người đều liên tục nói phải.
Họ thực sự không muốn bị ăn sống.
Chương 32. Vân Phiến công tử
Đôi khi ta không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng rắc rối lại thích tìm đến ta.
Xui xẻo thật!
Đến nỗi trong một thời gian dài, ta nghĩ rằng có người cố tình chơi ta. Cuối cùng, ta cũng bắt được thủ phạm.
Đúng vậy, chính là lão thiên gia chết tiệt.
– Trích từ Chương 552, “Nhật ký của ta” – Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần,.
Nửa ngày sau.
Sư Ma nhận được thư của Trương Mạc.
Lúc này, một nhóm nhỏ ma tu đang tiến quân nhanh chóng, nhanh hơn cả bọn người Trương Mạc tưởng tượng.
Lần này, Sư Ma định dùng tốc độ nhanh như chớp để chiếm lấy huyện Tiểu Thánh.
Đưa theo hai mươi ba mươi tinh binh, Sư Ma lao thẳng đến cổng Nam của huyện Tiểu Thánh. Có lẽ lúc này, quân chính đạo liên minh trong huyện Tiểu Thánh vẫn đang chuẩn bị cho trận chiến, xây dựng công sự phòng thủ. Chuẩn bị cho trận chiến lớn sau vài ngày nữa.
Khả năng phòng thủ chắc chắn sẽ yếu và trống rỗng, tạo cơ hội cho bọn họ.
Sư Ma nghĩ rất hay, bây giờ giết chết những người đứng đầu quân chính đạo liên minh, khiến huyện Tiểu Thánh rơi vào hỗn loạn.
Ngày mai, đại quân ma tu mà hắn thành lập sẽ có thể giết tới. Khi đó, khi trong ngoài phối hợp, cổng thành mở ra, cuộc chiến ở Thanh quận sẽ kết thúc một nửa.
Kế hoạch thì tốt, tốc độ cũng rất kinh ngạc.
Chỉ không ngờ, chưa đến huyện Tiểu Thánh thì đã nhận được thư của Trương Mạc.
Khiến Sư Ma hơi bối rối, Trương Mạc làm sao biết chúng ở đây? (Thực ra là người đưa thư, trên đường đi vô tình đụng phải) Mở thư ra, Sư Ma xem qua vài lần, càng không hiểu nổi.
Trong thư, Trương Mạc hết lời ca ngợi, muốn đưa Sư Ma lên tận trời, không gì sánh được trên thế gian.
Những câu như ‘Ma đầu thiên hạ đệ nhất’, ‘Vạn phu bất đương’, ‘Quân chính đạo liên minh chỉ đáng xách giày cho đại ca’ đều có thể viết ra được.
Có lẽ cũng chỉ vì trình độ văn hóa của Trương Mạc không cao, nếu không thì có lẽ còn phải làm thêm vài bài thơ ca ngợi lực lượng của Sư Ma.
Mãi đến cuối thư, mới ấp úng nói rõ mục đích của bức thư này.
Đại khái là, đại ca ngươi lợi hại như vậy, địa bàn đều là của ngươi. Ta chỉ muốn giữ Tiểu Thánh sơn, chúng ta không phạm vào nhau, sau này sẽ cùng chung hoạn nạn, ngươi đừng đến Tiểu Thánh sơn nữa, yêu ngươi.
Sư Ma trực tiếp ném bức thư cho quân sư đầu chó bên cạnh xem (đầu chó thật, trông gần giống chó hoang).
Quân sư đầu chó xem xong, cười nói:
– Xem ra vị tông chủ của Thiên Ma tông này cũng chẳng ra gì. Nghe danh Sư Ma đại nhân, lập tức nhụt chí. Nhường nhịn đất đai, lại nịnh nọt đến cực điểm, chỉ là một tên ma đầu nhỏ bé, không thành đại khí được.
Sư Ma cười ha ha nói:
– Không thể coi thường tên ma đầu này được. Kẻ có thể giết chết Mộ Thần Tinh, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường. Hừ, dù sao thì bức thư này của hắn cũng được coi là biết lễ nghĩa. Được rồi, nếu hắn biết điều, có thể để lại một ngọn núi cho hắn tiếp tục làm tông chủ. Hồn tông chúng ta cũng không phải muốn giết sạch.
– Đúng vậy, đúng vậy. Đại nhân độ lượng, không so đo với những tên ma tu nho nhỏ này.
– Đi, tiếp tục, chiếm lấy huyện Tiểu Thánh mới là điều quan trọng. Đánh bại chính đạo liên minh, Thanh quận sẽ là của chúng ta!
Tiếp tục tăng tốc, Sư Ma lao thẳng đến huyện Tiểu Thánh để chém giết.
Cùng lúc đó, bên trong huyện Tiểu Thánh.
Chính đạo liên minh cũng nhận được thư của Trương Mạc.
– Thôi Trưởng lão, môn chủ, Thiên Ma tông gửi thư đến!
– Nhanh đưa lên đây!
– Gọi tất cả các vị đại nhân về hết.
Thôi trưởng lão ra lệnh một tiếng, môn chủ Thanh Môn, các vị trưởng lão lần lượt có mặt đông đủ.
Mọi người đều có vẻ mặt nghiêm trọng, đều muốn biết vị tông chủ Thiên Ma tông lúc này gửi thư đến, rốt cuộc là muốn làm gì.
Thôi trưởng lão mở thư dưới sự chứng kiến của mọi người, từ từ đọc thư.
– Chư vị đại nhân chính đạo, khỏe chứ.
Nghe câu đầu tiên, mọi người đều bắt đầu nghiến răng, chó chết, thật là mỉa mai.
Thôi trưởng lão sắc mặt không đổi, tiếp tục đọc.
– Nghe nói gần đây ma tu hoành hành, gây loạn khắp nơi, lòng ta lo lắng. Thiên Ma tông của ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, hoàn toàn là do Hồn tông phái người đến, một tên ma đầu tên Sư Ma, đang thu gom ma tu rảnh rỗi gây loạn, hoàn toàn không liên quan đến ta. Mục đích của chúng rất rõ ràng, chính là muốn chiếm lấy các huyện xung quanh, thậm chí là huyện Tiểu Thánh. Tình hình như vậy, không phải là điều ta muốn thấy. Trương mỗ ta, vẫn luôn tôn sùng hòa bình, không muốn động thủ. Có câu hòa khí sinh tài, hòa bình là phúc. Sư Ma đến phạm, ta muốn giúp các ngươi, nhưng lại bất lực. Chỉ có thể hy vọng các ngươi tự mình dẹp loạn. Mong chư vị đại nhân chính đạo hiểu cho tấm lòng của Trương mỗ, ta thực sự là một người tốt, chỉ là các ngươi không tin.
Thôi trưởng lão đọc xong.
Bên dưới, Tiêu Long của Chính Nhất tông trực tiếp đứng dậy.
– Quá kiêu ngạo, quá kiêu ngạo rồi. Đây là sự chế giễu trần trụi, hắn quá coi thường chúng ta!
Các trưởng lão, các môn chủ khác cũng đều lộ ra sắc mặt khó coi.
Mặc dù bức thư này của Trương Mạc viết rất chân thành, nhưng trong mắt họ, nó lại mang theo vài phần khoe khoang và khinh thường.
Chương 33. Kẻ chủ mưu đằng sau (1)
Trong đầu của bọn họ, Trương Mạc là một bên mang theo nụ cười tà, một bên uống máu người, viết ra phong thư này.
Đặc biệt là câu cuối cùng, ta là người tốt, ta đang coi thường chỉ số IQ của mọi người có mặt ở đây.
Thôi trưởng lão vốn luôn nghiêm khắc không nhịn được nữa, lập tức muốn xé bức thư ra trước mặt mọi người.
Nhưng ngay khi hắn sắp xé bức thư thì đột nhiên có tiếng động ở cửa.
– Mọi người đừng tức giận, tức giận là mắc mưu của ma tu.
Người vừa đến có giọng nói ôn hòa, trong tiết trời giá lạnh, hắn vừa phe phẩy một chiếc quạt xếp vừa bước vào.
Mặc một bộ áo dài trắng, trông giống một thư sinh hơn là một võ giã, với chiếc khăn choàng dài, khuôn mặt tuấn tú, đuôi lông mày khóe mắt toát ra khí chất hào hùng.
Những người khác đều không quen biết người này, chỉ có Thôi trưởng lão vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới trước nói:
– Đã gặp Vân Phi công tử!
Giọng nói mang theo vài phần kích động, những người khác vừa nghe đến cái tên Vân Phi công tử thì sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi.
Không có gì khác, chỉ vì danh hiệu này quá nổi tiếng. Báo Chính đạo bình chọn ra, một trong Tứ đại công tử Chính đạo, Nguyên Môn, Vân Phi công tử, Vân Phi!
Xuất thân cao quý, lại là đệ tử của trưởng lão Nguyên Môn. Tuổi chưa đến ba mươi, đã là cao thủ cảnh giới Đăng Long.
Mọi người vội vàng hành lễ, ánh mắt lấp lánh, trong lòng vô cùng kích động.
Nguyên Môn quả nhiên không từ bỏ Thanh quận, cuối cùng cũng phái người đến.
Vân Phi cười tủm tỉm giật lấy bức thư trong tay Thôi trưởng lão, liếc mắt nhìn rồi nói:
– Chữ viết của tông chủ Thiên Ma tông này kém quá nhỉ, cố tình giả vờ sao? Cao thủ cảnh giới Đăng Long, dù có kém đến mấy cũng không thể không giữ vững được bút của mình chứ. Ha ha, thú vị, một ma đầu ngụy trang đến mức cực điểm, thật là xảo quyệt!
Thôi Trưởng lão liên tục nói:
– Đúng vậy, đúng vậy. Ma đầu này vô cùng xảo quyệt, hiếm có trên đời. Mộ tông chủ của ta chính là bị hắn hãm hại mà chết.
Vân Phi gật đầu nói:
– Khó trách sư phụ mời ta tới, ngươi biết ta từ trước đến nay cẩn thận, sẽ không dễ dàng rơi vào cạm bẫy của ma đầu. Thú vị, thật sự rất thú vị. Ma đầu này sớm không gửi thư, muộn không gửi tin, hết lần này tới lần khác ngay hôm nay, gửi tới một phong thư như thế. Còn nói mình là người tốt.
Thôi trưởng lão lập tức nói:
– Đây là khiêu khích, là chế nhạo!
Vân Phi trầm ngâm một lúc, đột nhiên cười nói:
– Ha ha, ta hiểu rồi. Hắn không phải chế nhạo. Là muốn hại người, hắn đang ám chỉ các ngươi, hôm nay Sư Ma kia có thể sẽ công thành.
…
Cuộc đời hiếm khi có một con gà, không đúng, một con gà mái, một con……
Tóm lại là có ý như vậy.
– Trích từ Chương 321 “Nhật ký của ta” Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.
Trong nha môn huyện.
Gió nhẹ thổi qua, mọi người kinh ngạc.
Các trưởng lão có mặt, mặt đầy vẻ không hiểu.
Vị Vân Phiến công tử này nhìn ra tin tức như thế nào?
Trưởng lão Thôi hỏi trước: – Xin Vân công tử giải thích rõ.
Vân Phi cười nói:
– Còn chưa hiểu sao? Trong lời nói của hắn toàn là ý các ngươi sắp đánh nhau với Sư Ma rồi, không liên quan đến Thiên Ma Tông của ta. Hơn nữa còn báo trước cho các ngươi, kỳ thực ta là người tốt, ta đã nói hết tin tức cho các ngươi rồi. Các ngươi không tin thì không thể trách ta được. Tin tức là gì, không gì khác ngoài động thái của Sư Ma, hắn cố tình viết thư hôm nay, tức là hôm nay rồi. Không ổn, tình hình bên cổng thành thế nào?
Trưởng lão Thôi nhanh chóng nói:
– Đang huy động quân đồn trú giúp xây dựng công sự phòng thủ. Bao gồm cả nỏ bắn và tường thành.
Vân Phi lại hỏi:
– Lá thư này được gửi từ đâu đến? Cổng thành nào?
Các tu sĩ chính đạo bên dưới suy nghĩ kỹ càng, nói:
– Ném thẳng ở cửa. Cũng không biết họ gửi từ cổng thành nào.
Vân Phi lại nhìn kỹ lá thư, miệng lẩm bẩm:
– Hoàn toàn không cùng một phe với ta, hắn đang nhắc nhở chúng ta hướng tấn công sao?
Bỗng nhiên, Vân Phi hỏi:
– Thiên Ma Tông ở bên nào của thành?
Trưởng lão Thôi đáp:
– Phía đông bắc? Có thể coi là phía bắc.
Vân Phi đột ngột mở quạt xếp, mắt tỏa sáng mạnh mẽ nói:
– Được, Sư Ma hẳn là đã đến từ tường thành phía nam. Cổng thành phía nam bây giờ thế nào?
Trưởng lão Thôi nhanh chóng đáp:
– Trải qua nhiều năm không được tu sửa, đúng là nơi tồi tàn nhất.
Nghe đến đây, mọi người đều hiểu trong lòng.
Tên ma đầu chết tiệt, lại dùng cách đố chữ này để trêu chọc họ sao? Thật là đáng ghét.
Nếu không phải Vân Phi công tử đến giúp giải đáp câu đố, thì đợi đến khi thành trì bị phá, họ nghĩ lại lá thư này, chẳng phải tức chết sao.
Quá xảo quyệt!
Quá gian xảo!
Quá muốn đánh!
– Đi, tất cả các võ giả trở lên, theo ta đến cổng thành phía nam. Những người khác, ngừng tu sửa. Lấy binh khí ra, trấn thủ các cổng thành khác.
– Vâng!
Không nói nhảm, sức kêu gọi của Tứ công tử chính đạo vẫn rất được.
Tất cả các cao thủ còn lại cùng nhau đến cổng thành phía nam của huyện Tiểu Thánh.
Huyện Tiểu Thánh chỉ là một huyện thành, cổng thành không cao lắm, cũng không có công trình phòng thủ như thành trì. Chỉ có những bức tường thành cũ kỹ đã trải qua mưa gió, còn bên ngoài cổng là một con hào không rộng lắm.
Chương 34. Kẻ chủ mưu đằng sau (2)
Nơi này, đối với các cao thủ võ giả có thể nhảy ba bốn trượng, thì sức phòng thủ thực sự rất yếu.
Vì vậy, Vân Phi vội vàng để thành môn vệ lại mang đến một số nỏ sắt, đội cung thủ đến. Số lượng không nhiều, nhưng đủ để đối đầu với những người tấn công thành, gây ra đợt sát thương đầu tiên.
Vừa mới sắp xếp xong phòng thủ, Vân Phi liền phấn chấn tinh thần, các cao thủ chính đạo khác cũng thay đổi sắc mặt.
Chết tiệt, chúng thực sự đến rồi!
Bên ngoài thành là ruộng cày, xa xa mới có rừng cây.
Nhìn thấy từ trong con đường nhỏ trong rừng, trực tiếp xông ra mấy chục người chạy rất nhanh.
Tốc độ còn nhanh hơn cả ngựa, rõ ràng là cao thủ ma tu.
– Đến rồi.
– Vân Phi công tử đúng là thần nhân!
– Ma tu chết tiệt, thật nhiều tâm địa!
– May mà có Vân Phi công tử hỗ trợ, nếu không hôm nay chúng ta lại phải thua thảm hại.
– Vân Phi công tử, ra lệnh đi. Đánh thế nào!
Mọi người nhìn về phía Vân Phi công tử, lúc này, Vân Phi công tử há miệng nói:
– Gần hơn một chút. Để chúng đến gần hơn một chút nữa. Chúng ta cố gắng bắt sống Sư Ma!
Các cao thủ chính đạo lập tức được khơi dậy sĩ khí, thân hình hơi khom xuống, ẩn núp trên cổng thành, chờ bọn người Sư Ma đến gần.
Còn bọn người Sư Ma thì mặt đầy phấn khích, huyện Tiểu Thánh đã ở ngay trước mắt.
– Các ngươi, giết cho ta!
Rắc rắc, ban đêm có gió nổi lên, mưa nhỏ lại lất phất.
Trên trời sấm sét cuồn cuộn, dưới đất người đi như kiến.
Tiểu Thánh Sơn, Trương Mạc kết thúc một ngày làm tông chủ, chuẩn bị về ngủ.
Ngày nào cũng vậy, cơm bưng nước rót, ngoài ăn ra thì ngủ, hoặc là đi dạo khắp nơi trên núi.
Tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ béo phì thôi.
Than ôi, làm tông chủ cũng rất mệt mỏi, béo phì có lẽ là số phận của hắn.
Ma tu hầu hạ hắn vừa giúp hắn cởi áo, thì thấy Dương Sở chạy đến với con cá lớn trên tay.
Nói thật, Trương Mạc vẫn rất thích Dương Sở.
Nghe lời, hiểu chuyện, trung thành, hoàn thành nhiệm vụ hắn giao phó một cách tỉ mỉ.
Trương Mạc tính toán sau này có thể thăng chức cho Dương Sở, bây giờ Thiên Ma Tông còn không có một trưởng lão nào, tựa hồ là có chút không tưởng nổi.
– Có chuyện gì vậy?
Trương Mạc nhìn xem Dương Sở quỳ một gối xuống ỏ cửa ra vào nói.
Dương Thạc nhanh chóng trả lời:
– Tông chủ, tin tức khẩn cấp.
Trương Mạc nghe xong lời này, tâm thần đột biến:
– Thế nào, chính đạo đánh lên núi?
Dương Sở nói:
– Không phải vậy. Tông chủ, hôm nay Sư Ma đã tấn công huyện Tiểu Thánh.
Trương Mạc cau mày nói: – Đánh hạ được rồi sao?
Dương Sở liên tục lắc đầu nói:
– Không chỉ không đánh hạ được, mà còn bị tổn thất nặng nề. Những ma tu cao thủ mà Sư Ma mang theo gần như toàn quân bị diệt. Bản thân Sư Ma cũng bị truy đuổi, suýt nữa mất mạng!
Trương Mạc mở to mắt nói: – Liên quân chính đạo mạnh đến vậy sao?
Dương Sở đáp:
– Nghe nói là liên quân chính đạo có cao thủ đến. Nguyên Môn phái đến Vân Phi công tử, một trong Tứ công tử. Tông chủ, đây là thư hồi đáp của liên quân chính đạo gửi cho ngài.
– Còn gửi thư hồi đáp cho ta sao?
Trương Mạc hơi ngơ ngác.
Chẳng phải hắn đã viết thư, thông báo cho liên quân chính đạo rằng hắn yêu chuộng hòa bình rồi à? Tình hình gì mà còn cần gửi thư hồi đáp cho hắn vậy. Không phải là thư chiến chứ, lá gan của hắn không chịu nổi sự giày vò đâu.
Đầy vẻ nghi ngờ mở bức thư ra, đập vào mắt là nét chữ thanh tú như con gái.
– Trương tông chủ, cảm ơn thư ngài thông báo. Chúng ta đã theo tin tức ngài tiết lộ, đánh bại Sư Ma, đáng tiếc là không lấy được đầu hắn. Trận đại thắng này, nếu không có sự giúp đỡ của ngài, chúng ta không thể hoàn thành được. Ta sẽ ghi hết công lao của ngài, ngày mai đăng toàn bộ lên báo Chính đạo. Hoan nghênh ngài bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ bóng tối theo ánh sáng, đến huyện Tiểu Thánh uống trà. Vân Phi công tử, Vân Phi kính bút.
Trương Mạc há hốc miệng.
Từ bao giờ hắn tiết lộ tin tức vậy?
Từ bao giờ hắn giúp đỡ liên quân chính đạo vậy?
Bọn người chính đạo này sao lại vô liêm sỉ thế nhỉ, cái mũ thối tha nào cũng muốn úp lên đầu ông đây vậy.
Ta chẳng làm gì cả, tại sao phải chịu ấm ức này chứ.
Chính đạo, thứ đạo đức giả.
Trương Mạc bắt đầu xoa thái dương, không tức giận, không tức giận, tức chết mình thì chẳng đáng.
Hắn có thể tưởng tượng, tin đồn của chính đạo này sẽ gây ra cú sốc tâm lý lớn đến mức nào cho Sư Ma.
Nếu Sư Ma nhìn thấy tin tức trên báo Chính đạo, liệu có trực tiếp hận hắn không.
Trời ơi, một người yêu chuộng hòa bình như ta, sao lại bị đổ oan thế này.
Vân Phi công tử này, ngươi độc ác như vậy, sao không đi tu ma đạo đi?
Có tâm cơ như vậy, tu ma đạo chẳng phải có tiền đồ hơn sao?
Trương Mạc ném bức thư xuống, vẻ mặt bất lực nói:
– Biết rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.
Dương Sở nhìn Trương Mạc đóng cửa phòng, lại nhặt bức thư lên liếc nhìn, khóe miệng nở nụ cười.
Ha ha, quả nhiên, biết ngay là Tông chủ đại nhân đang thao túng mọi chuyện.
Sư Ma?
Ngươi còn muốn tranh địa bàn với Tông chủ đại nhân, chết đi cho rồi!
Chương 35. Thưởng công
Thực ra ta là một người khiêm tốn, không thích lên báo.
Có ai tin không?
– Trích từ Chương 2042 《Nhật ký của ta》Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.
Ngày hôm sau, báo Chính đạo quả nhiên tường thuật chi tiết về trận đại thắng ngày hôm qua.
Tiêu đề lớn ‘Tiểu sư ma tập kích huyện Tiểu Thánh, Tiểu công tử đánh bại Tiểu ma tu”.
Bên trong miêu tả chi tiết về việc Vân Phiến công tử Vân Phi đã đánh bại cuộc tập kích của Sư Ma như thế nào. Bao gồm cả việc ngồi chỉ huy, đích thân ra trận, một chiêu Thiết phiến phi long trảm suýt nữa chém Sư Ma thành hai nữa.
Chỉ riêng trận đại chiến này, đã viết lan man tới ba nghìn chữ. Bối cảnh hoành tráng, chi tiết hấp dẫn, người không biết còn tưởng là một trận chiến nổi tiếng nào đó trong lịch sử.
Nhưng đây không phải là trọng tâm mà Trương Mạc quan tâm, ánh mắt của hắn chỉ dừng lại ở việc Vân phiến công tử Vân Phi làm thế nào để có được tin tức, lại có thể nhìn thấu được câu đố.
Về phương diện này, báo Chính đạo cũng không bỏ sót chi tiết nào, kể lại những phỏng đoán tinh tế của Vân Phi.
Nói gì mà nhìn thoáng qua đã thấy ma đầu của Thiên ma tông không có ý tốt, một lá thư không chỉ là để chế giễu khiêu khích, mà còn ẩn chứa huyền cơ, bị Vân Phi vạch trần ngay tại chỗ.
Còn có chuyện gì mà ma tu nội bộ bất hòa, ma đầu của Thiên ma tông dùng cách ẩn chứa câu đố như vậy, không chỉ là thông báo tin tức Sư Ma sắp tấn công Tiểu thánh huyện cho liên quân, mà còn tiết lộ cả phương hướng một cách rõ ràng, rõ ràng là hy vọng liên quân Chính đạo và Sư Ma sẽ đấu đến hai bên cùng thua.
Nhưng rõ ràng, ma đầu của Thiên ma tông đã đánh giá thấp liên quân, họ không chỉ đánh bại cuộc tập kích của Sư Ma. Mà còn tiêu diệt gần như toàn bộ tinh nhuệ dưới trướng Sư Ma. Khiến ma đầu của Thiên ma tông cũng không có kẽ hở để lợi dụng.
Trương Mạc ngồi trong sân, nhìn tờ báo Chính đạo, trong lòng càng ngày càng thấy khó hiểu.
Hắn lúc nào có ý đó, các ngươi làm sao từ trong lá thư đó mà suy ra được ý này?
Trời ạ, còn có thể hiểu theo cách này sao?
Cái gì mà Vân phiến công tử Vân Phi, đầu óc ngươi cấu tạo thế nào vậy, từ một lá thư mà có thể đọc ra nhiều ý nghĩa như vậy. Khi ta viết thì không có những ý này.
Còn nữa, lá thư hắn viết chân thành như vậy, sao lại thành khiêu khích và chế giễu được.
Những người Chính đạo kia, các ngươi có hơi quá đáng rồi đấy, thật sự là quá đáng rồi.
Trương Mạc nhìn thấy có câu nào chỉ ra hướng tấn công của sư ma là Nam thành, còn có câu nào tính toán thời gian chính xác để đưa tin tức quan trọng.
Trong lòng hắn đủ thứ khó hiểu sắp chất thành đống.
Như vậy thì không thể giao tiếp được, lá thư hắn viết có thể bị giải thích theo cách này, đây không phải là suy diễn, mà là nói bậy.
Nhưng quan trọng nhất là, đối phương thực sự đã nói đúng, thực sự đã bắt được Sư Ma.
Hắn căn bản không thể tranh cãi, đũng quần rơi bùn đất, không phải phân cũng là phân.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng được phản ứng của Sư Ma sau khi đọc tờ báo hôm nay, hắn chắc chắn sẽ tin thôi. Người ta viết cụ thể như vậy, là người thì đều tin.
Thật đáng ghét, những người Chính đạo, các ngươi mới chính là tà đạo.
Trương Mạc ôm trán, cảm thấy gân xanh trên trán mình đang giật, chỉ mới làm tông chủ ma tu mấy ngày, thế giới mà hắn biết đã không còn giống trước nữa.
Cho dù là những người trong Chính đạo hay ma tu, đều đang thách thức nhận thức của hắn. Hắn vốn tưởng rằng võ giả có thể đạt đến tu vi, thậm chí vượt qua võ giả, thì thế nào cũng là nhân kiệt, đều là những người thông minh đến mức không tưởng, đều là những người có đầu óc tốt.
Bây giờ xem ra, cũng không hẳn là như vậy, năm nào cũng có kẻ ngu, năm nay đặc biệt nhiều!
Lật sang trang báo khác, Trương Mạc lại nhìn thấy bài viết của ‘người quen cũ’, lại là Tuyệt bút thư sinh này.
– Trận đại thắng đêm qua, nâng cao sĩ khí, làm rạng danh tiếng, quả nhiên danh bất hư truyền của Tứ đại công tử. Nhưng thư sinh ở đây vẫn phải nhắc nhở vài câu, qua trận chiến này càng có thể thấy được sự xảo trá và đáng sợ của ma đầu Thiên Ma tông. Chỉ một lá thư của hắn, suýt nữa đã giết chết đối thủ cạnh tranh Sư Ma. Vài dòng chữ, khiến liên quân Chính đạo phải bán mạng vì hắn. Thư sinh ở đây có thể khẳng định, lúc này ma đầu của Thiên ma tông tuyệt đối không hề nản lòng, một kế của hắn, gọi là đuổi hổ nuốt sói, hắn có thể chấp nhận mọi kết quả. Hai bên cùng thua, hắn thừa cơ chiếm thành. Chính đạo đại loạn, hắn hưởng thành quả. Sư Ma đại bại, hắn ít đi một đối thủ. Trong ba trường hợp này, hắn đều có thể cười lớn. Hắn không cần ra quân, vẫn có thể làm suy yếu đối thủ, củng cố bản thân, quả thực là ma đầu trong số các ma đầu. Ta khẳng định, Sư Ma ở Thanh quận tuyệt đối không thể thành khí, đối thủ thực sự của Chính đạo, vẫn là ma đầu tuyệt thế của Thiên Ma tông!
Chát!
Trương Mạc ném tờ báo xuống đất.
– Nói bậy, thật sự là nói bậy!
Không nguôi giận lại giẫm lên mấy cái, tên này hoàn toàn là mong hắn chết, cái gì mà Tuyệt bút thư sinh, Tuyệt tử tuyệt tôn thư sinh thì có, viết loại bài viết này, sinh con trai không có… hậu môn, mắt, không đúng, chúc con trai hắn sinh ra toàn là hậu môn, mắt, ngày ngày ngày……
Chương 36. Lần nữa tế thần (1)
Làm gì vậy? Chuyện này có liên quan gì đến hắn không? Sao lại thành ra bây giờ hắn mới là kẻ chủ mưu.
Này này này, ta là người yêu hòa bình mà? Sao không có ai tin vậy!
Trương Mạc tức đến đau cả ngực, nghỉ một lúc mới nhặt tờ báo lên.
Bên ngoài có người gõ cửa, Trương Mạc từ từ nói:
– Vào đi.
Tiếp đó, Dương Sở liền dẫn theo một đám ma tu đi vào.
– Tông chủ!
Quỳ một gối xuống hành lễ, Trương Mạc nhẹ nhàng vẫy tay, sau đó tất cả yêu tu đều đứng lên.
– Còn chuyện gì nữa xảy ra vậy?
Trương Mạc tâm trạng không tốt lắm, giọng điệu cũng hơi khó chịu.
Ngay lập tức, bọn người Dương Sở cảm thấy lo lắng, sao lại có cảm giác Tông chủ đại nhân muốn ăn thịt người vậy.
Dương Sở nhanh chóng nói:
– Tông chủ đại nhân, hai ngày nay ma tu đầu hàng tăng đột biến, đây là danh sách, xin người xem qua, có nên tiếp nhận tất cả không.
Trương Mạc nhíu mày nói:
– Lại tăng nữa sao?
Xem qua một lượt, danh sách có đến hơn một trăm người, Thanh quận còn nhiều ma tu như vậy sao?
Dương Sở gật đầu nói:
– Đúng vậy, Sư Ma đại bại. Nhiều ma tu vốn dưới trướng hắn đều cảm thấy theo hắn không có tương lai, bèn quay sang đầu quân cho chúng ta. Vẫn là ngài thần cơ diệu toán, một chiêu đã làm giảm nhuệ khí của Sư Ma.
– Được rồi.
Trương Mạc nghe không nổi nữa, lời nịnh hót này khiến hán đau cả gan. Không kiên nhẫn ném danh sách trở lại, Trương Mạc nói:
– Chuyện này cứ giao cho ngươi toàn quyền xử lý. Chỉ có một điều, không được để bọn chúng lên núi.
Dương Sở hiểu ý gật đầu, Trương Mạc lại nhìn lướt qua các vị chấp sự, chậm rãi nói:
– Mấy vị thời gian qua đều làm rất tốt. Ta có ý định sẽ thăng chức cho các vị. Thiên Ma tông không thể để trống chức trưởng lão mãi được. Cũng không thể chuyện gì cũng đến tìm ta, tông chủ này được chứ.
Nghe vậy, các ma tu có mặt đều vô cùng phấn khích. Không ít người trong số họ đã thèm khát chức trưởng lão từ lâu. Nhất là bây giờ Thiên Ma tông vẫn đang phát triển mạnh mẽ, lại có tông chủ lợi hại che chở, tương lai quả thực vô lượng.
Dương Sở cũng hơi biến sắc, ánh mắt lóe lên.
Với biểu hiện của hắn, cùng với sự tin tưởng của Trương Mạc dành cho hắn, không nghi ngờ gì nữa, hắn chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí đại trưởng lão.
Chỉ là thực lực của hắn có lẽ vẫn chưa đủ, nên bản thân hắn hơi thiếu tự tin.
Tông chủ có thực sự sẽ thăng chức cho hắn không?
Trương Mạc tiếp tục nói:
– Vì vậy, thời gian gần đây hãy cố gắng tu luyện thật tốt, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc. Thiên Ma tông cũng phải dựa vào các vị. Được rồi, mọi người đi làm việc đi, nhớ làm việc cẩn thận một chút, tỉ mỉ một chút, đừng gây chuyện.
Trương Mạc vẫy tay, mọi người lập tức lui đi.
…
Ta thật không hiểu nổi, tại sao có những người lại không hiểu tiếng người.
Ta nói đông, ngươi cứ hiểu là tây, còn tự cho mình là thông minh.
Ngươi hiểu chưa? Ngươi hiểu thằng cha ngươi ấy.
— Trích từ Chương 426, 《 Nhật ký của ta 》- Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.
Việc thăng chức cho bọn người Dương Sở là điều mà Trương Mạc đã sớm nghĩ đến.
Một là, nói thật là Trương Mạc không biết quản lý một tông môn lớn như vậy. Hắn rất sợ một ngày nào đó mình chỉ huy không đúng, khiến tông môn oán trách, rồi một đám ma tu đến, nửa đêm chạy vào phòng hắn, giết hắn…
Chậc chậc, cắt đầu to thì còn đỡ, chứ cắt đầu nhỏ thì tàn nhẫn quá.
Vì vậy, những việc quản lý, có thể giao ra ngoài thì cứ giao ra ngoài.
Hai là, bản thân Trương Mạc cũng biết, danh tiếng, thực lực, uy thế của mình, thật ra đều là hư ảo. Đừng nhìn đám người bên dưới này, bây giờ tỏ ra khá phục hắn. Sau này mọi người ở bên nhau lâu rồi, bị người ta nhìn thấu thủ đoạn, cũng là chuyện bình thường. Vì vậy, bây giờ hắn phải tìm vài kẻ đầu óc không được tốt lắm, trung thành tuyệt đối (ít nhất là có vẻ trung thành), để thăng chức cho chúng.
Có một đám trung thành như vậy làm lá chắn thành, khả năng hắn xảy ra chuyện trong Thiên Ma tông sẽ giảm đi rất nhiều.
Trong lúc ‘uy tín’ của ngươi vẫn còn có thể giữ được thì ngươi phải làm điều này thật nhanh chóng.
Ví dụ như Dương Sở, tìm cơ hội, để Dương Sở lập công gì đó, hắn sẽ trực tiếp đưa Dương Sở lên đỉnh.
Sau này có chuyện gì đắc tội với người khác, thì giao hết cho Dương Sở.
Chiến lược hoàn hảo, với trí thông minh của Trương Mạc, cũng chỉ có thể nghĩ đến thế này.
Thứ ba, Trương Mạc đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định bỏ trốn.
Một ngày nào đó nếu hắn giải trừ được Truy Hồn ấn trên người, hắn vẫn phải bỏ trốn. Lúc đó, nếu có người giúp hắn xử lý tông môn một cách gọn gàng. Hắn có thể lấy danh nghĩa xuống núi làm việc, lén lút chuồn đi.
Trước đây, Thiên Ma tông đang trong thời điểm sống còn, hắn thực sự không thể trốn thoát. Nhưng sau này nếu thực sự ổn định được, hắn vẫn có cơ hội quang minh chính đại rời đi. Vì mục đích này, hắn cũng phải tính toán sớm.
– Ừ? Dương Sở, sao ngươi vẫn chưa đi!
Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, Trương Mạc đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Nhưng phát hiện ra các chấp sự khác đều đã đi rồi, chỉ còn Dương Sở vẫn đứng đó, không có ý định rời đi.
Chương 37. Lần nữa tế thần (2)
Dương Sở cúi đầu nói:
– Tông chủ, ta còn có việc bẩm báo.
– Vậy ngươi nói đi!
Trương Mạc nói.
Dương Sở nhỏ giọng nói:
– Tông chủ, ngài bảo ta đi đào tế đàn, ta đã tìm thấy rồi, còn nguyên vẹn. Còn đây là sách ngài bảo ta đào.
Tiến lên một bước, Dương Sở đưa cuốn sách cho Trương Mạc.
Nhìn thoáng qua, quả nhiên chính là Tế Thần pháp mà Trương Mạc đang tìm.
Cái ‘bất động như sơn’ siêu cấp vô địch của hắn chính là nhờ vào pháp môn này mà có được.
Sắc mặt hơi trở nên có chút kỳ lạ, Trương Mạc vừa nghĩ đến khả năng vớ vẩn của công pháp này, liền thấy sợ hãi. Nhưng dù sao đi nữa, bất động như sơn cũng thực sự cứu mạng hắn.
Nói là hại người thì cũng không phải là hại người như vậy, nói không hại người thì công pháp này lại thực sự khiến người ta không nói nên lời.
Nói thật, hắn đã quên mất chuyện này, không ngờ Dương Sở vẫn hoàn thành một cách nghiêm túc.
Người trung thành, ừm, đại trưởng lão chính là ngươi rồi.
Nhận lấy pháp môn tế thần, trong lòng Trương Mạc lại nảy ra ý nghĩ khác. Suy nghĩ một lúc, nói:
– Tế đàn ở đâu?
– Ngay bên ngoài!
Dương Sở ra ngoài gọi một tiếng, lập tức, đám ma tu bên ngoài liền khiêng cả tế đàn vào, bên dưới còn có bệ đá rõ ràng, giống như toàn bộ được khoét ra từ trong tường ra.
Trương Mạc kiểm tra kỹ một lượt, xác nhận tế đàn thực sự còn nguyên vẹn. Gật đầu, Trương Mạc nói:
– Ngươi lấy ít đồ tế lễ đến đây, rồi đóng cửa lại, không được để bất kỳ kẻ nào ra vào.
– Vâng!
Dương Sở tuy không biết Trương Mạc định làm gì, nhưng hắn sẽ không hỏi, ma tông hỗn loạn, ai mà không biết, biết càng nhiều, chết càng nhanh.
Mặc dù người đứng đầu giáo phái của họ có vẻ dễ nói chuyện. Nhưng đừng quên, tông chủ đại nhân đi lên đã bóp chết một vị. Sau đó còn giết chết tông chủ Chính Nhất tông, chân chính tâm ngoan thủ lạt, ma đầu bên trong ma đầu.
Có lệnh gì, cứ làm theo là được, đừng hỏi nhiều, đó mới là đạo lý để sinh tồn.
Rất nhanh, Dương Sở đã mang đến dê sống, lợn sống, trâu sống. Đây là ba loại gia súc tế lễ cơ bản nhất. Sau đó còn có một số bảo vật, như đao kiếm, giáp trụ, châu báu ngọc khí các loại. Tất nhiên, tế lễ của ma tu, còn có cả máu tươi, nội tạng, nhãn cầu các loại. Dương Sở vừa kéo vào một kẻ xui xẻo, thì bị Trương Mạc quát lớn.
Vẫy tay, Trương Mạc tỏ ý không cần người sống, Dương Sở mới thả người tại chỗ, đuổi xuống núi.
Đổi thành máu tươi, nội tạng và nhãn cầu của hươu, mọi thứ dường như đã chuẩn bị xong.
Đuổi hết mọi người ra ngoài, không một ma tu nào được đến gần tiểu viện trăm trượng.
Cả một cái sân lớn chỉ còn lại một mình Trương Mạc, lúc này Trương Mạc mới lấy cuốn sách ra.
– Ma Thần, Ma Thần. Lần trước ngươi cho ta năng lực có thể chết một cách đầy tôn nghiêm, nên ta sẽ không tranh cãi với ngươi. Dù sao chúng ta cũng không mang theo lễ vật gì phải không? Hôm nay thì khác, nhìn đi, nhìn xem… Đây là từng lễ tế phong phú mà ta đã chuẩn bị cho ngài. Ngài thấy ta có đủ chân thành. Lần này ngài phải cho ta một kỹ năng tốt đó. Không nói những cái khác, có phải nên cho một năng lực chân chính có thể sử dụng đúng hay không. Cái gì biến thân, vô địch thiên hạ các loại, ta đều muốn. Xem ở phân lượng chúng ta đều gặp một lần, cho chút mặt mũi.
Miệng lẩm bẩm một lúc, cũng không quan tâm Ma thần có nghe thấy hay không.
Sau đó, Trương Mạc mới lấy ra sổ sách tế thần, bắt đầu đọc bài tế văn.
– Ta lấy máu mình gọi thần, ta lấy hồn mình cầu thần. Ta lấy tên mình tế thần, ta lấy lòng mình tin thần …….
Theo sự khởi động của tế văn, trời đất bỗng nhiên mây đen kéo đến.
Trên toàn bộ Tiểu Thánh Sơn, tất cả ma tu đều nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên mây đen kéo đến, từ bốn phương tám hướng bay tới như những bóng ma đen.
Ngay sau đó, tiếng sấm đen nổ vang, như thể muốn rung chuyển cả đất trời.
Gió lớn nổi lên, mưa lớn đổ xuống, sấm chớp không ngừng lóe lên, như những con rắn sấm chạy xuyên trời đất, lại như những thanh kiếm sắc bén xé toạc bầu trời.
– Là Tông chủ sao?
– Không sai, là Tông chủ đại nhân đang luyện công.
– Công pháp của Tông chủ đại nhân nhìn qua đã thấy kinh thiên động địa rồi. Quá mạnh mẽ.
– Có Tông chủ đại nhân ở đây, ta xem quân liên minh Chính đạo còn ai dám đến tìm chết nữa.
– Dọa chết bọn chúng.
Trên Tiểu Thánh Sơn, một đám ma tu bàn tán, vốn những ma tu mới gia nhập còn có chút ý nghĩ. Bây giờ nhìn thấy trận thế này, không khỏi đều thu lại chút tâm tư trong lòng.
Quá mạnh, không chọc nổi. Vẫn là ngoan ngoãn làm tiểu đệ cho người ta đi.
Không chỉ có ma tu Tiểu Thánh Sơn nhìn thấy, ngay cả bách tính và võ giả ở huyện Tiểu Thánh không xa cũng đều lên nóc nhà, nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ở đằng xa này.
– Là ma đầu của Thiên Ma Tông sao?
– Nên là vậy rồi.
– Thật lợi hại!
Vân Phiến công tử đều nhíu chặt mày, quạt xếp trong tay cũng không còn phe phẩy nữa.
Bên ngoài huyện Tiểu Thánh, Sư Ma đang chạy trốn thê thảm cũng nhìn thấy dị tượng trời đất phía sau.
– Thiên Ma Tông!
Sư Ma nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Chương 38. Cơn thịnh nộ
Hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn viết nhật ký, lại còn bốc được một quẻ rác nữa.
— Trích từ Chương 170, 《Nhật ký của ta》- Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.
Tiểu Thánh Sơn, mây gió biến ảo.
Những đám mây đen, những tia sét rực sáng kéo dài rất lâu mới tan đi.
Trương Mặc nằm dài trên đất, trông như vừa bị người ta ;’àm nhục’ vậy.
Trong sân, lễ vật tế thần gồm tam sinh vẫn còn, nằm rạp trên đất không ngừng run rẩy.
Nội tạng, máu tươi, nhãn cầu đã bày sẵn cũng không có gì thay đổi, chỉ có những đồ trang sức, binh khí, áo giáp có chút linh khí bỗng hóa thành tro bụi, tan biến. Linh nguyên chi khí ẩn chứa bên trong dường như đã bị hút sạch.
Một lúc lâu sau, Trương Mặc mới từ dưới đất bò dậy, trong đầu lại xuất hiện thêm một điểm sáng.
Thành công rồi!
Rõ ràng là lễ tế đã thành công, Ma thần lại ban cho một năng lực không biết là gì.
Lần này Trương Mặc học được thông minh hơn, không vội thử ngay. Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra rằng thứ thực sự có thể dùng để tế thần vẫn phải là bảo vật.
Chậc chậc chậc, Ma thần cũng biết chọn thật, đồ không có giá trị thì không cần.
Xác định được thứ gì có ích, Trương Mặc mở cửa sân gọi to mấy tiếng.
Rất nhanh, Dương Sở chạy một mạch tới.
– Tông chủ, ngài đã tu luyện xong rồi sao?
Trương Mặc vẫy tay nói:
– Gọi mấy người đến xử lý một chút. Bệ tế để nguyên, những thứ khác đều dọn ra ngoài.
– Vâng!
Dương Sở lập tức gọi người, rất nhanh đã dọn dẹp sạch sẽ sân.
Trương Mặc lại bảo Dương Sở gọi thêm mấy người canh giữ ở cửa, rồi mới bắt đầu thử dùng ý thức va vào điểm sáng mới trong đầu.
Lần này hẳn là sẽ cho một năng lực tốt rồi nhỉ. Hắn đã thực sự lấy bảo vật ra để tế thần. Ma thần sẽ không cho một năng lực rác nữa chứ.
Ý thức đột nhiên va vào, Trương Mặc lập tức biết được năng lực thứ hai của mình là gì.
– Ước…… Ước Nguyện bình!
Đọc tên năng lực này xong, hai mắt Trương Mặc lập tức tỏa hào quang, toàn thân không kìm được run rẩy, vô cùng phấn khích.
Không phải là tốt lên rồi sao?
Không phải là sắp cất cánh rồi sao?
Ha ha ha ha!
…
Ngày hôm sau.
Sư Ma cuối cùng cũng dẫn tàn binh bại tướng trở về căn cứ, tức là huyện Sơn Trúc cách huyện Tiểu Thánh một trăm dặm.
Lần tập kích này, Sư Ma thực sự tổn thất thảm trọng. Bản thân hắn còn trúng một chiêu Phi Long Trảm của Vân Phiến công tử, từ trán đến ngực đến giờ vẫn còn một vết máu.
Ma tu thủ hạ tinh nhuệ, mười đi bảy tám, đã tạm thời mất đi khả năng tập kích lần thứ hai.
Điều khiến yêu Ma Sư càng tức giận hơn là ngay khi quay lại, hắn phát hiện gần hai mươi phần trăm đến ba mươi phần trăm ma tu mà hắn tập hợp đã trực tiếp bỏ chạy. Sau khi hỏi lại, tất cả đều chạy về hướng Thiên Ma tông. Rõ ràng, bọn hắn cảm thấy rằng việc đi với Ma Sư không có tương lai.
– Đáng ghét, đáng hận, đáng giết!
Sư Ma giận dữ, đập cốc đập ghế, cũng chẳng ăn thua gì.
Thất bại trên chiến trường, không phải đập phá đồ đạc là có thể vãn hồi được. Quan trọng hơn, lần này hắn được Hồn tông phái tới, đã lập ma thệ. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, không chiếm được Thanh quận, hắn cũng không cần trở về Hồn tông. Tự tìm một chỗ, chôn mình là xong.
Thanh quận có cục diện tốt đẹp như vậy, hiển nhiên sắp trở thành tấm gương phản công hoàn hảo của Ma đạo trong cuộc đại chiến Chính Ma lần này.
Mặc dù giai đoạn đầu đều là do Thiên Ma tông đánh ra, nhưng việc hái quả đào này, Hồn tông có thể làm thì đương nhiên phải làm.
Phải để cho toàn thể Ma tu thiên hạ thấy rằng, quân đồng minh Chính đạo cũng chỉ có thế, có thể đánh bại được.
Sư Ma có thể tưởng tượng, thất bại này của hắn, truyền về Hồn tông, chắc chắn sẽ khiến danh tiếng của hắn sụt giảm mạnh. Quan trọng hơn, nếu chuyện này lên báo Thánh đạo, thì thật là mất mặt đến nhà bà ngoại.
Sư Ma vội vàng sai người mua báo Thánh đạo và báo Chính đạo về.
Tình hình vừa mừng vừa lo, khiến hắn lo lắng là báo Thánh đạo, chỉ nói nhẹ nhàng rằng Sư Ma tấn công không thành, quay sang tiếp tục tìm thời cơ. Tin tức cũng không phải là trang nhất, mà được đưa vào góc. Có thể coi là rất nể mặt Sư Ma, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếp theo khi xem báo Chính đạo, Sư Ma suýt chút nữa thì tức nổ phổi.
– Thiên Ma tông, Thiên Ma tông chó chết.
Theo lời của báo Chính đạo, mọi chuyện đều là do tông chủ mới của Thiên Ma tông cung cấp tin tức.
Bao gồm cả kế hoạch tập kích của họ, cũng như hướng tấn công của họ, đều là do tông chủ Thiên Ma tông bí mật cung cấp. Còn làm ra vẻ như đang đoán đố.
Sư Ma trong lòng biết, báo Chính đạo đưa tin như vậy, chắc chắn là muốn ly gián, tốt nhất là để Sư Ma và Thiên Ma tông đánh nhau trực tiếp. Như vậy mới thực sự có thể để Vân Phiến công tử xoay chuyển tình thế, giành lại Thanh quận.
Chương 39. Bình ước nguyện (1)
Nhưng Sư Ma vẫn tức giận, hắn cứ nghĩ đến việc mình đang hành quân giữa đường thì nhận được thư của Ma tu Thiên Ma tông, liền cảm thấy báo Chính đạo cũng không phải là nói bừa hoàn toàn. Ít nhất thì Thiên Ma tông cũng nắm rõ hành tung của bọn họ. (Một Ma tu nào đó của Thiên Ma tông cho biết, thực sự là tình cờ gặp trên đường, thực sự không nắm rõ hành tung, ôi, sao lại không ai tin chứ. ).
Tại sao có thể hiểu rõ hành tung của họ như vậy, tại sao thậm chí có thể xác định được hướng tấn công của bọn họ.
Sự nghi ngờ trong lòng Ma Sư nhanh chóng chuyển thành những phỏng đoán sai lầm, ánh mắt hắn lập tức hướng về phía số ít người cùng hắn trốn thoát.
Trong số đó, có cả vị ‘quân sư quạt mo’ vẫn luôn giúp hắn bày mưu tính kế.
– Lão cẩu, ngươi xem cái này!
Sư Ma ném tờ báo Chính đạo cho Lão cẩu ma tu.
Một lát sau, sắc mặt Lão cẩu trở nên rất khó coi, lại liếc nhìn Sư Ma một cái, lập tức Lão cẩu liền biết Sư Ma lúc này đang nghĩ gì.
Vội vàng, Lão cẩu quỳ xuống một chân, nói:
– Sư Ma đại nhân, ta thật sự không tiết lộ nửa điểm tin tức nào. Ngài biết ta mà, nếu là ta, ta sẽ không đi cùng ngài.
Sư Ma thấy có lý, gật đầu rồi nhìn sang người kế tiếp.
Vị ma tu bị chặt đứt tay kia lập tức khóc òa lên.
– Sư Ma đại nhân, ngài biết ta mà. Nếu là ta, huynh đệ của ta đã không chết!
Sư Ma lại nhìn sang một tên mập kế tiếp.
Tên mập lập tức buông đồ xuống, nói:
– Sư Ma đại nhân, ngài biết ta mà, ta không biết chữ, muốn tiết lộ cũng không có bản lĩnh đó.
Sư Ma lạnh mặt nhìn sang người cuối cùng.
Vị ma tu toàn thân quấn trong áo choàng đen từ từ lộ ra khuôn mặt trắng bệch và bệnh hoạn, nói:
– Sư Ma đại nhân, ngài biết ta mà. Nếu là ta, chắc chắn sẽ thuyết phục Thiên ma cùng ra tay, không ai có thể trở về được.
Sư Ma hít sâu một hơi, nói:
– Ta đã nhìn ra rồi, các ngươi từng người một đều trung thành tận tụy, từng người một đều sở hữu tuyệt kỹ.
Bỗng nhiên, Sư Ma một chưởng đập nát cái bàn trước mặt, lớn tiếng nói:
– Tất cả các ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ tra ra được là ai. Hừ!
Đứng dậy, Sư Ma sải bước rời đi. Chỉ để lại một đám ma tu trước mặt nhìn nhau ngơ ngác.
Một lát sau, mấy người rời đi, chỉ còn lại quân sư quạt mo và ma tu áo đen ở lại.
Một lát sau, Lão cẩu nói:
– Áo đen, ngươi biết ta đang nghĩ gì không?
Áo đen gật đầu, nói:
– Ta biết, ngươi đang nghĩ, nếu tiếp tục ở dưới trướng Sư Ma, sẽ chết.
– Ha ha, ngươi cũng nghĩ vậy sao?
Lão cẩu hỏi.
Áo đen từ từ nói:
– Ta nghĩ thế nào không quan trọng, mấu chốt là tiếp theo phải làm thế nào?
…
Việc gì không phải của mình thì đừng xen vào, việc gì của mình thì đừng làm hỏng!
Thơ hay quá!
—— Trích từ Chương 1114, “Nhật ký của ta” – Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.
Huyện Sơn Trúc, bên trong nha môn huyện, đại sảnh.
Hắc bào và Lão cẩu im lặng một hồi, mặc dù cả hai đều không nói. Nhưng trong lòng đã có tính toán.
Lâu sau, Lão cẩu mới cười nói:
– Ta định viết một bức thư gửi cho một người. Hắc bào huynh, có muốn thêm tên của ngươi không?
Hắc bào gật đầu nói:
– Tính cả ta vào đi. Ta cũng ngưỡng mộ một người từ lâu rồi.
– Hắc bào huynh có biết không, một khi làm chuyện này thì rất khó có đường lui.
– Thế cũng tốt hơn là chết dưới tay một kẻ ngu ngốc.
– Có lý!
Chỉ vài câu nói, cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
Còn Sư Ma lúc này vẫn chưa biết rằng cơn thịnh nộ bộc phát của mình sẽ mang lại điều gì cho mình.
Trở về phòng của mình, Sư Ma vẫn còn tức giận.
Hắn lấy ra từ trong lòng ba lệnh bài đặc biệt, chất liệu ngọc ấm, bên trong dường như còn có một loại chất lỏng đặc biệt.
Mỗi lệnh bài đều khắc cùng một chữ.
– Hiến hồn!
Vật này chính là Hiến Hồn Lệnh nổi tiếng trong ma đạo, còn gọi là Khế ước phong hồn.
Khả năng của nó rất đơn giản và thô bạo, đó là để một người hiến một phần hồn phách của mình, quy về chủ nhân.
Sau khi hiến hồn phách, sẽ hoàn toàn trở thành nô lệ sinh tử của đối phương. Đối phương chỉ cần một ý niệm là có thể quyết định sự sống chết, thậm chí những chủ nhân lợi hại còn có thể xem ký ức của nô lệ thông qua một phần khế ước.
Đây là thủ đoạn khống chế người tốt nhất của ma tu. Bởi vì trong số ma tu, phản bội, ly khai, tập kích thậm chí là phản chủ không phải quá nhiều.
Chỉ có dùng Hiến Hồn lệnh mới có thể trao cho một sự tin tưởng nhất định.
Đáng tiếc, Hiến Hồn lệnh này cực kỳ khó luyện, ngay cả trong Hồn tông cũng không còn mấy cái.
Lần này nếu không phải Thanh quận bên này quá quan trọng thì Hồn tông cũng sẽ không cho phép hắn mang theo ba Hiến Hồn lệnh đến đây.
Ba Hiến Hồn lệnh đại diện cho việc hắn có thể thu nhận ba nô lệ ở nơi này.
Ban đầu Sư Ma định để lại ba Hiến Hồn lệnh này cho ba người chính đạo. Ví dụ như Vân Phiến công tử, nếu hắn có thể đánh bại Vân Phiến công tử thì dùng một Hiến Hồn lệnh sẽ kiếm được lợi lớn.
Đáng tiếc, lý tưởng thì đẹp nhưng thực tế thì tàn khốc.
Chương 40. Bình ước nguyện (2)
Bây giờ Sư Ma đang cân nhắc xem có nên dùng ba Hiến Hồn lệnh này cho bọn người Lão cẩu hay không.
Lãng phí? Có phải là quá lãng phí không?
Lão cẩu cũng vậy, Hắc bào cũng vậy, Mập mạp cũng vậy. Mấy người này tuy có chút tu vi nhưng thực lực không mạnh.
Nhiều nhất cũng chỉ đến cảnh giới Trúc Linh tam cảnh mà thôi, còn kém xa cảnh giới Nguyên Linh đại viên mãn.
Muốn trở thành nô lệ của hắn thì ít nhất cũng phải là võ giả Nguyên Linh cảnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Sư Ma vẫn quyết định không dùng Hiến Hồn lệnh, nhanh chóng thu lại. Sư Ma nghiến răng, chỉ là thua một trận mà thôi, hắn vẫn có thể phản công.
Tất nhiên, trước đó, hắn còn phải giải quyết một vấn đề. Đó chính là ma đầu chết tiệt của Thiên Ma tông.
Sư Ma không phải là kẻ ngu ngốc, hắn cũng biết rằng sự xuất hiện của mình đối với Thiên Ma tông mà nói, thực ra chính là cướp địa bàn, hái quả ngọt.
Người ta là hàng thật giá thật giết chết thủ lĩnh của liên quân chính đạo, hai lần đánh bại liên quân chính đạo.
Công lao to lớn, danh tiếng lừng lẫy, nói cho phải thì Thanh quận nên thuộc về người ta.
Đáng tiếc, một nơi quan trọng như Thanh quận, thật sự không thể giao trực tiếp cho Thiên Ma tông. Đây cũng chính là lý do tại sao Tử Hoàng báo cáo sự việc, Hồn tông lập tức cử hắn đến.
Ngay cả khi lúc này Hồn tông đang giao chiến với Nguyên môn đến mức trắng nóng, gần như không thể rút được người ra. Nhưng vẫn nhanh chóng cử hắn, một người ở cảnh giới Đăng long đại viên mãn đến đây.
Nếu hắn không đưa ra được chút thành tích nào thì thực sự sẽ phải chết.
Thiên Ma tông!
Bây giờ hắn phải đi gặp giáo chủ của Thiên Ma tông này.
Sư Ma cũng đã nghĩ thông suốt, nếu như hắn thực sự muốn chiếm lấy Thanh quận, thì thực sự phải giả vờ với đối phương một chút. Nếu Thiên Ma tông tiếp tục tiết lộ tin tức cho liên quân chính đạo như vậy, chuyên đâm sau lưng hắn thì hắn thực sự chịu không nổi.
Nếu thực sự không được thì nhường một chút địa bàn cho Thiên Ma tông? Dường như cũng không phải là không thể.
Hai bên hợp tác, chiếm lấy Thanh quận, hắn lấy phần lớn, Thiên Ma tông có thể lấy phần nhỏ.
Tất nhiên, đây là giới hạn đàm phán.
Hắn muốn trực tiếp gặp giáo chủ của Thiên Ma tông này, thậm chí nếu cần thiết có thể động thủ.
Trong số ma tu, vẫn là thực lực đứng đầu. Sư Ma tự tin vào thực lực của mình, hắn muốn mạnh mẽ áp chế giáo chủ của Thiên Ma tông, cho hắn biết rằng mình cũng không phải dễ chọc.
Chỉ cần không gây ra án mạng, không gây ra chuyện cả hai bên cùng thiệt hại. Kiểm soát tốt lực lượng, mọi thứ đều không có vấn đề gì.
Quyết định xong, Sư Ma trước tiên dùng chút đan dược chữa thương. Sau đó không chào hỏi với bất kỳ kẻ nào, một mình rời đi Trúc quận.
Hắn đương nhiên muốn lén lút đi Thiên Ma tông, trên đường đi hắn đã nhìn thấy tình hình Thiên Ma tông có biến hóa.
Nếu việc này thực sự là do Tông chủ Thiên Ma tông làm ra. Nếu như vị tông chủ kia của Thiên Ma Tông thật là cường đại không tưởng nổi.
Vậy thì hắn chỉ liếc nhìn trộm một cái, rồi nhanh chóng rút lui.
Chuẩn bị kỹ lưỡng, bóng dáng Sư Ma biến mất.
Trong khi đó, trong Thiên Ma Tông, không ai biết rằng một ma đầu hùng mạnh sắp xuất hiện.
…
Tiểu Thánh Sơn, Thiên Ma Tông.
Trương Mạc nóng lòng đi lại trong sân.
Bên ngoài, bọn người Dương Sở cũng đang bận rộn đến toát mồ hôi, liên tục hét lớn.
– Nhanh lên, nhanh lên. Đưa hết đồ vào sân.
– Thứ này có đúng không? Ngươi muốn chết phải không?
– Đã đủ chưa, nhanh lên, đếm lại xem, đã đủ chưa!
Sau một hoặc hai ngày bận rộn, cuối cùng sân cũng chất đầy đủ các loại vật liệu.
Bao gồm thuốc nhuộm, đá cát, chu sa, bột xương thú, tam hợp thổ, bột lông chim, bột ngọc… Và hơn ba mươi loại vật liệu khác.
Hầu hết các vật liệu vẫn dễ tìm, nếu không thể tìm được trong thời gian ngắn, cũng có thể cử người đến huyện mua, chỉ cần có tiền, vận chuyển ra ngoài một cách lén lút là được, trong thành có những thương nhân chỉ cần tiền chứ không cần mạng.
Trong số đó, vật liệu khó kiếm nhất chính là tàn hồn chi hỏa, còn gọi là quỷ hỏa.
May mắn thay, bên trong Thiên Ma Tông toàn là ma tu, đối với loại vật liệu đặc biệt này, một số ma tu rất thích, vẫn còn hàng tồn kho.
Nếu không được, hãy tìm một bãi tha ma, bắt vào ban đêm, cũng có thể may mắn bắt được một số.
Dù sao thì cũng đã mất một hoặc hai ngày, nhưng cuối cùng cũng đã thu thập đủ vật liệu.
Mặc dù không ai biết những vật liệu này dùng để làm gì. Nhưng khi nghe nói là do tông chủ muốn. Không ai dám làm bừa.
Uy danh của tông chủ hiện tại cũng giống như bầu trời ngày hôm trước chứng kiến.
Sấm sét rung chuyển, mây đen bao phủ.
– Được rồi, các ngươi ra ngoài đi!
Trương Mạc nhìn vật liệu đã chuẩn bị xong, vẻ mặt tươi cười, bắt đầu xoa tay.
Hoàn hảo, quá hoàn hảo.
Nếu để hắn tự mình đi cất giữ, chỉ riêng việc chuẩn bị vật liệu thôi cũng đủ khiến hắn mệt chết rồi.
Làm tông chủ, vẫn có chút lợi ích.
Không tệ, cần những vật liệu như vậy, chính là vì năng lực mới của hắn.
Bình ước nguyện!
Bây giờ trong đầu hắn đã có một phương pháp chế tạo bình ước nguyện, hơn nữa còn rất rõ ràng, như thể hắn đã hoàn thành hàng triệu lần, tuyệt đối sẽ không có một chút sai sót nào.
Nào, bình ước nguyện của riêng ta, ta muốn ước nguyện.