- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm
- Tập 2: Lão Vương dạy dỗ người trẻ tuổi (c11-c20)
[Dịch] Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm
Tập 2: Lão Vương dạy dỗ người trẻ tuổi (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Lão Vương dạy dỗ người trẻ tuổi(1)
Sau khi trở về nhà Vương Chấn Hưng tắm một cái, giảm bớt chút mệt mỏi.
Lúc này, đột nhiên có một cuộc điện thoại lạ gọi đến.
Sau một lúc im lặng, anh bắt máy.
“Chào ngài Vương tiên sinh, tôi là nữ phục vụ của khách sạn Thế Kỷ, tên Phùng Thiến Thiến, vài giờ trước chúng ta có gặp nhau, anh đã cho tôi 500 tệ tiền boa.” Phùng Thiến Thiến trong điện thoại nói thật cẩn thận.
“Sao cô lại có thông tin liên lạc của tôi?” Vương Chấn Hưng nhíu mày.
“Tôi hỏi bạn tôi Lâm Khả Khanh, nhưng ngài yên tâm, tôi không có ác ý, hiện giờ tôi đã chuẩn bị tốt nghiệp, con đường tương lai còn rất mờ mịt, nên muốn hỏi ngài một chút vấn đề, để dễ dàng tính toán bước đi sắp tới.” Giọng điệu Phùng Thiến Thiến rất thành khẩn.
Là bạn của Lâm Khả Khanh?
Sự không kiên nhẫn của Vương Chấn Hưng cũng vơi đi một ít.
Lâm Khả Khanh là nữ chính, có thể thu được khá nhiều lợi ích từ cô.
Vốn dĩ Vương Chấn Hưng tính tìm người đi điều tra tình hình của Lâm Khả Khanh.
Không ngờ bạn của Lâm Khả Khanh lại tự mình chủ động liên hệ.
Vừa hay có thể thuận thế thông qua Phùng Thiến Thiến tìm hiểu Lâm Khả Khanh một chút.
“Cô không để ý thời gian sao, cũng đã hai mươi ba giờ hơn rồi.”
Mặc dù anh có ý định tiếp cận với đối phương hơn một chút, nhưng Vương Chấn Hưng không tỏ vẻ quá ân cần.
Nếu không, khó tránh khỏi người khác nghi ngờ.
Hơn nữa Phùng Thiến Thiến và Lâm Khả Khanh là bạn của nhau, cuộc nói chuyện của mình với Phùng Thiến Thiến, nói không chừng sẽ truyền đến tai Lâm Khả Khanh.
“Xin lỗi, làm phiền ngài rồi, vậy tôi xin phép ngắt máy .” Phùng Thiến Thiến thất vọng nói.
“Thời gian của tôi rất quý giá, không thể nói với cô quá nhiều, tối ngày mai có thể tôi vẫn sẽ đến khách sạn Thế Kỷ dùng cơm, cô cần hỏi gì, tới lúc đó qua gặp tôi, có điều tôi sẽ không dành được nhiều thời gian, nhiều nhất là năm phút.” Giọng điệu của Vương Chấn Hưng nghe như có chút lạnh nhạt, nhưng trên thực tế, trong lòng anh lại có chút mong chờ về cuộc gặp mặt với Phùng Thiến Thiến.
Mặc dù chỉ mới gặp Phùng Thiến Thiến một lần, nhưng anh có thể nhìn thấy trong mắt Phùng Thiến Thiến tràn đầy sự kiêu căng và bốc đồng.
Kiểu người như này luôn luôn nóng lòng muốn có được thành công, không có sự nhẫn nại để làm việc đến nơi đến chốn.
Có rất nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp, đều là như vậy, đây không phải ngoại lệ.
Chỉ cần nắm bắt tốt một chút, loại người này rất dễ để khống chế.
Nếu có thể khiến Phùng Thiến Thiến làm việc cho mình, vậy sau này việc tiếp cận Lâm Khả Khanh sẽ vô cùng thuận lợi.
Nghĩ như vậy, Vương Chấn Hưng nhớ lại một chút hình ảnh của Phùng Thiến Thiến.
Phùng Thiến Thiến thuộc kiểu con gái nhỏ nhắn xinh xắn.
Chiều cao chắc tầm khoảng 1m63.
Nhìn tổng thể chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên béo thì béo.
Xem như là điển hình của thân hình đồng hồ cát.
Mặc dù không được như Lâm Khả Khanh, xinh đẹp đến mức khó tin, nhưng cũng là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn hiếm thấy.
Nếu 100 là điểm tuyệt đối, Lâm Khả Khanh được 97 điểm, thì Phùng Thiến Thiến có lẽ sẽ được 92.
Từ 90 đến 95, đã có thể xem như là những gái đẹp nằm trong hàng top rồi.
“Cảm ơn Vương tiên sinh!”
Sau khi Phùng Thiến Thiến nghe thấy Vương Chấn Hưng đồng ý thì vô cùng vui mừng.
Sau khi cúp điện thoại trở về phòng, thậm chí cô nàng còn hưng phấn đến mức nhảy lên.
“Chuyện gì mà vui vậy?”
Lâm Khả Khanh đi ra từ phòng tắm, sau khi thấy sự khác thường của Phùng Thiến Thiến, tò mò hỏi.
Hai người đều là năm cuối sắp tốt nghiệp, chuẩn bị tìm một công việc thực tập như nhau, vì để thuận tiện nên đã thuê chung một phòng ở.
Chỉ là cả hai đều gặp phải khó khăn, không tìm được công việc như ý theo chuyên ngành, nên hiện tại đang cùng nhau làm phục vụ ở khách sạn Thế Kỷ, định kiếm chút tiền duy trì chi tiêu hàng ngày và tiền thuê phòng trước.
“Không… Không có gì, chỉ là xem được một video hài thôi.” Phùng Thiến Thiến nói dối.
Cô ấy sợ sau khi Lâm Khả Khanh biết, ngày mai cũng sẽ theo mình đến tìm Vương Chấn Hưng, hỏi Vương Chấn Hưng một số chuyện.
Lúc nãy trong điện thoại Vương Chấn Hưng nói, chỉ cho cô thời gian năm phút.
Phùng Thiến Thiến còn chê thời gian ít, đương nhiên không muốn người khác chiếm dụng cơ hội mà khó khăn lắm mình mới tranh thủ có được.
Cho dù người này có là bạn thân Lâm Khả Khanh của mình đi chăng nữa.
Dù sao là người thì sẽ luôn có tư tâm.
Phùng Thiến Thiến cũng không ngoại lệ.
Thời gian rất nhanh đã đến ngày thứ hai.
Vốn dĩ hôm nay Phùng Thiến Thiến và Lâm Khả Khanh làm ca sáng, trời sẩm tối đã có thể tan làm.
Nhưng vì Phùng Thiến Thiến có hẹn, nên đã đổi ca với một phục vụ khác, tiếp tục làm việc.
Còn Lâm Khả Khanh thì về trước.
Vương Chấn Hưng sau khi kết thúc một ngày làm việc, đã đến khách sạn Thế Kỷ dùng cơm.
Phùng Thiến Thiến chờ sắp mòn con mắt luôn rồi.
Chương 12: Lão Vương dạy dỗ người trẻ tuổi (2)
Lúc Vương Chấn Hưng đang đợi món ăn được mang lên, Phùng Thiến Thiến đi đến bên bàn.
“Chào buổi tối, Vương tiên sinh.” Phùng Thiến Thiến hèn mọn khom lưng, hướng về Vương Chấn Hưng nói.
“Ngồi xuống trước đi, trước khi cô hỏi chuyện tôi, tôi có vài vấn đề cần hỏi cô trước, nắm sơ lược tình hình của cô, vậy mới có thể dễ dàng đưa ra cho cô lời khuyên chính xác.” Vương Chấn Hưng cũng không nhiều lời, trực tiếp vào thẳng chủ đề chính.
Phùng Thiến Thiến có chút căng thẳng, cẩn thận dè dặt ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Vương Chấn Hưng.
Tư thế này cảm giác có chút giống mấy bạn nhỏ vừa đi học mẫu giáo lên lớp nghe giáo viên giảng bài.
“Vương tiên sinh muốn hỏi gì?”
“Yêu đương với bao nhiêu người đàn ông rồi?”
“Tại sao lại hỏi chuyện này?” Phùng Thiến Thiến không hiểu.
“Chuyện tình cảm vô nghĩa, chỉ làm cho tinh thần của cô sa sút một cách nhanh hơn, muốn vượt trội hơn người, thì không thể đặt nhiều tâm tư vào phương diện tình cảm. Được rồi, trả lời câu hỏi của tôi đi.”
“Chưa từng yêu đương.”
“Nói sự thật.”
“Thật sự chưa từng yêu đương, nếu tôi nói dối, tôi sẽ biến thành một tên xấu xí.”
“Rất tốt, cô đã có điều kiện quan trọng để có được hướng đi thành công.”
Vương Chấn Hưng nhìn nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, bắt đầu tính thời gian: “Cô bắt đầu hỏi được rồi, thời gian năm phút bắt đầu.”
Phùng Thiến Thiến biết cơ hội rất khó có được, đương nhiên sẽ không lề mề chậm chạp.
“Vương tiên sinh, tôi là sinh viên ngành báo chí ở đại học Thanh Linh, hiện tại…” Phùng Thiến Thiến định sẽ giới thiệu sơ qua về tình hình của bản thân.
Có điều vừa nói được vài câu, đã bị Vương Chấn Hưng cắt ngang.
“Cô nói cô học chuyên ngành báo chí, vậy trong nhà chắc phải có các mối quan hệ trong lĩnh vực này phải không?”
“Không có.” Phùng Thiến Thiến lắc đầu.
“Vậy mà cô vẫn chọn ngành báo chí?” Vương Chấn Hưng hỏi.
“Sao vậy? Chuyên ngành này có vấn đề gì sao?” Phùng Thiến Thiến ngây ra.
Vương Chấn Hưng bật cười: “Tôi có thể nói với cô một cách chắc chắn, trong lĩnh vực này mà không có người chống lưng, rất khó để tìm được một công việc tốt trong cái ngành này, cho dù may mắn tìm được công việc về mảng báo chí, nhưng hơn phân nửa dù có lăn lộn mười mấy năm cũng chỉ có thể dậm chân tại chỗ.”
“Tóm lại chính là tương lai u ám.”
“Lúc cô chọn ngành này, người trong nhà không ngăn cản cô sao?”
Phùng Thiến Thiến có chút tự ti nói: “Gia cảnh của tôi rất tầm thường, ba mẹ học hành không tới đâu, làm sao biết được những việc này.”
“Vậy tôi khuyên cô nên đổi nghề sang hướng khác đi.” Vương Chấn Hưng thản nhiên nói.
“Thành tích của tôi trong thời gian học cũng rất tốt, lẽ nào cố gắng làm việc, cũng không có cơ hội thăng tiến trong ngành báo chí sao?” Phùng Thiến Thiến chưa từ bỏ ý định hỏi.
Vương Chấn Hưng chậm rãi nói: “Xem ra cô thật sự chưa từng chịu sự vùi dập của xã hội, nếu cô không tin, cứ việc đi thử, cố gắng có thể thăng tiến, chỉ là một trò lừa thôi.”
“Giống như trước đây người khác nói với cô, cần cù lao động là có thể làm giàu, nhưng trên thực tế, cần cù lao động thật sự có thể làm giàu sao?”
Phùng Thiến Thiến nhất thời câm nín.
Bởi vì sự thật dường như chính là như vậy.
Nhưng mà, sự giáo dục từ nhỏ đến lớn, đều nói với Phùng Thiến Thiến rằng cố gắng chắc chắn sẽ thành công.
Trong lòng Phùng Thiến Thiến thật sự có chút không cam lòng, muốn giữ vững niềm tin của mình, vì thế tìm bằng chứng phản bác quan điểm của Vương Chấn Hưng.
“Có một vị doanh nhân họ Mã, sau khi tốt nghiệp đại học không phải cũng từng là một người bình thường không có gì nổi trội sao? Hiện tại đầu tư một công ty trò chơi khổng lồ, phần mềm nhắn tin hot nhất bây giờ cũng là sản phẩm do công ty dưới trướng vị doanh nhân này phát hành, đây chẳng lẽ không phải là dựa vào cố gắng hay sao?”
“Cô nói người này à, người đó vốn có ba là người sáng lập công ty mẹ, hơn nữa còn là công ty được thành lập mấy chục năm trước, cô biết được công ty đó có bao nhiêu vốn không?”
“Còn vị họ Vương về bất động sản thì sao, không học qua sách vở, sau đó còn đi nhập ngũ, chẳng lẽ cũng không dựa vào cố gắng để làm giàu?”
“Cô làm sao biết được trên vai của ba người này đeo bao nhiêu huân chương?” Vương Chấn Hưng bình tĩnh trả lời.
“Thế còn một người đàn ông khác khởi nghiệp từ một nền tảng mua sắm trực tuyến được gọi là Papa Ma, trước đây chỉ là một giáo viên.”
“Đã từng là một giáo viên không sai, nhưng người ta xuất thân từ gia đình có nền tảng không hề kém, có rất nhiều mối quan hệ, bản thân cũng đã có tiền bạc tích lũy nhất định, nếu không thì qua mấy lần khởi nghiệp thất bại còn có thể gom góp tài chính tiếp tục gây dựng sự nghiệp?”
“Vậy ông chủ Lưu sáng lập nền tảng mua sắm điện tử thì sao? Ông ta xuất thân nghèo khổ!”
“Người này đúng là không có gì nâng đỡ, chỉ là thắng ở chỗ cưới được cô vợ lợi hại, thời gian đầu gây dựng sự nghiệp đã giúp đỡ rất nhiều. À đúng rồi, giờ hẳn phải là vợ cũ.”
“Vậy, vậy anh thì sao? Dù sao anh cũng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cái này không phải là giả chứ?!”
Chương 13: Quý Nhân Giúp Đỡ (1)
Vương Chấn Hưng uống một ngụm trà cho thanh họng: “Tôi? Lúc trước đúng là tôi không có tiền, nhưng mà những thứ ba tôi để lại cho không hề ít.”
“Thật ra, những người mà cô nhắc đến có thể thành công đều là nhờ nỗ lực của họ, nhưng nỗ lực chỉ là một yếu tố dẫn đến thành công.”
“Lựa chọn, cơ hội, may mắn, tầm nhìn … những thứ này đều quan trọng hơn nỗ lực gấp trăm lần.”
“Hơn nữa hiện tại thời đại thay đổi, kết cấu nền kinh tế đã định hình, muốn làm giàu cũng không dễ dàng, đương nhiên, cái này cũng không có nghĩa là không có cơ hội, chỉ là, cô cảm thấy đến lượt cô sao?”
“Cô gái trẻ, nhìn rõ hiện thực đi.”
Vương Chấn Hưng từng chút từng chút đạp nát niềm tin và hiểu biết vốn có của cô ấy.
Sau khi nghe xong, Phùng Thiến Thiến hoàn toàn mất phương hướng, chất phác hỏi: “Nếu tôi muốn làm giàu, anh có thể cho tôi một ít lời khuyên không?”
“Lợi dụng những ưu thế của bản thân, như là vẻ ngoài xinh đẹp của cô, đây là một điểm vượt trội hơn những cô gái khác, còn phải chú ý những quý nhân xung quanh, nếu có quý nhân giúp đỡ chắc chắn hơn người khác phấn đấu mấy chục năm.” Vương Chấn Hưng thấy tình hình vừa nóng lên liền bóng gió.
Quý nhân?
Phùng Thiến Thiến nghiền ngẫm một chút, dường như ngộ ra điều gì đó.
“Vương tiên sinh, anh có thể là quý nhân của tôi không?” Phùng Thiến Thiến lấy can đảm hỏi.
Vương Chấn Hưng từ chối cho ý kiến, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ vàng trên cổ tay.
Năm phút trôi qua.
Gương mặt non nớt của Phùng Thiến Thiến ngày càng trắng bệch, muốn tiếp tục hỏi một chút nhưng lại sợ chọc giận người kia, chỉ có thể chậm rãi đứng dậy.
Nhưng ngay khi Phùng Thiến Thiến sắp rời đi, Vương Chấn Hưng bỗng nhiên lên tiếng: “Thuê cho tôi một phòng Deluxe, hôm nay tôi phải nghỉ ngơi rồi.”
Phùng Thiến Thiến quay đầu lại, từ trong tay Vương Chấn Hưng nhận một ít tiền mặt cùng căn cước công dân.
Trong xấp tiền mặt này, trong đó có một ngàn là tiền boa cho Phùng Thiến Thiến.
Phùng Thiến Thiến thấy vậy có chút hoảng hốt.
Cô ấy làm nhân viên phục vụ ở khách sạn, một tháng cũng chỉ có mấy ngàn tiền lương mà thôi.
Ông chủ lớn người ta tiện tay cho tiền boa tận hơn một ngàn đồng.
Người có tiền thật hào phóng.
“Vương tiên sinh chờ chút, tôi làm ngay đây.”
Phùng Thiến Thiến khom người đáp lại, sau đó đi qua quầy lễ tân làm thủ tục thuê phòng cho Vương Chấn Hưng.
Khoảng vài phút sau, cô ấy đã cầm một tấm thẻ phòng trở về.
Thời điểm đưa thẻ phòng cho Vương Chấn Hưng, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ấy lại liếc mắt nhìn thẻ phòng một cái.
“8081…”
Phùng Thiến Thiến theo bản năng thầm lẩm nhẩm số điện thoại trên thẻ phòng.
Vương Chấn Hưng dùng cơm xong, cầm thẻ đến phòng được ghi trên thẻ, sau đó ngâm mình thư giãn.
Giữa chừng, di động bỗng nhiên vang lên.
Vương Chấn Hưng nhìn điện thoại, phát hiện là Hứa Du Nhu gọi tới.
“Ha ha, Chấn Hưng, không quấy rầy cậu chứ?”
Sau khi bấm nghe điện thoại, giọng nói dịu dàng nhu mì của Hứa Du Nhu vang lên.
“Không, hiện tại không bận.”
“Vậy là tốt rồi, bây giờ cậu đang làm gì?”
“Ngâm mình.”
Nghe được lời đáp trong điện thoại, trong đầu Hứa Du Nhu theo bản năng nhớ tới hình ảnh Vương Chấn Hưng lộ tay trần ngày đó.
Dáng người hoàn mỹ kia, phảng phất như khắc sâu trong đầu chị.
Khi nhớ đến Vương Chấn Hưng đang tắm, chị thậm chí lơ đãng tự tưởng tượng thêm một chút.
Chỉ là tưởng tượng vài giây, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Ngày mai là thứ bảy, ông chủ lớn như anh có bận không?” Hứa Du Nhu cắn cắn khóe môi, lên tiếng hỏi.
“Thư ký lúc trước đã từ chức rồi, hiện tại công ty rất nhiều việc phải xử lý, tôi hơi bận.”
Vương Chấn Hưng không nói dối.
Mấy ngày gần đây đều đi sớm về tối.
Anh cũng không phải chưa nghĩ tới chuyện tìm một thư ký để thay thế vị trí trống này.
Chỉ là muốn tìm ngay một thư ký thích hợp, có năng lực vượt qua thử thách cũng không dễ dàng.
Hứa Du Nhu nghe xong không khỏi có chút thất vọng, cũng không tiện kêu Vương Chấn Hưng qua sửa bóng đèn này kia, chỉ có thể thân thiết nói: “Vậy là được rồi, chú ý chăm sóc bản thân, đừng có để mình bị ốm.”
“Ừ, không có chuyện gì thì chị cũng nghỉ ngơi cho tốt đi.” Vương Chấn Hưng đáp xong liền cúp máy.
Hứa Du Nhu bên kia sau khi nghe được, thở dài liên tục.
Chị cũng muốn nghỉ ngơi cho tốt, chỉ là mấy ngày nay tầng trên ồn ào quá.
Hai người trên lầu kia đúng là không biết xấu hổ, cũng không biết kiềm chế một chút!
Hứa Du Nhu thầm trách móc.
Mà ngay khi vừa trách xong, trên lầu lại bắt đầu.
Hứa Du Nhu kiên trì xem TV, phân tán sự chú ý.
Nửa giờ trôi qua, chị chẳng nhớ được nội dung chương trình trên TV dù chỉ một chút.
Vì thế, chị chỉ có thể yên lặng lấy cắt móng tay ra cắt mài móng tay bên trái.
Sau đó dùng nước rửa tay sạch sẽ.
Hứa Du Nhu là một người phụ nữ rất sạch sẽ.
Sau khi làm xong, Hứa Du Nhu mới trở lại phòng ngủ của mình, sau đó tắt đèn.
Chương 14: Quý Nhân Giúp Đỡ (2)
Mười một giờ đêm.
Khách sạn Thế Kỷ.
Vương Chấn Hưng còn không nghỉ ngơi mà dựa vào đầu giường đọc một quyển sách.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Vương Chấn Hưng đứng dậy đi mở cửa.
“Vương tiên sinh, không quấy rầy anh chứ?” Phùng Thiến Thiến rụt rè đứng ở cửa.
Vương Chấn Hưng nhìn thấy cô ấy, cũng đoán ra được chuyện gì, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói: “Cô làm việc ở phòng ăn, sao lại đến phòng của khách thế này, mà hình như tôi cũng không gọi phục vụ phòng.”
“Tôi đã tan làm, nhưng vẫn có một vấn đề muốn hỏi Vương tiên sinh một chút.” Vẻ mặt Phùng Thiến Thiến thành khẩn.
“Chuyện gì?”
“Vương tiên sinh vẫn chưa trả lời vấn đề kia của tôi, anh … anh có thể trở thành quý nhân của tôi không?”
“Tôi không phải ba cô, vô duyên vô cớ, tại sao tôi phải giúp cô?”
“Tôi … tôi …” Phùng Thiến Thiến ấp úng nói không ra lời.
“Hay là, cô có cái gì đáng để tôi giúp đỡ?”
“Tôi, tôi nghĩ là tôi có.” Phùng Thiến Thiến bước về phía trước một bước, sau đó chậm rãi đóng cánh cửa sau lưng lại.
Chỉ chốc lát sau, phòng tắm bên cạnh truyền đến tiếng nước chảy.
haiz, người trẻ tuổi sao lại không cố gắng phấn đấu, nhất định phải đi đường tắt.
Vương Chấn Hưng vừa đọc sách, vừa cảm khái.
[ Ký chủ làm việc ác thành công, dẫn dắt nữ phụ Phùng Thiến Thiến đi vào con đường sai lầm, thu được 30 điểm hào quang phản diện!]
[ Hảo cảm của nữ phụ Phùng Thiến Thiến với ký chủ +10, trước mắt tổng độ hảo cảm là 60 (mến mộ) ]
[ Ký chủ đã ngăn chặn nhân vật chính Tần Dật có được sự mến mộ của nữ phụ Phùng Thiến Thiến, ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện, đạt được 200 điểm phản công! ]
Ngoại hình xuất sắc của Vương Chấn Hưng khiến cho Phùng Thiến Thiến mới gặp đã đạt mốc 50 (rung động), sau khi trải qua một màn giao lưu hữu nghị thì tăng hẳn 10 điểm.
Có một nữ tác giả rất nổi tiếng từng nói, muốn nhanh chóng đi vào trái tim của người phụ nữ thì có một con đường tắt.
Quả nhiên là không lừa người ta.
Về phần chặn hảo cảm của nhân vật chính Tần Dật thì Vương Chấn Hưng không ngờ được.
Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, Tần Dật là nhân vật chính, lại còn đẹp trai.
Có được sự mến mộ của nữ phụ cũng là chuyện thường tình.
Tất nhiên là bây giờ nhân vật chính không thể có được nữa rồi.
Bởi vì đã bị Vương Chấn Hưng chặn mất.
Mà Phùng Thiến Thiến có thể đạt tới mức mến mộ, vậy lại càng tốt, có thể để cô ấy làm một ít chuyện.
Chỉ dựa vào sức mạnh tiền bạc, Vương Chấn Hưng có một chút không yên tâm.
Mặt trời lên cao.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào.
Phùng Thiến Thiến mệt mỏi mở mắt, cảm giác cả người như nứt ra.
Cô ấy quay đầu nhìn chiếc gối bên cạnh.
Trống không.
Anh ta đã sớm rời đi, chỉ để lại một tờ chi phiếu trên đầu giường.
Phùng Thiến Thiến khó khăn đứng dậy, cầm tấm chi phiếu lên nhìn, đếm một chuỗi số 0 trên đó.
Mười vạn?
Phùng Thiến Thiến trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy có chút hốt hoảng, đếm đi đếm lại ba lần mới chắc chắn mình không đếm sai.
Đúng vậy, là mười vạn.
Nếu cô ấy ở đây làm công thì không biết phải bao lâu mới kiếm được mười vạn.
Hơn nữa đây cũng chỉ là anh ta tiện tay cho.
Trên điện thoại di động còn có một tin nhắn anh ta gửi tới hồi sáng sớm.
“Đây là tiền tiêu vặt tháng này của cô, trước tiên cần tân trang nhan sắc một chút.”
Tiền tiêu vặt một tháng?
Phùng Thiến Thiến hết kinh ngạc thì chuyển qua mừng rỡ.
Cô ấy thật là ngốc, tối qua sau khi tới đây cũng không đưa ra cái giá cụ thể cho lần “giao dịch” này.
Một số chuyện cứ mơ hồ xảy ra như vậy.
Nếu sau đó đối phương giả vờ như không có gì xảy ra, vậy cô ấy cũng không có cách nào đòi hỏi được.
Cũng may là người kia không làm như vậy.
Nhấc chăn lên, mặt của cô ấy liền đỏ ửng.
Đánh mất thứ mình đã giữ gìn nhiều năm, tuy Phùng Thiến Thiến có chút hốt hoảng, nhưng không hề hối hận.
Tiếp tục nằm trên chiếc giường lớn xa hoa của khách sạn cao cấp mà cô ấy chưa từng được nằm, nằm thêm một hai tiếng đồng hồ rồi cô ấy mới đứng lên đi đến tiệm thuốc gần đó.
Đến trưa.
Phùng Thiến Thiến nhận được tin nhắn, lập tức đến một nhà hàng sang trọng.
Vương Chấn Hưng đã sớm bao phòng.
Sở dĩ để Phùng Thiến Thiến tới trước, là để tránh bị người khác chú ý.
Dù sao Vương Chấn Hưng cũng là một người đàn ông độc thân có tiền có quyền vô cùng nổi tiếng ở Thanh Linh.
Phùng Thiến Thiến đợi khoảng nửa tiếng mới thấy Vương Chấn Hưng vào phòng.
“ Vương… Vương tiên sinh, ngài đến rồi.”
“Muốn ăn gì thì gọi đi.” Vương Chấn Hưng đưa thực đơn cho cô ấy.
“Vâng.”
Phùng Thiến Thiến nơm nớp lo sợ nhận thực đơn, nhìn thấy thật nhiều món ăn quý giá, rẻ nhất cũng đã là một ngàn.
Phùng Thiến Thiến nhìn đến líu lưỡi, cuối cùng chỉ gọi hai món.
Sau đó Vương Chấn Hưng lại gọi thêm hai món, rồi ấn một cái nút gọi phục vụ.
Chương 15: Giới Thiệu Công Việc
Rất nhanh, có một nữ phục vụ đi vào, ghi chép đồ ăn khách gọi.
Lúc nữ phục vụ ghi chép, liên tục để ý Vương Chấn Hưng, lại nhìn Phùng Thiến Thiến một cách kỳ quái.
Hiển nhiên, có vẻ cô ta nhận ra Vương Chấn Hưng.
Ánh mắt nữ phục vụ lóe lên, suy đoán quan hệ của hai người.
Sau khi ghi chép xong, cô ta chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút.” Vương Chấn Hưng bỗng lên tiếng.
“Thưa quý khách, xin hỏi ngài còn cần gì không?” Nữ phục vụ lễ phép hỏi.
“Cháu gái, cháu có muốn dùng vang đỏ không?” Vương Chấn Hưng hỏi Phùng Thiến Thiến.
Phùng Thiến Thiến sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, lắc đầu nói: “Không cần.”
“Vậy thì không cần gì nữa.” Vương Chấn Hưng nói với nữ phục vụ.
Nữ phục vụ mỉm cười gật đầu, sau đó rời khỏi phòng.
“Nhớ cho kỹ, tôi là chú họ của cô, còn cô là cháu họ tôi.” Vương Chấn Hưng nhắc nhở Phùng Thiến Thiến.
“Vâng, tôi đã nhớ rồi, Vương tiên…” Phùng Thiến Thiến gật như gà mổ thóc, nhưng nói được một nửa thì nhận ra không đúng, vì vậy sửa lại nói: “Con nhớ rồi thưa chú.”
“Ừ.” Vương Chấn Hưng gật đầu.
“Cháu gái, buổi sáng đi gấp, có một số việc còn chưa nói với cháu, cháu định chơi bời lêu lổng, không làm gì cả, hay là muốn chứng minh giá trị bản thân?”
Vương Chấn Hưng mở miệng hỏi Phùng Thiến Thiến.
“Đương nhiên là thể hiện giá trị bản thân.” Phùng Thiến Thiến là một nữ sinh đại học được giáo dục tốt, vẫn có chút ước mong.
“Được, chú có chút quan hệ với đài truyền hình Thanh Linh, chú có thể giới thiệu cháu vào đài truyền hình Thanh Linh.”
Đối với lựa chọn này của Phùng Thiến Thiến, Vương Chấn Hưng vẫn khá vui lòng.
Nếu Phùng Thiến Thiến thật sự nhàn rỗi không có gì làm, sợ là sẽ cả ngày quấn lấy anh.
Vào đài truyền hình Thanh Linh?
Phùng Thiến Thiến vừa mừng vừa sợ.
Vừa tốt nghiệp đã vào đài truyền hình thành phố làm việc, đây là chuyện trước kia cô ấy nghĩ cũng không dám nghĩ.
Quả nhiên có quý nhân có quan hệ quá là tốt!
Nếu để đám bạn học cùng ngành biết được, vậy bọn họ nhất định sẽ hâm mộ chết luôn!
“Cảm ơn chú!” Phùng Thiến Thiến vui vẻ nói.
“Người bạn Lâm Khả Khanh kia của cháu, cô ấy học chuyên ngành gì?”
Trong lúc ăn cơm, Vương Chấn Hưng bắt đầu tiến vào chủ đề chính, hỏi thăm Phùng Thiến Thiến.
“Học chuyên ngành quản trị kinh doanh.” Phùng Thiến Thiến nói.
“Thành tích chuyên ngành thế nào?”
“Rất xuất sắc, hàng năm đều giành học bổng, học đại học không cần gia đình chu cấp học phí, còn có thể để dành ít tiền gửi về nhà.” Lúc Phùng Thiến Thiến nói ra những lời này, vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Vương Chấn Hưng nghe xong, chậm rãi gật đầu.
Bình thường thì nữ chính rất ít khi là bình hoa di động, ngoại trừ nhan sắc xinh đẹp và dáng người đẹp, ít nhất sẽ có năng lực cực kì ưu tú trong một lĩnh vực nào đó.
Lâm Khả Khanh rõ ràng là có năng lực xuất sắc ở mảng quản trị kinh doanh.
Có được năng lực này, đúng là một người quản lý công ty hoàn hảo.
Trước mắt Vương Chấn Hưng đang tính tìm một thư ký để hỗ trợ xử lý việc của công ty.
Lâm Khả Khanh này có lẽ là một lựa chọn không tồi.
Một khi Lâm Khả Khanh trở thành cấp dưới của anh , vậy việc giành phần thưởng lại càng thuận lợi.
Vương Chấn Hưng tiếp tục hỏi thăm một số chuyện của Lâm Khả Khanh.
Phùng Thiến Thiến đương nhiên là biết gì nói đó.
Sau khi hắn hỏi xong xuôi, thì bữa cơm cũng kết thúc.
Nhà hàng này còn có cả chỗ nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong, Vương Chấn Hưng lên lầu ngủ trưa một giấc.
Đương nhiên Phùng Thiến Thiến cũng đi theo nghỉ ngơi một chút.
[ Độ hảo cảm của nữ phụ Phùng Thiến Thiến với ký chủ +5, trước mắt tổng độ hảo cảm là 65 (mến mộ) ]
Lúc rời đi Vương Chấn Hưng mới phát hiện ra nửa tiếng trước hệ thống có thông báo.
Lúc nãy quá tập trung, cho nên không chú ý.
Nói sao nhỉ?
Chỉ có thể nói gần nhau lâu sinh tình chứ sao.
“Cháu gái ngoan, giúp chú làm một việc, nếu được việc, chú cho cháu năm mươi vạn tiền tiêu vặt.”
Trước khi đi, Vương Chấn Hưng dặn dò Phùng Thiến Thiến đang yếu ớt mơ màng một ít chuyện.
Lâm Khả Khanh tan làm về nhà, thấy Phùng Thiến Thiến đang thử váy mới.
Chất liệu của mấy chiếc váy mới rất tinh xảo, kiểu dáng và tay nghề đều rất tốt.
Mặc dù Lâm Khả Khanh chưa từng thấy món đồ hàng hiệu nào nhưng cũng đoán được mấy chiếc váy này không hề rẻ.
“Thiến Thiến, mấy chiếc váy này đẹp quá.” Lâm Khả Khanh tỏ vẻ hâm mộ.
“Đương nhiên rồi, một cái giá đã hơn một ngàn tệ đấy!” Phùng Thiến Thiến không khỏi có chút đắc ý.
“Đắt như thế?” Lâm Khả Khanh vừa líu lưỡi vừa nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.
Cô quen Phùng Thiến Thiến đã nhiều năm, trước đây chưa từng thấy cô ấy phung phí như vậy.
Phùng Thiến Thiến nhận ra sự nghi ngờ trong mắt Lâm Khả Khanh, bèn nhớ đến lời dặn của chú, không được tiết lộ chuyện của hai người.
Dù chỉ tiết lộ một chút thôi, chắc chắn cô ấy cũng sẽ ăn trái đắng.
Chương 16: Phùng Thiến Thiến ngả bài, tôi là con gái nhà giàu(1)
Nghĩ một lúc, Phùng Thiến Thiến trịnh trọng nói: “Khả Khanh, mình cũng không giấu cậu nữa, thật ra điều kiện gia đình mình rất tốt, chỉ là trước đây khi còn đi học, gia đình hạn chế điều kiện kinh tế của mình thôi.”
“Trước đây mình giận dỗi với người nhà, muốn dựa vào nỗ lực của bản thân để phấn đấu nên không chấp nhận sự sắp xếp của bố mẹ nhưng lại bị thực tế tàn nhẫn tát cho tỉnh.”
“Bây giờ mình đã nghĩ thông suốt, nên đã chấp nhận sự sắp xếp của gia đình, chuẩn bị đến Đài truyền hình Thanh Linh làm việc.”
Lâm Khả Khanh vốn tin tưởng bạn thân, lại khá thật thà, nghe cô ấy nói vậy cũng không nghi ngờ, chỉ cảm thấy hâm mộ: “Đi làm ở Đài truyền hình Thanh Linh sao! Ngưỡng mộ cậu thật đấy Thiến Thiến.”
Thấy phản ứng của cô, lòng hư vinh của Phùng Thiến Thiến được thỏa mãn rất nhiều.
Hồi còn học đại học, cô ấy luôn bị Lâm Khả Khanh ưu tú xếp trên hiện giờ cuối cùng cũng có thể hơn cô một bậc.
Mặc dù, đây là thứ có được bằng cách giao dịch.
Nhưng nói thật lòng, Phùng Thiến Thiến không cảm thấy cô ấy bị thiệt.
Điều kiện của Vương Chấn Hưng rất tốt, chỉ riêng ngoại hình đã vô cùng nổi bật.
Kể cả chỉ tìm một người bạn trai như vậy, dẫn ra ngoài cũng rất có thể diện.
Hơn nữa người ta còn rất giàu có.
Lại còn sẵn sàng chi tiền cho cô ấy.
Cũng không uổng công trước đây cô ấy kén chọn, không chấp nhận sự theo đuổi của những người đàn ông bình thường, vẫn luôn độc thân.
“Khả Khanh, ngày mai mình định đến khách sạn Thế Kỷ xin nghỉ làm nhân viên phục vụ, cậu cũng đi cùng mình xin nghỉ luôn nhé.” Phùng Thiến Thiến nhớ đến lời dặn của chú, bèn nói với Lâm Khả Khanh.
Lâm Khả Khanh khẽ thở dài: “Thiến Thiến, cậu có công việc mới rồi, còn tớ vẫn chưa có, tớ vẫn nên tiếp tục làm phục vụ ở đó trước đã, đợi tìm được công việc rồi mới xin nghỉ.”
“Hôm nay mình vô tình nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng, thấy có một công việc rất phù hợp với cậu.” Phùng Thiến Thiến thân thiết khoác vai cô.
“Là công việc gì?” Lâm Khả Khanh mong đợi hỏi.
“Tập đoàn Chấn Hưng đang tuyển thư ký cho tổng giám đốc, cậu học quản trị kinh doanh, cũng coi như liên quan đến chuyên ngành của cậu.”
“Sao tớ dám chứ, một sinh viên mới ra trường như tớ, làm sao có thể trúng tuyển vị trí này được.”
“Thử thì có mất gì đâu, lại không thiệt hại gì, nếu cậu không yên tâm, thì cứ giữ công việc ở khách sạn trước, như vậy không phải là được rồi sao?”
“Nhưng mà thư ký tổng giám đốc, tớ thấy có vẻ hơi…” Lâm Khả Khanh xem tivi nhiều nên cô hơi sợ bản thân sẽ bị quấy rối.
“Khả Khanh à, đầu óc cậu đừng đen tối như thế được không. Tổng giám đốc của Tập đoàn Chấn Hưng chính là Vương Chấn Hưng, là anh chàng độc thân đẹp trai nhà giàu nổi tiếng ở Thanh Linh. Biết bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp muốn theo đuổi, anh ấy còn chẳng thèm để mắt, cậu nghĩ anh ấy sẽ để mắt đến cậu sao?” Phùng Thiến Thiến xoa eo giũa dạy.
Nghe vậy, Lâm Khả Khanh lập tức thấy xấu hổ .
Trước đây cô còn gặp qua Vương Chấn Hưng và được anh ta giúp đỡ.
Nhìn anh ta cũng không giống như loại người đó.
Hơn nữa Phùng Thiến Thiến nói đúng, một người ưu tú như vậy, muốn tìm người phụ nữ như thế nào mà không được?
“Được, vậy tớ sẽ thử nộp hồ sơ xem sao.”
Lâm Khả Khanh vào phòng ngủ, chỉnh sửa lại sơ yếu lý lịch của cô, sau đó mở máy tính xách tay, tìm đến trang tuyển dụng của Tập Đoàn Chấn Hưng trên website, rồi nộp hồ sơ.
Làm xong những việc này, cô chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ.
Chỉ có điều, Phùng Thiến Thiến ở trong phòng tắm rất lâu mà không ra.
Căn nhà trọ chỉ có một phòng tắm.
Lâm Khả Khanh đành phải chờ.
Khoảng mười mấy phút sau, Phùng Thiến Thiến mới quấn khăn tắm bước ra.
Lâm Khả Khanh cầm quần áo định đi vào nhưng thấy Phùng Thiến Thiến đi khập khiễng.
“Thiến Thiến, chân cậu không sao chứ?” Lâm Khả Khanh quan tâm hỏi.
“Sàn hơi trơn, vừa nãy tớ không cẩn thận bị trẹo chân.” Phùng Thiến Thiến đáp.
“Có nghiêm trọng không? Có cần tớ đi mua thuốc giúp cậu không?”
“Không cần đâu, tớ có thuốc rồi.” Ban ngày Phùng Thiến Thiến đã đến hiệu thuốc mua, nhưng chỉ là thuốc giảm viêm, không phải thuốc trị bong gân.
“Vậy có cần tớ giúp gì không?”
“Không cần đâu, tớ tự làm được.” Tất nhiên Phùng Thiến Thiến không thể để Lâm Khả Khanh giúp đỡ.
“Ừ, được thôi.”
Lâm Khả Khanh quay người đi vào phòng tắm.
Khoảng vài phút sau, Phùng Thiến Thiến đột nhiên xông vào.
Lâm Khả Khanh giật mình.
“Làm gì mà giật mình thế, mình để quên đồ trong này nên vào lấy.” Phùng Thiến Thiến nói.
“Thế thì cậu phải gõ cửa chứ.” Lâm Khả Khanh hoảng hốt nói.
Để tiết kiệm tiền, hai người thuê chung một căn nhà rất rẻ.
Các thiết bị trong nhà hơi cũ, cửa phòng tắm bị hỏng, không thể khóa được.
“Xin lỗi nhé.” Phùng Thiến Thiến cười hì hì, nhìn Lâm Khả Khanh thêm vài lần rồi mới rời đi.
Ở góc mà Lâm Khả Khanh không nhìn thấy, cô ấy thậm chí còn lén dùng điện thoại chụp vài tấm ảnh.
Chương 17: Phùng Thiến Thiến ngả bài, tôi là con gái nhà giàu(2)
Phùng Thiến Thiến trở về phòng ngủ, mở ứng dụng nhắn tin, nhấp vào hộp thoại có ghi chú là [ Chú ], sau đó gửi những bức ảnh vừa chụp đi.
Trong biệt thự, Vương Chấn Hưng đột nhiên nghe thấy tiếng báo có tin nhắn.
Anh mở tin nhắn ra xem, phát hiện là mấy bức ảnh.
Người trong ảnh đã được che những chỗ quan trọng nhưng những chỗ khác thì không che được.
“Đây không phải là Lâm Khả Khanh sao…”
Vương Chấn Hưng lập tức nhận ra, vừa cảm thấy thích thú vừa có chút ngạc nhiên.
Lâm Khả Khanh còn hấp dẫn hơn vẻ bề ngoài của cô.
Đúng là nữ chính mà, về ngoại hình thì là đỉnh của chóp.
[ Cô gửi những thứ này cho tôi để làm gì?]
Sau khi ngắm một lúc, Vương Chấn Hưng nhắn tin hỏi Phùng Thiến Thiến.
[ Tôi nghĩ anh sẽ thích nên gửi cho anh thôi.] Phùng Thiến Thiến giải thích.
Cô ấy không ngốc, Vương Chấn Hưng bảo cô ấy xúi giục Lâm Khả Khanh đi ứng tuyển làm thư ký tổng giám đốc, cô ấy đã đoán ra Vương Chấn Hưng có ý đồ khác.
Vì sợ mất đi sự sủng ái, nên cô ấy mới tự ý làm một số việc để lấy lòng.
[ Cô nghĩ tôi là người như thế nào? Đừng có mà đoán già đoán non về mục đích của tôi nữa, cô chỉ cần làm tốt những việc tôi giao là được.]
Mặc dù rất hài lòng với những bức ảnh nhưng Vương Chấn Hưng sợ rằng hành động vô lễ của Phùng Thiến Thiến sẽ khiến Lâm Khả Khanh mất lòng tin.
Nếu như vậy thì Phùng Thiến Thiến sẽ mất đi giá trị lớn nhất của cô ấy.
[Vâng, tôi hiểu rồi, sau này tôi không dám nữa.] Phùng Thiến Thiến hoảng sợ, vội vàng nhắn tin bày tỏ thái độ.
Vương Chấn Hưng vẫn có chút không yên tâm, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nhắn tin.
[Nhớ kỹ, đừng nói lung tung. Nếu cô tiết lộ những chuyện không nên tiết lộ, thì cô sẽ gặp rắc rối lớn đấy.]
[ Quên mất không nói với cô, quá trình giao dịch của chúng ta, tôi đã bí mật quay lại video, chỉ cần chỉnh sửa một chút, xóa mặt tôi đi, rồi đăng lên mạng. Tôi sẽ không gặp rắc rối gì nhưng còn cô thì chắc chắn sẽ mất hết danh dự, bị mọi người khinh thường.]
[ Vì vậy, nhất định phải nhớ lời cảnh cáo của tôi, hiểu chưa?]
[ Đã hiểu! Tôi nhất định sẽ giữ kín như bưng, không nói lung tung!] Sắc mặt Phùng Thiến Thiến tái mét, lúc soạn tin cả hai tay đều run rẩy.
[ Ký chủ làm điều ác thành công, đe dọa nữ phụ Phùng Thiến Thiến, nhận được 20 điểm hào quang phản diện. ]
Nhận được tin tức của hệ thống, Vương Chấn Hưng cười xấu xa.
Trên thực tế, anh không hứng thú gì với việc quay chụp, chỉ là muốn dọa Phùng Thiến Thiến thôi.
Còn bản thân Phùng Thiến Thiến cũng không chắc chắn, liệu Vương Chấn Hưng có quay lén như vậy hay không.
Bởi vì đó là lần đầu tiên của Phùng Thiến Thiến, cô ấy rất xấu hổ, cộng thêm việc lại quá tập trung.
Vì vậy trong suốt quá trình đó hầu như cô ấy đều nhắm mắt lại.
Hoàn toàn không chú ý đến hành động của Vương Chấn Hưng.
Khoảng năm phút sau.
Vương Chấn Hưng lại nhận được một tin nhắn.
[ Bình thường anh thích xem phim hoạt hình nào vậy? ]
Là tin nhắn do Phùng Thiến Thiến gửi đến.
Nhìn thấy tin nhắn này, Vương Chấn Hưng chỉ thấy khó hiểu.
[ Không có thời gian. ]
Phùng Thiến Thiến: [ Vậy trước đây anh cũng từng xem chứ? Kể tên vài bộ cũng được. ]
Vương Chấn Hưng: [ Anh em Hồ Lô, Thủy thủ Popeye, Thủy thủ Mặt Trăng. ]
Cho dù là trước đây, hay sau khi xuyên sách, Vương Chấn Hưng đều không còn là thanh niên đôi mươi.
Những bộ phim hoạt hình mà hắn có ấn tượng sâu sắc nhất, cũng chỉ có mấy bộ này.
Phùng Thiến Thiến nhìn thấy tin nhắn, ngẩn người.
Cô ấy khá thích cosplay, trong mấy năm học đại học, cô ấy còn nhiều lần đến hội chợ truyện tranh để cosplay thành các nhân vật nữ xinh đẹp trong phim hoạt hình.
Chỉ là những bộ hoạt hình mà Vương Chấn Hưng kể tên, cô ấy chưa từng cosplay.
Nhưng cô ấy cũng từng nghe qua những bộ hoạt hình này nên cũng biết sơ qua về các nhân vật trong đó.
[ Vậy trong Thủy thủ Mặt Trăng, anh thích nhân vật nào nhất? ] Phùng Thiến Thiến hỏi.
Cosplay các nhân vật trong Anh em Hồ Lô và Thủy thủ Popeye thì sẽ rất kỳ cục.
Còn Thủy thủ Mặt Trăng thì có rất nhiều nhân vật xinh đẹp, cosplay sẽ rất đẹp mắt.
[ Thủy thủ Mặt Trăng. ] Vương Chấn Hưng suy nghĩ một chút, rồi trả lời bốn chữ.
Phùng Thiến Thiến: [ Vậy à, tôi hiểu rồi. ]
Vương Chấn Hưng: [ Lạ thật, cô hỏi những thứ này để làm gì? ]
[ Hỏi cho vui thôi, không có gì đâu, không làm phiền anh nữa. ]
Phùng Thiến Thiến không trả lời câu hỏi của Vương Chấn Hưng, quyết định giữ bí mật, đến lúc đó sẽ cho anh một bất ngờ.
Sau khi gửi tin nhắn này đi, cuộc trò chuyện tạm thời kết thúc.
Phùng Thiến Thiến mở trang web mua sắm trực tuyến, mua một bộ trang phục cosplay Thủy thủ Mặt Trăng.
Sau đó cô ấy lại đến một cửa hàng bán tất có thương hiệu nổi tiếng, mua vài chục đôi tất.
Các loại tất bao gồm tất cổ trung, tất bắp chân, tất qua gối và tất da chân.
Về màu sắc, đủ loại màu sắc.
Đen, trắng, đỏ, vàng, màu gì cũng có đủ cả.
Phùng Thiến Thiến phải mất rất lâu mới chọn xong, mắt cô ấy hoa hết cả lên.
Nhưng không còn cách nào khác.
Vừa nãy cô ấy thực sự bị Vương Chấn Hưng dọa sợ.
Vì vậy Phùng Thiến Thiến đành phải chủ động làm gì đó.
Chương 18: Phỏng vấn
Mặc dù trước đây không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng Phùng Thiến Thiến vẫn học được một số mẹo từ bạn bè, từ mạng.
Bây giờ chính là lúc áp dụng những gì đã học được.
Chỉ cần cô ấy tận tụy với công việc, ông chủ chắc chắn không có lý do gì để nhắm vào cô ấy, đúng chứ?
Bên kia.
Lâm Khả Khanh tắm xong, nhận được điện thoại của Tập đoàn Chấn Hưng.
Trong điện thoại, cô được thông báo ngày mai đến phỏng vấn.
Lâm Khả Khanh vui vẻ đồng ý.
Sáng hôm sau.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, ra khỏi cửa bắt xe buýt đến Trụ sở chính của Tập đoàn Chấn Hưng.
Trong phòng khách của bộ phận nhân sự, có hàng chục người đến phỏng vấn.
Trong số đó có cả nam lẫn nữ, nhưng nữ giới chiếm đa số.
Về độ tuổi, chủ yếu là những người khoảng ba mươi tuổi.
Đây đều là những người đến ứng tuyển vị trí Thư ký Tổng giám đốc.
Lâm Khả Khanh ngoài đôi mươi, xét trong đám người này thì cô vẫn được coi là rất trẻ.
Nói chung, vị trí Thư ký Tổng giám đốc của các công ty lớn, thường yêu cầu những người có kinh nghiệm làm việc nhất định.
Rất ít sinh viên mới tốt nghiệp, hoặc sắp tốt nghiệp đến ứng tuyển vị trí này.
Lâm Khả Khanh lo lắng nhìn xung quanh.
Mấy người đàn ông xung quanh có ánh mắt sắc sảo, tinh anh, nhìn qua đã biết là những người ưu tú.
So về năng lực nghiệp vụ với những người này, Lâm Khả Khanh tự nhận mình kém xa.
Lâm Khả Khanh vô thức so sánh mình với những người phụ nữ xung quanh.
Xung quanh có rất nhiều người phụ nữ có ngoại hình và vóc dáng đẹp.
Tất nhiên, nhan sắc của những người phụ nữ này chủ yếu là nhờ trang điểm mà có.
Nhưng quả thực nhìn rất đẹp mắt.
Lâm Khả Khanh ra khỏi cửa chỉ thoa một lớp kem dưỡng da bình thường, mặc dù trời sinh đã đẹp, nhưng đứng trong đám đông toàn người đẹp này, trông cô không được nổi bật.
Hơn nữa còn có một số người ăn mặc khá táo bạo.
Thậm chí ngực sắp lộ hẳn ra ngoài.
Còn Lâm Khả Khanh thì sao.
Cô mặc một chiếc váy hơi rộng, hoàn toàn che đi thân hình đẹp đẽ của mình.
So với họ, cô hoàn toàn không có lợi thế.
‘Có rất nhiều người tranh giành vị trí này, hơn nữa dù xét về phương diện nào, mình cũng kém họ rất nhiều, làm sao có cơ hội trúng tuyển đây?’
Lâm Khả Khanh đột nhiên cảm thấy chán nản.
“Em gái, em mới ra trường phải không?”
Trong lúc chờ đợi, một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, trang điểm đậm hỏi.
“Vâng, sao chị biết?” Lâm Khả Khanh hơi ngạc nhiên.
“Đương nhiên là đoán rồi, một người phụ nữ, đến ứng tuyển vị trí Thư ký Tổng giám đốc mà lại không chú trọng đến ăn mặc, rõ ràng là không có chút kinh nghiệm làm việc trong xã hội chút nào.” Người phụ nữ trang điểm đậm giải thích.
“Vị trí Thư ký Tổng giám đốc, năng lực mới là quan trọng nhất chứ, tại sao nhất định phải chú trọng đến ăn mặc ạ?” Lâm Khả Khanh khiêm tốn hỏi.
“Chẳng lẽ em chưa nghe câu này sao? Có việc thì thư ký làm, không có việc thì…” Người phụ nữ trang điểm đậm nhìn cô với ánh mắt ’em hiểu mà’.
Câu này, Lâm Khả Khanh đương nhiên cũng đã nghe qua.
Nếu không hôm qua khi Phùng Thiến Thiến nói đến chuyện này, cô đã không lo lắng về việc bị quấy rối.
“Tập đoàn Chấn Hưng là công ty chính quy, chuyện này… chuyện này không thể nào chứ?” Lâm Khả Khanh không chắc chắn hỏi.
“Cho nên mới nói em còn trẻ.” Người phụ nữ trang điểm đậm cười khẩy một tiếng.
Sau khi nghe xong, Lâm Khả Khanh lập tức cau mày.
Nếu đúng như người phụ nữ này nói, vậy thì vị trí này, cô thực sự không có hứng thú.
Khoảng hai phút sau.
Một nam quản lý mặc đồng phục có gắn thẻ tên bước vào phòng chờ phỏng vấn.
“Những người ăn mặc hở hang có thể rời đi, các cô đã bị loại rồi.”
Nam quản lý liếc nhìn những người ứng tuyển trong phòng, thấy có rất nhiều phụ nữ ăn mặc táo bạo, lập tức nghiêm nghị tuyên bố.
Lời nói này khiến một số nữ ứng viên có mặt tại hiện trường tỏ ra không hài lòng và phản đối.
“Các cô tưởng đây là nơi nào? Là công ty nhỏ hạng bét sao? Đây là Tập đoàn Chấn Hưng, tuyển dụng thư ký phải có chuyên môn cao, các cô ăn mặc trang điểm lòe loẹt đến đây làm gì? Muốn quyến rũ Tổng giám đốc của chúng tôi sao?”
“Sao các cô không đi tìm hiểu xem, Vương tổng của chúng tôi là người như thế nào!”
“Nói cho các cô biết, thư ký của Tổng giám đốc trước đây, là nam!”
“Vì vậy, dẹp mấy suy nghĩ đen tối của các cô đi!”
Nam quản lý quát lớn với những người bất mãn và phản đối.
Trong thiết lập cốt truyện gốc, Vương Chấn Hưng vốn là một nhân vật phụ phe chính diện.
Cho nên hình tượng và nhân cách của anh hoàn toàn trong sạch.
Tất cả mọi người trong công ty đều khen ngợi anh!
Ngay cả những cô lao công quét dọn trong công ty, khi nhắc về Vương tổng, ai cũng đều giơ ngón tay cái khen ngợi.
Sau khi nghe nam quản lý nói, những tiếng phản đối dần dần lắng xuống, mọi người tiếc nuối lần lượt rời đi.
Có một vài người phụ nữ ăn mặc hở hang, không biết xấu hổ vẫn tiếp tục ở lại.
Nam quản lý trực tiếp chỉ đích danh, yêu cầu họ rời đi.
Chương 19: Tuyển dụng thành công (1)
Số người phụ nữ đến xin việc trong phòng chờ, rất nhanh đã giảm đi một nửa.
Lâm Khả Khanh nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như nỗi lo lắng trước đó của cô là hoàn toàn thừa thãi.
Đây là một công ty đàng hoàng, tuyển dụng thư ký cũng đàng hoàng.
Vừa rồi cô nghĩ vớ vẩn gì vậy?
Sao lại lo lắng về chuyện bị quấy rối chứ?
Hơn nữa, trước đây cô cũng đã từng gặp Vương tổng.
Anh là người đã giúp cô giải quyết rắc rối mà không cần báo đáp.
Mà cô còn nghĩ về anh như thế?
Thật không nên như vậy.
Huống hồ, khả năng cô không được nhận vào làm vẫn rất cao.
Nhưng đã đến đây rồi, thì nên làm cho trọn vẹn.
Ngay cả khi không được nhận vào làm, ít nhất cô cũng có thể tích lũy thêm một số kinh nghiệm phỏng vấn.
Lâm Khả Khanh thả lỏng tâm trạng, bình tĩnh chờ đợi buổi phỏng vấn.
Không ôm hy vọng gì nhiều nên Lâm Khả Khanh cũng không còn căng thẳng nữa.
Trong vòng phỏng vấn thứ hai, cô luôn giữ vững tâm lý rất tốt, khi giám khảo hỏi về chuyên môn, cô luôn bình tĩnh và tự tin.
Thành tích học tập của Lâm Khả Khanh ở trường đại học luôn rất xuất sắc, năm nào cũng đạt học bổng.
Những kiến thức lý thuyết căn bản không thể làm khó cô.
Khi vòng phỏng vấn thứ hai kết thúc, rất nhiều người đã bị loại.
Chỉ còn lại năm người.
Lâm Khả Khanh chính là một trong năm người đó.
Bốn người trúng tuyển còn lại nhìn Lâm Khả Khanh có vẻ hơi non nớt, đều cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Thậm chí bản thân Lâm Khả Khanh cũng cảm thấy rất khó tin.
“Công ty chúng tôi tuyển dụng, không bao giờ lấy thâm niên làm tiêu chuẩn tuyển dụng. Hơn nữa tổng giám đốc của chúng tôi đã từng nói, những người có nhiều kinh nghiệm làm việc trong môi trường công sở, tư tưởng sẽ bị đóng khung. Ngược lại những người chưa có kinh nghiệm gì, có thể sẽ có cách làm việc ngoài sức tưởng tượng.”
“Những người thông qua vòng này, ai có thâm niên không nên mừng quá sớm, còn người mới cũng không nên nản lòng.”
Một giám khảo nhận thấy cảm xúc của một số người phỏng vấn, rất nghiêm túc nói ra những lời này.
Câu này không phải do Vương Chấn Hưng đã có sự chuẩn bị trước, mà là từ trước đến nay, tiêu chuẩn tuyển dụng của Tập Đoàn Chấn Hưng vẫn luôn như vậy.
Phải biết rằng, Vương Chấn Hưng vốn là nhân vật phụ trong phe của nhân vật chính.
Trong suy nghĩ của tất cả nhân viên Tập đoàn Chấn Hưng, hình ảnh của hắn rất to lớn và chói lọi.
Đặc biệt là những nhân viên lâu năm đi theo chân Vương Chấn Hưng từ những ngày đầu khởi nghiệp, càng sùng bái anh đến điên cuồng.
Rất nhanh, vòng phỏng vấn cuối cùng đã đến.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Vương Chấn Hưng đang xem một số tài liệu, một nữ phó giám đốc của bộ phận nhân sự gõ cửa. Sau đó bước vào, báo cáo với tổng giám đốc về tình hình phỏng vấn thư ký.
Hôm nay, Vương Chấn Hưng không tham gia buổi phỏng vấn.
Thậm chí, quy trình phỏng vấn cũng không phải do anh lập ra, mà tuân theo quy trình phỏng vấn của phòng nhân sự.
“Ồ, một sinh viên chuyên ngành quản trị kinh doanh sắp tốt nghiệp, vậy mà lại có điểm phỏng vấn cao nhất?”
Sau khi nghe báo cáo kết quả của nữ phó giám đốc, Vương Chấn Hưng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng thấy điều đó là đương nhiên.
Mặc dù không tham gia quá trình phỏng vấn, nhưng với tư cách là tổng giám đốc, tất nhiên anh biết rõ quy trình phỏng vấn của phòng nhân sự.
Bao gồm cả vị trí thư ký này, tất cả các vị trí của Tập đoàn Chấn Hưng khi tuyển dụng đều phải trải qua một bài kiểm tra.
Đó chính là bài kiểm tra đạo đức.
Là một tập đoàn tràn đầy năng lượng tích cực, công ty tuyệt đối không thể dung thứ cho những nhân viên có đạo đức kém.
Tất nhiên, bài kiểm tra đạo đức này được tiến hành trong bóng tối, không phải công khai.
Ngoài những người trong nội bộ Tập Đoàn Chấn Hưng, những người khác đến phỏng vấn thậm chí còn không biết có quy trình này.
Bài kiểm tra đạo đức này được thực hiện trên đường đến phòng phỏng vấn cuối cùng.
Trên đường đi, người được phỏng vấn có thể gặp phải những sự việc sau.
Khi đi qua một hành lang, có thể có một thùng rác bị lật, hoặc có một cô lao công đang lau dọn bị trẹo chân…
Mà Lâm Khả Khanh là một nữ chính xuất thân từ gia đình nghèo khó, lương thiện là một phẩm chất không thể thiếu của cô.
Khi đến phòng phỏng vấn, cô gặp một nữ nhân viên bị “hạ đường huyết” nên đầu óc choáng váng.
Cách xử lý của Lâm Khả Khanh đã giải thích thế nào là một kẻ ngốc vì giúp đỡ người khác mà làm chậm trễ tương lai của chính mình.
Nhưng trên thực tế, đó lại là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Bài kiểm tra đạo đức chiếm tỷ lệ rất lớn trong toàn bộ điểm phỏng vấn.
Mặc dù Lâm Khả Khanh là sinh viên sắp tốt nghiệp nhưng khi trả lời các câu hỏi lý thuyết, cô cũng khá xuất sắc, đạt được số điểm không thấp.
Cuối cùng, đạt được điểm phỏng vấn cao nhất cũng là điều hợp lý.
“Vương tổng, theo ý của ngài, vị trí thư ký này, rốt cuộc nên chọn người nào?” Nữ phó giám đốc hỏi.
Chương 20: Tuyển dụng thành công (2)
Theo thông lệ, người có điểm phỏng vấn cao nhất chắc chắn sẽ được nhận vào làm.
Nhưng vì vị trí thư ký này chủ yếu phục vụ cho tổng giám đốc nên vẫn cần phải hỏi ý kiến của Vương Chấn Hưng.
Về vấn đề này, Vương Chấn Hưng đã đoán trước được.
Anh đoán Lâm Khả Khanh có thể vào đến vòng phỏng vấn cuối cùng nhưng không ngờ điểm phỏng vấn của Lâm Khả Khanh lại cao nhất.
Ban đầu, anh còn chuẩn bị sẵn một phương án dự phòng, đặc cách tuyển dụng Lâm Khả Khanh vào vị trí thư ký. Nhưng bây giờ xem ra, phương án dự phòng này không cần thiết nữa.
“Làm theo quy định bình thường của công ty là được.” Vương Chấn Hưng nghiêm túc trả lời với nữ phó giám đốc.
“Vâng, Vương tổng.”
Nữ phó giám đốc gật đầu, lặng lẽ đi ra khỏi văn phòng và đóng cửa lại.
Trong phòng nhân sự.
Lâm Khả Khanh và bốn ứng viên khác đang chờ kết quả.
Bốn ứng viên còn lại đều là những người có kinh nghiệm, có người có hơn năm năm kinh nghiệm làm việc liên quan, từng người đều khá tự tin, đều cho rằng mình có thể trúng tuyển.
Ngược lại, Lâm Khả Khanh cũng khá tự tin.
Nhưng sự tự tin của cô là cho rằng mình chắc chắn sẽ không trúng tuyển.
Bởi vì trong vòng phỏng vấn cuối cùng, cô đã đi trễ giờ, khiến ba vị phỏng vấn phải đợi khá lâu.
Ba vị phỏng vấn khi đặt câu hỏi, toàn bộ quá trình đều mặt mày có chút không vui vẻ.
Trong trường hợp này, chắc chắn là không có cơ hội.
Lý do cô tiếp tục ở lại đây chờ đợi chỉ là vì lịch sự mà thôi.
Lúc này, Lâm Khả Khanh thậm chí còn đang nghĩ, lát nữa rời khỏi đây sẽ đi ăn gì.
Vì sáng dậy quá sớm, cô thậm chí còn chưa ăn sáng, bụng đã đói meo.
“Ai là Lâm Khả Khanh?”
Một nhân viên phòng nhân sự bước tới, hỏi những người đang chờ kết quả phỏng vấn.
“Là tôi.” Lâm Khả Khanh lập tức giơ tay trả lời, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng có thể đi được rồi, lát nữa đi ăn gì đây?
“Cô được nhận rồi.” Nhân viên phòng nhân sự thông báo kết quả phỏng vấn.
“Bị loại rồi sao, vậy tôi có thể đi… Khoan đã, anh vừa nói gì cơ?” Lâm Khả Khanh nói được nửa chừng mới phản ứng lại.
“Cô được nhận rồi, nhanh chóng đến phòng nhân sự để làm thủ tục.” Nhân viên tiếp tục nói.
“Tôi được nhận rồi…”
Lâm Khả Khanh có chút không thể tin nổi.
Một sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp như cô, vậy mà lại có thể vượt qua nhiều ứng viên dày dạn kinh nghiệm khác, trở thành thư ký của tổng giám đốc một công ty lớn?!
Điều này thật sự quá kỳ diệu.
Không chỉ Lâm Khả Khanh cảm thấy bất ngờ, bốn ứng viên khác cũng cảm thấy bất ngờ.
Nghe được kết quả này, bốn người kia lập tức đưa ra nghi vấn.
Họ muốn biết lý do tại sao mình không được nhận.
Nhân viên phòng nhân sự này không muốn giải thích và cũng không giải thích được.
Vì anh ta cũng không biết, tại sao Lâm Khả Khanh lại được nhận.
Bốn người không được nhận không chịu bỏ qua, nói rằng trong đó có sự mờ ám.
Lúc này, phó giám đốc phòng nhân sự đi tới.
“Xét về kinh nghiệm làm việc, các anh chị thực sự rất xuất sắc nhưng với tư cách là một doanh nghiệp, chúng tôi cần những người có trách nhiệm và có tâm. Không biết các doanh nghiệp khác làm như thế nào, nhưng tại Tập Đoàn Chấn Hưng của chúng tôi, trách nhiệm với công việc và đạo đức còn quan trọng hơn cả kinh nghiệm và trình độ.”
“Vương tổng của chúng tôi thường nói một câu rằng, tiền có thể kiếm lại được, nhưng nếu mất đi lương tâm thì… Ha ha.”
Vị phó giám đốc phòng nhân sự này không nói hết câu, mà nhìn bốn người kia cười khẩy.
Bốn người ồn ào kia nghe vậy, nhớ lại tình cảnh trên đường đến phòng phỏng vấn trong vòng phỏng vấn cuối cùng, lập tức hiểu ra tại sao mình không được nhận.
‘Tiền mất có thể kiếm lại được, nhưng nếu mất đi lương tâm thì… sau đó là gì nhỉ? Mặc dù không đầy đủ, nhưng nghe câu nói này rất tích cực, có vẻ như tôi đã không đến nhầm chỗ, bầu không khí công ty này thật tuyệt, vị Vương tổng kia thật tuyệt vời!’
Lâm Khả Khanh thầm nghĩ, trong lòng dâng lên sự ngưỡng mộ vô hạn đối với vị Vương tổng kia.
[ Độ hảo cảm của nữ chính Lâm Khả Khanh đối với ký chủ +2, tổng điểm hảo cảm hiện tại là 37 (thân thiện) ]
[ Ký chủ cướp mất công việc của nam chính Tần Dật, khiến nữ chính Lâm Khả Khanh phải đi làm, ảnh hưởng đến diễn biến cốt truyện, giá trị may mắn của nam chính Tần Dật -30, giá trị may mắn của ký chủ +30! ]
Ngồi trong văn phòng, Vương Chấn Hưng nhận được hai thông báo từ hệ thống.
Điều này khiến anh cảm thấy có chút vui sướng.
Độ hảo cảm của nữ chính tăng lên, lợi ích không cần phải nói cũng biết.
Tuyển dụng Lâm Khả Khanh, vậy mà còn ảnh hưởng đến diễn biến cốt truyện?
Không khó để đoán.
Lâm Khả Khanh có năng lực quản lý công ty rất mạnh, trong cốt truyện gốc, cô vốn phải đi làm cho Tần Dật, giúp Tần Dật kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng bây giờ đoạn cốt truyện gốc này chắc chắn sẽ không xảy ra.
Vương Chấn Hưng đã tuyển dụng Lâm Khả Khanh nên không liên quan gì đến Tần Dật nữa.