[Dịch] Vô Thượng Thần Đế
Tập 2: Nghẹn Họng Nhìn Trân Trối (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Nghẹn Họng Nhìn Trân Trối
Giáo dục?
Hắn hiện tại dám giáo dục Mục Vân sao?
Bây giờ, tiểu tử này chính là đã uống nhầm thuốc, đạt được Mạc Vấn đại sư ưu ái, ngày sau, nói không chừng còn phải nịnh bợ hắn!
– Ách, hôn sự trai gái phải do chính bọn hắn làm chủ, ngài nói có đúng hay không? Mục tộc trưởng!
Lục Khiếu Thiên lúng túng trả lời một câu.
– Ách, đúng, đúng!
Nghe được Lục Khiếu Thiên có chút khuynh hướng về phía Mục Vân, Mục Lâm Thần nhất thời cũng không nghĩ ra.
Hiện tại, Mục Vân là thế nào rồi?
Đầu tiên từ chối hôn sự, hoàn toàn khác với hắn thường ngày.
Tiếp theo, Lục viện trưởng đến Mục gia làm gì?
Hắn biết, Lục Khiếu Thiên thân là viện trưởng của Bắc Vân học viện, là người của đế quốc, rất ít liên quan đến tranh đấu giữa các gia tộc, cho nên, vì tránh hiềm nghi, cũng rất ít tiến vào phủ đệ của gia tộc nào.
Nhưng mặc dù từ đáy lòng hắn yêu thương Mục Vân, thế nhưng đại trưởng lão, nhị trưởng lão ở gia tộc cũng hết sức quan trọng, hắn không nguyện ý để hai người tức giận.
– Tộc trưởng! Không đúng!
Ngay vào giờ phút này, nhị trưởng lão mở miệng lần nữa. Sau đó đứng dậy, nói:
– Mục Vân mười năm này, chưa hề có gì cống hiến gì cho Mục gia, gia tộc nuôi một phế vật như vậy, vào thời khắc mấu chốt lại không xuất lực, lưu hắn làm gì? Mà lại còn ẩu đả lão quản gia có cống hiến khá lớn đối với Mục gia, thực sự là tội đáng chết vạn lần!
– Vị trưởng lão này, lời này không phải từ trong miệng một trưởng bối có thể nói!
Nhưng nhị trưởng lão vừa mới dứt lời, Mục Lâm Thần còn chưa trả lời thì Mạc đại sư đã nhịn không được mở miệng.
Hiện tại, sau khi giao lưu ngắn ngủi với Mục Vân, Mạc đại sư đã triệt để tin tưởng, Mục Vân tuyệt đối là thiên tài giới luyện đan. Thiên tài như vậy, hắn thực sự là nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đám người Mục gia lại mở miệng một tiếng phế vật, hai tiếng thùng cơm để gọi hắn.
Mà trải qua ở chung ngắn ngủi, hắn rất thưởng thức người tên Mục Vân này.
Cho nên, sau khi hắn nghe toàn bộ quá trình trong chuyện này, cũng nhịn không được chen lời vào nói.
Chỉ là vừa nghe được câu này, nhị trưởng lão lại sửng sốt một chút.
Lão đầu tử này chỉ là một lão nô bộc của Lục Khiếu Thiên mà lại dám xen vào hội nghị gia đình của Mục gia, cũng quá không ra gì!
Cộng với trước đó nhị trưởng lão đã là bị Mục Vân chống đối làm nộ hoả công tâm, đang lo lửa giận không có chỗ phát!
– Lão già, đây là chuyện của gia tộc Mục gia ta, có liên quan gì tới ngươi?
– Đúng là không có quan hệ với lão hủ, chỉ là, lão hủ cũng là khách của Mục thiếu gia, nhưng từ khi lão hủ đi theo Mục thiếu gia tiến vào viện tử lại chưa được ai chiêu đãi, đạo đãi khách của Mục gia ngươi chính là như thế sao?
Mạc Vấn bị một tiếng lão già này chọc cho tức giận, không khách khí đánh trả nói.
– Mà lại, là người quản gia ngươi bất kính đối với Mục thiếu gia trước, đánh hắn hai bàn tay, lão phu còn thấy nhẹ, ngươi với tư cách là trưởng lão của gia tộc, không hỏi thị phi đã gán tội lên người Mục Vân, thực sự không phân tốt xấu.
Nghe thấy Mạc Vấn nói vậy, nhị trưởng lão cười.
– Khách nhân? Lục viện trưởng là khách nhân, ngươi thì tính là cái gì? Một lão bộc tử mà thôi, còn muốn người có chiêu đãi ngươi? Lão già, lập tức cút ra khỏi Mục gia ta!
– Làm càn!
Chỉ là, Nhị trưởng lão vừa mới dứt lời thì sau lưng đã đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó, âm thanh lốp bốp vang lên, cái bàn vỡ nát, tóe lên bụi bặm.
Lục Khiếu Thiên đứng lên khỏi ghế, sắc mặt đỏ lên.
– Lục viện trưởng!
Nhìn thấy Lục Khiếu Thiên đột nhiên nổi giận, đại trưởng lão, nhị trưởng lão đều ngơ ngác. Chỉ một hạ nhân mà đến mức Lục Khiếu Thiên phải tức giận như vậy sao?
– Mục Phong Thanh, ngươi làm càn!
Lục Khiếu Thiên trực tiếp chỉ vào cái mũi nhị trưởng lão, chửi ầm lên:
– Mạc Vấn đại sư chính là Mục Vân đạo sư mời đến phủ thượng làm khách, ngươi lại dám vô lễ như thế, ta thấy tử đệ Mục gia cũng không cần đến Bắc Vân học viện học tập nữa đâu!
Câu nói này của Lục Khiếu Thiên gần như là hét lên.
Cái gì?
Nghe thấy Lục Khiếu Thiên nói vậy, bọn người đại trưởng lão, nhị trưởng lão, nghẹn họng nhìn trân trối, nháy mắt ngơ ngác.
Chương 12: Xong Đời.
Mạc Vấn!
Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, chỉ có một Mạc Vấn, Mạc Vấn đại danh đỉnh đỉnh. Trước mắt, người mặc y phục bình thường này, nhìn cực kỳ giống lão nhân thường gặp ngoài đường lại là phó viện trưởng Nam Vân học viện của đế quốc – Mạc Vấn?
Phù phù… Nhị trưởng lão phù phù một tiếng, đặt mông quỳ trên mặt đất, triệt để dọa sợ.
– Mạc… Mạc đại sư, thật xin lỗi, lão hủ không biết ngài là Mạc đại sư, thực sự là…
– Lão đầu tử ta có thể không chịu nổi đại lễ của ngài!
Bị người mắng là lão khốn kiếp, trong lòng Mạc Vấn cũng khó chịu, mở miệng nói:
– Lão đầu tử nhất định phải đi theo huynh đệ Mục Vân đến phủ thượng làm khách, ngài làm như thế, lão hủ không quan trọng, không biết Mục huynh đệ…
– Mục Vân…
Ánh mắt Nhị trưởng lão dời đến trên người Mục Vân, hận không thể hung hăng tát mình một tát.
Tên phế vật này sao có thể kéo quan hệ với chiếc thuyền lớn Mạc Vấn đại sư này. Mạc Vấn đại sư là ai?
Cả hoàng đế của Nam Vân Đế Quốc cũng khách khí đối với Mạc đại sư, hắn chỉ là một nhị trưởng lão của Mục gia chi nhánh nhỏ xíu, tính toán cái rắm!
– Mục Vân, nhanh giúp nhị gia gia ta năn nỉ một chút!
Nhị trưởng lão chuyển hướng Mục Vân, cầu khẩn nói.
Cầu tình?
Ánh mắt Mục Vân có phần lạnh lẽo.
Hiện tại, nếu không phải Mạc Vấn đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ, hắn từ chối một tiếng, tranh chấp xuống dưới, hai lão bất tử này thật lấy gia pháp hầu hạ!
– Nghĩa phụ!
Mục Vân không thèm quan tâm nhị trưởng lão, một cước đá văng hắn ra xa mình, chắp tay nói với Mục Lâm Thần:
– Hôn sự… Hài nhi muốn tự mình làm chủ, hài nhi còn muốn tiếp đãi khách nhân, trước hết cáo lui!
Nhìn thấy Mục Lâm Thần nhẹ gật đầu, Mục Vân nghênh ngang rời khỏi đại sảnh. Mạc đại sư đi theo sau lưng, sắc mặt không phải rất dễ nhìn. Mà Lục Khiếu Thiên thì một gương mặt sớm đã trở nên xanh xám.
– Mục tộc trưởng!
Lúc Lục Khiếu Thiên gần đi, mở miệng nói:
– Mục Phong Thanh đã xem thường đối với đại sư của đế quốc như thế, vậy Bắc Vân học viện nho nhỏ của ta cũng không dám tuyển nhận tử đệ nhất mạch của nhị trưởng lão, để bọn hắn tùy ý về tộc học tập đi!
Bỏ lại câu nói này, Lục Khiếu Thiên quay người rời khỏi.
Nếu không phải Mục Vân, hắn thậm chí làm cho cả tử đệ của Mục gia cũng không thể đến Bắc Vân học viện học tập.
Nghe được Lục Khiếu Thiên nói như vậy, nhị trưởng lão đặt mông ngồi dưới đất.
Xong đời!
Bắc Vân học viện dạy bảo tốt hơn trong gia tộc dạy bảo mấy lần, nếu như sau cái này tử đệ nhất mạch không thể vào viện, vậy sau này, phân lượng nhất mạch của hắn ở gia tộc cũng sẽ ngày càng nhỏ…
– Mục Vân…
– Trong lòng lẩm bẩm tên của Mục Vân, sắc mặt nhị trưởng lão dần trở nên âm trầm.
– Tần lão thái gia, cái này…
– Mục tộc trưởng không cần nhiều lời, Dao nhi từ nhỏ nhiều bệnh, chú định sống không quá hai mươi tuổi, vụ hôn nhân này…
– Tần lão thái gia chờ một chút!
Mục Lâm Thần nói xin lỗi:
– Hiện tại, ta cũng không ngờ Mạc Vấn đại sư lại đến ta Mục gia, mà lại đứa nhỏ Vân nhi này, cùng không giống bình thường nhau lắm, đêm nay ta sẽ tìm hắn nói một chút, chắc chắn thúc đẩy vụ hôn nhân này!
– Như thế rất tốt, như thế rất tốt!
– Vậy hôm nay khoản đãi không chu toàn, Mạc Vấn đại sư vẫn còn ở đó…
Mục Lâm Thần áy náy cười một tiếng, hạ lệnh trục khách.
Mạc Vấn chính là đại nhân vật của đế quốc, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, đừng nói Mục gia chi nhánh ở Bắc Vân thành, cho dù Mục gia ở đế đô cũng phải lễ nhượng ba phần.
Mục Lâm Thần đương nhiên phải đi chiêu đãi.
Ngoài cửa lớn Mục gia, Tần Thì Vũ và Tần Mộng Dao một già một trẻ dần dần rời khỏi.
– Gia gia, Mục thúc thúc nói, Mục Vân thiên tính đần độn, mà ở Bắc Vân thành còn có truyền ngôn, Mục Vân là một tên mọt sách, nhưng hôm nay Dao nhi thấy, Mục Vân… Thế nhưng lại rất cường thế!
Đi trên đường, Tần Mộng Dao nhịn không được nói.
– Ha ha…
Tần lão thái gia cười ha ha:
– Chỉ sợ truyền ngôn không hết chân thực của Mục Vân này, thử hỏi, người có thiên tính đần độn, dám phản kháng kịch liệt trong đại sảnh như hôm nay không? Phế vật ngớ ngẩn? Gia gia không tin, Mạc Vấn Mạc đại sư sẽ cảm thấy hứng thú đối với một phế vật sao?
– Vậy…
Tần Mộng Dao có chút không hiểu.
– Đã như vậy, vì sao, trước đó thanh danh của Mục Vân ở Bắc Vân thành lại kém như vậy?
Chương 13: Điều Kiện?.
– Mục Vân đến từ đế đô Mục gia, chính là con trai của tộc trưởng, hôm nay, tiểu tử này có biến hóa như thế, chỉ có thể nói rõ, hắn vẫn luôn giấu tài!
Nghe được tôn nữ nghi hoặc, Tần Thì Vũ khẳng định nói:
– Nếu hôn sự của ngươi và hắn thành, nói không chừng, có thể bằng vào Mạc Vấn đại sư, chữa khỏi quái bệnh của ngươi, cửa hôn sự này, hi vọng Mục tộc trưởng có thể thúc đẩy!
Nghe thấy lời này, Tần Mộng Dao vểnh vểnh miệng lên.
Nàng tự hỏi tướng mạo mỹ mạo, nhưng hôm nay, Mục Vân lại ở trước mặt mọi người từ chối hôn sự, mặc dù phản đối gia tộc xử lý, nhưng đối với nàng cũng là đả kích.
Mà nghĩ đến mình còn có thời gian một năm, sắc mặt Tần Mộng Dao lại trở nên ảm đạm.
Nếu Mục Vân nghe được Tần lão thái gia đánh giá đối với hắn, sợ rằng sẽ cười ra nước mắt.
Giấu tài, cái từ này thật đúng là không thích hợp với hắn.
Chỉ là thời khắc này, Mục Vân lại cười không nổi, ngược lại là một mặt buồn khổ.
Luyện đan sư lục tinh Mạc Vấn này, thực sự quá… Quá đáng ghét!
Từ khi tiến vào tiểu viện của hắn thì luôn há miệng không ngừng, không ngừng hỏi thăm hắn tri thức liên quan tới luyện đan.
Nếu không phải lão gia hỏa này trong đại sảnh để cho mình cáo mượn oai hùm một lần, Mục Vân thật muốn bịt miệng của hắn!
Thật vất vả mặt trời mới lặn về phía tây, nhìn thấy Mạc Vấn còn có dự định lưu lại, Mục Vân tranh thủ thời gian tiễn khách.
Mạc đại sư cuối cùng cũng bất đắc dĩ, vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi, Lục Khiếu Thiên cũng bồi một ngày, sợ run tim mất mật một ngày.
Toàn bộ Mục gia, từ trên xuống dưới, càng thở mạnh cũng không dám.
Trước đó, tiểu viện của Mục Vân đều yên tĩnh đến lạnh lẽo, hôm nay, xung quanh lại đứng đầy người.
Chỉ là, sau khi Mạc đại sư rời khỏi, những người kia cũng là dần dần tản ra.
Trăng sáng treo cao, Mục Vân ngồi ở trên giường, hồi tưởng lại gợn sóng một ngày hôm nay, không ngừng cười khổ.
Kiếp trước, thân là Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, hô phong hoán vũ, không ai có thể ngăn cản, thế nhưng lại bị một đám tiểu nhân tính toán đạo tiêu bỏ mình. Nghĩ đến tràng cảnh hơn mười vị Tiên Vương liên thủ đánh giết mình, trong lòng Mục Vân lại càng tức giận.
– Được, nếu thượng thiên đã cho ta một lần nữa sống lại, vậy lần này, ta nhất định phải giết trở lại Đại Thiên thế giới, trọng chấn hoàn vũ!
Trong lòng Mục Vân kêu gào.
Một tiếng cọt kẹt nhẹ vang lên, cửa bị đẩy ra.
Mục Lâm Thần từ ngoài phòng đi vào.
– Nghĩa phụ!
Mục Vân cung kính thi lễ một cái, đứng dậy.
– Vân nhi, những năm này, vi phụ hổ thẹn với ngươi, nhưng mà hôm nay, ngươi ngược lại đã làm cho vi phụ lau mắt mà nhìn!
Mục Lâm Thần nói ngay vào điểm chính:
– Vi phụ sẽ không đi hỏi chuyện ngươi đi cùng Mạc đại sư, chỉ là, thông gia với Tần gia, vi phụ hi vọng ngươi có thể đáp ứng!
– Đáp ứng? Vì sao?
Thở dài một hơi, Mục Lâm Thần ngồi xuống.
– Bắc Vân thành bị tứ đại gia tộc chiếm cứ bộ phận tài nguyên cực lớn, tứ đại gia tộc bao gồm Tần gia, Mục gia, Uông gia, Điêu gia. Bây giờ, Uông gia và Điêu gia đã liên thủ với nhau, tạo áp lực đối với Mục gia và Tần gia chúng ta, chúng ta nhất định phải làm ra hành động!
Mục Lâm Thần trầm trọng nói:
– Ngươi cũng biết, hiện tại trong gia tộc, đại trưởng lão và nhị trưởng lão khí diễm phách lối, chuyện này, vi phụ hi vọng ngươi có thể tạm thời đáp ứng!
– Chúng ta mặt ngoài liên thủ với Tần gia, tạm thời làm dịu áp lực trước mắt là được, ngày sau sẽ giải trừ hôn ước!
Mục Lâm Thần nhìn Mục Vân, trong mắt lại mang theo một tia khẩn cầu.
Mục Vân sững sờ.
Trước đó, trong mắt Mục Vân, nghĩa phụ là không thể phá vỡ, bất kỳ lúc nào cũng đều nhô lên bả vai thẳng tắp.
Hình như vào giờ phút này, biểu lộ của Mục Lâm Thần đã đả động trong lòng Mục Vân từng chút một. Chậm rãi nhẹ gật đầu, Mục Vân đáp:
– Được, ta đáp ứng!
Nghe thấy Mục Vân đáp ứng, Mục Lâm Thần hơi kinh ngạc nhìn Mục Vân một chút.
– Nhưng ta có một điều kiện!
Chỉ là, Mục Lâm Thần còn chưa kịp cao hứng, Mục Vân đã lần nữa mở miệng.
Chương 14: Luyện Đan.
Điều kiện?
Hôm nay, tính cách Mục Vân thay đổi lớn như vậy, chỉ sợ điều kiện này sẽ không tầm thường!
– Ta cần một đỉnh đan lô, mười cây Tự Tẫn Thảo, mười cây Bách Ngân Hoa, mười cây Ngân Mao Liễu Thảo!
Sợ Mục Lâm Thần đổi ý, Mục Vân cấp bách nói:
– Tối nay, ta muốn!
Chỉ là, nghe thấy Mục Vân nói vậy, Mục Lâm Thần lại ngơ ngác.
– Ách, cái này, rất khó sao?
Nhìn thấy bộ dáng đờ đẫn của Mục Lâm Thần, Mục Vân gãi gãi đầu, có chút phiền phức nói.
– Không khó, không khó!
Mục Lâm Thần tranh thủ thời gian đáp ứng:
– Ta sẽ đi lấy cho ngươi!
Hình như sợ Mục Vân đổi ý, Mục Lâm Thần rời khỏi nhanh như chớp.
Khó?
Nói đùa cái gì!
Tự Tẫn Thảo, Bách Ngân Hoa, Ngân Mao Liễu Thảo, ba loại thảo dược này, cũng chỉ mạnh hơn Tử Ngọc Quả một chút, còn về đan lô, Tần gia thật đúng là không thiếu.
Mục Lâm Thần sững sờ, là không ngờ, Mục Vân lại đưa ra một điều kiện không giống ai như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Mục Lâm Thần, Mục Vân cười khổ.
Hôn sự, hắn là tạm thời đáp ứng.
Chỉ là, muốn để cho hắn thật sự cưới Tần Mộng Dao kia cũng không đơn giản như vậy.
Dưới mắt, cần tăng thực lực lên, chỉ là thực lực đề thăng, cái gọi áp lực sẽ không còn là áp lực.
Đêm trăng giữa bầu trời, một mình Mục Vân ở trong đan phương của Mục gia.
Bày ở trước người hắn là mười cây Tự Tẫn Thảo, mười cây Bách Ngân Hoa, mười cây Ngân Mao Liễu Thảo.
Mục Vân, muốn luyện đan!
Hiện tại, cốt chất của hắn đã là mười chín tuổi, muốn dựa vào một bước rèn luyện thể phách, đã hơi trễ. Chỉ có thông qua đan dược để đề thăng cốt chất thân thể, đề thăng thực lực bản thân.
– Tự Tẫn Thảo, Bách Ngân Hoa, Ngân Mao Liễu Thảo, luyện chế Thối Cốt Đan, ắt không thể thiếu, thân thể này thực sự quá yếu, chỉ có thể dựa vào Thối Cốt Đan đề thăng thể chất và cảnh giới!
Thông qua dung hợp ký ức, Mục Vân biết đại khái phân chia cảnh giới trong Thiên Vận đại lục.
Nhục thân thập trọng cảnh giới, đệ nhất trọng, Thối Thể cảnh, cường thân kiện thể, thể trạng nắm giữ lực lượng nhất ngưu. Đệ nhị trọng, Đoán Cốt cảnh, sau khi cường thân kiện thể, rèn luyện xương cốt, nắm giữ lực lượng tam ngưu. Mà đệ tam trọng Dịch Cân cảnh lại dễ luyện gân mạch, võ giả có thể đạt đến lực lượng ngũ ngưu.
Tam trọng đầu trong nhục thân thập trọng cực kỳ quan trọng, là võ giả đánh xuống cơ sở căn bản, căn cơ bất ổn, ngày sau cũng khó có thể có chỗ tinh tiến. Thối Thể cảnh, Đoán Cốt cảnh, Dịch Cân cảnh, tầng tầng tiến dần lên, là võ giả đánh xuống vững chắc căn cơ bản nguyên, điểm này, Mục Vân đều hiểu hơn so với ai khác.
Trước mắt, hắn chỉ có thể dựa vào đan dược để đề cao lực lượng nhục thân. Mà Thối Thể Đan là đan dược thích hợp nhất hắn nghĩ tới.
Nhìn đan lô cao cỡ một người trước mắt, khóe miệng Mục Vân hơi méo lên.
Luyện đan đối với hắn chính là quá trình hưởng thụ nhất.
Loại cảm giác cảm thụ được đan dược dần dần thành hình trong lò đan làm cho hắn si mê.
Chỉ là thân thể này thực sự quá yếu ớt, không biết đến cùng có thể gánh chịu thời gian bao lâu.
Luyện đan, thế chính là chuyện nhất môn khổ sai, võ giả không nhất định có thể trở thành luyện đan sư, nhưng có thể trở thành luyện đan sư thì nhất định là một võ giả.
– Tự Tẫn Thảo…
Thôi thúc hỏa diễm dưới đáy đan lô, Mục Vân không chút do dự nắm lên một gốc Tự Tẫn Thảo vùi vào trong lò đan.
Kiếp trước thân là Chí Tôn Tiên Vương, Mục Vân thu phục lưỡng chủng thiên hỏa, thuật luyện đan cao cường, thế nhưng là hiện nay, hắn chỉ có thể bằng vào đan hỏa để luyện chế Thối Cốt Đan.
– Bách Ngân Hoa…
Khoảng chừng mười hơi thời gian, Mục Vân lần nữa cầm lấy một gốc Bách Ngân Hoa, tung vào trong lò đan.
Nếu bây giờ bên cạnh Mục Vân đứng một luyện đan sư tuyệt đối sẽ trợn mắt hốc mồm, mắng to Mục Vân ngớ ngẩn!
Chương 15: Phá Ngọc Quyền.
Luyện đan một đường, cần phải tiến hành từng bước, mỗi một gốc dược thảo, mỗi một viên yêu đan yêu thú đều cần phải bỏ vào đúng tốc độ.
Quá chậm sẽ khiến cho dược hiệu của dược thảo yếu bớt. Mà quá nhanh thì sẽ làm cho dược tính của dược thảo không cách nào dung hợp, thậm chí sẽ dẫn tới nổ tung!
Thời gian mười hơi, đối với luyện đan sư thực sự là quá nhanh.
Một ít luyện đan sư cường đại, luyện chế một viên đan dược cao giai, thường thường phải mất tới mười ngày thậm chí mấy tháng, chính là bởi vì như thế.
Thời khắc này, Mục Vân quả thực giống như làm ẩu.
Thời gian năm hơi, Mục Vân khống chế đan hỏa, ném Ngân Mao Liễu Thảo vào trong lò đan.
Ba cây thảo dược, toàn bộ ném vào trong đan lô, trong lúc đó, chênh lệch cũng chỉ khoảng mười lăm hơi thở.
– Tự Tẫn Thảo, gốc rễ ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, kích thích huyết mạch, Bách Ngân Hoa, nắm giữ tính bền dẻo cường đại, Ngân Mao Liễu Thảo, tuy là gân gà, thế nhưng lại có thể dưới sự kích thích của Tự Tẫn Thảo và Bách Ngân Hoa bộc phát ra dược hiệu quan trọng nhất!
Mục Vân tự mình lẩm bẩm, hai tay lại thông qua không ngừng điều khiển đan lô phía dưới miệng thông gió để tăng giảm hỏa diễm trong hỏa lô.
Trăng đêm dần ngã về tây, trong đan phòng, Mục Vân thành một chữ to, không để ý hình tượng nằm trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm.
Mệt mỏi!
Mục Vân từ đáy lòng quả thực muốn chửi má nó!
Chỉ luyện chế Thối Cốt Đan mà đã thiếu chút nữa lấy mạng già của hắn, trước đó tố chất thân thể của Mục Vân thực sự là quá kém!
Mở bàn tay, nhìn chín viên đan dược màu bạc nhạt trong lòng bàn tay, xoa xoa giọt mồ hôi trên trán, Mục Vân mỉm cười.
Lúc đầu có thể luyện chế mười viên Thối Cốt Đan, chỉ là một viên cuối cùng, thân thể Mục Vân thực sự không chịu nổi, mới dẫn đến thất bại.
– Thối Cốt Đan, đại khái có thể tăng lên đến nhục thân nhất trọng Thối Thể cảnh!
Không chút do dự nuốt vào một viên Thối Cốt Đan, Mục Vân chậm rãi ngồi dậy.
Thối Thể cảnh, tên như ý nghĩa, chính là rèn luyện cơ bắp thân thể, cường tráng thân thể, giúp võ giả nắm giữ lực lượng một ngưu, đủ để sống đến hơn tám mươi tuổi.
– Hô…
Nhịn không được hô thở ra một hơi, Mục Vân cảm thấy viên Thối Cốt Đan kia đang dần chìm vào trong bụng, hóa thành một dòng nước ấm, sau đó khuếch tán ra tứ chi.
– Hả? Không đủ?
Cảm giác dược hiệu của Thối Cốt Đan cũng còn chưa đạt tới toàn thân, Mục Vân không chút do dự nuốt vào một viên nữa.
Lực lượng ôn hòa lưu chuyển trong cơ thể, dần dần khuếch tán đến trong mỗi một đường kinh mạch trong thân thể.
Mục Vân nhắm mắt trầm tư, trong đáy lòng lặng yên vận chuyển một môn võ kỹ.
– Phá Ngọc Quyền!
Trước kia, Phá Ngọc Quyền này ở trong mắt Mục Vân, căn bản không đáng nhắc tới, nhưng bây giờ lại là thích hợp nhất với hắn.
Lại sống một lần, những kiến thức võ kỹ, luyện đan, luyện khí, đối với Mục Vân đều khắc thật sâu ấn ở trong đầu. Hắn căn bản không cần lo lắng vì những thứ này.
Hiện tại, hắn cần chính là ổn định lại tâm thần, cảm thụ mỗi một tia lực lượng của Thối Cốt Đan truyền lại trong cơ thể…
Chân trời, một mặt trời ửng đỏ lộ ra chân trời.
Thời gian một đêm, Mục Vân liên tục uống vào bốn viên Thối Cốt Đan, trực tiếp vượt qua Thối Thể cảnh, bước vào nhục thân nhị trọng Đoán Cốt cảnh.
Mà lực lượng trong thân thể của hắn cũng không phải lực lượng ngũ ngưu, mà là thất ngưu!
Lực lượng chênh lệch nhị ngưu, có thể nói là mạnh hơn võ giả Đoán Cốt cảnh bình thường ba thành.
– Thối Cốt Đan, rèn luyện thân thể, tinh luyện xương cốt, bước vào Đoán Cốt cảnh cũng là hợp tình lý!
Mở hai mắt ra, nhìn thấy ánh sáng ngoài phòng dần dâng lên, Mục Vân mỉm cười.
Trong đầu của hắn đương nhiên còn có rất nhiều phương pháp luyện chế đan dược, chỉ là, dùng cảnh giới và kinh tế trước mắt của hắn, muốn luyện chế những đan dược kia lại có chút không quả thực tế.
– Nhục thân nhị trọng Đoán Cốt cảnh, đánh mặt lão Mục Tiền khốn kiếp kia, tay của hắn sẽ không còn bị sưng nữa!
Cười một tiếng, Mục Vân đang định đứng dậy.
Ông…
Nhưng ngay lúc Mục Vân chuẩn bị đứng dậy thì trong đầu một vang lên một tiếng vù vù.
Chương 16: Tru Tiên Đồ.
Ngay sau đó, Mục Vân kinh ngạc phát hiện, chẳng biết lúc nào, trong đầu của hắn đã xuất hiện một bức tranh.
Phía trên bức tranh đó có ghi ba chữ to, chiếu sáng rạng rỡ, làm cho người ta lóa mắt.
– Tru Tiên Đồ!
Một tiếng nổ vang lên trong đầu, Mục Vân chỉ cảm thấy đầu của hắn như muốn nổ tung.
Một vài bức hình ảnh thoáng hiện trong đầu.
Trong bức tranh đó, vô cùng vô tận võ giả từ bốn phương tám hướng hội tụ, phóng tới một đám bạch sắc quang mang.
Chỉ là, hào quang bạch sắc đó lại phát ra một luồng bạch mang, trong khoảnh khắc, thân thể của hàng ngàn hàng vạn võ giả hóa thành tinh quang, biến mất không thấy gì nữa.
Một vài bức bức tranh giống như thật hiện ra rõ ràng trong đầu hắn, Mục Vân thở hồng hộc.
Chân chính làm cho hắn khiếp sợ là hàng ngàn hàng vạn võ giả kia, trong đó thế lại không thiếu cường giả Tiên Vương, thế nhưng lại bị bạch đoàn kia miểu sát trong nháy mắt!
Cho dù kiếp trước thân là Tiên Vương đỉnh cấp của ngàn vạn đại thế giới, Mục Vân cũng chưa từng thấy tình cảnh như thế.
– Hô… Hô hô…
Thở hổn hển từng ngụm, Mục Vân từ đầu đến cuối không cách nào bình tĩnh, bức tranh còn đang tiếp tục, thế nhưng là Mục Vân đã không có tâm tình quan sát nữa.
Lúc trước, hắn chính là bởi vì món bảo bối này mới bị rất nhiều Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới vây công đến chết.
Trước kia, hắn ngạo thị quần hùng, đối với món chí bảo chưa xuất thế này là tình thế bắt buộc, bởi vậy cũng lọt vào vây công.
Chỉ là đến chết, hắn cũng chưa từng mở ra bức tranh này, không ngờ, họa quyển này lại mở ra lúc này.
Tru Tiên Đồ, Tru Tiên Đồ, tru tận vạn tiên!
Mục Vân dần dần bắt đầu hoài nghi, sở dĩ hắn chưa chết, trọng sinh đến trên trên thân Mục Vân, có lẽ cũng có liên quan lớn đến Tru Tiên Đồ.
– Tru Tiên Đồ…
Mục Vân lâm vào trầm tư, cường giả có thể một kích chém giết hàng vạn cường giả, trong đó không thiếu cảnh giới Tiên Vương, chỉ sợ Tru Tiên Đồ là vượt qua phạm vi của ngàn vạn đại thế giới.
Chỉ là, chẳng lẽ ngoài ngàn vạn đại thế giới còn thế giới có rộng lớn vô ngân?
Lắc lắc đầu, ném suy nghĩ này ra khỏi óc, Mục Vân cười tự giễu.
Mình bây giờ vẫn nên phải suy nghĩ một chút, trước mắt làm thế nào mới tốt.
– Đinh…
– Chỉ là, tâm thần muốn thu hồi Tru Tiên Đồ, thế nhưng một tiếng đinh đột nhiên vang lên, trong não hải, Tru Tiên Đồ kia dần cuốn lên, thế mà lại vén ra một góc.
Rầm rầm, rất nhiều lực lượng từ trong cuồn cuộn Tru Tiên Đồ cuốn ra.
Trong lúc nhất thời, Mục Vân chỉ cảm thấy thân thể như muốn nổ tung lên, gần như là trong nháy mắt, cơ bắp, xương cốt trong cơ thể hắn bị một lực lượng mạnh mẽ xung kích.
Chỉ là, kiếp trước thân là Tiên Vương cũng làm cho hắn hiểu được, lực lượng đột nhiên từ trong Tru Tiên Đồ bắn ra này, đối với hắn thì trăm lợi mà không có một hại.
Hiện tại, hắn chỉ cần cắn răng tiếp nhận.
Giọt mồ hôi trên trán dần hội tụ thành dòng, theo gương mặt chảy xuống.
Phía sau lưng nổi lên gân xanh, mồ hôi sớm đã là thấm ướt y phục, sắc mặt Mục Vân cũng bởi vì tiếp nhận lực lượng cường đại mà trở nên vặn vẹo.
Thế nhưng hắn vẫn cắn răng thừa nhận.
– Ha ha… Kiếp trước, thân là Chí Tôn Tiên Vương, khổ gì chưa ăn qua, chút khổ này chỉ là cái lông mà thôi!
Hai tay nắm chặt, thân thể run rẩy, Mục Vân cảm giác ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ.
Chỉ là, hắn hiểu được, một khi ngất đi, chỉ sợ lực lượng truyền lại kia sẽ kết thúc.
– Bà nội nó, cứ tới đi!
Mắng to một tiếng, Mục Vân đập một quyền xuống đất, dùng đau đớn để kích thích bản thân bảo trì thanh tỉnh.
Phanh…
Không biết qua bao lâu, phịch một tiếng, Mục Vân đặt mông ngồi dưới đất.
Cảm giác mệt mỏi trải rộng toàn thân, chỉ là, cảm giác mệt mỏi đó cũng không tiếp tục bao lâu, trong cơ thể Mục Vân đã ầm vang phun ra một lực lượng mênh mông.
– Nhục thân tứ trọng – Tráng Tức cảnh!
Há to miệng, Mục Vân sững sờ tại chỗ.
Chương 17: Quỳ Xuống.
Cho dù kiếp trước thân là Tiên Vương thì Mục Vân cũng không thể nào hiểu được, liên tiếp vượt qua hai cảnh giới, trực tiếp đạt đến tứ trọng Tráng Tức cảnh.
Tráng Tức cảnh chính là sau khi Thối Thể, Đoán Cốt, Dịch Cân, nội tức cường đại, nắm giữ lực lượng cửu ngưu nhị hổ, lực vô cùng lớn.
Càng có thể lặn dưới đáy nước mười mấy phút mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
So với tam trọng trước, Tráng Tức cảnh có thể nói là một bước nhảy vọt.
Thế nhưng hắn lại, nhảy tới như vậy…
– Tru Tiên Đồ… Tru Tiên Đồ, ngươi đến cùng đến từ nơi đâu!
Cảm nhận được Tru Tiên Đồ nhẹ nhàng trôi nổi trong đầu, Mục Vân lẩm bẩm.
– Mục Vân, tên phế vật nhà ngươi, cút ra đây cho ta!
Nhưng đang lúc Mục Vân âm thầm mừng rỡ thì ngoài đan phòng lại đột nhiên vang lên một tiếng hét phẫn nộ.
Ngay sau đó, cửa chính đan phòng phịch một tiếng bị đá ra ngoài.
Một thân ảnh thở phì phì vọt vào.
Người tới mặc một bộ ngắn phục màu đen, trên đầu giữ lại tóc ngắn, hai tay trần trụi màu đồng cổ, cơ bắp hở ra, nhìn rất lực lưỡng.
– Mục Nguyên!
Nhìn người tới, Mục Vân nhíu mày.
Mục Nguyên chính là thiên tài nổi danh trong gia tộc, là tử đệ nhất hệ của nhị trưởng lão Mục Phong Thanh, thiên phú bản thân cũng khá lợi hại, tuổi còn trẻ đã đạt tới nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh, mà còn là vào một năm trước.
Gần đây, nghe nói sắp bước vào nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.
Nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh có thể ngưng kết khí kình, lấy khí kình đả thương người, nếu so sánh với lực lượng của thân thể thì cường đại hơn rất nhiều.
– Mục Vân, tên phế vật nhà ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi!
Nhìn Mục Vân, hai mắt Mục Nguyên như sắp phun ra lửa.
– Cái đồ mọt sách nhà ngươi, đùa nghịch thủ đoạn gì lại làm cho viện trưởng ra tay đuổi học ta, ta đã sắp bước vào Ngưng Khí cảnh, đều là bởi vì ngươi…
Mục Nguyên tức giận nhìn chằm chằm Mục Vân:
– Nghe Mục quản gia nói, hôm qua ngươi rất uy phong đúng không? Lại muốn gia gia của ta quỳ xuống? Mục Vân, tên phế vật nhà ngươi nghe rõ đây, bây giờ ngay lập tức lăn đến trước mặt gia gia ta quỳ xuống nói xin lỗi, sau đó đến trước mặt viện trưởng làm cho hắn thu lại lệnh thôi học, nếu không…
Hai tay vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch, ánh mắt Mục Nguyên nhìn chằm chằm Mục Vân, càng ngày càng âm trầm.
Mục Nguyên rất tức giận, sáng sớm hôm nay, hắn đã nhận được mệnh lệnh của đạo sư, nói hắn lập tức thôi học, về đến gia tộc muốn hỏi cho rõ, vừa tiến vào đại môn đã thấy Mục Tiền.
Mục Tiền càng nói ra tiền căn hậu quả chuyện hôm qua, hơn nữa còn không quên thêm mắm thêm muối, cho nên lúc này Mục Nguyên mới nhịn không được, còn chưa thỉnh an gia gia đã vọt thẳng đến nơi này của Mục Vân.
– Quỳ xuống? Xin lỗi?
– Không sai!
Mục Nguyên cười lạnh nói:
– Chẳng lẽ, ngươi còn nghĩ muốn giống như khi còn bé, ép ta động võ, để ngươi học chó sủa sao?
Vừa nghe lời này của Mục Nguyên, chẳng biết tại sao, trong đáy lòng Mục Vân đột nhiên dâng lên vẻ tức giận.
Năm đó, khi vừa tới Bắc Vân thành, Mục Vân trước kia chỉ mới chín tuổi, không thể tu luyện, khi đó, thân thể Mục Vân yếu đuối.
Mục Nguyên và mấy tử đệ Mục gia không ngừng nhục mạ hắn, khi nhục hắn, ép hắn quỳ xuống, học chó sủa.
Lúc kia, Mục Vân chỉ mới chín tuổi, tại Mục gia Nam Vân thành bị người khi dễ, đi vào Bắc Vân thành, càng hướng nội, không thể dựa vào.
Trong đầu xuất hiện một đoạn ký ức, khóe miệng Mục Vân dần dần cong lên.
– Ta biết, ngươi đã từng khổ, sau này tuyệt sẽ không như vậy nữa!
Hóa giải một màn bi thương trong đáy lòng, Mục Vân nhìn chằm chằm Mục Nguyên.
– Phế vật, quỳ xuống học chó sủa, nếu không thì ta cũng sẽ không thiện đãi ngươi giống khi còn bé nữa đâu!
Nhìn thấy Mục Vân còn dám nhìn chằm chằm hắn, Mục Nguyên quát lạnh.
Mặc dù không biết tên phế vật Mục Vân này làm sao có thể kéo quan hệ với viện trưởng và Mạc Vấn đại sư, thế nhưng Mục Nguyên lại biết, tính cách Mục Vân trời sinh nhu nhược, ở Mục gia mười năm này, lúc nào cũng bị giáo huấn giống con chó.
Mặc kệ làm sao lọt vào mắt của Mục Vân và Mạc đại sư, chỉ cần Mạc Vấn đại sư vừa rời khỏi, Mục Vân vẫn chỉ là cẩu thí, hắn căn bản không có cách nào tu luyện, vẫn sẽ là phế vật bị khi dễ.
Trước mắt, chỉ cần áp bách hắn, dùng vũ lực làm cho hắn không dám nói gì, đến lúc Mạc đại sư rời khỏi, Mục Vân chính là một khối bùn nhão, muốn bóp thế nào thì bóp thế đó!
Chương 18: Ác Nhân Còn Cần Ác Mài.
– Phế vật, quỳ xuống, học chó sủa!
Hai mắt Mục Nguyên nhìn chằm chằm Mục Vân đạm mạc nói.
Nhìn chằm chằm Mục Vân, trong lòng Mục Nguyên đột nhiên có chút sợ hãi, thế nhưng ngay sau đó cười lên ha hả:
– Mục Vân, ta thấy ngươi tưởng là quen biết Mạc đại sư thì tưởng rằng mình trở thành đại nhân vật của Mục gia rồi? Phế vật, ngươi dựa vào cái gì để ta quỳ xuống?
Còn chưa dứt lời, Mục Nguyên đã xông tới.
Nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh, lực lượng cửu ngưu nhị hổ, một quyền này của Mục Nguyên hổ hổ sinh uy.
– Thông Bối Quyền!
Một chiêu này hắn đã học được trong Bắc Vân học viện, Thông Bối Quyền, dùng cơ bắp, xương cốt, gân mạch trên dưới toàn thân, hợp thành một thể, bộc phát lực lượng vượt xa lực lượng cửu ngưu, thậm chí đến gần thập ngưu!
Mục Nguyên có sự tự tin mạnh mẽ, một kích này đủ để khiến cho Mục Vân quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
– Hôm nay, ta sẽ để ngươi hiểu rõ, ai mới là phế vật!
Vừa dứt lời, Mục Vân bước ra một bước.
– Phá Ngọc Quyền, Ngọc Toái!
Quát khẽ một tiếng, hai tay Mục Vân nắm chắc thành quyền, khớp xương nhô lên, mặt ngoài cặp quyền tròn trịa già dặn, thậm chí xuất hiện một đạo khí thể hình cung như có như không, không khí chấn động, bao phủ hai tay của hắn.
Ken két…
Bốn quyền va nhau, tiếng vỡ vụn ken két vang lên, thân hình Mục Nguyên đang thế xông lên, nháy mắt bị ngăn cản đỡ được.
Sắc mặt của hắn, nháy mắt trở nên đỏ rực, ngay sau đó dần dần mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt.
– A…
Sau một khắc, một tiếng gào thét cực kỳ bi thảm vang lên, hai tay Mục Nguyên rủ xuống dưới, hai mắt nhô lên, ánh mắt phồng lên, tràn ngập tơ máu.
Phù phù một tiếng, hai tay vô lực rũ xuống, đầu gối quỳ trên mặt đất, nhịn không được kêu rên lên.
Đó rốt cuộc là nắm đấm gì?
Mục Nguyên giống như đứng trước một trận ác mộng, một kích vừa rồi, hắn giống như không phải va chạm song với quyền của Mục Vân, mà là Tử Tinh Nham còn cứng rắn hơn đá hoa cương.
Mục Vân, tên phế vật này, trở nên lợi hại như thế từ lúc nào?
Hiện tại, ai mới là phế vật?
Tiến lên một bước, Mục Vân đứng ở trên cao nhìn Mục Nguyên.
Phá Ngọc Quyền là một môn quyền pháp Thối Thể trước đó Mục Vân đạt được, có thể rèn luyện thân thể võ giả, tăng cường lực bộc phát của võ giả.
Trước đó, trong mắt Mục Vân, môn võ kỹ này đúng là rác rưởi, thế nhưng tại Thiên Vận đại lục, nếu môn võ kỹ này xuất ra ngoài chắc chắn là chấn kinh thế nhân.
Đơn giản, trực tiếp, hữu hiệu, đây chính là tinh túy của Phá Ngọc Quyền.
Mặc dù hiện tại nhục thân của Mục Vân chỉ tứ trọng Tráng Tức cảnh, thế nhưng lực lượng cơ thể bản thân đã xa không chỉ cửu ngưu, đã là đến lực lượng thập bát (mười tám) ngưu khủng bố, trọn vẹn gấp hai lần võ giả Tráng Tức cảnh bình thường.
Mục Nguyên va chạm với hắn, quả thực là châu chấu đá xe, tự chịu diệt vong.
– Quỳ xuống, học chó sủa, ta tha cho ngươi một mạng!
Nhìn chằm chằm Mục Nguyên, Mục Vân không khách khí chút nào nói.
Ác nhân, nhất định phải dùng biện pháp càng thêm hung ác để đối phó!
– Ngươi… Ngươi nằm mơ, ta chết cũng sẽ không học chó sủa!
Mục Nguyên hoảng sợ bò dưới đất, run rẩy nói.
– Thật sao?
Tiến lên một bước, ngón tay Mục Vân thành trảo, chộp vào chỗ khớp nối khuỷu tay hai tay Mục Nguyên, cười nói:
– Ngươi tin, nếu ngươi không nói, ta ấn ngón tay này xuống, hai cánh tay của ngươi, đời này sẽ phế hay không?
Phế sao?
Nghe đến lời này, Mục Nguyên triệt để ngốc!
Hắn đã không có thời gian suy nghĩ, vì sao Mục Vân lại đột nhiên biến thành cường đại như vậy!
Phế!
Một khi phế, Mục Nguyên hắn sẽ trở thành một phế vật triệt triệt để để, sau này, còn nói gì cường giả con đường.
– Nói, hay là không nói? Ta cũng không muốn tốn thời gian với ngươi!
Mục Vân âm trầm nói:
– Một, hai…
– Gâu gâu…
Đột nhiên, Mục Nguyên há to miệng, phát ra hai tiếng tiếng kêu.
– Gâu gâu gâu…
Thân thể run không ngừng, hai chân Mục Nguyên quỳ xuống đất, miệng không ngừng mở ra, phát ra từng tiếng kêu.
Hắn khuất phục, một khi trở thành phế vật, hắn cái gì cũng không có, cho nên, hắn chỉ có thể khuất phục!
– Mục Vân, ngươi đang làm gì đấy?
Đang lúc Mục Nguyên kêu gâu gâu gâu thì một âm thanh hét to đột nhiên vang lên.
Chương 19: Mục Lâm Thần Uy Nghiêm.
– Gia gia…
Mục Nguyên nhìn thấy người bước tới, oa một tiếng rồi khóc lớn lên, thân thể hắn nhịn không được run mạnh.
– Mục Vân, tên hỗn trướng nhà người, ngươi đang làm cái gì?
Mục Phong Thanh nhìn thấy hai cánh tay của Mục Nguyên rủ xuống, thân thể hắn tức giận tới mức phát run, Mục Tiền đứng sau lưng hắn, cúi đầu, ánh mắt tràn ngập ác độc nhìn chằm chằm Mục Vân.
– Làm gì?
Mục Vân yên lặng cười một tiếng, nói:
– Không làm gì cả, chỉ là chơi một trò chơi với Mục Nguyên khi còn bé hắn thường xuyên chơi với ta mà thôi!
– Mục Vân, ngươi cả gan làm loạn, dám ra tay với đối tử đệ cùng tộc, còn bảo Mục Nguyên học theo tiếng chó sủa… Ta thấy ngươi chính là không muốn sống nữa!
Mục Phong Thanh tức giận muốn bể phổi!
– Nhị trưởng lão, lời này nên giải thích thế nào? Ta nhớ rõ, khi ta chín tuổi, Mục Nguyên để ta học chó sủa, nghĩa phụ ngăn cản, ngài cũng chỉ nói là trò đùa giữa các tiểu hài tử mà thôi!
– Khi đó đúng là trò đùa của tiểu hài tử…
Mục Phong Thanh chế nhạo nói.
– Thật sao?
Sắc mặt của Mục Vân dần dần trở nên lạnh lẽo, cười nói:
– Vậy về sau, lúc ta mười hai tuổi, Mục Nguyên xem ta như bao cát tập võ, thời điểm ta mười lăm tuổi, Mục Nguyên treo ngược ta trên tàng cây, làm bia ngắm luyện bắn tên, đây cũng là trò đùa của tiểu hài tử sao?
– Mục Vân! Bất kể nói thế nào, Mục Nguyên đều là huynh trưởng cùng tộc với ngươi!
– Huynh trưởng cùng tộc?
Mục Vân cười lạnh nói:
– Đồ phế vật này, căn bản không xứng làm huynh trưởng cùng tộc của ta!
Kiếp trước, gặp quá nhiều kẻ ác gian trá, Mục Vân đã nhìn rõ, kẻ ác vẫn là kẻ ác, thời khắc mấu chốt, đối đãi với kẻ ác, thủ hạ lưu tình, chính là lưu lại mầm tai họa cho chính mình.
– Lúc trước, các ngươi đối đãi với ta như thế nào, hiện tại, ta chỉ lấy đạo của người, trả lại cho người!
– Hừ, ngươi cho rằng, trèo lên Mạc đại sư, ngươi có thể làm xằng làm bậy sao? Hiện tại, ta giết ngươi, ta không tin, Mạc Vấn hắn sẽ vì ngươi so đo với Mục gia ta!
Mục Phong Thanh lạnh lùng nói.
Hắn xem như hoàn toàn nhìn rõ, mặc kệ trước đó Mục Vân là thật sự ngu ngốc, hay giả ngốc cũng được, hiện tại, Mục Vân chính là một chú hổ con đang mài dũa móng vuốt, tùy thời chuẩn bị cắn người.
Sự thay đổi của hắn khiến người ta cảm thấy sợ hãi!
– Ngươi dám!
Đang lúc Mục Phong Thanh tràn ngập sát ý càn quét trên người Mục Vân, bên ngoài viện lạc, một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.
– Nghĩa phụ!
– Tộc trưởng!
Mục Lâm Thần hai tay đặt ở sau lưng, đi vào trong viện, ánh mắt nhìn Mục Vân, lóe lên ánh sáng.
– Nhị trưởng lão, ta thấy ngươi mới đúng là càng ngày càng làm càn!
Mục Lâm Thần nhíu mày quát lớn:
– Mục Nguyên là đệ tử Mục gia ta, Vân nhi cũng là đệ tử Mục gia ta, trong lúc các đệ tử luận bàn, bị thương, không thể tránh được.
– Nếu ngươi dám động sát tâm với Vân nhi, ngươi cũng nên biết, hắn là con trai Mục Lâm Thần ta!
Âm thanh của Mục Lâm Thần mang theo tức giận:
– Chuyện hôm nay, dừng lại ở đây!
– Nhưng, tộc trưởng…
– Nhị trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không nghe hiểu lời ta nói sao?
Trên người Mục Lâm Thần tản mát ra một cỗ khí tức cường đại, chấn nhiếp về phía Nhị trưởng lão.
– Vâng!
Mục Phong Thanh cắn răng, cúi đầu.
– Chuyện hôm nay, chính là Mục Tiền nói năng lung tung, châm ngòi quan hệ con cháu Mục gia ta, nên sẽ phế bỏ tu vi Mục Tiền, đuổi khỏi Mục gia!
Phù phù một tiếng, Mục Tiền ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt hắn trắng bệch.
Những năm qua, hắn dựa vào thân phận quản gia Mục gia, có không ít lần ỷ mạnh hiếp yếu, một khi tu vi của hắn bị phế bỏ, rời khỏi Mục gia, kết cục của hắn…
Nói xong câu này, Mục Lâm Thần xoay người, nhìn Mục Vân, mở miệng nói:
– Vân nhi, ngươi đi theo ta, lão gia tử Tần gia dẫn theo Tần tiểu thư đến, ngươi đi theo ta cùng nhau gặp mặt!
– A?
– A cái gì, đi theo ta!
Mục Lâm Thần trừng mắt nhìn Mục Vân, mở miệng quát.
Đi ra đến bên ngoài cửa viện, Mục Lâm Thần đột nhiên dừng lại, nhìn Mục Vân, ánh mắt hắn dò xét.
– Hiện tại, thực lực của ngươi là cảnh giới Tráng Tức tứ trọng, mà sức mạnh đã vượt qua tứ trọng, ngươi tên hỗn tiểu tử này, che giấu cũng rất sâu!
Mục Vân không nghĩ tới, nghĩa phụ chỉ dùng một ánh mắt đã nhìn thấu hắn, lúng túng gãi đầu một cái.
– Ta cũng không muốn hỏi ngươi chuyện gì xảy ra, nhưng, ngươi đã đồng ý với nghĩa phụ chuyện hôn sự kia thì phải đi thực hiện!
Không hỏi rõ ràng, nên Mục Lâm Thần nói ngay vào điểm chính:
– Ngươi và tiểu thư Tần gia thông gia, cũng nên biết, Tần Mộng Dao mắc phải quái bệnh, rất nhiều luyện đan sư khẳng định, nàng sống không quá hai mươi tuổi, nếu ngươi đã quen với Mạc đại sư, lần này lão gia tử Tần gia tới, chính là hi vọng ngươi có thể nhờ Mạc đại sư xem bệnh cho Tần Mộng Dao một chút, bệnh của nàng ấy, phải chăng còn có hi vọng…
Căn bệnh kỳ lạ? Sống không quá hai mươi tuổi?
Mục Vân lập tức hiểu ra, khó trách Tần gia và Mục gia thông gia, lại muốn lựa chọn chính mình, thì ra là nguyên nhân này.
– Nghĩa phụ, ta với Mạc đại sư cũng không có giao tình quá sâu, mà, lão đầu kia thiệt là phiền!
Mục Lâm Thần nghe được Mục Vân nói như thế, hắn trừng mắt, kém chút đã thở gấp, bị con trai mình chọc tức chết.
Chương 20: Hắn Có Thể Làm?.
Lão đầu kia? Thiệt là phiền?
Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, đều tìm không ra người thứ hai dám nói những lời này.
– Khởi bẩm tộc trưởng, ngoài cửa có Lục viện trưởng và Mạc đại sư cầu kiến, nói là… Nói có chút vấn đề muốn thỉnh giáo Vân thiếu gia!
Đang lúc hai người sắp bước vào đại sảnh, một đạo bẩm báo vang lên.
Trời ơi!
Mục Vân nhịn không được mắng:
– Nghĩa phụ, ta nói thật mà, lão nhân này rất phiền!
Mục Lâm Thần trừng to mắt nhìn Mục Vân, vội vàng đi ra nghênh đón hai vị kia. Một vị Lục Khiếu Thiên, là người dậm chân một cái là có thể run lắc Bắc Vân thành. Một vị Mạc đại sư, là người thổi một hơi đều có thể chấn kinh vạn người ở Nam Vân Đế Quốc, hai vị này đều là người mà hắn không thể đắc tội.
Trong đại sảnh Mục gia, Tần lão thái gia Tần Thì Vũ, Tần Mộng Dao và bọn người Mục gia đều đang ngồi chờ đợi.
Mục Vân buồn bực ngán ngẩm đứng sau lưng Mục Lâm Thần, nghe lão đầu một bang nói liên miên lải nhải.
– Mạc đại sư là như vậy, Dao nhi nhà ta, từ nhỏ cơ thể con bé đã rất lạnh, chỉ cần đến đêm trăng tròn, trong cơ thể cháu ta sẽ tiết ra hàn khí, không cách nào ức chế được, rất nhiều luyện đan sư khẳng định, cháu ta sống không quá hai mươi tuổi, hôm nay lão hủ mặt dạn mày dày, muốn mời Mạc đại sư ra tay trợ giúp!
Tần Thì Vũ mắt thấy thời cơ không sai biệt lắm, đột nhiên mở miệng thỉnh cầu nói.
Mục Lâm Thần nhìn thấy Mạc đại sư im lặng một chút, vội vàng nói:
– Tần tiểu thư và Vân nhi ít ngày nữa sắp đính hôn, hiện tại, Mộng Dao cũng coi như như con dâu tương lai của Tần gia ta!
Nghe thấy lời này, tinh thần của Mạc đại sư lập tức tỉnh táo lại.
– Nếu là vị hôn thê của Mục lão đệ, lão hủ tự nhiên sẽ cố gắng sức mình, hôm nay, ta tới quấy rầy Mục lão đệ, lão hủ cũng cảm thấy thất lễ, Tần tiểu nha đầu, lão hủ cho ngươi xem một chút!
Mạc đại sư vừa nghe thấy là vị hôn thê Mục Vân, hắn lập tức điên cuồng lên. Hắn có thể nhìn ra, Mục Vân không có kiên nhẫn đối với hắn, chỉ là lĩnh ngộ của Mục Vân đối với tri thức luyện đan, thực sự là thiên tài ngàn năm có một.
Với tư cách một luyện đan sư lục tinh, thể diện cái gì với hắn cũng không bằng cái rắm, có thể luyện chế ra đan dược cao cấp hơn, mới là ước mơ tha thiết của hắn. Cho nên hôm nay, hắn mới mặt dạn mày dày, lần nữa tới bái phỏng.
Nên khi hắn nghe được Tần Mộng Dao là vị hôn thê Mục Vân, Mạc đại sư tự nhiên muốn ra tay trợ giúp, xem như báo đáp Mục Vân.
Nghe vậy, Tần Mộng Dao đi lên trước, duỗi ra cánh tay thon dài như ngọc.
Mạc đại sư mở ra mười ngón tay, chân nguyên lưu động ở đầu ngón tay, hóa thành từng sợi tơ mỏng, cuốn quanh trên hai tay Tần Mộng Dao.
Chân nguyên chính là nhục thân một người bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên thất trọng mới có thể sinh ra.
Mục Vân nhìn thủ pháp của Mạc đại sư, hắn hiểu Mạc đại sư trên phương diện điều khiển chân nguyên đã sớm vô cùng thuần thục, chỉ sợ sớm đã vượt qua người có nhục thân cảnh giới thập trọng!
Chân nguyên quấn quanh, Mạc đại sư cảm nhận được biến hóa trong cơ thể Tần Mộng Dao, thỉnh thoảng hắn lắc đầu, thỉnh thoảng hắn nhíu mày.
Sau một hồi lâu, Mạc đại sư thu lại chân nguyên, im lặng không nói.
– Thế nào? Mạc đại sư?
Tần lão thái gia nhìn thấy biểu cảm của Mạc đại sư, trái tim hắn nhắc đến cổ họng.
Tần Mộng Dao từ nhỏ đã bị hàn khí xâm nhập, nhưng thiên phú của nàng cực mạnh, nếu nàng chết rồi, đối Tần gia không thể nghi ngờ là mất đi một thiên tài.
– Lão hủ bất lực!
Im lặng rất lâu, Mạc đại sư bất đắc dĩ nói:
– Phần bụng tiểu nha đầu này hình như có một đoàn hàn khí, thỉnh thoảng bành trướng, thỉnh thoảng co vào, mà hàn khí kia, lão phu dùng chân nguyên tới gần, trong nháy mắt đã bị đông kết, căn bệnh kỳ quái như vậy, lão phu chưa từng nghe thấy!
Xong rồi!
Tần lão thái gia nghe được Mạc đại sư nói như thế, trái tim hắn như rơi xuống hầm chứa đá.
Ngay cả Mạc đại sư đều không có cách, vậy toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, chỉ sợ thật là không có người nào có thể chữa trị cho cháu gái của mình.
Chẳng lẽ Dao nhi nhất định sống không quá hai mươi tuổi sao?
– Nhưng…!
Mạc đại sư ho khan một cái, đột nhiên nói:
– Lão hủ không có biện pháp, nhưng có lẽ Mục Vân lão đệ có cách!
Mạc đại sư đột nhiên mở miệng nói.
Trời ơi!
Mục Vân nghe được lời của Mạc đại sư, trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, lão quỷ chết tiệt, mỗi ngày quấy rầy mình không nói, còn đẩy chuyện này tới cho mình!
Chỉ là mấy người khác nghe thấy Mạc đại sư nói, ánh mắt của bọn hắn đều nghi ngờ nhìn chằm chằm Mục Vân.
Hắn? Có thể chữa trị cho Tần tiểu thư sao?