1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Vô Thượng Thần Đế
  4. Tập 1: Vạn Năm Sau – Mục Vân (c1-c10)

[Dịch] Vô Thượng Thần Đế

Tập 1: Vạn Năm Sau – Mục Vân (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Vạn Năm Sau.

Phanh… Một tiếng vang vang lên, cái trán truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn, Mục Vân có chút phần chật vật mở hai mắt ra.

Đây là nơi nào?

Mục Vân tự hỏi.

Hiện tại, hắn còn đang ở trong một phòng học, chỉ là, Mục Vân cũng không phải ngồi trên vị trí học sinh, mà là đứng ở trên bục giảng.

Nhìn từng học sinh khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi ngồi phía dưới, mở to con mắt, nhìn mình chằm chằm giống như nhìn thấy quái vật, Mục Vân lắc lắc đầu đau như muốn ngất đi.

– Không phải ta chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

– Thiên Vận đại lục, Nam Vân Đế Quốc!

– Ta không chết? Còn xuyên không? Gia hỏa này, cũng tên là Mục Vân? Chuyện này cũng…

– Quá khéo đi? Nhưng bây giờ đang là niên đại nào?

Ngắn ngủi dung hợp ký ức, Mục Vân đứng một mình ở trên bục giảng, mặc trên người một bộ trường sam màu mực, lầm bầm lầu bầu.

Chỉ là, gia hỏa mình xuyên qua đến trên người này hình như có chút không may

Mục Vân này là con tư sinh, không được phụ thân và đại phu nhân của gia tộc chào đón, mà từ nhỏ đã là một phế vật tu luyện, cũng không được phụ thân yêu thích.

Kết quả là, mười năm trước đã bị đưa từ quốc đô Nam Vân Đế Quốc – Nam Vân thành đến trong chi nhánh Mục gia ở Bắc Vân thành vắng vẻ.

Chỉ là, đi vào Bắc Vân thành, Mục Vân càng lẫn vào không chịu nổi, trong phân gia cũng mang theo xưng hào phế vật, không có một chút địa vị, ngay cả hạ nhân cũng dám khi dễ hắn.

Còn may thiếu gia này không thể tập võ, hết lần này tới lần khác thích xem sách.

Mà người ta cũng nhớ tới hắn dù sao cũng là con trai của tộc trưởng Mục gia, cho nên cũng cho chút mặt mũi, kiếm được một thân phận đạo sư trong Bắc Vân học viện của Bắc Vân thành cho hắn.

Ngày thường giảng giải một ít tri thức luyện đan, luyện khí cho học sinh, nhưng đều là kiến thức trong sách vở, chỉ việc nói theo là được.

Theo đạo lý thì đây là chuyện rất nhẹ nhàng.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác Mục Vân thiên tính đần độn, từ nhỏ đã chịu ức hiếp, tính cách nhu nhược.

Loại chuyện giảng bài này, với hắn mà nói, cũng là cực kỳ dày vò.

Dần dần, toàn bộ học sinh ở đây cũng đều hiểu rõ tính cách của người đạo sư này, biết tên tuổi của hắn, dần dần cũng không để hắn ở trong mắt.

– Móa! không ngờ ngươi xui xẻo như vậy, ngươi yên tâm, bây giờ hai ta chính là một người, ngày sau sẽ không còn ai bất kính đối với ngươi nữa!

Chỉnh lý suy nghĩ, Mục Vân tràn đầy tự tin nói.

– Ai u, Mục đạo sư, ngài đang nói chuyện với ai vậy? Sẽ không là một cục phấn của học sinh đã làm cho não của ngài biến thành bại não chứ?

Đang lúc Mục Vân dung hợp ký ức thì một tiếng cười ha ha vang lên ở bên tai, cuối cùng, toàn bộ ban học sinh đều nhịn không được bật cười.

– Yên tĩnh!

Mục Vân gương mặt lạnh lùng, sau đó nhìn chằm chằm học sinh đang cười ha ha kia, đột nhiên quát.

Kiếp trước, thân là Tiên Vương chí cao vô thượng của ngàn vạn đại thế giới, Mục Vân rất khó chịu khi hắn đang cân nhắc vấn đề gì thì người khác đánh gãy!

Bị Mục Vân quát to, toàn bộ ba bốn mươi học sinh ban cấp đột nhiên an tĩnh lại, từng người há to miệng, trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm Mục đạo sư trước mắt, giống như nhìn thấy quái vật.

– Bây giờ là niên đại nào rồi? Lão già Khổ Hải Thiên Tôn kia còn trông coi ba ngàn tiểu thế giới không?

Nhìn đông đảo học sinh trợn mắt hốc mồm, Mục Vân cũng không thèm để ý, chỉ tùy ý nói.

Chỉ là, vừa nghe lời này của Mục Vân, miệng của ba bốn mươi học sinh kia lại há to như quả trứng gà, sau đó biến thành hình trứng ngỗng, ngớ ngẩn, nhìn chằm chằm Mục Vân.

– Ha ha…

Đột nhiên, một tiếng cười không chút kiêng kỵ vang lên lần nữa, vẫn là học sinh kia. Một thân võ phục bạch sắc, tóc buộc ở sau ót, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng dấp cũng coi là tuấn tú, chỉ là bộ dáng cười ha ha lại làm cho ngươi không dám lấy lòng.

– Mặc Dương, ngươi cười cái gì?

Dung hợp ký ức của “Mục Vân” bị mình đoạt xá, Mục Vân biết học sinh này tên Mặc Dương, ngày thường rất hay gây sự!

– Mục đạo sư, ngoại nhân một mực nói ngài chỉ là một phế vật mọt sách, không thể tập võ, ta thấy bọn hắn nói hoàn toàn sai!

Mặc Dương cười ha ha nói:

– Nói ngài là phế vật, quả thực là vũ nhục cái từ phế vật này! Ngài đọc sách đến ngốc hả? Ha ha… Khổ Hải Thiên Tôn, Khổ Hải Thiên Tôn đã là truyền thuyết từ vạn năm trước, tồn tại hay không còn không biết, không ngờ ngài còn hỏi, còn hỏi hắn… Ha ha…

Mặc Dương ôm eo cười không đứng thẳng lên được, dựa lên trên mặt bàn, chỉ tay vào Mục Vân, cười đến chảy cả nước mắt.

Vạn năm trước?

Mục Vân sững sờ. Không ngờ, hắn lại trọng sinh đến vạn năm sau!

Chương 2: Muốn chỉnh ta?.

Nhưng thời gian vạn năm, đối với những lão già chưởng quản ngàn vạn đại thế giới kia mà nói cũng chỉ là một nháy mắt, trở về báo thù, mình có rất nhiều thời gian!

Nghĩ đến kiếp trước thân là Tiên Vương chí cao vô thượng nhưng lại bị một đám tiểu nhân gian trá mưu hại, trong lòng Mục Vân nổi lên nộ khí.

Nhìn thấy Mặc Dương còn đang cười ha ha, khóe miệng Mục Vân hơi vểnh, xem ra, đám con nít này, không cho bọn hắn một chút giáo huấn thì thật là có lỗi với “Mục Vân” chỉ biết bị ức hiếp kia!

Chỉ là, không thể không nói, thân thể của “Mục Vân” này thật đúng là yếu không tưởng nổi!

Mười chín tuổi, nhưng nhục thân của Mục Vân chỉ mới Thối Thể cảnh nhất trọng, tay trói gà không chặt, cũng khó trách những học sinh này cả gan làm loạn trong lớp của hắn như thế.

– Mục đạo sư, ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của học sinh đấy!

Đang lúc Mục Vân nhìn chằm chằm Mặc Dương, chuẩn bị giáo huấn gia hỏa này thật tốt thì một giọng nữ nũng nịu đột nhiên vang lên.

Một nữ học sinh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cười ngọt ngào, nhìn chằm chằm Mục Vân, âm thanh ngọt ngào nói:

– Mục đạo sư, học sinh không rõ, vì sao khi luyện chế Bách Linh Đan phải cho thêm Khô Diệp Thảo?

Ánh mắt từ trên người Mặc Dương chuyển tới trên người nữ sinh đặt câu hỏi, trong mũi của Mục Vân kém chút phun máu ra ngoài.

Ánh mắt hung hăng quét qua trước ngực của nữ sinh kia, trong lòng Mục Vân chỉ có một từ!

Đồng nhan cự nhũ! (Mặt học sinh, thân hình phụ huynh)

Một bộ áo váy thấp ngực không có cách nào che lấp sơn phong rộng lớn mạnh mẽ của nữ sinh, tóc đuôi ngựa thật dài thẳng đến eo, bờ eo thon uyển chuyển, quả thực nhìn đã muốn đứt, thực sự khó có thể tưởng tượng, cái eo thon này làm sao có thể tiếp nhận trọng lượng của bộ ngực như thế.

Dưới chiếc váy ngắn lộ ra một cặp đùi đẹp, nhìn qua xinh đẹp như ngọc thô.

Tiểu nha đầu này lớn lên tuyệt đối là hại nước hại dân!

Chỉ là, Mục Vân biết, tiểu nha đầu tên Diệu Tiên Ngữ này thật sự là một tiểu yêu tinh hố người chết không đền mạng.

Mục Vân biết, đây cũng là một âm mưu của những học sinh này muốn làm khó hắn, muốn làm cho hắn xấu mặt.

Luyện đan?

Mục Vân cười!

Muốn chỉnh ta?

Không có cửa đâu!

Đường đường là Tiên Vương chí cao của ngàn vạn đại thế giới, luyện đan, luyện khí, đối với Mục Vân chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, mà nơi này chỉ là Thiên Vận đại lục trong ba ngàn tiểu thế giới mà thôi.

Chỉ là, nghe được Diệu Tiên Ngữ đặt câu hỏi, rất nhiều đồng học trong lớp học cũng đều cười.

Cười rất âm trầm.

Vấn đề này, nhìn như đơn giản nhưng lại có tầng giải thích sâu nhất, bọn hắn tin tưởng, dùng tri thức dự trữ của Mục Vân có thể đưa ra đáp ra mới là lạ!

Mười mấy học sinh đều đang đợi lấy người đạo sư này của bọn hắn lần nữa làm trò cười cho thiên hạ, sớm đã là thói quen của bọn hắn, nhìn lúc Mục Vân bối rối đáp không được vấn đề.

– Bách Linh Đan là nhất phẩm đan dược, đối với võ giả bước vào nhục thân nhị trọng Đoán Cốt cảnh, có thể đề cao cốt chất của bọn hắn, từ đó khi bước vào đến nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh giới, tính bền dẻo của gân mạch sẽ càng thêm viên mãn.

Mục Vân chậm rãi đàm đạo:

– Bách Linh Đan từ Khô Diệp Thảo, Bách Linh Hoa cùng với Quế Mộc Căn ba vị thảo dược kết hợp với nhau luyện chế, Bách Linh Hoa linh khí qua đủ, cho nên cần Quế Mộc Căn đến tổng hợp. Nhưng Quế Mộc Căn vị đắng, cay đắng sẽ ảnh hưởng tính chất linh khí của Bách Linh Hoa, trùng hợp Khô Diệp Thảo có thể loại trừ khí đắng của Quế Mộc Căn. Mà điểm quan trọng nhất, Khô Diệp Thảo nhìn như chỉ chứa tính chất khô héo, nhưng ẩn chứa sinh mệnh lực cường đại ở gốc rễ của nó, gia nhập trong đó, càng có thể làm cho linh tính của Bách Linh Hoa và Quế Mộc Căn kết hợp hoàn mỹ, đề cao dược hiệu cho Bách Linh Đan!

– Tiểu mỹ nữ, ta nói đúng hay không?

Mục Vân tiêu sái cười một tiếng, mang theo khiêu khích nhìn chằm chằm bộ ngực cao vút của Diệu Tiên Ngữ.

Nhìn thấy dáng vẻ Mục đạo sư ngày thường đần độn chậm rãi mà nói, một đám học sinh nghẹn họng nhìn trân trối. Từ trước đến nay, Mục đạo sư nói mấy câu sẽ đỏ mặt sao giờ lại đột nhiên đổi tính rồi?

Đan dược, không phải ai cũng có thể luyện chế. Bối cảnh của Diệu Tiên Ngữ khác biệt, từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú luyện đan, tất cả mọi người muốn từ trong ánh mắt của nàng nhìn ra, có phải Mục đạo sư này đang nói bậy hay không?

– Tính ngươi trả lời!

Diệu Tiên Ngữ thở phì phì quệt mồm, ngực không ngừng chập trùng, một trận sóng cả càn quét…

Nhưng Mục đạo sư ngày thường đần độn đờ đẫn, Mục đại ngốc qua, hiện tại lại có thể đáp ra vấn đề này, thực sự làm cho người ta có phần khó có thể lý giải được.

Vấn đề này nhìn như đơn giản, thế nhưng Khô Diệp Thảo có thể xúc tiến linh tính của Bách Linh Hoa và Quế Mộc Căn kết hợp hoàn mỹ, điểm này cho dù một ít luyện đan sư nhị tinh cũng không biết, nàng cũng vì nghe gia gia dạy bảo mới biết được.

Giấu!

Diệu Tiên Ngữ tự an ủi mình, gia hỏa này nhất định là giấu nghề.

Đúng rồi!

Đột nhiên, sắc mặt Diệu Tiên Ngữ vui mừng, giống như nghĩ đến cái gì, cười xấu xa nhìn Mục Vân.

Ngày đó, lúc gia gia luyện đan nói có một vấn đề vẫn luôn làm hắn bối rối, dùng một chút niệu tính của Mục Vân kia, khẳng định là không đáp được!

Vấn đề này, tuyệt đối có thể làm cho Mục Vân xấu mặt đương đường.

– Mục đạo sư, có một vấn đề đã làm học sinh khó chịu thật lâu!

Diệu Tiên Ngữ nói xong, đi đến bục giảng:

– Mục đạo sư có từng nghe nói qua Tụ Linh Đan chưa?

Tụ Linh Đan!

Vừa nghe lời này, toàn bộ trên lớp học đều yên tĩnh.

Chương 3: Tụ Linh Đan.

Tụ Linh Đan, tất cả bọn hắn đều biết. Tụ Linh Đan là đan dược tam phẩm, toàn bộ Bắc Vân thành, số lượng luyện đan sư có thể luyện chế ra viên đan dược này, không cao hơn một tay.

Bắc Vân thành, chính là một tòa lệch góc chi thành của Nam Vân Đế Quốc, luyện đan sư đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là luyện đan sư tam tinh (ba sao).

– Tụ Linh Đan?

Mục Vân ngẩn người. Tụ Linh Đan là đan dược đề thăng tốt nhất giúp võ giả Thối Thể cảnh thất trọng Ngưng Nguyên cảnh đến bát trọng Tụ Đan cảnh, chỉ là kiếp trước, hắn nhớ kỹ đây là đan dược nhập môn cơ sở nhất mỗi khi luyện đan sư muốn thử tay nghề.

Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc đến ngây người, ngu dại của Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ cười đắc ý cười.

Tụ Linh Đan là đan dược tam phẩm, ngay cả gia gia luyện chế cũng khá là phiền toái, Mục Vân khẳng định là hoàn toàn không biết gì cả.

Mà gần đây, lúc gia gia luyện chế Tụ Linh Đan cảm giác tỷ lệ thành phẩm quá thấp, muốn cải tiến, thế nhưng dù luôn đau khổ tìm hiểu vẫn không có biện pháp.

Hôm nay, ta sẽ lấy vấn đề này làm cho Mục Vân triệt để không xuống đài được!

– Mục đạo sư, Tụ Linh Đan chính là đan dược tam phẩm, chủ yếu là Bách Vị Linh Chi, Thiết San Hô, Cùng Căn Thảo, còn có yêu đan của yêu thú tam giai đê cấp Phá Phong Thanh Lang, lại thêm một ít dược thảo phụ trợ, mới có thể luyện chế thành công!

– Mục đạo sư, ba vị dược tài trước đều là vật liệu không thể thiếu khi luyện chế Tụ Linh Đan, thế nhưng vì sao lại nhất định phải thêm yêu đan của Phá Phong Thanh Lang?

Diệu Tiên Ngữ chớp đôi mắt to, một mặt non nớt dò hỏi.

– Phi!

Nhưng Diệu Tiên Ngữ vừa nói dứt lời, Mục Vân đã đột nhiên xì một tiếng khinh miệt, mắng:

– Tên khốn kiếp nào dạy như vậy? Tụ Linh Đan có tác dụng giúp võ giả bước vào Thối Thể bát trọng Tụ Đan cảnh ngưng tụ Nguyên Đan, ngưng tụ Nguyên Đan quan trọng nhất là cái gì? Ổn định! Nguyên Đan bất ổn, sau này cảnh giới khó có đề thăng!

Mục Vân tức giận nói:

– Mặc dù yêu đan của Phá Phong Thanh Lang có thể trung hoà dược liệu của ba loại chủ dược, thế nhưng cũng sẽ tra tấn linh tính của ba loại dược liệu chủ yếu không sai biệt lắm, xác suất thành công thấp đến đáng sợ, tên ngu xuẩn nào phát minh ra biện pháp này vậy?

Mục Vân đột nhiên cảm thấy, thời gian trôi qua vạn năm, kỹ thuật luyện đan không có tăng lên, ngược lại là lạc hậu!

Nghe thấy Mục Vân hét lớn, toàn bộ lớp học hoàn toàn yên tĩnh.

Khốn kiếp?

Ngu xuẩn?

Tụ Linh Đan, có thể nói là đan dược được toàn bộ Thiên Vận đại lục công nhận, biện pháp luyện đan này cũng là đan phương được công nhận. Mà quan trọng nhất là, đây chính là đan phương do một đời Dược Thánh của Thiên Vận đại lục ngàn năm trước – Dược Cốc Tử khai sáng, được hậu nhân tán thưởng, cao thượng, Mục Vân này vừa há mồm đã mắng!

Đến cùng ai là ngu xuẩn?

Mục Vân thật thật coi mình có thể so sánh với một đời Dược Thánh ngàn năm trước!

Chỉ là, nghe thấy lời này, Diệu Tiên Ngữ lại sững sờ.

Gia gia của nàng cũng nói như vậy!

Những người khác không quá tinh thông đối với đan dược, thế nhưng nàng đối với đan dược lại rất nhuần nhuyễn.

Tuổi còn nhỏ, nàng đã là một luyện đan sư nhất tinh chân chính, trong toàn bộ Bắc Vân thành, được xưng là tiểu thiên tài luyện đan.

Diệu Tiên Ngữ không ngờ, Mục Vân lại khám phá ra điểm này!

Vấn đề trước là giấu, vậy một vấn đề này, chẳng lẽ cũng là giấu sao?

– Vậy theo Mục đạo sư thì phải làm thế nào?

Diệu Tiên Ngữ gọi một tiếng Mục đạo sư lại nhiều một tia cầu giải. Ngữ khí biến đổi, những bạn học khác lập tức cảm giác được quái dị. Nhìn thái độ của Diệu Tiên Ngữ, Mục Vân giống như không phải đang nói bậy!

Làm sao bây giờ?

– Dùng yêu đan của Phá Phong Thanh Lang để luyện chế Tụ Linh Đan đương nhiên là lãng phí linh tính của ba loại khác chủ dược, mà cũng sẽ gia tăng tỉ lệ luyện đan thất bại!

Mục Vân lẩm bẩm nói:

– Tốt nhất, là dùng yêu đan của Phong Lang!

– Ha ha…

– Nghe được “cao kiến” của Mục Vân, toàn bộ phòng học, lần nữa truyền đến một trận thanh âm cười ha ha.

– Phong Lang? Mục đạo sư, ngươi không phải đang đùa chúng ta đó chứ? Ha ha…

Mặc Dương nhịn không được ôm bụng, cười đến khom lưng xuống:

– Mặc dù chúng ta không hiểu nhiều về luyện đan, thế nhưng cũng đã học không ít khóa luyện đan, Phong Lang chỉ là yêu thú nhất giai, hơn nữa còn là cấp thấp nhất, yêu đan của nó có rất nhiều tạp chất, dùng nó để luyện chế đan dược tam phẩm Tụ Linh Đan? Ngươi đùa ta đấy à?

Chương 4: Lớp Học Giải Đáp.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giống như ngớ ngẩn của Mặc Dương, Mục Vân thực sự im lặng không biết nói gì, giải thích cho những tiểu tử này thật sự quá khó.

Mà đổi thành một bên, Diệu Tiên Ngữ cũng cười khổ lắc đầu.

Lúc đầu, nàng tưởng là Mục Vân sẽ nói biện pháp tốt gì, không ngờ… yêu đan của Phong Lang?

Yêu đan của yêu thú nhất giai Phong Lang, bản chất cũng không thuần, mà bản thân cũng không có linh tính gì, luyện chế đan dược tam phẩm Tụ Linh Đan căn bản không thể tổng hợp dược tính của ba loại đan dược Bách Vị Linh Chi!

Xem ra, mình mấy ngày nay thật đúng là bị gia gia quấy rầy phiền, loạn chạy chữa tật bệnh, thế mà lại nghĩ có thể tìm được đáp án từ trên người đạo sư Mục Vân mang danh phế vật này. Thực sự là có chút buồn cười.

– Ồ? Vậy theo vị đạo sư này nói, chỉ dựa vào yêu đan của Phong Lang là sẽ đền bù Phá Phong Thanh Lang không thể làm được, đến đề cao dược lực và xác suất thành công của Tụ Linh Đan?

– Dĩ nhiên không phải!

Gần như là vô ý thức, Mục Vân mở miệng đáp lại nói. Chỉ nói xong câu nói này, cửa phòng học bị mở ra, hai thân ảnh từ ngoài phòng học đi vào.

Người cầm đầu mặc một chiếc áo bào xám, tóc hoa râm, giữ lại một vòng sợi râu, nhìn bộ dáng thì khoảng bảy tám chục tuổi, nhưng lại tinh thần phấn chấn. Mà sau lưng người này lại là một vị nam tử trung niên, hơi cuối người, một mặt khiêm tốn bộ dáng nhìn lão giả phía trước, không dám thở mạnh.

– Viện trưởng!

Nhìn thấy nam tử trung niên sau lưng có vẻ hơi khẩn trương, Mục Vân ngẩn người.

Không ngờ viện trưởng lại đến thị sát lớp học, mà lão gia hỏa trước mắt hắn là ai?

Nhưng người có thể làm cho viện trưởng của Bắc Vân học viện khẩn trương, dùng ký ức của Mục Vân, hình như toàn bộ Bắc Vân thành cũng không thể nào xuất hiện.

– Ồ? Vậy nên như thế nào?

Nghe được Mục Vân trả lời như đinh đóng cột, hôi bào lão giả hứng thú, cười ha hả nói:

– Mọi người đều biết, Phong Lang chỉ là yêu thú nhất giai, đẳng cấp quá thấp, yêu đan không thuần, dùng để luyện chế đan dược thì quá nhiều tạp chất. Mà dùng yêu đan của Phong Lang, hình như cũng không thể nào trung hoà dược tính của ba vị dược tài Bách Vị Linh Chi, Thiết San Hô, Cùng Căn Thảo!

– Đúng là không thể, thế nhưng lại thêm một vị dược tài là được rồi!

– Dược liệu gì?

– Tử Ngọc Quả!

Tử Ngọc Quả?

Nghe được Mục Vân trả lời, toàn bộ học sinh trong phòng học lại sững sờ. Bọn hắn sững sờ, cũng không phải bởi vì Tử Ngọc Quả trân quý, mà là Tử Ngọc Quả này thực sự quá bình thường, quá bình thường, quả thực so với yêu đan của Phong Lang, càng không đáng tiền, bởi vì gần như toàn bộ sơn mạch của Nam Vân Đế Quốc, khắp nơi có thể thấy được. Có thể nói, Tử Ngọc Quả chính là vật liệu nát đường phố, thậm chí trong phiên chợ cũng không ai bán. Bởi vì căn bản không đáng mua bán, vật liệu tiện tay có thể lấy được thì ai sẽ để ý!

Tử Ngọc Quả…

Chỉ là, nghe được Mục Vân trả lời, hôi bào lão giả kia lại nhíu mày, yên lặng lại.

– Tử Ngọc Quả, tuy không có linh tính nhưng lại có một loại công hiệu, có thể tụ tán ngưng cỗ, yêu đan của Phong Lang có linh tính thấp, có thể tụ tập lại, cũng đúng là có thể đề cao linh tính yêu đan của Phong Lang, ngược lại có thể thay thế yêu đan của Phá Phong Thanh Lang, chỉ là…

– Không chỉ điểm này!

Mục Vân nhìn biểu lộ suy nghĩ của hôi bào lão giả, lại lần nữa nói:

– Tử Ngọc Quả còn có một loại công hiệu, có thể ngưng huyết, chẳng những có thể ngưng huyết, còn có thể tại ngưng huyết đồng thời đề thăng hiệu quả của mình. Mà điểm quan trọng nhất, Tử Ngọc Quả có thể đồng thời hấp thu linh tính của ba loại dược liệu Bách Vị Linh Chi, biến hoá để cho bản thân sử dụng, sau đó lại tuần hoàn ra, phản hồi cho ba loại dược liệu!

Theo Mục Vân một tiếp một câu nói, ánh mắt của hôi bào lão giả dần dần phát sáng lên…

Không sai!

Tử Ngọc Quả đúng là có công hiệu này, thế nhưng ai cũng sẽ không ngờ, sẽ dùng yêu đan của linh thú đẳng cấp thấp như Phong Lang để thay thế yêu đan của Phá Phong Thanh Lang.

Đây cũng càng sẽ không nghĩ đến, thay thế như vậy rồi sử dụng Tử Ngọc Quả để đền bù vấn đề Phong Lang không đủ linh tính.

Thực sự là bởi vì, Phong Lang yêu đan và Tử Ngọc Quả, thực sự là quá bình thường, bình thường đến mức tất cả mọi người không dám nghĩ, dùng hai thứ này đến luyện chế đan dược tam phẩm.

Mà Tử Ngọc Quả còn có thể với tư cách là trạm trung chuyển, chuyển tiếp, điểm này, càng sẽ không có ai nghĩ đến.

Cao!

Suy nghĩ kỹ một chút lời Mục Vân nói, Mạc Vấn đột nhiên cảm giác, ý nghĩ này rất mới lạ, rất có ý tưởng, mà thật đúng là hình như có khả năng thực hiện rất lớn!

Cho dù là một đời Dược Thánh năm đó cũng nghĩ đến biện pháp, tư tưởng của người trẻ tuổi này rất kì lạ!

– Lão hủ Mạc Vấn, xin hỏi tục danh của tiểu huynh đệ?

Nghĩ tới đây, Mạc Vấn sửa sang lại vạt áo, cung kính nói.

– Mục Vân!

Mục Vân tùy ý đáp.

Chỉ là, Mạc Vấn đơn giản tự giới thiệu như vậy, Mục Vân không để ở trong lòng, nhưng lại làm Lục Khiếu Thiên đứng sau lưng kinh hải chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Mà ba bốn mươi học sinh trong lớp càng trợn mắt hốc mồm, không ngừng vuốt mắt, vò đầu, nhìn chằm chằm lão giả trước mắt.

Chương 5: Mạc Vấn Đại Sư.

Mạc Vấn là ai?

Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, kỳ danh không ai không biết. Nam Vân học viện, chính là một nhà học viện có quyền uy nhất của Nam Vân Đế Quốc, số một của toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, địa vị của Bắc Vân học viện so sánh với Nam Vân học viện, quả thực chính là cách biệt một trời một vực.

Mà Mạc Vấn chính là phó viện trưởng của Nam Vân học viện, luyện đan sư lục tinh, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc có thanh danh hiển hách, cả hoàng thất đế quốc cũng đều cũng kính đối với hắn, một mực phụng làm khách quý.

Nếu so sánh viện trưởng Bắc Vân học viện – Lục Khiếu Thiên với phó viện trưởng Mạc Vấn thì thực sự là căn bản không thể nào so sánh. Liên quan tới Mạc Vấn, cũng có rất nhiều truyền kỳ.

Trong mười một năm trước, cục diện chính trị của Nam Vân Đế Quốc bất ổn, hai đại đế quốc xung quanh xâm lấn, lúc đó, chính là Mạc Vấn phát minh ra Hổ Vân Đan, làm cho thương thế của chiến sĩ có thể nhanh chóng khôi phục, đề cao sức chiến đấu của chiến sĩ đế quốc, đánh lui hai đại đế quốc xâm lấn.

Nam Vân Đế Quốc năm một trăm bảy mươi, trong đế quốc xảy ra bệnh dịch, ngay cả võ giả cũng không thể miễn dịch, làm cho thực lực quốc gia giảm mạnh, cũng là Mạc Vấn phát minh ra Thanh Tâm Đan, diệt trừ ôn dịch.

Có thể nói, thanh danh của Mạc Vấn, trong toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, không ai không biết, rất nhiều người khi nhắc đến đại danh của Mạc Vấn, chính là một mặt thần thái cung kính.

Hiện nay, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, người có thể làm cho Mạc Vấn nhìn trúng, có thể nói là phượng mao lân giác.

Ai cũng không ngờ, bởi vì mấy câu của Mục Vân, Mạc Vấn lại có thể hạ thấp tư thái như thế, hỏi thăm tính danh của Mục Vân.

Nếu không phải thái độ của viện trưởng Lục Khiếu Thiên đối với ông lão khiêm tốn thì thậm chí ba bốn mươi học sinh ở đây đã hoài nghi, đây quả thật là Mạc Vấn đại sư sao?

Mà Lục Khiếu Thiên lại biết, Mạc Vấn đại sư làm người điệu thấp, bao gồm lần này đến Bắc Vân học viện thị sát cũng là lặng lẽ, không ngờ lại báo ra danh tính của mình cho Mục Vân.

Lục Khiếu Thiên dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Mục Vân. Liên quan tới Mục Vân, lúc đầu hắn căn bản không muốn, nhưng bản thân chi nhánh Mục gia tại Bắc Vân thành chính là thân phận hiển hách, mà lại là trực hệ của Mục gia, tại Nam Vân Đế Quốc cũng là thâm căn cố đế.

Cho nên mới có thể lưu Mục Vân lại Bắc Vân học viện.

Chỉ là, biểu hiện của Mục Vân thực sự quá kém, bản thân không phải võ giả, dạy theo sách giáo khoa cũng không tốt, quả thực là ngốc đến không còn lời nào để nói.

Nhưng hiện tại, kẻ ngu này lại giống như không giống ngày thường!

Lục Khiếu Thiên cũng không phải luyện đan sư, đối với Tụ Linh Đan cũng không hiểu rõ. Thế nhưng Mạc Vấn lại cực kỳ rõ ràng. Biện pháp Mục Vân nói, trên lý luận có thể thực hiện, luyện chế thực tế, có lẽ có khả năng thành công.

Nếu thật sự thành công, vậy dùng dược liệu khắp nơi có thể thấy được như Phong Lang yêu đan và Tử Ngọc Quả để luyện chế đan dược tam phẩm Tụ Linh Đan này, quả thực là có thể luyện đan số lượng lớn.

Thử nghĩ nghĩ, chi phí Tụ Linh Đan thấp như vậy, nếu luyện chế ra số lượng lớn, đầy đủ khiến cho thực lực của toàn bộ võ giả Nam Vân Đế Quốc đề thăng một mảng lớn.

Như vậy, quốc lực tổng hợp của Nam Vân Đế Quốc sẽ đề thăng, đối mặt với đế quốc xung quanh nhìn chằm chằm xâm lấn, nhất định sẽ không bó tay bó chân giống hiện nay.

Điểm này, lại không phải Lục Khiếu Thiên có thể nghĩ tới!

– Lão hủ còn có một vấn đề muốn lĩnh giáo!

Mạc Vấn chắp tay, nói:

– Hóa Khiếu Đan có thể giúp võ giả Thối Thể cửu trọng Thông Linh cảnh cô đọng huyệt khiếu, bước vào Thối Thể thập trọng Tụ Khiếu cảnh, nhưng sử dụng Bạch Nhu Ti Thảo luyện chế Hóa Khiếu Đan thì lực lượng vẫn yếu một chút, đối với võ giả bước vào Tụ Khiếu cảnh mà nói, tiến thêm một bước sẽ lưu lại ám thương…

– Vậy thì dùng Dương Linh Huyết Chi để cân bằng! Ghi nhớ, không cần nguyên một quả Huyết Chi, chỉ cần lấy một lượng Huyết Chi cực ít là được, một tiền, đã đủ!

– Dương Linh Huyết Chi…

Nghe được lời này của Mục Vân, Mạc Vấn chỉ cảm thấy như thế hồ quán đỉnh.

Đúng, Dương Linh Huyết Chi trời sinh tràn ngập huyết khí dương cương, tăng cường tính bền dẻo của Bạch Nhu Ti Thảo lại rất thích hợp. Mặc dù Dương Linh Huyết Chi tương đối trân quý, thế nhưng là luyện chế một lò đan dược, chỉ gia nhập một tiền phân lượng, đầy đủ!

Diệu! Diệu!

Mạc Vấn nhịn không được tán thưởng. Không thèm để ý ánh mắt nóng bỏng của Lục Khiếu Thiên và toàn bộ học sinh ban cấp xung quanh chút nào, một hơi, Mạc Vấn đưa ra mấy nghi hoặc ngày thường của mình, Mục Vân vẫn giải đáp như nước chảy mây trôi. Hai người hình như hoàn toàn quên đi xung quanh, còn có một đại bang học sinh như lọt vào trong sương mù nghe bọn hắn thảo luận.

Chương 6: Không Thể Tưởng Tượng.

Càng đặt câu hỏi, Mạc Vấn phát hiện, tri thức luyện đan của Mục Vân quả thực vượt xa kiến thức của hắn.

Mặc dù có mấy vấn đề, Mục Vân đưa ra một ít linh dược linh thảo ngay cả hắn cũng không biết, thế nhưng nếu biện pháp này không làm được thì Mục Vân còn có thể nghĩ ra một biện pháp khác.

Đối với luyện đan sư thì cái gì quan trọng nhất?

Không hề nghi ngờ là đan phương!

Thường thường mà nói, đan phương của một loại đan dược, đối với luyện đan sư đều trân quý giống như là tính mệnh thân gia.

Thế nhưng Mục Vân giống như chính là một bản Đan Điển sống, một loại đan dược, hắn lại có thể nói ra mấy loại đan phương luyện đan!

Không thể tưởng tượng!

Thực sự quá không thể tưởng tượng!

Mục Vân này đến cùng có thân phận gì, Nam Vân Đế Quốc lại có thiên tài thiên phú dị bẩm như vậy, lại ủy thân làm đạo sư trong Bắc Vân học viện nhỏ bé này, thực sự là nhân tài không được trọng dụng, nhân tài không được trọng dụng!

Nhưng đối với Mục Vân thì Mạc Vấn nà thật sự có quá nhiều vấn đề, mà thực sự là… Quá đần chút!

Nếu Lục Khiếu Thiên và ba bốn mươi học sinh biết ý nghĩ trong lòng Mục Vân lúc này, sợ rằng sẽ một hơi phun ra lão huyết.

Đây chính là Mạc đại sư!

– Mục tiểu huynh đệ, lão hủ…

– Mạc Vấn huynh, cái kia…, không có ý tứ, nên tan học, ta muốn về nhà!

Nhìn thấy Mạc Vấn còn chưa đặt hết câu hỏi, Mục Vân đã sớm không có kiên nhẫn, nếu không phải cố kỵ viện trưởng và học sinh trong lớp, Mục Vân đã sớm hạ lệnh trục khách.

Chỉ là, Lục Khiếu Thiên đợi ở một bên nghe được Mục Vân nói vậy thì kém chút nước tiểu cũng chảy ra khỏi đúng quần.

Tan học?

Về nhà?

Ông trời của ta, cái tên ngu đần này, có biết người đang đứng ở trước mặt hắn là một vị luyện đan đại sư, dậm chân một cái, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc run ba lần hay không!

Mạc đại sư có thể không ngại học hỏi kẻ dưới đã là khó được, tiểu tử này còn không kiên nhẫn!

Điểm này, Mục Vân thật đúng là không biết, muốn trách, chỉ có thể trách Mục Vân trước kia, thực sự là quá đần độn.

– Lão hủ đường đột, đường đột…

Nghe đến lời này, mặt mo Mạc Vấn đỏ ửng, do dự nói:

– Lão hủ và Mục đạo sư mới quen đã thân, không biết có thể đến phủ một lần hay không?

Cái gì?

Nghe thấy Mạc Vấn nói vậy, Mục Vân trợn trắng mắt, lão già này còn không hài lòng, lại còn muốn tới trong nhà ngồi một chút. Đây quả thực là ăn uống no đủ còn muốn đóng gói mang đi!

Chỉ là, nhìn thấy bộ dáng của Lục Khiếu Thiên, Mục Vân bất đắc dĩ nói:

– Nếu ngươi đã muốn đến thì đi thôi!

Không kiên nhẫn khoát tay áo, Mục Vân nghênh ngang rời khỏi phòng học. Mạc Vấn khom người đi theo, đi theo đằng sau Mục Vân, một đường chạy chậm, vội vàng đuổi theo. Bộ dáng kia, quả thực giống như là lão quản gia bên người Mục Vân.

Sắc mặt Lục Khiếu Thiên đau khổ, vội vàng rời khỏi phòng học, đi theo. Tiểu tổ tông này, không biết khai khiếu nơi nào, không ngờ lại trả lời vấn đề mà Mạc Vấn đại sư cũng không thể lý giải một cách lưu loát như thế.

Thế nhưng mặc dù như vậy, tên tiểu tử khốn kiếp này còn biết trời cao đất rộng, đắc tội Mạc đại sư, chức viện trưởng hắn này sẽ khó mà ngồi tiếp được.

Trong lúc nhất thời, Mục Vân phía trước, Mạc Vấn đi theo bên cạnh, Lục Khiếu Thiên đi theo phía sau hai người. Lưu lại học sinh ban nhất ngồi trong lớp, từng người giống như hóa đá.

Người đó thật là Mạc Vấn Mạc đại sư thanh danh hiển hách toàn bộ Nam Vân Đế Quốc sao?

Đó còn là Mục đạo sư bị bọn hắn gọi là ngớ ngẩn, phế vật sao?

Giờ khắc này, một ít học sinh đã là bắt đầu hoài nghi thế giới quan của mình!

Trên đường đi, Mạc Vấn càng không ngừng hỏi thăm đối với Mục Vân, cơ hồ muốn ném ra vấn đề khó khăn mấy chục năm qua của hắn.

Chỉ là đoạn đường này, Mục Vân lại cảm giác bên tai giống như có thêm một con ruồi, ong ong ong không ngừng, làm cho hắn rất khó chịu.

Từ học viện về đến gia tộc, Mục Vân cũng biết, hắn trước kia ở Mục gia không được chào đón, những hạ nhân trước kia không để ý tới hắn, bây giờ lại đi tới tiểu viện của hắn.

– Mục Vân thiếu gia, lão gia và mấy vị trưởng lão gia tộc đang đợi ngài ở phòng khách!

Chỉ là, đang lúc Mục Vân chuẩn bị trở về tiểu viện của mình, một âm thanh âm dương quái khí vang lên ở sau lưng.

Chương 7: Đánh Chính Là Ngươi.

Âm thanh phía sau kia, Mục Vân cũng không lạ lẫm.

Mục Tiền, quản gia của Mục gia gia tộc chi nhánh Bắc Vân thành. Lão già này ứng với tên của hắn – Mục Tiền, trong mắt chỉ có tiền, điển hình thế lực nhãn.

Mục Vân biết, mặc dù hắn bị phân phối đến bàng chi Bắc Vân thành, thế nhưng mỗi tháng cũng là có gia tộc cho Nguyệt Cung (lương tháng), Dĩ Cung chi tiêu hàng ngày.

Ngay từ đầu, Mục Tiền này còn cắt xén Nguyệt Cung của hắn, sau đó càng dứt khoát, trực tiếp không cho.

Trước kia Mục Vân, trời sinh tính đần độn, thân phận thấp, không dám nói gì, nhưng hôm nay, Mục Vân đã đổi thành một người khác.

Mục Vân mặt lạnh lấy, không nhịn được nói.

– Chuyện gì?

Mục Tiền chắp hai tay ra sau lưng, ưỡng cao bụng lớn, một tư thái nhìn xuống hạ nhân nói:

– Tiện cốt đầu nhà ngươi, còn hỏi ta chuyện gì? Tộc trưởng và mấy vị trưởng lão tìm kiếm một mối hôn sự cho ngươi, muốn ngươi đi gặp mặt, chọn thời gian kết hôn. Loại chuyện nhỏ nhặt này, còn để ta tự mình đi một chuyến, thật sự là phiền phức.

– Năm nay, Mục Vân đã mười chín tuổi, đúng là đến tuổi tác nên thành hôn. Thế nhưng hôn nhân gia tộc an bài cho hắn lại không thể không làm cho hắn hoài nghi. Hắn biết, trước đó Mục Vân ở trong Mục gia chi nhánh có địa vị gì!

– Còn đứng ngây đó làm gì? Đi nhanh lên! Đồ phế vật, thế nào, gia tộc an bài hôn sự cho ngươi, cao hứng quên hết tất cả rồi à?

Nhìn thấy Mục Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ không đi, Mục Tiền nhịn không được hùng hổ nói. Gia hỏa này, hiện tại cảm giác là lạ, trước kia mỗi lần nói hắn làm cái gì, sẽ chỉ gật đầu đi làm, bây giờ lại không giống.

Nghe được tiếng quát của Mục Tiền, Lục Khiếu Thiên và Mạc Vấn đứng sau lưng Mục Vân không khỏi nhíu mày. Dù nói thế nào, Mục Vân cũng là một thiếu gia, bị một hạ nhân vênh mặt hất hàm sai khiến mắng đến mắng đi, đúng là có phần không tưởng nổi.

Chỉ là Mục Vân lại cười đắng chát một tiếng, bước lên phía trước một bước, ánh mắt đánh giá Mục Tiền.

Nhục thân nhất trọng Thối Thể cảnh!

Mặt hàng như vậy mà cũng dám nói năng lỗ mãng đối với mình. Lần nữa tiến lên trước một bước, Mục Vân xoa xoa tay.

Ba… Đột nhiên, không hề có điềm báo trước, một bàn tay của Mục Vân đã dán trên mặt Mục Tiền, một âm thanh tát lên mặt vang lên, tràng diện, nháy mắt yên tĩnh. Mục Vân tay nâng chưởng rồi, trên mặt Mục Tiền còn in một dấu bàn tay đỏ rực, bất ngờ xuất hiện, gương mặt dần dần sưng phồng lên.

– Ngươi… Ngươi dám đánh ta?

Ba… Lại là một bàn tay rành rành xuất hiện tại một bên khác trên gương mặt của Mục Tiền, lần này hai bên gương mặt Mục Tiền, triệt để sưng phồng lên.

– Đánh chính là ngươi, ghi nhớ, ta là thiếu gia Mục gia, ngươi là hạ nhân Mục gia, sau này còn mắng ta như vậy, cũng không phải là chuyện hai bạt tay!

Bỏ xuống câu nói này, Mục Vân quay người rời khỏi. Thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, phượng hoàng rụng lông không bằng gà. Một tiểu tiểu quản gia cũng dám chửi mình là phế vật, tiện cốt đầu, Mục Vân cũng càng hiểu rõ, việc cấp bách bây giờ là phải tăng lên thực lực của mình. Chỉ là tố chất của thân thể này, thực sự quá kém. Chỉ mới hung hăng tát Mục Tiền hai bàn tay, mà hai tay của hắn đã giống như muốn gãy mấ, truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn. Xem ra, lực lên tăng thực đã như lửa sém lông mày!

Nhìn thấy Mục Vân lôi lệ phong hành, tát Mục Tiền hai bàn tay đứng giống như mộng, tâm tư của Lục Khiếu Thiên và Mạc Vấn đứng sau lưng khác biệt.

Lục Khiếu Thiên vẫn biết, Mục Vân thiên tính nhu nhược, từ trước đến nay nhẫn nhục chịu đựng, hiện tại lại như hoàn toàn đổi một người. Trước kia, hắn tuyệt đối không tin, Mục Vân dám tát Mục Tiền.

Chỉ là một màn này, rơi vào trong mắt Mạc Vấn lại là một loại lý giải khác.

Chương 8: Chỉ cưới.

Dù sao Mạc Vấn cũng là luyện đan sư lục tinh, hắn không khó nhìn ra, Mục Vân thậm chí cả Thối Thể cảnh nhất trọng cũng không đến. Nhưng lại làm việc quả quyết như thế, Mục Vân này thật không đơn giản, ít nhất cũng là một người có cá tính.

Mục Vân mới lười đoán trong lòng Lục Khiếu Thiên và Mạc Vấn đang suy nghĩ gì. Hai bàn tay tát Mục Tiền đến ngơ ngác, sau đó nghênh ngang rời đi.

Nếu Mục Tiền kịp phản ứng, thật muốn liều mạng với hắn, Mục Vân vẫn thật sự rất khó ngăn cản.

Giờ phút này, trong đại sảnh Mục gia có mười mấy người đang ngồi, không còn chỗ trống.

Hai người ngồi ở vị trí trên cùng, một người trong đó chừng bốn mươi tuổi, thái dương hơi trắng, ánh mắt sắc bén, cử chỉ trong lúc nói cười, phong khinh vân đạm.

Người này chính là tộc trưởng của Mục gia phân gia tại Bắc Vân thành – Mục Lâm Thần.

Một người khác thì một chiếc hắc bào, tóc dài trắng như tuyết, là một lão đầu vóc người ngắn nhỏ.

– Ha ha… Tần lão thái gia, tính cách của Vân nhi nhà ta hướng nội, không thích nói chuyện, lát nữa ngài gặp, chỉ sợ không hài lòng!

Nhìn hắc bào lão giả, Mục Lâm Thần mỉm cười, chỉ là trong nụ cười kia lại mang theo một ít lo lắng.

Lão giả chính là lão thái gia Tần gia ở Bắc Vân thành – Tần Thì Vũ, Tần gia ở Bắc Vân thành cũng là một đại gia tộc, thực lực hùng hậu.

– Mục tộc trưởng nói đùa, tuy hài tử Mục Vân kia hơi hướng nội một chút, thế nhưng Dao nhi nhà ta, ngươi cũng biết… Lần này, hai nhà Tần – Mục ta kết thông gia, chủ yếu là vì nhắc nhở một ít người có ý khác, để Vương gia và Điêu gia không dám làm ẩu!

Tần lão thái gia nhấp một ngụm trà, ánh mắt rơi vào trên người thiếu nữ sau lưng.

Thiếu nữ dáng người yểu điệu, da trắng nõn nà, trong trắng lộ hồng, dịu dàng như ngọc, óng ánh sáng long lanh. Đôi mắt linh hoạt chuyển động, mấy phần nghịch ngợm, mấy phần tinh nghịch, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, eo không đủ một nắm. Trên trán, mang theo một cỗ linh tính tự nhiên mà thành.

Chỉ là, gương mặt thiếu nữ bị một tấm lụa trắng che khuất, khiến người khác không thấy rõ dung mạo của cô.

– Nghĩa phụ, nghe nói ngài tìm ta?

Ngay vào lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên trong đại sảnh. Người tới chính là Mục Vân, mặc một chiếc trường sam màu mực, trên trán còn dính phấn trắng, tóc dài buộc ở sau ót, nhô thật cao, một luồng lọn tóc trên trán, hai tay chắp ở sau lưng, Mục Vân mang theo biểu lộ không kiên nhẫn, đi vào đại điện.

Nhìn thấy Mục Vân tiến đến, Mục Lâm Thần chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng.

Không biết vì sao, hôm nay Mục Vân có gì đó rất không giống ngày thường.

– Vân nhi, vị này là lão thái gia Tần gia, vị này là tiểu thư Tần gia – Tần Mộng Dao.

Nhìn Mục Vân, trên mặt Mục Lâm Thần lộ ra một nụ cười.

Ánh mắt trực tiếp xem nhẹ Tần lão thái gia, rơi xuống trên người Tần Mộng Dao ở bên cạnh.

Tiểu nha đầu dáng người lồi lõm tinh tế, một đôi mắt to, sáng rực, đặc biệt linh động, chỉ là có một lớp lụa mỏng che mặt, không nhìn thấy dụng mạo thế nào.

Nếu gương mặt xinh đẹp, phối hợp vóc người này, tiêu chuẩn mỹ nhân tuyệt thế. Chỉ là che mặt, chỉ sợ dáng dấp không quá khó coi, Mục Vân cũng không muốn tương lai, lúc làm chuyện kia với thê tử còn phải tắt đèn, như vậy thật sự là không có tình thú. Mà còn là gia tộc chỉ cưới, Mục Vân cũng rất khó chịu!

– Nghĩa phụ, ngài tìm hài nhi tới…

– Là như vậy, chúng ta Mục gia chuẩn bị kết thông gia với Tần gia, nghĩa phụ định đặt hôn sự này cho ngươi, cho nên…

– Ta từ chối!

Còn chưa đợi Mục Lâm Thần nói xong, Mục Vân đã lập tức từ chối.

Toàn bộ Mục gia, cũng chính là Mục Lâm Thần đối tốt với Mục Vân, điểm này, Mục Vân dung hợp ký ức cũng đã biết, Mục Vân kia cũng rất kính ngưỡng đối nghĩa phụ này.

Cho nên, xem như bị ức hiếp, hắn cũng không nguyện ý gây phiền toái cho nghĩa phụ, hắn đều nhịn xuống.

Nếu không phải như thế, hiện tại Mục Vân đều lười phản ứng.

Chỉ là, tuy Mục Lâm Thần quan tâm đối với Mục Vân, thế nhưng trong Mục gia, đa số người đều nhìn Mục Vân khó chịu!

Mục Vân biết, hắn một khi từ chối thì khẳng định sẽ có một đám người nhảy ra, hùng hổ chỉ mình.

– Hỗn trướng!

Quả nhiên, Mục Vân vừa dứt lời, một tiếng mắng chửi đã lập tức vang lên.

Chương 9: Chất Vấn Đương Trường.

– Hỗn trướng!

Nương theo một tiếng mắng chửi, một bóng người từ trên ghế đứng lên.

Nghe thanh âm này, Mục Vân không cần nhìn cũng đã biết là ai.

Đại trưởng lão Mục gia – Mục Phong Nguyên!

Mục Vân biết, lão già này vụng trộm không ít lần để tử đệ nhất hệ của mình hạ thủ đối với Mục Vân, nhẹ thì nhục mạ, nặng thì ẩu đả.

Sống tại Mục gia, trong mười năm này, Mục Vân có thể nói bị khi dễ từ nhỏ đến lớn, cho nên mới biến thành hèn yếu như vậy.

– Mục Vân, ngươi cũng biết, Tần tiểu thư dung mạo như tiên, phối với ngươi, đó là Mục gia chúng ta chiếm đại tiện nghi, ngươi là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, ngươi còn không nguyện ý? Ngươi biết tộc trưởng vì hôn sự này của ngươi mà bận rộn bao lâu sao?

Mục Phong Nguyên lớn tiếng trách cứ, chỉ thiếu chút nữa nắm đầu Mục Vân quở trách, nước bọt bay loạn khắp đại sảnh.

– Đại trưởng lão, ta không điếc, phiền ngài nhỏ giọng một chút, được hay không?

Trợn trắng mắt, Mục Vân cắt một tiếng, nói:

– Tiểu thư Tần Mộng Dao mỹ mạo như tiên, ta là con cóc không có mệnh ăn thịt thiên nga.

– Nếu Tần tiểu thư đã đẹp như vậy, vậy thì để cho đại ca Mục Lang đi, hắn chính là cháu trai ngài thương yêu nhất, trai tài gái sắc, vừa vặn, ngài nói có đúng hay không?

– Khanh khách…

Mục Vân vừa dứt lời, đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên sau đó vang lên một tiếng cười lại có vẻ hơi chói tai.

Tiếng cười chính là từ trong miệng Tần Mộng Dao truyền ra.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người tập trung trên người mình, Tần Mộng Dao tự biết thất lễ, cúi đầu, không còn lên tiếng.

Mà đổi thành bên cạnh, phổi của đại trưởng lão sắp bị chọc giận nổ tung!

Trước kia, mỗi một lần làm ra quyết định gì đối với Mục Vân, đại trưởng lão đều sẽ “Có lý có cứ” rống Mục Vân một trận.

Rống đến Mục Vân đầu óc chập mạch, gia hỏa này cũng ẽ không dám mạnh miệng, chuyện gì cũng đáp ứng.

Hiện tại, Mục Vân lại dám mạnh miệng!

– Mục Vân ở Mục gia tại Bắc Vân thành mười năm, ngươi đã từng cống hiến gì cho gia tộc chưa? Nhưng gia tộc nuôi tên phế vật như ngươi mười năm, hiện tại đến lượt ngươi báo đáp thì ngươi lại phản bác như thế? Chẳng lẽ ngươi muốn làm một thùng cơm của Mục gia cả đời?

Đúng vào lúc này, một đạo khác quát lớn âm thanh, cũng vang lên. Mục gia nhị trưởng lão —- Mục Phong Thanh!

– Ai u, nếu đã nói như vậy, thì mấy người Mục Lang, Mục Nguyên bọn hắn, hình như ăn còn nhiều hơn ta, vậy có phải bọn họ còn là thùng cơm hơn ta hay không? Theo ta được biết, bọn hắn cũng không làm ra cống hiến gì cho Mục gia!

– Ngươi có thể so với bọn hắn sao? Bọn hắn tương lai là trụ cột của Mục gia ta, là thiên tài, ngươi thì tính là cái gì?

Đại trưởng lão mở miệng lần nữa, trong ánh mắt mang theo khinh miệt.

Có phải Mục Vân đã uống nhầm thuốc hay không?

Lại dám hết lần này đến lần khác phản bác.

Hai vị trưởng lão nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.

Mẹ nó!

Giờ phút này, trong lòng Mục Vân triệt để tức giận.

Kiếp trước thân là Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, hắn chưa từng bị người bức đến mức độ này, nếu không phải hiện tại thân thể của hắn quá phế bỏ thì hắn đã sớm đi lên đánh hai lão bất tử trước mắt này một trận cuồng dẹp.

– Tộc trưởng, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, cần phải làm chủ cho lão hủ!

Nhị trưởng lão vừa đứng lên, một âm thanh khóc sướt mướt đã vang lên ở bên ngoài đại sảnh.

Mục Tiền ôm gương mặt sưng lên, phù một tiếng quỳ xuống, khóc lớn nói:

– Lão hủ vừa mới thông báo cho Mục Vân thiếu gia đến đại sảnh nghị sự, chỉ là hơi thở hơi gấp một chút, không nghĩ tới tiểu súc sinh Mục Vân kia đã tát lão hủ hai cái, còn xin tộc trưởng, đại trưởng lão, nhị trưởng lão làm chủ!

– Cái gì?

Nhìn thấy gương mặt Mục Tiền sưng lên, nhị trưởng lão chỉ vào Mục Vân, mắng:

– Tốt cho Mục Vân ngươi, mục quản gia ở Mục gia ta hơn hai mươi năm, trung thành cảnh cảnh, ngươi lại dám đánh hắn?

– Đánh hắn?

Mục Vân khẽ nói:

– Thân là một người hầu, rống to mắng to đối với thiếu gia, trái một tiện cốt đầu, phải một phế vật, chẳng lẽ không nên đánh sao?

– Ngươi ngậm miệng!

Nhị trưởng lão tức giận ngút trời:

– Mục Vân, ta thấy ngươi muốn phản rồi, ẩu đả gia phó, phản kháng tộc lệnh, bất động gia pháp, xem ra ngươi là không biết hối cải!

– Nghĩa phụ, bất luận như thế nào, cửa hôn sự này, ta sẽ không đáp ứng!

Mục Vân không tiếp tục để ý đến đại trưởng lão và nhị trưởng lão, trực tiếp nói với Mục Lâm Thần.

Mục Lâm Thần cũng có chút xấu hổ.

Hắn không ngờ bây giờ Mục Vân lại từ chối dứt khoát như thế.

Chương 10: Giáo Dục?.

Tiểu thư Tần gia – Tần Mộng Dao cũng coi là quốc sắc thiên hương, nhưng lại sống không được quá hai mươi tuổi, nếu không, Tần gia cũng sẽ không dùng lần thông gia này để liên hợp với Mục gia, càng sẽ không nguyện ý lựa chọn Mục Vân. Chuyện này, còn biến thành phiền phức!

– Ngươi không đáp ứng cũng phải đáp ứng!

Đại trưởng lão trực tiếp đi đến trước mặt Mục Vân, trừng lớn đôi mắt, rất có bộ dáng một lời không hợp sẽ ra tay đánh người.

– Thế nào? Con mắt to không tầm thường sao? Muốn đánh ta sao?

Mục Vân đột nhiên xoay người, nói bên ngoài đại sảnh:

– Lục viện trưởng, có người muốn ẩu đả đạo sư Bắc Vân học viện của ngươi, chuyện này, ngươi không quản chút nào sao?

Mẹ nó!

Nghe được câu này, trong lòng Lục Khiếu Thiên đang đứng bên ngoài đại điện lập tức thầm mắng một câu.

Tên tiểu hỗn đản Mục Vân này, chính mình phản kháng muốn chết muốn sống, cực kỳ kiên cường, gánh không được lại lấy hắn ra làm bia đỡ đạn!

Nếu như đặt ở trước kia, Lục Khiếu Thiên sẽ căn bản không thèm quan tâm đối với loại chuyện trong gia tộc này, dù sao, Bắc Vân học viện là học viện của đế quốc, cho dù thế lực Bắc Vân thành đánh đến khí thế ngất trời thì cũng không ai dám đắc tội với Bắc Vân học viện.

Nhưng bây giờ thì khác.

Mục Vân vừa rồi đã làm cho Mạc Vấn đại sư phục sát đất, lúc này, nếu mình không đứng ra, trước mặt Mạc Vấn đại sư, tuyệt đối không chiếm được lợi ích.

– Ha ha, Mục tộc trưởng, Tần tộc trưởng, đã lâu, đã lâu!

Nghe thấy vậy, Mục Vân, Lục Khiếu Thiên từ bên ngoài đại sảnh đi vào, ha ha cười nói:

– Hôm nay không mời mà tới, mong rằng rộng lòng tha thứ!

Giờ phút này, Mạc Vấn cũng không mở miệng, chỉ nhếch miệng mỉm cười, đứng sau lưng Lục Khiếu Thiên, giống một lão bộc từ.

Lục Khiếu Thiên biết Mạc đại sư không thích vui mừng trương dương, mà Mạc đại sư đến Mục gia cũng chỉ vì thỉnh giáo Mục Vân, gia tộc giống như Mục gia, ở trong mắt Mạc đại sư, cái rắm cũng không bằng, Lục Khiếu Thiên cũng không dám lắm miệng giới thiệu.

– Lục viện trưởng, cho mời cho mời!

Không ngờ Lục Khiếu Thiên đến thật!

Đại trưởng lão biến sắc, vội vàng chắp tay, dẫn Lục Khiếu Thiên tới trên vị trí của mình.

Mục Lâm Thần, Tần Thì Vũ cũng đứng dậy, cười ha hả chào hỏi.

Lục Khiếu Thiên chính là viện trưởng của toàn bộ Bắc Vân học viện, đệ tử gia tộc trong Bắc Vân thành, gần như đều tiếp nhận Bắc Vân học viện giáo dục, học tập võ kỹ.

Đây cũng là Nam Vân Đế Quốc thiết trí vì đề cao quốc lực, cho nên, Bắc Vân học viện, trên thực tế là thuộc về thế lực của đế quốc.

Trong Bắc Vân thành, thế lực gia tộc có thể một đời hưng khởi, một đời cô đơn, thế nhưng à Bắc Vân học viện lại sừng sững không ngã.

Mà Lục Khiếu Thiên lại là viện trưởng, quyền lợi trên thực tế mạnh mẽ hơn so với mấy tộc trưởng gia tộc địa phương bọn hắn nhiều. Quan trọng nhất là, đệ tử gia tộc cầu học tại Bắc Vân học viện, đối đãi Lục viện trưởng, đương nhiên phải khách khí.

– Lục viện trưởng, không nghĩ tới ngài sẽ đến, thực sự là… Để ngài nhìn thấy chê cười!

Đại trưởng lão áy náy cười một tiếng, một bộ dáng vẻ vuốt mông ngựa.

– Tiện đường, ta chỉ tiện đường đến, dù sao Mục Vân đạo sư cũng là đạo sư học viện ta, đến gặp, cũng là phải!

Lục Khiếu Thiên liếc mắt đánh giá đại khái, cười ha ha một tiếng nói.

Trong lòng đang chửi mười tám đời Mục Vân. Thằng ranh con này, nếu không phải đang có Mạc Vấn đại sư ở đây, chính mình mới lười quản hắn chết hay sống!

Lục viện trưởng, ngài tới thật đúng lúc, tiểu tử Mục Vân này, không nghe gia tộc an bài, ẩu đả gia phó, ngài vừa vặn giáo dục hắn một chút!

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Mục Vân, nói với Lục Khiếu Thiên.

Giáo dục?

Ông trời của ta, Mục Phong Nguyên, lão bất tử ngươi đừng gây thêm phiền phức cho ta!

Nghe thấy đại trưởng lão nói, trái tim Lục Khiếu Thiên đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo