Thông báo audio đã được fix gần hết rồi, trong quá trình fix lỗi còn bỏ sót truyện nào các bạn gửi lỗi ! ở truyện để tụn khắc phục sớm nhất nhé ..!!Rất xin lỗi vì sự bất tiện này !!!Cảm ơn các bạn đã thông báo !!
  1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành
  4. Tập 9: Chỉ Làm Hại Người Ta Thôi (c81-c90)

[Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành

Tập 9: Chỉ Làm Hại Người Ta Thôi (c81-c90)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 81: Kết Hôn Sinh Con… Chỉ Làm Hại Người Ta Thôi!!!

Hứa Thâm vừa nhìn đã bắt chước làm theo, trong lòng đã có một loại cảm giác khác lạ. Đêm nay, dù tới khách sạn ăn cơm, hay ngắm cảnh phố xá ven đường, hoặc đi vào nhà đội trưởng Chu làm khách, đều mang lại cho hắn một loại cảm giác, cuộc sống trước kia của mình kém quá xa.

Đây là cuộc sống thượng lưu mà trước kia hắn vẫn luôn hướng tới sao?

Mấy người bọn họ thay dép lê vào cửa, Chu Dã cười nói: “Cứ ngồi tùy tiện đi, Vinh Vinh, mau gọi chú và chị.”

Tào Phi phun nước bọt nói: “Vì sao cô ấy là chị, mà tôi không phải anh?”

Tô Sương ném qua một cái nhìn đầy xem thường: “Với loại gương mặt già nua kia của anh, không gọi anh là ông đã quá tốt rồi. Anh coi anh là Hứa Thâm ư?”

“Thôi, tôi không dám để cô bé gọi là ông đâu. . .” Tào Phi rụt cổ.

Chu Dã bị gã chọc tức, lập tức cười mắng: “Cút!”

Tô Sương cũng biết mình vừa nói sai rồi, có chút không biết nên nói gì, cuối cùng dứt khoát không tiếp tục để ý đến Tào Phi nữa, tiến lên sờ sờ đầu cô bé: “Hôm nay Vinh Vinh ở nhà có ngoan ngoãn hay không? Chị có mua kẹo cho em đó.”

Nói xong, cô lập tức lấy ra một hộp kẹo từ chiếc túi da vẫn luôn mang theo bên mình.

Hứa Thâm và Tào Phi đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút khó xử, lúc trước khi đang đi trên đường Tô Sương đòi xuống xe, nói mình có việc, bọn họ còn cho rằng đối phương uống quá nhiều rượu, muốn đi tiểu ven đường, Tào Phi còn trêu chọc vài câu, không nghĩ tới cô ấy lại đi mua kẹo. . .

Ngược lại hai người bọn họ, tay không mà đến.

“Có nhớ Tô tỷ tỷ không nào? Lần trước chị cũng tới mang kẹo cho em đó.” Chu Dã tươi cười đầy mặt.

“Tô tỷ tỷ. . .” Dường như cô bé có chút nghi hoặc, hiển nhiên không nhớ rõ, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào hộp kẹo trong tay Tô Sương.

Tô Sương cười cười, không làm khó xử cô bé, lập tức đưa hộp kẹo qua.

“Tô tỷ đã từng tới đây?” Hứa Thâm tò mò hỏi.

Tô Sương gật gật đầu: “Nơi chị ở cách đây không xa, ngẫu nhiên sẽ đến đây chơi cùng Vinh Vinh.”

“Nói khoác, theo tôi thấy thì cô bé chẳng có chút ấn tượng nào về cô cả.” Tào Phi hừ nhẹ nói, vạch trần điểm bất hợp lý trong lời nói của Tô Sương.

Sắc mặt Tô Sương khẽ biến, nhíu mày nói: “Có phải đêm nay anh đã ăn quá nhiều rồi không, sao không biết nói ít đi một chút?”

Tào Phi sửng sốt, không nghĩ tới gã chỉ thuận miệng nói một câu vui đùa, lại làm Tô Sương biến sắc mặt. Hơn nữa, hình như cô ấy nói rất nghiêm túc, gã đang muốn tìm đội trưởng tới phân xử chuyện này, lại nhìn thấy nụ cười trên mặt Chu Dã cũng có chút cứng ngắc. Tuy đối phương vẫn duy trì nụ cười trên môi nhưng đã cười có chút miễn cưỡng rồi.

Tim Tào Phi đập thình thịch. Tuy gã hơi bối rối nhưng là nhân viên trảm khư, trong lòng luôn giữ được tỉnh táo, lúc này gã đã ý thức được hình như bản thân đã sơ sót điều gì rồi.

Tô Sương nhìn vẻ mặt Chu Dã, không khỏi âm thầm lắc đầu, lại quay sang trắng mắt lườm Tào Phi một cái, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: “Đội trưởng, tôi đưa Vinh Vinh lên lầu chơi một lát.”

“Được.” Chu Dã gật gật đầu, sau đó giao con gái cho Tô Sương.

Cô bé ôm kẹo, lại đưa tay cầm lấy tay Chu Dã: “Ba ba, con muốn ba ba.”

“Đợi lát nữa ba ba sẽ lên, để chị kể chuyện cho em nghe được không?” Tô Sương dịu dàng nói.

“Được được, em muốn nghe chuyện về ba ba.” Tiểu cô nương liên tục gật đầu.

Tào Phi chờ Tô Sương và cô bé đi lên lầu, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc với căn nhà này của Tô Sương, lại có chút nghi hoặc nói: “Đội trưởng, có phải nói sai điều gì rồi không. . .”

Chu Dã khẽ lắc đầu, lại rút ra một điếu thuốc lá, châm lên rồi tựa người vào sô pha, nói: “Trước kia lúc Vinh Vinh còn nhỏ, không cẩn thận đã bị quấn vào sự kiện khư thú, có chút kích thích, cho nên, trí nhớ của con bé không được tốt lắm.”

Tào Phi lập tức hiểu được, ảo não nói: “Chu đội, thực xin lỗi, tôi thật sự không biết. . .”

Chu Dã lắc lắc đầu: “Không trách cậu. Chuyện này cũng không có gì.”

Đến đây, gã nhẹ thở ra một vòng khói thuốc, rồi quay đầu nhìn lên cầu thang, trên mặt chợt xuất hiện vài phần dịu dàng hiếm thấy: “Nhưng Vinh Vinh là một đứa nhỏ biết nghe lời, tuy trí nhớ không tốt, chẳng nhớ được ai cả, nhưng lần nào cũng có thể nhớ rõ tôi. . .”

Hứa Thâm và Tào Phi nhìn dáng vẻ đầy yêu thương của hắn, đều có chút im lặng.

Cả hai người bọn họ chỉ còn một mình cô đơn, thân nhân đều mất đi trong sự kiện khư thú, hoặc là gặp chuyện ngoài ý muốn khác mà qua đời.

Vốn tưởng rằng đội trưởng vẫn còn may mắn, giữ gìn được một cô con gái, không nghĩ tới đầu óc cô bé lại có chút vấn đề.

Hứa Thâm nhớ đến những người ăn mặc hoa lệ quý phái kia mà hắn từng trông thấy tại khách sạn kia, trong lòng không khỏi suy nghĩ, những người đó có từng thống khổ như vậy hay không? Bọn họ. . . có từng chứng kiến hắc ám như vậy hay không?

Người phụ nữ kia vô cùng tinh ý, lập tức đặt chiếc gạt tàn lên bàn.

Chu Dã gẩy gẩy tàn thuốc, lại nói với hai người Hứa Thâm: “Hai người các cậu cũng không còn nhỏ tuổi nữa, có từng cân nhắc tới chuyện kết hôn sinh con hay không? Đừng giống Hà Minh, một ngày nào đó, người đi rồi, chẳng còn thứ gì để lại.”

Tào Phi lắc đầu nói: “Đội trưởng, anh cũng biết về loại công tác của chúng ta mà. Dù sao tôi cũng không suy nghĩ tới chuyện như vậy, nếu muốn nói tới chuyện giải quyết nhu cầu sinh lý còn được, chứ kết hôn sinh con. . . Chỉ làm hại người ta thôi.”

“Còn cậu thì sao?” Chu Dã nhìn về phía Hứa Thâm.

“Ách.” Hứa Thâm có chút quẫn bách: “Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này.”

Hiện giờ hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ là trở nên mạnh mẽ và sống sót, còn loại chuyện cưới vợ này, quá mức xa xỉ với hắn.

“Cậu cùng không còn nhỏ nữa đâu. Chắc tròn 18 rồi hả, vậy qua mấy tháng nữa là 19 rồi. Tầm tuổi này, những nhóc con trong nội thành kia, đều bắt đầu mang thai sinh con rồi.” Chu Dã lắc đầu nói.

“Chuyện này. . .” Hứa Thâm có chút không phản bác được, nên không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Thôi, không nói chuyện này nữa, chờ về sau nếu các cậu có ý tưởng này, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu cho hai cậu vài đối tượng đáng tin cậy .” Chu Dã nói.

Hứa Thâm và Tào Phi đều gật gật đầu, nhận phần ân tình này.

Hứa Thâm có cảm giác Chu đội rất giống một người ba ba, thay bọn họ suy nghĩ không ít chuyện. Hành động này cũng khiến hắn cảm nhận được vài phần ấm áp đã lâu không thấy.

Có lẽ tại thành Để tràn ngập sương mù này, chỉ còn lại mấy tiểu đội bọn họ, ôm đoàn sưởi ấm thôi.

Chương 82: Súng Phá Khư!!! Vũ Khí Cấm Kỵ!!!

“Nói về chuyện tu luyện đi.”

Chu Dã nhìn hai người, nói: “Tô Sương không cần tôi phải quan tâm tới, cái gì cô ấy cũng hiểu, bản thân cũng có tiền. Còn hai người các cậu, quá non nớt, chưa thấy nhiều mặt xã hội, mặc dù có tiền, nhưng lại không biết nên dùng như thế nào.”

“Ơ. . .” Hứa Thâm cảm giác những lời đội trưởng vừa nói đã chọc đúng tim đen của hắn rồi.

Đúng vậy, hiện giờ hắn có tiền, nhưng dường như ngoại trừ tích cóp lại, hắn chẳng biết nên dùng nó vào đâu nữa.

Tới đại tửu điếm Mạc Na tiêu tiền ư? Quá xa xỉ rồi.

Hứa Thâm từng trải qua những ngày tháng sống kiếp vụ dân, bởi vậy hiện giờ, dù tiêu mấy chục đồng một lúc, hắn cũng sẽ cảm thấy đau lòng, càng đừng nói tới một lần tiêu mấy trăm tới hơn một ngàn đồng chỉ để ăn một bữa.

“Tiền, ngoại trừ có thể mua được một chút hàng tiêu dùng bình thường và hàng xa xỉ phẩm, nó còn có một tác dụng cực lớn với chúng ta.” Chu Dã nói: “Có thể mua được Tịnh Khư Tề, binh khí tác chiến, còn có một vài món hàng hóa đặc thù.”

“Đội trưởng, anh nói tới chợ đêm?” Hiển nhiên Tào Phi hiểu biết nhiều hơn Hứa Thâm một chút.

Chu Dã khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ở chợ đêm chuyên môn bán một chút hàng hóa vi phạm lệnh cấm, nhưng loại hàng cấm này cũng chỉ là hàng cấm có tính tương đối thôi, hàng cấm chân chính sẽ không xuất hiện. Ví dụ như súng Phá Khư, món vũ khí trong truyền thuyết của hiệp hội Chưng Khí!”

“Ta hiểu rồi, quy tắc thôi mà, mọi người giữ kín không nói ra là được.” Tào Phi cười cười.

Hứa Thâm tò mò hỏi: “Đội trưởng, súng Phá Khư là cái gì?”

“Một loại binh khí vô cùng đáng sợ!” Trong ánh mắt Chu Dã lộ ra vài phần ngưng trọng: “Có thể trực tiếp bắn chết khư thú. Đương nhiên, cũng có thể bắn chết nhân loại chúng ta, kể cả trảm khư giả. Uy lực của nó vô cùng đáng sợ, dù là khư thú cấp C cũng không chống đỡ được mấy phát bắn của súng Phá Khư! Mấu chốt nhất chính là, kể cả người bình thường cũng có thể sử dụng nó!”

Hứa Thâm kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối: “Binh khí mạnh như vậy?”

Chuyện này quá khoa trương rồi.

Hắn biết rất rõ khư thú cấp C hung tàn như thế nào, nếu không săn giết được nó, một mình con khư thú này cũng đủ để biến mấy quảng trường bị chiếm đóng thành luyện ngục.

Mà khư thú như vậy, lại có thể giải quyết chỉ bằng mấy phát súng đơn giản?

Thế thì còn cần đám nhân viên trảm khư bọn họ làm cái gì?

“Đã sớm nghe nói tới loại binh khí cấm kỵ này, thật quá hung tàn. . .” Tào Phi thổn thức nói.

Chu Dã nhìn vẻ mặt Hứa Thâm, tựa như hiểu được ý tưởng của hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy mỉa mai, châm biếm: “Có phải cậu cảm thấy rất hoang đường hay không? Nhưng đúng là có binh khí như vậy, chẳng qua nó đã bị cấm rồi, ít nhất là chúng ta không tiếp xúc được. Nghe nói chỉ có quân bộ trong nội thành mới có thể trang bị, kể cả chợ đêm cũng không dám lưu thông!”

“Dù sao, những quý nhân và cao tộc kia, cũng không hi vọng khi bản thân đi trên đường, bỗng nhiên bị một tên du đãng mang súng bắn chết.”

Hứa Thâm có chút á khẩu không trả lời được.

“Chỉ là… nếu có binh khí như vậy, sẽ khiến chúng ta săn giết khư dễ dàng hơn, lại có thể giảm bớt thương vong. . .” Hứa Thâm không nhịn được thấp giọng nói.

Chu Dã nhẹ nhàng rít một hơi thuốc, rồi chậm rãi phun ra: “Đáng tiếc, mạng của chúng ta vốn không đáng tiền. . . Ít nhất ở trong mắt đám người ấy, là như vậy.”

Hứa Thâm im lặng, hắn hiểu được lời này.

Lúc trước, hắn cảm thấy khi mình có tiền sẽ mua được phòng ở và thức ăn, nhưng đến hiện tại hắn lại phát hiện ra, tiền còn có thể mua được mạng.

Mà loại sinh mạng không đáng giá, sẽ không được coi là sinh mạng!

“Ngoại trừ loại hàng hóa cấm kỵ chân chính này, những loại khác đều có bán tại chợ đêm. Tịnh Khư Tề 5000 đồng một lọ, một chút trang bị tác chiến đặc thù, giá cả không đồng đều.” Chu Dã bỏ qua đề tài về vũ khí cấm kỵ kia, tiếp tục nói với hai người.

. . Hứa Thâm nghĩ đến khoản tiền trong tay hắn, có thể mua được không ít bình.

Hiển nhiên, so sánh với mua phòng ở, mua Tịnh Khư Tề quan trọng hơn.

Dù sao lực lượng mới là thứ bảo đảm cho hết thảy, khi có lực lượng, ở nơi nào cũng là chốn an toàn!

“Chờ khi nào hai cậu dùng hết Tịnh Khư Tề rồi, lại muốn đi mua thêm, có thể tới tìm tôi, tôi đưa hai cậu tới chợ đêm mua đồ, coi như mở mang tầm mắt.” Chu Dã cười cười.

Hứa Thâm và Tào Phi đều gật đầu.

Kế tiếp, ba người lại nói chuyện về chủ đề khác, chờ tới lúc bóng đêm sâu dần, Tô Sương xuống lầu, nói Vinh Vinh đã ngủ.

Chu Dã thấy vậy, gật gật đầu, sau đó tiễn ba người tới cửa.

“Những chuyện đêm nay chúng ta nói với nhau, coi như nghe ở đây thôi, đừng ra bên ngoài nhiều lời.” Chu Dã dặn dò hai người Tào Phi và Hứa Thâm.

Hai người đều gật đầu

“Xe ở bên ngoài, mấy người tự mình quay về đi.”

“Được.”

Ba người nói lời từ biệt cùng Chu Dã, rồi trở lại xe. Tô Sương nói nhà của cô ở ngay gần đây, sẽ không trở về tòa lầu 17, đã nhanh nhẹn ngoắc một xe taxi đi rồi.

Trong xe chỉ còn Tào Phi và Hứa Thâm.

Hai người chỉ có mối quan hệ bình thường, Tào Phi ngồi ở phía trước lái xe, Hứa Thâm ngồi ở phía sau ngắm cảnh, dọc theo đường đi chẳng có chuyện gì để nói, không khí trong xe cực kỳ nặng nề.

Tào Phi mở ra âm nhạc trên xe, thấy Hứa Thâm không chủ động bắt chuyện với mình, lại nghĩ mình là đội viên lão luyện, càng không có khả năng đi nịnh bợ Hứa Thâm, bởi vậy cứ dứt khoát im lặng.

Suốt cả đường, hai người đều không nói chuyện.

Hứa Thâm cũng chẳng quá chú ý tới gã, hắn đang bận tiêu hóa những thông tin và cảm nhận được trong đêm nay, Mai Phù ngồi bên cạnh, cùng đi hắn.

Rất nhanh, bọn họ đã trở lại tòa lầu số 17 trong cục Khư Bí.

Hứa Thâm và Tào Phi đơn giản chào hỏi một câu rồi lên lầu .

Hứa Thâm trở lại phòng, ngồi trong chốc lát, lập tức lấy ra Tịnh Khư Tề đang cất trong tủ tường, tiêm vào.

Rất nhanh, cảm giác cực nóng tựa như mỹ thực dũng mãnh lan tràn, bao trùm khắp thân thể. Nếu nói quá trình thưởng thức mỹ thực mang tới cảm giác tương đối trực tiếp, thì lúc tiêm Tịnh Khư Tề rõ ràng là cảm giác nhã nhặn hơn một chút, nhưng tác dụng chậm chạp, kéo dài.

Chương 83: Sau Lưng Cậu. . . Có Cái Gì Đó!!!

Hứa Thâm tiêm xong tiếp tục vung kiếm huấn luyện, chờ đến lúc hắn cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi mới chịu nghỉ ngơi.

Hắn ngã người xuống giường, trong đầu lại nhanh chóng hiện lên hết thảy những điều đã chứng kiến trong đêm nay.

Cảnh sắc phố xá, đại tửu điếm Mạc Na, nhân viên phục vụ, ánh mắt ghét bỏ của vị phu nhân kia, lời nói lạnh lùng của người quản gia ấy, con gái của Chu Dã, súng Phá Khư, chợ đêm. . . Bất tri bất giác, Hứa Thâm đã chìm vào giấc ngủ.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Trong quãng thời gian không chấp hành nhiệm vụ, mỗi ngày Hứa Thâm đều ở trong lầu luyện kiếm, lúc nghỉ ngơi sẽ đến ban huấn luyện học chữ.

Trong vòng nửa tháng, hắn đã tiêm hết năm bình Tịnh Khư Tề.

Hứa Thâm lần lượt thử tiêm vào trước thời hạn, đến khi đạt tới tần suất hai ngày rưỡi tiêm vào một lần, hắn vẫn phát hiện thân thể bình thường, không có phản ứng quá khích. Điều này có nghĩa là tốc độ tiêu hóa của hắn có hiệu suất vô cùng cao.

Tại tầng hai của lầu 17.

Hứa Thâm và Tào Phi nhận được tin tức, đến nơi đây tập hợp và chờ đợi.

Không bao lâu sau, Tô Sương cũng đến.

“Đội trưởng không tới cùng cô sao?” Tào Phi kinh ngạc nhìn Tô Sương xuất hiện một mình.

Tô Sương cho hắn một cái nhìn đầy giận dữ: “Tôi có ở cùng nhà với đội trưởng đâu, đương nhiên là tự mình lái xe đến.”

Tào Phi hắc hắc cười, không nói gì nữa.

Không bao lâu, Chu Dã đã đến. Gã vỗ vỗ tay, nhìn tất cả mọi người đều đến đông đủ, nói: “Hôm nay giới thiệu với mọi người một vị đội viên mới, Mặc Tiểu Tiểu.”

Một bóng dáng nhỏ xinh bước ra từ thang máy phía sau lưng Chu Dã. Cô gái này cúi đầu, để tóc ngắn chấm tai, tuy chiều cao chỉ có 1 mét 6, nhưng ngực nặng trịch, gần như muốn phá lớp áo bên ngoài để chui ra.

Ánh mắt của Hứa Thâm và Tào Phi không tự giác, lập tức bị hấp dẫn qua.

“Tiểu Tiểu, giới thiệu với cô, vị này chính là Tô Sương, phụ trách điều tra trong đội chúng ta, cảm giác lực vô cùng nhạy bén!” Chu Dã mỉm cười, lại tiếp tục giới thiệu: “Vị này chính là Tào Phi, kinh nghiệm chiến đấu lão đạo. Vị này chính là Hứa Thâm, tuy là người mới, kinh nghiệm trảm khư không nhiều lắm, nhưng là khư lực giả trời sinh, trước mắt một thân khư lực đã vô cùng hùng hậu, hẳn là không quá hai năm, cậu ấy có thể đạt tới trình độ như chúng ta.”

“Xin chào.” Trên mặt Tào Phi hiện lên một nụ cười nồng hậu.

Tô Sương khẽ gật đầu với vị đội viên mới này, xem như chào hỏi.

“Xin chào.” Hứa Thâm gật đầu.

Mặc Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt vô cùng thanh thuần động lòng người, nhưng vẻ mặt của cô lại chết lặng, không có một chút nhân khí nào, ngược lại rất giống. . . Người chết.

Cô đờ đẫn đảo qua ba người trước mắt, cuối cùng ánh mắt bỗng nhiên dừng ở trên người Hứa Thâm.

Hứa Thâm hơi hơi sửng sốt, bị cô nhìn chằm chằm vào mình như vậy, khiến hắn có cảm giác đáy lòng không được tự nhiên.

Nhưng đối diện với ánh mắt ấy, đột nhiên Hứa Thâm phát hiện, hình như ánh mắt của đối phương không có nhìn chăm chú ở trên người hắn, mà là vị trí bên phải ở phía sau hắn.

Trong lòng Hứa Thâm rùng mình.

Hắn lại nghĩ đến những lời đội trưởng giới thiệu trước đó, vị đội viên mới này có chút đặc thù, có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không nhìn thấy . . .

Chẳng lẽ cô thấy được Mai Phù?

Hứa Thâm không nhịn được khẽ quay đầu, lại nhìn thấy Mai Phù đang đứng ở phía sau bên trái mình, cười tủm tỉm.

“?” Hứa Thâm có chút mờ mịt.

“Sau lưng cậu. . . Có cái gì đó!” Bỗng nhiên Mặc Tiểu Tiểu mở miệng, âm thanh mát lạnh mềm mại, lại mang theo áp lực vô cùng nặng nề, tựa như đang cố hết sức khắc chế.

Hứa Thâm: “. . .”

Đúng là sau lưng hắn có thứ gì đó thật. Là Mai Phù, nhưng vấn đề là. . Hình như cô nhìn lầm phương hướng rồi!

Ba người Chu Dã và Tô Sương, Tào Phi lại bị lời nói này dọa sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng làm ra cảnh giới, kéo giãn khoảng cách với Hứa Thâm.

“Là khư sao?” Sắc mặt Tô Sương thoáng hiện chút khó coi.

Vậy mà cô không hề có chút cảm giác nào. Nghe nói cô bé tới từ nội thành này có chiến lực của thê đội thứ nhất, quả nhiên ở hiện tại, cô không thể so sánh được với đối phương rồi.

“Không có khả năng. Nơi này chính là tòa tổng bộ của chúng ta. . .” Tào Phi khẩn trương nói, tuy trong miệng nói không có khả năng, nhưng lại bày ra tư thế chiến đấu.

Mặc Tiểu Tiểu chăm chú nhìn một lát, lại khẽ lắc đầu, nói: “Nó đi rồi.”

Ba người vừa rồi còn khẩn trương, lập tức bị lời nói này làm sửng sốt.

Đi rồi. . . ?

Cô đang chăm chú nhìn đối phương, vậy mà đối phương lại đi rồi??? Đi đơn giản thế sao???

Chỉ có Hứa Thâm lộ ra sắc mặt quái dị nhìn thiếu nữ này.

Hình như cô gái này. . . mắc bệnh nặng rồi!

“Không phải cô nhìn thấy nó sao? Vì sao nó không tập kích cô?” Tào Phi nghi hoặc nhìn Mặc Tiểu Tiểu.

Tình huống này hơi trái ngược với kiến thức về khư thú nha!

Mặc Tiểu Tiểu đờ đẫn nói: “Khư Nhãn của tôi không có tác dụng Ngưng Thị, mà tôi dùng năng lực đặc thù của bản thân để quan sát nó, có nói cho anh, anh cũng không hiểu.”

Tào Phi bị sặc một cái, nghẹn hồi lâu mới nói: “Dù là như vậy, nhưng cô đã nhắc nhở chúng tôi, khẳng định là con khư kia cũng nghe được?”

Đôi mắt Mặc Tiểu Tiểu xoay chuyển, lộ ra vẻ kỳ quái nhìn gã: “Anh vốn là nhân viên trảm khư bí mật, mà ngay cả chút kiến thức ấy cũng không biết sao? Khư tầng sâu không ở cùng một tầng với chúng ta. Khi chúng ta nói chuyện nói chuyện với nhau, nếu bọn chúng không cố ý nghe, sẽ không thể nghe được. Nếu không bao nhiêu loại âm thanh ở các tầng khác nhau, giao hội lại, chắc nó cũng bị ồn ào đến chết luôn rồi!”

“Ừm ừm, đúng vậy.” Mai Phù ở phía sau Hứa Thâm liên tục gật đầu.

Hứa Thâm: “. . .”

Tào Phi tức cười, nói: “Kể cả là như vậy, nhưng cô nói thẳng ra như thế không phải đã quá mạo hiểm rồi sao?”

“Tôi chỉ nhắc nhở các anh thôi.” Mặc Tiểu Tiểu hờ hững nói.

Tào Phi lộ ra ánh mắt quái dị, nói: “Kỳ thật tôi chỉ muốn nói là, vừa rồi cô thật sự nhìn thấy khư sao?”

Nơi này là tòa lầu số 17 thuộc tổng bộ, vậy mà cô ấy nói ở nơi này có khư, quá vớ vẩn rồi?

Phải biết rằng, bên trong tòa lầu này đã được bố trí dụng cụ cảm ứng khư thú, kể cả khư cấp C ẩn núp ở trong này, cũng sẽ bị dễ dàng dò xét ra.

“Anh đang hoài nghi năng lực của tôi?” Mặc Tiểu Tiểu nhìn chăm chú vào gã.

Chương 84: Đáng Yêu Đến Mức… Muốn Ăn!!!

Tào Phi bị cô nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng lập tức hốt hoảng, chỉ có thể nhìn Chu Dã xin giúp đỡ: “Đội trưởng, chuyện này. . .”

Chu Dã chăm chú nhìn Mặc Tiểu Tiểu một cái. Gã đã mơ hồ đoán được “Tình huống đặc thù” về vị đội viên đặc biệt mà bên trên nói tới là cái gì, chỉ khẽ lắc đầu với Tào Phi, nói: “Hôm nay tất cả mọi người tới làm quen với nhau. Tiểu Tiểu, về sau cô sẽ ở tại tầng năm, Tô Sương, lúc giải tán, cô đưa cô ấy đi làm quen với nơi này một chút.”

“Không cần.” Mặc Tiểu Tiểu khẽ lắc đầu: “Tôi không thích hương vị trên người cô ấy, để cậu này đưa tôi đi là được.” Nói xong, cô chỉ về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm sửng sốt.

Vẻ mặt Tô Sương lập tức trầm xuống, từ đáy mắt mơ hồ lóe ra một tia tức giận, bàn tay nắm lại thật nhanh, nhưng tới cuối cùng vẫn nhịn được.

Tào Phi và Chu Dã đều tức cười, không nghĩ tới đội viên vừa tới này lại là kẻ thích sinh sự đến thế.

“Tiểu Hứa, vậy giao cho cậu. Đợi thêm một thời gian nữa, khi có nhiệm vụ, chúng ta lại tập hợp. Hiện tại, tất cả giải tán hết đi.” Chu Dã phất tay, không định ở lại nơi này quá lâu, đã xoay người muốn đi rồi.

Lúc này, bỗng nhiên Mặc Tiểu Tiểu quay đầu, nói với Chu Dã: “Đội trưởng, trên đường trở về, anh nhớ phải cẩn thận, trong cái rương dự bị trên xe của anh. . . Có khư. Lúc trước tôi ngồi trên xe sợ kinh động đến nó, mới không nói cho anh biết.”

Vẻ mặt Chu Dã cứng đờ.

Tào Phi trừng mắt, nói: “Đã có khư vì sao không chém giết luôn?”

“Vì sao lại phải chém giết nó?” Mặc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn gã: “Khư nhiều như vậy, anh có giết được hết không? Anh nghĩ anh là ai chứ? Chỉ cần làm như không thấy là được. Tôi chỉ muốn nhắc nhở đội trưởng, cố gắng hết mức đừng đụng tới cái rương dự bị là được.”

Tào Phi nghẹn họng nhìn trân trối.

Chu Dã bị lời cô ấy nói làm cho tâm tình có chút phiền muộn, miễn cưỡng phẩy tay nói: “Tôi đã biết.” Rồi xoay người tiến vào thang máy.

“À, ở trong thang máy cũng có một con nhé. . .” Mặc Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói trước khi cửa thang máy sắp đóng lại.

Thân thể Chu Dã cứng ngắc.

Tào Phi và Tô Sương liếc nhau, đều ý thức được, đúng là trạng thái tinh thần đội viên mới này, có chút vấn đề.

Khó trách cô ấy sẽ bị đội trảm khư nội thành đá ra.

Lúc này vừa gặp mặt chút thôi mà bọn họ đã có một loại cảm giác không chịu nổi rồi.

“Tôi về trước .” Tô Sương cũng lười tiếp tục ở lại, chỉ chào hỏi cùng Tào Phi và Hứa Thâm một câu, sau đó đi xuống từ cầu thang.

“Ở cửa tòa lầu này cũng có nhé. . .” Mặc Tiểu Tiểu nhắc nhở nói.

Tim Tô Sương đập nhanh hơn mấy nhịp. Tuy cô biết hơn phân nửa là đối phương đang nói nhăng nói cuội, nhưng trong lòng vẫn có một loại cảm giác khẩn trương và phiền toái khó hiểu. Bởi vậy, cô đẩy nhanh bước chân rời đi.

Tào Phi cũng không dám ở lại lâu, đã nhanh chóng chạy về phòng của mình rồi.

Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ, vị đội viên mới này hung hãn thật, chỉ nói ba câu đã bức lui ba người.

“Đi thôi, tôi đưa cô lên tầng năm.” Hứa Thâm nói.

Mặc Tiểu Tiểu nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút quái dị, nói: “Cậu không mệt mỏi sao?”

“Mệt ư?”

“Có một cô gái vẫn nằm sấp trên vai cậu, cậu không thấy nặng sao?” Mặc Tiểu Tiểu thấp giọng nói.

Hứa Thâm quay đầu nhìn thoáng qua, xác nhận Mai Phù bên người một cái, sau đó không khỏi lắc đầu: “Không cảm giác được, chúng ta đi thôi.”

Mặc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng “Di” một tiếng, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn với thái độ lạnh nhạt của Hứa Thâm, đổi lại là những người khác, mỗi lần cô nhắc nhở như vậy, đối phương đều sẽ hoặc nhiều hoặc ít tỏ ra đôi chút khẩn trương.

“Cũng đúng. . .Người trên vai cậu chỉ là chuyện nhỏ, dù sao ở trên người cậu, đã có một đống người leo trèo rồi. . .” Mặc Tiểu Tiểu lẩm bẩm.

Hứa Thâm: “Ha hả.”

Chờ thang máy đi lên, Hứa Thâm mang theo Mặc Tiểu Tiểu tới tầng năm, đưa cô ấy đến gian phòng của Hà Minh lúc trước, sau đó nhân tiện nói lời tạm biệt.

“Từ từ đã.” Ngay khi Hứa Thâm đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Mặc Tiểu Tiểu gọi hắn lại.

Hứa Thâm nghi hoặc quay đầu.

“Tôi biết, có khả năng cậu cũng giống bọn họ, không tin và cảm thấy tôi đang nói láo. . .” Mặc Tiểu Tiểu nhìn nhìn chung quanh, bỗng nhiên hạ giọng nói: “Nhưng bên cạnh cậu thật sự có khư. Tôi nói thật đó!”

“. . .”

Hứa Thâm nhìn Mai Phù đang ghé vào khoảng giữa hai người bọn họ, thích thú nghiêng tai lắng nghe, cuối cùng hắn cũng không phản bác được.

“Tuyệt đối, tuyệt đối đừng để nó phát hiện, cậu có thể nhìn thấy nó. . .” Mặc Tiểu Tiểu lại thấp giọng dặn dò.

Hứa Thâm mang theo vẻ mặt chết lặng, gật gật đầu, chợt xoay người rời khỏi.

“Cô ấy thật đáng yêu. . .” Mai Phù chắp tay sau lưng, đi theo phía sau Hứa Thâm, cười hì hì nói: “Đáng yêu đến mức. . . Có chút muốn ăn.”

Hứa Thâm trở lại phòng của mình, nhưng không lập tức tu luyện.

Tình huống của Mặc Tiểu Tiểu, khiến trong lòng hắn rất hiếu kỳ. Theo hắn suy nghĩ, đúng là đối phương đang liều mạng đi tìm đường chết, lỡ như cái nơi mà cô ấy trùng hợp nhìn qua kia, thật sự có khư . .

Vậy không phải hiện giờ, xác đã lạnh rồi sao?

“Nhưng lúc trước, hình như cô ấy không mở Khư Nhãn, chỉ nói là ‘Năng lực đặc thù’ của mình.”

Trong lòng Hứa Thâm vừa động, lập tức cầm lấy mấy cuốn sách mượn được từ thư viện trong cục, đang đặt trên bàn, bắt đầu tìm kiếm, rất nhanh hắn đã tìm được đáp án từ bên trong một trang sách đề cập tới lý luận thường thức về khư.

Đây là lý luận được đúc kết ra dựa trên thực nghiệm.

Bọn họ đã để cho một người bình thường, đã được mở mắt, giả vờ nhìn thấy “Khư” khi đang đứng trước mặt nó nhưng không hề gặp phải khư công kích.

Nói đơn giản hơn, khi đang ở một mình, nếu bỗng nhiên phát bệnh thần kinh, tự biên tự diễn, giả vờ nhìn thấy thứ không có ở bên cạnh mình. . . Cũng không quấy nhiễu đến thứ kia.

Thực nghiệm kết luận: chỉ Khư Nhãn mới có khả năng Ngưng Thị!

“Lật ngược lại vấn đề, khi một người dùng Khư Nhãn nhìn thấy khư, thì ngay tại một khắc đó, Khư Nhãn đã rơi vào trạng thái phá khư, vượt qua vị trí cấp bậc tại Khư giới, bởi vậy mới khiến người nọ bại lộ ở trước mặt khư, bị khư nhìn thấy.” Hứa Thâm giật mình.

Chương 85: Cô Ấy Có Thể Nhìn Thấy Thứ Gì???

Khó trách hôm nay chỉ trong một chốc lát gặp mặt ngắn ngủi như vậy, rõ ràng là Mặc Tiểu Tiểu cứ thường xuyên, liên tục đi tìm đường chết như thế, vậy mà cô ấy còn có thể sống đến hiện tại.

Hóa ra cô ấy chỉ dùng cái gọi là năng lực đặc thù của bản thân, mà không sử dụng Khư Nhãn.

Nói như vậy. . .

Nếu hắn không mở Khư Nhãn, cũng có thể giả vờ nhìn thấy Mai Phù?

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn khẽ ho nhẹ: “Cô cũng là khư?”

Hắn nhìn về phía Mai Phù, nhưng không mở Khư Nhãn.

Mai Phù cười tủm tỉm nói: “Không phải nha.”

Hứa Thâm sửng sốt, nhưng vẻ mặt lại không có biến hóa, tự lẩm bẩm một mình: “Tôi biết cô đang ở trong này, đừng cho là tôi không nhìn thấy cô.”

“Cậu thực sự có thể nhìn thấy sao?” Nụ cười trên mặt Mai Phù hơi hơi thu liễm lại, cô nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, bỗng nhiên từ trên người lại tràn ngập khí tức khác thường.

Hứa Thâm cảm giác trái tim hắn vừa không nhịn được, khẽ đập nhanh hơn mấy nhịp, có một loại cảm giác áp bách khiến cho khư lực trong cơ thể hắn bị đè nén dữ dội, hắn chậm rãi đưa tay lên, khua khua không khí bên cạnh Mai Phù nói: “Ở nơi này đúng hay không?”

Mai Phù hơi hơi nheo mắt, yên tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên cười khúc khích, nói: “Cậu đang bắt chước cô ấy sao?”

Hứa Thâm không dám tiếp tục dò xét thêm nữa, lập tức gãi gãi đầu lẩm bẩm: “Chơi như vậy cũng khá vui nha, cô ấy cũng đùa giỡn với mọi người như thế sao?”

“Có lẽ cô ấy thực sự nhìn thấy một thứ gì đó thì sao. . .” Mai Phù cười hì hì, ánh mắt lại thoáng hiện chút thần bí nói.

Trái tim Hứa Thâm hơi hơi căng thẳng, cô ấy thực sự có thể nhìn thấy cái gì?

Khẳng định rằng đó không phải khư!

Chẳng lẽ là. . .

. . .

. . .

Tòa lầu số 17 vẫn yên tĩnh như thường ngày.

Mỗi ngày Hứa Thâm vẫn huấn luyện tại tầng sáu của mình như cũ, ngoại trừ một ngày ba bữa cơm hắn sẽ đi xuống lầu, về cơ bản, những khoảng thời gian còn lại, hắn đều rúc trong phòng của mình.

Hắn sẽ thưởng thức ba bữa cơm tại căn tin, cùng những thành viên chính thức khác trong cục cũng ở trong này.

Khu nhà ăn dành cho người mới ở huấn luyện doanh, được đặt ở một nơi khác, quy mô cũng tương đối nhỏ hơn.

Hứa Thâm ấn thang máy đến tầng năm, mỗi ngày khi tới giờ ăn cơm, hắn đều sẽ nhân tiện qua chào hỏi Mặc Tiểu Tiểu một tiếng, tuy tính cách của đối phương khá cổ quái, nhưng dẫu sao hai bên cũng là đồng đội tác chiến, Hứa Thâm không quá để ý tới chuyện này,

Lại nói, ai có thể trăm phần trăm xác định, bản thân mình là một người bình thường?

Ma ma, nói xem có đúng không. . .

Ở trong căn tin, Hứa Thâm còn ngẫu nhiên gặp được người quen ở huấn luyện doanh, Đặng Phong và Kỳ Thiên Minh.

Bọn họ đều được phân phối đến tiểu đội khác biệt trong thê đội thứ ba. Lúc này, bọn họ cũng giống như hắn, đã chấp hành nhiệm vụ, được hưởng thụ quãng thời gian nghỉ ngơi, ở lại trong cục ăn uống không phải trả tiền.

Sau khi hai người biết Hứa Thâm được phân phối đến biên đội số 17, đều tỏ ra hâm mộ vô cùng, dù sao đãi ngộ của thê đội thứ hai cũng cao gấp đôi bọn họ. Tuy đám người đó phải giải quyết sự kiện có tính nguy hiểm rất cao, nhưng trong nhóm lại có đội viên lão luyện, về cơ bản những người mới vào nhóm thường không gặp quá nhiều nguy hiểm ở giai đoạn trước, nhưng lại có thể nhanh chóng trưởng thành.

Mấy người ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm không được bao lâu, đã bị hai câu nói của Mặc Tiểu Tiểu cho dọa lui.

“Có một đứa nhỏ đang ngồi trên đầu anh.”

“Trên cổ anh có hai cánh tay kìa.”

Sắc mặt hai người Đặng Phong lập tức tái nhợt, cơm cũng ăn không vô, vội vàng nói lời từ biệt cùng Hứa Thâm, sau đó chạy trối chết.

Trải qua một đoạn thời gian, Mặc Tiểu Tiểu quái dị ở căn tin đã gợn lên một gợn sóng nho nhỏ, khiến cho không ít người đều nghe nói, ở biên đội số 17 có một quái nhân.

Có một đội viên cũng thuộc thê đội số hai, thuộc biên đội số 13, thật sự không chịu nổi những câu “Nhắc nhở” của Mặc Tiểu Tiểu nữa, lập tức ném bàn cơm qua bên này, muốn động thủ, nhưng lại bị Mặc Tiểu Tiểu lắc mình tránh thoát đi trong nháy mắt, thậm chí sau đó, cô còn chế phục người nọ, đè xuống mặt đất dễ như chơi.

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Thâm được chứng kiến thân thủ của Mặc Tiểu Tiểu. Phải nói là quá nhanh, gần như không hề thua kém vị đội trưởng Sở Bạch, hắn từng nhìn thấy lúc trước.

Không cần phải nghi ngờ, chỉ dựa vào chiến lực này, Mặc Tiểu Tiểu trước mắt tuyệt đối được xếp vào hàng ngũ những người đứng đầu của cục Khư Bí tại khu Hắc Quang.

Chiến lực như vậy lại bị phân phối đến thê đội số hai. . . Đại khái là những thành viên của thê đội số một kia, đều không chịu nổi cô ấy!

Tới lúc này, Hứa Thâm lại cảm thấy bản thân khá may mắn, dù sao hắn cũng có thể thông qua sự phán đoán của chính mình để biết đối phương là phát bệnh, hay là nói thật, bởi vậy hắn chẳng có gì phải băn khoăn, hơn nữa ngoại trừ chút tật xấu ấy, Hứa Thâm phát hiện ra, ở những phương diện khác, Mặc Tiểu Tiểu đều rất bình thường.

Thoạt nhìn tuổi của cô ấy cũng tương đương với hắn, thậm chí còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng tâm địa rất thiện lương.

. . .

. . .

Một tòa đại lâu cao ngất trong mây tại thành Để.

Ở tầng đỉnh của tòa lầu, có mấy bóng người đang ngồi bên trong một gian phòng họp cực kỳ rộng lớn, tất cả các rèm che ở chung quanh đều được kéo lại, trong phòng chỉ dùng ngọn đèn chiếu sáng.

“Sở Tuần Tra bên kia đã thay chúng ta thẩm tra xong. Lũ người của bang Sài Hổ ấy, đều không nhìn thấy món đồ kia. Bang chủ của bọn họ đã bị ăn, mấy tay quản sự trong bang, cũng chết mất vài người, chỉ còn lại hai, nhưng hai người này lại chẳng hề biết chút gì về món đồ ấy.” Một lão giả mặc trường bào, sắc mặt trầm tĩnh nói.

“Món đồ kia có quan trọng đến thế hay không?” Một mỹ phụ ăn mặc rất trẻ trung, đang ngồi tô sơn móng tay, không chút để ý cất tiếng nói.

“Ba” một tiếng, cái bàn bị đập vang.

“Cô thì biết cái gì?” Một thanh niên cả giận nói: “Đó không phải ‘Xác’ bình thường, hơn nữa chúng ta đã tìm được hai dạng xác kết nối huyết tính khác rồi, hiện giờ mà đánh mất thứ đó, thì hai thứ kia cũng thành vô dụng!”

Nếu Hứa Thâm có mặt ở trong này, sẽ phát hiện, thanh niên vừa nói kia đúng là người lúc trước đã xuyên tường tại bang Sài Hổ.

Chương 86: Thư Mời Của Hội Truy Quang!!!

Mỹ phụ không hề bị tiếng quát của gã làm hoảng sợ, vẻ mặt cô vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là động tác sơn móng tay thoáng tạm dừng lại, chợt nhàn nhạt nhìn qua thanh niên kia, nói: “Ai bảo cậu giao thứ đó vào tay những đồ ngu xuẩn kia chứ? Hiện giờ mất rồi còn có thể trách ai đây? Huống chi dù chắp vá được toàn bộ, cũng chỉ như vậy mà thôi.”

Thanh niên nọ đùng đùng nổi giận.

Đây lại đúng là thiếu sót của gã, nhưng lúc trước ai có thể nghĩ tới gã sẽ tìm được hai dạng xác kết nối huyết tính khác, khiến cho giá trị của cái xác bị mất đi kia tăng lên gấp bội?

“Lúc trở về cậu lại đi tìm một lần nữa xem. Nhưng nói cho cậu nhớ, ngày ấy có đội trảm khư đang chấp hành nhiệm vụ tại nơi này, không dễ kiểm tra, nếu nó thực sự nằm trong tay người của biên đội thứ năm, cậu cũng chỉ có thể thừa nhận mà thôi. Bảo chúng ta cứng đối cứng cùng cục Khư Bí, đó tuyệt đối là hành vi không lý trí, dù sao nhìn từ bên ngoài, bọn họ cũng là tổ chức trảm khư được đại nhân vật trong nội thành sai khiến. . .” Một vị trung niên khác mở lời khuyên bảo.

“Chỉ cần không để bại lộ, giải quyết bọn họ cũng không khó!” Trong ánh mắt thanh niên kia lộ ra sát khí: “Trải qua thời gian lâu như vậy, nếu bọn họ lấy được khẳng định đã dung hợp, chỉ cần giết bọn họ, có thể lấy nó ra!”

“Cậu thật sự cho rằng, mình có thể làm chuyện đó kín kẽ đến mức thần không biết quỷ không hay sao? Trừ phi cậu có thể dắt đến một con khư cấp B, nếu không chuyện khư cấp C đoàn diệt một tiểu đội có tồn tại với thực lực cực hạn ở hình thái thứ nhất tọa trấn. . . Làm sao có thể không bị kiểm tra hiện trường?” Mỹ phụ kia khẽ cười nói.

“Cũng không phải là không được!” Ánh mắt thanh niên kia thoáng hiện tia bạo ngược: “Nếu là khư cấp B đi tới đồ sát, sẽ không ai tìm thấy dấu vết!”

“Đúng vậy, đến lúc đó, cậu có chết cũng không tìm thấy dấu vết đâu. . .” Mỹ phụ cười khẽ: “Những người khác sẽ không điên cùng với cậu, cho nên, một mình cậu có dám đi không?

“Được rồi, cô đừng khích cậu ta nữa.” Một bóng dáng mặc hắc bào khác trầm thấp nói.

“Nói chính sự thôi. Cũng nên bắt đầu triển khai sự kiện kia rồi, chúng ta đã chuẩn bị gần như đầy đủ hết, kế tiếp chính là chiêu mộ càng nhiều trảm khư giả, chúng ta cần rất nhiều nhân thủ!” Người còn lại lập tức kéo đề tài của hội nghị lần này về chuyện chính.

“Sắp tới, các vị hãy nghĩ biện pháp, chiêu mộ và đào tạo thêm nhiều trảm khư giả một chút đi. Thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm.”

. . .

. . .

Trong tòa lầu số 17.

Hứa Thâm vẫn huấn luyện mỗi ngày như trước, từ sau khi Mặc Tiểu Tiểu tới đây, quãng thời gian Tào Phi ở lại trong tòa lầu này trở nên ít ỏi hẳn, cũng không biết bình thường gã đi đâu, nhưng quan hệ giữa Hứa Thâm và gã chẳng lấy làm thân thiết. Gã đi hay ở, không liên quan gì tới hắn.

Ngược lại, mối quan hệ giữa Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu lại ngày càng trở nên thân quen.

Tuy mỗi ngày, bọn họ chỉ chạm mặt lúc ăn cơm, nhưng cả căn tin chỉ có hai người bọn họ ngồi chung một bàn.

Những người khác đều có chút kính nhi viễn chi (tôn kính mà không thể gần gũi) với vị nhân viên trảm khư đặc thù này, khiến bọn họ cũng giữ khoảng cách luôn với Hứa Thâm, người đi lại khá gần cùng Mặc Tiểu Tiểu.

Cùng lúc này, một chút tin tức về Hứa Thâm cũng bị phát tán ra. Từ sau khi mọi người biết được thiếu niên này từng chung sống với khư thú cấp C trong suốt ba tháng thời gian, ánh mắt mọi người nhìn hắn ngồi cùng một chỗ vui vẻ nói chuyện phiếm với Mặc Tiểu Tiểu, lập tức biến đổi, trong đầu nhanh chóng đưa ra phán đoán:

Hai người này đều mắc bệnh tâm thần!

“Loại cảm giác khi đi tới điểm cực hạn của hình thái thứ nhất, chính là nội tạng đã hoàn toàn nhiễu sóng. Cậu sẽ có cảm giác khư lực mà mình hấp thu được đã đạt tới trình độ bão hòa, không thể tiếp tục hấp thu thêm nữa, kể cả có tiêm Tịnh Khư Tề vào, cũng sẽ tràn ra.” Mặc Tiểu Tiểu trả lời Hứa Thâm.

“Bão hòa?”

“Đúng vậy, có chút giống như ăn no, cậu sẽ có cảm giác căng trướng, mang tính chất toàn thân.”

Hứa Thâm nửa hiểu nửa không.

Chờ từ sau khi hắn rời khỏi căn tin, trở lại căn phòng của mình mới thử thí nghiệm một chút, lại phát hiện giữa những phần mỹ thực lắng đọng lại trong cơ thể, còn có khá nhiều khoảng trống, mà loại cảm giác này. . . Giống như đã ăn no tám phần.

“Chờ sau khi nhồi đầy tất cả, mình sẽ đến cực hạn sao. . .” Hứa Thâm có chút chờ mong, lập tức suy nghĩ đến chuyện đi tìm đội trưởng chi tiền mua Tịnh Khư Tề .

Ngày kế, bỗng nhiên Hứa Thâm nhận được tin tức, có kiện hàng ký gửi cho hắn.

Hắn có chút nghi hoặc, hắn đâu có quen biết ai? Ai sẽ gửi đồ cho hắn đây?

Hứa Thâm bước ra cửa, nhận kiện hàng từ thành viên chuyển giao của bộ Văn Chức trong cục rồi cầm nó về phòng của mình.

Hắn mở ra kiện hàng, bên trong là một cái rương nhỏ màu bạc. Bên trong rương, rõ ràng có sáu bình Tịnh Khư Tề ánh vào mi mắt.

Ngoại trừ Tịnh Khư Tề, ở phía dưới kiện hàng còn có tập Lô Tạp tệ thật dày, đều là loại có số 1000 trên mặt.

Hứa Thâm đếm một chút, lại có tới 5 vạn!

“Đây là. . .” Hứa Thâm có chút khiếp sợ.

Chẳng lẽ là người nào đó gửi nhầm?

Ngoại trừ chiếc rương nhỏ màu bạc kia, ở đáy hòm còn một phong thơ bị đè xuống.

Thư?

Hứa Thâm nhìn mặt ngoài không có chữ của phong thư nọ, bên trên chỉ có hình vẽ mặt trời được in ở góc bên trái, còn là thiếp vàng, nhìn qua có chút cảm giác quý báu.

Hắn mở phong thư ra, nội dung của trang giấy viết thư bên trong không dài, nhưng Hứa Thâm đọc lại vô cùng khó khăn.

Cũng phải mà, hắn mới học chữ, chưa nhận biết được quá nhiều, trong phòng còn có một quyển từ điển, gặp phải chữ nào không biết, hắn chỉ có thể lật từ điển kiểm tra.

Nửa ngày sau, rốt cuộc Hứa Thâm cũng xem xong nội dung phong thư này.

Nó lại là một bức thư mời!

“Hội Truy Quang?” Hứa Thâm thì thào tự nói.

Hắn còn nhớ lúc trước khi mình giết chết con khư cấp D kia, đã từ trong miệng đội viên lão luyện Lưu Phong, người chịu trách nhiệm giám thị đám người Triệu Nguyên, nghe tới cái tên tổ chức này, nhưng lúc ấy, đối phương cũng không nói gì thêm.

Cuối cùng, hắn chỉ biết, bọn họ là một thế lực có được nhân viên trảm khư của mình, nhưng lại thuộc về tổ chức tư nhân, không thể so với loại thế lực đứng đắn như cục Khư Bí.

Chương 87: Lãnh Sự!!!

“Năm vạn Lô Tạp tệ, sáu bình Tịnh Khư Tề, chỉ là lễ gặp mặt. Đây là thành ý muốn mời mình tới gặp sao?”

Hứa Thâm không nghĩ tới hắn sẽ bị tổ chức như vậy chú ý tới, hơn nữa bọn họ còn cho đãi ngộ dày như thế.

Ở lần trước khi hắn gặp được sự kiện khư thú cấp D cỡ lớn, cực kỳ hung hiểm, đã dùng biểu hiện xuất sắc để nhận được khen thưởng, nhưng phần khen thưởng đó còn không nhiều bằng món quà gặp mặt này.

Ai không biết còn cho rằng bọn họ muốn mua chuộc để hắn đổi nơi công tác.

Nhưng đối phương lại chẳng có ý như vậy, người ta chỉ mời hắn tới hội Truy Quang làm khách, trở thành lãnh sự trong hội.

Hứa Thâm không biết “Lãnh sự” này là loại chức vị gì, nhưng không cần phải nghi ngờ, khẳng định sẽ có liên quan tới trảm khư, dù sao cả người hắn, chỉ có một điều duy nhất có thể khiến người ta để ý, chính là trảm khư.

“Ta nhận được thư mời, như vậy những người khác có nhận được hay không? Có phải chỉ một mình ta nhận được?”

Hứa Thâm thu hồi giấy viết thư, lại cất những bình Tịnh Khư Tề và xấp tiền kia vào riêng trong một ngăn tủ, nhét chiếc rương nhỏ màu bạc trống không xuống gầm giường, lúc này mới xuống lầu, đi tìm Mặc Tiểu Tiểu.

“Cô có nhận được thư mời gì đó không?” Hứa Thâm dò hỏi.

Mặc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào bả vai Hứa Thâm, nửa ngày sau mới nói: “Không có, làm sao vậy?”

“Không có gì.” Hứa Thâm quay đầu bước đi.

Mặc Tiểu Tiểu nói: “Từ từ, tôi còn muốn nói ra suy nghĩ của mình.”

“Tôi biết, trên vai tôi có thứ gì đó chứ gì?” Giọng nói của Hứa Thâm vẫn truyền tới bên ngoài thang máy, dù âm thanh “leng keng” khi thang máy đóng cửa đã vang lên.

“Cậu ta cũng có thể thấy sao?” Mặc Tiểu Tiểu lầm bầm lầu bầu.

. . .

Hứa Thâm trở lại phòng, lập tức dùng dụng cụ truyền tin tìm đội trưởng Chu Dã.

“Đội trưởng, anh có biết hội Truy Quang không?” Hứa Thâm hỏi thăm.

“Biết. Làm sao vậy? Có người của hội Truy Quang tới tìm cậu phiền toái sao?” Chu Dã hỏi.

Không có tìm phiền toái, ngược lại đến tặng tiền . . .

Hứa Thâm nghe được âm thanh bảo mẫu nhà đội trưởng đang dỗ dành trẻ nhỏ, truyền đến từ đầu bên kia của dụng cụ truyền tin, liền biết đội trưởng đang ở nhà, hắn nói: “Không có tìm tôi phiền toái. Tôi chỉ nghe nói tới tổ chức này, nên muốn hiểu rõ một chút.”

“À, chẳng có gì cần phải hiểu biết hết. Nó chính là một tổ chức tư nhân, cũng có trảm khư giả, cũng tương tự như bang Sài Hổ kia, chẳng qua thế lực của nó lớn hơn bang Sài Hổ kia rất nhiều thôi. Nhưng có lớn nữa cũng không hơn được cục Khư Bí chúng ta nữa. Chúng ta là ăn bát sắt (có công ăn việc làm ổn định), chỗ dựa sau lưng là đại nhân vật ở trung tâm nội thành đó.” Chu Dã tùy ý nói.

“Loại tổ chức này cần trảm khư giả làm gì?” Hứa Thâm tò mò hỏi.

Thông qua đoạn đối thoại vừa rồi, hắn có cảm giác, hơn phân nửa, đội trưởng đã từng nhận được thư mời.

“Cũng giống bang Sài Hổ thôi, để vơ vét của cải cho bọn họ. Lực lượng của trảm khư giả siêu việt người bình thường, mà vũ lực lại có thể giải quyết rất nhiều chuyện.” Chu Dã nói.

Hứa Thâm hiểu được, lại hỏi: “Vậy những nhân viên trảm khư của tổ chức kia, là hợp pháp sao?”

“Đương nhiên là hợp pháp, bằng không đã sớm bị giải quyết rồi.” Dường như Chu Dã nhận thấy điều gì, gã cực kỳ nhạy bén nói: “Có phải cậu đã từng tiếp xúc với người của hội Truy Quang, sau đó bọn họ có hứng thú với cậu hay không?”

Ngô. . . Hứa Thâm im lặng suy nghĩ, Chu Dã đối xử với hắn cũng không tệ lắm. Thêm nữa, loại chuyện này cũng chẳng có gì cần phải giấu giếm, nhân tiện nói: “Ừm, hôm nay tôi nhận được thư mời của bọn họ. Bọn họ muốn tôi qua đó làm lãnh sự.”

Về phần lễ gặp mặt thật dày kia, không cần thiết phải nói ra.

“Lãnh sự ư? Cũng đúng, cậu là khư lực giả trời sinh, loại tin tức này không được giấu giếm, bọn họ động tâm cũng là chuyện bình thường.” Chu Dã thừa nhận rất nhanh, cũng không quá kinh ngạc:

“Nếu bọn họ cho đãi ngộ không tồi, cậu cũng có thể đi thử xem, lấy điều kiện của cậu, nên tranh thủ một chút, hẳn là có thể nhận được tiền lương 3W. Đối với cậu hiện giờ, đây cũng là con đường kiếm tiền cực kỳ không tệ, nó còn có thể giúp cậu trưởng thành rất nhanh.” Chu Dã nói.

“Ba vạn?” Hứa Thâm có chút giật mình: “Trong cục chỉ cho chúng ta một vạn tiền lương, thế này. . . Có thể đòi nhiều quá hay không?”

“Nhiều cái gì? Những nhiệm vụ mà loại tổ chức tư nhân này nhận về, đều là mấy chuyện dơ bẩn, kiếm tiền nhiều, đương nhiên cũng trả lương cao, bằng không ai bán mạng thay bọn họ?” Chu Dã tức giận nói.

“Hình như đội trưởng rất hiểu biết về bọn họ nha?” Hứa Thâm kinh ngạc nói.

“Ách, trước kia, lúc tôi vừa chuyển chính thức, cũng qua bên đó làm một đoạn thời gian. Kỳ thật cái gọi là lãnh sự, chính là nhân viên trảm khư. Chuyện cần làm cũng chỉ đơn giản là trảm khư thôi. Lại nói, người như chúng ta cũng không làm được chuyện gì khác.” Chu Dã ho nhẹ nói.

Hứa Thâm sửng sốt, Chu Dã cũng từng đi vào trong đó đảm nhiệm lãnh sự?

“Không riêng gì tôi. Không ít người trong cục chúng ta cũng từng qua bên kia làm việc, chỉ là miễn cưỡng không được bao lâu đã lui trở lại, tuy bên kia đãi ngộ không tồi, nhưng hai bên bận rộn thật sự quá mệt mỏi, lại rất nguy hiểm. Hơn nữa thân phận trong cục không thể rũ bỏ được. Cả đời này chúng ta đều là nhân viên cục Khư Bí, trừ phi là tích góp được nhất đẳng công để về hưu, hoặc là. . .”

Đến đây, gã không nói tiếp.

Nhưng Hứa Thâm lại hiểu, hoặc là biến thành người chết.

Dù sao, mạng của bọn họ cũng do cục Khư Bí nhặt về, lại bỏ tiền ra bồi dưỡng, sao có thể dễ dàng để bọn họ thoát thân?

“Đội trưởng, công việc của bên kia nguy hiểm lắm sao?” Hứa Thâm hỏi.

“Cũng tàm tạm, cần phải xem cấp bậc lãnh sự mà cậu chọn là gì, nếu là một tam đẳng lãnh sự bình thường thôi, tiền lương chừng hai vạn, giải quyết một chút khư cấp E là được. À , nhân tiện nói tới đề tài này, nơi đó đều là tác chiến đơn độc. Nói cách khác, phải có năng lực một mình chém giết khư cấp E!”

Chu Dã nói: “Cậu nên bắt đầu làm từ tam đẳng lãnh sự, chờ đến khi thuần thục, rất nhanh cậu có thể trở thành nhị đẳng lãnh sự. Đến lúc đó, phỏng chừng hiệu suất kiếm tiền của cậu còn nhanh hơn cả tôi!”

Hứa Thâm tò mò hỏi: “Vậy đội trưởng trước kia là?”

“Ngu ngốc, không phải tôi vừa nói rồi sao? Trước kia tôi có qua bên đó một đoạn thời gian, lúc vừa chuyển chính thức, đương nhiên cũng là tam đẳng lãnh sự.” Chu Dã tức giận nói.

Hứa Thâm ngượng ngùng cười.

Chương 88: Nơi Này Có Hương Vị Không Tồi…

Hứa Thâm lại khách khí hai câu, rồi ngắt liên lạc, hiện giờ hắn đã biết thông tin mình cần, trong lòng có một loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra.

Đúng là hắn động tâm, nhưng lại lo lắng khi mình tham gia Truy Quang sẽ bị cục Khư Bí phát hiện, sau đó chuyện này mang tới rắc rối lớn cho bản thân.

Hiện tại xem ra, đây là con đường làm ăn mà tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Tương đương với người làm nghề tay trái, kiếm thêm chút thu nhập.

“Đãi ngộ dày như vậy, chỉ cần đi làm một đoạn thời gian, hẳn là có thể tích góp được không ít tiền.” Ánh mắt Hứa Thâm chớp động.

Tuy hắn không thích tiếp xúc với khư, nhưng cũng hiểu được khư vốn là tồn tại không nơi nào không có, kể cả khi bản thân hắn không tiếp xúc, vẫn có thể bị khư xâm nhập và tấn công.

Chỉ có bản thân mạnh mẽ mới là tiền vốn bảo đảm an toàn nhất.

“Một khi đối phương đã hẹn gặp mặt, như vậy, cứ tự mình đi qua tìm hiểu chút đi.” Hứa Thâm cầm lấy giấy viết thư, bên trên có địa chỉ hẹn gặp.

Hắn lập tức đi thu xếp một chút, chuẩn bị mặc trang phục tác chiến rồi đi, nhưng nghĩ đến loại trang phục này có tính dấu hiệu quá mạnh, cuối cùng vẫn thay một bộ quần áo bình thường, chẳng qua không có kiếm Trảm Khư bên người, có chút không được tự nhiên.

“Xem ra, cần phải chuẩn bị một kiện binh khí, tránh để người ta dễ dàng nhận ra.” Hứa Thâm nghĩ đến khu chợ đêm mà Chu Dã từng nói, chờ đến khi rảnh rỗi, có thể qua đó mua đồ.

Hắn rời khỏi tòa lầu số 17, qua ven đường gọi một chiếc xe.

“42 đồng, thật đắt.” Hứa Thâm có chút đau lòng khi trả tiền xe.

Sau khi chiếc xe taxi nọ rời khỏi khu Hắc Quang, lập tức đi một vòng tới khu phía Tây nội thành thành Bạch Nghĩ, dừng lại phía trước một khu nhà lầu cao ngất trong mây.

Hứa Thâm xuống xe, đánh giá đại lâu trước mắt, có cảm giác nơi này còn khí phái hơn đại tửu điếm Mạc Na.

Hắn liếc qua khóe mắt, trông thấy Mai Phù đang sôi nổi chạy về phía trước, không biết vì sao, bỗng nhiên nội tâm có chút khẩn trương lại trở nên an bình hơn không ít.

“Nơi này có hương vị không tồi. . .” Mai Phù cười khẽ.

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ nhúc nhích, nhìn vào trong đại lâu.

“Xin chào, cậu là người bạn nhận được thư mời sao?” Một âm thanh vô cùng dịu dàng vang lên, Hứa Thâm quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bên cạnh hồ suối phun, có một nữ sĩ mặc âu phục màu đen đang thong thả đi tới, đôi đùi đẹp thon dài được tất chân màu da bao lấy, giày cao gót đạp khẽ xuống đất, vang lên âm thanh cực kỳ êm ái.

“Ừm, cô là?”

“Cậu cứ gọi tôi là Lỵ Lỵ.” Cô gái mỉm cười nói: “Xin theo tôi qua đây.”

Hứa Thâm cảm giác nụ cười của cô gái này có chút cứng nhắc, tuy đã ngụy trang rất tốt nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được. Chẳng qua trong lòng hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, lập tức gật gật đầu đi theo.

Cả hai tiến vào bên trong đại lâu, nơi này thật trống trải và sạch sẽ, tiếp đó lại lên thang máy đi vào tầng 12.

Hứa Thâm thoáng chú ý một chút, nơi này tổng cộng có 36 tầng!

Còn cao hơn đại tửu điếm Mạc Na!

“Nơi này là tổng bộ của các cô sao?” Hứa Thâm tò mò hỏi.

“Ừm, là tổng bộ của chúng tôi ở thành Bạch Nghĩ.” Lỵ Lỵ mỉm cười nói.

Thành Bạch Nghĩ là một trong tám đại thành Để, trong lòng Hứa Thâm khẽ động. Nói như vậy, hội Truy Quang còn có phân bộ ở thành Để khác?

“Vậy tổng bộ chân chính của các cô được đặt tại nội thành?”

“Ừm.”

Nói như vậy, tổ chức này có thế lực lớn ghê nha. . . Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.

Cửa thang máy mở ra, Lỵ Lỵ dẫn đường ở phía trước. Tầng 12 cũng cực kỳ trống trải, phía trước là chiếc cửa sổ sát đất thật lớn, đang được mở toang ra, ngoài cửa sổ là tầng sương mù hơi loãng đang nhẹ nhàng bay bổng, tựa như những đám mây.

“Viên Viên tỷ, có người bạn mới đến.” Lỵ Lỵ đi tới trước một gian cửa phòng, gõ gõ, sau đó nhẹ nhàng dùng tay đẩy ra.

Trong phòng chứa một vài loại thiết bị và hồ sơ, nhưng số lượng không nhiều lắm, bởi vậy có vẻ vô cùng trống trải. Ở bên trong lại xuất hiện một cái xích đu, và một cô gái đeo kính đen, mái tóc xõa tung, đang ngậm kẹo que, nằm lên xích đu, khe khẽ đung đưa.

Bên trong này vừa có vẻ là văn phòng, vừa có vẻ là nơi vui chơi, giải trí, khiến Hứa Thâm có chút kinh ngạc.

“Ừm? Trẻ quá nha, tên gọi là gì vậy?” Thoạt nhìn, cô gái đeo kính viền đen này nhiều nhất chỉ hơn Hứa Thâm vài tuổi, nghe vậy lập tức dựng người ngồi dậy, mũi chân chọc xuống đất, chiếc xích đu nọ lập tức ngừng lay động. Cô thuận miệng hỏi Hứa Thâm một câu.

“À, tôi tên là Hứa Thâm.”

“Đưa thư mời của cậu qua đây.”

“Đây.”

Cô gái đeo kính viền đen đọc qua một lần, biết đây không phải là giả tạo, ngay lập tức rút ra một quyển hồ sơ từ bên cạnh, lật lên xem, rất nhanh, cô đã dừng lại phía trước một tờ giấy nào đó.

“Hứa Thâm. . . Ừm?”

Cô gái đeo kính viền đen đọc kỹ tư liệu bên trên, đôi mắt vốn lười biếng chợt hơi hơi ngưng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thâm, lại phát hiện dáng vẻ của hắn rất giống ảnh chụp trên tập hồ sơ kia. Tuy ảnh chụp trên này được ghi lại từ máy quay trong nhà ăn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt.

“Khư lực giả trời sinh, bản ghi chép hồ sơ tại cục Khư Bí. . . Huấn luyện thực tập cho điểm tuyệt đối, khảo hạch cho điểm tuyệt đối, lần đầu chấp hành nhiệm vụ. . . Một mình chém giết một con khư thú cấp D, một con khư thú cấp E. . .”

Cô cất giọng, trực tiếp đọc ra thông tin về Hứa Thâm bên trên tư liệu, thoạt nhìn có vẻ vô cùng kinh ngạc.

Nhưng trên thực tế, trong lòng Hứa Thâm còn kinh ngạc hơn cô rất nhiều. Hắn có chút khiếp sợ, rõ ràng hắn chính là thành viên của cục Khư Bí, hẳn là hồ sơ phải được giữ bí mật mới đúng. Tại sao cô ấy có thể đọc rõ ràng hết thảy như vậy?

Thậm chí cả chuyện trong huấn luyện doanh cũng biết nữa?

Hứa Thâm lại nghĩ đến những lời Chu Dã từng nói, trong cục của bọn họ cũng có không ít người đang nhận việc tại hội Truy Quang tiếp, chắc hẳn là đám “Nội quỷ” kia làm rồi?

“Đúng là một nhân tài. . .” Chu Viên Viên cảm thán: “Khó trách trong hội lại đặc biệt nhắc nhở. Phì, trực tiếp bắt đầu từ nhị đẳng lãnh sự, lại có phúc lợi đặc biệt, phì phì. . .”

Hứa Thâm sửng sốt, nhị đẳng lãnh sự?

Chương 89: Không Tìm Thấy Lý Do Để Từ Chối!!!

Lỵ Lỵ vừa dẫn đường cho Hứa Thâm cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức quay sang nhìn cậu thiếu niên với hình hài non nớt bên cạnh mình. Lúc này, trên mặt hắn vẫn chưa hết ngượng ngùng và quẫn bách. . . Người như vậy lại có thể chém giết khư cấp D?

Nhìn kiểu gì cũng thấy đối phương là cậu em nhà bên, còn có chút hướng nội!

“Xin chào, hoan nghênh cậu tới gia nhập. Tôi là Chu Viên Viên, về sau cậu cứ gọi tôi là Chu tỷ, hoặc là Viên Viên tỷ.” Chu Viên Viên đi tới trước mặt Hứa Thâm, cười vươn tay ra.

Hứa Thâm sửng sốt, nói: “Tôi chỉ tới đây hiểu biết một chút tình huống, còn chưa nói mình muốn gia nhập. . .”

“A?” Chu Viên Viên hơi ngẩn người, cũng hiểu được bản thân hơi quá sốt ruột rồi. Cô khẽ vuốt lại mái tóc có chút lộn xộn của mình, rồi nói: “Cũng đúng, với điều kiện của cậu, hẳn là cục Khư Bí bên kia cũng chho ưu đãi không tệ. Để tôi giới thiệu cho cậu nghe một chút về hội Truy Quang chúng tôi đi.”

Hứa Thâm gật đầu, bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

“Tổng bộ của chúng tôi được đặt tại nội thành, nhưng chúng tôi đều có phân bộ trong tám đại thành Để. Nơi này là tổng bộ tại thành Bạch Nghĩ của chúng tôi!” Chu Viên Viên vừa nói vừa bước đi thong thả vòng quanh người Hứa Thâm: “Tuy tổ chức chúng tôi không móc ngoặc với một vị đại lão nào đó bên trong nội thành, nên không phải tổ chức chính quy như cục Khư Bí, nhưng công việc của chúng tôi cũng hợp pháp. Hơn nữa làm ở chỗ chúng tôi không cần khổ bức giống cục Khư Bí, phải gánh vác tất cả những nhiệm vụ, xử lý sự kiện khư thú. Chúng tôi chỉ nhận những nhiệm vụ có ích cho mình thôi.”

người chịu khổ bức nghĩa là người bất mãn với hiện tại nhưng không biết làm thế nào để thoát ra, hoặc lời tự giễu của những người lòng mang giấc mộng đang chịu những ngày khổ cực để vươn tới ước mơ, hay những người thích tự ngược, kêu ca về sự khổ sở nhưng những khổ sở đó lại do chính bản thân mình tự tìm lấy

“Nguyên nhân chính là như thế, cho nên đãi ngộ mà chúng tôi có thể bỏ ra, sẽ vượt xa cục Khư Bí!”

“Nhưng tương ứng với đó, cường độ công tác của chúng tôi cũng vất vả hơn một chút. Cậu ở cục Khư Bí, có khả năng hai ba tháng chỉ cần chấp hành một lần nhiệm vụ, nhưng ở nơi này, mỗi cuối tuần đều có thể xuất hiện nhiệm vụ!”

“Đương nhiên, nếu chúng tôi và cục Khư Bí đồng thời phát nhiệm vụ cho cậu trong cùng một đoạn thời gian, chúng ta có thể miễn nhiệm vụ cho cậu, để cậu lấy nhiệm vụ của cục Khư Bí là chủ, hơn nữa sau khi nhiệm vụ bên kia chấm dứt, chúng tôi cũng cho cậu một chút thời gian nhất định để nghỉ ngơi hồi phục.”

“Về phần chỗ tốt khi gia nhập cùng chúng tôi, cứ nói về phương diện lương bổng trước đi.”

Chu Viên Viên chuyển tới trước mặt Hứa Thâm, cười cười: “Tam đẳng lãnh sự bình thường, tiền lương hai vạn, nếu biểu hiện xuất sắc, tiền lương ba vạn. Mà nhị đẳng lãnh sự, tiền lương năm vạn! Biểu hiện xuất sắc, còn có tiền thưởng đặc biệt, bảy tám vạn đều không thành vấn đề!”

“Ngoại trừ lương bổng, còn có Tịnh Khư Tề. Nếu là nhị đẳng lãnh sự, hàng tháng đều được sáu bình! Tương đương với năm ngày cậu có thể hấp thu một bình, có thể giúp cậu tiến bộ với tốc độ nhanh nhất!”

“Ngoài ra, chúng tôi còn kinh doanh chợ đêm của chính mình, dưới mặt đất chính là nơi giao dịch, nếu cậu cần mua một chút vật phẩm trảm khư đặc thù, lại có ưu đãi nhất định.”

“Thế nào, cậu có cân nhắc một chút hay không?”

Hứa Thâm nghe xong, trái tim lập tức đập bang bang. Hắn đã động tâm rồi. Cũng không còn cách nào khác, đãi ngộ này quá tốt!

Tiền lương năm vạn, dù là tiền lương cơ bản, thì không đến nửa năm, hắn có thể tích góp được 30 vạn .

Và theo như lời đội trưởng Chu, 30W cũng có thể mua được một gian phòng đơn trong nội thành.

Nếu cầm nó đi mua Tịnh Khư Tề, chính là mười bình nha!

“Dường như cô đặc biệt quen thuộc với cục Khư Bí?” Hứa Thâm đánh giá cô gái trước mắt, trong lòng có chút suy đoán.

Chu Viên Viên cười cười, nói: “Đúng vậy, trước kia tôi từng là nhân viên của cục Khư Bí, nhưng hiện tại đã về hưu, tạm rời cương vị công tác.”

“Về hưu, tạm rời cương vị công tác!” Trong lòng Hứa Thâm chấn động.

Muốn về hưu phải tích góp được nhất đẳng công. Và kể cả đội viên lão luyện trực thuộc thê đội thứ nhất, cũng còn đang miệt mài cố gắng vì thành tích này đó!

Vậy mà cô gái thoạt nhìn chỉ lớn hơn hắn vài tuổi trước mắt này… lại đạt được tư cách đó rồi, đối phương có thực lực như vậy?

“Tôi từng là đội trưởng của biên đội thứ tư, về hưu rất sớm, không có chuyện gì làm, lại có chút tật xấu thích tiêu tiền, nên đến nơi đây.” Chu Viên Viên tùy ý cười cười, nói: “Ngoại trừ tôi, những người khác ở nơi này cũng có chút hiểu biết về cục Khư Bí, dù sao loại chế độ cứng nhắc rập khuôn của cục Khư Bí kia, muốn giấu cũng giấu không được.”

Đội trưởng về hưu. . . sắc mặt Hứa Thâm biến đổi, đây chính là tồn tại có thể một mình chém giết khư cấp C nha!

“Trong hội có chút coi trọng cậu, căn cứ theo hồ sơ của cậu tại cục Khư Bí, bọn họ quyết định cho cậu bắt đầu từ nhị đẳng lãnh sự, hơn nữa đãi ngộ Tịnh Khư Tề mỗi tháng lập tức tăng gấp đôi, cậu có thể nhận 12 bình. Lại cân nhắc thêm một chút nữa đi!” Chu Viên Viên tao nhã tựa như một con mèo, nhìn chăm chú vào Hứa Thâm trước mắt.

“. . .” Hứa Thâm muốn từ chối, nhưng những gì đối phương ban cho thật sự có chút nhiều.

Là hắn không tìm thấy lý do để từ chối!

“Cái kia, bên cô cho tôi nhiều ưu đãi như vậy, có cần tôi làm cái gì nữa không?” Hứa Thâm bình tĩnh hỏi.

“Thông minh.” Chu Viên Viên cười cười: “Đơn giản, yêu cầu của hội với cậu chính là, chờ sau khi cậu về hưu, cần phải toàn bộ chức gia nhập hội Truy Quang, trở thành cao tầng.”

Hứa Thâm khá giật mình, lại nghi hoặc nói: “Chỉ như vậy?”

“Đúng vậy, cậu vốn là khư lực giả trời sinh, tốc độ trưởng thành rất nhanh, cộng thêm tài nguyên trong hội trút xuống, chỉ cần tích lũy đủ số lần tham gia nhiệm vụ trong cục Khư Bí, là có thể về hưu bình thường.” Chu Viên Viên cười nói: “Lại nói, thứ mà trong hội coi trọng không phải cậu ở hiện tại, mà là cậu trong tương lai, dù sao loại người có thể chất đặc thù như cậu rất ít, lại còn là đã ít càng thêm ít.”

Chương 90: Điều Kiện Chuyển Hóa Hình Thái Thứ Hai!!!

Hứa Thâm hiểu được điều này.

Trên thực tế, hắn vẫn còn chút do dự, chưa dám nhận lời ngay, bởi vì… Nói gì thì nói, ngay ở hiện tại mà đưa ra quyết định có liên quan tới vài năm sau, có phải hơi mạo hiểm hay không? Chuyện của vài năm sau cơ mà, ai có thể nắm chắc?

Hứa Thâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đáp ứng.

Trước mắt là lợi ích dùng mắt thường cũng có thể thấy được, có thể lập tức giúp hắn tăng tiến thực lực nhanh chóng, về phần tương lai. . .

Có thể sống sót mới có tương lai.

“Lựa chọn thông minh.” Chu Viên Viên cười cười, chợt nói: “Đúng rồi, bởi vì trong tương lai, rất có thể cậu sẽ là cao tầng trong hội, cho nên tư liệu của cậu trong hội sẽ được giữ bí mật. Có khả năng cục Khư Bí cũng sẽ biết cậu đã gia nhập cùng chúng tôi, nhưng sẽ không biết cậu là thành viên nào trong hội. Vì vậy hiện tại cậu có thể tự đặt cho mình một danh hiệu.”

“Danh hiệu của tôi?”

“Đúng vậy, mỗi lãnh sự trong hội chúng tôi, đều có danh hiệu của riêng mình. Ví dụ như danh hiệu của tôi, là Viên Vũ Khúc!” Chu Viên Viên lại cười nói.

“Nhưng tất cả mọi người đều thích gọi Viên Viên tỷ là Tuyệt Viên Thần!” Lỵ Lỵ ở bên cạnh che miệng cười khẽ.

“Cô nhiều chuyện nha.”

Hứa Thâm ngẩn người, hóa ra khi tới nơi này, mọi người đều gọi nhau bằng danh hiệu.

“Danh hiệu ư. . . Vậy cứ gọi tôi là Vĩnh Dạ đi.” Hứa Thâm nghĩ một lát rồi nói.

“Vĩnh Dạ?”

“Có hàm nghĩa gì không?” Lỵ Lỵ vẻ mặt tò mò.

“Ừm, cũng không có hàm nghĩa gì đâu. Chỉ là tôi cảm thấy được nếu vĩnh viễn sống trong hắc ám, cũng rất tốt, ít nhất là khi ở trong bóng đêm, sẽ không nhìn thấy khư. . .” Hứa Thâm vò đầu cười nói.

“Xem ra trong lòng cậu vẫn rất nhớ nhung quãng thời gian còn là vụ dân nha. . .” Chu Viên Viên nhợt nhạt cười: “Nhưng đáng tiếc, khi ánh sáng chiếu rọi cuộc sống của chúng ta, nó cũng như tri thức dũng mãnh tràn vào đầu óc cậu vậy. Tại lúc chúng ta ‘Hiểu được’, thì rất khó giả vờ như ‘Hồ đồ’.”

“Điều này cũng là một loại thống khổ.”

“Về sau chúng tôi sẽ dùng danh hiệu để xưng hô với cậu, còn tên riêng sẽ được giữ bí mật. Lúc cậu chấp hành nhiệm vụ, trên bản ghi chép trong hội đều sẽ ghi bằng danh hiệu.”

Chu Viên Viên cười nói: “Tuy không phải ‘Tuyệt đối giữ bí mật’, nhưng ít ra cục Khư Bí sẽ không liên hệ danh hiệu và tên riêng của cậu lại với nhau, bởi vậy dù tốc độ tăng lên của cậu ở trong hội rất nhanh, thì ở cục Khư Bí cũng sẽ không vội vàng xếp cậu vào thê đội thứ nhất đâu. Dù sao trong hội muốn bồi dưỡng ngươi, là hi vọng sau khi cậu về hưu có thể đến nơi đây đảm nhiệm chức vị lãnh đạo cao tầng, mà không phải bán mạng thay cục Khư Bí.”

“Tôi hiểu được.” Hứa Thâm gật đầu.

“Nơi này là sáu bình Tịnh Khư Tề, cậu cứ thu về trước đã, xem như dự chi lương tháng đầu cho cậu.” Chu Viên Viên lấy ra một loạt Tịnh Khư Tề từ trong chiếc rương khá giống két bảo hiểm ở bên người.

Hứa Thâm nghĩ đến sáu bình lễ gặp mặt vẫn được cất cẩn thận, chưa tiêm vào trong phòng, vậy mà trước mắt lại là sáu bình nữa, không khỏi có cảm giác, quả nhiên đãi ngộ trong hội Truy Quang này dày thật.

“Viên Viên tỷ, chị đã đạt tới hình thái thứ hai rồi ư?” Hứa Thâm tiếp nhận Tịnh Khư Tề, lại không nhịn được tò mò hỏi.

“Cậu xem chị có giống không?” Chu Viên Viên chớp chớp mắt: “Những người đã đạt đến hình thái thứ hai, đều có chút kỳ quái đó.”

“Kỳ quái?”

Hứa Thâm hơi kinh ngạc, hắn nghĩ đến thanh niên từng xuyên qua hang động lúc trước, thoạt nhìn người kia đâu có gì kỳ lạ.

Chẳng lẽ do đối phương không để lộ ra?

“Phỏng chừng trong cục còn chưa nói chuyện này cho cậu biết, xem ra bọn họ dự định, chờ lúc nào cậu tiến vào thê đội thứ nhất mới nói ra.” Chu Viên Viên khẽ cười nói: “Trước mắt, quá trình tác chiến khi nhận nhiệm vụ của cậu, là điều động khư lực tăng phúc cho thân thể. Bởi vì cậu còn chưa đạt đến cực hạn, cho nên loại tăng phúc này không làm tổn thương tới thân thể.”

“Nhưng sau khi cậu đã đạt đến cực hạn, muốn tiến thêm một bước tăng phúc lực lượng cơ thể, sẽ chạm đến trái tim!”

“Nội tạng của chúng ta có thể nhiễu sóng thành khư nhục, nhưng trái tim lại rất khó nhiễu sóng, mà muốn đạt tới hình thái thứ hai, nhất định phải khiến cho trái tim cũng bị nhiễu sóng!”

Chu Viên Viên nói: “Trong quá trình này, sinh tử lưỡng trọng thiên, hoặc là trái tim không chịu nổi thừa nhận, tự bạo mà chết, hoặc là hoàn thành lột xác!”

“Ngay khi cậu đạt tới mức cực hạn của hình thái thứ nhất, trong cục sẽ nói cho cậu biết, cần phải khắc chế dùng khư lực tăng phúc, không thể đạt tới tình trạng bão hòa, một khi để khư lực thẩm thấu vào trái tim, mà không có kinh nghiệm, vô cùng có khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử!”

“Quá trình này cần lần lượt đi thử nghiệm, tích lũy kinh nghiệm, Chờ đến khi cậu có thể khống chế khư lực cực kỳ tinh tế, lại bổ sung trăm phần trăm năng lượng vào trái tim, mà nó không xuất hiện tình trạng siêu phụ tải, dẫn tới bạo liệt, lúc đó cậu sẽ chân chính lột xác.”

“Đến lúc đó, cậu không cần mượn dùng trang bị phá khư, cũng có thể tự mình bước vào Khư giới, cũng có năng lực xử lý khư tầng sâu!”

Hứa Thâm âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới quá trình lột xác thành hình thái thứ hai lại gian nan và nguy hiểm như thế.

Lấy trái tim để thử nghiệm… Đúng là khiêu vũ ở kề cận cái chết!

“Nói như vậy, cần phải rèn luyện khả năng điều khiển khư lực, mới là bước mấu chốt để hoàn thành hình thái thứ hai?” Hứa Thâm chỉ ra điều mà bản thân hiểu được.

“Ừm, tổng kết tốt lắm.” Chu Viên Viên cười cười: “Điều khiển khư lực là năng lực hạch tâm nhất của trảm khư giả chúng ta, phải quan niệm rằng, đã tốt vẫn cần tiếp tục làm tốt hơn. Chờ đến khi cậu có thể tùy tiện thao túng, điều khiển biến khư lực trở thành trạng thái mỏng manh như sợi tơ, thì kể cả dùng hình thái thứ nhất chiến đấu, cũng có thể thoải mái giải quyết khư thú cấp C!”

Hứa Thâm nghĩ đến những lời huấn luyện viên đầu trọc đã nói, khó trách đối phương vẫn một mực đốc thúc bọn họ điều khiển khư lực, chẳng lẽ đó chính là bước nền để thực hiện quá trình chuyển hóa này?

“Đa tạ Viên Viên tỷ đã chỉ dạy.” Hứa Thâm vội vàng nói tạ ơn.

“Không có gì, đó cũng chỉ là kiến thức thông thường mà thôi.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Káo 12 giờ trước
Lỗi nè admin ơi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé..!Cảm ơn bạn thông báo ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Truyện đã được up lại và chỉnh sửa sai sốt tập lộn xộn nhé ..!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé vân anh...!
https://audiosite.net
Đã Fix Giọng 2 theo yêu cầu ..!Cảm ơn bạn đã thông báo lỗi
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Đã cập nhật full bản dịch theo yêu cầu ^^!
https://audiosite.net
Đã up hoàn tất bản dịch truyện nhé bạn boybay 86 ...!Tiện đây minh xin thông báo hiện tại trong vòng 1 tuần nay hội nhóm mình tập trung up truyện đọc nhé ..!Bọn mình sẽ tập up truyện đã được dịch bởi CTV: ĐÌnh Huy ( hoặc đã mua bản dịch các nhóm dịch khác)Tuy nhiên truyện audio các bạn yêu cầu vẫn sẽ được cập nhật bởi CTV: Hóng Hớt Up...!Ngoài ra các bạn bớt chút thời gian đăng ký thành viên (HV sẽ ưu tiên làm audio truyện theo yêu cầu ( tránh trường hợp spam. đăng ký thành viên hội sẽ có đường link kích hoạt thành viên ở gmail...)* HV: Sẽ có lưu cache audio ngay cả khi mất mạng bạn vẫn nghe hết 1 tập truyện đang nghe dang dở...*HV (Vip ) miễn phí ( các bạn bình luận hoặc share truyện, báo lỗi... tự động lên Vip nhé) - Ưu điểm: Chỉ cần có mạng đăng nhập vào tài khoản ( ở phần cá nhân tài khoản bản có thể thay đổi mạng thông qua thanh viên khác để nghe truyện trực tiếp trên website nhé )- Ưu tiên truyện cấp 2 có thể pm trực tiếp hội viện nhóm yêu cầu truyện bất kỳ bạn đang cần...^^! Cảm Ơn !!
https://audiosite.net
Kevin 3 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 4 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 4 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 2 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??