1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành
  4. Tập 8: Một Kiếm Là Có Thể Giải Quyết Xong (c71-c80)

[Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành

Tập 8: Một Kiếm Là Có Thể Giải Quyết Xong (c71-c80)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 71: Rõ Ràng Chỉ Dùng Một Kiếm Là Có Thể Giải Quyết Xong…

“Đi.” Tô Sương mang theo Hứa Thâm ra bên ngoài tìm kiếm Chu đội.

Hứa Thâm gật đầu, hai người men theo hang động quay về.

Tô Sương ở phía trước dẫn đường, có cô đi bên người, Hứa Thâm đã thấy an tâm hơn không ít, tối thiểu là từ phản ứng của cô, hắn có thể phán đoán ra con khư mà mình gặp được thuộc tầng sâu hay tầng nông, tránh cho bản thân không cẩn thận đi tiếp xúc với khư tầng sâu.

Và chỉ cần một lần sơ sảy thế thôi, cái mạng nhỏ của hắn sẽ mất tiêu rồi.

Ven đường, bọn họ lại gặp được một con khư, nhưng chỉ là cấp E, lần này Tô Sương không khách khí, chủ động lao lên đón đánh, Hứa Thâm xem cô lượn qua lượn lại xung quanh con khư kia, sau đó không ngừng sử dụng các loại công kích kiếm thuật đâm chọc tá lả, giống hệt đang biểu diễn xiếc ảo thuật… Hắn lập tức hiểu được, phương thức chiến đấu của bọn họ sai khác rất lớn.

Rõ ràng chỉ dùng một kiếm là có thể giải quyết xong. . .

Chỉ cần tập trung thôi…

Trong lòng Hứa Thâm yên lặng nói.

Tô Sương liên tục vung chém tiêu hao, rốt cuộc cô cũng thành công giải quyết xong con khư kia, cả người cô ra một chút xíu mồ hôi, nhưng tâm trạng cũng sung sướng. Lúc ấy, cô không nhịn được, khẽ nhìn thoáng qua Hứa Thâm, có cảm giác bản thân vừa tìm về được một chút thể diện của đội viên chính thức.

Một mình giải quyết một con khư thú cấp E, là đường ranh giới để phán định một người có đạt tiêu chuẩn làm thành viên đội ngũ thứ hai hay không.

Mà người giải quyết xong một con khư cấp E còn thừa lực lượng như cô, xem như thuộc lớp trung đẳng gần đạt tới thượng đẳng.

“Không thể thoáng cái đã lựa chọn bùng nổ khư lực luôn, làm như vậy thân thể sẽ không chịu nổi, dẫn tới hư thoát, ví dụ như cậu đó. Tuy cậu đã chém giết hai con khư, nhưng nếu có con thứ ba tiến đến, cậu sẽ không còn chiến lực. Bởi vậy nhất định phải khống chế!” Tô Sương thu hồi kiếm, tiếp tục về phía trước, đồng thời chỉ dạy Hứa Thâm dạy.

“Thì ra là thế.”

“Dù sao cậu cũng mới chấm dứt quá trình rèn luyện trong huấn luyện doanh, khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, chờ về sau khi luyện tập thực chiến nhiều hơn, tự nhiên khả năng khống chế sẽ càng tinh tế hơn!”

Tô Sương nói: “Nếu bùng nổ trong một hơi, tôi cũng có hi vọng sẽ chém bị thương khư thú cấp D, nhưng loại tình huống này mang tính chất đánh cược khá đậm, một khi con khư nọ chỉ bị thương chứ không chết, thì trảm khư giả chúng ta sẽ bị khư thú phản sát. Tôi ngẫm lại một chút, tuy vừa rồi cậu đã chém chết con khư cấp D kia, nhưng hành động cũng có chút mưu lợi. Tốt nhất là cậu đừng cảm thấy mình đã có bản lĩnh chính diện giết chết khư thú cấp D rồi mà chủ quan. Về sau nhất định phải cẩn thận hơn!”

Cô nể mặt vì Hứa Thâm có ân cứu mạng mình, nên mới nhắc nhở đối phương một chút, nếu không bình thường cô rất ít khi nói nhiều như vậy.

“Đa tạ Tô tỷ đã chỉ điểm, đúng là vừa rồi vận khí của tôi rất tốt.” Hứa Thâm liên tục gật đầu.

Tô Sương hơi hơi nhướng mày, cảm giác thái độ của Hứa Thâm thật sự rất khiêm tốn. Tuy vừa nãy là vận khí, nhưng dù sao hắn cũng chém giết khư thú cấp D nha, hơn nữa còn là đơn sát.

“Mặc kệ như thế nào, đúng là tiềm lực của cậu rất lớn, mạnh hơn đám chúng tôi.” Tô Sương nói.

“Không có đâu, không có đâu.” Hứa Thâm vội vàng nói.

Tô Sương không nói thêm gì nữa, hai người một đường cẩn thận quay về. Không bao lâu sau, bọn họ đã gặp Tào Phi ở trong thông đạo.

Ba người hội hợp cùng nhau, lá gan cũng lớn hơn một chút, bắt đầu tìm kiếm ở trong những thông đạo chung quanh, ven đường lại gặp được hai con khư thú cấp E đang chạy tán loạn.

Rất nhanh, mấy người bọn họ đã tìm được tín hiệu do Chu đội để lại, sau đó đi dọc theo tín hiệu một đường tiến thẳng về phía trước, thấy được một vài bộ thi thể khư thú, cũng tìm được lối ra.

“Đều không sao cả chứ?”

Chu Dã nhìn thấy đám người Hứa Thâm lao ra khỏi hang động, nhanh chóng liếc mắt đánh giá một cái, thấy cả ba đều không bị thương đổ máu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng chưa kịp an tâm bao lâu, gã lại biến sắc: “Hà Minh đâu?”

“Hà Minh?” Đám người Tô Sương, Hứa Thâm liếc nhau, bọn họ cũng chưa gặp được Hà Minh.

“Đáng chết, cậu ta còn ở bên trong.” Sắc mặt Tào Phi cực kỳ khó coi.

Sắc mặt Chu Dã biến ảo một chút, cuối cùng gã hít một hơi thật sâu, nói: “Hai người đi theo tôi vào bên trong tìm cậu ta. Hứa Thâm, cậu lưu lại ở bên ngoài, tiếp viện đang trên đường đến đây, chờ khi bọn họ tới, cậu phụ trách tiếp ứng, rồi dẫn bọn họ cùng nhau tiến vào!”

“Được.” Hứa Thâm đáp ứng.

Tô Sương nhìn hắn một cái, Hứa Thâm vốn là người mới, bị để lại bên ngoài cũng không có gì đáng trách, huống chi lúc trước khi hắn chém giết con khư thú cấp D kia, đã hư thoát rồi.

Rất nhanh ba người Chu Dã lại kết bạn tiến vào bên trong hang động, Hứa Thâm lại đứng bên ngoài chờ đợi.

Hắn nhìn về phía nóc nhà, nơi con khư lúc trước từng xuất hiện, nay đã không còn đâu nữa.

Mà con khư lúc trước ẩn nấp đằng sau cánh cửa lớn đã bị Mai Phù ăn mất rồi.

Lúc này Mai Phù đang chắp tay sau lưng, đi dạo vòng vòng ở chung quanh thân thể hắn, hết nhìn trái lại nhìn phải, thoạt nhìn cô bé tựa như một luồng ánh sáng trắng tinh, xuất hiện tại khung cảnh âm trầm, u tối này. Nhưng không biết vì sao từ đáy lòng Hứa Thâm lại cảm thấy một tia an tâm khó hiểu.

“Nhạ, cho cậu một món đồ chơi nhỏ.” Gặp bốn bề vắng lặng, bỗng nhiên Mai Phù ném ra một vật ở ngay dưới chân Hứa Thâm.

Mới đầu Hứa Thâm còn tưởng thứ kia là “Mỹ thực”, hoặc là đầu của khư. . . Đừng hỏi vì sao hắn lại nghĩ như vậy, tại vì trong khoảng thời gian này, Mai Phù thường xuyên trêu cợt hắn kiểu đó, hoặc là bỗng nhiên nhảy ra nhất kinh nhất sạ dọa hắn.

nhất kinh nhất sạ: chỉ hành động quá khích làm người ta kinh hãi hoặc biểu cảm và hành động quá mức mãnh liệt, hay phản ứng thái quá về một việc nhỏ nhặt nào đó.

Nhưng lần này lại là một mảnh. . . Vải màu đen?

Hứa Thâm vốn không định để ý tới nó, hắn thường xuyên làm như không thấy mấy cái đồ kiểu này, nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện, thứ này. . . có thể chạm vào mình!

Nó đang chạm vào chân hắn!

Chương 72: Mảnh Da Kỳ Lạ!!!

Hứa Thâm không khỏi ngạc nhiên cúi đầu.

Phải biết rằng, Mai Phù không ở cùng một tầng Khư giới với hắn, kể cả khi hai người đi sát lại cạnh nhau, cô cũng không thể chạm vào hắn được, nhưng lần này một món đồ do cô ném ra lại đụng phải hắn!

Chẳng lẽ nói, cô đã đi tới cùng một tầng Khư giới với hắn rồi?

Trong lòng Hứa Thâm chấn động, ý niệm trong đầu xoay chuyển thật nhanh, nhưng cuối cùng, lựa chọn tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra hiện giờ vẫn là giả vờ không nhìn thấy Mai Phù, sau đó là cúi người xuống cầm lên cái thứ mới chạm vào chân mình kia, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc, tựa như hắn đang cảm thấy vì sao bỗng nhiên lại có thứ gì rơi vào chân mình nhỉ?

“Hì hì. . .” Mai Phù nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thâm, lập tức che miệng nở nụ cười.

Hứa Thâm nghe được tiếng cười bên tai, khóe miệng hơi hơi co rúm lại. Nhưng hắn dứt khoát không để ý tới Mai Phù, chỉ chuyển qua nghiêm túc quan sát mảnh vải màu đen trong tay.

Sau khi Hứa Thâm chạm vào nó, hắn chợt phát hiện thứ này vốn không phải là vải, thật giống như một mảnh. . . Da!

Lạnh lẽo, mềm mại, cứng cỏi.

Đây là Mai Phù đưa cho hắn. Nhưng vì sao cô lại cho hắn thứ này?

Trong khoảng thời gian ở chung này, Hứa Thâm không cảm nhận được bất cứ ác ý gì từ trên người Mai Phù, ngoại trừ ngẫu nhiên cô sẽ đùa dai, hoặc đe dọa hắn.

“Hình như thứ này là da của khư. . . Có thể ăn sao?” Hứa Thâm lầm bầm lầu bầu.

Mai Phù cười hì hì nói: “Thứ này không phải của khư nha, hơn nữa nó là thứ không ăn được, chỉ cần kết hợp nó với huyết dịch của cậu là cậu có thể điều khiển nó.”

Không phải của khư? Trong lòng Hứa Thâm vừa động, hắn chú ý tới lời nói vừa rồi của Mai Phù, cô chỉ phủ định nó là thứ thuộc về khư, nhưng không phủ định dữ kiện “Làn da” .

Mà thứ này có màu đen, không có khả năng là làn da của nhân loại.

Kết hợp cùng huyết dịch. . . ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn không lập tức nếm thử, mà thu nó vào trong lòng: “Tuy không biết thứ này từ đâu tới, nhưng hình như có chút đặc biệt, mang về nghiên cứu xem sao.”

“Là tôi tìm được ở bên trong này nha.” Mai Phù cười dài, lên tiếng trả lời câu nói của hắn.

Bên trong hang động sao. . . Vẻ mặt Hứa Thâm vẫn như thường, hắn không nói thêm gì nữa.

Tựa như một người một khư đã đạt thành một loại ăn ý nào đó, bọn họ chỉ hiểu trong lòng như vậy chứ không thực sự giao lưu.

Không bao lâu sau, bỗng nhiên một luồng chấn động kỳ dị xẹt qua, Hứa Thâm cảm giác có thứ gì vừa lướt qua cơ thể hắn, và những phần “Mỹ thực” rất nhỏ vẫn còn lắng đọng lại ở trong cơ thể kia cũng vì luồng chấn động ấy mà xao động không yên.

Bất chợt, Hứa Thâm nhìn thấy một đống bóng người đột ngột xuất hiện, bọn họ theo con đường gần đó nhanh chóng tiến lại gần đây.

Thoạt nhìn thân thể của những người này đều là chân thật, nghĩa là bọn họ đã bước vào Khư giới,

Mà người thường, kể cả khi đặt mình ở trong nơi đây, cũng chỉ là bóng người hư ảo, không thể đụng vào.

“Xin chào, chúng tôi là đội trảm khư thứ năm, nhận được tin nhắn cầu cứu lập tức tới đây. Nơi này chính là hang ổ của khư sao?”

Đội ngũ vừa xuất hiện có năm người, mặc thống nhất một loại trang phục tác chiến màu đen, nam nữ đều có, người ít tuổi nhất bên trong này là một đứa bé chừng mười hai, mười ba tuổi.

Nhưng sắc mặt đứa nhỏ này cực kỳ lạnh lùng, nhìn qua rất lão luyện thành thục.

Số hiệu thứ năm. . . Trong lòng Hứa Thâm thầm rùng mình, đây là đội ngũ đệ nhất trong cục, có thể giải quyết khư thú tồn tại trong sự kiện cấp C!

“Đúng vậy, chúng tôi gặp phải rất nhiều khư ở trong này.” Hứa Thâm vội vàng nói.

“Rất nhiều? Nghĩa là chỉ có một mình cậu sống sót thôi sao?” Đội trưởng cầm đầu có dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, trên mắt trái có một vết sẹo, chỉ còn lại một con mắt bên phải, nhìn qua cực kỳ lạnh lùng lão luyện.

“Chúng tôi đều chạy được ra, nhưng có một đội viên bị kẹt lại bên trong. Sau đó mấy người đội trưởng lại đi vào tìm, để cho tôi ở bên ngoài tiếp ứng các anh.” Hứa Thâm trả lời rất nhanh.

“Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Đội trưởng dẫn đầu đi vào trong hang động.

Những đội viên bên người gã chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, sau đó đi lướt qua, cùng xông vào.

Hứa Thâm vội vàng theo sát đằng sau.

“Nghe nói đều là khư cấp D, còn có khư cấp E?” Đội trưởng xâm nhập vào bên trong hang động, chỉ đặt câu hỏi mà không quay đầu lại.

Hứa Thâm suy đoán, phỏng chừng tin tình báo này là sau khi đội trưởng Chu Dã trốn được ra bên ngoài, đã lập tức báo lại cho khoa Tình Báo bên kia: “Đúng vậy.”

“Tôi nghe nói có mười mấy con, quy mô như vậy, lẽ ra ở nơi này phải có khư cấp C tọa trấn mới đúng.” Một người phụ nữ thành thục trong đội nói, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

“Cũng có khả năng chỉ là mấy con khư cấp D kết phường lại, nếu thực sự có khư cấp C, chưa chắc mấy người kia có thể trốn ra ngoài.” Một người đàn ông khác nói.

Bọn họ nhàn nhã bước đi bên trong hang động như đang dạo chơi trên sân vắng, tốc độ cực nhanh lại ung dung vô cùng.

Hứa Thâm nhìn Mai Phù chạy tới chạy lui ở hai bên đội ngũ, lại nhìn những người kia làm như không thấy cô, trong lòng không khỏi hơi hơi im lặng.

Quả nhiên là Mai Phù tồn tại siêu việt cấp C.

“Cậu có biết đường không?” Đội trưởng nhìn một đống những thông đạo rộng mở trước mắt, lập tức hỏi Hứa Thâm.

“Khi tôi đi vào, con đường này vẫn còn thẳng tắp, lúc chạy ra lại không nhớ đường. . .” Hứa Thâm đỏ mặt nói.

Năm người kia đều khẽ lắc đầu, người phụ nữ thành thục nọ đi tới phía trước một đống thông đạo kia, khư lực tràn ngập thân thể, như ngọn lửa màu đen thiêu đốt, bàn tay cô nhẹ nhàng đặt lên mặt đất, một lát sau mới nói: “Bên này có dao động khư lực mạnh nhất, hẳn là ở đây.”

“Được.” Đội trưởng dẫn đầu bước vào.

Mấy người bọn họ theo thông đạo này đi vào, rất nhanh đã đến sào huyệt khư thú lúc trước.

Mà nơi này, ba người Chu Dã cùng với Tô Sương, Tào Phi đang lưng tựa lưng, cả người phủ kín vết thương và mười mấy con khư thú đang bao vây chung quanh bọn họ.

Nhưng rõ ràng đám khư thú này có linh tính, chúng không hề cường công giống đám dã thú khác, mà muốn từ từ tiêu hao thể lực của ba người.

Ở bên chân ba người, đã có hai bộ thi thể khư thú ngã xuống.

Chương 73: Thanh Niên Kỳ Lạ!!!

“Hả?”

Theo đám người Hứa Thâm tiến đến, mười mấy con khư kia đều kinh hãi giật mình, chờ tới khi chúng nhìn thấy đội trảm khư thứ năm, vẻ mặt đều lộ ra nao núng, muốn lùi bước, hiển nhiên bọn chúng đã cảm nhận được khư lực mạnh mẽ tỏa ra trên thân năm người này.

“Bốn con Cấp D, còn lại đều là đồ chơi nhỏ. . .” Cô nàng thành thục nhìn lướt qua, khẽ cười nói: “Đúng là với bọn họ thì có chút miễn cưỡng thật.”

“Giải quyết nhanh.” Vị trung niên đội trưởng chỉ nói một câu, sau đó lập tức rút kiếm lao ra.

Bóng dáng gã mau lẹ vô cùng, đảo mắt một cái đã vọt tới khư thú, kiếm quang quét qua, ngay lập tức đã có hai con khư thú cấp E bị chém giết.

Thật nhanh. . . Hứa Thâm nhìn thấy một màn này, cảm giác tốc độ của đối phương còn nhanh hơn một đoạn so với bản thân toàn lực bùng nổ.

Đây là cấp đội trưởng của đội ngũ thứ nhất sao?

Cùng lúc đó, bốn người khác cũng giết vào đàn khư.

Ba người Chu Dã nhìn thấy tiếp viện đã đến, đều nhẹ nhàng thở ra, để lộ vẻ mặt may mắn vừa được sống sót sau tai nạn.

Hứa Thâm đứng ở một bên, không có tham chiến, chỉ quan sát phương thức chiến đấu của đội ngũ thứ nhất, lại phát hiện cách bọn họ chiến đấu không khác đám người Tô Sương là mấy, chỉ là tốc độ nhanh hơn, lực lượng mạnh hơn, công kích và phản ứng càng thêm nhạy bén!

Nhưng mà. . . Dường như tốc độ rút kiếm của hắn, tương đương với đội trưởng. Hứa Thâm quan sát một hồi, đã phát hiện ra điểm này.

Trong hai tháng khi hắn ở lại huấn luyện doanh và một tháng rưỡi khi bắt đầu chuyển chính thức, hắn vẫn luôn luyện tập loại công kích cơ sở nhất, đơn giản nhất này, hiện giờ nó đã lộ ra chỗ tốt của mình, cũng khiến cho Hứa Thâm càng thêm chứng thật được sự đúng đắn trong suy nghĩ của bản thân.

Khi mọi người ở đây đang săn giết khư thú, bỗng nhiên, từ khóe mắt, Hứa Thâm trông thấy một bóng dáng chợt lao ra khỏi vách tường.

Đúng vậy, bóng dáng ấy lao ra khỏi vách tường.

Hứa Thâm ngẩn ra.

Là khư sao?

Hắn nhanh chóng di chuyển tầm mắt của mình, chẳng qua vẻ mặt đầy cảnh giác đang nhìn chiến trường phía trước, nhưng ở khóe mắt lại một mực chú ý tới bóng dáng vừa tới kia.

Hắn phát hiện, người nọ có dáng vẻ của một nam thanh niên nhân loại.

Tứ chi không có bất kỳ dấu hiện nào thuộc về khư cả.

Lúc ấy, thanh niên này vừa lướt qua mọi người đang chiến đấu, bóng dáng tựa như hư ảnh, xuyên qua đám người kia, mặc dù đi ngang qua cũng không thể đụng vào.

Tựa như thanh niên này lật ngược khắp nơi như vậy là muốn tìm cái gì đó, rất nhanh đã chuyển dời đến địa phương khác, tiến vào trong vách tường hang động.

Chờ chiến đấu trước mắt chấm dứt, thanh niên kia lại đi ra khỏi vách tường hang động, vẻ mặt có chút khó coi: “Đáng chết, không có!”

Bên trong hang động, Chu Dã đưa cho vị đội trưởng kia một điếu thuốc lá, sau đó hàn huyên nói lời cảm tạ.

Tô Sương và Tào Phi lại hoàn tất nốt công đoạn của cùng với những thi thể khư thú trên mặt đất, bọn họ lấy ra một cái túi gấp và cất chúng nó vào.

Tào Phi nhìn thấy Hứa Thâm đang ngẩn người bên rìa hang động, tức giận kêu hắn tới hỗ trợ.

Hứa Thâm lập tức tiến lên, giúp bọn họ cùng nhau nhặt xác, đồng thời hỏi: “Hà Minh đâu?”

“Đều tại mày!” Tào Phi nghe nói như thế, càng thêm tức giận đến mức chửi ầm lên: “Nếu trong đội chúng ta không có loại người mới như mày, làm sao Hà Minh sẽ xảy ra chuyện chứ? Hiện giờ mày còn hỏi nữa, hỏi cái quái gì? Loại người cái gì cũng không hiểu, chỉ biết hỏi, suốt ngày hỏi!”

Hứa Thâm sửng sốt, sắc mặt lạnh xuống.

“Tào Phi, anh nói đủ rồi!” Tô Sương ở một bên, lập tức lên tiếng khiển trách.

Sắc mặt Tào Phi đỏ lên, phẫn nộ nói: “Vốn là như thế mà!”

Chu Dã đang nói chuyện phiếm cùng đội trưởng đội thứ năm, nghe được tranh cãi ầm ĩ, khẽ nhíu mày, trực tiếp mở miệng quát Tào Phi: “Đủ rồi Tào Phi, cậu đừng nói bậy! Hà Minh gặp chuyện không may thì có liên quan gì tới Hứa Thâm? Cậu ấy là một người mới còn có thể tự bảo vệ mình, đã biểu hiện rất không tệ rồi!”

Vẻ mặt Tào Phi vừa nghẹn vừa giận đến đỏ lên. Thực ra gã cũng biết việc này không liên quan gì tới Hứa Thâm, nhưng nhìn thấy trạng thái của Hà Minh lúc chết, trong lòng gã đầy phẫn nộ. Loại tức giận này không có chỗ phát tiết, nên tức giận mắng Hứa Thâm vài câu có thể khiến đáy lòng hắn thoải mái hơn một chút.

“Hứa Thâm đã cứu tôi. Anh nói chuyện khách khí với cậu ấy một chút!” Tô Sương lên tiếng cảnh cáo Tào Phi.

Cả Tào Phi lẫn Chu Dã đều sửng sốt.

Hứa Thâm cứu Tô Sương?

“Lúc ấy tôi bị một con khư thú cấp D và một con khư thú cấp E bao vây kìm kẹp, cũng may có Hứa Thâm chạy tới. Cậu ấy còn tự tay giết hai con khư thú kia!” Tô Sương vốn định sau khi trở về mới nói ra, nhưng nhìn thấy thái độ ác liệt của Tào Phi với Hứa Thâm, cô không nhịn được nữa, lập tức nói ra chuyện này.

Lại nói, chuyện này nhất định sẽ cho Hứa Thâm một phần công lao, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết.

“Cậu ta? Chém giết khư thú cấp D?” Tào Phi trừng to mắt, hướng cái nhìn không sao tin nổi về phía Hứa Thâm, sau đó lại nhìn về phía Tô Sương, vẻ mặt kia giống như đang nói: Cô đang đùa tôi đấy à?

Tô Sương hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng thấy người ta chỉ là người mới, nhưng một thân khư lực của người ta cũng chẳng kém chúng ta đâu, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu hơi kém cỏi một chút thôi. Anh bớt giận cá chém thớt lên cậu ấy đi!”

Sắc mặt Tào Phi khẽ biến, tự nhiên là gã hiểu được điểm ấy. Ngay lập tức, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thâm đã có chút khác biệt, nhưng phần nhiều hơn vẫn là nghẹn khuất.

Phải biết rằng, loại chuyện này đều sẽ được ghi chép vào tư lịch (nôm na là kinh nghiệm công tác), và gạch đầu dòng thứ nhất trong hồ sơ của Hứa Thâm, sẽ là chiến tích cực kỳ sáng lạn —— chém giết khư thú cấp D!

“Nói như vậy, nếu không có Hứa Thâm, cả cô cũng sẽ gặp chuyện không may?” Chu Dã nhìn về phía Tô Sương.

Chương 74: Phải Giấu Kỹ Nha…

Gã cũng không hoài nghi Tô Sương đang nói láo, lấy sự hiểu biết của gã về Tô Sương, đối phương sẽ không dễ dàng quen thuộc với người khác, càng không có chuyện nói dối để lấy lòng. Hiện giờ cô đứng ra nói chuyện thay Hứa Thâm, chắc chắn những điều kia là sự thật.

Tô Sương nghĩ đến trạng thái lúc Hà Minh chết, sắc mặt hơi đổi, nói: “Có thể nói là như vậy.”

Chu Dã hít một hơi thật sâu, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã một lần hao tổn tới hai vị đội viên!

Nếu Tô Sương cũng gặp chuyện không may, thì vị đội trưởng như gã cũng khó có thể gánh được tội lỗi này.

“May có Hứa Thâm.” Chu Dã tiến lên vỗ vỗ bả vai Hứa Thâm, nói: “Đừng để những lời Tào Phi nói vào lòng. Lần này cậu làm rất tốt. Tôi sẽ thông báo chuyện này với trong cục, nhất định sẽ có khen thưởng cho cậu!”

Hứa Thâm mỉm cười, nói: “Tô tỷ là đồng đội của chúng ta, giúp cô ấy là chuyện nên làm.”

“Đúng đúng!” Chu Dã nở nụ cười.

“Chu đội, chúng tôi lại đi xem nơi khác thôi, tránh còn khư sót lại, mấy chuyện giải quyết khổ sai này giao cho các anh .” Đội trưởng đội năm nói.

“Đâu có, đâu có. Mọi người đã vất vả rồi. Đa tạ các vị, lần sau tôi sẽ mời mọi người ăn cơm!” Chu Dã vội vàng nói.

Hứa Thâm lại nhìn thấy, thanh niên vừa xuyên tường kia đi theo phía sau năm người bọn họ cùng rời đi.

Hắn không biết thanh niên kia là người hay khư, nhưng hiển nhiên, trong số bọn họ, không một ai chú ý tới đối phương.

Hứa Thâm xoay người thu thập khư thú, chặt gọn gàng xác bọn chúng rồi cất vào túi gấp.

“Dường như cậu chẳng sợ chút nào?” Tô Sương chú ý tới thao tác thành thạo của Hứa Thâm, hơi hơi sửng sốt hỏi.

Theo lẽ thường, một người mới rời khỏi huấn luyện doanh, khi lần đầu tiên trải qua loại cảnh tượng này, không bị dọa cho mềm nhũn cả chân đã xem như không tệ rồi, vậy mà xem phản ứng của Hứa Thâm, giống như chất phác một cách quá đáng vậy.

“Ách?” Hứa Thâm nói: “Không phải chúng nó đã chết rồi sao?”

Tô Sương bị hỏi mà không phản bác được,

Thì đúng là chúng nó đã chết. . . Nhưng khung cảnh máu tanh như vậy, cậu thật sự không có phản ứng gì sao?

Nói thật, kể cả những đội viên lão luyện của đội ngũ thứ hai như bọn họ, khi xử lý đống thi thể này, cũng sẽ có một loại cảm giác tràng vị quặn thắt, phản ứng nhẹ nhất cũng là chau mày, rất khó làm được đến trình độ mặt không đổi sắc.

“Cũng đúng. . .” Tô Sương phẫn nộ nói một câu, sau đó tự mình xử lý công việc của mình, không quan tâm tới hắn nữa.

“Không đủ túi đựng xác, chỉ có thể lấy đi bộ phận trung tâm, còn tứ chi bỏ hết ra ngoài đi.” Chu Dã bất đắc dĩ nói: “Hiện giờ có đi lấy thêm túi đựng xác đến cũng không còn kịp nữa rồi. Vừa rồi tôi lại quên không báo mấy người kia một chuyện quan trọng như vậy. Thật đáng tiếc.”

Hứa Thâm sững sờ nói: “Vì sao lại không kịp? Từ nơi này đến trong cục chúng ta chỉ mấy nửa tiếng là đủ rồi.”

“Nửa giờ, nhưng trong khoảng thời gian đó những thi thể khư này đã bị hòa tan rồi.” Tô Sương trả lời.

“Hòa tan?”

“Một khi khư chết đi, chỉ cần không xử lý, cứ mặc kệ nó giữa tựa nhiên, nó sẽ dần dần bị hòa tan, rồi biến mất ở trong Khư giới. Hoặc là nói, chúng nó biến mất ở trong tầng Khư giới mà chúng ta có thể nhìn thấy.” Tô Sương giải thích.

Hứa Thâm ngẩn ra.

“Những túi đựng xác này đều được xử lý đặc biệt, có thể ngăn cách Khư giới ăn mòn.” Chu Dã cười cười với Hứa Thâm, nói: “Thế nào? Có phải nghe vào sẽ có một loại cảm giác, dường như những thi thể này đã bị Khư giới tiêu hóa rồi hay không?”

Hứa Thâm cảm thấy một luồng hàn ý.

“Hì hì. . .” Mai Phù ở bên cạnh nở nụ cười.

Rất nhanh, mọi người đã chấm dứt hành động bỏ thi thể vào túi đựng xác. Lúc này, Hứa Thâm bỗng nhìn thấy thanh niên lúc trước đi theo năm người kia vừa xuyên tường rời đi. Nhưng chỉ thoáng cái, đối phương lại đi vòng vèo trở về.

“Không có, đều không có. Chẳng lẽ đám người kia đã đánh mất thứ đó rồi?” Thanh niên có chút phẫn nộ, nghẹn một bụng lửa giận.

Gã xuyên qua đống thi thể trên mặt đất, lại xuyên qua thân thể Chu Dã, nhìn nhìn khắp nơi, cuối cùng đứng ở bên người Hứa Thâm.

“. . .”

Mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, hắn mang túi đựng xác đi tới bên cạnh Chu Dã hỏi: “Đội trưởng, hiện tại chúng ta đi đâu?”

“Mấy người mang theo đống túi đựng xác ấy đi. Còn tôi qua đón Hà Minh.” Ánh mắt Chu Dã thoáng u ám một chút, sau đó xoay người rời đi.

“Hẳn là nó không ở trong tay đám người kia, bọn họ vừa mới đến. . .” Lúc này, bỗng nhiên thanh niên kia quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người đám Hứa Thâm.

Hứa Thâm cảm nhận được từng đợt sát ý, da thịt không khỏi phát lạnh, không biết đến tột cùng thanh niên này là người hay khư.

“Cậu cần phải giấu kỹ nha. . .” Mai Phù ở bên người Hứa Thâm cười hì hì nói.

Trong lòng Hứa Thâm chấn động.

Giấu kỳ ư?

Chẳng lẽ thứ mà thanh niên này đang tìm kiếm, lại chính là. . . miếng da màu đen mà Mai Phù đã ném cho hắn?

Hắn nghĩ đến thứ đang giấu ở giữa hai lớp trang phục tác chiến trước ngực, không khỏi ôm túi đựng xác đặt tới trước ngực.

“Chúng ta cũng đi thôi?” Hứa Thâm nói với Tô Sương.

“Ừm.”

Mấy người đều tự mang mấy túi thi thể khư thú đi, sau đó men theo hang động, đi ra bên ngoài.

Hứa Thâm không dám quay đầu lại, hắn có cảm giác, dường như ánh mắt thanh niên kia vẫn đang dõi theo phía sau lưng bọn họ. Hơn nữa hắn còn cảm nhận được, một khi đối phương động ý niệm trong đầu, có lẽ nháy mắt xông lên công kích!

Nguyên nhân chính là như thế, cho nên hắn không cõng túi đựng xác ở trên lưng giống mấy ngườiTô Sương, làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới thao tác rút kiếm.

Rất nhanh, mọi người đã đi thẳng một đường rời khỏi hang động, hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi nhưng không nguy hiểm).

Đám người sống sót của bang Sài Hổ ở nơi này, đều được mang ra, đợi lát nữa sau khi tiếp xúc với trang bị phá khư, bọn họ cũng sẽ trở về trong thế giới hiện thực.

Chu Dã cõng một cái túi đựng xác, hình dáng của thứ bên trong rất dài, hiển nhiên đó chính là thi thể của Hà Minh.

Hứa Thâm nhớ tới người đồng sự mới ở chung không được bao lâu kia, thậm chí hai người bọn họ còn không có tử tế nói chuyện được nhiều, không nghĩ tới chỉ đảo mắt một cái, đối phương đã vĩnh viễn cách biệt sinh tử rồi.

Chương 75: Bị Thứ Lạ Lùng Dung Nhập Vào Cơ Thể!!!

“Hà Minh bị cuốn vào sự kiện khư thú, người trong nhà đều bị khư thú giết. Cậu ấy chỉ còn lẻ loi một mình, hiện tại cả cậu ấy cũng đi rồi. . .” Sắc mặt Chu Dã trở nên âm trầm.

Sau khi trang bị phá khư được tháo gỡ, mọi người về tới con đường trong hiện thực, Chu Dã đã mang thi thể Hà Minh đặt vào trong xe.

“Các vị cùng mặc niệm. . .” Giọng nói của Tô Nhã truyền đến trong máy trợ thính, nghe có chút trầm thấp.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Sự kiện lần này xảy ra một ít ngoài ý muốn, nhưng tổng thể vẫn chấm dứt viên mãn.

Những thành viên còn sót lại của bang Sài Hổ, bị đám người của sở Tuần Tra bên ngoài tuyến phong tỏa mang đi, giao cho sở Tuần Tra thẩm vấn giam giữ.

Ngày hôm sau, đám người Hứa Thâm mặc trang phục tác chiến chỉnh tề, đi tới phía trước khu nghĩa trang trảm khư của cục Khư Bí.

Nơi này có chi chít những tấm mộ bia, kéo dài vô tận, tựa như cắm đầy những cây hoa màu xám trên sườn núi

Mà hiện giờ, nơi này lại có thêm một tấm.

Trên mộ bia viết tên, cùng với ảnh chụp của Hà Minh, phía trước mộ bia có đặt một bộ quần áo của hắn.

Chu Dã tiến lên kính rượu, sau đó là Tào Phi, Tô Sương, Hứa Thâm.

“Một đường ra đi bình yên. . .” Sắc mặt Chu Dã nặng nề, tựa như gương mặt của vị trung niên này lại có vẻ già nua thêm vài phần.

Năm tháng và các sự kiện để lại dấu vết, hình thành nếp nhăn và những vết lõm trũng sâu.

“Về sau chúng ta cũng sẽ mai táng ở trong này sao?” Tô Sương nhẹ giọng tự nói, gần như đây không phải một câu hỏi, mà là một loại tâm trạng hoang mang.

“Theo một loại mức độ nào đó, Hà Minh cũng coi là may mắn, ít nhất cậu ấy còn để lại thi thể.” Chu Dã nghe được âm thanh mê mang của Tô Sương, thu hồi tâm trạng suy sụp lại, trấn an mọi người: “Rất nhiều ngôi mộ trong này đều chỉ chôn một ít quần áo và di vật, còn thi thể, cả cặn bã cũng không còn.”

“Tiểu Hứa, về sau đừng quên đến nơi này mỗi năm một lần.” Chu Dã xoay người nói với Hứa Thâm.

Hứa Thâm sửng sốt, gật đầu nói: “Tôi sẽ.”

“Phần lớn người trong đám nhân viên trảm khư chúng ta đều không còn họ hàng thân thích nữa, ngoại trừ đám đồng đội đến thăm nom một chút, còn lại đều không có người thăm viếng. Tới cuối cùng, thế giới này sẽ quên đi chúng ta. . .” Chu Dã nhẹ giọng nói.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm cảm nhận được nỗi chua xót và nặng nề của nhân viên trảm khư. Thoạt nhìn, đám người bọn họ có địa vị không thấp, ngay cả những nhân viên trong sở Tuần Tra nhìn thấy bọn họ, cũng phải cúi đầu khom lưng, nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ là một đám người đáng thương thôi.

Lát sau, mấy người bọn họ cáo biệt Hà Minh, rồi từ nghĩa trang trảm khư trở về.

Ngày hôm sau, nhiệm vụ sẽ được kết toán xong xuôi, bởi vậy Chu Dã cũng chờ ở tòa lầu số 17, không có trở lại căn nhà của mình trong nội thành.

Hứa Thâm trở lại gian phòng của hắn, tựa như có chút thất thần, khi di chuyển, không cẩn thận va chạm vào một góc bàn bên cạnh, bàn tay lập tức bị ma sát xuất hiện một vết máu.

Hắn xoa xoa bàn tay, thở dài, sau đó lại mặc vào trang phục tác chiến chuẩn bị huấn luyện như thường ngày, nhưng khi bàn tay hắn đụng đến thứ đang được cất giấu giữa hai lớp bên trong trang phục tác chiến, lập tức giật nảy mình.

“Suýt chút nữa đã quên mất thứ này.” Hắn lầm bầm lầu bầu.

Hứa Thâm dùng bàn tay dính máu cầm lấy mảnh da màu đen này, xem xét nó thật kỹ, lặp đi lặp lại, vết máu trên bàn tay cũng không cẩn thận chùi vào hai phía mảnh da màu đen nọ.

“Giống như không có tác dụng gì. . .” Hứa Thâm lầm bầm lầu bầu.

Rồi đột nhiên mảnh da màu đen rất nhỏ trong tay chợt vặn vẹo.

Hứa Thâm cứ tưởng bản thân bị ảo giác, mãi cho đến khi mảnh da màu đen kia lại tiếp tục vặn vẹo, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra, mảnh da màu đen giống hệt một con đỉa khô quắt kia, đang dần dần khôi phục hoạt tính. Vậy mà trên bề mặt nó lại truyền đến cảm giác ấm áp.

Ngay sau đó, mảnh da màu đen đột nhiên bị hút vào bàn tay hắn, bao trùm cực kỳ chặt chẽ, giống hệt một miếng thuốc cao da chó được dán lên.

Hứa Thâm có chút khiếp sợ, thứ này rất tà dị, chẳng lẽ là Mai Phù cố ý hại hắn?

Nhưng rất nhanh hắn đã phủ định loại suy nghĩ này.

Nếu Mai Phù thật sự có ý định làm hắn nhìn thấy cô, cô căn bản không cần dùng tới loại thủ đoạn nhỏ này. Cô cứ trực tiếp buông xuống là có thể thoải mái tiêu diệt hắn rồi.

Hứa Thâm vội vàng kéo mảnh da màu đen nọ lên, lại phát hiện độ bám của thứ này thật lớn, hắn cũng không thể gỡ nó ra được. Mà điểm quỷ dị nhất chính là, nó lại đang dần dần thẩm thấu vào bên trong bàn tay của hắn, và quá trình này là không thể ngăn cản!

Hứa Thâm trơ mắt nhìn nó chìm vào trong lòng bàn tay mình, cái loại cảm giác ấm áp này, dần dần trở nên nóng bỏng.

Cả bàn tay đều đang nóng lên.

Có lẽ mình không nên mạo muội nếm thử. . . trong đầu Hứa Thâm toát lên ý niệm, nhưng đã quá muộn.

Hắn giơ bàn tay ấy lên, cẩn thận quan sát, loại cảm giác nóng bỏng kia dần dần yếu bớt.

Bỗng nhiên Hứa Thâm lại phát hiện, loại cảm giác này cực kỳ tương tự với “Mỹ thực”.

Nếu là như vậy. . .

Hứa Thâm trực tiếp thử khống chế khư lực trong cơ thể, lưu động tới bàn tay. Rất nhanh, cảm giác nóng bỏng trong bàn tay đã trở nên cực nóng, mảnh da màu đen kia cũng dần dần hiện ra, biến thành lớp da bên ngoài trên bàn tay hắn.

Khư lực có thể bức nó ra?

Trong lòng Hứa Thâm rất vui vẻ, bàn tay còn lại lập tức vươn ra, muốn lôi nó xuống, đáng tiếc, hắn vừa phát hiện ra mình vẫn không thể gỡ nó xuống được.

Hắn khống chế khư lực rút lui, rất nhanh mảnh da màu đen ấy lại chìm xuống, ẩn giấu bên trong bàn tay.

Hứa Thâm khống chế khư lực tụ tập vào, mảnh da màu đen ấy lại hiện lên.

“Chẳng lẽ thứ này sẽ luôn dung nhập vào trong cơ thể mình như vậy. . .” Hứa Thâm tự nói một mình.

Hắn có chút lo lắng. Cũng đúng thôi, bất cứ ai bỗng nhiên bị dung nhập một thứ gì đó không biết vào trong cơ thể, cũng sẽ cảm thấy sầu lo.

Chương 76: Điều Kiện Để Về Hưu…

Bắt đầu từ chương này mình sẽ giữ lại nguyên văn mấy cách viết đội ngũ của tác. Định viết đội ngũ cho dễ hiểu mà nó nhiều cấp bậc quá nên giữ nguyên vậy

“Đây là thứ tốt, lúc trước người nọ muốn tìm cũng không tìm được cơ mà. Ừm, nếu cậu thực sự muốn lấy nó ra, chỉ cần thu đi tất cả bộ phận lực lượng chung quanh nó là được.” Mai Phù ngồi trên giường Hứa Thâm, đôi chân trần trắng như tuyết đung đưa ở mép giường, cười hì hì nói.

Người mà cô ấy nói tới chính là thanh niên xa lạ kia sao. . . quả nhiên gã chính là nhân loại.

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ nhúc nhích, không những năm vị đội viên thuộc thê đội thứ nhất của cục Khư Bí, mà cả vị đội trưởng kia cũng không thể cảm nhận được và nhìn thấy, thanh niên xuyên qua trong hang động lúc trước kia, nghĩa là gã đang ở tầng càng sâu hơn trong Khư giới.

Khác nào nói, thanh niên nọ còn mạnh hơn thê đội thứ nhất của cục Khư Bí?

Và hiển nhiên thứ mà đối phương đang tìm kiếm kia phải có chỗ đặc thù, nhưng trước mắt hình như hắn chỉ có thể dung nhập vật ấy vào trong cơ thể thôi.

Hứa Thâm liên tục thử ẩn hiện ẩn hiện thêm mấy chục lần nữa, bỗng nhiên hắn thu liễm khư lực, lại phát hiện quả nhiên mảnh da màu đen ấy đã hiển lộ hẳn bên ngoài bàn tay mình, bàn tay còn lại của hắn túm một cái, thành công gỡ nó xuống.

Sắc mặt Hứa Thâm đầy vui mừng, rất nhanh hắn lại tiếp tục nếm thử, rồi phát hiện chỉ cần mình dán mảnh da kia lên bàn tay, sau đó nhúc nhích khư lực, hoàn toàn có thể hấp thụ nó vào trong cơ thể mình.

Và không chỉ ở bàn tay, ở bất cứ nơi nào trên cơ thể cũng được.

“Ngoại trừ có thể che giấu vào trong thân thể, dường như thứ này không còn tác dụng gì khác. . .” Hứa Thâm tự nói.

Nhưng lúc này, Mai Phù chỉ ngồi cười hì hì, không có ý định trả lời hắn.

Hứa Thâm thấy vậy, cũng không tiếp tục dò xét nữa. Hắn thay trang phục tác chiến, tiếp tục quá trình huấn luyện hằng ngày.

Trong lúc ấy, hắn vừa luyện kiếm vừa thử dùng khư lực chuyển đổi vị trí của mảnh da màu đen nọ.

Ở vị trí có ẩn giấu thứ này trong cơ thể, sẽ xuất hiện cảm giác ấm áp, khi được khư lực kích thích sẽ trở nên cực nóng, nó cũng có thể di chuyển theo sự dẫn dắt của khư lực, đi tới bất cứ chỗ nào khác trong cơ thể.

Theo thời gian trôi qua, Hứa Thâm dần dần thuần thục loại di chuyển này.

. . .

Ngày hôm sau, trong cục đã kết toán nhiệm vụ xong xuôi.

Chiến tích của Hứa Thâm đã được nhập vào hồ sơ.

“Sự kiện cỡ lớn: sào huyệt cấp D thuộc bang Sài Hổ —— ”

“Hứa Thâm: một trong những tổ viên tham dự sự kiện, có biểu hiện ưu dị trong sự kiện, chém giết một con khư cấp D, một con khư cấp E, tổng cộng hai con, cứu vớt một tổ viên đồng đội, hoàn thành một lần hành động cứu viện.”

“Ghi công, một lần ngũ đẳng công, hai lần tứ đẳng công!”

“Nhiệm vụ tưởng thưởng: 3W (W là vạn) Lô Tạp tệ, được miễn một lần chấp hành nhiệm vụ, 5 bình Tịnh Khư Tề!”

Ở lầu hai, Chu Dã vừa đọc xong nội dung khen thưởng nhiệm vụ cho Hứa Thâm nghe, sau đó lại lấy ra một xấp Lô Tạp tệ từ trong cái rương màu đen bên cạnh, tất cả đều có con số 1000 trên bề mặt.

Hứa Thâm đếm một chút, tổng cộng có 30 tờ.

Con số này còn vượt qua khoản tiền tiết kiệm trong mười năm của nhà bọn họ!

Hứa Thâm âm thầm líu lưỡi, không nghĩ tới khen thưởng nhiệm vụ lại dày như vậy.

Ngoài ra, còn có năm bình Tịnh Khư Tề được đưa tận tay cho hắn.

“Lần này biểu hiện của cậu rất xuất sắc, một mình chém giết khư cấp D, là tứ đẳng công, cứu vớt tổ viên đồng đội, cũng là tứ đẳng công. Dù sao chúng ta cũng là đội ngũ thứ hai, nếu cậu cứu vớt tổ viên đội ngũ thứ ba, sẽ được ngũ đẳng công!”

Chu Dã nhìn về phía Tô Sương, nói: “Nhưng người bị cứu vớt, lại phải giảm một lần tứ đẳng công.”

Sắc mặt Tô Sương bình tĩnh đáp lại: “Tôi biết.”

Hứa Thâm sửng sốt, thầm hô hay thật, hóa ra bên trên chuyển tứ đẳng công của Tô Sương đến trên đầu hắn.

Trong cục chẳng thiệt thòi chút nào. . .

Về phần con khư cấp E do hắn một mình chém giết kia, hơn phân nửa là vì thi thể của nó đã tan rã, nên không được cộng vào.

“Còn năm bình Tịnh Khư Tề này, cậu cứ dùng từ từ một chút. Mặt khác, cơ hội được miễn chấp hành nhiệm vụ, là khen thưởng cơ bản dành cho người tham gia giải quyết bất cứ một sự kiện khư thú cỡ lớn nào, nhưng từng tiểu đội chỉ có một thành viên sẽ nhận được cơ hội ấy, lần này chia cho Hứa Thâm, hai người khác không có dị nghị gì không?”

Chu Dã nhìn về phía Tào Phi.

Tô Sương đương nhiên là không có dị nghị, dù sao Hứa Thâm cũng cứu cô ấy.

Sắc mặt Tào Phi khẽ biến nhưng gã cũng không nói cái gì.

Đừng nói là làm người mới, dù với vai trò là đội viên lão luyện, biểu hiện của Hứa Thâm cũng coi như rất xuất sắc.

Suy cho cùng, người vốn là đội viên lão luyện như Hà Minh, cũng ném mạng sống của mình tại sự kiện khư thú ấy, còn khiến bọn họ đi vào tìm kiếm, khiến cả đội suýt nữa thì bị khư vây quanh, dẫn tới đoàn diệt.

Lại nói, kể cả khi Hà Minh sống sót, sau khi sự kiện lần này chấm dứt, cũng chỉ được tính là lấy công chuộc tội, nhiều nhất chỉ nhận được một chút giải thưởng an ủi là 2000 Lô Tạp tệ mà thôi.

Nhưng so sánh với cuộc chiến đối diện với sinh tử vừa rồi, quả thật chút tiền ấy chẳng đáng để đề cập tới.

“Khi tích lũy đến nhất đẳng công, có thể xin về hưu, cũng có thể chuyển chức tới làm lãnh đạo bộ Văn Chức, còn có thể xin tiến vào nội thành. Tóm lại là có rất nhiều lựa chọn, cho nên mong mọi người hãy kiên trì cố gắng, vững vàng tiến lên!” Chu Dã nói ra lời khích lệ với mọi người.

Tào Phi và Tô Sương đều đã là lão bánh quẩy (nhân vật lão luyện), không hề phản ứng với lời nói này.

Mà Hứa Thâm là người mới, lại cả thấy trong lòng dâng lên không ít mong đợi.

Hắn biết, mỗi ba lượt công ngang nhau, có thể chuyển hóa cao lên một tầng.

Ví dụ như ba lần tứ đẳng công sẽ đổi được một lần tam đẳng công.

Nói như vậy, nếu hắn muốn tích lũy lên tới nhất đẳng công, cần một mình chém giết 27 con khư cấp D!

“Dựa theo tần suất một năm cần chấp hành bốn lần nhiệm vụ, vậy thì bảy năm có thể an ổn về hưu. . .” Hứa Thâm thầm tính nhẩm trong lòng, cảm giác chuyện này rất có hi vọng.

Khi về hưu, hắn sẽ tích lũy được một xấp Lô Tạp tệ thật dày, khẳng định có thể trải qua quãng thời gian cực kỳ thoải mái.

Tới lúc ấy, dù hắn bị cuốn vào sự kiện khư thú, cũng có thể tự bảo vệ mình, còn lại, cứ giao những sự kiện ấy cho cục Khư Bí đến giải quyết đi. . . Nhất thời, Hứa Thâm bắt đầu mặc sức tưởng tượng về một viễn cảnh tương lai cực kỳ tốt đẹp của bản thân.

Chương 77: Chẳng Lẽ Người Ấy Cũng Giống Hắn???

“Lão đại, hiện giờ Hà Minh không còn nữa, lần sau khi chấp hành nhiệm vụ, chúng ta chỉ có bốn người thôi. Rút cuộc là khi nào đội viên mới sẽ đến?” Tào Phi nhíu mày dò hỏi.

Đầu tiên sắc mặt Chu Dã thoáng im lặng một chút, sau đó mới nói: “Trong cục đã phân phối đội viên mới. Nửa tháng sau người ta sẽ tới đưa tin, đến lúc đó mấy người nhớ có mặt.”

“Đừng bảo đội viên đó lại là một người mới vừa rời khỏi huấn luyện doanh nhé?” Tào Phi liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái.

Tuy lần này Hứa Thâm biểu hiện không tồi, nhưng phần nhiều vẫn là vận khí tốt, lần sau sẽ không tiếp diễn loại may mắn như vậy nữa. Chung quy lại, ở trọng mắt gã, người mới vẫn là mối nguy tiềm ẩn, cực kỳ đáng lo ngại.

“Nghe nói người ta được điều tới từ nội thành, có chút đặc thù. Đến lúc đó, tốt nhất là cậu nên nói chuyện khách khí một chút.” Chu Dã tức giận nói.

Tào Phi ngẩn ra, sắc mặt hơi hơi thay đổi.

“Từ nội thành tới?” Tô Sương có chút sửng sốt: “Thành viên chấp hành nhiệm vụ ở nơi đó, đều là thê đội thứ nhất? Vì sao người như vậy lại được điều tới đội chúng ta?”

Chu Dã thở dài, nói: “Nói như thế nào đây? Thực lực của người này tuyệt đối đủ cứng , Chỉ là. . .”

“Chỉ là?”

“Chỉ là… hình như trạnh thái tinh thần của người nọ có chút vấn đề.” Chu Dã cũng khá đau đầu về chuyện này.

Đây là nhóc con còn khó giải quyết hơn Hứa Thâm.

Tuy Hứa Thâm là người mới, nhưng nói gì thì nói, hắn vẫn là người bình thường, hơn nữa biểu hiện ở lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ cũng không tệ, nhưng đối phương lại khó nói . . .

“Trạnh thái tinh thần?” Tào Phi có chút kinh ngạc, không nhịn được nói: “Anh đừng bảo là kẻ điên nhé? Tôi nghe nói tinh thần của những đối tượng bí mật kia, đều hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút vấn đề. Nếu đúng là như vậy, lỡ như khi bước vào chiến đấu, chúng ta còn phải phòng bị đối phương đột nhiên nổi điên, chọc cho chúng ta một dao sau lưng ư?”

Đến đây, sắc mặt Tô Sương cũng trở nên ngưng trọng, loại hình ảnh này… tưởng tượng ra có chút khủng bố.

Chu Dã lắc đầu nói: “Không phải loại như vậy. Hình như vị đội viên mới này có chút năng lực đặc thù. Người ta có thể nhìn thấy một vài thứ mà chúng ta không nhìn thấy. . .”

Con ngươi của Hứa Thâm hơi hơi ngưng đọng một chút, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục như thường.

Có thể thấy những thứ mà . . . Người bình thường không nhìn thấy?

Chẳng lẽ người ấy cũng giống hắn, có thể nhìn thấy khư ở tầng sâu?

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, nhiệm vụ hiện tại đã chấm dứt. Ít nhất cũng phải chờ hai tháng sau, chúng ta mới được bố trí nhiệm vụ tiếp theo. Trong khoảng thời gian này, mấy người nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhưng đừng bỏ bê rèn luyện.” Chu Dã liếc mắt nhìn mấy người còn lại một cái, nói: “Đêm nay tôi mời khách, chúng ta đi đại tửu điếm Mạc Na.”

Mọi người thấy vậy, cũng biết có lo lắng về tình huống của vị đội viên mới kia cũng vô cùng, đến lúc đó cứ nhìn sẽ hiểu hết thôi.

“Lão đại thật xa xỉ nha.” Tào Phi vỗ vỗ cái bụng: “May mắn giữa trưa nay tôi không ăn uống chẳng ra làm sao cả, còn nguyên cái bụng rỗng đây này.”

Chu Dã ném cho gã một cái nhìn đầy giận dữ, sau đó nói với Tô Sương và Hứa Thâm: “Hai người cũng đi chuẩn bị thôi, sau khi xong lập tức xuống lầu, chúng ta xuất phát. Tôi đã đặt bàn trước rồi.”

Hứa Thâm gật gật đầu. Hắn vừa đi lên lầu, lập tức nhét 30 tờ Lô Tạp tệ xuống dưới tấm ván lót giường, về phần năm bình Tịnh Khư Tề kia, hắn không gấp, chờ sau khi trở về lại tiêm vào cũng không muộn, vì vậy năm bình nọ cũng được đặt vào một góc trong ngăn tủ

Hứa Thâm làm xong những chuyện này lập tức xuống lầu tập hợp.

“Cậu mặc bộ quần áo này ư?” Chu Dã nhìn thấy Hứa Thâm vẫn mặc bộ trang phục tác chiến màu đen, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: “Chút nữa chúng ta đi ăn cơm liên hoan, không phải chấp hành nhiệm vụ.”

“Ách, tôi sợ lỡ gặp được khư. . .” Hứa Thâm đỏ mặt giải thích.

“Cậu quá nghi thần nghi quỷ rồi đó. Nếu chúng ta thực sự gặp phải, cứ chạy là được mà.” Chu Dã cười cười: “Nói nữa, đây không phải lúc chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ, nếu thực sự gặp phải thì nên làm như thế nào chứ? Nó cũng không phải đối tượng mà chúng ta nên giải quyết, trong cục sẽ sắp xếp đội ngũ khác qua xử lý nó.”

Hứa Thâm ngẩn người, suy nghĩ một chút, lại nói: “Tôi vẫn cảm thấy mang đi như vậy sẽ an toàn hơn một chút.”

Chu Dã có chút không biết nên nói gì, thấy khuyên nhủ một hồi không có tác dụng, gã dứt khoát xoay người đến hàng ghế phía sau xe mình, cầm lấy một chiếc áo khoác màu nâu ném nó cho Hứa Thâm: “Vậy cậu phủ thứ này lên đi, ít nhất là nhìn qua sẽ không dễ trông thấy bộ trang phục kia.”

Hứa Thâm do dự một chút, cuối cùng vẫn mặc vào.

Lỡ như gặp phải tình huống không đúng, mà hắn cần rút kiếm ra, hơn phân nửa sẽ xé rách áo khoác, cũng may hẳn là loại “Lỡ như” này không xảy ra nhiều lắm. Lại nói, nếu đến lúc đó nó bị xé rách rồi, hắn lại bồi thường một chiếc khác cho đội trưởng là được. . . Dù sao hiện tại, hắn đang có rất nhiều tiền.

Rất nhanh, Tô Sương và Tào Phi cũng xuống lầu.

Tô Sương mặc một bộ lễ phục rộng rãi màu trắng, Tào Phi lại mặc một bộ tây trang chỉnh tề, thoạt nhìn hai người bọn họ rất giống một vị tiểu tỷ có tiền và một vị nhân sĩ thành thục.

Hứa Thâm ngây ngốc sửng sốt một chút, sau đó không khỏi nhìn lại chiếc áo khoác màu nâu trên người mình, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy, dường như bản thân cũng nên đi thay một bộ quần áo khác thôi. . . Quên đi, vẫn là an toàn quan trọng hơn.

Hai người kia cũng trông thấy cách ăn mặc của Hứa Thâm, tất cả đều sửng sốt, Tào Phi còn không khách khí bật cười tại chỗ.

Tô Sương khẽ lắc đầu, không có nhiều lời, sau đó hai người bọn họ cùng lên xe.

Chu Dã lái xe, một đường đi thẳng tới khu trung tâm bên trong nội thành thành Để.

Đại tửu điếm Mạc Na được coi như một đại tửu điếm nổi danh, mang tính tiêu chí bên trong thành Để, cũng có một chút nhân sĩ nội thành khi đi vào thành Để thường chỉ định đại tửu điếm này để ở lại.

Còn những nơi khác, đám nhân sĩ nội thành kia đều ngại bẩn, chỉ có mỗi tửu điếm Mạc Na có đủ tư cách để bọn họ ở lại.

Chương 78: Đại Tửu Điếm Mạc Na!!!

Lần này không phải đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cho nên tâm trạng của Hứa Thâm cũng tương đối thoải mái, ven đường hắn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, thường xuyên có một chiếc xe chạy qua chở đầy vụ dân, chạy trên đoạn đường sắt màu đồng xanh, xuyên qua trong sương mù dày đặc.

Ở hai bên đường, ngoại trừ vị trí có Đạo Manh tác đi qua là sạch sẽ, còn những nơi khác đều là gió cuốn các loại rác rưởi bay tứ tung.

Trong số những thứ rác rưởi kia có vài loại rơi xuống từ trên người vụ dân, sau đó bọn họ không tìm thấy, cũng có vài loại do những người khác tiện tay vứt bỏ.

Rác rưởi bẩn thỉu, hỗn loạn, rải rác khắp các nơi trong quảng trường, nhưng không có ai đi dọn dẹp. Bình thường, loại công tác này đều do vụ dân làm, nhưng vụ dân muốn làm lại cần phải chăng Đạo Manh tác, và thứ công trình kiểu này lại cần điều động tài chính từ cục Thành Vệ. . . Tới cuối cùng, từng đống rác rưởi ấy đã thành hiện tượng, đã được coi là hoàn cảnh bình thường tại thành Để (theo mình nghĩ thì thành Để được coi là tầng đáy của xã hội, dạng như thế giới ngầm, nhưng hơi khó chọn từ nên để nguyên vậy).

Cũng vì vậy, vụ dân đã sớm thành thói quen với những loại mùi hôi thối nhàn nhạt hay mùi nước tiểu… tản ra từ đống rác rưởi kia, và gần như bọn họ chẳng còn phân biệt được chúng nữa.

Hứa Thâm cũng không cảm thấy chướng mắt vì loại hoàn cảnh bẩn loạn này, ngược lại khi hắn đặt mình vào trong đó, ngửi được loại mùi vị đã quen thuộc từ nhỏ này, bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác thoải mái kỳ lạ.

Không bao lâu sau, chiếc xe đã rời khỏi khu Hắc Quang, đi tới nội thành, khu vực trung ương của thành Để.

Hứa Thâm phát hiện, những cảnh tượng mà hắn nhìn thấy ở ven đường đã xuất hiện không ít biến hóa rõ ràng. Theo quá trình chiếc xe đi về phía trước, hai bên con đường mà hắn quan sát càng ngày càng sạch sẽ, số lượng Đạo Manh tác ít đi rất nhiều, thậm chí ở trên những con đường trong này, hắn còn có thể nhìn thấy không ít người bình thường đang mở to mắt.

Dần dần, hai bên đường bắt đầu xuất hiện từng tòa kiến trúc điệp điệp giống biệt thự cũng giống trang viên.

Trên nóc là đỉnh nhọn được lợp gạch đỏ, phong cách cổ xưa mà trang nghiêm.

Bên trong những cửa hàng ở ven đường, là từng chiếc bảng hiệu gắn đèn neon sáng lấp lánh, cực kỳ bắt mắt, bên trong đó bán các loại vật phẩm. Có cửa hàng còn chuẩn bị sẵn loa phát thanh nhỏ, đây là chuyên môn chuẩn bị cho vụ dân.

Nhưng vụ dân chỉ biết sử dụng Đạo Manh tác của mình đến siêu thị mua sắm thôi.

“Lão đại, hình như nhà anh ở trong nội thành này?” Tào Phi vẫn luôn nhìn trái, ngó phải suốt cả đoạn đường này, tuy đây vốn không phải lần đầu tiên gã đến nơi này, nhưng vẫn thấy hưng phấn và cảm thán.

Nơi này thật sự chênh lệch quá lớn so với khu vực bên ngoài thành Để, tựa như hai thế giới khác nhau vậy.

“Ừm.” Chu Dã mỉm cười, nói: “Đợi lát nữa sau khi ăn xong, tôi sẽ đưa mọi người tới nhà tôi ngồi chơi một lát.”

“Được nha.”

Rất nhanh, chiếc xe đã đi tới trước cửa một khách sạn cao ngất, nồng nàn mùi xa hoa truỵ lạc.

Xung quanh nơi này sạch sẽ vô cùng, Chu Dã dừng chiếc xe lại ngay trước cửa khách sạn, lập tức có nhân viên phục vụ mặc áo bành tô đi ra chào đón, tiếp nhận chìa khóa.

Hiển nhiên nhân viên phục vụ này biết ý nghĩa của loại xe vũ trang màu đen này, sau khi người nọ tiếp nhận chìa khóa, lập tức cúi đầu khom lưng, tỏ ra cực kỳ kính sợ. Gã biết đây là loại xe thông hành chuyên dụng dành cho nhóm cao tầng của một ngành nào đó bên trong nội thành.

Hứa Thâm ngửa đầu nhìn khách sạn này, lại phát hiện bản thân mình căn bản không nhìn thấy đỉnh tòa.

Bên trên đều được bao phủ bởi sương mù dày đặc.

“Nơi này không phải tòa lầu kiểu cổ, không cần lầu thờ.” Chu Dã cười cười, sau đó dẫn mấy người tiến vào.

Rất nhanh đã có nhân viên phục vụ đi tới, hỏi tên và vị trí đã đặt trước, sau đó đối phương dẫn đám người Chu Dã đi xuyên qua đại sảnh tráng lệ, bước vào thang máy.

Hứa Thâm nhìn con số cao nhất trên thang máy, nơi này có 27 tầng.

Loại nhà cao tầng kiểu này, trước kia hắn chỉ có thể tưởng tượng ra, nhưng hiện giờ, lại có thể đặt mình vào trong đó.

Thang máy được thiết kế theo dạng trong suốt, có thể nhìn ra bên ngoài, khiến cho bọn họ đứng trong này, vẫn có thể quan sát rõ ràng dáng vẻ bên trong khách sạn. Đại sảnh nằm dưới tầng dưới chót trở nên càng ngày càng nhỏ, phần lớn những vị khách đang qua lại trong đại sảnh, đều có cách ăn mặc cực kỳ xa xỉ.

Rất nhanh, thang máy đã dừng lại ở tầng 25.

Cửa thang máy mở ra sau lưng, trừ Hứa Thâm, Tô Sương và Tào Phi đều đã xoay người mở ra cánh cửa thang máy đang chờ đợi. Rất nhanh, một khúc nhạc du dương bay vào, mang theo yên lặng mà xa xưa, thấm vào ruột gan.

Nơi này tương đối im lặng, chỉ có tiếng nói chuyện thật nhỏ.

Chu Dã dẫn mọi người đi tới chiếc bàn dựa vào cửa sổ. Khiến cho Hứa Thâm kinh dị chính là, trên bầu trời lại không có sương mù dày đặc, từ bên cửa sổ nhìn xuống, tầng sương mù dày đặc kia đã dừng lại ở vị trí tầng mười, che phủ kiến trúc và cảnh tượng con đường phía dưới, khiến cho đám người bên trong này như đang ngồi ăn cơm tại một tòa kiến trúc xây dựng trong mây.

“Mọi người muốn ăn cái gì cứ việc chọn.” Chu Dã cười nói.

“Tôi sẽ không khách khí.” Tào Phi cười hì hì, lập tức tiếp nhận thực đơn, nhanh chóng lật xem.

Chu Dã lại đưa cho Hứa Thâm một phần.

Hứa Thâm nhìn thấy các loại hình ảnh tinh mỹ bên trên, không khỏi âm thầm nuốt s nước miếng, nhưng tới khi hắn nhìn thấy giá cả đằng sau, lại có chút hết hồn.

Giá cả của một món ăn trong này lại đắt hơn nửa tháng tiền lương của vụ dân.

Nếu tính toán như vậy, phỏng chừng khoản tiền 3W Lô Tạp tệ mà hắn vừa nhận được, chẳng đủ để tiêu sái ở trong này được bao lâu.

Tiền lại là thứ vô dụng đến thế sao. . . Hứa Thâm âm thầm thổn thức.

“Tiểu Hứa, về sau khi cậu tích góp đủ tiền, nếu muốn mua phòng, có thể tới tìm tôi. Tôi có thể giúp cậu chọn.” Chu Dã cười nói với Hứa Thâm.

Hứa Thâm liên tục gật đầu, chợt hỏi: “Đội trưởng, anh nói xem, nên mua nhà ở đâu thì tốt?”

Chương 79: Hiệp Hội Chưng Khí!!!

“Đương nhiên là nội thành!” Chu Dã không chút nghĩ ngợi, lập tức nói: “Vừa rồi cậu cũng thấy hoàn cảnh ở nội thành này rồi đó. Dù không quá kén chọn hoàn cảnh sinh hoạt, thì ở nội thành cũng có rất nhiều chỗ tốt. Ví dụ như, nơi này rất ít phát sinh sự kiện khư thú.”

“Vì sao?” Hứa Thâm tò mò hỏi.

“Đầu tiên phải nói về hoàn cảnh khư thú thích ở lại, đó là một vài những khu vực bản thân nó đã âm u sẵn rồi. Trong khi đó, cậu xem nội thành này, kể cả ban đêm cũng đèn đuốc sáng trưng. Tiếp theo, ở khắp các nơi trong nội thành, đều có người của sở Tuần Tra ra soát cực kỳ chặt chẽ, nếu có sự kiện tử vong xảy ra, nơi này sẽ được giải quyết trước tiên, sẽ không chờ tới lúc khư bị hấp dẫn đến mới qua xử lý đâu. Trừ mấy thứ đó ra, nơi này còn được cục Khư Bí chúng ta trang bị dụng cụ cảm ứng khư thú.”

“Về cơ bản, nếu có dấu vết của khư sẽ bị phát hiện rất nhanh, hơn nữa những tiểu đội trong cục chúng ta, cũng sẽ được phái đến nơi này trước.”

“Nếu ở hai khu vực cùng đồng thời bùng nổ sự kiện khư thú, như vậy khu vực được ưu tiên xử lý trước, khẳng định là nội thành.” Chu Dã cười nói.

Hứa Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến cảnh phố xá ven đường, có chút giật mình kèm theo tâm trạng lại hơi phức tạp.

“Tuy lời này hơi quá thực tế, nhưng lại rất công bằng.” Chu Dã cười nói: “Nếu chúng ta không thể bảo vệ mỗi một góc hắc ám, vậy bản thân mình tiến về phía quang minh là được rồi.”

Nhưng làm như vậy đâu có công bằng với những con người đã rơi vào hắc ám không thể thoát khỏi kia. . . Trong lòng Hứa Thâm yên lặng nói.

Trừ phi, đuổi những tồn tại thích sống trong bóng tối kia, ra ngoài ánh sáng.

“Đội trưởng, phòng ở trong nội thành có đắt không?” Tào Phi hỏi.

“Có chút đắt đỏ, nhưng với chúng ta, vẫn còn có thể mua được.” Chu Dã mỉm cười nói: “Nói thế này, 30W một gian phòng nhỏ, đủ cho một người sinh sống, nếu muốn ở gian phòng đầy đủ tiện nghi hơn chút, vậy thì khoảng 50W đến 80W là đủ rồi.”

“Đắt như vậy!” Tào Phi líu lưỡi.

Hứa Thâm cũng cảm thấy một đợt hít thở không thông, 30W kia đủ để vụ dân sử dụng tiết kiệm được trong một trăm năm.

“Lấy tiền lương của chúng ta, chỉ ba đến năm năm là tích cóp đủ rồi.” Chu Dã trấn an hai người.

Hứa Thâm âm thầm cười khổ, hắn vừa được nhận khen thưởng là 3W, tưởng là nhiều nhưng so với giá trị của một căn nhà, lại chẳng thấm tháp vào đâu.

Rất nhanh, mỹ thực lần lượt được bưng lên.

“Tùy tiện ăn đi, đừng khách khí.” Chu Dã hào phóng nói.

Hứa Thâm cũng bất chấp khách khí, nhanh chóng khởi động.

Mùi của những món ăn này khiến cho hắn vô cùng thèm ăn. Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm được thưởng thức những món mỹ vị như thế.

Chỉ hơi kém hơn mỹ thực của “Ma ma” một chút thôi.

Có tiền thật tốt. . . Trong lòng Hứa Thâm cảm khái vô hạn, hắn có cảm giác một chuyến hành trình đêm nay, đã cho hắn hiểu được, thế nào mới là cuộc sống chân chính.

Tô Sương bên cạnh, ăn uống với cử chỉ vô cùng tao nhã. Cô gọi một chai rượu đỏ, sau đó khai vị một chút mới quay sang Chu Dã đang vừa ăn vừa uống bên cạnh, nói chuyện trong cục, cùng với một vài điều thú vị xảy ra bên trong nội thành.

Hiển nhiên Hứa Thâm và Tào Phi không có hứng thú với rượu đỏ, bọn họ vừa uống được nửa hớp, đã trưng ra vẻ mặt táo bón, lập tức bỏ qua nó và vùi đầu xử lý đồ ăn trên bàn.

Chờ sau khi cả đám ăn uống no đủ, tới lúc tính tiền, Hứa Thâm lập tức bị hoảng sợ, một bữa tiệc này, bọn họ đã ăn hết hơn 2000 đồng!

Nghĩa là mỗi người tiêu phí chừng 500 Lô Tạp tệ!

Chỉ một bữa cơm đơn giản như vậy!

“Mà hai tháng tích cóp trước kia bay mất tiêu rồi. . .”

Hứa Thâm cảm thấy một cơn đau lòng ập đến, nhưng đầu lưỡi cuốn tới một chút cặn thức ăn còn sót lại, hắn lại có cảm giác thứ này thật là thơm, dư vị còn chưa tan hết!

Chu Dã hào phóng trả tiền, với đám nhân viên lương cao như bọn họ, thì 2000 này cũng là một mức giá xa xỉ, nhưng gã vốn là đội trưởng của thê đội thứ hai, ngẫu nhiên hưởng thụ một chút vẫn có thể thừa nhận được.

Cơm nước xong, mấy người Hứa Thâm mặc lại chiếc áo khoác đã cởi ra lúc dùng bữa, rồi bước lên thang máy xuống lầu.

“Hừ, vì sao đám chuột thối tha này cũng tới được nơi này chứ? Quá xui xèo!”

Trong thang máy còn có khách hàng khác, trong số những người này, có một vị phu nhân trang điểm lòe loẹt, tô son môi đỏ mọng, lộ ra dáng vẻ thục phụ (phụ nữ thành thục), vừa liếc mắt thấy bộ trang phục tác chiến màu đen bên dưới lớp áo khoác của Hứa Thâm, lập tức nhíu mày, hơi hơi dùng tay che chóp mũi, lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Cô ta không chút kiêng nể, lời nói thẽ thọt đầy vẻ xem thường và chán ghét kia, rơi vào tai mấy người khác, không sót một chữ nào.

Mấy người đang mải bàn luận về đồ ăn mỹ vị ở nơi này, nghe được lời nói ấy, vẻ mặt khẽ biến, lập tức nhìn về phía vị phu nhân kia.

Ánh mắt phu nhân nọ vẫn thật tự nhiên, chẳng thèm che giấu một chút nào, hồn nhiên không thèm để ý tới ánh mắt lạnh như băng mà Chu Dã vừa ném tới.

Một người mặc tây trang màu lam dáng vẻ quản gia ở bên cạnh vị phu nhân nọ, lập tức tiến lên một chút, lạnh lùng nhìn bốn người Hứa Thâm: “Mấy người muốn làm cái gì?”

Chu Dã chú ý tới chiếc huân chương có hình bánh răng được vị quản gia này đeo trước ngực, sắc mặt khẽ biến, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Hứa Thâm và Tào Phi thấy đội trưởng không có tức giận, cũng ý thức được người trước mắt không thể trêu vào, đành nhịn xuống bực bội, không nói năng gì.

Rất nhanh, thang máy đã mở ra, mấy người bọn họ nối đuôi nhau ra ngoài, phu nhân kia phẩy phẩy không khí, tựa như muốn quạt bay đi loại mùi vị khó ngửi kia, sau đó mở miệng than thở vài câu, mới chịu cùng vị quản gia kia rời khỏi.

Mấy người Hứa Thâm nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, trong ánh mắt Tô Sương toát ra cực độ chán ghét: “Không biết là nhân tình được vị cao tầng nào bao dưỡng. Chỉ là một con chó được người ta nuôi, cũng dám mạnh miệng không biết ngượng như thế!”

Tào Phi thấp giọng nói: “Đội trưởng, người vừa nọ là?”

Chu Dã chăm chú nhìn một cái, sau đó mới thu hồi ánh mắt, nói: “Là người của hiệp hội Chưng Khí. Người đàn bà kia chưa chắc đã là cao tầng, nhưng khẳng định là có quan hệ cùng cao tầng bên trong hiệp hội đó.”

“Hiệp hội Chưng Khí?” Tào Phi cả kinh.

Hiệp hội Chưng Khí là hiệp hội Hơi Nước, mà nghe nó phèn lắm nên giữ nguyên

Chương 80: Thành Kiến Và Ngạo Mạn Là Hết Thuốc Chữa…

Đây là thế lực lớn cắm rễ tại nội thành, đồng dạng cũng là một trong thế lực hạch tâm của thành Bạch Nghĩ, gần như tất cả linh kiện, máy móc tại nội thành, đều phải mua sắm từ hiệp hội Chưng Khí, hoặc là nói, muốn mua từ nơi này, cần phải có tư cách!

Nói đến đây cũng đủ hiểu, một tổ chức như vậy sẽ nắm trong tay tài phú và nhân mạch khủng bố tới cỡ nào.

Hứa Thâm cũng nghe nói tới hiệp hội Chưng Khí, hơn nữa, có khá nhiều người trong đám vụ dân, sau khi chấm dứt huấn luyện lúc thành niên, sẽ được phân phối đến một bộ phận đơn độc thuộc quyền sở hữu của hiệp hội Chưng Khí để tiến hành công tác.

Và công việc bọn họ làm chính là khuân vác linh kiện, mài linh kiện… vân vân, tóm lại là những công việc cần sức lao động nguyên thủy nhất.

Còn những công việc kỹ thuật tinh tế cần dùng đến con mắt, lại dành cho những người thường đã được mở mắt, đi làm.

Mà ở trong mắt vụ dân, những người thường đã mở mắt kia, cũng là tầng lớp “Lãnh đạo”, “Đại nhân vật” !

“Không phải Hiệp hội Chưng Khí ở tại nội thành sao? Nghe nói người nội thành không dễ dàng đi vào thành Để chúng ta đâu.” Tào Phi nghi hoặc hỏi han.

Tô Sương hừ lạnh nói: “Tại thành Để chúng ta cũng có phân bộ của hiệp hội Chưng Khí, khẳng định cô ta là thân thuộc của một vị cao tầng nào đó trong phân bộ. Căn cứ theo mùi nước hoa rẻ tiền từ trên người cô ta, chắc chắn không phải người xuất thân từ nội thành.”

Tào Phi và Hứa Thâm không khỏi ngửi ngửi một chút, tuy vị phu nhân kia đã rời khỏi, nhưng trong không khí vẫn lưu lại mùi nước hoa nồng đậm, theo bọn họ thì rất dễ chịu, còn vì sao Tô Sương lại nói rẻ tiền. . . Bọn họ cũng không hiểu.

Tô Sương nhìn dáng vẻ hai người, không khỏi trắng mắt lườm một cái.

“Đi thôi.” Chu Dã khẽ lắc đầu, sau đó mang theo mọi người rời khỏi đại sảnh.

Ngay khi bọn họ vừa dùng cơm xong, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa, đã nhận được tin tức, nhanh nhẹn chuyển chiếc xe của họ tới khu chờ ở cửa khách sạn, vừa thấy mấy người Hứa Thâm đi đến, nhân viên này lập tức đưa xe tới.

Sắc trời vẫn còn sớm, Chu Dã tự mình lái xe, đưa mấy người Hứa Thâm tới nhà gã trước.

Hứa Thâm nhìn khung cảnh bên ngoài vẫn xa hoa truỵ lạc, náo nhiệt vô cùng, giống như nhìn thấy thế giới mới vậy. Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra sau khi màn đêm buông xuống, ở bên ngoài còn có thể vui vẻ như thế.

Đây là ý nghĩa của câu nói, có thể nhìn thấy thế giới sao. . .

Chỉ là… trong khung cảnh náo nhiệt này, lại không có bóng dáng vụ dân, hết thảy đều là chốn cuồng hoan của những người bình thường mở to mắt.

“Hừ, chúng ta cẩn thận từng li từng tí đi chém giết khư thú, bảo vệ thành Để an toàn, lại bị con kỹ nữ thối tha kia nói thành con chuột. Thật đáng giận!” Trên xe, Tào Phi vẫn canh cánh trong lòng về chuyện bị người ta khinh bỉ trong thang máy.

Vốn dĩ đêm nay mọi người sẽ thoải mái hưởng thụ một chút, vui vẻ một chút, ai biết đâu bị người ta phá hư bầu không khí ngay lúc gần rời đi.

“Chờ sau này khi bọn họ gặp được khư, sẽ biết chúng ta chính là ân nhân cứu mạng.” Tô Sương hừ lạnh.

Chu Dã khẽ cười cười, cho xe dừng lại phía trước một đoạn có đèn giao thông, sau đó lấy ra một điếu thuốc lá từ bên trong túi tiền, chợt ném cả bao thuốc lá về phía ghế sau, bị Tào Phi tiếp được.

“Không có gì phải tức giận hết. Nơi này có rất nhiều loại người như vậy, không cần để ý đến bọn họ.” Gã mở miệng trấn an mấy người, trong lòng lại cười cười.

Bởi vì dù có cứu vớt đám người kia ở trước mặt khư thú, cũng không thể nào thay đổi được cái nhìn của bọn họ về những người như mình.

Thành kiến và ngạo mạn là hết thuốc chữa.

Gã đã quá hiểu về loại chuyện này rồi, nhưng mấy người Tô Sương, Hứa Thâm vẫn chưa từng trải, còn rất non nớt.

. . .

Không bao lâu sau, mọi người đã tới nhà Chu Dã.

Nó nằm trên một con đường tương đối yên lặng bên trong nội thành, cách khu phố buôn bán gần nhất khoảng hai km. Nơi này đều là biệt thự độc lập và trang viên nhỏ, hoàn cảnh khá thoải mái.

Nếu so sánh với đại tửu điếm Mạc Na, loại kiến trúc tọa lạc tại phố buôn bán nằm ngay khu vực trung tâm náo nhiệt nhất nội thành, thì nơi này tương đối tĩnh lặng, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được một chút âm thanh xe cộ đi qua.

Chu Dã kiểm tra thùng thư ngoài cửa, nhìn vào bên trong không có bưu kiện của mình, lại mang theo mọi người tiến vào trong biệt thự, lấy ra chìa khóa mở cửa.

Ở bên trong biệt thự, đầy rẫy những ngọn đèn thông suốt, bất cứ gian phòng nào trong tòa biệt thự ba tầng này cũng sáng đèn.

Tào Phi kinh ngạc nói: “Đội trưởng, nhà anh đông người thật!”

Tô Sương ném cho gã một cái nhìn đầy giận dữ, nói: “Là con gái của đội trưởng sợ bóng tối, nên mới như vậy.”

Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì, chỉ vì sợ bóng tối mà bật tất cả đèn trong nhà lên? Quá mức xa xỉ rồi!

Tuy vụ dân không dùng được đèn điện, nhưng Hứa Thâm cũng biết điện là thứ cực kỳ đắt đỏ, nghe nói nếu thắp đèn cả đêm sẽ mất vài đồng!

Khi âm thanh chìa khóa lạch cạch lạch cạch bên ngoài cửa lớn tại lầu một vang lên, bên trong biệt thự lập tức truyền đến tiếng bước chân chạy vội.

Chu Dã mở cửa ra, đám người Hứa Thâm lập tức nhìn thấy một cô bé chừng sáu, bảy tuổi, đang rầm rầm chạy xuống từ cầu thang, bàn chân để trần, tựa như cô bé vội vàng đến nỗi không thèm đi giày.

“Ba ba, ba ba đã trở lại. . .” Cô vé vừa chạy vừa kêu, vẻ mặt đầy mừng rỡ.

Chu Dã nở nụ cười khiến khuôn mặt bị che kín bởi thật nhiều nếp nhắn, đôi mắt cũng sắp không nhìn thấy đâu nữa. Gã bước vào cửa thay dép lê bằng bông vải, ôm gọn cô bé ấy vào trong ngực: “Để ba ba hôn cái nào.”

Ở đằng sau cầu thang, một phụ nữ chừng bốn, năm mươi đang vội vàng chạy xuống, liên tục kêu: “Chậm một chút, chậm một chút, coi chừng ngã!”

Chờ đến khi bà nhìn thấy đám người Hứa Thâm ở phía sau Chu Dã, lại hơi hơi sửng sốt: “Lão gia, nhà chúng ta có khách sao?”

“Ừm, một vài người đồng sự.” Chu Dã cười cười, ôm con gái của mình đi về phía phòng khách: “Vinh Vinh, có nhớ ba ba hay không?”

Tào Phi cũng muốn đi theo vào, lại bị Tô Sương kéo lại.

Lúc này, người phụ nữ kia đã vội vàng chạy tới, lấy ra ba đôi dép lê duy nhất từ bên trong ngăn tủ, đưa cho đám người Hứa Thâm.

Lúc này Tào Phi mới phản ứng lại, vẻ mặt gã có chút khó xử, đi đôi dép lê sạch sẽ vào.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo