[Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành
Tập 6: Triệu Âm Nguyệt (c51-c60)
❮ sautiếp ❯Chương 51: Triệu Âm Nguyệt!!!
Hứa Thâm dừng động tác bổ chém, lật tay đặt kiếm ra sau lưng. Tuy lúc này hắn đang mặc trang phục huấn luyện áo ngắn, không có hốc đặt kiếm ở sau lưng, nhưng vẫn có thể rèn luyện lật tay rút kiếm.
Hứa Thâm không ngừng lật tay rút kiếm.
“Hả?”
Huấn luyện viên đầu trọc nhìn thấy tư thế luyện kiếm của Hứa Thâm lại thay đổi, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Lúc trước khi lão nhìn thấy Hứa Thâm luyện bổ chém, còn cho rằng hắn đã mệt mỏi rồi, nhưng hiện giờ hắn lại chuyển qua luyện . . . Đây là rút kiếm ư?
Nếu nói bổ chém là cơ sở, như vậy rút kiếm chính là cơ sở trong cơ sở.
Thậm chí còn cơ sở đến trình độ không cần đi luyện tập.
Nói đơn giản thế này, đã biết lao thẳng về phía trước thì ai không biết đạp chân? Hoặc là nói ai có tay mà không biết cách rút kiếm?
“Nhóc con này, luyện tập quá mức kỹ lưỡng. Tuy rút kiếm có thể khiến người ta thật nhanh tiến vào chiến đấu cũng là chuyện tốt nhưng dù luyện như thế nào, tốc độ cũng chỉ nhiều thêm không phẩy mấy giây, mặc dù là 0.01 giây cũng không có ý nghĩa gì cả. Bởi vì trước khi người ta tiến vào khu vực mà khư hoạt động, ai chẳng rút kiếm cầm ở trong tay, kẻ lỗ mãng nào sẽ làm màu tới mức tiến vào nơi đó mà còn cõng kiếm trên lưng chứ?”
Huấn luyện viên đầu trọc lắc đầu, ông ấy có thể hiểu được ý tưởng của Hứa Thâm, chỉ là làm như vậy quá mức cẩn thận rồi!
Nhưng cẩn thận kiểu này lại có chút ngây thơ và không thực sự cần thiết.
Chẳng qua biết là biết như vậy, nhưng ông ấy cũng không đi ngăn cản, Hứa Thâm vừa luyện kiếm vừa có thể làm bản thân hắn quen thuộc và tìm kiếm được phương pháp sử dụng kiếm của chính mình.
Lại nói, ở giai đoạn này chủ yếu chỉ là đi quen thuộc với cảm giác cầm kiếm mà thôi, muốn luyện như thế nào cũng được.
Hô! Hô!
Hứa Thâm không ngừng luyện tập rút kiếm, càng ngày càng trở nên quen thuộc với tư thế lật tay rút kiếm.
Tốc độ rút kiếm của hắn cũng mỗi lần một nhanh hơn và đang không ngừng tăng lên.
Trong đầu hắn tưởng tượng thấy khung cảnh bản thân gặp phải khư, rồi rút kiếm, chém tới.
“Nếu khư tiếp cận gần người mình. . .” Hứa Thâm tưởng tượng, tốc độ trong tay càng nhanh hơn, hắn phải có phản ứng nhanh hơn nháy mắt.
Trên một sân huấn luyện khác, có người đã tu luyện mệt mỏi, đang bổ sung nước và nghỉ ngơi, thoáng nhìn qua một góc sân huấn luyện thứ năm, không khỏi ngạc nhiên.
“Uy uy, người mới kia đang luyện cái gì vậy?”
“Bổ chém ư? Không giống, hình như là rút kiếm rồi bổ chém. . .”
“Rút kiếm cũng cần luyện tập sao?”
“Ai mà biết được? Cậu ta vừa tới, hẳn là hiện giờ đang vào giai đoạn thích ứng—— nên luyện tập vớ vẩn ý mà.”
Những người này nhìn nhìn một hồi rồi lắc đầu không tiếp tục để ý tới Hứa Thâm nữa, tiếp tục phần tu luyện của mình.
Mọi người tu luyện đến giữa trưa, mới đến căn tin ăn cơm.
Đặng Phong mời Hứa Thâm qua bàn của bọn họ ngồi, đội trưởng của tiểu đội bọn họ chính là Kỳ Thiên Minh.
Kỳ Thiên Minh cười cười với Hứa Thâm: “Cậu đã ăn quen đồ ăn ở nơi này chưa?”
“Đồ ăn rất ngon, tôi thích món cay.” Hứa Thâm cười nói.
“Đội trưởng, anh kể cho chúng tôi nghe chuyện mấy người các anh đi quan sát khảo hạch đi?” Đội viên khác hưng trí bừng bừng nói.
Kỳ Thiên Minh có chút bất đắc dĩ, nói: “Cũng không có gì, chúng tôi chỉ có chút xui xẻo thôi, nhưng mà người càng xui xẻo hơn chính là mấy người Triệu Nguyên kìa.”
“Đúng là bọn họ cực kỳ xui xẻo . . .” Có người gật đầu.
Khi mọi người ở đây đang vui vẻ nói chuyện phiếm, bỗng nhiên một giọng nói thanh thanh, nhàn nhạt truyền đến: “Xin hỏi, có phải cậu chính là Hứa Thâm không?”
Mọi người lập tức ngẩng đầu, mới phát hiện ở bên cạnh bàn mình đã xuất hiện một vị mỹ nữ, nhìn qua dáng người mảnh khảnh thon dài, phần trên cực lớn, còn phần dưới là váy ngắn kết hợp với tất lưới màu đen. . . Tê!
Mỹ nữ nọ ho nhẹ một tiếng, cắt ngang ánh mắt của mọi người, không thèm liếc mắt nhìn đám đàn ông thối kia lấy một cái nào chứ đừng nói là cho bọn họ sắc mặt dễ coi.
“Là tôi. Cô là ai?” Hứa Thâm nghi hoặc nhìn đối phương, hắn không quen chị gái mỹ nữ này nha.
“Tôi là nhân viên trắc nghiệm tinh thần của cậu. Cậu cứ gọi tôi là Triệu Âm Nguyệt.” Mỹ nữ nhàn nhạt nói: “Bởi vì cậu bị cuốn vào sự kiện khư thú cấp C, lại thêm thời gian duy trì thật lâu, cho nên dựa theo quy củ trong cục, chúng tôi cần làm trắc nghiệm tinh thần cho cậu, nhìn xem hiện tại cậu có còn là một người bình thường hay không.”
Những người khác không khỏi nhìn về phía Hứa Thâm.
Bọn họ vẫn còn nhớ huấn luyện viên từng nói, cậu nhóc đang ăn cơm cùng bàn với bọn họ này, đã từng sinh sống cùng khư thú cấp C trong suốt ba tháng!
“Ách, tôi rất bình thường mà.” Trong lòng Hứa Thâm rất căng thẳng, nhưng bên ngoài lại rất trấn định nói.
Triệu Âm Nguyệt tức giận nói: “Bình thường hay không, phải do tôi nói mới tình, chờ cậu ăn xong hãy đi theo tôi một chuyến. Đừng lo lắng, tôi đã nói chuyện với huấn luyện viên bên kia rồi, cậu tới huấn luyện muộn một chút cũng không sao cả, hơn nữa tôi chỉ hỏi mấy vấn đề nhỏ thôi, chẳng mất bao nhiêu thời gian đâu.”
“. . .”
Hứa Thâm phát hiện bản thân hắn không có quyền lựa chọn, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý với cô gái kia thôi.
Ánh mắt mọi người dõi theo phía sau bóng dáng Triệu Âm Nguyệt rời đi, mãi cho đến lúc cô ấy biến mất mới lưu luyến mà thu hồi cái nhìn kia lại rồi chuyển qua người Hứa Thâm.
“Dường như tôi có nghe nói tới nhân viên trắc nghiệm tinh thần nhưng chỉ có đội viên chính thức mới cần trắc nghiệm tinh thần thôi. Hơn nữa tôi còn nghe nói cách mỗi một đoạn thời gian, bọn họ đều phải tiến hành một lần. . .” Có người tin tức nhanh nhạy, lập tức nhìn về phía Hứa Thâm với ánh mắt cực kỳ quái dị.
Người mới huấn luyện trước mắt này lại được tiếp nhận kiểm tra đo lường tinh thần.
Xem ra trong cục cảm thấy, rất có khả năng tinh thần của đối phương hơi bị thất thường rồi. . .
Những người khác nhìn nhìn Hứa Thâm, trong ánh mắt mịt mờ lại hiện lên một tia kiêng kị.
Sống cùng quái vật lâu như vậy, lại trêu chọc đến nhân viên trắc nghiệm tinh thần, chẳng lẽ nhóc con này thực sự có bệnh trạng nào đó?
Không khí trên bàn cơm lập tức có chút an tĩnh lại.
Chương 52: Cậu Có Cảm Giác… Muốn Giết Chết Chúng Tôi Hay Không?
Hứa Thâm cảm nhận được ánh mắt kiêng kị của mọi người, trong lòng hắn thầm than một tiếng. Rất nhanh, hắn đã ăn xong rồi đứng dậy nói lời từ biệt cùng mọi người.
Hứa Thâm vừa rời khỏi nhà ăn, lập tức nhìn thấy Triệu Âm Nguyệt đang đứng ngoài cửa chờ đợi.
“Đi thôi.”
Trong một gian mật thất tại bộ Văn Chức, Cục Khư Bí.
“Đừng khẩn trương, đây chỉ là một phần kiểm tra khảo sát đơn giản thôi.” Triệu Âm Nguyệt đan ngón tay vào nhau rồi đặt chúng lên bàn, chăm chú nhìn vào thiếu niên trước mắt, vẻ mặt hơi mỉm cười, tựa như đang theo dõi con mồi trong bóng tối.
“Ừm.” Hứa Thâm có vẻ cực kỳ hợp tác.
“Cảm giác ở chung cùng khư ba tháng là như thế nào?” Triệu Âm Nguyệt vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt Hứa Thâm.
“Cảm giác cũng được.” Hứa Thâm trả lời.
“Cũng được?”
“Ách, chính là không có cảm giác gì, bởi vì tôi vốn không biết tồn tại bên người mình chính là khư.” Hứa Thâm trả lời.
Triệu Âm Nguyệt nhìn hắn một cái thật sâu, nói: “Cậu ở chung với nó tận ba tháng, chẳng lẽ chưa hề cảm nhận được chút gì? Loại lý do thoái thác này của cậu, thật khó mà khiến người ta tin phục.”
“Nhưng sự thật vốn là như thế.” Hứa Thâm thở dài.
“Hiện giờ cậu đã mở mắt, sẽ từng bước quen thuộc với thế giới chân thật. Vậy cảm giác khi cậu nhìn thấy chúng tôi là gì?” Triệu Âm Nguyệt lộ ra ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
Hứa Thâm hơi ngơ ngác hỏi: “Cảm giác?”
“Đúng vậy, cậu có cảm giác… muốn giết chết chúng tôi hay không?” Triệu Âm Nguyệt cất giọng mềm mại nói.
Đây thực sự là câu hỏi kiểm tra sao. . . Hứa Thâm lắc đầu nói: “Không có.”
“Vậy cậu có từng hoài nghi, kỳ thật con khư bị chém chết kia vốn không phải là khư, mà là… người mẹ chân chính của cậu hay không?” Triệu Âm Nguyệt nheo mắt nói.
Tim Hứa Thâm đập thình thịch, hắn lại lắc đầu nói: “Không có.”
“Vậy nếu. . . Tôi nói với cậu, kỳ thật chúng tôi mới là khư, còn cậu là nhân loại, cậu có tin tưởng không?” Triệu Âm Nguyệt lại đặt câu hỏi.
Hứa Thâm có cảm giác mấy câu hỏi của cô gái này càng ngày càng trở nên kỳ quái, hắn lại lắc đầu nói: “Hiện giờ tôi có thể nhìn thấy rồi, và tôi tin tưởng vào những gì hai mắt của mình chứng kiến.”
“Đúng là những thứ do cậu nhìn thấy là đúng rồi, nhưng có bao giờ cậu nghĩ tới, có lẽ thứ sai lầm chính là nhận thức của cậu hay không. . . ?” Triệu Âm Nguyệt vừa nhìn chăm chú vào Hứa Thâm vừa tiếp tục đặt câu hỏi.
Hứa Thâm ngẩn ra, rất nhiều suy nghĩ trong đầu lập tức tuôn ra, sau đó hắn lại lắc đầu nói: “Chưa từng nghĩ tới.”
“Không hề hoài nghi sao?”
“Không.”
“Một chút cũng không có?” Triệu Âm Nguyệt nhướng mày.
Hứa Thâm nhìn biểu cảm trên gương mặt cô ấy, nghĩ ngợi một lát mới nói: “Có một chút, nhưng không nhiều lắm.”
Triệu Âm Nguyệt khẽ gật đầu, chợt rút ra một tập văn kiện ở dưới cái bàn rồi nói: “Dưới đây là một vài câu hỏi cơ sở, trong số những lựa chọn kia, cậu có thể chọn nhiều mục cũng có thể chọn một mục.”
Hứa Thâm nhìn văn kiện cùng với bút được đối phương đưa tới, bắt đầu đọc từ trên xuống.
Câu hỏi thứ nhất: Cậu thích màu đỏ hay màu đen?
Thứ này cũng được coi là trắc nghiệm hả?
Hứa Thâm nghi hoặc, sau đó tự hỏi một chút, bản thân hắn thì thích màu đen. . . Nhưng vấn đề là nên chọn đen hay đỏ đây?
Cuối cùng hắn vẫn chọn màu đen.
Hắn cảm thấy với loại câu hỏi không rõ ý nghĩa này, mình có thể trả lời đúng sự thật.
Dù sao hắn cũng là người bình thường.
Câu hỏi thứ hai: Nếu trước mặt cậu có bốn người, bị nhốt trên núi tuyết, đói khổ lạnh lẽo, nếu cậu giết một người rồi chia cái xác đó ra, có thể giải cứu cho ba người khác, cậu sẽ làm như thế nào?
Lựa chọn A: Giết chết một người rồi chia xác, cứu sống ba.
Lựa chọn B: Tuyệt đối không thể giết người, thà rằng cứ cùng mọi người cố gắng chống chọi, kiểu gì cũng có hi vọng.
Lựa chọn C: Giết chết chính mình, hy sinh bản thân.
Lựa chọn D: Giết chết tất cả, cho bản thân mình hưởng dụng!
Câu hỏi này có chút tàn khốc . . . Ánh mắt Hứa Thâm nhìn thoáng qua lựa chọn phía dưới cùng một cái, sau đó nhanh chóng dời đi, cuối cùng tích vào lựa chọn C, không cần phải nghi ngờ, lựa chọn C là chính xác.
Câu hỏi thứ ba: Cậu nghe thấy có người phát ra âm thanh the thé ở bên tai cậu, cậu sẽ?
Lựa chọn A: Giết chết, để tạp âm ấy ngừng lại!
Lựa chọn B: Cảnh cáo đối phương, đừng có làm ồn ào, ảnh hưởng tới cậu!
Lựa chọn C: Nhẹ nhàng khuyên bảo đối phương, nếu đối phương không nghe, sẽ lựa chọn rời khỏi nơi đó.
Lựa chọn D: Khiến cho đối phương thừa nhận lượng tạp âm gấp đôi như thế, trả thù lại.
Hứa Thâm đưa mắt nhìn lựa chọn A, nhưng ngòi bút lại tích lên lựa chọn C.
Câu hỏi thứ tư: Nếu cậu làm cách nào cũng không thể ghi nhớ được một thứ gì đó, cậu sẽ?
Lựa chọn A: Táo bạo, rống giận, đập vỡ thứ đó.
Lựa chọn B: Kiên nhẫn lặp đi lặp lại trí nhớ và hồi tưởng.
Lựa chọn C: Khiến cho thứ kia. . . Biến mất.
Lựa chọn D: Chém rơi đầu mình!
Hứa Thâm nhướng mày, ánh mắt hắn dừng lại ở lựa chọn C nhưng ngòi bút lại nhanh chóng di chuyển tích lên lựa chọn B.
Không cần phải nghi ngờ, B mới là lựa chọn bình thường duy nhất.
Trên văn kiện kia có tổng cộng bốn câu hỏi, Hứa Thâm đều đáp xong rồi. Triệu Âm Nguyệt nhìn Hứa Thâm chọn đáp án xong, lập tức kéo tập văn kiện kia về phía mình, đưa mắt nhìn những lựa chọn bên trên, đôi mắt hơi nheo lại một chút.
Cô không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh nói với Hứa Thâm: “Tiếp theo sẽ là một số câu hỏi rất đơn giản, cậu có thể thả lỏng mà trả lời.”
“Được.” Hứa Thâm nhìn vẻ mặt không rõ ý nghĩa của cô ấy, không biết hồi nãy phần trả lời của mình có vấn đề gì không, trong lòng có chút không chắc chắn.
“Cậu có muốn đi dạo phố không?”
“Ách, lúc trước tôi vốn là vụ dân, không đi dạo phố.”
“Cho nên tôi mới hỏi cậu, hiện giờ cậu có muốn đi không?”
“. . . Không muốn.” Hứa Thâm trả lời, nếu đi dạo phố không cẩn thận một chút có thể gặp được khư . . .
“Ngày nào cậu cũng tắm rửa sao?”
Hứa Thâm: “?”
Cô xác định mấy câu hỏi này có mục đích là trắc nghiệm tinh thần?
“Không phải mỗi ngày đều tắm. . .”
Tắm rửa sẽ khiến mùi trên người tiêu tán. . . Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng, nếu những hương vị mỹ thực kia tiêu tán mất, sẽ rất đáng tiếc.
Chương 53: Khư Lực Giả Trời Sinh!!!
Triệu Âm Nguyệt mỉm cười, lại hỏi Hứa Thâm thêm một vài câu hỏi cực kỳ thông thường, chờ đến khi Hứa Thâm lần lượt đáp lại hết, mới gật gật đầu nói: “Hôm nay chỉ hỏi đến đây thôi, cậu có thể đi về trước .”
“Hôm nay?” Hứa Thâm nắm bắt được điểm mấu chốt trong câu hỏi của cô ấy: “Chẳng lẽ về sau tôi còn phải đến đây?”
“Đương nhiên, chờ sau khi cậu chuyển chính thức, cách mỗi ba lần làm nhiệm vụ đều phải tiến hành một lần trắc nghiệm tinh thần.” Triệu Âm Nguyệt mỉm cười nói: “Tình huống của cậu có chút đặc thù, chờ sau khi chúng tôi cho ra kết quả trắc nghiệm sơ bộ của cậu, lại xem tình huống rồi quyết định sau, nếu có vấn đề gì, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ gọi cậu tới đây, hi vọng cậu sẽ phối hợp.”
Dường như có muốn tôi cũng không thể từ chối mà. . . Hứa Thâm thầm than, chỉ có thể nói: “Được rồi.”
Triệu Âm Nguyệt tiễn Hứa Thâm đi tới cửa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại lơ đãng vén một vài lọn tóc ra sau vành tai, nói: “Đúng rồi, cậu có thích ăn dâu tây không?”
“Hả. . .” Hứa Thâm sửng sốt, đột nhiên trong lòng nhảy dựng lên, lại nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý tựa như đã xuyên thủng tới tận đáy lòng hắn của đối phương, hắn ha hả cười nói: “Thích cũng chẳng có được, nó rất đắt.”
“Vậy lần sau khi cậu đến, tôi sẽ tặng cậu một chút nhé.” Triệu Âm Nguyệt hé miệng mỉm cười nói: “Lấy thân phận và đãi ngộ hiện tại của cậu, dâu tây chỉ là chút lòng thành thôi.”
“Ha hả. . .” Hứa Thâm cười cười, nói lời từ biệt với cô ấy rồi giữ nguyên vẻ mặt ung dung rời khỏi bộ Văn Chức.
Triệu Âm Nguyệt nhìn theo bóng dáng Hứa Thâm biến mất hồi lâu, mới chậm rãi nheo đôi mắt, nhìn bốn câu hỏi trong tay, khẽ lẩm bẩm: “Nhìn qua có vẻ như câu nào cũng đáp đúng nha. . .”
. . .
. . .
Tại một khu nhà lầu lớn nào đó thuộc thành Hắc Quang.
Có mấy bóng dáng đang ngồi bên trong một gian phòng tối tăm.
“Thế nào, kiểm tra được chưa?”
“Đã có kết quả. Theo bản ghi chép, ngày hôm qua không có bất cứ đội trảm khư chính thức nào chấp hành nhiệm vụ ở khu vực kia, mà ở đó chỉ có một chỗ thí luyện dành cho người mới thôi. Vốn dĩ mục tiêu của bọn họ là một con Oán Niệm Khư cấp E.” Một người nói.
“Thí luyện người mới?” Mấy người trong phòng đều giật mình.
“Không có khả năng, vậy thì nó đã bị ai giết? Là tay Lưu Phong kia sao? Không thể là hắn được, lúc ấy khi chúng tôi đuổi tới, tình cảnh của hắn chật vật chẳng khác gì con chó chết, ít nhiều cũng do chúng tôi xuất hiện đúng lúc, nên mới cứu được hắn một mạng đó.” Tên còn lại không khỏi nói.
“Là khư khác sao? Cũng không có khả năng, nếu là khư giết nó. . . Sẽ không chỉ ăn duy nhất một bộ phận áp súc khư lực trong lòng nó đâu, trừ phi là một con nào đó vô cùng hay bắt bẻ. . .” Có người lại hơi chút suy nghĩ rồi nói.
“Đừng đoán nữa, tư liệu của đám nhân viên trảm khư có mặt ở đấy vào thời điểm đó đều nằm trong tay tôi, chỉ là những người mới kia thôi.” Người vừa báo cáo hồi nãy lại nói: “Tuy không biết ai là người giết nó, nhưng lại có thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Hả?”
“Tư liệu người mới thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ nó lại bị đám người mới đó giết sao? Có phải đầu óc của anh bị hỏng rồi?” Tên còn lại tức giận nói.
“Câm miệng đi. Cứ im lặng nghe lão tử nói cho xong đã.” Giọng điệu của người mới báo cáo hồi nãy lập tức trở nên thô bạo.
“Tất cả đừng ồn ào nữa. Anh mau nói xem, thu hoạch ngoài ý muốn là cái gì?”
“Là như thế này lão đại, bên trong đám người mới đó có một nhóc con sở hữu tư chất vô cùng không tồi. Cấp bậc giữ bí mật của phần tư liệu người mới này là cấp C. Trước đó, cậu ta không chỉ bị cuốn vào sự kiện khư thú cấp C, mà tôi còn nghe nói khí quan trong cơ thể đã bị cảm nhiễm nhiễu sóng rồi, là một khư lực giả trời sinh!” Có người nói.
“Khư lực giả trời sinh?” Mấy người khác đều kinh ngạc thốt lên.
“Cục Khư Bí lại nhặt được bảo bối như vậy? Đây chính là tồn tại có hy vọng sẽ đánh sâu vào hình thái thứ hai đó. . .” Một người trong đó hâm mộ nói.
“Có khả năng này không? Nghĩa là con nhóc không nghe lời kia đã bị người này giết?” Có người bỗng nhiên nói.
“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Dù cậu ta có là khư lực giả trời sinh, cũng không thể dễ dàng chém giết khư thú cấp D như vậy, huống chi người nọ vẫn còn là người mới. Hơn nữa các anh đừng có quên, nó đã bị một kích trí mạng đấy!” Tên còn lại nói.
Những người khác đều nhớ lại tình huống trên thi thể cô bé kia, không khỏi im lặng lại.
Nói cũng đúng, người có thể đánh một kích tất sát cấp D, ít nhất cũng phải là cấp đội trưởng, tồn tại có lực lượng ứng chiến với khư thú cấp C.
Mà khư lực giả trời sinh, chỉ đại biểu cho tốc độ trưởng thành nhanh hơn bọn họ, nhưng lại không có nghĩa là ở sơ kỳ, đám người ấy đã sở hữu lực lượng khoa trương như thế.
“Cứ tiếp tục điều tra về người đã giết khư thú kia đi. Mặt khác, chúng ta có nên báo cho bên trên về tình huống người mới này không? Hẳn là đám người trong hội kia, cũng sẽ có hứng thú với một tên nhóc như vậy, nếu chúng ta có thể mượn sức cậu ta, cả chúng ta cũng có thể nhận được không ít ưu đãi.”
Tại sân huấn luyện người mới thuộc bộ Tác Chiến, cục Khư Bí.
“Điều khiển khư lực, chia làm ba giai đoạn.” Huấn luyện viên đầu trọc đứng trên sân huấn luyện thứ năm, dạy Hạ Tĩnh Tương, Hứa Thâm và đám học trò đang trong giai đoạn học điều khiển khư lực: “Tự nhiên điều khiển mở đóng Khư Nhãn, chính là cơ sở! Để khư lực lưu chuyển toàn thân, có thể tự nhiên vận chuyển khư lực tới tăng phúc ở bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, là thông qua giai đoạn thứ nhất!”
“Giai đoạn thứ hai, là cấm! Thu liễm khư lực toàn thân lại, giấu nó ở bên trong cơ thể, khiến người ta không thể nhìn ra bất cứ điều gì hết.” Tới đây, ông ấy lại nói với mọi người: “Mấy người dùng Khư Nhãn nhìn tôi xem, có phải không nhìn thấy khư lực hay không? Đây là cấm!”
“Khi tác chiến ở bên ngoài, dùng ‘Cấm’ che giấu khư lực, có thể tránh bị một đám khư thú có cảm giác nhạy bén tra xét đến, đồng thời cũng có thể che giấu bản thân, địch nhân sẽ không dễ dàng nhìn ra sâu cạn của mình.”
Trừ đám người Hứa Thâm ở sân huấn luyện thứ năm, đám người ở mấy sân huấn luyện khác cũng đang nghiêng tai lắng nghe.
Chương 54: Nếu Dạy Mãi Vẫn Không Học Được. . . Cũng Bị Trừng Phạt Sao?
Cấm. . . trong lòng Hứa Thâm vừa động, lúc trước ở ngay ngày đầu tiên khi hắn tưởng tượng thấy mỹ thực của “Ma ma” bao trùm toàn bộ khung xương và nội tạng trong cơ thể, đã khiến những người khác nghĩ rằng khư lực trong cơ thể hắn đã hao hết rồi. Có phải như vậy chính là cấm hay không?
Huấn luyện viên đầu trọc nhìn về phía đám người Đặng Phong và Hứa Thâm, nói: “Trước mắt, trong số mấy người đang có mặt ở đây chỉ có ba người Kỳ Thiên Minh, Hạ Tĩnh Tương, Mạc Sơ là làm được cấm! Rõ ràng mọi người đều tu luyện cùng lúc nhưng hiện giờ lại lộ ra chênh lệch như vậy, tốt nhất là những người khác hãy cố gắng thêm một chút, đợi cho đến cuối tháng, kể cả chưa nắm giữ được cấm, thì tất cả vẫn phải nghênh đón khảo hạch như cũ!”
Đám người Đặng Phong im lặng.
“Huấn luyện viên, ông vừa nói địch nhân là?” Thanh niên tên Mạc Sơ nghi hoặc hỏi.
Khi ra bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, ngoại trừ khư, tồn tại mà bọn họ gặp được, chính là những đồng sự thuộc bộ Tác Chiến, chẳng lẽ những đồng sự kia còn có thể trở thành địch nhân?
Huấn luyện viên đầu trọc liếc mắt nhìn gã, không thèm đếm xỉa gì tới câu hỏi kia, lại tiếp tục nói: “Giai đoạn thứ ba, là bạo! Trước mắt, chỉ có Hạ Tĩnh Tương nắm giữ được kỹ năng này, tuy còn chưa thành thạo, nhưng cũng được tính là đạt tiêu chuẩn. Những người khác cũng cần phải khẩn trương lên, đừng có tỏ ra khắc khổ bề ngoài mà thực ra bên trong vẫn còn nhàn nhã lắm.”
Mọi người vừa nghe câu này, tựa như bị chọc đúng tim đen, đều ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Huấn luyện viên đầu trọc liếc mắt nhìn Kỳ Thiên Minh một cái, lại nói: “Kể cho mấy người nghe một câu chuyện. Trước kia tôi từng nuôi một con chó, nó rất thông minh, bất cứ thứ gì chỉ cần dạy một lần là biết nhưng chỉ duy nhất một điều, khi tôi dạy nó cách lần theo khí tức của khư, dù đã dạy nó rất nhiều lần nhưng làm thế nào nó cũng không học được. Vì thế, tôi chỉ có thể giết nó đi thôi.” Đến đây, ông ấy lại nhìn về phía mọi người, nói: “Mấy người có nghe hiểu không?”
Tất cả đều biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chính là con chó kia sao? Nếu dạy mãi vẫn không học được. . . Cũng bị trừng phạt sao?
Trong lòng Hứa Thâm hơi hơi rung động, hắn nghe hiểu được ý nghĩ trong lời nói của huấn luyện viên. Không phải con chó kia bị giết vì nó không học được, mà nó bị giết bởi vì nó đã học được một thứ khác. . . đó là ngụy trang (kiểu nó giả vờ mình không học được đó).
“Tiếp tục luyện đi.” Huấn luyện viên đầu trọc nhìn lướt qua mọi người, không nói gì thêm nữa, dứt khoát xoay người rời đi.
Sắc mặt mọi người biến ảo, đều có chút khó coi.
Và phần huấn luyện sau đó, ai nấy đều cực kỳ nỗ lực.
Hứa Thâm vẫn rúc vào trong góc yên lặng luyện tập rút kiếm bổ chém.
Tuy thâm ý trong lời nói của huấn luyện viên kia, chưa chắc đã ám chỉ hắn, nhưng hắn hiểu được, mình chỉ có thể ở lại trong này nhiều nhất là hai tháng thôi.
“Ít nhất cũng phải luyện đến trình độ có thể giải quyết khư thú cấp D trong nháy mắt. . .” Hứa Thâm cảm nhận được áp lực. Hai tháng quá ngắn ngủi, hắn phải khắc khổ gấp bội.
Ban ngày, Hứa Thâm rèn luyện rút kiếm bổ chém trên sân huấn luyện, chờ tới buổi tối trở lại ký túc xá, hắn bắt đầu luyện tập bạo, giai đoạn thứ ba theo lời huấn luyện viên nói.
Hắn từng dò hỏi Đặng Phong, đối phương nói mình đã sớm học qua, chỉ là không học được.
Lại nói, tinh túy của bạo thể hiện ở chỗ, nó tập trung khư lực vào một điểm, sau đó bùng nổ trong nháy mắt.
Hứa Thâm có cảm giác, dường như lúc trước khi hắn đánh chết cô bé kia, Khư Nhãn và thân thể của hắn đều rơi vào trạng thái bạo.
Bởi vậy sau khi chiến đấu lần đó kết thúc, khư lực trong cơ thể hắn bị hao hết còn bản thân hắn cảm thấy hư thoát một hồi.
Chẳng qua, lúc ấy hắn sử dụng nó trong tình thế cấp bách, mà hiện tại hắn muốn thuần thục điều khiển loại trạng thái này.
Rất nhanh, đã tới ngày phát Tịnh Khư Tề.
Hàng tháng, sẽ có hai ngày phát loại thuốc này, và đó chính là ngày mà ai nấy đều quan tâm.
Tình huống của Hứa Thâm khá đặc thù, mỗi lần hắn đều được nhận ba ống, bởi vì kỳ hạn học tập của hắn chỉ ngắn bằng một phần ba những người khác. Bởi vậy dưới tình huống phúc lợi trong sáu tháng bị áp súc xuống, khiến cho mỗi lần hắn đều nhận được gấp ba những người khác.
Tuy đám người khác đều biết, Hứa Thâm không thể nhận được nhiều hơn bọn họ, nhưng mỗi lần đi lĩnh Tịnh Khư Tề kiểu này, không ít người đều nhìn mà âm thầm ghen tỵ với hắn, chỉ là bọn họ không có biểu lộ ra thôi.
“Ở giai đoạn sơ kỳ, chỉ có thể tiêm vào Tịnh Khư Tề theo tần suất nửa tháng một lần, chờ sau khi mọi người có thể điều khiển khư lực tự nhiên hơn, nhanh nhất cũng chỉ có thể áp dụng tần suất mười ngày tiêm một lần. Đến sau này, khi khư lực tích lũy càng nhiều, tần suất tiêm vào có thể điều chỉnh nhanh hơn, phù hợp với từng trường hợp.” Huấn luyện viên đầu trọc nói với mọi người.
“Huấn luyện viên, nếu thường xuyên tiêm vào sẽ như thế nào?” Có người mới đến không sớm hơn Hứa Thâm bao lâu, không nhịn được dò hỏi.
Khi nói chuyện, người này còn đưa mắt nhìn Hứa Thâm, trong lòng đầy hâm mộ lẫn ghen tỵ.
“Vượt qua tần suất này, gan sẽ bị khư lực xâm nhiễm dẫn đến suy kiệt!” Huấn luyện viên đầu trọc lạnh lùng thốt lên: “Mạo muội cấp tiến, chỉ mang lại hiệu quả ngược, trừ phi mấy người là khư lực giả trời sinh, giống như Hứa Thâm vậy. Lấy tần suất của cậu ấy, dù năm ngày tiêm vào một lần cũng không có vấn đề gì. Chờ sau này khi tích lũy được nhiều khư lực hơn, có thể đổi sang ba ngày, hai ngày, thậm chí là mỗi ngày đều có thể tiêm vào. Miễn là mọi người trưởng thành nhanh như cậu ấy, là được!”
Khư lực giả trời sinh?
Mọi người lập tức nhìn về phía Hứa Thâm. Lúc này cả đám mới hiểu được đối phương khác bọn họ ở điểm nào. Và đương nhiên loại tình huống này lại khiến không ít người âm thầm ghen tỵ.
Hứa Thâm cũng nghe được cách xưng hô mà huấn luyện viên vừa gọi hắn, bỗng có chút kinh ngạc. Có phải ông ấy muốn ám chỉ chuyện hắn thưởng thức mỹ thực của “Ma ma”, mà không bị ảnh hưởng không?
Mọi người đều nhận xong Tịnh Khư Tề, lập tức giơ tay cho người khác tiêm vào xong, còn tiếp tục huấn luyện.
Hứa Thâm nhìn ống Tịnh Khư Tề màu lam đậm trong tay, lại nhìn những người khác tùy tiện kéo ống tay áo lên, chọc vào bất cứ nơi nào cũng được, hình như chẳng cần tìm kiếm mạch máu hay bất cứ loại kinh mạch nào khác để tiêm, hắn không khỏi quay sang hỏi huấn luyện viên.
Chương 55: Con Khư Trong Phòng Ngủ!!!
“Khư lực của Tịnh Khư Tề sẽ theo máu tươi và các loại tổ chức khác thẩm thấu đến nơi tập trung máu tươi trong cơ thể, cũng chính là gan, cho nên không cần để ý tới vị trí tiêm vào.” Huấn luyện viên đầu trọc thể hiện ra sự kiên nhẫn vượt qua những người khác khi giải thích với Hứa Thâm: “Nếu tiêm vào lượng Tịnh Khư Tề vượt quá hạn mức, mạch máu của bản thân sẽ lộ ra màu đen nhạt, cực kỳ rõ ràng. Loại tình huống này chính là vượt quá tần suất, nếu tiếp tục gia tăng thêm, sẽ gây tổn thương thân thể. Cậu nhất định phải khống chế tốt liều lượng của bản thân, lấy khư lực của cậu, năm ngày tiêm một lần là phù hợp rồi.”
“Sau này nếu cậu muốn tăng tốc lên, phải áp dụng biện pháp rút ngắn từ từ, chú ý xem phản ứng của thân thể mình. Nếu hết thảy bình thường, nghĩa là thân thể thừa nhận được.”
Hứa Thâm gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc.
Ở thời điểm hắn hưởng dụng mỹ thực của “Ma ma”, một ngày ăn tới ba bữa cơm, nhưng hình như thân thể chắng có chút biến hóa nào cả.
Ít nhất là không nhìn ra được sự biến hóa ở bên ngoài thân thể.
Ngay lập tức Hứa Thâm tiêm Tịnh Khư Tề vào cánh tay mình, hắn muốn thử cảm thụ một chút.
Cảm giác lạnh lẽo dũng mãnh tràn vào cánh tay, rất nhanh, nó đã dần dần chuyển thấm áp, cùng khá giống với thứ cảm giác cực nóng xuất hiện trong lúc hắn ăn các loại mỹ thực do “Ma ma” làm, loại ấm áp này tựa như uống một cốc nước sôi, sau đó cảm nhận nó chậm rãi chảy vào thân thể.
Hứa Thâm cảm thấy thật thoải mái, cả người ấm áp dào dạt.
“Nói như vậy, khư lực sẽ gia tăng sao. . .” Trong lòng Hứa Thâm đầy tò mò, đáng tiếc hắn không nhìn thấy khư lực của bản thân.
Hứa Thâm lại đi tìm huấn luyện viên.
“Lượng khư lực? Có phải cậu muốn hỏi khư lực mạnh hay yếu?”
Huấn luyện viên đầu trọc nghe được câu hỏi của Hứa Thâm, lập tức hiểu tâm tư của hắn. Ông ấy cũng không cảm thấy kỳ quái, lấy lượng khư lực vượt qua đội viên chính thức bình thường trong cơ thể Hứa Thâm, đúng là hắn có tư cách đi tìm hiểu tin tức có cấp bậc cao hơn.
“Về cơ bản, nhân viên trảm khư chúng ta phân chia mạnh yếu dựa theo khư lực, khư lực càng nhiều, ở thời điểm bùng nổ giai đoạn thứ ba ‘Bạo’, cũng có thể bộc phát ra lực lượng càng mạnh!”
“Trước mắt, chúng ta đều được xếp vào hình thái thứ nhất, chỉ là có người biểu hiện ra mức độ nông cạn, còn có người đã tiếp cận cực hạn rồi. Giống những đội trưởng thuộc đội ngũ thứ nhất trong cục kia, về cơ bản, bọn họ đều đã đạt tới mức cực hạn ở hình thái thứ nhất.”
“Hình thái thứ nhất?” Hứa Thâm sửng sốt.
“Đúng vậy, khi chưa đạt tới hình thái thứ hai, chúng ta cứ cho rằng cấp đội trưởng là mạnh nhất. Mãi cho đến khi có người đánh vỡ cực hạn, đạt tới hình thái thứ hai, chúng ta mới biết được cái gì là quái vật chân chính!” Trong ánh mắt huấn luyện viên đầu trọc mang theo vài phần dị sắc, nhìn về phía Hứa Thâm, nói: “Cậu là khư lực giả trời sinh, vô cùng có hi vọng sẽ đánh vỡ được cực hạn. Bởi vậy trong cục mới đặc biệt chiếu cố tới cậu như vậy. Cậu cũng phải cố gắng chăm chỉ, không chịu thua kém, tranh thủ thời gian trở thành giang bả tử (lão đại) của phân cục chúng ta đi.”
“Giang bả tử. . .” Hứa Thâm có chút tức cười, không ngờ đám người trong cục lại kỳ vọng vào hắn cao tới vậy.
Huấn luyện viên đầu trọc nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hứa Thâm, không khỏi cười cười: “Chịu chút áp lực, cũng đừng lùi bước. Nên nhớ rằng, khi cậu càng mạnh sẽ nhận được càng nhiều ưu đãi, cũng càng thêm an toàn. Lại nói, trong cục sẽ không vì cậu mạnh mẽ mà bắt cậu thường xuyên đi xử lý những sự kiện khư thú kia đâu, hơn nữa nắm được ưu thế trong tay, cậu còn có thể đến nội thành, chứng kiến một thế giới càng thêm bao la rộng lớn hơn.”
Thật vậy sao. . . Hứa Thâm vẫn còn nghi vấn trong lòng, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Mặc kệ như thế nào, đúng là trở nên mạnh mẽ hơn sẽ khiến chính mình có cảm giác an toàn.
“Huấn luyện viên, vậy phía trên hình thái thứ hai kia còn có tồn tại càng mạnh hơn không?” Hứa Thâm tò mò hỏi.
“Đương nhiên, nhưng loại cấp bậc này, lại không phải thứ mà chúng ta có thể tiếp xúc được. Bọn họ là những nhân vật chân chính nắm giữ quyền thế ngập trời. . .” Ánh mắt huấn luyện viên đầu trọc xẹt qua một tia kiêng kị nhàn nhạt, ông ấy không muốn nhiều lời.
Trong lòng Hứa Thâm cũng âm thầm rung động, chỉ vẻn vẹn là cấp đội trưởng đã có thể đánh bại “Ma ma”, nếu là hình thái thứ hai, sẽ mạnh hơn nhiều lắm? Nói như vậy, hình thái thứ ba sẽ khủng bố tới cỡ nào. . .
Hẳn là những tồn tại ở hình thái thứ ba này, là những người chuyên môn xử lý vài thứ mà hắn “Thấy” kia. . .
Hứa Thâm vừa nghĩ đến vài thứ có dáng vẻ dữ tợn, biến hoá kỳ lạ kia, chợt cảm thấy hết thảy đều có thể hiểu được.
Huấn luyện ban ngày chấm dứt, Hứa Thâm về tới ký túc xá, tiếp tục luyện tập “Bạo khư” ban đêm.
“Ai nha nha, hóa ra cậu chạy đến nơi đây nha. . .” Bỗng nhiên, một chuỗi tiếng cười tựa như tiếng chuông bạc vang lên.
Sắc mặt Hứa Thâm đại biến, hắn nhận ra âm thanh ấy không đến từ ngoài cửa, mà xuất hiện ngay trên. . .đỉnh đầu mình.
Mí mắt Hứa Thâm điên cuồng giật giật. Hắn không dám ngẩng đầu, nhưng trong tầm mắt lại nhìn thấy một cô bé tinh xảo như gốm sứ, đang đi tới bên cạnh mình.
Cô ấy có dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao tới ngực hắn, trên người mặc một bộ váy dài trắng như tuyết, đi chân trần cách đất chừng 20 cm, khiến cho đỉnh đầu hai người bọn họ vừa vặn ngang hàng.
Đơn thuần nhìn từ bên ngoài, thì đây là một thiếu nữ tuyệt mỹ tinh xảo, hồn nhiên như tuyết, tựa như không hề nhiễm một chút bụi bặm nào của thế gian.
Nhưng Hứa Thâm lại biết, đối phương là khư.
Hơn nữa. . . còn chính là con khư ở trong phòng ngủ của hắn!
Và cô bé này làm cách nào mà tìm được hắn vậy? !
Hứa Thâm có chút ngơ ngác, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm chết lặng, không chút biến hóa.
“Vài ngày không gặp, những món ăn của cậu lại kém như vậy sao?” Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn thấy Hứa Thâm, đi vòng quanh người hắn lượn qua lại lượn lại, đánh giá khắp nơi.
Trong chốc lát, cô bé ấy tiến đến trước mặt, lại trong chốc lát đã ghé sát vào cằm, khoảng cách giữa hai bên gần tới mức. . . suýt chút nữa đã chạm vào nhau rồi.
Hứa Thâm cực kỳ bất đắc dĩ, hắn không thể tiếp tục duy trì quá trình rèn luyện của mình nữa.
Chương 56: Cấp Bậc Của Huấn Luyện Viên Cũng Không Được…
Tuy hắn đã cố gắng khắc chế, nhưng vẫn rất khó giữ được cho bản thân mình hoàn toàn bình tĩnh.
“Mệt mỏi rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi, nghỉ ngơi thôi.” Hứa Thâm tự nói rồi xoay người nằm lên trên giường.
“Lại giả vờ như cậu không nhìn thấy tôi sao?” Thiếu nữ hì hì cười: “Nếu cậu thật sự không nhìn thấy tôi, thì ở nơi này có một mình cậu, cậu muốn nghỉ ngơi cứ việc nghỉ ngơi, vì sao còn phải thì thầm, lẩm bẩm như vậy?”
“. . .”
Hứa Thâm không nói gì, hắn vừa cảm thấy mình đã phạm một sai lầm rồi.
Nhưng hắn vẫn cứng rắn giả vờ như cũ, chỉ cần không bị vạch trần, thì cứ đến cùng vẫn cứ là cứng rắn giả vờ thôi.
Suy cho cùng. . .nếu không giả vờ, dường như hắn cũng không chống lại được cô bé kia.
Lại nói, ở thời điểm đội trảm khư tìm tới “Ma ma”, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy cô bé này, chỉ có thể nói rằng. . . Đẳng cấp của cô bé này cao hơn C!
Rất nhanh, Hứa Thâm lại nhìn thấy đối phương cũng nằm trên giường, hơn nữa, còn nằm ngay bên cạnh gối đầu của hắn. . . Là chếch bên cạnh.
Khiến hắn có thể nhìn thấy thật rõ nét bên trong đôi mắt thuần túy trong vắt sạch sẽ của đối phương, có ẩn chứa nụ cười dịu dàng và trong trẻo, đúng rồi, ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Tựa như từ trên cơ thể bé nhỏ của cô ấy, đang tỏa ra hương thơm.
Một màn này cực kỳ hương diễm và hấp dẫn, nhưng Hứa Thâm lại biết, hắn tuyệt đối không được làm gì khiến bản thân mình lộ tẩy, nếu không… có lẽ giọng nói và nụ cười trước mắt, sẽ chuyển thành hình dáng với gương mặt thật dữ tợn chỉ trong nháy mắt. . .
Nhưng mà, cứ vẫn một mực bị thiếu nữ bên người nhìn chằm chằm như vậy, Hứa Thâm có cảm giác da đầu mình đang run lên, cả người không được tự nhiên.
Tại đáy lòng hắn càng có chút suy sụp…
Vì sao?
Hắn đã rời khỏi nhà rồi mà, vì sao cô ấy vẫn còn tìm tới hắn?
Trên đời này có nhiều người như vậy, vì sao cô bé kia cứ cố tình theo dõi hắn chứ…
“Đừng khẩn trương, cậu còn nhớ tên của tôi không? Tôi tên là Mai Phù nhé. . .” Thiếu nữ cười dài nói.
Đương nhiên là Hứa Thâm còn nhớ tên của cô ấy. Khi hắn mở to mắt lần đầu tiên, ngoại trừ nhìn thấy “Ma ma”, hắn còn nhìn thấy Mai Phù đang ngồi trên ngăn tủ bên cạnh.
Đối phương mặc một bộ váy dài trắng như tuyết, toàn thân rực sáng như Thánh nữ ở trong khung cảnh tối tăm u ám ấy.
Nhưng mãi cho đến khi hắn nhìn thấy đối phương nhảy lên trên bàn cơm, đứng ở trước mặt “Ma ma” tỏ ra rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm vào hắn, hắn mới hiểu được, thiếu nữ trước mắt này cũng khác loại với mình. . .
“Cậu vẫn một mực giả vờ không nhìn thấy tôi sao? Kỳ thật tôi biết, cậu có thể thấy tôi. Đúng hay không? Đúng hay không nào. . . ?” Vẻ mặt thiếu nữ đầy ý cười, ghé sát vào bên tai Hứa Thâm, lời nói mềm mại kia cùng với hơi thở thổi ra từ khuôn miệng xinh xắn nọ, khiến cho Hứa Thâm có thể cảm nhận được, dường như trong lòng hắn hơi hơi rung động.
Hắn cảm giác nếu cứ tiếp tục nằm xuống như vậy, chắc chắn bản thân mình sẽ gặp chuyện không may, không khỏi lật ngược người lại.
Nhưng mà, rất nhanh Mai Phù lại vòng đến trước mặt hắn, nhìn qua rất giống bốn mắt đang nhìn nhau.
“. . .”
Hứa Thâm không nói gì, hắn lại lập tức xoay người, nhưng dường như cứ làm như vậy hoài, có chút quái dị thì phải?
Hắn dứt khoát nhắm mắt lại, vẫn thấy đối phương đang nhìn chăm chú vào mình, nhưng hắn lại không dám chăm chú nhìn đối phương, kể cả đang nhắm mắt lại và dùng loại cảm giác “Thấy” này, hắn cũng không dám lén lút nhìn trộm đôi mắt của đối phương.
Hứa Thâm nằm một lát, lại xoay người bò lên, lấy quần áo của mình ở trong ngăn tủ, sau đó đến phòng tắm, muốn đi tắm rửa.
Nhưng ngay khi Hứa Thâm đóng cửa phòng tắm ở phía sau lại, hắn bỗng phát hiện ra Mai Phù cũng xuyên thấu qua cánh cửa nhà tắm để nhẹ nhàng tiến vào rồi.
“. . .”
Hứa Thâm có cảm giác da đầu hắn đang giật điên cuồng đến mức muốn nổ tung ra, hiện giờ hắn có nên đi ra ngoài hay không?
Hắn thầm than một tiếng, chắc là không thể rồi, hắn chỉ có thể cứng rắn cởi bỏ mớ quần áo trên người xuống và giữ nguyên vẻ mặt như thường, bắt đầu tắm rửa thôi.
“Thân thể đã khỏe mạnh hơn rất nhiều nha. . .” Mai Phù cười khẽ, che miệng lại nhưng vẫn mở to đôi mắt trong veo của mình, tò mò đánh giá khắp nơi trên người Hứa Thâm, thậm chí còn vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào lồng ngực của hắn.
Nhưng hai bên vẫn chưa thật sự có thể đụng vào nhau, và ngón tay cô ấy như hư ảo, xuyên qua thân thể hắn.
Này vẻ ngoài của cô là con gái đó. . .Cô không biết cái gì gọi là thẹn thùng, tránh né đi sao. . . trong lòng Hứa Thâm đầy chua xót, nhưng vẫn cố gắng kiên trì tắm rửa thật vội vàng cho xong.
Hứa Thâm trở lại phòng, nằm xuống.
Mai Phù cũng đi theo nằm ở bên cạnh Hứa Thâm, tựa như một miếng kẹo da trâu, dính thẳng lên người hắn.
Hứa Thâm không có cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng, hắn khống chế lực chú ý của chính mình, chuyển dời nó qua chuyện khác.
. . .
. . .
Đảo mắt một cái đã đến sáng ngày hôm sau, Hứa Thâm vừa tỉnh dậy, đã nhìn thấy Mai Phù đang cuộn mình như một chú mèo nhỏ nằm bên cạnh ổ chăn của hắn, ngủ say sưa.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rọi lên phần da thịt trắng nõn của cô, hàng lông mi kia thật dài, gương mặt tinh xảo xinh đẹp như thiên sứ, khiến người ta không đành lòng đi quấy rầy.
Bỗng nhiên, thân thể của thiếu nữ ấy rung rung rất nhỏ, bất chợt cô chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía Hứa Thâm, nở nụ cười, và lười biếng duỗi vòng eo.
Mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, hắn đứng dậy thay quần áo ra khỏi phòng.
Phía sau, Mai Phù cũng bay khỏi cửa, đi theo bên người hắn.
“Cậu muốn đi đâu, có chỗ nào chơi vui không?” Mai Phù lộ ra vẻ mặt tò mò.
Đương nhiên là Hứa Thâm sẽ không đáp lời. Không bao lâu sau, hai người bọn họ đi tới sân huấn luyện.
Mai Phù đứng ở bên cạnh Hứa Thâm, nhìn Đông ngó Tây liên tục, trên vẻ mặt đầy nét tò mò.
Rất nhanh sau đó, huấn luyện viên đầu trọc đã đến, ông ấy bắt đầu dạy mọi người một chút kĩ xảo nhỏ và kiến thức về việc trảm khư, tiếp theo lại là quãng thời huấn luyện như thường lệ.
Hứa Thâm nhìn huấn luyện viên đầu trọc chẳng hề phát hiện ra Mai Phù đang lơ lửng bên người hắn, cũng không khỏi bất đắc dĩ, không biết nên nói gì, xem ra cấp bậc huấn luyện viên cũng không được. . .
Chương 57: Này… Khư Đang Ở Ngay Bên Cạnh Mấy Người Đó!
Hứa Thâm nhìn mọi người trên sân huấn luyện đang ra sức huấn luyện Trảm Khư Thuật, trong lòng lại có một loại cảm giác quái dị nói không nên lời, nhất là bên cạnh hắn còn có Mai Phù đang cười khanh khách, cũng háo hức ngắm dáng vẻ luyện tập của những người kia. . .
Này… khư đang ở ngay bên cạnh mấy người đó!
Hứa Thâm cũng đi theo mọi người đi vào sân huấn luyện, vẫn như cũ là rút kiếm bổ chém.
“Cậu cũng đang luyện tập loại động tác đâm chọc thô thiển này sao? Không phải nó đã dạy cậu một chút kỹ xảo ‘Thái rau’ ư? Thứ kia còn hiệu quả hơn loại này.” Mai Phù tò mò nói.
Mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, vẫn tiếp tục vung kiếm.
Đúng là kỹ xảo thái rau của “Ma ma” có hiệu quả rất cao, nhưng mà tư thế lại chẳng lịch sự chút nào. Nếu thi triển ở trước mặt người khác, phỏng chừng bản thân hắn cũng bị giam giữ mất rồi.
“Xem ra cậu muốn dùng phương thức của ‘Bọn họ’ để chiến đấu. . .” Mai Phù nhìn trong chốc lát, lại lắc đầu nói: “Tư thế không đúng, chi trước nên nâng cao hơn một chút. Căn cứ theo cấu tạo của các đốt ngón tay, làm như vậy sẽ càng thêm trôi chảy. . .”
Cô bé ở bên cạnh nói liên miên cằn nhằn một hồi, nhưng cũng thường xuyên chỉ điểm Hứa Thâm hai câu.
Hứa Thâm vẫn giữ nguyên sắc mặt chết lặng nhưng tư thế rút kiếm trong tay lại càng lúc càng nhanh. Hắn cực kỳ thong thả, bắt đầu điều chỉnh tư thế của bản thân. . . Dựa theo những lời Mai Phù vừa nói, và ngạc nhiên phát hiện ra, quả nhiên là theo lời cô ấy sẽ nhanh hơn không ít.
“Cậu xem, có phải làm như vậy sẽ đạt được hiệu suất cao hơn rất nhiều không?” Mai Phù cười nói.
Tôi thật sự rất cám ơn cô. . . Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.
Mai Phù nhìn một lát, tựa như cảm thấy chuyện này chẳng hề thú vị, sau khi ngó Đông ngó Tây một hồi, cô ấy lại chạy tới cái ghế bên cạnh huấn luyện viên đầu trọc, thản nhiên ngồi xuống.
Hứa Thâm tranh thủ một khoảng trống trong lúc vung kiếm để nhìn lướt qua, lại thấy huấn luyện viên đầu trọc với vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế quan sát, liếc nhìn toàn trường với nửa con mắt, nhưng lại hoàn toàn làm như không thấy thiếu nữ nhu nhược hồn nhiên bên người. . .
Hắn vội vàng dịch ánh mắt trở về, càng thêm chuyên chú luyện kiếm.
. . .
. . .
Ngày lại ngày trôi qua, đảo mắt một cái Hứa Thâm đã ở lại huấn luyện doanh được nửa tháng.
Mỗi ngày hắn đều huấn luyện rút kiếm bổ chém. Mà trong vòng nửa tháng này, Mai Phù vẫn một mực đi theo bên người hắn, dù Hứa Thâm cứ giả vờ không nhìn thấy cô, thậm chí là không thèm nhìn cô, nhưng chẳng hiểu sao đối phương cứ nhìn chằm chằm vào hắn và không có chút ý định rời đi nào.
Ban ngày, trong giờ huấn luyện, Hứa Thâm sẽ luyện tập còn Mai Phù ngồi ở bên cạnh huấn luyện viên quan sát.
Khi ăn cơm trưa, hắn và đám người Đặng Phong ngồi chung một bàn. Mọi người vui vẻ nói chuyện phiếm, còn Mai Phù lại giống một cô em gái nhà bên, chống hai tay lên má, ở một bên nghe đến say sửa.
Buổi tối cả hai sẽ cùng nhau ngủ.
Hứa Thâm cũng dần dần quen với sự xuất hiện của Mai Phù ở bên cạnh mình. Tạm thời đối phương không lộ ra ác ý, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục giả vờ không nhìn thấy… Chung quy lại, hai người bọn họ ở chung cũng coi như bình an vô sự.
Ngược lại, huấn luyện viên đầu trọc có tỏ vẻ bất mãn khi một mực chứng kiến Hứa Thâm cứ lặp đi lặp lại huấn luyện rút kiếm mỗi ngày trong suốt nửa tháng qua, nhưng sau khi Hứa Thâm triển lộ năng lực “Thông” của mình, huấn luyện viên đầu trọc lập tức không còn ý kiến nữa, để mặc cho hắn tự khổ luyện theo ý mình.
(Năng lực “Thông” kia là diễn luyện trọn bộ Trảm Khư Kiếm Thuật nha)
“Hôm nay là nội dung huấn luyện thực chiến của mọi người.”
Buổi sáng trên sân huấn luyện ngày hôm nay, huấn luyện viên đầu trọc lại đến muộn nửa giờ, mà đi theo phía sau ông ấy, là một chiếc lồng giam, đang được ủy thác vận chuyển tới đây.
Bên dưới lồng giam là xe tải, bánh xe ầm ầm nghiền nát bãi cỏ.
Bên trong lồng giam có một con khư thú nửa người là nhân loại, với dáng vẻ nửa người nửa mãng xà đang nằm úp sấp.
“Sân huấn luyện thứ năm tập hợp. ” Huấn luyện viên đầu trọc hô to mệnh lệnh.
Mấy người đám Kỳ Thiên Minh, Hạ Tĩnh Tương, Hứa Thâm, Đặng Phong… thuộc sân huấn luyện thứ năm, đều nhanh chóng tập kết.
Bọn họ hiểu hôm nay chuẩn bị làm thật rồi.
“Từng người đi lên một, hôm nay mấy người đều phải lần lượt chiến đấu với con khư này, coi như kiểm nghiệm thành quả thực chiến, đừng có vừa nhìn thấy khư đã bị dọa cho mềm cả chân!” Huấn luyện viên đầu trọc nói: “Thiên Minh, Tiểu Hạ, ai trong hai người lên trước? Làm gương cho đám người bên dưới đi!”
Kỳ Thiên Minh và Hạ Tĩnh Tương trừng trải qua quá trình quan sát khảo hạch, lúc này có vẻ khá bình tĩnh. Đó là chưa kể đến chuyện bọn họ vốn là đám học viên tới cùng thời điểm với mấy người Triệu Nguyên kia, từng trải qua huấn luyện thực chiến rồi, hiển nhiên đây vốn không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy khư, cho nên bình tĩnh cũng là điều dễ hiểu.
“Tôi lên trước.” Hạ Tĩnh Tương bày ra dáng vẻ việc nhân đức không nhường ai, nhưng cô làm như vậy vốn không phải ưa khoe mẽ, chỉ là nếu khiêu chiến lượt sau, thể lực của con khư thú này sẽ giảm xuống, tương đương với hiệu quả huấn luyện của cô cũng giảm xuống.
Kỳ Thiên Minh không tranh đoạt, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
“Được.” Huấn luyện viên đầu trọc để người ta chuyển cái lồng giam kia vào bên trong tầng phòng hộ của sân huấn luyện thứ sáu, sau đó mới mở lồng giam ra.
“Đi thôi.” Hạ Tĩnh Tương hít một hơi thật sâu, mang theo thanh kiếm đi vào sân huấn luyện thứ sáu.
Tất cả đám người mới trên các sân huấn luyện khác, đều tụ tập đi tới, vừa khẩn trương vừa kích động.
Có người mới lần đầu tiên được nhìn thấy khư, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân thể run rẩy không ngừng.
Cũng có người mới chưa nắm giữ thuần thục thao tác mở đóng Khư Nhãn, chỉ nhìn thấy một cái lồng trống rỗng bị người ta kéo tới, lại không nhìn thấy khư, gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Hứa Thâm nhìn thấy, ở phần bụng của con khư này có một vết thương to bằng miệng bát. Nó đã bị thương rồi, lấy lực lượng của Hạ Tĩnh Tương, chém giết con này không khó, chỉ xem cô ấy có thể bảo trì trấn định, sau đó phát huy tất cả lực lượng bản thân hay không thôi.
Đây cũng là mục đích chân chính là bài huấn luyện thực chiến này.
“Một nhóc con yếu ớt như vậy, cũng có thể làm đối tượng huấn luyện sao. . .” Mai Phù ở bên người Hứa Thâm, có chút không thú vị nói.
Khóe miệng Hứa Thâm hơi hơi co rúm lại.
Chương 58: Huấn Luyện Thực Chiến!!!
“Tê!”
Hạ Tĩnh Tương vừa bước vào sân huấn luyện thứ sáu, chiến đấu đã bùng nổ.
Con khư thú kia vặn vẹo thân mình lao thẳng về phía cô, nửa người dưới uốn lượn không ngừng, lộ tuyến tấn công lay động khó mà dò xét được.
Hạ Tĩnh Tương biến sắc. Cô vừa ngửi được từng luồng hơi thở tanh hôi khiến người ta muốn nôn mửa, lông tơ cả người dựng thẳng lên, có loại cảm giác vừa đặt mình vào tử địa.
Giờ khắc này, tựa như cô đã được trở lại thời điểm bản thân bị cuốn vào sự kiện khư thú.
Lúc ấy cô cũng như vậy, hít thở không thông, sợ hãi lan khắp thân thể, không ngừng run rẩy. . .
Đột nhiên “Tranh” một tiếng, Hạ Tĩnh Tương vung kiếm đón đỡ. Sau giây phút kinh hoảng ngắn ngủi, thế công dồn dập của khư thú khiến cô lập tức bày ra tư thế phòng thủ theo bản năng, tiếp đó lăn mình trốn qua bên kia, kéo giãn khoảng cách.
Khư thú xoay người theo sát tới, Hạ Tĩnh Tương vội vàng vung kiếm bổ chém, nhưng kiếm thuật không theo bất cứ trình tự nào cũng như chẳng mang tới một chút hiệu quả gì hết.
“Tiến công!” Huấn luyện viên đầu trọc đứng ở bên ngoài lồng phòng hộ, gầm lên một tiếng.
Hạ Tĩnh Tương đang kích động chạy trốn, tựa như bị gọi tỉnh, lập tức phục hồi lại tinh thần. Hiện giờ cô đang ở trong quá trình huấn luyện, đã sở hữu lực lượng thông qua năm tháng miệt mài khổ luyện, đã hoàn toàn không phải con người yếu đuối trước kia nữa rồi.
Cô dần dần trấn định xuống, triển khai du đấu cùng khư thú, phòng ngự vững vàng và đánh trả sắc bén, liên tục chừng mười phút sau, đã đánh bất phân thắng bại cùng khư thú.
Huấn luyện viên đầu trọc khẽ gật đầu. Tuy lúc bắt đầu, Hạ Tĩnh Tương hơi kích động và thất thần, cũng may đã phản ứng đúng lúc, có biểu hiện như vậy trong lần đầu tiên huấn luyện thực chiến, cũng coi như đạt tiêu chuẩn rồi.
“Được rồi, người thứ hai.”
Huấn luyện viên đầu trọc bước vào sân huấn luyện, lập tức đi về phía khư thú đang chiến đấu, đột nhiên đá ra một cước, đá bay con khư thú nọ, làm Hạ Tĩnh Tương đang muốn xông lên lập tức nghiêng người vòng về phía dưới. Sau đó ông ấy ra hiệu cho cô có thể đi ra ngoài rồi.
Cả người Hạ Tĩnh Tương đầy mồ hôi, tuy lòng còn sợ hãi, nhưng cô đã thích ứng được với loại chiến đấu này, ngược lại còn chưa tận hứng.
Cô cảm thấy, chờ đến lần sau, biểu hiện của bản thân tuyệt đối sẽ tốt hơn nhiều.
“Hạ lão đại lợi hại!”
“Hạ tỷ uy vũ!”
Hạ Tĩnh Tương rời khỏi sân huấn luyện thứ sáu, những người khác đều giơ ngón tay cái lên. Bọn họ chỉ đứng bên ngoài quan sát cũng cảm thấy trong lòng đầy mạo hiểm kích thích, càng đừng nói tới người tự mình bước vào cảnh ngộ hiểm nghèo như cô.
Sắc mặt Hạ Tĩnh Tương đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày. Cô không nói thêm điều gì.
Có lẽ với những người khác, loại trình độ này đã rất tốt, nhưng bản thân cô lại không hài lòng.
Rất nhanh, Kỳ Thiên Minh bước lên sân đấu.
Lần này, biểu hiện của gã trấn định hơn Hạ Tĩnh Tương một chút, tuy trên mặt vẫn lộ ra một chút kích động có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng thân thủ lại không bị ảnh hưởng quá lớn. Trong lúc phòng thủ, gã cũng không ngừng tìm cơ hội phản công, tạo thành một chút thương tổn và uy hiếp cho khư thú.
Liên tục hơn mười phút sau, huấn luyện viên đầu trọc cũng gọi gã đi xuống, có chút vừa lòng với biểu hiện của gã.
Hạ Tĩnh Tương khẽ nhăn mày, cho rằng bản thân chính là người đầu tiên đi lên thực chiến, bởi vì có chút khẩn trương mới dẫn đến hành động hoảng loạn né tránh lúc ban đầu, nếu cô là người thứ hai lên sân đấu, chắc chắn sẽ biểu hiện không khác Kỳ Thiên Minh là mấy.
Nghĩ như thế, trong lòng cô cũng thăng bằng hơn không ít.
“Đặng Phong!” Huấn luyện viên đầu trọc bắt đầu điểm danh.
Đặng Phong bị gọi vào, sắc mặt lộ ra một tia khổ sáp. Sau đó, gã được đồng đội khích lệ, cũng dứt khoát lên tinh thần, rút kiếm đi lên sân đấu.
Gã cũng muốn thử phản công như Kỳ Thiên Minh hồi nãy, nhưng vừa bước vào sân đấu, ngửi được thứ mùi tanh hôi tản ra từ trên người con khư thú kia, lại nhìn thấy kia thân thể mãng xà của nó vặn vẹo ngay gần trong gang tấc, gã bỗng cảm thấy cả người như bị rót chì, trở nên vô cùng nặng nề, tay chân đều cứng ngắc.
Rất nhanh, gã bắt đầu chạy chung quanh, tránh né những đòn tiến công của khư thú, không dám chiến đấu chính diện với nó.
Huấn luyện viên đầu trọc thấy vậy, khẽ lắc đầu, tố chất tâm lý còn kém một chút.
Rất nhanh, thời gian huấn luyện thực chiến của Đặng Phong đã chấm dứt. Căn cứ theo biểu cảm trên mặt huấn luyện viên đầu trọc, Đặng Phong biết biểu hiện của bản thân cũng không lý tưởng, trong lòng gã thầm uể oải, ủ rũ trở về trong đội ngũ.
Đồng đội vội vàng đi tới an ủi.
Lại có một người bị điểm danh, người nọ bất chấp khó khăn, lên sân đấu.
Theo quá trình chiến đấu liên tiếp, rõ ràng tốc độ thế công của khư thú đã chậm lại, thậm chí có khi nó còn lựa chọn ở lỳ tại chỗ, lấy tĩnh chế động.
Tình cảnh này khiến biểu hiện của những người lên sau đều tốt đẹp hơn một chút.
Huấn luyện viên đầu trọc yên tĩnh đứng nhìn, trước mắt chỉ có ba người làm ông ấy tạm hài lòng, coi như đạt tiêu chuẩn, những người khác đều biểu hiện bình thường.
“Hứa Thâm, đến cậu.”
Huấn luyện viên đầu trọc nhìn về phía Hứa Thâm, người cuối cùng chuẩn bị lên sân đấu, nói: “Thể lực của nó đã tiêu hao gần cạn, chỉ cần cậu giữ bình tĩnh, nó rất khó là cậu bị thương. Nên nhớ, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì mở đóng Khư Nhãn, đừng khẩn trương, đừng sợ hãi!”
Đúng là huấn luyện viên thiên vị thật. . . Những người khác nhìn về phía Hứa Thâm, trong lòng đầy ghen tỵ.
Khi người khác lên sân đấu, huấn luyện viên đâu có cẩn thận dặn dò như vậy?
Đợi lát nữa chờ huấn luyện viên nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương thất thố của Hứa Thâm kia, không biết ông ấy sẽ có cảm tưởng gì. . . Có vài người lòng mang ghen tỵ, không khỏi ác ý nghĩ.
“Trắc nghiệm gì mà chẳng thú vị chút nào. . .” Mai Phù lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng qua, nhìn về phía Hứa Thâm, cười hì hì nói: “Một tên nhóc yếu ớt bé nhỏ như vậy, hẳn là cậu sẽ không sợ hãi chứ?”
Mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, hắn dứt khoát cầm kiếm đi vào sân huấn luyện.
Trước mắt, con khư thú kia đang nằm bên cạnh lồng giam, hơi hơi thở dốc, đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, mơ hồ tỏa ra một chút khí tức âm lãnh nào đó.
Chương 59: Nguy Hiểm Tới Gần!!!
Hứa Thâm bước vào sân huấn luyện, không tiếp tục đi về phía trước nữa, ngược lại, cứ lặng lẽ đứng yên không nhúc nhích.
Cứ như vậy, một người một khư, đứng đối diện, nhìn nhau.
“Mau nhìn, cậu ta bị dọa sợ rồi!”
“Phỏng chừng hai chân đang run rẩy dữ lắm, không biết lúc trước khi cậu ta đi quan sát khảo hạch, đã biểu hiện ra dạng gì, ha ha. . .”
“Ây cha, đã nói rồi, khư lực trong cơ thể có đậm đặc thêm nữa cũng vô dụng, không phát huy được bởi vì lá gan quá nhỏ.”
Không ít thành viên tham gia huấn luyện đều cười trộm và lắc đầu.
Huấn luyện viên đầu trọc nhíu mày, nói với Hứa Thâm: “Nó chưa tấn công vì đang bận khôi phục thể lực. Cậu đừng giằng co cùng nó như vậy, lấy lượng khư lực của cậu, chỉ cần tập trung lên tay chân, nó sẽ không đánh lại ngươi!”
Thì tôi làm vậy chính vì chờ nó khôi phục thể lực mà. . . Trong lòng Hứa Thâm thầm nói. Trên thực tế, vừa bước vào nơi này, hắn đã muốn thử tốc độ rút kiếm của mình một chút, xem có thể vượt qua tốc độ công kích của khư thú cấp E hay không.
Nhưng trước mắt huấn luyện viên đã mở miệng, Hứa Thâm chỉ có thể tiến về phía trước.
“Cậu ta lại trực tiếp đi qua như vậy. . .”
“Chạy nhanh lên chứ? Chẳng lẽ cậu không biết chạy là gì?”
Có vài người đang quan sát, lại thầm nôn nóng thay Hứa Thâm, chỉ hận không thể đứng lên chỉ huy kết cục.
Nhưng khư thú nhìn thấy Hứa Thâm bình tĩnh đi từng bước một tiếp cận bản thân, ánh mắt lại thay đổi, không hiểu sao nó lại nhận thấy một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Cậu thiếu niên trước mắt này. . . Rất khủng bố!
Dường như bóng dáng đang không ngừng tiếp cận kia, đã che đậy tất cả ánh sáng xung quanh. Và rõ ràng nó đang bị vây giữa sân, nhưng lại có cảm giác bản thân đã bị người ta trói vào trong góc.
Đây là một loại. . . trực giác phát hiện nguy hiểm!
Không thể tiếp tục ngồi chờ chết !
Đôi mắt khư thú hơi hơi nhuộm đen, tựa như con ngươi đã biến mất, cả hốc mắt đều là một màu tối đen, dường như ở trong trạng thái này, móng vuốt của nó trở nên sắc bén hơn rất nhiều, dưới nguy hiểm kích thích, nó sắp bộc phát ra lực lượng cực hạn.
Sưu!
Bỗng nhiên khư thú kia lay động, lao nhanh về phía Hứa Thâm.
“Không tốt!” Huấn luyện viên đầu trọc thấy vậy, lập tức biến sắc.
Hóa ra con khư thú này vẫn còn giữ lại lực lượng, cố ý tỏ ra yếu thế. Đây là muốn xuất kỳ bất ý, đợi lát nữa sẽ đánh lén ông ấy sao? Huấn luyện viên vội vàng chạy về phía sân huấn luyện, nhưng có cảm giác đã không kịp, trong lòng đầy lo lắng, chỉ hi vọng Hứa Thâm có thể phản ứng lại, làm ra hành động trốn tránh kịp thời.
Lấy trình độ khư lực của Hứa Thâm, chỉ cần giữ vững bình tĩnh, nhất định có thể tránh đi!
“Thật nhanh!” Đám người Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh đã phát hiện ra biến cố kinh hoàng vừa xảy ra trong nháy mắt này, ai nấy đều biến sắc.
Tình huống này quá mức đột ngột, tất cả mọi người đều không thể phản ứng lại.
Mà Hứa Thâm lại dừng chân ngay trước mặt khư thú, tựa như hắn đã ngây dại, cũng không thể phản ứng kịp.
Bành!
Ngay thời điểm khư thú bổ nhào tới trước mặt Hứa Thâm, khoảng cách hai bên không đầy một mét, đột nhiên Hứa Thâm vung kiếm, không một ai thấy rõ hắn đã vung kiếm như thế nào, chỉ nghe một âm thanh xé rách vang lên.
Ngay sau đó, cái đầu của con khư thú kia bị bổ thẳng vào giữa!
Cả phần cổ và lồng ngực, cũng bị chém đứt đôi!
Cuối cùng kiếm phong dừng lại trên lồng ngực khư thú, mạnh mẽ chấm dứt đòn tấn công mãnh liệt của đối phương, thân hình với phần trên đã nứt toác của nó, nằm ngay trước chân hắn.
Đã chết. . .
Mọi người ngơ ngác nhìn một màn này.
Chiến đấu phát sinh đột nhiên, chấm dứt càng đột ngột.
Nhưng một màn máu chảy đầm đìa vẫn còn đang diễn ra trên sân đấu kia, lại kích thích của ánh mắt mọi người, nói cho bọn họ biết, hết thảy những chuyện này đều là sự thật.
Hứa Thâm lại. . . giết chết một con khư thú cấp E.
Gần như chỉ dùng một kiếm!
Những người lúc trước còn cười trộm hắn, lúc này vẻ mặt đều hài hước vô cùng, có người còn dại ra, không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Hạ Tĩnh Tương cũng giật mình nhưng sắc mặt nhanh chóng âm trầm xuống, hai bàn tay nắm chặt lại, ngọn lửa đố kị bùng cháy trong lòng.
Lúc ấy, huấn luyện viên đầu trọc cũng đuổi tới bên người Hứa Thâm. Ông ấy nhìn con khư thú đã triệt để chết đi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau đó, quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm, phát hiện vẻ mặt thiếu niên này vẫn mang theo vẻ kinh hoảng chưa hoàn hồn trở lại.
Ông ấy không khỏi nở nụ cười, vỗ bả vai Hứa Thâm: “Làm tốt lắm, tuy phản ứng chậm một chút, nhưng cuối cùng vẫn có thể phản ứng lại đúng lúc. Tôi đã nói mà, lấy lượng khư lực của cậu, con khư thú này tuyệt đối không thể địch lại, chỉ cần toàn lực bùng nổ, cậu có thể đọ sức cùng khư thú cấp D. Được rồi, huấn luyện kết thúc, cậu phải nhớ kỹ cảm giác vừa rồi.”
Ông ấy biết khi Hứa Thâm bùng nổ lực lượng, hắn có thể đạt tới cấp bậc gì. Bởi vậy, với hắn chuyện chém giết con khư thú cấp E này không khó, điều khó chính là Hứa Thâm cần phải thuần thục điều khiển lực lượng của bản thân, hơn nữa là có đủ tố chất tâm lý khi thực chiến.
“Vâng, huấn luyện viên. . .” Hứa Thâm lòng còn sợ hãi nói, đồng thời nhổ thanh trường kiếm trở về.
Huấn luyện viên đầu trọc nhìn thấy Hứa Thâm còn dám rút thanh kiếm sắt kia về, trong lòng thoáng xuất hiện một loại cảm giác quái dị, rõ ràng là hắn sợ hãi muốn chết, nhưng lại không sợ khi rút kiếm ra, máu tươi sẽ ồng ộc phun trào. . .
Chẳng qua, đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Thâm trảm khư, hắn sợ hãi cũng là chuyện rất bình thường, không giống đang ngụy trang.
Đến đây, huấn luyện viên lắc lắc đầu, nói: “Đi xuống đi, lúc quay về hãy nhớ loại cảm giác vừa rồi, vừa rồi chính là cậu điều khiển khư lực ‘Bạo’, về sau khi chiến đấu, cậu phải học cách điều chỉnh khư lực tùy tiện phân bổ đi khắp các nơi, nhất là chuyển dời đến cánh tay và hai chân, chỉ có tăng cường mấy bộ phận này lên trình độ lớn nhất, cậu mới có thể tăng lên hạn mức lực lượng cao nhất của mình.”
Hứa Thâm gật gật đầu: “Đa tạ huấn luyện viên.”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, đã xoay người rời khỏi sân huấn luyện.
“Vẫn còn phải luyện tập thêm về tố chất tâm lý nha. . .” Huấn luyện viên đầu trọc cười cười.
Chương 60: Câu Hỏi Không Có Đáp Án…
Lần đầu thực chiến chấm dứt, biểu hiện của Hứa Thâm khiến cho mọi người khắc sâu hiểu được những lời huấn luyện viên từng nói, Hứa Thâm không giống bọn họ.
Về sau, quá trình huấn luyện hằng ngày tiếp tục, nhưng mọi người càng thêm ra sức.
Cuộc sống của Hứa Thâm vẫn tiếp tục duy trì quy luật như bình thường, ban ngày luyện tập rút kiếm vung chém ở huấn luyện doanh, buổi tối tu luyện điều khiển khư lực ở trong phòng. Lúc này, hắn đã có thể điều khiển “Bạo” vô cùng thuần thục.
Lại tới một vòng huấn luyện thực chiến khác.
Huấn luyện viên đưa tới hai con khư cấp E, giao cho mọi người huấn luyện thực chiến.
Lần này rõ ràng biểu hiện của mọi người đã khá hơn lần trước không ít, huấn luyện viên vẫn bố trí cho Hứa Thâm là người cuối cùng lên sân đấu nhưng trước khi hắn ra tay, ông ấy lại dặn dò hắn cần phải khống chế lực lượng, đừng chém giết khư thú.
Hứa Thâm vẫn làm như lần trước, bình tĩnh chờ đến khoảnh khắc khư thú tới gần, mới vung kiếm ra tay.
Dưới trạng thái mở Khư Nhãn, hắn phát hiện khư thú cấp E đã không còn chút xíu lực uy hiếp nào với mình. Hắn hoàn toàn có thể thấy thật rành mạch từng động tác của nó, có cảm giác như hiệu ứng slow motion, quá đủ thời gian để cho hắn phản ứng.
Mà sau khi Hứa Thâm đã thuần thục nắm giữ “Bạo”, hắn cũng có thể khống chế tốc độ và lực đạo xuất kiếm của mình.
Nếu huấn luyện viên đã nói không giết, Hứa Thâm cũng ra tay tương đối nhẹ nhàng, chỉ dùng hai phần khư lực, chém khư thú bị thương.
Huấn luyện viên nhìn thấy Hứa Thâm điều khiển khư lực càng ngày càng thuần thục, cũng vô cùng vừa lòng.
Khi Hứa Thâm tiến vào huấn luyện doanh được một tháng, hắn đã lộ ra khả năng điều khiển “Cấm”, khiến cho khư lực toàn thân tự nhiên co rút lại, huấn luyện viên có chút vừa lòng, tiến độ của hắn khá tương xứng với những gì ông ấy dự đoán.
“Đội trưởng đã thông qua, rất nhanh sẽ đến lượt chúng ta.” Khi ăn cơm trưa, trên mặt đám người Đặng Phong mang theo lo lắng, nói chuyện với nhau.
Hai ngày trước, Kỳ Thiên Minh và Hạ Tĩnh Tương đi tham gia khảo hạch, Hứa Thâm lại được một lần cơ hội quan sát.
Giống lúc trước, có ba người mới, thêm hai vị đội viên lão luyện, hợp thành năm người một tổ, trừ Hứa Thâm, Đặng Phong và những học viên khác đều nhận được cơ hội quan sát.
Khảo hạch lần này không xuất hiện tình trạng hỗn loạn, đám người tham gia hoàn thành nhiệm vụ rất thuận lợi, Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh đều có biểu hiện xuất sắc, phối hợp ăn ý, không cần đội viên lão luyện ra tay giải quyết khư thú.
Mà bọn họ đã khảo hạch thông qua, cũng trực tiếp rời khỏi huấn luyện doanh, chuyển thành đội viên chính thức.
Tới lúc này, thời gian huấn luyện của đám người Đặng Phong cũng đầy, khảo hạch tới gần, ai nấy đều sầu lo.
“Gần đây biểu hiện của mọi người đều không tệ, chỉ cần cẩn thận thêm một chút, thông qua khảo hạch không vấn đề gì.” Hứa Thâm an ủi nói.
Đám người Đặng Phong liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, hơi hơi cười khổ.
“Cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao? Huấn luyện viên nói một mình cậu cũng có thể chém giết khư thú cấp E, nếu kinh nghiệm thực chiến tăng lên, chiến với khư thú cấp D cũng có phần thắng. Đối với cậu, khảo hạch cũng đơn giản như uống nước vậy, nhưng chúng ta lại khác mà. . .” Đặng Phong bất đắc dĩ nói.
Trải qua một tháng ở chung, bọn họ phát hiện tuy tình huống của Hứa Thâm hơi khác người, nhưng hắn lại rất dễ nói chuyện, bởi vậy cả đám ở chung cũng tương đối hòa hợp.
Mấy người khác trong đội ngũ cũng rất quen thuộc với Hứa Thâm, ngẫu nhiên còn có thể nói đùa vài câu.
“Mấu chốt vẫn là phải bình tĩnh, đừng khẩn trương, nếu không dù có lực lượng mạnh hơn nữa cũng không phát huy được.” Hứa Thâm thuật lại những lời mà bình thường huấn luyện viên hay nói.
Mọi người nghe được đều trắng mắt liếc hắn một cái. Cậu nói thật dễ nghe, nhưng thực sự gặp được khư rồi, ai có thể không khẩn trương?
Tưởng tượng ra mình phá sản và mình thực sự phá sản vốn là hai dạng khác nhau nha!
“Nghe nói đoạn thời gian trước, trong cục có một tổ tiểu đội, khi trảm khư đã bị đoàn diệt, không còn ai sống sót. . .” Một trung niên nói.
Tuy nhìn qua gã lớn tuổi nhất ở đây, nhưng đều là người mới giống đám học viên khác, ở trước mặt sự kiện khư thú chẳng phân biệt được nam nữ già trẻ, thậm chí trong huấn luyện doanh còn có người mới đã hơn bảy mươi tuổi.
Lại nói, trên phương diện điều khiển khư lực, kể cả khi thân hình đã bước vào thời kỳ tuổi già, lão hóa, vẫn có thể luyện ra chiến lực không tồi. Nhưng… thật hiển nhiên là những người thuộc loại “Tư chất cực kém” này, sống cũng không lâu.
“Toàn bộ đều chết? Không thể đâu? Tôi nghe nói mỗi lần trước khi tiểu đội chấp hành nhiệm vụ trảm khư, bên trên đều sẽ điều tra thật rõ ràng tình huống. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” Có người hỏi.
“Ai biết được? Dù sao tôi cũng nghe nói hàng năm nhân viên trảm khư trong cục đều xuất hiện vị trí trống. Tuy trong huấn luyện doanh thường xuyên có người mới chuyển chính thức, nhưng tính đi tính lại, ở cục chỉ có hơn ba mươi đội hình chính thức, không thấy gia tăng bao giờ. . .”
Mọi người nghe vậy đều có chút im lặng xuống.
Hứa Thâm nhíu mày, hắn nghĩ đến chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi sau khi hắn vào huấn luyện doanh này, ở đây đã có thêm bốn người mới, hẳn là trong một tháng qua đã có bốn gia đình tan biến.
Dựa theo tần suất này, một năm sẽ có chừng 50 người chuyển chính thức.
Hắn nghe nói sau khi học viên chuyển chính thức, sẽ được bố trí vào tiểu đội trảm khư năm người một tổ. Nghĩa là một năm nơi này đào tạo ra tương đương với mười đội hình.
Nếu số lượng tiểu đội chưa từng gia tăng, nghĩa là hàng năm sẽ có chừng đó người hy sinh sao. . . Hứa Thâm cảm giác tỷ lệ thiệt mạng này có chút cao đến đáng sợ.
“Sau này chúng ta sẽ trải qua cuộc sống ngày qua ngày đều không ngừng trảm khư, mãi cho đến khi bị khư giết chết sao?” Có người thấp giọng hỏi.
Mọi người im lặng, câu hỏi này không có đáp án.
Hoặc là câu hỏi này có đáp án, nhưng. . . Bọn họ không có quyền lựa chọn.
Mọi người ăn xong cơm trưa lại nhớ tới huấn luyện doanh, cố gắng huấn luyện.
Vì sống lâu một chút, chỉ có càng thêm khắc khổ rèn luyện, cố gắng tăng lên thực lực bản thân, mới có thể mang đến cho chính mình càng nhiều cảm giác an toàn.
Hai ngày sau, đám người Đặng Phong bị chọn lựa rời đi, gặp phải khảo hạch .