[Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành
Tập 5: Anh Nhìn Thấy Em Nha (c41-c50)
❮ sautiếp ❯Chương 41: Anh Nhìn Thấy Em Nha…
Triệu Nguyên sợ tới mức nhảy dựng lên, gã vội vàng nâng kiếm lên làm giá đỡ.
Đột nhiên “Tranh” một tiếng, thân thể này bị đánh bay ra ngoài, cánh tay đau nhức tựa như cái giá rời rạc.
Dưới trạng thái kinh hoảng, gã phát hiện bản thân đã quên rót khư lực vào cánh tay, đã dùng thân thể bản thân hứng lấy toàn bộ một kích này.
Hai người khác đã phản ứng lại, vội vàng lao lên nghênh đón, yểm trợ cho Triệu Nguyên.
Lưu Phong đứng ở lối vào thang lầu, gần như không đếm xỉa đến bọn họ, chỉ yên tĩnh chăm chú nhìn.
Thanh niên kia lại mang theo ba người Hứa Thâm đứng trong thang lầu quan sát, xuyên thấu qua khoảng cách nhỏ hẹp của lối vào, có thể nhìn thấy hình ảnh ba người Triệu Nguyên đối chiến cùng khư, nhưng không xem được đầy đủ.
Hai mắt Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh lập tức nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên trong, sắc mặt hơi chuyển thành màu trắng. Chưa kể tới con khư thú hung tàn nọ, chỉ nhắc đến tình cảnh những phần còn lại của chân tay cụt cùng với máu tươi vương vãi, rơi rụng đầy trên mặt đất bốn phía tại lối vào thang lầu kia thôi, cũng đủ khiến da đầu kẻ khác run lên rồi.
Rất nhanh, dưới sự yểm trợ của hai vị đội viên kia, ba người Triệu Nguyên đã chiến thành ngang tay cùng khư thú tại phần gấp khúc chật chội trong hành lang.
Bỗng nhiên khư thú lao vút đi, phóng tới chỗ sâu trong đoạn hành lang dài, tựa như đang muốn chạy trốn.
Nó cảm nhận được ngoại trừ ba con mồi trước mắt, bên cạnh còn có hai luồng khí tức cường đại. Đó không phải con mồi, ngược lại là nguy hiểm.
Hơn nữa. . .
Mắt thấy khư thú muốn chạy trốn, ba người Triệu Nguyên vừa sợ vừa vội, cũng nhanh chóng lao theo đuổi giết nó.
Lưu Phong theo sát đằng sau, tránh cho ba người gặp chuyện không may.
“Chúng ta cũng đi theo.” Thanh niên nói.
“Đại ca ca. . .”
Hứa Thâm đang muốn đi theo, bỗng nhiên hắn lại nghe được âm thanh truyền đến từ trong hàng lang, rồi theo bản năng nhìn thoáng qua bên kia. Ngay lập tức, trong mắt hắn xuất hiện một cô bé mặc váy áo màu trắng đang đứng trong hành lang dài hun hút ấy.
Dáng vẻ chừng bảy tám tuổi, màu da trắng nõn.
Mà trong khoảnh khắc Hứa Thâm nhìn thấy cô bé, hắn cũng phát hiện ra đôi mắt đối phương khẽ nheo lại, lộ ra một nụ cười như ánh trăng non.
Không tốt. . .
Trong nháy mắt, cả người Hứa Thâm trở nên căng thẳng, cái loại cảm giác quen thuộc này.
“Anh nhìn thấy em nha. . .” Cô bé ha ha cười.
Đáng chết!
Trong lòng Hứa Thâm chấn động, hắn cố gắng kiềm chế không cho vẻ mặt của mình biến hóa, nhưng hắn biết hẳn là đã không còn kịp nữa rồi.
Ngay sau đó, ở trong mắt Hứa Thâm, phần thân dưới lớp váy áo trên người cô bé nọ đột nhiên phình ra, kéo căng lớp váy áo ấy, để lộ ra nửa người bên dưới đã hóa thành một con côn trùng có cái bụng cực lớn, hai bên sườn mọc ra đôi chân to lớn.
“Em đến đây. . .” Bóng dáng cô bé nọ lay động rất nhanh, cấp tốc theo vách tường bò sát đến, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hồn nhiên lúc trước.
Lông tơ toàn thân Hứa Thâm dựng thẳng lên, không tự kiềm chế được, bước chân lập tức đẩy nhanh hơn về phía trước.
“Hả?” Bỗng nhiên thanh niên kia nghe được tiếng “Đô đô” cảnh báo truyền đến từ dụng cụ trong tay, gã cúi đầu nhìn xuống, con ngươi lập tức co rút lại.
Căn cứ theo dụng cụ biểu hiện ra, ở ngay bên cạnh bọn họ vừa có thêm một luồng khư lực dao động, cấp bậc cực cao, rõ ràng có tiêu chuẩn cấp D.
Hơn nữa dao động nọ đang ở ngay dưới chân bọn họ. . . và nhanh chóng tiếp cận!
“Chạy mau!” Đột nhiên thanh niên ấy phản ứng lại, hét lớn một tiếng.
Sau đó, gã rút kiếm thật nhanh, cũng tiện đà xoay người túm lấy Kỳ Thiên Minh vẫn đang sững sờ đứng tại chỗ, ném ra phía sau mình, rồi khẩn trương nhìn chăm chú vào lối vào thang lầu.
“Anh cũng nhìn thấy em. . .” Cô bé váy trắng nọ đang bò dọc theo vách tường tiến đến, ven đường còn để lại một mảng chất lỏng dính nhầy trên tường, vừa nhìn thấy dáng vẻ thanh niên, đôi mắt lại cười thành hình trăng non.
Tới lúc này, Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh mới mơ hồ nghe được âm thanh khàn khàn ấy, cả hai hoảng sợ quay đầu lại, lập tức chạm phải cô bé với dáng vẻ dữ tợn, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị đang bay vút đến.
Hành động tốc độ cao nhanh như thiểm điện kia, khiến cho hai người cảm thấy tầm mắt mơ hồ, không thể tập trung được.
Khư thú!
Hai người khiếp sợ, không nghĩ tới ở phía sau bọn họ lại đột nhiên nhảy ra một con khư thú.
“Lưu ca!” Thanh niên vừa nghênh đón khư thú vừa rống to.
“Bành” một tiếng, đột nhiên cánh tay của cô bé nọ biến thành bộ phận trên người một con côn trùng, tựa như đôi lưỡi hái sắc bén trên tay con bọ ngựa, nhanh chóng chém tới, thanh niên giơ kiếm chống đỡ lại bị đánh bay, đập lên vách tường nơi hành lang gấp khúc.
Thanh niên khụ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Đây là khư thú cấp D hàng thật giá thật. . .
Nhưng làm sao nó có thể xuất hiện tại nơi này???
Chương 42: Không Được Thơm Ngon Như Đại Ca Ca Kia…
Lưu Phong đang hộ tống ba người Triệu Nguyên đi ở phía trước hành lang gấp khúc, nghe được tiếng gọi của thanh niên, trái tim đập thình thịch, nhanh chóng xoay người nhìn lại, rồi thấy thanh niên kia đã bị đánh lên tường, còn ba người mới đang khẩn trương chạy trốn về phía gã.
Mà ở ngay khúc ngoặt tiến vào hành lang, có một gương mặt cô bé hồn nhiên ló đầu nhìn ra, ngay sau đó là nửa người dưới đã biến thành thân thể côn trùng to lớn xuất hiện.
“Khư thú cấp D!” Sắc mặt Lưu Phong đột biến, gã vội vàng vọt qua.
Ngay khi cánh tay lưỡi hái của cô bé nọ chém về phía ngực thanh niên, kiếm phong trên tay Lưu Phong đã xẹt qua, đánh văng nó.
“Đi mau!”
Lưu Phong túm thanh niên kia ném qua một bên, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn con khư thú cấp D ‘Côn Niệm Khư’ trước mắt.
“Lại một người nữa. . .” Cô bé nhìn Lưu Phong trước mắt, thè lưỡi liếm liếm môi một cái rồi nói: “Nhưng không được thơm ngon như vị đại ca ca kia. . .”
“Cút!” Lưu Phong gầm nhẹ, kiếm phong giận dữ chém tới, khư lực bao phủ toàn thân, tốc độ mau đến dọa người.
Nhưng kiếm phong này lại bị cô bé kia linh hoạt né tránh, thân thể nửa người nửa côn trùng kia lại mau lẹ tới dị thường, gần như lập tức đã di động lên trần nhà khu hành lang gấp khúc ấy, rồi ở trên đó nhìn ngược xuống Lưu Phong.
“Chú ý bọn họ cho tốt, để tôi đến dẫn nó đi!”
Lưu Phong biết nơi này không thể ở lâu, nếu không một khi gã không địch lại nó, những người mới kia sẽ chết hết.
Gã chợt kích động khư lực toàn thân, sau đó nhanh chóng xông ra. Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, kiếm phong đang chém thẳng đột nhiên đổi hướng, lướt qua bả vai cô bé kia, tạo nên một miệng vết thương.
Máu tươi đã nhuộm đỏ chiếc váy liền áo trắng nõn.
Vẻ mặt cô bé có chút âm trầm xuống, không thèm quan sát nữa mà nhanh chóng lao thẳng về phía hắn.
Lưu Phong vội vàng phóng về phía hành lang gấp khúc bên kia.
“Thùng thùng” Âm thanh vách tường chấn động nhanh chóng đuổi theo đằng sau gã, trước mắt là cửa sổ, nơi này là lầu bốn, nhưng Lưu Phong lại không chút do dự, một tay che mặt trực tiếp phá vỡ cửa sổ, nhảy ra.
Bành!
Trong khoảnh khắc hai chân Lưu Phong rơi xuống đất, gã có cảm giác bàn chân mình bị lực phản chấn làm run rẩy. Gã quay đầu nhìn lại, đã thấy con Côn Niệm Khư kia đang hấp phụ (hít hơi thật sâu) trên vách tường, tựa như chuẩn bị súc lực.
Không tốt. . . Lưu Phong chợt vọt về phía trước.
Cùng lúc đó, thân thể cô bé nọ tựa như đạn pháo lao thẳng tới, nhưng bị Lưu Phong cấp tốc tránh thoát.
Lưu Phong không dám quay đầu lại, trái tim đập dồn dập đầy kinh hoảng, vội vàng phóng về phía con đường phía trước.
Tuy hắn có kinh nghiệm chém giết khư thú cấp D, nhưng thành tựu đó lại dựa trên điều kiện là cả tiểu đội phối hợp mới được. . .
. . .
Trong tòa lầu nọ, bốn người bọn Hứa Thầm nhìn Lưu ca và cô bé khư thú kia cùng nhảy xuống lầu bốn, ai nấy đều kinh hoảng chưa hồi phục lại bình tĩnh.
Thanh niên ôm ngực đứng lên, vội vàng nói: “Đi theo tôi, nơi này không thể ở lâu!”
Gã lập tức lao qua một đầu khác của hành lang gấp khúc, nơi có ba người Triệu Nguyên đang vô cùng ngơ ngác.
Thanh niên quan sát một vòng, con khư áo trắng kia đã biến mất không thấy, gã lập tức hiểu ra, lúc trước con khư áo trắng kia bỗng nhiên lui lại, hơn phân nửa là vì nó cảm nhận được con khư thú cấp D nọ đang tới gần. . .
Dù sao, khư thú cũng sẽ săn giết khư thú.
“Chúng ta phải lui lại trước đã, bỏ dở khảo nghiệm tại đây!” Thanh niên vội vàng nói với ba người vẫn đang sững sờ kia.
Ba người Triệu Nguyên có chút ngơ ngác, nhưng bọn họ cũng thấy được cô bé hồi nãy, lại không tự chủ được, thoáng rùng mình một cái.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của thanh niên nọ, cả đám Hứa Thâm từ một đoạn hành lang khác nối liền với hành lang gấp khúc này, nhanh chóng lao đi.
Rất nhanh, mấy người bọn họ đã đi tới khu đất trống dưới lầu.
“Đi, qua bên kia.”
Thanh niên không đưa mọi người lên xe, mà mở ra Khư Nhãn, chạy qua mấy con đường, tìm được một căn lầu nhỏ khác để tránh né.
Gã biết, Lưu ca chỉ có thể tạm thời dẫn dắt con khư kia rời đi, nhưng chưa chắc có thể giải quyết nó.
Dù sao nó cũng là khư thú cấp D, chỉ có đám gia hỏa thuộc đội ngũ thứ nhất trong cục mới có thể một mình xử lý được nó. . .
Mọi người nhanh chóng đi vào né tránh trong hành lang của lầu nhỏ. Thanh niên lại dùng Khư Nhãn kiểm tra chung quanh, không có dấu vết khư thú, lúc này gã mới lấy dụng cụ thông tin liên lạc với trong cục ra, truyền tin tức quay lại.
Một con khư thú cấp D lại ẩn núp ở chỗ này, suýt chút nữa đã khiến đội viên hao tổn. Đây là nhân viên điều tra thất trách (không làm tròn bổn phận), phải lập tức phái người đến tiếp viện!
“Từ ca, tại sao ở nơi này lại có thể xuất hiện khư thú cấp D? Nó lại còn tiếp cận chúng ta gần tới vậy. . .” Đám người Triệu Nguyên được thở dốc trong chốc lát, đã tỉnh táo lại, không nhịn được dò hỏi.
Chương 43: Nơi An Toàn Nhất Lại Trở Thành Hồng Tâm Trí Mạng…
Mấy người bọn Hứa Thâm cũng nhìn về phía thanh niên.
Khi Hứa Thâm nghe được là khư thú cấp D, ít nhiều trong lòng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.
May mắn nó chỉ là cấp D. . .
Nếu là loại khư thú cấp bậc như “Ma ma”, hoặc là cấp cao hơn. . . Phỏng chừng hôm nay cả đám xong đời rồi.
Tới lúc này, Hứa Thâm bỗng hồi tưởng lại chuỗi hành động theo bản năng của mình, trong lòng hắn lập tức trào lên cảm giác nghĩ mà sợ và hối hận mãnh liệt, xem ra hắn vẫn chưa đủ khắc chế, nhất định phải tập làm quen với phản ứng “Trì độn” nhiều hơn mới được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn có một loại cảm giác kể cả khi hắn không nhìn thấy con khư thú cấp D kia, thì dường như đối phương cũng có tính toán tiếp cận bọn họ . . .
“Không biết, có lẽ là khư thú lang thang tạm thời đi ngang qua đây. Nhưng nó có thể tránh thoát quá trình quét hình của dụng cụ dò xét, hơn phân nửa là loại khư thú thiên về ẩn tàng. . .” Thanh niên vừa báo cáo xong tình huống nơi này về trong cục, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm trả lời.
Sắc mặt đám người Triệu Nguyên cũng trở nên khó coi, bọn họ đã học tập tri thức có liên quan tới khư thú, tự nhiên hiểu những lời thanh niên nói có nghĩa gì. Khư thú có rất nhiều chủng loại khác nhau, có loại ngụy trang ẩn tàng, có loại khát máu ham ăn, còn có loại ký sinh… vân vân.
“Từ ca, vậy khảo hạch của chúng ta. . .”
“Hẳn là trong cục sẽ bố trí thêm một lần nữa. Lại nói, đây cũng là chuyện tốt với các cậu, dù sao lần này cũng coi như các cậu đã tích góp được một chút kinh nghiệm, chờ đến khi tham gia khảo hạch lần sau sẽ không lộ ra vẻ khẩn trương như vậy nữa.” Thanh niên nói.
Ba người Triệu Nguyên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng không khỏi âm thầm cười khổ.
“Chúng ta cứ tiếp tục chờ ở đây sao? Lưu ca có thể giải quyết con khư thú kia không? Lỡ như nó lại tìm tới nơi này. . .” Kỳ Thiên Minh sầu lo nói.
Thanh niên nhìn nhìn dụng cụ dò xét trong tay, nói: “Hẳn là Lưu ca sẽ dẫn thứ kia đi xa một chút. Nếu hiện giờ chúng ta lên xe, có lẽ động tĩnh sẽ hấp dẫn món đồ chơi kia tới đây. Huống chi nếu chúng ta lái xe đi rồi, Lưu ca biết làm sao bây giờ? Cứ chờ ở đây thêm chút nữa. Mà mọi người cũng không cần quá mức lo lắng, trong cục đã phái người tới rồi, lấy lộ trình của nơi này, trong vòng 20 phút bọn họ sẽ đến nơi.” Nói đến này, gã nở nụ cười: “Có lẽ mọi người còn có cơ hội được nhìn thấy khung cảnh săn giết khư thú cấp D nữa, đây chính là cơ hội khó được nha.”
Đáng tiếc, mấy người kia đang trong tình cảnh khẩn trương hiện giờ, lại cười không nổi, chỉ cảm thấy bất an tràn ngập trong lòng.
Mười mấy phút trôi qua.
Bỗng nhiên, sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hình như hắn có cảm giác gì đó, lại ngẩng đầu nhìn qua một góc phía trên hành lang nơi bọn họ đang lần trốn.
Nơi đó, một khuôn mặt hồn nhiên tươi cười vừa ló đầu ra.
Ánh mắt kia nhìn thấy Hứa Thâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nọ lập tức lộ ra nụ cười cực kỳ tươi tắn với đôi mắt như vầng trăng non.
“Em tìm thấy mọi người rồi nha, đóa miêu miêu (ú òa hoặc peekaboo). . .”
Ngay sau đó, bóng dáng nó rơi vuông góc xuống dưới. Không nói chính xác hơn là nó lao mình xuống dưới!
“Chạy mau!” Hứa Thâm vội vàng nói.
Thanh niên kia sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên. Và chỉ trong nháy mắt, con ngươi của gã đã co rút lại thành đầu kim, gã nhanh chóng lăn qua một bên, tránh đi đòn tấn công của khư thú nọ.
Những người khác cũng vội vàng trốn tránh, nhưng một đội viên bên người Triệu Nguyên lại không may mắn như vậy. Vị trí của người này vừa lúc ở giữa cả đám. Dựa theo tình huống trước khi khư thú xuất hiện, thì đây chính là vị trí an toàn nhất trong đám người, nó cũng mang đến cho gã cảm giác an toàn và an ủi tâm lý thật lớn. . .
Nhưng lúc này, nó lại trở thành hồng tâm trí mạng!
Chỉ nghe “Bành” một tiếng, tứ chi như lưỡi hái kia hạ xuống, hai bàn tay của cô bé khư thú trực tiếp cắt mở thân thể vị đội viên kia ra, nhát chém mượt mà vô cùng. Chỉ một màn này thôi cũng có thể nhìn ra đôi lưỡi hái kia sắc bén đến mức nào.
Máu tươi, nội tạng… tất cả đều bắn tung tóe, rơi rụng đầy đất.
Cô bé nọ nâng đầu mình lên khỏi khoang bụng của vị đội viên kia, trên mặt dính đầy máu tươi, trong miệng còn cắn một đoạn ruột non, lại nở nụ cười khanh khách, đôi mắt lập tức nhìn về phía Hứa Thâm trong đám người.
Đáy lòng Hứa Thâm phát lạnh, hắn cũng không quay đầu lại, lập tức xoay người bỏ chạy.
“A!”
“Chạy mau!”
Mấy người khác cũng bị dọa cho sợ hãi, quá khủng bố, sinh tử chỉ gần trong gang tấc.
Lúc trước Hạ Tĩnh Tương vẫn một mực khát khao được trông thấy khư thú, nhưng ở giờ khắc này, đầu óc cô đã rơi thẳng vào khoảng không, trống rỗng, chỉ có duy nhất một ý niệm đang không ngừng rít gào trong đầu: Chạy mau, chạy mau! !
Tất cả mọi người đều chạy trốn, Từ ca cũng không ngoại lệ.
Gã không thể ngăn cản được công kích của khư thú cấp D, nếu còn mang theo mấy người mới chẳng khác gì tặng món ăn cho nó.
Chương 44: Là Bởi Vì Nó Nhìn Thấy Hắn. . . Mỹ Vị Nhất Sao?
Thậm chí, ở giờ khắc này, trong đầu gã còn hiện lên một suy nghĩ “May mắn”.
May mắn vì bên người gã có mấy người mới này… Tuy hắn không thể chạy nhanh hơn khư thú cấp D, nhưng tuyệt đối có thể chạy nhanh hơn bọn họ. . .
Chỉ cần chống cự được đến lúc tiếp viện trong cục đến. . .
Gã nhằm thẳng về phía chiếc xe. Trong đội bọn họ cũng còn có Kỳ Thiên Minh cũng đang bỏ chạy về phía chiếc xe.
Mà Hạ Tĩnh Tương và đám người Triệu Nguyên, lại giống như con kiến đang hoảng sợ cuống cuồng không phân rõ phương hướng, chạy theo một con đường khác, cắm đầu cắm cổ, im lặng tiến lên.
Chạy. . .
Hai chân Hứa Thâm phát lực, hắn lập tức tưởng tượng thấy mỹ thực của “Ma ma” đang quấn quanh hai chân mình, dưới tình trạng hắm liên tiếp ngửi được mùi máu tươi kích thích, bỗng dưng loại cảm giác khi hắn đang sống cùng “Ma ma” lại hiện lên.
Và dưới hoàn cảnh này, khả năng tưởng tượng của hắn tiến vào trạng thái cực nhanh.
Rất nhanh, hai chân đã xuất hiện cảm giác cực nóng, Hứa Thâm bất chấp che giấu, lập tức chạy nhanh về phía trước.
Cuồng phong gào thét lao vụt qua mặt hắn, chưa bao giờ Hứa Thâm chạy trốn nhanh như vậy, thậm chí lúc này, trong lòng hắn còn có một loại cảm giác vui sướng.
Nhưng ngay khoảng khắc đó, một luồng hàn ý đánh úp lại sau lưng, khiến cho Hứa Thâm không tự chủ được, phải quay đầu nhìn lại.
Trước mắt hắn xuất hiện hình ảnh cô bé kia đang cấp tốc đi động lao đến, trên mặt vẫn nở rộ nụ cười tham lam.
Vì sao mục tiêu của nó lại là hắn. . . trong lòng Hứa Thâm trầm xuống, là bởi vì nó nhìn thấy hắn. . . Mỹ vị nhất sao?
Sưu!
Hứa Thâm vẫn đang chạy thẳng về phía trước, liên tục chạy trốn nhưng bỗng nhiên hắn lại phát hiện, tốc độ của mình còn nhanh hơn cô bé kia một chút, khoảng cách song phương không hề bị thu hẹp lại, mà từng bước còn đang kéo giãn ra.
Mình nhanh hơn! Trong lòng Hứa Thâm trở nên phấn chấn, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn lại tái nhợt, bởi vì trước mặt hắn là ngõ cụt.
Có thể nhảy qua hay không. . . Hứa Thâm nhìn vách tường kia, đáy lòng có chút do dự, dù sao hắn cũng chưa từng thử qua.
Nhưng lúc này hắn lại không có sự lựa chọn.
Hứa Thâm cũng không kịp tự hỏi, đã một súc lực gia tốc rồi xông lên nhảy qua.
Bành, thân thể hắn lại nhảy cao năm mét, độ cao của cú nhảy này gấp rưỡi vách tường kia. Hắn nhảy qua rồi.
Nhưng khi rơi xuống đất, hắn lại không thu được lực, khiến cả người quay cuồng ngã xuống, bàn chân bị ma sát va chạm, đã xuất hiện một chút máu tươi.
Chờ đến khi Hứa Thâm vội vàng bò lên, bỗng nhiên hắn lại nghe được một đợt tiếng gào thét truyền đến. Cô bé kia đã leo lên lên vách tường, đang lao vọt tới.
Con ngươi Hứa Thâm co rút lại. Ở giờ khắc này, tựa như “Nước canh” từ trong cơ thể đã vung vãi lên mắt hắn, cảm giác nóng bỏng như muốn bốc cháy, khiến cho động tác của cô bé kia bỗng trở nên thật chậm chạp trong mắt hắn.
Hứa Thâm không kịp né tránh, trong đầu có chút trống rỗng. Nói gì thì nói, hắn vẫn chưa được huấn luyện đối chiến.
Ngay trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc ấy, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm. Ngăn cản!
Hắn theo bản năng tụ tập khư lực trên hai tay, chộp tới chỗ khuỷu tay phía trên hai cánh tay mang theo lưỡi hái của cô bé kia, nơi đó sẽ không va chạm vào lưỡi dao sắc bén.
“Bành” một tiếng, ngay sau đó, hắn thật sự bắt được.
Mà cẳng tay mang theo liêm đao nọ cũng đâm nghiêng qua phần eo của hắn, cắm thẳng xuống mặt đất. Thân thể cô bé ép lên người Hứa Thâm, vẻ mặt mang theo niềm yêu thích khác thường, không ngừng ghé sát vào.
Đừng tới đây, đừng tới đây. . .
Đừng tới đây! !
Đại não Hứa Thâm phát run, hắn đấm mạnh một quyền ra, thẳng vào giữa bộ mặt cô bé nọ.
Tốc độ của một quyền này đã vượt qua khả năng phản ứng của cô bé nọ, khiến cô thoáng sửng sốt một chút. Bộ mặt bị đập trúng, chỉ trong nháy mắt thân thể cô bé đã bay ngược ra ngoài.
Hứa Thâm bò dậy từ trên mặt đất, nhìn thấy cô bé ngã xuống bên ngoài cũng vừa bò lên, nhưng giờ phút này, hai má thật đáng yêu thuần túy của đối phương đã bị nắm tay của hắn đấm lõm xuống, tựa như một mảnh vải bị xé toạc ra, khiến khuôn mặt vốn nguyên vẹn của đối phương cũng trở nên vặn vẹo.
“Chi! !”
Cô bé phát ra tiếng thét chói tai đầy phẫn nộ cùng loại với loài côn trùng, nửa người dưới đồng thời phát lực, bắn vọt tới.
Hứa Thâm kinh hãi, vội vàng rút kiếm ra chống đỡ.
Tuy bọn họ tiến đến nơi này để quan sát, nhưng đều được mang theo trang bị dùng cho huấn luyện như kiếm sắt, để phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn.
Mà trước mắt, chính là tình huống ngoài ý muốn gay go nhất.
Ngăn lại!
Hứa Thâm nghĩ tới tư thế cầm kiếm mình đã quan sát được từ trong quá trình huấn luyện chiến đấu của những người khác trong mấy ngày qua, sau đó nhanh chóng đặt ngang kiếm ở trước ngực.
“Bành” một tiếng, phần lưỡi hái trên cánh tay cô bé đã chém tới.
Kiếm phong rung mạnh, Hứa Thâm cảm giác thân thể hắn vừa bị một luồng lực lượng cực lớn quét ngang qua, những ngón tay rung động không ngừng, có lẽ là tư thế chống đỡ phát lực không đúng, khiến cho luồng lực lượng cực lớn kia đánh sâu xuống… Tới cuối cùng, hắn cũng không thể nắm chặt kiếm sắt được nữa.
Kiếm sắt văng ra, rơi xuống vị trí cách nơi hắn đứng tới mười mét.
Chương 45: Hóa Ra Đại Ca Ca Mới Là Tên Quái Vật Kia…
Thân thể Hứa Thâm liên tiếp lui về phía sau vài bước. Hắn nhìn thanh kiếm sắt văng ra, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Hắn biết, bản thân quá khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu, ngay cả cầm kiếm cũng chưa thể nắm ổn.
Nếu là “Ma ma”. . .
Hứa Thâm nhìn cô bé đang nằm sấp xuống đất chuẩn bị lại tiến công trước mắt, lại run sợ, trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến hình ảnh lúc “Ma ma” săn bắn “Thức ăn”.
Sạch sẽ lưu loát, đơn giản trí mạng.
Khi “Ma ma” vẫn còn, lúc nói chuyện phiếm, người đã dạy hắn, muốn thái rau cần phải thái từ vị trí mềm mại nhất. . .
Chỉ nháy mắt vô số hình ảnh lập tức chồng chất nhau xuất hiện trong đầu hắn.
Mà cùng lúc đó, đòn tấn công của cô bé nọ cũng bắn ra trong nháy mắt.
Con ngươi Hứa Thâm hóa thành hư vô, tựa như thời gian đã chảy chậm lại ngay trong khoảnh khắc, làm hắn có thể thấy rõ động tác của cô bé, thậm chí là hơi thở toát ra từ khuôn miệng ấy.
Bỗng nhiên thân thể Hứa Thâm nằm sấp xuống đất, khung xương cả người ca ca rung động, bàn chân và bàn tay dùng một loại tư thế quái dị kéo giãn ra, vừa giống con cóc, lại giống con nhện.
Dưới loại cảm giác tử vong mãnh liệt kích thích, vốn dĩ lúc ban đầu, hắn còn đang tưởng tượng tới hình ảnh mình ngồi trên bàn hưởng dụng mỹ thực của “Ma ma”, thì hiện giờ, ngay cả bản thân hắn cũng chưa chú ý tới, chẳng biết từ khi nào, suy nghĩ của hắn đã thay đổi, hắn đã tưởng tượng bản thân mình biến thành “Ma ma” rồi.
Nguyên liệu nấu ăn mỹ vị dừng lại ở trong thân thể, rồi bao phủ trên đầu ngón tay.
Bành!
Bỗng nhiên thân thể Hứa Thâm xông thẳng về phía trước, tựa như tư thế nhảy lên của con thỏ, va chạm cùng cô bé kia.
Ngay khoảnh khắc hai bên va chạm vào nhau, tầm mắt hắn ngưng tụ lại, bỗng nhiên thân thể lắc lư với biên độ rất nhỏ, dùng khoảng cách chênh lệch đúng một ly, để tránh thoát lưỡi hái sắc bén trên cánh tay cô bé.
Mà thân thể hắn cũng tiến sát lại gần lồng ngực cô bé.
“Ma ma” từng nói, nơi đó cũng là khu vực mỹ vị nhất.
Bàn tay Hứa Thâm mang theo lực lượng thật lớn, năm ngón tay tựa như móng vuốt, được lực lượng mạnh mẽ của bản thân thúc đẩy, lại thêm luồng khư lực bao trùm trên đầu ngón tay, khiến cho một đòn của hắn xé rách lớp váy áo bên ngoài lồng ngực cô bé nọ trong nháy mắt, lập tức chọc thẳng vào trái tim nóng ấm bên trong.
Ẩm ướt, nóng bỏng, mềm mại.
Chỉ một nháy mắt Hứa Thâm đã rút ra. Hắn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô bé nọ, cũng thấy thân thể khư thú kia lui về phía sau. Cùng lúc đó, hắn dùng một cước đá văng thân thể cô bé ấy ra ngoài.
Thân thể cô bé kia bay ngược ra ngoài, ngã nhào xuống vị trí cách nơi đó bảy tám mét, máu tươi như sương mù màu đen, chảy ra từ lồng ngực, lớp váy áo trắng nõn bên ngoài lập tức bị nhuộm đen.
Hứa Thâm ngây ngốc sửng sốt một chút, lát sau mới phục hồi lại tinh thần. Nhưng phục hồi tinh thần rồi hắn vẫn ngơ ngác nhìn đôi tay mình, trong lòng có chút không sao tin nổi.
. . . Đơn giản như vậy?
Hóa ra những gì “Ma ma” nói đều là sự thật. . .
Hứa Thâm lại nhìn về phía cô bé kia.
Chỉ thấy cô bé nọ đang run rẩy bò dậy từ trên mặt đất, trên mặt mang theo nụ cười thảm: “Ra là vậy. . . Hóa ra đại ca ca mới là tên quái vật kia. . .”
Thân thể cô bé lay động một chút, lại ngã xuống, lần này hoàn toàn không thể động đậy được nữa, thi thể nằm lặng lẽ, chỉ có một đống lớn máu tươi màu đen vẫn đang rỉ ra bên ngoài, nhuộm đen mặt đất.
Sắc mặt Hứa Thâm hơi đổi, hắn nhìn nhìn cô bé tựa như chết đi, lại nhìn nhìn “Mỹ thực” trong tay.
Loại mỹ thực này khá tương tự với những món mà “Ma ma” từng chuẩn bị cho hắn, kể cả mùi cũng rất quen thuộc.
Hắn không khỏi nghĩ đến tin tức đã được biết từ bên trong huấn luyện doanh, cách tăng cường khư lực, ngoại trừ Tịnh Khư Tề. . .
Hứa Thâm biết, hắn cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu bị những người khác nhìn thấy cảnh hắn chém giết khư thú cấp D, phỏng chừng rất nhanh thôi hắn sẽ bị phái đến tiền tuyến.
. . .
. . .
15 phút sau.
Tại vách tường sau nơi giao chiến, có bốn bóng dáng nhanh chóng xẹt qua, rồi đột nhiên một người phía trước vội vàng dừng lại, khuôn mặt gã mang theo vẻ không sao tin nổi, kinh ngạc nhìn chăm chú vào khu đất trống kia.
Lúc này ở chung quanh khu đất trống nọ vừa bẩn lại vừa lọan, ngay cả Đạo Manh tác cũng không có một sợi nào. Tình huống ấy có nghĩa là ngay cả vụ dân cũng không đến quét dọn ở nơi này.
Mà bên cạnh đống rác rưởi bị những cơn gió xoắn tới, chống thành đống kia, thi thể cô bé đang lặng lẽ nằm bên trong đó, máu tươi màu đen đã nhuộm kín khu vực hai ba mét xung quanh người.
“Nó. . . Đã chết?” Bốn người nọ cực kỳ khiếp sợ, đều đưa mắt nhìn nhau.
Đây chính là khư thú cấp D đó, bọn họ mới mất dấu nó một lát thôi, vậy mà nó lại chết rồi?
Chẳng lẽ nó gặp phải đội trảm khư chính thức?
Chương 46: Nhất Kích Tất Sát!!!
Bốn người nhanh chóng đi tới gần, bọn họ lo lắng cô bé kia đang giả chết, bởi vậy tiến tới gần cực kỳ chậm rãi, cẩn thận.
Một người cầm đầu sử dụng binh khí là trường thương, gã đi tới, đẩy thân thể cô bé ra, lập tức nhìn thấy, vết thương trí mệnh đến từ vị trí trái tim nơi lồng ngực, ở đó có lỗ thủng khá lớn.
“Là một kích tất sát. . .” Mấy người đều thấy rõ, rồi đều nhẹ nhàng hít vào một hơi thật sâu, có cảm giác lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
Chẳng lẽ con khư thú này đã gặp phải một vị trảm khư giả cấp đội trưởng rồi?
Vậy thì nó quá xui xẻo . . .
Nhưng mà, ai bảo nó ham chơi, lén lút trốn ra tận ngoài này chứ?
Một cô bé nên ngoan ngoãn nghe lời ở nhà đợi mới đúng nha. . .
Mấy người này liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn nhìn bốn phía, mới phát hiện xung quanh không hề có dấu vết chiến đấu quá kịch liệt, hơn nữa vết thương trí mạng khiến khư thú nọ chết đi chính là một đòn xỏ xuyên qua ngực.
Thật hiển nhiên, đây là một hồi chiến đấu với lực lượng chênh lệch rất xa.
“Chết tiệt, chúng ta trở về lại không dễ bàn giao đây.” Một thanh niên có chút tức giận, dùng chân dẫm nát đầu cô bé, di qua di lại một hồi: “Vì sao mày lại không nghe lời như vậy? Không nghe lời như vậy, không nên chạy loạn khắp nơi chứ?”
Người bên cạnh chẳng hề ngăn lại, một người khác lại nhíu mày nói: “Hẳn là nó vừa vặn gặp được tay đội trưởng trong nhóm đội viên chính thức của cục Khư Bí kia, sau đó bị đối phương xử lý rồi?”
“Kỳ quái, nếu là đội trưởng nọ làm, vì sao bọn họ lại phải tản ra chứ? Chẳng lẽ đám người đó cũng gặp được một con khư khác càng đáng sợ hơn?” Tên còn lại nghi hoặc nói.
“Không biết, chúng ta cứ mang thi thể của nó về, lại nói sau. Lúc trở về, để cho người trong hội qua điều tra một chút xem rút cuộc là ai đã chấp hành nhiệm vụ trảm khư tại khu vực này. Lúc ấy, chúng ta sẽ biết chuyện gì đã xảy ra thôi.” Người đàn ông trung niên cầm đầu nói.
Gã nắm bả vai cô bé, nhấc nó lên rồi đưa mắt nhìn tên còn lại: “Hỗ trợ nâng một chút.”
“Vì sao tôi lại phải nâng chân của nó chứ. . .” Tên còn lại than thở, nhưng vẫn ngoan ngoãn qua hỗ trợ.
. . .
. . .
Hứa Thâm từ sườn một con đường khác, đi dọc theo đoạn đường ray đan xen chằng chịt trên mặt đất, về tới khu vực phụ cận lầu nhỏ mà lúc trước bọn họ vừa tổ chức săn bắn con khư thú cấp E kia.
Những chiếc tàu hỏa màu xanh chạy vù vù qua ven đường, bên trên chở đầy những vụ dân đang đi làm. Trên đường, còn có thể nhìn thấy một vài vụ dân lần theo Đạo Manh tác đi lại trên đường, lướt sát qua bên cạnh Hứa Thâm.
Vụ dân là lao động thuộc tầng dưới chót của thành Bạch Nghĩ, bọn họ không thể nhìn thấy, cho nên cũng không thể đảm nhiệm những loại công tác lương cao khác, chỉ có thể làm những chuyện đơn giản nhất cũng là mệt nhất.
Và bình thường vụ dân còn có thể bị gọi là “Lao súc” (kết hợp giữa hai từ lao động và súc vật).
Hứa Thâm nhìn những vụ dân không có mắt này, bỗng nhiên lại nghĩ tới bản thân mình trước khi “Thấy”. Hắn cũng giống như bọn họ, phải lần theo Đạo Manh tác thăm dò, tiến tới nơi làm việc.
Có lẽ khi ấy, bên người hắn cũng có trảm khư giả từng lướt qua, thậm chí trong tay bọn họ còn cầm theo xác chết của khư thú dữ tợn. . .
“Có lẽ không nhìn thấy, cũng không phải chuyện xấu. . .” Trong lòng Hứa Thâm thầm nghĩ.
Ngay khi Hứa Thâm quay trở lại phụ cận tòa lầu nhỏ kia, hắn không trực tiếp đi tới, làm như vậy có vẻ rất rêu rao, một khi bị người ta biết được cô bé ấy đã tử vong, như vậy hành vi “Nghênh ngang” của hắn chẳng khác nào không đánh đã khai.
Nghĩ vậy cho nên Hứa Thâm lập tức trốn trong bóng tối của một gian lầu nhỏ khác, yên tĩnh quan sát và chờ đợi, đương nhiên, trên người lộ ra dáng vẻ cực kỳ khiếp đảm.
Hơn mười phút sau, bất chợt có hai luồng âm thanh vù vù lao nhanh đến.
Hai chiếc xe vũ trang màu đen xông vào tòa lầu nhỏ phía trước, từ trong xe có năm người nhảy xuống, đang hướng ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh.
“Ở bên cạnh.”
Mà lúc này, bên trong một tòa lầu nhỏ khác có bóng dáng đi ra, đúng là Lưu Phong lúc trước đã dẫn dắt cô bé rời đi.
Nhìn qua gã có chút chật vật, trên cánh tay còn có một miệng vết thương cực sâu. Hứa Thâm liếc mắt một cái nhận ra, là vết thương do lưỡi hái trên tay cô bé kia chém xuống.
Rất nhanh, năm người ấy đã hoàn thành giao tiếp tin tức cùng Lưu Phong. Lúc này, thanh niên tên “Từ ca” kia cũng xuất hiện ở phía xa xa, bên người gã còn có Kỳ Thiên Minh.
“Những người khác đâu?” Lưu Phong chỉ nhìn thấy hai người bọn họ, sắc mặt khẽ biến.
Lúc trước khi cả nhóm phân tán, gã chịu trách nhiệm dẫn dắt con khư thú cấp D kia rời đi, bản thân suýt chút nữa đã bị nó đuổi theo giết chết, cũng may ở thời điểm nguy cơ, có người đi tới làm con khư kia sợ quá chạy mất.
Nếu sau khi con khư kia chạy trốn, nó lại chuyển hướng qua đuổi giết những người khác, phỏng chừng kết cục chính là đoàn diệt. . .
Chương 47: Hội Truy Quang!
“Con khư kia đã trở lại, chúng tôi cũng bỏ chạy tứ tán.” Vẻ mặt Từ ca vẫn còn mang theo sợ hãi.
Gã nhìn thấy cánh tay Lưu Phong, biết đối phương dẫn khư thú kia rời đi cũng rơi vào tình trạng lành ít dữ nhiều, dù sao nó cũng là khư thú cấp D. Tuy thực lực của Lưu ca rất mạnh, nhưng một mình đối chiến vẫn quá mức hung hiểm.
Vẻ mặt Kỳ Thiên Minh vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi, gã không nói điều gì.
Sắc mặt Lưu Phong âm trầm, nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù là cặn cũng phải trông thấy, làm như vậy mới có thể xác nhận bọn họ đã tử vong được.”
Từ ca gật gật đầu.
Hứa Thâm nghe lời mấy người bọn họ nói, cũng không tiếp tục che giấu nữa, lập tức rời khỏi tòa lầu nhỏ kia.
Hắn biết ngoại trừ tên quỷ xui xẻo đứng ở vị trí trung tâm đã chết ngay từ ban đầu kia, hẳn là những người khác đều không có việc gì.
Dù sao mục tiêu đệ nhất của cô bé ấy cũng là hắn.
“Người mới!”
Lưu Phong nhìn thấy Hứa Thâm, hơi ngơ ngác một chút, nhưng ngay lập tức đã nhẹ nhàng thở ra. Gã không có ấn tượng với cái tên Hứa Thâm, nhưng lại biết hắn chính là người mới đặc thù kia, trong cục có người đang chú ý và vô cùng chờ mong vào hắn.
Với gã, đối phương không chết coi như là một chuyện may mắn, ít nhất gã sẽ không bị phê bình.
“Cậu lại không có việc gì? Chẳng lẽ cậu vẫn một mực trốn ở chỗ này sao?” Từ ca nhìn thấy Hứa Thâm, cũng nhẹ nhàng thở ra, ý tưởng trong đầu gã cũng giống như Lưu Phong.
Hứa Thâm không quên dáng vẻ một mình chạy trốn của đối phương lúc trước, nhưng đối mặt với cô bé khủng bố kia, hắn cũng có thể hiểu được hành vi của đối phương, bởi vậy chỉ lắc đầu nói:
“Lúc trước tôi chạy loạn, đã chạy trốn khá xa nơi này, tìm một địa phương núp vào, nhưng nghĩ đến lúc trước Từ ca có nói tiếp viện trong cục sẽ đến rất nhanh. Tôi thầm tính toán thời gian, cảm thấy hẳn là không sai biệt lắm, nên mới gấp gáp trở về.”
“Lá gan của cậu lớn thật đó. Vẫn còn dám trở về.” Từ ca không khỏi cười cười.
Lưu Phong liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, khẽ gật đầu.
Lại nói, ở lần đầu đối mặt với khư lại gặp phải một sự kiện cấp D, nhưng còn có thể sống sót, ngoại trừ vận khí tốt, biểu hiện của hắn cũng không sai.
Nếu hắn kích động chạy loạn hoặc kêu to, chắc chắn đã chết từ sớm rồi, thậm chí ngay giai đoạn đầu tiên khi chạm mặt đã bị khư dọa sợ tới mức không thể nhúc nhích, sẽ chết càng nhanh hơn.
Năm người tới tiếp viện không quá để ý tới đám người Hứa Thâm, một người trong đó nói: “Lão Lưu, anh nói xem, đám người vừa xuất hiện đã làm con khư kia chạy trốn là ai?”
“Là đám người của hội Truy Quang.” Sắc mặt Lưu Phong lập tức trở nên âm trầm, nói: “Tại vì bọn họ đuổi giết con khư này, nên nó mới bỏ trốn đến đây, cũng không phải trong cục điều tra sai lầm.”
“Hoá ra là đám người ấy. . .” Vẻ mặt năm người kia khẽ nhúc nhích, hiển nhiên bọn họ đều biết đối phương tồn tại, lúc này chỉ lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, năm người đã hợp tác cùng đám người Lưu Phong, bắt đầu dò xét khắp khu vực xung quanh, tìm khư cũng là tìm người.
Hạ Tĩnh Tương, cùng với đám Triệu Nguyên đang trốn tại góc tối của một tòa lầu nhỏ khác, đều bị tìm ra.
“Xem ra con khư kia đã bị bọn họ giải quyết rồi. . .”
Năm người tiếp viện cùng đám người Lưu Phong, Hứa Thâm đứng ở bên dưới một bức tường, nhìn một đống máu tươi màu đen đã khô cạn bên dưới mặt đất.
Vết máu này đã biến thành màu xám, gần như sắp biến mất trong hiện thực.
Nhưng không có thi thể. . . Hứa Thâm có chút giật mình nhìn qua nơi này.
Hiển nhiên, hẳn là thi thể của cô bé nọ đã bị hội Truy Quang trong miệng mấy người Lưu Quang kia thu đi rồi.
Hứa Thâm không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn vì hắn rời đi đúng lúc, nếu không để đám người kia bắt được quả tang, sẽ không biết giải thích như thế nào.
“Nhanh như vậy đã giải quyết xong một con khư thú cấp D, thực lực của bọn người kia càng ngày càng hùng hậu . . .” Vị dẫn đầu trong năm người tới tiếp viện khẽ thở dài, tựa như đang rất sầu lo.
“Hơn nữa còn không phát sinh chiến đấu quá kịch liệt.” Lưu Phong bình tĩnh nói.
“Lưu ca, hội Truy Quang mà mọi người đang nói là cái gì?” Hạ Tĩnh Tương không khỏi mở miệng hỏi.
Hứa Thâm vểnh tai, trong lòng âm thầm bấm like cho Hạ tỷ.
“Bọn họ cũng có trảm khư giả, nhưng khác với chúng ta, chúng ta là chính thống, bọn họ là tư nhân. Chúng ta cần giải quyết tất cả những con khư xuất hiện khắp nơi trong thành, mà bọn họ chỉ giải quyết mục tiêu của chính mình thôi.”
Lưu Phong hừ lạnh nói: “Về sau nếu mấy người có cơ hội gặp được bọn họ, nhớ không cần khách khí, nhưng cũng đừng chủ động trêu chọc. Nói như vậy, bọn họ sẽ không muốn đối nghịch cùng chúng ta.”
“Lại còn có tổ chức tư nhân?” Không chỉ Hứa Thâm cả những người khác cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hạ Tĩnh Tương còn muốn hỏi tiếp nhưng Lưu Phong lại không có ý tứ nhiều lời, kiểm tra xong chung quanh tình huống sau, khiến cho Từ ca mang năm người rời khỏi.
Chương 48: May Mắn, Lần Này Là ‘Ma Ma’ Bảo Vệ Mình
Về phần khảo hạch của đám người Triệu Nguyên, vẫn được giữ lại cho đến lần sau. Đến lúc đó, sẽ có một vị huấn luyện viên, theo chân bọn họ đi săn giết.
Bình thường, khảo hạch của người mới đều là ba người một tổ phối hợp, săn giết khư thú cấp E. Đây là trình độ chiến lực đạt tiêu chuẩn của đội viên chính thức, trừ phi bọn họ gặp phải một vài loại khư thú cấp E đặc biệt, tương đối hung hiểm, còn những loại khư thú cấp E khác ba người đều có thể giải quyết được.
Toàn bộ hành trình Hứa Thâm cũng cùng đi với bọn họ, sau khi xác nhận được bản thân không có lưu lại bất cứ manh mối nào ở hiện trường, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.
. . .
. . .
Lúc cả đám quay về cục Khư Bí, mấy người mới đều bị đuổi về sân huấn luyện.
Huấn luyện viên đầu trọc nhìn thấy mọi người quay về, ánh mắt nhìn lướt qua trên người Triệu Nguyên, sắc mặt hơi trầm xuống: “Thất bại rồi, còn chết một người?”
Lời này vừa nói ra, những người khác ở chung quanh sân huấn luyện, đều không khỏi nhìn tới, sắc mặt hơi đổi.
Triệu Nguyên đã sớm trải qua tính cách thẳng thừng của huấn luyện viên đầu trọc, lập tức nói lại tình huống cho ông ấy một lần. Sau khi huấn luyện viên đầu trọc biết được lần này bọn họ gặp phải khư thú cấp D, ông ấy cũng không khỏi nhíu mày.
“Nói như vậy, chỉ chết một người coi như là may mắn.” Huấn luyện viên đầu trọc liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi vẫy vẫy tay: “Đều trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần tham gia huấn luyện.”
“Vâng.” Triệu Nguyên cũng chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục ở lại đây nữa.
“Chúng tôi không làm cái gì hết. Tôi còn có thể tiếp tục.” Hạ Tĩnh Tương không định cứ như vậy trở về nghỉ ngơi. Hôm nay cô đã được chứng kiến khư thú, lúc ấy mới hiểu được cái gọi là năm tháng cưỡng chế huấn luyện kia, là chuyện buồn cười tới cỡ nào. Những gì bọn họ học được còn lâu mới đủ.
“Tùy cô.” Huấn luyện viên đầu trọc bỏ lại một câu, rồi không tiếp tục để ý tới bọn họ nữa.
Trừ Hạ Tĩnh Tương ở lại, những người khác đều rời đi.
Hứa Thâm cũng trở lại ký túc xá của mình.
Hiện giờ hắn đã thuần thục nắm giữ khư lực, có tiếp tục ở lại sân huấn luyện cũng không có ý nghĩa, ngược lại hắn còn phải tiếp tục ngụy trang thêm, còn không bằng trở lại ký túc xá của mình luyện điều khiển thân thể.
Lúc trước khi hắn giao thủ cùng cô bé kia, Hứa Thâm đã phát hiện, tuy ở trạng thái bùng nổ toàn lực thì lực lượng và tốc độ của hắn đều thoáng trội hơn đối phương một chút, nhưng lúc chiến đấu lại rơi xuống thế hạ phong.
Kinh nghiệm chiến đấu, phản ứng… tất cả những thứ đó, hắn đều cực kỳ khiếm khuyết.
Ngay khi gặp phải địch nhân, đại não sẽ rơi vào trạng thái suy nghĩ hỗn loạn. Đây chính là điểm cực kỳ trí mạng của hắn.
“May mắn, lần này là ‘Ma ma’ bảo vệ mình. . .” Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.
Hắn sờ sờ phần bụng của mình, chuẩn bị chờ đến ngày mai sẽ nhờ huấn luyện viên dạy mình Trảm Khư Kiếm Thuật.
…
Vào đêm, Hứa Thâm lại mơ thấy mình về trong nhà.
“Ma ma” đang ở trước mặt hắn, vẻ mặt đau thương nhìn chằm chằm vào hắn.
Ở phía sau “Ma ma” là năm đội viên trảm khư đã chém giết ‘ma ma’ kia, bóng dáng của bọn họ khá mơ hồ, tựa như năm cây cột đứng vững trong bóng đêm, lại giống năm tên đao phủ hờ hững lạnh như băng.
“Ma ma không ở bên cạnh con, con nhớ phải chú ý chăm lo cho chính mình, không cần biết sau này sẽ phát sinh cái gì, con nhất định phải sống sót, biết không. . .” Âm thanh đau thương kém theo lo lắng vang vọng khắp nơi, dường như “Ma ma” có vẻ cực kỳ lưu luyến, không nỡ bỏ lại…
Trong lòng Hứa Thâm dâng lên một loại mùi vị khó hiểu.
“Nhất định phải chú tâm tới chuyện ăn cơm, và sống sót thật tốt. . .” Ma ma vẫn đang nhắc nhở.
Rồi đột nhiên, một mảnh kiếm quang lạnh như băng xẹt qua, cái đầu ấy rơi xuống, lăn đến bên chân Hứa Thâm, đôi môi còn đang đóng mở: “Nhất định phải ăn đủ ba bữa cơm mỗi ngày, ăn đủ cơm nha. . .”
“Con sẽ, ma ma. . .” Hứa Thâm nói nhỏ, tựa như đang muốn trấn an ma ma.
. . .
Ánh sáng chiếu rọi xuống. Đã tới bình minh.
Hứa Thâm tỉnh lại, đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức, sắp đến bảy giờ rồi.
Hắn nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, đi vào sân huấn luyện tập hợp.
Mỗi ngày huấn luyện đều lặp đi lặp lại theo quy trình, hôm nay cũng như thường ngày, không có biến hóa gì đặc biệt, đám người mới thuộc mỗi một giai đoạn khác nhau, đều tự tiến hành giai đoạn huấn luyện riêng biệt.
“Huấn luyện viên, tôi muốn học kiếm thuật.” Hứa Thâm đợi cho đến lúc tự do huấn luyện thời gian, lập tức đi lại bên người huấn luyện viên đầu trọc.
“Kiếm thuật ư?” Huấn luyện viên đầu trọc nhìn Hứa Thâm, cho rằng hôm qua, sau lần đầu tiên hắn đi quan sát khung cảnh chiến đấu cùng khư thú, cũng là lần “Nhìn thấy khư” đầu tiên trong cuộc đời, mà lại gặp được tình huống khư thú cấp D tập kích… nên ít nhiều trong lòng cũng có chút nôn nóng kích động rồi.
Kể cũng đúng thôi, có thể sống sót, thực là may mắn. . .
Chương 49: Công – Phòng – Giải
“Cậu đã luyện điều khiển khư lực như thế nào rồi? Ngày hôm qua tôi có nghe Hạ Tĩnh Tương nói, cậu bị khư thú cấp D kia đuổi theo, lại chạy rất nhanh, là thời khắc nguy cơ đã rót khư lực vào hai chân sao?” Huấn luyện viên đầu trọc nói.
Trong lòng Hứa Thâm thầm rùng mình, đúng là hắn không nghĩ tới, ở thời khắc nguy cấp như vậy mà Hạ Tĩnh Tương còn có thể lưu ý đến chuyện này.
“Ừm, lúc ấy đại não nóng lên, tôi cũng không biết làm như thế nào nhanh chóng bỏ chạy rồi.” Hứa Thâm nói.
Huấn luyện viên đầu trọc cười khẽ: “Đây là chuyện tốt, người bình thường bị dọa sẽ ngốc luôn, chỉ biết ngẩn người vậy mà cậu còn có sức chạy nhanh được, nghĩa là phản ứng của thân thể cậu khi đối mặt với kích thích, vượt trội hơn người bình thường. Đặc điểm này là cực kỳ tốt với nhân viên tác chiến chúng ta.” Ông ấy nói đến đây đã đứng dậy: “Tuy hiện giờ cho cậu học kiếm thuật vẫn có chút sớm, nhưng khi cậu luyện kiếm cũng có thể thử điều khiển khư lực, luyện song song cả hai cũng tốt.”
Như vậy tốc độ “Xuất hàng” sẽ nhanh hơn . . . Trong lòng Hứa Thâm yên lặng nói.
“Kỳ thật Kiếm Pháp Trảm Khư không khó, mấu chốt là thuần thục.” Huấn luyện viên đầu trọc cầm lấy một thanh kiếm sắt, tùy ý múa may rồi nói: “Chúng ta sử dụng kiếm chiến đấu, cần chú ý chủ yếu là ba điểm, phân biệt là công, phòng, giải! Cậu xem, mỗi ngày bọn họ đều luyện tập dùng kiếm bổ chém, lặp đi lặp lại huấn luyện như vậy, chính là luyện cường công!”
“Không cần quá nhiều những chiêu thức khác, chỉ cần biết phải làm như thế nào mới có thể phát huy ra lực lượng của bản thân, sau đó dùng tư thế mình thuần thục nhất, nhanh nhất bộc phát ra ngoài. Đó chính là công!”
“Khi trảm khư cũng không nên chú trọng tới vẻ ngoài, chiêu thức càng đơn giản càng tốt. Bình thường, thứ đơn giản càng dễ khiến chúng ta phát huy lực lượng hơn!”
Vừa nói, ông ấy vừa múa may kiếm sắt đi vài đường, chỉ nghe âm thanh ầm ầm rung động vang lên, dường như không khí cũng bị kiếm chiêu này cắt ra.
“Tuy khư lực trong cơ thể cậu rất dồi dào, hoàn toàn có thể diễn luyện trọn bộ kiếm pháp mà không gặp chút khó khăn nào, nhưng mấu chốt là ở chỗ khiến thân thể quen thuộc với nó.” Huấn luyện viên đầu trọc nói: “Kiếm chiêu này đã bao hàm ba chiêu thức mấu chốt là công, phòng, giải ở bên trong rồi. Ví dụ như công kích có đâm thẳng, chém nghiêng, xỏ xuyên, bổ chém vân vân… Phải biết rằng khi chiến đấu, chúng ta có thể gặp được các loại tình huống khác nhau, khư thú cũng sẽ từ các góc độ riêng biệt lao tới tập kích cậu, chứ không phải cọc gỗ đứng ở nơi đó cho cậu thoải mái bổ chém. Bởi vậy điều cậu cần học là có thể phát lực đầy đủ ở mọi loại góc độ xảo quyệt khác nhau.”
Hứa Thâm gật đầu, tư thế cầm kiếm lúc trước mà hắn dùng để ngăn cản cô bé kia rõ ràng là không đúng, khiến cho bàn tay cầm kiếm không vững, chỉ cần chịu một chút va chạm mãnh liệt đã trực tiếp rời tay.
Ở trong chiến đấu, tình huống này cũng tương đương với án tử hình rồi.
“Để tôi diễn luyện một lần cho cậu xem trước, chờ sau khi cậu học được, lúc trở về hãy tự mình lặp đi lặp lại luyện tập.” Huấn luyện viên đầu trọc nói.
“Vâng.”
Rất nhanh, huấn luyện viên đầu trọc đã vung kiếm thi triển, bổ chém, đâm thẳng, lật tay về đỡ, chém nghiêng, các loại kiếm chiêu đều được diễn luyện rất tự nhiên thành một bộ trọn vẹn. Tốc độ diễn luyện của ông ấy cũng không mau, Hứa Thâm dùng Khư Nhãn nhìn trộm, quan sát càng thêm cẩn thận.
Vài phút sau, phần diễn luyện của huấn luyện viên đã xong.
“Không nhớ kỹ cũng không cần lo lắng. Cậu cứ tập vung kiếm bổ chém như các bài tập cơ sở đã, luyện công trước, sau đó tới luyện phòng, cuối cùng mới là luyện giải, chờ đến khi các chiêu thức đơn lẻ được luyện tốt rồi, mới bắt đầu luyện trọn bộ kiếm chiêu. Khi đó tất cả những kiếm chiêu bao hàm công – phòng – giải đều được cậu nối liền tự nhiên rồi, lúc trực tiếp chiến đấu sẽ không luống cuống tay chân nữa.” Huấn luyện viên đầu trọc chân thành nói: “Phải nhớ kỹ, kiếm thuật là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là phải quen thuộc, quen thuộc đến khi nó hình thành phản ứng bản năng của mình. Chỉ khi cậu xuất ra kiếm thuật của bản thân mình, nó mới được gọi là kiếm thuật!”
Hứa Thâm gật gật đầu, lúc trước sau khi trải qua hiểm cảnh sinh tử, hắn đã hiểu chỉ có bản năng chiến đấu của thân thể mới là lực lượng mạnh nhất.
“Huấn luyện viên, kiếm thuật này có tên không?” Hứa Thâm tò mò hỏi.
“Đây là Trảm Khư Kiếm Thuật cơ sở.” Huấn luyện viên đầu trọc nói.
“Cơ sở. . . Nhưng kể cả cơ sở cũng phải có tên của nó chứ?”
“Thì tên của nó chính là Trảm Khư Kiếm Thuật cơ sở!”
Hứa Thâm: “. . .”
“Tên đơn giản vậy thôi nhưng cậu đừng coi khinh kiếm thuật này. Đây là loại kiếm thuật do một vị trảm khư giả cực kỳ mạnh mẽ sửa sang lại, chuyên môn dành cho những người mới trảm khư như các cậu sử dụng. Nó có thể giúp đám nhóc con các cậu hình thành chiến lực thật nhanh ở sơ kỳ (giai đoạn mới bắt đầu).” Huấn luyện viên đầu trọc nói.
Chương 50: Chiến Đấu Mới Là Giáo Viên Tốt Nhất Của Cậu!!!
“Nói như vậy là có Trảm Khư Kiếm Thuật cao cấp sao?” Hứa Thâm tò mò hỏi.
“Không, đây là Trảm Khư Thuật duy nhất trong cục.” Huấn luyện viên đầu trọc hiểu được ý tưởng của Hứa Thâm, lập tức nói: “Chờ sau khi cậu vượt qua sơ kỳ, đã thích ứng với chiến đấu cùng trảm khư giả, nếu ngộ tính của cậu xuất sắc, có thể chậm rãi sờ soạng ra phương thức chiến đấu thuộc về chính mình. Cũng giống những đội trưởng kia trong cục, bọn họ đều có phương thức chiến đấu của riêng mình đó.”
“Chiến đấu mới là giáo viên tốt nhất của cậu.” Ông ấy lại bổ sung thêm.
Hứa Thâm hồi tưởng một màn chiến đấu với kết thúc bằng hành động giết chết cô bé kia của mình, khẽ gật đầu.
Đúng là chiến đấu sẽ giúp hắn kích phát ra một vài điều đặc biệt.
“Đi luyện tập đi.” Huấn luyện viên đầu trọc ném kiếm sắt cho Hứa Thâm.
Hứa Thâm nói lời cảm tạ với huấn luyện viên, sau đó xoay người trở lại sân huấn luyện thứ năm, và dừng lại ở phần rìa sân huấn luyện này bắt đầu luyện tập kiếm thuật.
Một lần, hai lần, kiếm thuật ở trong tay hắn không ngừng trở nên thành thạo.
Huấn luyện viên đầu trọc đang đứng đằng kia quan sát, cũng liếc qua bên này một cái, nhìn thấy Hứa Thâm đang dần dần thuần thục kiếm chiêu, không khỏi nhướng mày.
Ông ấy chỉ diễn luyện một lần, mà cậu thiếu niên kia đã nhớ kỹ rồi?
Huấn luyện viên lại âm thầm gật đầu, xem ra hắn đúng là một hạt mầm tốt.
Chỉ hai ngày đã nắm giữ khư thuật, chỉ một lần quan sát đã nhớ kỹ kiếm thuật, là cậu bé thông minh.
“Có lẽ điều mà những người đó trong cục đang chờ mong, thực sự có thể thực hiện rồi. Phân cục Hắc Quang chúng ta cũng có thể nghênh đón một vị ‘Bạch gia’ sao. . .” Huấn luyện viên đầu trọc híp mắt, bỗng nhiên trong lòng lại có chút chờ mong.
. . .
. . .
Trên sân huấn luyện, khi Hứa Thâm luyện đến lần thứ năm, hắn cảm thấy mình đã quen thuộc với kiếm thuật này rồi.
Và khi luyện đến thứ mười lần, bỗng nhiên hắn ngừng lại, sửa thành bài tập huấn luyện bổ chém cơ sở nhất.
Kiếm thuật này không thích hợp với mình. . . Hứa Thâm vừa huấn luyện bổ chém, trong lòng vừa suy tư.
Hồi nãy, trong quá trình hắn diễn luyện kiếm thuật, não bộ lập tức mô phỏng lại cảnh tượng chiến đấu khi hắn gặp được khư thú ở bên ngoài.
Kiếm thuật này đúng là loại kiếm thuật tốt, nhưng Hứa Thâm lại phát hiện ra một vấn đề, nếu hắn gặp được khư cấp E, chắc hẳn hắn có thể sử dụng Trảm Khư Kiếm Thuật này để giải quyết nó. Mà kể cả cấp D, hắn cảm giác bản thân mình cũng có thể dùng kiếm thuật này để bảo mệnh.
Nhưng. . . Nếu gặp được cấp C thì sao?
Đương nhiên, ở giai đoạn sơ kỳ này, trong cục sẽ không phái hắn đi chấp hành nhiệm vụ trảm khư cấp C, nhưng. . . Lỡ như tình huống giống như cô bé kia lại phát sinh thì sao?
Lúc ấy bản thân hắn đã vô ý thức mà. . . Nhìn trộm thấy một con khư thú cấp cao.
Phải biết rằng, bởi vì tính đặc thù của Khư Nhãn, khiến cho hắn không thể nhận ra đẳng cấp của khư thú.
Với những con khư thú chủ động làm ra phản ứng trước, rồi lại lỡ như hắn bất hạnh gặp được khư cấp cao, kết cục của hắn sẽ là phải chết không thể nghi ngờ.
Lại ví dụ như những con khư không chủ động làm ra phản ứng, mà cứ tiến lại gần? Trong trường hợp này, kể cả con khư ấy là khư cấp thấp, cũng sẽ khiến bản thân hắn rơi vào thế bị động.
“Mình phải nắm giữ tốc độ phản ứng nhanh nhất. Phải làm ra phản ứng ngay trong khoảnh khắc khư tập kích!” Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.
Hắn cảm thấy chỉ có làm như vậy, bản thân hắn mới có thể sống được lâu hơn một chút.
Bởi vậy, những chiêu thức phức tạp gì đó là vô dụng với hắn, ngược lại với hắn, thứ công kích ngắn gọn, trực tiếp, nhanh chóng, mới là Trảm Khư Kiếm Thuật tốt nhất!
“Tốc độ xuất kiếm của ta phải thật nhanh. . . Nhanh đến mức, có thể làm ra hành động phòng ngự hoặc công kích ở trong khoảnh khắc bị khư tập kích!”
Hứa Thâm không ngừng vung kiếm bổ chém, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng.
Hắn đã biết phương hướng rèn luyện mà bản thân phải đi theo, khiến cho tốc độ vung kiếm bổ chém của hắn trở nên không ngừng tăng tốc.
Từ nãy đến giờ, Hứa Thâm vẫn chưa dùng tới khư lực, chỉ dựa vào thân thể của mình, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tu luyện.
Hắn vừa bắt đầu luyện tập kiếm thuật, nên mục tiêu chủ yếu vẫn là làm thân thể quen thuộc với tư thế vung kiếm, khiến cho cơ bắp trên người sinh ra trí nhớ.
Hứa Thâm liên tục vung kiếm trong vòng 20 phút, tốc độ dần trở nên chậm lại.
Hắn cảm thấy bản thân đã xem nhẹ một chuyện.
Hiển nhiên là tốc độ vung kiếm phải nhanh, nhưng bản thân hắn cần phải giả vờ như bản thân không có việc gì lúc đối mặt với khư. . . Làm sao có thể thời thời khắc khắc cầm kiếm phong trong tay?
Mà dưới tình huống bình thường, thanh kiếm này đều mắc vào phía sau lưng Trảm Khư Phục (trang phục trảm khư).
“Mình phải luyện tập để đạt tới tốc độ rút kiếm nhanh nhất. . .”