[Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành
Tập 2: Hành Động Tự Bảo Vệ (c11-c20)
❮ sautiếp ❯Chương 11: Hành Động Tự Bảo Vệ…
“Tôi cũng biết chuyện này rất kỳ quái, nhưng ma ma vẫn một mực nói rằng ở bên ngoài rất nguy hiểm, không cho tôi đi ra ngoài. Tới cuối cùng tôi vẫn phải nghe ma ma nói chú?” Hứa Thâm thở dài, có chút suy sụp nói: “Huống chi không có công tác còn có thể tìm lại, nhưng ma ma chỉ có một mà thôi, hơn nữa nó làm vậy còn vì muốn tốt cho tôi. . .”
Cô gái trẻ tuổi có chút không phản bác được.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.” Người đàn ông bên cạnh bắt gặp tâm trạng suy sụp của Hứa Thâm, lập tức ném cho cô gái trẻ tuổi kia một ánh mắt, cuối cùng mới lắc đầu nói: “Dù sao cậu ấy cũng vừa trải qua nhiều chuyện như vậy, lại tiếp nhận quá nhiều tin tức mới mẻ trong cùng một lúc. Đừng làm khó xử cậu ấy nữa. Lại nói, cậu ấy chính là vụ dân, vốn không nhìn thấy. Đó là chưa kể tới thứ kia là khư thú cấp C, bản lĩnh ngụy trang cao siêu của nó, dù là chúng ta, cũng không nhất định có thể nhận ra được, càng đừng nói tới một người vẫn còn bị bịt mắt . . .”
“Thế nhưng. . .” Cô gái trẻ tuổi có chút không cam lòng, cô cứ có cảm giác bên trong chuyện này có chút lạ thường. Đừng hỏi, cảm giác này vốn không có nguyên nhân, có lẽ đây chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ thôi.
“Hơn nữa hai phút sau, đã tới giờ tan tầm rồi, tôi không muốn tăng ca đâu.” Người đàn ông ấy nâng cánh tay lên, chậm rãi hoạt động thân thể một chút, rồi cười nói với cô gái trẻ tuổi kia: “Đừng quên về sau cậu ấy sẽ là đồng sự của chúng ta, còn là nhân viên của bộ Tác Chiến. . .”
Cô gái trẻ tuổi hiểu được ý tứ của đối phương, có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Sau đó hai người đứng dậy, khách khí hai câu cùng Hứa Thâm, cuối cùng mới đưa hắn rời khỏi phòng ghi chép.
Cô gái trẻ tuổi nhìn theo bóng dáng thiếu niên được đồng sự thuộc bộ Tác Chiến đang chờ bên ngoài mang đi, vẫn có chút không cam lòng, nói: “Nói gì thì nói, tôi vẫn cảm thấy bên trong chuyện này có điểm gì đó rất kỳ quái mà chúng ta còn chưa hỏi được rõ ràng. Căn cứ theo ảnh chụp tại hiện trường, anh cũng thấy rồi đó. Nơi ấy chính là địa ngục! Và một người sống ba tháng cùng khư thú trong loại hoàn cảnh này, làm sao có thể không hề phát hiện ra? Trừ phi cậu ta vốn là kẻ không tim không phổi, hơn nữa còn là một đứa con có hiếu!”
“Ừm.” Người đàn ông kia gật đầu, rồi nhìn nhìn đồng hồ, hỏi: “Tan tầm rồi, cô muốn đi ăn cái gì, để tôi mời.”
“. . .”
“Thế nào, còn nhớ anh không?” Thanh niên đang chờ đợi bên ngoài phòng ghi chép, lập tức cười cười với Hứa Thâm vừa từ bên trong đi ra. Tuy người này biết hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn theo thói quen biểu lộ cảm xúc của bản thân.
Còn nhớ. . . Anh chính là Tiểu Diệp kia mà? Hứa Thâm yên lặng nhìn thoáng qua rồi nói: “Giọng nói này có chút quen thuộc, anh là vị tiên sinh lúc trước ư?”
“Xem ra trí nhớ của em rất tốt. Đúng vậy, anh tên là Diệp Thủ.” Diệp Thủ nhã nhặn nhìn cậu thiếu niên vừa trải qua đại kiếp nạn trước mặt mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai vị đồng sự khoa Văn Chức vừa đưa tiễn tới cửa, lập tức dùng ánh mắt dò hỏi bọn họ, sau khi nhận được đáp án, mới nói với Hứa Thâm: “Bọn họ đã nói cho em nghe về tình huống thực tế rồi.”
“Ừm.” Hứa Thâm trầm thấp đáp lại.
“Xem ra em rất kiên cường.” Diệp Thủ tán thưởng nói.
Hắn biết, bỗng nhiên mất đi người thân thiết nhất của mình, lại lập tức tiếp xúc đến bộ mặt thực sự của thế giới này, người bình thường nào cũng sẽ cảm thấy sụp đổ, khó có thể thích ứng nổi, lúc trước hắn cũng là như thế.
Nhưng thiếu niên thoạt nhìn còn nhỏ hơn hắn bốn, năm tuổi trước mắt này, lại biểu hiện ra tương đối trầm tĩnh, hơn nữa căn cứ theo thể chất đặc thù của đối phương, chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng thêm một chút, có lẽ trong tương lai thiếu niên này sẽ đạt được thành tựu vô cùng to lớn.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương có thể sống sót. . . Diệp Thủ yên lặng bổ sung thêm một câu.
“Đi theo anh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Diệp Thủ nói với Hứa Thâm.
“Được.”
Lúc này, Diệp Thủ rất tự nhiên nắm lấy cánh tay Hứa Thâm: “Nơi này không có Đạo Manh tác, để anh tới dẫn đường cho em, chờ tới khi cảm xúc trong lòng em ổn định lại, trong cục sẽ giúp em mở ra Khư Nhãn. Đến lúc đó, em cũng có thể thấy được rồi.”
Chẳng qua cũng có thể thấy được cả khư. . .
Hứa Thâm để mặc cho Diệp Thủ nắm lấy, bước chân chậm rãi bắt đầu di chuyển mang tính chất thăm dò, dù hiện giờ hắn có thể thấy mọi thứ một cách rành mạch, nhưng từ nhỏ đã khuyết thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa đây vốn là hoàn cảnh lạ lẫm, khiến cho hắn dứt khoát lựa chọn ngụy trang bản thân và im lặng.
Đây cũng là một hành động tự bảo vệ mình.
Hơn nữa, sau buổi hôm nay, những tin tức hắn nhận được từ trong miệng cô gái trẻ tuổi kia, cũng chứng minh rằng cách xử lý của hắn là chính xác.
Chương 12: Khư Nhãn!
“Khư Nhãn. . . Là cái gì?” Hứa Thâm tò mò hỏi.
Là như bản thân hắn bây giờ sao?
Nếu đúng là vậy, thì hắn đã mở rồi, còn có thể mở lại ư? Và nếu như vậy, hắn có thể bị người ta phát hiện ra không?
“Đến đây, xuống lầu, nơi này là thang lầu. . .” Diệp Thủ giúp đỡ Hứa Thâm đi xuống rồi nói: “Tuy em là vụ dân, nhưng hẳn là em cũng biết, có một số ít người là trời sinh đã có đủ hai mắt? Những người kia đều là đại nhân vật trong thành, mà đám vụ dân giống như chúng ta, nếu có vận khí tốt, quen biết một vị đại nhân vật nào đó, hoặc là đạt được một công ty lớn nào đó trọng dụng, về sau cũng có cơ hội được mở mắt.”
“Chẳng qua chi phí để mở mắt cực kỳ đắt đỏ. Với vụ dân bình thường, mặc dù đi chung một con đường với đại nhân vật, tựa như hai bên lại cách xa nhau, như người sống trong hai thế giới khác biệt. Bởi vậy về cơ bản, chuyện mở mắt với vụ dân, chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.”
Nói như vậy, kẻ xui xẻo đi dò xét nhà hắn tối hôm qua chính là người về sau đã được mở mắt sao. . . Suy nghĩ trong lòng Hứa Thâm lại vòng về quá khứ một chút, sau đó hắn chợt kinh ngạc hỏi: “Vậy anh cũng là vụ dân?”
Diệp Thủ cười cười: “Nếu không phải vụ dân, ai sẽ làm việc tại bộ Tác Chiến của cục Khư Bí?”
Hắn lại nói tiếp: “Nhưng mở mắt như vậy, cũng chỉ là mở mắt bình thường, gần như chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài của thế giới, hơn nữa khoảng cách thị lực cực kỳ bình thường. Dưới tình huống sương mù dày đặc tràn ngập khắp thành phố, nếu ở ngoài bảy tám mét, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, trừ phi là ở trong nhà của mình, khu vực đã được quét sạch sương mù.”
“Mà chúng ta cần mở ra Khư Nhãn, mới có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài của thế giới, cũng có thể thông qua rót khư lực vào, để nhìn thấy tầng nông của Khư giới, cùng với những loại khư du đãng qua lại giữa tầng nông của Khư giới và hiện thực!”
“Hơn nữa, Khư Nhãn chịu rất ít ảnh hưởng từ sự quấy nhiễu của sương mù dày đặc, ngoài mười mét chúng nó vẫn có thể nhìn thấy rành mạch. Khư lực càng mạnh, nhìn thấy càng xa. Giống như đội trưởng, anh ấy có thể thấy rõ những thứ ở ngoài mấy chục mét, thậm chí là một con côn trùng bay nhỏ bé.” Trong giọng nói của Diệp Thủ mang theo một tia hướng tới và hâm mộ.
Đột nhiên Hứa Thâm lại hỏi: “Vậy anh có thể nhìn thấy khoảng cách bao xa?”
“Ách. . . Anh ư? Anh là hơn mười mét.” Diệp Thủ ho nhẹ một cái, rồi tự giễu hài hước nói: “Nếu hơn mười mét là không nhận ra cả người thân luôn.”
Cũng tương tự với mình. . . Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng,
Đồng thời trong lòng hắn cũng có một tia nghi hoặc, dựa theo cách nói của đối phương, khư lực càng mạnh nhìn thấy càng xa, cũng sẽ nhìn thấy tầng càng sâu trong Khư giới.
Vậy vì sao lúc trước vị đội trưởng kia, lại không thấy được con khư ở trong phòng ngủ của hắn?
Lại nói, rõ ràng là khoảng cách mà hắn nhìn thấy cũng không xa, có phải tình huống này có nghĩa là khư lực của hắn cũng tương đương với Diệp Thủ trước mắt hay không?
Nhưng lại quỷ dị chính là, hắn có thể thấy được khư ẩn giấu ở tầng cực sâu trong Khư giới. . .
Đây là hiệu quả đạt được nhờ quá trình nuôi dưỡng của “Ma ma” sao?
Hứa Thâm cũng không biết.
Hắn có cảm giác những hiểu biết về khư của mình vẫn còn bị vây trong giai đoạn “Kiến thức” vừa tiếp xúc, chỉ có thể chờ tới sau này lại chậm rãi xâm nhập thăm dò xem sao.
“Đường cái đối diện là bộ Tác Chiến của chúng ta, chờ sau này em mở ra Khư Nhãn sẽ biết, nơi đó còn lớn hơn bộ Văn Chức nhiều!”
Hai người rời khỏi cửa lớn của bộ Văn Chức, nhìn thấy qua khu đất bằng phẳng phía đối diện lại bắt gặp bảng hiệu ghi tên cục Khư Bí, nhưng ở phía sau cửa, lại là một mảnh kiến trúc thật lớn cao ngất ngưởng, độ cao chênh lệch hoàn toàn so với tòa kiến trúc bốn tầng của bộ Văn Chức.
Diệp Thủ kéo Hứa Thâm đi xuyên qua đường cái bước vào khu nhà đối diện.
“Sau này em đã là thành viên của bộ Tác Chiến chúng ta rồi, chờ sau khi em thông qua kỳ thi quân dự bị, trong tương lai chúng ta chính là chiến hữu cùng kề vai chiến đấu. Cố gắng lên nhé.” Diệp Thủ khẽ cười nói.
Lúc trước Hứa Thâm có nghe hai nhân viên ghi chép kia nhắc tới chuyện này, giờ lại thấy Diệp Thủ đề cập lại, hắn hơi do dự rồi nói: “Em có thể không gia nhập được không?”
Diệp Thủ sửng sốt, sau đó, chợt thở dài. Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của cậu thiếu niên này, nói: “Đúng là tác chiến với khư rất nguy hiểm. Người ở trong này, ngoại trừ một bộ phận nhỏ vẫn kiên trì với tín niệm là báo thù vì thân nhân, phần lớn còn lại, dù lúc ban đầu trong lòng bọn họ có ôm theo cừu hận, nhưng sau khi chứng kiến dáng vẻ của khư, tất cả đều muốn rời đi. Đáng tiếc, chúng ta là tầng lớp nằm tại tầng chót của tòa thành. Ở nơi này, phần lớn mọi người đều là vụ dân, chúng ta không có quyền lựa chọn, không giống những người trong bộ Văn Chức ấy. Tuy bọn họ cũng bị cuốn vào sự kiện khư thú, nhưng sau lưng hoặc là có tiền, hoặc là có quyền, bọn họ mới có thể lựa chọn đường sống cho mình.”
Chương 13: Giam Giữ Cho Đến Khi Bình Thường Mới Thôi…
Hắn nói xong, lại liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái: “Giống như hai người ghi chép hồ sơ cho em hôm nay vậy. Vị nữ sĩ kia tên là Tô Nhã, đến từ nội thành, từ khi sinh ra, cô ấy đã có đủ hai mắt, Theo bọn họ nói, cái này gọi là người sở hữu bộ gen tốt, nhưng theo anh, cái này gọi là người có số phận tốt! Cho nên sau khi cô ấy bị quấn vào sự kiện khư thú, người trong nhà bọn họ chỉ cần vận dụng một chút tiền tài, sau đó, cô ấy được điều tới bộ Văn Chức của chúng ta, chỉ cần làm một chút công tác văn phòng an toàn là được.”
Nói xong, hắn lại thở dài.
Hứa Thâm có vẻ sa sút tinh thần, lại hỏi: “Người bị cuốn vào sự kiện khư thú thì nhất định phải gia nhập vào cục Khư Bí sao? Nói như vậy, tất cả những người ở đây. . . Đều từng có tiếp xúc với khư thú?”
Diệp Thủ khẽ gật đầu, nhìn Hứa Thâm một cái, nói: “Cần phải căn cứ vào mức độ nông sâu của quá trình bị cuốn vào này. Ví dụ như chúng ta tác chiến cùng khư thú, mặc dù em ở bên cạnh, nhưng nếu chiến đấu không có lan đến gần người em, em cũng nhìn không thấy, không hề có chút cảm giác nào… Nói đơn giản hơn là như một người đi ngang qua đường. Như vậy được coi là tiếp xúc ở mức độ nông.”
“Nhưng nếu thân nhân của em, hoặc là bản thân em, từng có một chút tiếp xúc cùng khư thú, ví dụ như từng bị tập kích, từng đụng chạm, khiến cho em ý thức được, trên đời này còn có một loại tồn tại quỷ dị không bình thường… Như vậy được coi là tiếp xúc ở mức độ sâu.”
“Trường hợp của Tô Nhã quá bất hạnh. Cô ấy đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của khư, bởi vậy phải mang về trong cục ngay. Và tới hiện giờ, dù cô ấy đã nhậm chức nhưng vẫn phải liên tục theo dõi.”
“Theo dõi?” Hứa Thâm nghi hoặc.
“Dù sao cũng là người đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của khư, dù tạm thời nhìn cô ấy như không có bất cứ chuyện gì, nhưng ai cũng không biết, qua thêm một đoạn thời gian nữa, cô ấy có thể đột nhiên trở thành thần trí thất thường, hoặc là điên điên khùng khùng, nơi nơi tuyên dương hay không.”
Diệp Thủ liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nói: “Còn trường hợp của em, tuy em không ý thức được ma ma bên cạnh mình đã sớm bị thay thế được, cũng chưa thấy dáng vẻ của khư, nhưng em đã ăn thứ mà khư nuôi dưỡng, trong cơ thể bị khư lực ngấm vào… Trên thực tế, em thuộc vào diện tiếp xúc còn sâu hơn cả mức độ sâu, đã không thể xem như người bình thường nữa rồi.”
Tuy em không bình thường, nhưng lại là hạt mầm cực kỳ tốt cho bộ Tác Chiến chúng ta. . . Diệp Thủ thầm nói.
Và đó cũng là nguyên nhân vì sao đội trưởng của bọn họ lại ra lệnh đưa Hứa Thâm tới đây.
Bộ Tác Chiến. . . Rất thiếu người.
Hứa Thâm im lặng một lát rồi nói: “Nhưng nếu em cố ý không gia nhập thì sao?”
“Vậy chỉ có thể giam giữ, giam giữ cho đến khi người ta cảm thấy em hoàn toàn ‘Bình thường’ mới thôi. . .” Diệp Thủ hơi hơi nhún vai, lại liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, vẻ mặt kia như đang nói: ‘Nếu không phải anh mày sợ chuyện đó, chú em cảm thấy anh sẽ cam chịu ở lại đây sao?’
“. . .”
Diệp Thủ thấy vẻ mặt bị đả kích của Hứa Thâm, lại chân thành vỗ vỗ bờ vai của hắn, khẽ cười nói: “Đừng trưng ra bộ mặt tang tóc như vậy. Theo anh, nếu đã không thể lựa chọn, vậy thì cứ tận tình hưởng thụ đi. Lại nói, tuy bộ Tác Chiến chúng ta là nơi nguy hiểm một chút, dễ chết người một chút, nhân viên thường xuyên bị thay thế một chút, nhưng chỉ cần cố gắng thêm một chút, thì lấy tư chất của em, vẫn rất có hi vọng sẽ sống đến độ tuổi như đội trưởng.”
Nhưng mà thoạt nhìn vị đội trưởng kia chỉ mới hơn ba mươi thôi. . . Hứa Thâm thầm phun nước bọt, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy “Ma ma” nói rất đúng, đúng là bên ngoài rất nguy hiểm!
Hắn cứ cho rằng sau khi mình rời khỏi căn nhà kia, sẽ được cứu trợ. Ai biết đâu, lại nhảy vào một cái lồng giam còn lớn hơn.
“Đi thôi, anh sẽ đưa em tới chỗ ở của em trước. Hai ngày này em cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi, chờ trong cục bố trí xong xuôi, sẽ mở Khư Nhãn cho em.” Diệp Thủ cười nói.
Hứa Thâm tử khí trầm trầm (trầm lặng, mang theo đầy tử khí) theo sát đằng sau Diệp Thủ. Về tâm trạng của hắn… không thể dùng từ bất ổn để hình dung được, chỉ có thể nói là cực kém thôi.
Diệp Thủ mang theo Hứa Thâm tiến vào bộ Tác Chiến, lại nhiệt tình giới thiệu cho hắn mỗi một khu vực trong này. Ở đây có thư viện, có khu nghỉ ngơi giải trí, có khu huấn luyện, có ký túc xá công nhân viên chức vân vân…
Diệp Thủ bắt gặp Hứa Thâm với vẻ mặt lộ rõ cảm xúc âm u, bản thân cũng có chút không yên lòng, lại nghĩ đến chỉ vừa mới hôm nay thôi, cậu thiếu niên trước mắt mới nhận được tin người thân thiết nhất của mình qua đời, hơn phân nửa là hắn cũng chẳng có tâm trạng gì đâu.
Bởi vậy, Diệp Thủ quyết định không dẫn hắn đi dạo nữa, dù sao bọn họ còn rất nhiều thời gian, về sau lại có cơ hội.
Diệp Thủ trực tiếp dẫn Hứa Thâm đi vào ký túc xá công nhân viên chức, nơi này đều là phòng đơn, mỗi người một gian.
Chương 14: Thiếu Niên Đặc Thù!!!
“Lúc này những người khác đều đi huấn luyện cả rồi, chờ sau em khi mở Khư Nhãn, cũng sẽ theo chân bọn họ cùng nhau tham gia huấn luyện. Còn hôm nay em cứ thoải mái nghỉ ngơi trước đi.” Diệp Thủ nói với Hứa Thâm: “Nếu không đủ chăn, hoặc thiếu cái gì khác, em cứ đề cập với quản lý ký túc. Mặt khác nếu trong nhà em còn có thể đồ đạc gì sạch sẽ, có thể sử dụng được, anh sẽ nhờ sở Tuần Tra bên kia giúp em đóng gói thu thập lại, lúc trở về sẽ bảo người của bộ Văn Chức bên kia giúp em mang tới đây. Sau đó, em tự mình qua lựa chọn nhé.”
“Vâng, cám ơn Diệp đại ca.” Hứa Thâm vội vàng nói tạ ơn.
“Được rồi.” Diệp Thủ xua tay.
. . .
. . .
Hứa Thâm bắt đầu ở lại bộ Tác Chiến.
Trong quãng thời gian này, nhân viên bộ Văn Chức cũng đưa tới cho hắn những đồ đạc còn có thể dùng được từ căn nhà kia, kỳ thật bên trong cũng không có thứ gì đáng giá, chỉ còn mấy bộ quần áo cũ không quá vừa người mà không dính máu tươi và mấy bộ manh kỳ (đánh cờ bằng miệng) dành cho vụ dân giải trí.
Nhưng hiện giờ hắn đã nhìn được rồi, cho nên chẳng có chút hứng thú với đống manh kỳ ấy cả.
Ngoài ra, trong đống đồ đạc này còn có tiền, số tiền tiết kiệm trong mấy năm qua của hắn và ma ma.
Tính toán một chút, nơi này có…28.304 Lô Khắc tệ (loại tiền trong game Monster Master, Bậc thầy huấn luyện).
Về cơ bản thì không thiếu chút nào, xem ra những nhân viên sở Tuần Tra kia, làm việc rất nghiêm túc.
Cũng có lẽ do bọn họ biết được, hắn sẽ gia nhập vào cục Khư Bí, sợ rằng trong tương lai hắn sẽ tới tìm bọn họ phiền toái nên mới không dám động tay động chân. . . Hứa Thâm ngầm thở dài, hắn lại nghĩ tới cuộc sống u ám về sau này của mình, không khỏi lắc lắc đầu, sau đó cất cẩn thận khoản tiền kia lại.
Khoản tiền này cũng đủ cho hắn ăn uống tới hơn mười năm, chỉ cần không sinh bệnh. . .
Nhưng hiện giờ, hắn lại chẳng lo lắng về vấn đề ấy, ngược lại, trong lòng nặng trĩu suy tư, không biết mình có thể sống được đến lúc ấy hay không?
Đảo mắt một cái đã qua hai ngày.
Sáng sớm ngày thứ ba, cửa phòng ký túc xá của Hứa Thâm bị gõ vang, hắn nhận được thông báo.
“Xem ra không tìm lầm, cậu là người mới sao? Bên trên nói có một nhóc con rất đặc biệt mới đến, hẳn là cậu rồi?” Đặng Phong nhìn cậu thiếu niên vừa bước ra khỏi cửa phòng trước mắt, rất trẻ tuổi, lại có vẻ bề ngoài của vụ dân, hiển nhiên người này chính là nhóc con mới tới rồi.
Hứa Thâm lộ ra sắc mặt đờ đẫn, hắn cũng đang đánh giá thanh niên trước mắt.
Đối phương mặc một bộ đồ ngắn màu đen bó sát người, trước ngực có một logo kiếm phong, đã bị mồ hôi làm ướt sũng, tôn thêm đường cong của khối cơ bắp to lớn bên dưới, xem ra vừa từ sân huấn luyện bên kia tới đây.
“Anh là?”
“Tôi tên là Đặng Phong, bên trên lệnh cho tôi đưa cậu qua mở Khư Nhãn. Cậu tên gì?”
“Hứa Thâm.”
“Hứa Thâm phải không? Chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.” Đặng Phong bắt lấy cánh tay Hứa Thâm. Nơi này không có Đạo Manh tác, cho nên những chuyện quét dọn vệ sinh và tu bổ thiết bị linh kiện, đều do khoa Hậu Cần của bộ Văn Chức phụ trách.
Dù sao lúc bình thường, mọi người ở trong này nói chuyện với nhau, kiểu gì cũng đề cập tới sự tồn tại của ‘Khư’, nếu cho vụ dân tới nơi này làm việc, thực sự rất bất tiện.
Hứa Thâm để mặc cho Đặng Phong kéo mình đi, còn bước chân hắn vẫn duy trì tính thăm dò, từ từ rảo bước tiến về phía trước, nhìn qua có chút dè dặt.
“Đợi lát nữa, sau khi cậu mở Khư Nhãn xong, có thể nhìn thấy rồi.” Đặng Phong vốn có tính cách khá nôn nóng, nhất là sau khi mở Khư Nhãn xong, thoát khỏi Đạo Manh tác trói buộc, gã lập tức lao lên đường, bước thật nhanh, có thể tùy ý hưởng thụ cảm giác cơn gió mơn man trên mặt.
Nhưng lúc này, chuyện đi thật chậm rãi là không thể tránh khỏi rồi, chẳng qua nương theo khoảng thời gian này, gã lại hướng ánh mắt đánh giá nhìn qua thiếu niên bên cạnh. Cấp trên nói nhóc con này rất đặc biệt. . . Nhưng thoạt nhìn, gã lại chẳng thấy hắn có gì đặc biệt cả.
Gã nhìn chăm chú một hồi, không có kết quả, lại thử dùng Khư Nhãn nhìn trộm.
Chỉ thấy phần trung tâm trong con ngươi màu đen của gã, vừa xẹt qua một mảnh sương mù, tựa như màu sắc trong con ngươi màu đen ấy vừa nhạt đi một chút, có một loại cảm giác hư vô thất thần.
Mà sau khi Đặng Phong dùng Khư Nhãn nhìn trộm, gã lập tức thấy được cảnh tượng quỷ dị khiến cho bản thân mình rợn cả tóc gáy.
Vì ở trên người thiếu niên đang đi bên cạnh gã, lại tỏa ra khư khí nồng đậm, bất cứ lúc nào cũng phát ra, giống như loại oán khí dày đặc vẫn luôn phiêu đãng trên người ác linh vậy…
Khó trách khi vừa tới gần hắn, gã lại phát hiện ra từng đợt cảm giác lạnh lẽo không sao hiểu nổi.
Đặng Phong có chút rung động, gã lập tức hiểu được nguyên nhân mà cấp trên nói nhóc con này rất “Đặc thù”.
Chương 15: Vì Sao Ở Nơi Này Cũng Có Khư???
Đặng Phong lập tức khống chế Khư Nhãn, dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt cũng lại khôi phục thành màu đen bóng. Nhưng bỗng nhiên gã cảm thấy một tia e ngại dâng lên trong lòng mình, lại âm thầm cảm thấy may mắn vì bây giờ đối phương còn không thể nhìn thấy. Nếu không để thiếu niên này nhìn thấy biểu cảm thất thố hồi nãy của gã, một vị “Tiền bối” với tuổi đời, tuổi nghề vượt xa hắn không biết bao nhiêu năm, lại thất thố… Dường như sẽ có chút dọa người.
Gã ho nhẹ một cái, lại nói: “Tôi sẽ ở bên cạnh cậu. Đúng rồi, bên kia là ký túc xá của tôi. Lại nói, mấy ngày nay tôi chưa hề trông thấy cậu, cậu vừa tới hôm nay sao?”
“Tôi đến đây được vài ngày rồi.” Hứa Thâm ngoan ngoãn trả lời: “Nhưng vẫn một mực đợi ở trong ký túc xá lý không ra ngoài.”
“Vậy sao. . . Mà cũng đúng, nơi này không có Đạo Manh tác, cậu hành động không tiện, nhưng cũng chẳng sao đâu, rất nhanh cậu sẽ được thấy thế giới hoàn toàn mới rồi!” Đặng Phong cười nói.
Gã cảm thấy được bất cứ một vụ dân nào khi nghe được loại tin tức này, đều sẽ vô cùng hưng phấn và chờ mong.
Nói đâu xa, lúc trước gã cũng là như thế. Tuy bị cuốn vào sự kiện khư thú là chuyện vô cùng bi thống, nhưng loại tin tức này cũng hòa tan đi phần nào rồi.
Bởi vì “Thấy” chính là điều mà cả đời vụ dân đều khát vọng.
Nhưng thật đáng tiếc, Đặng Phong lại phát hiện ở trên mặt Hứa Thâm chẳng có một chút vẻ vui mừng nào.
Cũng đúng. . . Chắc là lúc trước đã có người báo với hắn điều này rồi.
“Cái kia. . .” Hơn mười phút sau, Hứa Thâm đang đi bình thường bỗng nhiên hơi chần chờ mở miệng nói: “Chúng ta cứ đi thẳng qua như vậy sao?”
Đặng Phong hơi sửng sốt, gã nghi hoặc nhìn nhìn bãi cỏ phía trước và kiến trúc nằm ở cuối bãi cỏ, nói: “Đúng vậy, bên kia chính là nơi mở Khư Nhãn, có phải cậu hơi khẩn trương hay không? Không có việc gì đâu, quá trình mở Khư Nhãn sẽ diễn ra rất nhanh, lập tức trôi vèo qua ấy mà.”
Tôi không hề khẩn trương. . . Hứa Thâm cảm thấy hai chân mình nặng trịch như bị rót chì, trong lòng lại có chút sụp đổ và sợ hãi.
Vì sao ở trong này cũng có khư?
Không phải vài ngày trước khư thú kia vừa mới rời đi sao. . .
Đặng Phong cũng không biết, thực ra không phải bởi vì không có Đạo Manh tác mà ba ngày nay hắn cứ một mực ở lỳ bên trong ký túc xa không chịu ra ngoài. . .
“Chúng ta. . . Có thể đi vòng qua không?” Hứa Thâm khống chế giọng nói của mình, không cho nó phát ra âm thanh run rẩy, thay vào đó, hắn nhỏ giọng dò hỏi một câu.
Ngay khi câu hỏi ấy bật ra khỏi miệng hắn, hắn có thể “Nhìn thấy” rõ ràng con khư thú đang nằm sấp trên bãi cỏ kia, cả người nó giống như một con rết ướt sũng, được tạo thành từ hơn một ngày cái đầu người nối liền vào nhau. Nó vừa nghe hắn nói, bỗng hơi hơi giật mình, ánh mắt lập tức nhìn về phía hắn. . .
Tựa như hơn một ngàn cái đầu trắng bệch kia, cùng với những đôi mắt sung huyết, đang chăm chú nhìn vào. . . hắn.
Đặng Phong, anh thật sự xác định rằng chúng ta sẽ đi qua như vậy?
Hứa Thâm âm thầm nuốt một chút nước miếng, hắn lập tức nghĩ tới lời nói của cô gái Tô Nhã trẻ tuổi kia.
Không được chăm chú nhìn nó. . .
Không được để nó phát hiện ra, hắn nhìn thấy nó. . .
Đặng Phong: “?”
Đi vòng qua?
Rõ ràng có thể đi thẳng, vì sao bọn họ lại phải đi vòng? ?
Đặng Phong hướng vẻ mặt kỳ quái nhìn qua thiếu niên bên cạnh, vẻ mặt kia giống như đang nói: ‘Có phải cậu có bệnh hay không?’
“Chẳng lẽ cậu muốn qua nơi khác dạo chơi một chút?” Đặng Phong tự tìm một nguyên nhân cho Hứa Thâm rồi lắc đầu nói: “Sắp sửa mở Khư Nhãn rồi, chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi là cậu có thể nhìn thấy, tới lúc đó lại đi chơi sau. Trong tương lai chúng ta còn có rất nhiều cơ hội. Lại nói, không hiểu vì sao tôi cứ có cảm giác cậu chẳng có chút chờ mong nào về chuyện mở Khư Nhãn này cả?”
Hứa Thâm: “. . .”
Sợ hãi mãnh liệt đang xoắn lấy trái tim hắn, nhất thời hắn không thể nghĩ ra được cái cớ nào hay ho hơn. Huống chi, hình như con khư kia đang chú ý tới hắn, nếu cố ý đi vòng qua nó. . . Có phải hắn sẽ bị nó nhận ra hay không?
Hắn khống chế khiến cho cơ bắp cả người thả lỏng ra, lại khiến cho trái tim đang đập bùm bùm những nhịp kinh hoàng ấy dần dần bình tĩnh lại. Trong khi hết thảy những biến hóa khác đều cần hắn cưỡng ép trả về nguyên trạng thì vẻ mặt hắn, từ đầu tới giờ, vẫn luôn là đờ đẫn. Điều này khiến cho từ đáy lòng hắn không khỏi âm thầm cảm kích “Ma ma”, tồn tại đã ở bên hắn suốt ba tháng thời gian ấy.
Cũng vì bản thân ở trong loại hoàn cảnh như thế, đã khiến hắn từ từ luyện ra một loại bản lĩnh gặp biến cố, không phản ứng, cũng không sợ hãi.
“Không, tôi rất chờ mong. Được rồi chúng ta đi qua nhanh thôi.” Hứa Thâm vội vàng nói: “Vừa rồi, tôi chỉ cho rằng con đường phía trước không dễ đi, nên. . .”
Chương 16: Tao Chỉ Già Thôi, Không Có Điếc!
“Trước mặt chính là bãi cỏ, không phải vũng bùn. Nơi này đã được người chuyên môn cắt tỉa cẩn thận rồi, cậu cứ yên tâm đi.” Đặng Phong chợt bừng tỉnh, lại cười nói: “Nơi này của chúng ta là cục Khư Bí, tuy rất nguy hiểm, nhưng về mặt đãi ngộ lại không thể chê trách được. Ở nơi này không có bất cứ con đường nào bẩn thỉu hay hỗn loạn như ngoài kia đâu.”
“Ừm ừm, vậy chúng ta đi thôi.” Hứa Thâm liên tục gật đầu.
Đặng Phong nhìn thấy dáng vẻ kích động và chờ mong của Hứa Thâm, lúc này mới có cảm giác: ‘đây mới đúng là loại phản ứng mà một cậu thiếu niên bình thường nên có’. Gã thực vừa lòng, rồi giúp đỡ Hứa Thâm tiếp tục bước về phía trước.
Hai người tiến lại càng gần bãi cỏ kia, thân thể Hứa Thâm càng không nhịn được trở nên căng thẳng.
Hắn không ngừng mặc niệm trong lòng, nhất định phải giữ bình tĩnh.
Đặng Phong không thấy được, nghĩa là nó và bọn họ không ở cùng một chiều không gian, cũng có nghĩa là nó sẽ không tập kích hắn. . .
Không có việc gì, sẽ không có việc gì…
Khẳng định sẽ không có việc gì. . .
“Ma ma” nói rất đúng, bên ngoài này thật sự rất nguy hiểm . . .
Con khư thú mà hắn vừa nhìn thấy này còn đáng sợ hơn ma ma nhiều lắm. . .
Hứa Thâm lộ ra vẻ mặt hưng phấn và chờ mong, trên cơ bắp thân thể cũng dần dần thả lỏng xuống, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút căng thẳng, nhất là lúc nửa thân thể bên dưới của hắn đi xuyên qua người con khư kia.
Rõ ràng là hắn đã đi qua rồi nhưng hơn một ngàn cái đầu kia vẫn đang dõi theo, ánh mắt nó tựa như từng mũi kim chích vào sau lưng hắn.
Hứa Thâm không dám quay đầu lại, vẫn một mực đi về phía trước.
Đặng Phong cảm giác, thiếu niên lúc trước vẫn còn dò dẫm bước đi thật cẩn thận, bỗng nhiên lại di chuyển với tốc độ còn nhanh hơn cả gã. Quả nhiên, bình tĩnh lúc trước đều là ngụy trang, làm gì có vụ dân nào lại không hưng phấn khi biết mình sắp được nhìn thấy chứ?
Rất nhanh, cả hai đã đi tới đoạn cuối của bãi cỏ.
“Chậm một chút, bên này có bậc thang, cậu đừng nóng vội.” Đặng Phong cười nói.
Hứa Thâm chậm rãi thả lỏng thân thể.
Quả nhiên, hai bên không ở cùng một chiều không gian, con khư kia không có tập kích hắn. . .
Hắn đã yên tâm rồi, lập tức gật gật đầu, nương theo sự dẫn dắt của Đặng Phong, đi lên bậc thang, trải qua một đoạn hành lang gấp khúc, đi tới phía trước một dãy kiến trúc.
Bên ngoài khối kiến trúc này là tường gạch màu trắng, có hai tầng lầu, chiếm diện tích cực lớn, ít nhất cũng hơn bốn, năm trăm mét vuông, trên cửa có viết năm chữ “Sở nghiên cứu khư thú”.
Chẳng thấy ai trông coi ngoài cửa. Cũng đúng thôi, nơi này nằm bên trong khu vực bộ Tác Chiến, xem như một trong những địa điểm an toàn nhất trong thành.
“Vương đại gia, cậu này chính là người mới. Tôi dẫn cậu ấy tới mở Khư Nhãn.” Đặng Phong tiến lên, nói với một vị lão nhân đang dựa vào cái xích đu đối diện cửa, ngủ say.
“Ngáy khò khò zzzz. . .” Tiếng ngáy của lão nhân này cực vang.
Trên mặt Đặng Phong hiện lên một tia khó xử, gã ho nhẹ một tiếng, bỗng đổi giọng nghi hoặc nói: “Ôi, Ly tỷ tỷ, sao chị lại đến đây?”
“Hả? Hắc Ti? Ở đâu?”
Lão nhân đang ngủ say như người mắc bệnh hiểm nghèo bỗng nhiên ngồi dậy, hướng ánh mắt nhìn dáo dác chung quanh, chờ đến lúc lão nhìn thấy trước mắt mình chỉ có hai tên nhóc con ngu ngốc, mới hiểu bản thân vừa bị chúng nó đùa giỡn rồi, lập tức giận dữ trừng mắt nhìn Đặng Phong một cái.
Ngay tiếp theo, lão nhân cầm lấy cây gậy bên cạnh, hung tợn nói: “Lại là thằng nhóc nhà mày, lần sau còn dám làm như vậy, xem tao có đánh gãy ba cái chân chó của mày không. Cút mau!”
Đặng Phong vội vàng cười bồi, nói: “Vương đại gia, xin ngài bớt giận, tôi cũng không phải cố ý đi tới đây để quấy rầy ngài, chỉ là bên này có người mới tới, cần mở Khư Nhãn, ngài xem xem. . .”
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, lúc này mới liếc mắt nhìn Hứa Thâm bên cạnh Đặng Phong một cái. Bỗng nhiên lão “À” một tiếng, vẻ không kiên nhẫn trên mặt thoáng tiêu tán rất nhiều, sau đó hừ nhẹ nói: “Xem ra lại là một kẻ xui xẻo. Còn là cái loại xui xẻo đến tận cùng. Hai đứa cứ trực tiếp đi vào là được, bên trong có người.”
“Vâng!” Đặng Phong vội vàng đáp lại một tiếng rồi kéo Hứa Thâm tiến vào sở nghiên cứu.
Chờ sau khi cả hai đi vào rồi, Đặng Phong mới lặng lẽ nói với Hứa Thâm: “Cậu đừng trách móc, Vương đại gia vốn là người ác mồm ác miệng vậy thôi, chứ không có ác ý gì đâu.”
“Ừm.” Hứa Thâm khẽ gật đầu, không có để ý tới.
“Về sau khi cậu cần tới nơi này, mà bị Vương đại gia làm khó dễ, cậu chỉ cần báo ra cái tên Ly tỷ là được, lão sợ nhất. . .” Đặng Phong lại cực kỳ bát quái (nhiều chuyện) mà lộ ra một bí mật nho nhỏ.
Nhưng không đợi gã nói xong, từ ngoài cửa đã truyền tới tiếng hét đầy phẫn nộ của Vương đại gia: “Tao chỉ già thôi, không có điếc!”
Đặng Phong thè thè lưỡi, vội vàng lôi kéo Hứa Thâm đi xa.
Chương 17: Áo Dài Trắng, Đi Tất Lưới, Xỏ Giày Cao Gót Đỏ…
Hai người xuyên qua đoạn hành lang trống rỗng, sạch sẽ của sở nghiên cứu, Đặng Phong lại đưa Hứa Thâm đi tới bên trong, dừng lại phía trước một khung cửa có hai cánh. Gã đẩy cửa ra, bên trong sáng ngời, có khá nhiều bóng dáng mặc áo khoác màu trắng, đang đứng thao tác phía trước những đài thiết bị có hình thù kỳ quái.
Trong số đó có một vài thiết bị được đặt riêng tại gian phòng với vách ngăn bằng thủy tinh trong suốt, đứng ở bên ngoài cũng có thể thấy rõ tình huống bên trong.
Mà ở phía trước những cỗ máy móc kia, lại có một đống chồng chất những thứ khiến người khác phải hoảng sợ.
Những khối thịt màu đỏ tươi, cái đầu của một loài thú nào đó, phần tứ chi cứng ngắc mà sắc bén bị bẽ gãy. . .
Còn có những cái chai, bên trong đựng đầy các loại côn trùng đang mấp máy vặn vẹo.
Hứa Thâm hít một hơi thật sâu. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn vừa cảm thấy vô cùng khủng bố vừa cảm thấy cực kỳ mới mẻ, nhưng vẻ mặt hắn vẫn đờ đẫn, không mang theo một chút biểu cảm nào.
“Huấn luyện viên? Anh tới nơi này làm gì. . . À, đưa người mới tới đây phải không?”
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu trắng đã chú ý tới hai người, chờ tới khi người nọ nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thâm, đã hiểu hết mọi chuyện rồi đi tới.
Lại nói, đại đa số những vụ dân có thể đi vào nơi này, đều là thành viên mới tới.
“Anh có thể đi ra ngoài rồi.” Người đàn ông trung niên đi tới, nói một câu với Đặng Phong, rồi bắt lấy cánh tay Hứa Thâm, nói: “Đi theo tôi, đi chậm một chút. Đừng đụng vào bất cứ thứ gì ở đây.”
Đặng Phong vội vàng nói với Hứa Thâm: “Đừng lo lắng, cậu cứ đi cùng ông ấy qua là được. Tôi ra bên ngoài chờ cậu.”
“À vâng.” Hứa Thâm đáp ứng một tiếng, thoạt nhìn hắn có vẻ ngơ ngác, tùy ý để người đàn ông trung niên kia kéo về phía trước.
Rất nhanh, người đàn ông trung niên ấy đã đưa hắn tới chỗ sâu nhất, rồi dừng lại trước cửa một căn phòng màu tím.
Người này gõ gõ cửa, nói: “Ly tỷ, có người mới đi tới mở Khư Nhãn.”
Qua vài giây sau, bên trong truyền tới âm thanh lười biếng, tựa như chủ nhân của giọng nói này vừa tỉnh ngủ: “Đã biết, vào đi.”
Lúc này người đàn ông trung niên nọ mới đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong là một gian phòng rộng chừng 30 mét vuông, có vẻ lộn xộn lung tung. Trên chiếc bàn dài bao quanh vách tường chất đống những văn kiện hỗn độn, trên tường còn bị đính lên những thứ quái dị, có chiếc mặt nạ hình chú hề kỳ lạ, còn có một vài cái đầu lâu với vẻ ngoài dữ tợn, cùng với bộ tóc tán loạn xoã tung. . .
Ở giữa phòng, là một chiếc ghế nằm máy cực lớn.
Tại hai bên sườn ghế nằm kia là vòng kim loại và những miếng băng vải màu đen, có thể thoải mái trói buộc tồn tại nằm bên trên nó.
Hứa Thâm hơi hơi căng thẳng, hắn cảm thấy một tia khẩn trương đang len lỏi trong lòng.
Không hiểu vì sao bỗng nhiên nhìn cái ghế nằm này, trong đầu hắn lại liên tưởng đến hàng đống máu thịt được chồng chất phía trước những thiết bị bên ngoài kia.
“Yêu, vẻ ngoài cũng không tệ.”
Lúc này, một âm thanh mang theo vài phần lười biếng như mèo truyền đến, thậm chí còn có thể nghe ra một chút hưng phấn ẩn chứa trong giọng nói này.
Hứa Thâm nhìn về phía cô gái với dáng người thon dài vừa ngồi dậy từ trên chiếc ghế mềm dành để nghỉ ngơi được đặt bên cạnh ghế nằm máy.
Theo động tác đứng dậy của cô, đường cong thân thể đầy đặn cao ngất lập tức lồ lộ hiện ra. Tuy cô đang mặc một chiếc áo dài màu trắng, nhưng áo ngoài lại rộng mở, không có cài nút, bên trong là một chiếc áo bó sát người màu đen, để lộ ra phần bụng bóng loáng bằng phẳng, còn bên dưới là quần đùi jeans.
Tựa như ánh mắt Hứa Thâm đã bị thứ gì đó dẫn dắt, nó bắt đầu không tự giác lập tức chảy xuống phía dưới chiếc quần đùi jeans đó, rồi bị cuốn hút bởi cặp đùi đẹp kéo dài thẳng tắp, được bao kín bởi một mảnh võng lưới màu đen.
Hắc Ti? (võng lưới màu đen là hắc sắc ti võng)
Hứa Thâm lập tức nghĩ tới vị Vương đại gia ngồi ngoài cửa, rồi không khỏi âm thầm gật đầu. . .
Xem ra cô gái trước mắt này, chính là vị “Ly tỷ” trong miệng bọn họ.
Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bất cứ một thứ gì xinh đẹp đều đủ khả năng khiến người ta kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Anh đi ra ngoài trước đi.” Cô gái trước mắt nói với người đàn ông trung niên vừa dẫn đường cho Hứa Thâm.
Cũng tùy ý như lời mà người đàn ông nọ đã nói với Đặng Phong khi gã đã dẫn Hứa Thâm tới đây vậy.
Người đàn ông trung niên vội vàng lên tiếng đáp lại, dường như gã vừa nhẹ nhàng thở ra. Ngay sau đó, gã lập tức đẩy mạnh Hứa Thâm đi qua cửa, rồi thuận tay nhẹ nhàng đóng cánh cửa bên ngoài lại.
Không biết vì sao, Hứa Thâm lại có cảm giác dường như đối phương đang bỏ trốn. . .
“Hứa Thâm?”
Ly tỷ đã đứng dậy đi tới, áo khoác màu trắng như áo gió, đi tất lưới màu đen, lại thêm đôi giày cao gót màu đỏ, nhìn qua vừa tùy tiện vừa phóng khoáng.
Chương 18: Hoài Nghi Ghê Gớm!!!
“Cậu có biết tên tôi?”
Hứa Thâm hơi kinh ngạc.
“Sáng nay tư liệu của cậu đã được đưa đến đây. Tuy không ai dám tùy tiện bước vào nơi này, nhưng vẫn phải xác minh cơ bản một chút.” Ly tỷ chỉ hỏi một câu không đầu không đuôi đó rồi đi tới trước mặt Hứa Thâm, bắt đầu chuyển đề tài nói chuyện.
Vậy mà cô lại cao hơn Hứa Thâm tới nửa cái đầu.
Đương nhiên, cũng có một chút nguyên nhân là do giày cao gót, nhưng không thể không nói, dáng người thon dài của cô vốn mang tới cảm giác áp bách cực độ đối với một người đàn ông bình thường.
Hứa Thâm đánh giá Ly tỷ trước mắt. Thoạt nhìn vẻ ngoài của cô rất trẻ trung, nhiều nhất chỉ là 24, 25 tuổi thôi, nhưng lão nhân bên ngoài cũng gọi cô là Ly tỷ, xem ra địa vị của cô gái này không hề tầm thường.
“Dung mạo không tồi.”
Khiến cho Hứa Thâm cảm thấy có chút không khoẻ chính là, bỗng nhiên Ly tỷ lại dùng tay gảy gảy cằm hắn, đùa nghịch khiến cho cái đầu kia lắc trái lắc phải, đánh giá qua lại không ngừng. Sau đó, trong mắt cô dần dần lộ ra vẻ vừa lòng.
Cảm giác này… giống như cô ấy đang thưởng thức một khối thịt béo mập thơm ngon. . .
Ly tỷ nhận ra Hứa Thâm hơi kháng cự một chút, hàng chân mày cong cong khẽ nhướng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười. Bất chợt cô kéo cánh tay Hứa Thâm, đi về phía chiếc ghế nằm máy nọ, còn tùy ý nói: “Cậu em muốn con mắt kiểu gì nào? Mắt một mí? Hay là mắt hai mí? Căn cứ theo dung mạo của cậu em, chị cảm thấy em rất phù hợp với đôi mắt một mí nha, nhìn qua sẽ lãnh khốc (lạnh lùng, kiêu ngạo) hơn một chút. Nhưng mắt hai mí sẽ thâm tình hơn một chút, phỏng chừng còn mê đảo được không ít cô bé đó.”
Hứa Thâm: “. . .”
“Nếu không, để chị làm cho cậu em một đôi mắt hai mí đi, chị rất ưa thích loại hình tiểu nãi cẩu (cậu bé nhỏ tuổi, đáng yêu, dính người, có nụ cười tỏa nắng, ấm áp như ánh mặt trời). . .” Ly tỷ lại xoay người cười tủm tỉm nói.
“Cái kia. . .” Hứa Thâm có chút không quá tự nhiên.
Đây là quy trình mở Khư Nhãn hả? Vì sao hắn cứ có cảm giác chúng không hề liên quan tới nhau vậy. . .
“Cái gì là mắt hai mí, cái gì là mắt một mí?” Hứa Thâm hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Chuyện này. . .” Tựa như Ly tỷ vừa bị nghẹn một chút.
Phải biết rằng, trước kia mỗi khi có người tới, cô đều tùy tiện mở cho người ta một đôi mắt, chứ chưa bao giờ nói chuyện với người ta như vậy đâu, thậm chí trong lúc thực hiện còn hơi lơ là, chểnh mảng. . .
Lại nói, phỏng chừng người mới này còn không biết đôi mắt nó có vẻ ngoài như thế nào, nhiều nhất chỉ từng được nghe những vụ dân già khác thuật lại mà thôi.
“Vậy để chị quyết định thay cậu em đi.” Ly tỷ vỗ vỗ ghế nằm máy, nói: “Đi tới ngồi đâu nào. Đừng khẩn trương, quá trình mở Khư Nhãn rất nhanh thôi, nếu trong quá trình cậu cảm thấy hơi đau đớn một chút, cũng đừng hoảng. Đó là lúc hai mắt của cậu thành hình, cậu sẽ dần dần cảm nhận được một chút ánh sáng.”
Hứa Thâm như con rối gỗ được giật dậy, bị cô ấy sắp xếp cho ngồi trên ghế nằm máy, dù hiện giờ vẫn chưa có con mắt, nhưng lại có thể nhìn thấy hắn đang co quắp và bất an.
Mở Khư Nhãn. . .có xung đột với tình trạng hiện tại của hắn không?
Cô gái trước mặt có nhận ra sự “Đặc thù” hiện tại của hắn thông qua quá trình kia không?
“Đừng khẩn trương.” Ly tỷ nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thâm, lại cười khanh khách, đưa tay sờ sờ hai má hắn, giống đang an ủi.
“. . .” Hứa Thâm cảm giác mình bị xâm phạm, nhưng lại không xác định được.
“Đến đây nào, nằm xuống đi.” Ly tỷ giúp đỡ Hứa Thâm chậm rãi nằm xuống ghế nằm máy.
Hứa Thâm nhìn thấy cô ấy dùng vòng kim loại và những miếng vải đen có tính co duỗi rất mạnh được đặt ở hai sườn ghế nằm, để cố định chặt chẽ hai tay, hai chân của hắn lại, đột nhiên hắn tỏ vẻ hoài nghi mãnh liệt về khái niệm “Một chút đau đớn” trong miệng nàng.
“Chị… mở Khư Nhãn cần bao lâu? Thật sự sẽ không đau sao?” Hứa Thâm không nhịn được lo lắng, lập tức mở miệng hỏi.
Ly tỷ mỉm cười: “Rất nhanh thôi. Nếu là người mới bình thường, cần chừng 30 phút. Nhưng trường hợp của em, khư lực trong cơ thể nồng đậm như vậy, thậm chí còn sắp đuổi kịp và vượt qua một vài đội viên lão luyện rồi, thì lúc mở Khư Nhãn, lượng khư lực ấy sẽ biến thành trở ngại. Nhưng không cần lo lắng, kỹ thuật của chị tốt lắm, hơn một giờ là xong rồi.”
Chị còn chưa trả lời cho em biết có đau hay không mà. . . Hứa Thâm thầm mặc niệm trong lòng.
“Ôi, bao tay của chị đâu rồi nhỉ?”
Ngay lúc Hứa Thâm chuẩn bị nhận mệnh, đột nhiên hắn lại nghe được âm thanh Ly tỷ đang tìm kiếm chung quanh: “Khư Nguyên Dịch đi đâu rồi, còn ống chích. . . À, cái bao tay ở đây, nhưng sao lại bị ném xuống đất chứ?”
Hứa Thâm: “. . .”
Đến lúc này, Hứa Thâm không chỉ tỏ vẻ hoài nghi về chuyện đau đớn kia, hắn cũng sinh ra hoài nghi và sầu lo không dứt về kỹ thuật của Ly tỷ nữa.
Chương 19: Năng Lực Chịu Đựng Hơn Người…
Không bao lâu, rốt cuộc Ly tỷ cũng chuẩn bị thỏa đáng.
“Vốn dĩ ban đầu chị muốn chích cho em một liều thuốc mê, nhưng đáng tiếc không tìm thấy, như vậy đến đây đi, dù sao cũng chẳng đau đâu.” Ly tỷ đi tới phía trước ghế nằm máy. Lúc này nhìn cái ghế nằm nọ càng giống một cái giường giải phẫu hơn.
Hơn nữa còn là loại giường chuyên nhằm vào những trường hợp đặc biệt khó khăn, sẽ giãy giụa kịch liệt kia. . .
Lại nói, muốn chích một liều thuốc mê nhưng không tìm thấy . . . Hứa Thâm hít một hơi thật sâu… Chị còn có thể qua loa, lược bỏ một bước mấu chốt như thế sao?
Em có thể chờ mà, không ấy chị cứ tiếp tục tìm xem?
Ba!
Đột nhiên phần gấp khúc nằm ở hai bên sườn ghế nằm rất giống cánh tay máy móc đang giơ lên, bỗng sáng đèn, tỏa ra quang mang chói mắt, khiến cho Hứa Thâm đành phải lựa chọn nhắm mắt. . . Tuy lúc này hắn còn chưa có mắt, nhưng khi hắn lựa chọn phong bế cái loại cảm giác “Nhìn trộm” này, hắn vẫn có thể quay về với hắc ám.
Ly tỷ không tiếp tục nói chuyện nữa, dường như cô ấy bắt đầu nghiêm túc rồi.
Trong lòng Hứa Thâm không nhịn được lại trở nên khẩn trương. Hắn cảm nhận được một đôi bàn tay tinh tế lạnh lẽo, cách một lớp bao tay bằng tơ lụa hơi mỏng, chạm đến khuôn mặt mình.
Nhất là khi hắn “Thấy” vị trí mà đôi tay nọ đang nhẹ nhàng vuốt ve.
Rõ ràng trong lòng hắn đang cực kỳ khẩn trương, nhưng ý niệm đầu tiên nảy ra trong óc Hứa Thâm lại là, chị đã rửa sạch cái bao tay vừa nhặt từ dưới đất lên chưa?
Dường như hắn không có nghe được tiếng nước chảy. . .Vậy là chưa thèm rửa luôn rồi.
Ngay tại thời điểm hắn đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên một thứ gì đó cực kỳ bén nhọn và lạnh lẽo xẹt qua khuôn mặt hắn.
Nó đi lướt qua vô cùng thong thả, khiến cho Hứa Thâm có thể cảm nhận được một chút sắc bén kia. . . Đây là một con dao!
Một con dao cực kỳ sắc bén!
Lúc này, con dao ấy đang cắt qua khoảng giữa chóp mũi và đường chân tóc của hắn.
Hứa Thâm không khỏi “Mở to mắt” nhìn qua.
Quả nhiên, hắn đã nhìn thấy một con dao nhỏ sắc bén, đang vẽ lung tung lên mặt mình, giống như nó trực tiếp rạch lên “Ánh mắt” đang nhìn trộm của hắn vậy.
Loại cảm giác này cực kỳ khủng bố, đổi lại là người bình thường chỉ sợ đã sớm bị dọa đến run rẩy vùng vẫy rồi, nhưng Hứa Thâm chỉ khẽ khàng hít vào một hơi, đã trấn định trở lại, và vẻ mặt vẫn đờ đẫn như trước.
Chuyện này đã là gì so với những thứ hắn phải trải qua hồi ba tháng trước?
Hơn nữa. . . Dường như đau đớn cũng không mãnh liệt như hắn đã tưởng tượng.
Tầm mắt Hứa Thâm lướt qua con dao giải phẫu, nhìn thấy Ly tỷ đang khom lưng cúi đầu, hết sức chuyên chú, lại nhìn thấy vẻ mặt của cô. . . Dường như đó không phải là loại biểu cảm nghiêm túc và ngưng trọng.
Ngược lại giống như một loại biểu cảm hưng phấn mang theo một chút cuồng nhiệt khác thường… Có thể hình dung như thế này, khóe miệng Ly tỷ hơi hơi nhếch lên, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm liếm làn môi đỏ tươi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Khuôn ngực no đủ muốn xông ra ngoài kia, lại không ngừng có khuynh hướng nghiêng về phía trước.
Vì sao loại cảm giác này lại giống như người ta đang cắt một miếng thịt ngon lành mỹ vị trên bàn ăn, để bỏ vào miệng vậy?
Tim Hứa Thâm đập thình thịch. Ở giờ khắc này, thậm chí hắn lại sinh ra hoài nghi, những gì mình đang trải qua thực sự có liên quan tới quá trình mở Khư Nhãn sao?
Rất nhanh, máu tươi đỏ sẫm đã nhuộm đỏ đôi mắt hắn, tựa như cách một lớp thủy tinh trong suốt, sau một thoáng tầm mắt hắn hơi hoa lên, bỗng dưng nó mở rộng ra, dần dần hắn đã có thể nhìn thấy hình ảnh đằng sau một màn màu đỏ tươi mờ mờ ảo ảo.
“Hả?” Ly tỷ nhìn cậu thiếu niên vẫn nằm yên không có bất cứ phản ứng trong suốt quá trình, hàng chân mày cong cong khẽ lay động, có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ hắn không cảm nhận được đau đớn?
Rất thú vị, rất thú vị. . .
Tuy ngoài miệng Ly tỷ nói chỉ có “Một chút đau đớn”, nhưng bản thân cô lại biết, cắt mở làn da cũng không phải chỉ đau đớn một chút đơn giản như vậy, ít nhất là những người mới đến nơi đây mở Khư Nhãn, đều đòi chết đòi sống kêu to giãy giụa mãnh liệt ngay tại công đoạn này, phải chờ tới khi cô quát tháo ra lệnh, đám người ấy mới cố nén cảm giác thống khổ để thành thật trở lại.
Sau đó, cô đã mượn quá trình này để dạy cho đám người mới ấy, bài học đầu tiên khi bước vào nơi đây——
Nếu ngay cả chút đau đớn ấy cũng không chịu đựng nổi, thì tương lai mấy người còn chiến đấu cùng khư thú như thế nào? Còn đi đối mặt với khư như thế nào? !
Nhưng lúc này. . .
Cô lại không tìm được lý do để nói mấy lời đó rồi.
Ngón tay cô khẽ lướt từ trên gương mặt cậu bé nó tới phần cổ, rồi xuống ngực, cảm nhận được sự rung động rất nhỏ vì căng thẳng của lớp cơ bắp bên dưới, trong lòng đã biết cậu thiếu niên ấy đang cực kỳ khắc chế và nhẫn nại.
Hắn chỉ là một vụ dân, lại có năng lực chịu đựng như vậy, đúng là vượt qua người bình thường .
Đến đây, khóe miệng cô hơi hơi nhếch lên.
Trong đôi mắt lóe ra một tia sáng hưng phấn dị thường, giống như đã nhìn thấy một món đồ ăn cực kỳ ngon lành, hợp khẩu vị.
Chương 20: Tác Dụng Của Khư Nguyên Dịch!!!
Những đường dao vẽ trên gương mặt tạm dừng lại.
Hứa Thâm có cảm giác khi phần máu thịt tại vị trí “Con mắt” của hắn bại lộ ra ngoài không khí, ngoại trừ nỗi đau đớn, còn có một chút “Mát mẻ”.
Lúc này, từ bả vai truyền đến một loại cảm giác đau nhói như bị kim châm.
Hứa Thâm vừa phát hiện ra, hình như có một thứ gì đó đang được tiêm vào trong thân thể hắn. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng chất lỏng lạnh như băng, mạnh mẽ ùa vào theo bả vai, tựa như nó vừa hỗn hợp lại cùng với máu tươi trong cơ thể hắn.
Ngay sau đó là từng cơn nóng cháy quen thuộc.
Giống như dầu gặp phải lửa, rồi cứ thế mà mãnh liệt thiêu đốt lên.
Cái loại nóng cháy này lấy bả vai làm điểm bắt đầu, sau đó mang theo tính phóng xạ, rất nhanh đã kéo dài đến lồng ngực, khuỷu tay, phần cổ, cái đầu… tới toàn thân.
Hứa Thâm lập tức nhận ra trong cơ thể hắn vừa xuất hiện một loại cảm giác xao động, rất khó để hình dung nó ra sao… Giống như ở giờ khắc này, tất cả máu tươi trong cơ thể đang mãnh liệt sôi trào, cứ ùng ục ùng ục sủi bong bóng ở bên dưới lớp da thịt vậy!
Và cả người hắn đều “Sôi trào” như thế!
Loại sôi trào này, khiến cho Hứa Thâm cảm thấy vô cùng khó chịu vì căng nhức, sưng tấy. Và so sánh với loại cảm giác hiện giờ thì chuyện rạch mặt kia chỉ như muỗi đốt.
Thân thể hắn căng đến thẳng tắp, rất nhanh bàn tay đã nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi gồ lên, hai chân cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.
Đây là lần đầu tiên, cơ thể hắn làm ra động tác giãy giụa rất nhỏ dưới tình huống đã cố hết sức khắc chế!
Ly tỷ nhìn thấy rốt cuộc thân thể cậu thiếu niên đang nằm dưới kia cũng nổi lên phản ứng, lập tức ung dung thản nhiên rút ống chích ra, sau đó tiện tay ném nó qua một bên, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm vừa lòng.
Nhưng rất nhanh, cô lại phát hiện hắn lại dần dần có thể khắc chế thân thể của mình, dần dần bình tĩnh trở lại, và dường như cả đôi bàn tay đang nắm chặt kia cũng đang chậm rãi buông ra.
Trước sau mới chỉ giằng co chưa đến năm giây đồng hồ.
Vì sao chứ? Rõ ràng trong cơ thể hắn ẩn chứa nhiều khư lực như vậy, chúng lại được Khư Nguyên Dịch kíp nổ, lẽ ra phải khó chịu đến nổi điên mới đúng. . . Ánh mắt Ly tỷ lộ ra một tia hoang mang.
Cô có thể chấp nhận được tình huống hồi nãy, khi thiếu niên này đủ khả năng nhẫn nại, chịu đựng được nỗi đau đớn khi lưỡi dao cắt qua khuôn mặt, nhưng loại cảm giác khư lực sôi trào do kích thích này, là kích thích toàn thân đó, không có đạo lý nào lại có thể khôi phục bình tĩnh nhanh như vậy được?
“Hả?” Và rất nhanh Ly tỷ đã phát hiện ra nguyên nhân. Đó chính là máu thịt bên trong vị trí con mắt của cậu thiếu niên trước mắt đang nhúc nhích dồn dập.
Từng tổ chức máu thịt tinh tế, dấp dính như lông tơ trên thân thể con giun, đang rất nhanh mà vặn vẹo, dây dưa, dung hợp với nhau rồi lột xác, hình thành nên hình dạng ban đầu của con mắt.
Nhanh như vậy đã ngưng tụ được con mắt rồi?
Ly tỷ có chút ngoài ý muốn, phản ứng này quá nhanh.
Là bởi vì khư lực đã khiến nó gia tốc trưởng thành sao?
Ly tỷ cũng không biết nữa. Bởi vì người mới trước mắt cô là trường hợp đặc biệt hiếm thấy. Cô không tìm được nguyên nhân nào khác, chỉ có thể cam chịu chấp nhận loại đáp án này.
Hứa Thâm có thể bình tĩnh lại nhanh như vậy, vốn không phải hắn có thể chịu đựng được, mà hắn nhận ra rằng, tựa như loại cảm giác “Sôi trào” nóng cháy khắp toàn thân kia đã tìm được một điểm đột phá, một chỗ khai thông, sau đó toàn bộ chúng nó đều ào ào tuôn về phía vị trí “Nhìn thấy” của hắn.
Loại cảm giác này cứ như là chọc nổ khí cầu, trong nháy mắt phóng thích ra.
Cũng giống như ăn phải đồ ôi thiu, làm bụng quặn đau khó nhịn, nhưng ở một khắc khi ngồi xổm xuống kia, trong cơ thể chỉ còn lại cảm giác thống khoái tựa như nước sông tuôn trào cuồn cuộn, không gì ngăn cản nổi.
Ngay lúc này, dường như ở vị trí Hứa Thâm “Thấy”, có hai cái lốc xoáy, đang không ngừng hấp thu loại khí tức sôi trào nóng cháy, ngốc nghếch điên cuồng xông vào kia. Rồi dần dần, Hứa Thâm lại có cảm giác ở nơi đó hơi ngưa ngứa, tựa như vừa có một cái gì mới bị xé rách ra và nhanh chóng sinh trưởng.
Lúc này, bàn tay Ly tỷ hạ xuống, nâng khuôn mặt Hứa Thâm lên.
“Đừng nhúc nhích nha, hiện giờ đúng là thời khắc mấu chốt đó.” Ly tỷ nhẹ giọng nói.
Em vẫn luôn nằm yên không nhúc nhích mà. . . Trong lòng Hứa Thâm yên lặng nói.
Rất nhanh, Hứa Thâm lại cảm nhận được con dao nhỏ sắc bén kia, nó đang lướt qua để lại dấu vết trên khuôn mặt hắn. Ứớc chừng năm phút đồng hồ sau, Ly tỷ nói: “Há miệng.”
Hứa Thâm chần chờ một lúc rồi cũng hé miệng.
Một vật gì đó có dạng lát mỏng, hơi lạnh lẽo rơi vào trong miệng hắn.
“Nuốt vào.” Ly tỷ nói.
Hứa Thâm ôm thái độ hoài nghi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt nó xuống.
“Đừng có ý đồ ‘Mở to mắt’ trong đầu, hiện giờ miệng vết thương đang khép lại. . .” Ly tỷ nói.
Hứa Thâm cảm thấy Ly tỷ vừa ôm lấy đầu hắn, còn có một thứ gì đấy đang bao lấy, quấn quanh cái đầu của hắn. Và đương nhiên, hắn không có ý đồ đi “Thấy” nó, mà chỉ ngoan ngoãn chờ đợi thôi.