Thông báo các bộ truyện đang được fix gần như tương đối nhé ( Cập nhật audio chương mới nhất ~)Trong quá trình fix lỗi có gì sai sót mong anh em góp ý nhé...!Chân thành cảm ơn
  1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành
  4. Tập 1: Hắn Nhìn Thấy (c1-c10)

[Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành

Tập 1: Hắn Nhìn Thấy (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Hắn Nhìn Thấy!!!

Tại khu Hắc Quang thuộc thành Bạch Nghĩ.

Đêm, sương mù dày đặc như mực, tràn ngập khắp các nơi trên các con đường trong thành, đưa tay ra không thấy năm ngón.

Trong bóng đêm, những đoạn đường ray bằng đồng xanh ngổn ngang rải rác tựa như những vết sẹo vặn vẹo dữ tợn, màu nâu đen, lại tựa như những lớp vảy đã cạn máu nằm trên mặt đất.

Ở ven đường cũng không có đèn, bởi vì vụ dân sống dưới tầng đáy của tòa thành vốn không dùng được loại ánh sáng đắt tiền này.

“Tê ~ ”

Kiều Thiết Căn khẽ run lên một cái trong gió lạnh, hắn vội vàng nắm thật chặt quần áo, từ trong lớp cổ áo khít khao kia tỏa ra chút hơi ấm, lướt qua yết hầu, khiến hắn cảm nhận được một tia ấm áp.

Hắn quyết định không đợi nữa.

Kiều Thiết Căn lấy ra đèn pin, nghênh ngang mà lắc lư đi về phía trước. Nơi đó là một dãy nhà thấp bé cũ nát, cũng là mục tiêu đêm nay của hắn.

Hắn cũng không lo lắng ánh sáng từ đèn pin sẽ làm kinh động chủ nhân trong phòng. Nơi này chính là khu Hắc Quang , đám người sinh hoạt ở nơi này đều là vụ dân, kể cả khi châm một cây đuốc hừng hực thiêu đốt ở trước mắt bọn họ, bọn họ cũng không thể nhìn thấy.

Kiều Thiết Căn cũng là vụ dân, nhưng không giống những vụ dân khác, hắn có một chút kỳ ngộ nho nhỏ của mình, bởi vậy cũng nhận được một thứ mà những vụ dân khác không có.

Ví dụ như, hắn có thể nhìn thấy.

Kiều Thiết Căn mượn đèn pin tỏa ra chút ánh sáng nhạt xuyên thấu tầng sương mù dày đặc bên ngoài, rất nhanh đi vào bên trong một tòa lầu thấp bé, hẻo lánh cũ nát trước mặt.

Vừa nhìn đã biết tòa lầu thấp bé này dành cho gia đình neo người ở, bởi vì ở ngoài cửa chỉ có hai cái đạo manh tác (dây thừng dành cho người mù) trùng khớp với tình huống mà hắn hỏi được trước khi đến đây. Nơi này chỉ có một đôi mẹ con sinh sống thôi. Trong gia đình không có đàn ông trưởng thành, còn là vụ dân.

Kiều Thiết Căn sờ sờ vào mũi đao hơi nặng trong túi tiền, cảm thấy dù chút nữa có xuất hiện chuyện gì “Ngoài ý muốn”, bản thân cũng có thể nhanh chóng giải quyết, không tạo thành tiếng động quá lớn.

“Đáng chết, thối như vậy, còn mất vệ sinh hơn ta…” Kiều Thiết Căn vừa tới gần tòa lầu nhỏ cũ nát, đã ngửi thấy một loại mùi hư thối, chua loét, tanh tưởi thổi tới, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu.

Hắn thoáng nín thở một hơi rồi rón ra rón rén tới gần.

Bên trong tòa lầu nhỏ kia rất im ắng. Hắn ghé sát tường cẩn thận lắng nghe một hồi, sau khi xác nhận được hai mẹ con đều đã nghỉ ngơi trong phòng rồi, đang muốn hành động, bỗng nhiên lại nghe được bên trong truyền đến giọng nói của một thiếu niên: “Không biết, hẳn là người ta đi ngang qua.”

Tiếng nói của thiếu niên ấy có chút ngây ngô, nhưng nghe vào tai lại cảm thấy khàn khàn trầm thấp.

Lời này vang lên cực kỳ đột ngột, khiến cho Kiều Thiết Căn sợ tới mức nhảy dựng lên, ngược lại hắn còn có chút tức giận, lập tức đưa tay sờ về phía túi tiền theo bản năng.

Hắn bị phát hiện rồi sao?

Đáng chết, quả nhiên lỗ tai của đám vụ dân này thính thật.

Kiều Thiết Căn có chút bực bội trong lòng, nhưng hắn lại dứt khoát đứng thẳng lên, nếu đã bị người ta chú ý tới, hắn cũng chẳng buồn giả vờ nữa, trực tiếp ngả bài cho xong.

Trộm không thành thì cướp!

Hiện giờ hắn có năng lực này.

Trước khi bắt đầu hành động này, hắn đã có dự tính như vậy rồi. Nói nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy. Hắn cố ý chọn khu vực hẻo lánh này, chính vì dù trong này có hai người chết đi, nếu không đến mười ngày nửa tháng, đội tuần tra cũng sẽ không chú ý tới đâu.

“Mời người ta tiến vào ư? Hay là thôi đi, đã trễ thế này rồi.” Lúc này, âm thanh của thiếu niên kia lại truyền đến.

Kiều Thiết Căn nhướng mày, hắn vừa hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng bỗng nhiên hắn lại nhớ tới một câu không đầu không đuôi y như thế này, vừa vang lên lúc trước, hẳn là thiếu niên này đang nói chuyện với mẹ của nó?

Chẳng lẽ giọng nói của mẹ nó rất nhỏ ư?

Nhưng mặc kệ như thế nào, chắc chắn là hắn bị phát hiện rồi.

Kiều Thiết Căn nhìn cánh cửa sắt khá nặng nề trước mắt, hơi ho nhẹ một tiếng, cất giọng điềm đạm đáng yêu, hơi thổn thức kêu lên: “Xin hãy rủ lòng thương, đạo manh tác của tôi bị đứt, tôi lạc đường, lại vừa ngã gãy chân xong, thật vất vả mới lần theo được đạo manh tác của hai người mà đi tới tận đây, có thể giúp tôi băng bó một chút vết thương hay không? Tôi đã chảy rất nhiều máu!”

“Không có gì đáng thương hết, đạo manh tác của bản thân còn làm đứt thì trách được ai?” Thiếu niên bên trong nói, nhưng từ cách nói chuyện của cậu bé, dường như đang nghe mẹ của mình khuyên nhủ.

Kiều Thiết Căn: “…”

Tiểu quỷ chết tiệt này, sao lại không có chút đồng cảm nào vậy?

Đợi lát nữa hãy xem tao dạy dỗ mày như thế nào!

Nếu khổ nhục kế không dùng được, Kiều Thiết Căn chuẩn bị trực tiếp phá cửa sổ lao vào, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Hắn có đèn pin chiếu sáng, hẳn là có thể khiến bọn họ im miệng mãi mãi trước khi hai người này phát ra tiếng thét chói tai.

Chương 2: Làm Người Nên Thiện Lương…

“Được rồi được rồi, con nghe ma ma là được.”

Đúng lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ của thiếu niên, cùng với một chuỗi than thở. Kiều Thiết Căn cũng nghe được những tiếng bước chân, từ chỗ sâu trong trong phòng chậm rãi đi tới.

Hắn sửng sốt, trong lòng mừng thầm, quả nhiên vẫn là lòng dạ phụ nữ mềm yếu.

Mặc dù hắn có chút nghi hoặc, vì sao không nghe được giọng nói của cô nàng ma ma kia, nhưng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, đã đi tới phía sau cửa, hắn lập tức lấy ra chủy thủ trong túi tiền, đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ chờ sau khi tiểu quỷ vô tình kia mở cửa ra, hắn sẽ làm cho nó không bao giờ còn có thể “Kiêu ngạo” được nữa!

Lạch cạch!

Tiếng then cửa mở ra, cửa sắt đã bị hé lộ một khe nhỏ.

Tiểu quỷ thận trọng thật… Từ đáy lòng Kiều Thiết Căn vừa rủa thầm một câu, bỗng nhiên hắn cảm thấy một đợt hít thở không thông.

Một loại mùi vị thối nát tanh tưởi đậm đặc đến mức khiến kẻ khác buồn nôn, từ bên trong cánh cửa kia chen nhau ùn ùn kéo tới, gần như đã khiến cho đại não của hắn thiếu dưỡng khí rơi vào trống rỗng chỉ trong nháy mắt.

Loại mùi vị tanh tưởi tựa như nội tạng, thịt heo hư thối hỗn hợp chồng chất với phân đã lên men, quấy ra một loại mùi quỷ dị làm con người không thể chịu đựng được.

Mặc dù từ nhỏ Kiều Thiết Căn đã chịu đủ sự ảnh hưởng của hoàn cảnh ác liệt mà trưởng thành, nhưng ngay lúc này, hắn cũng khó có thể thừa nhận nổi, có cảm giác bản thân mình không thở được nữa rồi.

Bàn tay đang sờ vào trong túi tiền của Kiều Thiết Căn lại nhanh chóng chuyển thành bịt mũi, đồng thời hắn dùng đèn pin chiếu tới, đã thấy rõ dáng vẻ của thiếu niên đáng giận kia.

Nhìn qua thiếu niên này chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, dáng người gầy gò, rõ ràng là dinh dưỡng không đầy đủ, mà khuôn mặt cũng không có gì khác vụ dân, cằm, đôi môi, mũi… lại hướng lên trên, là đường chân tóc.

Giữa mũi và đường chân tóc là một mảnh da hoàn chỉnh.

Không có mắt.

Không có lông mày.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho vụ dân từ khi sinh ra đã không thể nhìn, cũng không cần ánh sáng.

“Tự đi mà xoa chỗ chân bị đứt của chú. Nếu không có chuyện gì đừng tới làm phiền người khác, nhà của chúng tôi cũng không có thuốc cầm máu.” Thiếu niên mặt không chút thay đổi nói.

“…”

Mặt Kiều Thiết Căn hơi có chút tím đi, không biết là bị mùi tanh tưởi hun, hay là bị lời nói của thiếu niên kia làm giận dữ.

“Làm người nên thiện lương!”

Kiều Thiết Căn nghiến răng nghiến lợi nói nhưng hắn vừa mở miệng cảm giác tanh tưởi lập tức chui vào trong miệng, khiến hắn có cảm giác bản thân vừa nuốt sống vô số con cá thối đã rữa nát, cơ thể lập tức sinh ra một loại cảm giác dạ dày quặn thắt muốn nôn mửa.

Hắn vội vàng ngậm miệng lại, sau đó hung tợn trừng mắt nhìn thiếu niên kia, thậm chí còn không e dè lấy ra thanh chủy thủ từ trong túi tiền.

Ngay một khắc hắn vừa lấy thanh chủy thủ kia ra, dường như thiếu niên kia nghe được cái gì, lại cất giọng bất đắc dĩ nói: “Ma ma, thật sự muốn băng bó cho người này ư? Được rồi, vậy nghe ma ma, con về phòng trước đây.”

Nói xong, thiếu niên thở dài, tựa như cảm thấy tiếc hận vì ma ma của mình quá mức thiện lương.

“Hừ!”

Kiều Thiết Căn hừ lạnh một tiếng, hắn không định buông tha cho tiểu quỷ này, đang chuẩn bị xông lên đâm sau lưng đối phương, bỗng nhiên, lại nghe được một chuỗi âm thanh tất tất tác tác, truyền đến từ phía cửa.

Ngay sau đó, là một tiếng cười “Lạc lạc lạc” cực kỳ mơ hồ nhưng lại quyến rũ động lòng người.

Tiếng cười ấy càng ngày càng rõ ràng, từ xa lại gần, tựa như vừa ở một nơi nào đó cực kỳ xa xôi nhanh chóng đi lại gần.

Dần dần, tiếng cười ấy biến thành giọng nói của một cô gái: “Hắn nghe được, hắn nghe được, hắn có thể nghe được! ! !”

Lông tơ cả người Kiều Thiết Căn dựng thẳng lên, hắn dùng đèn pin chiếu rọi màn đêm đang bao phủ trong gian phòng, bỗng nhiên đôi con ngươi của hắn co rút nhanh lại. Hắn vừa thấy được một màn khủng bố nhất, cũng là một hình ảnh cuối cùng trong cuộc đời mình.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng sương mù dày đặc, chiếu lên dãy phòng ốc san sát nối tiếp nhau trong khu Hắc Quang.

Tại phòng ngủ, đúng bảy giờ thiếu niên ấy bắt đầu rời giường. Cậu bé hoạt động thân thể một chút rồi cực kỳ thuần thục xuống giường, mặc quần áo.

Dù không có mắt, nhưng cậu lại cực kỳ quen thuộc với gian phòng của mình, khiến cho động tác vô cùng thành thạo, dù không có đạo manh côn (gậy cho người mù), cũng không va chạm vào bất cứ góc nào trong phòng.

Cậu bé đi tới cửa phòng, mới dừng lại một chút, sau đó một tay đặt lên vách tường, bắt đầu đi dọc theo đạo manh tuyến (đường gờ trên tường dành cho người mù) trên vách tường, đi tới phòng của mẹ.

Kết cấu trong phòng, khiến cho cậu rất dễ đi đến bên giường, cậu vừa đụng vào một chút, lại phát hiện da thịt của ma ma càng ngày càng trở nên mềm mại.

Chương 3: Ma Ma Quỷ Dị!!!

Có lẽ do động tác của cậu, khiến cho ma ma thức tỉnh, âm thanh rời giường từ bên cạnh truyền đến, cùng với giọng nói hơi có vài phần lười biếng dịu dàng: “Tiểu Thâm, con đã rời giường rồi sao? Có phải đã đói bụng hay không? Để ma ma đi nấu cơm cho con.”

“Con tạm ổn, không quá đói.” Thiếu niên thu lại bàn tay, nhẹ giọng nói.

“Vậy cũng phải ăn thứ gì đó chứ? Con đang tuổi phát triển, không ăn bữa sáng sao được?” Ma ma của cậu oán trách một câu, ngay sau đó thiếu niên nghe được âm thanh tất tất tác tác nhẹ nhàng, rời khỏi phòng.

“Ma ma, vị khách ngày hôm qua ở bên ngoài cửa ư?” Thiếu niên vuốt vách tường trở lại phòng khách, ngồi xuống phía trước bàn ăn, thuận miệng dò hỏi.

“Người kia ư? Mẹ đã tiễn người ta rời đi rồi.” Ma ma của cậu nhẹ giọng cười nói.

Tiễn rời đi… Khóe miệng thiếu niên khẽ giật giật một cái, im lặng một lát, sau đó mới thở dài, nói: “Về sau mẹ đừng cho người ta vào đây nữa, vừa thấy đã biết không tốt lành gì rồi, nói không chừng câu chuyện cái chân bị đứt cũng là giả vờ!”

“Tiểu Thâm, không thể nói như vậy được. Người nọ nói cũng không sai, làm người nên thiện lương, chúng ta nên… Trợ giúp khi người ta yêu cầu!” Ma ma cậu dịu dàng dạy dỗ.

Khóe miệng thiếu niên khẽ động, cuối cùng cũng không nói gì nữa, lại khôi phục thành khuôn mặt không chút thay đổi.

Không bao lâu sau, một phần đồ ăn tỏa ra hương vị nồng đậm được đặt lên bàn cơm ở trước mặt thiếu niên.

“Làm xong rồi, con từ từ ăn đi.”

Thiếu niên cầm lấy chiếc đũa trên bàn cơm, lại rơi vào im lặng.

“Sao con không ăn?” Dường như ma ma của cậu nhận thấy thiếu niên vừa ngừng động tác lại, dịu dàng nói: “Đây vẫn là nguyên liệu nấu ăn mà lúc trước con từng ăn, hương vị cũng giống hệt lúc trước. Hôm nay ma ma vừa đi mua món ăn không quá tươi, đến lúc đó sẽ để lại cho một mình ma ma. Con đang trong giai đoạn phát triển thân thể, mẹ sẽ không cho con ăn những thứ không dinh dưỡng kia đâu…”

“Con biết.” Thiếu niên mặt không chút thay đổi nói: “Chỉ là con đã ở nhà quá lâu rồi, con muốn đi ra ngoài một chút.”

“Sao con lại có ý nghĩ như vậy?” Giọng nói của vị ma ma kia hơi hơi trầm xuống, tựa như có chút bực bội: “Không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Ở bên ngoài rất nguy hiểm, con cứ ở trong này, có ma ma mỗi ngày chăm sóc cho con, chẳng lẽ không được sao?”

Bên ngoài nguy hiểm… Khóe miệng thiếu niên hơi giật giật, trong nhà mới là nơi nguy hiểm nhất đó. . .

Cậu nói: “Tuy ở trong nhà mỗi ngày con đều được ma ma chăm sóc, nhưng mỗi ngày cứ ở nhà thế này cũng không phải cách hay, con chỉ đi ra ngoài chơi một lát thôi…”

“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài rất nguy hiểm, rất nguy hiểm! Vì sao con cứ không hiểu vậy?” Bỗng nhiên giọng nói của vị ma ma kia trở nên bén nhọn, mang theo đầy phẫn nộ.

Có lẽ do quá mức kích động, khiến cho thiếu niên chợt cảm thấy nước miếng của ma ma đã phun lên mặt mình rồi.

Cậu đưa tay lau đi, chỉ thấy trên mặt dính dính, mềm mềm lại ẩm ướt.

Thiếu niên thấy ma ma đã nổi giận, vội vàng nói: “Ma ma, ma ma đừng nóng giận, chỉ là con ở nhà quá lâu, hơi buồn một chút thôi.”

“Buồn ư?” Bỗng nhiên giọng nói của ma ma lại trở nên nghi hoặc, tựa như vừa rơi vào trầm tư, qua hồi lâu, sau đó, âm thanh của bà lại một lần nữa khôi phục vẻ dịu dàng, nói: “Tiểu Thâm cần bạn cùng chơi ư? Vậy một lát nữa, ma ma đi tìm một người về cho con nhé.”

Thiếu niên vội vàng nói: “Không không không, ma ma, con chỉ muốn có một người tán gẫu giải sầu thôi, con không cần có bạn, con ghét nhất là chung sống với người khác!”

“Cũng đúng, mọi người rất phiền toái …” Ma ma tự nói.

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện với nhau, đột nhiên, bên ngoài tòa lầu nhỏ lại truyền đến một đợt tiếng bước chân rất nhỏ.

“Lại là người đứt dây thừng, lạc đường?” Thiếu niên giật mình một cái, chợt khẽ thở dài nói.

“Lần này lại không phải nha…” Giọng nói của vị ma ma kia truyền đến, bà đã thu lại vẻ dịu dàng như khi nói chuyện với cậu bé, ngược lại trong âm thanh lại mang theo một loại lạnh lùng, tàn nhẫn khác thường.

“Đáng chết, mùi máu tươi thối rữa lại đậm đặc đến vậy, sợ là nơi này đã trở thành lò sát sinh ít nhất cả nửa năm rồi mới có thể tích lũy ra mùi vị gay mũi như vậy!”

“Đúng vậy đó!”

Hai bóng dáng đi tới phía trước tòa lầu nhỏ, nhưng không nóng lòng tới gần.

Từ gian lầu nhỏ trước mắt tản ra mùi tanh tưởi, tựa như vô số lông tơ xúc tu màu đen, kéo dài ra, khiến kẻ khác hít thở không thông.

“Đội trưởng, căn cứ theo kết quả điều tra, gần đây đã liên tiếp mất tích mấy chục vụ dân, và vị trí trung tâm phân bố của những vụ án đó, chính là nơi này.” Đội viên Triệu Thanh Miên đẩy đẩy mắt kính, lộ ra sắc mặt ác liệt nói.

“Súc sinh chính là súc sinh, chỉ biết săn giết, còn thủ đoạn che giấu có sơ hở nhiều lắm.” Sở Bạch hừ lạnh một tiếng, nói: “Chuẩn bị bố trí trang bị phá khư, tôi có thể cảm ứng được, thứ kia đang ở bên trong này, nó ẩn giấu ở một nơi rất sâu. . .”

Chương 4: Khư Giới Và Hiện Thực!!!

Khi hắn vừa dứt lời, ba bóng dáng phía sau đã phân tán, tản ra, lần lượt tiến về phía lầu nhỏ theo ba mặt khác nhau, tạo thành hình tam giác.

Trong tay bọn họ đều ôm theo một cái thùng màu đen, trực tiếp mở cái thùng màu đen nọ tại ba phương vị bên ngoài lầu nhỏ.

Chiếc thùng này là một loại dụng cụ được cấu tạo từ vô số bánh răng tinh vi, vừa được mở ra, xoắn ốc bên trong chậm rãi nâng lên một khối hình trụ màu đen. Theo một tiếng “Ca” vang lên, hình trụ ngừng xoay tròn, ngay sau đó nó lập tức chấn động tạo ra một loại lực lượng dạng sóng siêu âm mắt thường không thể nhận ra, phóng xạ hướng về bốn phía.

Tựa như luồng ánh sáng xung quanh bỗng lặng yên trở nên mờ tối đi rất nhiều.

“Đã phong tỏa, phá khư thành công!” Một đội viên có dáng người khôi ngô nói.

Sở Bạch khẽ gật đầu, không cần phải nói hắn cũng phát hiện ra biến hóa trước mắt. Theo trang bị phá khư khởi động và bao phủ, lầu nhỏ ở trước mắt hắn đã xảy ra một chút biến hóa đặc thù, hiện thực mơ hồ trùng khớp với Khư giới, cũng ngay tại khoảng khắc này, bộ mặt thật của tòa lầu nhỏ ấy, lập tức được lộ ra ngoài.

Chỉ thấy ở cửa lầu nhỏ chồng chất đầy thùng rác, hết thảy đã trở nên hư hoá mơ hồ, mà bên trong những thùng rác kia là đống túi rác rưởi màu đen cũng tương tự như chúng, chỉ có rác rưởi bên trong những chiếc túi đen ấy, là trở nên rõ ràng ngay từ khoảnh khắc đó.

Đống rác rưởi kia rõ ràng là một đống máu thịt hài cốt đã bị gặm ăn nhưng không sạch sẽ, có tay cụt, đoạn tay chân, đầu, còn có những phần tứ chi quái dị, có vài phần rõ ràng là di hài của vụ dân mất tích, mà có vài bộ thuộc loài thú không biết tên.

“Đồng loại cũng ăn sao. . . Xem ra con này là dạ dày vương nha.” Sở Bạch khẽ nheo đôi mắt một chút.

“Đội trưởng, thật giống như ở nơi đó, vẫn còn. . . người ở.” Bỗng nhiên Triệu Thanh Miên thấp giọng kinh hô.

Sở Bạch ngước mắt nhìn lên, lầu nhỏ trước mắt cũng bị hư hoá.

Với tư cách là một loại tài liệu ở hiện thực, đương nhiên chỉ có hư ảnh mơ hồ của nó xuất hiện tại Khư giới, không phải bất cứ loại thực thể nào, không thể đụng vào, cũng không thể phá hư.

Mà lúc này tòa lầu nhỏ lại nằm trong trạng thái bán trong suốt, tiếp cận hư hoá, có thể nhìn thấy tất cả cấu tạo bên trong, chẳng qua thứ chồng chất ở khắp các nơi trong phòng, đều là những mẩu thịt và khung xương rách nát tung tóe đã bị gặm ăn. Loại hài cốt thuộc về con người, khi bị gặm ăn sẽ dính vào một ít nướt bọt ẩn chứa khư lực nhầy nhầy, bởi vậy hiện tại những loại hài cốt ấy cũng hiện lên rõ ràng trong Khư giới.

Mà nơi bàn ăn đặt tại phòng khách, bên trong tòa lầu nhỏ chất đống đầy thi hài như địa ngục kia, lại có một thiếu niên đang ngồi im lặng.

Một màn này cực kỳ quỷ dị, so sánh với gian phòng khách khủng bố dơ bẩn huyết tinh như địa ngục chung quanh, thì thiếu niên kia ngồi bên cạnh bàn ăn và lối đi nhỏ dẫn tới nhà ăn kia, lại giống như chốn bồng lai!

“Là người sống sót?” Sắc mặt Sở Bạch khẽ biến, hắn chú ý tới dáng vẻ thiếu niên kia, là một vụ dân còn chưa mở mắt.

“Không đúng. . .”

Nhưng rất nhanh sau đó, Sở Bạch lại chú ý tới một điểm dị thường. Đó là thân thể thiếu niên kia hiện ra tương đối rõ ràng và chân thật giữa Khư giới, chỉ có phần rìa ở hai tay hai chân kia là có chút hư hoá mà thôi.

Tình huống này đủ để chứng minh rằng, trong cơ thể thiếu niên này ẩn chứa rất nhiều khư lực!

Căn cứ theo trình độ hiện tại, chỉ tính đơn thuần lượng khư lực ấy thôi, đã vượt qua cấp bậc đội viên dự bị của bọn họ rồi!

“Hắn không phải khư, mà là một người may mắn.” Triệu Thanh Miên chú ý tới một vài vị trí hư hoá trên người thiếu niên kia, nếu là ‘Khư’, toàn thân đều sẽ bị chân thực hoá ở trong Khư giới.

“Hắn bị khư chăn nuôi. . .” Sở Bạch thấy trên bàn cơm có một mâm đầy máu thịt đỏ tươi, con ngươi hơi hơi co rút lại: “Hơn nữa thịt trên bàn lại thuộc về khư thú. . . Nó lại dùng chính thịt đồng loại của mình để cho người ăn. . .”

“Vậy tồn tại chăn nuôi hắn kia. . .” Triệu Thanh miên vội vàng quét mắt nhìn chung quanh.

Bên trong tòa lầu nhỏ nào được bố cục theo kiểu hai phòng một sảng, nơi nơi đều là mạch máu màu đỏ sậm trải rộng giống như mạng nhện, chỉ có một gian phòng tương đối sạch sẽ gọn gàng, căn cứ theo quần áo bên trong, đây hẳn là nơi thiếu niên kia ở lại.

Mà một gian phòng ngủ khác, lại như sào huyệt tụ tập lượng lớn mạch máu dính nhầy, tập trung tại vách tường trên phòng, giống như một đoạn gốc cây!

Trên mặt đất tán loạn đầy quần áo phụ nữ, bụi bặm và chất nhầy, trên giường còn có một nửa khối thi thể phụ nữ đã hư thối nghiêm trọng. Trừ những thứ này ra, lại không nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây nên hết thảy những chuyện này.

“Cẩn thận! !” Đột nhiên, Sở Bạch hét lớn một tiếng.

Chương 5: Không Được Thương Tổn Con Trai Của Tao!!!

Mặt đất phía trước tòa lầu nhỏ chợt vỡ ra, trên mặt đất có màu nâu đen của Khư giới, một bóng dáng dữ tợn thân như con nhện, tay người nhưng lại có chân nhện màu trắng sắc nhọn, từ bên trong lao ra… Giống như con cá nhảy lên từ mặt nước.

Cái đầu rõ ràng là một gương mặt vặn vẹo, có hàm răng nanh bén nhọn, cái cằm bị kéo căng ra tạo thành mũi nhọn, phần gáy thật dài như mãng xà, co duỗi tự nhiên, đang hung hăng cắn tới Triệu Thanh Miên.

“Là khư thú cấp C, Dục Ma Cơ!” Dưới lòng bàn chân Triệu Thanh Miên toát ra khí lạnh, hắn có cảm giác thân thể mình đã trở nên cứng ngắc, khư thú kia bắn đến với tốc độ nhanh đến mức hắn không thể làm ra động tác tránh né.

Bỗng “Bành” một tiếng, thân thể hắn bị đánh bay. Người đẩy hắn ra là Sở Bạch.

Chờ tới khi Triệu Thanh Miên nhìn lại, chỉ thấy Sở Bạch đã rút ra kiếm Trảm Khư, giao chiến cùng một chỗ với Dục Ma Cơ.

“Mau qua hỗ trợ!” Triệu Thanh Miên vội vàng gầm lên một tiếng đầy giận dữ, triệu tập ba đội viên đã bố trí xong mấy trang bị phá khu bên kia, và lập tức giết về phía Dục Ma Cơ.

Chiến đấu kịch liệt bắt đầu từ bên ngoài đánh tới bên trong tòa lầu nhỏ, bởi vì đang ở trong Khư giới, cho nên vách tường lầu nhỏ kia đều bị hư hoá, sẽ không dội lại âm thanh chiến đấu, còn khiến bọn họ có thể dễ dàng xuyên qua chúng mà, không tạo thành một chút phá hư nào.

Trong lúc đó, thiếu niên kia vẫn ngồi ngay ngắn ở phía trước bàn ăn, tựa như không hề chịu bất cứ ảnh hưởng nào, bất vi sở động.

Nhưng trên thực tế, bàn tay của cậu lại đang nắm thật chặt chiếc đũa.

Bọn họ là ai?

Hoặc bọn họ là thứ gì? Là nhân loại ư?

Thiếu niên nhìn năm bóng dáng đang giao chiến cùng “Ma ma”, trong lòng nhấc lên một cơn sóng lớn đến nghiêng trời lệch đất, vừa cảm thấy rung động, vừa trào dâng một loại kích động đến phát run vì mừng như điên.

Cậu đã biết, trên đời này có quái vật như vậy, và đương nhiên sẽ có lực lượng đủ để khắc chế tương ứng với những con quái vật kia.

Nếu không, nhân loại đã sớm diệt vong từ lâu rồi.

Chỉ là không nghĩ tới, tồn tại tác chiến cùng mấy thứ này, không phải là loại binh khí nào đó, mà là “Nhân loại”.

Tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt, Dục Ma Cơ hung tàn vô cùng, công kích hung mãnh, nếu ở bên ngoài, loại chiến đấu này dứt khoát sẽ tạo thành phá hư đủ để dễ dàng phá hủy cả tòa lầu nhỏ.

Mà năm người kia lấy Sở Bạch cầm đầu, lại phối hợp ăn ý, sau khi liên tiếp chống đỡ, bọn họ đã dần dần quen thuộc với phương thức công kích của Dục Ma Cơ, dần dần tìm được tiết tấu chiến đấu, vào xoay chuyển hoàn cảnh xấu của bên mình.

Bỗng nhiên, chiến trường của năm người kia đã dịch đến phía trước bàn ăn của thiếu niên.

Bàn ăn bị hư hoá, sẽ không bị va chạm vào, nhưng thiếu niên ngồi ở phía trước bàn ăn, lại nằm trong trạng thái chân thật, có thể bị chạm đến!

Trong lòng Sở Bạch thầm kêu một tiếng “Không tốt!”.

Hai bên đánh nhau rất kịch liệt, hắn đã cố khống chế để chiến đấu không vượt quá khoảng sân, nhưng hiện giờ, mắt thấy công kích của mấy người bọn họ sắp lan đến gần thiếu niên kia, hắn muốn thu tay lại cũng không còn kịp nữa rồi.

Coi như đối phương là vật hi sinh trong chiến đấu đi. Thiếu niên nọ làm ra một phần cống hiến trong công cuộc tiêu diệt khư thú cấp C, cũng rất đáng giá.

Ngay tại lúc Sở Bạch đang suy nghĩ như vậy, rất đột ngột, thân thể Dục Ma Cơ đang công kích thật hung tàn kia, lại tiến lên, không hề tránh né công kích của Sở Bạch, ngược lại trực tiếp bổ nhào về phía thiếu niên nọ.

Triệu Thanh Miên không thu được thanh kiếm. Mắt thấy nó sẽ chém lên người thiếu niên ấy, bỗng nhiên thanh kiếm kia lại bị Dục Ma Cơ dùng thân thể ngăn cản lại.

“Không được thương tổn con trai của tao! !”

Dục Ma Cơ phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, gương mặt dữ tợn đến vặn vẹo, bỗng nhiên quay đầu lại, cắn xé về phía Triệu Thanh Miên, còn trực tiếp dứt ra một khối máu thịt từ trên cánh tay.

“Này. . .”

Mấy người Sở Bạch đều bị một màn này dọa sợ ngây người, con khư thú này lại chủ động bảo vệ thiếu niên vụ dân ấy?

Tuy bọn họ cũng từng nghe nói, Dục Ma Cơ có thói quen nuôi dưỡng khư thú khác và nhân loại, nhưng vẫn chưa bao giờ được chứng kiến cảnh khư chắn đao, xả thân vì nhân loại như vậy!

“Cơ hội khó được. . .”

Sau khi Sở Bạch ngẩn ra một lát, hắn đã nhanh chóng phản ứng lại, thanh kiếm đâm vào trong cơ thể Dục Ma Cơ, đột nhiên chuyển động, chỉ nghe rầm một tiếng, nó lập tức xé dọc theo phần lưng của Dục Ma Cơ, máu tươi và chất lỏng thối rữa phun ra tung tóe, tràn ngập mùi vị tanh hôi.

Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, thân thể Dục Ma Cơ ngã sấp xuống đất.

Phần cổ dài bốn, năm mét tựa như một con mãng xà của nó, lắc lư lảo đảo nâng lên, ánh mắt nhìn thiếu niên đang ngồi ngay ngắn ở phía trước bàn ăn hư hoá, mang theo vô hạn dịu dàng: “Tiểu Thâm đừng sợ, ma ma nhất định sẽ bảo vệ con. . .”

Bành!

Sở Bạch ném trường kiếm qua, mũi kiếm sắc nhọn chém xuống cái đầu kia.

Phần cổ như mãng xà nọ khựng lại một chút, cuối cùng mềm mại vô lực ngã xuống, máu tươi theo phẩn cổ bị chặt chảy xuôi xuống, nhuộm đẫm mặt đất.

Chương 6: Nhân Gian Luyện Ngục!!!

Trong lòng thiếu niên ấy chấn động, nhưng vẻ mặt cậu lại đờ đẫn, tựa như không cảm giác được điều gì.

Sở Bạch không hề dừng lại, hắn cực kỳ cẩn thận bổ thêm hai kiếm nữa, hoàn toàn xẻ thân thể Dục Ma Cơ ra, phải xác nhận nó đã triệt để chết đi, hắn mới yên tâm được

Lập tức, ánh mắt hắn có chút phức tạp nhìn về phía thiếu niên vụ dân đang ngồi bên cạnh chiếc bàn ăn hư hoá.

“May mắn cậu ta là vụ dân, không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của khư, nếu không. . .”

“Đã sớm nổi điên rồi!” Triệu Thanh Miên bên cạnh bổ sung thêm.

Hắn quét mắt nhìn bốn phía phòng khách hư hoá, chỉ thấy từng đống từng đống thi thể và khung xương hư thối chồng chất ngay sát tường, da đầu lập tức run lên, lòng còn sợ hãi nói: “Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đừng nói là một cậu bé như thế, dù là tôi cũng sắp chịu không nổi. May mắn cậu ấy là vụ dân, có khi không biết cũng là một loại hạnh phúc đó. Phỏng chừng cậu ấu còn cho rằng vị ma ma sớm chiều ở chung với mình, còn mỗi ngày nấu cơm cho mình, vẫn là vị ma ma ngày xưa, không biết. . .”

Hắn lại nhìn về phía gian phòng hư hoá khác, trong giường còn có phân nửa thi thể phụ nữ đã hư thối nghiêm trọng: “Nhưng ma ma thực sự của cậu ấy đã sớm chết rồi, là bị Dục Ma Cơ này ăn mất.”

“Hơn nữa nó còn ăn luôn nửa người trên của bà ấy, kể cả cái đầu.” Sở Bạch nhìn thoáng qua, hơi hơi nheo mắt lại.

“Cái kia. . .” Một thanh niên có dáng người gầy yếu thật cẩn thận đi từ bên cạnh tới, nhỏ giọng hỏi han: “Chúng ta đám luận về cái chết của mẹ cậu ấy ở ngay trước mặt người ta như vậy, hình như không tốt lắm. . .”

Triệu Thanh Miên đưa mắt nhìn thanh niên kia, cười nói: “Tiểu Diệp, đây là lần thứ ba cậu ra ngoài làm nhiệm vụ rồi đó. Không có việc gì đâu, về sau cậu sẽ chậm rãi thành thói quen thôi. Huống chi nơi này là Khư giới, tuy cậu ấy bị Dục Ma Cơ chăn nuôi khiến cho cơ thể lắng đọng không ít khư lực, nhưng vẫn chưa được khai phá, cũng chưa mở Khư Nhãn, không nghe được những lời chúng ta nói chuyện với nhau đâu.”

Thanh niên nọ chỉ hơi ngơ ngác mà “À à” hai tiếng, sau đó lại đưa mắt nhìn thiếu niên kia, trong ánh mắt lộ ra vài phần đồng tình.

“Được rồi, các cậu mau ghi chép lại tình huống nơi này một chút. Mặt khác, nhớ phải ghi chép lại chuyện Dục Ma Cơ kia thay thiếu niên này ngăn cản công kích. Chắc hẳn những lão già kia sẽ cảm thấy rất hứng thú với nó.” Sở Bạch lắc lắc thanh kiếm, nó lập tức bị gắn vào bên trong vết lõm ở sau lưng trang phục tác chiến.

“Đội trưởng, vậy đứa nhỏ này. . .”

“Mang về trong cục.” Nói xong, Sở Bạch đã xoay người dẫn đầu rời đi.

Cái này. . . Bọn họ đi rồi?

Thiếu niên ở phía trước bàn ăn hơi giật mình một cái, trong lòng có chút cuồng loạn.

Không phải bọn họ đến để xử lý những thứ bị gọi là “Khư” này sao?

Vậy vì sao. . . bọn họ không giải quyết nốt cái con đang ở trong phòng của mình đi?

Không bao lâu sau, có hơn mười chiếc xe tuần tra tới bao vây xung quanh lầu nhỏ chật như nêm cối.

Triệu Thanh Miên là phó đội, công tác của hắn chính là phụ trách giải quyết tốt hậu quả ở nơi này. Dù sao bọn họ cũng săn giết được một con khư thú cấp C, nếu không có đội trưởng Sở Bạch mang đội, có lẽ hôm nay mấy người bọn họ đã đến đưa cơm cho nó rồi.

“Nhớ phải thu dọn thật sạch sẽ, đừng để sót lại chút mảnh vụn nào, tránh hấp dẫn khư khác đến.”

Triệu Thanh Miên chỉ huy đám vệ binh tuần tra chung quanh. Đám vệ binh này đều đã mở mắt, không cần mượn dùng Đạo Manh tác, cũng có thể nhìn được. Bọn họ chính là nhân viên chủ yếu để giữ gìn trị an thành phố.

“Eo, thối quá đi!”

“Trời đất ơi, đến tột cùng là ở nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

“Đừng hỏi, đừng nói nhiều, nhanh làm việc đi!”

Mấy chục vệ binh tuần tra được Triệu Thanh Miên và ba vị đội viên khác chỉ huy, rất nhanh nhẹn khuân vác đống thùng rác chất đống bên trong lầu nhỏ ra ngoài, rửa sạch.

Bọn họ đã tìm được rất nhiều hài cốt từ những túi rác rưởi màu đen kia, có vài phần còn lây dính máu thịt, phần còn lại đang trong quá trình hư thối và lên men, khiến cho một vài vệ binh tuần tra trẻ tuổi nôn ồng ộc tại chỗ.

Mà những vệ binh tuần tra lão luyện, lại được hai vị đội viên dẫn dắt, tiến vào bên trong tòa lầu nhỏ, phụ trách rửa sạch.

Chờ đến lúc bọn họ thấy rõ thảm trạng như địa ngục bên trong tòa lầu nhỏ, kể cả những vệ binh tuần tra lão luyện, giàu kinh nghiệm kia cũng không nhịn được hai chân run run, sắc mặt trắng bệch, cần phải vịn vào tường mới có thể chống đỡ được.

Bởi vì khắp nơi trên tường đều dính từng vụn thịt mềm mềm, nhũn nhũn, tựa như phần gan của một loài động vật nào đó, đương nhiên là đã hư thối biến chất, mang theo mùi thối và chua loét đậm đặc đến mỗi làm cánh mũi vặn vẹo.

“Nơi này, nơi này đúng là nhân gian luyện ngục!”

“Đây là tác phẩm do ‘mấy thứ kia’ tạo thành ư? Trời đất ơi!”

Đám vệ binh tuần tra này run rẩy không ngừng, trong lòng đầy kinh hãi, cũng thông qua một màn này, mà bọn họ càng thêm kính sợ, thậm chí còn có chút khiếp vía với hai vị nhân viên chuyên môn phụ trách giải quyết loại “Sự kiện đặc thù” bên cạnh này!

“Mau nhìn, nơi đó có người!”

“Là, là ‘Người’ sao? !”

Chương 7: Người Sống Sót Sau Sự Kiện Khư Thú Cấp C ‘Dục Ma Cơ’

Đám vệ binh tuần tra vừa vào nhà đã bị cậu thiếu niên vẫn ngồi yên lặng trong phòng khách dọa sợ. Rất khó có thể tưởng tượng nổi, lại có một thiếu niên đang yên tĩnh ngồi ngay ngắn ở trong cảnh tượng luyện ngục này. Một màn trước mắt, tựa như đã khắc họa hình ảnh đối lập chân thực nhất giữa ánh sáng nhỏ nhoi và thế giới âm u, máu tanh, dơ bẩn.

“Đừng sợ, cậu ấy chính là người sống sót.” Một đội viên lên tiếng an ủi những vệ binh tuần tra này.

“Mấy người là ai? Vì sao tới nhà tôi?” Thiếu niên hơi bực bội đứng dậy, bàn tay trực tiếp cầm lấy phần lưng ghế dựa, có vẻ hơi phòng bị và khẩn trương.

Đội viên trẻ tuổi lúc trước được gọi là “Tiểu Diệp” tiến lên, hòa nhã nói: “Em đừng sợ, nơi này vừa xảy ra chuyện, bọn họ đều là vệ binh tuần tra trong thành, tới nơi này để hỗ trợ điều tra, không phải người xấu.”

“Vệ binh tuần tra?” Thiếu niên khẩn trương nói: “Đó không phải những người chỉ tới cửa khi người ta phạm tội thôi sao? Tôi và ma ma của tôi đều rất thành thật, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì trái pháp luật!”

Tiểu Diệp nghĩ đến một màn trước khi Dục Ma Cơ chết cùng với lời nói và cách xưng hô của thiếu niên, thật hiển nhiên, vị ma ma trong miệng thiếu niên trước mắt này, chính là Dục Ma Cơ vừa bị chém giết kia.

Thành thật sao. . . Tiểu Diệp ngửi mùi hôi đến gay mũi chung quanh, hơi hơi cười khổ, nói: “Không liên quan tới hai người. Chỉ là ở nơi này vừa xuất hiện kẻ bắt cóc hành hung, cho nên tạm thời chúng tôi cần em rời đi theo chúng tôi trở về trong cục chấp nhận điều tra.”

“Kẻ bắt cóc?” Thiếu niên càng thêm khẩn trương. Tuy cậu không có mắt, nhưng thân thể liên tục rung động không yên kia lại có thể khiến người ta cảm nhận được cậu đang sợ hãi: “Vậy, vậy ma ma của tôi đâu?”

“Ma ma của em. . .”

Tiểu Diệp nhìn từ thi thể phụ nữ chỉ còn nửa người đã bị hư thối nghiêm trọng, được người dùng cáng nâng đi qua bên người mình, khóe miệng khẽ động, nói: “Bà ấy rất bất hạnh, đã gặp nạn rồi.”

“Không có khả năng!” Thiếu niên kia hơi ngẩn ngơ, chợt kêu to lên, tựa như không thể thừa nhận được đả kích như vậy.

Tiểu Diệp khẽ thở dài, sau đó vẫy vẫy tay với vệ binh tuần tra bên người, ra hiệu cho họ đưa thiếu niên ấy đi ra ngoài.

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!” Ở thời điểm thiếu niên ấy bị vệ binh tuần tra mang đi, cậu vẫn còn đang kích động kêu to: “Vừa rồi ma ma của tôi vẫn còn ở cùng một chỗ với tôi, tuyệt đối không có khả năng sẽ gặp chuyện không may!”

Tiểu Diệp nhìn thiếu niên bị mang đi kia, ngầm thở dài, nói: “Có đôi khi, là vụ dân cũng thật may mắn.”

“Đúng vậy, dù sao có vài thứ, thấy quá rõ ràng chỉ khiến bản thân thêm bi ai thôi.” Đội viên khác bên cạnh hắn bình tĩnh nói.

. . .

. . .

“Họ tên?”

“Hứa Thâm.”

“Tuổi?”

“18.”

“Địa chỉ gia đình?”

“Nhà số 13, tiểu khu Nguyệt Sinh, đường Mạc Nại, khu Hắc Quang.”

Bên trong một gian mật thất, hai nhân viên mặc đồng phục màu đen gồm một nam một nữ, đang quan sát thiếu niên trước mắt và ghi chép tin tức về cậu ấy trên bản hồ sơ.

Bản hồ sơ này tên là ——

《 Người sống sót sau sự kiện khư thú cấp C ‘Dục Ma Cơ’》

Hai nhân viên công tác nhìn thiếu niên trước mặt, từ đáy mắt lộ ra vài phần đồng tình, bọn họ đã nghe nói về sự kiện lần này từ đồng sự của mình đang làm việc trong bộ Tác Chiến

Thiếu niên trước mắt là người sống sót trong sự kiện cấp C, đã gặp phải bất hạnh đáng sợ, bị khư thú cấp C nuôi dưỡng. . . Chỉ ngẫm lại thôi cũng khiến kẻ khác không rét mà run!

Nhưng may mắn duy nhất chính là, cậu ấy là một vụ dân.

Không thể thấy, mới có thể duy trì cuộc sống bình thường tại một nơi có hoàn cảnh khủng bố như vậy, nếu không đã sớm nổi điên, kêu to lên và bị ăn từ lâu rồi.

“Xin hỏi, có phải ma ma của tôi đã thật sự xảy ra chuyện hay không?”

Lúc này, Hứa Thâm vừa mở miệng run rẩy dò hỏi, mặc dù trên đường đi đến cục này, cậu luôn được những người khác an ủi, động viên, nhưng hiển nhiên là cậu ấy còn chưa thể thừa nhận được đả kích lớn như vậy.

Hai người liếc nhau, cuối cùng cô gái trẻ tuổi kia thở dài, nói: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng thực không may, ma ma của cậu đã sớm qua đời. Và căn cứ theo báo cáo kiểm tra thi thể do sở Tuần Tra gửi đến, thì hẳn là ma ma của cậu đã chết từ ba tháng trước.”

Ba tháng. . . Vậy là thiếu niên này đã sinh sống cùng một chỗ với khư thú cấp C trong suốt ba tháng thời gian. . . Từ đáy lòng cô gái trẻ tuổi âm thầm rung động, đôi mắt cô nhìn về phía thiếu niên trước mắt càng thêm đồng tình, thậm chí còn có vài phần kính nể không hiểu.

Cô vừa nói xong, nam đồng sự bên cạnh đã lấy khuỷu tay huých qua một cái, rồi dùng ánh mắt ra hiệu.

Cô gái trẻ tuổi khẽ lắc đầu, lại thở dài nói: “Sớm hay muộn chúng ta cũng phải cho cậu ấy biết được chuyện này. Hơn nữa, lúc trước chúng ta cũng phải đối mặt với chuyện như vậy mà, không phải sao?”

Chương 8: Đừng Cho Chúng Nó Biết… Hắn Nhìn Thấy…

Nam đồng sự kia hơi hơi im lặng.

“Ba tháng trước?” Hứa Thâm sửng sốt, chợt lớn tiếng nói: “Không có khả năng, lúc sáng nay ma ma của tôi còn đang nói chuyện với tôi. Cô gạt tôi!”

Cô gái trẻ tuổi nọ nhìn chăm chú vào cậu rồi chân thành nói: “Tuy tôi biết, cậu rất khó để thừa nhận chuyện này, nhưng trong ba tháng nay, kỳ thật vị ‘Ma ma’ mà cậu vẫn ở chung, vẫn nghe tiếng, là một loại quái vật, tên là ‘Khư’ .”

“Quái vật? Khư?” Hứa Thâm kinh ngạc, chợt rơi vào mờ mịt, nói: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”

“Không hiểu cũng chẳng sao, cậu chỉ cần biết rằng, cậu đã bị cuốn vào sự kiện khư thú cấp C, lại ăn không ít thứ mà con khư thú khi cho, những cơ quan nội tạng bên trong cơ thể đã sớm bị lây nhiễm rồi, nhưng kỳ tích chính là, chẳng những cậu không sinh bệnh, ngược lại thân thể còn bị khư lực thẩm thấu dần dần. Trong cục đã chuẩn bị cho cậu trở thành nhân viên trảm khư thuộc doanh Dự Bị. Đến lúc đó, cậu sẽ được biết thôi.” Nữ tử trẻ tuổi nói.

Nhân viên trảm khư. . . Trong lòng Hứa Thâm vừa động, cậu đã nghĩ tới năm bóng dáng từng giao chiến cùng “Ma ma” kia. Hóa ra bọn họ lại có thên là nhân viên trảm khư sao?

“Nơi này là?” Hứa Thâm nghi hoặc hỏi.

“Nơi này là cục Khư Bí.”

Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi mang theo chút thương hại, nói: “Bọn họ chuyên môn xử lý những loại sự kiện quái vật này, và về sau, cậu sẽ trở thành một thành viên trong đám bọn họ.”

Thật đáng tiếc, cậu chính là một vụ dân, cha mẹ đều mất cả, cậu không có quyền từ chối chuyện này. . . Trong lòng nữ tử trẻ tuổi yên lặng bổ sung thêm một câu, hơn nữa còn là thành viên của bộ Tác Chiến.

Cục Khư Bí?

Hứa Thâm giật mình. Làm một vụ dân, vậy mà cậu còn chưa bao giờ nghe qua cái tên này.

Trong tri thức mà cậu nắm giữ trong tay, thì sở Tuần Tra chính là “Trời” không thể xúc phạm!

Nhưng căn cứ theo đủ loại tình huống đã chứng kiến lúc trước. . . tựa như địa vị của nhân viên tại cục Khư Bí này, còn cao hơn vệ binh của sở Tuần Tra?

Bọn họ là người chuyên môn xử lý quái vật sao. . .

Hứa Thâm không khỏi ngẩng đầu lên, nếu lúc này cậu ấy có mắt, chắc hẳn ánh mắt cậu ấy đã nhìn về khoảng không phía sau hai vị nhân viên công tác trước mắt rồi. . .

Vậy vì sao các người không xử lý con quái vật đang đứng đằng sau các người chứ?

Nhìn qua thôi cũng thấy, nó còn khủng bố hơn cả. . . “Ma ma” mà!

Phút trầm tĩnh ngắn ngủi qua đi, Hứa Thâm lại chậm rãi cúi đầu, thử dò xét một câu: “Khư có phân chia tốt xấu không?”

“Tốt xấu ư?”

Hai nhân viên công tác hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cô gái trẻ tuổi nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Khư là quái vật, chỉ biết từng bước xâm chiếm nhân loại, bản tính tàn bạo, thậm chí còn sát hại cả đồng loại. Cậu nói xem, loại quái vật như vậy, có tốt sao?”

Nghĩa là không hề có. . . Hứa Thâm càng không dám ngẩng đầu, cậu ấy cúi đầu nói: “Khư đáng sợ như vậy, vì sao dường như có người. . . lại không nhìn thấy chúng nó?”

Cô gái trẻ tuổi không chút nghĩ ngợi nói: “Đó là vì khư chủ yếu sinh hoạt tại Khư giới, chỉ một ít khư yếu ớt mới du đãng tại khoảng hở giữa tầng nông của Khư giới và hiện thực. Mà khư càng mạnh mẽ, càng sinh hoạt tại nơi sâu nhất của Khư giới. Kể cả một vài nhân viên trảm khư, cũng cần phải thông qua trang bị phá khư, tiến vào Khư giới mới có thể nhìn thấy chúng.”

Trong lòng Hứa Thâm chấn động, hàn ý từ dưới lòng bàn chân lập tức đánh úp lên trái tim, ngay cả da đầu cũng hơi hơi run rẩy.

Những nghi hoặc trong lòng cậu đã nhận được lời giải đáp.

Nói như vậy. . . Con quái vật đang ở sau lưng bọn họ kia, và con quái vật ở trong phòng của cậu, là khư đáng sợ, ẩn giấu ở chỗ sâu trong Khư giới?

Cô gái trẻ tuổi kia cực kỳ nhạy bén, cô lập tức cảm nhận được rung động rất nhỏ tới từ thân thể Hứa Thâm, tựa như cậu ấy đã bị câu nói của cô dọa sợ.

Cô cũng biết, với người lần đầu tiếp xúc với khư, thì những kiến thức có liên quan tới chúng, đúng là những thứ có chút không thể tưởng tượng nổi.

Giọng nói của cô lập tức dịu hơn một chút, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật đây là chuyện tốt. Ở thời điểm cậu chăm chú nhìn khư, khư cũng sẽ cảm nhận được cậu. Nếu cậu có thể cảm ứng được khư, cũng có nghĩa là khư đã đi tới cùng một tầng thế giới với cậu, và bất cứ lúc nào, nó cũng có thể phát động tập kích về phía cậu. Trên đời này có rất nhiều khư, nhưng cũng có thật nhiều người bình thường không tiếp xúc đến chúng. Nhất là vụ dân như cậu. Bởi vì vụ dân không nhìn thấy, cho nên ngoại trừ đám khư cực kỳ nhỏ yếu, du đãng giữa hiện thực, mới có thể tập kích vụ dân, còn lại những khư mạnh mẽ kia, chỉ cần cậu không chú ý tới chúng nó, chúng nó cũng không để ý tới cậu. . .”

Nói đến chỗ này, cô tạm dừng một chút, lại nghĩ đến gia đình của thiếu niên trước mắt. Rõ ràng bọn họ vốn là vụ dân, nhưng lại gặp phải một con khư thú cấp C đáng sợ tập kích.

Đây xem như một sự kiện ngoại lệ, cực kỳ hiếm thấy.

Cũng bởi suy nghĩ một chút mà cô không quá chăm chú nhìn qua. . . Giờ phút này, những lời nói của cô đã khiến trong đầu Hứa Thâm ầm ầm chấn động.

Tất cả những nghi vấn mà lúc trước hắn vẫn tích lũy trong lòng, đều đã được giải đáp.

Quả nhiên. . . Những gì hắn làm đều chính xác .

Đừng chăm chú nhìn.

Đừng cho chúng nó biết. . .

Hắn nhìn thấy. . .

Chương 9: Dâu Tây Tươi Và Lần Đầu Tiên Thấy…

Nói về lần đầu tiên Hứa Thâm nhìn thấy khư, đó là buổi sáng của ba tháng trước.

Hắn vẫn rời giường như thường ngày, và đi vào phòng khách, ăn bữa sáng được ma ma bưng lên.

Nhưng bữa sáng hôm đó mềm mềm ẩm ướt lại mang theo một chút mùi vị nhàn nhạt. Hứa Thâm hỏi ma ma đây là cái gì, và nhận được đáp án là dâu tây tươi.

Dù trong lòng hắn cảm thấy vô cùng quái dị và nghi hoặc, nhưng vốn dĩ luôn tín nhiệm ma ma vô điều kiện, cho nên Hứa Thâm vẫn cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu mà ăn xuống, dù sao, hắn chỉ nghe nói tới dâu tây, chứ chưa bao giờ được ăn nó.

Với những vụ dân vốn sinh hoạt tại tầng đáy xã hội như hắn, hoa quả là một thứ cực xa xỉ, sang quý.

Bình thường chỉ những đại nhân vật kia mới có thể tùy ý hưởng dụng . . .

Hứa Thâm ôm đầy chờ mong và hưng phấn, thật cẩn thận thưởng thức thứ đồ ăn này, thế nhưng thứ hắn nhận lại chính là mùi vị đắng chát và hôi thối không thể tả. Nhất là lúc cắn xuống, loại dịch thể tanh hôi bùng nổ trong nháy mắt, lập tức tràn ngập trong khoang miệng, lấp đầy khoảng trống giữa môi và răng hắn.

Một khắc kia, lần đầu tiên trong đời, hắn mất đi khát vọng hướng tới cuộc sống của những đại nhân vật ấy.

Hứa Thâm rất buồn nôn nhưng cân nhắc đến độ đắt giá của dâu tây, cuối cùng hắn cũng cố nén dục vọng muốn nôn mửa trong lòng, thay vào đó là gian nan nuốt xuống.

Nhưng rất nhanh một loại cảm giác khô nóng, từ tràng đạo (bao gồm ruột non, ruột già và trực tràng), từ dịch dạ dày dũng mãnh quay ngược trở lại, muốn lao ra ngoài. Chúng một mực kéo dài nhưu vậy, lại theo trái tim bơm máu đi, dần dần lan tràn ra toàn thân, tới phần cuối cùng của tứ chi.

Lúc ấy, hắn chỉ nghĩ rằng, đó chính là cảm thụ bình thường lúc ăn dâu tây.

Nhưng ngay sau đó, kỳ tích đã xảy ra.

Khoảng hư vô trong cảm thụ hàng năm của hắn lại mơ hồ xuất hiện ánh sáng.

Thứ ánh sáng kia càng ngày càng rõ ràng.

Hứa Thâm khiếp sợ phát hiện, bản thân mình lại có thể “Thấy” .

Và một lần kia, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn hối hận vì bản thân mình lại có thể thấy.

Bởi vì “Ma ma” trước mắt hắn, có dáng vẻ cực kỳ dữ tợn xấu xí, vẻ bề ngoài của Dục Ma Cơ nọ đủ để khiến kẻ khác nằm mơ thấy ác mộng.

Mà trái dâu tây vẫn còn lại trên bàn ăn của hắn, thứ cực kỳ tròn trịa kia… Hứa Thâm cũng không biết nên hình dung về nó như thế nào, nhưng hắn biết nó chắc chắn không phải là một loại trái cây ăn được, mà là một cục máu thịt!

Mãi cho đến sau này, khi hắn “Thấy” vị trí giữa mũi và đường chân tóc của ma ma, nơi bị người ta gọi là “Con mắt” ấy. Hắn mới nhận ra, con mắt này. . . có chút tương tự với cục thịt đang đặt trên bàn ăn của hắn.

Và cũng đến lúc này hắn mới hiểu, rút cuộc thứ gọi là ‘Dâu tây tươi’ mà hắn vừa ăn kia là cái gì.

Dù là lần đầu tiên trông thấy, nhưng đương nhiên Hứa Thâm sẽ không coi Dục Ma Cơ kia là ma ma chân chính của mình.

Bởi vì hắn biết được “Dáng vẻ” đại khái của ma ma mình. Hoặc là nói, hắn biết dáng người và hình thể của ma ma, sẽ tương tự với bản thân hắn.

Mặc dù trời sinh là người mù, nhưng lại không có nghĩa rằng hắn chẳng có chút kiến thức nào, huống chi ngoại hình của thứ trước mắt . . . Tuy đây chỉ là lần đầu tiên hắn “Thấy” thế giới này, thậm chí còn chưa có phán đoán và nhận thức về màu sắc của thế giới này, nhưng lại có thể cảm nhận được sự sợ hãi toát lên từ đáy lòng khi nhìn ngoại hình đáng sợ kia!

Nhưng điều đầu tiên hắn làm lại không phải kêu to lên.

Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng.

Cũng có lẽ hai sự kiện “Thấy” và “Ma ma” cùng một lúc mãnh liệt đánh sâu vào tiềm thức của hắn, khiến cho hắn lập tức rơi vào trong im lặng lâu dài.

Chờ đến lúc hắn lấy lại được bình tĩnh, bỗng dưng hắn phát hiện bản thân đã có thể khắc chế được cảm xúc của chính mình. Vì thế hắn cố nén sợ hãi, thật cẩn thận bắt đầu quan sát thế giới chân thật mà lần đầu tiên mình được “Thấy”. . .

Lại sau đó, hắn thấy được ma ma chân chính của mình, đã qua đời.

Cũng có nghĩa là ngôi nhà này đã bị quái vật xâm chiếm.

Từ đó về sau, mỗi một ngày trôi qua, con quái vật ấy đều sẽ mang đến một chút “Món ăn” mới mẻ cho hắn làm bữa sáng, cơm trưa, bữa tối, ngẫu nhiên còn có thể xuất hiện một chút “Hoa quả” và “Đồ ăn vặt” .

“Ma ma” nói hắn đang trong thời kỳ phát triển thể chất, cần phải ăn một ngày ba bữa.

Hứa Thâm muốn nói, hắn không nhất định phải cao lớn. . .

Nhưng hắn không dám từ chối, chính xác hơn là không dám chọc giận “Ma ma”.

Hắn từng thử kháng cự, nhưng vừa nhìn thấy tình cảnh “Ma ma” phẫn nộ bò khắp chung quanh nhà, trên vách tường, trên trần nhà, trên phòng ngủ, nơi nơi đều va chạm, đập phá… Hắn lập tức cảm thấy sợ hãi, sợ dưới cơn giận dữ kia, đối phương sẽ tát thẳng lên người mình.

Hắn cảm giác thân thể nhỏ bé của mình, chưa chắc đã thừa nhận nổi một cái tát đập nứt vách tường kia.

Vì thế tiếp theo, đó là quãng thời gian nuôi nấng toàn bằng hình thức dinh dưỡng ấy và cách ly với bên ngoài trong ròng rã ba tháng trời . . .

Chương 10: Tại Sao Tôi Phải Hoài Nghi Ma Ma Của Mình?

Suy nghĩ đi lạc của Hứa Thâm chậm rãi trở lại phòng ghi chép của cục Khư Bí.

“Về sự kiện lần này, còn có một chút điểm đáng ngờ, hi vọng cậu có thể phối hợp với công việc ghi chép của chúng tôi.” Lúc này, cô gái trẻ tuổi kia lại dừng mắt tại khoảng bằng phẳng trước mặt Hứa Thâm, nói.

Tuy cô không nhìn thấy con mắt tại khoảng bằng phẳng kia, cũng biết khoảng bằng phẳng trên mặt Hứa Thâm khiến hắn không nhìn thấy mình, nhưng cô vẫn giữ thói quen nhìn vào mắt người khác như bình thường.

Tim Hứa Thâm đập thình thịch, hắn “Nhìn thấy” đối phương đang chăm chú nhìn mình, có chút cảm giác áp bách truyền đến.

Nhưng rất nhanh hắn lại chậm rãi an ủi chính mình, hắn không có mắt. . . Đây là chuyện xấu, nhưng có khi đây cũng là chuyện tốt, ít nhất là tình huống này khiến cho người ta không thể đọc được suy nghĩ của hắn từ trong ánh mắt.

Tựa như hồi nãy, thứ cảm giác thương hại, đồng tình có hiện lên trong mắt cô gái trẻ tuổi này vậy, Hứa Thâm đều thu hết vào đáy mắt. Cũng dựa vào đó mà hắn có thể cảm nhận được nội tâm của đối phương.

“Hi vọng cậu đừng có giấu giếm điều gì. Tất cả những thứ này đều phải nhập hồ sơ. Những loại chuyện cùng loại như thế, sẽ cung cấp một loại tham khảo và căn cứ cho sau này, cũng có giá trị cống hiến.” Cô gái trẻ tuổi chân thành nói.

Giá trị cống hiến. . . Cống hiến thứ gì đó đi rồi còn có giá trị sao?

Trong lòng Hứa Thâm yên lặng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng hắn lại đáp ứng cực kỳ nhanh: “Tôi nhất định sẽ phối hợp.”

“Đầu tiên, vấn đề đầu tiên, cậu thật sự không biết, ma ma của mình đã bị khư thay thế sao?” Giọng điệu vốn đang chậm rãi của cô gái trẻ tuổi bỗng trở nên cực kỳ sắc bén.

Chỉ trong nháy mắt không khí đã chuyển thành căng thẳng.

Bỗng nhiên Hứa Thâm có cảm giác đây vốn không phải ghi chép, mà là thẩm vấn.

Cái loại cảm giác khuyết thiếu sự an toàn này lại đánh úp tới, khiến cho bàn tay bên dưới bàn của hắn lập tức nắm chặt lại, thật nhanh, nhưng hai giây sau, chợt chậm rãi thả lỏng, buông ra.

Hứa Thâm thoáng im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy trong mấy tháng này, tính cách của ma ma có chút thay đổi. Nhưng tôi cho rằng, có lẽ do ma ma đã gặp phải loại chuyện gì đó ở chỗ công tác, mới khiến tính cách của bà xảy ra biến hóa.”

“Chuyện ở chỗ công tác? Nó. . . Còn có thể tán gẫu với cậu về công tác?” Cô gái trẻ tuổi sửng sốt, lập tức hoài nghi dò hỏi.

Hứa Thâm khẽ lắc đầu: “Đã ba tháng ma ma không đi làm, dù nó không nói, tôi cũng có thể đoán được mà. . .”

Cô gái trẻ tuổi: “. . .”

“Được, vậy vấn đề thứ hai, thứ mà khư đút cho cậu ăn kia, người bình thường đều không thể ăn nổi, vì sao cậu lại có thể nuốt trôi? Hơn nữa, chẳng lẽ cậu chưa bao giờ hoài nghi?” Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi lại trở thành sắc bén, tựa như cô đã tìm về loại khí thế mà bản thân mình nên có.

Hứa Thâm trả lời: “Đương nhiên là không ăn nổi rồi. Ở lần đầu tiên tôi ăn nó, suýt chút nữa đã nhổ ra, nhưng ma ma nổi giận, cơn giận ấy rất kinh khủng, bà ép buộc tôi phải ăn. Mà từ trước tới giờ, tôi vẫn một mực ngoan ngoãn nghe theo những lời ma ma nói. Ma ma chăm sóc tôi rất vất vả, cho nên tôi không muốn chọc cho ma ma nổi giận… Bởi vậy tuy rất khó ăn nhưng tôi vẫn có thể ăn được.”

“Về phần hoài nghi. . . Vì sao tôi lại phải hoài nghi ma ma của chính mình?”

Cô gái trẻ tuổi bị câu hỏi vặn lại của hắn làm á khẩu không trả lời được.

Nói như vậy. . . Thằng nhóc này lại là một đứa con có hiếu?

Tựa như cũng đúng đi.

Căn cứ theo những tư liệu mà cô đạt được, từ nhỏ thiếu niên trước mắt này đã mất đi cha. Người cha của hắn gặp nạn khi làm việc ở bên ngoài. Bởi vậy từ nhỏ hắn đã được mẹ nuôi nấng đến lớn. Ở trong hoàn cảnh hiểm ác tại tầng đáy của tòa thành này, hai mẹ con bọn họ có thể sưởi ấm cho nhau. Đúng là lý do khiến cảm tình mà hắn dành cho ma ma của mình rất sâu nặng.

“Cậu đã 16 tuổi, trưởng thành rồi, còn đang làm việc theo công tác được bố trí tới hai năm trời, mỗi ngày đều đi làm ổn định. Bỗng nhiên ma ma của cậu bảo cậu bỏ bê công việc tới ba tháng thời gian, chẳng lẽ cậu không nghi ngờ?” Cô gái trẻ tuổi lại hỏi.

Nếu hắn có mắt thì tốt rồi. . . Cô gái trẻ tuổi lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên vụ dân trước mắt, trong lòng âm thầm cảm thấy tiếc hận. Con mắt có thể làm bại lộ rất nhiều thứ.

Tuy cô rất đồng tình với những gì thiếu niên này đã trải qua, nhưng căn cứ theo tin tức nhận được về sự kiện lần này, cô phát hiện bên trong có thật nhiều điểm đáng ngờ, khiến cho cô cảm thấy, có lẽ thiếu niên này đã sớm biết, mẹ của hắn bị khư thú thay thế rồi.

Dù. . . Suy đoán này thực sự làm người ta không sao tin tưởng nổi.

Bởi vì nếu thiếu niên trước mặt thật sự biết được chuyện này, khẳng định là hắn sẽ làm kinh động khư thú, sau đó bị nó giết chết.

Tuyệt đối không có khả năng hài hòa ở chung với nó tới ba tháng thời gian như thế.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cập nhật 1000 tập nhé chư vị đọa hữu đang tải lên rồi nhé !!trong quá trình tải có gì sai sót mong các bạn thông báo để mình khắc phục sớm nhất nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Tình hình trung đó bạn trang nào chả vậy ^^!Bên mình tuy rất nhiều người nhưng toàn sinh viên thui, kinh nghiệm còn non trẻ lém sai sót mong bạn bỏ quá cho nha !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn ^^Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
boy95 9 giờ trước
Cảm ơn Hội trưởng :)Tìm mới còn trang có thể play được ạ :)Khổ đang cuốn :))
https://audiosite.net
Cập nhật chương mới nhất theo yêu cầu ^^!
https://audiosite.net
Dạ bộ truyện này vẫn hoạt động bình thường ạ :)Bạn vui lòng f5 hoặc tải lại trang để nghe truyện nhé ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn hhyk bá kiênCảm ơn bạn đang thông báo !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn Quỳnh Anhcảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại ban Đỗ hảiCảm ơn bạn gửi thông báo ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn huyboy95 Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu :)Cảm ơn bạn đã thông báo.Ngoài ra còn 3 bộ truyên đang quá trình hoàn tất nhé các bạn..!