1. Home
  2. Mạt Thế
  3. [Dịch] Tuyệt Cảnh Hắc Dạ
  4. Tập 1: Quỷ ảnh thứ nhất (c1-c10)

[Dịch] Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Tập 1: Quỷ ảnh thứ nhất (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1. Quỷ ảnh thứ nhất

“Y Y.”

“Y Y…”

Một tiếng gọi nhỏ nhẹ đánh thức cô bé trên giường khỏi giấc ngủ. Đêm khuya tối tăm u ám.

Trong phòng ngủ hình vuông chật hẹp, một cô bé tóc đen dài đang ngủ trên chiếc giường gỗ màu vàng. Chiếc chăn xám trắng phủ đến vai cô bé, mơ hồ để lộ viền hoa sen trên chiếc váy ngủ đã giặt đến bạc màu.

Cô bé trông chỉ khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt thanh tú, sống mũi hơi cao, cằm có hai nốt mụn đỏ.

Nhìn qua đã biết là vừa mới bắt đầu dậy thì.

Nghe thấy tiếng động, cô bé từ từ mở mắt, ngồi thẳng dậy, nhìn trái nhìn phải.

Trong căn phòng tối om, chỉ có cửa sổ, ánh trăng lờ mờ chiếu vào, mờ ảo soi sáng đầu giường.

Ở chân giường.

Nơi đó.

Một bóng đen đang đứng.

Nửa thân trên của bóng đen tối om, khuôn mặt mờ mịt không rõ.

Nhưng có thể cảm nhận được, cô ta đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô bé.

“Mẹ?”

Cô bé cẩn thận lên tiếng hỏi.

Cô bé nắm chặt chăn trong tay, vẻ mặt căng thẳng, mơ hồ cảm thấy không ổn.

Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có giọng nói của cô bé đặc biệt chói tai và rõ ràng, vang vọng trong phòng.

“Nhớ lấy… Y Y, bất kể nghe thấy tiếng gì, con cũng phải trốn trong góc bí mật, trước khi viên đá trắng chuyển sang màu đen, đừng ra ngoài.”

Bóng đen nhẹ giọng nói.

“Nhớ kỹ…”

“Đừng ra ngoài.”

Nói xong, cô ta từ từ quay người, từng bước, không một tiếng động đi về phía cửa.

Cánh cửa gỗ mở ra không một tiếng động, bên ngoài tối om, như thể đang chào đón, rất nhanh đã hoàn toàn nuốt chửng cô ta.

“Mẹ… mẹ ơi!!”

Cô bé như linh cảm được điều gì đó, đột ngột kéo chăn, đứng dậy định đuổi theo.

Ầm!!!

Một tiếng nổ lớn, kèm theo rung chấn dữ dội, vang lên bên tai cô bé.

Xoẹt!!!

Cô bé đột ngột mở mắt, từ trên giường ưỡn ngực, hít một hơi thật sâu.

Hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Cô bé kinh hoàng mở to mắt, đồng tử giãn ra, ý thức từ từ tỉnh táo khỏi giấc mơ mông lung.

Ầm ầm!!

Lại một tiếng nổ lớn.

Cả căn phòng như rung chuyển, lắc lư.

Cánh cửa gỗ của căn phòng rung chuyển dữ dội, phát ra tiếng va đập liên hồi, như thể có một con quái vật khổng lồ đang điên cuồng đập cửa bên ngoài.

Ầm! Ầm! Ầm!!

Tiếng va đập dữ dội như muốn đập vỡ cánh cửa gỗ.

Những vết nứt nhỏ cũng đang từ từ xuất hiện và lan rộng trên bề mặt cánh cửa.

Cô bé đột ngột lấy lại tinh thần, nhớ lại giọng nói vừa nghe thấy trong mơ.

“Mẹ.”

Không hiểu sao, nước mắt cô bé bỗng trào ra, trong lòng dâng lên một nỗi đau không thể diễn tả thành lời.

Nhưng nghe thấy tiếng nổ lớn, nhớ lại lời nói vừa rồi, cô bé lập tức kéo chăn, nhảy xuống giường, liếc nhìn động tĩnh của cánh cửa gỗ.

Rắc!

Cánh cửa gỗ đột nhiên bị phá ra một lỗ hổng, những mảnh gỗ vụn bắn tung tóe vào trong, rơi xuống nền đất màu nâu.

Toàn thân cô bé nổi da gà, tim đập thình thịch, mặt tái mét, nhanh chóng cúi xuống, chui xuống gầm giường.

Cô bé bò dưới gầm giường vài lần, tìm thấy một tấm chắn bùn đen ẩn núp, nắm lấy móc kéo, khó khăn kéo lên. Dưới tấm chắn bùn là một không gian nhỏ hình vuông vừa đủ để cô bé cuộn tròn.

Trong không gian, bốn bức tường được khảm những viên đá trắng lớn nhỏ khác nhau.

Những viên đá này có hình dạng khác nhau nhưng đều có một điểm chung, đó là trên bề mặt được khắc một loại ký hiệu phức tạp màu đỏ.

Cô bé nhanh chóng chui vào, đậy tấm chắn bùn trên đầu, xung quanh chìm vào bóng tối, cô bé run rẩy trốn trong không gian nhỏ, co ro một cục, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Điều kỳ lạ là sau khi cô bé trốn vào, tiếng va đập bên ngoài hoàn toàn biến mất.

Như thể những gì cô bé nghe thấy vừa rồi đều là ảo giác.

Yên tĩnh.

Không một tiếng động.

Toàn bộ không gian xung quanh chỉ có tiếng thở của chính cô bé.

Cô bé bịt chặt miệng mình, sợ rằng tiếng thở quá lớn sẽ khiến thứ bên ngoài phát hiện ra.

Nỗi sợ hãi và căng thẳng tột độ mang đến sự mệt mỏi, từ từ xâm chiếm cơ thể nhỏ bé của cô bé.

Thời gian trôi qua.

Dần dần, cô bé ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu.

Một giờ, hoặc hai giờ.

“Y Y.”

Một tiếng gọi quen thuộc đánh thức cô bé khỏi giấc ngủ. Cô bé cử động cơ thể, dường như muốn co mình lại cho thoải mái hơn.

“Y Y?”

“Y Y, con ở đâu? Mẹ về rồi.”

Giọng nói bên ngoài lại mơ hồ truyền đến một lần nữa.

Ôn hòa mà quen thuộc.

Nỗi sợ hãi trong lòng cô bé dường như cũng giảm đi nhiều sau một giấc ngủ.

Nghe thấy tiếng động, cô bé nhanh chóng cử động, định đi ra ngoài.

Nhưng đột nhiên cô bé nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn viên đá trắng khảm trên tường, mượn ánh sáng lọt qua lỗ thông hơi của tấm chắn bùn, cô bé phát hiện chúng không chuyển sang màu đen.

Theo lời mẹ nói, chỉ khi đá trắng chuyển sang màu đen, mới hoàn toàn an toàn.

Cô bé vốn muốn ra ngoài, bỗng chốc dừng lại.

Chương 2. Quỷ ảnh thứ nhất (2)

“Y Y, bên ngoài trời sáng rồi, không sao rồi, con có thể ra ngoài.”

Giọng nói đó lại vang lên.

“Yên tâm đi, có ánh sáng, những thứ đó không dám vào đâu. Mẹ ở đây, con có thể ra ngoài.”

Cô bé tính toán thời gian, thường thì vào lúc này, mẹ cũng sắp về rồi.

Mỗi lần cô bé trốn vào không gian nhỏ này, ngủ một giấc, ra ngoài là có thể gặp mẹ.

Lần này thời gian cũng gần như vậy, hẳn cũng không ngoại lệ.

Còn về viên đá trắng khảm trên tường, có lẽ chỉ là do thời gian trôi qua quá lâu, ban ngày đá trắng cũng có màu trắng.

Cô bé nghĩ thầm. Lại ngẩng đầu, theo lỗ thông hơi của tấm chắn bùn, nhìn ra ngoài.

Phát hiện bên ngoài thực sự có ánh sáng trắng yếu ớt.

Trời đã sáng.

Cuối cùng cô bé cũng yên tâm.

“Con đến đây!”

Cô bé đáp lại.

“Mẹ, con đến đây.”

Cô bé bắt đầu cử động cơ thể, hai tay đưa lên, nâng tấm chắn bùn trên đầu.

Nhanh chóng, cô bé đẩy tấm chắn bùn, khó khăn thò đầu ra khỏi không gian nhỏ, trở lại gầm giường.

Sau đó nhìn ra bên ngoài.

“!!?”

Bên ngoài.

Vẫn một màu đen kịt.

Không phải… không phải trời đã sáng rồi sao?

Da đầu cô bé tê dại.

Cô bé biết không ổn, nghiến răng nhanh chóng ngồi xổm xuống, cố gắng thu mình lại vào không gian nhỏ.

Tách.

Tách.

Bỗng nhiên, một đôi chân trắng nõn xỏ giày vải của mẹ, đi đến trước gầm giường, dừng lại.

“Y Y. Con gái ngoan của mẹ, con ở đâu?”

Giọng nói nhẹ nhàng và quen thuộc lại vang lên.

Cô bé không dám lên tiếng, bịt chặt miệng, nước mắt chảy ra, lăn dài trên má.

Nhưng cô bé không dám cử động, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần cô bé có bất kỳ động tác nào, trong môi trường yên tĩnh này cũng sẽ phát ra tiếng động nhẹ, sẽ bị đối phương phát hiện.

Cô bé đột nhiên nhớ ra, mẹ không thể không biết không gian nhỏ dưới gầm giường.

Vì vậy, mẹ căn bản không thể hỏi cô bé ở đâu.

Bây giờ cô bé mới phản ứng lại, mình, có thể đã bị lừa…

Tách.

Tách.

Rất nhanh, không nhận được hồi đáp, hoặc có thể là vừa rồi trong không gian nhỏ, tiếng đáp lại của cô bé quá nhỏ, đối phương không nghe thấy.

Đôi chân đó từ từ rời khỏi mép giường, bình tĩnh rời khỏi, đi về phía khác.

Đối phương đi rất chậm, không phát ra tiếng động quá lớn, rất nhanh, biến mất sau tiếng đóng cửa rất khẽ.

Mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Cô bé vẫn chịu đựng, chịu đựng.

Không biết đã qua bao lâu, cô bé vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, mới từ từ thở ra, thả lỏng, thu mình lại.

Sự căng thẳng kéo dài khiến cơ thể cô bé mềm nhũn, trong tai văng vẳng tiếng ù ù, hai mắt cũng hơi hoa hoa.

Lúc này cô bé không thể kiên trì thêm được nữa, dựa lưng vào vách trong không gian nhỏ, thở hổn hển.

Phát hiện không còn nguy hiểm, cô bé lại đợi một lúc, xác định thực sự không có động tĩnh gì, mới khó khăn bò ra khỏi không gian nhỏ, từ gầm giường, từng chút một bò ra ngoài.

Phụt.

Đột nhiên.

Vai cô bé va vào thứ gì đó.

Toàn thân cô bé cứng đờ, một cảm giác không ổn trào dâng trong lòng.

Cô bé từ từ, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trên bên phải.

Một người phụ nữ tóc dài mặc chiếc váy trắng rách rưới, đang ngồi im lặng trên giường gỗ của cô bé, chân trái vừa vặn buông thõng, đặt trên vai phải của cô bé.

Người phụ nữ tóc dài che kín khuôn mặt, cúi đầu nhìn cô bé. Qua một chút khúc xạ của ánh trăng, có thể thấy khóe miệng tái nhợt của cô ta, có dấu vết hư thối.

Hô!!

Khuôn mặt hư thối của người phụ nữ đột nhiên tiến lại gần, phóng to.

“Lần này không chết.”

Trong bóng tối, một giọng nói mơ hồ truyền đến.

Có vẻ như là một người phụ nữ.

“Vẫn còn sống, ừm, chỉ bị thương thôi, cơ thể rất yếu, không phải chị nói em, em cứ thích cứu người từ trong rừng về, chỗ chúng ta đồ ăn cũng ít, một mình em còn phải lo ăn uống cho một người bệnh nữa….” Người phụ nữ nói.

“Không. Không sao. Mẹ… Mẹ. Nói. Cho. em…” Lúc này, một giọng nữ trẻ khác nói lắp rất nặng cũng vang lên.

“Chuyện mẹ của em em đừng nói nữa, nghe em nói thôi cũng đã đủ mệt, được rồi, đã khâu xong vết thương cho anh ta, sau này chú ý đừng để dính nước, đừng để nhiễm trùng, chị đi trước đây.”

Người phụ nữ lục đục như đang thu dọn đồ đạc.

“Được. Được… Cảm ơn.” Cô bé nói lắp phát ra một tràng cười ngốc nghếch.

“Đừng cảm ơn, nếu thật sự không được thì nhớ kéo anh ta ra ngoài cửa, một đêm là xong.” Người phụ nữ bất lực nói.

“Cảm ơn… Chỉ có… Chị… Giúp…” Cô bé nói lắp biết ơn nói.

“Thế giới này chính là như vậy, bản thân mình còn sống khổ sở, không ai có sức lực để chăm sóc người khác. Cũng chỉ có em thôi, đổi lại là người khác thì chắc đã sớm vứt anh ta ra ngoài đường rồi.” Người phụ nữ nói.

Vu Hoành từ từ tích tụ sức lực, trong bóng tối, cố gắng mở mắt ra.

Thấy một cô bé lùn tịt, tóc đen rối bù, toàn thân bẩn thỉu đang nói chuyện với một người phụ nữ trung niên da vàng.

Chương 3. Quỷ ảnh thứ nhất (3)

Người phụ nữ da vàng đó đeo kính, mặc áo dài tay màu xám trắng, trên áo có khá nhiều vết bẩn và dấu vết khác nhau.

Anh chỉ nhớ, mình làm việc mệt mỏi, về nhà, nằm vật ra ngủ, kết quả là nửa đêm đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào gì đó, tiếp theo cái trán đau nhói, rồi không biết gì nữa.

“Đây… là.” Anh há miệng định lên tiếng nhưng phát hiện cổ họng như bị dao cắt, không phát ra được âm thanh, chỉ có tiếng thở khò khè phát ra.

Đồng thời, anh cũng có thể cảm thấy trán mình rất nóng, cơ thể phát sốt, khóe mắt đầy ghèn khô cứng.

Nhiễm trùng rồi, chắc chắn là có chỗ nào trên cơ thể đã bị nhiễm trùng, có thể là họng.

“Thuốc.” Lúc này giọng nói của cô bé truyền đến.

Sau một tiếng đóng cửa rõ ràng, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Cô bé bẩn thỉu đó khó khăn di chuyển, từ góc nhà, lấy ra một chiếc hộp kim loại đen xì.

“Uống thuốc… sẽ khỏi.” Cô bé cầm thuốc đi đến bên cạnh Vu Hoành.

Lách cách mở nắp, trong hộp kim loại có rất nhiều than đen, giữa đóng than, có ba viên nang màu vàng nhạt được bọc bằng giấy.

Chỉ là, bề mặt ba viên thuốc này đã mọc những đốm mốc nhỏ, trên những đốm mốc xanh nhạt có thể thấy những sợi nấm mốc màu xanh lục.

“Thuốc này, không thể uống chứ….” Vu Hoành mặt đơ ra, nhìn đối phương.

Giờ đây tỉnh táo lại, cổ họng anh như đã đỡ hơn nhiều, nói chuyện cũng trôi chảy hơn, chỉ là vẫn còn đau.

“Hơn nữa, đây là thuốc gì, cơ thể tôi bị làm sao? Bị bệnh gì cũng không biết mà đã cho tôi uống, không khỏi được.”

“Cô nói cho tôi biết trước, cô là ai, tôi đang ở đâu? Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?”

Cô bé cầm thuốc có chút ngơ ngác, cô bé há miệng, y y nha nha, có chút vội vàng nhưng thế nào cũng không phát ra được âm thanh.

Lúc này lại gần, Vu Hoành mới nhìn rõ diện mạo của đối phương.

Da biến thành đen, khắp nơi đều là những vết bẩn ố vàng. Trên người mặc đủ quần áo mùa hè mùa thu mùa đông chồng lên nhau, cổ áo đen sì nhờn nhợt, còn có thể ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc.

Đây chính là một người ăn xin.

Có lẽ rất nhiều người ăn xin còn sạch sẽ hơn cô bé.

Lúc nãy nhìn từ xa, giống như một chiếc xe đẩy quần áo di động màu đen.

Đến gần mới phát hiện, cơ thể cô bé hơi dị dạng, một chân bị què, phía sau vai phải mọc một khối u rất lớn, cách lớp quần áo cũng có thể nhìn thấy đường viền rõ ràng.

Cô bé chỉ cao chưa đến một mét năm, lùn lùn, người rất bẩn, hành động rất chậm chạp.

Nhưng đôi mắt đó, lại trong veo như đá quý, rất ít tạp chất.

Đối mặt với câu hỏi của Vu Hoành, cô bé hoàn toàn không phản ứng được, cô bé không biết nên trả lời câu hỏi nào trước.

Cô bé ngây người đứng tại chỗ, hộp thuốc trên tay run rẩy, biên độ run rất lớn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể làm rơi thuốc ra ngoài.

Cạch.

Cửa phòng lại bị đẩy ra từ bên ngoài.

Một người phụ nữ trung niên mặc chiếc áo blouse trắng bẩn thỉu bước vào, làn da vàng và mái tóc đen, cộng thêm chiếc kính gọng đen, chính là người phụ nữ có vẻ là bác sĩ vừa nãy.

“Tôi đến để trả lời câu hỏi của anh. Đừng làm khó Y Y nữa, trước đây cô bé bị bệnh, chịu nỗi sang chấn tâm lý, nói năng và đầu óc đều không được bình thường.”

Người phụ nữ đi đến bên giường, đặt một chiếc bình nước màu xám nhạt trên đầu giường gỗ.

“Chúng tôi không biết anh đến đây bằng cách nào, tối hôm qua, Y Y ra ngoài tìm củi, vô tình phát hiện ra anh trong một cái hố đất, sau đó kéo anh về.”

“Khi chúng tôi phát hiện ra anh, anh đã hôn mê bất tỉnh, dường như trên người không có vết thương ngoài, chỉ sốt cao và hôn mê. Y Y đã cho anh uống rất nhiều nước lọc, đợi cả một đêm, anh mới tỉnh lại.”

Nói đến đây, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm.

“Tiếp đó nói về nơi này, đây là thôn Bạch Khâu, xung quanh toàn là núi sâu, con đường duy nhất thông với bên ngoài là một con đường cũ ở phía Tây.” Cô ta dừng lại một chút.

“Tôi là bác sĩ của thôn, họ Hứa. Cô bé kia tên là Lâm Y Y, là trẻ mồ côi, sống một mình ở đây. Những thông tin khác cũng không có gì quan trọng, được rồi, những gì cần nói đã nói xong, đến lượt anh rồi. Nói xem, anh là ai, đến đây bằng cách nào, đến đây để làm gì?”

“Bác sĩ Hứa, tôi có thể gọi cô như vậy chứ?” Vu Hoành sắp xếp lại tình hình, nhẫn nhịn cơn đau trong họng, trầm giọng nói.

Thấy đối phương gật đầu, anh tiếp tục nói.

“Tôi… tên là Vu Hoành, trước đó chỉ ngủ ở nhà mình, sau đó…” Anh kể lại chi tiết cảm giác của mình trước đó.

“Tôi cũng không biết mình đến đây bằng cách nào. Tôi…” Anh khó khăn giơ tay lên, ôm lấy trán mình.

“Bao nhiêu tuổi rồi?” Bác sĩ Hứa đột nhiên hỏi.

“Hai mươi… hai mươi bảy…” Vu Hoành theo phản xạ trả lời.

“Đủ rồi, dù sao thì anh cũng không về được nữa, thời buổi này, bất kể anh đến từ đâu, đến đây bằng cách nào, không có xe thì ra ngoài chỉ có chết. Ước chừng anh phải ở đây một thời gian dài rồi.” Bác sĩ Hứa nhàn nhạt nói.

Chương 4. Bóng đêm kỳ lạ

“??? Không có xe sao? Có thể… tìm người mượn xe đưa tôi đến trạm xe gần nhất không… Tôi có thể trả tiền!”

Vu Hoành có chút ngơ ngác.

“Trạm xe?”

Lần này đến lượt bác sĩ Hứa ngơ ngác.

“Anh đang nói cái quái gì vậy? Trạm xe nào? Thời buổi này ai cho anh đi xe? Bên ngoài toàn là quái vật ngổn ngang, một mình ra ngoài chẳng phải là đi tìm chết sao?”

“Quái vật?!” Vu Hoành sửng sốt.

“Quái vật gì cơ??” Anh nghi ngờ đối phương đang diễn kịch hoặc có vấn đề về thần kinh.

Nhưng khi nhìn thấy bác sĩ Hứa dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn chằm chằm vào mình, Vu Hoành mơ hồ cảm thấy không ổn.

Trong lòng anh có chút hoảng hốt.

Anh chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, sẽ không có ai bỏ ra số tiền lớn để thuê diễn viên với trình độ này để lừa anh chứ???

“Xong rồi… Quả nhiên là một kẻ ngốc.” Bác sĩ Hứa ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ bất lực.

“Kẻ ngốc xứng với kẻ ngốc, hai người các người đúng là trời sinh một cặp.”

Cô ta nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Bây giờ còn sớm, lát nữa trời tối anh sẽ biết thôi, tôi đi trước đây. Y Y, em trông chừng anh, đừng để anh mở cửa vào buổi tối.”

“Vâng.” Cô bé nói lắp vội vàng gật đầu.

Thấy bác sĩ Hứa mở cửa định đi, cô bé nói lắp vội vàng gọi.

“Thuốc… Thuốc! Chị…” Cô bé lo lắng gọi.

“À.” Bác sĩ Hứa nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn Vu Hoành, hiểu ra.

Cô ta lấy ra một chiếc nhiệt kế thủy ngân từ trong túi áo, nhét vào miệng Vu Hoành.

“Đo nhiệt độ.”

Đợi một lúc, cô ta rút nhiệt kế ra, nhìn xem.

“38,5, không chết được.”

“Thuốc… Thuốc của em… không tốt.”

Cô bé nói lắp vội vàng đưa hộp thuốc trong tay mình cho đối phương xem. Vết mốc trên hộp thuốc cũng khiến bác sĩ Hứa cau mày.

“Y Y, thuốc của chị cũng không còn nhiều, một tháng bưu cục mới đi thành phố một lần.”

Nghe vậy, cô bé nói lắp lập tức sốt ruột, nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng tìm thấy một thứ giống như khoai lang trên chiếc tủ ở góc, đưa cho đối phương.

“Đổi, cái này, đổi… thuốc!” Bác sĩ Hứa lắc đầu, nói không đủ.

Tiếp theo, cô bé nói lắp lại đi tìm ở những nơi khác.

Hai người mặc cả, tiếng nói không ngừng truyền vào tai Vu Hoành.

Nghe đến mức anh mơ màng, tinh thần càng thêm uể oải, thoáng cái đã lại dần dần ngủ thiếp đi.

Cổ họng đau, đầu óc choáng váng, toàn thân vô lực, khiến anh không thể đứng dậy.

Bản năng tự chữa lành của cơ thể thúc đẩy anh nhanh chóng phục hồi thể lực bằng cách ngủ.

Thời gian trôi nhanh.

Không biết đã qua bao lâu. Có lẽ là một giờ, có lẽ là ba giờ. Đối với người đang choáng váng, thời gian không có thước đo.

Vu Hoành từ từ tỉnh lại sau cơn mê.

Toàn thân anh đau nhức, cơ thể mệt mỏi, vô lực, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể phát ra tiếng.

Mở mắt ra, anh khó khăn chống người dậy khỏi giường, quan sát xung quanh.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Căn phòng hình vuông không lớn này, bốn bức tường và trần nhà đều làm bằng gỗ, có màu vàng nhạt.

Còn mặt đất thì là bùn đen, bằng phẳng và khô ráo, thậm chí một số góc còn mọc cỏ.

Vu Hoành từ từ nghiêng người, đặt chân xuống mép giường, rồi hạ xuống từng chút một, dẫm xuống đất.

Cảm giác chân chạm đất vững chắc không hiểu sao lại khiến anh nhẹ nhõm.

Anh cúi đầu nhìn mình.

Áo phông ngắn tay màu xám trắng, trước ngực in hình đầu hổ hoạt hình, có một số vết bẩn màu vàng. Quần là quần dài màu vàng sữa, chỉ là lúc này trông rất nhăn.

Tất màu xám ở cả hai bên ngón chân cái đều bị rách, hai ngón chân cái dính đầy bùn đen thò ra ngoài.

Đây là cái gì vậy?

Anh nhìn mu bàn tay, không biết từ lúc nào trên mu bàn tay phải lại có thêm một dấu ấn màu đen. Dấu ấn đó trông giống như một con dấu thời cổ đại, trên con dấu hình vuông có một thứ giống như một cục bùn nhão, không có hoa văn, không có chữ viết, nhìn thoáng qua giống như vết bớt.

Nhưng Vu Hoành nhớ rất rõ, trên người mình không có vết bớt lớn như vậy, huống chi lại ở trên mu bàn tay rất dễ thấy.

Giơ tay xoa xoa dấu ấn, không đau không ngứa.

Anh thử lau đi, phát hiện không lau được, đành tạm thời từ bỏ.

Kiểm tra lại người mình, xác định không có vết thương ngoài, Vu Hoành sờ râu trên cằm, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Cửa sổ ở bên phải giường, hình vuông, bên trong và bên ngoài đều đóng bằng thanh gỗ ngang, rất chắc chắn. Giống như phòng ngừa bệnh tâm thần, trong sự lộn xộn lại toát lên vẻ bất an.

Ngoài cửa sổ là ánh sáng vàng nhạt, chiếu xiên vào, để lại những mảng màu vàng ảm đạm bên giường.

Vu Hoành hít một hơi, cảm thấy không khí có gì đó kỳ lạ, có một mùi khét khó tả.

Anh đi vài bước, đến bên cửa. Thấy bên chân cánh cửa gỗ có một chồng báo giấy dày cộm.

Dừng lại một chút, anh cúi xuống, khó khăn cầm lấy chồng báo, nhìn tờ trên cùng.

《Báo động cao nhất: Gần đây, nhiều nơi trên toàn quốc phải hứng chịu thảm họa đen nghiêm trọng.》

Chương 5. Bóng đêm kỳ lạ (2)

Tiêu đề lớn gần như chiếm trọn nửa trang báo.

Bên dưới là nội dung chi tiết.

“… Thảm họa đen liên tục xảy ra, các bộ phận ứng phó thì yếu kém, gây ra mối đe dọa lớn đến tính mạng của người dân, trước tình hình nghiêm trọng, Ủy ban phòng chống thiên tai quốc gia đã tức tốc thành lập Bộ quản lý ứng phó khẩn cấp, đối với các khu vực bị thảm họa đen nghiêm trọng, sẽ khởi động ứng phó nhanh chóng, toàn lực tổ chức công tác cứu hộ…”

Xoạt.

Vu Hoành cau mày, lật sang mặt sau.

Một bức ảnh chụp lại cảnh tượng náo nhiệt của khu vực cứu hộ thảm họa hiện ra trước mắt anh.

Đây là một đống đổ nhà lầu nát, những người mặc đồ bảo hộ dày đang khiêng cáng, khiêng ra từng thi thể cháy đen từ bên trong.

“Thảm họa đen?” Anh chưa từng nghe đến cụm từ này.

Sau đó anh lại lật sang tờ báo bên dưới.

《Nạn sâu bệnh nghiêm trọng ập đến, chúng ta phải ứng phó như thế nào?》

《Thiếu lương thực, thiếu nước uống, đội cứu hộ quốc gia dốc toàn lực, giải cứu hàng chục nghìn người khỏi cảnh khốn cùng.》

《Nghi ngờ rò rỉ thuốc sinh hóa, khu vực thành phố Dịch Quan khẩn cấp phong tỏa, dựng tường xe.》

《Ứng phó với thảm họa đen – bọ hút máu, chuyên gia có lời khuyên.》

《Thành phố Hy Vọng đầu tiên chính thức được hoàn thành, hàng vạn người vào ở.》

Xoạt xoạt, tiếng lật báo vang lên, Vu Hoành càng xem, vẻ mặt càng nghiêm trọng.

Ngoài những tiêu đề kỳ lạ bất thường này, còn có một điểm quan trọng hơn…

Anh đột nhiên phát hiện ra… những tờ báo này không phải bất kỳ loại chữ viết nào mà anh từng học, không phải chữ Hán, không phải tiếng Anh, không phải tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Nga…

Mà là một thứ ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ.

“Quỷ tha ma bắt!”

Vu Hoành đặt tờ báo xuống, nhìn ngày tháng.

‘Ngày 3 tháng 1 năm 2020.’

Anh có thể nhận ra thứ ngôn ngữ và chữ viết chưa từng thấy này.

Cảm giác kỳ lạ đó khiến anh thấy hơi khó chịu.

Đặt tờ báo về chỗ cũ, Vu Hoành nhìn cánh cửa trước mặt.

Cánh cửa màu xám đen, trên đó có hai ô vuông với hoa văn lớn nhỏ chồng lên nhau. Tay nắm cửa màu trắng, bị bong tróc một ít, để lộ lớp kim loại màu đen bên dưới.

Anh đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, cảm giác lạnh lẽo khiến anh giật mình, sau đó nhẹ nhàng vặn một cái.

Cạch.

Cánh cửa mở ra.

Bên ngoài cửa là bậc đá màu xám, có ba bậc.

Xa hơn nữa là con đường đá dăm nát vụn.

Đối diện đường là một ngôi nhà nhỏ màu đen đang mở cửa.

Bức tường xám trắng, ngói đen sứt mẻ5.

Ngôi nhà chỉ cao hơn ba mét, trên tường ngoài có vẽ khẩu hiệu màu đỏ, mờ nhạt không rõ nội dung.

Trên những viên ngói còn sót lại sỏi đá và lá vàng khô, gió thổi qua phát ra tiếng lạo xạo.

Vu Hoành bước ra khỏi cửa, mới phát hiện mình không đi giày, chỉ đi đôi tất xám rách.

Đạp chân lên nền đá dăm cũng thấy khó chịu, đau chân.

Anh đành đứng im tại chỗ.

Nhìn trái nhìn phải.

Con đường đá dăm trước cửa, hai bên đều có những ngôi nhà ngói tường đá nối tiếp nhau.

Những ngôi nhà ngói này đều rất cũ kỹ, trên tường đầy vết mốc và vết bẩn, có nhà còn viết khẩu hiệu màu đỏ, đại loại như ‘Hạnh phúc trọn đời.’, ‘Mỹ mãn phúc an.’, ‘Một người bảo vệ, cả nhà bình an.’, ‘Phòng cháy, phòng côn trùng, chống ẩm.’.

Con đường đá dăm hơi tối, ánh nắng bị những ngôi nhà che khuất, chỉ có một chút ánh sáng xiên qua cửa sổ.

Đây là do những ngôi nhà này đều khá thấp.

Anh nhìn trái nhìn phải.

Từng ngôi nhà ngói như những người xếp hàng, cao thấp gần bằng nhau, cũ kỹ đổ nát, cửa sổ hở gió, hầu hết những cánh cửa gỗ đen ngòm đều mở toang, bên trong không có một bóng người, chỉ có tiếng gió hú ù ù.

Anh ngẩng đầu quay lại, nhìn về phía ngôi nhà mình ở.

Quả nhiên, nơi anh ở tuy cũng là nhà ngói nhưng khác với những ngôi nhà còn lại.

Cửa sổ đều đóng chặt bằng những thanh gỗ đen vàng rất thô, các khe hở đều được nhét vải dày, ngưỡng cửa cũng cao hơn những ngôi nhà khác.

“Nơi này…” Trong lòng Vu Hoành dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.

Cạch.

Bỗng nhiên, xa xa phía bên phải truyền đến một tiếng động nhỏ.

Có vẻ như là tiếng giày giẫm lên đá dăm.

Anh vội vàng nhìn sang.

Thấy trong một ngôi nhà ven đường bên phải, cánh cửa mở toang, có một người mặc áo trắng mờ ảo, đứng trong bóng tối, nhìn về phía anh.

Từ xa, anh như dường thấy đối phương đang, mỉm cười với anh.

“Cười cái gì!” Vu Hoành cau mày, không để ý đến đối phương.

Mặc dù anh rất muốn tìm một người để hỏi thăm tình hình nhưng vẻ ngoài của đối phương trông hơi thần kinh, không được bình thường. Khiến anh thấy khó chịu.

Vì vậy, anh định tìm một người khác.

Quay đầu lại, anh không nhìn về phía đó nữa, mà lần lượt quan sát những ngôi nhà ngói còn lại, cố gắng tìm thêm người trong những ngôi nhà khác.

Đáng tiếc, anh đã quan sát một vòng mà không thấy có người nào.

Vì vậy, anh chỉ còn cách quay đầu lại, nhìn về phía người mặc áo trắng.

Nhưng khi nhìn lại, anh thấy tim mình chùng xuống.

Chương 6. Bóng đêm kỳ lạ (3)

Người mặc áo trắng đó đã không còn ở trong ngôi nhà vừa rồi.

Mà xuất hiện ở một ngôi nhà khác gần anh hơn rất nhiều.

Đang đứng trong bóng tối trước cửa, mỉm cười với anh.

Chỉ trong khoảng mười mấy giây, đã gần hơn ít nhất mấy chục mét.

Điều kỳ lạ nhất là, rõ ràng khoảng cách đã gần như vậy nhưng anh vẫn không nhìn rõ được dáng vẻ của đối phương, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy đối phương đang cười, da rất trắng, là một người đàn ông.

Không nghe thấy tiếng đối phương chạy, người này làm sao có thể vượt qua khoảng cách xa như vậy trong nháy mắt?

Lòng Vu Hoành bắt đầu thấy sợ hãi.

Anh hít một hơi, quay đầu đi, nhìn về hướng khác, rồi đột ngột nhìn lại người mặc áo trắng.

Chỉ trong một giây.

Nhưng chỉ trong một giây đó.

Người mặc áo trắng lại không còn ở trong ngôi nhà vừa rồi, mà lại biến mất một lần nữa, xuất hiện ở ngôi nhà phía đối diện chỉ cách anh chưa đầy mười mét.

Đối phương vẫn đứng trong bóng tối trước cửa, đứng im không nhúc nhích, mỉm cười với anh.

“Tôi… Cái đm!!” Lòng Vu Hoành run lên, từ từ lùi lại.

Điều khiến anh thấy kỳ lạ hơn là, ở khoảng cách gần như vậy, anh không bị cận thị nhưng vẫn không nhìn rõ được khuôn mặt chi tiết của đối phương!

Nhớ lại tình hình vừa rồi, anh không dám chớp mắt, chỉ từ từ lùi lại.

Sau đó, lùi vào trong cửa, vừa nhìn chằm chằm vào đối phương, vừa từ từ khép cửa lại.

Dần dần.

Cánh cửa chỉ còn một khe hở bằng cánh tay.

Vu Hoành vẫn cố nhịn không chớp mắt nhưng mắt càng lúc càng cay và khó chịu, nước mắt cũng bắt đầu tích tụ ở khóe mắt, ngày càng nhiều.

Anh sắp không chịu nổi nữa rồi.

Cạch.

Cuối cùng, cánh cửa cũng đóng lại hoàn toàn.

Vu Hoành thở phào nhẹ nhõm.

“Nơi quỷ quái nào thế này!?”

Anh khóa cửa, đứng thẳng dậy nhưng đột nhiên lại nghĩ đến cô bé nói lắp trước đó.

Nơi này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, cô bé nói lắp trông có vẻ là người tốt nhưng cô bé sống sót ở đây bằng cách nào?

Anh lùi lại hai bước, thở dài.

Phù.

Đột nhiên, sau lưng dường như đụng phải thứ gì đó.

Lạnh ngắt, hơi cứng.

Có vẻ như… là một người!!

Toàn thân Vu Hoành cứng đờ.

Anh cúi đầu, nhìn xuống mặt đất phía sau mình, có một đôi giày trắng, lặng lẽ đứng sau lưng mình…

Người này, thế mà lại vào được!??

Từ lúc nào!?

Ầm!!

Một tiếng động lớn vang lên.

Cánh cửa gỗ bị đập vỡ, một bóng người lùn nhỏ xông vào, giơ tay ném ra một vật màu xám trắng.

“Á!!”

Cùng lúc đó, giọng nói của cô bé nói lắp như tiếng kèn sona phá vỡ sự tĩnh lặng, khiến Vu Hoành bừng tỉnh.

Anh cảm thấy một vật nhỏ màu xám trắng bay sượt qua má mình, đập vào bóng người mặc áo trắng sau lưng.

Phù phù phù!

Tiếng va chạm vào vải vang lên nhưng cùng với âm thanh này, toàn thân Vu Hoành thả lỏng, loạng choạng bước về phía trước vài bước, suýt ngã.

Anh vốn đã yếu ớt, toàn thân vô lực, lúc này lại bị dọa sợ, cảm xúc lên xuống thất thường, thể lực và tinh thần càng tiêu hao nhiều hơn.

Đi được vài bước, anh đã mềm nhũn cả chân, ngã xuống đất.

Lăn một vòng trên đất, anh mới nhìn thấy, cô bé nói lắp xông vào cửa, đang cầm một cây gậy gỗ rất thô, đập mạnh vào người mặc áo trắng.

Nhưng kỳ lạ hơn là, người mặc áo trắng giống như một quả bóng xì hơi, phụt một tiếng, mềm nhũn xuống, nhanh chóng nổ tung như bọt xà phòng, hóa thành những mảnh vải vụn, tan biến trong không khí.

Những mảnh vải vụn chưa kịp rơi xuống đất thì lại tiếp tục mục nát, nhạt dần rồi biến mất, không để lại bất cứ thứ gì.

Giống như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

Hự hự.

Cô bé nói lắp thở hổn hển, buông cây gậy gỗ to bằng cánh tay xuống, khuôn mặt đỏ bừng, gân xanh trên mặt và tay nổi rõ. Những giọt mồ hôi nhỏ li ti cũng có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh sáng mờ mờ.

“Người, hư không, nguy… hiểm… bên ngoài… ít… ít ra ngoài!” Cô bé quay đầu nhìn Vu Hoành, nghiêm túc nói.

Vu Hoành vô thức gật đầu.

Lúc này anh mới cảm thấy sau lưng mình đau rát, như bị lột một lớp da.

Lăn một vòng trên đất, anh mới đột nhiên phát hiện ra, nơi anh chạm vào sau lưng, thế mà lại có một ít vết máu.

Thấy vậy, cô bé nói lắp vội vàng tiến lên đỡ anh.

Hai người cùng dùng sức, sức mạnh của cô bé nói lắp lập tức bộc lộ.

Cô bé còn khỏe như một người đàn ông trưởng thành như Vu Hoành và thậm chí còn khỏe hơn nhiều!

Cô bé kéo Vu Hoành dậy, xoay anh lại, đỡ anh dựa vào khung cửa, cởi áo anh ra. Rồi không biết từ đâu lấy ra một lọ gì đó, bôi lên lưng anh.

Rất nhanh, một cơn đau nhói từ sau lưng truyền đến. Vu Hoành cố chịu đựng, biết rằng đối phương đang cứu anh, giúp anh xử lý vết thương.

“Đây là thuốc gì vậy?”

“Thuốc… ông… để… lại… bột thuốc trị thương.”

Cô bé nói lắp ngắc ngứ trả lời.

“Hiệu… quả… tốt!”

Im lặng.

Vu Hoành nhớ lại người mặc áo trắng vừa nãy. Trong lòng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi.

Chương 7. Nguy hiểm thứ nhất

Sắp xếp lại một lúc, anh mới tiếp tục nói.

“Vừa nãy, người mặc áo trắng đó là gì?”

“Quỷ… ảnh..” Cô bé nói lắp trả lời.

“Quỷ ảnh?”

“Anh ta là người sao?” Vu Hoành lại hỏi.

“Không… biết.”

Vu Hoành chỉ cảm thấy chủ nghĩa duy vật mà anh theo đuổi nhiều năm qua dường như sắp sụp đổ, đặc biệt là cảnh đối phương tan biến ngay trước mắt anh, cảnh tượng đó khiến anh có một cảm giác giả tạo và không chân thực không thể diễn tả thành lời.

Anh suy nghĩ một lúc lâu, cho đến khi ánh sáng bên ngoài cửa sổ ngày càng tối. Mới lên tiếng.

“Vậy… người mặc áo trắng đó là ma à?”

“Không… phải.”

Cô bé nói lắp trả lời: “Trên… báo… có…”

Cô bé nói chuyện thực sự rất khó khăn, dứt khoát dừng lại một chút để xử lý vết thương, cúi xuống nhặt tờ báo, lật sột soạt tìm một trang ở giữa, đưa cho Vu Hoành.

Vu Hoành nhận lấy, thấy tiêu đề trên đó viết.

《Thí nghiệm về quỷ ảnh đạt được bước đột phá lớn》

Phía dưới là nội dung chi tiết.

•Theo công bố của Viện nghiên cứu liên hợp loài người, bản chất của quỷ ảnh có liên quan chặt chẽ đến thủy triều máu nhưng sau khi phân tích cẩn thận, nội dung thí nghiệm do viện công bố cho thấy, bản thân quỷ ảnh không có bất kỳ ký ức nào, chúng chỉ có hình dạng con người khi còn sống nhưng không có cảm xúc ký ức tương ứng, chỉ theo bản năng săn bắt bất kỳ sinh vật nào đến gần và chú ý đến chúng, loại sinh vật chủ yếu là đồng loại.

Nói cách khác, bản chất của quỷ ảnh giống như một loại thợ săn mới có khả năng ngụy trang cực cao, chúng không thể bị giết chết, chỉ có thể bị trục xuất, ngay cả khi bị đánh tan hoàn toàn, chúng cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện trở lại và có khả năng xuyên thấu hầu hết các vật chất hiện có.

Trong các thí nghiệm của một số cơ quan, thậm chí còn nghi ngờ rằng chúng có thể không tồn tại trong thực tế, mà tồn tại trong não của chúng ta, là một loại tín hiệu đặc biệt giống như ảo giác của bản thân.

Nhanh chóng đọc xong báo cáo này, sự lạnh lẽo trong lòng Vu Hoành lan tỏa khắp toàn thân.

Nguy hiểm!

Quá nguy hiểm!!

Cái quái gì thế này!! Sao lại nguy hiểm thế này!?

Anh chỉ ra ngoài thôi mà! Có cần phải sống thế này không!?

Nắm chặt tờ báo, thở hổn hển bình tĩnh một lúc, anh xem đi xem lại tờ báo nhiều lần.

Bụp.

Vu Hoành mặt mày xám xịt ngồi xuống mép giường, nhìn cô bé nói lắp lại thu dọn đồ đạc dùng để xử lý vết thương cho anh.

Sau đó, cô bé lại bắt đầu dọn một cái gùi tre đan mục nát đựng đầy rễ cây.

Vì trong nhà không thông gió nên lập tức bốc lên mùi bùn đất nồng nặc.

Ngồi một lúc, Vu Hoành chỉ thấy miệng khô lưỡi đắng, cơ thể nóng ran.

“Có nước không?” Anh uể oải hỏi.

Cô bé nói lắp dừng lại một chút, giơ ngón tay chỉ vào một cái vại nhỏ màu đen không dễ thấy ở góc tường. Cái vại nhỏ đó chỉ to bằng đầu người, bên ngoài có khắc những họa tiết cành cây chim muông mờ nhạt.

Vu Hoành đứng dậy, đi tới ngồi xổm xuống, mở nắp vại nhỏ.

Một lớp nước màu vàng nhạt có mùi hôi nhẹ xuất hiện trước mắt anh.

“…”

Anh không nói nên lời, chỉ nhìn thôi cũng biết chắc chắn không thể uống được thứ nước này.

Thối quá…

Đột nhiên, một vật bằng kim loại màu đen giống như ấm trà được đưa tới từ bên cạnh.

Là cô bé nói lắp.

Cô bé lắc lắc ấm trà.

“Đã… Lọc…”

Cô bé làm động tác múc nước đổ vào ấm trà qua miệng ở phía trên.

Lúc này Vu Hoành mới để ý, phía trên ấm trà có một thứ giống như lưới lọc.

Anh im lặng một lúc, nhận lấy ấm trà, tìm thấy một cái gáo múc nước bên cạnh vại nước, múc nước đổ vào từng chút một.

Cuối cùng cũng lọc xong một gáo nước nhỏ.

Anh cầm ấm trà tìm một cái cốc gỗ, đổ gáo nước này vào.

Róc rách.

Một dòng nước trong có mùi hôi thoang thoảng chảy xuống, đổ đầy một phần ba cốc nước, rồi dừng lại.

Vu Hoành nhìn cốc nước bốc mùi hôi, mặc dù đã lọc qua rồi nhưng vẫn…

Anh không muốn uống nhưng cơ thể thiếu nước nghiêm trọng, khiến anh hiểu rằng, bản thân vốn đã bị bệnh và bị thương, nếu lại thiếu nước nữa thì chắc chắn sẽ xong đời.

Đúng lúc anh đang do dự, cô bé nói lắp giật lấy cốc nước trong tay anh, uống cạn.

Cạch.

Cô bé đặt cốc xuống mép vại nước, phát ra tiếng va chạm.

“Uống… không sao!”

Lúc này Vu Hoành mới khựng lại, tiến lên múc nước một lần nữa, lọc lại một cốc, sau đó cầm cốc nước, tay lơ lửng giữa không trung.

Ừm…

Anh dừng lại một chút, nâng cốc lên, định uống.

Nhưng ngay lập tức từ từ hạ xuống.

Lại nâng lên định uống.

Rất nhanh lại từ từ hạ xuống…

Cô bé nói lắp ở bên cạnh nhìn theo tay anh lên lên xuống xuống, có chút ngơ ngác.

Sau khi lặp lại như vậy nhiều lần.

Vu Hoành hít một hơi thật sâu, nắm chặt cốc, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Trong lòng nghĩ, nước này không thể sạch hơn được sao?

Chương 8. Nguy hiểm thứ nhất (2)

Anh lo không bổ sung nước kịp, cơ thể sẽ xảy ra chuyện trước.

Cô bé nói lắp uống không sao không có nghĩa là anh cũng không sao, thể chất của mỗi người đôi khi chênh lệch còn lớn hơn cả tưởng tượng.

‘Có muốn cường hóa cốc nước không?’

Bỗng nhiên một giọng nói nhỏ truyền vào tai anh.

Cạch, đặt cốc sang bàn gỗ một bên.

Sắc mặt Vu Hoành hơi thay đổi, nhìn trái nhìn phải nhưng chỉ thấy cô bé nói lắp đứng ngoan ngoãn ở một bên, nhìn anh với vẻ bối rối.

‘Có muốn cường hóa cốc nước không?’

Giọng nói đó lại vang lên.

Vu Hoành nhìn khắp nơi nhưng không phát hiện ra ai đang nói.

Vì vậy, anh tập trung tầm mắt vào chiếc cốc gỗ trên bàn.

Rất nhanh, trên bề mặt cốc nước xuất hiện một con số nhỏ: 3 ngày.

Ngoài ra, không còn gì nữa.

Sắc mặt Vu Hoành lập tức thay đổi, đầu tiên nghi ngờ có phải mình hoa mắt không nhưng sau khi chớp mắt nhiều lần, anh phát hiện con số đó vẫn còn.

Đột nhiên, dường như anh nghĩ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn mu bàn tay phải, dấu ấn màu đen đó.

Quả nhiên.

Dấu ấn đó to bằng quả trứng, khu vực màu đen đang gợn sóng như ánh sáng.

‘Chính là thứ này gây ra!’ Trong lòng Vu Hoành lập tức hiểu ra.

Trong nháy mắt, ánh mắt anh dao động, trong lòng cuộn trào, đứng tại chỗ, trong đầu đột nhiên hiện ra rất nhiều ý nghĩ.

Nhưng rất nhanh, anh nhớ ra cô bé nói lắp vẫn còn ở bên cạnh.

Anh vội vàng giơ tay lên, đưa dấu ấn trên mu bàn tay về phía cô bé nói lắp.

“Có nhìn thấy thứ gì trên tay tôi không?”

“…”

Cô bé nói lắp lắc đầu, vẻ mặt bối rối.

“Cái gì… không thấy.”

“…”

Vu Hoành buông tay, nhìn lại cốc nước, xác định con số đó vẫn còn, trong lòng đã có chút suy đoán.

Anh quay người đi về phía khác dưới ánh mắt bối rối của cô bé nói lắp.

Ngôi nhà không lớn, chỉ có một số đồ đạc.

Một tủ quần áo, một bàn ăn kiêm bàn học, hai tủ đầu giường, một chiếc gương trang điểm kiểu cũ, hai chiếc ghế đẩu.

Ngoài ra, còn có một đống đồ tạp vật ở góc nhà, vại nước nhỏ cũng được đặt ở đây.

Anh đi một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa gỗ của ngôi nhà.

Giơ tay ra, anh ấn vào cửa.

Nhớ lại quá trình vừa rồi, trong lòng anh lại nảy ra một ý nghĩ.

“Cánh cửa này không thể tốt hơn được sao?”

Xoẹt.

Bỗng nhiên, dường như có một sợi chỉ nhỏ xuyên qua dấu ấn trên mu bàn tay, chui vào cánh cửa gỗ.

Rất nhanh, trên cửa xuất hiện một con số màu đen: 16 ngày.

‘Có muốn cường hóa cửa gỗ không?’

Giọng nói nhỏ đó lại vang lên, không phân biệt được nam nữ, không có cảm xúc, giống như giọng của máy móc.

Vu Hoành nhìn con số, trong mắt ẩn hiện hiểu ra điều gì đó.

“Con số này rất có thể là thời gian cần thiết để cường hóa. Vậy sau khi cường hóa sẽ như thế nào?”

Anh thu tay, quay đầu nhìn lại cốc nước, con số trên cốc nước đã biến mất.

‘Hơn nữa, quá trình cường hóa này được thực hiện bằng cách nào? Có gây ra tiếng động lớn không? Có thể cường hóa liên tục không, có giới hạn gì không?’

Từng câu hỏi cứ thế nảy ra trong đầu anh.

“Anh… đang làm gì vậy??” Cô bé nói lắp không nhịn được hỏi.

“Vừa nãy tôi! Choáng váng… đầu óc tôi phát điên rồi, hơi loạn…” Vu Hoành thở dài, không nhắc đến chuyện con số và dấu ấn đen.

Trước khi chưa làm rõ tình hình cụ thể, anh không định tiết lộ cho bất kỳ ai.

Việc cấp bách bây giờ là phải tìm một thứ gì đó để thử nghiệm hiệu quả cường hóa của dấu ấn đen này.

Cửa gỗ thì thời gian quá dài, hơn nữa cũng không đảm bảo không gây ra tiếng động.

Vu Hoành quay đi quay lại, rất nhanh đã xác định được một thứ nhỏ bé không đáng chú ý – viên đá nhỏ màu trắng vừa rồi ô bé nói lắp ném ra.

Viên đá này có thể làm quỷ ảnh áo trắng bị thương, rất có thể là một loại vật phẩm đặc biệt, hơn nữa kích thước nhỏ, cho dù có động tĩnh gì cũng không dễ bị phát hiện.

Ngoài ra, nếu thực sự có thể cường hóa, uy lực của viên đá trắng sẽ càng lớn, đối phó với quỷ ảnh trước đó cũng sẽ an toàn hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, anh nhặt một viên đá trắng, nhìn về phía cô bé nói lắp.

“Cho tôi một viên được không? Vừa nãy cảm ơn cô đã cứu tôi! Tôi sẽ đền đáp cô.” Anh nghiêm túc nói.

Cô bé nói lắp lắc đầu.

“Cái này… đã… vô dụng… rồi.”

Cô bé giải thích.

“Anh muốn thì cứ lấy đi.”

Vu Hoành gật đầu, cầm viên đá trắng lên xem.

Viên đá này chỉ bằng móng tay cái, trên bề mặt vẽ một ký hiệu màu đỏ sẫm phức tạp, trông giống như bùa chú của một tôn giáo nào đó, lúc này một phần ba diện tích của viên đá đã chuyển sang màu đen, không biết vì lý do gì.

Sờ vào viên đá có cảm giác lạnh lẽo, giống như sờ vào cục đá, hơi buốt.

Híttt…

Rất nhanh, trên bề mặt viên đá hiện ra một con số: 3 ngày.

Ngay sau đó, một ý nghĩ hiện lên, dấu ấn màu đen dường như cảm nhận được, nhanh chóng phát ra âm thanh.

Chương 9. Nguy hiểm thứ hai

‘Có cường hóa mục tiêu không?’

Vu Hoành nhét viên đá trắng vào túi quần.

Thử thầm trả lời: Có.

Ngay sau khi anh trả lời chắc chắn, dấu ấn màu đen trên mu bàn tay hơi nóng lên, sau đó bình phục.

Tiếp theo, viên đá trắng trong túi quần cũng nóng lên, sau đó trở lại bình thường.

Đối với động tĩnh của viên đá trắng, cô bé nói lắp bên cạnh không có phản ứng gì.

“Anh… không sao… chứ?” Cô bé nói lắp tò mò nhìn anh, hỏi.

“Sắp… trời… sắp… tối rồi… chúng ta… phải… chuẩn bị.” Cô bé lắp bắp.

“Chuẩn bị gì?”

Vu Hoành hỏi, lúc này sau khi trải qua cảm xúc kích động và tiêu hao thể lực, cơ thể vốn đã yếu ớt của anh lại bắt đầu trở về trạng thái bình thường vì nhân tố kích thích đã biến mất.

Anh vẫn đang trong tình trạng bị bệnh, vừa rồi chỉ là tạm thời cần thể lực và tinh thần để đối phó với nguy hiểm, lúc này nguy hiểm đã qua, cơ thể lại bắt đầu đối kháng virus.

Hệ miễn dịch lại bắt đầu phân chia tế bào miễn dịch với số lượng lớn, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu tăng trở lại.

“Buổi tối… quái vật… nguy hiểm…” Cô bé nói lắp trả lời.

Cô bé vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ngoài khe hở đã ngày càng nhạt dần. Trời dần chuyển tối.

Mà bóng tối đó, có chút bất thường, có chút quá nhanh.

Nhanh đến mức Vu Hoành có thể cảm nhận được bằng mắt thường, ánh sáng đang chuyển sang màu đen.

Hiện tượng kỳ lạ này khiến anh càng thêm lo lắng và khủng hoảng.

Cốp cốp, đinh đinh, leng keng.

Cô bé nói lắp không biết lấy đâu ra một cái búa, bắt đầu đóng đinh ở mép cửa sổ, dường như đang gia cố kiểm tra xung quanh.

Cánh cửa lớn được treo bên trong bằng những sợi xích thô, còn hạ xuống ba thanh chốt ngang.

Mỗi thanh chốt đều to bằng cánh tay. Mặt tiếp xúc giữa chốt cửa và cánh cửa đã bị ma sát đến mức nhẵn bóng, rõ ràng tình trạng này không phải lần đầu tiên xảy ra.

Ánh sáng ngày càng tối, ngày càng tối.

Vu Hoành ngây người đứng trong nhà, ngẩn người một lúc, rất nhanh cũng phản ứng lại, cố gắng giúp kiểm tra vấn đề an toàn của khe hở.

Nhưng vì hoàn toàn không quen thuộc với môi trường, rất nhanh đã bị cô bé nói lắp ghét bỏ anh vướng chân vướng tay, đẩy anh trở lại giường ngồi.

“Anh, đừng, gây rối.”

Cô bé nói lắp nghiêm túc. Nói xong, cô lại bò xuống gầm giường, ôm một túi vải đen lớn ra.

Mở túi ra, bên trong toàn là những viên đá trắng dày đặc, cô bắt đầu tìm một cây bút đỏ, cầm từng viên đá trắng lên, cẩn thận viết ký hiệu màu đỏ lên đó.

‘Hóa ra những ký hiệu màu đỏ này đều do cô tự vẽ?’

Vu Hoành nhìn cảnh này, vẻ mặt bừng tỉnh.

Ê~~~ Ê~~~

Bỗng nhiên, một giọng nữ cực kỳ yếu ớt, bén nhọn, giống như giọng hát hí kịch, mơ hồ truyền đến từ bên ngoài nhà.

Giọng nói đó cao thấp, quanh co kỳ lạ, giống như tiếng khóc, lại giống như tiếng hát, có một sự kỳ diệu nửa thật nửa giả.

Cảm giác.

Phụt.

Cô bé nói lắp bên cạnh rõ ràng cũng nghe thấy tiếng động, nhanh chóng cầm lấy vài viên đá trắng, nhét cho Vu Hoành, sau đó tự mình cầm một cây nến vàng ở góc đồ tạp, dùng thứ giống như que magie cọ xát để đốt sáng, rồi giơ nến lên, căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

Vu Hoành đứng sau cô bé, phát hiện ra cây nến đó cực kỳ to, thậm chí còn to bằng quả trứng gà.

“Đến rồi..” Cô bé nói lắp đột nhiên nói.

Lúc này, Vu Hoành cũng chú ý đến, ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ còn lại một màu đen kịt, từ bên ngoài chiếu vào.

Đã đến tối rồi sao? Sao lại nhanh như vậy?

Anh muốn nói chuyện nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện từng cơn choáng váng, không ngừng tấn công ý thức. Cơ thể cũng ngày càng nóng, anh cảm thấy mình có thể bị sốt, cổ họng cũng ngày càng đau.

Anh phải uống nước, còn phải uống thuốc. Thuốc hạ sốt…

Nếu không, tình hình có thể không ổn.

Anh biết tình trạng của mình, trước đây khi bị cảm cúm sốt, cũng là cảm giác này.

Hơn nữa, lần trước sốt đến ba mươi chín độ cũng không yếu ớt như bây giờ, rất có thể là do trước đó bị dọa quá độ.

Ngồi ở mép giường, anh cố gắng nắm chặt viên đá trắng, mở to mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

Trong nhà, hai người im lặng, đều đang chờ đợi.

Trong lúc nhất thời, trong không khí chỉ có tiếng thở và tiếng tim đập của hai người.

Trạng thái này không kéo dài bao lâu.

Bốp.

Cuối cùng, một tiếng động nhỏ truyền đến từ bên ngoài cửa.

“Đến… rồi!” Cô bé nói lắp lớn giọng nói.

Cơ thể cô bé căng cứng, những đường cơ trên cánh tay lộ rõ, tay phải giơ cao cây nến to, để ánh lửa tạo thành một vòng tròn, bao phủ cả căn nhà hết mức có thể.

Vu Hoành cũng căng thẳng nhìn theo cô bé ở phía sau.

Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng từ phản ứng của cô bé nói lắp, có thể lát nữa sẽ có chuyện không hay xảy ra…

Cuối cùng, ngay cả quỷ ảnh màu trắng vừa rồi cũng không khiến cô bé căng thẳng như vậy.

Chương 10. Nguy hiểm thứ hai (2)

Rất nhanh, sự chờ đợi của họ cuối cùng cũng có kết quả.

Trong bóng tối, bên ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện tiếng côn trùng bò rào rào.

Tiếng động đó cực kỳ đột ngột, cũng cực kỳ dày đặc, giống như thoáng cái từ trong khoảng không tĩnh lặng chuyển đến sa mạc ồn ào.

Cát không ngừng chảy qua cửa sổ của ngôi nhà, phát ra tiếng sột soạt.

Rất nhanh, Vu Hoành mở to mắt, nhìn thấy khe hở cửa sổ, khe hở chỉ chưa đầy một cm, vậy mà lại có từng con côn trùng nhỏ màu đen bò vào.

Những con côn trùng nhỏ dày đặc như cát, một lúc đã chui vào ít nhất hàng trăm con, hàng nghìn con.

Mỗi con chỉ bằng kích thước của một con kiến, giống như bọ cánh cứng, trên lưng có lớp vỏ hình bầu dục, trên đầu là cái miệng dữ tợn như con rết, không có mắt, có hàng chục đôi chân dày đặc.

Nhìn chung, trông giống như một con cuốn chiếu màu đen thu nhỏ.

Đám côn trùng dày đặc nhanh chóng tràn vào nhà, theo tiếng bò phát ra nhựng âm thanh sột soạt, giọng nữ bén nhọn ẩn hiện trong không trung cũng theo đó ngày càng gần, ngày càng rõ ràng.

“Cút!!” Cô bé nói lắp hét lớn nhưng kỳ lạ là cô bé lại giơ nến lên, đứng im không nhúc nhích, đứng giữa nhà, chỉ gào thét.

Vu Hoành ngồi ở mép giường, muốn đứng dậy giúp đỡ nhưng cơ thể suy yếu đã không còn nhiều sức lực.

Áo lót của anh ướt đẫm mồ hôi nhưng mồ hôi vừa tiết ra đã nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể cao làm bốc hơi. Nhìn những con côn trùng màu đen không ngừng chui vào nhà qua khe hở, toàn thân anh cũng căng cứng, run rẩy.

Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng toàn thân bị sâu bọ bò đầy, cắn xé máu thịt. Đây là nỗi sợ hãi bản năng của con người, không thể kìm nén được.

Nhưng ngay lúc này.

Xoẹt…

Một đàn côn trùng màu đen chui vào nhanh nhất đã tiến vào phạm vi ánh sáng của ngọn nến.

Và ngay lúc ấy, một chuyện không ngờ đã xảy ra.

Những con côn trùng màu đen trông vô cùng đáng sợ này, dưới ánh sáng vàng nhạt của ngọn nến, nhanh chóng tan ra, biến thành khói đen, bốc hơi tiêu tan.

Từng luồng khói đen bốc lên dày đặc, tất cả đều là do côn trùng màu đen tan ra mà thành.

Chúng giống như những cục sáp bị ngọn lửa làm tan chảy, dường như không hề biết lùi bước, vẫn điên cuồng lao về phía cô bé nói lắp đang cầm nến.

Rất nhanh, lấy cô bé nói lắp làm trung tâm, những con côn trùng màu đen chui vào từ cửa sổ tạo thành một vòng tròn, không ngừng tiến lại gần, lại không ngừng tan ra, rồi lại không ngừng bốc hơi.

Khói đen bốc lên, nhanh chóng tan biến trong không trung, biến thành một mùi hôi khó chịu.

Vu Hoành nhìn cảnh này, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ kinh ngạc.

Anh lục lại tất cả kiến thức trong đầu, cũng không nghĩ ra được có loại sâu bọ nào, chỉ vì bị ánh sáng chiếu vào mà tự động tan ra thành khói đen.

Cảnh tượng kỳ lạ trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ mọi suy đoán, mọi tưởng tượng trước đó của anh.

Quái vật.

Đột nhiên, một từ mà bác sĩ Hứa trung niên vừa nói trước đó lại ùa về trong đầu anh.

Đúng vậy, quái vật.

Những con côn trùng màu đen trước mắt này, chẳng phải là quái vật thực sự sao?

Chúng giống như thủy triều, vô tận nhưng chỉ cần bị ánh sáng chiếu vào là tan biến.

Trong lúc nhất thời, Vu Hoành rơi vào trạng thái trì trệ ý thức một cách khó tả, anh cẩn thận quan sát những con côn trùng màu đen, quan sát ngọn nến, cố gắng tìm ra sơ hở trong đó.

Thỉnh thoảng anh còn dùng sức véo mạnh đùi mình, để cơn đau làm tỉnh táo đầu óc, chứng minh rằng những gì mình nhìn thấy trước mắt không phải là mơ.

Nhưng một loạt hành động đều chứng minh rằng, tất cả những điều này đều là thật, không phải giả tạo, càng không phải là mơ.

Hơn nữa, anh còn chú ý đến một điểm.

Theo sự tan ra của những con côn trùng màu đen, ngọn nến to trong tay cô bé nói lắp, đáng lẽ có thể dùng rất lâu, lúc này theo sự tấn công liên tục của những con côn trùng màu đen, cũng nhanh chóng tan ra biến mất.

Có vẻ như việc chống lại những con côn trùng màu đen này đã tiêu hao nhiệt lượng của ngọn nến rất nhanh.

Thời gian cứ thế trôi qua trong sự bế tắc.

Mười phút.

Nửa giờ.

Một giờ.

Hai giờ…

Hai người vẫn duy trì trạng thái như vậy không nhúc nhích.

Ngọn nến trong tay cô bé nói lắp cũng nhanh chóng từ dài bằng cẳng tay, rút ngắn lại bằng lòng bàn tay.

Á!

Đột nhiên Vu Hoành nhảy dựng lên, quay người vươn tay ra nắm lấy, từ phía sau túm lấy một con côn trùng màu đen, kéo ra.

Con côn trùng màu đen bị ánh sáng chiếu vào liền biến thành khói đen.

Nhưng anh đưa tay sờ mông.

Mông bên trái của anh bị con côn trùng cắn một cái, máu lập tức thấm ướt quần, rõ ràng vết thương không nhỏ. Dường như bị máu hấp dẫn, những con côn trùng màu đen xung quanh càng trở nên kích động, bắt đầu điên cuồng tràn về phía Vu Hoành.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay