[Dịch] Tướng Quân Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
Tập 2: Ba Bé Con (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Ba Bé Con!
Giây tiếp theo, cô không thể cười nổi.
Cô rõ ràng nhìn thấy trong tay mình có thêm một bộ dụng cụ sơ cứu!.
“Con gái! Cha về rồi đây!”Ngoài cửa truyền đến âm thanh sảng khoái sung sướиɠ của Tô Thừa, Tô Tiểu Tiểu nhét bộ dụng cụ cấp cứu vào trong chăn.
Ổn định, không hoảng sợ.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, thong dong bình tĩnh rời khỏi phòng.
Tô Thừa và Tô Nhị Cẩu cướp bóc từ chỗ bà con trở về, thuận tiện lên trấn một chuyến, mua điểm tâm mà Tô Đại Nha thích ăn.
Ba bé con bị áp bức kiếm lời cả ngày, trên đường trở về mệt đến ngủ thϊếp đi, Tô Nhị Cẩu mỗi tay một đứa, cha Tô cũng ôm một bé.
Tô Tiểu Tiểu lúc trước choáng váng quá nhanh, không thấy rõ dung mạo mấy đứa nhỏ, trước mắt cẩn thận nhìn, nhịn không được phát ra một tiếng sợ hãi than trong lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, ngũ quan tinh xảo, phấn điêu ngọc mài, lông mi dày đặc, là đứa nhỏ đẹp nhất cô từng gặp qua, hơn nữa sau khi ngủ dáng vẻ yên tĩnh ngon ngoãn, nhìn thấy trong lòng người ta mềm mại.
Không thể tưởng được người đàn ông kia lại có thể sinh ra bé con ngọc tuyết đáng yêu như vậy.
Tô Tiểu Tiểu chọc chọc vào mặt bé con kia.
Ui chao.
Thật mềm mại.
Ba bé con bỗng mở mắt ra, dường như bị Tô Tiểu Tiểu đánh thức.
“Ý? Cha? Có phải mấy đứa này dậy rồi không!” Tô Nhị Cẩu sắp khóc: “Cuối cùng cũng tỉnh, mệt chết con rồi!”Ôm đi được mấy dặm, cánh tay của cậu ta sắp gãy đến nơi!Tô Tiểu Tiểu cổ quái nhìn ba anh em song sinh kia một cái.
Có phải là ảo giác không?Tại sao cảm thấy mấy đứa này không giống như vừa thức dậy nhỉ?Không phải dọc theo đường đi giả bộ ngủ, để cha Tô và Tô Nhị Cẩu bế chúng nó đi đường chứ?—— Hẳn là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Trẻ con hai, ba tuổi sẽ không gian xảo như thế đâu!Ba bé con vô cùng ngoan ngoãn nhảy xuống đất, ánh mắt đáng yêu, vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ không có tâm cơ gì.
“Mấy đứa tên là gì?” Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Ba bé con vòng ra phía sau Tô Nhị Cẩu, thẹn thùng giấu cái đầu nhỏ, cực kỳ giống ba ngọn cỏ đang ngượng ngùng trước gió.
Chương 12: Bé Con Sợ Hãi!
Dáng vẻ thẹn thùng này, khiến cho trái tim Tô Tiểu Tiểu mềm nhũn rồi.
“Mấy nhóc này có khóc không?” Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Nhị Cẩu nói: “Không khóc, ngoan lắm!”Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía sau Tô Nhị Cẩu, ba bé con đang nhìn trộm cô, bị cô bắt gặp thì lập tức rụt đầu lại.
“Chính là không thích nói chuyện.
” Tô Nhị Cẩu nói.
Tô Thừa lấy từ trong sọt ra đồ mua ở trấn trên, sau đó đặt ở trên bàn.
Ba bé con trượt dài đi tới, kiễng mũi chân nhỏ bé lên, kéo sọt của ông ấy, duỗi cổ nhỏ nhìn vào trong.
“Tìm cái này hả?” Tô Thừa cầm lấy một cái túi lá trúc trên bàn mở ra, bên trong là ba cây kẹo hồ lô gặm một nửa trên đường.
Hồ lô đường vốn quý, Tô Thừa chỉ hào phóng với con gái, đối với người khác thì đều chắt chiu, ông ấy vốn không muốn mua, ai ngờ ông ấy vừa quay đầu, ba bé con đã trực tiếp cắn lên ——Tô Thừa đau đớn vô cùng.
Ba bé con cầm hồ lô đường, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tìm cha bọn họ.
Ai ngờ bọn họ vừa mới vào phòng không bao lâu, thế mà đã cầm hồ lô đường hãi hùng khϊếp vía chạy ra.
Vệ Đình ngã quá thảm, ngay cả con trai ruột cũng không nhận ra hắn.
Tô Thừa và Tô Nhị Cẩu vào phòng nhìn, cả hai cũng lập tức trợn tròn mắt.
Con rể (anh rể) đẹp trai bị trói về đâu rồi?Một ngày không gặp, sao lại thành đầu heo?!Tô Tiểu Tiểu khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, không mặn không nhạt nói: “Đây là người đàn ông mà hai người nói đẹp hơn gấp trăm lần so với thư sinh Hà sao?”Tô Thừa nhẹ giọng: “Con gái à, con tin cha đi, cậu ấy thật sự rất đẹp trai.
”Mạch não của Tô Nhị Cẩu kỳ lạ làm sao: “Tỷ, tỷ đánh hắn ta sao?”Tô Tiểu Tiểu: “! ”“Do hắn tự ngã!”Cô không có việc gì đánh hắn làm gì, đệ đúng là đệ ruột của tỷ tỷ mà!Nếu là ngã, vậy chờ khỏi hẳn thì sẽ không sao nữa, Tô Thừa yên lòng, bảo Nhị Cẩu Tử đi dỗ ba bé con sợ tới mức giật mình phát run kia, bản thân ông ấy thì lôi kéo con gái đi vào nhà chính.
Chương 13: Đầu Óc Hỏng Rồi
Sau đó chỉ vào một hộp điểm tâm trên bàn nói: “Cha mua cho con bánh quế mà con thích ăn, đồ của Cẩm Ký!”Điểm tâm của Cẩm Ký cũng không rẻ, một hộp nhỏ này phải tốn một lượng bạc, mà lương thực chỉ tầm ba, năm văn tiền một cân.
“Không phải tiền của nhà chúng ta đã tiêu hết rồi sao?”Nếu như cô nhớ không nhầm, thì cha Tô còn dùng tiền quan tài của mình đặt vào làm sính lễ cho thư sinh Hà.
Tô Thừa cười nói: “Chút tiền thôi!”Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói: “Chút tiền thì chắc rất nhiều đúng không?”Đương nhiên cô không biết Tô Thừa là đi cướp chỗ tiền này.
Trong hộp tổng cộng có sáu miếng bánh hoa quế, vừa nhìn đã biết không có phần của Tô Thừa và Tô Nhị Cẩu.
“Cha vẫn chưa ăn cơm sao?” Cô hỏi.
Tô Thừa lúc này mới nhớ tới mình đi ra ngoài cả ngày: “Con đói đúng không, để cha đi nấu cơm!”“Không cần, con đã nấu rồi.
” Tô Tiểu Tiểu xoay người đi vào bếp, bưng canh khoai lang cùng hộp rau hẹ ra, nói với Tô Nhị Cẩu đang điên cuồng bày trò với mấy bé con ở cửa: “Nhị Cẩu, ăn cơm thôi!”“Được! Đến ngay đây!”Tô Nhị Cẩu dẫn ba bé con vào phòng, sau đó ngồi xuống ăn cơm.
Cậu ta nhìn vào hộp rau hẹ tuyệt vời và súp khoai lang trên bàn, ngạc nhiên nói: “Cha, cha làm mấy thứ này sao?”Tô Thừa nói: “Tỷ tỷ con làm đấy.
”Biểu cảm trên gương mặt củ Tô Nhị Cẩu giống như gặp quỷ: “Không phải chứ? Tỷ, tỷ ! ”Lời còn chưa dứt, Tô Tiểu Tiểu mở một hộp bánh quế ra: “Cái này mọi người cũng ăn đi, bắt đầu từ hôm nay, con muốn giảm cân, thế nên sẽ không ăn những đồ ngọt này nữa.
”Dứt lời, giống như vì thể hiện quyết tâm của mình, cô cũng không quay đầu lại đi vào phòng mình.
Tô Nhị Cẩu hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc hỏi: “Cha, tỷ con… có phải đầu óc tỷ con gặp trục trặc rồi không?”Tô Thừa tát vào đầu con trai: “Đầu óc con mới hỏng rồi!”Tô Nhị Cẩu vuốt đầu bị vỗ, nói thầm: “Vậy đây là chuyện gì thế?”Phản ứng hôm nay của con gái thật sự quá khác thường, cơ mà Tô Thừa vẫn chưa nghĩ sâu xa, chỉ cảm thấy con gái bị thư sinh Hà từ hôn, thế nên gặp phải kí©h thí©ɧ quá lớn, lúc này mới thay đổi tính cách.
Chương 14: Sơ Cứu Cho Hắn!
Chương Tô Nhị Cẩu hoài nghi gắp một cái rau hẹ: “Tỷ làm đồ có thể ăn được không?”Ngay sau đó, mặt cậu ta bị vả cho một cái giòn tan.
Đồ tỷ tỷ cậu ta làm quá, quá, quá ngon!! Nhà họ Tô tổng cộng có bốn gian phòng, hai gian ở phía Đông, hai gian ở phía Tây, phòng ở phía Đông là lớn nhất, ánh sáng tốt nhất, vốn tính làm phòng cưới cho Tô Tiểu Tiểu.
Vệ Đình dưỡng thương ở một căn nhà phía Đông.
Tô Thừa và Tô Nhị Cẩu lần lượt ở trong hai gian phòng phía Tây, ba bé con nghỉ ngơi ở phòng Tô Nhị Cẩu.
Vào ban đêm, gia đình chìm sâu vào giấc mơ.
Tô Tiểu Tiểu lặng lẽ đứng lên.
Cô lấy bộ dụng cụ sơ cứu từ trong chăn ra, sau khi mở ra kiểm kê một chút, đúng là thuốc y tế cô bỏ vào, không lệch đi tý nào cả.
Sao lại xảy ra chuyện như này?Bộ dụng cụ sơ cứu cũng xuyên qua sao?Cô thực sự không thể nghĩ ra, đây là khoa học hay thần học?“Mặc kệ, cứu người quan trọng hơn.
”Tô Tiểu Tiểu cầm bộ dụng cụ sơ cứu và đèn dầu đi đến phòng Vệ Đình.
Cô đóng cửa lại, điều chỉnh nấc đèn đến sáng nhất, ánh sáng vẫn không đủ, cô lại cầm lấy đèn dầu trong mấy phòng khác.
Đúng như cô dự đoán, thương thế của Vệ Đình trở nên tệ hơn, tình huống vô cùng nguy cấp.
Tô Tiểu Tiểu không trì chậm trễ nữa, cô cởi bỏ quần áo của anh ra.
Mặc dù đã nhìn qua một lần, nhưng khi nhìn lại vẫn nhịn không được cảm khái —— dáng người của người đàn ông này đúng là cực phẩm.
Khối cơ bụng rõ ràng, đường cong lưu loát, cánh tay và cơ ngực đầy đặn chặt chẽ, nhưng cũng không khoa trương, ngay cả những vết thương loang lổ đan xen kia cũng giống như tản ra lực lượng chiến đấu.
Tô Tiểu Tiểu dùng nước muối sinh lý rửa sạch vết thương cho anh, vết dao ở bụng và bắp chân cần khâu lại.
Lúc này, Vệ Đình ở trên giường hơi mở đôi mắt sưng lên.
“Ngươi có nghe ta nói gì không?” Tô Tiểu Tiểu nhỏ giọng hỏi anh.
Ý thức Vệ Đình trở nên mơ hồ.
Tô Tiểu Tiểu nói tiếp: “Ta sẽ khâu vết thương cho ngươi, ngươi đừng lộn xộn.”
Chương 15: Bỏ Chạy Tán Loạn!
Cũng không biết hắn có nghe hiểu hay không, có điều trạng thái hiện giờ của anh cũng không nhúc nhích được.
Tô Tiểu Tiểu tiến hành gây tê cục bộ cho hắn, khâu lại vết thương xong, quấn băng gạc, toàn bộ quá trình cô có thể cảm giác được Vệ Đình vẫn cố gắng duy trì ý thức.
Cô lấy hai viên thuốc chống viêm cho Vệ Đình uống.
Đến lúc này, Vệ Đình rốt cuộc không tỷu nổi, nhắm mắt lại mê man.
Hắn ngủ rồi, nhưng Tô Tiểu Tiểu còn bận.
Tô Tiểu Tiểu đắp thuốc lên vết thương lớn nhỏ còn lại trên người hắn, lại cẩn thận bắt mạch, quan sát vị trí bị thương của hắn, loại trừ khả năng xuất huyết nội tạng, thì chính là tụ máu tương đối nhẹ.
Tình trạng này có thể được điều trị bằng thuốc, miễn là nó không trở nên tồi tệ hơn!.
Hôm sau, Tô Tiểu Tiểu cố gắng dậy sớm.
Cô nói tối qua bản thân sẽ giảm cân là đúng, hơn nữa trong lòng còn có kế hoạch giảm cân luôn rồi.
Bước đầu tiên là từ bỏ thói quen ăn uống lười biếng, khiến bản thân di chuyển nhiều hơn.
Với trọng lượng cơ thể hiện tại của cô không nên tập thể dục mạnh mẽ trên mặt đất, sẽ làm tổn thương đầu gối, có thể bắt đầu với công việc nhà đơn giản.
Cô đi đến nhà bếp thổi lửa.
Tối qua cô đã nấu súp khoai lang, hôm nay cô chuyển sang bánh khoai lang.
Đầu tiên hòa mì ngô, khoai lang thái hạt lựu, khoai lang vốn đã mang theo vị ngọt của riêng mình, bột ngô rắc một lượng muối thích hợp.
Khoai lang được bọc trong bột ngô trộn hành lá, chiên vào chảo dầu, thơm ngát cả làng.
Cô cũng hấp mấy cái, bởi vì cô và Vệ Đình ăn hấp.
Tô Tiểu Tiểu cho bánh khoai lang vào nồi hấp lớn, bưng một chậu quần áo bẩn đi ra bờ sông phía sau thôn.
Đây là một lạch sông dùng để sinh hoạt, chảy qua mấy thôn xóm, ngày thường mọi người giặt giũ đãi gạo đều tới nơi này.
Lúc này mới sáng sớm, nhưng người đến giặt quần áo đã rất nhiều.
Mọi người nhìn Tô béo bưng chậu gỗ xuất hiện ở chỗ này, cả đám đều giống như gặp quỷ!Người phụ nữ lười biếng này lại có một ngày thức dậy sớm để làm việc? Là các nàng hoa mắt, hay là mặt trời mọc về phía tây!.
Chương 16: Sợ Hãi!
Không đúng, Tô béo nhất định tới đây để vơ vét tiền nong!Đáy mắt mọi người lộ ra một vẻ hoảng sợ, không đợi Tô Tiểu Tiểu tới gần, thì cả đám đã như tổ ong vò vẽ bưng chậu xô chạy!Tô Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nhún vai, tìm một chỗ ngồi xổm xuống bên bờ sông.
Thời đại này không bị ô nhiễm công nghiệp, nguồn nước sạch sẽ, trong suốt thấy cả đáy, ngay cả không khí hít thở cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Tô Tiểu Tiểu lấy quần áo ra, trải trên tảng đá lớn, bôi sừng xà phòng chà xát sạch sẽ, lại dùng gậy gỗ đập ra xà phòng, đập được một lần lại dùng nước sạch rửa sạch một lần, lặp đi lặp lại như thế.
Sau khi rửa xong một chậu quần áo, Tô Tiểu Tiểu toát mồ hôi hột.
Tô Tiểu Tiểu bưng chậu gỗ đi về, vừa vặn đυ.ng phải con dâu trưởng Tiểu Ngô Thị của Lưu Sơn gia, người nọ đang bưng một chậu quần áo đi về phía bờ sông.
Tiểu Ngô Thị cũng nhìn thấy cô, nàng ta sợ tới mức run rẩy, cây gậy gỗ trong chậu rơi xuống, thật trùng hợp không khéo rơi xuống bên chân Tô Tiểu Tiểu.
Tiểu Ngô Thị sợ hãi, muốn nhặt lại không dám nhặt.
Tô Tiểu Tiểu chìa một tay ra, khom lưng nhặt gậy gỗ đưa cho nàng ta.
Tiểu Ngô Thị vội vàng nhắm mắt lại!Hả.
Nỗi đau trong trí tưởng tượng không đến.
Tiểu Ngô Thị nơm nớp lo sợ mở mắt ra, nhìn cây gậy gỗ trong chậu, không thể tin quay đầu lại, Tô béo kia đã ôm quần áo không nói một lời mà đi xa.
“Cứ, cứ như vậy… đi à?”! Nhà họ Tô, ba bé con đã tỉnh lại.
Tô Nhị Cẩu muốn ngủ đến khi mặt trời mọc ba sào, Tô Thừa cũng vậy, về phần Vệ Đình, anh là bệnh nhân bị bệnh nặng, vẫn hôn mê như trước.
Không ai mặc quần áo cho ba bé con, bọn họ đi chân trần xuống đất.
Bọn họ ở nhà dạo một vòng, người lớn ai nấy đều ngủ say không tỉnh.
Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng trẻ con khóc oa oa, ba người tò mò đi ra ngoài.
Nhà ở bên cạnh chính là gia đình Lưu Sơn.
Con dâu Tiểu Ngô Thị đi giặt quần áo, lúc này người kêu to chính là con trai Ngưu Đản của con dâu hai Hà thị.
Chương 17: Đói Lắm!
Ngưu Đản năm nay bảy tuổi, là cháu trai duy nhất của nhà họ Lưu.
“Nương! Mặc quần áo cho con!”“Được được, con đợi lát nữa, trước tiên cho cha con uống thuốc đã.
”Mấy ngày khi cha Ngưu Đản trước đi ao cá đào ngó sen thì bị trẹo lưng, bác sĩ kê một ít thảo dược hoạt huyết làm nhẹ.
Ba bé con kiễng mũi chân lên, nằm sấp trên bệ cửa sổ, ngơ ngác nhìn cả nhà.
Ngưu Đản đã sớm nhìn thấy ba bé con, biết bọn họ là con ghẻ mới tới nhà họ Tô, trong lòng cậu bé rất là xem thường.
Cậu bé ghét bỏ lè lưỡi: “Há há! Đánh tụi mày!”“Xuống đây!” Hà thị vỗ mông con trai, ấn con trai ngồi xuống giường, cầm quần áo mặc từng cái cho cậu bé.
“ Nương, con muốn ăn trứng đường!” Ngưu Đản nói.
“Được rồi! Lát nữa sẽ làm cho con!” Hà thị nói.
Con gái trong nhà nhiều, chỉ có trong bụng nàng ấy có một đứa con trai, cả nhà từ trên xuống dưới vô cùng yêu chiều, đừng nói là một quả trứng đường, ngay cả hai quả cũng có thể được ăn.
Ngưu Đản bưng trứng đường do mẹ làm, cách bệ cửa sổ, vừa ăn vừa trêu đùa ba bé con.
Tô Tiểu Tiểu bưng chậu gỗ về đến nhà, nhìn thấy chính là cảnh tượng ba bào thai trông mong nhìn Ngưu Đản ăn cái gì đó.
Ba đứa bé để chân trần, quần áo đơn bạc.
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày, buông chậu gỗ xuống đi qua.
Ngưu Đản vừa thấy Tô béo, lập tức kiêu ngạo không nổi, cậu bé xoay người bỏ chạy.
Tô Tiểu Tiểu mang ba đứa nhỏ về nhà, mặc quần áo và giày dép cho bọn nhỏ.
Ba bé con còn gầy hơn tưởng tượng.
Nhìn Vệ Đình và quần áo của bọn nhỏ không giống như ăn không nổi cơm, sao lại gầy thành như vậy?“Đói bụng không?” Cô hỏi.
Ba bé con gật đầu.
“Dì đi lấy đồ ăn cho các cháu.
” Tô Tiểu Tiểu đi vào bếp.
Ba bé con ầm ĩ đi theo vào, nhìn chằm chằm trứng gà trong giỏ.
“Muốn ăn cái này?” Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Ba người gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu đánh ba quả trứng, mỗi người một quả.
Bếp vừa mới bốc cháy, ấm hơn rất nhiều so với nhà chính, Tô Tiểu Tiểu mang băng ghế nhỏ, để cả ba ngồi trong bếp ăn.
Chương 18: Ăn Chặn Lễ Vật
Cô đi đến phòng Vệ Đình, đánh thức Vệ Đình dậy: “Đến lúc uống thuốc.
”Vệ Đình mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Tô Tiểu Tiểu đỡ hắn dậy, cho hắn uống thuốc chống viêm và thuốc làm tan máu bầu.
Vệ Đình tạm thời không muốn ăn, lại ngủ thϊếp đi.
Cảnh tượng này bị ba bé con nằm úp sấp ở cửa nhìn thấy.
Cả ba nghĩ về người phụ nữ mà mình nhìn thấy ở nhà bên cạnh sáng nay.
Người phụ nữ cho đút thuốc cho cha Ngưu Đản, mặc quần áo cho Ngưu Đản, làm trứng đường cho Ngưu Đản.
Ngưu Đản gọi thím ấy là nương!.
Tô Tiểu Tiểu đi gọi Tô Nhị Cẩu dậy, bảo cậu ta ở nhà trông ba bé con và bệnh nhân, cô phải đi lên trấn một chuyến.
Mặc dù ngày hôm qua Tô Thừa đi lên trấn, có điều ông ấy là một ông già, không biết tính toán tỉ mỉ cuộc sống, chuyện đầu tiên cướp được tiền không phải là nghĩ đến mua gạo mua mì cho nhà, mà là mua điểm tâm cho con gái.
Điểm tâm đã tiêu tốn hơn phân nửa tiền, chỉ còn lại không đến hai trăm văn.
Gần cuối năm, giá cả tăng lên, hai trăm văn một nhà ba người ăn cũng đủ thốn, chứ đừng nói trong nhà còn có thêm bốn miệng ăn.
Phải có ý tưởng để kiếm tiền.
Đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
“Tô béo!”Hả?Tên họ Hà kia?Thư sinh Hà tên thật là Hà Kiên, trong sáu người con trai của nhà họ Hà, thì hắn ta xếp thứ ba.
Hôm qua sau khi đào hôn, Nhị Cẩu nói hắn ta chạy trốn đến trấn, không nghĩ tới hôm nay mình lại gặp hắn ta ở cửa chợ.
Bên cạnh hắn ta là hai thanh niên ăn mặc thư sinh, hẳn là bạn cùng lớp của hắn ta.
Thư sinh Hà tức giận đùng đùng đi tới, vô cùng chán ghét nói: “Tô béo, ngươi đủ rồi đấy! Ngươi không cần âm hồn bất tán như vậy!”Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: “Ngươi cho rằng ta tới tìm ngươi sao?”Thư sinh Hà lạnh lùng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải?”“Cũng phải.
” Tô Tiểu Tiểu gật đầu, thản nhiên vươn tay.
Thư sinh Hà tránh như rắn rết lui về phía sau: “Ngươi làm gì đấy?”Tô Tiểu Tiểu cười nói: “Lễ dạm hỏi, đừng nói ngươi không những từ hôn, mà còn không trả lại lễ dạm nhé?”.
Chương 19: Đầu Toàn Nước À
“Ngươi!”“Ngươi cái gì mà ngươi? Ta cảnh cáo ngươi, đừng lôi kéo ta với những thứ kia có được hay không, lên chốn ăn chơi tìm kẻ vui đứa còn phải sờ hai cái mới đưa bạc, ta một không bái đường với ngươi, hai là không động phòng với ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ đến thanh toán một đồng là xong!”Thư sinh Hà tức giận run rẩy!Người phụ nữ mập mạp này! Lại so sánh hắn ta với đám mua vui cho người khác kia!Đáng ghét đến cực điểm!Hết lần này tới lần khác, hắn ta còn tiêu một phần trong đống bạc kia rồi!Tô Tiểu Tiểu hờ hững nói: “Nếu ngươi không trả, vậy chỉ có thể đến nha môn.
”Thư sinh Hà cắn răng nói: “Vì loại chuyện này ầm ĩ đến tận nha môn, ngươi không sợ mất mặt sao?”Tô Tiểu Tiểu hỏi: “Mặt là cái gì, có thể ăn thay cơm à? Hơn nữa, người mất mặt chẳng lẽ không phải là ngươi sao? Lễ vật là ngươi nhận, hôn sự là ngươi đồng ý.
”Thư sinh Hà đỏ mặt: “Ta bị bà mối lừa——”Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nhìn hắn ta.
“Uổng công ngươi đọc sách thánh hiền thư nhiều năm như vậy, mấy thứ đấy đọc xong quăng cho chó sao? Một bà mối nông thôn cũng có thể lừa gạt, ngươi đầu óc phàm không hai lít nước lã, thì đều không mắc vào cái bẫy này đâu!”“Ta thấy hay ngươi đừng học nữa! Về nhà trồng rau đi! Nước trong đầu, có lẽ có thể tưới hai mẫu đất!”Thư sinh Hà tức giận đến bật ngửa!Từ nhỏ đến lớn, hắn ta vẫn là người thông minh kiêu ngạo nhất trong thôn, chưa từng bị người ta đè ép nhục nhã như vậy?Đây vẫn là cô mập chỉ biết cầm đao chém người của nhà họ Tô sao?Từ bao giờ nàng lại trở nên thông minh như vậy?Hai người bạn cùng lớp và dân chúng bốn phía đều ầm ĩ vây quanh, lời nói của Tô Tiểu Tiểu đâm đúng chỗ, trật tự rõ ràng, cho dù trước đó không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, song lúc này cũng hiểu được nguyên nhân hậu quả.
Hóa ra thư sinh này bị bà mối lừa gạt, sau đó ngày đại hôn hắn ta đào hôn, hiện tại còn không trả lại lễ vật của người ta.
“Cô nương, hắn ta nợ cô bao nhiêu tiền lễ vật?”“Hai mươi lượng!”.
Chương 20: Tranh Chấp!
Bốn phía vang lên tiếng hít khí hãi hùng khϊếp vía!Cưới vợ mới có hai lượng bạc, tuy nói con rể tới cửa đắt hơn một chút, nhưng cũng sẽ không vượt quá sáu lạng, niệm ở chỗ cái người này là người đọc sách, dáng vẻ lại tuấn tú, cùng lắm là đến mười lượng, không thể nhiều hơn nữa.
Nhưng! Ánh mắt mọi người dừng trên thân thể mập mạp của Tô Tiểu Tiểu, đại khái hiểu được vì sao lại đưa ra giá cao như vậy.
Cái dáng vẻ này mà ở nông thôn… thì đúng là không ai muốn thật.
“Tô béo! Ngươi không thèm xem lại cái đứa hạnh của ngươi đi à!” Thư sinh Hà nổi giận lôi đình nói.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh đáp trả: “Ta có đức hạnh gì hả, kéo dài ngươi nợ lễ vật nhà ta sao?”Mọi người nhịn không được âm thầm gật đầu, tư duy của cô mập đúng là rất logic, vẫn không bị thư sinh kia dắt mũi đi.
Cô nói chuyện đâu vào đấy, có lý có căn cứ, ngược lại là thư sinh kia, nghiễm nhiên bị kích đến loạn trận tuyến, thế mà ở trên đường nhục mạ một cô gái cơ chứ.
Chỉ số thông minh và kết cấu của hai người, cao thấp đã rõ.
Giờ phút này, ngay cả hai người bạn cùng lớp cũng nhịn không được nhíu mày với thư sinh Hà.
Ánh mắt khác thường bốn phía càng ngày càng nhiều.
Thư sinh Hà tức giận nói: “Nói, nói, nói không chừng là mấy người cấu kết với bà mối, cùng nhau lừa ta tới cửa! Phải! Chắc là vậy!”Tô Tiểu Tiểu gật đầu: “Đã như thế, chúng ta gặp nhau ở công đường.
”Dứt lời, cô xoay người đi về phía nha môn.
Nếu thư sinh Hà nghĩ rằng cô đang đe dọa hắn ta.
Thì hắn ta nghĩ đúng rồi.
Trong nhà còn có một người đàn ông không rõ lai lịch, làm sao cô có thể dưới tình huống không rõ thân phận thật sự của đối phương, để cho người của nha môn chú ý tới nhà họ Tô?Nhưng từ cuộc nói chuyện vừa rồi, thư sinh Hà cũng không biết cô đã có chồng.
Nếu không lấy mặt mũi của hắn ta, dù thế nào cũng phải mắng cô hai câu vô liêm sỉ.
Thư sinh Hà là người đọc sách, nếu bởi vì việc này mà làm cho mình nhiễm vết nhơ, như vậy hắn ta rất có khả năng mất đi cơ hội thi lấy công danh.