- Home
- Truyện Ngôn Tình
- [Dịch] Tướng Quân Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
- Tập 1: Đại Hôn Bắt Rể Thôi (c1-c10)
[Dịch] Tướng Quân Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
Tập 1: Đại Hôn Bắt Rể Thôi (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Đại Hôn Bắt Rể Thôi!
“Họ Hà kia! Anh đứng lại cho tôi!”“Tô béo! Cô dừng cái suy nghĩ đó đi! Tôi sẽ không bao giờ cưới cô!”Hôm nay là ngày vui mừng trọng đại của Tô béo, nhưng chồng của cô lại bỏ trốn vào ngày đại hôn, đúng là tức chết cô rồi!Phải kể thư sinh Hà này cũng bị bà mối lừa gạt, thôn Hạnh Hoa tổng cộng có hai nhà họ Tô, một người là nhà họ Tô lớn, tổ tiên đều là bình dân, gia thế trong sạch, con gái bọn họ có dáng vẻ xinh đẹp, thanh danh tốt, là đối tượng toàn bộ đàn ông mười dặm tám thôn nằm mơ cũng muốn cưới về nhà.
Tuy nói ở rể không dễ nghe, nhưng nếu là gái xinh của nhà họ Tô thì cũng có thể chấp nhận, hơn nữa đối phương cho tiền lễ quả thực phong phú, ước chừng phải hai mươi lượng!Tâm nguyện đọc sách của anh ta có hy vọng rồi!Nào ngờ vào cửa mới phát hiện mình ở rể đúng nhà họ Tô nhỏ của nhân vật phản diện kia!Nhìn Tô béo với gương mặt đầy thịt, lòng muốn chết anh ta cũng có luôn rồi!“Anh nhận lễ vật của nhà tôi, thì chính là chồng của tôi!”“Cô nằm mơ đi!”thư sinh Hà không thèm quay đầu lại đã chạy trốn như bay!Tô béo trở thành trò cười của cả làng.
Cô cầm dao gϊếŧ heo đuổi theo, không ngờ bàn chân trượt một cái ngã phịch xuống.
Đầu cô đập mạnh vào cánh cửa, còn sưng thành một cái cục lớn.
Chờ cha ruột Tô Thừa chạy tới phòng cô, thì cô đã nghiêng ngả ngất đi ở cửa.
Tô Thừa sợ hãi phát khϊếp, muốn ôm con gái hôn mê bất tỉnh vào trong ngực, cố gắng tỏ lòng cha hiền.
Hự… ôm không nổi.
Ông ấy thay đổi để lắc vai của con gái mình, lắc đi lắc lại liên tục: “Gái lớn ơi! Con đừng dọa cha! Con mau tỉnh lại đi!”“Cha! Họ Hà kia trốn đến thị trấn rồi!”Là em trai Tô Nhị Cẩu.
Nghe thấy những lời này của Tô Nhị Cẩu, Tô béo khó khăn bị lắc tỉnh lại nhắm hai mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
Tô Thừa tức giận đến cắn răng, nắm đấm vang lên răng rắc: “Không phải chỉ là một thằng chồng thôi sao? Cha trói cho con một đứa mang về nhà!”Tô Thừa nói được làm được, lập tức mang theo con trai đi mười dặm tám thôn bắt rể.
Ông ấy cũng không tin con gái của Tô Thừa ông đây sẽ không có ai muốn!“Cha.
”Tô Nhị Cẩu chỉ cả thôn trống rỗng, ngay cả lông gà cũng không còn: “Bà con hình như đều đóng cửa lại rồi.
”Tô Thừa: “! ”Tô Thừa chưa từ bỏ ý định, lại mang theo con trai đi bắt rể trên đường lớn.
Chương 2: Anh Ta Có Thể Sinh!
Có vẻ vận khí hai người không tệ, để cho hai cha con gặp phải một đám ông to, xem tư thế kia, giống như là một đám sơn phỉ chặn được một thương nhân qua đường.
Thương nhân chắc là đã chạy trốn, chỉ còn lại một hộ vệ đeo mặt nạ và sơn phỉ đang đấu nhau.
Hai cha con mai phục trên sườn núi cách đó không xa, chú ý chặt chẽ tình hình chiến đấu trên đường cái.
“Cha, chúng ta trói tên nào?” Tô Nhị Cẩu nằm sấp sau bụi cỏ hỏi.
Tô Thừa nằm sấp bên cạnh cậu ta, mưu tính sâu sắc nói: “Người có thể đánh đấm nhất kìa, thắt lưng tốt, có thể sinh!”Tô Nhị Cẩu buồn bực: “Sinh con không phải chuyện của phụ nữ sao?”Tô Thừa trừng mắt nhìn con trai một cái: “Thắt lưng đàn ông không tốt, thì phụ nữ có sinh được không?”“À.
” Tô Nhị Cẩu ngộ ra.
Một phen giao thủ, hộ vệ đeo mặt nạ đánh ngã tám tên sơn phỉ, có điều chính anh cũng phải trả giá đắt—— thân bị trọng thương, thể lực tiêu hao.
Bởi vậy, khi cha con nhà họ Tô từ sau lưng đánh lén anh, ngay cả cơ hội đánh trả anh cũng không có, hai mắt đen thùi bị nhét vào một cái bao tải.
Ngay khi hai cha con định khiêng anh đi, xe ngựa ở bên cạnh bỗng dưng truyền đến động tĩnh.
Còn ai nữa?Tô Thừa cảnh giác rút ra con dao củi, một phát vén rèm xe lên!Khi ông ấy thấy rõ tình cảnh trong xe ngựa, trong nháy mắt trợn tròn mắt…! Nhà họ Tô.
Tô Tiểu Tiểu nằm trên giường đỏ rực chậm rãi mở mắt ra, khi đã mở mắt lần thứ tám, cô xác định mình không phải đang nằm mơ.
Cô thực sự đã xuyên không rồi.
Rõ ràng là tiến sĩ quân y kiêm tay súng bắn tỉa át chủ bài, bây giờ biến thành một tiểu bé mập ở cổ đại một chữ bẻ đôi cũng không biết, cân nặng thì hơn một trăm.
Ăn ngon lười làm không nói, còn hoành hành bá đạo ở trong thôn, là một tiểu ác bá hoàn toàn đủ điều kiện.
Phía trên cô có một người cha ác bá, tên là Tô Thừa, phía dưới có một em trai ác bá, tên là Tô Nhị Cẩu.
Một nhà ba người ở trong thôn tác oai tác phúc, điều đáng nói là, người cha ác bá và em trai ác bá vô cùng yêu thương cô.
Cách đây không lâu, cô coi trọng thư sinh họ Hà ở thôn cách vách, cha Tô lập tức tiêu sạch tiền tiết kiệm trong nhà, nhờ bà con tới nhà họ Hà cầu hôn.
Chương 3: Đẹp Trai Gấp Trăm Lần!
Hôm nay vốn là ngày vui của cô và thư sinh Hà, nào ngờ thư sinh Hà lại bị bà mối lừa tới cửa, sau khi sự việc xảy ra, thư sinh Hà bỏ lại cô đào hôn luôn.
Chỉ từng thấy qua thấy cô dâu đào hôn, đây là lần đầu tiên cô thấy chú rể đào hôn đấy.
Đúng là cuộc sống khó khăn!Có điều thật sự làm cho Tô Tiểu Tiểu tròn mắt thì hoàn toàn không phải cái chuyện kết hôn này, mà ngược lại chính là, cha Tô vì việc chung thân đại sự của con gái bé bỏng, thật sự xách đao lên thôn bắt rể cho cô.
Đừng nói sẽ bắt một người đàn ông về cho cô đấy chứ?Tô Tiểu Tiểu đang tiêu hóa ký ức trong đầu, thì Tô Thừa và Tô Nhị Cẩu về nhà.
“Con gái! Con tỉnh rồi!”Tô Thừa vào phòng, phát hiện con gái đang mở to mắt nằm trên giường ngẩn người, ông ấy vầm vầm bước qua, nắm lấy bàn tay mập mạp của con gái.
“Con dọa chết cha rồi! Đừng làm gì ngu ngốc nữa biết chưa? Thằng nhãi họ Hà kia không đáng! Một ngày nào đó cha sẽ băm nó cho lợn ăn!”Tô Tiểu Tiểu không thích ứng được với người nhà, cô dừng chốc lát, mới nói: “Con không sao.
”Tô Thừa vẻ mặt nghiêm túc: “Không, con có sao, con còn không khóc.
”Chẳng lẽ muốn cô diễn cho ông xem cảnh tượng một khóc hai nháo ba thắt cổ?Tô béo trong trí nhớ đúng là sẽ làm như vậy, hơi không vừa lòng sẽ ở nhà nổi trận lôi đình, lăn lộn, khóc to ầm ĩ đều là chuyện thường ngày.
Tô Thừa quá mức cưng chiều cô con gái này, ông ấy cũng không nỡ nhẫn tâm dạy bảo cô.
Điều này khiến tính cách Tô béo càng thêm ngang ngược, tính tình cũng trở nên không biết điều.
Tô Tiểu Tiểu cố gắng duy trì nhân thiết: “Con, con nghĩ thông suốt rồi, họ Hà kia là cái thá gì chứ, không xứng với con! Mai này không cần cha động thủ, con tự mình băm anh ta!”“Đây mới là con gái của cha!” Tô Thừa rất hài lòng.
Ông ấy ngồi xuống bên giường, thần bí cười nói với con gái: “Cha có một tin tức tốt và một tin xấu, con muốn nghe cái nào trước?”“Đều được.
”“Cha trói cho con một chồng, so với họ Hà kia còn đẹp hơn gấp trăm lần! Con chắc chắn sẽ thích cậu ta!”Trời ạ!Ông ấy thực sự trói cho cô một người đàn ông sao?Tiếp theo phải duy trì nhân thiết như thế nào đây?“Vậy, tin tốt thì sao?” Cô kinh ngạc hỏi cha Tô.
Chương 4: Chồng Của Cô!
Tô Thừa cổ quái nhìn con gái một cái, chuyện ông ấy vừa nói không phải chính là tin tốt sao?Thôi vậy, nếu con gái cho rằng kế tiếp mới là tin tức tốt, vậy, vậy thì là thế đi!Tô Thừa hắng giọng, sắp xếp từ ngữ một chút, nhếch miệng cười nói: “Tin tốt chính là con không cần sinh con nữa! Con rể sẽ sinh ra cho con!”Tô Tiểu Tiểu sặc nước.
Cái gì mà là người đàn ông kia sẽ sinh con cho cô chứ? Gia đình này có mạch não bình thường không thế?Tô Thừa giơ tay lên: “Cẩu Tử, mang người vào cho chị con!”“Được! Đến rồi đây!”Tô Nhị Cẩu ở bên ngoài đáp một tiếng, sau đó đẩy cửa phòng chị cậu ta ra.
Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn, chỉ thấy một, hai, ba! mấy thằng nhóc vội vàng ôm cái túi xếp thành hàng, bị em trai Tô Nhị Cẩu của cô lần lượt xách vào.
Cha Tô phất tay, cười ha hả: “Trói một tặng ba, có kinh ngạc hay không, có bất ngờ hay không?”Tô Tiểu Tiểu: “???” Cái gì thế này.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy cả người mình đều không khỏe rồi.
Ngày đầu tiên xuyên không đến, chuyện lớn trong đời người trực tiếp hoàn thành được một nửa.
Cho nên kiếp trước cô độc thân hai mươi bảy năm, là bởi vì không gặp phải một người cha có hiệu xuất cao như vậy, trói con rể bắt cả trẻ con đúng không?”“Con gái, con gái, con gái?”Tô Thừa gọi cô.
Tô Tiểu Tiểu không hề phản ứng lại, cô choáng váng cả người rồi.
Cũng không phải là năng lực chịu đựng tâm lý của cô kém, mà là thân thể này vừa vặn mới té ngã chấn động nhẹ, động tác cô quay đầu nhìn bé con kia quá mãnh liệt, khiến cho bản thân lại choáng váng.
“Cha, sao chị con lại ngất xỉu? Có phải dọa sợ đến chị ấy không.
” Tô Nhị Cẩu lo lắng hỏi.
Tô Thừa nghe tiếng ngáy nhỏ nhắn của con gái, ông ấy ghét bỏ trừng mắt nhìn con trai: “Dọa cái gì mà dọa! Với cái sự gan dạ của chị con, thì ai có thể dọa con bé chứ! Con bé đang rất hạnh phúc! Không nghe chị con nói là tin tốt sao?”Tô Nhị Cẩu vẻ mặt hoang mang: Hả… chị mình có ý đó sao?! Tô Tiểu Tiểu ngủ trực tiếp đến chiều.
Cha Tô không có ở nhà, ông ấy mang theo Tô Nhị Cẩu và ba bé con lên thôn phát trứng gà đỏ.
… Thuận tiện thu thêm ít tiền.
Bà con vừa khϊếp sợ vừa tức giận, khϊếp sợ chính là Tô Thừa thật sự bắt được con rể cho Tô béo, cũng không biết là con trai nhà nào xui xẻo như vậy.
Tức giận chính là, người trong thôn ngày thường bày tiệc, cha con nhà họ Tô và Tô béo chỉ để ý tới đây ăn chực uống rượu, cũng không cho một đồng tiền nào, hiện giờ ngược lại có mặt mũi tìm bọn họ.
Chương 5: Đại Hôn Đầy Tháng Thôi Nôi!
Quả thực là biến tướng cướp bóc!“Sao lại muốn ba phần!”Thím Lưu chống lưng trừng mắt.
Bà ta cũng không sợ tam bá của nhà họ Tô đâu!Tô Thừa kiêu ngạo nâng cằm lên, ngoắc ngón tay với nhi tử.
Tô Nhị Cẩu giơ lên một bé con, hợp tình hợp lý nói: “Đại hôn, đầy tháng, thôi nôi!”Thím Lưu: “! ”Bé con kia: “! ”Bên kia, Tô Tiểu Tiểu không biết cha Tô mang theo mấy đứa nhỏ lên thôn làm loạn.
Cô đã không ăn cả ngày, đói đến chóng mặt.
Kiếp trước cô đã trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc trong bộ đội, huấn luyện đói khát cũng là một trong số đó, nhưng ít nhiều cũng nhờ tố chất thân thể của cô quá mạnh.
Thân thể này hiển nhiên không chịu đói được, cô phải mau chóng tìm chút đồ ăn.
Tô Tiểu Tiểu đi vào phòng bếp.
Tuy rằng có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng khi Tô Tiểu Tiểu bước vào phòng bếp, cô vẫn bị sợ đến ngây người.
Tường nứt, mái nhà bị rò rỉ, nồi bị rỉ, giỏ trên mặt đất lộn xộn ngổn ngang, lá rau và khoai lang rơi vãi khắp nơi, trong nồi còn chứa một đống đồ đen không biết làm từ cái gì.
Tô Tiểu Tiểu lại cảm thụ được một đợt trùng kích sâu thẳm trong linh hồn.
Phòng bếp như vậy nếu như xuất hiện ở kiếp trước, ngay cả vào cô cũng không vào, chứ đừng nói là ăn đồ bên trong làm ra.
Tô Tiểu Tiểu nhịn xuống sự khó chịu trong dạ dày, kiên trì thu dọn.
Chân cô không chạm đất bận rộn ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp lộn xộn.
Tô Tiểu Tiểu hòa một chén mì ngô, trộn một ít mì trắng, xào trứng hẹ, dùng mỡ lợn chiên thành hộp tỏi tây, lại chọn mấy món khoai lang thái hạt lựu hoàn chỉnh, nấu ra một nồi canh khoai lang không tính là quá dày.
Trong trí nhớ, lượng thức ăn chính ban đầu rất lớn, thức ăn trong nhà dành hết cho nguyên chủ.
Nguyên chủ ăn cơm, cha Tô và em trai ăn cháo, nguyên chủ ăn mì trắng, hai cha con ăn mì ngô, mà trứng gà cùng mỡ heo loại này, cha Tô và em trai Tô Nhị Cẩu đã lâu không nếm qua.
Tô Tiểu Tiểu vốn kẹp hai cái hộp hẹ, suy nghĩ chốc lát, cô lại thả một cái.
Sau đó cô múc một bát canh khoai lang, cứ như vậy ngồi trên băng ghế nhỏ trong bếp ăn.
Đột nhiên, một tiếng động lớn truyền đến từ căn phòng phía trước.
Cô nhướng mày, đặt bát đũa xuống, sau đó đi về phía căn phòng kia.
Chương 6: Đầu Heo Tỉnh Rồi
Lúc đầu cô cho rằng người nhà họ Tô đã trở về, vào phòng mới phát hiện trên mặt đất có một người đàn ông nằm sấp, giống như vừa mới ngã xuống giường.
Động tĩnh vừa rồi hẳn là do anh gây ra.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục quan sát đối phương.
Người đàn ông vai rộng eo hẹp, thân hình cao lớn, quần áo lịch sự, không thể nói rõ là vật liệu gì, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng đắt tiền.
Ngón tay người đàn ông thon dài, khớp xương rõ ràng, kẽ giữa ngón tay và ngón trỏ có thể thấy được lớp sạn mỏng.
“Người tập võ?”Tô Tiểu Tiểu đưa ra phán đoán sơ bộ.
Mặt khác, Tô Tiểu Tiểu ngửi thấy trên người anh thoang thoảng mùi thuốc thang và mùi máu nồng đậm.
“Bị thương?”Kỳ lạ, nhà họ Tô sao lại có một người đàn ông bị thương chứ?Chờ chút, chẳng lẽ anh chính là con rể tới cửa mà cha Tô bắt về cho cô sao?Cô đã nói rồi mà, mười dặm tám xã sao còn có người dám cưới cô? Cho dù trói trở về cũng chạy trốn, nếu như là một người trọng thương, thì hiểu rồi.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt, cơ thể nhỏ nhắn mập mạp ngồi xổm xuống, dùng sức lật đối phương lại.
Tốt xấu gì cũng là chồng cướp về cho cô, dù sao cô cũng phải kiểm tra hàng chứ nhỉ.
Chỉ là khi ánh mắt Tô Tiểu Tiểu rơi vào dung nhan không thể nói nên lời kia, con ngươi lập tức trợn tròn.
Nói tốt hơn thư sinh Hà gấp trăm lần đây hả?Chỉ có thế à?Nếu là ông Tô ở chỗ này, nhất định cũng sẽ bị một cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, bởi vì khi ông ấy cởi mặt nạ người đàn ông ra, rõ ràng nhìn thấy chính là một gương mặt tuấn tú trên trời dưới đất có một không hai.
Bằng không, ông ấy tuyệt đối sẽ không muốn một cậu con rể là con ghẻ.
Mà người đàn ông sở dĩ biến thành như vậy, chính là vừa rồi mặt rơi xuống đất, không cẩn thận ngã thành đầu heo.
Đầu heo! À không, người đàn ông tỉnh rồi.
Anh vừa mở mắt đã thấy một cô gái mập mạp nằm sấp giữa đùi anh, còn lén làm gì anh nữa, tóc gáy dựng lên.
Chương 7: Sao Lại Cởϊ qυầи
Anh nhanh chóng mạnh mẽ đưa tay đấm về bụng của đối phương!Tô Tiểu Tiểu đang kiểm tra thương thế cho anh, bỗng nhiên cô cảm giác một trận sát khí ập tới, trên cổ lạnh lẽo.
Dựa vào cách đấu thuật huấn luyện kiếp trước, cô nâng cánh tay mập mạp của mình lên, nhanh nhẹn ngăn cản cổ tay đối phương!Người đàn ông dường như đã sớm có chuẩn bị, anh vội vàng xuất động tay trái.
Nào ngờ lại không nhúc nhích được.
Lúc này anh mới phát hiện, cánh tay trái và hai chân của mình đều bị dây thừng trói lại.
“Cô là ai!”Anh lạnh lùng hỏi!Tô Tiểu Tiểu ỷ vào ưu thế cân nặng, đặt mông ngồi xuống cánh tay phải của anh.
Người đàn ông bị Thái Sơn đè lên tay: “! ”Tô Tiểu Tiểu thấy đối phương hoàn toàn mất đi năng lực phản kích, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà cô nhìn xa trông rộng, sớm trói người đàn ông, nếu không vừa rồi, cô không chết cũng tàn phế.
“Anh còn động thủ đả thương tôi không? Nếu không làm tổn thương tôi, thì tôi sẽ không tiếp tục trói anh.
”Tô Tiểu Tiểu nói với người đàn ông.
Cánh tay của một người đàn ông đang chịu đựng một sức nặng không tưởng tượng nổi.
Người đàn ông cau mày, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng rồi nói: “Cô là ai? Cô muốn làm gì? Đứa bé! Những người khác đâu?”“Những người khác? À, tôi không biết.
“Cô thực sự không biết, lúc cô thức dậy thì trong nhà không có ai cả.
Đối với hai câu hỏi đầu tiên, cô muốn suy nghĩ về việc trả lời anh một lần nữa.
Người đàn ông nghi ngờ nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc nói: “Tình huống là như vậy, anh bị thương ngất xỉu trên đường, người nhà tôi cứu anh về, vừa rồi tôi đang kiểm tra vết thương cho anh thôi!”Người đàn ông nhìn thắt lưng quần lỏng lẻo của mình, đen mặt nói: “Kiểm tra vết thương mà cần phải cởϊ qυầи?”Tô Tiểu Tiểu thẳng thắn: “Trên quần anh có máu nha, dù sao cũng phải xem vết thương ở đâu!”Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo nói: “Đó không phải là máu của tôi!”Tô Tiểu Tiểu buông tay: “Bây giờ tôi biết rồi.
“Người đàn ông siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: “Cho nên cô đã…”.
Chương 8: Nói Anh Là Chồng Tôi!
Tô Tiểu Tiểu trầm mặc.
Tô Tiểu Tiểu hai mắt nhìn trời: “… Cũng không phải rất đẹp.
”Người đàn ông: “! !!!”Trên đời này lại có người mặt dày vô sỉ như vậy, nhìn sạch anh rồi còn ghét bỏ anh?Sao có đạo lý như này chứ!Quên đi! Anh là đàn ông!Không so đo với phụ nữ!Tô Tiểu Tiểu nhìn người đàn ông một giây trước còn đằng đằng sát khí, đột nhiên an tĩnh lại.
Cô nhướng mày.
Hả? Mặc kệ luôn rồi à?Không phải người đàn ông mặc kệ, mà trở nên bình tĩnh lại.
Trước mắt quan trọng nhất là an nguy và tung tích của ba đứa nhỏ, hoàn cảnh của anh thật sự là không đáng nhắc tới.
Anh nhớ rõ mình bị người từ sau lưng đánh lén, tỉnh lại chính là ở chỗ này.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?Tô Tiểu Tiểu vươn bàn tay mập mạp của mình ra, lắc lắc trước mặt người đàn ông: “Anh ngẩn người cái gì? Sao đột nhiên không nói lời nào? Không phải là bị tôi ngồi đến ngốc chứ?”Cô hơi nhúc nhích cái mông mập mạp của mình: “Ôi, không đè vào anh mà.
”Đã! Sớm! Đè! Vào! Rồi!Người đàn ông lạnh mặt, bắt đầu nhìn kỹ Tô Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới.
Ánh mắt anh nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu có nghi ngờ có phòng bị, có cảnh giác, chỉ có mỗi không hề ánh lên sự khinh bỉ và khác thường cho một cô mập đầy thịt.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, nguyên chủ nhận được ánh mắt kiểu này rất nhiều.
Mặc dù không thể nói mỗi người trong thôn đều có ác ý với cô, nhưng muốn nói không có chỗ khác thường nào, thì người đàn ông trước mắt là người đầu tiên.
Người đàn ông cau mày hỏi: “Cô nói gia đình cô đã cứu tôi trở về, họ còn nói gì khác không?”Nói anh là chồng tôi.
Và nói rằng anh đã sinh cho tôi ba đứa con.
Tô Tiểu Tiểu ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết được việc này.
Từ góc độ người đàn ông, chỉ nhìn thấy một cái đầu nhỏ mập mạp, cả người lẫn mỗi sợi lông đều tản ra khí tức nóng nảy sầu chết bà đây rồi.
Khóe miệng người đàn ông khẽ giật.
Ục ực~Bụng người đàn ông kêu lên.
Chương 10: Nằm Mơ
Xem nhẹ khuôn mặt đầu heo kia, chỉ nhìn động tác ăn cơm của anh, chậm rãi, từ tốn, vô hình trung lộ ra một cỗ thanh quý khí.
Nhưng khí tràng trên người người này lại rất lạnh.
Nói sao nhỉ?Giống như là khí sát chi phạt từ trong cõi chết bò ra, dùng thi cốt chồng chất ra sát phạt.
Người đàn ông này đã từng gϊếŧ người, hơn nữa còn không chỉ có một người!Cha Tô rốt cuộc có biết mình trói một phiền toái lớn như thế nào không?Huống hồ cô vừa mới kiểm tra cho anh, trên người anh có nhiều vết trầy xước và vết đao, hai vết dao có thể thấy rất sâu, hai cái rải rác ở bụng trên bên phải và bụng bắp chân trái.
Vết thương có dấu vết được xử lý đơn giản, hẳn là cha Tô bôi thuốc trị vết loét vàng cho anh.
Mặc dù là như thế, thì anh cũng mất máu quá nhiều, mạch tượng và khí tức đều cực kỳ suy yếu, hơn nữa từ vết thương và vết bầm trên bụng anh, thì không loại trừ tình huống xuất huyết nội tạng.
Nói tóm lại, chấn thương của anh nghiêm trọng hơn nhiều so với thực tế.
Nếu ở kiếp trước, cô có mười phần nắm chắc chữa trị được cho anh, nhưng hôm nay…! Sau khi ăn cơm xong, Vệ Đình nghỉ ngơi.
Tô Tiểu Tiểu cũng mệt mỏi, chủ yếu là thân thể này quá mập, có thể ăn có thể ngủ chính là không thể làm việc.
Tô Tiểu Tiểu rửa bát đũa xong, trở về phòng ngã xuống giường của mình.
Có lẽ là nghĩ đến vết thương của người đàn ông kia, trong cơn mơ màng, cô mơ thấy mình trở lại nhà thuốc của căn cứ.
Đây là một nhà thuốc y tế nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà nghiên cứu khoa học, vẫn đang trong giai đoạn xây dựng, chưa được đưa vào sử dụng, không có nhiều người đủ điều kiện tham gia.
Tô Tiểu Tiểu là một trong số đó.
Cô nắm lấy bộ dụng cụ sơ cứu trên bàn và chọn một số loại thuốc khẩn cấp trên kệ để đóng gói.
Chọn xong, cô thức dậy.
Tô Tiểu Tiểu tự mình nở nụ cười, cô đúng là chuyên nghiệp cỡ nào chứ, ngay cả nằm mơ cũng muốn chữa thương cho người đàn ông kia.