[Dịch] Túc Mệnh Chi Hoàn (Quỷ Bí Chi Chủ 2)
Tập 2: Đống đổ nát (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Đống đổ nát (1)
Lumian theo bản năng nhìn quanh một vòng, nhìn thấy cái bàn, giá sách, tủ quần áo và giường ngủ quen thuộc.
Đây là phòng ngủ của hắn, nhưng bị màn sương mù màu xám nhàn nhạt bao phủ.
Giấc mơ tỉnh táo? Ta mơ giấc mơ tỉnh táo? Đồng tử của Lumian lập tức trợn to.
Giấc mơ tỉnh táo có ý nghĩa rằng mặc dù đang nằm mơ, nhưng bản thân vẫn duy trì năng lực suy xét và trí nhớ khi còn tỉnh táo, đây là một trạng thái tương đối hiếm thấy, người trải qua huấn luyện đặc thù có khả năng có tỷ lệ rất cao làm ra.
Trước đó, Aurora vì giải đáp bí mật của màn sương mù màu xám trong cảnh trong mơ của Lumian, giúp hắn xóa bỏ hoàn toàn tai họa ngầm này, từng nhiều lần dùng các biện pháp khác nhau sáng tạo ra giấc mơ tỉnh táo, nhưng đều không thể thành công.
Mà bây giờ đây, Lumian lại không hiểu ra làm sao đã khôi phục tỉnh táo ở trong giấc mộng.
Sau khiếp sợ kinh ngạc ngắn ngủi, Lumian tìm lại được luồng suy nghĩ, trong lòng nghĩ đến một khả năng:
“Là lá bài Tarot đại biểu cho bảy quyền trượng kia tạo ra sao?”
“Người phụ nữ kia đã nói, lá bài này có tác dụng hỗ trợ ta giải đáp bí mật của cảnh trong mơ…”
“Do đó, tác dụng của nó chính là để cho ta tiến vào trạng thái giấc mơ tỉnh táo, có thể chân chính thăm dò khu vực bị màn sương mù màu xám này bao phủ sao?”
“Ừm… so sánh với ấn tượng trước đó của ta thì màn sương mù màu xám hiện giờ giống như đã phai nhạt đi thật nhiều, thật nhiều….
Trong lúc suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, Lumian nghiêng người sang, bước nhanh đi đến bên cạnh ghế dựa đang đặt lệch, hai tay chống lên trên cái bàn được kê ở bên cạnh vách tường, thò đầu ngó ra ngoài cửa sổ.
Đập vào trong mi mắt của hắn không phải là cảnh tượng hắn quen thuộc.
Giấc mơ này không hề phục chế thôn Cordu trong cuộc sống của hắn.
Dưới màn sương mù màu xám nhạt lại mỏng manh kia, thứ khiến cho người ta chú ý đến nhất là một ngọn núi cao ngất, nó thuần túy được tạo thành từ tảng đá màu nâu đỏ và bùn đất màu nâu đỏ, vươn dài lên bầu trời hai đến ba mươi mét.
Các công trình bao bọc từng vòng xung quanh ngọn núi này, chúng nó hoặc sụp đổ dưới đất, hoặc bị cháy đến tối đen, khiến cho người ta không thể nhận ra được dáng vẻ khi còn toàn vẹn của chúng nữa.
Từ chỗ Lumian nhìn sang, chúng nó giống như những ngôi mộ bị phá hoại, lấy hình thức vòng tròn không được coi là chỉnh tề lắm nằm xếp hàng ở đó.
Cả khu vực này, mặt đất gồ ghề, phần lớn đá vụn, nhưng không có một ngọn cỏ dại.
Mặt khác, lớp sương mù trên trời cao chuyển sang dày đặc và có màu trắng, Lumian không thể nào xác nhận được có mặt trời hay không, chỉ biết nơi này âm u lạ thường, giống như màn đêm chỉ có ánh sao chiếu sáng.
Nghiêm túc quan sát một phen, hắn thấp giọng tự nói:
“Như này là toàn bộ cảnh tượng của giấc mơ sao?”
Giấc mơ đã quấy nhiễu hắn thật nhiều năm, trạng thái chân thật lại như vậy sao?
Sau khi thất thần ngắn ngủi, Lumian suy xét đến một vấn đề càng thêm hiện thực hơn:
“Cái gọi là bí mật của cảnh trong mơ được cất giấu ở nơi đâu?”
“Trên ngọn núi kia sao, hay là ở trong một công trình bị phá hư nào đó?”
Lumian không vội vàng rời khỏi phòng ngủ, tiến vào khu vực kia để thăm dò cảnh trong mơ, hắn vẫn lưu lại tại chỗ, quan sát mỗi một nơi có thể nhìn thấy.
Đột nhiên, hắn cảm thấy trong cụm công trình vòng xung quanh ngọn núi kia có bóng dáng chợt lóe lên.
Nhưng bởi vì căn nhà chỗ mình đang đứng chỉ có hai tầng, độ cao không đủ, cộng thêm màn sương mù tuy rằng nhạt, nhưng tồn tại cảm giác không thể xem nhẹ, Lumian lại tạm thời không thể chắc chắn được có phải mình đã xuất hiện ảo giác không.
Sau một lúc, hắn thong thả thở hắt ra, thầm nói với mình:
“Không nên gấp gáp, phải có nhẫn nại, không nên gấp gáp, phải có nhẫn nại.”
“Thoạt nhìn, cảnh trong mơ này thật sự không hề thiếu bí mật, nó giống như hoàn toàn không thuộc về ta, mù quáng thăm dò thật sự có khả năng gặp phải nguy hiểm…”
“Ừm, sáng mai phải đi tìm người phụ nữ kia, nhìn xem có thể hỏi thăm tình huống rõ ràng không, sau đó lại quyết định xem nên làm như thế nào…”
Giữa những suy nghĩ, Lumian thu hồi tầm mắt, chuẩn bị thoát khỏi giấc mơ này, yên tâm ngủ tiếp.
Nhưng mà hắn bị rơi vào trạng thái tỉnh táo lại tạm thời không biết nên làm như thế nào mới có thể để cho mình chân chính tỉnh lại.
Sau khi liên tục ra hiệu ngầm nhưng thất bại, hắn nằm dài trên giường, nỗ lực để cho lối suy nghĩ của mình trở nên hỗn độn, mô phỏng trạng thái khi ngủ trước kia.
Trong bất tri bất giác không biết đã qua bao lâu, Lumian đột nhiên ngồi dậy, thấy được ánh mặt trời màu vàng nhạt đang xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng.
“Cuối cùng tỉnh…”
“Quả nhiên, ngủ ở trong giấc mơ kia sẽ khôi phục lại trạng thái mơ màng, sau đó có thể thoát khỏi…”
Lumian nhẹ nhàng thở ra, không tiếng động tự nói vậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc.
“Aurora?” Lumian căng thẳng trong lòng, lo lắng xuất hiện phát triển nào đó không được tốt.
“Là ta.” Giọng nói của Aurora truyền vào trong phòng.
Lumian xoay người xuống giường, bước nhanh đi đến gần cánh cửa, nắm lấy nắm cửa, kéo ra đằng sau.
Người ở ngoài cửa đúng là Aurora, nàng mặc váy ngủ bằng lụa màu trắng, mái tóc dài màu vàng mềm mại buông lơi ở sau người.
“Sao rồi?” Nàng giống như rất xác định Lumian mới vừa tỉnh lại.
Lumian không hề giấu giếm, nói ra từ đầu đến cuối cảnh tượng mình gặp được cho Aurora.
Aurora gật đầu giống như đang tự hỏi:
“Tác dụng của lá bài kia là khiến cho ngươi mơ giấc mơ tỉnh táo…”
Nàng lập tức hỏi:
“Tiếp theo ngươi định làm như thế nào?”
Lumian ừm một tiếng:
“Đợi lát nữa tùy tiện ăn gì đó, ta sẽ lập tức đi tìm người phụ nữ kia, nhìn xem có thể biết thêm nhiều tin tức hơn không, để biết rõ dụng ý chân thật của nàng.”
“Có thể.” Aurora không phản đối.
Nàng lại nói tiếp:
“Ta cũng sẽ viết thư tìm người hỏi cảnh trong mơ ngươi vừa miêu tả, nhìn xem sự vật như vậy rốt cuộc đại biểu cho cái gì.”
Nói đến đây, nàng liếc nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên khẩn trương của Lumian, tươi cười nở rộ nói:
“Yên tâm đi, ta sẽ điều chỉnh lại nhất định, cũng sẽ không thể một lần tung ra toàn bộ được, đạo lý tiến hành theo chất lượng là do ta dạy cho ngươi.”
“Ừm, khi trao đổi với quý cô kia, đừng quá cứng nhắc, cố gắng giữ thân mật, như vậy không tỏ vẻ chúng ta đang sợ nàng, chính là nhiều thêm một người bạn mạnh hơn nhiều thêm một kẻ thù.”
“Không thành vấn đề.” Lumian trịnh trọng đáp ứng.
Chương 12: Đống đổ nát (2)
Quán rượu lâu năm ở thôn Cordu.
Lumian vừa đến gần quầy bar đã nói với Morris Bene ông chủ quán rượu kiêm bartender:
“Người phụ nữ xứ khác kia đang ở trong căn phòng kia ở trên tầng sao?”
Bản thân quán rượu lâu năm cũng là khách sạn duy nhất ở trong thôn, trên tầng hai có sáu phòng có thể cung cấp nghỉ lại.
Morris Bene không béo lắm, cũng không khôi ngô, tóc đen mắt màu lam giống như phần lớn thôn dân, đặc điểm lớn nhất là cái mũi luôn đỏ, cái này là do thường xuyên uống rượu mang đến.
Hắn là tộc nhân của linh mục giáo xứ Guillaume Bene, nhưng quan hệ không hề gần gũi, thuộc dạng anh em họ bà con xa.
“Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?” Morris Bene thật hiếu kỳ hỏi lại: “Người phụ nữ đến từ thành phố lớn kia sẽ để ý đến ngươi một anh nông dân quê mùa sao?”
Hắn mang biểu cảm tìm tòi nghiên cứu rõ ràng trên mặt, có hứng thú nồng nhiệt với quan hệ không bình thường giữa nam nữ.
“Bản thân ngươi cũng không phải là dân quê sao, đi chân trần chê người không mang giày?” Lumian cười nhạt, sau đó tùy tiện bịa ra một lý do: “Tối hôm qua người phụ nữ kia đã làm mất đồ, sáng nay ta tìm được, nên đến đưa cho nàng.”
“Vậy sao?” Morris Bene tỏ vẻ hoài nghi với uy tín của Lumian.
Tên này trong mười câu có đến tám câu bịa ra.
“Bằng không thì sao? Ngươi cảm thấy nàng có thể coi trọng ta à?” Lumian nói năng hùng hồn.
“Cũng đúng.” Morris Bene bị thuyết phục: “Nàng ở trong căn phòng bên cạnh quảng trường, đối diện phòng vệ sinh.”
Nhìn theo Lumian đi lên cầu thang, ông chủ quán rượu này vừa lau chùi ly rượu, vừa thì thầm nho nhỏ:
“Cũng không phải không có khả năng, có nhiều khi, người đều muốn nếm thử khẩu vị mới…”
Lời nói thầm của hắn vừa khéo để cho Lumian nghe thấy.
…
Trên tầng hai của quán rượu, Lumian đi trong lối đi nhỏ tăm tối tìm được phòng vệ sinh duy nhất, sau đó nhìn thấy bên trên tay nắm cửa màu đồng thau của cánh cửa gỗ màu đỏ sậm có treo một tấm thẻ bài bằng giấy màu trắng.
Trên đó dùng ngôn ngữ Intis viết rằng:
“Đang nghỉ ngơi,”
“Xin đừng quấy rầy.”
Lumian cúi đầu nhìn vài giây, hắn không vội vã tiến lên, ngược lại lùi về sau hai bước, đứng dựa vào tường.
Hắn định ở chỗ này chờ đợi quý cô kia ra cửa.
Cuộc sống lưu lạc trước kia đã dạy cho hắn, khi cơ hội xuất hiện phải vô cùng quyết đoán nếm thử, cố hết sức nắm chắc, không thể do dự chút nào, không thể nghĩ trước nghĩ sau, không thể để ý đến thể diện, không thể yếu đuối nhát gan, bằng không cơ hội nhất định sẽ trôi mất, bản thân rơi vào trong vòng tuần hoàn ác tính càng bi thảm hơn, mà khi cơ hội không xuất hiện, cần phải nhẫn nại, cần phải kiên trì, cần phải kiềm chế tất cả chờ đợi không dễ chịu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lumian đứng ở nơi đó, không hề phiền chán chút nào.
Nếu như thật sự có người đứng nhìn ở chỗ này, nếu không phải thỉnh thoảng hắn có khoa chân múa tay, chỉ sợ sẽ coi hắn giống như một bức tượng.
Cuối cùng, cánh cửa kia két một tiếng mở ra.
Quý cô kia thay một chiếc váy dài màu xanh viền trắng, mái tóc màu nâu xõa tung sau đầu được buộc lên.
Nàng dùng đôi mắt màu lam nhạt quét nhìn Lumian một giây, lại cúi đầu nhìn thẻ bài bằng giấy treo trên tay nắm cửa phòng, cười hỏi:
“Đợi bao lâu rồi?”
Nàng không hề kinh ngạc với sự xuất hiện của Lumian ở nơi đây.
Lumian tiến lên một bước nói:
“Chuyện này không quan trọng.”
Hắn nỗ lực để cho giọng điệu của mình bình thản, có vẻ không hề vội vàng gì.
“Ngươi có cái gì muốn hỏi sao?” Quý cô kia tương đối thẳng thắn hỏi.
“Cứ ở đây sao?” Lumian liếc nhìn xung quanh.
Quý cô kia mỉm cười đáp lại:
“Nếu như ngươi không để ý, ta cũng không để ý.”
Thật ra Lumian đã quan sát nơi đây, hiện giờ đám người Ryan, Leah vốn cũng ở nơi này hình như không có mặt, tầng hai quán rượu trừ bỏ mình và quý cô trước mặt ra thì không có ai khác nữa.
Hắn sắp xếp lại câu từ hỏi:
“Giấc mơ kia rốt cuộc cất giấu bí mật gì?”
Quý cô kia thất thanh cười nói:
“Chuyện này có lẽ do chính ngươi trả lời, chứ không phải đi hỏi ta.”
Nàng khựng lại một chút lại nói:
“Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ngươi có thể thu hoạch được sức mạnh siêu phàm nào đó ở nơi đó.”
Sức mạnh siêu phàm… Đầu tiên Lumian khẽ động trong lòng, lập tức nghi hoặc hỏi:
“Sức mạnh siêu phàm nhận được trong mơ có ý nghĩa gì?”
“Nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến hiện thực.”
Quý cô kia khẽ cười:
“Ở lĩnh vực siêu phàm, tất cả đều có khả năng.”
“Có lẽ, thật sự có thể ảnh hưởng thì sao?”
Sức mạnh siêu phàm do ta đau khổ tìm kiếm lại lấy phương thức như vậy xuất hiện ở trong cuộc sống của ta sao? Lumian trầm mặc.
Quý cô kia thu liễm biểu cảm, vẻ mặt nghiêm túc bổ sung thêm:
“Ta phải nhắc nhở ngươi một câu, nơi đó tràn ngập nguy hiểm, chết đi ở nơi đó, ngươi sẽ triệt để bỏ mạng.”
Thăm dò giấc mộng kia xuất hiện ngoài ý muốn sẽ khiến cho ta trong hiện thực bỏ mạng theo? Lumian không thể hiểu được, nhưng lựa chọn tin tưởng.
Cảnh trong mơ sương mù màu xám đã quấy nhiễu hắn nhiều năm này thoạt nhìn thật sự tương đối đặc thù, hai là chị gái Aurora đã từng nói, cẩn thận không gặp sai lầm lớn, tình nguyện coi vấn đề khó khăn một chút suy nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng một chút, cũng không thể lơ là, sơ ý.
Sau vài giây, hắn mở miệng:
“Nếu như ta không thăm dò thì sao, sẽ có hậu quả gì?”
“Về lý luận thì không có hậu quả gì cả, không có ai ép buộc ngươi.” Quý cô kia ngẫm nghĩ nói: “Nhưng ta không xác định theo thời gian trôi đi có phải nó sẽ phát sinh thay đổi hay không, mà chỉ cần xuất hiện biến hóa, khả năng tình huống bết bát sẽ cao hơn tình huống tốt.”
“Cao lên bao nhiêu?” Lumian hỏi tới: “90% so sánh với 10% sao?”
“Không, là 99,99% so sánh với 0,01%.” Quý cô kia nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của cá nhân ta, ngươi có thể không tin.”
Lumian lập tức rơi vào giãy giụa, ý niệm lộn xộn tuôn ra trong đầu:
“Gần đây ta càng ngày càng cảm thấy giấc mơ kia là tai họa ngầm, cho dù là lựa chọn kém cỏi nhất…”
“Nhưng nếu như thật sự muốn thăm dò, dưới tình huống không biết gì cả, khả năng xuất hiện ngoài ý muốn vô cùng cao…”
“Chờ Aurora thăm dò được tin tức nhất định từ chỗ những người bạn qua thư của nàng rồi lại thử xem sao?”
“Nếu như vậy, Aurora chắc chắn sẽ không đồng ý để cho ta có cơ hội thu hoạch sức mạnh siêu phàm từ cảnh trong mơ…”
“Ta điều tra chân tướng truyền thuyết chẳng phải vì đang tìm kiếm sức mạnh siêu phàm sao…”
“Làm như vậy quá nguy hiểm, thật sự sẽ dẫn đến cái chết…”
Nếu không, làm thăm dò bước đầu ở bên cạnh đống đổ nát cảnh trong mơ trước, không mạo hiểm xâm nhập? Như vậy cũng tương đương với đang thu thập tin tức…”
“Ừm, có thể nói lại những đối thoại mới vừa rồi cho Aurora, nhưng không thể nhắc đến khả năng có thể thu hoạch được sức mạnh siêu phàm…”
Sau khi các ý tưởng lắng đọng lại, Lumian nhìn quý cô ở đối diện, trầm giọng hỏi:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Tại sao lại đưa cho ta lá bài tarot kia, tại sao lại cho ta cơ hội thăm dò cảnh trong mơ?”
Quý cô kia mỉm cười:
“Chờ ngươi giải đáp được bí mật của cảnh trong mơ, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Chương 13: Naroka (1)
Sau khi rời khỏi quán rượu lâu năm, Lumian đứng trên con đường đất nện, do dự tiếp theo nên đi đâu.
Ánh mặt trời buổi sáng rơi xuống, mang theo một chút hơi lạnh.
Đúng lúc này, Raymond đi từ bên kia đến:
“Ta đang muốn đi tìm ngươi.”
“Có chuyện gì sao?” Lumian khôi phục bình thường, cố ý hỏi.
Raymond tỏ vẻ kinh ngạc:
“Ngươi quên rồi sao? Hôm nay chúng ta muốn đi tìm những cụ già còn sống có tuổi tác tương đương với tuổi của ông nội ta để hỏi chuyện về truyền thuyết phù thủy.”
Lumian nâng tay đỡ đầu, tỏ vẻ thống khổ:
“Vậy à? Vì sao ta lại không nhớ rõ chứ, hay là ngươi xuất hiện ảo giác vậy?”
Raymond vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, đang định nhớ lại chi tiết, xác nhận chuyện ngày hôm qua không phải là do mình tưởng tượng ra, đột nhiên nhìn thấy nụ cười nhẹ hiện lên trên mặt Lumian.
“Ngươi tên khốn này, lại đang đùa bỡn!” Raymond không nhịn được mắng.
“Mắng thật sự không có chút lực độ nào.” Lumian chậc chậc cảm thán: “Ava còn biết mắng chửi người hơn ngươi.”
Ava Lizier là một cô thiếu nữ xinh xắn trong thôn Cordu, hiện giờ là “Cô gái chăn ngỗng”.
Ba nàng Guillame Lizier là thợ đóng giày, có sở trường chế tạo ra những đôi giày da từ da thuộc do những người chăn cừu cung cấp, tương đối nổi danh ở mấy thôn trang xung quanh.
“Ava…” Raymond hơi biến sắc.
Hắn lập tức nhìn về phía Lumian:
“Ava là bạn của chúng ta, đúng không?”
“Đúng thế.” Lumian mỉm cười gật đầu.
Ba người bọn họ cộng thêm Guillaume nhà Berry, em họ của Ava là Azema Lizier, là một nhóm người trẻ tuổi thường xuyên ở chung một chỗ.
“Vì sao không để cho Ava cùng tham gia với chúng ta điều tra chuyện chân tướng truyền thuyết chứ?” Raymond đề nghị: “Ngươi biết mà, ba nàng luôn nói ‘Vì sao con gái lấy chồng phải cho một phần của cải, biết bao nhiêu gia đình không tệ cứ suy tàn như vậy’, điều này khiến cho nàng thật bất an, nếu như có thể kiếm được một ít của cải hoặc ban thưởng từ trong điều tra, nàng sẽ yên tâm hơn không ít.”
“Ta nghe nhiều ông chủ gia đình trong thôn nói lời nói tương tự, bao gồm cả linh mục giáo xứ, bọn họ chỉ mong anh em của mình cũng vĩnh viễn ở nhà, cho dù kết hôn không một mình đi ra ngoài xây dựng gia đình, như vậy cần phải phân tài sản bọn họ nên được.” Lumian cười liếc nhìn Raymond, có vẻ tùy ý nói: “Do đó rất nhiều gia đình có khuynh hướng kêu một trong những đứa con của mình đi làm người chăn cừu, như vậy về cơ bản hắn sẽ không kết hôn, lại có thu vào nhất định, phần lớn thời gian có thể nuôi sống bản thân.”
Sắc mặt của Raymond dần dần âm trầm xuống.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Điều này cũng là nguyên nhân hắn thích lăn lộn với Lumian, tuy rằng phần lớn mọi người trong thôn đều nói tính cách thằng cha này ác liệt, thích lừa người, đùa dai, nhưng kiến thức của hắn thật sự vượt trên tất cả người cùng độ tuổi, không giống như mình, không hiểu nhiều, cả ngày đần độn, chỉ biết nghe theo sắp xếp của trong nhà.
Đã biết thì tốt… Lumian thầm nói một câu trong lòng, kéo đề tài câu chuyện trở về quỹ đạo:
“Hiện giờ đã không còn kịp nữa, chúng ta phải nắm chặt thời gian đi hỏi người khác, ngày mai lại đi tìm Ava, ừm, sau đó còn có thể gọi cả Guillaume nhỏ và Azema tham dự, việc này trừ bỏ có khả năng mang đến thu hoạch ra, còn là một hoạt động thú vị, có thể rèn luyện năng lực của chúng ta.”
“Kêu Guillaume nhỏ và Azema cùng tham gia hả?” Raymond không tình nguyện lắm.
Người được chia phần thưởng càng nhiều, bản thân nhận được càng ít.
Mà quan trong nhất là, như vậy mình sẽ không tìm được cơ hội lấy lòng Ava.
Lumian nhìn xem thằng cha này, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần hiền hòa và thương hại:
Bé ngốc à, ngươi cho rằng Ava có thể để ý đến ngươi sao? Lông mày nàng rất cao đấy, chỉ mong gả đến nhà người điều kiện tốt, nàng rõ ràng có ấn tượng tốt nhất định với ta kẻ ác này đấy, đều có thể khống chế bản thân…
Ở trong tục ngữ vùng Darliege, lông mày cao có nghĩa là ánh mắt cao, chướng mắt người bình thường.
“Chị ta đã nói, người nhiều lực lượng lớn.” Lumian giải thích một câu đơn giản: “Có những cụ già nào cần đến thăm vậy?”
“Ngươi không đi điều tra sao?” Raymond kinh ngạc hỏi ngược lại.
Xảy ra chuyện về lá bài quyền trượng này, ta nào có tinh lực đi điều tra chứ… Lumian cười nói:
“Ta đương nhiên có điều tra, bây giờ là muốn thử thách năng lực sưu tầm tin tức của ngươi.”
Raymond không hề nghi ngờ:
“Cụ già còn sống trong thôn, tổng cộng có chín người có tuổi tác tương đương với ông nội của ta, hoặc càng lớn hơn một chút, theo thứ tự là…”
Sáu nam, ba nữ, các quý bà quả nhiên thọ lâu… Lumian yên tĩnh nghe xong, suy nghĩ một chút nói:
“Hai người phía sau không cần đến thăm, các nàng là người ngoài thôn, được gả đến đây.”
“Ừm… chúng ta đi tìm Naroka hỏi trước, nàng lớn tuổi nhất, khi xảy ra chuyện phù thủy kia thật sự có khả năng nàng đã trưởng thành.”
Cái tên Naroka này không phải là tên thật, đây là xưng hô tôn trọng đối với nàng.
Ở tỉnh Leison, phái nữ đã kết hôn có gia thế hiển hách hoặc là làm tộc trưởng thực tế có quyền đạt được danh hiệu phu nhân, cụ thể là ở cuối tên thêm một chữ a, tỏ vẻ là phái nữ, đồng thời ở trước tên thêm chữ na, cũng chính là có ý phu nhân, nữ chủ nhân.
Phu nhân Puares một là gia tộc suy tàn đã lâu, hai là ở nhà nghe theo lời nói của Bayost quan hành chính, do đó không thể trước tên thêm chữ na cuối tên thêm chữ a, chỉ có thể sử dụng một mình từ phu nhân để xưng hô.
Chương 14: Naroka (2)
Chồng của Naroka mất sớm, bản thân gánh vác toàn bộ gia đình, cho dù sau khi hai đứa con trai trưởng thành, lấy vợ, sinh con, bản thân già nua rồi, nhưng nàng vẫn nắm giữ lấy quyền to kinh tế trong nhà.
Hiện tượng như vậy tương đối hiếm thấy ở thôn Cordu này, dưới phần lớn tình huống, phái nam mới là chính, gia đình không có ba, một khi đứa con trưởng thành, sẽ rất tự nhiên nhận lấy quyền lực quản lý toàn bộ gia đình từ trong tay mẹ mình.
“Được.” Raymond không hề nghi ngờ.
Vòng qua mấy tòa nhà, Lumian thấy bốn bà cụ đang ngồi trước một căn nhà hai tầng, vừa sưởi nắng vừa tùy ý trò chuyện.
Cùng lúc đó, các nàng ngồi gần nhau còn bắt rận trên người cho nhau, có vẻ tương đối nhàn nhã.
Ở nông thôn nước cộng hòa Intis, bắt con rận cho nhau là hoạt động giải trí kéo gần mối quan hệ, tỏ vẻ thân thiết.
“Hiện giờ đến hỏi sao?” Raymond hơi do dự.
Hắn sợ chuyện hai người bọn họ tìm kiếm chân tướng truyền thuyết bị lan truyền ra ngoài.
“Chờ một chút.” Lumian nặng nề gật đầu.
Theo hắn biết, rất nhiều lời đồn đại trong thôn đều thông qua tụ hội kiểu như vậy để từng tầng truyền bá đi.
Được một lúc, bởi vì trong nhà còn có việc nên ba bà cụ khác lần lượt rời đi.
“Chào buổi sáng Naroka.” Lúc này Lumian đã đi tới.
Naroka đã tóc trắng xóa, đôi mắt hơi có vẻ đục ngầu, nàng mặt váy dài sẫm màu làm từ vải thô, hai tay giống như bao trùm một tầng da gà, khuôn mặt có lốm đốm rõ ràng.
“Khi nào Aurora lại ra ngoài gặp mặt vậy? Rất nhiều người trong thôn nhớ nàng.” Naroka nhìn Lumian, cười tủm tỉm hỏi.
Rất nhiều đàn ông là vậy chứ? Lumian tiến vào trạng thái ngươi nói việc của ngươi, ta nói việc của ta, tỏ vẻ hiếu kỳ nói:
“Naroka, nghe nói ngươi từng gặp phù thủy chân chính đúng không? Chuyện chín con bò đều không kéo động quan tài đó.”
Vẻ mặt của Naroka hơi thay đổi:
“Ai nói cho các ngươi biết?”
“Ban đêm ông nội của hắn trở về nói cho hắn biết.” Lumian bắt đầu bịa chuyện.
Naroka ngẩn người:
“Linh hồn thật sự có thể trở về sao…”
“Là ba ta nói cho ta, khi ông nội còn trên đời đã kể lại.” Raymond không chấp nhận nổi chuyện Lumian lừa cụ già.
Naroka lại hơi mất mát, cách một hồi lâu mới nói:
“Trước khi người kia chết, trong chúng ta không ai biết hắn là phù thủy cả, biểu hiện của hắn thật bình thường.”
Giống như các ngươi không biết chuyên Aurora là phù thủy vậy… Lumian đáp thêm một câu trong lòng.
“Mãi cho đến khi hắn đột nhiên chết đi, con cú mèo đó bay đến…” Naroka rơi vào trong hồi ức.
Lời nói về sau đó của nàng về cơ bản giống như truyền thuyết.
Lumian tiến thêm một bước hỏi:
“Khi đó phù thủy kia ở đâu?”
Naroka liếc nhìn hắn:
“Chính là chỗ ở hiện giờ của ngươi và Aurora.”
“Sau khi chôn cất phù thủy kia, lúc đó linh mục giáo xứ mang theo vài người đến cầm vài thứ quý giá đi, đốt rụi căn nhà đó, có đến hai ba mươi năm không có ai dám đến gần nơi đó, về sau, câu chuyện này dần dần được lãng quên, lại sau nữa, Aurora đã đến, mua mảnh đất kia, một lần nữa xây nhà lên.”
Chính là nhà bọn ta? Lumian kinh hãi trong lòng.
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn!
Trong giây lát, hắn đã nghĩ đến một vấn đề bình thường mình vẫn coi nhẹ:
Lấy năng lực kiếm tiền của Aurora, lấy năng lực siêu phàm nàng vẫn che giấu, vì sao nàng lại muốn đến thôn Cordu một nơi nông thôn như vậy để định cư?
Cho dù là tỉnh phủ Bigor hay là trung tâm dệt may Suchite, thủ đô Trier, đều là nơi có bầu không khí không tệ, những thành phố lớn này cũng có khu vực nhất định có thể để cho nàng lựa chọn.
Aurora đã từng nói, che giấu tốt nhất là ẩn mình ở trong thành phố lớn… Suy nghĩ của Lumian cuộn trào, khó bình tĩnh nổi.
Hôm nay hắn mới biết, mảnh đất được Aurora lựa chọn, mảnh đất xây dựng căn nhà kia đã từng thuộc về phù thủy…
“Vậy người phù thủy kia được chôn cất ở đâu?” Raymond ở bên cạnh không nhịn được hỏi.
Tài sản về nhà cửa không thể trông cậy vào được, chỉ có thể nhìn xem xác của phù thủy này có đặc thù gì không.
Naroka tức cười nói:
“Chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động đến linh mục giáo xứ.”
“Lúc đó mọi người dùng chín con bò kéo quan tài đến trong nghĩa trang ở bên cạnh giáo đường, do linh mục giáo xứ cử hành nghi thức, tiến hành tinh lọc, cuối cùng còn đốt thi thể thành tro tàn, đào cái hố chôn kỹ.”
“Như vậy sao…” Raymond khó nén thất vọng.
“Các ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Naroka quan sát vẻ mặt của hắn, mở miệng hỏi.
Lumian cười một tiếng, nói lời nói thật càng giống nói dối:
“Muốn tìm kho báu của phù thủy.”
“Người trẻ tuổi đừng luôn ảo tưởng.” Naroka khuyên răn một câu.
“Được.” Lumian tỏ vẻ rất khôn khéo.
Hắn và Raymond từ biệt Naroka, đi lên trên con đường đến quảng trường trong thôn.
“Không có hy vọng gì, Lumian, chuyện này không có hy vọng gì rồi.” Sau khi vòng qua một tòa nhà, Raymond uể oải mở miệng.
“Thật sự, thứ nên đốt đều đã đốt, thứ nên lấy đi đều đã bị lấy đi mấy chục năm.” Lumian gật đầu.
Bởi vì cảnh trong mơ xuất hiện cơ hội, do đó hắn trái lại không thất vọng như vậy.
Raymond đồng ý nói:
“Đúng thế, toàn bộ trong truyền thuyết chỉ có con cú mèo kia còn chưa bị hủy diệt.”
“Con cú mèo…” Ánh mắt Lumian sáng lên, dời ánh mắt lên núi rừng ở bên ngoài thôn.
Raymond rùng mình, nhanh chóng bổ sung thêm:
“Nhưng đã nhiều năm như vậy, nó chắc chắn đã sớm chết.”
Hắn vô cùng sợ tiếp xúc với sinh vật tà ác như chim cú mèo này.
Ở Nam bộ Intis, chim cú mèo, chim họa mi và con quạ đen đều được cho là sinh vật mang điềm xấu, tà ác, phục vụ cho ma quỷ, thường xuyên sẽ mang linh hồn của nhân loại đi hoặc mang đến vận rủi.
Chương 15: Con cú mèo (1)
Lumian cũng chỉ đột nhiên sinh ra một linh cảm như vậy, chứ không phải thật sự định đi làm.
Tạm thời không đề cập đến sự việc đã trôi qua nhiều năm như vậy, sinh mệnh của con cú mèo còn ngắn hơn nhân loại rất nhiều, có lẽ con bay đến khi phù thủy kia chết đã sớm hư thối thành bùn nát, nhưng mà số lượng của con cú mèo ở trên vùng núi này khiến cho Lumian không có ham muốn truy đuổi đến cùng.
Nhiều lắm!
Đầu tiên con cú mèo kia không có đặc thù rõ ràng… Không, trong câu chuyện truyền thuyết, con cú mèo kia không có hình tượng cụ thể, mới vừa rồi Naroka cũng không nhắc đến… chúng ta hỏi vẫn chưa đủ cẩn thận… Lumian phục hồi tinh thần lại, cười nói với Raymond:
“Có lẽ con cú mèo có liên quan đến phù thủy có thể sống một trăm năm.”
Thấy Raymond trở nên càng sợ hãi hơn, hắn trấn an nói:
“Yên tâm, đây là lựa chọn cuối cùng, ta không định đối mặt với một con quái vật.”
“Chúng ta sẽ tìm vài cụ già khác để hỏi thăm thêm, biết đâu có manh mối mấu chốt nào đó mà Naroka đã xem nhẹ thì sao.”
Hắn lập tức dùng giọng nói mê hoặc nói:
“Nếu như ta là phù thủy, ta tuyệt đối sẽ không mang tất cả của cải trên người hoặc để ở trong nhà, ta nhất định sẽ phân chia vài phần giấu ở các nơi, miễn cho bị tòa án đột nhiên đánh úp, không kịp lấy cái gì cả, khi phải lập tức chạy trốn, nhưng túi tiền lại trống trơn.”
Một trách nhiệm quan trọng trong tòa án tôn giáo của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng chính là tiêu diệt tất cả phù thủy, bà đồng, công tích vĩ đại của bọn họ đang lan rộng truyền lưu khắp nơi ở nông thôn.
“Đúng vậy!” Raymond lại lần nữa phấn chấn lên.
Hắn tỏ vẻ hướng tới nói:
“Đáng tiếc, đã qua nhiều năm, những của cải do giáo hội lấy được chắc chắn đã sớm tiêu xài hết.”
“Chàng trai, ý nghĩ này của ngươi thật nguy hiểm.” Lumian trêu ghẹo.
Hai người lại tiếp tục đến thăm mấy cụ già như Pierre già nhà Morrie, Naferria vân vân.
Tuy rằng câu trả lời của bọn họ không khác Naroka lắm, nhưng Lumian và Raymond đã có kinh nghiệm vẫn hỏi thêm được nhiều chi tiết hơn.
Ví dụ như con cú mèo kia có kích thước trung bình đến lớn, cơ bản giống với đồng loại của nó: Mỏ nhọn, khuôn mặt giống như mèo, lông chim màu nâu, có những đốm nhỏ rải rác, tròng trắng mắt nâu, con ngươi màu đen…
Nhưng hình thể của nó lớn hơn con cú mèo cùng loại một vòng, ánh mắt giống như có thể chuyển động, không cứng ngắc giống như đồng loại, thoạt nhìn hơi ngốc.
Trong tất cả miêu tả, những khác biệt này khiến cho con cú mèo kia có vẻ tà ác hơn.
“Xem ra hiện giờ không có manh mối nào có tác dụng nữa.” Trên đường đi đến quảng trường trong thôn, Lumian nói với Raymond: “Chúng ta chỉ có thể đặt trọng điểm lên trên truyền thuyết khác.”
“Ừm.” Raymond đã không còn suy sụp giống như lúc ban đầu nữa: “Chọn cái nào?”
Tên này lại tích cực ra sức… Lumian thầm khen một tiếng, chuẩn bị cho Raymond một chút khen thưởng.
Hắn gật đầu nói:
“Trở về nghiêm túc nghĩ lại, ngày mai lại thảo luận quyết định.”
“Buổi chiều ta dạy ngươi kỹ xảo đánh nhau.”
“Được!” Raymond vui vẻ vì chuyện không thể tưởng tượng nổi này.
Aurora vô cùng biết đánh nhau, bằng không sao có thể đối phó với đàn ông dã man thô lỗ trong thôn chứ? Có lẽ em trai của nàng cũng không kém.
Từ biệt Raymond Craig, Lumian rẽ vào con đường nhỏ về nhà mình.
Đi được một đoạn, hắn thấy có mấy người đàn ông đang đi từ đối diện đến.
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông đứng tuổi chính trực, vóc người không cao, chưa đến 1m7, trên người mặc trường bào màu trắng, mái tóc màu đen hơi mỏng.
Khí chất của hắn uy nghiêm, ngũ quan chỉ có thể nói là đoan chính, chóp mũi hơi nhếch lên, trong tròng mắt màu lam đang nhìn Lumian không hề che giấu vẻ chán ghét và ác ý.
Tên này chính là Guillaume Bene linh mục giáo xứ của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng đóng ở thôn Cordu.
“Chúng ta đã chờ ngươi hồi lâu.” Guillaume Bene trầm giọng nói: “Là ngươi cố ý dẫn những người xứ khác đến giáo đường?”
“Ta cho rằng ngươi đang ngủ ở bên trong.” Lumian vừa tùy tiện giải thích, vừa lặng yên lùi về sau một bước.
Hắn nhận ra được, người đứng bên cạnh Guillaume Bene là Ponce Bene em trai đối phương, tên này ngoài ba mươi tuổi, thân hình to lớn, làm người bá đạo, thích ức hiếp thôn dân.
Vài người khác đi theo là tay đấm của hắn và linh mục giáo xứ.
Thấy Lumian lùi lại phía sau, Guillame Bene đưa mắt ra hiệu với Ponce.
Ponce Bene nhe răng cười tiến lên:
“Thằng nhóc khốn nạn, tới đây làm quen với ba ngươi Ponce.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhanh bước chân đánh về phía Lumian, vài tay đấm khác cũng thế.
Ở nơi nông thôn giống như thôn Cordu này, giảng đạo lý không trấn được người cũng không đổi được lời xin lỗi, xử lý trực tiếp lại cường thế mới khiến cho người ta kinh sợ, một điểm này, linh mục giáo xứ Guillaume Bene vô cùng hiểu rõ, cũng quen làm việc như thế, do đó, vừa xác định những người xứ khác là do Lumian dẫn tới giáo đường, hắn đã quyết định bắt thằng nhãi này lại, hung hăng đánh cho một trận, đánh đến khiến cho hắn một tháng không rời giường, đánh cho đến khi có ai đó bù đắp cho mình.
Đương nhiên, phải tránh Aurora.
Về phần pháp luật, chỉ cần nói một tiếng với quan hành chính kiêm thẩm phán lãnh địa Bayost một tiếng là được, quan trị an trong thành sẽ không vì chút chuyện đánh nhau cỏn con thế này đặc biệt chạy đến nông thôn để điều tra.
Bayost là người từ bên ngoài đến, dưới tình huống không có xung đột lợi ích thật lớn thì sẽ không đắc tội mình linh mục người bản địa.
Điều khiến Guillaume Bene cảm thấy may mắn là chuyện mình và Puares phu nhân vợ của quan hành chính yêu đương vụng trộm không bị vài người xứ khác kia truyền ra ngoài, đối phương còn tạm thời chưa biết.
Bọn họ nhanh, Lumian còn nhanh hơn, Ponce vừa mới mở miệng nói chuyện, hắn đã xoay người sang chỗ khác, chạy như điên.
Hắn có hiểu biết tương đối về bản tính và phong cách hành sự của nhóm người linh mục giáo xứ này.
Chương 16: Con cú mèo (2)
Đã từng có thôn dân mật báo với giáo đường Mặt Trời Vĩnh Hằng ở trong thành rằng Guillaume không chỉ có nhiều nhân tình, hơn nữa còn cắt xén kính dâng của tín đồ đối với Mặt Trời Vĩnh Hằng, ở trong thôn tùy tiện bắt nạt người khác, hoàn toàn không giống với một giáo sĩ, sau này, một buổi chiều, không biết vì sao thôn dân này lại bị ngã chết.
Bịch bịch bịch!
Lumian chạy đến nổi lên một trận gió.
“Đợi ba ngươi một chút!” Ponce vừa kêu vừa đuổi theo, tốc độ không hề chậm.
Những tay đấm cũng theo sát phía sau.
Lao ra khỏi con đường nhỏ, Lumian không bỏ chạy men theo con đường lớn mà trực tiếp xông vào một gia đình gần đó.
Gia đình kia đang ở trong phòng bếp kiêm phòng khách chuẩn bị cơm trưa, đột nhiên nhìn thấy một người chạy vào như vậy.
Vèo một tiếng, Lumian vòng qua bọn họ, từ cửa sổ phòng bếp lộn nhào ra ngoài.
Khi đám người Ponce đuổi đến, chủ nhân của căn nhà đã phục hồi tinh thần lại, đứng dậy chặn đồng thời mở miệng hỏi:
“Làm cái gì?”
“Các ngươi làm cái gì?”
“Lão già kia tránh ra!” Ponce hung tợn đẩy ông chủ nhà ra, nhưng cũng bị chậm trễ một chút thời gian.
Chờ khi bọn họ đuổi theo đến cửa sổ, trèo ra ngoài, Lumian đã chạy vào một con đường mòn khác.
Lại đuổi theo một trận nữa, bọn họ đã hoàn toàn mất đi bóng dáng của Lumian.
“Con chó hoang đáng chết!” Ponce nhổ một cục đờm sang bên đường.
…
Bên ngoài tòa nhà hai tầng có tầng hầm.
Lumian hít sâu, giống như không có việc gì mở cửa vào nhà.
“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn…” Một trận tiếng kêu có quy luật truyền vào lỗ tai hắn.
Lumian nhìn vào không gian mở ở phía bên kia phòng bếp, nhìn thấy Aurora bện mái tóc vàng thành đuôi ngựa, mặc áo trong bằng vải lanh và quần dài màu trắng bó sát, đeo đôi giày boot ngắn sẫm màu làm từ da cừu, ở đó nhảy nhót, đầu đầy mồ hôi.
Tập tục của thôn Cordu là phần lớn khu vực ở tầng một là phòng bếp, là trung tâm của toàn bộ căn nhà, nấu nướng ở trong này, ăn cũng ở nơi đây, và tiếp khách khứa cũng ở trong này.
Lại đang rèn luyện thân thể à… Lumian đã sớm quen thuộc với hình ảnh này, không hề kinh ngạc chút nào.
Aurora thường xuyên làm mấy chuyện kỳ quái, hỏi cũng không hỏi được lý do.
Ít nhất rèn luyện thân thể là chuyện tốt, vả lại rất đẹp mắt… Lumian đi đến gần, yên tĩnh đứng ngoài quan sát.
Qua hồi lâu, Aurora dừng tập, xoay người tắt máy ghi âm màu đen sử dụng pin.
Nàng nhận khăn lông màu trắng do Lumian đưa tới, vừa lau mồ hôi trên trán vừa dặn dò:
“Xế chiều nay ngươi nhớ học đánh nhau.”
“Vừa phải đọc sách, vừa phải học đánh nhau, có phải yêu cầu của ngươi đối với ta quá cao rồi không?” Lumian thuận miệng kêu khổ.
Aurora liếc nhìn hắn, cười tủm tỉm nói:
“Ngươi phải nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta là đạo đức, trí lực, khí lực, giám định mỹ học và thưởng thức, lao động năng lực phát triển toàn diện!”
Nàng càng nói càng vui vẻ, giống như đang nhớ lại ký ức tốt đẹp nào đó hoặc là chuyện gì đó vui vẻ.
Đạo đức ta đã thất bại… Lumian không tiếng động nói thầm một câu.
Hắn hỏi ngược lại:
“Học đánh nhau loại nào?”
Một trong những chuyện hắn không hiểu chính là Aurora thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh, nhưng lại là cao thủ đánh nhau, nắm vững rất nhiều trường phái thuật đánh nhau, mỗi một lần đều áp chế mình không làm gì được.
Aurora nghiêm túc ngẫm nghĩ, thoáng nghiêng người tới trước, nửa khuôn mặt hếch lên, nhìn vào ánh mắt của Lumian.
Nàng lập tức cười he he, lớn tiếng nói:
“Thuật phòng sói!”
“Hả?” Lumian kinh ngạc nói: “Cái này chẳng phải để cho con gái học sao?”
Aurora đứng thẳng người lên, tỏ vẻ nghiêm túc lắc đầu, nói lời thấm thía:
“Con trai ra ngoài cũng phải bảo vệ tốt bản thân.”
“Ai nói con trai sẽ không gặp phải sắc lang chứ?”
Nụ cười bên khóe miệng nàng dần dần không thể che giấu.
Không rõ rốt cuộc chị gái đang nói đùa hay thật sự định làm như vậy, Lumian không thể nói được gì, cầm lại chiếc khăn lông màu trắng kia, đi về phía cầu thang.
Đột nhiên, dưới chân hắn căng thẳng, giống như đạp trúng cái gì đó, toàn bộ thân thể đột nhiên ngã tới trước.
Giữa không trung, Lumian cuống quýt siết chặt cơ eo và bụng, dang cánh tay, bám lấy ghế dựa bên cạnh, sau đó xoay người một cái mới miễn cưỡng yên ổn chạm đất.
Aurora thu hồi chân mới thò ra, chậc chậc cười nói:
“Một trong những nội dung quan trọng nhất của đánh nhau là phải quan sát hoàn cảnh mọi lúc, không thể sơ sẩy chút nào.”
“Nhớ kỹ chưa, cậu em trai tay mơ của ta?”
Mới vừa rồi tay phải của nàng vốn đã tóm được áo trong của Lumian, nhưng thấy đối phương đã khống chế được thân hình nên lại thu về.
“Như vậy chẳng phải vì tin tưởng ngươi sao…” Lumian nói thầm.
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, lại cảm thấy tín nhiệm ở phương diện này không hề có chút ý nghĩa nào, không biết mình đã ăn bao nhiêu thua lỗ tương tự như vậy ở trước mặt Aurora rồi.
Aurora ho khan một tiếng, thu liễm vẻ mặt:
“Nói chuyện với cô gái kia như thế nào rồi?”
Lumian nói sơ qua một lần, cuối cùng nói:
“Ta định đợi mấy người bạn của ngươi trả lời rồi mới cân nhắc đến chuyện thăm dò cảnh trong mơ.”
“Lựa chọn sáng suốt.” Aurora hài lòng gật đầu.
Lumian thay đổi đề tài:
“Buổi trưa ăn gì?”
“Bánh mỳ buổi sáng còn thừa, ta định nướng thêm cho ngươi bốn miếng sườn cừu.” Aurora suy nghĩ một chút nói.
“Còn ngươi.” Lumian hỏi tới.
Aurora tùy ý nói:
“Ta thì một gà tre xé nấm truffle, sau đó lại thêm canh cà rốt phô mai, lần trước ta đã thử, phát hiện còn rất…”
Nàng còn chưa dứt lời, toàn bộ thân thể đột nhiên cứng đờ.
Một giây sau, nàng giơ hai tay lê, định ngăn chặn lỗ tai, cơ bắp trên mặt dần vặn vẹo.
Như vậy khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên hơi dữ tợn.
Lumian lẳng lặng nhìn xem, trong mắt tràn đầy quan tâm và lo lắng.
Một lát sau, Aurora thở hắt ra, khôi phục bình thường.
Trên trán nàng lại đầy mồ hôi.
“Sao rồi?” Lumian hỏi.
Aurora khẽ cười:
“Ù tai lại phát tác, ngươi lại không phải không biết ta có bệnh cũ này.”
Lumian không hỏi tới, ngược lại nói:
“Ừm, vậy ta tới làm cơm trưa, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Mỗi khi điều này xảy ra, ý niệm muốn thu được sức mạnh siêu phàm của hắn lại càng trở nên bức thiết và kiên định.
Chương 17: Tạp chí (1)
Ban đêm.
Đối phó xong với hàng xóm đến mượn lò nướng, Lumian lên tầng hai, đi đến căn phòng làm thư phòng kia.
Ở thôn Cordu, rất nhiều người nhà nghèo không có lò nướng, cũng không có loại bếp lò cỡ lớn kia, khi cần làm bánh mỳ nướng hoặc làm thịt hun khói, chỉ có thể đi đến nhà người ta mượn, sử dụng tại chỗ.
Về chuyện này, Aurora luôn luôn dân chủ, rất khoan dung, ai đến mượn đều có thể, nhưng mà cần phải trả một khoản chi phí nhiên liệu tương ứng hoặc kèm theo than đá, bó củi vân vân.
Lúc này nàng đã thay một bộ váy ngủ bằng tơ tằm màu trắng, đang ngồi co rúc trong một chiếc ghế bành, trên bàn học đặt chiếc đèn bàn sáng ngời sử dụng pin ka, tập trung đọc quyển sách trong tay.
Lumian không quấy rầy nàng, tùy tiện rút một quyển báo khá mỏng từ trên kệ sách xuống, ngồi xuống ghế tựa trong góc.
“Mạng che mặt giấu kín”… Đây là tạp chí gì vậy? Lumian chăm chú nhìn lên bìa báo tràn đầy ký hiệu kỳ quái, nghi ngờ trong lòng.
Hắn cấp tốc lật xem, càng nhìn càng khiếp sợ.
Quyển tạp chí này nói đến hình thức tồn tại của linh hồn nhân loại, nói đến vạn vật có linh, nói đến thông qua phương thức bí mật khơi thông với linh hồn khác nhau, nhận được trợ giúp khác nhau…
Cho dù tín ngưỡng không hề thành kính chút nào, cho dù chỉ thuận miệng tiến đến giáo đường Mặt Trời Vĩnh Hằng để cầu guyện, thỉnh thoảng tham dự lễ Misa, trong đầu Lumian cũng khó mà ngăn chặn nổi lóe lên hai chữ:
“Khinh nhờn!”
“Cấm kỵ!”
Tuy rằng Aurora là một phù thủy chỉ cần bị lộ ra nhất định sẽ bị tòa án tôn giáo chộp đến thiêu chết, trong nhà có bộ sách như vậy thật bình thường, nhưng Lumian nhìn thấy rõ ràng, bản tập chí này có ấn cho phép xuất bản của chính phủ!
Thứ này là có thể quang minh chính đại xuất bản sao?
Không phải nói xét duyệt xuất bản luôn thật nghiêm ngặt sao?
Hay là, đây là cho phép giả tạo… Lumian ngẩng đầu lên, nhìn Aurora, mở miệng hỏi:
“Đây là tạp chí vi phạm lệnh cấm?”
Aurora dời ánh mắt ra khỏi quyển sách, liếc nhìn em trai, không để ý lắm nói:
“Trước kia thuộc về văn chương bí mật, sau này không biết làm sao lại thông qua xét duyệt, chính thức xuất bản, giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng lại không quan tâm, cứ như vậy ngầm đồng ý.”
“Văn chương?” Lumian rất không hiểu cách dùng từ của chị gái.
“Nó đương nhiên là văn chương, ngươi sẽ không coi là thật đấy chứ?” Aurora nở nụ cười: “Nếu như nội dung viết là thật, ngươi cảm thấy nó còn có thể xuất bản sao? Nếu như ngươi làm theo phương pháp ở trên đó, trừ bỏ khiến cho tinh thần bản thân suy yếu, trở nên thần kinh ra, không có thu hoạch quá mức nào, ừm… thỉnh thoảng sẽ có vài thứ thật sự, nhưng dưới tình huống không có ngôn ngữ nghi lễ tương ứng, thử thế nào đều chỉ uổng phí công phu thôi.”
Đây là đánh giá của một phù thủy chuyên nghiệp.
“Được rồi…” Lumian cố nén thất vọng: “Ta chỉ kỳ quái, thứ này lại có thể xuất bản.”
Aurora phồng quai hàm lên, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ:
“Ta cũng không rõ vì sao, có thể vài năm gần đây, các nơi kỳ quái, ờm, hiện tượng đề cập đến nhân tố siêu phàm càng ngày càng nhiều, không thể giấu giếm toàn bộ, mang đến tư tưởng trào lưu nhất định, chính phủ muốn để cho mọi người có chút hiểu biết, do đó thả lỏng khống chế đối với sách báo cùng loại. Ba loại tạp chí càng lưu hành ở Trier là ‘Thông Linh’, ‘Liên Hoa’, ‘Áo Nghĩa’, trên giá sách của ta đều có, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, có thể tìm nhìn xem, về sau đi quán rượu bịa chuyện cũng có thể bịa ra câu chuyện càng giống một chút.”
“Ừm.” Lumian quả thật cảm thấy hứng thú.
Cùng lúc đó hắn lại cảm khái trong lòng:
Sách báo được Aurora lưu trữ thật sự phong phú đa dạng!
Chính là nhờ dựa vào những sách báo này và Aurora thường xuyên giảng giải, hắn một thanh niên thất học mới có thể có đầy đủ hiểu biết về thế giới này, vùng đại lục này, quốc gia này ở trong cuộc sống của mình.
Thế giới này có hai vùng đại lục Nam Bắc, ở giữa bị ngăn cách bởi bão lớn càn quét, biển Berserk khó di chuyển, về phần Đông đại lục và Tây đại lục trong truyền thuyết, trước mắt không có ai biết đến, không ai có thể xác định chúng nó rốt cuộc tồn tại hay không tồn tại.
Nước cộng hòa Intis nơi Lumian và Aurora sinh sống ở vùng trung bộ Bắc đại lục, tây giáp biển Fog, bắc giáp đế quốc Fusac, phía đông cách dãy núi Hornacis đối diện với vương quốc Ruen, quốc gia biên giới ở phía nam theo thứ tự là vương quốc Feneport, Renburg và Masic.
Ở trong vương quốc Feneport và vương quốc Ruen còn có vài tiểu quốc như Segal, chúng nó với Renburg, Masic được xưng là các nước trung nam bộ, điểm giống nhau là đều tín ngưỡng Thần của Tri Thức và Trí Tuệ.
Nam đại lục đã trở thành thuộc địa của các nước Bắc đại lục, cho dù là đế quốc Balam hay là vương quốc Paz, vương quốc Haggati hoặc là các quốc gia khác đều đã mất đi phần lớn quyền tự chủ, đương nhiên, làn sóng đấu tranh với thực dân vẫn chưa bao giờ chấm dứt.
Trừ bỏ biển Berserk giữa Nam Bắc đại lục ra, biển Fog ở phía tây nước cộng hòa Intis, còn có biển Sonia ở phía đông vương quốc Ruen, biển Bắc ở phương bắc đế quốc Fusac, biển vùng cực ở phía nam của Nam đại lục, chúng nó được xưng là năm biển.
Trong các nước ở Bắc đại lục, tổng hợp thực lực của vương quốc Ruen là mạnh nhất, tiếp theo là nước cộng hòa Intis, đế quốc Fusac đã thau trận trong chiến tranh lần trước rơi xuông thứ tư, vương quốc Feneport tăng lên thứ ba, còn các nước trong Nam đại lục, Renburg mạnh nhất.
So với những thôn dân của Corduchir biết đến nước cộng hòa Intis, vương quốc Feneport và Renburg, Lumian có thể nói là nhà địa lý học.
Đương nhiên, chuyện này là bởi vì những người chăn cừu của thôn Cordu cần phải di chuyển bãi chăn nuôi đến gần vương quốc Feneport và Renburg, vì thế nên mới có hiểu biết nhất định về hai quốc gia này, nếu đổi lại dân chúng ở nông thôn bắc bộ vùng Darliege, trừ bỏ thôn xóm, thôn trấn và thành thị xung quanh ra, bọn họ chỉ biết đến các thành phố lớn của đất nước như Trier, Suchite.
Đôi khi, Lumian thật nghi ngờ, Aurora có thể nắm giữ được nhiều tri thức như vậy bằng cách nào?
Tất cả sách vở cho hắn học tập đều do Aurora biện soạn, toàn bộ bài kiểm tra luyện tập đều do Aurora ra, sách báo bình thường nhìn xem, hễ có vấn đề gì, Aurora cũng đều có thể giải đáp!
Càng quan trọng hơn là nàng còn nắm giữ thuật đánh nhau của các trường phái.
Chương 18: Tạp chí (2)
Chuyện này thật sự không phải chuyện một cô gái mới hơn hai mươi tuổi có thể làm được, có người đã sống năm sáu chục năm đều không tích cóp được nhiều tri thức như vậy.
Chẳng lẽ những thứ này là điều kiện trụ cột để làm phù thủy chân chính sao? Lumian lại lần nữa ngẩng đầu lên nhìn sang Aurora.
Aurora vừa đọc sách vừa dùng một ngón tay gõ nhẹ lên trên gò má mình, không hề có dáng vẻ của học giả và phù thủy.
“Nhìn cái gì?” Aurora nhận ra tầm mắt của hắn.
“Lần trước ngươi có nói, ta có kho tri thức để tham gia kỳ thi tuyển sinh thống nhất vào đại học?” Lumian thay đổi đề tài.
Aurora ngẫm nghĩ:
“Về lý luận ngươi có thể thi vào bất cứ một trường đại học nào, nhưng ta chưa từng tham gia kỳ thi tuyển sinh kia, không dám xác định phạm vi đề mục cụ thể.”
“Russell thật sự hại người không ít, haizzz, như vậy cũng là chuyện tốt…”
Không hề nghi ngờ gì, kỳ thi tuyển sinh thống nhất vào đại học là do Russell Đại Đế làm ra khi cầm quyền, vẫn luôn kéo dài cho đến bây giờ.
Aurora đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn Lumian mỉm cười nói:
“Sao hôm nay không đi đến quán rượu bịa chuyện?”
“Ta lại không phải thật sự nát rượu.” Lumian phe phẩy tạp chí trong tay: “Ở nhà đọc sách cũng là một phương thức giải trí thật tốt.”
Nhưng lại có thể khiến cho người ta tâm tình bình tĩnh, trạng thái thả lỏng… hắn âm thầm bổ sung một câu trong lòng.
Aurora gật đầu, nhìn vào góc chỗ Lumian nói:
“Sao lại ngồi xa như vậy? Ngươi đang giả vờ đáng thương, nhỏ yếu, bất lực sao?”
“Lại gần đây, đọc sách buổi tối cần có ánh sáng thật tốt, bằng không sẽ gây hại cho mắt.”
Lời nói kỳ quái của Aurora thật nhiều… Tuy rằng nghe không hiểu được ba từ đáng thương, nhỏ yếu, bất lực này tách riêng ra có nghĩa là gì, nhưng nếu như đặt cùng nhau đều thật cổ quái, không giống với cách dùng bình thường… Lumian đã sớm quen với biểu hiện như vậy của Aurora, nâng ghế dựa lên, đi đến bên cạnh bàn học.
Trước đèn bàn sáng ngời, hắn và Aurora một trái một phải yên tĩnh đọc sách báo, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.
Tiếng hít thở, tiếng trang sách được lật qua, tiếng gió đêm thỉnh thoảng đảo qua bên ngoài cửa sổ, thả lỏng lại bình thản.
…
Sau khi cùng với Aurora nói lời chúc ngủ ngon, Lumian quay về phòng mình.
Hắn cởi áo khoác, vẫn như trước vắt nó lên trên lưng ghế dựa, không định cầm lá bài quyền trượng lên trên giường.
Làm như vậy là vì sợ Aurora hoài nghi, dù sao chị gái đã nói sẽ chú ý đến hắn mọi lúc.
Lumian đang định cất bước, đi đến giường ngủ, đột nhiên trong lòng vừa động, dừng bước chân.
Hắn đảo tròn mắt, điều chỉnh ghế dựa vẫn luôn để lệch đến đối diện với cửa sổ.
Sau đó hắn lên trên giường, thổi tắt đèn dầu trên ngăn tủ bên cạnh.
Sau khi đi vào giấc ngủ như bình thường, không biết qua bao lâu, Lumian đột nhiên giật nảy mình, khôi phục tỉnh táo.
Hắn lại một lần nữa nhìn thấy phòng ngủ tràn ngập màn sương mù màu xám.
Lumian đã có chuẩn bị tâm lý nên bình tĩnh nhìn quanh một vòng, phát hiện ra một chuyện:
Chiếc ghế dựa trước khi đi ngủ mình đã cố ý đặt ngay ngắn, ở trong giấc mơ nó vẫn được đặt lệch, vẫn duy trì dáng vẻ như trước kia.
Hay nói cách khác, phòng ngủ trong giấc mơ không phải nghiêm túc tương ứng với hiện thực, nó có khả năng vốn đến từ ấn tượng ở chỗ sâu trong tiềm thức… Tuy rằng không rõ ràng như vậy là có ý gì, nhưng Lumian cảm thấy nhất định phải nhớ rõ một điểm này.
Hắn đi đến bên cửa sổ, hai tay chống bàn, nhìn ra bên ngoài.
Ngọn núi được tạo thành từ tảng đá màu nâu đỏ và bùn đất màu nâu đỏ kia cùng với từng vòng công trình đã đổ nát vây quanh nó lại đập vào mi mắt của hắn.
Nơi này yên tĩnh đến giống như chết.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lumian do dự một chút, cuối cùng quyết định hạ quyết tâm:
Bước đầu tiên làm trong đêm nay, thăm dò nhất định!
Cuộc sống lưu lạc trước kia đã khiến cho hắn có mạnh mẽ ngoan cường.
Hắn không lập tức xuống tầng dưới, tiến vào đống đổ nát mà mở ngăn tủ ra, bắt đầu mặc thêm quần áo.
Không phải vì hắn thấy lạnh, mà lấy phương thức như vậy để tăng cao một chút năng lực phòng ngự.
Mặc áo bông, quần bông, khoác áo jacket được làm từ da thuộc loại tốt lên, Lumian hoạt động thân thể, cảm thấy không thể mặc thêm được nữa, mặc thêm nữa sẽ ảnh hưởng đến linh hoạt của bản thân.
Việc này quan trọng hơn.
Thích ứng trong trạng thái trước mặt, một ý niệm đột nhiên lóe lên trong đầu Lumian:
Đây là giấc mơ của ta, ta muốn cái gì có phải sẽ có cái đó không?
Ôm tâm lý thử xem, hắn bắt đầu thấp giọng tự nói:
“Ta muốn một áo giáp ngực, một khẩu súng… Ta muốn một áo giáp ngực, một khẩu súng…”
Căn phòng tràn ngập trong màn sương mù màu xám không hề thay đổi.
Xem ra không được, giấc mơ này quả nhiên đặc thù… Lumian bình phục cảm xúc thật thất vọng, mở cánh cửa phòng ngủ ra, bước chân vào hành lang.
Ở đây không có ngọn đèn, âm u lại tăm tối.
Lumian lần lượt mở cửa phòng ngủ của Aurora và cửa thư phòng ra, bố trí ở bên trong có khác biệt với trong hiện thực, nhưng về cơ bản là thống nhất, khác biệt lớn nhất là hai khung cảnh đó đều không có Aurora, giống như dừng lại trong một mảnh màu xám.
Tầng một cũng như thế.
Lumian bắt đầu tìm kiếm vũ khí phòng thân, lấy quen thuộc của hắn đối với căn nhà, rất nhanh đã có hai sự lựa chọn:
Một là cái xiên dài gần hai mét được tạo ra từ sắt thép, lấy cách nói của Aurora, chỉ cần mục tiêu không có vũ khí tầm xa, thứ này tuyệt đối dùng tốt, hiệu quả tuyệt đối xuất chúng.
Hai là rìu sắt màu đen tương đối sắc bén.
Đáp án của người thành niên là tự nhiên tất cả đều muốn… Không hiểu sao Lumian lại nhớ tới một câu nói Aurora thường xuyên nói, nhưng cuối cùng lại không làm như vậy.
Bởi vì hôm nay hắn làm bước thăm dò đầu tiên, việc cần làm chính là ẩn nấp, cẩn thận, gần như là lẻn đi.
Mang theo một vũ khí dài như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến hành động của hắn, khiến cho hắn rất dễ dàng bị lộ.
Lumian thong thả thở hắt ra, khom người xuống, cầm cây rìu kia lên.
Hắn lập tức đứng thẳng người, từng bước một đi trong màn sương mù màu xám ra đến cửa.
Trong im hơi lặng tiếng, hắn kéo cánh cửa chính ra.
Chương 19: Máu
Ra khỏi cửa chính, Lumian giống như tiến vào trong một thế giới khác.
Trước mắt hắn đã không còn là thôn Cordu quen thuộc kia nữa, thay vào đó là một ngọn núi đỏ sậm và từng vòng kiến trúc sụp đổ vây xung quanh nó, tất cả cùng cấu thành một đống đổ nát quái dị.
Sương mù trên trời cao dày đặc thảm đạm, ánh sáng khó xuyên qua được, mặt đất bị phá nát, phần lớn là đá vụn, Lumian cầm rìu, cẩn thận đi tới trước, dọc theo đường đi không hề tìm được chỗ nào có thể dùng làm nơi ẩn nấp.
Nơi này cỏ dại không mọc lên được, không thấy bóng dáng cây cối.
Lumian vừa đi vừa run sợ trong lòng, chỉ có thể ưỡn thắt lưng, an ủi mình – ít nhất nếu như trên mảnh đất này thật sự có nguy hiểm gì, đó là vừa nhìn đã thấy, có thể phát hiện trước tiên.
Cuối cùng, hắn đã đi đến đống hoang tàn kia, đi tới trước một kiến trúc bị hỏa thiêu sụp đổ một nửa.
Lumian quan sát một lúc, bước đầu xác định bên trong không tồn tại sinh vật nào khác, sau đó mới cẩn thận bước chân vào bên trong đó, né tránh khúc gỗ cháy đen ở giữa không trung có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, bắt đầu tìm kiếm.
Hắn đảo mắt nhìn qua, thấy trong góc nhà có một cái bình bằng gốm bị vỡ nát, bên trong lóe lên màu vàng.
Lumian đi từng bước một đến gần, phát hiện là một đồng vàng.
Như vậy chân thật sao? Đống đổ nát trong giấc mơ lại còn có của cải? Hắn vừa nói thầm vừa nhăt đồng vàng lên, lau chùi lên người.
Hoa văn bên ngoài đồng vàng theo đó hiện ra.
Mặt chính của nó khắc hình đại diện của một người đàn ông, khuôn mặt gầy yếu, tóc chia mái ba bảy, hai bên miệng có râu ria mép, ánh mắt tương đối kiên định, mặt bên kia là một bụi hoa diên vĩ vòng xung quanh con số 20.
Lumian nhận ra người đàn ông kia, hắn là tổng thống đời thứ nhất của nước cộng hòa Intis, Levist.
“Lại là đồng Louis vàng…” Lumian hơi kinh ngạc.
Thứ nhất hắn không thể ngờ rằng trong đống đổ nát ở cảnh trong mơ quái dị này lại xuất hiện đồng tiền của nước cộng hòa Intis trong hiện thực, hai là mình tùy tiện nhặt lại là thứ có giá trị xa xỉ như đồng Louis vàng.
Đồng tiền hợp pháp trước mắt của nước cộng hòa Intis là pelkin và kepei, 1 pelkin tương đương với 100 kepei.
Trong đó kepei tồn tại dưới hai hình thức là tiền đồng và đồng bạc, tiền đồng chia làm ba loại 1 kepei, 5 kepei, 10 kepei, đồng bạc thì có 20 kepei và 50 kepei.
Pelkin có thể là đồng bạc, đồng vàng, cũng có thể là tiền giấy, đồng bạc có ba loại 1, 5, 10 pelkin, đồng vàng thì chia năm loại là 5, 10, 20, 40, 50.
Mệnh giá tiền giấy đa dạng hơn, chia ra có 5, 20, 50, 100, 200, 500, 1000 pelkin.
Trong sinh hoạt thực tế, dân chúng Intis vẫn quen dùng một vài đơn vị tiền tệ chế độ cũ, ví dụ như bọn họ đặt tên cho tiền đồng 5 kepei đang sử dụng phổ biến là rick.
Giống vậy, đồng vàng giá trị 20 pelkin được gọi là Louis vàng.
Đương nhiên, thời đại chế độ tiền tệ cũ thì Louis vàng thật ra tên là Russell vàng, sau khi nước cộng hòa thành lập, vì để xóa bỏ ảnh hưởng của Russell Đại Đế nên đã thay đổi nó thành Louis vàng.
Theo Lumian được biết, tuy rằng thành thị không làm được, nhưng nơi nông thôn giống như thôn Cordu này, một đồng Louis vàng có thể khiến cho một gia đình nghèo khó có ruộng của riêng mình sống yên ổn trên một tháng.
Nếu như không phải thu nhập của Aurora không thấp, có lẽ hắn đều chưa từng nhìn thấy đồng Louis vàng có dáng dấp như thế nào, toàn bộ thôn Cordu bọn họ, trừ bỏ hai chị em bọn họ ra, cũng chỉ có một nhà linh mục giáo xứ, một nhà quan hành chính đã từng gặp và có được đồng Louis vàng.
Đối với bất cứ một thôn dân nào, đồng Louis vàng này đều là thu hoạch đáng để quý trọng.
“Đáng tiếc, chỉ ở trong mơ…” Lumian hơi thất vọng thầm cảm thán một tiếng.
Thứ này không phải là vật dính dáng đến siêu phàm, có lẽ không thể mang ra khỏi giấc mơ.
Tuy rằng nói như thế, nhưng Lumian vẫn trịnh trọng cất đồng Louis vàng kia, cuộc sống lưu lạc trong quá khứ khiến cho hắn hết sức quý trọng từng đồng kepei.
Một đồng Louis vàng tương đương với 2000 kepei, gần tương đương với 1 pound của vương quốc Ruen, đương nhiên, ít hơn một chút, dựa theo cách nói trên báo thì 24 pelkin mới có thể đổi được 1 pound.
Lumian tiếp tục tìm kiếm.
Hắn muốn tìm được một ít văn tự tư liệu để xác nhận tình huống cụ thể của đống đổ nát, nhìn xem nơi này tương ứng với nơi nào trong hiện thực, có phải là một thôn xóm nào đó của nước cộng hòa Intis bị chuyển toàn bộ vào cảnh trong mơ hay không – sự xuất hiện của đồng Louis vàng kia đã khiến Lumian có suy đoán như vậy.
Trong khi di chuyển từng bước một, Lumian nhìn thấy nơi vốn đặt bếp lò, bên cạnh bị nhiễm một chút màu đỏ sậm.
“Máu?” Đồng tử của hắn trợn to, nhanh chóng có suy đoán.
Ngay sau đó, hắn đưa ra phán đoán:
Tuy rằng chỗ máu này không mới, nhưng không cũ, chưa biến thành màu đen, thoạt nhìn giống như mới vừa bị nhỏ xuống hai ba ngày.
Thậm chí còn ngắn hơn!
Trong lòng căng thẳng đồng thời Lumian cảm thấy ánh sáng xung quanh đột nhiên tối tăm hơn một chút.
Giống như có thứ gì đó đang lặng yên không một tiếng động lần mò đến ở trên nóc nhà đã bị sụp một nửa, chặn một chút tia sáng xuyên qua màn sương mù nồng đậm.
Kinh nghiệm bị tập kích khi lưu lạc giống như sóng biển mãnh liệt, lập tức rót vào trong đầu Lumian, khiến cho hắn làm ra ứng đối theo phản xạ có điều kiện.
Hắn đột nhiên lao tới trước rồi đi ra ngoài, sau đó cuộn thân thể ở giữa không trung, khi rơi xuống đất thuận thế lăn đi.
Bịch!
Sau lưng hắn giống như có vật nặng gì đó rơi xuống.
Lumian lăn sang bên trái bếp lò đã bị tàn phá, đưa tay bám lấy một tảng đá, mượn lực xoay người.
Hắn giơ rìu lên, nhìn vào vị trí vừa nãy mình đứng đã nhiều thêm một bóng dáng.
Dưới ánh sáng ảm đạm chiếu xuống, Lumian không dám xác định kia rốt cuộc là người hay là sinh vật hình người.
Chương 20: Máu (2)
Kẻ đó khom lưng, không mặc quần áo và đeo giày, làn da giống như bị ai cắt, lộ ra cơ bắp màu đỏ rực, mạch máu và da thịt biến vàng, từng giọt chất lỏng sền sệt đang chảy xuôi ở trên đó nhưng không nhỏ xuống đất.
Con quái vật này.
Ánh mắt trắng nhiều lam ít của nó giống như được khảm trên mặt, miệng nhe ra hết cỡ, hàm răng khấp khểnh không đều, nước miếng nhỏ xuống bên ngoài, kéo ra thật dài.
Vài năm qua Lumian đã bịa ra thật nhiều câu chuyện quỷ quái, không ngờ hôm nay lại gặp được một thứ có thể gọi là ác quỷ như vậy.
Vù!
Cơn gió mùi máu tanh đánh về phía hắn, tiếng thở hổn hển truyền vào trong lỗ tai của hắn.
Lumian theo bản năng tránh sang bên cạnh, tránh thoát công kích của con quái vật màu đỏ kia.
Nếu như không phải thường xuyên được nhận chỉ đạo của Aurora, nếu như không có học tập đánh nhau lấy năm làm đơn vị tính và kinh nghiệm đánh nhau trên đường phố, mới vừa rồi khi thể xác và tinh thần của hắn đều nhận lấy rung động thật sự không có khả năng kịp phản ứng lại.
Lấy lại bình tĩnh, Lumian đuổi đánh về phía con quái vật, giơ rìu sắc trong tay lên, hung hăng bổ vào lưng nó.
Phập!
Con quái vật đang định xoay người bị chém ngã xuống đất, dịch mủ và máu loãng bắn tung tóe khắp nơi.
Lumian không do dự, quyết đoán quỳ một gối, lại giơ rìu lên.
Phập! Phập! Phập!
Hắn liên tục bổ rìu, mỗi một rìu đều bổ vào rất sâu trong thịt, tạo ra từng vết nứt vừa sâu lại rộng, biến gáy, cổ và lưng của con quái vật kia thành không còn hình dáng.
Cuối cùng, con quái vật kia ngừng giãy giụa, gục trên đất bất động.
“Phù, phù! Biểu hiện trong thực tế của ngươi không khủng bố giống như ngoại hình…” Lumian nhẹ nhàng thở hắt ra, mang theo cười nhạo nói nhỏ một câu.
Hắn dùng tay trái lau mặt, lau vết máu dính ở trên tay.
“Dịch của con quái vật này có độc không nhỉ? Tạm thời không có đau do bị ăn mòn…” Lumian bắt đầu lo lắng vấn đề khác.
Ngay khi hắn nổi lên dũng khí, chuẩn bị lục soát thân thể quái vật, con quái vật màu đỏ như máu không có làn da kia khẽ chống hai tay, đột nhiên bật lên!
Nó còn chưa chết?
Đã bị bổ thành như thế kia, còn không chết?
Lumian vừa sợ lại kinh hãi.
Không thể không nói, hắn sợ, khiếp đảm.
Nếu như gặp phải là nhân loại bình thường, dã thú và quái vật, cho dù không đánh lại thì hắn cũng sẽ không hề sợ hãi đến như thế, nhưng tên trước mắt này giống như cho dù làm như thế nào thì nó đều không chết, tất cả mình đã làm đều chỉ uổng công!
Thừa dịp con quái vật kia giống như đầu óc choáng váng, không tìm thấy kẻ địch ở đâu, Lumian quyết định thật nhanh, hai chân khẽ căng, đầu gối dùng sức, chạy như điên.
Bịch! Bịch! Bịch!
Hắn chạy ra trình độ tốt nhất của mình, nhưng ở cổ giống như có từng luồng khí tức mơ hồ phun đến, trong lỗ tai quanh quẩn tiếng thở ồ ồ kia.
Con quái vật kia đuổi sát ở sau lưng hắn.
Lumian cắn chặt răng, chỉ cảm thấy sợ hãi khiến trong thân thể tự dưng có nhiều thêm không ít lực lượng.
Hắn chạy càng nhanh hơn, vượt qua tiêu chuẩn trước kia.
Hắn vui sướng phát hiện, khoảng cách giữa con quái vật kia và mình không bị kéo gần hơn nữa.
Bịch! Bịch! Bịch!
Lumian cuối cùng đã chạy trở về trước nhà mình, tòa nhà hai tầng có một tầng hầm kia.
Hắn kéo cánh cửa chưa khóa lại ra, nhanh chóng nhảy vào bên trong.
Cạch!
Hắn trở tay đóng cửa lại.
Không thèm nghỉ ngơi, Lumian xông thẳng đến chỗ bếp lò, cầm xiên thép đang đặt dựa vào bên tường kia.
Sau đó hắn tập trung nhìn ra cửa.
Tiếng chạy vội của quái vật biến mất ở gần đó, nhưng mười mấy giây sau, nó lại không thử xô cửa.
“Nó biết ta đang mai phục ở bên trong sao?” Lumian không thể tin nổi chỉ số thông minh của quái vật còn khá cao.
Hắn dịch chuyển dần dần sang bên cửa sổ gần cửa chính, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Trên mặt kính đột nhiên nhiều thêm một gương mặt!
Khuôn mặt không có làn da, máu thịt be bét, hàm răng khấp khểnh!
Trái tim của Lumian suýt chút nữa ngừng đập, toàn bộ thân thể lập tức hơi cứng đờ.
Nhưng quái vật lại không nhân cơ hội đập vỡ cửa kính, phát động công kích, chỉ bốn mắt nhìn nhau với Lumian.
Lumian phục hồi tinh thần lại, cấp tốc lùi ra sau, hai tay giơ cái xiên dài kia lên.
Quái vật lập tức rời khỏi khu vực cửa sổ.
Lumian đề phòng cẩn thận lạ thường, quan sát nó.
Hắn thấy trong màn sương mù màu xám kia, con quái vật quanh quẩn hồi lau, sau đó rời khỏi tòa nhà của mình, chậm rãi quay trở về đống đổ nát.
“…” Lumian rất mờ mịt.
Hắn đã nghĩ ra cách vây khốn con quái vật, bản thân chuẩn bị nhanh chóng thoát khỏi cảnh trong mơ, kết quả đối phương lại rời đi như vậy…
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn nghĩ đến một khả năng:
“Con quái vật kia không dám tiến vào trong nhà ta?”
“Đúng, trong nhà hoàn toàn không có dấu hiệu bị phá hư…”
“Ở trong giấc mơ, nơi đây là một nơi an toàn tuyệt đối?”
Lumian có suy đoán lập tức thả lỏng không ít.
Một giây sau, hắn cảm thấy mệt mỏi mãnh liệt.
Chạy trốn trong thời gian ngắn như vậy còn mệt hơn cả đánh nhau kịch liệt luyện một buổi trưa.
Mang theo xiên dài và rìu, Lumian đi lên tầng hai, tiến vào trong phòng ngủ của mình, thử đi vào trong giấc ngủ.
…
Trong mờ mờ ảo ảo, Lumian mở mắt ra.
Bên ngoài rèm cửa sổ vẫn thật tối, trong phòng hoàn toàn mờ mịt.
Nếu như không phải không có màn sương mù xám nhàn nhạt, nếu như không phải mình đã thay đồ ngủ, Lumian đều không thể phân biệt rõ được đây là hiện thực hay cảnh trong mơ.
“Bị kinh hãi nên tỉnh trước?” Hắn theo bản năng sờ vào túi áo ngủ, không chạm vào đồng Louis vàng kia.
Điều này khiến cho hắn hơi thất vọng, lại xác nhận được một sự thật:
Tiền tài thật sự không thể mang ra khỏi cảnh trong mơ!
Thu liễm tâm thần, Lumian bắt đầu suy xét đến một vấn đề nghiêm túc:
Con quái vật bất tử kia nên đối phó như thế nào?
Mặc dù mình có thể vượt qua khu vực kia, bí mật xâm nhập, nhưng vẫn phải lo nghĩ đến về sau có khả năng gặp phải quái vật cùng loại, phải chuẩn bị cho phù hợp trước, không thể lấy sinh mệnh ra để đùa được.