[Dịch] Túc Mệnh Chi Hoàn (Quỷ Bí Chi Chủ 2)
Tập 1: Người xứ khác (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Người xứ khác
“Ta là một người thất bại, gần như không hề chú ý đến ánh mặt trời có xán lạn hay không, bởi vì không có thời gian.”
“Ba mẹ ta không thể ủng hộ cho ta, bằng cấp của ta cũng không cao, lẻ loi một mình trong thành phố tìm kiếm tương lai.”
“Ta tìm rất nhiều việc, nhưng đều không được nhận, có thể vì không có ai thích một người không biết nói chuyện, không thích giao lưu, cũng không biểu hiện ra đầy đủ năng lực.”
“Suốt ba ngày nay ta chỉ ăn hai ổ bánh mì, đói khát khiến ban đêm ta không thể đi vào giấc ngủ, may mắn chính là ta đã đóng tiền thuê nhà một tháng, còn có thể tiếp tục ở trong tầng hầm tăm tối đó không phải đi ra bên ngoài chống đỡ cơn gió rét lạnh lạ thường của mùa đông.”
“Cuối cùng, ta tìm được một công việc, gác đêm ở bệnh viện, gác đêm ở nhà xác.”
“Ban đêm ở bệnh viện còn lạnh hơn trong tưởng tượng của ta, đèn tường trên hành lang không được thắp sáng, khắp nơi đều thật lờ mờ, chỉ có thể dựa vào một chút tia sáng ở trong phòng hắt ra giúp cho ta nhìn thấy dưới chân mình.”
“Mùi ở đây rất khó ngửi, thường xuyên có người chết bị nhét trong túi đựng xác đưa tới, chúng ta phối hợp giúp hắn chuyển vào trong nhà xác.”
“Đây là một phần công việc thật tốt, ít nhất có thể giúp ta mua nổi bánh mì, thời gian rảnh rỗi vào ban đêm cũng có thể dùng để học tập, dù sao không có ai muốn đến nhà xác cả, trừ phi có thi thể cần đưa đến hoặc chở đi thiêu, đương nhiên,, ta còn chưa đủ tiền để mua sách, trước mắt cũng không thấy có hy vọng nào tích cóp được tiền.”
“Ta cần phải cảm ơn đồng nghiệp cũ của ta, nếu như không phải hắn đột nhiên nghỉ việc, có lẽ ta không thể nhận được một phần công việc này.”
“Ta ước gì có thể thay phiên trực ban ngày, hiện giờ luôn kiểu mặt trời mọc thì đi ngủ, ban đêm mới thức dậy, khiến cho thân thể của ta hơi yếu ớt, đầu của ta cũng thỉnh thoảng sẽ đau nhức.”
“Có một ngày, vận chuyển thi thể mang một thi thể mới đến.”
“Nghe người khác nói, người này chính là đồng nghiệp cũ đột nhiên nghỉ việc kia.”
“Ta thật hiếu kỳ về hắn, sau khi tất cả mọi người rời đi, ra kéo ngăn tủ, lặng lẽ mở túi đựng xác ra.”
“Hắn là một ông già, khuôn mặt vừa xanh vừa trắng, đầy nếp nhăn, dưới ánh đèn vô cùng tù mù có vẻ thật dọa người.”
“Tóc của hắn không nhiều, phần lớn đều bạc trắng, toàn bộ quần áo đều bị cởi hết, kể cả một mảnh vải đều không để lại cho hắn.”
“Đối với người chết không có người thân này, đội vận chuyển thi thể chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm thêm một khoản.”
“Ta nhìn thấy ở chỗ ngực hắn có một ấn ký kỳ quái, có màu xanh đen, dáng vẻ cụ thể ta không thể miêu tả được, ánh đèn lúc đó thật sự quá tối.”
“Ta đưa tay chạm vào ấn ký kia, không có gì đặc biệt.”
“Nhìn người đồng nghiệp cũ này, ta nghĩ, nếu như ta vẫn luôn tiếp tục như vậy, đợi đến già đi, có phải cũng giống như hắn không…”
“Ta nói với hắn, ngày mai ta sẽ đi cùng với hắn đến lò hỏa táng, tự mình đưa tro cốt của hắn đến nghĩa địa miễn phí gần đây, miễn cho những người phụ trách việc này ngại phiền toái, tùy tiện tìm một con sông hoang vứt xuống.”
“Như vậy ta sẽ phải hy sinh một giấc ngủ của buổi sáng, nhưng vẫn ổn, sắp đến chủ nhật rồi, có thể ngủ bù.”
“Nói xong câu nói kia, ta chuẩn bị đóng túi đựng xác lại, một lần nữa nhét nó vào trong ngăn tủ.”
“Ánh đèn trong phòng giống như càng tối hơn…”
“Sau ngày hôm đó, mỗi lần ngủ ta đều sẽ mơ thấy một màn sương dày.”
“Ta dự cảm không lâu sau sẽ phát sinh một số chuyện, dự cảm đến sớm hay muộn sẽ có vài thứ không biết có thể được gọi là người không đến tìm ta, không ai có thể bằng lòng tin tưởng ta, cảm thấy ta làm việc ở trong hoàn cảnh như vậy, tinh thần trở nên không quá bình thường, cần phải đi khám bác sĩ…”
Một vị khách nam giới ngồi trước quầy bar nhìn người kể chuyện đột nhiên dừng lại:
“Sau đó thì sao?”
Người đàn ông phái nam hơn ba mươi tuổi, mặc áo vải thô màu nâu và quần dài màu vàng nhạt, tóc ép thật phẳng, trong tay có một chiếc mũ dạ tròn màu tối sơ sài.
Thoạt nhìn hắn thật bình thường, giống như phần lớn mọi người trong quán rượu, tóc màu đen, ánh mắt màu xanh nhạt, khó coi, cũng không xấu xí, chỉ thiếu đặc thù rõ ràng.
Người kể chuyện trong mắt hắn là một người trẻ tuổi tầm mười tám mười chín tuổi, dáng người cao ráo, tứ chi thon dài, cũng là tóc ngắn màu đen, hai tròng mắt màu xanh nhạt, nhưng ngũ quan sâu sắc, có thể khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Người trẻ tuổi nhìn ly rượu rỗng trước mặt mình, thở dài nói:
“Sau đó?”
“Sau đó ta đã từ chức quay về nông thôn, đến đây ba hoa với ngươi.”
Nói xong, nụ cười nở ra ở trên mặt hắn, nụ cười mang theo vài phần bỡn cợt.
Người đàn ông phái nam kia hơi ngẩn ra.
“Chuyện ngươi mới vừa kể là đang bịa ra?”
“Ha ha.” Xung quanh quầy bar bùng nổ tiếng ười.
Tiếng cười thoáng dừng lại, một người đàn ông trung niên gầy yếu nhìn vị khách trông có vẻ hơi xấu hổ kia nói:
“Người xứ khác à, ngươi đừng tin tưởng mấy câu chuyện của Lumian, chuyện mỗi ngày hắn kể đều không giống nhau, ngày hôm qua hắn vẫn là một tên xui xẻo bởi vì nghèo nên bị vợ chưa cưới hủy hôn, hôm nay đã thành kẻ trông xác!”
“Đúng, nói cái gì mà ba mươi năm ở phía đông sông Sorenzo, ba mươi năm ở bên phải sông Sorenzo, nghe là biết nói bậy!” Một vị khách quen khác của quán rượu nói theo.
Bọn họ đều là nông dân của thôn xóm cỡ lớn Cordu này, mặc áo vest hoặc màu đen hoặc màu tro hoặc màu xám.
Chương 2: Người xứ khác (2)
Người trẻ tuổi tóc ngắn tên là Lumian kia dùng hai tay chống lên quầy bar, thong thả đứng lên, cười tủm tỉm nói:
“Các ngươi biết rõ đây không phải là câu chuyện do ta bịa ra, đều do chị ta viết ra, nàng thích viết truyện nhất, còn là tác giả chuyên mục của ‘Tuần báo tiểu thuyết’ gì đó.”
Nói xong, hắn nghiêng người, bắt tay với vị khách từ nơi khác đến kia, cười xán lạn nói:
“Xem ra nàng viết không tệ.”
“Xin lỗi, khiến cho ngươi hiểu lầm.”
Người đàn ông mặc áo vải thô màu nâu kia không tức giận, đứng lên theo, mỉm cười đáp lại.
“Một câu chuyện rất thú vị.”
“Xưng hô như thế nào?”
“Trước khi hỏi người khác phải tự giới thiệu trước không phải là lẽ thường sao?” Lumian cười nói.
Vị khách đến từ xứ khác kia gật đầu:
“Ta tên là Ryan Coase.”
“Hai người này là bạn của ta Valentine và Leah.”
Câu nói sau ám chỉ về phía một nam một nữ đang ngồi bên cạnh.
Nam hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mái tóc vàng điểm hồng, ánh mắt không lớn lắm có màu sắc còn đậm hơn nước hồ màu lam, mặc áo gile trắng, áo khoác bằng vải tuýt màu xanh và quần dài đen, trước kia ra ngoài rõ ràng đã dày công ăn diện một phen.
Vẻ mặt của hắn tương đối lạnh lùng, không hề chú ý đến các nông dân và dân chăn nuôi ở xung quanh.
Còn cô gái kia thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn người đàn ông, mái tóc dài màu xám nhạt được búi thành búi tóc phức tạp, trùm mạng che mặt màu trắng coi thành mũ.
Đôi mắt của nàng cùng màu với tóc, ánh mắt nhìn Lumian mang theo ý cười không hề che giấu, giống như chỉ cảm thấy thú vị với chuyện mới vừa xảy ra.
Đèn tường bằng khí than trong quán rượu chiếu rọi xuống, cô gái tên Leah này để lộ ra cái mũi cao xinh đẹp và cánh môi với đường cong duyên dáng, tuyệt đối được xưng tụng là người đẹp ở vùng nông thôn giống như Cordu này.
Nàng mặc một cái váy bó sát bằng lông cừu không có nếp gấp màu trắng, phối hợp với áo khoác nhỏ màu trắng gạo và một đôi boot Marsil, trên mạng che mặt và đôi boot còn chia ra buộc hai cái lục lạc nhỏ màu bạc, vừa rồi trong khi đi vào trong quán rượu vẫn luôn vang lên leng keng, vô cùng hút mắt người khác, khiến cho không ít phái nam khi nhìn nàng ánh mắt đều thẳng.
Ở trong mắt bọn họ, cách trang điểm thời thượng này phải ở những thành phố lớn kiểu như tỉnh phủ Bigor, thủ đô Trier mới có.
Lumian khẽ gật đầu với ba người từ xứ khác:
“Ta tên Lumian Lee, các ngươi có thể gọi thẳng ta là Lumian.”
“Lee?” Leah thốt lên.
“Sao vậy, họ của ta có vấn đề gì à?” Lumian hiếu kỳ hỏi.
Ryan Coase giải thích giúp Leah:
“Họ này của ngươi khiến người sợ hãi, mới vừa rồi ta gần như không khống chế nổi giọng nói của mình.”
Thấy những người nông dân, dân chăn nuôi ở xung quanh tỏ ra không hiểu, hắn lại giải thích thêm:
“Người từng tiếp xúc với thủy thủ, thương nhân hàng hải đều biết, trên năm biển đều truyền lưu một câu nói như này:”
“Thà gặp phải những tướng quân thậm chí vương giả hải tặc, cũng đừng chạm trán với một người tên là Frank Lee.”
“Họ của người kia cũng là Lee.”
“Hắn thật đáng sợ sao?” Lumian hỏi.
Ryan lắc đầu:
“Ta không rõ lắm, nhưng đã có truyền thuyết như vậy, chắc chắn sẽ không sai.”
Hắn bỏ dở đề tài này, nói với Lumian:
“Cảm ơn câu chuyện của ngươi, nó xứng đáng với một ly rượu, ngươi muốn uống gì?”
“Một ly Nàng tiên xanh.” Lumian không hề khách khí chút nào, lại lần nữa ngồi xuống.
Ryan Coase hơi cau mày:
“Nàng tiên xanh… rượu Absinthe?”
“Ta cần phải nhắc nhở ngươi một câu, ngải đắng có hại đối với thân thể, loại rượu này có thể khiến cho tinh thần hỗn loạn, khiến cho ngươi xuất hiện ảo giác.”
“Ta không ngờ xu hướng thịnh hành của Trier đã lan truyền đến nơi đây.” Leah ở bên cạnh mỉm cười bổ sung thêm một câu.
Lumian a một tiếng:
“Hóa ra người Trier cũng thích uống Nàng tiên xanh…”
“Đối với bọn ta, cuộc sống đã đủ cực khổ, không cần để ý nhiều thêm một chút thương tổn như vậy, loại rượu này có thể khiến cho tinh thần của bọn ta được thả lỏng lớn hơn.”
“Được rồi.” Ryan ngồi trở lại vị trí, lại nhìn về phía bartender: “Một ly Nàng tiên xanh, cho ta thêm một ly Spicy Heart.”
“Spicy Heart” là một loại rượu hoa quả nổi tiếng.
“Vì sao không gọi cho ta một ly Nàng tiên xanh? Mới vừa rồi là ta nói cho ngươi biết chân tướng, ta còn nói ra từ đầu đến cuối tình huống của thằng nhãi này!” Người đàn ông trung niên gầy yếu bất mãn kêu lên: “Người xứ khác, ta thấy các ngươi còn hoài nghi về độ thật giả của câu chuyện kia.”
“Pierre, vì để được uống một ly rượu miễn phí, ngươi thật sự chuyện gì đều có thể làm được!” Lumian cao giọng đáp lại.
Không đợi Ryan quyết định, Lumian lại bổ sung thêm:
“Vì sao không thể là tự ta nói, như vậy ta còn có thể uống thêm một ly Nàng tiên xanh?”
“Bởi vì bọn họ không biết có nên tin tưởng tình huống mà ngươi nói không.” Người đàn ông trung niên tên Pierre kia đắc ý cười nói: “Câu chuyện chị ngươi thích kể cho tụi nhỏ nhất chính là sói đến đây, người luôn luôn nói dối tự nhiên mất đi lòng tin.”
“Được rồi.” Lumian nhún vai, nhìn bartender đẩy một ly rượu màu xanh nhạt đến trước mặt mình.
Ryan nhìn hắn, hỏi ý:
“Có thể chứ?”
“Không thành vấn đề, chỉ cần ví tiền của ngươi đủ để trả tiền cho chỗ rượu này.” Lumian tự nhiên không thèm để ý đến.
“Vậy lại thêm một ly Nàng tiên xanh.” Ryan gật đầu.
Pierre lập tức nở nụ cười:
“Người xứ khác hào hiệp, thằng nhãi này chính là người thích đùa dai nhất trong thôn, các ngươi nhất định phải cách xa hắn một chút.”
“Năm năm trước, hắn được chị gái hắn là Aurora mang về trong thôn, còn chưa từng rời khỏi đây, ngươi nghĩ xem, trước đó hắn mới mười ba tuổi, làm sao có thể đi đến bệnh viện làm kẻ trông xác được chứ? Ừm, bệnh viện gần chỗ chúng ta nhất nằm ở dưới chân núi Darliege, phải đi hết cả một buổi chiều.”
“Mang về trong thôn?” Leah nhạy cảm hỏi.
Nàng thoáng nghiêng đầu, phát ra tiếng vang leng keng.
Pierre gật đầu:
“Sáu năm trước Aurora chuyển đến đây định cư, một năm sau, nàng ra ngoài một chuyến, mang thằng nhãi này về, nói là nhặt được ở trên đường, là một đứa trẻ lang thang, sắp chết đói, định nhận nuôi.”
“Sau đó hắn theo họ Lee của Aurora, kể cả cái tên Lumian cũng là do Aurora đặt cho.”
“Tên khai sinh là gì, ta đều đã quên.” Lumian uống một ngụm rượu Absinthe, cười hì hì nói.
Thoạt nhìn hắn không hề tỏ ra tự ti và xấu hổ vì quá khứ của mình bị vạch trần như vậy.
Chương 3: “Trò đùa dai” (1)
“Ngại quá, ta không biết sẽ là tình huống như vậy.” Ryan rất lễ phép nói lời khiêm tốn với Lumian.
Lumian cười he he:
“Như vậy có phải giá trị thêm một ly Nàng tiên xanh không?”
Không đợi Ryan trả lời, hắn đã thay đổi đề tài:
“Người xứ khác, các ngươi đến Cordu làm cái gì, thu mua lông dê, thuộc da?”
Cordu không hề thiếu cư dân lấy chăn cừu làm nghề mưu sinh.
Ryan âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy cơ hội này nói:
“Chúng ta đến thăm linh mục giáo xứ Guillaume Bene của giáo hội The Eternal Sun trong thôn các ngươi, nhưng hắn không có ở trong nhà, cũng không ở giáo đường.”
“Không cần phải nói đến là giáo hội gì cả, Cordu chỉ có một giáo hội.” Pierre uống một ly rượu Absinthe miễn phí của Ryan có lòng tốt nhắc nhở một câu.
Người địa phương khác ở xung quanh quầy bar đều uống rượu của mình, không ai trả lời vấn đề của Ryan, giống như cái tên kia đại biểu cho cấm kỵ hoặc quyền uy nào đó, không thể tùy tiện thảo luận.
Lumian uống một ngụm rượu, ngẫm nghĩ vài giây rồi nói:
“Ta có thể đoán được linh mục giáo xứ ở đâu, có cần ta dẫn các ngươi đi tìm không?”
“Vậy phải làm phiền ngươi.” Leah không hề khách khí.
Ryan gật đầu theo:
“Chờ ngươi uống hết một ly này.”
“Được.” Lumian bưng ly rượu lên, ừng ực uống hết chất lỏng màu xanh nhạt.
Hắn đặt cái ly xuống, đứng lên:
“Đi thôi.”
“Thật lòng cảm ơn.” Ryan vừa kêu Valentine và Leah đứng lên vừa nói với Lumian.
Nụ cười hiện lên trên mặt Lumian:
“Không có vấn đề gì, các ngươi nghe hết câu chuyện của ta, ta lại uống rượu của các ngươi, mọi người xem như là bạn bè, đúng không?”
“Đúng thế.” Ryan nhẹ nhàng gật đầu.
Nụ cười trên mặt Lumian trở nên càng xán lạn hơn, giơ hai tay, giống như định cho đối phương một cái ôm.
Cùng lúc đó, hắn nhiệt tình nói:
“Rất hân hạnh được quen biết các ngươi, các cải bắp của ta.”
Ryan vốn chuẩn bị đón nhận cái ôm nghe được như vậy hơi cứng đờ:
“Cải bắp?”
Vẻ mặt của hắn vừa mờ mịt lại xấu hổ.
Valentine và Leah cũng như thế.
“Đây là xưng hô đối với bạn bè của bọn ta, người của vùng Darliege đều biết rõ, mấy trăm năm qua đều như vậy.” Lumian tỏ vẻ vô tội giải thích: “Tin tưởng ta, các cải bắp của ta.”
Leah không nhịn được liếc nhìn xung quanh, vang lên âm thanh leng keng.
Đám người Pierre lần lượt gật đầu, tỏ vẻ lần này Lumian không nói dối, nhưng ý cười trên mặt của bọn họ hình như đang muốn nói, bọn họ rất vui mừng khi nhìn thấy người xứ khác không chịu đựng nổi xưng hô thân thiết như thế.
Lumian sờ cằm:
“Không vui sao?”
“Vậy ta đổi thứ khác cũng được, cũng dùng để gọi bạn bè.”
“Các con thỏ của ta, các con gà con của ta, các con vịt của ta, các con cừu non của ta, các ngươi thích cái nào?”
Vẻ mặt của Ryan càng thêm cứng đờ, Valentine nhíu mày lại.
Leah vừa tức giận vừa buồn cười đáp lại:
“Vẫn là cải bắp đi, ít nhất nghe nó có vẻ bình thường một chút.”
Phù, Ryan yên lặng thở hắt ra, giữ khuỷu tay Valentine, khẽ gật đầu nói:
“Nghe có vẻ đều là thứ quý giá ở trong nhà.”
Không đợi Lumian đáp lại, hắn đã nghiêng người, nói với bartender:
“Thanh toán.”
“2 pelkin.” Bartender liếc nhìn cái ly trên quầy bar.
Khi Ryan thanh toán, Leah đổi đề tài
“Cái tên Lumian này rất hiếm gặp.”
“ít nhất hay hơn Pierre, Guillaume gì đó.” Lumian cười nói: “Nếu như ngươi gọi một tiếng Pierre ở trong này, chí ít sẽ có một phần ba người đáp lại ngươi, ngươi lại gọi một tiếng Guillaume, lại có một phần ba người đáp lại ngươi, còn vị này…”
Hắn chỉ người đàn ông trung niên gầy yếu đang uống rượu miễn phí:
“Tên đầy đủ của hắn là Pierre Guillaume.”
Leah nở nụ cười phù hợp với tình hình, xem như gạt chủ đề cải bắp đi.
Ra đến trước quán rượu, Lumian liếc nhìn một vòng.
“Sao vậy?” Leah hiếu kỳ hỏi.
Lumian như có đăm chiêu đáp lại:
Hôm nay không chỉ có các ngươi ba người xứ khác đến quán rượu, trước đó còn có một người, cũng không biết đã rời đi khi nào.”
“Dáng vẻ như thế nào?” Ryan nghiêm mặt.
Lumian nhớ lại:
“Một quý cô, rất có khí chất, vừa nhìn đã biết là người đến từ thành phố lớn, dáng vẻ trông như thế nào ta không nói nên lời được, nếu không ta vẽ cho các ngươi nhé?”
“Ngươi biết vẽ tranh sao?” Leah đã có chút hiểu biết về bản tính của Lumian, cảnh giác hỏi ngược lại.
Lumian nở nụ cười:
“Không biết.”
“Vậy vẫn đi tìm linh mục giáo xứ trước.” Ryan dừng đề tài này.
Ban đên ở thôn Cordu không có đèn đường, nhưng không hoàn toàn tối đen, các chùm sao lóe lên trên trời cao mang đến ánh sáng nhạt yêu tĩnh, cộng thêm ánh sáng màu vàng nhạt hắt ra từ cửa sổ mở của một số nhà hai bên đường, một hàng bốn người đi yên ổn.
Không bao lâu, bọn họ đã đi đến giáo đường “The Eternal Sun” ở bên cạnh quảng trường thôn.
Trong màn đêm, tòa kiến trúc to lớn nhất trong thôn giống như hòa tan vào trong bóng tối, hơi mông lung.
“Chúng ta đã đến đây rồi, không có ai.” Valentine luôn luôn lạnh lùng không nói gì nhíu mày nói.
Lumian cười nói:
“Cửa chính không có người không có nghĩa rằng nơi khác không có.”
Khi nói chuyện, hắn dẫn ba người Ryan đi vòng qua mặt trước giáo đường, đi đến chỗ gần nghĩa trang.
Chỗ này có một cánh cửa gỗ màu nâu đậm.
Không đợi Ryan gõ cửa, Lumian đã thò tay qua, chọc vài cái chỗ ổ khóa.
Cạch một tiếng, hắn đã mở cửa hông ra.
“Như vậy, không quá lễ phép đâu?” Ryan nhíu mày lại.
Leah leng keng gật đầu:
“Chúng ta đến thăm hỏi linh mục giáo xứ, không phải đến để đối phó với hắn.
“Được rồi.” Lumian vô cùng có thể tiếp thu ý kiến đúng đắn của người khác.
Chương 4: “Trò đùa dai” (2)
Hắn đóng cánh cửa gỗ lại, nhẹ nhàng gõ.
“Này, có ai ở bên trong không, không trả lời ta đi vào đấy.” Giọng nói của hắn hạ xuống thật thấp, giống như tiếng thủ thỉ trong đêm.
Bên trong giáo đường hoàn toàn lặng im.
Một giây sau, Lumian lại đẩy cửa ra, chỉ vào bên trong:
“Đi vào thôi.”
Ryan vốn định từ chối, nhưng nhìn bóng đêm sâu thẳm ở phía sau, trầm tư vài giây, sau đó liếc nhìn hai người bạn.
“Được.” Hắn bước lên trước một bước, thong thả nhưng kiên định.
Leah và Valentine theo sát phía sau.
Vào lúc này, bốn cái lục lạc nhỏ màu bạc ở trên đôi boot và hai bên mạng che mặt của Leah lại đều không phát ra âm thanh.
Trong khung cảnh u ám tối tăm, bốn người tiến lên trước.
Đột nhiên, Ryan dừng bước, hạ thấp giọng nói:
“Giống như có âm thanh gì đó?”
“Đúng thế.” Lumian tán thành sâu sắc.
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên đẩy bên cạnh ra, cạch lại mở ra một cánh cửa.
Hình như đó là phòng xưng tội của giáo đường, ánh sao mù mờ chiếu vào, chiếu lên một cái giường thấp giản dị và một người đàn ông đứng tuổi với thân thể trần truồng.
Người đàn ông đứng tuổi kia đang đè lên trên một thân thể phụ nữ trắng bóng.
Trong nháy mắt như vậy, tất cả mọi người chợt ngẩn ra, kể cả người đàn ông đứng tuổi và người phụ nữ dưới thân hắn.
Vài giây sau, người đàn ông đứng tuổi kia quay đầu lại, giận dữ hét lên với đám người Ryan:
“Thứ đồ được gái điếm nuôi, hành động của các ngươi phá hủy giáo hội thần thánh!”
Trong tiếng gào thét quanh quẩn, Lumian đã sớm chuyển ra đứng sau đám người Ryan vẫy tay, lấy tốc độ cực nhanh cười nó:
“Xem ra tìm được linh mục giáo xứ, các cải bắp của ta, ngày mai gặp!”
Nói được một nửa, hắn đã xoay người chạy về phía cửa hông, những từ phía sau tung bay theo gió, càng ngày càng nhỏ.
Khoảnh khắc này, trong đầu Leah, Ryan và Valentine đồng thời hiện lên một câu nói.
Lời nói của người đàn ông trung niên tên là Pierre Guillaume kia:
“Thằng nhãi này là kẻ thích đùa dai nhất trong thôn, các ngươi nhất định phải cách xa hắn một chút…”
…
Dưới ánh sao rơi rụng trên trời cao, Lumian huýt sáo.
Hắn nhét hai tay vào trong túi, nhảy chân sáo, nhàn nhã đi trên con đường nông thôn.
“Linh mục giáo xứ quả nhiên đang yêu đương vụng trộm với phu nhân Puares.”
“Thoạt nhìn vài người xứ khác này tương đối có thân phận, linh mục giáo xứ chắc chắn sẽ không làm gì bọn họ, hắn nhất định phải trả cái giá thật lớn mới có thể ngăn cản được thanh danh yêu đương vụng trộm trong giáo đường lưu truyền ra thôi nhỉ?”
“Hừ, ai bảo hắn định có ý với Aurora chứ, ta đã chờ cơ hội này từ lâu…”
Trong lúc lẩm bẩm, Lumian về tới nhà ở bên cạnh thôn.
Đây là một căn nhà hai tầng có hầm ngầm, tầng một là phòng bếp kiêm phòng khách, có một cái lò nướng và một bếp lò lớn.
“Aurora! Aurora!” Lumian vừa đi lên dọc theo cầu thang vừa gọi.
Không có ai đáp lại hắn.
Tầng hai có ba căn phòng thêm một phòng vệ sinh, lúc này đều mở rộng cửa.
Lumian lần lượt lướt qua, không nhìn thấy bóng dáng chị gái.
Hắn ngẫm nghĩ, đi đến cuối hàng lang, bò lên trên nóc nhà theo cái thang đang được đặt ở đó.
Nóc nhà màu vỏ quýt đang được bóng đêm mù mịt bao trùm lấy, có một bóng dáng ngồi ở chỗ chính giữa, đang ôm hai đầu gối, lẳng lặng nhìn xem trời sao.
Đây là một cô gái đặc biệt xinh đẹp, nàng có mái tóc vừa dài lại dày màu vàng, đôi mắt màu lam nhạt, ngũ quan xinh đẹp.
Lúc này, ánh mắt của nàng nhìn chăm chú lên trên bầu trời, nhìn những ánh sao lóng lánh lấp lóe kia, vẻ mặt yên tĩnh, giống như pho tượng.
Lumian không nói gì, di chuyển đến bên cạnh cô gái, cũng ngồi xuống.
Hắn khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía núi rừng ở nơi xa, nghe tiếng trận gió thổi qua cây cối.
Không biết qua bao lâu, cô gái kia giơ tay lên, không hề có hình tượng duỗi cái lưng mỏi.
“Aurora, ta không hiểu cảnh sắc này có gì đẹp mắt chứ, đáng để cho ngươi thường xuyên lên trên nóc nhà như vậy.” Lumian lên tiếng.
“Gọi chị chứ!” Aurora nâng ngón tay, khẽ gõ lên trên đầu Lumian.
Tiếp theo, nàng thở dài, vẻ mặt chuyển thành tăm tối nói:
“Đã từng có một vị triết gia nói rằng, thứ đáng để kính sợ nhất ở trên đời này chỉ có hai loại, một là đạo đức ở trong lòng, hai là trời sao trên đỉnh đầu.”
Lumian liếc nhìn vẻ mặt hơi u buồn của chị gái, cố ý cười nói:
“Đề này ta giải được, là lời nói của Russell Đại đế!”
“Phụt…” Aurora phì cười.
Nàng chợt cau mũi lại, lông mày màu vàng xinh đẹp nhướn lên:
“Lại uống rượu!”
“Cái này gọi là xã giao.” Lumian tiện thể thuật lại chuyện mới vừa rồi: “Ta gặp được ba người xứ khác…”
Aurora không nhịn được cười một tiếng:
“Ta thật sự sợ linh mục giáo xứ sẽ bị dọa sợ ra bệnh tật gì đấy.”
Một giây sau, sắc mặt của nàng lại trở nên nghiêm túc:
“Lumian, đừng trêu chọc linh mục giáo xứ nữa, hắn sẽ không làm gì được ta cả, nhưng nếu như đổi một người mới đến ngược lại là phiền toái.”
“Nhưng mà ta cứ nhìn thấy hắn lại chán ghét…” Lumian còn chưa dứt lời, Aurora đã đứng lên.
Nàng cúi đầu nhìn em trai, cười nói:
“Được rồi, nên đi ngủ thôi, cậu em trai nát rượu của ta.”
Khi nói chuyện, Aurora tiện tay hất lên, vẩy ra một chút bụi màu bạc.
Sau đó toàn bộ người nàng bay lên, giống như một con chim nhỏ, từ trên nóc nhà thong thả bay xuống, đi vào cửa sổ tầng hai.
Lumian lẳng lặng nhìn xong, gấp giọng kêu lên:
“Còn ta thì sao?”
“Tự mình bò xuống!” Trong phòng truyền ra lời nói không hề lưu tình chút nào của Aurora.
Lumian bĩu môi, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Hắn nhìn điểm sáng màu bạc nhanh chóng tắt lụi trong bóng đêm, nhẹ giọng thở dài, lẩm bẩm nói:
“Không biết đến khi nào ta mới có thể có được sức mạnh siêu phàm như vậy…”
Chương 5: Mộng (1)
Lumian ngồi trên nóc nhà, không lập tức đi xuống.
Biểu cảm trên mặt hắn đã sớm thu liễm lại, dáng vẻ trầm tĩnh nghiêm túc với thanh niên thích cười thích đùa dai trong quán rượu kia giống như không phải là cùng một người.
Kể từ khi ngẫu nhiên phát hiện ra Aurora có được những năng lực thần kỳ này, hắn vẫn muốn đạt được, nhưng Aurora luôn nói cho hắn biết rằng đây không phải là một chuyện đáng để hâm mộ và theo đuổi, hoàn toàn ngược lại, chuyện này vô cùng nguy hiểm, cũng tràn ngập đau khổ, do đó, nàng sẽ không đồng ý để cho em trai bước lên trên con đường này, cho dù nàng thật sự có phương pháp nắm giữ sức mạnh siêu phàm người bình thường cũng có thể khống chế thì nàng cũng sẽ không nói cho Lumian.
Đối với chuyện này, Lumian chỉ có thể không ngừng tìm cơ hội khuyên bảo, cầu khẩn, không thể ép buộc.
Qua mười giây sau, Lumian đứng lên, nhanh nhẹn đi đến bên cạnh mái hiên, men theo cây thang bằng gỗ bò lại vào tầng hai.
Hắn đi đến bên ngoài phòng của Aurora, thấy cánh cửa gỗ màu nâu vẫn mở rộng, nên thò đầu vào trong nhìn xem.
Lúc này, Aurora với bộ váy màu lam gọn nhẹ đang ngồi trước bàn học bên cửa sổ, dưới ánh đèn bàn sáng ngời, đang vùi đầu viết lách cái gì đó.
Muộn như vậy còn viết cái gì thế? Liên quan đến vu thuật? Lumian nâng tay đè lên trên cánh cửa, giễu cợt:
“Viết nhật ký sao?”
“Người đứng đắn ai viết nhật ký chứ?” Aurora không hề quay đầu lại, vẫn cầm bút máy màu vàng sâm panh tinh xảo viết chữ.
Lumian tỏ vẻ không phục:
“Russell Đại Đế cũng không có quá nhiều nhật ký lưu truyền.”
Russell là một vị hoàng đế cuối cùng trong lịch sử nước cộng hòa Intis nơi chị em bọn họ đang sống, hắn kết thúc sự thống trị của vương thất Sauron, lại từ quan cầm quyền lên ngôi làm “Caesar”, tự xưng Đại Đế.
Hắn có nhiều phát minh quan trọng bao gồm cả máy hơi nước, tìm được tuyến đường an toàn thông đến phía Nam đại lục, khơi lên làn sóng thực dân, là tượng trưng cho thời đại hơn một trăm năm trước kia.
Đáng tiếc, khi già hắn bị phản bội, bị ám sát tại cung điện White Maple ở Trier.
Sau khi vị Đại Đế này chết đã có rất nhiều quyển nhật ký truyền lưu cho đời sau, nhưng đều dùng những chữ viết người khác nhìn xem không hiểu giống như vốn không hề tồn tại ở bất cứ một nơi nào trên thế giới này viết thành.
“Do đó Russell không phải là người đứng đắn gì.” Aurora quay lưng về phía Lumian cười nhạo một tiếng.
“Vậy ngươi đang viết cái gì?” Lumian thuận thế hỏi.
Đây mới là mục đích chính hắn muốn biết rõ.
Aurora không để ý lắm đáp lại:
“Thư.”
“Gửi cho ai?” Lumian không nhịn được nhíu mày.
Aurora dừng bút máy màu vàng sâm panh được điêu khắc hoa văn tinh xảo, kiểm tra câu từ trước đó:
“Một người bạn qua thư.”
“Bạn qua thư?” Lumian hơi mờ mịt.
Đây là thứ gì?
Aurora nở nụ cười, vừa thuận tay vén sợi tóc màu vàng ra sau tai, vừa tiện thể dạy dỗ em trai:
“Do đó ta nói phải đọc nhiều báo đọc nhiều sách, đừng có mỗi ngày cứ đùa bỡn ở bên ngoài, thậm chí uống rượu!”
“Ngươi nhìn ngươi xem, hiện giờ có gì khác kẻ thất học không?”
“Bạn qua thư chính là người bạn được quen biết thông qua chuyên mục báo chí, tạp chí, chưa bao giờ gặp mặt, hoàn toàn trao đổi dựa vào thư từ.”
“Bạn như vậy có ý nghĩa gì chứ?” Lumian tương đối để ý chuyện này.
Hắn không nhịn được thu cánh tay đang đè lên trên cánh cửa về, sờ lên cằm mình.
Aurora chưa từng có bạn trai, nhưng không thể bị một kẻ chưa từng gặp lừa đảo được.
“Ý nghĩa?” Aurora nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Đầu tiên là giá trị cảm xúc, được rồi, ta biết ngươi không hiểu cái gì gọi là giá trị cảm xúc, người là động vật mang tính xã hội, là cần phải giao lưu, có nhiều chuyện, có nhiều cảm xúc, ta chắc chắn sẽ không nói với người trong thôn, cũng không có khả năng nói cho ngươi biết, cần tìm một con đường phát tiết bí mật hơn, bạn qua thư kiểu như vậy vừa đúng, thứ nữa là, ngươi cũng đừng xem thường các bạn qua thư của ta, trong bọn họ có vài người vô cùng lợi hại, cũng có người tri thức đặc biệt uyên bác, giống như đèn sử dụng pin này, chính là do một người bạn qua thư gửi cho ta, đèn dầu, ngọn nến quá có hại cho mắt, không thích hợp để sáng tác vào buổi tối…”
Không đợi Lumian hỏi thêm, Aurora nâng tay trái lên, xua tay ra đằng sau:
“Mau đi ngủ đi, cậu em trai nát rượu của ta!”
“Ngủ ngon!”
“Được rồi, ngủ ngon.” Tuy rằng Lumian không cam lòng, nhưng vẫn không hỏi tới cùng.
Ngay sau đó Aurora lại dặn dò:
“Nhớ đóng cửa giúp ta, vừa mở cửa chính lại mở cửa sổ, hơi lạnh.”
Lumian thong thả khép cánh cửa màu nâu lại.
Hắn từng bước một quay trở về phòng mình, cởi giày ra, ngồi lên giường.
Trong bóng đêm tối tăm mông lung, bàn gỗ kê bên cạnh cửa sổ, ghế dựa để chếch, giá sách nhỏ tựa vào vách tường bên cạnh, tủ quần áo ở phía bên kia, đều đập vào trong mắt Lumian.
Hắn lẳng lặng ngồi yên ở đó, rơi vào trầm tư.
Hắn vẫn luôn biết Aurora có bí mật của riêng mình, có rất nhiều chuyện không kể với mình, hắn không hề ngoài ý muốn với việc này, hắn chỉ đang lo lắng, những bí mật này có thể mang đến nguy hiểm cho Aurora.
Chương 6: Mộng (2)
Mà một khi thật sự xảy ra chuyện, việc hắn có thể làm chỉ có hạn.
Hắn chỉ là một người bình thường thân thể rắn chắc chút đầu óc coi như linh hoạt.
Các ý tưởng hiện lên, lại rơi rụng toàn bộ, Lumian khẽ thở hắt ra, rời giường, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt sơ qua.
Sau đó hắn cởi áo khoác màu nâu kiểu jacket ra, tự ném mình vào trong ổ chăn còn chưa nóng.
Trên núi vào đầu tháng tư, thời tiết vẫn hơi lạnh
…
Trong mơ màng, Lumian giống như nhìn thấy một màn sương mù màu xám.
Chúng nó tràn ngập bốn phía, khiến mọi thứ ở nơi xa hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Thần trí của Lumian trở nên mơ hồ, cho dù hắn tiến lên theo phương hướng nào thì vẫn đi rất xa trong màn sương mù màu xám, cuối cùng đều sẽ trở lại một nơi:
Phòng ngủ của hắn.
Phòng ngủ do một chiếc giường ngủ với bốn món đồ màu trắng, bàn gỗ đặt ngang trước cửa sổ và ghế dựa, giá sách, tủ quần áo các thứ tạo thành.
…
Phù, Lumian mở mắt ra.
Ánh mặt trời buổi bình minh xuyên thấu qua lớp rèm cửa sổ màu lam không dày lắm, chiếu sáng nửa phòng ngủ.
Lumian ngồi dậy, kinh ngạc nhìn xem hình ảnh kỳ lạ này, có một ảo giác mình vẫn còn đang nằm mơ.
Hắn lại mơ thấy giấc mơ kia.
Mơ thấy màn sương mù màu xám vĩnh viễn không tiêu tán đó.
Hắn đưa tay day hai bên huyệt thái dương, khẽ lẩm bẩm:
“Gần đây mơ thấy càng thường xuyên, gần như mỗi ngày đều sẽ mơ…”
Nếu như không phải giấc mơ này không mang đến ảnh hưởng gì không tốt, Lumian tuyệt đối sẽ không trấn định như lúc này.
Đương nhiên, nó cũng không mang đến ảnh hưởng gì tốt đẹp.
“Thật hy vọng nó cất giấu kỳ ngộ nào đó…” Lumian nói thầm một câu, xoay người xuống giường ngủ.
Hắn vừa mở cửa phòng, đi ra ngoài hành lang, đã nghe thấy có tiếng động truyền ra từ trong phòng Aurora.
Thật sự vừa khéo… Nụ cười hiện lên trên mặt Lumian.
Đột nhiên có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, hắn lùi về sau một bước, đứng ở bên cạnh cửa phòng.
Chờ cánh cửa phòng ngủ của Aurora mở ra, Lumian nhanh chóng nâng tay phải lên, đặt bên huyệt thái dương, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ.
“Có chuyện gì vậy?” Aurora chú ý đến một màn này.
Thành công! Lumian hét lên trong lòng, tỏ vẻ nỗ lực ổn định trạng thái bản thân.
“Ta lại mơ thấy giấc mộng kia.” Hắn thấp giọng đáp.
Mái tóc màu vàng của Aurora đang tùy ý buông xõa, trên mặt dần dần hiện lên một chút vẻ sầu lo:
“Phương án lần trước không có tác dụng sao…”
Nàng ngẫm nghĩ một chút lại nói:
“Có lẽ… ta nên tìm một nhà thôi miên cho ngươi, nhà thôi miên chân chính, nhìn xem rốt cuộc là do nguyên nhân gì tạo thành.”
“Hạng người có được năng lực thần kỳ kia sao?” Lumian cố ý hỏi.
Aurora nhẹ nhàng gật đầu, dùng nó để thay cho câu trả lời.
“Một trong những người bạn qua thư của ngươi à?” Lumian không nhịn được hỏi thêm một câu.
“Ngươi quan tâm chuyện này làm gì? Ngẫm lại xem vấn đề của bản thân ngươi nên giải quyết như thế nào trước đã đi!” Aurora không trả lời thẳng.
Không phải ta đang suy nghĩ sao? Lumian nói thầm trong lòng.
Hắn thuận thế nói:
“Aurora, nếu như ta trở thành phù thủy, trở thành người nắm giữ sức mạnh siêu phàm, hẳn là có thể giải thích được bí mật trong giấc mơ, hoàn toàn kết thúc nó.”
“Ngươi đừng nghĩ nữa!” Aurora không chút do dự đáp lại.
Vẻ mặt nàng trở nên hiền hòa:
“Lumian, ta sẽ không lừa ngươi đâu, con đường này nguy hiểm lại đau khổ, nếu như không phải có lựa chọn khác, nếu như không phải thế giới này trở nên càng ngày càng nguy hiểm, ta tình nguyện làm một tác giả bình thường, sống cuộc sống thật vui vẻ.”
Lumian lập tức nói:
“Vậy để cho ta đến thừa nhận một chút nguy hiểm và thống khổ, ta tới bảo vệ ngươi, ngươi chỉ cần sống cuộc sống thật vui vẻ thôi, làm chuyện mình muốn làm.”
Lời nói này, hắn đã nghĩ đến thật nhiều lần ở trong lòng.
Aurora im lặng hai giây, nụ cười đột nhiên rộng mở:
“Ngươi đang kỳ thị phái nữ sao?”
Không cho Lumian có cơ hội trần thuật nữa, nàng nghiêm mặt nói:
“Vô dụng thôi, lựa chọn con đường này thì không có cơ hội để hối hận.”
“Được rồi được rồi, ta phải đi vệ sinh cá nhân, hôm nay ngươi ở nhà ngoan ngoãn học tập, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh thống nhất vào trường đại học.”
“Ngươi đã nói thế giới này trở nên càng ngày càng nguy hiểm, còn thi cử cái gì nữa chứ?” Lumian nói thầm.
Hắn cảm thấy việc quan trọng nhất trước mắt là nhận được sức mạnh, chứ không phải làm bài thi.
Aurora khẽ cười:
“Tri thức không khác nào sức mạnh cả hỡi cậu em trai thất học của ta.”
Lumian không lời nào để nói, chỉ có thể nhìn theo Aurora đi vào trong phòng vệ sinh.
…
Sau buổi trưa, trên quảng trường của thôn Cordu.
Từ xa Raymond Craig đã nhìn thấy Lumian Lee đang ngồi dưới gốc cây du, không biết suy nghĩ điều gì.
“Không phải ngươi nên ở nhà học bài sao?” Raymond đi tới, trong giọng nói rõ ràng mang theo cảm xúc hâm mộ.
Hắn là bạn của Lumian, chiều cao gần 1m7, mái tóc màu nâu, diện mạo phổ thông, trên mặt hơi đỏ.
Lumian ngước đầu lên, cười nói:
“Aurora chưa từng nói cho các ngươi sao? Thắt cổ cũng phải để cho người ta thở một hơi! Ta học lâu như vậy, dù sao cần nghỉ ngơi một chút.”
Buổi sáng hắn càng không ngừng suy nghĩ, mình có thể nhận được sức mạnh siêu phàm mà không thông qua Aurora không.
Việc này cần phải tìm, cần tìm manh mối, cần hắn chủ động đi điều tra.
Nghĩ đến sau cùng, hắn cảm thấy những câu chuyện có đề cập đến sức mạnh thần kỳ được truyền lưu trong thôn có thể cất giấu chân thật nào đó, cất giấu manh mối nhất định, bởi vậy hắn cố ý đến đây để chờ đợi Raymond.
“Nếu như ta là ngươi, nghỉ ngơi tối đa mười lăm phút.” Raymond dựa vào bên kia cây du nói: “Bọn ta không có một người chị gái đã đọc thật nhiều sách dạy cho bọn ta, sang năm ta phải đi học chăn cừu rồi.”
Lumian không để ý đến câu nói này, như có đăm chiêu nói:
“Ngươi nói tiếp truyền thuyết về phù thủy trước đó ngươi đã kể đi.”
Raymond không hiểu dụng ý của Lumian, nghi ngờ hồi tưởng lại:
“Phù thủy kia?”
“Trước kia trong thôn có một phù thủy, sau này hắn chết. Vào ngày chôn cất, có một con chim cú mèo bay từ bên ngoài phòng đến, nó đậu mãi ở trên đầu giường, cho đến khi thi thể được khiêng đi thì nó mới bay đi.”
“Sau đó quan tài trở nên thật nặng, cần tổng cộng chín con bò mới kéo đi được.”
“Trước kia là bao lâu trước kia?” Lumian hỏi tới.
Raymond trở nên mờ mịt:
“Sao ta biết được chứ, câu chuyện này do ba ta kể cho ta nghe mà.”
Chương 7: Người chăn cừu (1)
Vậy đi tìm ba ngươi.” Lumian vụt phát đứng lên.
Từ trước đến giờ hắn có lực hành động, hơn nữa vô cùng hiểu rõ chuyện điều tra truyền thuyết trong thôn không thể kéo dài, càng kéo dài càng dễ bị chị gái phát hiện, mà chị gái Aurora hiển nhiên không cho phép mình tiếp tục.
Bởi vì ở trong mắt Aurora, chuyện truy tìm sức mạnh siêu phàm này là một hành vi vô cùng nguy hiểm.
Sao ta không biết có nguy hiểm chứ, Aurora sẽ không lừa gạt ta về điểm này, nhưng cho dù trước mặt là đao xếp thành núi lửa tạo thành biển, ta cũng phải đi tiếp, không thể để cho một mình Aurora đi đối mặt được… Khi đứng lên, trong đầu Lumian đồng thời lóe lên một ý niệm như vậy.
Mỗi khi đề cập đến chuyện thế giới này càng ngày càng nguy hiểm, vẻ nghiêm túc và sầu lo ở trên mặt Aurora không lừa được người khác!
Raymond Craig càng thêm mê man:
“Tìm hắn làm gì?”
“Hỏi truyền thuyết về phù thủy kia phát sinh bao lâu trước đó.” Lumian liếc mắt nhìn Raymond.
Sao tên này lại không nghe hiểu tiếng người thế nhỉ? Xem ra cần phải tìm cơ hội kiểm tra chỉ số thông minh của hắn xem sao.
Vẻ nghi hoặc tràn đầy trên mặt Raymond, nhìn Lumian nói:
“Hỏi cái này rõ ràng để làm gì?”
Chậc… là tùy tiện tìm lý do lừa gạt tên này hay là nói thẳng nhỉ? Lumian lập tức rơi vào trầm tư.
Lo nghĩ đến sau khi mình điều tra được không có khả năng hoàn toàn giấu giếm được mấy người bạn bên cạnh mình, mà bản thân lý do truy tìm chân tướng truyền thuyết giống như đang lừa gạt người ta, lan truyền ra ngoài sẽ không có thôn dân nào tin tưởng cả. Lumian nhanh chóng có chủ ý.
Hắn lập tức nở nụ cười quen thuộc khi lừa gạt người khác vào bình thường.
“…” Raymond đột nhiên lùi lại hai bước: “Ngươi có gì cứ nói!”
Lumian chỉnh sửa lại áo vest màu tối và và áo sơ mi bằng vải lanh ở bên trong của mình, cười nói:
“Ta cảm thấy truyền thuyết về phù thủy kia rất đáng để suy xét.”
“Chỗ nào đáng để suy xét chứ?” Raymond suy nghĩ hồi lâu mới nói.
“Câu ‘Trước kia trong thôn có phù thủy’ này.” Lumian nghiêm nghị nói: “Ngươi nghĩ thử xem, khi ta bịa chuyện gạt người, chắc chắn sẽ không nhắc đến thời gian, địa điểm và bối cảnh để cho mọi người có thể xác nhận, nhưng trong truyền thuyết kia lại nhắc đến thật rõ ràng, trong thôn, thôn Cordu chúng ta từng có một phù thủy, nếu như câu chuyện này là nói dối, chẳng phải thật dễ dàng bị mọi người vạch trần sao?”
“Nhưng đó là câu chuyện thật lâu trước kia rồi mà.” Raymond phản bác.
“Người ta nói đến cũng là mọi người thật lâu trước kia khi câu chuyện mới vừa bắt đầu lan truyền, có lẽ bọn họ thật dễ dàng xác nhận có phải lúc đó trong thôn có một phù thủy đã chết không.” Lumian mỉm cười nói: “Câu chuyện này vẫn luôn truyền lại cho đến tận bây giờ, như vậy đã nói lên nó rất có thể từng thật sự xảy ra.”
Lý do này không có cách nào để cho Raymond tin phục:
“Nhưng khi ngươi bịa chuyện cũng hay thường dùng ‘Hơn một trăm năm trước’, ‘Mấy trăm năm trước’, ‘Trước đây thật lâu’, để khiến cho mọi người không thể chứng thực được.”
“Cho nên mới cần tìm ba ngươi để xác nhận!” Lumian tỏ vẻ giờ ngươi đã biết rõ vì sao ta cần tìm ba ngươi chưa.
“Cũng đúng…” Raymond tiếp nhận lời giải thích này, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hai người rời khỏi quảng trường, đi vào chỗ sâu trong thôn trang, Raymond cuối cùng bừng tỉnh:
“Nhưng vì sao ngươi lại muốn xác nhận truyền thuyết như vậy là thật hay giả chứ?”
“Phù thủy, kia chính là phù thủy! Nếu như chúng ta có thể xác định hắn đã từng ở trong căn nhà nào, sau này được chôn cất ở đâu, biết đâu sẽ có thể phát hiện ra bí mật của hắn, khiến cho mình cũng đạt được sức mạnh thần kỳ vượt trên người thường.” Lumian nói lời nói dối như thật.
Raymond quả nhiên lộ ra vẻ mặt ngươi đừng có mà gạt ta:
“Những câu chuyện này phần lớn đều được thêu dệt ra để dọa trẻ con thôi, sao có thể coi là thật được?”
“Hơn nữa truy tìm sức mạnh của phù thủy sẽ bị ném vào tòa án!”
Nước cộng hòa Intis ở bắc đại lục của thế giới này, thuộc về thần linh có địa vị chính thống là “Mặt Trời Vĩnh Hằng” và “Thần của Hơi Nước và Máy Móc”, giáo hội của hai vị thần phân chia gần như tất cả tín ngưỡng của dân chúng, hơn nữa không cho phép giáo hội “Nữ Thần Bóng Đêm”, giáo hội “Chúa Tể Bão Tố” của vương quốc Ruen, giáo hội ‘Đại Địa Mẫu Thần của vương quốc Feneport, giáo hội “Thần của Tri Thức và Trí Tuệ” của các nước Nam Trung bộ Renburg, giáo hội “Chiến Thần” của đế quốc Fusac tiến vào truyền giáo.
Tòa án tôn giáo của giáo hội “Mặt Trời Vĩnh Hằng” luôn luôn khiến dân chúng sợ hãi, không biết bao nhiêu dị đoan, dị giáo đồ bị giam vào trong đó, gặp phải đối xử tàn khốc.
Lumian ha ha nở nụ cười:
“Hiện giờ ngươi lo lắng chuyện này làm cái gì? Bản thân ngươi cũng nói, phần lớn những truyền thuyết này đều được thêu dệt nên, khả năng tìm được đồ do phù thủy lưu lại gần như không có.”
“Lại nói, cho dù thật sự tìm được đồ do phù thủy lưu lại, chúng ta cũng không nhất định phải kế thừa loại sức mạnh cấm kỵ kia, hoàn toàn có thể giao nó cho giáo hội, đổi lấy ban thưởng của bọn họ, ừm, là một phù thủy, trong chỗ vật chôn theo chắc chắn có không ít bảo bối.”
Giáo hội trong miệng Lumian đang nói đến là giáo hội “Mặt Trời Vĩnh Hằng”, bởi vì thôn Cordu chỗ bọn họ không có giáo hội “Thần của Hơi Nước và Máy Móc” – giáo hội này thường tập trung ở các thành phố lớn và có nhà máy.
Nghe được tiếng tim đập thình thịch của Raymond, Lumian âm thầm chậc một tiếng, bổ sung thêm một câu:
“Chẳng lẽ ngươi thật sự định đi làm người chăn cừu sao?”
Chương 8: Người chăn cừu (2)
Người chăn cừu trong miệng hắn không phải là kiểu người chăn cừu sống cuộc đời điền viên bình dị ở trong nhận thức của dân các thành phố lớn kia, không phải là làm một thành viên trong gia đình, mỗi sáng sớm đuổi mấy con cừu đi ăn cỏ, chăm sóc tốt cho chúng là được.
Vùng Darliege tỉnh Leiston của chỗ thôn Cordu, người chăn cừu là một nghề nghiệp, một nghề chú định vất vả và cô độc.
Bọn họ nhận thuê mướn của chủ nhân bầy cừu, đuổi mấy chục thậm chí mấy trăm con cừu di chuyển bôn ba ở vùng núi và đồng bằng.
Như vậy được gọi là thay đổi địa điểm – mỗi khi mùa thu đến, những đồng cỏ trên núi cao của dãy núi xung quanh thôn Cordu này sẽ trở nên điêu linh, những người chăn cừu cần phải đuổi bầy cừu đi đến miệng núi, đi đến đồng cỏ trên đồng bằng chỗ tương đối ấm áp, chuyến đi này thường xuyên sẽ vượt qua biên giới, tiến vào trong biên giới của Feneport, Renburg, khi đến đầu tháng năm, bọn họ lại đuổi bầy cừu trở lại trong thôn, cắt lông cừu, cai sữa cho cừu non, tháng sáu, bọn họ lại lên núi, tiến vào đồng cỏ trên núi cao, ở trong lều trại, vừa làm phô mai vừa chăn thả bầy cừu, cho đến khi thời tiết chuyển sang lạnh lẽo.
Cứ như vậy, năm này qua năm khác người chăn cừu thay đổi địa điểm vòng tròn, cả đời đều trong bôn ba, chỉ có rất ít thời gian có thể trở về trong thôn, do đó, phần lớn bọn họ đều là kẻ độc thân, rất khó kết hôn, không thể xây dựng gia đình, vì như thế cho nên một số cực kỳ ít quả phụ vì kiếm sống nên không thể không đi chăn cừu vô cùng được hoan nghênh ở trong quần thể này.
Raymond trầm mặc.
Qua hồi lâu, hắn do dự mở miệng nói:
“Nghe lời ngươi, chuyện này nghe như có vẻ thật thú vị, có thể dùng để giết thời gian rảnh rỗi.”
Dưới tình huống bình thường, sau khi trong nhà quyết định được một đứa trẻ nào đó phải làm người chăn cừu, khi hắn từ mười lăm đến mười tám tuổi sẽ đưa hắn đến làm người giúp việc trong nhà một chủ chăn nuôi nào đó, học tập chăn cừu như thế nào, ba năm sau, đứa trẻ kia sẽ chính thức trở thành người chăn cừu, tìm kiếm chỗ thuê mướn khắp nơi.
Raymond năm nay mười bảy tuổi đã tìm đủ mọi lý do khác nhau để kéo dài chuyện này hơn hai năm, nếu như cuộc sống sau này giống như bây giờ không hề có thay đổi gì, như vậy sang năm hắn nhất định phải đi học chăn cừu.
“Đi thôi.” Lumian vỗ bả vai Raymond: “Ba ngươi ở ngoài ruộng hay ở trong nhà?”
“Gần đây không có việc gì, Mùa Chay sắp đến, hắn không ở trong nhà thì chính là ở quán rượu.” Raymond lại thốt lên lời nói cực kỳ hâm mộ: “Ngươi không biết cả những chuyện này sao? Ngươi quả nhiên không phải là nông dân, ngươi có một người chị gái tốt!”
Lumian nhét hai tay vào trong túi, chậm rãi đi về phía trước, không quan tâm đến lời than thở của Raymond.
Khi sắp đến quán rượu cũ nát trong thôn kia, bên kia đường có một người đi tới.
Người này mặc áo khoác dài màu nâu đậm có mũ trùm đầu, bên hông buộc sợi dây thừng, dưới chân đeo đôi giày da màu đen mới tinh, thoạt nhìn thật mềm mại.
“Pierre, Pierre nhà Berry sao?” Raymond kinh ngạc lên tiếng.
Lumian cũng dừng bước lại, nhìn sang bên kia con đường.
“Là ta.” Pierre Berry cười vẫy tay.
Hắn có vóc người gầy ốm, hốc mắt hơi lõm xuống, mái tóc màu đen bóng nhờn uốn xoăn, trên mặt đầy râu, không biết đã bao lâu không cạo.
“Sao ngươi lại trở về vậy?” Raymond nghi ngờ hỏi.
Pierre Berry là một người chăn cừu, bây giờ là đầu tháng tư, đáng lẽ hắn nên ở đồng cỏ trên thảo nguyên ngoài miệng núi chăn thả, sao có thể xuất hiện ở trong thôn được?
Cho dù phen này hắn thay đổi địa điểm đi Renburg hoặc đi biên giới phía bắc Feneport, hiện giờ cũng chỉ mới bắt đầu khởi hành, quay trở về vùng núi Darliege cần thời gian chừng một tháng mới có thể đến nơi.
Pierre có đôi tròng mắt màu lam mang cười, hắn tương đối vui vẻ nói:
“Chẳng phải sắp đến Mùa Chay sao? Ta đã nhiều năm không tham gia, năm nay dù thế nào đều không thể bỏ qua được!”
“Yên tâm đi, ta có bạn trông dùm bầy cừu, làm người chăn cừu chính là tốt ở điểm đó, khi không trông coi, chỉ cần tìm người hỗ trợ, muốn đi đâu thì đi đó, vô cùng tự do.”
Mùa Chay là một ngày hội tồn tại rộng khắp các nơi ở Intis, mọi người lấy đủ mọi hình thức nghênh đón Mùa Chay đến, cầu mong mùa thu hoạch một năm.
Cái đó không có liên quan gì đến giáo hội “Mặt Trời Vĩnh Hằng”, giáo hội “Thần của Máy Móc và Hơi Nước”, nhưng đã tạo thành phong tục tập quán, vả lại dưới tình huống không sùng bái thần linh dị giáo, do đó nhận được đồng ý ngầm của nhóm chính thống.
“Ngươi muốn nhìn xem năm nay là ai được tuyển chọn làm tinh linh mùa xuân đúng không?” Lumian cười trêu ghẹo.
Trong Mùa Chay của thôn Cordu, mọi người sẽ chọn ra một thiếu nữ sắm vai tinh linh mùa xuân, đây là một phần của lễ mừng.
Pierre cười nói theo:
“Ta hy vọng là chị gái ngươi Aurora, nhưng mà nàng chắc chắn sẽ không đồng ý, hơn nữa tuổi cũng không thích hợp.”
“Được rồi.” Hắn lập tức chỉ về phía quán rượu cách đó không xa: “Ta đến giáo đường để cầu nguyện, mời các ngươi uống rượu sau.”
Raymond đáp lại theo bản năng:
“Không cần, ngươi không có tiền mà.”
“Ha ha, thần linh dạy chúng ta, ‘Cho dù chỉ có một đồng, cũng phải chia sẻ với các anh em.’” Pierre nói ra một câu ngạn ngữ được lưu truyền trong người chăn cừu vùng Darliege.
Lúc này, Lumian cười nói với Raymond:
“Pierre phát tài, nhất định muốn mời chúng ta uống rượu!”
Hắn chỉ vào đôi giày da mới tinh của Pierre Berry nói.
Pierre Berry rất vui vẻ:
“Ông chủ lần này không tệ, chia cho ta vài con cừu, sau này còn có một chút lông cừu, phô mai và da thuộc.”
Thù lao của những người chăn cừu từ đồ ăn, một ít tiền và súc vật, phô mai, lông cừu, da thuộc được phân chia tạo thành, cụ thể có khả năng lấy được bao nhiêu, vậy phải nhìn xem hợp đồng trước đó đã ký với ông chủ là như thế nào.
Đối với người chăn cừu cần phải lặn lội đường xa, một đôi giày da tốt, thích hợp là yêu cầu cần thiết nhất cũng thực tế nhất.
Nhìn Pierre Berry đi tới quảng trường trong thôn, ánh mắt của Lumian dần dần trở nên trầm ngâm, mang theo vài phần nghi hoặc.
Hắn lẩm bẩm không tiếng động:
“Chỉ vì tham gia Mùa Chay mà tiêu tốn thời gian một đến hai tuần thậm chí gần một tháng vội vàng trở về?”
Suy nghĩ một lát, Lumian thu hồi tầm mắt, bước vào quán rượu với Raymond.
Quán rượu không có tên, cũng không cần tên, thôn Cordu chỉ có một quán rượu như vậy, thôn dân thích nó là quán rượu lâu năm.
Mới vừa tiến vào quán rượu, Lumian đã theo quán tính nhìn quanh một vòng.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở một chỗ nào đó.
Hắn nhìn thấy người xứ khác đã rời khỏi đây đầu tiên vào tối hôm qua.
Rõ ràng không phải người cùng một xứ với Ryan, Leah, Valentine.
Đây là một quý cô, nàng mặc váy dài màu da cam, tóc nâu hơi xoăn phủ xuống, ánh mắt màu lam nhạt đang nhìn vào ly đồ uống có cồn màu đỏ nhạt trong tay.
Khuôn mặt xinh đẹp và biếng nhác của nàng giống như không cùng ở trong một cảnh với quán rượu cũ nát thấp bé tối tăm.
Chương 9: Lá bài (1)
Rượu màu đỏ nhạt, quả nhiên là người đến từ thành phố lớn… Ánh mắt của Lumian cuối cùng rơi lên trên ly rượu trong tay quý cô kia.
Rượu màu đỏ nhạt là loại rượu được ủ từ quả anh đào ngâm qua muối và đường, cho dù màu sắc hay mùi vị đều rất được các quý cô hoan nghênh, đương nhiên, cũng có thể dùng loại quả thích hợp khác để thay thế quả anh đào, về mùi vị sẽ có chút khác biệt, nhưng không phải quá lớn.
Đây là một trong số ít loại rượu chất lượng mà quán rượu lâu năm của thôn Cordu này có thể sản xuất ra, sở dĩ bọn họ sẽ có được là bởi vì sau khi phu nhân Puares đi đến tỉnh phủ Bigor một lần đã yêu thích rượu có màu đỏ nhạt này.
Phu nhân Puares là vợ của Bayost thẩm phán lãnh địa kiêm quan hành chính bản địa, tổ tiên là quý tộc, vào thời đại Russell Đại Đế không có tước vị.
Nàng đồng thời cũng là nhân tình của Guillaume Bene linh mục giáo xứ, người trong thôn biết được chuyện này không nhiều, Lumian chính là một trong số đó.
Lumian thu hồi tầm mắt, đi về phía quầy bar.
Ở đó có một người đàn ông mặc áo sơ mi bằng vải lanh và quần dài cùng màu, mái tóc xù của hắn không dày lắm, hơi lộn xộn, bởi vì làm việc quanh năm cho nên mấy chỗ như khóe mắt, bên miệng, trên trán đều có vài nếp nhăn.
Người này đúng là ba của Raymond, Pierre Craig.
Lại một Pierre.
Do đó Lumian mới có thể nói giỡn trước mặt đám người Leah, Ryan rằng nếu như ở trong quán rượu gọi một tiếng Pierre, chí ít có một phần ba số người sẽ đáp lời.
Khi người trong thôn nhắc đến những Pierre, Guillaume này sẽ tăng thêm từ giới hạn ai của nhà ai, bằng không vốn không phân biệt rõ được.
Không ít gia đình, ba và con vẫn cùng tên, cũng gọi là Pierre hoặc là Guillaume, các bạn hàng xóm chỉ có thể thêm “Già”, “Lớn”, “Nhỏ” để phân biệt.
“Ba, sao không đến quảng trường trong thôn tán gẫu với những người khác vậy? Raymond đi đến bên cạnh ba mình.
Những người đàn ông trong thon thích nhất tụ tập ở dưới gốc cây du chỗ quảng trường hoặc trong nhà người khác, chơi xúc xắc, chơi bài, chơi cờ, thảo luận đủ loại lời đồn đại – đến quán rượu cần phải tiêu tiền.
Pierre Craig nâng ly rượu nho màu đỏ lên, nghiêng đầu liếc nhìn cậu con trai thứ hai của mình:
“Chờ một lát nữa, có lẽ hiện giờ ở trên quảng trường không có ai cả.”
Đúng vậy, những người đàn ông trong thôn này đều đi đâu cả rồi? Lumian lập tức hơi nghi hoặc.
Mới vừa rồi khi ở quảng trường, hắn không nhìn thấy một bóng người nào.
“Chú, ta tìm ngươi muốn hỏi chút chuyện.” Lumian gọn gàng dứt khoát nói.
Pierre Craig hơi cảnh giác:
“Trò đùa dai mới sao?”
Câu chuyện “Sói đến đây” thật sự có căn cứ hiện thực mà… Lumian nghiêng đầu, ra hiệu Raymond mở miệng.
Raymond sắp xếp lại từ ngữ nói:
“Ba, truyền thuyết phù thủy ba kể cho ta nghe rốt cuộc xảy ra trước kia bao lâu? Câu chuyện chín con bò mới có thể kéo được quan tài ấy.”
Pierre Craig ực ực uống một ngụm rượu nho, nghi ngờ nói:
“Hỏi chuyện này làm gì?
“Đây là khi ta còn nhỏ, ông nội ngươi kể cho ta nghe.”
Tỉnh Leiston chỗ thôn Cordu và tỉnh Olive, tỉnh Suchite gần đó đều là phía nam nước cộng hòa Intis, là nơi sản sinh ra giống nho nổi tiếng, rượu nho nơi này càng là loại kém chất lượng vô cùng rẻ, mùa thu hoạch nào đó, mọi người thậm chí có thể lấy rượu nho làm nước uống.
Raymond nghe được thất vọng một trận, bởi vì ông nội hắn đã sớm qua đời.
Đúng lúc này, Pierre Craig lại bồi thêm một câu:
“Ông nội ngươi nói là khi hắn còn nhỏ đã tận mắt nhìn thấy, kể từ sau đó hắn cứ sợ con chim cú, lo lắng sẽ bị sinh vật tà ác này mang linh hồn đi.”
Ánh mắt của Lumian và Raymond đồng thời sáng ngời lên.
Lại thật sự có manh mối.
Truyền thuyết về người phù thủy kia lại là chuyện do những người khác tự mình trải qua?
“Ông nội có nói người phù thủy kia vốn ở đâu, sau này được nâng đến đâu mai táng không?” Raymond hỏi tới.
Pierre Craig lắc đầu:
“Ai sẽ quan tâm đến chuyện này chứ?”
Lumian thấy Raymond còn định hỏi thêm gì nữa, giơ tay vỗ vai hắn, lớn tiếng nói:
“Nên đi ra bờ sông.”
Raymond đang định theo Lumian rời đi, Pierre Craig đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Đợi chút, Raymond, hai ngày nữa ngươi phải đi làm người canh đồng, ta nói một vài chuyện quan trọng cho ngươi.”
“Người canh đồng” là người phụ trách tuần tra đồng cỏ cao nguyên và tình hình xung quanh thôn trang, đề phòng có người chăn thả ở chỗ cấm chăn nuôi hoặc để mặc cho súc vật phá hư mạ non.
Lumian không nghe cùng, đi đến nhà vệ sinh ở bên cạnh quán rượu.
Lúc đi ra, hắn cố ý đi qua chỗ cô gái đang uống rượu màu đỏ nhạt, không nhìn rõ độ tuổi kia.
Tuy rằng hắn sẽ không làm ra hành động bắt chuyện này, nhưng định tiến hành quan sát trước, tìm kiếm đủ chi tiết, chờ thời cơ đến rồi, nói không chừng có thể phát huy ra công dụng nào đó, giống như hắn lợi dụng đám người Leah, Ryan phá vỡ hiện trường yêu đương vụng trộm của linh mục giáo xứ vậy.
Lén lút quét qua vài lần, Lumian chuẩn bị vòng qua góc này đi ra ngoài cửa quán rượu chờ Raymond.
Đúng vào lúc này, quý cô mặc váy dài màu da cam, khí chất lười nhác kia ngước đầu lên.
Ánh mắt của Lumian còn chưa kịp thu hồi về đã vừa vặn đụng phải tầm mắt của đối phương.
Trong lúc này, lấy mặt dày của Lumian đều hơi xấu hổ.
Đủ loại ý niệm lập tức hiện lên ở trong đầu hắn:
Ta nên học tập linh mục giáo xứ, quan hành chính, tiện thể ca ngợi sắc đẹp của nàng, từ quan sát biến thành bắt chuyện, hay tỏ vẻ ngây thơ, vội vàng xoay người rời đi đây…
Hắn vừa dứt khoát quyết định, quý cô kia lại cười khanh khách mở miệng:
“Gần đây ngươi thường xuyên nằm mơ?”
Chương 10: Lá bài (2)
Xoạt một tiếng, Lumian giống như bị tia chớp bổ trúng, toàn bộ trong đầu đều tê dại, tất cả ý niệm đều ngưng đọng tại chỗ.
Nhưng chỉ trong một hai giây, hắn gắng gượng cười nói:
“Nằm mơ không phải là một chuyện thật bình thường sao?”
Quý cô kia dùng một tay nâng má, quan sát Lumian, cười nhẹ nói:
“Một giấc mơ về bản thân đang ở trong một màn sương mù dày đặc.”
Sao nàng lại biết chứ… Đồng tử của Lumina lập tức trợn to, trong vẻ mặt nhiều thêm một chút kinh hãi.
Tuy rằng hắn đã trải qua không ít chuyện, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, tạm thời còn chưa có cách nào khống chế được biểu cảm của mình.
Bình tĩnh, bình tĩnh… Lumian vừa trấn an bản thân, vừa hòa hoãn cơ bắp trên mặt, hỏi ngược lại
“Tối hôm qua ngươi đã nghe được câu chuyện ta kể cho ba người xứ khác kia?”
Quý cô này chưa trả lời, lấy một bộ bài từ trong túi xách màu quả quýt đang đặt ở ghế tựa bên cạnh ra.
Nàng lại nhìn Lumian, mỉm cười nói:
“Rút lá bài đi, chắc là có thể giúp cho ngươi giải được bí mật ẩn giấu trong giấc mơ kia.”
Chuyện này… Lumian vừa sợ lại nghi hoặc.
Nhịp tim của hắn đã đập thình thịch lại cảnh giác cao độ.
Hắn liếc nhìn bộ bài kia, hơi nhíu mày.
“Bài Tarot?”
Kia thoạt nhìn giống như bài Tarot dùng để bói toán do Russell Đại Đế phát minh.
Quý cô kia cúi đầu thoáng nhìn qua, cười tự giễu nói:
“Ngại quá, cầm nhầm.”
Nàng nhét hai mươi hai lá bài Tarot kia vào trong túi xách, một lần nữa lấy ra một bộ khác.
“Cái này cũng là bài Tarot, nhưng thuộc bộ ẩn phụ (Minor Arcana), ngươi còn chưa có tư cách rút bộ ẩn chính (Major Arcana), ta cũng không có tư cách để cho ngươi rút…”
Bộ ẩn phụ kia có tổng cộng năm mươi sáu lá bài, do bốn loại màu sắc và hoa văn của chén thánh (Cups), quyền trượng (Wands), bảo kiếm (Swords), đồng xu (Pentacles) tạo thành.
Nàng đang nói cái gì vậy… Lumian nghe mà đầu mờ mịt.
Thoạt nhìn quý cô này trông có vẻ xinh đẹp lại có khí chất, nhưng trên thực tế biểu hiện không quá bình thường, hình như có chút vấn đề về tinh thần.
“Rút một lá đi.” Cô gái giống như đến từ thành phố lớn kia đong đưa bộ ẩn phụ trong tay, ngậm cười nói: “Miễn phí, thử một chút không tốn tiền, ngược lại có thể giải quyết vấn đề cảnh trong mơ của ngươi.”
Lumian cười ha ha nói:
“Chị ta đã nói, thứ miễn phí mới là đắt giá nhất.”
“Câu nói này thật sự có đạo lý nhất định.” Quý cô kia ngẫm nghĩ một chút, nói.
Nàng đặt bộ ẩn phụ kia xuống bên cạnh ly thủy tinh đựng rượu màu đỏ nhạt, lại nói tiếp:
“Nhưng cho dù ngươi như thế nào đều không trả tiền, ta là một người xứ khác đâu có năng lực ép buộc ngươi chi trả chi phí ở trong thôn Cordu chứ?”
Nói không sai… rút một chút cũng sẽ không có vấn đề gì cả… thật vất vả mới có một chút nhắc nhở về giấc mơ kia, không thử sao cam tâm chứ… Nhưng cái này có phải dính dáng đến nguyền rủa của phù thủy không… tìm Aurora hỗ trợ? Suy nghĩ nổi lên trong đầu Lumian, tạm thời khó có thể quyết định được.
Cô nàng kia cũng không thúc giục hắn.
Qua mười mấy giây, Lumian thong thả cúi người xuống, chìa tay phải, gạt bộ ẩn phụ đang xếp chồng kia ra, rút một lá từ trong đó.
“Bộ quyền trượng.” Quý cô có khí chất lười nhác kia nhìn mặt lá bài.
Trên lá bài kia, một người đàn ông có khuôn mặt kiên nghị, mặc quần áo màu xanh lá đứng ở trên đỉnh núi, cầm một thanh quyền trượng trong tay, chống đối kẻ địch với sáu thanh quyền trượng đang tấn công từ dưới chân núi.
“Nó đại biểu cho cái gì?” Lumian hỏi.
Quý cô kia cười nói:
“Tự mình căn cứ vào hình vẽ để giải, nguy cơ, khiêu chiến, chống đối, dũng khí, vân vân, vân vân.”
“Đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là hiện giờ lá bài này đã tặng cho ngươi, khi vận mệnh tiến đến, ngươi sẽ phát hiện hàm nghĩa chân chính của nó.”
“Cho ta?” Lumian càng nghi hoặc hơn.
Lá bài này sẽ không thật sự hạ nguyền rủa đấy chứ?
Quý cô kia cất bộ ẩn phụ còn lại đi, bưng ly rượu lên, uống cạn sạch rượu màu đỏ nhạt không còn nhiều ở bên trong.
Nàng không để ý đến vấn đề của Lumian, bước chân lên trên cầu thang bên cạnh của quán rượu lâu năm, lên tầng hai.
Thật hiển nhiên, nàng ở nơi đó.
Lumian vốn định đuổi theo, nhưng chỉ bước ra được nửa bước lại dừng lại, suy nghĩ phập phồng không thôi:
Đây thật sự là một lá bài bình thường sao?
Nàng đưa lá bài này cho ta, vậy chẳng phải bộ bài kia vĩnh viễn thiếu một lá, không thể sử dụng được sao?
Aurora có thể nhìn ra vấn đề chứ…
Lúc này, Raymond đến tìm:
“Sao vậy?”
“Không có gì, dáng hình của người xứ khác kia thật sự không tệ.” Lumian tùy ý nói cho có lệ.
“Ta cảm thấy vẫn là chị gái ngươi Aurora càng xinh đẹp hơn.” Raymond lập tức hạ giọng nói: “Lumian, tiếp theo chúng ta làm như thế nào? Ông nội ta đã qua đời từ lâu rồi.”
Lumian đang vội vã về nhà suy nghĩ một chút nói:
“Một là tìm cụ già nào đó còn sống có độ tuổi tương đương với ông nội ngươi để hỏi, hai là đến giáo đường lật xem sách ghi tên, ờm, cái này để sau cùng lại nghĩ đến.”
Nghĩ đến mình mới vừa phá hỏng chuyện tốt của linh mục giáo xứ, Lumian cảm thấy gần đây có lẽ vô cùng cần thiết đừng đến giáo đường.
Ở thôn Cordu kiểu thôn chỉ có một giáo hội này, bởi vì nhân viên của quan hành chính cực ít, giáo đường lại gánh vác thêm một phần công việc chính phủ, ví dụ như ghi chép lại tình huống mai táng, kết hôn.
Không đợi Raymond hỏi thêm, Lumian lại bổ sung:
“Chung ta phân công nhau đi tìm xem mấy cụ già điều kiện phù hợp có ai, ngày mai đến hỏi.”
“Được.” Raymond lập tức đáp ứng.
…
Trong tòa nhà hai tầng có tầng hầm.
Aurora nghe xong thuật lại của Lumian, cẩn thận nhìn lá bài quyền trượng này một hồi lâu nói:
“Đúng là lá bài thật bình thường, ta không nhận thấy tồn tại quyền rủa hoặc khác thường nào.”
“Aurora, ờm, chị ngươi nói, người xứ khác kia rốt cuộc định làm gì, vì sao nàng lại biết ta nằm mơ như vậy?” Lumian hỏi.
Aurora lắc đầu:
“Nếu như nàng đã ngả bài, vậy tương đối không tồi.”
“Vài ngày này ta sẽ cẩn thận ‘quan sát’ nàng.”
“Ừm… ngươi cứ cầm lá bài này trước đi, có lẽ sẽ có chút biến hóa, yên tâm, ta nhìn xem.”
“Được.” Lumian nỗ lực để cho mình thả lỏng một chút.
…
Đến ban đêm.
Lumian nhét lá bài quyền trượng kia vào trong quần áo vắt trên ghế dựa, mình lên giường ngủ, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, hắn trong mơ màng giống như lại thấy được màn sương mù màu xám kia.
Đột nhiên, hắn giật nảy cả mình, “Tỉnh” lại từ trong mộng.
Hắn cảm thấy bản thân khôi phục tỉnh táo, tìm về được lý trí.
Nhưng cảnh trong mơ tràn ngập màn sương mù màu xám vẫn còn tồn tại đó.