[Dịch] Trường Sinh Theo Cưới Vợ Bắt Đầu
Tập 2: Người đồng đạo (c11-c20)
❮ sautiếp ❯Chương 11. Người đồng đạo (1)
Thẩm Bình lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Hà Khâm ngoại trừ lần đến nhà kia, sau đó cũng không trở lại nữa.
Đối phương là Đan Sư, mối quan hệ còn rộng hơn Phù Sư như Thẩm Bình.
Nhưng hôm nay nhìn Hà Khâm lại có chút chật vật, pháp bào trên người cũng không còn.
“Trầm đạo hữu, có thể cho ta mượn hai mươi khối hạ phẩm linh thạch được không?”
Hà Khâm lúng túng mở miệng nói.
Thẩm Bình có chút kinh ngạc hỏi:
“Hà đạo hữu, ngươi là Đan Sư, không đến mức thiếu hai mươi khối hạ phẩm linh thạch được!”
Hà Khâm thở dài, nhìn bốn phía, sau đó hạ thấp giọng:
“Gần đây ta mê đắm một vị nữ tu phường thị Thiên Âm các, đổ rất nhiều tiền vào, nếu không phải vì không còn cách nào, ta cũng sẽ không đến chỗ Thẩm đạo hữu mượn chút linh thạch, ta thấy Thẩm đạo hữu cưới một mỹ thiếp như vậy, nghĩ đến cũng là người đồng đạo, ta nói cho ngươi nghe, nữ tu trong Thiên Âm Các mỗi người đều có dung mạo tuyệt diễm, nhất là phương diện kia quả thực, quả thực…”
Hà Khâm nói đến đây lại cười tủm tỉm, còn có chút hèn mọn.
Sắc mặt Thẩm Bình tối sầm lại.
Thiên Âm Các là Thanh Lâu nhạc phường.
Nữ tu bên trong phần lớn đều tu luyện mị hoặc và hành phòng thuật, bên trong còn có một vài người xuất thân từ ma tu.
Nhưng có thể mở cửa hàng ở phường thị, bối cảnh chắc chắn không nhỏ.
Mà loại địa phương này tiêu tốn rất nhiều tiền, là nơi đốt tiền nổi danh ở phường thị.
Rất nhiều tu sĩ tương lai nhìn không thấy hy vọng, đều sẽ đi hưởng thụ một phen, không bao lâu đều tiêu hết toàn bộ tiền tích góp.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
Trọng điểm là tại sao hắn lại trở thành người đồng đạo rồi!
Nông cạn!
Hắn khuyên nhủ:
“Hà đạo hữu, tốt nhất vẫn nên bớt đi Thiên Âm các thì hơn, đây là hai mươi khối hạ phẩm linh thạch, nể mặt hàng xóm láng giềng, ta cho ngươi mượn, chỉ là cuộc sống tại hạ eo hẹp, không có nhiều tiền.”
Hà đạo hữu nhìn thấy linh thạch, hai mắt phát sáng:
“Ta biết.”
Hắn lập tức xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Thẩm Bình khẽ lắc đầu, một vị Đan Sư rơi vào tình trạng này, không thể không công nhận các nữ tu ở Thiên Âm Các thật lợi hại.
“Cũng không biết mây mưa với những nữ tu này có thể đạt được kinh nghiệm phù đạo hay không?!”
Trong đầu hắn không khỏi sinh ra một ý niệm.
Nhưng rất nhanh đã bị cắt đứt.
Những nữ tu kia chẳng khác gì yêu nữ hút máu, ý chí của hắn cũng không quá kiên định, sợ rằng không thể chống đỡ được dụ hoặc.
Chuyện của Hà đạo hữu đối với hắn mà nói cũng chỉ là một sự kiện nhỏ.
Đóng cửa lại, Thẩm Bình liền ngồi xếp bằng, tĩnh tâm hấp thu linh lực trong linh thạch, áp chế nọc độc trong cơ thể.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ rằng, còn chưa tới hai ngày, Hà Khâm lại đến mượn tiền.
Lần này, Thẩm Bình kiên quyết không cho mượn, cản đối phương ở ngoài phòng.
Không lâu sau, Hà Khâm rời đi.
Nữ tu ở phòng cách vách đẩy cửa ra, nhìn về phía Hà Khâm rời đi, chán ghét nói:
“Thẩm đạo hữu, loại tu sĩ trầm mê Thiên Âm các này, ngươi đừng cho hắn mượn tiền, đó là bánh bao thịt đánh chó một đi không trở về.”
Thẩm Bình hiểu vì sao hàng xóm này chán ghét như vậy, đạo lữ của đối phương chính là một ví dụ điển hình.
“Vu đạo hữu nói có lý, lúc ấy chỉ là nể mặt hàng xóm láng giềng, hơn nữa hắn là một Đan Sư, ta mới cho mượn, ai…”
Trò chuyện một lúc, hắn đóng cửa lại.
……
Mùa đông đến mùa xuân.
Một năm lặng lẽ trôi qua.
Thẩm Bình đã bước vào tuổi bốn mươi ba, tuổi này còn dừng lại ở Luyện Khí tầng ba, căn bản không có hy vọng đi tới Trúc Cơ.
Nhưng hắn vẫn có một kỳ vọng mạnh mẽ với tương lai.
Ngày hôm nay, hắn đi tới cửa hàng bán các loại công pháp và thuật pháp ở phường thị.
Công pháp và thuật pháp là căn bản của một tu sĩ.
Nhưng muốn mua cấp bậc cao cấp, chẳng những cần một lượng lớn tài phú, lại càng phải có quan hệ rộng lớn, đối với mấy cửa hàng như vậy hoàn toàn không có khả năng mua được.
Lần này hắn tới không phải vì công pháp tu hành.
“Chưởng quầy, chỗ ngươi có Động Phòng thuật không?”
Chưởng quầy cửa hàng nở nụ cười:
“Có, đương nhiên là có rồi.”
Rất nhanh, hắn lấy ra hơn mười quyển sách đặt ở trên quầy.
“Đây là tất cả.”
“Nếu đạo hữu muốn mua Song Tu thuật, chỗ ta cũng có, chỉ là giá cả đắt hơn một chút.”
Thẩm Bình lắc đầu.
“Song tu thuật thì thôi, ta không mua nổi.”
Dù là Song Tu thuật cấp thấp nhất, giá cả còn cao hơn cả Tiêu Độc Đan cao cấp.
Nghiêm túc đọc thử, cuối cùng hắn chọn một cuốn sách tên “Niềm vui động phòng”.
“Quyển này đi!”
Chưởng quỹ lập tức nói.
“Hai khối trung phẩm linh thạch. ”
“Đắt thế!”
Thẩm Bình âm thầm líu lưỡi.
Nhưng không còn cách nào, nhu cầu thị trường cho thứ này rất lớn.
Tu sĩ dù có thể dựa vào các loại dược liệu thực phẩm đại bổ để duy trì thân thể, nhưng nếu hoạt động quá thường xuyên, cũng sẽ hao tổn khí huyết, ảnh hưởng đến căn cơ.
Mà loại sách này dù kém hơn Song Tu thuật, nhưng có thể khóa huyết khi giao hợp.
Chương 12. Người đồng đạo (2)
Đương nhiên nó không phải vạn năng, chỉ có thể hạn chế mà thôi, thực tế dù là công pháp song tu cao cấp trong ma tu, cũng không thể nào giúp tu sĩ mây mưa thoải mái mà không cần tiết chế.
Lần mua này không phải vì Thẩm Bình cảm thấy số tiền tích góp của mình đã nhiều, mà là thê tử sắp đột phá võ đạo nhất lưu, hơn nữa, bà mối bên kia vẫn luôn thúc giục, hắn cảm thấy đã đến lúc phát triển bàn tay vàng của mình.
Rời khỏi cửa hàng, hắn lại mua không ít dược liệu đại bổ cùng với thịt tươi thực phẩm, các loại nhu yếu phẩm linh trà, linh gạo mà trước kia hắn không dám sử dụng.
“Mười hai khối trung phẩm linh thạch!”
Về nhà, hắn theo thói quen kiểm tra túi trữ vật, hai tháng nay thu nhập thuần đạt tới sáu khối trung phẩm, giá phù chú trung phẩm ở phường thị vẫn không hề giảm xuống, nhưng cũng không tăng thêm.
Nhưng giá của các loại Tiêu Độc Đan cao cấp lại tăng chậm.
Hiện giờ cần hai mươi bảy khối trung phẩm linh thạch, cũng không có nơi nào bán, ngay cả ở cửa hàng chuyên bán đan dược cũng vậy.
Tú Xuân Các cũng không khác gì, đã ở trong tình trạng hết hàng từ lâu.
Theo lời Trần chưởng quỹ nói, chủ yếu là một bộ phận tài liệu của Tiêu Độc Đan khan hiếm, trước mắt Kim Dương tông đã xin điều động từ phía chủ tông.
“Thời gian tiếp theo phải lười biếng một chút, không thể ra bán phù chú nữa!”
Hai ba tháng này, số lần hắn đến phường thị hơi nhiều, dù còn chưa phát hiện có tu sĩ theo dõi, nhưng thường xuyên đi ở ven sông, sao có thể không dính giày được chứ.
Sinh hoạt của tu sĩ hầu hết đều rất khô khan, không phải bế quan tu luyện, thì cũng là học tập nắm giữ các loại tri thức, hoặc thuần thục thi triển thuật pháp, họ dành rất ít thời gian để mạo hiểm lang bạt, có tu sĩ còn cực ít ra cửa mài dũa.
Giống như Thẩm Bình, từ khi độc dịch ăn mòn thân thể, hắn cũng chưa từng rời khỏi phường thị.
Tu sĩ tầng thấp tu hành không có bình cảnh, chỉ thiếu thốn tài nguyên tu luyện.
Cho dù là ngũ hành nguỵ linh căn, nếu có tài nguyên đắp vào, như vậy vẫn có thể lên Trúc Cơ.
【 Ngươi song tu cùng thê tử một lần, thu được kinh nghiệm phù đạo: +2】
【Mức độ hảo cảm của thê tử hiện tại: 100】
【Song tu cộng thêm: 4】
【Phù sư: Trung phẩm cấp một (8044/10000)】
Thẩm Bình nhìn về phía giao diện ảo.
Trong nửa tháng này, hắn đã trở lại thói quen tập thể dục năm lần giống trước đó.
Có Động Phòng chi thuận giúp thể giảm bớt thương tổn, hơn nữa mỗi ngày ăn nguyên liệu nấu ăn đại bổ, tăng thêm vài lần cũng không thành vấn đề.
Nhưng vì lo lắng đến trạng thái của Vương Vân, hắn mới duy trì năm lần.
Chủ yếu là bí tịch ghi lại một vài động tác quá khó, khá mất thể lực và tinh thần.
“Với tốc độ hiện tại, vất vả thêm hai tháng nữa là có thể đạt tới điều kiện đột phá. Đáng tiếc tu vi của ta quá thấp, cho dù đột phá cũng không có cách nào chế tác phù trận thượng phẩm!”
Suy nghĩ đến vấn đề này, hắn không khỏi thở dài một hơi.
Tốc độ tăng tài sản của hắn vẫn còn quá chậm.
Nhưng vì suy nghĩ an toàn của bản thân, hắn thà rằng chậm một chút, cũng không muốn mạo hiểm.
“Phu quân, sao lại thở dài, là Vân nhi hầu hạ không tốt?”
Làn da trẻ trung, mềm mại của thê tử trong vòng tay đang ửng hồng.
Nhưng khuôn mặt nàng nhìn phu quân lại lộ ra vài phần thấp thỏm bất an.
Khoảng thời gian này, bụng của nàng vẫn không có chút động tĩnh nào, trong lòng không khỏi lo lắng, bây giờ chỉ có thể cố gắng lấy lòng phu quân mà thôi.
Nếu ngay cả điểm này cũng không làm tốt, bản thân nàng thật sự không dám ngẩng đầu.
Thẩm Bình nhéo nhéo khuôn mặt thê tử, cười nói:
“Vân nhi không cần suy nghĩ nhiều, vi phu chỉ nhớ tới một số chuyện mà thôi.”
Vương Vân thở phào nhẹ nhõm:
“Phu quân, lần trước Tằng tiền bối lại tới, ta thấy phu quân cứ đáp ứng đi, ta cũng muốn có một tỷ tỷ, như vậy có thể cùng hầu hạ phu quân.”
Nàng đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, nếu chuyện phu quân cưới đạo lữ khác không thể tránh khỏi, vậy cứ chủ động chấp nhận, hơn nữa nhắc tới việc cùng hầu hạ, cũng là muốn gia tăng giá trị tồn tại của mình.
Phàm nhân muốn sống với tu sĩ, nhất định phải thử thay đổi chính bản thân.
Đây là triết lý sống còn mà cha nàng đã luôn luôn dạy.
Thẩm Bình nghe được trong lòng hơi nóng lên, thê tử quả nhiên chu đáo nhu thuận.
“Việc này không vội.”
“Dù sao cũng phải suy nghĩ kỹ.”
Tối hôm sau, hai người vừa chuẩn bị ăn cơm, tiếng gõ cửa nho nhỏ lại vang lên bên ngoài cửa.
Mở ra xem.
Nụ cười nhiệt tình chuẩn mực của Tằng bà bà đập vào tầm mắt.
Bên cạnh còn có một nữ tử váy xanh, trong con mắt ngập nước tràn đầy bất an.
Da mặt Thẩm Bình co giật.
Bà mối này làm ăn cũng quá nhiệt tình rồi!
“Vào đi!”
Chương 13. Đưa tới cửa
Khi bà mối và nữ tử mặc váy xanh đi vào phòng, hắn vội vàng liếc nhìn hàng xóm bên trái bên phải, thấy không có ai liền lập tức đóng cửa lại.
Vương Vân nhìn thấy nữ tử váy xanh đầu tiên sửng sốt một phen, lập tức liền hiểu được là có chuyện gì, nàng nhiệt tình tiến lên chào hỏi:
“Tằng tiền bối, mời ngồi.”
Nói xong liền đi rót linh trà cho bà bà.
“Ồ, Vân nhi muội muội càng ngày càng dịu dàng, cuộc sống cũng càng ngày càng tốt nha, bữa tối thịnh soạn này sợ rằng đáng giá hai khối linh thạch nhỉ, tu sĩ Luyện Khí trung kỳ cũng phải mơ ước!”
Tằng bà bà nhìn bàn đầy thịt và linh gạo, cùng với các loại thức ăn, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ hâm mộ, một bữa ăn đã tốn hai khối linh thạch?
Thật xa xỉ!
Nữ tử váy xanh đứng bên cạnh, không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Dư quang lặng lẽ đánh giá Vương Vân đang bận rộn rót trà, trong lòng cực kỳ hâm mộ.
Nàng sống cùng đệ đệ ở bên ngoài phường thị, mỗi ngày có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì đều sẽ cố tiết kiệm, bình thường ngay cả linh gạo cũng không nỡ mua, chứ đừng nói đến các loại thịt cá rau củ ẩn chứa linh khí đắt tiền.
“Đây là cuộc sống của Phù Sư trung phẩm sao?”
Đôi mắt của nàng lộ ra vẻ khao khát.
Thẩm Bình ho khan vài tiếng:
“Lần này Tằng đạo hữu đến là có việc gì?”
Bà mối đưa tay kéo kéo nữ tử mặc váy xanh trước mặt:
“Thẩm đạo hữu, chúng ta dù sao cũng là chỗ quen biết cũ, ta sẽ không quanh co lòng vòng, nữ tử này chính là người mà ta vẫn giữ lại cho ngươi, tính cách nhu thuận hiểu chuyện, ngươi để cho nàng ấy đi về phía tây, nàng ấy tuyệt đối không đi về phía đông!”
“Mấy tu sĩ khác đều có ý với nàng.”
“Nếu cứ tiếp tục kéo dài, ta thật sự không có cách nào cam đoan có thể giữ lại đâu.”
Thẩm Bình thầm trợn trắng mắt, ta tin ngươi mới lạ!
Nếu nàng được săn đón như vậy, lấy tính tình của Tằng bà bà đã đưa ra từ lâu rồi.
Vừa rồi hắn cảm ứng thử, tu vi của nữ tử áo xanh này rất thấp, mới chỉ là Luyện Khí tầng một!
Nhưng bộ dạng ngọt ngào đáng yêu, trên người toát ra khí chất cứng cỏi, hẳn thường xuyên chịu khổ, chỉ là tuổi tác tư chất linh căn rất kém.
Rất nhiều tu sĩ cưới vợ nạp thiếp cũng đều xem tư chất.
Giống như tư chất ngụy linh căn cơ bản không thể nào bồi dưỡng, cưới vào hoàn toàn chỉ dùng để làm công cụ sinh sản.
Nếu đó là thị trường trước kia, cô nương như vậy không thiếu tu sĩ mong ước.
Nhưng hôm nay phần lớn tu sĩ ở phường thị đều muốn đi đầm lầy Vân Sơn làm giàu, nào còn có thể cưới thê nạp thiếp, dù sao mạo hiểm mở đường sống chết còn chưa biết, nếu vừa mới cưới vào cửa đã bỏ mạng, vậy thê tử tiểu thiếp này quay đầu liền trở thành của người khác.
Bởi vậy Thẩm Bình suy đoán nữ tử trước mắt này, tám phần là rơi vào tay Tằng bà bà.
Thấy Thẩm Bình không lên tiếng.
Tằng bà bà đá nữ tử váy xanh một cái.
Thân thể nữ tử khẽ run rẩy, vội vàng mở miệng nói:
“Thẩm, Thẩm tiền bối, cái gì ta cũng biết làm, cầu xin ngươi nhận ta đi!”
Thẩm Bình giật mình.
Thanh âm mềm mại như bông, hơn nữa còn không bị ngọng.
Nếu là ở kiếp trước, người vội vàng đưa tiền đến mong muốn rước về có thể xếp thành hàng dài.
Trong lòng hắn lập tức đưa ra quyết định.
Nhưng hắn vẫn ra vẻ nhíu mày nói:
“Tằng đạo hữu, không có tu vi cao hơn sao?”
Thật ra lấy thực lực bây giờ của hắn, cưới Luyện Khí tầng một là phù hợp nhất, nếu thực lực cao, có khi hắn liền mất cả mạng lẫn tiền.
Bà mối cười ha hả nói:
“Có, đương nhiên là có, giống quả phụ sống một mình đối diện Thẩm đạo hữu kia, nếu ngươi có tình ý, vậy ta sẽ mai mối cho các ngươi.”
Thẩm Bình cũng không có ý định cưới quả phụ, đành khổ sở nói:
“Thôi được rồi, lấy nàng, nếu giá quá cao, Tằng đạo hữu vẫn nên tìm tu sĩ khác đi.”
Tằng bà bà vốn còn định tăng thêm chút giá, nhưng nghĩ đến sau này có thể tiếp tục hợp tác, không khỏi cắn răng nói:
“Như vậy, một khối trung phẩm linh thạch, nàng chính là của ngươi!”
Một lát sau, Thẩm Bình đưa Tằng bà bà ra khỏi cửa.
Trước khi đi, Tằng bà bà cười tủm tỉm nói:
“Thẩm đạo hữu, tiệc rượu cũng đừng thiếu lời mời ta nha!”
Thẩm Bình lắc đầu:
“Nhìn tình cảnh bây giờ, tiệc rượu chắc không có đâu.”
Tằng bà bà cũng không để ý, lắc lắc vòng eo rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Thẩm Bình âm thầm suy tư, bà mối này dám mang theo một nữ tu sĩ cấp thấp ra ngoài vào buổi tối, chắc chắn là một nhân vật không hề đơn giản, nhưng ngẫm lại cũng đúng, ở phường thị kinh doanh ngành này, nếu không có chút thủ đoạn, đã bị trộm cướp theo dõi từ lâu.
Đóng cửa lại, bóng tối lập tức bị chặn bên ngoài.
Dưới ánh đèn thuỷ tinh, ngôi nhà sáng bừng lên.
Trước kia nghèo khổ, không dám mua đèn thuỷ tinh, nhưng bây giờ trở thành Phù Sư trung phẩm, chút tiền nhỏ này không cần tiết kiệm.
Thẩm Bình tuy rất chắt chiu trong cuộc sống, nhưng ở một số phương diện, hắn rất hào phóng.
“Ngươi tên gì?”
“Hồi Thẩm tiền bối, ta là Bạch Ngọc Dĩnh.”
Chương 14. Đạo lữ (1)
Nữ tử mặc váy xanh đứng ngồi không yên.
Nàng còn khẩn trương hơn Vương Vân lúc trước.
Bởi vì là tu sĩ, bà mối đã hạ cấm chế trên người nàng.
Mà bây giờ quyền kiểm soát cấm chế chắc chắn đã được giao vào trong tay Thẩm Bình.
Chỉ cần nàng dám hành động thiếu suy nghĩ, Thẩm Bình có thể dễ dàng tiêu diệt nàng.
Huống chi, giữa hai người còn chênh lệch tu vi.
“Bạch đạo hữu, ăn cơm trước đi!”
Tu sĩ cũng cần ăn các loại lương thực bình thường, chỉ có trước khi bế quan, mới sử dụng Ích Cốc Đan.
Bạch Ngọc Dĩnh nhìn thức ăn phong phú trên bàn, tuyến nước bọt bắt đầu hoạt động mạnh.
Vương Vân ôn nhu nói.
“Bạch tiền bối không cần câu nệ, về sau chúng ta chính là người một nhà.”
Thẩm Bình gật đầu, cười nói:
“Vân nhi nói không sai, Bạch đạo hữu, ngươi vừa vào cửa nhà ta, sau này sẽ được ta chăm sóc, nhưng có một điểm ta muốn nói rõ với ngươi trước.”
“Vân nhi nàng là thê tử, ngươi là thiếp thất, mặc kệ tương lai tu vi chênh lệch như thế nào, ta hy vọng ngươi có thể luôn nhớ kỹ điểm này.”
Vương Vân đột nhiên tràn đầy cảm xúc, khóe mắt ướt át.
Nàng hiểu những lời này của phu quân là có ý gì.
Bạch Ngọc Dĩnh không ngờ rằng Thẩm Bình lại coi trọng một nữ tử phàm nhân như vậy, điều này khiến nàng cũng yên tâm một chút, vội vàng nói:
“Thẩm tiền bối, ta nhất định sẽ nhớ kỹ.”
“Được rồi, nếu không ăn cơm sẽ nguội mất.”
Ăn xong, Thẩm Bình cũng không sốt ruột tìm hiểu bàn tay vàng của mình, mà tiến vào phòng chăm chú chế phù.
Tập thể dục trong ngày lãng phí quá nhiều thời gian.
Hắn sẽ trở lại vào ban đêm.
Song tu, kiếm tiền, đều phải cân bằng.
Không thể vì để ý đến việc này, mà bỏ bê việc kia.
Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh thu dọn bát đũa xong, liền ngồi ở mép giường tâm sự.
Dần dần nàng cũng hiểu biết đại khái về Thẩm Bình.
Hai má Bạch Ngọc Dĩnh đều ngượng ngùng.
Nàng không ngờ Phù Sư trung phẩm như Thẩm tiền bối lại hăng hái ở phương diện kia như vậy.
Má ơi, sao Vân nhi muội muội có thể chịu được.
Nàng không dám tưởng tượng.
Đầu giờ Hợi.
Thẩm Bình kết thúc chế phù, lại ngồi xuống hấp thu linh thạch áp chế độc tính trong cơ thể, làm xong hết thảy đã đến cuối giờ Hợi.
Đêm đã khuya.
Thấy phu quân đi ra khỏi phòng, Vương Vân thuần thục tiến lên bóp vai cho Thẩm Bình.
“Phu quân, cũng đã muộn, nên nghỉ ngơi thôi. Đừng để Ngọc Dĩnh muội muội chờ lâu.”
Thẩm Bình liếc mắt nhìn đường nét chui trong chăn gấm, ôn hòa nắm cổ tay thê tử:
“Vân nhi, tối nay nàng vất vả rồi.”
Trong nhà chỉ có một chiếc giường.
Mà hôm nay là đêm đầu tiên của Bạch Ngọc Dĩnh, Vương Vân cũng không thể cùng đến hầu hạ được.
“Phu quân mau đi.”
Vương Vân cười tủm tỉm nói.
Một lúc sau, Thẩm Bình cảm nhận được thân hình nóng bỏng bên trong chăn gấm.
Không nói tiếng nào, nương theo đó là một tiếng rên rỉ đau đớn.
Bạch Ngọc Dĩnh chính thức trở thành thiếp thất của Thẩm Bình.
Mây mưa vừa dứt.
Thẩm Bình gấp gáp mở giao diện ảo lên.
Phía trên loé ra từng hàng chữ vàng rực rỡ.
【 Ngươi cùng đạo lữ song tu một lần, thu hoạch tư chất Kim hệ linh căn: +2, tư chất Mộc hệ linh căn: +2】
【Mức độ hảo cảm đạo lữ hiện tại: 60】
【Song tu cộng thêm: 0】
【Kim hệ linh căn: hạ phẩm (324/1000)】
【Mộc hệ linh căn: hạ phẩm (218/1000)】
Nhìn thấy nó, đôi mắt của hắn đột nhiên trừng lớn.
Không ngờ còn có thể tăng lên tư chất linh căn! !
Bàn tay vàng này cũng quá trâu bò rồi!
Phải biết, thiên phú linh căn sẽ quyết định đến giới hạn tu hành của tu sĩ.
Tứ hệ tạp linh căn của hắn trên lý thuyết tối đa có thể tu luyện đến Luyện Khí trung kỳ, nếu như không có đan dược, sẽ vẫn luôn trì trệ không tiến.
Mặc dù có tư cách, nhưng tương lai nếu đến Trúc Cơ, sau này cũng không thể tiến thêm một bước nữa, trừ phi có đại cơ duyên.
Nhưng bây giờ song tu với thiếp thất lại có thể khiến linh căn tăng lên, điều này có nghĩa là chỉ cần không ngừng tích lũy, song linh căn kim mộc của hắn tương lai rất có khả năng đạt tới cấp độ cực phẩm!
Cực phẩm linh căn!
Ngay cả toàn bộ Nguỵ quốc cũng ít đến đáng thương.
Dù hắn có linh căn hệ khác, nhưng thiên phú vẫn tuyệt vời như cũ, tốc độ tu hành sẽ tiếp tục tăng nhanh.
Có thể nói, việc tăng tư chất linh căn sẽ hoàn toàn thay đổi giới hạn tương lai của hắn!
Hô.
Thẩm Bình hít sâu một hơi.
Mạnh mẽ đè xuống kích động hưng phấn trong nội tâm, sau đó xoay người lên ngựa.
Đêm nay, cỏ non ngây ngô trưởng thành mạnh mẽ.
Thẳng cho đến sáng sớm, những giọt sương rơi xuống trên đầu cỏ, phản chiếu hương vị của ánh nắng mặt trời.
Bên trong chăn gấm, hơi nóng bốc lên.
Thẩm Bình nhìn khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu kia, nhẹ giọng nói:
“Ngọc Dĩnh, từ hôm nay trở đi ngươi chính là đạo lữ của ta, vẫn cử động được chứ?”
Bạch Ngọc Dĩnh ngượng ngùng gật đầu.
Chương 15. Đạo lữ (2)
Không hổ là tu sĩ, mặc dù chỉ là Luyện Khí tầng một, cường độ thân thể cũng không phải Vương Vân lúc trước có thể so sánh.
Ra khỏi giường, đi vào góc dùng thuật pháp rửa sạch thân thể, cả hai đều mặc quần áo vào.
Đêm qua Vương Vân ngủ trong phòng bếp một đêm, nghe được động tĩnh, nàng mở mắt ra ngáp nói:
“Phu quân, rời giường.”
Nói xong nàng mới nhớ ra mình không nằm trên giường, không khỏi bật cười.
Thẩm Bình cười tiến lên.
“Vân nhi vất vả, hôm nay để ta nấu cơm, nàng mang Ngọc Dĩnh ra ngoài dạo một vòng, làm quen với xung quanh, nhớ kỹ đừng đi quá xa.”
……
Những ngày thoải mái nhẹ nhàng luôn trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt lại trôi qua một tháng, Bạch Ngọc Dĩnh cũng dần hoàn nhập vào gia đình nhỏ này.
Thời gian đã đến tháng Tư.
Gió mùa xuân thổi qua.
Ngoài cửa nhà, cây táo khô cành, lá mọc chồi non.
Xa xa những ngọn núi trọc tràn đầy màu xanh của lá cây, làm cho người ta nhìn thấy, tâm trạng cũng thoải mái.
Trước kia Thẩm Bình chưa bao giờ chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng bây giờ hắn rất mong đợi về tương lai của mình, nên trong đôi mắt hắn cũng bắt đầu thưởng thức thế gian.
Ào ào.
Lúc hắn đang cảm nhận được làn gió mùa xuân.
Hàng xóm cách vách đón gió hắt một chậu nước tắm, cười ha hả trêu ghẹo nói:
“Thẩm đạo hữu giờ đây xuân phong đầy mặt, liên tục cưới hai phòng thê thiếp, cuộc sống rất biết hưởng thụ nha!”
Thẩm Bình vội nói:
“Vu đạo hữu nói đùa, tại hạ chỉ tìm chút nhàn rỗi khi đang bận rộn mà thôi, về phần thê thiếp hai phòng, là vì kéo dài hương hoả, dù sao cũng không còn hi vọng gì với Trúc Cơ.”
Vu đạo hữu lập tức không đề cập đến đề tài này nữa:
“Thẩm đạo hữu ngươi thường xuyên ở trong phòng chế phù, sợ rằng không biết tin tức bên ngoài nhỉ, Cung đạo hữu ở ngõ Hồng Liễu chúng ta ngã xuống rồi!”
Thẩm Bình đột nhiên giật mình:
“Cung đạo hữu ngã xuống?”
Cung đạo hữu là Luyện Khí hậu kỳ duy nhất ở ngõ Hồng Liễu, chuyện hắn ngã xuống ảnh hưởng không nhỏ, đầu tiên chính là an toàn của ngõ Hồng Liễu sẽ trở thành vấn đề.
Những năm qua, trộm cắp không thường xuyên nhìn chằm chằm vào ngõ Hồng Liễu, nguyên nhân chủ yếu chính là vị tu sĩ Cung đạo hữu rất có uy hiếp này.
“Tin tức là thật?”
Hắn vội vã hỏi.
Vu đạo hữu gật đầu.
“Khoảng thời gian trước đã truyền khắp nơi, biểu muội Tô đạo hữu chuyển ra khỏi ngõ Hồng Liễu ngay trong đêm, nghe nói là đến phường thị ở!”
“Không chỉ như thế, nhóm tu sĩ đầu tiên đi đầm lầy Vân Sơn mở đường, chết hơn phân nửa, đã khiến rất nhiều người chấn động, hiện tại có rất nhiều người trong nhóm tu sĩ thứ ba rút lui.”
“Nhưng giá phù chú ở phường thị lại tăng tăng lên!”
Nói xong nàng lại than thở.
“Cuộc sống sau này khó khăn hơn rồi, Thẩm đạo hữu, ngươi là Phù Sư trung phẩm phải cẩn thận một chút.”
Thẩm Bình tuỳ tiện trả lời vài câu, liền trở về trong phòng.
Hắn mở Truyền Tin phù ra, nhắn tin cho Trần chưởng quỹ ở Tú Xuân Các.
Hỏi chuyện đầm lầy Vân Sơn, quả nhiên không khác với Vu đạo hữu nói là mấy.
Lần này tu sĩ đi mạo hiểm mở đường đã chết hơn phân nửa, nhưng Kim Dương Tông lại tăng điều kiện phúc lợi, nhất là Trúc Cơ Đan tăng lên ba viên!
“Chả trách giá phù chú lại tiếp tục tăng!”
Vẻ mặt Thẩm Bình tràn ngập ngưng trọng.
Sâu trong xương cốt tu sĩ phần lớn đều có tinh thần mạo hiểm, theo đuổi cơ duyên đột phá bản thân đã trở thành quan niệm thâm căn cố đế.
Tư chất không được lại còn sợ chết, vậy thì đừng trông cậy vào Trúc Cơ, đừng hi vọng vào trường sinh.
Hiện tại Kim Dương Tông lấy ra ba viên Trúc Cơ Đan làm mồi, phần lớn tu sĩ cho dù biết nguy hiểm, cũng sẽ liều mạng chạy đến.
“Có Kim Dương tông kích thích, tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ ở phường thị đều sẽ đi đánh một trận.”
“Những tên trộm cướp kia tạm thời sẽ không nhìn chằm chằm tu sĩ tầng dưới chót còn lại của phường thị!”
“Nhưng không thể sơ suất, sau này ra ngoài càng phải cẩn thận hơn!”
Vài ngày tới.
Cuộc sống của Thẩm Bình vẫn như cũ, nhưng trong lòng hắn lại nôn nóng bất an, tỷ lệ chế phù thành công cũng giảm xuống rõ rệt, chỉ có lúc cùng thê thiếp song tu, nhìn các dòng chữ trên giao diện ảo, hắn mới có một chút cảm giác an toàn.
Làm tu sĩ tầng dưới cùng.
Hắn có thể sinh tồn ở ngõ Hồng Liễu trong thời gian dài mà không xảy ra chuyện, chính là bởi vì hắn cực kỳ cẩn thận.
Những tu sĩ khác lâu lâu sẽ đi du ngoại mài giũa hoặc để thuần thục thuật pháp, tăng chiến lực của bản thân lên, nhưng hắn chưa bao giờ làm vậy.
Dù sao xác suất đi du ngoại gặp trộm cướp rất cao.
Một Luyện Khí tầng ba như hắn, dù thuật pháp có thành thạo đến đâu, phản ứng có nhanh nhạy cỡ nào, cũng không thể bằng được những trộm cướp thường xuyên chém giết chiến đấu, kinh nghiệm vô cùng phong phú kia.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, chỉ cần một lần thành công chém giết, có thể sẽ gây nghiện.
Chương 16. Đột phá linh căn (1)
Dù làm nghề gì đi nữa, tốc độ tích luỹ tài sản cũng không thể nào so được với cướp bóc.
Cái gọi là ‘giết người phóng hoả, đai vàng đeo lưng’.
Một lần, hai lần… nhiều lần, sẽ giống như canh bạc, càng ngày càng nguy hiểm, mà kết quả cuối cùng chính là chết thảm trong đó.
Trừ khi ngươi có thể đảm bảo rằng mình sẽ luôn luôn giành chiến thắng.
Nhưng bản thân tu sĩ là nghịch thiên tranh mệnh, không chém giết, không cướp đoạt cơ duyên, tuyệt đối không có khả năng với Trúc Cơ.
Thẩm Bình cũng biết rõ điểm này, nhưng trong lòng hắn lại không thích mạo hiểm giết chóc.
Bây giờ có bàn tay vàng có thể không ngừng tăng lên.
Hắn thậm chí càng không có ý định mạo hiểm.
“Ra cửa một chuyến!”
“Thừa dịp bây giờ phường thị tương đối an toàn, mua thêm chút linh gạo thịt ăn và các loại vật phẩm sinh hoạt khác, còn có vật liệu phù chú…”
Không yên tâm.
Thẩm Bình dứt khoát đi ra cửa phòng, dọc theo con đường quanh co đi về phía phường thị.
Cả đoạn đường hắn vô cùng cảnh giác, trong tay cầm Hoả Diễm Phù, Địa Hãm Phù, Băng Đông Phù vân vân, chỉ cần có ai dám ngăn đường, hắn sẽ không chút do dự kích hoạt phù chú chào hỏi.
Từ ngõ Hồng Liễu đến đường chính phải đi qua sáu bảy ngõ nhỏ, mỗi một ngõ nhỏ đều có rất nhiều phòng ốc, càng gần đường chính, giá thuê nhà ở sẽ càng đắt, mà có thể ở nơi này cũng đều là tu sĩ trung cao cấp.
Chỉ là hiện tại những ngõ nhỏ này lại thưa thớt người.
Hơn sáu thành tu sĩ đều nằm trong nhóm thứ nhất, nhóm thứ hai đi đầm lầy Vân Sơn, mấy lần trước ra cửa, hắn cũng không đụng phải nguy hiểm.
Lần này cũng vậy, nhưng tâm lý thì khác.
Bước lên con đường chính.
Thẩm Bình mới thở phào nhẹ nhõm, tùy tiện đi tới trước một người bán bùa.
“Đạo hữu, Hộ Thân Phù bán như thế nào?”
“Mười sáu khối hạ phẩm linh thạch, không mặc cả!”
Vị tu sĩ này thản nhiên nói, dõng dạc vô cùng.
“Hỏa Diễm Phù thì sao?”
“Mười khối hạ phẩm linh thạch, ngươi có mua hay không?”
Vừa mới hỏi hai câu, tu sĩ này đã mất kiên nhẫn.
Thẩm Bình trực tiếp rời đi, bên tai truyền đến thanh âm hùng hổ phía sau.
“Quỷ nghèo!”
Hắn không để ở trong lòng, theo con đường chính đi vào phường thị, đi thẳng đến Tú Xuân các.
Trần chưởng quỹ vừa thấy Thẩm Bình đến, nhiệt tình đi ra khỏi quầy nghênh đón tại cửa.
“Thẩm đạo hữu, ngươi đến rồi.”
“Ta nói cho ngươi, hiện tại giá bùa không ngừng tăng cao, cực kỳ được ưa chuộng đấy!”
Thẩm Bình không nói hai lời, liền lấy ra một xấp phù chú từ túi trữ vật ra.
Đây là một nửa kết quả của hắn trong gần hai tháng.
Trong đó Hộ Thân Phù ba mươi tấm, hoả Diễm Phù mười sáu tấm, Băng Đông Phù mười tấm…
Ánh mắt Trần chưởng quỹ tỏa sáng.
“Quả nhiên trên người Thẩm đạo hữu lúc nào cũng có hàng!”
Thẩm Bình cười cười, “Trần chưởng quỹ, tài liệu phù chú có nhiều không?”
“Yên tâm, ngươi cần bao nhiêu?”
Trần chưởng quỹ cười tủm tỉm nói.
“Một trăm phần tài liệu Hộ Thân Phù, năm mươi phần Hoả Diễm Phù, ba mươi phần Băng Đông Phù.”
Thẩm Bình báo cáo tài liệu cần thiết.
Trần chưởng quỹ vội vàng nói:
“Hiện tại tài liệu Hộ Thân Phù ở phường thị tăng lên hai khối hạ phẩm linh thạch một phần, Hoả Diễm Phù một khối hạ phẩm linh thạch. Tổng cộng tài liệu giá hai trăm bảy mươi bốn khối hạ phẩm linh thạch, còn những phù chú này của Thẩm đạo hữu tổng cộng là sáu trăm bảy mươi khối hạ phẩm linh thạch! ”
Nói xong hắn lấy ra bốn khối trung phẩm linh thạch trong suốt ra.
Thẩm Bình không nhận, mà nói:
“Trần chưởng quỹ, Hộ Thân Phù bên ngoài bán mười sáu khối hạ phẩm linh thạch, sao ngươi chỉ mua mười lăm khối.”
Trần chưởng quỹ cười gượng vài tiếng:
“Ngươi cũng biết, bên ngoài bày sạp lúc nào mà chả cao hơn phường thị.”
Thấy Thẩm Bình không động đậy, hắn cắn răng nói:
“Được, dựa theo bên ngoài, mười sáu khối.”
Hắn lại lấy ra hai mươi sáu khối.
Lúc này trên mặt Thẩm Bình mới nở nụ cười, đối với cửa hàng phường thị mà nói, lượng khách hàng mới là quan trọng nhất, đánh bóng tên tuổi, tùy tiện bán ra vài kiện pháp khí hoặc đan dược cao cấp là có thể kiếm được một khoản lớn.
Trước khi rời khỏi cửa hàng, Trần chưởng quỹ dặn dò:
“Thẩm đạo hữu, mau chóng chế phù nha, bây giờ rất thiếu hàng đấy!”
Hắn không để ý mà đi dạo một vòng ở phường thị, mua một lượng lớn thịt linh gạo, tiếp theo mới đi các cửa hàng khác để bán phù chú, đúng như Trần chưởng quỹ nói, các cửa hàng lớn đều rất thiếu hàng, chưởng quầy nhìn thấy phù chú còn kích động hơn cả nhìn thấy pháp khí.
Trên đường trở về, Thẩm Bình còn lo lắng hơn, nhưng thật may vẫn bình an vô sự.
Đóng cửa lại, hắn mới hoàn toàn thả lỏng.
Phòng ốc này là do Kim Dương tông xây, ai tự tiện phá hủy chính là đang khiêu khích Kim Dương tông, cứ cách nửa năm đều có chấp sự ngoại môn đến tuần tra, mặc dù những tên trộm cướp kiêu ngạo kia, cũng không dám phá hư phòng ốc.
“Lợi nhuận thuần sau hai tháng vất vả chế phù còn nhiều hơn lần trước một khối trung phẩm linh thạch, nhưng bởi vì mua đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt trong vòng bốn tháng, tiền lời cũng không chênh lệch gì.”
Chương 17. Đột phá linh căn (2)
“Hiện giờ gia sản tích góp được mười bảy khối trung phẩm linh thạch!”
“Cố gắng!”
Thẩm Bình thầm tính toán một hồi, khoảng cách mua Tiêu Độc Đan cao cấp ngày càng gần, lần sau ra ngoài hắn có thể thoát khỏi cuộc sống khổ sở vì bị độc dịch yêu thú ăn mòn này.
“Phu quân đã trở lại.”
“Cơm đã chuẩn bị xong, mau ăn đi.”
Thê thiếp không ăn cơm trước, mà vẫn luôn chờ đợi ở nhà.
Thẩm Bình nhìn bàn thức ăn đầy đủ, ngón trỏ động một cái:
“Các nàng cũng mau ngồi xuống.”
……
Đêm khuya.
Bên trong giường ấm, ba thân thể nóng bỏng lẳng lặng nằm.
Phòng tuy nhỏ, nhưng thê thiếp lại vô cùng hài lòng với cuộc sống này.
Thẩm Bình một trái một phải ôm kiều thê mỹ thiếp, mở giao diện ảo ra.
【 Ngươi song tu cùng thê tử một lần, đạt được kinh nghiệm phù đạo: +2】
【Mức độ hảo cảm của thê tử hiện tại: 100】
【Song tu cộng thêm: 4】
【Phù sư: Cấp một trung phẩm (9612/10000)】
……
【 Ngươi cùng đạo lữ song tu một lần, đạt được tư chất Kim hệ linh căn: +2, tư chất Mộc hệ linh căn: +2】
【Mức độ hảo cảm đạo lữ hiện tại: 80】
【Song tu cộng thêm: 2】
【Kim hệ linh căn: hạ phẩm (1108/1000) có thể đột phá】
【Mộc hệ linh căn: hạ phẩm (1002/1000) có thể đột phá】
Đó là kết quả của việc siêng năng cày cấy trong vòng hai tháng của hắn.
Trong đó Kim hệ linh căn từ vài ngày trước đã có thể đột phá, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn, tính toán đợi đến khi Mộc hệ cũng đạt tới tiêu chuẩn đột phá rồi sẽ cùng nhau đột phá.
Vuốt vai Bạch Ngọc Dĩnh.
Thẩm Bình thầm lắc đầu, tu sĩ và phàm nhân vẫn không giống nhau, giống như thê tử Vương Vân, chỉ cần đối xử tốt với nàng một chút, phản hồi sẽ cực kỳ rõ ràng, độ hảo cảm rất nhanh đã tăng đầy, nhưng đạo lữ Bạch Ngọc Dĩnh vẫn luôn bị kẹt ở tám mươi, hoàn toàn không có cách nào tăng lên được.
Về điểm này, hắn cũng hiểu được.
Dù sao tu sĩ sẽ không hoàn toàn tín nhiệm người khác, cho dù có là đạo lữ thân mật cũng vậy, hơn nữa tu sĩ tầng dưới thấp thiếu cảm giác an toàn, hắn dù là Phù Sư trung phẩm, nhưng thực lực quá thấp, lúc nào cũng có thể bỏ mạng ở giữa đường.
Trong tình huống này, Bạch Ngọc Dĩnh làm sao có thể hoàn toàn ký thác tình cảm vào người hắn chứ.
Tất nhiên cũng có thể là do thời gian quá ngắn.
Ngày hôm sau, lúc thê thiếp đi đổ chậu nước tiểu.
Thẩm Bình bình tĩnh nhìn giao diện ảo có thể đột phá, trong lòng mặc niệm đột phá.
Oanh.
Trong bóng tối có một cỗ lực lượng vô hình ập xuống.
Toàn thân truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, giống như bị chuột rút bóc tủy, cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là thiên địa linh khí xung quanh nhanh chóng rót vào kinh mạch hắn.
Một lát sau.
Trên mặt Thẩm Bình không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, vừa rồi hắn thử tu luyện công pháp gia truyền, tốc độ vận chuyển linh lực trong kinh mạch không ngờ lại tăng cao lên mấy lần!
Trong trường hợp này, chỉ cần không ngừng tăng linh căn lên, có lẽ không cần đến Tiêu Độc Đan, tu vi của hắn đã có thể đột phá đến Luyện Khí trung kỳ!
“Tương lai có hi vọng, tương lai có hi vọng rồi!”
Hắn hưng phấn khoa chân múa tay.
Đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn làm động tác trẻ con này.
Nhưng nghe được tiếng bước chân vội vàng ở bên ngoài, hắn lập tức nhanh chóng ổn định lại cảm xúc.
Là thê thiếp trở về.
Trên mặt Vương Vân mang theo một tia kinh hoảng.
“Làm sao vậy?”
Thẩm Bình theo bản năng hỏi.
Bạch Ngọc Dĩnh nói:
“Sông Hồng Thạch xuất hiện một cỗ thi thể của tu sĩ, máu tươi đầm đìa, trên người đều bị lột sạch, nhất định là do trộm cướp làm!”
Thẩm Bình vừa nghe, lông mày nhất thời nhíu lại.
Sông Hồng Thạch cách ngõ Hồng Liễu không xa, là dòng sông duy nhất phía bắc đại lộ ở phường thị, bình thường tu sĩ tầng dưới chót đều sẽ đến con sông này rửa mặt, ngay cả tu sĩ cao cấp lâu lâu cũng sẽ tới đó tắm, hơn nữa phía bắc con sông có hai con hẻm, trong đó có không ít tu sĩ sinh sống.
Do đó, rất ít thi thể xuất hiện trên sông Hồng Thạch.
Kiếp tu giết người đoạt bảo cũng sẽ không vứt thi thể ở sông Thạch Hà.
“Không cần kinh hoảng.”
“Chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, sau này ban ngày các nàng cố gắng đi cùng với các nữ tu khác.”
Thẩm Bình dặn dò.
Tu sĩ ăn những đồ ăn bình thường khó tránh khỏi việc phải bài tiết, chỉ khi đến Luyện Khí hậu kỳ, linh lực trong cơ thể hùng hậu, loại tình huống này mới có thể từ từ giảm bớt.
Mà nhà cửa bên ngoài phường thị, khi Kim Dương tông xây lên cũng không suy nghĩ đến vấn đề ăn ngủ của tu sĩ, cho nên việc đi múc nước, giặt quần áo, đổ nước tiểu…là không thể tránh khỏi.
Quả phụ sống một mình bên cạnh vẫn thường xuyên trực tiếp đổ nước tắm xuống đường phố, có một số tu sĩ còn tiểu tiện bừa bãi trên đường, mỗi lần đến mùa hè nóng bức, sẽ bốc lên mùi khó chịu, còn có ruồi muỗi quấy nhiễu.
Chương 18. Lá gan ngươi quá nhỏ
Những thứ này Thẩm Bình đã quá quen thuộc.
Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh cũng gật đầu.
Nhưng còn chưa qua được hai ngày, sông Hồng Thạch lại xuất hiện thi thể tu sĩ, đồng thời còn là một vị nữ tu, tình trạng lúc chết vô cùng thê thảm, khi còn sống còn bị tra tấn, hạ thân tan nát chịu không nổi.
“Nghe nói là một quả phụ sống một mình ở ngõ Hồng Thạch.”
Lúc ra cửa Thẩm Bình đụng phải Vu đạo hữu, nàng hùng hổ nói:
“Rốt cuộc là tên kiếp tu chết tiện nào dám làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, giết người thì cứ giết đi, mắc gì phải vứt vào trong sông, đừng để lão nương bắt được!”
Thẩm Bình vội vàng nói:
“Vu đạo hữu nói nhỏ nhỏ, để tránh rước họa vào thân!”
Vu Yến cũng là một quả phụ sống một mình, nhưng tu vi của nàng đã đến Luyện Khí tầng năm nên cũng không sợ hãi gì, khinh bỉ nói:
“Thẩm đạo hữu, sao ngươi lại nhát gan như chuột vậy, có cái gì phải sợ, hừ, có thể làm như vậy khẳng định tu vi không cao, đơn giản là muốn dùng thi thể thê thảm của tu sĩ để khiến mọi người khủng hoảng, sau đó đục nước béo cò!”
Thẩm Bình liên tục đồng tình, trong lòng cũng đoán như vậy.
Nếu là kiếp tu cao cấp ra tay, cơ bản đều sạch sẽ lưu loát, sau đó cũng sẽ dùng độc dịch ăn mòn hoặc hỏa cầu thuật xử lý thi thể, không kịp xử lý, cũng sẽ ném ở xa xa, không thể nào lại cố ý ném ở trong sông Hồng Thạch được.
“Thẩm đạo hữu, ngươi còn Hộ Thân Phù không?”
Vu Yến bỗng nhiên hỏi.
Thẩm Bình ngẩn ra, nhìn về phía Vu Yến.
“Vu đạo hữu ngươi muốn làm gì vậy, không phải định bắt kiếp tu kia đấy chứ?”
Vu Yến bĩu môi nói:
“Ngươi có hay không?”
Thẩm Bình im lặng nói:
“Có, chỉ là Vu đạo hữu phải nghĩ kỹ, đấu với kiếp tu rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận…”
Vu Yến trực tiếp ngắt lời:
“Ngươi có bao nhiêu tấm, ta lấy hết.”
Mấy ngày nay, Thẩm Bình chế tác ra năm tấm Hộ Thân Phù, hắn dứt khoát lấy ra hết, suy nghĩ một chút hắn lại lấy ra hai tấm Địa Hãm Phù, cùng với Băng Đông Phù, ở phường thị giá của hai loại phù chú này thấp hơn Hộ Thân Phù và Hoả Diễm Phù, chế tác cũng khá phức tạp, cho nên phường thị bán ra rất ít.
Nhưng hai loại phù chú này mang đi chém giết lại vô cùng hữu dụng.
Ánh mắt Vu Yến sáng lên:
“Thẩm đạo hữu, không ngờ phù nghệ của ngươi đã đạt đến trình độ này, ngay cả Địa Hãm Phù, Băng Đông Phù cũng có thể làm được, mới trôi qua mấy ngày mà ta phải dùng cặp mắt khác để nhìn ngươi rồi!”
Thẩm đạo hữu vội vàng xua tay.
“Vu đạo hữu nói đùa, tại hạ đột phá Phù Sư trung phẩm chưa đến một năm, Hộ Thân Phù chế tác đã không dễ, sao có thể làm được Địa Hãm Phù, Băng Đông Phù chứ, đây là ta tự mua ở phường thị về để dự phòng.”
Vu Yến giật mình.
Nàng không nghi ngờ những lời này, dù sao làm hàng xóm với Thẩm đạo hữu cũng đã mấy năm, đối phương xưa nay vẫn luôn cẩn thận thận trọng, có thể ở trong phòng bao lâu liền ở từng đấy, mua bùa bảo vệ tính mạng cũng quá bình thường.
“Cứ dựa theo giá cả của phường thị.”
Nàng lấy linh thạch từ trong túi trữ vật đưa cho Thẩm Bình, sau đó liền trở về phòng.
Lại qua nửa tháng, sông Hồng Thạch lần nữa xuất hiện thi thể tu sĩ.
Tu sĩ xung quanh ngõ hẻm, nhất là quả phụ sống một mình đều cảm thấy nguy hiểm, ban ngày đều rất ít khi ra ngoài.
Thẩm Bình lo lắng thê thiếp gặp chuyện không may, ban ngày đều cùng các nàng đi tiểu.
Đêm hôm sau, vừa mới cùng thê thiếp vận động xong, hắn liền nghe được ngoài cửa phòng truyền đến bước chân vội vàng, trong lòng lập tức nâng cao đề phòng.
Trong phòng có trận pháp.
Còn có không ít phù chú trung phẩm, nếu thật sự phải đấu, tu sĩ Luyện Khí trung kỳ chưa chắc có thể chiếm được ưu thế.
Nhưng tiếng bước chân kia rất nhanh đã lướt qua cửa phòng, dừng lại ở cửa phòng cách vách chớp mắt rồi yên tĩnh lại.
Ở cửa phòng, hắn dán một tấm Khuếch Âm Phù.
Chỉ cần là động tĩnh cách phòng ba thước, ở trong phòng hắn đều có thể nghe được, sẽ không bị Cách Âm Phù ảnh hưởng.
“Chẳng lẽ là Vu đạo hữu?”
“Hơn nửa đêm nàng ấy ra ngoài làm gì?”
“Không phải thật sự đi tìm kiếp tu kia chứ?”
Thẩm Bình thầm tự hỏi trong lòng.
Liên tiếp bốn năm ngày tiếp theo, hắn đều có thể nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng lúc nửa đêm.
Ngày hôm nay, lúc cùng thê thiếp đi tiểu, hắn thấy ở sông Hồng Thạch có không ít tu sĩ đang vây quanh.
“Lại chết người?”
Hắn nhíu mày, nhưng không đi qua xem.
Lúc trở về lại nghe được các tu sĩ nghị luận.
“Thật tốt quá, kiếp tu kia bị báo ứng rồi!”
“Cũng không biết là vị tiền bối nào ra tay đánh chết!”
“Thật thống khoái!”
Thẩm Bình thầm chấn động, không phải là Vu đạo hữu giết đấy chứ, hắn bảo thê thiếp trở lại trong phòng, còn mình thì ở ngoài ngắm cây táo.
Không lâu sau.
Vu Yến ra ngoài hắt nước tắm, tu sĩ bình thường đều sẽ dùng loại thuật pháp cơ bản như Thanh Tẩy thuật, nếu chưa từng tu luyện thì có thể sử dụng loại phù chú cấp thấp như Thanh Tẩy Phù để rửa sạch bụi bẩn trên người, nhưng đạo hữu cách vách này xưa nay lại thích ngâm mình, cứ cách hai ngày sẽ nấu nước tắm, xuân hạ thu đông đều không hề thay đổi.
Chương 19. Thuê chung nhà (1)
“Ồ, Thẩm đạo hữu cố tình chờ ta hắt nước tắm sao?”
Vu Yến nhìn thấy Thẩm Bình không tập trung thưởng thức cây táo, dư quang thỉnh thoảng còn nhìn về phía phòng mình, liền trêu ghẹo nói, “Thơm không? So với hai phòng thê thiếp kia của ngươi thì sao?”
Da mặt Thẩm Bình co giật, thăm dò hỏi:
“Vu đạo hữu, nghe nói tên kiếp tu hay nhắm vào quả phụ đã chết rồi.”
Vu Yến không thèm để ý nói:
“Chết thì chết thôi, ta nói Thẩm đạo hữu, không phải ngươi cho rằng là do ta giết đấy chứ, ta không có bản lĩnh đó! ”
Nói xong nàng liền xoay người trở về phòng.
Thẩm Bình lắc đầu, lập tức bật cười chính mình lại đi nhiều chuyện.
Dù ai là người giết đều không liên quan gì đến mình!
Trở về phòng, nhìn về phía giao diện ảo kia, kinh nghiệm phù đạo đã vượt qua điều kiện đột phá.
“Phù Sư thượng phẩm!”
“Những tu sĩ Phù Sư khác, mặc dù có thiên phú cũng cần mấy chục năm vất vả tích lũy, mà ta kích hoạt bàn tay vàng mới hơn một năm, đã từ cấp thấp vọt thẳng đến thượng phẩm!”
Thẩm Bình cảm thấy tràn đầy thành tựu, có thể đạt tới điều kiện đột phá nhanh như vậy, là kết quả mỗi ngày hắn vất vả cày cấy tốn không biết bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn bổ dược.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy căn phòng nhỏ hẹp, cảm giác thành tựu này lập tức biến mất hoàn toàn.
Cuộc sống quá khổ sở.
Có gì để tự đắc!
Hít một hơi thật sâu, hắn đi về phía phòng chế phù.
Tĩnh tâm, chế phù… bắt đầu một cuộc sống bận rộn mà nhàm chán.
Bởi vì song hệ Kim Mộc linh căn tăng lên trung phẩm.
Mỗi ngày hắn ngoại trừ chế phù, song tu, áp chế độc tính, còn phải rút thêm một ít thời gian tĩnh toạ tu luyện, vốn thời gian đã không có nhiều, nay càng trở nên bận rộn tối mắt tối mũi.
Vì thế Thẩm Bình đành phải chuyển một lần vận động lúc nghỉ trưa vào buổi tối, điều này dẫn đến việc mỗi lần hoan lạc cá nước, hắn chỉ có thể nghỉ ngơi tầm nửa chén trà rồi lại phải tiếp tục.
“Chờ đến khi độc tính trong cơ thể được giải trừ, mỗi ngày có thể tiết kiệm được một canh rưỡi.”
Thẩm Bình cắn răng kiên trì.
Thật ra nếu như bỏ thời gian nghỉ ngơi sau đêm khuya, thời gian của hắn sẽ rất dư dả, nhưng suy nghĩ đến trạng thái tinh thần của thê thiếp, hắn vẫn thu hồi ý niệm này khỏi đầu.
Đánh cá vô tội vạ có thể phá hủy môi trường sinh thái.
Những ngày bận rộn cứ thế trôi qua.
Kinh nghiệm phù đạo của hắn và Kim Mộc song hệ linh căn vẫn luôn tăng dần.
Mà ngõ nhỏ gần sông Thạch Hà từ sau khi vị kiếp tu kia chết, liền không còn xảy ra chuyện gì nữa, cuộc sống của mọi người dần dần khôi phục bình thường như trước.
Giữa tháng sáu.
Một chiếc thuyền bay cỡ lớn của Kim Dương Tông lơ lửng ở trên bầu trời phường thị, lượng lớn tu sĩ từ phía trên nối đuôi nhau đi ra, những người này đều được chiêu mộ từ khu vực chủ tông, gia tộc tu chân cùng với những tu sĩ trong thành thị.
Lúc trước Thẩm Bình cũng cưỡi trên chiếc thuyền bay như vậy đi tới đầm lầy Vân Sơn.
Khai hoang hai mươi năm.
Phiến khu vực này đã dần dần bị Kim Dương Tông khống chế, cơ hồ cứ cách năm năm hoặc mười năm, sẽ có mấy nhóm tu sĩ từ chủ tông vận chuyển tới.
Đương nhiên phần lớn người đến đầm lầy Vân Sơn, hơn tám phần đều là tu sĩ tư chất bình thường như Thẩm Bình, vô vọng với Trúc Cơ, hai thành còn lại, là người có dã tâm muốn xông ra một mảnh trời mới, cũng có người tới tìm kiếm cơ duyên hoặc thành lập gia tôc tu chân để phát triển.
Chiều hôm sau.
Lúc Thẩm Bình đang ở trong phòng chế phù, liền nghe được một thanh âm dùng linh lực hùng hậu truyền ra ở bên ngoài.
“Ta là chấp sự của Kim Dương Tông!”
“Toàn bộ những người ở trong phòng đi ra ngoài nghe thông báo!”
Két!
Hàng loạt ngôi nhà ở ngõ Hồng Liễu lần lượt được mở ra.
Thẩm Bình cũng đi ra cửa phòng, ánh mắt rơi vào trên người chấp sự ngoại môn Kim Dương Tông cách đó không xa, phía sau là một đội tu sĩ tuần vệ, có thể đảm nhiệm chức vị tuần vệ phường thị, thấp nhất cũng phải đạt đến Luyện Khí tầng bảy, hơn nữa chiến lực phải không tầm thường.
Chỉ một lát sau.
Chấp sự của Kim Dương Tông sau khi thấy mọi người đều đã đi ra, mới mở miệng nói:
“Từ hôm nay trở đi, phí thuê hàng năm của ngõ Hồng Liễu tăng lên năm mươi khối hạ phẩm linh thạch, những ai còn thiếu nhanh chóng đi tới Chấp Sự Đường của phường thị bổ sung, những ai đã nộp trước mấy năm tiền thuê nhà, tiếp theo sẽ dựa theo giá cả tăng lên hiện tại để khấu trừ.
“Thời hạn nửa tháng, không đóng thì cuốn gói.”
Nói xong, chấp sự của Kim Dương Tông mang theo đám tuần vệ, vừa kiểm tra phòng, vừa đi về phía ngõ nhỏ tiếp theo.
Sau khi họ rời đi.
Vu Yến lập tức oán giận nói:
“Quá đáng, thoáng cái đã tăng nhiều như vậy, ngõ Hồng Liễu cũng không phải ở cạnh đường chính, thế mà lại muốn nửa khối trung phẩm linh thạch, định không cho người ta sống nữa sao!”
Chương 20. Thuê chung nhà (2)
Những tu sĩ cách đó không xa cũng đều phụ hoạ.
“Đúng vậy, tăng hơn gấp đôi, sắp đuổi kịp ngõ nhỏ ngay cạnh đường chính rồi.”
“Cuộc sống sau này lại càng thêm khó khăn!”
“Ai, đây là chuyện sớm muộn, đầm lầy Vân Sơn phát hiện quáng mạch Viêm Kim khổng lồ, tin tức này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều tu sĩ nghe gió mà đến, ở khu vực khác, một cái quáng mạch cũng có thể nuôi sống mấy vạn tu sĩ đấy!”
“Nhóm tu sĩ ngày hôm qua chỉ là bắt đầu thôi, về sau á, sẽ càng ngày càng nhiều.”
Nghe những cuộc thảo luận này, Thẩm Bình nhíu chặt mày.
Nếu như hơn một năm trước, hắn không nói hai lời liền lập tức chuyển nhà, hàng năm phải tốn năm mươi khối hạ phẩm linh thạch, hắn nào có thể gánh được, nhưng bây giờ chút phí tổn này chỉ cần bốn tấm Hộ Thân Phù là có thể kiếm được, nhưng dù là như vậy hắn cũng cảm thấy phát sầu.
Bởi vì về sau tu sĩ ở phường thị sẽ ngày một nhiều lên.
Mà tu sĩ nhiều hơn, đồng nghĩa với việc sẽ không thể tránh khỏi sinh ra hỗn loạn.
Ngõ Hồng Liễu thuộc bên ngoài phường thị.
Giá thuê nhà tăng lên năm mươi, Kim Dương Tông cũng sẽ không gia tăng tuần vệ để bảo vệ nơi này.
“Thẩm đạo hữu, có muốn cùng đi nộp phí thuê nhà không?”
Lúc này, Vu Yến bên cạnh lên tiếng mời.
Thẩm Bình phục hồi tinh thần vội vàng gật đầu, mỗi lần ra ngoài đối với hắn mà nói đều là khảo nghiệm sinh tử, có vị nữ tu Luyện Khí tầng năm này đi cùng, cảm giác an toàn tăng vọt.
Hắn lập tức trở về phòng nói với thê thiếp một chút, liền đóng cửa đi theo Vu Yến cùng đi phường thị, trong lúc đó cũng có tu sĩ khác thấy thế cũng gia nhập đội ngũ.
Còn chưa tới trục đường chính, đội ngũ đã tăng lên hai ba mươi vị tu sĩ.
Trong những ngõ hẻm khác cũng có rất nhiều đội ngũ giống như bọn họ, đều là đi nộp phí thuê nhà.
Rất ít người trả tiền thuê nhà một lần trong nhiều năm.
Dù sao ai cũng không biết mình chết khi nào.
Bước lên con đường chính, trên mặt mọi người thoải mái hơn không ít, có người trò chuyện với nhau.
Khi đến Chấp Sự Đường của phường thị, tu sĩ rất nhiều, xếp thành hàng dài.
Bọn Thẩm Bình cũng chỉ có thể xếp hàng phía sau.
Ước chừng chờ hơn một canh giờ, sắp chạng vạng, mới đến phiên bọn họ.
Vốn hắn còn muốn đi Tú Xuân các một chuyến, bán hết đống phù chú trong túi trữ vật, thuận tiện mua chút tài liệu, nhưng dưới tình huống này, hắn trực tiếp từ bỏ đi ý niệm trong đầu.
Trả tiền thuê nhà.
Trở về ngõ Hồng Liễu, đội ngũ mới tản ra tự mình trở về nhà.
“Thẩm đạo hữu, ngõ Hồng Liễu dù sao cũng ở bên ngoài, không an toàn giống phường thị, có muốn cùng đi phường thị thuê chung không?”
Thẩm Bình vừa chuẩn bị trở về phòng, Vu Yến liền mở miệng nói.
Sắc mặt hắn ngẩn ra.
Nhìn gương mặt có chút tư sắc của Vu Yến, cùng với thân hình khá đầy đặn của nàng.
Trong đầu theo bản năng suy nghĩ lung tung.
Nhưng rất nhanh hắn cười gượng vài tiếng:
“Vu đạo hữu, tại hạ còn có thê thiếp phải nuôi, thật sự không tiện, hơn nữa giá nhà ở phường thị sợ cũng tăng không ít.”
Nói xong, hắn vội vàng đẩy cửa ra.
Bên tai lập tức truyền đến thanh âm khinh bỉ:
“Quả nhiên gan ngươi rất nhỏ, lão nương cũng không phải bắt ngươi ngủ không.”
Đóng cửa lại, Thẩm Bình thầm thở phào nhẹ nhõm.
Góa phụ sống một mình thật khủng khiếp.
Hắn nào dám trêu chọc.
Nhưng từ lời đề nghị thuê chung nhà ở phường thị của Vu đạo, xem ra nàng cũng có chút tiền tiết kiệm, kiếp tu chết tiệt kia có lẽ thật sự là do nàng giết.
“Phu quân, giá cho thuê nhà ở ngõ Hồng Liễu tăng lên, nếu không sang năm chúng ta chuyển đến ngõ Hòe Thủy đi, nơi đó giá rất thấp.
Trong lúc ăn tối, Bạch Ngọc Dĩnh thân mật đề nghị nói.
Vương Vân cũng phụ giọng nói:
“Đúng vậy phu quân, chàng cả ngày khổ cực, ta và Ngọc Dĩnh muội muội thật sự không đành lòng, cuộc sống nghèo khó một chút, chúng ta cũng không quan tâm, chỉ cần có phu quân làm bạn, chúng ta đã cảm thấy rất mỹ mãn.”
Thẩm Bình nắm cổ tay thê thiếp, ôn hòa nói:
“Không cần lo lắng, vi phu là Phù Sư trung phẩm, vẫn có thể ở trong ngõ Hồng Liễu, Dĩnh nhi, mỗi ngày tu hành nàng không được giảm xuống, không có linh thạch cứ việc nói với vi phu.
Ngõ Hòe Thủy chính là khu vực ven phường thị, nơi đó hầu như đều là tu sĩ Luyện Khí tầng dưới cùng, quanh năm hỗn loạn, mỗi ngày đều có chuyện giết người đoạt tiền.
Nếu hắn chuyển đến nơi đó, có lẽ vẫn có thể ỷ vào phù chú che chở thê thiếp, nhưng đồng thời cũng sẽ dẫn tới lòng ghen tị, nói không chừng ngày nào đó ra ngoài bán bùa, sẽ bị một đám tu sĩ vây giết.
Sau bữa ăn, Thẩm Bình lấy truyền tin phù ra, rót linh lực vào kích hoạt hỏi:
“Trần chưởng quỹ, giá thê nhà ở phường thị bây giờ thế nào?”
Sau một thời gian, truyền tin phù loé lên.
Trần chưởng quỹ trả lời:
“Con hẻm rẻ nhất, tiền thuê nhà mỗi năm là năm khối trung phẩm linh thạch, hôm qua vừa mới tới một nhóm tu sĩ, cơ bản không còn chỗ trống, bây giờ chỗ ở có thể thuê trong phường thị chỉ còn lại một số tiểu viện đơn lập, nhưng giá cả mỗi năm đều trên hai mươi khối trung phẩm linh thạch, hơn nữa còn phải xem hoàn cảnh vị trí!”
Thôi dẹp rồi.
Thẩm Bình hoàn toàn từ bỏ ý niệm trong đầu.