[Dịch] Trường Dạ Dư Hỏa
Tập 1: Thống nhất phân phối (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Thống nhất phân phối
Khu C, tầng 495, Trung tâm Hoạt động với bức tường màu xanh xám bị phủ kín bởi các loại hình vẽ graffiti, sáu bảy cô gái bước vào, người thì phấn khởi, chờ mong, kẻ thì căng thẳng hồi hộp.
Bọn họ ăn mặc khá đơn giản, màu sắc đơn điệu, chủ yếu là các màu xanh lam, đen, trắng và xanh lục. Nhưng cô nào cũng có nhan sắc xinh đẹp, phơi phới tuổi xuân.
Nhìn màn hình tinh thể lỏng duy nhất trong cả tầng lầu này, cô gái dẫn đầu không nhịn được khẽ nói: “Không biết công ty sẽ phân phối cho tôi người chồng kiểu gì đây?”
“Chủ yếu là xem tính cách thế nào.” Cô gái mặc áo màu xanh lục, quần dài màu lam bên cạnh cắn môi dưới, khẽ đáp.
Bọn họ là đời thứ hai của thế hệ được cải tạo gen nhờ dùng thuốc, không phải lo lắng về chiều cao hay khuôn mặt của chồng tương lai, bởi dù sao đều vượt qua tiêu chuẩn cả rồi.
Cô gái dẫn đầu liếc nhìn người đi cùng mình một cái: “Cô quên rồi à? Những người tham gia thống nhất kết hôn, ngoài người ở độ tuổi chúng ta, còn những người có vợ đã qua đời, bọn họ đều bốn năm mươi tuổi rồi, không trải qua giai đoạn cải tạo gen phôi thai, có rất khuyết điểm.”
Để cam đoan có đầy đủ trẻ sơ sinh, công ty của các cô gái này đã quy định: “Phàm là người tròn hai mươi tuổi, hoặc tốt nghiệp đại học, lại chưa kết hôn thì đều do công ty thống nhất sắp đặt vợ chồng, kẻ nào không chấp nhận sẽ bị ‘Bộ phận Giám sát Trật tự’ thống nhất xử phạt. Lần đầu tiên vi phạm, giảm nguồn năng lượng được cung cấp, trừ điểm cống hiến tương ứng. Lần thứ hai vi phạm, đuổi khỏi công ty, cho tự sinh tự diệt trên Đất Xám.”
Tương tự, người mất vợ hoặc chồng mà lại chưa dưỡng dục con cháu, sau ba năm ở góa, mà lại chưa đủ sáu mươi tuổi đều bị cưỡng chế tham gia thống nhất phân phối.
“Vả lại, cho dù không phải những người này, chẳng lẽ người chồng tương lai mà các cô không chờ mong lại đến từ gia đình cấp M chăng?” Một cô gái khác tham gia vào cuộc thảo luận bằng một câu nói đùa.
Nội bộ công ty chia làm ba cấp độ: Một là nhân viên cấp D, từ D1 tới D9; Hai là quản lý cấp M, từ giám đốc đại diện cho M1 tới thành viên hội đồng quản trị, nhà khoa học đứng đầu tương ứng với M3; Ba thì không có mã số mang chữ cái, chỉ có một danh xưng duy nhất, đó chính là “Đại lão bản”, một người phụ nữ cực kỳ thần bí.
Cô gái mặc áo màu xanh lục và quần màu xanh lam liếc miệng người kia, nói: “Cô nghe nói người của tầng bình thường được phân cho vợ chồng của tầng 346, 347, 348 và 349 hồi nào vậy?”
Tầng 346 tới tầng 349 là chỗ ở của người ở nhóm quản lý cấp M, được cung cấp đầy đủ nguồn năng lượng. Diện tích của căn hộ đều gấp đôi các tầng của công nhân viên bình thường. Vả lại bốn tầng lầu này có hệ thống thang máy, nước sạch, thông khí, nước thải và giáo dục riêng biệt. Trong tình huống bình thường, con cái của bọn họ sẽ không tiếp xúc gì với nhân viên bình thường.
Ngoại lệ duy nhất là giai đoạn giáo dục bậc cao, bởi vì toàn bộ công ty chỉ có một trường đại học duy nhất nằm ở tầng 350.
Con cái của các công nhân viên bình thường cần trải qua cuộc sát hạch rồi mới quyết định là bắt đầu làm việc hay vào đại học. Mà con cái của tầng quản lý thì có thể miễn thi, được tuyển thẳng vào đại học.
Trong công ty, không ai là không muốn trở thành tầng quản lý, cũng chẳng có ai lại không muốn bắc được mối quan hệ với tầng quản lý.
Về phần vị “Đại lão bản” kia, công nhân viên bình thường đừng nói là tiếp xúc, thậm chí còn không biết vị này trông như thế nào. Chỉ mỗi khi đầu năm hoặc cuối năm, hoặc xảy ra sự kiện gì đó quan trọng, bọn họ mới nghe được giọng của cô ta trên đài phát thanh. Cho nên rất ít người ảo tưởng mình sẽ được “Đại lão bản” thưởng thức, từ đó nhảy một phát lên tầng quản lý.
Đương nhiên, rất ít nghĩa là vẫn có, chẳng qua không được nhiều lắm.
Cô gái dẫn đầu nghe vậy bèn cười nói: “Cho nên tôi vẫn luôn để các cô tự do yêu đương trong trường học đấy thôi. Nhìn Trần Bối kìa, chồng vừa tốt nghiệp đã được tuyển vào ‘Bộ phận Quản lý Vật tư’, chắc chắn gia thế cũng không vừa!”
“Mạnh Hạ, cô không biết xấu hổ mà nói thế? Sao cô không tự do yêu đương đi?” Mấy cô gái khác đồng loạt giễu cợt.
“Các cô còn không hiểu tôi sao? Thứ tôi am hiểu nhất chính là nói miệng thôi mà.” Mạnh Hạ thừa nhận bản thân không có dũng khí kia, hoàn toàn không xấu hổ chút nào.
Bọn họ cười đùa một lúc, rồi cô gái mặc áo lam quần lục tò mò hỏi: “Mạnh Hạ, cô biết nhà chồng của Trần Bối ở cấp bậc nào không? Các cô thân nhau thế mà.”
Mạnh Hạ liếc nhìn xung quanh một cái, rồi hạ nhỏ giọng nói: “Nói là giám đốc Hành động Tập thể của Bộ phận An toàn.”
“Oa…”
Các cô gái òa lên than thở, đúng lúc này, một nhóm đàn ông trẻ tuổi bước vào cửa của Trung tâm Hoạt động.
Hai nhóm người quan sát nhau vài giây, rồi đều có vẻ hơi ngại ngùng dời mắt. Dù sao chẳng ai dám khẳng định chồng (hoặc vợ) tương lai của mình có ở phía đối diện hay không.
Một người đàn ông cao chừng 1 mét 75, để đầu đinh gọn gàng mát mẻ liếc nhìn mấy chiếc bàn cùng ghế dài ghế dựa cũ kỹ xung quanh, có vẻ hơi bất an nói với người bên cạnh: “Thương Kiến Diệu, cậu bảo công ty sẽ phân phối người vợ như thế nào cho tôi đây?”
Bạn của anh ta cao chừng 1 mét 85, có hàng mi thẳng, đôi mắt nâu sáng ngời, khuôn mặt góc cạnh với mái tóc đen rơi rối che khuất nửa vầng trán.
Người đàn ông tên là Thương Kiến Diệu này nghiêng đầu nhìn bạn mình rồi nói: “Đầu tiên, cậu phải được phân phối đã, sau đó mới xem người ta như thế nào.”
Anh ta mặc hai món đồ màu xanh đậm, cơ bắp gồ lên trên cánh tay, vải dệt bó sát làm nổi lên đường cong trông vừa cương mãnh lại vừa đầy sức mạnh.
“Ài, không xui xẻo thế chứ? Lần này số lượng nam chỉ hơn nữ có hai người mà thôi.” Người cao 1 mét 75, khuôn mặt trông khá bình thường kia cười một tiếng.
Vẻ mặt anh ta dần sầm xuống, lải nhải: “Liệu bọn họ có chê tôi không? Đã cải tạo gen rồi mà chỉ cao có mét 75, trông cũng chẳng đẹp trai cho lắm, thành tích các môn đều trung bình…”
Thương Kiến Diệu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Đây không phải vấn đề, mấu chốt là tên của cậu.”
“Tên? Cái tên Long Duyệt Hồng này thì làm sao? Ba tôi họ Long, mà trong tên của mẹ tôi có một chữ Hồng, rất có ý nghĩa mà.” Long Duyệt Hồng lẩm bẩm đầy nghi hoặc: “Cũng đúng, công ty thống nhất phân phối sẽ không xem tôi cao bao nhiêu, trông như thế nào, nghe nói đều là ngẫu nhiên, mà đã loại bỏ người có quan hệ huyết thống… Oái, liệu bọn họ có vì tên mà cho rằng tôi là nữ, sau đó cho tôi một ông chồng không? Vậy thì phải làm sao?”
Chương 2: Thống nhất phân phối 2
Thương Kiến Diệu nhìn Long Duyệt Hồng từ trên xuống dưới rồi nói: “Ghép cơ quan sinh học, tái tạo thần kinh, tử cung nhân tạo, giải quyết vấn đề quá hoàn hảo rồi.”
Long Duyệt Hồng bật cười hai tiếng: “Ha ha, làm sao được chứ? Tôi đang nói là sao bọn họ có khả năng nhầm lẫn được. Mỗi một phần tư liệu về tôi đều ghi là giới tính nam rồi! Ý nghĩ của cậu kỳ quái thật, không phải người bình thường nên nghĩ tới việc đi khiếu nại hay sao?”
Không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, anh ta nói tiếp: “Cho nên, vì sao mấu chốt lại là tên của tôi?”
“Tên đại diện cho vận mệnh của một con người. Phân phối ngẫu nhiên dựa trên chính cái vận mệnh đó.” Thương Kiến Diệu trịnh trọng đáp.
Mặt Long Duyệt Hồng đờ ra hai giây, rồi mới nói: “Tôi biết ngay là cậu chẳng cho tôi được ý tưởng nào mang tính xây dựng cả mà!”
Vừa dứt lời xong, anh ta lại hỏi tiếp: “Thương Kiến Diệu, cậu muốn được phân phối cho cô vợ như thế nào?”
Thương Kiến Diệu ngẩng cằm, đáp: “Tôi không cần. Công ty không đủ tài nguyên, người trên mặt đất đang phải chịu cảnh nước sôi lửa bỏng. Bóng mờ của nạn đói, bệnh tật, biến dị, hóa thú đang bao trùm lên toàn bộ thế giới, sao tôi có thể kết hôn cho được?”
“…” Long Duyệt Hồng “ha” một tiếng: “Cậu càng lúc càng biết nói đùa.”
Thương Kiến Diệu nhìn anh ta, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đã xin từ bỏ lần phân phối thống nhất này rồi.”
“Cậu làm thật hả? Không thể nào, sao công ty có thể đồng ý cho cậu từ bỏ lần thống nhất phân phối này chứ! Ha ha, suýt nữa thì tôi tin cậu thật chứ!” Long Duyệt Hồng giật mình kinh sợ, rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta vừa dứt lời, chủ quản Trần Hiền Vũ của Trung tâm Hoạt động tầng 496 rời khỏi vị trí của mình, đi tới trước màn hình kia, bắt đầu chạy thử.
Ông già có mái tóc hoa râm, bước chân hơi tập tễnh này từng là một thành viên của Bộ phận An toàn, là nhân viên phụ trách hành động đối ngoại, lên được tới cấp tổ trưởng D7. Nhưng sau đó vì vấn đề tuổi tác, ông ta rời khỏi Bộ phận An toàn, thăng một cấp thành cấp quản lý D8, phụ trách Trung tâm Hoạt động của tầng này.
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cảm thấy rất tò mò về những gì ông ta đã trải qua trong quá khứ, nên hai người thường chạy tới Trung tâm Hoạt động hỏi này hỏi nọ. Nhưng Trần Hiền Vũ tuân thủ nghiêm ngặt điều lệ bảo mật, chỉ nhặt những điều mà mọi người đều biết để kể, hệt như một nhân viên bình thường được sinh ra lớn lên, đi học, làm việc, trưởng thành, già cả ở “Khu Nội sinh thái”, như thể cả đời ông ta chưa từng ra khỏi tòa nhà dưới lòng đất này, nhìn thấy bầu trời chân chính.
“Được rồi, sắp bắt đầu.” Trần Hiền Vũ cầm điều khiển, bấm một cái thật mạnh.
Màn hình lập tức chớp nhoáng vài cái, rồi tỏa ra ánh sáng nhạt mông lung.
Đám người Long Duyệt Hồng, Mạnh Hạ lập tức nín thở, chờ đợi kết quả phân phối.
Bọn họ không sợ danh sách lướt qua quá nhanh, khiến bản thân không kịp nhìn thấy, bởi vì Trung tâm Hoạt động của tầng nào chỉ thể hiện kết quả của cư dân sinh sống ở tầng đó.
Khi kim giây chiếc đồng hồ treo tường cổ lỗ sĩ có khả năng ngừng chạy bất cứ lúc nào treo trên tường của Trung tâm Hoạt động tích tắc chạy được ba vòng rưỡi, trên màn hình kia cuối cùng cũng xuất hiện những hàng chữ.
Đám người Mạnh Hạ lập tức tìm kiếm tên mình, rồi lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
Phần lớn trong bọn họ không đến mức hài lòng hay phấn khởi, nhưng cũng không tỏ vẻ ủ rũ. Với bọn họ mà nói, chuyện này không có gì khác biệt với lúc đi thi, chỉ cần kết quả không quá kém là được. Dù sao ba mẹ, ông bà nội với ông bà ngoại của bọn họ cũng đều như thế này.
Những người còn lại, phần đa là hoài nghi, bởi vì bọn họ không biết đối tượng kết hôn của mình là ai, đến từ tầng nào, cha mẹ thuộc bộ phận nào. Cho dù bọn họ đều vào đại học, được theo học giáo dục bậc cao, nhưng phần lớn người mà bọn họ quen biết đều tập trung vào bạn cùng ngành và “hàng xóm” cùng một tầng lầu.
Long Duyệt Hồng thì cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, không kìm được khẽ lẩm bẩm: “Sao không có tên tôi?”
“Bởi vì tên cậu không tốt.” Vẻ mặt của Thương Kiến Diệu bên cạnh anh ta chẳng có gì thay đổi.
“…” Long Duyệt Hồng muốn phản bác, nhưng chợt nhận ra một sự thật đáng buồn là thậm chí chính anh ta cũng có chung kết luận với đối phương.
Số người phù hợp điều kiện, bị cưỡng chế tham gia lần phân phối hôn nhân này phải tới mấy nghìn người, mà số lượng nam giới phải nói là gần như nhiều hơn bên nữ hai người, nếu không phải số mệnh không tốt, tên không tốt, bị vận xui đeo bám thì làm sao mà anh ta lại trở thành một trong hai con người xui xẻo kia?
Long Duyệt Hồng thừ người, rồi bi phẫn nói: “Cũng đâu có tên của cậu!”
Anh ta không thấy Thương Kiến Diệu ghép đôi thành công với cô gái nào.
Thương Kiến Diệu khẽ nhướng hàng lông mày bên phải: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã xin từ bỏ thống nhất hôn phối lần này rồi.”
“Điều, điều này, là thật? Công ty làm sao, làm sao lại đồng ý chứ…” Long Duyệt Hồng vừa ngạc nhiên vừa ngỡ ngàng, anh ta có cảm giác như thế giới quan đã hoàn toàn bị đảo điên.
Anh ta sống hai mươi mốt năm, lúc trước quả thật có nghe nói về những người phù hợp điều kiện nhưng không tham gia thống nhất hôn phối, có điều tất cả đều có lý do cả: Không phải đang nằm trên giường bệnh, có thể đi về cõi tiên bất cứ lúc nào, thì cũng là tham gia hành động đối ngoại của Bộ phận An toàn, không biết còn có thể trở về được hay không.
Phàm là người phù hợp điều kiện có cơ thể khỏe mạnh, lại ở trong công ty, không ai dám làm trái lại quy định.
Đây là một trong những nghĩa vụ trọng tâm của nhân viên công ty.
Long Duyệt Hồng bị chuyện này đẩy tan cơn đau buồn, nhìn Thương Kiến Diệu rồi hỏi: “Cậu định nhận chấp nhận việc cắt giảm định mức năng lượng sao? Thế cũng tốt, đáng sợ nhất là trừ điểm cống hiến. Cậu hoàn toàn không đủ no đâu! Loại người như chúng ta chỉ được định là cấp D1, mỗi tháng mới được có một nghìn tám trăm điểm, một tuần mới được ăn một bữa thịt, mỗi lần trừ đi hẳn một phần ba điểm thì là khái niệm gì?”
“Công ty đồng ý rồi, không bị trừ.” Thương Kiến Diệu mỉm cười đáp.
“Không, không thể nào, không thể nào…” Long Duyệt Hồng thì thào, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Nếu Thương Kiến Diệu thật sự xin bỏ lần thống nhất hôn phối này, như vậy có nghĩa số lượng nam giới chỉ nhiều hơn nữ có một người.
Chỉ hơn có một người…
Mình… Mình chính là kẻ xui xẻo duy nhất…
Chương 3: Kiểm tra lại
Long Duyệt Hồng há hốc mồm, trong lòng bỗng trào dâng nỗi bi thương mãnh liệt.
Lúc này, màn hình bắt đầu sang trang, giới thiệu sơ qua tin tức cơ bản về những người đã ghép đôi thành công cùng tầng lầu, để cho bọn họ tự tìm nhau, rồi tới các “Cục Giám sát Trật tự” trực thuộc “Bộ phận Giám sát Trật tự” đăng ký kết hôn.
“Mạnh Hạ, chồng của cô là người ngoại lai kìa!”
Mọi người nhìn một lúc, bỗng bên phía nữ vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc.
Mạnh Hạ có vẻ trầm mặt xuống, đôi mắt thoáng động, khẽ thì thầm:
“Trương Lỗi. Nam. Sinh ra: Dân du cư hoang dã. Tuổi: 25. Ba năm trước được nhận vào công ty, thể hiện khá tốt, cơ thể không có bệnh tật. Nơi ở: Số 192 khu A tầng 622. Cấp độ nhân viên: D4. Số thẻ điện tử: 04311029189…”
“Không ngờ thật sự lại có người tới từ bên ngoài…” Long Duyệt Hồng cũng bị chuyện này thu hút, nghiêng đầu bàn luận với người khác.
Bọn họ đều biết công ty sẽ thu nhận người lưu lạc nơi hoang dã theo định kỳ để bổ sung dân cư, hoàn thiện gen. Nhưng dân cư của các tầng gốc vẫn luôn không coi người tới từ bên ngoài là đồng nghiệp, cũng không có ai kết hôn với bọn họ, cho nên mọi người phần đa đều coi chuyện này thành một tin đồn thú vị mà thôi.
“Mạnh Hạ, thực ra cũng tốt. Tuy rằng trước kia anh ta lưu lạc ngoài kia, nhưng hiện giờ cũng là nhân viên cấp D4 rồi, mới 25 tuổi thôi, thật lợi hại!” Cô gái mặc áo xanh lục, quần màu lam lập tức an ủi bạn tốt.
D4 có nghĩa là nhân viên bình thường biến thành nhân viên thâm niên, nhân viên cao cấp, có thể đảm nhiệm cấp phó của hạng mục nghiên cứu loại nhỏ, đội trưởng nhà xưởng sản xuất, phó tổ trưởng của đội Bộ phận An toàn, người giám sát trật tự của một khu của tầng lầu nào đó. So với D1, đãi ngộ phải tăng lên ít nhất hai nghìn điểm.
“Nhưng sau khi trưởng thành, hiệu quả khi tiếp tục cải thiện gen không còn tốt như trước…” Một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Long Duyệt Hồng nói thầm một câu.
Lúc này, hắn thấy thông tin về đối tượng kết hôn của mình:
“Chu Kỳ. Nữ. Sinh ra: Nhân viên nội bộ. Tuổi: 30 tuổi. Từng có một đời chồng, chết năm năm trước, hiện đang nuôi một con nhỏ; Là người chủ động tham gia lần thống nhất hôn phối này. Cơ thể không bệnh tật. Chỗ ở: Số 27 khu B tầng 569. Cấp độ nhân viên: D4. Số thẻ điện tử: 01609052558…”
“Này Dương Trấn Viễn, vợ cậu hơn cậu những mười tuổi kìa…” Long Duyệt Hồng cũng nhìn thấy những thông tin này.
Dương Trấn Viễn cũng giống phần đông bạn cùng lứa tuổi trong công ty, hắn có khuôn mặt trắng nõn, cơ thể cường tráng, khuôn mặt ưa nhìn, chỉ là có vẻ hơi thanh tú nên trông hơi hướng nội.
Nghe Long Duyệt Hồng nói vậy, mặt Dương Trấn Viễn lập tức đỏ bừng, muốn nói gì đó mà lại chẳng thể nói nên lời.
Một lúc sau, mọi người ghi nhớ được thông tin tương ứng, bèn lục tục rời khỏi Trung tâm Hoạt động, chuẩn bị đi tìm đối tượng kết hôn của mình, hoặc là về nhà chờ người ta tới tìm.
Lúc này chỉ còn lại năm sáu người đứng trong đại sảnh. Đột nhiên, một giọng nói vang lên:
“Ai là Dương Trấn Viễn?”
“Là tôi đây. Có chuyện gì vậy?” Dương Trấn Viễn đang đứng nói chuyện phiếm với Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu nghe vậy, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa.
Nơi cửa chính đi vào Trung tâm Hoạt động, một người phụ nữ với vóc dáng trưởng thành đầy quyến rũ đứng đó. Tuy cô ta ăn mặc quần áo đơn giản nhàm chán, nhưng hoàn toàn không thể che giấu được dáng người đáng kiêu ngạo của mình.
“Tôi là Chu Kỳ.” Người phụ nữ đó liếc nhìn Dương Trấn Viễn một cái, gật đầu hài lòng: “Tới nhà cậu tâm sự nhỉ?”
Dương Trấn Viễn kinh ngạc đờ người ra, rồi sau đó gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng.”
“Vậy chúng ta đi luôn chứ?” Chu Kỳ cười tươi như hoa, hỏi.
“Được được.” Dương Trấn Viễn vừa nói vừa bước nhanh tới.
Long Duyệt Hồng ngơ ngác nhìn cặp đôi này rời khỏi Trung tâm Hoạt động, không kìm được than thở: “Tiếp theo tôi nên làm gì bây giờ?”
Thương Kiến Diệu nghiêng đầu, nghiêm trang nhìn anh ta: “Sự nghiệp vĩ đại đang chờ cậu đấy.”
“…” Cơ trên mặt Long Duyệt Hồng giật giật: “Nói tiếng người!”
Thương Kiến Diệu cười nói: “Chờ lần thống nhất hôn phối sang năm chứ sao.”
“Cũng phải.” Long Duyệt Hồng thở dài.
“Ôi, không nghĩ chuyện này nữa, hy vọng ngày mai tôi có thể được điều tới một vị trí tốt. À này, Thương Kiến Diệu, tôi cảm thấy cậu càng ngày càng không được bình thường rồi. Ý tôi là đầu óc ấy.” Anh ta vừa nói vừa chỉ vào huyệt Thái Dương trên đầu mình.
Chuyện quan trọng nhất mà bọn họ cần quan tâm chính là chờ được phân công công việc, điều này sẽ trực tiếp quyết định cuộc đời mai sau của bọn họ – ngoài những người có sở trường về mặt nào đó, được bộ phận tương ứng nhận trước, những người tốt nghiệp đại học còn lại đều phải chờ phân công nhiệm vụ.
Thương Kiến Diệu còn chưa đáp lại, Long Duyệt Hồng đã thấy chủ quản Trần Hiền Vũ của Trung tâm Hoạt động tắt màn hình, cầm một cốc kim loại hình trụ tròn mà bọn họ khai quật được từ di tích của thế giới cũ, chậm rãi bước tới. Anh ta có chút không yên lòng, bèn hỏi:
“Ông Trần, ông cảm thấy chúng tôi sẽ được điều tới ngành gì?”
Trần Hiền Vũ ho một tiếng:
“Theo tôi biết, những người vừa kết hôn, chuẩn bị sinh con đều được phân công tới những vị trí khá an toàn. Còn người không ghép được đối tượng, tạm thời không cần sinh con thì vị trí công việc có lẽ sẽ khá nguy hiểm.”
Long Duyệt Hồng lập tức suy sụp ra mặt: “Tôi, tôi phải trở về báo kết quả hôn phối cho ba mẹ tôi.”
Anh ta không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, thế là với cái mặt buồn rười rượi anh ta đi ra khỏi Trung tâm Hoạt động.
“Ba mẹ cậu còn chưa hết giờ làm mà…” Thương Kiến Diệu nói nhỏ một câu, rồi cũng đi theo, ra đến con đường bên ngoài.
Nơi đây là tầng 495 dưới lòng đất, không có bầu trời, chỉ có trần nhà cao bốn mét, trên đó có gắn những đèn ống tuýp với khoảng cách đều nhau, chiếu xuống sáng rực.
Với nhân viên nội bộ công ty mà nói, đèn sáng chính là ban ngày, đèn tắt chính là ban đêm.
Thương Kiến Diệu ngẩng đầu nhìn đèn phía trước, rồi rẽ vào một nơi ở khu C.
Hai bên đường là căn phòng kề nhau san sát, rộng đều chừng có hai mét, hệt như những tổ ong trên sách giáo khoa được bày ra trên một mặt bằng.
So với những căn phòng này, Trung tâm Hoạt động rộng rãi hệt như quảng trường.
Thương Kiến Diệu đi tới “ngã tư đường”, trước mặt hắn xuất hiện một khu vực khá rộng. Nơi đó có lắp đặt mười hai chiếc thang máy.
Chương 4: Kiểm tra lại 2
Đây là thang máy đưa thẳng tới “Khu Nghiên cứu”.
Trong tòa nhà dưới lòng đất tới từ thế giới cũ, để đề phòng hỗn loạn và điều bất trắc, thang máy của “Khu Sinh hoạt” thông với “Khu Nhà xưởng”, “Khu Nghiên cứu” và “Khu Nội sinh thái” khá chật hẹp được tách riêng biệt, nằm ở một khu vực khác biệt của tầng lầu.
Mà “Khu Quản lý”, “Khu Năng lượng” và “Khu Nghiên cứu” thì nằm chung một chỗ, chính là phải quẹt thẻ điện tử, xác định quyền hạn thì mới có thể tới đó.
Thương Kiến Diệu chờ một lúc, rồi bước vào thang máy ở chính giữa, rồi tiện tay bấm vào nút ghi số “21”.
Bởi vì đang trong giờ làm việc, thang máy không ngừng lại mà vững vàng đi xuống.
Trong quá trình này, Thương Kiến Diệu đột nhiên rút thẻ điện tử quẹt vào khu vực tương ứng.
Sau đó, hắn ấn sáng nút kim loại đại diện cho tầng 3.
Thang máy tiếp tục đi xuống, qua một lúc sau mới ngừng lại.
Thương Kiến Diệu đi ra thang máy, rẽ vào phía bên trái, nhìn thấy một chiếc cửa kim loại mở ra hai bên cỡ lớn đang đóng kín. Bên ngoài cửa có bốn nhân viên bảo an võ trang đầy đủ, mặc trang phục màu rắn mối đứng gác, trông hệt như những bộ giáp sống vậy.
Cuối hành lang có vài căn phòng kế tiếp nhau, nhưng đều không có số nhà.
Ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà chiếu xuống, Thương Kiến Diệu gõ một cánh cửa ở góc khuất.
“Mời vào.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Thương Kiến Diệu vặn tay nắm, đẩy cửa bước vào, thấy một người phụ nữ mặc áo khoác trắng.
Cô ta ngồi sau một cái bàn màu gỗ thô, trông tầm ba mươi tuổi, đeo một chiếc kính gọng vàng.
Tóc cô ta cuộn lại gọn gàng, chỉ rủ xuống vài sợi tóc.
“Là cậu à.” Cô ta liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái, rồi mỉm cười chỉ vào chiếc ghế bành đối diện bàn: “Ngồi đi.”
Thương Kiến Diệu ngồi xuống, cười nói thoải mái hệt như về nhà:
“Chào buổi chiều, bác sĩ Lâm.”
“Chào buổi chiều, Tiểu Thương.” Bác sĩ Lâm gạt góc lên, cầm một tập tài liệu bên cạnh sang rồi mở ra trước mặt.
Sau đó, cô ta ngắm nghía chiếc bút máy màu đen, rồi như tùy ý hỏi:
“Dạo gần đây cảm thấy thế nào?”
“Sức ăn có vẻ nhiều hơn một chút, giấc ngủ bình thường, cơ thể cũng rất khỏe mạnh.” Thương Kiến Diệu vừa nói vừa động tác gồ cơ bắp tay.
Bác sĩ Lâm gật đầu:
“Tôi đã xin từ bỏ thông nhất hôn phối cho cậu rồi, cậu thấy kết quả chưa?”
“Vâng, cảm ơn.” Thương Kiến Diệu cười nói: “Tôi có thể hát một bài cảm ơn cô không?”
“Không cần.” Bác sĩ Lâm lắc đầu không chút do dự.
Cô ta lập tức chọc chiếc bút máy:
“Thực ra tôi rất tò mò, vì sao cậu nhất định phải từ bỏ thông nhất hôn phối? Tình hình của cậu cũng không coi là quá nghiêm trọng.”
Thương Kiến Diệu nghiêm mặt lại, trầm giọng nói:
“Vì cứu vớt nhân loại.”
“…” Bác sĩ Lâm nhấc bút máy, khoanh tròn một chỗ trên tập tài liệu kia.
Trong vòng tròn kia có một dòng chữ:
“Rối loạn tâm thần mức độ vừa phải (nghi ngờ mắc chứng hoang tưởng, chờ quan sát thêm).”
Bác sĩ Lâm khoanh xong, nhấc bút máy lên, nhìn Thương Kiến Diệu rồi cười ha ha nói:
“Đây hình như là sửa đổi dựa trên khẩu hiệu của bên phía ‘Cứu Thế Quân’?”
Thương Kiến Diệu “ừm” một tiếng, nghiêm túc đáp:
“Bác sĩ Lâm, tôi cảm thấy hình như cô có chút hiểu nhầm về tình trạng của tôi, coi mấy chuyện bình thường thành chứng cứ sinh bệnh.”
Bác sĩ Lâm khẽ ngồi thẳng lưng lên, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên ý cười:
“Cậu cảm thấy hiểu nhầm về mặt nào?”
Thương Kiến Diệu im lặng hai ba giây như tổ chức lại câu từ rồi mới đáp:
“Cô không thể hiểu được cái tình cảm sâu sắc đầy cao thượng và thuần túy này, không hiểu rõ thế nào là một người thoát khỏi sự thú vị cấp thấp.”
Bác sĩ Lâm mím chặt môi, dường như phải gắng sức lắm mới khiến bản thân cô không phì cười ra tiếng.
Cô ta đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, khẽ hít vào một hơi rồi từ từ thở ra:
“Đúng thế thật. Ở thời đại này, làm gì có không gian cho người theo chủ nghĩa lý tưởng sinh tồn? Ngay cả ‘Cứu Thế Quân’ cũng sa đọa rồi.”
Vị bác sĩ này ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Tôi có thể thử việc thấu hiểu cậu, nhưng cậu bắt buộc phải nói cho tôi biết, cậu nảy sinh ra ý tưởng tương tự như thế nào? Là chuyện gì khiến cậu có dạng xúc động như thế này?”
“Không có chuyện gì cả, tôi chỉ nghĩ vậy thôi.” Thương Kiến Diệu thở dài, nở nụ cười nói: “Bác sĩ Lâm, cô là người phụ nữ dịu dàng nhất, khí chất nhất mà tôi từng gặp, tôi có một câu muốn nói với cô.”
Bác sĩ Lâm khẽ nhướng lông mày, nói:
“Tôi có…”
Cô ta còn chưa kịp dứt lời thì Thương Kiến Diệu đã kịp nói tiếp:
“Tôi vốn cảm thấy cô có thể trở thành người mẹ về mặt tinh thần của tôi, nhưng giờ tôi mới phát hiện, tư tưởng của chúng ta nằm ở hai thế giới khác biệt, đúng là một điều đáng nuối tiếc.”
“Khụ khụ khụ.” Bác sĩ Lâm như bị sặc bởi chính nước bọt của mình.
Cô ta lập tức cầm lấy chiếc cốc sứ bên cạnh, uống hai hớp nước, lẩm bẩm như đang tìm chuyện để nói:
“Haiz, lại uống hết lượng lá trà được phân phối tháng này rồi.”
Không chờ Thương Kiến Diệu tiếp tục lên tiếng, cô ta hạ nhỏ giọng hỏi một cách đầy thần bí:
“Gần đây cậu có nghe thấy âm thanh gì mà người khác không nghe thấy, có nhìn thấy thứ gì mà người khác không nhìn thấy không?”
Thương Kiến Diệu lắc đầu đầy dứt khoát: “Không.”
Bác sĩ Lâm quan sát nét mặt Thương Kiến Diệu giây, rồi chuyển sang hỏi chuyện khác.
Qua mười mấy phút đồng hồ sau, tất cả các tầng đồng loạt vang lên một giọng nữ ngọt ngào:
“Bây giờ là báo giờ chẵn.
Thời gian hiện tại là sáu giờ chiều.”
“Tiếng đài báo thời gian.” Chờ khi âm thanh kia lặp đi lặp lại ba lần rồi ngừng, bác sĩ Lâm day day trán: “Hôm nay chúng ta đến đây thôi.”
Cô ta suy tư một chút rồi nói tiếp:
“Cậu đã không có vấn đề gì về giấc ngủ, cũng không phát hiện mình nhìn thấy thứ mà người khác không thấy, vậy tôi sẽ không kê đơn thuốc nữa. Bằng giờ này tuần sau tới kiểm tra lại.”
“Vâng, bác sĩ Lâm.” Thương Kiến Diệu đứng lên, quay người đi ra cửa.
Hắn mở cửa phòng ra xong, đột nhiên xoay người lại nói: “Cảm ơn cô, bác sĩ Lâm.”
Bác sĩ Lâm cười đáp lại: “Không cần cảm ơn.”
Chờ khi Thương Kiến Diệu ra ngoài, và cũng đã đóng cửa phòng lại, bác sĩ Lâm thở dài, cười cười lẩm bẩm: “Thật là lịch sự.”
Chương 5: Chợ
Cô ta vừa cảm thán vừa cầm tập tài liệu trên bàn, lật xem những gì ghi chép bên trong:
Tên: Thương Kiến Diệu.
Tuổi: 21 tuổi.
Ngày sinh: Ngày 28 tháng 9 năm 25 Tân Lịch.
Tình trạng gia đình: Cha Thương Thế An là nhân viên cấp tổ trưởng D7, mất tích cùng toàn bộ ‘tiểu tổ điều tra cũ’ vào năm 37 Tân Lịch. Mẹ Trương Như Hinh là nhân viên bình thường D3, giáo viên tiểu học, chết bệnh tháng 10 năm 40 Tân Lịch, nguyên nhân nghi là đau thương quá độ. Tháng 10 năm 40 tới tháng 9 năm 43 Tân Lịch, Thương Kiến Diệu lớn lên tại cô nhi viện tương ứng tầng 495, thi vào đại học ngành điện tử.
Thuyết minh tình huống: Tháng 5 năm 46 Tân Lịch, Thương Kiến Diệu chủ động xin làm người tình nguyện cho thí nghiệm bí mật, tham gia hạng mục ‘C – 14’. Lý do của anh ta là mong qua việc này có thể đạt được sức mạnh to lớn, để điều tra chân tướng sự mất tích của cha.
Kết quả thí nghiệm: Thất bại, so sánh với nhóm đối chiếu, không có thay đổi gì.
Biểu hiện di chứng: Rối loạn logic gián đoạn, làm cho tư duy hiện ra tính nhảy vọt nhất định, còn lại không có gì khác thường.
Hạng mục khác: Kiểm tra gen bình thường…
Phán đoán tổng hợp: Rối loạn tâm thần mức độ vừa phải (nghi ngờ mắc chứng hoang tưởng, chờ quan sát thêm)…
Bác sĩ Lâm đọc một lúc, cuối cùng viết ở dưới cùng:
“Kết quả kiểm tra lại ngày 10 tháng 7 năm 46 Tân Lịch: Tình trạng bệnh chưa cải thiện, nhưng không nặng thêm, không có khuynh hướng bạo lực, không thể hiện tính công kích, có thể cho là tạm thời vô hại.”
…
Sáu giờ chiều là thời gian tan làm mà công ty đã quy định, ngoài những nhóm hạng mục phải tăng ca riêng, hoặc một số vị trí thực hiện theo chế độ luân phiên 24 giờ, tất cả nhân viên đều phải rời khỏi “Khu Quản lý” ở tầng thứ 5, “Khu Nghiên cứu” từ tầng 6 đến tầng 45, “Khu Nhà xưởng”(kiêm khu Bảo vệ) từ tầng 46 đến tầng 145, “Khu Nội sinh thái” từ tầng 146 đến tầng 345, trở về “Khu Sinh hoạt” gồm ba trăm tầng.
Bởi vì hạn mức năng lượng có hạn, cùng với việc cả vợ chồng và phụ huynh trong nhà đều đi làm, cho nên rất nhiều nhân viên lựa chọn ăn uống trong “Thị trường cung ứng vật tư” của mỗi tầng đó.
Nơi đây chia làm hai bộ phận, một bộ phận là khoai lang, khoai tây, gạo, bột mì, các loại thịt rau củ quả được cung cấp bởi “Khu Nội sinh thái”, và những vật tư như vải dệt, đường trắng, muối ăn đến từ “Khu Nhà xưởng”, một bộ phận khác thì cung cấp các loại thực phẩm chín, được mọi người gọi với cái tên thân thiết là “Căng tin nhân viên”.
Đi ăn ở căng tin này tốn kém hơn về nhà tự nấu, mùi vị cũng không ngon cho lắm, nhưng tính thêm hạn mức nguồn năng lượng mỗi người đều thiếu, cùng với sự mỏi mệt khi làm việc cả một ngày trời thì đây dường như lại là lựa chọn tốt nhất.
Và đây cũng là khuynh hướng mà cao tầng của công ty đưa xuống – mong thông qua việc cung cấp bữa ăn đồng bộ để giảm bớt việc tiêu hao năng lượng.
Khi Thương Kiến Diệu trở lại tầng 495 thì cách thời gian căng tin mở cửa lúc 6 giờ 30 là còn chừng hai mươi phút nữa – bởi vì một số vị trí tan ca còn phải dọn dẹp vệ sinh, tiêu độc hoặc có công việc bắt buộc khác, cho nên vì để công bằng, ban giám đốc quy định, thời gian mở cửa căng tin là nửa tiếng sau khi chính thức tan ca.
Đối với những nhân viên phải trở về tầng sinh sống của mình trước 6 giờ 15 phút mà nói, Trung tâm Hoạt động bên cạnh Chợ cung cấp vật tư là nơi để đốt thời gian thừa tốt nhất. Bọn họ có thể ngồi tụ tập với nhau, tán gẫu về đủ mọi chuyện liên quan tới cuộc sống, công việc dưới ánh đèn, cũng mang theo cảm giác ưu việt đầy rõ ràng khi nhắc đến những người đang vật lộn để sống sót ngoài kia.
Một bộ phận nhân viên còn có thể tranh thủ thời gian lấy thứ mà nhà mình không cần nữa để đi bán, đổi lấy nhiều điểm cống hiến hơn. Vì vậy, mỗi khi tới 6 giờ tới 6 giờ 30 phút, 7 giờ tới 8 giờ 30 phút tối, trong đại sảnh của Trung tâm Hoạt động đều xuất hiện những chợ cỡ nhỏ này.
Thương Kiến Diệu vừa bước vào thì đã thấy quản lý Trung tâm Hoạt động, ông Trần Hiền Vũ đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu thi thoảng lại phát ra tiếng kin kít, trước mặt bày đầy những đồ vật kỳ quái.
“Đây là cái gì?” Thương Kiến Diệu ngồi xổm xuống, cầm lấy một đồ vật hình chữ nhật có màn hình màu đen, vỏ ngoài kim loại.
“Ai biết được? Dù sao rất chắc chắn, có thể lấy ra đập người hoặc chống đạn.” Ông Trần chọc vào ngực mình.
“Ở đâu vậy?” Thương Kiến Diệu vừa xem xét vừa hỏi.
Trần Hiền Vũ hắng giọng:
“Con trai của đồng đội tôi hiện đang phục vụ trong ‘Bộ phận An toàn’, lúc trước mới trở về từ một di tích thành phố của thế giới cũ. Ôi, thời gian trôi qua thật nhanh, tôi nhìn nó sinh ra, lại nhìn nó lớn lên…”
Sau một lúc hồi ức, ông Trần mới cười tủm tỉm nói thêm:
“Dù sao đây thứ đã qua sàng chọn, công ty không cần, không phải nộp lên, cho nên nó gửi bán ở chỗ ông già này. Cậu biết đấy, tôi không cần đi căng tin, có người mua cơm cho rồi.”
Ông ta quản lý rất nhiều nhân viên.
Thương Kiến Diệu nhìn vết rạn nứt trông giống mạng nhện trên màn hình màu đen của đồ vật kia, suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Bao nhiêu điểm cống hiến?”
“Không đắt không đắt đâu, 500 điểm thôi.” Trần Hiền Vũ báo một cái giá.
Thương Kiến Diệu từ tốn đặt đồ vật xuống, lẩm bẩm:
“Mười cân thịt đấy.”
Sau khi nói tới từ “thịt” này, cả hắn và Trần Hiền Vũ đều nuốt nước bọt.
Thương Kiến Diệu đảo mắt nhìn qua, lại nhấc một món đồ khác lên:
“Đây là đồng hồ?”
“Đúng rồi, đồng hồ. Bên trong là kết cấu máy móc phức tạp, tới bây giờ vẫn có thể chạy được, chỉ cần sửa một chút là có thể sử dụng.” Đôi mắt Trần Hiền Vũ sáng rực, nói: “Thế nào, có muốn suy xét một chút không? Đến buổi tối, kim và mặt số sẽ tự phát sáng, không cần bật đèn pin cũng thấy rõ. Để ông già này nói cho cậu nghe, trong cả cái công ty này, số người có được một cái đồng hồ đeo tay xịn tuyệt đối không vượt quá một trăm. Nếu cậu mua nó, cậu không phải trông chờ vào đài phát thanh báo giờ nữa, không cần tới chỗ này xem đồng hồ treo tường, cậu sẽ trở thành đối tượng mà cư dân của cả tầng lầu hâm mộ. Có khi mấy cô nhóc còn chủ động tìm cậu yêu đương ấy chứ…”
Chương 6: Lời đồn đại
Chiếc đồng hồ đeo tay trong tay Thương Kiến Diệu với phần dây đeo màu bạc đã có nhiều vết nứt, loang lổ màu gỉ sét. Trên mặt đồng hồ màu xanh biếc hệt như đá quý, kim giây lúc chạy lúc không, mảnh vỡ thủy tinh vương khắp nơi.
“Bao nhiêu điểm cống hiến?” Thương Kiến Diệu điềm tĩnh hỏi.
Trần Hiền Vũ ngừng một lúc mới đáp: “Sáu mươi nghìn.”
Thương Kiến Diệu tức khắc đặt chiếc đồng hồ đeo tay kia xuống, hệt như nó cực kỳ bỏng tay vậy.
Với tiền lương một nghìn tám trăm điểm của nhân viên cấp D1, phải tích cóp chừng ba năm không ăn không uống mới đủ.
Trần Hiền Vũ cũng không hy vọng xa vời là Thương Kiến Diệu sẽ mua, ông ta chỉ đùa với chàng trai trẻ tuổi này chút thôi. Ông ta lập tức chỉ vào đống lon kim loại tròn đặt ở chính giữa, hỏi: “Có mua cái này không? Hàng tốt, đồ quân dụng đấy!”
Thương Kiến Diệu cầm một cái lên xem, thấy lớp màng nhựa bọc ngoài đã rách tơi tả, chữ viết bên trên trở nên rất nhòe, mang máng nhận ra mấy từ “Thịt bò kho tàu” với “500g”.
“Thế nào, có phải nặng tay lắm không? Điều này chứng tỏ nó đủ trọng lượng rồi!” Trần Hiền Vũ nói mà miệng phun đầy mưa xuân: “Để ông già này nói cho cậu nghe, đồ quân dụng này ăn ngon cực kỳ, là mỹ vị mà cả đời tôi không thể nào quên được, còn ngon hơn mấy cái đồ hộp ngâm nước bên ‘Cứu Thế Quân’ nhiều!
Nếu không phải lần này thằng con ông bạn chiến hữu của tôi đào được hẳn một thùng, có lẽ cậu chẳng bao giờ có cơ hội được ăn đâu. Giá nó ấy hử, 60 điểm cống hiến, rẻ quá còn gì nhỉ? Cậu đi ‘Chợ cung ứng’ mua một cân thịt lợn đã mất 50 điểm rồi, nhưng lại không có gia vị, không ai làm giúp cậu, mà có khi còn chẳng mua được! Còn nữa, khụ, ăn xong thứ này, cậu còn có thể mang vỏ lon giao cho ‘Bộ phận Quản lý Vật tư’ đổi mấy điểm cống hiến, chẳng phải quá lời rồi hay sao?”
Thương Kiến Diệu nhìn ông ta, chờ ông nói xong, hắn đột nhiên hỏi:
“Hết hạn sử dụng bao lâu rồi?”
“Hạn sử dụng, làm sao tôi biết được? Tôi có biết cách chuyển đổi năm của thế giới cũ đâu.” Ông Trần trợn tròn mắt: “Dù sao Tân Lịch cũng mới được 46 năm, vẫn ăn được, vẫn ăn được.”
Dứt lời, trên khuôn mặt ông ta hiện ra vẻ hồi tưởng:
“Lúc trước khi tôi còn ở ‘Bộ phận An toàn’, có lần ra ngoài làm nhiệm vụ, bị mất đồ tiếp viện, suýt nữa thì chết đói. May là tôi tìm được một kho hàng quân dụng, phát hiện ra loại đồ hộp này. Lúc đó, chúng nó đã hết hạn sử dụng không biết bao nhiêu năm, tôi ăn mà có bị làm sao đâu? Mùi vị ngon cực kỳ.”
Thương Kiến Diệu cầm trong tay, không trả lời cũng không để xuống.
Vài giây sau, hắn mới hỏi: “Nó có biết ca hát không?”
“Hử?” Trần Hiền Vũ sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta nghi ngờ tai của mình có vấn đề.
Lúc này Long Duyệt Hồng xách hai cặp lồng bằng nhựa màu vàng chạy vào từ bên ngoài Trung tâm Hoạt động, thì nhìn thấy Thương Kiến Diệu. Anh ta lập tức cười tươi gọi:
“Chờ lát nữa cùng ăn cơm nhé!”
“Cậu mời tôi chứ?” Thương Kiến Diệu đặt lon đồ xuống, đứng lên.
Long Duyệt Hồng lắc đầu không chút nghĩ ngợi, nói: “Không biết. Chẳng phải cậu còn có không ít trợ cấp hay sao?”
Tuy cha mẹ Thương Kiến Diệu không để lại di sản gì, nhưng công ty có cấp trợ cấp nhất định. Chờ khi hắn lên đại học thì thêm một nghìn hai trăm điểm trợ cấp – phần mà mỗi một sinh viên đều được nhận.
Điều này khiến Thương Kiến Diệu tạm duy trì được ấm no.
Mà thời hạn hết trợ cấp là khi sinh viên được phân việc làm, một tháng sau khi chính thức đi làm.
Trên mặt Thương Kiến Diệu không hề hiện lên vẻ xấu hổ khi bị từ chối, hắn cười nói: “Có chuyện vui chẳng phải là nên chia sẻ cho bạn bè hay sao?”
“Cậu muốn nói mời cơm là cách chia sẻ hay nhất hử?” Hai tháng nay Long Duyệt Hồng đã càng ngày càng quen với tư duy nhảy vọt này của Thương Kiến Diệu.
Trần Hiền Vũ nghe hai người nói chuyện, bèn cười hơ hớ nói xen vào:
“Đúng vậy đó, Tiểu Duyệt, hồi chiều cậu còn uể oải như thế, mà tới tối đã vui vẻ thế này, chắc chắn là gặp được chuyện tốt gì rồi.”
“Đừng có gọi nhũ danh của tôi…” Long Duyệt Hồng lầu bầu một câu, sau đó tươi cười nói: “Mẹ tôi bảo không cần chờ lần thống nhất hôn phối năm sau, bà với cha tôi có mấy đồng nghiệp mà con gái không thi lên đại học, vừa mới đi làm. Bà đang định giới thiệu cho chúng tôi làm quen, xem có thể tiến lên mối quan hệ yêu đương hay không.”
Nhân viên trong công ty chỉ có một cơ hội thi đại học, nếu trượt thì sẽ được phân công việc làm (Chờ khi đi làm, nếu thể hiện xuất sắc, sẽ được một suất đề cử lên đại học). Mà lúc này đây, bọn họ mới được mười tám tuổi, chưa tới độ tuổi cưỡng chế tham gia thống nhất hôn phối.
Thanh niên ở độ tuổi này đều thích tự do yêu đương, dù sao tốt hơn nhiều so với bị phân cho người vợ người chồng ngẫu nhiên, không chỉ đơn thuần dựa vào vận may, mà còn có tình cảm làm nền tảng.
Đương nhiên số người có thể thật sự tự do yêu đương là không nhiều, bởi vì khi bắt đầu làm việc, cứ 7 giờ 30 sáng là đi làm, 6 giờ tối mới tan ca, làm cố định một công việc, trong đó chỉ có một giờ nghỉ trưa cộng thời gian ăn trưa. Mà tới 9 giờ tối, Trung tâm Hoạt động đóng cửa, đèn đường tắt, mọi người không thể không trở về nhà chuẩn bị đi nghỉ, cho nên cơ hội để đám người trẻ tuổi tiếp xúc được người khác phái phù hợp với mình là rất ít, thời gian gặp gỡ cũng có hạn.
So sánh ra thì cho dù là trường học bình thường hay là trong đại học, chuyện yêu đương tự do xuất hiện nhiều hơn hẳn.
Long Duyệt Hồng nói xong, đột nhiên có chút buồn bã: “Không biết bọn họ có thích tôi không nữa, cải tạo gen rồi mà mới được có 1 mét 75, dáng vẻ bình thường, thành tích không được coi là quá tốt, chẳng được bộ phận nào tiếp nhận cả…”
“Hình như bên kia có chuyện gì đó…” Thương Kiến Diệu cắt ngang lời lảm nhảm của Long Duyệt Hồng, chỉ vào một chiếc bàn cũ cách đó chừng vài mét.
Ở chỗ đó tụ tập không ít nhân viên, dường như đang thảo luận chuyện gì đó.
Long Duyệt Hồng tò mò, bèn theo Thương Kiến Diệu đi sang bên kia.
Anh ta nhìn lướt một lượt, thấy người quen, tức thì lên tiếng hỏi: “Dì Nhậm, các dì đang nói gì thế?”
Chương 7: Lời đồn đại 2
Dì Nhậm mà anh ta gọi là một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi mấy tuổi, mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, khuôn mặt khá xinh đẹp với mái tóc được búi lên đơn giản.
Bà ta tên là Nhậm Khiết, sống ở bên cạnh nhà Long Duyệt Hồng, là nhân viên thuộc bộ phận nằm trong “Ủy ban Chiến lược”, chỉ có cấp D3.
Nhậm Khiết liếc Long Duyệt Hồng một cái, thở dài đáp: “Bọn dì đang nói tới lời đồn đại gần đây nhất.”
“Lời đồn đại gì ạ?” Long Duyệt Hồng tò mò hỏi tiếp.
Lúc này ông già Trần Hiền Vũ đã dời mắt đi, quay về nhìn đống đồ hộp quân dụng bày trước mặt mình, không kìm được xoa xoa bụng, nuốt nước bọt.
Ông ta như đang hồi tưởng lại cảm giác mở hộp quân dụng tương tự lúc đói khát tới cực điểm ngày trước.
“Nó thật sự biết ca hát đấy… Không, nó làm cho cái bụng và cả linh hồn lão già này cùng ca hát.” Trần Hiền Vũ liên tưởng, cảm khái một câu từ tận đáy lòng.
Một bên khác, Nhậm Khiết nhìn quanh một lượt rồi hạ nhỏ giọng đáp: “Nghe nói công ty muốn tước đoạt quyền sinh sản của mọi người.”
“Hả?” Đề tài nằm ngoài dự kiến của Long Duyệt Hồng, trong khoảng thời gian ngắn anh ta không cách nào hiểu ý của câu nói này.
Nhậm Khiết nhìn Thương Kiến Diệu, người vẫn đang giữ vững nụ cười mỉm trên môi, tiếp tục nói:
“Có khả năng công ty sẽ làm cho những cặp vợ chồng muốn có con, dưới sự chỉ đạo và trợ giúp của bác sĩ, giao nộp vật liệu sinh học.
Sau đó, thành lập một Trung tâm Sinh sản ở khu Nghiên cứu, tiến hành nuối cấy ống nghiệm đồng loạt, dựng dục trong tử cung nhân tạo, trợ giúp và can thiệp quá trình em bé phát triển. Tóm lại, chờ khi các cậu đón con mình về, có lẽ chúng nó đều được mấy tuổi rồi.
Ài, bảo là muốn giải phóng nữ giới khỏi quá trình mang thai sinh đẻ, giảm việc thiếu sức lao động cho công ty.”
Nhậm Khiết nói tới đây, một cô gái chừng hai mươi tuổi đứng nghe bên cạnh không nhịn được lên tiếng: “Đây chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”
“Đây sao có thể gọi là chuyện tốt được?” Nhậm Khiết sầm mặt xuống: “Dựng dục sinh mệnh là quyền lợi thần thánh mà thần linh, à không, ông trời ban cho chúng ta, sao có thể giao cho máy móc được? Đến lúc đó, các cô cậu làm thế nào để tạo sự tình cảm với con của mình?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Một người đàn ông ngồi phía đối diện bà ta gãi đầu, lo lắng nói: “Nghe nói thế giới cũ cũng vì tiến hành một loạt thí nghiệm cấm kỵ không tuân theo luân lý nên cuối cùng mới dẫn tới hủy diệt.”
Nhậm Khiết gật đầu lia lịa, lại quay sang nhìn Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:
“Tiểu Thương, Tiểu Hồng, hai đứa bây thấy sao? Có phải hai đứa cũng thấy dựng dục sinh mệnh được gọi là điều quan trọng chủ chốt của con người, là quyền lợi thần thánh mà trời cao ban cho không?”
Thương Kiến Diệu gật đầu không chút do dự: “Đúng vậy.”
Long Duyệt Hồng thấy dì Nhậm trợn tròn đôi mắt đầy tơ máu nhìn mình chằm chằm, cúi đầu “ặc” một tiếng rồi đáp: “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Mấy đứa vẫn hiểu rất rõ lý lẽ mà.” Nhậm Khiết nở nụ cười thật tươi.
Lúc này, một nhân viên cười nói:
“Hình như mọi người nghiêm túc quá rồi nhỉ? Đây vẫn chỉ là lời đồn thôi mà. Cậu của tôi công tác ở đơn vị trực thuộc hội đồng quản trị mà có nghe nói tới điều này đâu!”
Nhậm Khiết đáp lại rất nghiêm túc: “Đây chỉ là nhắc nhở mọi người một chút thôi. Đến lúc đó nếu người ta trưng cầu ý kiến, mọi người nhất định phải phản đối.”
Người thì im lặng, kẻ gật đầu, có người lại liên tưởng này nọ rồi hỏi: “Nếu thực sự thực hiện quy định này, vậy liệu có hủy bỏ hôn nhân, hủy bỏ thống nhất hôn phối không?”
Người đàn ông nhắc tới lời đồn về thế giới cũ ban nãy – nói:
“Không biết. Quý đổng từng nói rồi, hôn nhân hài hòa yên ấm chính là điều quan trọng để duy trì trạng thái tinh thần ổn định cho nhân viên trong hoàn cảnh hiện tại.”
Quý đổng tên là Quý Trạch, thành viên của hội đồng quản trị công ty, phó tổng giám đốc, nhân viên cao cấp M3. Ông ta thường hay phát biểu trên đài phát thanh, đến cuối năm hoặc đầu năm còn chào hỏi mọi người qua màn hình ở Trung tâm Hoạt động.
Trong lúc mọi người bàn tán, phía bên cạnh Trung tâm Hoạt động đột nhiên vang lên tiếng chuông dồn dập:
“Đing đing đing!”
Ngoài một số ít thì tuyệt đại đa số người ở đây hệt như nghe thấy tiếng hô xung phong, gần như đồng loạt đứng dậy.
Những tiếng chuông này tới từ Chợ Cung ứng Vật tư, dùng để nhắc mọi người là còn ba phút nữa căng tin sẽ mở cửa.
Thấy hàng xóm bắt đầu di chuyển sang “Căng tin Nhân viên”, Long Duyệt Hồng liếc nhìn Thương Kiến Diệu bên người: “Vậy mà cậu lại đồng ý với lời của dì Nhậm.”
Thương Kiến Diệu nhìn thẳng phía trước: “Cậu đổi kiểu khác để hỏi đi.”
Long Duyệt Hồng nhướng mày, cảm thấy hơi nghi hoặc, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu cho rằng chế độ ‘Trung tâm Sinh sản’ giải phóng nữ giới khỏi việc mang thai sinh đẻ sẽ như thế nào?”
Thương Kiến Diệu đáp lời không chút do dự: “Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“…” Long Duyệt Hồng không phản bác được.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới bên ngoài Chợ Cung ứng Vật tư.
Chỗ này không có cửa, người ta có thể nhìn một cái là thấy rõ tình hình bên trong:
Bên trái là chợ có bày đặt những bàn dài với những quầy hàng, rất nhiều nhân viên không muốn ăn ở căng tin đang chọn đồ, yên lặng tính toán ở bên này. Bên phái là “Căng tin nhân viên”, có cửa chính cửa sổ, mùi thức ăn tràn hết ra bên ngoài.
Không lâu sau, cửa căng tin mở ra, nhân viên tầng 495, người cầm đồ ăn của mình, kẻ tay không, trật tự xếp hàng đi vào trong.
Thương Kiến Diệu không mang cặp lồng đựng cơm. Hắn vào trong rồi lập tức tách khỏi Long Duyệt Hồng, đi sang bên phải, nhận hai cái bát to làm bằng gỗ và một mâm đựng thức ăn.
Sau đó hắn bưng đồ ăn đi theo vạch chỉ đường cố định, theo những người phía trước đi tới các ô cửa khác nhau.
“Nửa cân cơm khoai lang.”
“Một phần cải trắng xào.”
“Hai cái bánh bao ngũ cốc.”
“Một phần khoai tây luộc.”
Thương Kiến Diệu đi qua bốn ô cửa, hai cái bát của hắn đã đựng đầy ú ụ – cải trắng xào bên trên canh khoai tây và hai chiếc bánh bao ngũ cốc màu vàng, cơm khoai lang chất đầy một cái bát, nhìn như sắp rơi rớt cả ra ngoài.
Từng này thế mà ngốn mất 14 điểm cống hiến của Thương Kiến Diệu: Nửa cân cơm khoai lang là 5 điểm, một cái bánh bao ngũ cốc là 2 điểm, một phần khoai tây luộc là 2 điểm, một phần cải trắng xào mỡ là 3 điểm
Chương 8: “Quần tinh”
Cuối cùng Thương Kiến Diệu đi tới trước ô cửa tỏa ra mùi hương thơm nức mũi nhất.
Đây là ô cửa bán thịt.
Hắn nhìn từ trái sang phải, lại nhìn từ phải sang trái, do dự rồi nói: “Cho tôi một phần thịt kho tàu, nhiều nước kho một chút.”
Cô mặc đồng phục màu lam xám đứng ở ô cửa cầm muôi múc ba miếng thịt kho tàu có độ dài bằng ba ngón tay, nửa nạc nửa mỡ với màu sắc mê người rồi đổ vào bát đựng cơm khoai lang của Thương Kiến Diệu.
Nước kho óng ánh màu xì dầu trong muôi nhanh chóng tràn ra, phủ lên non nửa bát cơm.
“May là cháu tới sớm, muộn chút nữa là hết sạch rồi.” Cô bán đồ ăn ở cùng “khu phố” với nhà Thương Kiến Diệu, nên rất hiền lành với hắn: “32 điểm.”
Thương Kiến Diệu nhìn ba miếng thịt kho tàu to dày, lấy thẻ điện tử của mình ra quét lên trên máy.
Hắn lập tức nói cảm ơn, rồi bưng phần canh suông miễn phí đi tìm khắp nhà ăn một lượt mới thấy Long Duyệt Hồng, rồi ngồi xuống ghế đối diện anh ta.
“Òa, xa xỉ à nha.” Long Duyệt Hồng nhìn bữa tối của hắn, không khỏi khen một câu từ tận đáy lòng.
Thương Kiến Diệu không để ý tới anh ta, đầu tiên là gạt phần cơm khoai lang dính nước kho thịt qua một bên, sau đó gắp một miếng thịt kho tàu lên, khẽ cắn một miếng.
Cảm nhận mùi thịt thơm ngon bùng nổ trong khoang miệng, Thương Kiến Diệu vội vã cúi đầu và cơm khoai lang chưa dính nước kho vào trong miệng.
Hắn càng ăn càng nhanh, chờ khi ăn xong ba miếng thịt thì chỉ còn lại non nửa cơm và cải trắng xào, còn khoai tây luộc với bánh bao ngũ cốc thì không còn chút nào.
Cuối cùng, Thương Kiến Diệu gạt cải trắng xào vào trong tô cơm, trộn với phần cơm pha nước kho thịt còn lại, nhồm nhoàm một hơi ăn sạch.
“Đã quá.” Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng phía đối diện cùng buông bát đũa, thở dài ra tiếng.
Long Duyệt Hồng uống canh suông xong, thuận miệng hỏi: “Đi Trung tâm Hoạt động không?”
Thương Kiến Diệu lắc đầu: “Về nhà nghe đài, rồi nghỉ ngơi sớm chút.”
Long Duyệt Hồng há há miệng dường như muốn khuyên bảo:
“… Cũng được.”
Thương Kiến Diệu ngồi thêm một lúc rồi bưng mâm thức ăn đi tới chỗ cửa ra, sau đó hắn giao toàn bộ đồ trên tay cho nhân viên căng tin đứng chờ sẵn ở đó.
Bên ngoài Chợ Cung ứng Vật tư, những bóng đèn huỳnh quang lắp giãn cách nhau trên trần nhà chiếu sáng con đường đi nơi khác của tầng lầu. Nhân viên không phân biệt tuổi tác giới tính tụ tập tốp năm tốp ba, nhóm thì đi tới Trung tâm Hoạt động, nhóm thì kết bạn với nhau về nhà, hoặc không thì nhìn lũ trẻ con chạy nhảy chơi đùa.
Thương Kiến Diệu đi xuyên qua bọn họ, nhanh chóng rời khỏi khu C. Hắn đi qua một khu phố với bức tường vẽ graffiti, đi vào khu B có nhiều căn phòng hơn hẳn.
Phần lớn các phần của Khu sinh hoạt dưới lòng đất này không có khái niệm về kiến trúc. Nơi ở của các nhân viên chính là các căn phòng chứ không phải nhà cửa. Rất nhiều người công tác ở khu Nội sinh thái từng thấy tổ ong thật sự thường dùng từ đó để so sánh.
Nhưng lối đi lát hàng gạch màu trắng ngà bóng loáng giữa các phòng lại rất rộng rãi, đủ cho năm sáu người đi song song với nhau.
Đây là quy định bắt buộc của công ty, nghe nói là để ứng phó với những tình huống khẩn cấp, tránh việc đến lúc quan trọng lại xảy ra hỗn loạn.
Thương Kiến Diệu đi một lúc, nhìn thấy căn phòng thuộc về mình.
Phòng của hắn với những căn phòng hai bên và đối diện trông không có gì khác biệt về ngoại hình, tường đều màu đen thuần, có độ phản quang nhất định, thoạt trông có vẻ khá sâu thẳm. Cánh cửa làm bằng gỗ màu nâu đỏ, bên cạnh là bốn ô cửa sổ không lớn cho lắm.
Điều duy nhất có thể khiến Thương Kiến Diệu xác nhận căn phòng đó thuộc về mình là nhờ con số màu trắng trên cửa: “Số 196.”
Số 196 khu B tầng 495.
Thương Kiến Diệu thò tay vào trong túi quần lấy một chiếc chìa khóa màu đồng thau, cắm nó vào trong ổ khóa rồi vặn nhẹ.
Tiếng lạch vạch vang lên, Thương Kiến Diệu dùng tay kia ấn tay nắm cửa rồi mở ra phía sau.
Cửa phòng chỉ mở tới một nửa thì ngừng, bởi vì phía sau nó là bếp của Thương Kiến Diệu.
Đây là một căn phòng rộng hai mét, sâu ba mét, cao bốn mét. Một chiếc giường gỗ chân ngắn gọn gàng gọi là tạm đủ cho Thương Kiến Diệu ngủ được đặt ở tận cùng bên trong phòng, chân giường cách tường chưa tới mười phân. Trong này đương nhiên không thể bày bất cứ đồ đạc nào, nhưng trên tường có gắn ốc vít, treo hai bộ quần áo có kiểu dáng đơn giản, màu sắc đơn điệu.
Bên cạnh chúng, cách một tấm màng nhựa trong suốt là một bồn rửa tay đơn. Bên kia của bồn rửa tay là ống hút khói, bên dưới là bếp dùng làm tủ bát.
Thương Kiến Diệu vẫn khá hài lòng với sự tồn tại của mấy món đồ này, bởi vì không phải phòng nào cũng có.
Tòa nhà dưới lòng đất này thực sự là có quá nhiều tầng, quá nhiều người ở, bất kể là thang máy hay hệ thống thông gió, hệ thống thoát nước hay cung cấp năng lượng đều gặp phải thử thách đáng sợ. Cho nên không chỉ có rất nhiều thang máy phân chia ra các khu, chỉ có thể đi tới các tầng lầu nhất định, hơn nữa hệ thống thông gió, hệ thống thoát nước đều bị chia cắt thành những hệ thống nhỏ, mỗi mười lăm tầng hoặc tầng đặc biệt sẽ cùng chung một hệ thống.
Cứ như vậy, cho dù xảy ra trục trặc thì cũng chỉ ảnh hưởng một bộ phận chứ không khiến vỡ trận toàn thể.
Trong đó, hệ thống thoát nước là ổn định nhất. Công ty xây dựng một lượng lớn phòng sau đó, chỉ có một số ít là được nối ống dẫn nước.
Rất nhiều nhân viên không thể không tới nhà vệ sinh công cộng ở ‘khu phố’ để xếp hàng chờ tắm rửa. Mà ở ban đêm hay sáng sớm, lúc không cung cấp đủ nguồn năng lượng, rất nhiều tầng lầu của Khu Sinh hoạt cực kỳ lạnh.
Không cần ra ngoài, quấn chăn ở phòng mà vẫn rửa mặt được là giấc mơ của rất nhiều nhân viên.
Ở bên khác cửa phòng, dưới cửa sổ bốn ô vuông có đặt một chiếc bàn gỗ rắn chắc sơn màu hồng, bên trên là những cuốn sách xếp chồng lên nhau, một cây bút máy bơm mực màu đen và một lọ mực có cùng màu.
Lúc này, ánh “đèn đường” trên trần nhà của con đường bên ngoài xuyên qua cửa sổ, hắt lên trên bàn, có thể mang máng thấy được chữ trên bìa sách.
Nếu không phải phòng này ở giữa hai bóng đèn, hiệu quả chiếu sáng cũng không tệ, Thương Kiến Diệu không cần lãng phí hạn mức năng lượng, thay vào đó hắn có thể mượn ánh sáng đèn đường để đọc sách.
Chương 9: “Quần tinh”2
Bàn gỗ có ngăn tủ, mặt sau là một bức tranh xì dầu tông màu hồng, có một chiếc ghế bành loang lổ vết tích. Sau ghế bành là hai cái ghế như lỏng lẻo như sắp hỏng tới nơi. Toàn bộ những thứ đó dường như để thể hiện cái gọi là “phòng khách”.
Sau “phòng khách” này chính là chiếc giường gỗ đặt ngang.
Thương Kiến Diệu không bật đèn phòng, bởi vì nguồn năng lượng mà hắn được phân phối không nhiều lắm, phải sử dụng tiết kiệm.
Hắn rút chìa khóa, đóng cửa phòng lại, rồi đi qua khu vực được đèn đường chiếu sáng, tới bên chiếc giường trong bóng tối.
Hắn cầm lấy chiếc gối đầu nhồi vỏ ngũ cốc dựng nó dựa vào tường, sau đó leo lên, dựa vào đó mà ngồi.
Nằm với tư thế đó, Thương Kiến Diệu liếc mắt là thấy được chảo điện và nồi cơm điện để trên bếp.
Bề ngoài chúng nó loang lổ vết gỉ sét, dường như đã được sử dụng rất nhiều năm rồi.
Từ khi Thương Kiến Diệu có trí nhớ, chúng nó đã ở trong nhà hắn: Một cái là ba hắn mang về từ di tích một thành phố của thế giới cũ khi tham gia hành động đối ngoại của Bộ phận An toàn, vì lấy được món đồ này mà ông đã bỏ qua chiến lợi phẩm khác mà công ty cấp cho, một cái khác là mẹ Thương Kiến Diệu tích cóp điểm cống hiến một thời gian rất lâu sau khi kết hôn, rồi đổi được từ chợ cỡ nhỏ – sản phẩm mới của Chợ Cung ứng Vật tư khá là đắt, thậm chí lúc nào cũng không đủ nguồn cung.
Căn phòng này không phải là nhà trong trí nhớ của Thương Kiến Diệu. Hắn nhớ căn nhà ban đầu của mình nằm ở số 28 khu A tầng này, bên trong có hai căn phòng một to một nhỏ, còn có một buồng vệ sinh khá chật hẹp.
Nhờ nó mà hồi bé Thương Kiến Diệu không phải đi xếp hàng ở nhà vệ sinh công cộng, không phải ngửi thấy mùi hôi nồng nặc kia.
Thương Kiến Diệu dời mắt nhìn về chiếc bàn gỗ bên cửa sổ.
Hắn từng nghe mẹ nói rằng khi đó bà vừa kết hôn với ba, ông ăn uống tiết kiệm rồi mua gỗ từ Chợ Cung ứng Vật tư về, tự mình đóng cái bàn này.
Bàn gỗ này và ngăn tủ bên dưới có quần áo mà chính tay mẹ Thương Kiến Diệu may, thêm cả thiết bị điện tử kia được cô nhi viện quản lý hộ ba năm, sau đó trả lại cho hắn.
Nhưng Thương Kiến Diệu không còn mặc nổi những bộ đồ treo trong tủ kia nữa.
Hắn nhắm mắt lại, giơ tay phải lên nắn bóp huyệt Thái Dương.
Hắn lập tức buông tay xuống, duy trì tư thế hiện tại, không hề động đậy gì.
Cả căn phòng trở nên vô cùng im lặng, cảm giác tối tăm mờ mịt như càng thêm nặng nề.
Thương Kiến Diệu nằm dựa vào tường, như đã chìm vào giấc ngủ say.
…
Thương Kiến Diệu mở mắt ra, không hề bất ngờ khi thấy một đại sảnh rộng lớn trống trải.
Nơi đây còn rộng lớn hơn hẳn cả Chợ Cung ứng Vật tư.
Bốn phía đại sảnh là những bức tường màu đen lấp lóe ánh sáng kim loại, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Bên trên là màu u tối, không nhìn thấy đỉnh, không rõ cao bao nhiêu.
Bên trong khoảng u ám đó là những đốm sáng dày đặc, chúng nó chuyển động rất chậm, dường như hợp thành những con sông mộng ảo rải đầy kim cương.
Thương Kiến Diệu lại bị cảnh tượng này làm cho chấn động một lần nữa, hắn không tài nào sử dụng ngôn ngữ để miêu tả tình huống trước mặt.
Hắn chỉ có thể liên tưởng tới hình ảnh bầu trời sao mà thầy giáo đã trình chiếu trên màn hình cho bọn họ xem thời mới vào đại học.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bầu trời sao.
Còn bây giờ, hắn như đang đặt mình vào giữa các ngôi sao.
Giữa đại sảnh, ánh sao vẩy xuống, ngưng tụ nên một bóng người mơ hồ.
Bóng người này dang tay sang hai bên, duy trì sự đối xứng rất nghiêm ngặt, hệt như bắt chước cán cân.
Giọng nói của “người đó” đột nhiên vang lên, vọng khắp đại sảnh, dường như đang truyền đạt gợi ý mà “các ngôi sao” đưa cho:
“Bỏ một cái giá lớn, đổi ba lần ban ơn.”
“Bỏ một cái giá lớn, đổi ba lần ban ơn…”
“Bỏ một cái giá lớn, đổi ba lần ban ơn.”
Thương Kiến Diệu liếc nhìn chùm sáng hình người này một cái, lướt qua “hắn” cứ thể đi thẳng vào sâu trong đại sảnh.
“Bóng người” kia không hề có chút biến hóa nào, vẫn khiến giọng nói “Bỏ một cái giá lớn, đổi ba lần ban ơn” vang vọng không thôi.
Chừng mấy phút đồng hồ sau, Thương Kiến Diệu đến tận cùng của đại sảnh, nhìn thấy một cánh cửa đá màu xám trắng trông cực kỳ nặng.
Nó được gắn lên bức tường kim loại màu đen, chiếu sáng bởi ánh sáng từ “những ngôi sao”, hiển lộ rõ ba chỗ lõm xuống ở ngay ngoài mặt.
Ba chỗ lõm này nằm ở vị trí cao chừng hai mét, một cái trên hai cái dưới, hệt như ba đỉnh của tam giác đều.
Thương Kiến Diệu lẳng lặng nhìn chằm chằm vài giây, trong mắt hắn đột nhiên phản chiếu “quần tinh” rực rỡ.
Hắn lập tức ngả người ra phía trước, đặt hai tay lên cánh cửa đá màu xám trắng này.
Trong hốc lõm trên mặt cửa đá lần lượt sáng lên từng chùm sáng màu trắng, hệt như có “ngôi sao” từ trên cao giáng xuống, đụng vào bên trong hốc.
Trong ba “ngôi sao” này, dòng chữ hư ảo nhanh chóng hiện lên, nhưng lại như đang cuồn cuộn biến hóa theo tư duy vô định của Thương Kiến Diệu, không thể giữ ổn định được.
Cửa đá màu xám trắng mở ra hai bên trông vốn rất nặng này phát ra tiếng kẹt kẹt, làm cho cửa được mở ra một chút ít.
Thương Kiến Diệu dừng lại, hít vào một hơi thật sau, sau đó lại ra sức tiếp tục đẩy.
Ba “ngôi sao” trong hốc lõm kia đầu tiên là tối xuống khi hắn dừng lại, sau đó, khi hắn tiếp tục ra sức đẩy cửa, lại phát ra ánh sáng trong trẻo rực rỡ.
Chữ viết hư ảo trong chúng giảm độ quay cuồng, nhưng vẫn không hề ngừng lại.
Cửa đá khẽ rung, nhưng không dời ra sau được nửa bước.
Thương Kiến Diệu lại tiếp tục dốc sức đẩy cánh cửa đá này. Đến cuối cùng, mạch máu hằn rõ trên trán hắn, khuôn mặt nhăn nhó đầy dữ tợn hệt như đã dùng hết sức lực toàn thân, nhưng vẫn chưa tạo ra được hiệu quả tốt hơn.
“Phù.”
Hắn thở hắt ra một hơi, dừng lại, đứng thẳng người trước cửa, nhìn ba “ngôi sao” trong hốc lõm kia nhanh chóng tối xuống, rồi biến mất.
Hắn cứ thế lẳng lặng nhìn mọi thứ xảy ra một lúc lâu mà chẳng làm gì cả.
Một lúc sau, Thương Kiến Diệu nở nụ cười, giơ ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lên song song đặt vào ấn đường.
Một giây sau, toàn thân hắn dường như trở nên “sâu thẳm” hơn rất nhiều.
Tiếp đó, Thương Kiến Diệu đút tay trái vào trong túi quần, tay phải đưa ra phía trước, ung dung đặt lên cánh cửa đá màu xám trắng.
Chương 10: Cuộc gặp trong đêm
Lần này đây, hắn không hề dùng sức, nhưng ảnh phản chiếu của ‘quần tinh” trong mắt hắn lại càng rõ nét và rực rỡ hơn hẳn.
“Ánh sao” trong ba hốc lõm trên cửa đá lập tức bùng sáng, ngưng tụ thành những quả cầu màu trắng. Những chữ viết mờ ảo lúc trước lại tiếp tục hiện ra, quay cuồng bất định, nhưng tốc độ biến đổi đã chậm dần đi.
Cuối cùng, chúng nó ổn định hẳn.
Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, dòng chữ viết trong ba quả cầu màu trắng lần lượt là:
“Chú hề trinh thám”, “Người quái đản”, “Thiếu động tác hai tay”.
Cửa đá xám trắng khẽ rung rung theo. Trong tiếng kèn kẹt, nó nặng nề lùi ra sau.
Sau khe cửa trở nên rộng hơn, ánh sáng nhạt lấp lóe, một cây cầu thang kim loại màu trắng bạc hướng lên cao lẳng lặng đứng vững trong bóng tối.
Thương Kiến Diệu định đưa tay qua khe cửa, nhưng không thành công.
Hắn định thò chân vào trong, nhưng không thể.
Hắn dùng cả tay cả chân, đổi đủ mọi tư thế, từ đứng thẳng một chân tới trồng cây chuối cũng chẳng đạt được hiệu quả tốt đẹp nào.
Qua nghiệm chứng, hắn xác định mình chỉ có thể thò đầu ngón tay và chóp mũi qua kẽ hở kia.
Vả lại dù cho hắn có tập trung tinh thần cỡ nào, cánh cửa đá xám trắng kia vẫn không tiếp tục lùi ra sau nữa.
Sau nhiều lần thử đi thử lại, cơ thể Thương Kiến Diệu dần mờ đi.
Hắn rốt cuộc ngừng lại, nhìn thân thể mình càng lúc càng mờ nhạt.
Bên trong căn phòng số 196 khu B tầng 495, Thương Kiến Diệu nằm dựa vào tường ở trên giường mở choàng mắt.
Hắn nhìn thấy chiếc cửa sổ bốn ô trong ánh sáng đèn đường, thấy bàn gỗ dưới ánh sáng tôi tối, nhìn thấy “phòng khách” nơi ánh sáng dần lấn sang bóng tối, thấy một đầu của chiếc ghế băng dài chìm trong bóng tối cùng mép của chiếc giường cũ.
Xung quanh tĩnh lặng là thế.
Đột nhiên, các loa phóng thanh trên trần của các con đường đột nhiên đồng loạt phát ra giọng nói ngọt ngào nghe có vẻ như hơi trẻ con:
“Chào mọi người, tôi là phát thanh viên Hậu Di của bản tin giờ tròn. Bây giờ là tám giờ tối…
Năm giờ hai mươi phút chiều, nhà xưởng tầng 102 xảy ra một vụ hỏa hoạn nhỏ, khiến một người chết, ba người bị thương. Ngọn lửa đã được dập tắt ngay lập tức, tổn thất về vật tư đang được thống kê. Ủy viên hội đồng quản trị công ty, phó tổng giám đốc Quý Trạch lại nhấn mạnh một lần nữa: ‘Lửa cháy vô tình, chuông báo động ngân dài’…
Từ ngày mai, tổ máy lò phản ứng số 2 của Khu Năng lượng chính thức ngừng hoạt động để bảo trì, toàn bộ lượng phân phối năng lượng cho nhân viên sẽ giảm xuống 1/4. Thời gian khôi phục tạm thời chưa rõ…
Nhà khoa học Tôn Sở Từ đứng đầu Sở Nghiên cứu Địa nhiệt nói rằng đã mày mò thành lập được một mô hình sử dụng địa nhiệt tố hơn, điều này có thể ở tiền đề duy trì điều kiện hoàn cảnh tốt nhất cho bộ phận đồng cỏ trong Khu Nội sinh thái, mang tới sự thay đổi nhất định về nhiệt độ buổi tối cho Khu Sinh hoạt…
Sáu giờ bốn mươi phút tối, Căng tin Nhân viên tầng 577 xảy ra cãi vã. Một nhân viên chỉ trích nhân viên phục vụ căng tin không công bằng, cùng là một phần thịt mà anh ta bị thiếu đi mất một phần mười, cho nên tổ Giám sát Trật tự của tầng đó đã tham gia điều tra…
Bảy giờ hai mươi phút đến ba mươi phút tối, bên trong Trung tâm Hoạt động tầng 414 có hai nhân viên nam đánh nhau, nên tổ Giám sát Trật tự của tầng này đã tham gia điều tra, nguyên nhân cụ thể thì còn chờ thông báo. Theo nhân viên khác có mặt tại hiện trường cho hay, hẳn là có liên quan tới kết quả thông nhất hôn phối…
…
Tại cuối bản tin vẫn là một ca khúc acappella, mong mọi người đón nhận. Xin cảm ơn….”
Thương Kiến Diệu nằm dựa vào bên giường nơi ánh sáng đèn đường không chiếu tới nghe đài phát thanh mà khuôn mặt không chút biểu cảm, cũng chẳng động đậy gì.
Rồi hắn chìm vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay.
Chờ khi hắn tỉnh dậy, đèn ngoài đường đã tắt, xung quanh tối om.
Không khí rét lạnh ban đêm tràn ngập trong phòng. Thương Kiến Diệu phát hiện hắn đã cởi quần áo chui vào chăn từ lúc nào không rõ, nhưng lại đắp lên chăn bằng chiếc áo khoác bông vải dày màu xanh thẫm vốn để bên giường.
Hắn không có đồng hồ, không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể xác định là chưa tới 6 giờ 30 phút sáng, bởi vì đèn đường chưa sáng.
Hắn nhẩm tính, phát hiện tối hôm qua có lẽ chưa đến tám giờ hắn đã ngủ mất, sớm hơn bình thường hai tiếng, cho nên hắn cũng tỉnh dậy sớm hơn lúc bình thường.
Cảm nhận bụng dưới trướng trướng, Thương Kiến Diệu với tay cầm một chiếc đèn pin thô kệch với vỏ ngoài là lớp nhựa màu đen từ bên cạnh gối, đẩy công tắc ra phía trước.
Một chùm sáng phát ra, chiếu rọi bồn rửa tay ở phía đối diện.
“Quên rửa mặt đánh răng và ngâm chân rồi…” Thương Kiến Diệu lẩm bẩm một câu, vén chăn lên, xoay người xuống giường.
Trong công ty, ngoài những nhân viên và quản lý thuộc các tầng cao, được phân cho nhà có phòng vệ sinh riêng, những người khác chỉ có thể tới nhà tắm trong Trung tâm Hoạt động để tắm rửa.
Mà những nhân viên thuộc bộ phận đặc thù, cần tắm rửa sáng sớm, tất cả mỗi người được hai lần một ngày, quá thời hạn thì coi như mất, không được tính gộp.
Thương Kiến Diệu xuống giường xong, lập tức khoác lên người chiếc áo khoác bông vải dày màu xanh thẫm, cầm đèn pin rồi vội vàng mở cửa đi thẳng tới nhà vệ sinh công công ở cuối con đường này.
Pin trong đèn là một phần của hạn mức năng lượng, hắn không dám lãng phí. Không ít nhân viên tự chuẩn bị mấy thứ như thùng gỗ, ống nhỏ sẵn trong nhà, chính là để buổi tối không phải ra ngoài. Tiếc rằng mấy thứ kia cũng phải dùng điểm cống hiến để đổi.
Lúc này, nhà vệ sinh công cộng trống không, không một bóng người. Đèn trên trần sáng lên từng chiếc một khi cảm ứng bước chân của Thương Kiến Diệu, khá là lờ mờ tối.
Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý, Thương Kiến Diệu ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, chuẩn bị về phòng.
Đúng lúc này, hắn thấy một ánh đèn pin rọi tới từ khúc quanh của hàng lang.
Vài giây sau, một người đàn ông khoác cùng loại áo khoác vải bông màu xanh thẫm giống Thương Kiến Diệu bước nhanh tới, rẽ hướng ngược với vị trí nhà vệ sinh công cộng.
Thương Kiến Diệu nhìn theo hai giây, đột nhiên hắn tắt đèn pin, im lặng chạy theo ánh sáng từ đèn pin mà đối phương tạo ra trong bóng tối.