1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
  4. Tập 22: Hắn Đang Ngủ (c211-c220)

[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Tập 22: Hắn Đang Ngủ (c211-c220)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 211: Hắn Đang Ngủ

Với nền tảng là tiểu thuyết «Võng Vương», Lâm Uyên cảm thấy chỉ cần chất lượng manga không quá tệ thì độ nổi tiếng cũng sẽ ổn.

Nhưng Lâm Uyên vẫn còn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của bộ manga này.

Mấy ngày sau đó, độ nổi tiếng của «Võng Vương» vẫn tiếp tục tăng cao, thậm chí có rất nhiều người không thích tiểu thuyết và manga nhưng cuối cùng vẫn gia nhập trở thành fan của «Võng Vương»…

“Bộ manga này thật xuất sắc!”

“Ta đối với tiểu thuyết nguyên tác không có hứng thú, nhưng manga này đặc biệt hấp dẫn ta!”

“Ảnh Tử thực sự là người mới sao? Phong cách vẽ này cũng quá thuần thục rồi.”

“Không giống như một mangaka mới.”

“Thực sự thích bộ manga này, tạo hình nhân vật quá đẹp rồi!”

“Rất rõ ràng, nhóm trai trẻ thanh xuân suất khí này cùng đánh tennis, có thể không có chuyện sao?”

“…”

«Võng Vương» đang tạo được tiếng vang!

Vang đến mức không kịp trở tay, tuy nhiên nổi tiếng cũng là chuyện đương nhiên!

Và một điều hiển nhiên nữa…

Tài khoản Ảnh Tử trên Bộ Lạc cũng nổi tiếng theo!

Điều này có thể nhìn thấy được từ số lượng người theo dõi tài khoản, ban đầu chỉ có mấy chục ngàn, dần dần tăng vọt lên đến hơn ba triệu, hơn nữa nó vẫn tiếp tục tăng với tốc độ đáng kinh ngạc!

Lúc này.

Lâm Uyên kiểm tra lại giá trị danh tiếng của chính mình, tất cả các số liệu đều có thể nói là rất hoa lệ:

[ Họ tên: Lâm Uyên ]

[ Âm nhạc: 39 vạn ]

[ Hội họa: 1 vạn ]

[ Văn học: 35 vạn ]

Giá trị âm nhạc hiển nhiên vẫn là cao nhất, bởi vì các bài hát của Lâm Uyên được phát khá phổ biến.

Trong đó còn bao gồm cả đơn đặt hàng bên tỉnh Tề của Lâm Uyên: «Xử xử vẫn».

Điều đáng nói là bài hát «Võng Vương» này lúc đầu phát hành cũng không gây được nhiều ảnh hưởng.

Nhưng khi xuất hiện những video sử dụng ca khúc đó làm nhạc nền, thì bài hát này dần dần trở nên nổi tiếng theo một phương thức hoàn toàn khác.

Chẳng qua là khi Lâm Uyên từ tỉnh Tề trở về tỉnh Tần, chính là lúc thời buổi rối ren, cho nên mới không quan tâm quá nhiều.

Nhưng bất luận là Lâm Uyên có chú ý đến hay không thì bài hát này sau đó đã mang đến danh tiếng lớn, đây đều là sự thật!

Chưa kể đến, bây giờ Lâm Uyên còn có một học trò giúp hắn kiếm về được danh tiếng.

Xếp ngay sau đó là điểm danh vọng văn học.

35 vạn danh vọng trước mắt so với âm nhạc vẫn có sự chênh lệch.

Nhưng thật sự là chệnh lệch không quá lớn.

Đây đều nhờ vào ảnh hưởng của hai bộ tiểu thuyết và bốn bộ truyện ngắn mạng trên tài khoản Sở Cuồng mang lại.

Nếu tạm hoãn phát hành ca khúc mới, trước tiên xuất bản «Ma Thổi Đèn» thì Lâm Uyên cảm thấy danh tiếng văn học của hắn có thể trực tiếp vượt qua danh tiếng âm nhạc rồi.

Về phần hội họa.

Phần này vừa mới bước vào cuộc đua danh vọng, trước mắt mới vượt qua mười ngàn, nhưng bản manga «Võng Vương» cũng là vừa mới bước vào giai đoạn khởi bước, Lâm Uyên cảm thấy đợi đến khi bộ manga này thực sự hoàn thành, chắc chắn sẽ mang đến danh tiếng cực kỳ lớn!

Danh tiếng là món đồ tốt.

Mặc dù nhiệm vụ chính của Lâm Uyên là danh tiếng âm nhạc và văn học đạt tới trên một triệu, không liên quan gì đến hội họa, nhưng giá trị danh tiếng hội họa đi lên thì chắc chắn hệ thống sẽ kích hoạt nhiệm vụ tương ứng. Đây là quy luật từ trước đến nay mà Lâm Uyên khám phá ra.

Mấy ngày nay, trong thời gian Lâm Uyên vẽ manga, tại phim trường bên kia sau một khoảng thời gian quay chụp «Đường Bá Hổ điểm Thu Hương», cuối cùng đã chính thức đóng máy.

Đáng tiếc khi đấy Lâm Uyên đang đi học, cho nên không thể có mặt ở đó.

Là Cố Đông đã thông báo cho Lâm Uyên nên hắn mới biết chuyện này.

Ngay sau đó Dịch Thành Công cũng liên hệ với Lâm Uyên bàn bạc chuyện xử lý hậu kỳ, sau khi xử lý hoàn thiện là có thể bắt đầu công chiếu.

.

Bộ Lạc trước kia cũng có rất nhiều người đăng manga chuyển thể, nhưng phần lớn đều không tạo được tiếng tăm gì đáng nói.

Manga thực sự có thể nổi tiếng cũng phải giống như tiểu thuyết, đi theo con đường xuất bản chính quy.

Đúng như vậy.

Khi «Võng Vương» xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn đã thu được một mức độ nổi tiếng nhất định, Bộ Lạc bên này đương nhiên cũng chú ý tới, thậm chí còn gây ra xôn xao trong nội bộ công ty:

“Thật tốt.”

“Manga này cũng quá lợi hại rồi.”

“Mới phát hành được một tuần mà lượng truy cập của bộ manga «Võng Vương» này đã rất cao rồi. Đây là tác phẩm có thể thúc đẩy thêm lượng người sử dụng nền tảng mạng xã hội của chúng ta!”

“Ảnh Tử này là người mới trong giới manga sao?”

“Người mới này có chút lợi hại.”

“Có không ít người mới đăng kí sử dùng tài khoản của Bộ Lạc chúng ta chỉ vì muốn xem bản manga «Võng Vương»…”

“Bộ Lạc chúng ta cũng không có chuyên mục manga riêng biệt, lập tức xem xét một chút hạng mục văn học. Sở Cuồng là người hợp tác trong hạng mục văn học của chúng ta, tác phẩm của Sở Cuồng chuyển thể thành manga, fan của hắn chắc hẳn cũng sẽ hỗ trợ tuyên truyền phổ biến rộng rãi.”

“…”

Tại bộ phận văn học của Bộ Lạc.

Hàn Tể Mỹ biết được tin tức này, há hốc miệng kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Bộ Lạc bên này đột nhiên lại xuất hiện một bộ manga nổi tiếng như vậy!

Hơn nữa.

Bộ manga này có liên quan đến Sở Cuồng?

Về phần công ty để chuyện này cho Hàn Tề Mỹ sắp xếp, Hàn Tể Mỹ không hiểu rõ nguyên nhân, công ty cũng không có bộ phận manga.

Nhưng bây giờ là thời điểm Bộ Lạc và Blog cạnh tranh căng thẳng, hai bên đều tranh giành thị phần người dùng.

Bộ manga «Võng Vương» này có thể mang lại lưu lượng truy cập cho Bộ Lạc, Bộ Lạc đương nhiên không thể bỏ qua.

Nhất định phải có biện pháp để duy trình và phát triển trạng thái tốt như hiện tại.

Coi như là vì Sở Cuồng thì Hàn Tể Mỹ cũng hẳn phải nên làm một chút gì đó…

“Đem vị trí tuyên truyền trọng điểm của bộ phận văn học hiện tại đổi lại thành bản manga «Võng Vương».”

Suy nghĩ một lát sau, Hàn Tể Mỹ liền đưa ra quyết định.

Trợ lý của nàng lo lắng nói:

“Đây chính là quảng cáo tuyên truyền dạng thông báo đẩy, được gửi tới tất cả người dùng của Bộ Lạc, ngài chắc chắn muốn thay thành bộ manga này sao?”

Hàn Tể Mỹ bình tĩnh nói:

“Bộ manga này càng nổi tiếng thì càng có nhiều chỗ tốt đối với chúng ta. Hơn nữa…”

Hàn Tể Mỹ dừng lại, không nói tiếp nữa.

Thực ra công ty có tâm tư muốn tham gia vào lĩnh vực manga, dựa vào sự hậu thuẫn của nền tảng Bộ Lạc thì sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng.

Nhưng chuyện này trước mắt chưa được triển khai, bởi vậy nàng cũng không tiện nói nhiều.

Nếu như chuyện này thành công, có lẽ Hàn Tể Mỹ cũng sẽ kiêm luôn công việc của bộ phận manga.

Trợ lý đã hiểu:

“Tôi sẽ đi làm ngay.”

Hàn Tể Mỹ gật đầu một cái, sau đó không nhịn được liền gọi điện thoại cho Ảnh Tử, đây là số điện thoại đăng ký tài khoản, đã được lưu lại trên nền tảng Bộ Lạc.

“Xin chào.”

Lâm Uyên không ngờ rằng mình vừa mua điện thoại di động mới, vừa đăng ký một số mới, lại ngay lập tức nhận được một cuộc gọi từ người lạ.

Cái số điện thoại này hắn đã dùng để đăng kí tài khoản mới trên Bộ Lạc.

Hàn Tể cười nói:

“Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là Ảnh Tử lão sư không ạ?”

Lâm Uyên phản ứng rất nhanh:

“Người của Bộ Lạc sao?”

Lần trước Vệ Long cũng đã trực tiếp liên hệ với hắn, lần này nhìn thấy số điện thoại hắn liền nhận ra ngay là người bên Bộ Lạc.

“Vâng, ta là giám đốc điều hành của bộ phận văn học ở Bộ Lạc, tên ta là Hàn Tể Mỹ.”

“Không phải là Vệ Long sao?”

“Ngài có quen biết Vệ Long?”

Hàn Tể Mỹ nhất thời ngẩn người.

Lâm Uyên nói: “Ta là Sở Cuồng, Ảnh Tử đang ngủ.”

Bộ Lạc bên này từng suy đoán Ảnh Tử và Sở Cuồng là cùng một người, nhưng hiện tại Lâm Uyên giả thành Ảnh Tử và Sở Cuồng là bạn tốt, cho nên bọn họ đều bị dẫn dắt theo hướng khác, đều nghĩ đến những phỏng đoán trước kia hơi bậy bạ.

Tuy nhiên, điều mà Lâm Uyên không hề biết là…

Hàn Tể Mỹ như vừa vỡ mộng…

Ảnh Tử đang ngủ sao?

Còn ngươi là Sở Cuồng?

Hắn ngủ… Ngươi tại sao lại nghe điện thoại của hắn…

Không được, không được.

Hàn Tể Mỹ trong đầu đã hiện ra một số hình ảnh kỳ quái.

Đúng rồi.

Hàn Tể Mỹ chợt nhớ ra, gần đây tài khoản Bộ Lạc của Sở Cuồng và Tiện Ngư rất chăm chỉ tương tác với nhau, bọn họ theo dõi lẫn nhau và đều không theo dõi thêm ai khác, nhìn một cái cũng biết quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.

Mà Tiện Ngư đăng kí trong tài khoản, cột giới tính rõ ràng là:

Nam

Hàn Tể Mỹ bỗng nhiên che miệng, nàng sợ bản thân kêu lên thành tiếng, từ đó lại thấy bất mãn với Sở Cuồng lão sư, nhưng như vậy cũng thật sự không thể tin được, nàng dường như đã phát hiện ra một bí mật lớn!!!

Ba nam nhân?

Quá kích thích rồi.

Chương 212: Chịu Khổ Khi Chuyển Thể Phim Hoạt Hình

Từ góc độ khác đến nói, Hàn Tể Mỹ nhớ lại thì cũng không có gì xấu.

Ngược lại Sở Cuồng, Bóng Báng cùng với Tiện Ngư, trong sinh hoạt hàng ngày đúng là như hình với bóng.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, ngay trong đêm khi cuộc điện thoại này được gọi, bộ manga «Võng Vương» được đăng lên Bộ lạc ——

Ting!

Người dùng Bộ lạc cơ bản đều nhận được thông báo:

[Tiểu thuyết «Võng Vương» của Sở Cuồng được chuyển thể thành Manga cực Hot, họa phong đẹp đến bạo hỏa!]

Ai dùng điện thoại di động cũng đều có trải nghiệm tương tự – Thông báo quảng cáo của App.

Thời gian dài không nhìn tới điện thoại di động, khi mở ra sẽ chú ý tới các ứng dụng quen thuộc đẩy thông báo.

Người bình thường đều là liếc qua những thông báo này, không cảm thấy hứng thú, sẽ tiện tay xóa đi.

Ngược lại cảm thấy hứng thú, vậy thuận tiện chấm một phát.

Xóa đi là đa số, nhưng chung quy có một vài người sẽ chấm vào.

Tuyên truyền của Bộ lạc chính là sử dụng phương pháp đẩy thông báo nổi bật như vậy.

Mà so sánh với số lượng tài khoản sử dụng Bộ lạc, dù là cuối cùng chỉ có 1% người nguyện ý vào xem thông báo, nhiệt độ cũng cực kỳ kinh người!

“Thông báo quảng cáo à.”

“Manga rất không tồi.”

“Chỉ nhìn mở đầu, liền bị hấp dẫn rồi.”

“Thêm chương mới đê!”

“Rất thích phong cách vẽ này.”

“Đây không phải «Võng Vương» sao? Ta đã đọc tiểu thuyết, không nghĩ tới ngay cả Manga cũng có luôn, chuyển thể chân thực vô cùng!”

“Không nghĩ tới trên Bộ lạc lại cũng xuất bản Manga xuất sắc như vậy.”

“Lọt hố lọt hố!”

“…”

Nếu nói giai đoạn trước «Võng Vương», cơ bản chỉ những người ham đọc tiểu thuyết bị hấp dẫn, như vậy đến lúc này, bộ Manga này hấp dẫn một lượng lớn người đọc không phải fan nguyên tác của truyện.

Hơn nữa, trong số người đọc Manga, chưa xem qua nguyên tác còn chiếm đến quá nửa, đã dần dần vượt qua số lượng fan của tiểu thuyết.

“Phát hỏa phát hỏa phát hỏa!”

Chính mắt thấy nhiệt độ của manga «Võng Vương» càng ngày càng cao, La Vi có chút hưng phấn!

Lâm Uyên trước đây tìm nàng làm trợ thủ vẽ manga, nàng còn không muốn đáp ứng, thậm chí cảm thấy rất nực cười.

Coi như Lâm Uyên cuối cùng thắng nàng, khiến nàng phải thực hiện hứa hẹn làm trợ thủ cho Lâm Uyên, La Vi cũng vẫn là có dụng ý khác ——

Nàng càng muốn dựa vào cơ hội này, cùng Lâm Uyên học tập Quốc Họa.

Bởi vì Lam Tinh có quá nhiều người vẽ Manga, có thể nổi bật thật ra rất ít.

Bất kỳ ngành nghề nào cạnh tranh đều rất kịch liệt.

Mà ở trong giới manga, không chỉ yêu cầu khả năng vẽ của mangaka, càng phải xem câu chuyện cùng cách phân cảnh, đây đều là khảo nghiệm của mangaka hiện nay.

Nguyên bản câu chuyện «Võng Vương» tất nhiên xuất sắc, nhưng manga có thể bùng nổ, quan trọng hơn lại là do cách vẽ cùng với bố cục phân cảnh…

Những thứ này đều là công lao của Lâm Uyên!

Bằng không tiểu thuyết xuất sắc nhiều như vậy, tại sao khi được chuyển thể thành truyện tranh lại không thấy sủi tăm?

Giống như hiện tượng chuyển thể tiểu thuyết nổi tiếng thành kịch bản điện ảnh, nhưng bản phim điện ảnh chưa chắc đã nổi cũng là đạo lý tương tự.

Bởi vì phim truyền hình phải xem công lực của đạo diễn cùng biên kịch nữa.

Loại gia công sáng tác lần hai như thế này, lấy hình thức bất đồng đưa tác phẩm ra mắt công chúng, vốn sẽ phải khảo nghiệm năng lực sáng tạo của người chuyển thể một lần nữa.

Cho nên thành tựu của tiểu thuyết «Võng Vương» là do Sở Cuồng không sai.

Nhưng thành tựu bản manga «Võng Vương», lại chỉ có thể là công của Lâm Uyên dưới cái tên: Ảnh Tử!

Mà La Vi .

Nàng lại vì một lần cá cược, may mắn tham dự vào quá trình chế tác bản manga «Võng Vương», La Vi đương nhiên có lý do vì thế mà cảm thấy hưng phấn!

Dù sao nàng vốn cho rằng, mình phải đi theo Lâm Uyên vẽ manga trượt dốc vài năm, trong lòng cũng không hi vọng Lâm Uyên có thể đưa ra được bộ nào Hot…

Kết quả lại thực sự phát hỏa.

Vậy thì tính chất câu chuyện lại khác rồi. 360 thể loại văn học mạng, Manga tính là một. La Vi làm trợ thủ chấp bút cho bộ manga này cũng có công lao.

Cho nên đối với con đường phát triển sự nghiệp trong tương lại của nàng, cũng có nhiều chỗ tốt.

Chưa nói còn có thể mượn cơ hội này học quốc họa với Lâm Uyên…

Chỉ một chuyện hợp tác với Lâm Uyên vẽ ra bộ manga hấp dẫn như «Võng Vương», La Vi cũng đã không thua thiệt, dù là nàng chỉ là trợ thủ!

Nếu như sớm biết Lâm Uyên sáng tác manga có thể Hot như vậy, coi như không có những điều kiện khác, La Vi cũng sẽ nghiêm túc cân nhắc khả năng làm trợ thủ cho hắn.

Ở đây liên quan tới quy hoạch nghề nghiệp của La Vi đối với chính mình trong tương lai.

La Vi làm sinh viên hệ mỹ thuật, nhất định sau này muốn làm trong ngành hội họa.

Mặc dù thích nhất quốc họa, nhưng La Vi cũng không muốn giới hạn trong quốc họa.

Giống như rất nhiều người cùng học hội họa.

Đối với manga, La Vi cũng có hứng thú.

Bằng không nàng trước kia cũng sẽ không từ trên mạng tiếp nhận yêu cầu, vẽ một vài hình tượng manga, hơn nữa âm thầm còn là một đồng tác giả vài bộ truyện.

Tương lai lý tưởng của La Vi là vừa có thể đạt được hào quang rực rỡ trong lĩnh vực manga, lại có thể trong giới quốc họa lấy được thành tựu nhất định.

Mà phương hướng mục tiêu sự nghiệp nhưu vậy, tất nhiên là chật vật.

Loại hình gì cũng muốn vẽ, đưa đến hậu quả rất có thể là cái gì cũng làm không đến nơi đến chốn.

Nhưng bây giờ.

Có kinh nghiệm trợ thủ «Võng Vương», nàng sau này ít nhất trong lĩnh vực Manga phát triển, sẽ ít đi rất nhiều đường vòng quanh co.

Về phần quốc họa, Lâm Uyên cũng đã đáp ứng chính mình, sau này sẽ dạy mình.

Nghĩ đến Lâm Uyên vẽ «Lục Hà Đồ» tiêu chuẩn cấp đại sư, La Vi đối với chuyện Lâm Uyên dạy mình vẽ quốc họa, vẫn là cực kỳ mong đợi.

Nói như vậy, La Vi chợt phát hiện trạng thái hiện tại của Lâm Uyên, chính là mình mục tiêu phấn đấu của mình trong tương lai!

Đối phương vừa có thể trong giới mangaka đại triển thần thông, lại là một quốc họa đại sư ẩn danh…

Nhất thời, La Vi càng tôn trọng đối với Lâm Uyên hơn!

Mà để cho nàng càng thấy bội phục chính là, sau khi manga «Võng Vương» bùng nổ, chỉ có chính mình thấy hưng phấn, Lâm Uyên lại biểu hiện rất bình tĩnh.

La Vi thậm chí không biết Lâm Uyên là không thèm để ý Manga có Hot hay không, hay là đã sớm biết khả năng bùng nổ của nó.

Tóm lại, Lâm Uyên rất bình tĩnh, bình tĩnh không giống như là một người vừa xuất bản được bộ manga đại hỏa.

Hắn chỉ như thường ngày tiến vào phòng làm việc, yêu cầu La Vi tiếp tục vẽ Manga.

“Được.”

La Vi ở trước mặt Lâm Uyên, biểu hiện rất thuận theo.

Mà khi Lâm Uyên bắt đầu ngồi vẽ, thuận tiện suy nghĩ về một vấn đề.

Hôm nay, hắn đăng nhập vào tài khoản Ảnh Tử, nhận được rất nhiều tin nhắn như trong dự đoán.

Mà trong đó có một cái tin nhắn, là một công ty sản xuất phim hoạt hình gửi tới, đối phương muốn mua bản quyền truyện tranh «Võng Vương»!

Hơn nữa đối phương không chỉ liên lạc với Ảnh Tử, cũng liên lạc qua tài khoản Sở Cuồng.

Rất hiển nhiên, bản quyền nguyên tác đang ở trên tay Sở Cuồng, nhưng cùng lúc đối phương cũng muốn sở hữu bản quyền hình tượng nhân vật trong manga «Võng Vương».

Hai cái bí danh đều là Lâm Uyên, cho nên hắn nắm giữ bản quyền đầy đủ.

Lâm Uyên đang suy nghĩ, có muốn bán bản quyền truyện tranh «Võng Vương» hay không.

Kiếm tiền là một mặt.

Lâm Uyên lo lắng, chủ yếu là đối phương có không có năng lực chuyển thể phim hoạt hình «Tennis vương tử».

Cho nên hắn chưa vội đưa ra quyết định.

Lâm Uyên dự định quay lại sẽ điều tra điều tra năng lực chế tác phim hoạt hình của công ty này, nếu năng lực không quá lạc quan quan, chỉ có thể cự tuyệt.

Hắn cũng không muốn «Võng Vương» chịu nỗi khổ hoạt hình hóa bi kịch.

Đầu năm nay, phim hoạt hình hủy đi nguyên tác quá nhiều rồi.

Vạn nhất đối phương nhét vào Long Mã một thân công lực đấu khí làm sao bây giờ?

Lâm Uyên muốn có trách nhiệm đối với các tác phẩm của hắn.

Giống như ca sĩ biểu diễn, hắn luôn không nhịn được tham dự quá trình thu âm của họ, «Võng Vương» phải tìm một công ty chế tác hoạt hình đáng tin cậy mới được.

Chương 213: Chế Tác Riêng Vì Trần Chí Vũ

Ngày tháng năm, thời tiết đã trở nên ấm áp.

Lục tục ra chương mới một đoạn thời gian, nhân khí của truyện tranh «Võng Vương» nhân khí đã dần dần ổn định lại, mà người hâm mộ theo dõi Ảnh Tử, lúc này cũng đột phá một triệu, trở thành tân nhân quý trong giới manga hai tỉnh Tần – Tề!

Ngày này.

Lâm Uyên đi tới công ty phát hiện có người tìm chính mình, người này chính là Triệu Ngọc đã lâu không gặp, nàng chờ hắn trong phòng làm việc.

Công ty hoàn thành chuyển đổi quy mô hoạt động.

Thăng chức không chỉ có lão Chu, còn có Triệu Ngọc.

Lúc trước Triệu Ngọc, mang là ca sĩ ngành nghệ sĩ.

Mà bây giờ, các minh tinh điện ảnh trực thuộc công ty, cũng thuộc về Triệu Ngọc quản lý, chính xác mà nói là những người đại diện dưới tay Triệu Ngọc quản lý.

Triệu Ngọc vẫn là người đại diện thủ tịch danh phù kỳ thực trong cả công ty.

Cố Đông biết Triệu Ngọc cùng Lâm Uyên quan hệ rất tốt, cũng biết Triệu Ngọc chức vị cao hơn Lâm Uyên, cho nên khi nàng đến tìm Lâm Uyên, Cố Đông không thể nào để cho người ta chờ ở bên ngoài.

“Triệu tỷ.”

Lâm Uyên mở miệng nói.

“Tới đây.”

Thấy Lâm Uyên xuất hiện trong phòng làm việc, Triệu Ngọc trên mặt lộ ra một nụ nụ cười ôn hòa: “Ngươi còn không xuất hiện, ta dự định gọi điện thoại cho ngươi rồi.”

Lâm Uyên hỏi: “Tỷ có chuyện gì?”

Triệu Ngọc nụ cười như cũ: “Gần đây có bài hát sao?”

“…Có.”

Lâm Uyên suy nghĩ một chút, trả lời.

Tạm thời không có, nhưng hắn có thể yêu cầu hệ thống chế tác riêng, nếu như Triệu Ngọc mở miệng, Lâm Uyên nhất định không dự định cự tuyệt.

“Là như vậy.” – Triệu Ngọc nói:

“Gần đây Giải trí Ngân Quang có một ca sĩ thần tượng đã đến kỳ thanh lý hợp đồng, bản thân hắn cũng không muốn gia hạn cùng công ty cũ, đoán chừng có ý tưởng riêng, cho nên bây giờ rất nhiều công ty đều đang tranh thủ kéo hắn, ta cũng muốn ký hợp đồng với người này. Đây là ca sĩ có lẽ ngươi không xa lạ gì.”

“Ai?”

“Vạn năm lão… Khụ, Trần Chí Vũ.”

Sắc mặt của Triệu Ngọc có chút cổ quái nói.

Lâm Uyên ngẩn người, chợt có ấn tượng đại khái.

Trần Chí Vũ này đúng là ca sĩ thuộc Ngân Quang, mùa giải leo BXH bài hát mới bị Lâm Uyên áp chế qua mấy lần.

Sau đó hắn đi Tề tỉnh, từ đó đến nay chưa cùng đối phương phát sinh thêm sự tình gì.

“Triệu tỷ nghĩ sao?”

“Cho hắn một ca khúc.”

Ánh mắt cuả Triệu Ngọc có chút chớp động nói: “Truyền thông bây giờ nhắc tới Trần Chí Vũ, thích dùng danh hiệu Vạn niên lão nhị này để hình dung, mặc dù này gần như tạo thiết lập cứng cho bản thân hắn, nhưng nhất định Trần Chí Vũ vẫn có chấp niệm đối với hạng nhất…”

Lâm Uyên đã biết: “Để cho ta giúp hắn lấy đệ nhất?”

Triệu Ngọc cười một tiếng: “Chính là ý này, ngoại trừ Khúc phụ, ta không nghĩ tới công ty còn ai có thể giúp Trần Chí Vũ vững vàng lấy đệ nhất.”

Lâm Uyên sáng tỏ.

Triệu Ngọc thở dài nói: “Tình huống hiện tại của công ty ngươi cũng đã biết, cạnh tranh BXH hàng tháng trở nên khốc liệt hơn, cho nên phía trên rất hi vọng công ty có thể tại mùa giải mới xuất đầu một lần, Trần Chí Vũ gia nhập công ty chúng ta, sau đó nếu cầm tới một lần đệ nhất, ta không nghĩ tới phương thức khác đẹp mắt hơn được nữa.”

“Ồ.”

Lâm Uyên nói: “Ta quay về sẽ đem bài hát gửi cho tỷ.”

Chuyện này đối với Lâm Uyên mà nói, cũng là không phải rất khó.

Triệu Ngọc ngoài ý muốn: “Quay về? Trên tay ngươi bài hát thích hợp với hắn sao?”

“Ừm.”

Lâm Uyên ngoài miệng trả lời như vậy, thực ra tâm lý đã đánh chủ ý chế tác riêng cho Trần Chí Vũ một bài hát.

Hắn ở Tề tỉnh tích lũy phong phú kinh nghiệm chế tác riêng.

Duy nhất có chút tiếc nuối, vốn là Lâm Uyên dự định viết một ca khúc cho học trưởng Tôn Diệu Hỏa, Tôn học trưởng bận rộn giúp Lâm Uyên rất nhiều chuyện, Lâm Uyên tự nhiên cũng sẽ muốn giúp lại học trưởng một tay.

Nếu bây giờ muốn ký hợp đồng với Trần Chí Vũ, vậy học trưởng Tôn Diệu Hỏa lại đợi lần sau đi.

.

Sau khi Triệu Ngọc rời đi, Lâm Uyên mở máy tính bắt đầu nghe các bài hát của Trần Chí Vũ.

Đối với Trần Chí Vũ, Lâm Uyên không tính là quen thuộc.

Mà muốn chế tác riêng ca khúc phù hợp với phong cách bản thân Trần Chí Vũ, nhất định phải hiểu rõ ưu thế của hắn.

“Tiết tấu blues…”

Cũng chính là cái gọi là phong cách R&B.

Đây là hình thức dung hợp ba loại hình jazz, blues và phúc âm.

Ví dụ như ca khúc gọi là «Huy hoàng» này.

Nó tươi mới mà mãnh liệt, cảm giác tiết tấu không ngừng lặp lại câu hát vui vẻ, lần lượt đánh thẳng vào thính giác người nghe, lại sử dụng điệu khúc cộng hưởng cùng rung động, khơi ra những cảm xúc phấn khích trong lòng…

“Hợp âm thiên hướng đồng bộ…”

“Tiếng hát cùng bộ phận nhạc khí tương hỗ…”

“Khi ca sĩ hát ra mấy âm cuối, hòa âm kéo dài, ca sĩ muốn lặp lại tiết tấu, hát lại vài lần những câu từ trọng điểm, giống như có hỏi có đáp, hoặc tương tự như tự vấn trong lòng, lối hát mang tính tự sự…”

Những thứ này đều là đặc điểm riêng của Trần Chí Vũ.

“Âm vực hoàng kim khoảng từ F4 đến C5, giọng trầm có thể hạ tông tới Eb2 vẫn đọc rõ chữ, chất lượng xuất sắc.”

“Đoạn đầu bài hát, ở phạm vi quãng giọng E5 cũng từng có xử lý âm ngực biểu hiện không tệ.”

“Giọng cao xử lý năng lực phổ thông, đoạn này hát còi… Không cần tham khảo…”

Lâm Uyên ước chừng sau khi liên tục nghe mấy chục bài hát của Trần Chí Vũ, nội tâm đã dần dần có phương hướng:

“Hệ thống, chế tác riêng ca khúc.”

Hệ thống: “Kho ca khúc đã mở ra.”

Được rồi, bây giờ Lâm Uyên chế tác riêng ca khúc, phải tự quyết định chọn bài thế nào, cho nên Lâm Uyên mới nghiêm túc cân nhắc phong cách của Trần Chí Vũ.

“Phải hoàn toàn dựa theo phong cách trước đây của hắn sao?”

Trong đầu Lâm Uyên suy tư vấn đề này.

Hắn cảm giác có rất nhiều bài hát đều có thể cho Trần Chí Vũ hát, nhưng lại cảm thấy, có lẽ mình còn có thể cho Trần Chí Vũ một bài tốt hơn nữa.

Khán giả cần kinh hỉ hơn, tốt nhất là ca khúc kinh điển.

Trần Chí Vũ là một ca sĩ thần tượng, người hâm mộ của hắn cùng khán giả, đối với phong cách Trần Chí Vũ đã hết sức quen thuộc, nếu như mình cho hắn bài hát giống con đường trước đây vẫn thể hiện, có thể thiếu kinh hỉ hay không?

Lần trước ở Tề tỉnh, chế tác riêng cho Thủy Vân, không phải có yêu cầu cần thay đổi biến hóa phong cách một chút sao?

Có lẽ toàn bộ ca sĩ thành danh, cũng hi vọng tác phẩm của chính mình có thể giữ lại những đặc điểm cơ bản, sau đó có thể biến hóa tìm điểm đột phá.

“Thủy Vân tương đối nhiều ca khúc tiết tấu chậm, cho nên ta đưa ra một bài hát nhanh…”

“Còn với Trần Chí Vũ, nếu không thì cân nhắc cho hắn một chút nhạc rock…”

Âm nhạc không phải là cố định lại thống nhất.

Đơn độc một phong cách, tất nhiên tạo được vị riêng, nhưng nghe nhiều khó tránh khỏi muốn đổi khẩu vị một chút, cho nên bây giờ càng ngày càng nhiều bài hát, đều thích dùng phong cách bất đồng thử kết hợp.

Muốn thay đổi làm mới mình, là thiên tính của mọi người.

Huống chi, dựa theo cách nói của Triệu tỷ, Trần Chí Vũ không muốn lại làm đệ nhị…

Lâm Uyên cũng không muốn làm thứ hai.

Đệ nhất sẽ kiếm tiền nhiều nhất, nhất định phải dùng hết sức cạnh tranh đệ nhất.

Huống chi sau khi kho ca khúc hệ thống mở ra, chính mình có ngàn vạn bài hát để chọn, nếu không lấy đệ nhất, cũng rất có lỗi với kho ca khúc lớn như vậy.

“Nếu yêu cầu thay đổi…”

Lâm Uyên một bên vừa nghe bài hát trong kho ca khúc, một bên suy nghĩ cái vấn đề này, hắn có một phương hướng rõ ràng:

“Tiết tấu Blues, lại thêm vào một chút nguyên liệu Rock, dễ nghe một chút, tốt nhất có thể thêm chút rap…”

Có!

Lâm Uyên nghĩ tới một ca khúc, bài hát này chất lượng không tệ, hơn nữa thích hợp với âm vực Trần Chí Vũ, phong cách cũng không có mâu thuẫn, hơn nữa còn nhiều hơn một chút biến hóa cảm xúc, hơi mang âm hưởng Rock:

“Chế tác riêng ca khúc: «Thay đổi chính mình».”

Chương 214: Không Đánh Lại Liền Quay Xe

Bôn trong một tòa căn hộ hạng sang.

Trần Chí Vũ ngồi trên ghế sa-lông.

Phía xa xa người đại diện đang gọi điện thoại.

Lại cúp một cuộc điện thoại, sau đó người đại diện quay đầu nhìn về phía Trần Chí Vũ, sắc mặt nghiêm túc nói:

“Mấy nhà công ty giải trí lớn nhất Tần – Tề, phần lớn đều có ý hướng hợp tác, đưa ra điều kiện còn không tệ, ngươi có ý gì không?”

“Không có.”

Trần Chí Vũ hơi do dự nói.

Người đại diện vẻ mặt nghiêm túc: “Bất luận ngươi đi đâu, ta đều sẽ phụng bồi ngươi, chúng ta hợp tác cùng nhau nhiều năm như vậy, cũng đủ ăn ý, chúng ta không chỉ là quan hệ người đại diện cùng nghệ sĩ, đồng thời còn là hảo huynh đệ khó gặp trong cuộc đời này!”

Trần Chí Vũ: …

Đúng lúc này, điện thoại của người đại diện lại vang lên, sau khi hắn kết nối, trò chuyện đơn giản mấy câu, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

“Thế nào?”

Sau khi người đại diện cúp máy, Trần Chí Vũ hỏi một câu.

Biểu tình trên mặt người đại diện cổ quái:

“Tinh Mang nói, nếu như chúng ta sang bên họ… Tiện Ngư có thể vì ngươi sáng tác riêng một ca khúc.”

“A.”

Trần Chí Vũ khinh thường cười lạnh.

Người đại diện cũng cười lạnh theo: “Tiện Ngư cái gì chứ… Cướp top 1 của chúng ta nhiều lần như vậy, chúng ta làm sao có thể hợp tác với hắn! Thật coi mình là Khúc phụ?”

“Nằm mơ!”

Trần Chí Vũ hầm hừ thốt lên.

Người đại diện gật đầu một cái, ánh mắt âm trầm nói: “Đi đâu cũng không thể đi Tinh Mang! Tiện Ngư cho rằng hắn là ai chứ, đánh chúng ta nhiều lần như vậy, sau đó cho nghĩ chỉ cần ném bài hát tới, chúng ta liền thí điên thí điên theo chân Tinh Mang bọn họ lăn lộn? Chúng ta mà gật đầu cũng quá không có cốt khí rồi! Ngược lại ta muốn nhìn một chút hắn gửi tới cái loại bài hát gì, sau khi nghe xong chúng ta đồng thời phê phán!”

“Đồng thời phê phán!”

Trần Chí Vũ mạnh mẽ gật đầu.

Người đại diện mở ra Email, đang chuẩn bị bật lên, Trần Chí Vũ bỗng nhiên nói: “Ngươi chờ một chút, ta mở hệ thống loa vòm.”

“Đúng đúng, nghe càng rõ ràng, càng thuận lợi chúng ta phê phán! Cũng là ngươi cơ trí!”

“Còn phải nói… Được rồi, phát đi.”

“Được.”

Rất nhanh bên trong hệ thống loa vòm cao cấp truyền tới một trận âm thanh điện tử.

Trần Chí Vũ cùng người đại diện nghe trong chốc lát, hai mắt nhìn nhau một cái, rất ăn ý nói:

“Không gì hơn cái này.”

Mấy phút sau, ca khúc phát xong.

Trần Chí Vũ nhàn nhạt nói: “Bài hát của này bình thường thôi.”

Người đại diện đồng ý: “Quả thật chưa ra hình dáng gì.”

Trần Chí Vũ đánh giá: “Nhịp điệu quá phổ thông.”

Người đại diện bổ sung: “Khúc nhạc dạo còn đặc biệt dài.”

Trần Chí Vũ khinh thường: “Biểu diễn không hề có một chút độ khó.”

Người đại diện tổng kết: “Dạng bài hát phí nước miếng!”

Sau khi thay nhau phê phán, hai người trầm lặng trong vài phút.

Trần Chí Vũ mở miệng nói: “Chúng ta đi Tinh Mang đi, ta muốn dùng thực lực bản thân chứng minh, bài hát này không làm nên trò trống gì!”

“Không thành vấn đề.”

Người đại diện gật đầu liên tục, tựa hồ cùng Trần Chí Vũ tâm hữu linh tê:

“Phải đi Tinh Mang! Phải hát bài hát này! Phải bắt lại thứ 2! Để cho con cá kia biết hắn cũng không gì hơn cái này!”

“…”

Bầu không khí lại dần dần trầm mặc xuống.

Chung quy sẽ phát sinh sự tình như thế này, giống trong một lớp học, mọi người khí thế ngất trời trò chuyện.

Trò chuyện một chút, cũng không có nguyên nhân đặc biệt, ngược lại bỗng nhiên tất cả mọi người im phăng phắc nhìn nhau.

Thật lâu…

Trần Chí Vũ mới nhìn về phía người đại diện:

“Ngươi có phải hay không cảm thấy mình rất hài hước?”

Người đại diện biểu tình phức tạp nói: “Ta cảm thấy nhân sinh của ngươi cũng thật hài hước.”

Nói xong, người đại diện nhỏ giọng thầm thì: “Vốn đang dự định đề cập thêm yêu cầu với bọn họ, để Tiện Ngư viết ca khúc cho chúng ta, chúng ta sẽ đi qua, không nghĩ tới bọn họ lại chủ động đem bài hát của Tiện Ngư đưa tới.”

“Đúng vậy.”

Trần Chí Vũ cũng không giả bộ thêm: “Bài hát này thật sự viết lên tâm tư trong lòng ta – thay đổi chính mình, không phải là ta gần đây một mực đang suy nghĩ chuyện đấy sao, Tiện Ngư không hổ là Tiện Ngư, thua cho hắn bao nhiêu lần ta đều cam tâm tình nguyện, lại thua thêm một lần.”

“Được.”

Người đại diện đem bài hát phát lại thêm một lần.

Lần này, Trần Chí Vũ cầm điện thoại di động, chú ý tới toàn bộ ca từ trong bài hát, nghe kỹ từng câu từng chữ.

Sau khi nghe xong.

Trần Chí Vũ hít sâu một hơi:

“Câu nói kia nói thế nào?”

“Không đánh lại… Liền quay xe!”

Trần Chí Vũ cùng người đại diện liếc nhau một cái, bỗng nhiên đồng thời vỗ đùi cười lớn, trong căn phòng tràn đầy không khí phấn khích vui vẻ.

.

Trần Chí Vũ tới Tinh Mang rồi!

Tin tức này từ khi Trần Chí Vũ và người đại diện cùng nhau đi vào cửa công ty Giải trí Tinh Mang, bắt đầu nhanh chóng lan truyền khắp các bộ ban ngành, trở thành đề tài câu chuyện Hot nhất của nhân viên trên dưới công ty thảo luận.

“Chân thân Vạn niên lão nhị!”

“Ta muốn đi chiêm ngưỡng một chút.”

“Bị Tiện Ngư đè ép nhiều lần như vậy, cuối cùng lại hết lần này tới lần khác vào Tinh Mang chúng ta, chẳng lẽ Trần Chí Vũ mắc hội chứng Stokholm sao…”

“Nghe nói Tiện Ngư viết cho hắn một ca khúc.”

“Phốc… Tại sao ta không nhịn được muốn cười…”

“Bị Tiện Ngư chèn ép thành vạn niên lão nhị, Trần Chí Vũ chuẩn bị hợp tác một ca khúc với Tiện Ngư? Vậy các ngươi cảm thấy, bài hát này có thể cầm thứ 2 hay là số một?”

“…”

Không thảo luận thêm các câu chuyện bát quái trong công ty.

Tốc độ đáp ứng của Trần Chí Vũ, ngoài Triệu Ngọc dự liệu, xem ra Lâm Uyên viết bài hát «Thay đổi chính mình» kia Trần Chí Vũ rất hài lòng.

Nàng tự nhiên cần nghiêm túc tiếp đãi Trần Chí Vũ, vì thế còn gọi Lâm Uyên cùng tới.

“Vị này chính là Tiện Ngư lão sư.”

Triệu Ngọc tươi cười giới thiệu một câu.

Trần Chí Vũ nhìn về phía Lâm Uyên, ánh mắt có chút phức tạp: “Xin chào Tiện Ngư lão sư, ngài so với tưởng tượng của ta càng trẻ tuổi hơn.”

“Xin chào.”

Lâm Uyên lịch sự đáp lễ.

Người đại diện của Trần Chí Vũ có chút lúng túng nói: “Chúng ta hôm nay ký hợp đồng trước, ngày mai chuẩn bị thu âm bài hát?”

“Được.”

Triệu Ngọc đĩnh đạc khẳng định, trong lòng hết sức yên tâm.

Sau khi song phương ký xong hợp đồng, người đại diện của Trần Chí Vũ chủ động mời:

“Tiện Ngư lão sư có thể nể mặt ăn chung một bữa cơm chứ, mọi người sau này vẫn cần hợp tác nhiều, quen thuộc trước sẽ tốt hơn đúng không? Địa điểm dùng cơm do ngài lựa chọn!”

“Được.”

Lâm Uyên suy nghĩ một chút nói: “Đi quán lẩu bằng hữu của ta mở đi.”

“Được.”

Hai người không ý kiến.

Lâm Uyên gọi điện thoại cho Tôn Diệu Hỏa: “Buổi tối có thể tới quán lẩu của học trưởng ăn được chứ?”

Tôn Diệu Hỏa nhiệt tình nói: “Tốt lắm, ta đây liền an bài chỗ ngồi cho học đệ! Mấy người?”

Lâm Uyên quay sang hỏi: “Triệu tỷ đi không?”

Triệu Ngọc khoát khoát tay: “Buổi tối ta bận rồi, ngày khác ta mời các ngươi sau.”

“Ba người.”

Lâm Uyên mở miệng nói.

Tôn Diệu Hỏa cười nói: “Không thành vấn đề, là bằng hữu của học đệ sao?”

Lâm Uyên giải thích: “Trần Chí Vũ cùng với người đại diện của hắn, không biết ngươi có biết hay không, ta chuẩn bị hợp tác cùng bọn họ phát hành bài hát mới.”

“…”

Bên đầu kia điện thoại bỗng nhiên trầm mặc.

Lâm Uyên cho rằng tín hiệu gián đoạn, đang định alo 1-2-3-4, Tôn Diệu Hỏa chợt lên tiếng:

“Bây giờ ta liền an bài lô ghế riêng tốt nhất trong quán giữ lại cho học đệ… Chúc các ngươi hạnh phúc…”

“Sao cơ?”

“Chúc các ngươi hợp tác vui vẻ.”

“Học trưởng không ăn chung cùng chúng ta sao? Đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi.”

“Ta còn phải… Được! Ta ăn chung!”

Tâm tình Tôn Diệu Hỏa tựa hồ mang theo vài phần thương cảm cùng thất lạc.

“7h tối gặp nhé.”

Lâm Uyên cúp điện thoại, nhìn sang Trần Chí Vũ mở miệng nói: “Bảy giờ tối ăn chung nồi lẩu đi, ta cũng mời thêm một người bằng hữu.”

“Rất tốt!”

Trần Chí Vũ cùng người đại diện vui vẻ đáp ứng.

Chương 215: Kể Chuyện Cười

Bảy giờ tối hôm đó.

Lâm Uyên cùng Trần Chí Vũ và người đại diện của Trần Chí Vũ tới quán lẩu của Tôn Diệu Hỏa.

Quán lẩu có tên là: Nồi lẩu Diễm Diễm.

Bên trong quán rất đông khách, có thể nhìn ra được chỗ này làm ăn khá ổn. Tôn Diệu Hỏa đã đứng sẵn ở cửa nghênh đón.

“Xin chào Trần Chí Vũ.”

Trần Chí Vũ chủ động chào lại, nhưng đột nhiên lại có chút không chắc chắn nói: “Chúng ta có phải đã từng gặp nhau hay không?”

Tôn Diệu Hỏa nhắc nhở:

“Ta là Tôn Diệu Hỏa, «Hồng Mân Côi» là ta hát.”

Trần Chí Vũ có chút hoảng hốt.

Không ngờ người bạn mở quán lẩu mà Tiện Ngư lão sư nói hóa ra lại chính là đồng nghiệp của mình!

Đều là người trong nghề, mặc dù Tôn Diệu Hỏa không có danh tiếng quá lớn, nhưng hắn và Trần Chí Vũ cũng đã gặp nhau tại một số sự kiện.

Cho nên Trần Chí Vũ cảm thấy Tôn Diệu Hỏa nhìn rất quen mắt.

Ngược lại, Tôn Diệu Hỏa lại rất quen thuộc với Trần Chí Vũ .

Dù sao Trần Chí Vũ cũng là một ca sĩ hạng nhất trong nghề, có mấy người không biết đến hắn chứ?

“Đây là người đại diện của ta, Lưu Mâu.”

“Xin chào.”

“Đừng khách sáo, chúng ta vào trong thôi, bàn riêng đã được chuẩn bị xong, cũng không thể cứ để cho học đệ đói bụng được.” – Tôn Diệu Hỏa nhìn về phía Lâm Uyên nói.

“…”

Sau khi hàn huyên mấy câu, mọi người đều đi vào bên trong.

Trần Chí Vũ đang định nói chuyện thì một tiếng hát bỗng nhiên truyền đến bên tai: “Trong cơn mơ triền miên bất tận,

Hình ảnh của em ngập tràn trong sắc đỏ kiều diễm

…”

Trần Chí Vũ sắc mặt thay đổi.

Bài hát này hắn đã quá quen thuộc.

Trước kia khi đứng ở vị trí thứ hai, hắn đã từng thấy bài hát này rồi.

Tôn Diệu Hỏa có vẻ quan tâm nói:

“Thế nào, ngươi không thích ca khúc này sao, vậy ta sẽ bảo phục vụ đổi sang ca khúc của ngươi.”

“Không cần, không cần…”

Trần Chí Vũ mỉn cười, nói:

“Đây là ca khúc mà Tiện Ngư lão sư sáng tác, làm sao ta lại có thể không thích được.”

“Vậy thì tốt, ta còn tưởng rằng ngươi không thích ca khúc mà ta hát.”

Trần Chí Vũ có chút ngượng ngùng.

Lưu Mâu chớp chớp mắt.

Bầu không khí bây giờ có chút cổ quái.

Lâm Uyên cũng không suy nghĩ nhiều:

“Ta đi lấy nước chấm.”

Tôn Diệu Hỏa vội nói:

“Đi ra cửa thì rẽ tay trái, để ta đưa học đệ đi lấy.”

“Ta có thể tự đi, các ngươi cứ gọi đồ ăn trước đi.”

Lâm Uyên đứng dậy, đi ra khu gia vị.

Tôn Diệu Hỏa không nói gì thêm, chỉ kêu phục vụ đưa menu tới:

“Hai người là khách, cứ gọi món thoải mái.”

“Được, cảm ơn.”

Trần Chí Vũ bắt đầu gọi món.

Sau khi gọi món xong, Tôn Diệu Hỏa nhìn menu một chút rồi mỉm cười nói:

“Xin lỗi nhé, lẩu cừu đã bán hết, vịt quay hẳn là cũng không có rồi?”

Tôn Diệu Hỏa nhìn về phía người phục vụ.

Người phục vụ ngẩn ra: “Có mà… hay là không có?”

Tôn Diệu Hỏa mất hứng: “Ta làm sao biết được? Không phải ngươi hiểu rõ tình hình nhà bếp hơn ta sao?”

Người phục vụ dường như hiểu ra, vội nói: “Mấy món này hình như không còn.”

Tôn Diệu Hỏa gật đầu, sau đó nhìn về phía Trần Chí Vũ: “Xin lỗi.”

“Không sao đâu.”

Trần Chí Vũ xua tay nói: “Ta cũng đi lấy nước chấm.”

“Cả ta nữa.”

Lưu Mâu cũng đứng lên nói.

Hai người vừa mới đi, Lâm Uyên liền trở về bàn, lên tiếng hỏi Tôn Diệu Hỏa:

“Gọi món xong rồi sao?”

Tôn Diệu Hỏa cười nói:

“Gọi xong rồi, chờ một chút, học đệ xem qua có muốn gọi thêm gì không?”

“Được.”

Người phục vụ bên cạnh giới thiệu qua các món.

Sau khi nghe xong, Lâm Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Cho nồi lẩu cừu, đậu rán… à, thêm cả vịt quay nữa.”

“Lẩu cừu và vịt quay không còn.”

Người phục vụ liếc nhìn qua Tôn Diệu Hỏa như đang khoe công trạng.

Hắn cảm thấy bản thân rất cơ trí khi thăm dò được tâm tư của ông chủ.

Khoé miệng của Tôn Diệu Hỏa giật giật:

“Lẩu cừu và vịt quay, ta nhớ là còn mà?”

Người phục vụ theo không kịp suy nghĩ của Tôn Diệu Hỏa:

“Vậy là còn… hay là không còn…?”

“Còn!”

Tôn Diệu Hỏa trợn mắt nhìn người phục vụ:

“Mau chuẩn bị đồ ăn mang lên.”

“Dạ vâng!”

Người phục vụ gần như muốn bỏ chạy.

Một lúc sau, thức ăn đã được mang lên đủ.

Trần Chí Vũ và Lưu Mâu quay lại bàn, nhìn thấy khay lẩu cừu và vịt quay, liền quay ra nhìn Tôn Diệu Hỏa, sau đó không khí rơi vào trầm lắng.

Người này, có cảm thấy bản thân mình rất hài hước hay không?

.

Xì xụp ăn chung một nồi lẩu, dường như khoảng cách giữa người với người đã gần nhau hơn, mọi người ăn chưa đến mười phút, trong bữa tối bầu không khí đã khá sôi nổi.

Tôn Diệu Hỏa và Trần Chí Vũ nói rất nhiều đề tài khác nhau, cứ như thể những người bạn lâu năm mới gặp lại.

Trần Chí Vũ thích trò chuyện với Tôn Diệu Hỏa tình hình trong giới âm nhạc, nói chuyện về hình tượng mà hắn hướng tới và về chính sự nghiệp ca hát của hắn.

Tôn Diệu Hỏa thích trò chuyện về ăn uống, nói chuyện về ẩm thực và công việc kinh doanh nhà hàng của mình.

“Trước kia, ta có một bài hát được chọn làm đề bài thi đại học.”

“Trước kia ta có một quán trà sữa, kinh doanh rất tốt, gần đây ta đã mở thêm hai chi nhánh mới.”

“Trước kia ta làm đại diện cho một công ty phe Giáp chuyên bán cần câu, được trả rất nhiều tiền.”

“Gần đây, ta chuẩn bị mở lại một quán trà sữa, dựa theo khẩu vị của người Tề Châu làm chủ đạo.”

“Ca sĩ thần tượng như ta cũng không dễ dàng gì, thực sự không tự do thoải mái như ngươi…”

“Ây, mở tiệm cơm cũng không dễ dàng gì, tuy kiếm được nhiều tiền nhưng khổ cực cũng chỉ một mình mình biết.”

“Ồ, Diệu Hỏa? Vẫn là « Hồng Mân Côi » sao, trong tiệm của các ngươi chỉ phát đi phát lại bài này sao?”

“Vậy đổi sang bài «Sinh Như Hạ Hoa» thì ngươi thấy sao? Bài đó cũng là ta hát.”

“Há, vẫn là ca khúc của Tiện Ngư lão sư viết sao, dĩ nhiên là có thể… Nhưng bài hát của Diệu Hỏa ngươi vẫn là hơi ít rồi.”

“Thực ra vẫn còn một số bài hát khác, nhưng hai ca khúc này đặc biệt ở chỗ đã đạt được hạng nhất BXH bài hát mới khi vừa phát hành, ngươi vẫn là phải cố gắng lên mới được!”

“…”

Ánh mắt hai người nhìn nhau dường như đều có thâm ý.

Chỉ có Lâm Uyên hết sức coi trọng đồ ăn, cho nên ăn cực kỳ chuyên chú vui vẻ.

Lúc này, Lâm Uyên ăn xong lát thịt bò cuối cùng, cảm giác đã rất no.

Trong lòng cực kỳ ấm áp.

Hắn đột nhiên muốn kể một câu chuyện cười.

Vì vậy hắn chậm rãi nói: “Ta nhớ mấy năm trước, có một lần cùng chị gái đi ăn lẩu…”

Tôn Diệu Hỏa và Trần Chí Vũ nhìn về phía Lâm Uyên.

Lâm Uyên mặt không chút biến sắc, nói: “Nhưng kỳ quái ở chỗ chúng ta rõ ràng gọi nồi lẩu canh xương, sau khi ăn xong lại luôn cảm thấy có chút tê, sau đó chị của ta liền hỏi ông chủ, tại sao nồi lẩu canh xương này lại có chút tê?”

Tôn Diệu Hỏa hiếu kỳ hỏi: “Tại sao?”

Lâm Uyên nói:

“Ông chủ ngượng ngùng giải thích, hai vị, cái nồi này bị rò điện.”

Bầu không khí ngưng lại mấy giây.

Tôn Diệu Hỏa phì một tiếng rồi cười lớn.

Trần Chí Vũ và Lưu Mâu mặt đầy bối rối.

Chuyện như vậy mà cũng có thể cười được sao?

Tôn Diệu Hỏa cười càng lúc càng khoa trương, hắn nghiêng người về phía trước rồi hỏi: “Các ngươi có cảm thấy Tiện Ngư lão sư rất hài hước hay không?”

“Ha ha, ha ha, ha…”

Lưu Mâu cũng cười theo, rồi thuận tiện liền đá vào chân Trần Chí Vũ:

“Thật buồn cười!”

Trần Chí Vũ lúc này mới phản ứng lại:

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ta cảm thấy Tiện Ngư lão sư quá hài hước rồi!”

Lâm Uyên: “…”

Mặc dù hắn thấy trò cười của mình cũng không tệ lắm, nhưng không cần phải cười như vậy chứ.

Xem kìa, tiếng cười của Trần Chí Vũ và Lưu Mâu là học theo học trưởng Diệu Hỏa rồi.

Cuối cùng, bữa cơm này cũng ăn xong.

Trên đường trở về, sắc mặt Lưu Mâu có chút thâm trầm nói:

“Tôn Diệu Hỏa không hề đơn giản, sau này vẫn nên đề phòng một chút.”

“Được.”

Trần Chí Vũ biểu cảm có chút nghiêm túc, hắn cũng nhận thấy không ít cảm giác nguy cơ:

“Ngay ngày mai, chúng ta sẽ thu âm bài hát mới, tránh đêm dài lắm mộng!”

Chương 216:Thanh Lý Môn Hộ

Ngày hôm sau.

Trần Chí Vũ bắt đầu chính thức thu âm bài hát!

Nếu là bình thường, trước khi chính thức thu âm, ngoài việc thường xuyên luyện tập và suy tính phong cách hòa âm phối khí, các ca sĩ đều phải mài dũa nhiều lần trong phòng thu.

Sau khi tất cả công việc đều chuẩn bị xong, ca sĩ mới chính thức bắt đầu thu âm.

Ngoài ca sĩ và kỹ thuật viên phòng thu, còn có một số chuyên gia phòng thu.

Mục đích của bọn họ là tìm ra những khuyết điểm trong cách biểu diễn của ca sĩ và giúp ca sĩ nắm bắt tốt cảm xúc của bài hát.

Trong quá trình này, cứ cách mỗi một ngày lại phải luyện tập một lượt.

Trần Chí Vũ thuộc nhóm có tốc độ khá nhanh.

Hắn chỉ tốn một buổi sáng đã hoàn thành bản thu âm «Thay đổi chính mình», hơn nữa còn là Lâm Uyên tự mình giám sát việc hoàn thành trong phòng thu ——

Có thể thấy trạng thái không tệ, khả năng chuyên môn cũng đạt trên mức tiêu chuẩn.

Thu âm xong bài hát, những chuyện còn lại liền không cần Lâm Uyên quan tâm.

Mà hắn cũng lười quản .

Lợi nhuận nhận được bằng 30% tổng doanh thu.

Đúng vậy, Trần Chí Vũ là một ca sĩ lớn có tên tuổi, hơn nữa công ty cũng có ý muốn lôi kéo hắn.

Cho nên bên trong hợp đồng của Lâm Uyên và đối phương, việc phân chia lợi nhuận sẽ dựa theo tiêu chuẩn danh tiếng và tên tuổi lớn, vì vậy, Lâm Uyên sẽ nhận được 30% doanh thu với tư cách là nhạc sĩ sáng tác.

Sau khi ký hợp đồng, Lâm Uyên lại nhớ đến Tôn Diệu Hỏa.

Năng lực của học trưởng Diệu Hỏa so với Trần Chí Vũ không thua kém nhiều, nhận lợi nhuận thấp hơn chỉ là vì danh tiếng của hắn trong giới căn bản không thể so sánh được với Trần Chí Vũ.

Mặt khác.

Người đại diện Lưu Mâu của Trần Chí Vũ, sau khi nghe qua bản thu âm «Thay đổi chính mình» đã hoàn thành, liền vui vẻ ra mặt: “Lần này ổn… ổn…”

Trần Chí Vũ tay chân nhanh lẹ bịt ngay miệng Lưu Mâu lại!

Này ngươi muốn hại chết ta lần nữa sao!

Thật lâu sau, người đại diện mới có cơ hội nói chuyện, có chút bất mãn nói:

“Ngươi chờ ta nói xong đã, thực ra ta là muốn nói, cảm giác lần này không được chắc chắn lắm đâu.”

Trần Chí Vũ hai mắt tỏa sáng, hắn đồng tình nói:

“Đúng vậy, khả năng lần này không dễ lấy được hạng nhất.”

Người đại diện mỉm cười:

“Nhưng hôm nay trạng thái của ngươi rất tốt.”

Trần Chí Vũ cảnh giác nói:

“Không có, không có, gần đây ta không phải đều bận bịu chuyện chuyển công ty sao, cũng không có thời gian luyện tập.”

“Luyện tập?”

“Đúng vậy, phần điệp khúc của bài hát ta cảm thấy phát huy chưa được tốt lắm, nhưng quả thực trong thời gian ngắn đã đạt đến năng lực giới hạn rồi, xem chừng cuộc thi lần này kết quả không khả quan rồi.”

“Cuộc thi?”

“Đúng vậy, mùa giải phát hành bài hát mới, không phải là cuộc thi sao, đáng tiếc ta không có thời gian ôn tập, nhiều thứ đều là đoán mò, thời gian cũng có chút gấp gáp.”

Lưu Mâu: “…”

Đây là học theo lời kịch mà các kỹ nữ chuyên dùng sao?

Ngược lại muốn dùng cách gở miệng nói ngược, tung đòn chí mạng?

Mà lúc này ở bên ngoài.

Việc Trần Chí Vũ chuyển từ giải trí Sáng Lạng sang Tinh Mang đã được truyền ra.

Gần đây các tin tức chuyển công ty nhiều không đếm xuể, nhưng tin tức Trần Chí Vũ chuyển sang Tinh Mang lại thu hút được rất nhiều sự quan tâm.

Bởi vì người trong giới đều biết, Trần Chí Vũ sở dĩ trở thành vạn niên lão nhị, cũng là vì Tinh Mang.

Theo lý thuyết mà nói, Trần Chí Vũ nơi nào cũng có thể đi, duy nhất chỉ có Tinh Mang là rất nhiều người không nghĩ tới.

Kết quả đừng nói chỉ có người trong nghề, ngay cả đại chúng cũng vui vẻ thảo luận:

“Đây là chuyện gì vậy?”

“Thật sự là đánh không lại liền gia nhập sao?”

“Thực lực của Tiện Ngư quá mạnh, cho nên không bằng nói là do có Tiện Ngư ở Tinh Mang?”

“Trần Chí Vũ bản lĩnh hơi non, có phải do sau khi tình hình trở nên nghiêm trọng liền muốn buông súng đầu hàng?”

“Mẹ nó thật cơ trí, gia nhập Tinh Mang thì từ nay sẽ không bị Tiện Ngư treo lên đánh nữa.”

“Trần Chí Vũ vẫn là một người có tên tuổi lớn, Sáng Lạng đây là bị Tinh Mang đào mất một góc tường rồi!”

“Trần Chí Vũ: Tiện Ngư lão sư buông vũ khí, chúng ta liền trở thành người một nhà!”

“Trần Chí Vũ: Ta chẳng những có thể đầu hàng, mà còn có thể chỉ điểm cho Tiện Ngư lão sư, nhìn đi, đó chính là giải trí Sáng Lạng, hãy ngắm kỹ rồi bắn!”

“Giải trí Sáng Lạng: Hự!”

“Sáng Lạng: Trong chúng ta có một kẻ phản đồ.”

“…”

Có lẽ những cuộc thảo luận ngoài lề như vậy đã mang đến cho Trần Chí Vũ một làn sóng nổi tiếng, Tinh Mang bên này liền dứt khoát tranh thủ cơ hội, thực hiện tuyên truyền bài hát mới của Trần Chí Vũ thông qua các phương tiện truyền thông của công ty.

Cùng lúc đó.

Trần Chí Vũ trước tiên thông qua trạng thái trên mạng xã hội Bộ Lạc để tuyên truyền đến người hâm mộ bài hát mới của mình:

“Thay đổi chính mình liền có thể thay đổi cả thế giới, ta là Trần Chí Vũ, tháng sau ta sẽ phát hành bài hát mới mang tên « Thay đổi chính mình », mong mọi người cùng theo dõi!”

Khác với fan của những người khác.

Hầu hết các fan của Trần Chí Vũ đều thích trêu chọc ca sĩ thần tượng của mình, thậm chí một phần lớn trong số các fan của Trần Chí Vũ là do cái mác lão nhị vạn niên của hắn mà có, cho nên bình luận cũng toàn trêu đùa, cợt nhả:

“A ha ha ha ha ha thay đổi chính mình bằng cách rời đi sao?”

“Tên của bài hát này đúng là muốn chọc cười ta mà.”

“Sáng lạng: Mẹ nó ngươi chính là muốn thay đổi chính mình ở chỗ này sao?”

“Đem đối thủ của mình là Tiện Ngư trở thành đồng đội, đây mới thực sự là thay đổi chính mình a.”

“Ngươi đã hoàn toàn thay đổi!”

“Nhưng có một điều sẽ không bao giờ thay đổi, từ trước đến nay ta đều thương tiếc cho ngươi…”

“Ngươi có lẽ…”

“Vẫn sẽ…”

“Chỉ đứng ở vị trí thứ hai!!!”

“Ta cược một con gà cay, mùa giải mới này, Trần Chí Vũ vẫn tiếp tục đứng ở vị trí thứ 2!”

“Ta lấy ra tiền cổ năm 1982 để đặt cược, Trần Chí Vũ nhất định sẽ không lấy được hạng nhất!”

“…”

Tất nhiên fan và đám cư dân mạng chỉ là đùa vui, mặc dù Trần Chí Vũ đã rất nhiều lần đứng ở vị trí thứ hai, nhưng hiển nhiên không thể phủ nhận trình độ của hắn.

Trần Chí Vũ chỉ là thiếu may mắn mới mấy lần đụng phải Tiện Ngư, cho nên liên tục đứng ở hạng hai.

Nếu như không gặp phải Tiện Ngư thì mấy đợt trước Trần Chí Vũ đều có thể giành được hạng nhất rồi.

Bây giờ Tiện Ngư sẽ không đánh lén hắn nữa, bởi vì Tiện Ngư cũng là người của Tinh Mang.

Cho nên, lần này ổn rồi, Trần Chí Vũ thực sự có hi vọng giành được hạng nhất!

Có người cố ý thống kê lại danh sách các ca sĩ phát hành vào tháng sau, kết quả liền phát hiện, trong danh sách, gồm Trần Chí Vũ có tổng cộng ba ca sĩ thần tượng.

“Tỉ lệ cạnh tranh này không lớn cũng không nhỏ.”

“Tỷ lệ là 1 phần 3 sao?”

“Không, không, không, Trần Chí Vũ được gọi là vạn niên lão nhị lâu như vậy, nhưng hẳn là sự nổi tiếng của hắn cũng tăng lên rất nhiều nhờ cái mác này, vì vậy sẽ khiến cho bài hát của hắn nhận được sự quan tâm rất lớn.”

“Đúng vậy, trong lòng mọi người đều có những suy nghĩ khác nhau, rất nhiều người có thể sẽ không nhịn được mà ủng hộ cho Trần Chí Vũ, giúp hắn tẩy sạch cái mác lão nhị.”

“Ta sẽ nghe bài hát mới của Trần Chí Vũ, nếu không tệ lắm thì cũng sẽ ủng hộ cho hắn một phiếu.”

“…”

Đám cư dân mạng phân tích rõ ràng mạch lạc.

Ngay cả người trong nghề cũng công nhận những phân tích như vậy, nhưng tất cả mọi người đã quên mất một chuyện:

Giải trí Sáng Lạng đã hoàn toàn mất hứng.

Trần Chí Vũ dẫu sao cũng là một viên đại tướng trong lĩnh vực âm nhạc của giải trí Sáng Lạng.

Hiện tại, hắn đầu quân cho Tinh Mang, việc này giống như dùng mặt mũi của giải trí Sáng Lạng đi quét rác!

Nhưng đó không phải trọng điểm.

Trọng điểm thật sự là…

Sáng Lạng cũng giống với Tinh Mang, gần đây ở trên bảng xếp hạng bài hát mới đều không có cảm giác tồn tại.

Lúc trước được gọi là tam đại giải trí của Tần Châu, hiện tại top 3 trong danh sách bảng xếp hạng ca khúc mới đều không có tên, đây là xảy ra chuyện gì vậy?

Không thể nhẫn nhịn nữa!

Cho nên, ngay sau khi Tinh Mang bên này công bố tháng sau Trần Chí Vũ sẽ phát hành bài hát mới, giải trí Sáng Lạng liền công bố một tin tức:

【 Ca Vương – Phí Dương sẽ phát hành bài hát mới « Phật tinh » vào tháng sau! 】

Nước đi này của Sáng Lạng là dự định sẽ giành được hạng nhất trên bảng xếp hạng ca khúc mới vào tháng sau, nhưng trong mắt người ngoài, tất cả đều chỉ thấy một sự thật là:

Trần Chí Vũ đầu quân cho Tinh Mang.

Sáng Lạng phải phái Ca Vương đi thanh lý môn hộ!

Chương 217:Ca Vương

Ca Vương không phải danh xưng có thể tự phong, càng không phải là do fan gọi mà được tính.

Bất kỳ một ai được phong Ca Vương, đều có địa vị rất quan trọng trong giới âm nhạc. Hơn nữa phải thông qua một số ca khúc kinh điển và không ngừng tự chứng minh bản thân mới có thể chính thức được thừa nhận là một Ca Vương!

Lúc trước ở Tần Châu.

Bình chọn Ca Vương một năm một lần thông qua « Lễ hội âm nhạc », hơn trăm vị là ca sĩ thần tượng nhân khí cực cao trong giới được đề cử.

Tề Châu lúc trước cũng giống như vậy.

Bây giờ Tần Tề thống nhất, « Lễ hội âm nhạc » đương nhiên sẽ do hai bên cùng tổ chức.

Nhưng trước khi hai bên thống nhất, người có thể giành được vị trí Ca Vương ở mỗi châu, tất nhiên cũng đều là ca sĩ có sức hút rất lớn trong giới âm nhạc, năng lực cũng phải xứng đáng với danh xưng Ca Vương ——

So sánh với Trái Đất.

Ca sĩ ở Lam Tinh đoạt được vị trí Ca Vương độ khó tương đương với diễn viên trên Trái Đất giành được vị trí Ảnh Đế của giải thưởng Oscar.

Trần Chí Vũ rất nổi tiếng.

Dù sao cũng là một ca sĩ hạng nhất, hơn nữa trên người còn có một danh hiệu hài hước, so với những người trong giới thì khá nổi trội, thậm chí còn trèo lên Top trending vài lần, rất nổi tiếng.

Nhưng ở trước mặt Ca Vương, những thành tựu này của hắn thực sự không đáng kể.

Sự thật đúng như vậy.

Sau khi quần chúng sửng sốt vài giây, tất cả đều cười tới khó thở!

Vì mọi người đều ý thức được.

Lúc trước có một đối thủ mạnh luôn chiếm lấy hạng nhất, bây giờ lại thêm một Ca Vương Phí Dương ra sân, xác suất Trần Chí Vũ cầm được hạng nhất trong mùa giải tới là vô cùng thấp!

“Trần Chí Vũ đây là xích mích trực tiếp với công ty cũ sao?”

“Tình tiết báo thù? Lại có thể trực tiếp phái Ca Vương đi thanh lý môn hộ.”

“Chẳng lẽ Trần Chí Vũ vẫn vững chắc hạng hai?”

“Cái mác vạn niên lão nhị này làm sao xé được đây?”

“Chà, vẫn là công thức và mùi vị quen thuộc.”

“Trần Chí Vũ: Cái hạng nhất này ta không xứng sao?”

“Ta bắt đầu cảm thấy thực sự thương tiếc cho Trần Chí Vũ rồi.”

“…”

Chưa tới nửa giờ sau khi Sáng Lạn công bố tin tức, dưới phần bình luận trong tài khoản bộ lạc của Trần Chí Vũ đã có rất nhiều bình luận an ủi.

Tại phòng nghỉ ngơi của nghệ sĩ Tinh Mang.

Trần Chí Vũ xem xong tin tức, cảm thấy tay cầm điện thoại di động có chút run run: “Ta không phải là bội ước, ta đã đợi sau khi hết hạn hợp đồng mới rời đi, Sáng Lạn làm vậy khác nào nhằm vào ta? Chúng ta rõ ràng là chia tay trong hòa bình mà…”

“Không phải là ghim ngươi.” – Lưu Mâu thở dài:

“Ta đã hỏi qua người quen cũ bên kia, vấn đề của ngươi là vận khí không tốt, cũng giống như trước kia gặp phải Tiện Ngư, đơn giản mà nói chính là không may mắn, lại vừa đúng lúc Sáng Lạn muốn phát hành bài hát mới để giành lại danh tiếng trên bảng xếp hạng. Đừng nói có mỗi Sáng Lạn, đoán không chừng còn có cả Sa Hải và Tinh Mang, đều đang muốn giành được hạng nhất để chứng minh ai mới là công ty âm nhạc có sức ảnh hưởng nhất, cuộc so đấu danh tiếng giữa các công ty đại giải trí Tần – Tề vẫn rất kinh khủng.”

Trần Chí Vũ vẻ mặt sầu khổ.

Lưu Mâu liền an ủi:

“Chúng ta tranh thủ giành về hạng hai đi, tiếp tục cầm chắc hạng hai thì ít nhất vẫn có thể giữ chân được người hâm mộ. Cái mác vạn niên lão nhị quả thực nghe không lọt tai lắm, nhưng cư dân mạng bây giờ đều là thích mấy loại chuyện phát sinh như vậy.”

Trần Chí Vũ càng đau khổ.

Vạn niên lão nhị quả thật mang đến cho hắn rất nhiều sự nổi tiếng, nhưng điều hắn mơ ước là trở thành Ca Vương, chứ không phải là trở thành một nghệ sĩ tấu hài…

Vốn Trần Chí Vũ phát triển rất tốt.

Kể từ sau khi mang các mác vạn niên lão nhị, Trần Chí Vũ hiểu rõ bản thân đã đi trên con đường của một nghệ sĩ hài, một đi không trở lại.

.

Triệu Ngọc dở khóc dở cười.

Nàng vốn định đào Trần Chí Vũ về, mượn cái danh xưng vạn niên lão nhị của hắn cộng thêm ca khúc uy lực mà Tiện Ngư sáng tác, trực tiếp giành được hạng nhất của mùa giải!

Kết quả nàng không nghĩ tới, Sáng Lạn cũng có ý tưởng tương tự, mục đích nhằm vào hạng nhất của tháng sau.

Hơn nữa Sáng Lạn còn phái ra Ca Vương!

Theo các mối quan hệ của Triệu Ngọc, đương nhiên không khó để hỏi thăm ra được nguyên nhân, Sáng Lạn quả thực không phải tận lực nhắm vào Trần Chí Vũ.

Nếu như Trần Chí Vũ là cưỡng ép vi phạm hợp đồng để chuyển tới Tinh Mang, thì bị công ty cũ chèn ép một chút cũng là điều bình thường, mọi người đều không có ý kiến gì.

Nhưng hai bên là kết thúc hợp đồng trong hòa bình.

Sau khi hết hạn hợp đồng, ca sĩ đầu quân vào những công ty khác, việc làm này hết sức bình thường.

Nếu như Sáng Lạng vì lý do đó mà chèn ép Trần Chí Vũ thì danh tiếng của công ty sẽ giảm mạnh. Bởi vì nếu loại hành vi này lộ ra ngoài thì rất không có phong độ.

Cho nên ngay sau khi Sáng Lạn chính thức công bố tin tức, liền phải giải thích với không ít người rằng bọn họ chỉ là muốn giành hạng nhất.

Còn việc gặp phải Trần Chí Vũ, chuyện này chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Dù sao.

Việc giúp Trần Chí Vũ đánh vững danh xưng vạn niên lão nhị, nói không chừng cũng sẽ không có tổn thất gì mà ngược lại còn khiến độ nổi tiếng của Trần Chí Vũ tăng cao hơn.

Sáng Lạn không tính nổi loại chiêu thức như vậy.

Triệu Ngọc đành nguyện ý chấp nhận kết quả này.

Hiện tại có lẽ cũng chỉ Trần Chí Vũ là cảm thấy ủy khuất.

Ngược lại Triệu Ngọc cũng không cảm thấy giành được hạng hai có chỗ nào không tốt, ai bảo người kia là Trần Chí Vũ chứ.

Một trong Top ba xu hướng tìm kiếm của Bộ Lạc vào đầu tháng tới, cõ lẽ Trần Chí Vũ đã đặt trước một chỗ.

“Rõ ràng là một ca sĩ thần tượng, bất tri bất giác trở thành nghệ sĩ hài lúc nào không biết.”

Triệu Ngọc cảm khái.

Trần Chí Vũ vừa may mắn, lại xui xẻo.

Về phần có khả năng Trần Chí Vũ giành được hạng nhất hay không?

Có, đương nhiên vẫn là có.

Rất nhiều ca sĩ hạng nhất đối mặt với tiểu ca sĩ ít danh tiếng, cũng có lúc bị lật xe, bản thân Trần Chí Vũ là một minh chứng.

Còn Ca Vương?

Đối mặt với một ca sĩ thần tượng, tương tự như vậy bọn họ cũng có lúc bị lật xe.

Vì ca sĩ hạng nhất cũng đều là vị trí dự bị cho Ca Vương!

Ai dám nói tương lai Trần Chí Vũ không thể trở thành Ca Vương?

Chỉ là khả năng này rất nhỏ.

Nếu không, trước kia khi Trần Chí Vũ đối mặt với việc lật xe trước tiểu ca sĩ, cũng không đưa tới nhiều tranh luận như vậy.

Lần này, « Thay đổi chính mình » do Lâm Uyên sáng tác là một ca khúc rất xuất sắc, mọi người trong công ty đều rất coi trọng ca khúc này.

Thậm chí trước kia đã có rất nhiều người dự đoán, bài hát này phát hành có khả năng cao sẽ đoạt được ngôi vị quán quân!

Dù đối thủ cạnh tranh là các ca sĩ thần tượng khác.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, lại là Ca Vương Phí Dương.

Mỗi lần Phí Dương phát hành bài hát đều mang theo sự quan tâm của công chúng hết sức khoa trương, nếu như chất lượng bài hát của hắn không tệ, hiệu quả đó chắc chắn còn lớn hơn rất nhiều.

Trừ khi bài hát của Phí Dương so với « Thay đổi chính mình » chất lượng kém hơn rất nhiều.

Suy cho cùng vẫn là Ca Vương, bài hát mà Ca Vương chọn để hát, chất lượng chắc chắn sẽ được đảm bảo.

Nhưng việc trong lòng nghĩ như thế nào và ngoài miệng nói như thế nào là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Là người đã đào Trần Chí Vũ về, Triệu Ngọc cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm, liền tìm đến bên cạnh Trần Chí Vũ an ủi:

“Chúng ta cũng không phải là không có cơ hội.”

“Thật sao?”

Trần Chí Vũ nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Ngọc.

Rõ ràng so với Triệu Ngọc, hắn càng hiểu chuyên môn âm nhạc hơn, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn là không nhịn được suy nghĩ muốn tin tưởng vào Triệu Ngọc.

“Thật.” – Triệu Ngọc không đành lòng đả kích Trần Chí Vũ:

“Bây giờ phong cách âm nhạc của Phí Dương rất khác so với trước kia, người nghe chưa chắc có thể tiếp nhận được phong cách mới của hắn.”

Thực ra điều này cũng là sự thật.

Một số ca sĩ không phải không muốn hát nữa, mà chỉ là bọn họ thỉnh thoảng lại yêu thích một số thể loại âm nhạc đặc biệt, dành cho số ít người hiểu.

Thể loại này phần lớn công chúng đều không biết thưởng thức, nhưng vẫn được các nhà chuyên môn đánh giá cao.

Những ca khúc đó nếu đem ra leo bảng xếp hạng thì hiệu quả sẽ không được tốt lắm.

Cho dù là Ca Vương biểu diễn, cũng không sửa được bản chất của ca khúc là tiểu chúng.

“Đúng vậy!”

Trần Chí Vũ khẽ cắn răng:

“Nói không chừng, lần này bài hát của hắn chỉ mang tính thử nghiệm phong cách mới thôi.”

Thử nghiệm phong cách mới, phần lớn đều thất bại.

Nếu là như vậy, Trần Chí Vũ vẫn còn hi vọng.

Triệu Ngọc không lên tiếng.

Mặc dù trong lòng của nàng biết rõ, lần này Phí Dương không chơi đùa, cũng không thử nghiệm phong cách mới, bởi vì Sáng Lạn rất muốn giành được hạng nhất.

Muốn giành được hạng nhất, Sáng Lạn chắc chắn sẽ để cho Phí Dương phát hành một bài hát phù hợp với đại chúng, mà không phải để cho vị Ca Vương này tự do phóng khoáng.

Trần Chí Vũ lại tin vào điều này, dường như hắn đã bắt được một cọng phao cứu mạng.

Chính xác mà nói, Trần Chí Vũ không thể không đặt hi vọng vào đây.

Nếu không, hắn cũng không biết bản thân phải làm thế nào mới giành được hạng nhất của tháng sau.

Đáng tiếc .

Tự thôi miên mình cũng vô ích.

Buổi sáng đầu tiên của tháng năm, sau khi tháng tư kết thúc.

Lúc Trần Chí Vũ lần đầu tiên nghe được bài hát mới của Phí Dương, niềm tin cuối cùng trong lòng hắn cũng nhanh chóng sụp đổ.

Đây là một bài hát…

Thật kinh điển, chất lượng hoàn toàn không thua kém gì ca khúc « Thay đổi chính mình » !

Chương 218:Tiện Ngư Sáng Tác

Bài hát này của Phí Dương tên là « Phật tinh ».

Tên bài hát hơi khó hiểu nhưng nội dung vẫn theo chủ lưu, chất lượng rất tuyệt vời.

Giai điệu hấp dẫn kết hợp với nhịp điệu tươi sáng, đặc biệt là phần điệp khúc đã để lại một ký ức rất sống động.

Rạng sáng ngày đầu tiên của tháng năm, lúc này là 0 giờ 15 phút, Trần Chí Vũ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Chỉ nói riêng về chất lượng của « Phật tinh » đã rất xuất sắc.

Trình độ sáng tác cộng thêm có Ca Vương biểu diễn, bài hát này so về mọi mặt đều không có chỗ nào thua kém « Thay đổi chính mình » !

Chính xác mà nói là ngang nhau.

Trần Chí Vũ là cảm thấy chất lượng bài hát của mình và « Phật tinh » của Phí Dương là ngang nhau.

Nhưng.

Xét về độ nổi tiếng, Trần Chí Vũ không có cách nào để so sánh được với Phí Dương!

Ca sĩ đánh bảng xếp hạng, không chỉ dựa vào chất lượng ca khúc, mà còn phải xét đến danh tiếng của ca sĩ!

Nếu như chất lượng của « Thay đổi chính mình » có thể nghiền ép được Phí Dương thì cho dù Trần Chí Vũ không nổi tiếng bằng Ca Vương, hắn cũng có hi vọng lật bàn.

Nhưng nếu như hai bài hát chất lượng không cách biệt nhau là mấy, vậy tất nhiên là ca sĩ nào nổi tiếng hơn thì người đó sẽ thắng!

Lúc trước, Trần Chí Vũ thua ở vận khí.

Còn lần này, Trần Chí Vũ cảm thấy bản thân lại thua vì nhân khí.

Giống như hai bộ phim có cùng chất lượng…

Không xét đến những yếu tố khác như quy mô tuyên truyền, chất lượng kỹ xảo…

Chỉ cần bộ nào có Ảnh Đế diễn xuất thì chắc chắn doanh thu phòng vé của bộ đó sẽ cao hơn!

Hơn nữa không phải chỉ cao hơn một hai sao!

Lưu Mâu xuất hiện ở chỗ Trần Chí Vũ, nhỏ giọng hỏi:

“Thế nào rồi?”

Trần Chí Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Mâu cười khổ nói:

“Chất lượng thì ngang nhau, còn lại thì thua xa.”

“Thế còn những bài khác?”

Lưu Mâu là muốn hỏi về chất lượng tác phẩm của hai ca sĩ hạng nhất khác.

“Ta đều đã nghe qua một lần, đại khái ta vẫn có thể đứng thứ hai.”

Trần Chí Vũ đúc kết được nhiều kinh nghiệm trong việc dự đoán, hơn nữa mỗi lần hắn dự đoán tương lai đều đúng.

Đáng tiếc dự đoán được tương lai, không có nghĩa là có thể thay đổi được nó.

Lúc này.

Bài hát « Thay đổi chính mình » của Trần Chí Vũ cũng đang được chú ý, dưới phần bình luận có rất nhiều bình luận khen ngợi, thậm chí còn có rất nhiều người kinh ngạc khi phát hiện bài hát này do Tiện Ngư sáng tác!

“Chờ một chút, người sáng tác bài hát là Tiện Ngư sao?”

“Oa oa oa, lại là Tiện Ngư sáng tác, khó trách ta nghe một chút đã cảm thấy, bài hát mới lần này của Trần Chí Vũ so với những bài hát trước kia của hắn đều hay hơn nhiều!”

“Rất tuyệt!”

“Các ngươi đã nghe bài hát của Phí Dương chưa?”

“Bài hát của Phí Dương ta không dám bình luận, ta cảm thấy Ca Vương này phát huy bình thường.”

“Đánh chắc danh hiệu vạn niên lão nhị sao?”

“Đã sớm biết kết cục rồi, mãi không thể lên được hạng nhất, bây giờ đã là á quân làm bằng sắt rồi!”

“…”

Sa Hải giải trí.

Đã từng là công ty bị đánh bại hoàn toàn bởi độ nổi tiếng của Vạn niên lão nhị – Trần Chí Vũ, dường như đã ngủ rất lâu, hôm nay mới tỉnh lại ——

“Đã nghe chưa?”

“Ngươi là nói bái hát của « Trần Chí Vũ thứ 2 » sao?”

“Ha ha ha ha, mẹ nó lại có thể gọi là « Trần Chí Vũ thứ 2 »…”

“Phốc, đám này lại còn sống, Trần Chí Vũ là nguyên nhân cú đêm của các ngươi đúng không?”

“Thì ra không phải chỉ có một mình ta không ngủ! Ha ha ha ha, ta buồn cười chết mất thôi, Trần Chí Vũ lần này chẳng những tham gia vào Tinh Mang, mà còn hợp tác với Tiện Ngư!”

“Theo lý thuyết thì không có khuyết điểm, hết lần này tới lần khác đụng phải ai không đụng lại đụng phải Ca Vương Phí Dương!”

“Tiện Ngư: Không lay chuyển được, không lay chuyển nổi!”

“Tiện Ngư: Xin lỗi, việc này ta không giúp được.”

“Trần Chí Vũ thật thảm, chất lượng bài hát của Tiện Ngư lần này đã rất xuất sắc rồi, cứ coi như phát huy như bình thường cũng hoàn toàn không hề kém so với tác phẩm của Phí Ca Vương, nhưng là Trần Chí Vũ cũng thua kém về độ nổi tiếng, nhân khí của Phí Ca Vương cũng quá nghịch thiên rồi.”

“Hiếm khi mới thấy có một lần chất lượng ngang nhau, kết quả lại bị độ nổi tiếng nghiền ép.”

“Trần Chí Vũ: Có ý gì? Khi là đối thủ ngươi dùng trọng quyền, đem ta treo ngược lên đánh! Giờ thành đồng đội rồi, ngươi cái con cá này lại nói không làm được?”

“…”

Những nhạc sĩ của Sa Hải đều cảm thấy vui vẻ, giống như bản thân vừa giành được chiến thắng. Trần Chí Vũ và Tiện Ngư cùng bại trận rồi!

Mặc dù lời nói có chút thô bạo nhưng hoàn toàn chân thực, dù Tiện Ngư có xuất thủ cũng không thể tẩy sạch được cái mác Vạn niên lão nhị của Trần Chí Vũ.

Lão Nhị này làm bằng sắt rồi, Trần Chí Vũ cũng đã vững như tài xế già!

.

Cũng trong đêm này, rất nhiều nhà phê bình âm nhạc của hai tỉnh Tần – Tề trước tiên đều nghe qua một lần những ca khúc hấp dẫn mới phát hành.

Trương Kỳ, là một trong những nhà phê bình âm nhạc.

Ngoài thân phận là một trong những nhà phê bình âm nhạc hàng đầu, Trương Kỳ còn có một thân phận khác, đó chính là phó hội trưởng của hiệp hội âm nhạc ở Tần Châu cũ.

Thân phận đằng sau so với thân phận trước mắt của hắn giá trị hơn nhiều, nhưng cũng giúp cho thân phận trước mắt kia của hắn trở nên có trọng lượng hơn.

Lúc này.

Trương Kỳ vừa mới nghe xong « Phật tinh » , trên mặt lộ ra vẻ hài lòng:

“Không hổ là Ca Vương mà ta bỏ phiếu, bài hát của Phí Dương vẫn xuất sắc như trước kia. Xem ra vị trí quán quân này chạy không thoát khỏi Phí Dương, lần này tỉnh Tần thắng rồi!”

Tần Tề thống nhất.

Bảng vàng xếp hạng bài hát bây giờ không thể so sánh với trước kia. Bởi vì bây giờ bảng xếp hạng bài hát mới không chỉ có những ca sĩ và người sáng tác của tỉnh Tần tranh giành với nhau.

Còn có cả tỉnh Tề.

Người trong giới âm nhạc của hai nơi cùng nhau cạnh tranh trong bảng xếp hạng này. Chất lượng của bảng xếp hạng đã lên một tầm cao mới!

Trương Kỳ là người Tần Châu, đương nhiên là hi vọng tỉnh Tần bên này có ca sĩ giành được hạng nhất!

Trước kia, ca sĩ của tỉnh Tề luôn đứng đầu tiên, mặc dù nhạc sĩ vẫn là người của tỉnh Tần bị đào sang, nhưng Trương Kỳ luôn cảm thấy có chút khó chịu.

Suy cho cùng, mọi người vẫn còn tồn tại một chút quan niệm vùng miền.

Cho dù là Tần Tề thống nhất thì trong lòng rất nhiều người, vẫn có chỗ cho quan niệm này.

“Nghe một số ca khúc khác xem sao.”

Trương Kỳ nhìn lướt danh sách bài hát mới, cuối cùng mở ra bài hát của Trần Chí Vũ, khóe môi nhếch lên:

“Vạn niên lão nhị.”

Cái mác vạn niên lão nhị này của Trần Chí Vũ, người trong giới đều biết.

Trương Kỳ này đã gần năm mươi, mặc dù không thích chơi đùa như những người trẻ tuổi, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm thấy thứ bát quái này khá thú vị.

“Tên ca khúc là « Thay đổi chính mình » , sáng tác ca khúc là…..”

Trương Kỳ bỗng nhiên nhíu mày.

Tiện Ngư?

Chương 219:Thay Đổi Chính Mình, Thay Đổi Thế Giới

Không nghĩ tới bài hát này, lại là Tiện Ngư sáng tác cho Trần Chí Vũ.

Tiện Ngư .

Đây chính là người trong lòng Trương Kỳ nghĩ tương lai có thể trở thành Khúc phụ, là một trong những nhà soạn nhạc hàng đầu!

Cảm giác mong đợi của Trương Kỳ đột nhiên được kéo lên.

Click vào để phát.

Giọng ca đặc trưng của Trần Chí Vũ, thoải mái và trầm ấm vang lên:

[Sáng nay rời giường, tự nhìn mình trong gương…

Chợt phát hiện, đầu tóc mình mới tỉnh ngủ trông như shit…]

Trương Kỳ vui vẻ.

Phong cách của ca khúc rất thú vị, khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái.

Về phần “shit”… hình như là ngôn ngữ riêng của một châu nào đó?

Ca khúc tiếp tục phát:

[Thay đổi một chút, liền có khác biệt rất lớn

Bằng sức mạnh này, tôi có thể thay đổi cả thế giới…]

Trương Kỳ gật đầu một cái.

Bài hát này không tồi.

Dù chưa nghe xong lời một, nhưng Trương Kỳ đã có đánh giá sơ bộ, sự kết hợp giữa ca sĩ và nhạc khí rất tốt, còn về phương diện soạn nhạc lại càng xuất sắc.

Đúng rồi, soạn nhạc cũng là Tiện Ngư.

Trong lòng cảm khái, đồng thời bên tai vẫn vang lên ca khúc:

[Gần đây thấy khá phiền, tâm trạng hết sức down

Mỗi ngày xem tin tức thôi cũng rất muốn hét lên thật to.

Nhưng chửi thề cũng vô dụng, người khác nhìn vào sẽ đánh giá

Ta phát hiện chỉ có thay đổi bản thân, mới có thể tạo ra sự khác biệt lớn…]

Đây là hát về tâm tình của chính mình sao?

Trương Kỳ trầm ngâm suy nghĩ.

Mọi người trò chuyện về đề tài “Vạn niên lão nhị” đều cảm thấy vui vẻ, còn Trần Chí Vũ đại khái sẽ cảm thấy phiền muộn đi.

Ca từ trong bài hát được thể hiện rất tinh tế.

Từ góc độ này mà nói, bài hát của Tiện Ngư có thể coi như là vì Trần Chí Vũ mà chế tác riêng rồi.

Ca khúc phát tới đây, đã dần chuyển sang phần khác:

[Những bằng hữu thế hệ mới, chúng ta cùng nhau cố gắng nào

Mọi người cùng nhau nói thật to…]

Phần chủ đạo của bài hát xuất hiện.

[Tôi có thể thay đổi cả thế giới,

Thay đổi chính mình,

Thay đổi tính cách khác thường,

Thay đổi cả sự hẹp hòi,

Nhất định phải vĩnh viễn cố gắng, không bao giờ buông bỏ,

Mới có thể thay đổi cả thế giới và thay đổi chính mình!]

Trương Kỳ nở nụ cười!

Soạn nhạc tốt, biểu diễn hay đã tạo nên một bài hát tuyệt vời!

Hắn rất thích bài hát này!

Mặc dù tuổi tác đã không còn nhỏ, nhưng Trương Kỳ là một người có tâm hồn của người trẻ tuổi, nên thể loại như vậy rất phù hợp với thẩm mỹ của Trương Kỳ, hắn thích ca khúc là điều đương nhiên!

Lúc này.

Đoạn thứ hai chủ đạo trong bài hát vang lên.

Trương Kỳ mang theo nụ cười và nghe bài hát, dường như đang đắm mình trong gió xuân thì có cảm giác như bị tia nắng của ánh mặt trời quất vào mặt.

[Một sự thay đổi nhỏ sẽ tạo nên sự khác biệt lớn,

Nhiệt huyết của tôi và bạn, cũng có thể thay đổi cả thế giới,

Phải tự mình làm thôi,

Lập trường chính trị thì không có, ngay cả khi thế giới này khiến tôi rất căng thẳng…”

Nụ cười của Trương Kỳ bỗng nhiên vụt tắt.

Các cơ vốn được thả lỏng đột nhiên lại trở nên căng thẳng.

“Chờ một chút…”

Hắn bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc!

Tất nhiên, ca khúc sẽ không bởi vì hắn nói chờ hắn, liền có thể dừng lại, ca khúc vẫn tiếp tục, cho đến tận khi kết thúc.

Mà lúc này.

Trương Kỳ đã không nhịn được đứng bật dậy.

Hắn chợt lấy điện thoại di động ra, bấm vào chân dung của một người bạn cũ, rồi gửi một tin nhắn: “Ta khuyên ngươi nên nghe qua bài hát « Thay đổi chính mình » này.”

Đối phương hỏi: “Là bài hát mới sao?”

Trương Kỳ nghiêm túc gõ chữ:

“Không chỉ là bài hát mới, ngươi nghe xong chúng ta liền nói chuyện.”

Đối phương trả lời: “Được.”

Trương Kỳ hít một hơi thật sâu, sau đó đeo tai nghe trong tay lên, rồi nghe lại một lần nữa bài hát « Thay đổi chính mình ».

Với tâm trạng và suy nghĩ khác nhau, cảm xúc khi Trương Kỳ nghe lại bài hát này lần nữa đã hoàn toàn khác!

“Quả nhiên…”

Hắn lẩm bẩm nói.

Lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Trương Kỳ cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, là người bạn cũ kia gọi tới.

Hắn cười một tiếng, tâm tình đầy phức tạp nhận điện thoại: “Ta nghe?”

Đối phương nói chắc như đinh đóng cột: “Bài hát này ta muốn chắc rồi!”

Trương Kỳ dường như cũng không kinh ngạc: “Thật tuyệt phải không?”

Giọng nói của đối phương có chút kích động:

“Ca khúc này thật đỉnh cao, điểm quan trọng nhất là bài hát này lại có thể hát ra thực trạng của Tần Tề.”

Không sai, lời bài hát này chính là thực trạng của Tần Tề!

Từ sau khi Tần Tề thống nhất, nhân dân hai nơi đều phải trải qua những thay đổi mang tính kinh thiên động địa.

Nói chung, vẫn theo chiều hướng tốt.

Tuy nhiên, vẫn còn một số mặt trái.

Các quan niệm về khu vực và rào cản văn hóa thực ra vẫn tồn tại!

Mà nội dung ca khúc « Thay đổi chính mình » là gì?

Trương Kỳ cảm khái nói:

“Bài hát này, lúc đầu mới nghe ta còn cho là ca sĩ hát nói phải thay đổi chính mình, nhưng nghe đến phần sau mới phát hiện, bài hát này không hề đơn giản, cái gì mà muốn thay đổi chính mình chứ, bài hát này ngụ ý rất sâu xa, lời và nhạc đều rất tuyệt vời, hơn nữa lại có thể gãi đúng chỗ ngứa! Ví dụ như câu ‘mỗi ngày đều xem tin tức thôi cũng rất muốn hét lớn tiếng lên’, ca từ của đoạn này, mới đầu ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng sau đó nghĩ sâu xa một chút đây không phải là ban đầu lúc tin tức Tần Tề sẽ thống nhất được đưa ra sao?”

Đối phương cũng nhất trí đồng tình:

“Thay đổi chính mình sẽ tạo ra sự khác biệt lớn, có một thế hệ bạn bè mới hãy vui lên, hãy cố gắng lên, Tần Tề thống nhất, chúng ta thực sự nghênh đón một thời đại mới. Thay đổi khoảng cách, thay đổi tính hẹp hòi, đoạn này ta nghe xong liền cảm thấy có chút xấu hổ, tất cả mọi người đều là người Lam Tinh, nhưng khi chúng ta thống nhất, trong lòng lại vẫn đem Tần Tề tách ra để so sánh. Cuối cùng, mọi người vẫn chưa đủ đoàn kết, nhân dân hai châu vẫn có khoảng cách, chính phủ hai châu quả thật cũng rất hẹp hòi, nhất là trong chính sách tự bảo vệ văn hóa của châu mình.”

“Ta không phải cũng nghĩ như vậy sao.” – Trương Kỳ cười khổ:

“Không có lập trường chính trị, cho dù thế giới này khiến ta rất lo lắng, ta cũng muốn tự điều chỉnh lại mình. Cái này thực sự là tự nói về bản thân ca sĩ sao? Đây là đang nói về nhân dân hai châu như chúng ta rồi…”

“Phân tích từng câu từng từ, bài hát này căn bản không phải nói riêng một ai.”

Người bạn cũ cũng cảm khái:

“Tất cả mọi người đều cho rằng khi Tần Tề thống nhất thì mọi chuyện sẽ đều ổn, nhưng không ai muốn thừa nhận cả hai châu đều tồn tại mâu thuẫn, bài hát này ta rõ ràng nghe ra được mùi vị châm chọc, ca từ rất to gan, nhưng ta rất thích.”

“Ngươi nghĩ nó sẽ thế nào?”

“Ta sẽ phổ biến bài hát này một cách rộng rãi.”

“Việc tuyên truyền giao cho ngươi giải quyết, còn việc phê bình ca khúc cứ giao cho ta, như vậy ca khúc này có thể được phổ biến rộng rãi, ca khúc này đã viết ra tâm ý của chúng ta, chúng ta không nên giả bộ câm điếc.”

“Nên làm như vậy.”

Sau khi cúp máy.

Trương Kỳ mở văn bản trên máy tính, tâm tình có chút kích động gõ ra một hàng chữ:

“Thế giới này cần phải thay đổi bắt đầu từ cá nhân chúng ta. Sau khi Lam Tinh thống nhất, mọi người nên làm gì? Hãy nghe qua bài hát này, có lẽ bạn có thể lĩnh ngộ được điều gì đó…”

Chương 220:Cùng Nhau Cổ Vũ Cho Thời Đại Mới

Kết quả chính thức cần có thời gian chuẩn bị.

Ca khúc cũng cần trải qua bình xét

Khi đến giữa trưa cùng ngày, thứ hạng BXH bài hát mới tháng năm dần hình thành.

Ca Vương Phí Dương cũng không có quá nhiều hồi hộp, chiếm được bảo tọa hạng nhất.

Mà Trần Chí Vũ chính là số mệnh an bài xếp hạng nhì.

Hạng ba cùng thứ tư đều là ca sĩ thần tượng, nhưng khoảng cách với hạng hai Trần Chí Vũ có chênh lệch không nhỏ…

Phí Ca Vương Cấp Số 1.

Trần Chí Vũ Cấp Số 2.

Còn lại thì ở Cấp Số 3.

Nói cách khác, nếu như là không phải Phí Ca Vương đột nhiên xuất hiện, Trần Chí Vũ không có chút bất ngờ nào lấy về đệ nhất.

Bởi vì hắn đã chân chính đánh bại hai vị ca sĩ thần tượng khác trong danh sách cạnh tranh.

Nhưng…

Lý do tại sao Trần Chí Vũ lại xếp thứ hai, không phải trọng điểm mà đại chúng quan tâm, chỉ có người trong nghề mới để ý loại chuyện này.

Ngoại giới chỉ cần biết kết quả, Trần Chí Vũ lại bắt được đệ nhị!

Đúng như dự đoán.

Sau khi BXH bài hát mới tháng năm có kết quả, đề tài “Trần Chí Vũ vạn niên lão nhị” liền nhanh chóng leo lên Top trending của mạng xã hội Bộ Lạc!

Nhiệt độ tăng nhanh chóng mặt!

Đảo mắt đã thấy lọt vào trước 10, khí thế không hề đứt đoạn tiến về top 3!

Ngay cả những người ngoài cuộc vốn vô cảm với chuyện xếp hạng âm nhạc, lần này cũng không nhịn được phải ngó qua một chút…

“Lại là người thứ hai?”

“Ta nhớ Trần Chí Vũ ban đầu bại bởi Triệu Doanh Cát, sau đó bại bởi Tôn Diệu Hỏa, về sau nữa lại bại bởi Hạ Phồn… Cho nên hắn coi như đã liên tục cầm ba lần thứ 2!”

“Chuyện đó dễ giải thích, chính là ba lần bại bởi Tiện Ngư, cả ba bài hát đều là Tiện Ngư viết.”

“Tục ngữ nói ‘Sự nhưng Tam’, kết quả cũng chẳng sai, quả thật lần này Trần Chí Vũ không tiếp tục bại bởi Tiện Ngư… Lần này hắn bại bởi Ca Vương Phí Dương…”

“Buồn cười nhất là lần này bài hát của Trần Chí Vũ, là Tiện Ngư viết riêng cho hắn…”

“Đây con mẹ nó là loại vận khí gì vậy, chuyện tâm linh không đùa được!”

“Biết được tin tức ta vội vàng không kịp chuẩn bị, cười phun vào màn hình rồi!”

“Nhị ca: Nếu như được top 1 BXH, cũng đoạt top 1 Hot Trending trên Bộ Lạc thì thật tốt.”

“Oa, Nhị ca cũng muốn chiếm top 1 Trending?”

“Thương tiếc Trần Chí Vũ, Trần Chí Vũ cố gắng lên, Nhị ca thủ hộ toàn thế giới!”

“Nhị ca, gắng chịu đựng!”

“…”

Đại khái, cái danh hiệu Vạn niên lão nhị của Trần Chí Vũ đã đi sâu vào lòng người, không ít cư dân mạng trực tiếp gọi đùa Trần Chí Vũ là “Nhị ca”…

Về phần top trending, Trần Chí Vũ quả thật đã leo lên số một, lúc này coi như bài hát mới của Phí Dương lên top trending, cũng nhưng mới xếp hạng 13 mà thôi.

Đừng nói người tỉnh Tần.

Ngay cả cộng đồng mạng tỉnh Tề, sau khi biết sự tích về Trần Chí Vũ, đều không nhịn được cười ra tiếng.

“Vạn niên lão nhị?”

“Đây là bị nguyền rủa đúng không?”

“Khó trách tất cả mọi người gọi hắn Nhị ca.”

“Trong cõi u minh, tự có nhị ý chí soi chiếu Trần Chí Vũ!”

“Tên bài hát « Thay đổi chính mình » quá hợp với tình hình thực tế!”

“…”

Giống như tại một thời không song song khác, luôn có những người không hiểu tự nhiên nổi tiếng vì những chuyện ngoài lề, có chút tin tức mang tính tâm linh vô lý thành buồn cười.

Hơn nữa một ít KOL vì kiếm fame mà tận lực thêm dầu vào lửa, tự nhiên để cho rất nhiều người không thể không để ý tới danh xưng Vạn niên lão nhị này.

Tài khoản Bộ Lạc của Trần Chí Vũ bùng nổ số lượng người theo dõi nhanh chưa từng thấy.

Nhưng .

Ngay khi mọi người còn đang đùa dai, nghịch ngợm phi thường cao hứng, nhà phê bình âm nhạc đỉnh cấp Trương Kỳ bỗng nhiên đăng tải một phần bình phẩm ca khúc:

【 Trần Chí Vũ « Thay đổi chính mình » – Các người thật sự đã hiểu rõ? 】

Trương Kỳ là ai ?

Phó hội trưởng hiệp hội âm nhạc Tần Châu!

Trong giới âm nhạc Tần Châu, là một chuyên gia đánh giá âm nhạc đỉnh cấp!

Chưa nói tới đức cao vọng trọng, nhưng ít nhất cũng được người trong nghề đánh giá là đại lão!

Phần bình phẩm của hắn, dĩ nhiên đã hấp dẫn tới vô số người chú ý.

Chỉ là, tất cả mọi người rất buồn bực.

Tựa đề của thiên văn chương này rốt cuộc có ý gì?

Chẳng lẽ ta nghe mà không hiểu bài hát « Thay đổi chính mình » này?

Mang theo sự hiếu kỳ, rất nhiều người điểm vào bài đăng mà Trương Kỳ bình phẩm về ca khúc.

【 Vạn niên lão nhị từ trong bài hát đưa ra quyết tâm phải thay đổi chính mình, kết quả lại lấy một lần thứ hai, Trần Chí Vũ giống như trở thành một diễn viên hài trong mắt mọi người.

Ta cũng không phải đưa ra cái gì phê phán.

Thân là nghệ sĩ, liền phải chuẩn bị tốt tâm lý bị đại chúng đưa ra làm trò đùa, làm tiết mục giải trí.

Vô luận cuộc sống riêng hay là trong công việc, xảy ra loại chuyện như vậy tóm lại sẽ đưa tới đùa giỡn cùng trêu chọc của cộng đồng mạng.

Nhưng chúng ta không thể bởi vì đùa giỡn, liền bỏ quên bản thân ca khúc, « Thay đổi chính mình » thật sự chính là một câu chuyện của người ca sĩ tự nói tự nghe sao?

Hoặc có lẽ, giống như câu hỏi ta đưa ra trên chủ đề, các ngươi thật sự cảm giác mình nghe hiểu bài hát « Thay đổi chính mình » này sao?

Ta tin tưởng, tuyệt đại đa số cộng đồng mạng chơi đùa theo phong trào đều nghe không hiểu, nếu không bọn họ sẽ không vui vẻ hồn nhiên như vậy!

Thay đổi chính mình, mình là ai?

Là trực tiếp chỉ Trần Chí Vũ, hay là người hợp tác với Vạn niên lão nhị – Tiện Ngư?

Đều đúng, nhưng còn không đủ!

Cái chính mình này, là mỗi một người trong tất cả chúng ta!

Hàm nghĩa của ca khúc, thực ra giấu tại mỗi câu mỗi từ trong bài hát!

Cái gọi là thay đổi thế giới, nhưng thật ra đang ám chỉ chúng ta đối mặt với tương lai Lam Tinh đại dung hợp.

Cái gọi là thay đổi chính mình, nhưng thật ra là hi vọng mọi người có thể thích ứng với Tân thế giới, thay đổi trở thành nhân vật chính trong thế giới mới đó.

Cái gọi là thay đổi ngăn cách, thật ra tác giả ca khúc đang biểu đạt hiện trạng chưa thống nhất, phê phán các châu vẫn tồn tại bức tường văn hóa.

Cái gọi là thay đổi sự hẹp hòi, thật ra là chỉ bên trong nội tâm của chúng ta, không nên tồn tại loại quan niệm địa vực riêng thâm căn cố đế…

Tiện Ngư, có đại tài!

Trần Chí Vũ, có đại ái!

Bài hát này dùng nhịp điệu dễ quen dễ thuộc, dẫn dắt cách làm và thái độ của chúng ta đối với sự thay đổi của thời đại mới, nhưng ca từ lại không hề có ý vị tuyên giáo thường thấy của trung ương.

« Thay đổi chính mình » chỉ ra những bỡ ngỡ bàng hoàng trong tâm chúng ta về thời đại mới, cũng chỉ dẫn mọi người phương hướng rõ ràng, người chân chính có thể thay đổi thế giới, là người có thể thay đổi chính bản thân mình!

… 】

.

Đọc hết thiên văn chương bình phẩm ca khúc, rất nhiều người đều bối rối!

Tuyệt đại đa số người nghe, chỉ xem « Thay đổi chính mình » như một bài hát vừa êm tai, lại phổ thông dễ thuộc.

Chẳng ai nghĩ tới, thì ra bài hát này nhìn như đơn giản, ca từ cùng nhịp điệu phía sau, lại ẩn tàng ngụ ý sâu sắc như vậy!

Đám giang cư mận đều trợn mắt há hốc mồm!

Mà sau Trương Kỳ, lại có một ít nhà phê bình âm nhạc lên tiếng, những người này cùng Trương Kỳ đánh giá, cơ hồ đều nhất trí:

“Bài hát này, không thể nhìn mặt ngoài ca từ, ngụ ý phía sau rất sâu sắc!”

“« Thay đổi chính mình » của Tiện Ngư, mượn cái gọi là chính mình, phản ứng với sự biến đổi lật trời của thời đại!”

“Chưa nói Trần Chí Vũ là Vạn niên lão nhị, không phải nhị trong một hai ba, tiếng ca của hắn thể hiện tình yêu với thế giới này!” (2)

“Dùng cách đánh giá bài hát bình thường để nghe « Thay đổi chính mình », có phải đã quá nông cạn?”

“…”

Cộng đồng mạng vừa mù quáng, lại vừa thanh tỉnh.

Nhưng vô luận là người như thế nào, đều có thể thông qua suy nghĩ riêng của bản thân để cân nhắc tính hợp lý trong những bài bình luận ca khúc này.

Rất nhiều người, sau khi đọc xong các bài bình phẩm, lập tức bật nghe lại một lần nữa « Thay đổi chính mình »…

Không biết có phải nguyên nhân ở trong lòng đã sẵn đáp án.

Chiếu ứng ca từ « Thay đổi chính mình », khi nghe lại mọi người chợt phát hiện, giới phê bình âm nhạc đã nói đúng!

Những ca từ này chợt nhìn rất đơn giản, thực ra đều đang ám chỉ, có những tầng ý nghĩa sâu sắc khác ẩn giấu bên trong!

“Mịa nó!”

“Thụ giáo rồi.”

“Bài hát này trâu bò!”

“Trương Kỳ lão sư đơn giản như thần giải độc!”

“Ta thừa nhận, ta lần đầu tiên nghe đã không hiểu bài hát này, cám ơn rất nhiều nhà phê bình ca khúc trên mạng bình phẩm nhắc nhở, để cho ta bắt đầu yêu thích bài hát này rồi…”

“Tài hoa của Tiện Ngư, được thể hiện ra cực kỳ tinh tế thông qua bài hát này!”

“Dưới bối cảnh thời đại Tần Tề thống nhất, « Thay đổi chính mình » là ca khúc phù hợp với hiện tại nhất, là ta trước đây nông cạn.”

“Trước đó hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này… Kết quả sau khi suy nghĩ lại theo hướng những nhà phê bình âm nhạc dẫn dắt, trời ạ! Bài hát này thật là siêu cấp ý nghĩa!”

“…”

Loạch xoạch xoạch!

Cộng đồng mạng Tần – Tề, toàn bộ đều bị ngụ ý bên trong bài hát này làm chấn động!

Mà nhưng vào lúc này, tài khoản mạng xã hội có tên “Gia Viên” của ban tuyên giáo trung ương Trung Châu, ảnh đại diện là một viên Lam Tinh, chia sẻ lên trang cá nhân một bài hát để cho cộng đồng mạng trợn mắt hà hốc mồm!

Chính là « Thay đổi chính mình », cũng bổ xung một câu trong bài viết chia sẻ:

“Chúng ta thay đổi theo thời đại, thời đại cũng thay đổi vì chúng ta!

Cùng nhau cổ vũ cho những bằng hữu mới, cho một thời đại mới!”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay