[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 84 [Chương 318 đến 321(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 318: Còn nhớ rõ Cự Phú sao
Ánh mắt Vương Lâm chớp động. Hắn cho rằng chuyện này cũng không phải xảo hợp. Chẳng lẽ năm xưa vị tiền nhân chế tạo Cự Phú đã từng được thấy thanh Tiên kiếm này sao? Nhưng chuyện này hắn căn bản không thể giải thích được.
Vị tiền bối kia ở Triệu Quốc tối đa cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thôi. Với thực lực của người này thì sao có thể tiến vào Tiên Giới, rồi lại gặp được thanh tiên kiếm này, thậm chí cũng không biết nó nằm ở chỗ nào vào lúc cuối cùng mới được cô gái mặc đồ trắng triệu hồi ra chứ!
Vương Lâm trầm mặc. Hắn nhớ lại năm đó khi nhìn thấy Cự Phú thì ở hai bên có ghi lại những chuyện xưa của vị tiền bối kia khi còn sống.
Người này vốn là một kẻ vô dụng ở Hằng Nhạc phái, nhưng cuối cùng lại cứu nguy cho Hằng Nhạc Phái một lần kiếp nạn. Sau đó ông ta chết đi, chỉ để lại thanh Cự Phú trong Kiếm Các cho người có duyên.
– Một người vô dụng, cũng có thể giải cứu môn phái khỏi kiếp nạn. Khi đó mình cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ xem ra trên người vị tiền bối này chắc chắn có bí mật!
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, nhìn lên thanh tiên kiếm trong tay.
– Tiên kiếm không có Kiếm Hồn thì Kiếm Uy cũng mất. Nếu muốn sử dụng nó phải có một Kiếm Hồn… ….
Hai mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải vỗ vào túi trữ vật.
– Hứa Lập Quốc! Đi ra!
Một đạo ô mang từ trong túi trữ vật bay ra rồi hóa thành hình dạng của Hứa Lập Quốc. Sau khi hắn hiện thân, hai tay lập tức đấm liên tục lên ngực, trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn mãnh liệt.
– Lão tử rốt cuộc cũng được đi ra ngoài! Ha ha… ….
Hứa Lập Quốc gào lên vài tiếng.
Lúc này, Lôi Oa và Văn Thú vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào nhau, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Hứa Lập Quốc.
Hứa Lập Quốc vội vàng khép miệng lại, cẩn thận nhìn về phía hai con thú.
Tay phải Vương Lâm vung lên một trảo. Hứa Lập Quốc rên lên một tiếng bị hắn chộp vào trong tay rồi ném vào trong tiên kiếm.
Tiên kiếm lập tức rung lên, ánh sáng màu vàng chậm rãi tỏa ra.
Vương Lâm nhướng mày, tay phải khẽ điểm lên mi tâm, từng đạo du hồn lập tức bay ra. Dưới ý niệm của Vương Lâm tất cả liền chui vào trong tiên kiếm.
Màu sắc của thanh kiếm lập tức tối lại. Không lâu sau, tất cả kim sắc đã biến thành hắc mang.
Tay phải Vương Lâm đặt lên thanh kiếm. Hắn trầm mặc một lúc lâu, rồi lẩm bẩm:
– Lấy du hồn làm Kiếm Hồn chỉ có thể phát huy được một chút uy lực của kiếm này mà thôi. Nếu như có thể bắt được thôn hồn sẽ làm cho uy lực của thanh kiếm này khôi phục trở lại. Đáng tiếc là không có thời gian, sau này ta nhất định phải bắt được thôn hồn.
Vương Lâm đứng thẳng người lên rồi thu đại kiếm lại, tay trái đặt lên trên Bảo Tháp, nó lập tức thu nhỏ lại, rơi vào trong tay, bị hắn bỏ vào túi trữ vật.
Sau đó Vương Lâm hít thở sâu, thu hồi Lôi Oa và Văn Thú. Cơ thể hắn khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.
Hạnh Hoa Thôn, trong nhà Chu gia, một người phụ nữ trung niên trong tay ôm một bé gái. Trong mắt bà lộ ra cái nhìn hiền hậu.
– Như nhi! Cha con lần này đi đến Trương Gia Thôn lấy nhân sâm. Khi cha về sẽ dùng nó bồi bổ thân thể cho con. Hài tử này cũng không biết bị làm sao mà cơ thể cứ yếu ớt như vậy, ôi!
Người phụ nữ lại bế con một lúc, trong miệng bà khẽ cất lên một khúc ca dân dã. Cô bé gái nhắm chặt hai mắt, tiếng hít thở đều đặn, rõ ràng đã ngủ say rồi.
Đợi một lúc lâu đến khi đứa bé hoàn toàn ngủ say, người phụ nữ mới khẽ đặt bé gái sang một bên. Bà hôn nhẹ lên cái trán của nó, đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm.
Người phụ nữ vừa mới đi ra thì trong phòng đã có thêm một bóng người.
Vương Lâm ngơ ngẩn nhìn đứa bé gái, trong mắt hắn lộ ra vẻ âu yếm. Tay phải hắn run rẩy khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé, khẽ nói:
– Uyển nhi! ….
– Ta đã quên là ngày nào tháng nào năm nào chúng ta gặp nhau ở bên ngoài Tu Ma. Muội mỉm cười, đau buồn, ánh mắt chăm chú nhìn vào ta.
Cặp lông my xinh đẹp của đứa bé gái hơi run lên. Nó chậm rãi mở mắt, hai mắt trắng đen rõ ràng nhìn Vương Lâm không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Nguyên Anh chìm vào giấc ngủ ở trong cơ thể yếu đuối, không thể lưu lại được bất kỳ kí ức nào của ngày xưa. Nhưng có một số chuyện mà con người luôn khắc cốt ghi tâm. Cho dù nàng có quên âm thanh của hắn, không nhớ gương mặt hắn, nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn thì những cảm nhận sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Đứa bé gái nhìn vào mắt Vương Lâm. Cặp mắt nó dần dần không còn vẻ đen trắng phân minh nữa mà trở nên mơ màng. Thân thể yếu đuối của nó cũng không nhận ra được một hạt lệ đang chảy xuống từ trên khóe mắt.
Vương Lâm đau lòng, rất đau. Hắn ngơ ngẩn nhìn đứa bé gái.
Ngươi cho ta một giọt nước mắt, ta có thể nhìn thấy cả đại dương trong lòng ngươi… ….
Vương Lâm nhìn bé gái rất lâu…Rất lâu… ….Thời gian có thể trôi qua, năm tháng có thể phôi pha, nhưng ánh mắt của hắn vẫn mãi mãi tồn tại.
– Ta sẽ đến đón muội… ….
Vương Lâm nói khẽ. Hắn nhìn bé gái thật kỹ, rồi xoay người rời đi.
Hắn vừa mới bước đi, hai mắt bé gái lập tức bốc lên một làn hơi nước. Nó dùng âm thanh non nớt mà thút thít khóc.
Bà mẹ đang ở bên ngoài nấu cơm lập tức đậy nắp nồi đi vào. Bà vội vàng ôm lấy con, khẽ âu yếm.
Dần dần đứa bé không khóc nữa, nhưng ánh mắt của nó lại nhìn ra bên ngoài phòng, ánh mắt vẫn còn mơ màng như cũ… ….
Thiết Nham ngồi khoanh chân trong động phủ. Hắn thủ hộ đứa bé gái đã một năm rồi. Hắn dường như đã quen với cuộc sống thế này rồi. Lữ Phi nửa năm trước dùng truyền âm ngọc giản nói muốn đến thay thế cho Thiết Nham nhưng bị hắn cự tuyệt.
Thiết Nham từ khi bước vào giới Tu Chân thì chưa từng có được một năm thể nghiệm như thế này. Mỗi ngày hắn đều dùng thần thức tra xét khắp thôn, mỗi một hộ một nhà, thậm chí mỗi cái tên hắn đều nhớ rõ.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu. Thiết Nham trong mấy tháng gần đây đã không thèm ngồi tĩnh tọa, mỗi ngày đều chìm đắm vào bên trong thế giới phàm nhân.
Vương Lâm đi vào trong động phủ. Khi hắn nhìn thấy Thiết Nham, hai mắt đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Thiết Nham vội vàng đứng dậy ra mắt Vương Lâm.
– Rất tốt! Ngươi So với Lữ Phi nếu vẫn có cảm ngộ như vậy thì chắc chắn sẽ Hóa Thần trong một ngày gần đây. Nhưng ngươi cần chú ý phải là Nguyên Anh viên mãn mới có thể được.
Vương Lâm trầm giọng nói.
Thiết Nham ngẩn người rồi gật đầu.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, hắn lấy ra một cái tượng gỗ Tuế Nguyệt đặt ở bên cạnh, nói:
– Vật này cho ngươi, hãy cảm nhận cho tốt!
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Thiết Nham lẳng lặng nhìn tượng gỗ, hình như có chút tỉnh ngộ.
Vương Lâm ngồi lên Văn Thú bay thẳng về phía Tiên Di Chi Địa.
Lúc này ở trong Tu Ma lại có một dòng chảy chuyển động, phun trào ra trong Toái Tinh Loạn.
Thân thể Cổ Thần ở trong Toái Tinh Loạn, trong huyết hải.
Lúc này huyết hải có rất nhiều thay đổi so với năm xưa. Tất cả những thạch trùy năm xưa đều đã biến mất, chỉ còn chỗ của Thác Sâm là vẫn còn.
Toàn bộ huyết hải chỉ có không tới một trăm người tu sĩ. Trong mi tâm bọn họ có một sợi dây màu đỏ. Bọn họ lúc này đều đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, chìm vào trong biển máu.
Trong đám này có rất nhiều người Vương Lâm quen biết, chẳng hạn như Cổ Đế.
Trên người những tu sĩ này đều phát ra một luồng cảm giác yêu dị, tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm. Theo sự thổ nạp của bọn họ, huyết tương trong biển máu dần dần dung nhập vào bên trong cơ thể của họ.
Trong huyết hải, ở chỗ của Thác Sâm năm đó, trên thạch trùy là một người đàn ông có mái tóc đỏ dài đến tận eo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Đầu hắn cúi thật thấp xuống.
Trên mặt đất dưới người hắn có rất nhiều nét chữ được khắc bằng móng tay.
Toàn bộ những chữ này đều chỉ là một cái tên.
“Vương Lâm!” Người đàn ông này chính là Thác Sâm, người đạt được truyền thừa lực lượng của Cổ Thần . Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc đỏ che phủ cả khuôn mặt nhìn không rõ diện mạo. Chỉ nhìn thấy hai mắt của hắn lấp lánh phía sau mái tóc đỏ, trong đó lộ ra một tia u quang căm hận đến cực điểm.
– Vương Lâm! Cơ thể của Cổ Thần đã đến thời hạn, đang dần suy kiệt. Không còn bao lâu nữa ta sẽ đột phá ra. Ngươi đừng nên chết sớm, thay ta bảo tồn cho tốt ký ức truyền thừa!
Chương 319: Dã Nhân
Tiên Di Chi Địa là một vùng núi non sâu thẳm được sương đen bao phủ. Làn sương đen đậm đặc này bap phủ khắp cả dãy núi liên miên bất tuyệt này.
Trong dãy núi này cực kỳ yên tĩnh không có tiếng động nào, loại cảm giác yên tĩnh làm cho con người ta phải sợ hãi.
Sâu bên trong dãy núi có một cái hố tự nhiên khổng lồ.
Nhóm sáu người Hồ lão lúc này đang ngồi khoanh chân bên ngoài cái hố, từ xa nhìn lại giống như những chấm đen nhỏ.
Hồ lão khoanh chân ngồi xuống. Lão đã ngồi chờ ở chỗ này gần một tháng rồi. Dọc đường đi bọn họ không gặp phải bất kỳ mối nguy hiểm nào. Nhưng từ khi lão rời khỏi chỗ ở của Vương Lâm rồi đi vào trong Tiên Di Chi Địa, lão lúc nào cũng cảm thấy một mối hiểm nguy đang rình rập ở xung quanh.
Là một tu sĩ Hóa Thần lão không nghĩ cảm giá của mình vô cớ xuất hiện, chắc chắn phải có nguyên nhân. Lúc này ngồi ở bên ngoài hố sâu, cảm giác sợ hãi của lão lại càng mạnh mẽ.
– Tính cả Vương đạo hữu thì tổng cộng có ba Hóa Thần tu sĩ. Chỉ cần không đi vào tầng quá sâu, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm… ….
Trong lòng Hồ lão thầm nghĩ.
Nhiều năm trước lão đã đi vào chỗ này một lần. Khi đó lão đi vào đến tầng thứ ba, trên đường tuy cũng gặp phải một chút nguy hiểm nhưng đều yên ổn vượt qua, cuối cùng còn lấy được vật mình cần rồi rời khỏi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão lại đi đến đây.
Nhưng bây giờ Hồ lão lại đột nhiên có chút hối hận. Lão nhìn cái hố sâu to lớn dưới chân, sắc mặt trở nên âm trầm.
– Tử! Ngươi khẳng định Luân Hồi Thụ ở tầng thứ ba sao?
Hồ lão nhìn về phía người con gái mặc lụa trắng ở bên cạnh.
Cô gái gật đầu, khẽ nói:
– Năm đó ta từng đi theo cha đến chỗ này, còn nhớ rất rõ chỗ nào có một cây Luân Hồi Thụ khô héo. Nhưng tu vi cha ta không đủ vì vậy mới mang ta rút lui.
Hồ lão trầm ngâm, thầm nghĩ rằng tầng thứ ba cũng không coi là nguy hiểm. Chỉ cần không đi từ tầng bốn trở xuống thì chuyến đi này chắc chắn sẽ thành công. Hơn nữa Luân Hồi Thụ nếu đã khô héo thì chắc chắn sẽ không có Dã Nhân canh giữ.
Chuyện này lão cũng không nói rõ ràng cho Vương Lâm biết.
Ánh mắt Hồ lão nhìn về xuống cái hố sâu. Đúng lúc này một tiếng xé gió từ trong núi sâu truyền ra, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía đó.
Chỉ thấy một con yêu thú mặt mũi dữ tợn to như một tòa núi nhỏ xuất hiện ở vùng trời phía trên mọi người. Trên đầu con yêu thú là một người thanh niên mặc đồ trắng, chính là Vương Lâm.
Trong mắt Hồ lão lóe lên một tia vui mừng, cười ha ha nói:
– Vương huynh đã đến! Chuyến này ta nghĩ chắc chắn sẽ thành công.
Vương Lâm nhảy xuống khỏi người Văn Thú, mỉm cười hướng về phía mọi người gật đầu, nói:
– Để các vị phải chờ lâu vì trên đường gặp phải một số phiền toái nhỏ.
– Sao?
Trong mắt Hồ lão có chút ngưng trọng.
Vương Lâm lật tay phải, trong tay hắn đã có một cái đầu người, rồi đặt lên mặt đất.
Cái đầu người này nhìn qua thì đen kịt và rất dơ bẩn, hai mắt hắn lộ ra vẻ phẫn nộ, trên mặt còn có một dấu ấn màu đen nhô hẳn ra.
– Dã Nhân!
Hồ lão biến sắc.
– Khi ta tiến vào Tiên Di Chi Địa phát hiện người này đi theo phía sau, muốn đánh lén ta.
Vương Lâm nói.
Hồ lão tiến lên một bước tay khẽ điểm lên trên mi tâm của cái đầu. Những dấu ấn màu đen trên đầu người lập tức từ từ chuyển động rồi ngưng tụ lại trên mi tâm, tạo thành một nửa lá cây của một loài thực vật kỳ lạ.
– Hắn không phải Dã Nhân thuần khiết, mà là tu sĩ bị Dã Nhân ký sinh thôi hóa.
Sắc mặt Hồ lão âm trầm, nói.
– Sao?
Vương Lâm nhìn về phía cái đầu người.
Hứa La do dự một chút, hỏi:
– Lão tổ! Ngài làm sao nhận ra được? Chẳng lẽ vì cái lá cây này không nguyên vẹn sao?
Không chỉ có hắn, ngoại trừ cô gái mặc đồ lụa trắng thì tất cả mọi người đều tỏ ra khó hiểu.
Vẻ mặt Hồ lão nghiêm túc, chỉ vào chiếc lá trên mi tâm đầu người nói:
– Lão phu tuy chưa từng gặp qua Dã Nhân thật sự, nhưng từ sự giải thích trên một vài sách cổ thì chỉ có ba lá trở lên mới là Dã Nhân có máu huyết thuần khiết, còn lại đều do ký sinh thôi hóa mà thành. Nhưng loại Dã Nhân sinh ra do thôi hóa cũng không nên xuất hiện ở chỗ này, chỉ có tầng thứ hai mới có thể nhìn thấy thôi.
Nhìn cái đầu người trên mặt đất, một luồng áp lực vô hình đột nhiên xuất hiện ở trong lòng mọi người.
Trên mặt Hồ lão lộ ra vẻ do dự. Sau đó ánh mắt lão ngưng trọng, nói:
– Vương huynh! Muốn phú quý phải không sợ hiểm nguy, chúng ta đi thôi!
Vương Lâm trầm mặc trong giây lát, rồi gật đầu.
Hồ lão dẫn đầu nhảy thẳng vào trong hố sâu. Sau đó Vương Lâm cũng nhảy xuống, rồi đến những người còn lại.
Cái hố này rất sâu, mọi người liên tục rơi xuống. Vương Lâm nhìn thấy trên vách bốn phía cái hố có rất nhiều loại cây cỏ giống như thực vật sinh trưởng trong bùn đất.
Không lâu sau, mọi người rơi xuống đất. Đây là một thế giới bằng phẳng, đất màu đen, bầu trời cũng màu đen, bốn phía yên tĩnh dị thường.
Đối với tu sĩ thì chỗ này tuy không có ánh sáng nhưng cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn, chớp mắt đã nhìn thấy rõ ràng.
Vương Lâm ngồi xổm xuống bốc lên một nắm đất. Bùn đất ở nơi đây rất cứng rắn giống như sắt thép.
– Tầng thứ nhất vốn không có nguy hiểm. Nhưng bây giờ ngay cả ở bên ngoài cũng có Dã Nhân thôi hóa ẩn nấp thì nơi đây sợ rằng cũng có Dã Nhân. Mọi người cần phải chú ý!
Hồ lão trầm giọng nói.truyện Ma Tu audio
Vương Lâm đảo thần thức qua. Chỗ này quá lớn nên thần thức không thể thăm dò được toàn bộ.
Ở cửa tầng thứ nhất, Sau khi Hồ lão và Tử Tâm nói chuyện với nhau, xác định đang ở hướng đông. Vì vậy Hồ lão dẫn đầu đoàn người bay về phía đông.
Trên đường đi đám người Khâu Tứ Bình, Hứa La đi sát nhau, vẻ mặt khẩn trương đề phòng bốn phía.
Chỉ có Vương Lâm, Hồ lão và lão già mặc đồ xanh đen kia vẻ mặt vẫn như thường.
Còn người con gái mặc đồ lụa trắng sau khi đi vào đây thì thần tình có vẻ hoảng hốt. Nàng hình như nhớ lại cái gì đó, dọc theo đường đi không nói một lời nào.
Bảy người phi hành được một lúc thì ánh mắt Vương Lâm đột nhiên lóe lên. Hắn nhìn về phía sau thấy một đạo ô quang dùng tốc độ rất nhanh trong nháy mắt đã đi đến phía sau mọi người. Ô quang tiêu tán, hóa thành một Dã Nhân tóc tai bù xù dùng da thú để che đậy cơ thể.
Dã Nhân này trên tay chân có vài đạo ấn ký màu đen. Hai mắt hắn lấp lánh ánh sáng đỏ, bàn tay to lớn chộp về phía Hứa La.
Hứa La biến sắc, trong miệng phun ra một chùm sáng rồi hóa thành một cây phi kiếm. Nó mang theo hàn mang sắc bén đâm thẳng về phía Dã Nhân.
Cơ thể Dã Nhân xoay chuyển một cách quỷ dị tránh khỏi phi kiếm. Tay phải của nó biến thành trảo rồi chụp thẳng xuống dưới. Hứa La nhanh chóng lui về phía sau. Vạt áo trước của hắn xuất hiện năm vết rách toạc, bên trong lóe lên từng đợt ngân quang, rõ ràng có mặc áo giáp bên trong.
Dã Nhân xong một kích lập tức lui về phía sau.
– Lưu lại đi!
Hồ lão hừ nhẹ một tiếng, cơ thể không động, vươn tay tung ra một trảo cách không.
Dã Nhân kia hú lên một tiếng quái dị, những dấu ấn màu đen ở bốn phía thân thể lập tức chuyển động, một tia hắc khí từ trong dấu ấn bay ra rồi nhanh chóng chui vào trong cơ thể Dã Nhân. Nó hét lớn một tiếng, chém mạnh tay phải ra.
Tất cả những hắc khí tập trung hết lên nắm tay phải của nó, một quyền đánh vào không trung.
Hồ lão thần sắc vẫn như thường nhưng trong mắt lộ ra một tia sát khí. Lão nắm chặt tay phải, nắm đấm của Dã Nhân kia lập tức phát ra tiếng rắc rắc, máu thịt lẫn lộn. Dã Nhân la thảm một tiếng, nhanh chóng rút lui.
Tay phải Hồ Lão lập tức chỉ vào khoảng không, một đạo linh quyết đột nhiên bắn thẳng ra rồi xuyên qua ngực Dã Nhân. Cơ thể Dã Nhân lập tức nghiêng đi rồi ngã lăn trên mặt đất.
Chương 320: Thuật Chú Sư
Hồ Lão tiến lên vài bước, tay phải khẽ điểm lên đầu Dã Nhân. Chỉ thấy tất cả những dấu ấn màu đen trên cơ thể của Dã Nhân lập tức tập trung lại ở mi tâm rồi hóa thành một cái lá đen hoàn chỉnh.
– Xem ra Tiên Di Chi Địa đã xảy ra một số thay đổi mà chúng ta không biết. Loại Dã Nhân thôi hóa một chiếc lá này năm xưa chỉ xuất hiện ở tầng hai thôi.
Hồ lão trầm giọng nói.
Hứa La sờ sờ lên ngực, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Tốc độ của Dã Nhân này quá nhanh, lại có thể né tránh phi kiếm. Nếu hắn không mặc áo giáp ở trong thì sợ là vừa rồi đã bị một trảo của đối phương đánh vỡ ngực.
Ba ngày sau, bảy người đi về phía đông tầng thứ nhất thì đến cổng tầng thứ hai. Trong khoảng thời gian này bọn họ gặp phải chín con Dã Nhân. Những con Dã Nhân này xuất hiện không có bất kỳ dấu hiệu nào để nhận biết. Mặc dù dùng thần thức tra xét nhưng nếu bọn họ không xuất hiện sẽ rất khó tìm được.
Chín con Dã Nhân ngoại trừ một con cuối cùng thì tất cả những con khác dấu ấn trên người cũng không có nhiều lắm. Sau khi chết thì trên mi tâm chỉ có một chiếc lá.
Còn con Dã Nhân cuối cùng lại xuất hiện ở lối vào tầng hai. Dấu ấn màu đen trên người con này nhiều hơn những con trước một chút. Đặc biệt là cánh tay phải của nó dày đặc những dấu ấn đen.
Vương Lâm thấy những dấu ấn này còn có thêm một chút ký hiệu.
Sau khi giết hắn, Vương Lâm phát hiện trên mi tâm tên kia có hai cái lá. Thực lực của tên này tương đương với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.
Tiên Di Chi Địa tầng thứ hai thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt so với tầng thứ nhất, nó vẫn là một vùng đen tối. Nhưng ở nơi đây phát ra một khí tức làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Khí tức này không có ảnh hưởng đối với Vương Lâm, nhưng đối với đám người Hứa La lại có ảnh hưởng rất lớn.
Trên đường đi Vương Lâm cũng cảm thấy có chút khó hiểu, lão già họ Hồ này vì sao lại mang theo Hứa La và cô gái kia đến đây, tu vi của hai người này chỉ là Kết Đan kỳ mà thôi, ở chỗ này chỉ cần sơ ý một chút sẽ chết ngay.
Chuyện này Vương Lâm cũng không hỏi rõ. Với tính tình của hắn nếu như gặp phải nguy hiểm trừ khi có đủ khả năng nếu không thì sẽ không mạo hiểm để cứu giúp.
Trên mặt đất của tầng thứ hai, chốc chốc lại thấy một số xương cốt đen đúa của thú vật, thậm chí còn có một số thi thể thú vật đang thối rữa. Những con yêu thú này Vương Lâm không biết rõ, không giống với những yêu thú ở Tu Ma Hải.
Mọi người vừa mới tiến vào tầng hai, thì đúng lúc này Vương Lâm biến sắc. Chỉ thấy một đạo hắc mang xuất hiện bên ngoài mọi người mười trượng. Nó cũng không dám tiến lại gần mà dừng lại ở chỗ đó hóa thành một Dã Nhân.
Hình dạng của Dã Nhân này nếu so với những con khác trên tầng thứ nhất thì khác biệt rất lớn. Trên người kẻ này mặc một bộ da thú, toàn thân có một phần tư vị trí đều là hoa văn và dấu ấn đen. Ánh mắt của hắn cũng không phải là màu đỏ mà đen trắng rõ ràng. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở sâu trong mắt hắn lộ ra một tia sáng kỳ dị.
Dã nhân này cũng không phải là một loại so với tầng thứ nhất. Dã Nhân ở tầng thứ nhất kể cả tên có hai chiếc lá thì trong mắt đều lộ ra vẻ điên cuồng. Sau khi nhìn thấy bọn họ cũng chẳng cần quan tâm đến chuyện thực lực chênh lệch mà điên cuồng tấn công.
Nhưng tên này vẫn chưa tiến lên mà đứng ở bên ngoài mười trượng. Hắn âm thầm nhìn bọn họ, nhất là nhìn rất nhiều lên người cô gái mặc lụa trắng.
– Dã Nhân! Hắn là Dã Nhân chân chính! Phù chú trên người hắn đã đạt đến tiêu chuẩn ba lá, tương đương với Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Cô gái mặc đồ trắng đột nhiên nói.
Dã Nhân thè đầu lưỡi ra liếm liếm môi. Trong miệng hắn truyền ra một tiếng kêu to, bốn phía đột nhiên xuất hiện hơn mười đạo ô quang rồi hóa thành một đám Dã Nhân khắp thân thể đều có ấn ký, nhào về phía đám người Vương Lâm.
Còn tên Dã Nhân ba lá kia lại đứng ở phía sau cười lạnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ âm trầm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên cơ thể hắn phóng ra như tên bắn. Trong nháy mắt hắn đã bay qua đám Dã Nhân đang nhào tới, nhằm thẳng về phía tên có ba lá. Dã Nhân ba lá nhìn thấy Vương Lâm phóng tới không có chút kinh hãi, mà tay phải vuốt lên những ấn ký trên người, trên tay lập tức xuất hiện một mảng da thú.
Trong miệng người này lập tức phát ra vài câu thần chú phức tạp. Những tấm da thú trong tay hắn lập tức hóa thành một ngọn lửa lớn rồi phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Cơ thể Vương Lâm bị bao phủ trong ngọn lửa. Trong tay Dã Nhân ba lá kia lại có thêm một mảnh da thú, hắn cắn đứt đầu ngón tay rồi vẽ lên đó vài đường, lại ném ra.
Ngọn lửa lập tức lại càng trở nên dữ dội.
Nhưng đúng lúc này thì Vương Lâm đã bay ra khỏi ngọn lửa. Những ngọn lửa này căn bản không có cách này bám sát vào người hắn. Khi Vương Lâm phóng ra thì ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tắt ngúm.
Dã Nhân ba lá ngẩn người ra, không nói nhiều lập tức rút lui, biến mất trong bóng tối. Vương Lâm làm sao có thể để hắn chạy thoát, hắn lập tức thuấn di đuổi theo.
Còn những tên Dã Nhân nhào về phía đám người Hồ lão, bị lão vung tay áo giết chết toàn bộ.
Lúc này Vương Lâm trở về trong tay hắn xách theo tên Dã Nhân ba lá, ném lên mặt đất. Sau đó ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía cô gái mặc lụa trắng, lạnh lùng nói:
– Tử Tâm đ*o hữu! Cô có thể nhận ra đẳng cấp của Dã Nhân, mong rằng có thể đem hết những gì cô biết nói hết ra.
Cô gái mặc lụa trắng khẽ gật đầu, nói:
– Cũng không phải là trước đó tiểu nữ không nói, mà sau khi tiến vào chỗ này thì trong đầu ta mới có thêm một số ký ức. Cách tấn công của Dã Nhân cũng không giống với tu sĩ mà được chia làm hai loại, một loại là Thuật Chú Sư loại còn lại là Chiến Thú Sĩ.
– Tên này chính là Tam Diệp Thuật Chú Sư!
– Những ký hiệu màu đen trên người bọn họ chính là thứ dùng để phân cấp, ký hiệu càng nhiều thì thực lực càng mạnh.
– Còn những ký hiệu này là dùng máu huyết của yêu thú để vẽ lên, do đó có thể đạt được sức mạnh của yêu thú.
Đúng lúc này từ phương xa truyền đến một tiếng xé gió. Ngay sau đó một đạo hắc mang bay tới như tên bắn hóa thành một khuôn mặt khổng lồ. Cặp mắt trên khuôn mặt dày đặc những ký hiệu này đảo xuống bên dưới, ánh mắt rơi lên người tên Dã Nhân đang nằm trên mặt đất.
Sau đó khuôn mặt kia hút một cái thật mạnh, những ký hiệu trên thân thể tam diệp Dã Nhân đang nằm trên mặt đất lập tức chuyển động giống như có sức sống rồi bay ra khỏi cơ thể. Trong nháy mắt đã bị hút vào trong miệng của khuôn mặt khổng lồ.
Hồ lão hừ nhẹ một tiếng, đang muốn tiến lên đột nhiên biến sắc dừng bước lại.
Sắc mặt Vương Lâm cũng có chút khó coi, chỉ thấy ở phương xa đột nhiên xuất hiện năm đạo hắc mang rồi lập tức hóa thành những khuôn mặt khổng lồ với ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm về phía mọi người.
– Đây là ngũ diệp Thuật Chú Sư tương đương với Hóa Thần tu sĩ… ….
Âm thanh của cô gái mặc lụa trắng trở nên run rẫy.
– Tất cả mọi người phân tán ra, tập hợp ở cổng xuống tầng ba ở cực bắc.
Hồ lão nói nhanh, chộp lấy Hứa La và cô gái rồi lập tức bay thẳng về phương xa. Khâu Tứ Bình vội vàng bay theo phía sau.
Vương Lâm không nói nhiều, xoay người bay đi.
Những mặt người khổng lồ nhìn thấy mọi người bay đi lập tức tản ra đuổi theo phía sau. Theo sau Vương Lâm là người xuất hiện sớm nhất rồi hấp thu những ký hiệu của tên tam diệp Dã Nhân.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh. Sau khi bay được một khoảng thì hắn dừng lại, xoay người nhìn về phía bộ mặt đang truy đuổi. Hắn vỗ vào túi trữ vật, Cấm Phiên lập tức xuất hiện trên tay. Hắn rung tay lên, rất nhiều cấm khí đột nhiên bay ra rồi bay lượn xung quanh cơ thể.
Đồng thời Lôi Oa cũng từ trong túi trữ vật bay ra, biến thành một thân thể khổng lồ rồi phình bụng ra bay về phía khuôn mặt khổng lồ. Lôi Oa mở rộng miệng, một tiếng nổ lớn vang lên, một lôi cầu từ trong miệng nó bay ra, mang theo khí thế xé toạc khoảng không điên cuồng bay thẳng ra.
Hai mắt trên gương mặt khổng lồ lộ ra vẻ kỳ dị, trên khuôn mặt lập tức tuôn ra rất nhiều hắc vụ, nhanh chóng cô đọng lại một chỗ tạo thành một cái khiên thật lớn.
Lôi cầu bay đến, đập lên trên tấm khiên.
“Ầm!” Cái khiên rung lên, xuất hiện một số vết nứt, nhưng lập tức được hắc vụ bổ sung vào. Sau khi lôi cầu đi qua, hắc vụ trên tấm khiên lại càng dày đặc, rồi lại nhìn thấy ở trong đó có một người đi ra.
Đây là một người trung niên, tóc buộc ở sau đầu, trên người mặc áo da thú. Toàn thân hắn có một nửa được che kín bằng những ký hiệu. Những ký hiệu cũng không phải được vẽ trên người mà hơi nổi lên tương đối lộn xộn, rõ ràng không phải chỉ được vẽ một tầng.
Trên mặt hắn cũng giống như vậy, nửa bên mặt đầy những ký hiệu.
– Người từ bên ngoài Chú Phù Tinh đến, các ngươi không tuân thủ theo giao ước, chưa đến một trăm năm có người đi vào chỗ này, giết!
Giọng của người trung niên không lưu loát, chậm rãi nói.
Ánh mắt Vương Lâm chớp động. Hắn không phát hiện được trên người đối phương có chút linh lực nào. Nhưng những ký hiệu lại làm hắn sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Người đàn ông trung niên dùng tay phải vuốt lên những ký hiệu trên người, ký hiệu lập tức lấp lánh, rồi hóa thành một đạo cầu vồng, cuộn quanh bàn tay phải của người đàn ông trung niên và nhanh chóng xoay tròn.
Người đàn ông trung niên dùng tay trái nhanh chóng điểm vài cái lên trên những ký hiệu. Ký hiệu bị hắn điểm lên lập tức thay đổi vị trí. Trong nháy mắt những ký hiệu này lập tức tập hợp lại tạo thành một đạo cầu vồng phát ra một luồng khí tức vô biên. Khi hắn vung tay lên thì những ký hiệu lập tức tản ra bốn phía bao phủ một chu vi trăm trượng.
Cực nhanh.
Những ký hiệu mạnh mẽ co rút lại rồi đột nhiên phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Cấm khí ở bên ngoài cơ thể Vương Lâm lập tức hóa thành một con cấm long gào thét bay về phía những ký hiệu.
“Ầm! Ầm! Ầm!” Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên vang lên liên tiếp, mỗi một đạo cấm khí và một cái ký hiệu sau khi đánh mạnh vào nhau thì tiêu tán trong khoảng không.
– A!
Người đàn ông trung niên nhướng mày, tay phải vung một trảo cách không, một cái ký hiệu lập tức bị hắn chụp vào trong tay, thoáng cái đã biến thành một tấm da thú, ném ra ngoài.
Tấm da thú này lập tức bốc cháy, tốc độ đánh vào của những ký hiệu lập tức tăng mạnh. Trong những tiếng ầm ầm vang lên liên tục, cấm khí của Vương Lâm càng ngày càng ít.
Vương Lâm vẫn chưa chuyển động mà đứng đó quan sát những ký hiệu. Lúc này ánh mắt hắn lóe lên, thầm nghĩ trong lòng:
– Hóa ra cách tấn công của Dã Nhân, đều dùng những ký hiệu này là chính. Những ký hiệu tuy không tồn tại linh lực nhưng lại có một luồng sức mạnh kỳ lạ.
Khi nhìn thấy đối phương ném tấm da thú, trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia sát khí. Hắn vỗ vào túi trữ vật, tiên kiếm khổng lồ lập tức lơ lửng trước mặt Vương Lâm.
Hắn chụp lấy tiên kiếm, khẽ quát một tiếng, nâng kiếm lên rồi chém xuống. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên giống như chém trời rạch đất. Một đạo hắc mang lóe ra trên thân tiên kiếm, sau đó lập tức chém xuống.
Sắc mặt người đàn ông trung niên đại biến, hai tay liên lục vung vẫy. Tất cả ký hiệu lập tức quay trở về, lại tập trung trước người hắn tạo thành một tấn khiên.
Nhưng khi tiên kiếm chém xuống tấm khiên thì hắc mang lóe lên rồi rạch qua, mà tấm khiên kia lại vỡ vụn ra trong nháy mắt.
Người đàn ông trung niên kêu lên một tiếng sợ hãi, cơ thể lập tức hóa thành hắc vụ, mà hắc vụ lại bao bọc một khuôn mặt khổng lồ rồi bay về phía sau như tên bắn.
Lúc kiếm quang màu đen của tiên kiếm chém xuống thì trong hắc vụ truyền ra một tiếng kêu thảm, máu huyết lập tức rơi xuống đất. Tốc độ của khuôn mặt khựng lại giây lát, nhưng lập tức lại bay đi nhanh hơn.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn không đuổi theo mà rơi lên trên lưng Lôi Oa.
– Uy lực một kiếm lại không giết chết được hắn. Một kiếm này của ta dù là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ nếu không có pháp bảo cực tốt thì cũng khó mà cản được. Ngũ diệp Dã Nhân này cũng thật lợi hại!
Lôi Oa phóng người lên, bụng nó phình ra trên không trung rồi há mồm phun ra một cái lôi cầu. Trong những tiếng ầm ầm, lôi cầu lấy tốc độ của tia chớp rồi hóa thành những ánh sáng điện đuổi theo phía sau người đàn ông trung niên đang bỏ chạy. Nó bay vào bên trong làn hắc vụ.
“Ầm!” Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, hắc vụ tiêu tan mà khuôn mặt khổng lồ bên trong cũng biến mất.
Vương Lâm nhảy từ trên lưng Lôi Oa xuống chỗ hắc vụ tiêu tán. Chỗ này mùi máu tươi tràn ngập. Thân thể người trung niên bị lôi cầu đánh xuống đã chết.
Vương Lâm trầm ngâm một lát, thu hồi Lôi Oa lại. Hắn bay thẳng về phía bắc. Trên đường thần thức của hắn tản ra, vài canh giờ sau, vẻ mặt Vương Lâm khẽ động rồi đưa mắt nhìn về phía bên phải.
Sau đó cơ thể hắn hóa thành một đạo lưu tinh bay đi như tên bắn.
Chỉ thấy ở nơi đó có hai người Dã Nhân, một người có đầu tóc hoa râm, toàn thân hắn từ trên xuống dưới có hai phần phủ đầy ký hiệu.
Bên cạnh hắn là một người thiếu niên, ký hiệu trên người hắn cũng không nhiều lắm, chỉ có chưa đến một phần tư.
Trước mặt hai người họ là một cái đầm lầy đầy bùn, một đám bong bóng khí từ bên trong nổi lên rồi vỡ ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Hai người lập tức nhìn thấy Vương Lâm. Người thiếu niên ngẩn người ra nhìn sang lão già ở bên cạnh không nói gì cả.
Ánh mắt của lão già rất trấn tĩnh, liếc mắt nhìn Vương Lâm. Lão cũng không thèm để ý đến hắn mà chuyển ánh mắt nhìn xuống đầm lầy.
Đúng lúc này một con giao long khổng lồ từ bên trong đầm lầy bay ra. Nó gầm gừ một tiếng rồi phóng về phía lão già.
Lão già rất bình tĩnh vỗ lên những ký hiệu trên tay phải. Những ký hiệu trên cơ thể lão già lập tức nổi lên rồi ngưng tụ về phía tay phải. Hầu như chỉ trong nháy mắt những ký hiệu đã tạo nên một thanh trường đao.
Lão già cầm trường đao rồi phóng người lên chém một đao về phía giao long. Giao long rống lên rồi vung đầu né qua lưỡi đao, húc lên trên người lão già.
Nhưng trong nháy mắt khi giao long va chạm, cơ thể lão già ầm một tiếng hóa thành rất nhiều ký hiệu rồi tản ra khắp bốn phía.
Hai mắt Vương Lâm ngưng trọng lại. Từ khi tiến vào Tiên Di Chi Địa, hắn gặp mấy người Dã Nhân, mà thuật thần thông bọn họ sử dụng hoàn toàn khác biệt với tu sĩ.
Cơ thể lão già hóa thành rất nhiều ký hiệu, lan rộng sang bên cạnh giao long. Sau đó ký hiệu mạnh mẽ thu nhỏ lại, rồi lập tức chui vào trong cơ thể nó.
Giao long đau đớn liên tục gầm rống. Cơ thể khổng lồ của nó bay ra khỏi đầm lầy làm tung tóe ra một đống bùn lớn.
Dã Nhân thiếu niên kia tránh qua đám bùn đất, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn về phía giao long.
Giao long trở nên yếu ớt rất nhanh. Lúc này trong cơ thể nó cả đám ký hiệu bay ra, ngưng tụ lại ở một chỗ, tạo thành hình dạng lão già.
Lão già giống như chui ra từ trong cơ thể của Giao long. Khi ký hiệu cuối cùng hòa vào trong cơ thể thì lão phóng người lên trên giao long, tay phải chém thẳng xuống đầu nó. Trên đầu Giao long xuất hiện một vết thương lớn, lập tức có rất nhiều máu tươi phun ra nơi miệng vết thương.
Người thiếu niên hoan hô một tiếng, vọt thẳng lên rồi tắm mình vào trong máu tươi. Những ký hiệu màu đen trên cơ thể hắn lập tức chuyển động giống như đang hấp thu máu vậy.
Một lúc sau, người thiếu niên ngồi xếp bằng xuống. Tay phải của hắn dính đầy máu giao long. Những ký hiệu trên cơ thể được vẽ thêm nhiều cái mới, thay thế cho những ký hiệu cũ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu Vương Lâm đột nhiên nhớ đến một người.
Năm đó khi hắn cướp được Trúc Cơ của Đằng Lệ thì đi vào một đống hoang tàn nhìn thấy quái nhân kia!
Ký hiệu trên khắp người thiếu niên tỏa ra ánh sáng yêu dị, trong nháy mắt đã trở nên chói sáng nhưng lại lập tức tăm tối trở lại. Cuối cùng những dấu ấn ký hiệu trên thân thể người thiếu niên được kéo dài ra một chút rồi chậm rãi dừng lại.
Hai mắt thiếu niên toát ra cái nhìn đầy hưng phấn, dùng một loại ngôn ngữ kỳ lạ nói với lão già một lúc.
Khoảnh khắc khi nghe thấy ngôn ngữ kỳ dị này Vương Lâm lập tức khẳng định quái nhân năm xưa nhất định có quan hệ với bọn họ! Bởi vì ngôn ngữ này rất giống với quái nhân.
Lão già Dã Nhân gật đầu, xoa xoa đầu thiếu niên một lúc, sau đó ánh mắt lão chuyển về phía Vương Lâm.
Lão già liếc mắt nhìn qua Khu Thú Quyển trên tay Vương Lâm, hai tay đặt ở trước ngực, hơi khom lưng, nói:
– Người ở bên ngoài! Ta là Tạp Mạc người Tiên Di tộc, lục diệp Thuật Chú Sư, chào ngươi!
Ánh mắt Vương Lâm rất trấn tĩnh, ôm quyền nói:
– Tốt! Tại hạ là Vương Lâm, tu sĩ Hóa Thần.truyện đao tu audio
Lão già nhìn Vương Lâm, nói:
– Thời hạn trăm năm chưa tới, những tu sĩ đến Tiên Di Chi Địa đều phải chết. Vừa rồi ngươi không thừa lúc đệ tử ta tắm máu mà ra tay, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Không nên đi vào tầng ba, nhanh chóng rời khỏi chỗ này thì còn có một đường sống.
– Sao?
Hai mắt Vương Lâm lóe lên.
Lão già nói:
– Đồng bạn của ngươi cho dù tiến vào được tầng ba cũng không thể sống sót rời khỏi đây được. Ở tầng ba có thất diệp Thuật Chú Sư tồn tại. Thực lực của bọn họ tương đương với tu sĩ Anh Biến của các ngươi.
Vương Lâm trầm mặc, nói:
– Đa tạ.
Nói xong, hắn chỉ vào người thiếu niên, hỏi:
– Hắn mới lấy máu của yêu thú để vẽ ký hiệu lên người. Đây là bí thuật của tộc các ngươi sao?
Lão già gật đầu, nói:
– Đúng vậy! Tiên Di tộc chúng ta chính là dùng ký hiệu để hấp thu sức mạnh của yêu thú. Yêu thú càng mạnh thì mang đến cho chúng ta sức mạnh càng lớn.
Vương Lâm nhìn lão già một cái, ôm quyền, cơ thể chợt lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Thiếu niên kia nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm vừa mới biến mất. Trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí. Hắn khẽ nói:
– Vì sao sư phụ không bắt hắn giao cho tộc trưởng?
Lão già lắc đầu, nói:
– Phù Lực của con không đủ, nhìn không thấy được Phù Hồn ở phía sau hắn. Nếu ta đoán không lầm thì Phù Hồn kia thuộc về Mặc Mặc. Người có thể giết chết ngũ diệp Thuật Chú Sư mà không bị thương, vi sư cũng không nắm chắc mười phần có thể bắt được hắn, một khi động thủ thì sẽ có nguy hiểm.
Trong mắt thiếu niên sát khí càng đậm, nói:
– Con không sợ chết, chết chỉ là quay trở về trong phù văn thôi.
Lão già xoa xoa đầu thiếu niên, trong ánh mắt lộ ra một tia hiền hậu, nói:
– Bộ tộc chúng ta không đủ thực lực. Giết những người này tự có những người hùng mạnh của các bộ tộc khác đi làm. Mặt khác ta có thể cảm giác thấy cái vòng đồng trên cổ tay người này có một luồng hồn lực cực đại, tốt nhất không nên trêu chọc hắn.
Người thiếu niên gật đầu, nói:
– Sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta đánh thẳng lên, đuổi tất cả những kẻ ngoại lai này ra khỏi Phù Văn tinh.
Chương 321(a): Tiên Di tộc
Lão già nhìn về phía Vương Lâm biến mất, than nhẹ, không lên tiếng.
Vương Lâm bay trong tầng thứ hai. Sau khi trầm ngâm hắn không lập tức rời khỏi chỗ này mà bay về phía cánh cổng đi vào tầng thứ ba.
Mục đích lần này của hắn chính là Luân Hồi quả. Nếu hắn rời khỏi như thế này thì cảm thấy không cam lòng.
Trên đường đi Vương Lâm bay với tốc độ rất nhanh. Sau một ngày đêm, hắn bay đến cực bắc. Từ xa hắn đã nhìn thấy cánh cổng để đi vào tầng ba.
Chỗ này khắp nơi đều là thi thể, mùi máu tươi bay tứ tán trong không khí, cùng gộp với khí tức làm người khác phải khó chịu ở tầng thứ hai, tạo thành một luồng vật chất giống như sát khí.
Hồ lão khoanh chân ngồi ở lối vào, hai mắt lão nhắm nghiền, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Hứa La ở phía sau lão trông thật thảm hại, trong quần áo lộ ra áo giáp màu bạc với nhiều chỗ tổn hại, nhiều chỗ còn rỉ máu.
Mái tóc cô gái tán loạn, trên mặt có ba vết máu giống như bị thú cào.
Khâu Tứ Bình cũng ở trong đoàn người nhìn có vẻ đở hơn một chút, nhưng khí tức không ổn định, rõ ràng đã bị thương.
Ba người lúc này đều dùng ánh mắt dè dặt nhìn về phía Hồ lão, trong ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ.
Bên cạnh mọi người còn có một con yêu thú khổng lồ. Nó dường như là Huyền Vũ, là Thao Thú của Hồ lão.
Trên người Thao Thú cũng có nhiều vết thương. Lúc này nó đang nằm sấp trên mặt đất. Con mắt hung ác và to lớn của nó đang cẩn thận nhìn khắp bốn phía, lâu lâu trong miệng lại phát ra vài tiếng gầm nhẹ.
Vương Lâm đi đến lập tức gây ra sự chú ý của Thao Thú. Nó lập tức dùng cặp mắt hung ác nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, tiếng gầm của nó ngày càng lớn. Sau đó nó đứng thẳng người lên rồi quay đầu về phía Vương Lâm mà gầm lên.
Vương Lâm nhướng mày.
Lúc này đám người Khâu Tứ Bình cũng nhìn thấy Vương Lâm, trên mặt họ lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng ba người bọn họ lại không dám động đậy.
– Xảy ra chuyện gì?
Vương Lâm hỏi.
Khâu Tứ Bình nhìn sang Hồ lão một cái, vội vàng truyền âm nói:
– Vương huynh! Trên đường đi Hồ lão giết chết hai người ngũ diệp Thuật Chú Sư, ở lối vào này lại giết chết một người nữa. Nhưng trước khi tên Thuật Chú Sư này chết không biết đã dùng pháp thuật gì mà làm cho thần trí của Hồ lão trở nên mơ hồ.
Vương Lâm chau mày, hắn bước lên vài bước. Lúc này Thao Thú lập tức gầm rống, mở rộng miệng ra hít vào. Một luồng hấp lực cực đại lập tức từ bốn phương tám hướng điên cuồng ngưng tụ lại trước người Thao Thú tạo thành một quả phong cầu cực lớn, rồi bay thẳng về phía Vương Lâm.
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng vỗ vào túi trữ vật, Văn Thú và Lôi Oa lập tức xuất hiện. Không đợi Vương Lâm phân phó, Lôi Oa đã phình bụng phun ra một cái lôi cầu.
Lôi cầu và phong cầu va chạm vào nhau.
“Ầm!” một tiếng, tiếng gió gào thét khắp bốn phía.
Văn Thú kêu to lên, nó cuộn tròn giữa không trung, cái miệng khổng lồ và sắc bén của nó lập tức đâm thẳng về phía Thao Thú.
Dưới sự ảnh hưởng của vụ nổ, Hồ lão mở hai mắt, trong mắt lão lộ ra những tia sáng màu máu, trên đồng tử cũng lộ ra một tia ký hiệu. Khi hắn nhìn thấy Vương Lâm thì hét lớn lên một tiếng rồi đứng thẳng người lên, nhào về phía Vương Lâm giống như dã thú.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hắn vỗ vào túi trữ vật. Cấm Phiên lập tức xuất hiện trên tay, cấm khí như rồng gào thét và ngưng tụ ở trước người, tạo thành một cái lồng nhốt Hồ lão vào bên trong.
Hai mắt Hồ lão lóe lên ánh hồng quang. Lão cười gằn một tiếng, vung lên một trảo, muốn thoát ra.
Tay phải Vương Lâm điểm nhẹ về phía trước, miệng nói:
– Vây!
Lập tức có rất nhiều cấm khí từ trong Cấm Phiên bay ra, tạo thành những cái lồng cực kỳ vững chắc đan xen vào nhau. Hồ lão mỗi lần kéo xuống một tầng thì sẽ có thêm một tầng cấm khí được tạo thành.
– Hồ đạo hữu! Hãy tỉnh táo lại!
Vương Lâm hét lớn.
Giọng nói của hắn như sấm, ầm ầm xuyên qua không khí rồi trực tiếp rơi vào trong tai Hồ lão. Tay lão lập tức ngừng lại, trong mắt lộ ra vẻ đấu tranh. Nhưng đúng lúc này ký hiệu trong mắt hắn lập tức lóe lên rồi điên cuồng lấp lánh vài cái. Hai mắt Hồ lão lại hiện ra hồng quang nhưng vẻ mặt của lão lại có chút kỳ lạ.
– Vương huynh! Tên Dã Nhân cuối cùng ta giết, trước khi chết lại thăng tiến lên lục diệp Thuật Chú Sư. Hắn lấy một loại thần thông kỳ lạ muốn thôi hóa ta trở thành khôi lỗi. Pháp thuật đó cực kỳ bá đạo, nếu như ở Tu Ma Hải thì ta cần phải mất nhiều năm mới có thể hóa giải được. Nhưng ở chỗ này, những khí tức bạo ngược của tầng thứ hai không ngừng xâm nhập, ta không có cách nào tĩnh tâm để xua đuổi nó đi được. Chỉ có khoảnh khắc nguy hiểm giữa sống chết, ký hiệu thần thông này mới có thể tan vỡ. Vương huynh! Ra tay đi!
Vẻ vùng vẫy trong mắt Hồ lão càng đậm. Thân thể lão khẽ run rẩy, giống như đang cố gắng kiềm chế.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn vuốt tay phải lên túi trữ vật, tiên kiếm màu đen lại xuất hiện trong tay. Kiếm này sau khi bị du hồn ngưng tụ, mặc dù là người năm xưa đã từng thấy nó cũng rất khó liếc mắt đã phát hiện ra ngay được.
Vương lâm tay cầm tiên kiếm, hắn nhìn chằm chằm vào Hồ lão, tay phải khẽ nâng lên rồi đột nhiên chém xuống.
Hắc mang trên tiên kiếm đột nhiên lóe lên. Kiếm này giống như được kéo dài vô tận, vung ra như khai thiên lập địa. Trong nháy mắt khi hắc mang lóe lên thì cấm khí lập tức tản ra để lộ ra ký hiệu đang điên cuồng chớp động trong mắt Hồ lão.
Gần như chỉ trong nháy mắt, ký hiệu trong mắt Hồ lão lập tức tan vỡ, rồi từ trong mắt lão bay ra. Trên trán Hồ lão chảy xuống một dòng máu, từ trên chóp mũi chảy xuống mặt đất.
Kiếm quang của tiên kiếm dừng lại cách đầu Hồ lão ba tấc.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải vung lên triệu hồi, tiên kiếm lập tức biến mất.
Hồ lão vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một lọ đan dược, đổ ra vài viên rồi nuốt vào rồi ngồi xếp bằng xuống đất tĩnh tọa.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phương xa, chờ đối phương thổ nạp.
Vẻ hoảng sợ trong mắt đám người Khâu Tứ Bình đã lên đến đỉnh điểm, tất cả đều nín thở ngưng thần không dám nói lời nào. Thậm chí ngay cả Thao Thú cũng run rẩy cả người không dám gầm gừ.
Văn Thú lợi dụng cơ hội, thân thể khổng lồ của nó lập tức bay thẳng xuống, cái miệng của nó châm vào trên cổ Thao Thú rồi hung hăng hút một miệng máu. Lúc này mới thỏa mãn cùng Lôi Oa đi đến bên cạnh Vương Lâm.
Sau nửa nén hương, Hồ lão mở hai mắt, ánh mắt đã thanh tĩnh trở lại. Lão hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy ôm quyền nói:
– Vương huynh! Đa tạ!
Mặc dù thần sắc của lão vẫn như thường, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy sợ hãi đối với Vương Lâm. Một kiếm vừa rồi nếu như Vương Lâm hạ xuống ba tấc nữa, lão chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.
Tuy nói vì hắn không phản kháng không sử dụng pháp bảo. Nhưng loại cảm giác giữa sống và chết vừa rồi lại làm lão khắc cốt ghi tâm, khắc sâu vào trong trí nhớ.
– Quả nhiên là nổi danh dưới Vô Hư sĩ. Vương Lâm dùng tên giả là Tằng Ngưu có thể nổi danh như mặt trời giữa trưa, cũng có nguyên nhân của nó.
Hồ lão thầm nghĩ trong lòng.
– Không sao!
Vương Lâm mỉm cười nói.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm