[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 73 [Chương278 đến 281(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 278: Lòng mang tâm tư
Vương Lâm tỉnh bơ, nhìn Tôn Lôi liếc mắt một cái, chậm rãi nói:
– Tôn đạo hữu, muốn tại hạ giúp ngươi lấy được kiếm tiên, lại chỉ đưa ra hai thứ đồ mơ hồ, ngươi cho rằng tại hạ là trẻ con nên dụ dỗ lừa gạt phải không?
Tôn Lôi thở sâu, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trầm giọng nói:
– Đạo hữu, ngươi muốn cái gì?
Hắn cũng không thích nhiều lời, nếu đối phương nhất định không chịu tiến đến, vậy hắn sẽ tự mình mạo hiểm thử một lần.
– Ta xem đạo hữu là người đến đây trước, dường như đã phát hiện những khe nứt trong không gian này.
Vương Lâm nhẹ nhàng, từ từ nói.
Tôn Lôi cười ha hả, vỗ túi trữ vật, một chiếc ngọc giản rơi vào tay, ném về phía Vương Lâm, nói:
– Di Tầm Quyết, vật ấy là thần thông thuật của Đại La kiếm tông, tặng ngươi.
Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, thần thức đảo qua liền nói:
– Đạo hữu quả nhiên thẳng thắn, tại hạ cũng không lằng nhằng nữa. Ngươi hãy đưa cho ta hồ lô màu xanh trong túi trữ vật của tam sư huynh ngươi, ta sẽ mạo hiểm cùng ngươi đi tìm .
– Không được!
Tôn Lôi không có gì do dự, lại nói:
– Đó là Tẩy Linh Hồ, chính là vật Tôn mỗ nhất định cần khi vào Đại La kiếm, đạo hữu không nên ép ta.
Vương Lâm nhướn mày.
Tôn Lôi cắn răng, tức giận, nói:
¬- Đạo hữu, hồ lô này là không thể đưa cho ngươi, tuy nhiên nếu ngươi giúp ta lấy được bảo kiếm, ta có thể cho ngươi một Tẩy Linh chi mộc, công hiệu của nó không bằng Tẩy Linh Hồ, nhưng nó vẫn là bảo vật hiếm có, có công hiệu hấp thu được tiên giới chi khí!
Nói xong, hắn có chút tiếc nuối, lấy trong túi trữ vật ra một mảnh gỗ nhỏ, giơ nhoáng lên cho Vương Lâm nhìn qua rồi thu lại.
Vương Lâm trầm ngâm một chút: vì một cái Tẩy Linh Hồ mà phải hao phí pháp bảo để xử lý người này, chưa cần nói tới đáng giá hay không nhưng ở đây cực kỳ nguy hiểm, Hồng Điệp kia lại như hổ rình mồi, nếu mình tiêu hao pháp bảo quá mức, khi gặp phải Hồng Điệp hoặc là người khác tu vi cao cường tất nhiên sẽ có nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Vương Lâm gật đầu nói:
– Thôi, ngươi đem Tẩy Linh chi mộc cho ta, ta trợ giúp ngươi đi tới chỗ hang động đó một lần, nhưng nếu sau khi ngươi vào mà vẫn không thể lấy được kiếm tiên, thì Tẩy Linh chi mộc và Tẩy Linh Hồ cũng đều là vật của ta.
Tôn Lôi gật đầu, nói:
– Tất nhiên rồi, hiện tại Tôn mỗ không thể cho ngươi Tẩy Linh chi mộc này, đợi đến được cửa động lại cho cũng không muộn. Đạo hữu thứ lỗi, Tôn mỗ chỉ phòng bị một chút thôi?
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tay áo vung lên, nói:
– Đạo hữu dẫn đường!
Tôn Lôi không nói hai lời, lắc nhẹ mình hướng về cửa động. Hắn cùng với Vương Lâm một trước một sau, hai người duy trì khoảng cách nhất định, không ai không tin ai, đều phòng bị lẫn nhau.
Tôn Lôi cười thầm tự nhủ “mặc dù là ngươi ẩn nấp tu vi, nhưng nếu mình đoạt được kiếm tiên thì cùng lắm xuất ra chí bảo của môn phái, liều mạng lập tức rời khỏi tiên giới, có thể sẽ một đòn giết hắn.
Đây là do hắn kiêng nể Vương Lâm ẩn nấp tu vi, bởi vậy mới mời Vưong Lâm cùng đi tầm bảo.
Cả hai người đều là người quyết đoán, tiến thẳng tới chỗ hang động, chỉ một lúc, cả hai đã xuyên vào trong huyệt động cách cửa hang chừng ba mươi trượng.
Tại đây, nhìn ra xa thấy cửa động tối đen như mực.
Ở cách đó không xa, có một bộ hài cốt, đó là xác của tam sư huynh do Tôn Lôi hại chết.
– Tiên giới chi lương vốn là thực vật của tiên thú, ăn vào thân thể cường tráng, nhưng đối với ta mà nói, nó không có tác dụng. Không ngờ tiên thú chi lương ở đây có nhiều đến như vậy! Đạo hữu có biết vì sao tiên lương màu đen tồn tại không?
Tôn Lôi nhìn cửa động phía xa xa, nhẹ giọng nói.
Vương Lâm bình tĩnh, đáp:
– Ta nghĩ là nó liên quan tới bộ hài cốt?
Hắn nhớ rất rõ, lần đầu tiên, tế ti màu đen kia là từ trong bộ hài cốt kia chui ra, cứ mỗi lần bay ra đều khiến bộ hài cốt kia rung động, như thể lúc nào cũng có khả năng sống lại.
– Đạo hữu kiến thức quả là bất phàm, nhiều năm trước, tiên giới gặp phải kiếp nạn, tiên lương màu đen kia không biết bằng cách nào mà cắn nuốt toàn bộ thân thể kia lại hợp với tiên thức nguyên thần, sau đó chui vào trong thi hài ẩn nấp, qua lâu ngày liền có đạo hạnh. Đúng là bởi vì sự tồn tại của nó cho nên ở đây tiên giới chi lương tồn tại rất đông, chỉ sợ đều là con cháu của nó sinh sôi ra.
Tôn Lôi nói.
Hắn đưa ra mấy miếng ngọc giản nhẹ nhàng thả trên mặt đất.
Vương Lâm trầm mặc không nói.
– Đạo hữu, lát nữa ta dùng phép thuật dụ dỗ tiên giới lương chi ra, ngươi và ta cứ thế mà tiêu diệt được bao nhiêu thì cứ ra sức. Khi nào tế ti màu đen xuất hiện, chúng ta nhanh chóng chạy trốn, gặp nhau ở chỗ lúc nãy Tôn Lôi trầm giọng nói.
Vương Lâm gật đầu, vung tay phải Khu Thú Quyển bay ra, lập tức hóa thành lôi oa (con ếch), rơi trên mặt đất – Lôi oa.
Tôn Lôi nheo mắt, liếc nhìn Vương Lâm thật lâu, nội tâm càng thêm xác định “người này ẩn nấp tu vi, nếu không thì làm sao có thể bắt được loài linh thú thượng phẩm cực kỳ hiếm như thế.” -Bắt đầu đi!
Vương Lâm bình thản nói.
Tôn Lôi không nói thêm nữa, hai tay niệm thần chú, khẽ quát một tiếng. Lập tức sau lưng hắn bảo kiếm bay lên, tạo thành một đạo kiếm quang hình cầu vồng, bay đi trong tiếng ầm, đâm thẳng vào trong động.
Âm thanh trong động dội lại một trận. Theo sau, bảo kiếm quay về. Bỗng nhiên, xuất hiện một tuyến đoàn to lớn, theo sau vô số tế ti lúc nhúc nối nhau bay vọt tới.
Cảnh tượng này làm cho ngươi ta phải rùng rợn.
Một khi bị nó bám vào, thì máu chảy đầm đìa, cuối cùng chỉ còn bộ hài cốt.
Tôn Lôi hét lớn một tiếng. Trước mặt hắn, ngọc giản lập tức mở tung, một tia khói bảy màu từ phía trên tràn ra, hướng tới đàn tế ti. Ngay lập tức, một mảnh tế ti rơi trên mặt đất, không ngừng co rúm, vặn vẹo.
NhưngĐàn tế ti quả là rất nhiều, chỉ trong vài hơi thở, đám khói bảy màu tiêu tan sạch. Tôn Lôi không nói hai lời, lui về phía sau, dùng phi kiếm bắn ra từng đạo kiếm khí lớn chém vào phía trên tế ti. Cứ mỗi đạo kiếm khí bắn ra là từng tảng lớn tế ti bị tiêu diệt.
Cho dù trong động hiện ra một con đường, nhưng đã bị đám tế ti bao vây không còn lối thoát. Chúng liều lĩnh vọt tới tấn công tất cả những vật còn sống.
Tôn Lôi tiếp tục lùi về phía sau, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn lôi con ếch bên người ra. Lập tức, con ếch phình bụng ra, từ trong bụng truyền ra thứ âm thanh nghe như sấm. Sau đó, nó mở to mồm, “ầm”một tiếng, trong miệng phun ra một lôi cầu. Lôi cầu này lóe ra một mũi điện, đánh thẳng về phía trước.
Lập tức, một mảng tế ti như bị một lưỡi hái cắt ngang từng khúc, tiêu tan hết.
Tôn Lôi ngẩn ra, hắn chẳng thể nghĩ tới, lôi cầu này lại lợi hại như vậy, trong lòng càng khâm phục Vương Lâm.
Lôi cầu có được uy lực của thiên địa, ầm ầm tiêu diệt dám tế ti đẩy chúng xa chừng mười trượng. Nhưng đám tế ti như thể nhiều vô tận, cứ xông lên.
Vương Lâm lui ra phía sau, tay phải lôi con ếch ra, lại một tiếng rít gào, nó căng bụng lên rồi phun ra một loạt lôi cầu, từng tia chớp cuồn cuộn vây lấy đám tế ti.
Lôi cầu bám từng trận điện quang mà bắn xối xả. Đám tế ti như thể lần đầu tiên có ý sợ hãi, không ngờ không còn muốn tiến lên nữa mà như muốn lùi lại phía sau.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng rít chói tai truyền ra từ bên trong đám tế ti. Ngay sau đó, giữa đám kia tế ti xuất hiện một điểm đen, từ bên trong bay ra, nhắm thẳng phía lôi cầu.
Con ếch liên tục phun ra hai lôi cầu, nên lúc này đã mệt mỏi. Vương Lâm nhìn thấy thấy tế ti màu đen kia vội vàng thu con ếch về hóa thành Khu Thú Quyển đeo trên cổ tay, sau đó xoay người bỏ chạy không chút do dự. Trong khi bỏ trốn, hắn điểm ngón tay tại mi tâm, gọi ra rất nhiều du hồn tản ra xung quanh.
Về phần Tôn Lôi, mắt hắn lộ vẻ do dự, thở dài một tiếng rồi buông tha ý định mạo hiểm chờ dám tế ti truy đuổi Vương Lâm xong sẽ tiến vào hang động. Dù sao việc này quá mạo hiểm, nếu vô ý sẽ rơi vào kết cục bỏ mạng.
Vì thế, Vương Lâm lui ra phía sau một khắc, hắn cũng lựa chọn phương hướng lập tức rút đi.
Lại nói về lôi cầu kia, khi bị tế ti màu đen kia chui vào trong, lập tức toàn thân run lên, thu nhỏ mình, cuối cùng vang lên từng trận bùm bùm, lôi cầu hoàn toàn tan biến.
Tế ti màu đen gào thét kịch liệt, trên thân hình không hẳn là màu đen tuyền mà màu hơi tím, thậm chí còn có một tia điện quang lưu động.
Nó cong người bật mạnh về phía trước với tốc độ cực nhanh, dù dùng thần thức tra xét cũng không thể nắm bắt được.
Vị trí mà nó lựa chọn không phải Vương Lâm mà chọn đúng Tôn Lôi Vương Lâm đang đi, bỗng dưng biến sắc, Cấm Phiên run lên. Hắn liền ngồi xuống khoanh chân, nuốt linh đan, trong Khu Thú Quyển truyền đến từng trận lực hút. Sau một hồi lâu, lực hút mới chậm lại, Vương Lâm từ từ đứng lên, sắc mặt có chút khó coi.
Khu Thú Quyển lần này đã tiêu hao mất nửa ngày hấp thụ linh lực, hiển nhiên là lôi oa đã tiêu hao năng lượng quá mức. Vòng này dùng tốt tiêu hao cũng rất lớn”. Vương Lâm thầm cân nhắc, bay về phía trước.
Dọc theo đường đi, một đám du hồn theo bốn phía bên trong vách tường xuyên thấu trở lại mi tâm của hắn. Vương Lâm tính nhanh thấy số lượng du hồn vẫn còn nhiều, không khỏi băn khoăn. Xem ra lần này tế ti màu đen hẳn là đang đuổi theo Tôn Lôi.
Chương 279: Tiên giới toái phiến sụp đổ
Vương Lâm đi tới chỗ hẹn gặp Tôn Lôi trong động. Hắn ngồi khoanh chân, thần thức tản ra tìm Tôn Lôi. Không lâu sau, hắn nhìn thấy Tôn Lôi cách đó khoảng nghìn trượng.
Lúc này, Tôn Lôi cực kỳ chật vật, toàn thân nhiều chỗ bị thương, có thể thấy trong người hắn có một bộ ngân giáp. Bởi vì hắn có áo giáp này nên tránh được hai lần truy kích.
Tay phải của hắn máu chảy đầm đìa, mất đi một ngón tay!
Lúc này, Vương Lâm đang ngồi khoanh chân, tạp trung thần thức, nháy mắt đảo qua. Tôn Lôi liền phát hiện ra, lập tức biến sắc, lộ ra vẻ khâm phục Vương Lâm.
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, thân mình khẽ động, xuyên qua vách động, độn thổ rồi bay nhanh.
Tôn Lôi nhìn thấy, liền lấy ra một số viên đan dược, có vẻ đau lòng nhìn chúng rồi nuốt một hơi, vẻ mặt phức tạp, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
Khoảng cách nghìn trượng, đối với Hóa Thần tu sĩ mà nói là không xa, nhưng trong động phủ, có loại lực kỳ dị trở ngại, nên phải nửa nén hương sau, Vương Lâm mới xuất hiện ở chỗ Tôn Lôi.
Tôn Lôi lập tức sắc mặt nhăn nhó, mắt lộ ra vẻ âm trầm, nhìn Vương Lâm chằm chằm -Tôn huynh cứ việc thổ nạp, tại hạ canh giữ cho.
Vương Lâm bình thản nói.
Hắn than thầm trong lòng ” không biết Tôn Lôi dùng loại đan dược nào mà lúc nãy cơ thể suy yếu thế, giờ đã phục hồi tám phần?” Kể từ đó, Vương Lâm từ bỏ ý định ban đầu.
Tôn Lôi ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Vương Lâm sẽ nói ra lời này, trong lòng không tin, nhưng ngoài miệng cũng chậm rãi nói:
-Làm phiền đạo hữu.
Vương Lâm cũng không hai lời, ngồi xuống.
Tôn Lôi vẫn cẩn thận phòng bị, chậm rãi luyện hóa đan dược, một lúc sau, tu vi của hắn hoàn toàn khôi phục, nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt có vẻ sáng hơn.
– Đạo hữu, tu vi đã khôi phục, ngươi và ta tính tiếp như thế nào?
Tôn Lôi đứng lên, nói.truyện kiếm tu audio
Vương Lâm gật đầu, đứng lên, nhanh chóng quay lại động phủ, Tôn Lôi theo sát sau đó.
Trên đường đi, cả hai đều không nói nửa lời, một mạch bay thẳng tới hang động. Nhưng đúng lúc này, từ bên trong vô số tế ti bỗng nhiên lao ra.
Tôn Lôi ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói:
-Đạo hữu, ngươi hãy lui ra phía sau, lần này, ta sẽ ra tay!
Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật, lập tức bay ra một chiếc hắc phiến (cây quạt màu đen).
Cây quạt không biết được làm bằng vật gì nhưng vừa mới đưa ra, lập tức xung quanh kể cả trên vách tường tràn ngập màn khí lạnh, nhanh chóng kết thành một tầng băng màu đen.
Màn băng đen không ngừng khuếch tán, trong nháy mắt liền đi vào trong người Vương Lâm. Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, Cấm Phiên run lên, lập tức thân thể tràn ngập màn sương đen bao quanh Vương Lâm và Tôn Lôi, hình thành một vòng phòng hộ. Hàn khí bay tới chỗ hai người liền tách ra.
Vương Lâm chớp chớp mắt, lặng lẽ móc trong túi trữ vật ra một tượng gỗ cổ kính không biết từ năm tháng nào.
Lúc này, tế ti lại theo hang động lao ra, số lượng không có gì là giảm bớt, tiến lên tấn công. Lúc này đây, tế ti màu đen lao lên phía trước, hiển nhiên là có ý niệm tiêu diệt đối phương.
Tôn Lôi thở sâu, hai tay nhanh chóng biến hóa pháp quyết, tay đặt tại mi tâm, lập tức nguyên thần dâng lên từ đỉnh đầu, một tay cầm lấy hắc phiến. Trong nháy mắt đó, nguyên thần lộ ra vẻ thống khổ, như thể hắc phiến này chính là một chiếc bàn là nóng bỏng vậy.
Nguyên thần cầm hắc phiến, hung hăng tiến về phía trước. Lập tức, luồng gió đen kịt cuộn theo trên tấm phiến thổi bay về phía đám tế ti.
Lập tức, đám tế ti dừng lại, một mảnh mảng hắc băng tràn ra. Trong chớp mắt, bao gồm cả chỗ Vương Lâm, khắp nơi băng đen bao phủ.
Tôn Lôi không nói hai lời, nguyên thần hướng ra cửa động, trong miệng cười nói:
– Đạo hữu, tại hạ pháp lực có hạn, chỉ có thể phong bế trong mười hơi thở, đi trước một bước, lát nữa tới cứu ngươi!
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt như có như không.
Tôn Lôi tính toán rất kỹ, thời gian dù dài như vậy nhưng giờ hắn mới xuất ra uy năng này. Mục đích của hắn là muốn dùng Vương Lâm làm mồi nhử, khiến đám tế ti phục hồi, đuổi giết Vương Lâm, còn mình thì tẩu thoát.
Nếu không, dù hắn lấy được bảo bối, thì đám tế ti sẽ điên cuồng truy sát đến cùng, khó lòng mà tẩu thoát. Dù sao nếu thực sự lấy được bảo bối, đám tế ti chắc chắn sẽ điên cuồng truy đuổi hơn nhiều, mức độ nguy hiểm chắc chắn hơn hai lần trước.
Hắn nghĩ rằng: sau khi lấy được bảo bối, cứ ném bộ hài cốt kia lên người Vương Lâm, để đám tế ti thấy, sẽ bỏ xa tìm gần.
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe. Hắn luôn phòng bị người này, sao có thể để cho Tôn Lôi mãn nguyện. Tuy hắc băng là quỷ dị nhưng hắn đã sớm lấy tượng gỗ của lão già áo xanh ra.
Ngay trong thời khắc hắc băng phong ấn, Tuế Nguyệt Ý Cảnh (ý cảnh năm tháng) chí thượng của tượng gỗ lập tức phát huy hiệu nghiệm.
Trong ý cảnh năm tháng, thời gian cải biến do tâm. Đó mới là chỗ hùng mạnh của ý cảnh tuế nguyệt.
Vương Lâm đã nhiều năm tu luyện ở nghịch thiên không gian nên hắn có sự hiểu biết rất sâu với nghịch biến thời gian. Đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến hắn có thể bắt chước được Tuế Nguyệt Ý Cảnh.
Một tia ánh sáng kì dị theo tượng gỗ khuếch tán ra, truyền vào bên trong phong ấn của hắc băng. Hắc băng lực tuy mạnh nhưng Vương Lâm không đối kháng với nó mà đã dùng Tuế Nguyệt Ý Cảnh khiến nó buông lỏng. Kể từ đó mặc dù có khó khăn, nhưng cũng không quá lớn.
Nương theo một tia Tuế Nguyệt Ý Cảnh, thân hình Vương Lâm không hề bị giam cầm như Tôn Lôi tưởng. Trong tiếng cười ha hả ngông cuồng của Tôn Lôi, thân thể Vương Lâm hoàn toàn bình thường, từ trong nhoáng cái đã đi ra ngoài.
Hơn nữa, so với Tôn Lôi, hắn còn nhanh hơn mấy lần. Khi xông lên bị một đám tế ti che lại, nhưng hắn xuyên qua, xuất hiện bên ngoài hang động.
-Tôn đạo hữu, đem Tẩy Linh Mộc cho tại hạ, để còn tiến vào.
Tôn Lôi ngẩn ra. Lập tức mặt hắn có chút khó coi. Hắn cũng là người quyết đoán, không nói hai lời, vỗ túi trữ vật ném Tẩy Linh Mộc ra.
Vương Lâm nhận lấy, tiến nhanh về phía hang động.
Tôn Lôi thầm mắng. Nhưng hắn cũng biết thời gian cấp bách. Hiện tại cần phải nắm chặt thời gian, vì thế vội vàng vọt vào trong. Hắn tiến vào hang động. Đầu tiên, nhìn thấy Vương Lâm đang cầm lấy thiết phiến màu vàng trên ngực thi hài, hắn không nói hai lời liền chụp lấy kiếm tiên. Nhưng hắn vừa mới đụng tới lập tức kêu thảm một tiếng. Toàn bộ tay phải. lập tức xuất hiện vô số huyết điểm.
Vương Lâm cũng không quan tâm. Trong nháy mắt, Vương Lâm xoay người rời khỏi động, cấm phiên trong tay hóa giải màn sương đen. Trong động lập tức cấm khí chi long lao ra bao vây lấy Vương Lâm. Bỗng nhiên thân hình hắn hướng về phía trước, phá tan mà đi.
Tôn Lôi hai mắt đỏ bừng. Không cam lòng, khẽ quát một tiếng, hắn chộp vào phía trên kiếm tiên. Bỗng nhiên hắn kêu thảm một tiếng. Tay phải bị một trận kim quang đả thương, ánh sáng từ đó gây ra nhiều vết thương. Thậm chí cả trước ngực cũng bị kim quang đâm trúng. Ngân giáp trên người lập tức bị hòa tan Tôn Lôi lập tức thu tay lại vứt bỏ kiếm tiên. Hắn phẫn nộ gào thét. Ở trong hang động, hắn đã thầm tính toán. Thời gian đã qua đi tám hơi thở, vẫn còn cơ hội. Nếu không nhanh e là sẽ nguy hiểm.
Nhưng không như hắn tính, chỉ trong nháy mắt, đám tế ti vừa khẽ động, lập tức từ bên trong hắc băng lao ra, phát ra một tiếng chói tai, gầm rú hướng về phía hắn.
Tôn Lôi quá sợ hãi. Ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin. Bảo vật của sư môn nói là mười hơi thở thì tuyệt đối là mười hơi thở, sao mới tám hơi thở đã buông lỏng.
Hắn không biết rằng, bởi vì hấp thụ lôi cầu khiến tế ti màu đen có một ít thiên địa uy năng khiến mười hơi thở giảm một hơi thở. Đồng thời, Vương Lâm sử dụng Tuế Nguyệt Ý Cảnh của pho tương gỗ khiến hắc băng chầm chậm lại, lại mất đi một hơi thở nữa.
Tôn Lôi khiếp sợ, chợt lao đi nhưng không còn kịp. Tế ti màu đen lao tới, lập tức một bóng ma tử vong bao phủ lấy hắn. Nhất là khi hắn nhìn trên đỉnh đầu, Vương Lâm đang mau chóng rời khỏi, cảm giác không cam lòng mãnh liệt dậy lên trong tim.
Hắn như điên cuồng. Không nói hai lời,vỗ trán một cái. Một hạt ngọc màu đen liền từ trán khuyếch tán ra. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hơi đau lòng.
Hắc châu do hắn tu luyện mấy trăm năm sau khi đạt tới Hóa Thần ngưng kết mà ra. Theo công pháp này, hạt châu đó sẽ trở thành vật trọng yếu như nguyên thần thứ hai. Không có nó, tu vi của hắn lập tức sẽ thụt giảm nghiêm trọng, từ Hóa Thần trung kỳ lập tức hạ xuống tới Nguyên Anh kỳ.
-Bạo!
Tôn Lôi nhắm mắt lại.
Hắc châu lập tức lóe ra. Trong nháy mắt. ” ầm” một tiếng, bọt khí trào ra. Một đạo sóng gợn màu đen lập tức khuếch tán. Đám tế ti đứng mũi chịu sào lập tức hét lên một tiếng, co rút thành một quả cầu, rất khó khăn ngăn trở sóng gợn.
Nhưng đám tế ti ở giữa hắc băng mới khôi phục hành động thì không hề có bất cứ dãy dụa gì, cứ thế tiêu tan dưới tấn công của gợn sóng đó.
Thậm chí vách động bốn phía cũng sụp đổ hoàn toàn, không còn gì.
Uy năng từ vụ nổ của hạt châu đã đạt đến điểm giới hạn của tiên giới toái phiến này. Lập tức, thiên địa trong toái phiến vỡ tan, ầm ầm sụp đổ.
Vết nứt càng lúc càng lớn, không gian bên trong trở nên vô cùng vô tận.
Trên mặt đất dung nham như bùng nổ.
“Ầm” một tiếng, trời đất rung chuyển, dung nham phóng lên cao, ánh sáng bắn theo bao phủ trời đất.
Ngay sau đó. Tảng lớn dưới chân Tôn Lôi sụp xuống, như bị nuốt sống, cả người lẫn bọt khí biến mất tại chỗ chỉ trong nháy mắt, không biết đi tới đâu nữa.
Vương Lâm đang bỏ chạy. Lập tức phát hiện phía dưới truyền đến một lực lượng có tính hủy diệt. Cùng lúc đó kỳ lực trói buộc thuấn di bốn phía lập tức sụp đổ.
Hắn cả kinh trong lòng, không nói hai lời, đang muốn thuấn di, nhưng lập tức liền nhanh chóng đứng dậy. Hắn cảm giác được chấn động từ bốn phía, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
“Tiên giới toái phiến sụp đổ?” Vương Lâm đoán ngay ra, cũng may hắn đã không dùng thuấn di, nếu không thì thật là đáng sợ.
Chương 280: Du hồn đãng uy
Vương Lâm thầm nhủ, toàn lực vận công, lập tức giống như tia chớp bay nhanh lên không trung. Không có còn dị lực hạn chế, tốc độ khôi phục bình thường.
Mặt đất sụp đổ nhanh hơn. Trong nháy mắt, thần thức Vương Lâm phát hiện, phía ngoài chu vi trăm trượng là một mảnh hắc ám hư vô.
Mảnh kia giống như một miệng lớn không ngừng cắn nuốt.Nguồn truyện audio
Hắn lập tức kinh sợ. phía ngoài vẫn liên tục sụp đổ, đã hơn cả trăm trượng, phía trước mặt cũng đạt tới năm mươi trượng.
Vương Lâm không nói, bay thẳng chạy trốn hướng ra phía trước.
Động phủ vẫn liên tục bị sụp xuống, mười trượng, hai mươi, ba mươi trượng….
Vương Lâm sắc mặt tái nhợt. Hắn chỉ còn cách mặt đất có một khoảng, giờ phút này nó bị sụp xuống cực nhanh. Hiển nhiên không thể sụp đổ trước khi hắn di chuyển.
Hắn ánh mắt lộ ra một tia độc ý, vỗ trữ vật lấy ra một vật kết tinh to chừng hạt gạo. Vật ấy là tiên giới khí cô đọng mà thành.
Hắc ám hư vô cắn nuốt rít gào thêm ba trượng, năm trượng.
Vương Lâm nhìn ra xa, thấy như có một cái miệng hư vô há to.
Hắn nuốt tiên khí kết tinh trong tay vào một hơi. Lập tức, lần đầu tiên nguyên thần bên trong cảm giác được một loại đau đớn, đó là do tiên khí nguyên thần bị thiêu đốt.
Ở giờ khắc này, nguyên thần của Vương Lâm gần như sắp sửa sụp đổ. Trong cơ thể hắn truyền đến từng trận đau nhức, đồng thời cũng có một tia. sức mạnh như thể đại địa chống trời nảy sinh.
Bốn phía hắc ám hư vô vẫn cắn nuốt liên tục một, hai, ba trượng. .
Vương Lâm bay về phía trước. Tiếng ầm ầm ù ù như thể một dòng chảy đang đuổi theo dưới chân. Trong một khắc mà hắc ám hư vô kia cắn nuốt tới, Vương Lâm liền xông ra ngoài. Tốc độ của hắn tăng nhanh hơn rất nhiều lần so với trước. Trong nháy mắt hắn vừa chạy ra khỏi mặt đất, toàn bộ tiên giới toái phiến bị sụp đổ, gần như tuyệt đại bộ phận chỉ còn lại hắc ám và hư không.
Dưới chân hắn là một mảnh tối đen. Chỉ còn vài chỗ giống như cây thạch trụ chống đỡ thiên địa vẫn cố gắng đứng vững, nhưng cũng một vài trong số đó đang không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng dần biến mất.
Trên không trung khắp nơi đều là các khe nứt.
Nhưng Vương Lâm dĩ nhiên không cảm giác được hết thảy những thứ đó. Ý thức của hắn như đang lâm vào điên cuồng, tốc độ như sao băng, thậm chí có thể nói còn nhanh hơn cả sao băng, lao ra khỏi mặt đất, hướng lên không trung, rầm rầm phóng đi.
Ngày càng nhiều khe nứt toạc ra,liên tiếp tạo thành những lỗ hổng lớn giống như hắc sắc hư vô.
Vương Lâm bay lên, giống như phượng hoàng đang vật lộn với ngọn lửa, bay lên càng ngày càng cao. Đúng lúc này, phía trước hắn có vết nứt liên tiếp cùng một chỗ, hình thành một mảnh hư vô.
Vương Lâm lập tức vọt lên lẫn vào bên trong đám đen. Một khối khí lạnh lập tức vây lấy hắn, kích thích vào não, khiến hắn kêu lên một tiếng.
Hắn không nói hai lời, khống chế thân thể của chính mình lùi về phía sau. Đang không ngừng giãy dụa, một vết nứt bên trong lại tiếp tục lao ra.
Một chút sáng suốt, hắn tránh được cái khe. Cuối cùng thì mảnh thiên địa nhỏ kia, chính là tiên giới toái phiến (mảnh vỡ của tiên giới), cũng hoàn toàn bị sụp đổ. Trong một khắc đó, rốt cục, hắn cũng xông ra ngoài, biến mât trên trong không trung.
Bay cao thật cao một lúc, phía trước xa xa xuất hiện một vòng xoáy lớn. Nơi này đúng là nơi lúc trước hắn bước vào tiên giới toái phiến.
Phía dưới vòng xoáy còn có một bình đài, có nhiều người đang há hốc mồm nhìn ngó về phía này.
Hắn vừa đáp xuống, thân hình chợt lóe lên. Sau đó, phun ra một mồm máu tươi, ngã xuống đất. Một lúc sau, hắn dồn chút sức lực còn lại, điểm tại mi tâm. Lập tức, một đám du hồn bay ra.
Trong hành trình ở ngoại vực chiến trường, Vương Lâm đã góp nhặt được hơn vạn du hồn, toàn bộ đều xuất hiện, vờn quanh rít gào, hình thành một cơn lốc màu đen khiến mấy người trên bình đài khiếp sợ, biến sắc mặt, lùi về phía sau.
Vương Lâm té trên mặt đất giãy dụa, cố khoanh chân ngồi xuống, từ trong túi trữ vật xuất ra mấy bình đan dược, nuốt một hơi vào trong miệng, sau đó ngồi xuống thổ nạp.
Trên bình đài dưới vòng xoáy lớn, hàng vạn du hồn phát ra âm thanh thảm thiết, chúng cứ xoay tròn, ánh mắt âm trầm nhìn về phía mấy người đứng nơi bình đài.
Những du hồn này, chính là du hồn ở vực ngoại chiến trường. Lúc trước Vương Lâm thu nạp chúng cũng đã hao công tốn sức lắm, cuối cùng thông qua tịch diệt pháp tắc mới có thể xuất được chúng ra.
Trên thực tế, lúc hắn ở vực ngoại chiến trường mấy năm, thu hoạch vượt qua mười vạn du hồn, chỉ có điều, cuối cùng mang tới chỉ có một vạn này mà thôi.
Những du hồn khác với ma đầu ở chỗ, chúng mặc kệ tu vi đối phương như thế nào, chúng cũng ngang ngược không sợ, cho dù có bị luyện hóa nó cũng không sợ.
Trên một vạn du hồn liệu có thể khiến một Hóa Thần tu sĩ bỏ mạng hay không? Vương Lâm chưa thử nghiệm nên không biết. Dù sao nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn hao tổn toàn bộ số du hồn mà mình đã rất vất vả để thu thập này.
Nhưng Vương Lâm cũng là nhớ rõ, năm đó Cổ Đế bị vô số du hồn vây đánh, thân thể bị cắn nuốt.
Ở giữa các du hồn này, có một tồn tại khác biệt rõ ràng. Tuy thoạt nhìn bề ngoài của nó rất giống du hồn nhưng hai mắt nó lại có một tia linh động. Đó chính là ma đầu Hứa Lập Quốc.
Ở bên trong đám du hồn, hắn có chút đắc ý, nhủ thầm: ” Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ đều đã chết hết, còn mình thì vẫn bình yên vô sự. Hơn nữa, bên mình còn có rất nhiều du hồn tiền bối như vậy, sau này chắc hẳn mình sẽ rất an toàn.” Trên bình đài, mấy người vẫn nhìn bọn du hồn không chớp mắt. Trong đó có một người ánh mắt sáng ngời, ở trán có một dấu vết hình búa rìu lấp lánh.
Người này là người trong Cự Ma tộc, cùng đến từ Chu Tước tinh như Vương Lâm.
Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Vương Lâm. Hai mắt hắn chợt lóe, trầm mặc không nói.
Lúc này, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mặc áo xám. Người này hai mắt âm trầm. Chiếc mũi hơi cong, dáng vẻ âm trầm. Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, bước chân về phía trước.
Người đàn ông của Cự Ma tộc liếc mắt nhìn Vương Lâm, không nói gì, nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc. Tu vi người này ngay cả Hóa Thần cũng chưa đạt tới, chẳng qua chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nếu muốn lấy mạng Hóa Thần tu sĩ, khác gì lấy trứng chọi đá.
Gã áo xám cẩn thận đúng trên mặt đất. Khoảng cách du hồn càng ngày càng gần. Hắn nâng tay phải lên. Trong miệng lẩm bẩm. Dần dần, một ngọn lửa màu đen thành hình trong tay.
Ngọn lửa vừa hiện, lập tức bốn phía dấy lên một tầng sóng nhiệt.
Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt hiện lên một tia tham lam. Tay phải ném về phía trước, ngọn lửa lập tức bay đi.
Đúng lúc này, bọn du hồn bay xoay quanh Vương Lâm lập tức tạm dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn người này. Gã áo xám lập tức lui ra phía sau vài bước.
Nhưng bọn du hồn đột nhiên phát ra tiếng rú chói tai, bỗng tản ra bốn phía, trong đó khoảng một phần ba đám du hồn đánh về phía hỏa cầu, còn lại hai phần ba, tức là mấy ngàn du hồn lao thẳng về hướng gã áo xám, thanh thế này cực kỳ kinh người.
Gã áo xám mặt biến sắc, tay phải vung lên, lập tức phóng ra một thanh phi kiếm, dùng ngón tay điều khiển, phi kiếm quét ngang, hướng tới đám du hồn.
Nhưng, bọn du hồn đều không phải là ma đầu, có sức chống cự nhất định đối với pháp thuật thần thông. Chỉ thấy kiếm quang kia quét ngang, một ít du hồn bên ngoài giảm tốc độ, nhưng bọn du hồn phía trong vẫn ồ ạt lao ra, chỉ nháy mắt áp sát gã áo xám, đánh tiếp.
Trong đó có một ít du hồn chui vào người gã áo xám. Gã lập tức biến sắc, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết (máu tươi). Máu tươi vừa ra, lập tức hóa thành một mảnh lửa, vây quanh bảo vệ hắn. Người này lập tức khoanh chân ngồi xuống, trán vãi mồ hôi, ngồi xuống thổ nạp, nghĩ cách đẩy bọn du hồn trong cơ thể ra.
Bên ngoài ngọn lửa bao quanh thân thể hắn, rất nhiều bọn du hồn vẫn vây quanh ngọn lửa, thay nhau bổ vào. Ngọn lửa quanh thân hắn bắt đầu lay động, có cảm giác có thể tắt bất cứ lúc nào.
Về đám du hồn bị hỏa cầu tấn công, tuy có một số bị tử vong nhưng số còn lại hung hãn tấn công, nên hỏa cầu chỉ tồn tại một lúc rồi tắt lịm khi còn cách chỗ Vương Lâm ngoài ba trượng.
Số du hồn còn lại cũng không tiến lên mà xoay quanh Vương Lâm, ánh mắt hướng về mấy người trên bình đài, trong mắt lộ ra vẻ âm trầm.
Gã áo xám trong lòng kêu khổ, thầm nghĩ “sau này không nên mạo muội ra tay”. Hắn tuy biết, những tu sĩ có thể đi vào tiên giới đều có đại thần thông, là hạng nhân tài kiệt xuất ở các tu chân tinh.
Nhưng không ngờ, rõ ràng đối phương đang bị trọng thương vậy mà vẫn khó đối phó đến thế. Đối phương mới chỉ phóng ra đám sinh vật kỳ dị này đã khiến cho hắn mệt mỏi ứng phó. Nếu tu vi của đối phương khôi phục lại, sợ là hôm nay mình phải chết ở nơi đây.
Nhìn thấy ngọn lửa xung quanh có thể tắt bất cứ lúc nào, mà số du hồn rất đông, gã áo xám cắn răng một cái, tay trái vừa lật, trong tay có thêm một tiểu đỉnh. Mắt y lộ vẻ không cam lòng, đang muốn mở tiểu đỉnh để trở lại tu chân tinh tương ứng.
Chỉ trong nháy mắt y sắp sửa mở tiểu đỉnh, bỗng nhiên ở giữa sự bảo hộ của đám du hồn, Vương Lâm mở hai mắt, tay phải của hắn cách khoảng không một trảo.
Tiểu đỉnh trong tay nam tử áo xám lập tức bay ra khỏi tay hắn.
Chương 281(a): Nơi động phủ
Sắc mặt nam tử áo xám lập tức kịch biến, tái nhợt, cắt không còn ra máu, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Vương Lâm ánh mắt âm trầm, bàn tay co lại, như thể bóp nát bọt khí. Ngọn lửa bên người nam tử áo xám vốn là ảm đạm ngọn lửa, lập tức toàn bộ tắt ngấm.
Gã áo xám điên cuồng hét lớn một tiếng, lập tức thân thể thuấn di, xuất hiện ở ngoài lốc xoáy, đồng thời bay thẳng vào bên trong lốc xoáy. Lúc này hắn nghĩ “chỉ có tiến vào tiên giới toái phiến, có lẽ mới là đường sống duy nhất” Nhưng tốc độ du hồn nhanh hơn, trong một khoảng khắc, vô số du hồn ầm ầm chui vào trong cơ thể hắn. Toàn thân hắn run rẩy, kêu lên thảm thiết, từ giữa không trung ngã xuống bình đài, thân thể không ngừng co rúm, cuối cùng khí tuyệt bỏ mạng.
Dần dần toàn bộ thân thể, huyết nhục mất hết, trở thành một bộ xương khô, trên người hắn, một đám du hồn vui sướng chui vào.
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tâm niệm khẽ nhúc nhích, du hồn bốn phía đồng loạt bay trở về, tiến vào trán Vương Lâm rồi biến mất.
Lúc này, nam tử từ Cự Ma tộc kia cười ha hả, tiến lên vài bước, lớn tiếng nói:
– Đạo hữu, vì cớ gì mà ngươi biến thành chật vật như vậy? Ngay cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng nổi lên lòng tham đối với ngươi.
Vương Lâm liếc mắt nhìn người này một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
– Tiên giới toái phiến sụp đổ.
Nam tử Cự Ma tộc lập tức ngẩn ra, hai mắt lộ ra vẻ kì dị, nói:
– Đạo hữu trốn thoát từ sự sụp đổ của tiên giới toái phiến sao?
Mới vừa nói xong, hắn liền cười khổ, nghĩ mình vừa nói lời vô nghĩa, vì thế ôm quyền nói:
– Đạo hữu, tiên giới toái phiến sụp đổ, có thể chạy ra, kể cũng không là kẻ đầu đường xó chợ, tại hạ là Cự Ma tộc Sất Hổ, bội phục! Không biết xưng hô đạo hữu như thế nào?
Vương Lâm lắc đầu, nói:
-May mắn mà thôi, tại hạ Tằng Ngưu!
Nhớ tới cảnh tượng toái phiến sụp đổ, Vương Lâm không kìm nổi có chút sợ hãi, nếu không liều lĩnh nuốt vào tiên khí kết tinh, sợ là hắn đã vùi thây ở đó.
“Tằng Ngưu. .” Sất Hổ suy tư một chút, bỗng nhiên hai mắt dừng lại, nói:
– Đạo hữu có phải là người của gia tộc Tằng thị trong ngũ cấp tu chân quốc Thiên Hồn Quốc ở nam bộ của Chu Tước tinh không?
Vương Lâm ngẩn ra, lắc đầu không nói.
Sất Hổ suy nghĩ hồi lâu, toàn bộ Chu Tước tinh, tu sĩ bậc cao họ Tằng cũng chỉ có Thiên Hồn Quốc mà thôi. Tuy đối phương không thừa nhận nhưng hắn cũng không nói tự mình tu luyện, xem ra Tằng Ngưu này chắc là một đệ tử được bồi dưỡng trung tâm của ngũ cấp tu chân quốc nào đó.
Nếu không, y mà là người của tứ cấp tu chân quốc, vậy hắn tự nhiên không thể không biết.
Phải biết rằng Cự Ma tộc chẳng qua chỉ là tứ cấp tu chân quốc mà thôi, tất nhiên là có chút chú ý tới các thiên tài trong các tu chân quốc cùng cấp bậc. Thái độ của Sất Hổ lập tức thay đổi. Chẳng qua với tu vi của hắn, tự nhiên sẽ không biểu lộ ra.
-Tằng huynh, có thể lại gần một chút để nói chuyện không?
Sất Hổ do dự một chút, bỗng nhiên nói.
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, nhìn người này, hơi gật đầu.
Sất Hổ lập tức tiến tới cạnh Vương Lâm, tay phải tùy ý vung lên, lập tức hình thành một quầng sáng.
Vương Lâm bình tĩnh, âm thầm phòng bị.
-Tằng huynh, ngươi và ta cùng đến từ Chu Tước Tinh, xin trợ giúp một tay!
Sất Hổ đi thẳng vào vấn đề, nói -Gì cơ? Sất Hổ huynh có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.
Vương Lâm cười nói.
Sất Hổ cắn răng một cái, xuất ra một chiếc ngọc giản, ném cho Vương Lâm, nói:
– Đạo hữu xem là biết!
Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, thần thức đảo qua, mặc dù hắn rất có định lực nhưng vẫn lộ vẻ xúc động. Trong ngọc giản này là một bộ hình ảnh thần niệm ghi chép lại, bên trong là một nơi chim hót líu lo, non xanh nước biếc, cực kỳ tráng lệ.
Còn thấy rõ nhất là một chỗ đầm nước, phía trên đầm có một khối quan tài bằng ngọc thạch.
Trên quan tài cắm ba thanh kiếm tiên, Vương Lâm nhìn bộ kiếm này cực giống với thanh kiếm trên tay hài cốt lúc ở trong động phủ.
Hai mắt Vương Lâm co rụt lại, nếu hắn không nhìn lầm, quan tài bằng ngọc thạch kia không ngờ hoàn toàn đều là tiên ngọc tạo thành!
Đồng thời, phía trên đầm nước còn nổi lơ lửng thực vật như tràng hạt, hiển nhiên cũng không phải là đồ bình thường!
Vương Lâm trầm mặc một chút, trả ngọc giản cho Sất Hổ, trầm mặc không nói.
-Tằng huynh, nhiều năm trước một người trong Cự Ma tộc tiến vào tiên giới, sau đó vô ý xâm nhập nơi đó. Nơi đó có tiên thú bảo vệ, đồng thời còn có vô số cấm chế, với sức một người, hắn đã không dám manh động, chỉ lặng lẽ ghi chép rồi truyền, sau đó quay trở lại.
Sất Hổ nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói.
-Cách nhiều năm, nơi đây sợ là đã sớm có người phát hiện rồi.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói.
-Không có khả năng đó, Tằng huynh, nơi đây ta dám cam đoan sẽ chưa có ai phát hiện, xin Tằng huynh thứ lỗi, nguyên nhân thì tại hạ hiện tại không tiện nói ra.
Sất Hổ cười nói.
Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi nói:
– Chỉ có hai người chúng ta thế này thì sợ rằng rất khó thành công.
Sất Hổ mỉm cười nói:
– Hai người ngươi và ta có lẽ không đủ nhưng ta có hẹn thêm một người nữa. Ba người cùng đi, tự nhiên độ chắc chắn sẽ tăng lên không ít.
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên:
– Việc này tại hạ không thể trả lời ngay được, để ta suy nghĩ mấy ngày đã!
Sất Hổ gật đầu nói:
– Điều đó là đương nhiên. Như vậy đi, nếu như Tằng huynh đã suy nghĩ thông suốt thì một tháng sau, đến chỗ trong bản đồ ngọc giản này tập hợp. Nếu một tháng sau mà Tằng huynh không đến, tại hạ sẽ không chờ đợi.
Nói xong, hắn xuất ra một khối ngọc giản đưa cho Vương Lâm.
Vương Lâm nhận lấy nhìn qua, ngọc giản này rất giống với vật truyền tống của Đại La Kiếm Tông, đều là vật thiết yếu để mở ra truyền tống trận. Chẳng qua mặt trên của nó, những mảnh nhỏ bên trong chỉ có một chỗ sáng hẳn lên.
– Cầm chiếc ngọc giản này, khi tiến vào lốc xoáy thì có thể lựa chọn địa điểm. Tằng huynh, tại hạ chờ đợi sự tham gia của huynh!
Sất Hổ liên ôm quyền, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, bước vào trong lốc xoáy, thân ảnh dần tiêu biến.
Vương Lâm thu hồi lại ngọc giản, khoanh chân ngồi xuống, xuất ra Cấm Phiên, rung lên, trùm cả bốn phía lại. Hắn ngồi trong màn sương đen, nhắm hai mắt lại, nguyên thần từ đỉnh đầu chậm rãi chui ra. Hai tay hắn bấm quyết, lộ ra vẻ thống khổ. Dần dần, một viên tiên khí kết tinh to bằng hạt gạo từ mi tâm của nguyên thần dần bị hắn bức ra.
Sau khi kết tinh này từ mi tâm của nguyên thần xuất hiện, nguyên thần lập tức trở nên uể oải, dường như chỉ cần làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể tiêu tan, chậm rãi chìm vào bên trong thân thể Vương Lâm.
Hồi lâu sau, Vương Lâm mở hai mắt ra, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Viên tiên khí kết tinh kia bị hắn cầm trong tay, nhìn thoáng qua một chút rồi thu vào trong túi trữ vật Với tu vi của Vương Lâm, căn bản là không thể dung hợp được tiên khí, càng không nói đến tiên khí kết tinh. Tiên khí này là bảo vật mà chỉ sau khi Hoá Thần tu sĩ đạt đến hậu kì, trùng kích lên Anh Biến kỳ thì mới có thể thử hấp thu mà thôi.
Có thể nói, ở Chu Tước tinh, sở dĩ không có nhiều Anh Biến kỳ thì nguyên nhân trọng yếu chính là do tiên khí rất thưa thớt. Dù sao, không phải tất cả các tu sĩ đều có cơ hội tiến vào tiên giới để thu được tiên khí.
Ở một số đại phái có lịch sử vạn năm thì có lẽ còn có tàng trữ tiên khí kết tinh. Nhưng mấy thứ này, chỉ có những nhân vật thiên tài của môn phái hoặc những trưởng lão của môn phái mới có tư cách sử dụng với một số lượng nhất định.
Có ít Anh Biến kỳ tu sĩ nên cũng hiếm có Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ.
Nếu không đạt tới Hoá Thần hậu kỳ mà đã cố dung hợp tiên khí thì đối với tu sĩ mà nói, vật ấy không phải là báu vật mà là độc dược.
Vương Lâm cười khổ. Nguyên thần của hắn bị tổn hao khá nghiêm trọng. May mà hắn có du hồn, sau khi cắn nuốt một ít, nguyên thần đã khôi phục được một chút.
Hắn vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một vật. Đó là một khối ngọc thạch màu trắng, trên đó truyền ra trận trận tiên khí. Thần thức của Vương Lâm đảo qua, lập tức phát hiện cái gọi là tiên ngọc này thực tế cũng không khác biệt gì nhiều so với linh thạch.
Chẳng qua linh thạch phát ra linh khí còn tiên ngọc này lại phát ra tiên khí.
Vương Lâm biết, sau khi đạt đến Anh Biến kỳ, ngoại trừ lĩnh ngộ ý cảnh ra thì không thể thổ nạp thiên địa linh khí được, tiên khí này chính là một vật rất trọng yếu.
Do đó, có càng nhiều thứ này càng tốt.
Vương Lâm biết mức độ quý báu của tiên khí, nhất là khối tiên ngọc trong tay này. Nếu đặt ở Chu Tước tinh, chắc chắn sẽ tạo ra một tai hoạ lớn, thậm chí Chu Tước quốc cũng sẽ ra tay cướp đoạt.
Sau khi nhìn thoáng qua, Vương Lâm đem khối ngọc này thu hồi lại.
Lần hành trình đến tiên giới này, tuy nguyên thần hơi chút hao tổn nhưng thu hoạch cũng rất phong phú. Vương Lâm thở sâu, hai mắt chớp lên, lại xuất ra một vật khác từ trong túi trữ vật. Vật ấy chính là một thanh Thiết phiến màu vàng ở trước ngực thi hài kia.
Tôn Lôi từng nói thiết phiến này là một cái tiên khí phòng ngự, nhưng nháy mắt khi Vương Lâm cầm lấy vật ấy lập tức phát hiện ra nó không thể là tiên khí được.
Lúc ấy, hắn không có nhiều thời gian để nghiên cứu, lúc này khi đã thu xếp ổn thoả, thần thức hắn lập tức khẽ động, tiến hành tra xét.
Nháy mắt khi thần thức hắn dung nhập vào trong Thiết phiến, trong đầu hắn ong lên một tiếng, làm hắn hơi chút choáng váng. Ngay sau đó từng đạo tin tức dũng mãnh nhập vào trong não hắn.
Hồi lâu sau, hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Thiết phiến, ánh mắt không ngừng chớp lên.
Hiện tại, hắn có thể xác định, nếu những gì vừa biết được là thật thì Thiết phiến này có lẽ chính là vật có giá trị nhất trong ba vật này.
Thiết phiến này giống như một cái ngọc giản, trên đó ghi chép phương pháp luyện chế một loại gọi là Xạ Thần xa.
Dựa theo miêu tả trên Thiết phiến, chủ nhân của khối hài cốt kia tự xưng là Thiên Bảo thượng nhân. Người này sau khi bay vào tiên giới đã đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc luyện chế pháp bảo, đối với tu luyện thì không có chút hứng thú nào.
Trên thực tế, sở dĩ hắn có thể cố gắng đạt được tu vi vừa đủ thỏa mãn yêu cầu để phi thăng tiên giới chính là vì có thể sống lâu thêm vài năm, nhờ đó hoàn thành lý tưởng vĩ đại của cuộc đời mình. Đó là chế tạo ra một loại pháp bảo có uy lực lớn nhất trong thiên địa.
Tuy nhiên, đáng tiếc là lý tưởng này của hắn theo đại nạn trong tiên giới mà tiêu tán. Cả đời hắn nghiên cứu chế tạo ra Xạ Thần xa, nhưng cuối cùng cũng không vừa lòng vì thế phong ấn tại trong động phủ.
Ngay một khắc trước khi đại nạn của tiên giới diễn ra, hắn rời khỏi động phủ, chuẩn bị thu thập thêm một ít tài liệu để thử chế tạo lại. Nhưng đáng tiếc, lần này vừa ra chính là sinh ly tử biệt.
Trước khi hắn chết, không muốn nghiên cứu của cả cuộc đời mình bị đoạn tuyệt hậu thế nên lưu lại Thiết phiến, để lại cho người có duyên phát hiện ra.
Trong Thiết phiến, người này không chút giữ lại đem phương pháp chế tác Xạ Thần xa mà hắn cũng chưa hoàn toàn vừa lòng viết ra. Cũng lưu lại địa chỉ của động phủ, khiến cho người có duyên phát hiện ra Thiết phiến này nhất định phải đến đó lấy Xạ Thần xa này. Ngoài ra nếu có năng lực thì lại tiếp tục nghiên cứu thêm.
Vương Lâm thở sâu, phương pháp chế tác chiếc Xạ Thần xa này cực kỳ phức tạp. Chỉ riêng nói về tài liệu, tuyệt đại đa số đều là vật đã tuyệt tích, dĩ nhiên không có khả năng chế tác lại lần nữa.
Tuy nhiên, trong miêu tả của Thiên Bảo thượng nhân, Vương Lâm nhận ra rằng trong động phủ của hắn còn lưu giữ một chiếc Xạ Thần xa. Vương Lâm cũng có chút động tâm.
Trầm ngâm một lát, hắn đứng lên, thu hồi lại Cấm Phiên, cất bước đi lên bình thai phía trên lốc xoáy.Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm