1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 72 [Chương 273 đến 277]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 72 [Chương 273 đến 277]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 273: Ảo ảnh

Ánh mắt Vương Lâm sáng lên. Hắn cầm Vu hồi đỉnh lên. Cái đỉnh này này chắc là sử dụng bên trong tu chân tinh. Nếu mình sử dụng thứ này thì không biết về Chu Tước tinh hay Đại La phái nhỉ?

Vương Lâm trầm ngâm một chút, sau đó cất Vu hồi đỉnh đó đi, để riêng với Vu hồi đỉnh của hắn ra. Nếu không chẳng may đến lúc sử dụng lại lấy sai, bay về Đại La phái thì quá nguy hiểm rồi.

Sau đó Vương Lâm cầm ngọc giản trong tay ném tới. Thần niệm vừa động, ngọc giản liền lóe lên quang mang. Một tòa pháp trận chậm rãi hiện ra giữa không trung. Trên trận pháp có hai điểm lõm vào, hiển nhiên là nơi để đặt linh thạch.

Vương Lâm không nói một lời, xuất ra hai viên cực phẩm linh thạch, vung tay một cái. Linh thạch rơi vào đúng vị trí. Tiếp theo đó, trận pháp liền vận chuyển. Quang mang trên ngọc giản ngày càng sáng, bên trên hiện lên một tấm bản đồ mờ ảo.

Hình ảnh này Vương Lâm không xa lạ gì. Nó chính là thứ mà trong quá trình tiến vào tiên giới, tu sĩ đều nhìn thấy, trông như một tấm gương lớn vỡ vụn.

Trên bức họa này có vô số điểm màu xám nhỏ, lại có ba mươi bảy điểm sáng ngời, đối lập với những điểm sáng nhỏ kia.

Vương Lâm nhìn hình ảnh này, trong đầu nhớ lại khi mình từ trong dòng chảy hạ xuống mảnh vỡ của tiên giới này. Ánh mắt hắn sáng lên, đã tìm được vị trí của bản thân.

Tay phải hắn điểm lên vị trí một mảnh vỡ, nhất thời toàn bộ bức họa biến mất. Trận pháp mở ra toàn bộ, sau đó thân thể Vương Lâm liền biến mất giữa không trung.

Bên bờ một mảnh tiên giới, nơi này bị cuồng phong tàn phá, phía chân trời có một khe nứt thật lớn. Từng trận hàn phong điên cuồng rít gào. Cả thế giới dường như bị bao phủ dưới uy năng của nó.

Nơi này chẳng có núi non, chỉ có một mảnh sa mạc tồn tại. Vốn hàng ngàn năm trước nơi này cũng có núi non sông nước, nhưng sau khi trải qua kiếp nạn, Huyền Phong kiếm tiên – chí bảo của một vị tiên nhân bị đánh rơi ở đây, cắt không gian, hình thành cái khe không gian này.

Về phần thanh kiếm này, sau khi phá cắt không gian một khắc liền vỡ tan, hóa thành làn gió bạo ngược, vô cùng vô tận thổi vào phiến thiên địa này.

Lúc này trên bầu trời đầy bạo ngược này, xuất hiện một tòa pháp trận. Ánh sáng của pháp trận lóe lên, hình thành một tấm màn bảo vệ, ngăn cách làn gió ở bên ngoài. Chẳng qua màn bảo vệ này nhanh chóng chấn động kịch liệt, xem chừng tùy thời có thể bị nghiền nát.

Thân ảnh Vương Lâm xuất hiện bên trong trận pháp. Hắn ngưng thần nhìn bốn phía một lượt, lập tức nhíu mày. Nơi này so với mảnh vỡ vừa nãy quả là kém xa. Mảnh vỡ trước kia còn bị phá hủy chút ít, nhưng mảnh trước mắt này thì đã bị phá hủy hoàn toàn.

Theo lý mà nói, một nơi như thế này thì Đại La phái sao lại thiết lập truyền tống trận chứ. Vương Lâm trầm ngâm một chút, mắt thấy màn bảo vệ đang chớp động ngày càng kịch liệt, thân thể hắn liền nhoáng lên, từ trong trận pháp lao ra.

Trong nháy mắt vừa ra khỏi, Vương Lâm liền cảm thấy thân thể như bị đao cắt. Trận pháp sau lưng hắn lúc này chậm rãi biến mất, dùng một phương pháp đặc thù, ẩn đi.

Trong thiên địa bây giờ chỉ còn tiếng gió rít gào, dường như bốn xung quanh đang có vô số nhân ảnh đang gào khóc không ngừng. Loại cảm giác này tăng dần trong thân thể Vương Lâm, càng ngày càng rõ ràng.

Hắn hạ xuống dưới mặt cát được một khắc, đột nhiên trong lòng bỗng sinh cảnh giác, quay vụt nhìn lại phía sau. Chỉ thấy phía sau hắn lúc này, giữa cuồng phong đang gào thét, xuất hiện một loạt bóng đen.

Trong lòng Vương Lâm cả kinh. Hắn nhìn thấy những bóng đen này nhưng thần thức lại không phát hiện bất cứ điều gì. Hắn không nói thêm một lời, vỗ vào túi trữ vật, Cấm Phiên liền xuất hiện trên tay.

Lúc này bóng đen kia dần dần trở nên rõ ràng. Sắc mặt Vương Lâm liền trở nên cổ quái. Hóa ra những nhân ảnh đó lại là những nữ tử thiên kiều bách mị.

Những nữ tử này mặc y phục bảy màu rực rỡ. Phía sau các nàng là một đội đồng tử, tay bưng mâm trên đó đặt vô số tiên quả, rượu ngon.

Những người này vừa cười vừa nói, hướng về phía Vương Lâm đi tới.

Vương Lâm nhướng mày. Hắn chỉ thấy những người này đang cười nói, nhưng điều quỷ dị chính là lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Đám người này tiến tới càng ngày càng gần. Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Hắn nhận thấy trên bầu trời phía trên những người này cũng xuất hiện vài bóng đen. Những bóng đen này chậm rãi hiện ra, là những thanh niên. Những người này chân đạp mây lành, bay theo đội ngũ như bảo vệ cho đội ngũ kia vậy, ánh mắt quét khắp bốn phía.

Vương Lâm hít sâu một hơi, thu hồi Cấm Phiên. Thân ảnh những người đó đã tiền gần hắn nhưng Vương Lâm không hề né tránh, tùy ý để họ đi qua bên người hắn.

Trong đó có một đồng tử đột nhiên đi xuyên qua người Vương Lâm.

Mãi cho tới khi đội ngũ này đi ra thật xa, Vương Lâm cười khổ. Hắn vừa nãy đã phát hiện đó không phải là người thật mà là ảo ảnh mà thôi.

Như vậy mảnh vỡ của tiên giới này có một lực lượng kỳ dị, có thể tạo thành ảo ảnh của một số hình ảnh ở tiên giới năm xưa.

Vương Lâm nhìn những người kia đang xa dần, trong nội tâm có chút cảm khái. Những người này năm xưa giờ đã trôi theo làn gió, chỉ còn lưu lại một chút ảo ảnh này mà thôi.

Năm đó tiên giới rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại bị hủy diệt tới mức này?

Nghi vấn này lại khiến trái tim Vương Lâm đập mạnh. Hắn trầm mặc nhìn ảo ảnh phía xa xa.

Những người này càng đi càng xa. Một lúc sau mới dừng lại. Vương Lâm ở phía sau bọn họ, nhìn kỹ mới phát hiện ra, nơi những người này dừng lại, ảo ảnh lại thay đổi. Một cung điện nguy nga tráng lệ hiện ra, bên trong rất nhiều bàn tiệc, trên đặt đầy rượu ngon tiên quả.

Ngồi ở những cái bàn này là vài vị tiên phong đạo cốt. Họ khi thì nói cười, khi thì phất tay, pháp thuật từ ngón tay họ bay ra, dường như đang muốn chứng minh điều gì đó.

Vương Lâm nhìn cảnh trước mắt, lập tức nhìn những pháp thuật mà những vị tiên phong đạo cốt này không chớp mắt. Hắn hít sâu một hơi. Những người này căn bản không cần dùng bất cứ pháp quyết gì, mọi pháp thuật đều chỉ tay là xuất hiện, vô cùng tự nhiên, vận dụng lực lượng trong thiên địa hoàn toàn như ý.

Lúc này một người trong số đó đứng lên, trên mặt lộ vẻ tức giận, chỉ vào mặt một người khác, lớn tiếng nói vài câu, sau đó giơ tay lên. Một lôi cầu màu tím xuất hiện. Người này chỉ tay vào lôi cầu, ném thẳng lên trời. Lôi cầu này lập tức tung bay ra khỏi đại điện, thẳng về phía trời cao.

Ánh mắt Vương Lâm cũng nhìn theo lôi cầu. Nhưng đột nhiên ảo ảnh đang có trời đẹp nắng vàng, tiên hạc bay múa bỗng xuất hiện dị biến. Một tia chớp màu đen xẹt qua bầu trời, tốc độ cực nhanh hóa thành một nắm đấm thật lớn, đánh mạnh lên lôi cầu nọ.

Lôi cầu lập tức vỡ tan, nắm đấm kia vẫn không dừng lại mà tiếp tục đánh xuống.

Mọi người trong cung điện sắc mặt đều đại biến. Trong đó có hai người phản ứng cực nhanh đã bay ra khỏi cung điện xem xét. Lúc này bàn tay do tia chớp hóa thành kia đã đánh xuống.

Chỉ một quyền! Thân thể tất cả tiên nhân đều bị đánh nát, cả cung điện sụp đổ, hóa thành tro bụi. Chỉ có hai người bay ra trước tiên, trên thân thể lóe lên ánh sáng bảy màu, chặn nắm tay đó lại.

Sắc mặt hai người đó tái nhợt, đúng lúc này, một đạo kiếm quang màu lam từ trong hư không ở phía chân trời phá không mà tới, xẻ ra một khe hở không gian lớn. Từng đám hắc khí từ trong khe hở đó tuôn ra.

Ngay sau đó, một bàn tay lớn từ trên bầu trời bỗng huyễn hóa ra, nhẹ nhàng nắm lấy bảo kiếm kia, vuốt nhẹ một cái. Bảo kiếm này chỉ bị vuốt nhẹ mà đã vỡ nát, hóa thành vài điểm lam mang, biến mất trong khe không gian. Tuy nhiên trong lam mang, vỏ kiếm lại không vỡ nát mà theo lỗ hổng không gian bay đi.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bàn tay vừa bóp nát tiên kiếm kia lật lại, ấn xuống phía dưới. Mặt đất liền rung chuyển. Từ trong bàn tay chợt bay ra một đạo ngân quang. Đạo ngân quang này từ trên trời giáng xuống, phóng vọt tới.

Vương Lâm đắm chìm trong huyễn tượng, tâm thần kịch chấn. Trong khoảnh khắc khi ngân quang xuất hiện, trong lòng hắn dâng lên một tia cảm giác, biến sắc, tay phải nhanh chóng vung lên. Khu thú quyển bay ra, hóa thành con Lôi Oa, phun ra một quả lôi cầu, đánh thẳng vào ngân quang.

Một loạt tiếng ầm ầm vang lên khắp thiên địa. Lôi Oa gầm nhẹ một tiếng, lùi lại mấy trăm trượng. Vương Lâm sắc mặt âm trầm, thân thể bay lên, đạp lên đầu Lôi Oa, ngẩng đầu nhìn nữ tử phía sau ngân quang.

– Hồng Điệp!truyện tà tu audio

Vương Lâm gằn từng chữ.

Vừa rồi hắn đắm chìm trong huyễn tượng, nữ tử này không biết xuất hiện khi nào, không ngờ lại chẳng nói một lời đánh lén hắn. Nếu không phải thần thức Vương Lâm đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ thì hẳn sẽ cho rằng sẽ cho rằng ngân quang đó là ảo ảnh, cuối cùng bị nữ nhân này giết chết ngay tức khắc.

Khuôn mặt Hồng Điệp lạnh như băng, ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh, bình thản nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói:

– Ngươi quả nhiên biết ta. Nói đi, ngươi rốt cục là ai?

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, cười nói:

– Thiên kiêu chi nữ của Tuyết Vực quốc, có ai mà không biết chứ.

Thần sắc Hồng Điệp không đổi, lạnh nhạt nói:

– Không nói sao? Như vậy hôm nay ngươi lưu lại đây đi!

Vừa nói, nữ nhân này vừa giơ tay phải lên. Chỉ thấy một đạo ngân quang lóe lên trong tay nàng. Nàng lạnh lùng nhìn Vương Lâm.

Chương 274: Chiến Hồng Điệp

Vương Lâm cười ha hả, ánh mắt lóe sáng, nói:

– Nghe nói Hồng Điệp cô nương trong vòng trăm năm tu luyện từ phàm nhân tới Hóa Thần hậu kỳ. Trăm năm mặc dù ngắn nhưng đối với phàm nhân đã là cả cuộc đời. Không biết cha mẹ ngươi có còn khỏe mạnh hay không?

Hồng Điệp nhướng mày, ngân quang trong tay vung lên. Trong nháy mắt bầu trời tràn ngập ngân mang, hướng tới Vương Lâm.

Vương Lâm vỗ lên Lôi Oa. Lôi Oa liền ưỡn bụng phun ra một lôi cầu. Lôi cầu này đang còn ở giữa không trung, Vương Lâm đã quát khẽ một tiếng:

– Bạo!

Lập tức lôi cầu liền tự bạo, hóa thành vô số đạo lôi điện, va chạm với ngân quang. Sau khi chặn đòn đó, Vương Lâm liền lập tức lui lại, bay về phía xa.

Về phần Lôi Oa thì sau khi phun lôi cầu xong, lập tức cũng thối lui theo Vương Lâm.

– Hồng Điệp. Không biết cha mẹ ngươi ngoài ngươi còn có cô con gái nào khác hay không? Nếu không có chẳng phải là không có người đưa tang hay sao. Trong ba điều bất hiếu, đây là điều thứ nhất!

Vừa rút lui, Vương Lâm vừa cao giọng nói.

Đôi mày Hồng Điệp nhíu lại, lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm đang ngày càng xa dần, sau đó phóng vút theo. Đồng thời nàng vung tay phải lên, một thanh phi kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu. Ngón tay điểm một cái, thanh kiếm liền hóa thành một đạo cầu vồng, tốc độ cực nhanh phóng đi.

Thanh phi kiếm này mang theo một cỗ ý cảnh tràn ngập vô tình. Những nơi nó đi qua, bốn phía xung quanh đều mơ hồ xuất hiện vô số bông tuyết, chầm chậm rơi xuống.

Ánh mắt Vương Lâm sáng lên, chợt vỗ lên túi trữ vật. Cấm Phiên hiện ra trong tay, bốn phía lập tức tràn ngập hắc vụ. Cùng lúc đó, từng đạo cấm khí từ trong hắc vụ gào thét lao ra, hóa thành những đầu ác long, nhằm vào phi kiếm.

Sau đó thân thể Vương Lâm chẳng những không lùi lại mà lập tức biến mất trong hắc vụ. Khi xuất hiện đã là ở phía sau Hồng Điệp hơn mười trượng. Hai tay hắn bắt quyết, nhất thời một tia linh lực từ trong cơ thể hắn tỏa ra, hình thành phía trước hắn một dòng khí lưu.

Ý cảnh sinh tử trong thời khắc này từ trong dòng khí lưu tỏa ra.

Hồng Điệp lại nhăn mày, hừ lạnh nói:

– Không biết sống chết!

Nói xong tay phải nàng giơ lên, hung hăng chụp về phía trước một cái. Nhất thời năm đạo khí băng hàn từ đầu ngón tay phóng ra, giữa không trung chợt hóa thành năm ngọn núi tuyết, ầm ầm đánh xuống.

– Tuyết này sinh ra trên trời, chết nơi mặt đất!

Dưới sự vận chuyển của dòng chảy, ánh mắt Vương Lâm vô cùng bình tĩnh. Tuy rằng đối phương là Hóa Thần hậu kỳ, nhưng nếu muốn giết mình thì mình vẫn có thể đấu một trận!

Dòng chảy mang ý cảnh sinh tử lập tức hóa lớn. Năm ngọn núi tuyết nọ trong nháy mắt phủ xuống liền lập tức tan biến, cuối cùng khi rơi vào trong dòng chảy đã nhỏ đi còn một nửa.

Trong khoảnh khắc khi núi tuyết chạm vào dòng chảy, một tia ý cảnh vô tình ầm ầm tiến vào trong cơ thể Vương Lâm. Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, phun một ngụm máu tươi. Ngụm máu này vừa phun ra liền hóa thành một khối băng.

Vương Lâm chỉ cảm thấy thân thể như bị bao phủ giữa đất trời băng giá. Trong đầu hắn nhớ lại cha mẹ thân nhân, đột nhiên lại có cảm giác thoải mái. Nội tâm Vương Lâm không loạn. Hắn biết một khi toàn bộ thân tình trong ký ức của mình toàn bộ đều tiêu tan, bị cỗ ý cảnh vô tình này ảnh hưởng thì từ đó về sau hắn sẽ trở thành một kẻ không biết gì ngoài giết chóc. Hơn nữa sinh tử của hắn sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào kẻ đã cho hắn mầm mống ý cảnh này – Hồng Điệp.

Ý cảnh sinh tử lập tức vận chuyển trong cơ thể. Tất cả những ký ức khi còn là phàm nhân, sinh tử của cha mẹ đều ngưng tụ trong tim hắn.

Nương theo sự tỉnh táo trong nháy mắt, Vương Lâm quát to:

– Trăm năm thời gian là cả đời một phàm nhân. Cha mẹ chí thân, sao có thể mặc cho thiên đạo hủy diệt. Hồng Điệp, cha mẹ ngươi dù có tiến vào luân hồi cũng vẫn luôn theo sau ngươi! Ngươi có dám nhìn lại hay không?

Thần sắc Hồng Điệp vẫn như cũ nhưng Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được ý cảnh vô tình khẽ buông lỏng.

Sinh tử ý cảnh của hắn lập tức điên cuồng vận chuyển, cùng lúc đó biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở trên Lôi Oa cách đó mấy trăm trượng, nhanh chóng bỏ chạy.

Cấm Phiên vẫn được hắn cầm ở tay, sau khi rung lên, bên trong bay ra hơn trăm đầu ác long do cấm khí hóa thành, đánh về phía Hồng Điệp.

Vương Lâm mất một lúc, cuối cùng cũng bức được tia ý cảnh vô tình kia ra khỏi cơ thể, toàn thân thư sướng, không còn trở ngại. Lúc này sắc mặt hắn trở nên âm trầm. Vừa rồi quả thật quá nguy hiểm, nếu chỉ hơi lơ là chắc hẳn liền bị đầu nhập luân hồi, chẳng còn tư cách đối nghịch thiên đạo.

– Ý cảnh của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ quả nhiên cường đại!

Vương Lâm hít sâu một hơi. Trên thực tế từ khi Hồng Điệp đánh lén một khắc, Vương Lâm và nàng đã bắt đầu giao chiến.

Vương Lâm thấy Băng Thanh Quyết này rõ ràng khi tu luyện phải đem toàn bộ tình cảm của mình nghiền nát, luyện hóa tất cả, cuối cùng khiến bản thân đạt tới trạng thái lòng như băng đá, lạnh lùng trong suốt.

Đó chính là trái tim Hồng Điệp!

Từ năm đó chứng kiến Băng Thanh Quyết này, Vương Lâm vẫn tự hỏi, nữ tử Hồng Điệp chỉ tu luyện trăm năm, cho dù thiên tư cực kỳ xuất chúng nhưng phương diện khác mà nói, ắt hẳn phải có sơ hở không thể xóa nhòa.

Năm tháng tu luyện không dài, cho dù đạo tâm có kiên định thì cũng không thể so với những lão quái đã tu luyện mấy trăm năm. Hơn nữa trong thời gian trăm năm, tất cả tình cảm của nữ tử này đối với thế tục không thể đã hoàn toàn diệt hết được.

Cho nên Vương Lâm nói về chuyện cha mẹ, mục đích là để gợi lại một tia ký ức của nữ tử này, dựa vào đó mà phá hủy đạo tâm của nàng. Chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội chiến thắng.

Nhưng phải nói đạo tâm của nữ tử này cũng rất kiên định, bị ngôn ngữ của Vương Lâm mấy lần kích thích đều không sơ hở nửa điểm. Mãi cho tới khi dưới ý cảnh sinh tử của Vương Lâm, nữ tử này chợt chững lại, Vương Lâm biết, lời nói của mình đã thành công rồi.

Tuy nói không nhiều, hiệu quả cũng không rõ ràng nhưng đã gieo một hạt giống trong lòng nữ tử này. Chỉ cần hạt giống này không bị diệt, nữ tử này không thể Anh Biến.

Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn biết với thiên tư của Hồng Điệp, hạt giống này tất nhiên không thể tồn tại lâu. Nhưng nếu mình kích thích nhiều hơn, chứng minh được ý cảnh sinh tử của mình mới là đại đạo, ý cảnh vô tình chưa phải đã là chân chính vô tình, vậy thì nữ tử này chẳng còn gì đáng sợ nữa.

Hồng Điệp đối với mấy đầu ác long do cấm khí hóa thành không thèm để ý. Trong nháy mắt khi chúng đánh tới, nguyên thần trong cơ thể nàng lập tức xuất khiếu, hai tay phất lên. Một đạo sóng gợn màu lam khuếch tán ra trong nháy mắt. Tất cả cấm khí đều hóa thành tượng băng, từ giữa không trung rơi xuống.

Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang bỏ chạy phía xa, ánh mắt càng lạnh lùng. Mục đích của người này nàng liếc mắt một cái là hiểu hết. Vốn dĩ lời nói của hắn không thể chấn động đạo tâm của mình, chẳng ngờ ý cảnh của hắn lại cực kỳ quỷ dị, có thể sinh ra một tia cảm ngộ thiên đạo luân hồi.

Trong khoảnh khắc khi năm ngọn núi tuyết đánh vào dòng chảy, nàng rõ ràng cảm nhận được ý cảnh sinh tử này, trong đầu không ngờ lại hiện lên một tia ký ức. Tuy rằng tia ký ức đó lập tức bị nàng xua tan nhưng người này lại nói thêm, nhất là câu “dù tiến vào luân hồi, cha mẹ ngươi vẫn đang theo sau ngươi!”

Lời này vừa nói ra, ký ức trong đầu Hồng Điệp mơ hồ có chút tán loạn, không khỏi bị dừng lại một chút. Tuy rằng lập tức bị nàng diệt trừ nhưng cũng mất đi cơ hội giết chết đối phương.

– Chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, lại dám có ý này, muốn phá hủy đạo tâm của ta. Người này tuyệt đối không thể lưu!

Ánh mắt Hồng Điệp phát lạnh, sau khi khôi phục bình thường liền đuổi theo Vương Lâm.

Vương Lâm vừa bỏ chạy, tay phải chụp một cái, thu lại Lôi Oa. Nhưng phương pháp na di của Hóa Thần hậu kỳ thì Hóa Thần sơ kỳ không thể so sánh được. Hắn chưa chạy được bao xa, phía sau đã truyền tới một tia khí băng hàn.

Vương Lâm hít sâu một hơi, đang muốn chạy trốn. Nhưng đột nhiên trong đầu hắn hoàn toàn sáng tỏ, không ngờ lại nhớ tới chưởng ấn trong cung điện ở mảnh vỡ tiên giới kia.

Hắn cũng đã từng thử qua vài lần nhưng đều thất bại.

Giờ phút này trong lúc bỏ chạy, chưởng ấn kia lại hiện lên ngày càng rõ ràng trong đầu hắn. Dần dần hắn nghĩ tới bàn tay sau khi bóp nát tiên kiếm, lại đánh một chưởng xuống đất trong huyễn tượng vừa gặp kia.

Một chưởng trong huyễn tượng này, trong đầu hắn nhanh chóng kết hợp cùng một chưởng ấn nơi cung điện, tâm linh sáng tỏ, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên bay lên không, hướng thẳng lên cao.

Hồng Điệp đuổi theo cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ dù ngươi có chạy tới hay bay lên thì cũng không thể nào tránh được kiếp nạn này!

Vương Lâm ở trên cao, đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn về mặt đất, trong đầu dường như có chút cảm ngộ, tay phải bất tri bất giác vươn ra, đánh xuống phía dưới một cái.

Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, các loại khí kỳ dị từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại. Bên dưới Vương Lâm không ngờ hình thành một chưởng ấn cự đại, đánh thẳng về phía Hồng Điệp.

Lần đầu tiên sắc mặt Hồng Điệp đại biến! Nàng muốn lui về, nhưng chưởng ấn này quá lớn, trong nháy mắt đã đánh tới, xuyên thẳng qua cơ thể Hồng Điệp. Sau khi đánh lên mặt đất, từng đợt sóng xunh kích ầm ầm tỏa ra.

Chương 275: Tiên ngọc

Nàng nhất thời ngẩn ra, cảm thụ lại thân thể, phát hiện không có bất cứ điều gì bất thường. Nàng không ngờ được, một chưởng vừa rồi của Vương Lâm chỉ là trong nhất thời đột nhiên có cảm ngộ, chỉ mới đạt được bề ngoài, còn chưa có lực công kích gì hết.

Sau khi xuất ra một chưởng này, linh lực toàn thân Vương Lâm nhất thời tiêu tán toàn bộ. May mà do hắn chịu ảnh hưởng của khu thú quyển nên đã quen thuộc với tình trạng này, lập tức uống đan dược, sau đó không đợi đan dược hoàn toàn phát huy tác dụng đã tung ngọc giản, mở trận pháp, tùy ý chọn một mảnh vỡ của tiên giới, biến mất.

Khi Hồng Diệp ngẩng đầu lên thì thân ảnh Vương Lâm đã biến mất. Ánh mắt nàng lộ ra vẻ lạnh lẽo.

– Có truyền tống trận, xem ra thân phận người này tuyệt đối không tầm thường. Hơn nữa đạo pháp của hắn phi phàm, vừa tỉ mỉ lại vừa lớn mật, pháp bảo lại nhiều vô số, hẳn phải là một tinh anh đệ tử được ngũ cấp tu chân quốc ở Chu Tước tinh toàn lực bồi dưỡng.

Ánh mắt Hồng Diệp lóe lên, trầm mặc một chút, sau đó xoay người bay về phía xa, tìm kiếm khí tiên giới.

Vương Lâm lúc này đã tới một mảnh vỡ tiên giới khác, chưa kịp xem xét kỹ mà chọn bừa một cái nên khi hắn tới đây không khỏi ngẩn người. Nơi này giống như một thế giới của lửa vậy, khắp nơi trên mặt đất đều là nham thạch nóng chảy đỏ sậm, thỉnh thoảng lại có một bọt khí nổi lên, vỡ tung, tỏa ra mùi hăng hắc.

Bầu trời là một mảnh tối đen, thỉnh thoảng lại xuất hiện những khe nứt không gian.

Vương Lâm đứng giữa không trung. Hắn nhìn bốn phía một chút. Mảnh tiên giới này hiển nhiên không như hai mảnh trước. Chính xác mà nói nơi này tùy thời có thể tan vỡ. Nhất là trên bầu trời thỉnh thoảng lại xuất hiện khe nứt không gian, như những miệng ác ma muốn cắn nuốt người, khiến cho người ta kinh hãi.

Vương Lâm nhướng mày. Hắn đoán không nổi vì sao truyền tống trận của Đại La phái lại được kiến tạo ở một địa phương hiểm ác thế này. Chẳng lẽ càng trong hoàn cảnh ác liệt thì khí của tiên giới lại càng nhiều sao.

Vừa tự hỏi, Vương Lâm vừa bay ra khỏi trận pháp. Thần thức của hắn tản ra, tận lực né tránh các khe không gian, từ từ bay xuống. Đoạn đường này cũng bình an vô sự, nhưng ngay khi Vương Lâm chỉ còn cách mặt đất không tới một trăm trượng thì đột nhiên một cái khe không gian thình lình hiện ra ngay bên cạnh hắn.

Vương Lâm vô cùng kinh hãi. Thần thức của hắn không hề phát hiện bất cứ thứ gì. Bhưng hắn dù sao cũng không còn phải là kẻ mới tập tễnh tu chân, phản ứng cực nhanh, hầu như ngay trong nháy mắt lúc cái khe xuất hiện, cả người hắn đã dời sang bên cạnh vài trượng.

Cái khe kia xuất hiện nhanh, biến mất cũng chóng, dường như vừa xuất hiện đã lập tức biến mất.

Trán Vương Lâm toát mồ hôi lạnh. Hắn cúi đầu nhìn quần áo bên trái mình đã có chỗ bị thôn phệ, biến mất hoàn toàn.

Hắn cẩn thận nhìn bốn phía. Giờ phút này mảnh tiên giới này đối với Vương Lâm đã nguy hiểm chẳng khác nào khi ở chỗ của cổ thần.

Sự xuất hiện của những cái khe không gian này quá mức kỳ dị, căn bản là không thể sớm phát hiện được. Vương Lâm trầm mặc một chút, cẩn cẩn thận thận. Hắn phải mất thời gian một nén nhang mới thành công hạ xuống được mặt đất.

Độ an toàn tương đối của nơi này cũng cao. Chưa nói tới khe không gian, trên mặt đất đầy nham thạch nóng chảy, lan tràn khắp nơi. Nhưng Vương Lâm tuy cẩn thận nhưng cũng không hề giảm tốc độ, từ từ bay về phía trước. Hắn muốn xem thử, vì sao Đại La phái lại thiết lập truyền tống trận tới nơi này.

Bốn phía xung quanh là một khoảng không tĩnh lặng. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng ầm ầm từ mặt đất truyền tới, hoặc vài bọt khí vỡ tan trong dung nham. Những âm thanh này lần lượt vang lên, khiến cho người ta không tự chủ được, sinh ra cảm giác nóng bức từ trong nội tâm.

Trong lúc phi hành, Vương Lâm dần dần hiểu rõ hoàn cảnh nơi này. Mảnh tiên giới này không lớn. Chuẩn xác mà nói, trong ba mảnh tiên giới mà hắn đã gặp, nơi này là nhỏ nhất. Ở phía đông nam của mảnh tiên giới này có một đại động trên mặt đất. Ngoài nơi đó ra thì ở đây cũng không còn chỗ nào khác thường cả.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm bay tới bên trên đại động. Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bên trong động tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào.

Hắn trầm ngâm một chút, không mạo hiểm đi vào mà dùng thời gian mấy ngày cần thẩn tìm tòi khắp mảnh không gian này, sau khi xác định không có bất cứ điều gì dị thường mới quay lại phía trên đại động này.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đang định đi vào thì đột nhiên trên bầu trời có ánh sáng lóe lên. Một tòa truyền tống trận xuất hiện giữa không trung.

Sắc mặt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng. Hắn đang do dự không biết có nên tiến vào nơi này hay không thì lại có người tới đây. Nếu đã có người đi trước mở đường, hiển nhiên nguy hiểm đối với mình cũng giảm đi không ít. Thân thể Vương Lâm liền biến mất.

Lúc này truyền tống trận giữa không trung lộ ra thân ảnh hai người. Hai người này trên lưng đều đeo bảo kiếm, sau khi ra khỏi truyền tống trận liền nói: – Lục sư đệ, ngươi lần đầu tới nơi này, nhất định phải chú ý khe không gian ở xung quanh. Nơi này hết sức nguy hiểm, lúc này cũng phải cẩn thận!

Người bên cạnh hắn vội vàng cúi đầu vâng dạ. Hai người cẩn thận, chầm chậm hạ xuống, bay về phía đại động.

Dọc đường, có mấy cái khe xuất hiện bên cạnh họ, nhưng hai người này đều sớm phát hiện được, thường trước khi cái khe không gian xuất hiện một khắc liền tránh khỏi. Cả đoàn đường họ hữu kinh vô hiểm, tốc độ nhanh gấp mấy lần Vương Lâm trước đây, đã đi tới trước đại động.

Tu vi hai người này đều là Hóa Thần sơ kỳ, hiển nhiên không thể phát hiện ra Vương Lâm, người thần thức đã đạt Hóa Thần hậu kỳ.

– Tam sư huynh, nơi này chính là động phủ của tiên thú năm đó sao? Lục sư đệ nhìn đại động dưới chân, nghi hoặc hỏi.

– Không sai. Nơi này chính là một trong mười sáu động phủ của tiên phú nơi tiên giới. Thủy tổ lão nhân gia sau mấy lần tiến vào tiên giới mới ngẫu nhiên phát hiện ra. Chẳng qua người biết nơi này hẳn không ít. Lần trước ta tới đây đã gặp ba nhóm người tới tìm kiếm linh thú chi linh.

Tam sư huynh gật đầu nói. Sau đó dường như hắn nhớ tới một chuyện, lại dặn:

– Sau khi tiến vào nơi đây không thể sử dụng thuấn di, vì thế nhất định phải cẩn thận.

Hai người vừa nói chuyện, thân thể vừa rơi xuống, tiến vào bên trong đại động.

Thân ảnh Vương Lâm xuất hiện bên ngoài đại động, lóe lên, yên lặng bám theo. Thần thức hắn tản ra, vừa cẩn thận quan sát bốn phía, vừa nhìn chằm chằm vào hai người phía trước.

– Tam sư huynh, tiên thú chi linh này đã qua nhiều năm như vậy, có thể còn sót lại hay không. Hơn nữa dù là còn thì sợ là với sức hai người chúng ta cũng rất khó có thể lấy được.

– Lục sư đệ, ngươi có điều còn chưa rõ. Tiên thú chi linh này nếu thực sự còn sót lại, trải qua nhiều năm thiếu hụt tiên giới khí như vậy thì ắt đã suy yếu tới cùng cực. Nếu chúng ta có thể tìm được, đưa về môn phái nuôi thì coi như lập được đại công rồi! Năm đó thủy tổ đại nhân cũng là ở chỗ này bắt đc một thú linh thần kỳ, sau đó mới thống nhất Thuẫn tinh, tạo nên uy danh của Đại La phái ta.

Vương Lâm nghe hai người nói chuyện, nội tâm rung động, thầm nghĩ, hóa ra nơi này là tiên phủ của tiên thú ở tiên giới. Hắn vừa nghe hai người này nói chuyện vừa thầm đoán.

Nơi này hẳn là nơi tiên thú của tiên giới năm đó sinh sống. Khi xảy ra kiếp nạn năm ấy, tiên thú cũng không phải bị diệt hết mà còn có một ít tiên thú trốn ở đây.

Cũng vì lý do này mà ở đây lại được thiết lập truyền tống trận.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, theo sát hai người kia.

Động này cũng không sâu lắm. Chẳng bao lâu hai sư huynh đệ kia đã tới lòng động, lập tức tiến về phía trước.

Thần thức Vương Lâm đảo qua, âm thầm kinh hãi. Đáy động này là một động phủ rất lớn, bốn phía dày đặc các cửa động nhỏ.

Hắn trầm ngâm một chút, hướng về phía một cửa động bay tới. Nơi đó chính là nơi mà hai sư huynh đệ kia tiến vào.

Đang phi hành, ánh mắt Vương Lâm đột nhiên sững lại. Thần thức của hắn chứng kiến ở cách hai sư huynh đệ kia hơn trăm trượng có một bức tượng đá lớn tầm mười trượng.

Bức tượng này khắc một loài chim có cánh rất lớn.

– Năm đó thủy tổ đại nhân chính là tìm được tiên thú ở nơi này. Sư đệ, ngươi hộ pháp giúp ta, để ta thu tiên giới khí.

Lục sư đệ sau khi nghe xong vội vàng điểm vào bảo kiếm sau lưng. Bảo kiếm lập tức bay lên, lượn trên đỉnh đầu hắn. Hắn cẩn thận quan sát bốn phía, hễ có động tĩnh gì liền lập tức ra tay.

Tam sư huynh hài lòng nhìn sư đệ một cái, hít sâu một hơi, cũng không biết là dùng thần thông gì, hai tay đột nhiên gân xanh nổi lên. Hắn quát khẽ một tiếng, đột nhiên đặt hai tay lên trên bức tượng. Những tiếng ầm ầm vàng lên, bức tượng chậm rãi dời sang một bên. Sắc mặt người này tái nhợt, lui lại vài bước, hai tay biến hóa pháp quyết. Một luồng gió mạnh lập tức nổi lên, thổi vào tượng đá.

Tượng đá nọ lại dời đi một chút, lộ ra một hắc động rộng chừng một nắm tay. Một tia tiên giới khí từ trong đó tỏa ra.

Người này lập tức vỗ túi trữ vật, xuất ra một cái tiểu hồ lô màu xanh. Lập tức tiên giới khí kia liền bị hồ lô này thu lấy.

– Lục sư đệ. Lần này thu hoạch của chúng ta không tồi. Tiên giới khí này đủ để ngưng kết hai hạt tinh thể. Ngươi một mảnh, ta một mảnh, xem như hoàn thành yêu cầu thấp nhất của môn phái.

Tam sư huynh cười ha hả, hai tay chậm rãi đặt lên thạch điêu, chậm rãi di chuyển nó về vị trí cũ.

Chương 276: Lục sư đệ gật đầu, nhìn hồ lô nọ nói

– Thứ này chắc là Tẩy linh hồ rồi.

Tam sư huynh lấy đan dược, sau khi ăn một viên liền nhìn hồ lô trong tay, đắc ý nói:

– Không sai, tứ này là do thủy tổ đại nhân tự mình luyện chế, cả môn phái chỉ có ba người có Tẩy linh hồ này. Có thứ bảo vật này trong tay, không cần phải phí sức ngưng luyện, thế mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất hấp thu tiên giới khí.

Thần thức Vương Lâm chứng kiến cảnh này không tự chủ được liền tập trung vào cái hồ lô nọ, trong lòng chấn động. Hồ lô này tuyệt đối là dị bảo, nếu có nó trong tay thì có thể tiết kiệm thời gian ngưng luyện, tất nhiên sẽ thu được nhiều tiên giới khí hơn.

Miệng hắn lộ một tia cười lạnh. Xem trang phục của hai người này thì hẳn là đệ tử của đại la kiếm tông. Đằng nào cũng đã kết oán với môn phái này, vậy phải nghĩ ra biện pháp cướp lấy bảo vật này.

Hai người này đều là hóa thần sơ kỳ, nhưng lục sư đệ hiển nhiên là mới hóa thần, tu vi chưa vững chắc. Chẳng qua hai người này hẳn là có pháp bảo mạnh mẽ, muốn cướp đoạt thì hơi khó khăn một chút. Vương Lâm trầm ngâm, không vọng động mà chờ cơ hội.

Hai sư huynh đệ kia sau khi thu hồ lô lại, bàn bạc một chút, lại hướng về một động khẩu khác bay đi.

Nơi này đường lối quanh co, nếu thần thức Vương Lâm không tập trung vào hai người này sợ là không dễ theo sau được họ. Hai người đó đi hồi lâu, đột nhiên tam sư huynh dừng chân, nhìn chằm chằm về phía xa, trên mặt lộ vẻ kỳ dị.

Chỉ thấy ở xa xa trong tầm mắt hai người có một bộ hài cốt. Bộ hài cốt này dựa vào vách động, trong tay có một quầng sáng, lóe lên từng hồi.

Vương Lâm dùng thần thức đảo qua, nhướn mày một cái, cảm thấy hài cốt này có chút cổ quái. Bộ xương người có màu trắng mà đáng ra nó phải biến màu vì thời gian đã quá lâu, hơn nữa, lẽ ra nó phải bị ăn mòn nhưng không hề có hiện tượng đó mà vẫn gần như còn nguyên vẹn.

Trong tay hài cốt còn có một vật phát sáng, không ngờ vật đó còn có một tia tiên khí bao phủ không gian, hiển nhiên cũng là vật phi phàm.

Chỉ có điều, không biết vì sao Vương Lâm lại linh cảm có điều bất ổn, ánh mắt hơi trầm ngâm xem xét.

Tam sư huynh ánh mắt chợt lóe, nói:

– Lục sư đệ,ngươi tiến lên phía trên xem vật phát sáng trong tay bộ xương người là vật gì?

Lục sư đệ hơi do dự, gật đầu tiến tới chỗ hài cốt, đang lúc thò đầu ra cũng là lúc Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, hắn càng cảm giác rõ hơn mối nguy hiểm.

Chỉ thấy đúng lúc này, tam sư huynh bỗng nhiên quát:

– Lui!

vừa nói hắn vừa vung tay, phía sau bảo kiếm lập tức bay lên, như tên bắn bổ thẳng lao vào khoảng không ngay trước mặt lục sư đệ.

Hài cốt kia ầm một cái, vỡ tan thành từng mảnh không còn chút gì, quầng sáng bay lên, chợt thấy một tế ti (sợi tơ nhỏ) chợt lóe, bay thẳng về phía mi tâm lục sư đệ.

Lúc này, kiếm khí tiến đến, tế ti kia có chút không cam lòng hí rống một tiếng, bỗng nhiên xoay người, chui vào một bên cửa động, rồi biến mất không còn tăm tích.

Cảnh tượng này nhanh như điện quang hỏa thạch, lục sư đệ trán toát mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm tam sư huynh, không nói một lời.

– Lục sư đệ, đuổi theo!

Tam sư huynh ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, ném một câu ra phía sau, bay nhanh về hướng cửa động.

Lục sư đệ do dự một chút, cắn răng đuổi kịp.

– Sư huynh, kia là cái gì?

– Chúng ta vận khí không tồi, nếu ta nghĩ không sai, vật ấy là Tiên Thú Chi Lương, thứ mà tiên thú yêu thích nhất. Nói như vậy, vật ấy tồn tại ở đây, bốn phía xung quanh đây có lẽ có tiên thú chi linh tồn tại. Vừa rồi hài cốt kia chắc chắn là bị con thú này đánh lén, cắn nuốt toàn thân. Sư đệ ngươi cũng thấy đấy, sư huynh cũng là vừa mới phát hiện, nếu không cũng không cho ngươi tiến đến đó.

Tam sư huynh vừa truy kích, vừa giải thích.

– Chính là tiên thú thực vật, trông thật uy lực, vừa rồi nếu bị hắn tấn công e rằng ta cũng đã thành nắm xương tàn như bộ hài cốt kia.

Lục sư đệ cúi đầu ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói.

-Sư đệ không cần kinh hoảng, vật ấy toàn bộ chỉ dựa vào** công kích, nên không có pháp thuật thần thông gì, hơn nữa nó cũng cực kỳ sợ hãi đối với pháp thuật thần thông, chỉ cần lúc nãy không bị nó chui vào trong cơ thể thì đối phó cũng không khó khăn lắm. Ngươi chỉ cần vung một nhát kiếm khí, nhất định đã chém nó làm đôi!

Tam sư huynh cười ha hả, nói Trong khi hai người truy kích, Vương Lâm đi theo sau đó, ánh mắt hắn chợt lóe lên, cười thầm trong bụng, hai vị sư huynh kia thoạt nhìn tưởng như đôi bạn đồng môn gắn bó thân tình, nhưng với con mắt sành sỏi của Vương Lâm thoáng cái đã nhận ra tam sư huynh lòng dạ thật khó lường.

Rõ ràng là vừa rồi cũng chính con người này phát hiện ra sự khác thường nên sai khiến sư đệ của mình tiến lên xem trước còn mình đứng ngoài và phát hiện ra cái gọi là Tiên Thú Chi Lương.

Vương Lâm cùng không nhanh không chậm theo ở phía sau, thần thức chăm chú quan sát phía trước.truyện huyền huyễn audio

Lúc này, cả hai vị huynh đệ vẫn đang truy kích vào bên trong một hang động, cả hai càng ngày càng đột nhập sâu vào trong.

Tam sư huynh trong lòng không khỏi lo lắng, trước đây tuy hắn nói đã đến đây một lần nhưng chưa bao giờ vào sâu bên trong Tiên Thú Phủ như lần này.

Liệu có nên tiếp tục truy kích hay không?

Đúng lúc này, thần thức của Vương Lâm nhìn thấy phía trước, Tiên Thú Chi Lương giảm dần tốc độ, chợt lóe lên chui vào trong một địa động nhỏ chừng nắm tay và biến mất.

Vương Lâm tiến vào theo sát sau đó, lập tức biến sắc, chỉ thấy bốn phía trên vách tường trong động, có vô số tế ti rậm rạp, một đầu tế ti cố định ở trên vách tường, một đầu còn lại chậm rãi đong đưa Bên trong động nhỏ này có một khối ngọc thạch màu trắng. Tiên giới khí nồng đậm tràn ra từ phía trên ngọc thạch.

Bên cạnh ngọc thạch có một khối hài cốt, nhan sắc ngăm đen, phát ra một tia ô quang. Trên xác người đó mặc một ít quần áo rách nát, nhưng ở ngực lại có một tấm thiết phiến màu vàng, chốc chốc lại phát ra từng trận uy áp Trên tay hắn còn thanh bảo kiếm, hình dáng thanh bảo kiếm này giống hệt như kiếm tiên mà Vương Lâm nhìn thấy trong ảo cảnh.

Ngoài ra, Vương Lâm còn nhìn thấy rõ một tế ti màu đen chui tới chui lui trên hài cốt, mỗi lần chui đó tạo thành rung động sẽ thấy bộ xương kia cũng đung đưa theo y như còn sống vậy.

Vương Lâm hơi dừng lại một chút, hắn nhanh chóng lui về phía sau không chút do dự, tìm được một chỗ kín, vỗ túi trữ vật, ngay tức xuất ra cấm phiên. Cấm Phiên rung lên, bao lấy thân xác hắn, biến thành giống như vách tường bốn phía.

Tam sư huynh đuổi ở phía trước cũng tản thần thức ra, ngay lập tức liền phát hiện sự khác thường trong tiểu động. Thân hình y lập tức dừng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, trong động này e rằng không ít hơn mấy vạn tiên giới chi lương.

Giờ phút này, lục sư đệ cũng phát hiện cảnh tượng này, lập tức sắc mặt khó coi, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều chậm rãi lùi về phía sau.

Nhưng tế ti kia bỗng nhiên từ một lỗ nhỏ bay vọt ra ngoài hóa thành từng đạo ngân quang lao như tên bắn nhằm thẳng vào hai người.

Tam sư huynh sắc mặt đại biến, hắn gần như không có gì do dự, quát to:

– Song kiếm lâm thế!

Thanh bảo kiếm bay lên, bỗng nhiên chém xẹt một đường xuống dưới. Cùng lúc đó, Lục sư đệ cũng nghiến răng, bảo kiếm bay lên, xem kẽ chém xuống.

Lập tức, hai đạo kiếm khí tựa như những con rồng lớn, lần lượt thay đổi rít gào lên xuống. Toàn bộ tế ti ở phía trước bị biến mất. Kiếm khí này va đập vào trong động, lập tức nổ ra một một lỗ hổng chừng ba trượng. Uy lực của song kiếm này khiến Tiên Thú Phủ vốn không chắc chắn, lập tức có nhiều chỗ bị sụp xuống.

Từ giữa chỗ hổng, thấy càng nhiều tế ti chui đi ra. Ở bên trong những tia đó có một tế ti màu đen rất đáng chú ý.

– Đi!

Tam sư huynh nói xong lập tức lui về phía sau, lục sư đệ theo sát sau đó, trong lòng khiếp đảm, rợn tóc gáy.

Hai người lui về phía sau, hiển nhiên không kịp, vừa mới rút đi không tới vài bước, những tế ti đó liền đuổi theo ùn ùn như che trời phủ đất. Khi thấy sắp bị đánh trúng, ánh mắt tam sư huynh chợt lóe lên tàn khốc, không nói hai lời bèn tung một chưởng vào lưng lục sư đệ.

Lục sư đệ quay mạnh đầu lại, mắt lộ ra vẻ trào phúng, tay phải đưa tay về phía trước, lập tức chụp lấy cánh tay tam sư huynh, cười lạnh nói:

– Tam sư huynh, ngươi muốn làm gì?

Nói xong, hơi thở toàn thân hắn bỗng nhiên biến đổi, nguyên bản lúc trước chỉ là tu sĩ mới bước vào cảnh giới Hóa Thần nhưng hiện tại tu vi lập tức tăng trưởng, trong nháy mắt lộ ra thực lực Hóa Thần trung kỳ. Tam sư huynh bị tóm lấy, vẻ mặt đang kinh hãi thì đã bị người kia lấy mất túi trữ vật và bảo kiếm, sau đó ném thẳng về phía sau.

– Ngươi. .

Tam sư huynh quá sợ hãi, không chờ hắn nói xong, một đàn tế ti khổng lồ ùa tới chui vào thân thể hắn. Gần như ngay trong chớp mắt, thân thể của một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ chỉ còn lại nắm xương tàn trắng hếu.

Nguyên thần của hắn lập tức bay ra từ trong trong cơ thể, nhưng lúc này ánh mắt lục sư đệ chợt lóe lên, hai tay bấm niệm thần chú, cách khoảng không xuất ra mấy đạo pháp quyết ngăn cản Nguyên thần hơi ngừng lại một chút liền mất đi cơ hội trốn chạy. Lúc này tế ti màu đen ở phía sau như một tia chớp chui vào bên trong nguyên thần, sau khi chạy một vòng, nguyên thần của người này lập tức trở nên uể oải, bị đám tế ti nuốt chửng toàn bộ.

Chương 277: Tái tham

– Xin lỗi, sư huynh!

Thần thức của Lục sư đệ thấy cảnh tượng đó, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Nhờ có sư huynh ngăn cản phía sau, hắn thanh thủ thời cơ chạy thoát thân.

Khi lục sư đệ đi ngang qua chỗ ẩn thân của Vương Lâm, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe nhưng không hề có cử động gì.

Sau khi lục sư đệ lao qua bên người Vương Lâm, chỉ một chút sau, vô số đám tế ti cũng đuổi theo sau đó, lao qua chỗ Vương Lâm ẩn náu làm hắn cực kỳ căng thẳng.

Đám tế ti chợt lóe trong không trung, thoáng cái đã bay nhanh về hướng lục sư đệ đang chạy trốn.

Đợi đám tế ti đi qua, Vương Lâm mới lao về phía lỗ hổng do kiếm khí gây ra trên vách hang động.

Nhanh như tia chớp, trong chớp mắt hắn liền xuất hiện ở trong hang động. Lập tức, trên vách tường lại xuất hiện một ít tế ti, đánh về phía hắn. Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, Cấm Phiên trong tay run lên, thân thể lập tức bị màn sương đen vây kín.

Hắn biết thời gian cấp bách, không còn do dự, cách khoảng không chụp lấy phi kiếm trong tay hài cốt.

Nhưng cũng lúc này phi kiếm bỗng dưng lóe sáng ra uy áp khổng lồ, tay của Vương Lâm như bị đâm, lập tức xuất hiện một đám huyết điểm thật nhỏ, hắn cả kinh vội vàng thu tay lại.

Lúc này, đám tế ti ở ngoài hang động cũng đã quay đầu trở về, đi đầu là tế ti quỷ dị màu đen. Thần thức của Vương Lâm vừa thấy vậy bèn buông tha phi kiếm, cách không chộp vào ngọc thạch phía trên kia, lập tức ngọc thạch nằm gọn trong tay hắn.

Hắn quyết định vứt bỏ thiết phiến trên ngực thi hài, lấy tốc độ nhanh nhất lao ra động phủ, theo một bên bay nhanh thoát đi. Gần như trong nháy mắt khi hắn rời khỏi, đám tế ti cũng về tới hang động, ngay sau đó, trong hanh động truyền ra một tiếng rít gào dữ dội, tế ti màu đen kia lay động một chút rồi nhanh chóng lao phía Vương Lâm hòng đuổi theo.

Vương Lâm dĩ nhiên thi triển ra toàn bộ tốc độ, xuyên qua một đám hang động. Trong lúc bỏ chạy, hắn vẫn dùng ngón tay điểm tại mi tâm, gọi ra một đám du hồn rồi tập trung lại một điểm thần niệm sau đó lại tản ra bốn hướng, thành một đám trông thật hỗn độn.

Đang lúc bỏ chạy, Vương Lâm phát hiện bọn du hồn chính mình ném ra đang biến mất rất nhanh. Tế ti màu đen kia như điên cuồng, không ngờ không đi qua hang động mà là xuyên qua vách tường, đem hết tốc độ bay thật nhanh, tiêu diệt hết bọn du hồn đó.

Trong Tiên Thú Phủ vốn có rất nhiều hang động, bị chôn vùi sâu dưới trận tai kiếp ngày xưa, vừa rồi lại bị hai đạo kiếm khí oanh kích, tạo thành rất nhiều chỗ sụp xuống.

Giờ phút này, tế ti màu đen phát cuồng, đấu đá lung tung làm cho một đám động phủ không chịu nổi ầm ầm sụp đổ.

Hiện tượng này lập tức phát sinh phản ứng dây chuyền tới nhiều nơi trong động phủ.

Vương Lâm bay lên trên không, nắm lấy móc xích nhưng lại bị một cỗ kỳ dị lực đánh gảy, hắn nén lòng thở dài, không thử nữa mà đành tăng tốc chuồn thẳng về phía trước.

Dần dần, hắn nhận thấy số lượng du hồn không hề giảm bớt, đám tế ti màu đen vẫn mù quáng bám theo, hoàn toàn bị Vương Lâm đánh lạc hướng.

Nhưng vào lúc này, có tiếng động truyền đến từ bốn phía, Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, lui về phía sau vài bước, thần thức đảo qua, lập tức phát hiện một mảnh lớn hang động sụp xuống, lúc này toàn bộ Tiên Thú Phủ đã bị chôn vùi.

.

Nếu là người bình thường gặp cảnh tượng này, tất nhiên sẽ không biết làm gì, nhưng chỉ cần không gặp hắc ti kia thì Vương Lâm không có chút gì sợ hãi.

Hắn trầm ngâm một chút, không lựa chọn rời đi ngay mà đảo thần thức qua, ánh mặt lộ ra một tia ngạc nhiên. Lục sư đệ không ngờ không chết, còn đang xuyên qua vách tường cách đó không xa.

Hơn nữa, không đi về hướng mục tiêu mà nhằm đến chỗ Vương Lâm đang đứng,

Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, miệng cười, nghĩ: “lục sư đệ thật là một kẻ độc ác, ẩn núp tu vi để chờ phát ra trong nháy mắt.

Hơn nữa, hắn đang đi về phía mình nên hẳn là đã phát hiện ra nơi mình ẩn náu, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu hắn có ý đồ giết chóc, vậy Vương Lâm không ngại giết người để cướp đoạt bảo vật.

Mặc dù hắn là Hóa Thần trung kì nhưng Vương Lâm tự tin trong tay có pháp bảo và kế hay nên cơ hội giành phần thắng sẽ là hơn tám phần mười.

Cấm Phiên trong tay hắn run lên. Lập tức màn sương đen xung quanh biến mất trên vách đá. Hắn bình tĩnh vuốt nhẹ Khu Thú Quyển trên cổ tay, nhìn thẳng phía trước chờ lục sư đệ tiến đến.

Không lâu sau, trên vách tường bỗng nhiên chui ra một người với bộ dạng cảnh giác. Ánh mắt y chớp động, nhìn về phía Vương Lâm.

Hắn nhìn kỹ vài lần, cười ha hả. ôm quyền nói:

– Đạo hữu, bây giờ trong động phủ e rằng chỉ còn ta và ngươi.

Vương Lâm cười khẽ, trong lòng dĩ nhiên hiểu người này nói vậy là đã sớm phát hiện mình đi theo, không cần phải ẩn nấp.

– Nơi đây đã vừa sụp xuống. Đạo hữu không đi tìm đường ra ngoài, vì sao phải đến chỗ tại hạ? Vương Lâm thản nhiên nói.

Lục sư đệ nhìn quanh bốn phía đứng tại chỗ, nói:

– Như vậy là đạo hữu đi theo từ đầu tới giờ, cũng đã thấy tiên giới chi lương?

Vương Lâm mỉm cười, không đáp, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

– Đạo hữu nghĩ gì mà nói thế?

Lục sư đệ ánh mắt chợt lóe lên kỳ dị, cười nói:

– Tại hạ là Tôn Lôi, hẳn là đạo hữu cũng đã nhìn thấy cảnh tưọng vừa rồi. Không sợ đạo hữu biết, Tôn mỗ không phải là người của Đại La kiếm phái mà là trà trộn vào trong đó.

Vương Lâm vẫn không nói không rằng.

Tôn Lôi vừa nói chuyện vừa bước lên trước một bước. Nhìn thấy Vương Lâm lộ ra vẻ như cười như không , tâm y chợt động, liền ngừng lại.

– Đạo hữu mà bước thêm nữa thì tại hạ phải ra tay!

Vương Lâm sắc mặt như thường, thản nhiên nói.

Tôn Lôi trầm ngâm một chút, cười nói:

– Đạo hữu, Tôn mỗ không quanh co lòng vòng, trong động tiên giới chi lương kia, có ba vật quý, trong đó nhất là tiên ngọc, nhị là kiếm tiên, ba là thiết phiến màu vàng, không biết vừa rồi, đạo hữu có được cái nào chưa?

Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, nói:

– Tế ti màu đen trở về quá nhanh, tại hạ chưa lấy được cái nào.

Tôn Lôi nhướn mày, hắn liếc mắt một cái rồi suy nghĩ: Tu vi của người này chỉ là Hóa Thần sơ kỳ nhưng thần thức lại rất quỷ dị, nếu không có chính mình tu luyện công pháp chuyên môn xem xét thần thức, sợ là rất khó phát hiện người này đi theo.

Hơn nữa dù vậy, khi mình bị tiên giới chi lương đuổi theo, trong nháy mắt bay qua người này, mình mới phát hiện sự tồn tại của hắn, sau đó dùng bí pháp theo dõi thần thức dao động của hắn mới miễn cưỡng tìm được vị trí người này.

Xem ra, hắn và mình cũng giống nhau, đều ẩn giấu tu vi, cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không manh động.

Hơn nữa trải qua lần tiếp xúc này, sự bình tĩnh của hắn lại khiến Tôn Lôi khẳng định trong lòng, đối phương hiển nhiên là ẩn giấu tu vi, nếu không Hoá Thần sơ kỳ gặp phải Hoá Thần trung kỳ, tuyệt đối không thể biểu hiện như thế.

Còn có một điểm khác cũng khiến Tôn Lôi rất kiêng kị: Trong vách tường bốn phía mơ hồ lộ ra một tia khiến hắn cảm giác nguy hiểm. Chỉ trong một bước nhìn như tùy ý tiến về phía trước của hắn, cảm giác nguy hiểm đó trong nháy mắt trở nên mãnh liệt.

Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười ôm quyền nói:

– Đạo hữu, tiên ngọc kia là do nhiều năm qua tiên giới khí ngưng kết mà thành, có thể nói là vật báu vô giá. Nhưng so với nó, kiếm tiên còn quý báu hơn. Vừa rồi tại hạ vội vàng đảo qua kiếm này, không thể xác định thuộc loại nào, nhưng hiển nhiên cũng là tuyệt đối không phải phàm vật. Mặt khác, còn có thiết phiến kim loại, vật ấy tại hạ đoán là thứ tiên khí phòng ngự.

Vương Lâm gật đầu, không nói gì.

Hắn càng tỏ vẻ lạnh lùng như thế, Tôn Lôi càng cảm thấy người này cao thâm.

Chắc chắn đối phưong đã biết những gì mình nói vừa rồi, vì thế Tôn Lôi lập tức thương lượng:

– Nếu chúng ta mỗi người tự tìm lấy e là rất khó vì rất đông tiên giới chi lương đang canh giữ ba kiện trọng bảo. Nhưng nếu là ngươi và ta liên thủ, cơ hội lấy được trọng bảo sẽ lớn hơn rất nhiều.

Vương Lâm nhếch miệng mỉm cười, nói:

– Ồ? Ta vì sao phải giúp ngươi?

Tôn Lôi ngẩn ra một lúc, hắn vốn là người thông minh , lập tức phản ứng lại, cười nói:

– Tại hạ chỉ cần kiếm tiên, còn lại hai vật cho ngươi, ngươi thấy thế nào?

Vương Lâm lắc đầu.

Tôn Lôi sắc mặt có chút khó coi, nói:

– Đạo hữu, nếu ngươi cố ý muốn kiếm tiên, cứ lấy đi, còn hai vật kia thì để lại.

Đạo hữu cũng biết là kiếm tiên kia quý giá nhất, so với nó thì một trong hai vật kia thì còn thua xa, nhưng nếu là có cả tiên ngọc và thiết phiến thì cũng chẳng thua kém là bao.

Vương Lâm suy tính: trên kiếm tiên kia có cấm chế uy lực rất lớn, trừ khi tế luyện thời gian dài, nếu không thì không thể cầm lấy được. Vương Lâm tự nhủ, hiển nhiên là người trước mắt này không biết trên thân kiếm có chỗ quỷ dị .

Hắn nghĩ đến đây, mỉm cười, nói:

– Kiếm tiên, tại hạ không cần!

Tôn Lôi nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt có điều dịu đi, cười nói:

– Một khi đã như vậy, chúng ta tìm hiểu động này xem thế nào?

Vương Lâm lắc đầu, nói:”

– Tại hạ cũng không hứng thú với hai vật phẩm còn lại.

– Ngươi!

Ánh mắt Tôn Lôi lập tức u ám, nếu không kiêng nể đối phương ẩn nấp tu vi, hắn đã sớm tiến lên giết chết Vương Lâm ngay, cần gì phải nhiều lời vô ích.

Tôn Lôi thở sâu, nén cơn giận dữ, thầm nhủ: “đối phương càng như thế, càng chứng minh hắn ẩn nấp tu vi, nếu không, sao dám nói với mình như thế.Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)