[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 456 [Chương 1769 đến 1772]
❮ sautiếp ❯Chương 1769: Kim thiền thoát xác
Bên cạnh Cực Thiên thảo nguyên, nữ tu Không Kiếp được mấy ngàn tu sĩ vây quanh đang ngồi khoanh chân chợt mở bừng hai mắt. La bàn hư ảo phía trước nàng giờ phút này hiển thị rõ ràng vị trí của Vương Lâm.
Nàng thấy điểm sáng đại biểu cho Vương Lâm trong thời gian ngắn biến mất, khi xuất hiện đã ở một vị trí rất xa, nàng lập tức báo cho tu sĩ đồng đạo đuổi giết Vương Lâm.
Giờ phút này, điểm sáng này lại xuất hiện một lần nữa, khiến cho cho nữ tử này cảm thấy một tia không ổn. Một lần có thể tiếp nhận, nhưng tới hai lần mà nói liền đại biểu có thể xuất hiện ba lần, bốn lần. Do đó muốn giết Vương Lâm này là chuyện cực kỳ khó khăn!
Trong tay hắn nhất định có một Pháp Bảo có thể na di. Pháp Bảo như thế toàn tông môn chỉ có một món, Lục Ma Châu có không quá ba món. Dù là Thiên Ngưu Châu sợ rằng tuyệt đối cũng không nhiều, người này vậy mà lại có thể có!
Trong ánh mắt của nữ tử này, nàng hoảng sợ phát hiện ra, điểm sáng đại biểu cho Vương Lâm xuất hiện ở bên cạnh một đám điểm sáng xanh biếc. Trong tích tắc, toàn bộ những điểm sáng xanh biếc này đều biến mất. Ngay sau đó, điểm sáng thể hiện cho Vương Lâm lại một lần nữa biến mất, lúc xuất hiện lại là ở một vị trí cách nơi đó rất xa, bên cạnh một đám điểm sáng xanh biếc khác!
Lần thứ ba!
Nữ tử này không chút nghĩ ngợi, lập tức dùng phương thức đặc thù báo cho tất cả tu sĩ Không Kiếp biết biến hóa quỷ dị này.
Mà giờ khắc này, tại địa phương nơi Vương Lâm đang hiện diện, hàng loạt tiếng kêu thê lương vang vọng khắp không gian. Hơn mười tu sĩ Lục Ma Châu bị một vùng sương mù tràn ngập, tiếng kêu thảm thiết rất nhanh lắng xuống. Sương mù ngọ nguậy, cuối cùng hóa thành Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm hơi đỏ, không còn vẻ tái nhợt như trước. Hắn trong trận đánh với Hứa Đức Tài liên tục bị thần thông của đối phương không ngừng tấn công, thương thế trong cơ thể nặng hơn, thế nên mới lại lựa chọn phương thức ở động phủ giới, cắn nuốt huyết nhục nguyên thần tu sĩ chữa thương.
Liên tục cắn nuốt hai tổ tu sĩ Lục Ma Châu, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe sáng, biến mất tại chỗ. Sau một nén nhang, tổ tu sĩ Lục Ma Châu thứ ba đuổi giết hắn cũng toàn bộ tử vong, trở thành một phần lực lượng đế vương Lâm chữa thương.
Đến lúc này thì ở giải đất trung tâm thảo nguyên này chỉ còn lại hai lão quái Không Kiếp trung kỳ và hai tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ! Bốn người này rất cẩn thận, cũng không tản ra quá mức mà mỗi một lão quái Không Kiếp trung kỳ đều tạo thành một tổ với tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ, không tách ra, bay thẳng về phía Vương Lâm.
Hết thảy mọi chuyện đều bị Vương Lâm quan sát thấy. Hắn nhìn la bàn trong tay, hai mắt lộ hàn quang. Mục tiêu của hắn là tu sĩ Không Kiếp thi triển thần thông cực kỳ nhanh chóng kia. Thần thông trên người người này khiến cho Vương Lâm động tâm hiếm thấy.
Giờ phút này sắc trời dần dần sáng tỏ, ánh bình minh sắp ló dạng, thế nhưng mưa lúc này lại càng lớn ào ào trút xuống. Mặt đất trên thảo nguyên xuất hiện rất nhiều bùn lầy, nếu giẫm lên sẽ phát ra những tiếng lép nhép.
Nhìn từ xa, bởi vì mưa càng ngày càng lớn, thiên địa trở thành một vùng mơ hồ, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi, ở trong màn đêm đầy sát lục này lại càng rõ ràng.
Ánh mắt Vương Lâm nhìn vào la bàn trên tay một lần nữa, bốn điểm sáng xanh biếc kia lúc này đang từ hai hướng bay nhanh đến. Một trong số những điểm sáng xanh biếc đó Vương Lâm đã lưu ý từ rất lâu, xác định chính là tu sĩ Không Kiếp đã giao thủ với mình trước kia.
Thật tiếc cái la bàn này chẳng qua kết cấu và cấm chế bên trong nó ta cũng đã hiểu rõ, chỉ cần có đầy đủ tài liệu, lúc nào cũng có thể tự mình chế luyện ra.
Vương Lâm lầm bẩm, tay trái giơ lên vung về phía trước. Lập tức trong tay hắn xuất hiện một nguyên thần ảm đạm.
Nguyên thần này là người hắn lựa chọn kỹ càng từ trong ba nhóm tu sĩ đuổi giết hắn vừa bị hắt giết, tu vi đạt tới trình độ nhất định, được hắn giữ trọn vẹn, không bị tổn thương như những nguyên thần khác.
Ý chí của nguyên thần này đã bị Vương Lâm xóa đi. Giờ phút này còn lại chỉ còn nguyên thần thể đang mê man, cầm lấy nguyên thần này, tay trái Vương Lâm bỗng nhiên hung hăng bóp một cái. Lập tức nguyên thần này liền tan nát. Không đợi cho nó tiêu tán, Vương Lâm lập tức nhập vào trong đó một tia thần trí của mình, đánh vào la bàn trên tay phải mình.
Trong nháy mắt khi nguyên thần này tiến vào la bàn, nó hóa thành một tia khói màu trắng, lượn quanh bên trong la bàn. Vương Lâm giơ tay phải lên vung về phía trước, lập tức la bàn vừa được nguyên thần dung nhập kia liền giống như bị thiêu đốt, dùng tốc độ điên cuồng lao về phía trước, lóe lên rồi biến mất.
Nguyên thần này thao túng la bàn, thiêu đốt bản thân khiến tốc độ nó cực nhanh, hướng về phía cuối thiên địa lao vọt đi. Nó có lẽ không bay được trong thời gian quá dài thì sự thiêu đốt kia sẽ từ từ tiêu tán. Cho đến khi nguyên thần kia hoàn toàn tử vong, la bàn này sẽ rơi xuống, không biết rơi tại nơi nào.
Nhưng thời gian không dài đó đối với Vương Lâm thế là đã đủ.
Dù hiện giờ không còn la bàn trong tay nhưng một tia thần thức Vương Lâm dung nhập trong nguyên thần kia vẫn có thể giúp hắn cảm nhận được vị trí bốn kẻ đang muốn đuổi giết mình.
Dùng phương pháp này như kim thiền thoát xác, khiến cho Vương Lâm trong nháy mắt từ con mồi trở thành thợ săn!
Thân thể hắn nhoáng lên, rời khỏi chỗ này, khi xuất hiện đã ở một chỗ trên Cực Thiên thảo nguyên, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt cảm thụ biến hóa trên la bàn. Hỏa bổn nguyên trong nháy mắt hắn ngồi xuống khiến nước bùn liền lập tức khô ráo.
Trong cảm ứng của hắn, thời gian chầm chậm trôi qua, nháy mắt đã qua một canh giờ. Trong một canh giờ này bốn tu sĩ Không Kiếp dần dần tách ra. Hai lão quái Không Kiếp trung kỳ hiển nhiên không muốn kéo dài thời gian, sau khi biết phương hướng của Vương Lâm liền tăng tốc, dần dần kéo ngắn khoảng cách với la bàn do Vương Lâm tung ra.
Từ từ, hai tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ rơi lại phía sau, khoảng cách với hai lão quái càng ngày càng xa. Vương Lâm lúc này đột nhiên mở mắt, trong mắt hiện lên một tia hàn quang.
Hắn sờ sờ ngực, trong cơ thể lúc này tồn tại Không Gian Thạch mà hắn vẫn luôn cảm thấy bất phàm, không hiểu là có tác dụng gì.
Vừa rồi U Minh Thú xuất hiện cắn nuốt Thiên Đạo của đối phương khiến Vương Lâm đột nhiên hiểu rõ. Hắn mơ hồ tìm ra tác dụng của vật này.
Nó có thể khiến cho khả năng cắn nuốt của U Minh Thú được tăng lên trong phạm vi mạnh. Vô số không gian dung hợp với U Minh Thú khiến cho nó xuất hiện biến hóa.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, há miệng phun ra một luồng u quang. Không Gian Thạch từ miệng hắn bay ra, rơi vào trong tay hắn.
Cầm viên đá này trong tay, Vương Lâm trầm mặc một lát, sau đó thân thể đột nhiên xuất hiện sóng gợn, trong phút chốc liền biến mất.
Chỉ còn khối Không Gian Thạch đó là rơi cạch một tiếng xuống đất, ẩn trong cỏ dại, không ai phát hiện ra.
Giờ phút này lúc Vương Lâm xuất hiện đã ở trong Không Gian Thạch. Đây là lần đầu tiên thân thể hắn tiến vào trong hòn đá kỳ dị này. Không gian hắn lựa chọn chính là một trong vô số không gian, ở nơi này không khác gì thế giới chân thật, chỉ là phạm vi không lớn bằng mà thôi, ước chừng khoảng hơn mười ngàn dặm.
Có núi, có ánh sáng, có mặt đất, nhưng không có nước.
Tất cả mọi thứ nơi này đều có, chỉ thiếu nước, nhìn như chân thật nhưng không hoàn chỉnh.
Khoanh chân ngồi trong Không Gian Thạch này, hai mắt Vương Lâm lóe sáng rất lâu. Hắn không do dự nữa, tay phải giơ lên vung về phía trước. Lập tức chiếc ô màu lam huyễn hóa ra, bay thẳng lên bầu trời, dung hợp với bầu trời màu lam kia, chậm rãi thay thế thiên không.
Tay phải Vương Lâm lại vung lên một lần nữa. Hồ lô ẩn chứa ba nghìn vạn đạo hồn bị Vương Lâm lấy ra, dung nhập vào mặt đất. Trong tích tắc này mặt đất chấn động, lan ra từng luồng khí tức tử vong.
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm giơ tay phải lên, phất tay một cái liền khiến kim ấn do Huyền La tặng hắn huyễn hóa ra. Nhìn kim ấn này, Vương Lâm thổi vào đó một ngụm nguyên thần khí. Bị khí tức này truyền tới, kim ấn lan ra kim quang vạn trượng, được Vương Lâm tung lên, bay thẳng lên bầu trời do chiếc ô màu lam biến thành, hình thành một mặt trời màu vàng!
Làm xong việc này, Vương Lâm lấy ra Quỷ Phàm mà hắn chế tạo, phất về phía trước một cái. Quỷ Phàm tự động bay lên, hóa thành một tầng mây trong thiên địa.
Tầng mây này nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế lại có thể biến thành vạn vật.
Cuối cùng hắn lấy ra Văn Vương. Văn Vương nhoáng một cái, thân hình biến hóa, cuối cùng ẩn vào đám mây trắng trên bầu trời, không còn thấy đâu nữa.
Còn về khôi lỗi Dĩ Ti thì dung nhập vào mặt đất, được tử khí do ba ngàn vạn đạo hồn tỏa ra che dấu toàn bộ hơi thở.
Thế giới này còn thiếu nhân quả.
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, thì thào tự nhủ. Trên mi tâm hắn chợt xuất hiện một dòng xoáy, ngưng tụ lại nhân quả bổn nguyên, hóa thành một thanh trường kiếm, biến mất trong thiên địa.
Có sinh tử, chân giả.
Vương Lâm nói, trên mi tâm liên tục bay ra hai đạo bổn nguyên, hình thành hai thanh trường kiếm, lại biến mất lần nữa.
Còn có sát lục, cấm chế.
Sát khí ngập trời bốc lên, bạch vân trên bầu trời lập tức trở nên u ám, biến thành mây đen cuồn cuộn, cũng có những bông tuyết trắng bắt đầu rơi xuống. Màu của tuyết này biến thành màu đen. Bên trong ẩn chứa cấm chế bổn nguyên, chậm rãi rơi xuống mặt đất, rất nhanh khiến mặt đất bị bao phủ bởi một tầng tuyết đen kịt.
Còn có hỏa, lôi, thủy.
Vương Lâm vung đôi tay lên, đứng đậy, biển lửa trong mắt trái ngập trời bùng lên, lôi đình trong mắt phải ầm ầm lan ra. Biển lửa hóa thành một thành kiếm, kiếm vung lên thành hỏa sơn.
Lôi đình cũng hóa thành một thanh kiếm, kiếm động thành lôi hải! Biển này không phải là nước mà là biển lôi đình!
Làm xong chuyện này, tay áo Vương Lâm vung lên, thân thể đột nhiên biến mất. Không Gian Thạch ẩn trong đám cỏ dại trên Cực Thiên thảo nguyên lan ra u quang nhu hòa. Thân ảnh Vương Lâm huyễn hóa ra, nhặt Không Gian Thạch lên, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Sát trận đã thành. Tiếp theo chính là dẫn người tiến vào sát trận!
Dựa vào cảm ứng trên nguyên thần sắp sửa diệt vong trên la bàn, hai lão quái Không Kiếp trung kỳ đang đuổi sau nó, chẳng bao lâu nữa sẽ đuổi kịp!
Ở phía sau hai lão quái rất xa là hai tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ cũng đang lao đi.
Bước chân Vương Lâm từ từ bước về phía trước, dưới chân gợn sóng lan ra nhưng thủy chung vẫn chưa dung nhập thiên địa mà đi. Hắn vẫn đang đợi.
Một nhịp thở, hai nhịp thở, ba nhịp thở. Cho tới nhịp thở thứ mười chín. Trong nháy mắt này Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng, la bàn tan nát, nguyên thần tử vong. Một tia thần thức của hắn lúc này cũng bị hủy diệt cùng la bàn.
Mơ hồ hắn có thể thông qua tia thần thức này nghe thấy hai tiếng gào thét phẫn nộ.
Bước chân đạp mạnh tới, thân ảnh Vương Lâm trong tích tắc này biến mất!
Chương 1770: Vây Hứa!
Trên Cực Thiên thảo nguyên, Hứa Đức Tài hóa thành một đạo cầu vồng lao về phía xa. Thần sắc hắn âm trầm. Đánh một trận với Vương Lâm khiến hắn tổn thất Thiên Đạo. Điều này đối với hắn mà nói là chuyện khó có thể tiếp nhận. Thiên Đạo đó tâm thần tương liên với hắn, sau khi bị nuốt khiến hắn mang thương thế trong người.
Giờ phút này nguyên thần hắn uể oải, hiển nhiên trong thời gian ngắn không thể khôi phục.
Vương Lâm, lúc này ngươi hẳn phải chết! Có hai trưởng lão Không Kiếp trung kỳ đuổi giết, ta muốn xem ngươi trốn thế nào! Trương trưởng lão đã đáp ứng ta, một khi bắt được ngươi sẽ giao cho ta hành hạ ngươi tới chết. Ta muốn cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Hứa Đức Tài hận Vương Lâm chính là bởi vì Thiên Đạo của hắn bị cắn nuốt. Càng đau lòng, lại càng hận thấu xương!
Giờ phút này đang phi hành, đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, xoay phắt người nhìn lại phía sau. Trong nháy mắt hắn cảm nhận được một luồng dao động từ xa xa truyền tới.
Dao động này giờ phút này khi hắn nhìn lại liền lập tức nhận ra là Vương Lâm vừa mới lao ra. Hắn rõ ràng thấy trong tích tắc khi Vương Lâm phát hiện ra mình, thần sắc biến đổi, tốc độ tăng mạnh, dưới chân có sóng gợn hiện lên, hiển nhiên là dùng một loại phương pháp kỳ dị để rời khỏi nơi này.
Vương Lâm! Hắn không ở phía trước mà lại xuất hiện ở nơi này!
Hứa Đức Tài sửng sốt, thấy Vương Lâm trong tích tắc liền vọt đi rất xa, lúc này cũng có thể dùng phương pháp kỳ dị kia mà biến mất. Hắn không kịp nghĩ nhiều, thân thể nhoáng lên đuổi theo.
Đường lớn không đi lại đi ra trước mặt Hứa mỗ. Vương Lâm, đây là do vận khí ngươi không tốt, chính là ngươi muốn chết!
Hứa Đức Tài cười lạnh, hóa thành một đạo cầu vồng lao vọt đi, trong tích tắc đã rút ngắn khoảng cách. Lúc này toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt trên người Vương Lâm, thần thức đảo qua bốn phía, thấy không có bẫy rập gì thì cũng yên lòng.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn đuổi vào trong phạm vi ngàn trượng, thân ảnh Hứa Đức Tài lại trong tích tắc biến mất, giống như chui vào trong một cái khe không gian, chớp mắt liền không nhìn thấy nữa.
Trong tích tắc khi thân thể hắn biến mất, Vương Lâm cũng tới gần, sau đó biến mất. Chỉ thấy trên mặt đất chỗ Vương Lâm biến mất, trong đám cỏ dại có một khối Không Gian Thạch đang nằm yên lặng nơi đó, ấn dấu trong cỏ dại cao vút, bị nước bùn bao phủ.
Hứa Đức Tài mất tích!
Trong tích tắc này, trên Cực Thiên thảo nguyên, nữ tử Không Kiếp sơ kỳ đang ngồi khoanh chân đột nhiên thần sắc đại biến. Nàng nhìn la bàn trước mặt, cảm giác dựng tóc gáy tỏa ra toàn thân.
Nàng thấy điểm sáng đại biểu cho Hứa Đức Tài chợt biến mất!
Chuyện này. Này.
Sắc mặt nữ tử này tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi. Nàng không chút do dự. Lập tức đưa tin tức này bằng phương pháp đặc thù truyền tới cho ba tu sĩ Không Kiếp đang ở trong Cực Thiên thảo nguyên!
Lão già họ Trương và lão già họ Triệu của Lục Ma Châu lúc này thần sắc cực kỳ âm trầm, hóa thành cầu vồng lao nhanh đi. Hai người bọn hắn truy kích la bàn, nhưng cuối cùng lại sôi hỏng bỏng không, thẹn quá hóa giận nhưng uất khí trong lòng lại không thể biểu lộ ra.
Đang lúc phi hành, thần sắc hai người đột nhiên biến đổi, đồng loạt dừng lại trên không, cảm nhận được tin tức đang truyền tới!
Hứa Đức Tài rõ ràng vừa theo phía sau, không ngờ lại mất tích!
Lão già họ Trương biến sắc.
Nhất định là Vương Lâm kia. Hắn dùng kế kim thiền thoát xác, dùng la bàn kia hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, trên thực tế là ẩn trên thảo nguyên, bày mưu với Hứa Đức Tài!
Ánh mắt trưởng lão họ Triệu lộ sát khí.
Ngay lúc hai người nhận được tin tức này thì ánh mắt bình minh bừng lên trên Cực Thiên thảo nguyên. Từng luồng ánh mắt hiện ra, bao phủ mặt đất. Chỉ là cơn mưa vẫn ào ào trút xuống, không hề giảm mà càng ngày càng lớn.
Trong mưa gió dày đặc, chỉ thấy trên mặt đất dâng lên sương mù nhè nhẹ. Sương mù này màu đen. Trong chớp mắt đã tràn ngập bầu trời, che phủ bốn phương tám hướng, ngập tràn cả Cực Thiên thảo nguyên.
Hai lão già Trương. Triệu xoay phắt người nhìn về bốn phía. Luồng uy áp vô hình từ trong sương mù trên thảo nguyên lúc này khuếch tán ra.
Còn cả nữ tử Không Kiếp sơ kỳ đang cách hai người một khoảng lúc này đang vội vàng bay đi, thân ảnh cũng dừng lại giữa không trung, thần sắc biến ảo, mơ hồ lộ vẻ khiếp sợ. Nàng cảm nhận được tin tức mà Lục Ma Châu dùng phương thức đặc thù truyền đi, mới biết Hứa Đức Tài mất tích.
Cùng lúc này, nàng nhìn thấy sương mù đang lan ra trên mặt đất. Sương mù nọ rất nhanh liền tràn ngập thiên địa. Những tiếng gào thét từ trong sương mù liên tiếp truyền ra.
Trong sương mù này, mấy ngàn tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong Địa Cung dưới sự dẫn đầu của Lữ Văn Nhiễm triển khai lần công kích thứ hai!
Ba tu sĩ Không Kiếp trong sương mù lúc này hóa thành những đạo cầu vồng, muốn lao ra khỏi sương mù. Nhưng âm thanh âm trầm của Lữ Văn Nhiễm lúc này vang vọng trong sương mù.
Đạo hữu, cần gì phải vội vã rời đi!
Lời nói này vừa truyền ra, chí thấy tất cả tu sĩ Không Kiếp của Địa Cung lập tức lao ra chém giết.
Bên cạnh Cực Thiên thảo nguyên, nữ tử Không Kiếp sơ kỳ đang khoanh chân ngồi điều khiển la bàn lúc này mở bừng đôi mắt, không cần nghĩ ngợi, đứng dậy mang theo mấy ngàn tu sĩ Lục Ma Châu hướng về phía trước hóa thành mấy ngàn đạo cầu vồng lao đi.
Lúc đại chiến lần thứ hai diễn ra trên Cực Thiên thảo nguyên thì trong một đám cỏ dại lầy lội trên thảo nguyên này có một hòn đá tầm thường không kẻ nào chú ý tới.
Trong hòn đá này ẩn chứa vô số không gian, giờ phút này trong không gian đó có một cuộc chiến của tu vi Không Kiếp!
Hứa Đức Tài vừa mới rơi vào trong Không Gian Thạch liền bị cuốn vào trong không gian mà Vương Lâm chỉ định. Trong tích tắc khi tiến vào nơi này, hắn biết mình đã trúng kế của đối phương rồi.
Nhưng tu vi hắn cao thâm, lúc này không lộ nửa điểm hốt hoảng mà ngẩng đầu nhìn bốn phía. Ánh mắt hắn thấy bầu trời màu lam, mặt trời vàng rực, chẳng qua mặt đất tràn ngập khí tức tử vong mà thôi. Xa xa có một ngọn hỏa diệm sơn, còn phương hướng khác thì có một vùng lôi hải.
Trên bầu trời màu lam này tồn tại mây đen cuồn cuộn, từ đó bay xuống những bông tuyết màu đen. Tuyết rơi không biết đã bao lâu. Bao trùm tầng tầng lớp lớp trên mặt đất.
Vương Lâm, mau đi ra cho Hứa mỗ, cần gì phải vờ vịt ở nơi này!
Thần sắc Hứa Đức Tài âm trầm, ánh mắt đảo qua bốn phía liền cất vang giọng nói.
Trong tích tắc khi lời nói này truyền ra, thân ảnh Vương Lâm hiện ra trong một loạt gợn sóng, xuất hiện ở cách Hứa Đức Tài mấy ngàn trượng, mái tóc bạc trắng tung bay, thân mặc bạch y, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Đức Tài.
Thần thông của ngươi thi triển rất nhanh, vậy thử xem một chút xem giữa chúng ta ai thi triển nhanh hơn!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.
Nhân quả.
Trong nháy mắt khi âm thanh này phát ra. Lập tức không gian thiên địa ầm ầm chấn động. Chỉ thấy trong trời đất lập tức xuất hiện một thanh kiếm. Kiếm này đại biểu cho nhân quả bổn nguyên của Vương Lâm.
Hầu như đồng thời với lúc Vương Lâm thi triển thần thông, Hứa Đức Tài không cần nghĩ ngợi, tay phải bắt quyết. Trong nháy mắt liền có mấy trăm vạn ấn ký biến ảo ra, hình thành một vùng sương mù màu đỏ. Từ trong sương mù này truyền ra những tiếng gào thét thê lương, bất ngờ hóa thành mấy trăm, mấy ngàn tia u hồn phủ trời ngập đất lao tới.
Hứa Đức Tài lùi lại phía sau, tay trái giơ lên bắt quyết lần nữa, vung lên liền có gần bảy trăm vạn ấn ký lập tức đánh ra, thiên địa ầm vang. Chỉ thấy một cây trường thương biến ảo ra. Trường thương vừa hiện ra, lập tức liền vặn vẹo, bất ngờ hóa thành một con mãng xà khổng lồ, cái lưỡi thập thò, mang theo tiếng gầm thét lao thẳng về phía trước.
Ngay sau đó. Hứa Đức Tài lại lui tiếp lại ba bước, hai tay đồng thời giơ lên, đang muốn tiếp tục thi triển thần thông. Tốc độ của hắn cực nhanh, nhưng giờ phút này lần đầu tiên không nhanh hơn Vương Lâm!
Ngay khi người này thi triển thần thông thứ hai thì trường kiếm do sinh tử bổn nguyên biến thành đã gào thét lao tới. Mà vào chớp mắt khi người này thi triển thần thông thứ ba. Thanh kiếm do chân giả bổn nguyên của Vương Lâm biến thành đã xuất hiện!
Một tích tắc ngắn ngủi này lại cực kỳ trọng yếu!
Chỉ thấy nhân quả kiếm kia chợt tiến tới gần đám u hồn, dùng lực lượng kỳ dị của nhân quả bỗng nhiên chém xuống. Tiếng gầm thét kinh thiên động địa vang lên. Toàn bộ đám u hồn sụp đổ.
Cùng lúc đó, thanh kiếm do sinh tử bổn nguyên của Vương Lâm biến thành dùng tốc độ cực nhanh tới gần, chém lên người con mãng xà khổng lồ do thần thông của Hứa Đức Tài biến thành.
Ầm một tiếng, mãng xà gầm lên một tiếng tử vong. Trường kiếm do sinh tử bổn nguyên của Vương Lâm hóa thành cũng theo đó mà tan nát.
Nhưng trường kiếm đại biểu cho chân giả bổn nguyên lúc này lại lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng trong nháy mắt áp sát. Mà giờ phút này thần thông thứ ba của Hứa Đức Tài còn chưa hoàn thành!
Chân giả kiếm nhoáng lên, đánh thẳng tới ngực Hứa Đức Tài. Kiếm này tốc độ quá nhanh, khiến sắc mặt Hứa Đức Tài đại biến, vội vàng lui lại phía sau, thần thông chưa hoàn thành trong tay đánh về phía trước, bất ngờ va chạm với chân giả kiếm.
Tiếng chấn động ầm ầm vang lên. chân giả kiếm sụp đổ nhưng Hứa Đức Tài cũng không dễ chịu gì. Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể bị cuốn đi, tay phải giơ lên. Đang định bắt quyết.
Nhưng Vương Lâm sao có thể cho hắn cơ hội này. Hắn vất vả lắm mới cắt đứt được tiết tấu thi triển thần thông của đối phương, cũng thiết lập sẵn sát trận này, nhất định phải giết chết đối phương, đạt được bí mật giúp đối phương thi triển thần thông nhanh chóng!
Hầu như chỉ trong tích tắc khi Hứa Đức Tài vừa lui lại phía sau hai bước, thần sắc Vương Lâm dữ tợn, tay phải bỗng nhiên giơ lên điểm về phía trước.
Hỏa bổn nguyên!
Lời này vừa nói ra, hỏa diệm sơn lập tức ầm ầm bùng nổ, trong nháy mắt na dị tới, bất ngờ biến ảo ra bốn phía Hứa Đức Tài. Bao phủ toàn thân hắn, không ngừng bạo phát, ở bên trong hỏa diệm sơn bổn nguyên chân thân của Vương Lâm tiến hành công kích vô cùng mạnh mẽ.
Lôi bổn nguyên!
Vương Lâm đã nắm được cơ hội thì tuyệt đối không buông tha dễ dàng, giờ phút này không cần phải nghĩ ngợi, trong tích tắc khi lời nói truyền ra, hỏa diệm sơn đang bao vây Hứa Đức Tài lập tức na di lần nữa, xuất hiện trong lôi hải mênh mông phía xa, ầm ầm chìm xuống.
Thiên lôi ầm ầm đánh tới. Chỉ thấy lôi hải như có sóng gió vô tận, vô số lôi đình ầm ầm lao vào trong ngọn hỏa diệm sơn, triển khai một hồi lôi hỏa kết hợp chém giết!
Thủy bổn nguyên!
Vương Lâm vung tay áo, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Không gian này vốn không có nước, vốn là không hoàn chỉnh nhưng giờ phút này Vương Lâm lấy máu huyết bản thân, ngưng tụ ra thủy bổn nguyên. Chỉ thấy một ngụm máu tươi này lập tức hóa thành một đám hơi nước màu đỏ, lao tới hỏa diệm sơn trong lôi hải. Trong tích tắc này, lôi hải và hỏa diệm sơn liền nổ ầm ầm.
Ba loại bổn nguyên dung hợp, hình thành một lực lượng hủy diệt kinh thiên. Cũng trong tích tắc này, ba loại hư bổn nguyên vừa tiêu tán lại một lần nữa hóa thành trường kiếm lập tức lao tới.
Chương 1771: Đèn lồng!
Sinh tử, nhân quả, chân giả, hỏa, thủy, lôi! Sáu đạo bổn nguyên ngưng tụ lại, triển khai một hồi chém giết ầm vang.
Núi lửa sụp đổ, lôi hải tan nát, một đám hơi nước màu máu đánh vào. Còn có ba thanh trường kiếm do hư bổn nguyên biến thành trong tiếng ầm vang đánh tới. Lúc này tiếng gào thét của Hứa Đức Tài truyền ra.
Trong tiếng chấn động, toàn thân Hứa Đức Tài tràn ngập một luồng sáng của đèn lồng, phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc cực kỳ chật vật, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng lui lại phía sau.
Trên đỉnh đầu hắn lơ lửng một cái đèn lồng, ánh đèn bên ngoài thân thể là do chiếc đèn này tỏa ra. Nhờ bảo vật này bảo vệ nên hắn vừa rồi mới chỉ bị thương, không tử vong dưới sáu đạo bổn nguyên này.
Muốn giết tu sĩ Không Kiếp rất gian nan. Điều này Vương Lâm sớm đã biết. Lúc này thấy đối phương có thể sống sót sau màn giết chóc của bổn nguyên, tuy có hơi thất vọng nhưng hắn cũng không nản lòng vì việc này vốn nằm trong dự liệu!
Hứa Đức Tài này trên thực tế còn khó giết hơn Lưu Chi Nguyên, tuyệt đối không thể cho người này chút cơ hội thở dốc nào. Một khi có cơ hội thì với tốc độ thi triển thần thông kinh khủng của hắn, Vương Lâm không có chút lực phản kháng. Tới lúc đó sát trận này không phải chuẩn bị cho đối phương mà thành chuẩn bị cho chính mình rồi.
Điểm này Vương Lâm cực kỳ rõ ràng. Cho nên vừa mới nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng kỳ dị của Hứa Đức Tài, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, tay phải giơ lên, trong nháy mắt khi đối phương định thi triển thần thông liền không để ý tới việc thần thông cắn trả, gầm nhẹ điểm một chỉ.
– Định!
Một chữ định thân. Trong cơ thể Vương Lâm như có sóng trào dâng. Tu vi của hắn kém đối phương không ít, mạnh mẽ giữ đối phương thì bản thân phải trả giá đắt, lúc này phun máu tươi nhưng thần sắc lại càng hung tợn.
Định Thân Thuật này thi triển ra, tay phải Hứa Đức Tài vừa mới nhấc lên, tâm thần và thân thể liền chấn động, cảm thấy giống như có vô số sợi tơ từ bốn phương tám hướng cuốn lấy mình, xuyên qua thân thể tiến vào trong, hạn chế hành động của hắn.
Thậm chí ngay cả chiếc đèn lồng trên đỉnh đầu hắn lúc này cũng như ảm đạm đi, hiển nhiên là nó có liên hệ với Hứa Đức Tài nên lúc này cũng bị Định Thân Thuật ảnh hưởng!
Chẳng qua tu vi của Hứa Đức Tài so với Vương Lâm quá cao, Định Thân Thuật tác dụng trên người hắn chỉ trong nháv mắt mà thôi. Nhưng nháy mắt này đã đủ đế vương Lâm cắt đứt tiết tấu thi triển thần thông của đối phương, ngăn cản hắn phản kháng, đồng thời cho mình cơ hội thi triển lần chém giết thứ hai!
Hầu như trong nháy mắt khi chữ định phát ra từ miệng Vương Lâm, chỉ thấy vô số bông tuyết đen đang rơi xuống lúc này như có cuồng phong quét tới, phủ trời ngập đất lao thẳng tới Hứa Đức Tài.
Ngay cả tầng tuyết dầy phủ kín mặt đất lúc này cũng bị cuồng phong cuốn lên, lao tới Hứa Đức Tài. Đám tuyết đen này chính là do cấm chế bổn nguyên của Vương Lâm biến thành, bên trong mỗi bông tuyết đều ẩn chứa rất nhiều cấm chế.
Giờ phút này toàn bộ tuyết trong thiên địa bao phủ bốn phía Hứa Đức Tài, dùng cấm chế vây khốn và diệt sát hắn!
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi. Thân thể Hứa Đức Tài vừa khôi phục hành động thì đồng tử trong hai mắt hắn co rụt lại, lộ vẻ hoảng sợ.
Đây. đây là loại thần thông gì! Không ngờ lại có thể dừng mọi hành động và tâm thần của ta, ngay cả suy nghĩ cũng chậm lại không ít! Ta chưa bao giờ gặp phải một loại thần thông như vậy!
Sau khi thân thể khôi phục hành động, sắc mặt hắn tái nhợt, vội vàng lui lại phía sau. Tay phải giơ lên.
– Định!
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, lại điểm tới một lần nữa.
Lúc này khi điểm tới, Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhưng cực kỳ dữ tợn. Một chỉ này khiến toàn thân Hứa Đức Tài vừa mới khôi phục hành động chấn động một lần nữa, ánh mắt lần đầu tiên lộ ra sự sợ hãi.
Trên bầu trời cuồn cuộn mây đen. Mây đen này là do Quỷ Phàm của Vương Lâm biến thành.
Quỷ Phàm nọ sở dĩ có thể trở thành một trong những thuật cực mạnh của Đại Hồn Môn chủ yếu là vì nó không cần biết tới tu vi, có thể nhiễu loạn tâm thần đối thủ.
Giờ phút này mây đen trên bầu trời ầm vang. Chỉ thấy toàn bộ mây đen ập tới, dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ lại, hóa thành một bóng lưng nữ tử mặc bạch y.
Nữ tử này cất tiếng khóc thảm thiết, âm thanh truyền vào tâm thần khiến lông tóc người ta dựng ngược. Nữ tử này không phải là người mà là quỷ hồn!
Thuật lấy quỷ hồn mê hoặc người khác vào giờ phút này được Vương Lâm thi triển ra. Toàn thân Hứa Đức Tài bị dừng lại lần thứ hai, trơ mắt nhìn mây đen hóa thành nữ tử mặc bạch y, trong nháy mắt khi thân thể cử động được thì trong tâm thần hắn cũng xuất hiện thân ảnh nữ tử kia.
Hai mắt Hứa Đức Tài lộ vẻ mê man. Trong nháy mắt này, tay áo Vương Lâm vung lên. Mặt đất nổ vang. Chỉ thấy ba ngàn vạn đạo hồn dung hợp với mặt đất lúc này đồng loạt bay lên, nhìn giống như một tia hắc khí, lao thẳng về phía Hứa Đức Tài.
Rất nhanh ba ngàn vạn đạo hồn này liền cuốn theo tuyết đen tràn ngập thân thể Hứa Đức Tài, cuốn thẳng về phía bầu trời. Bầu trời là một mảnh màu lam trống trải, chính là do chiếc ô màu lam biến thành, chẳng nhưng có thể phòng hộ mà cũng có thể phát huy thuật công kích mạnh mẽ.
Từ xa nhìn lại, thân thể Hứa Đức Tài bị ba ngàn vạn đạo hồn cuốn lên không, giống như một đạo lưu tinh tới gần bầu trời màu lam. Trong nháy mắt này Vương Lâm phát ra một tiếng gầm.
– Sát!
Tiếng ầm vang kinh thiên động địa nổi lên. Bầu trời màu lam sụp đổ, ba ngàn vạn đạo hồn cắn xé, tuyết màu đen cuốn tới, nổ tung, hình thành một luồng lực lượng hủy diệt công kích vào Hứa Đức Tài.
Cùng lúc này, nữ tử mặc bạch y đang khóc lóc trong tâm thần Hứa Đức Tài, đưa hắn vào mộng huyễn.
Vương Lâm không có thời gian nhìn kết quả. Muốn giết tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ quá gian nan. Những nhân vật như vậy đều có tiếng tăm hiển hách, muốn giết, hắn không thể thả lòng chút nào, mỗi thời mỗi khắc đều phải cẩn thận.
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, hỏa bổn nguyên chân thân biến ảo ra phía sau. Tay phải giơ lên điểm một chỉ lên bầu trời.
Thất Thải Thuật!
Lời nói này vừa truyền ra, chỉ thấy không gian thiên địa lập tức bị một vùng ánh sáng bảy màu bao phủ. Ánh sáng này ngưng tụ, bất ngờ hóa thành hai thanh trường thương. Vương Lâm cầm lấy một thanh, cùng với bổn nguyên chân thân lao thẳng tới Hứa Đức Tài trên bầu trời đang sụp đổ!
Giọng nói của Vương Lâm khàn khàn, hướng về phía bầu trời hung hăng vỗ một cái. Thiên địa ầm vang. Một chưởng ấn thật lớn huyễn hóa ra. Phía sau chưởng ấn này, một chưởng ấn do hỏa diễm tạo thành đồng thời đánh tới!
Phần Giới Cổ Tán!
Vương Lâm gầm nhẹ, hai tay đồng thời vung lên. Vô số cấm chế xuất hiện trên không. Trên bầu trời lập tức hiện ra một cái ô hỏa diễm khổng lồ. Ngay sau đó lại có một cái ô thứ hai biến ảo ra. Hai cái ô đồng thời thu lại, phóng ra ngọn lửa diệt thế.
Hô Phong hoán vũ!
Tát đậu thành binh!
Sơn Băng địa liệt!
Âm Nguyệt Hữu Tình!
Vương Lâm hầu như thi triển tất cả thần thông, hai tay bắt quyết, đánh ra tiên thuật của Bạch Phàm năm đó!
Chỉ thấy một vầng ánh sáng trăng bất ngờ xuất hiện trên bầu trời. Mơ hồ có thể nhìn thấy trong vầng sáng này là một mặt trăng màu tối.
Song nguyệt!
Tiếng ầm vang kinh thiên vọng khắp không gian. Một tiếng kêu thảm thiết vang khắp thiên địa. Chỉ thấy bên trong vùng tuyết màu đen này, hai thanh trường thương bảy màu gào thét giống như xuyên thấu bầu trời đi tới. Dịch Linh Ấn ở ngay phía sau, ầm ầm giáng xuống. Cuối cùng là Âm Nguyệt Hữu Tình liên tục đánh lên người Hứa Đức Tài.
Hứa Đức Tài phun một ngụm máu tươi, cánh tay nổ tung, cả người trông như đèn sắp cạn dầu. Hắn đã trọng thương. Nếu không phải hắn có chiếc đèn lồng trên đỉnh đầu kia thì giờ phút này sợ rằng đã chết dưới đợt tấn công thứ hai của Vương Lâm!
Giờ phút này ánh sáng từ chiếc đèn lồng trên đỉnh đầu hắn lập lòe, giống như có thể tắt bất cứ lúc nào. Ánh mắt Hứa Đức tài tràn ngập vẻ sợ hãi. Một cảm giác nguy cơ tử vong đã rất lâu không xuất hiện bao phủ khắp toàn thân hắn!
Chỉ cần cho ta một cơ hội! Chỉ cần cho ta một cơ hội!
Máu tươi nhuốm đỏ y phục Hứa Đức Tài, trong thần sắc sợ hãi lại lộ ra vẻ điên cuồng, thân thé vội vàng lui lại phía sau, một bước, hai bước, đang muốn bước ra bước thứ ba!
– Định!
Vương Lâm lại kêu lên, phun ra một ngụm máu tươi, thi triển Định Thân Thuật lần thứ ba. Toàn thân Hứa Đức Tài run lên, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Vương Lâm triển khai lần chém giết thứ ba, cũng là lần cuối cùng!
Thân thể hắn nhoáng một cái liền dùng tốc độ cực nhanh lao tới Hứa Đức Tài đã trọng thương. Cùng lúc đó. Dưới nền đất truyền tới tiếng gầm rống ẩn chứa sự hung tàn vô tận. Khôi lỗi Dĩ Ti đã mất đi cánh tay mang theo hung quang ngập trời trong nháy mắt đánh tới Hứa Đức Tài. Ngay sau đó, ở trên bầu trời xa xa, Văn Thú đột nhiên biến ảo ra, gào thét dùng tốc độ nhanh nhất nhắm tới Hứa Đức Tài!
Đây chính là lần chém giết thứ ba. Cũng là lần Vương Lâm quyết phải giết được đối phương!
Ba hướng, ba luồng sát khí lấy Hứa Đức Tài làm trung tâm ngưng tụ lại. Khôi lỗi Dĩ Ti là kẻ đến đầu tiên. Nó mang theo nụ cười nanh ác, trong nháy mắt khi tới gần, cánh tay còn lại chụp mạnh về phía Hứa Đức Tài. Một trảo này có thể so với tu vi của tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ. Hứa Đức Tài lúc này đã trọng thương liền bị một trảo này gây nên thương thế cực nặng.
Hứa Đức Tài kêu lên thảm thiết, thân thể khôi phục lại khả năng hành động. Nhưng thân thể của hắn ầm một cái liền bị phân thành nhiều mảnh, bị một kích súc tích lực lượng đã lâu của khôi lỗi Dĩ Ti đánh có tan nát!
Nguyên thần Hứa Đức Tài nhanh chóng bay ra, cuốn theo đèn lồng, mang theo sự sợ hãi vồ tận thét lên chói tai, lui lại phía sau. Nhưng Văn Vương đã chuẩn bị rất lâu, giờ phút này đột nhiên tới gần, cái vòi khổng lồ vung mạnh lên, trực tiếp cuốn lấy nguyên thần của Hứa Đức Tài, hút một cái. Hứa Đức Tài kêu lên càng thảm thiết. Nếu không phải bên ngoài hắn còn có ánh sáng của cái đèn lồng kia tỏa ra bảo vệ, đây Văn Vương ra thì sợ rằng đã bị cắn nuốt toàn bộ.
Ngay lúc ánh sáng của đèn lồng khuếch tán ra. Khôi lỗi Dĩ Ti bị ánh sáng kia bao phủ, toàn thân tản mát ra hắc khí. Đau đớn không làm cho nó lui lại. Ngược lại càng kích thích bản tính hung tàn của nó. Nó không để ý tới đau đớn, lại lao tới một lần nữa, bàn tay hung hăng chụp một cái.
Nguyên thần của Hứa Đức Tài phát ra một tiếng kêu thê lương, càng trở nên uể oải.
Đúng lúc này Vương Lâm lại áp sát!
Hứa Đức Tài hôm nay không ngừng bị thương, thân thể tan nát, nguyên thần hầu như sắp diệt vong. Nếu không phải có Pháp Bảo đèn lồng không biết tên kia bảo vệ thì sớm đã bị diệt vong hoan toàn.
Nhưng đèn lồng này quá quỷ dị, muốn giết Hứa Đức Tài thì nhất định phải chặt đứt liên hệ giữa hắn và Pháp Bảo này. Vương Lâm trong nháy mắt khi tới gần, huyết quang trong tay phải lóe lên. Huyết Kiếm bị hắn cầm trong tay, hướng về phía đỉnh đầu Hứa Đức Tài đột nhiên chém xuống!
Chương 1772: Tốc Thần Quyết
Huyết quang lóe lên, Vương Lâm cầm Huyết Kiếm, dùng tốc độ cực nhanh từ đèn lồng phía trên nguyên thần Hứa Đức Tài chém xuống. Ầm một tiếng, nguyên thần Hứa Đức Tài phun ra một ngụm lớn nguyên thần khí, cả người hoàn toàn uể oải. Chiếc đèn lồng trên đỉnh đầu kia bị lực lượng cường đại này đảo qua, trực tiếp bị cuốn bay lên, ánh nến bên trong đó trong nháy mắt bị dập tắt.
– Ta không cam lòng!
Nguyên thần uể oải của Hứa Đức Tài phát ra một tiếng gào thét cuối cùng, bị tay áo Vương Lâm vung lên, sau khi tấn công mang tính hủy diệt một lần nữa liền cuốn vào trong Không Gian trữ vật.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, thân thể Vương Lâm run lên, phun ra một ngụm máu tươi, rơi từ giữa không trung xuống, lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều chỉnh nội tức.
Văn Vương bay vòng quanh bốn phía, đề cao cảnh giác, còn cả Dĩ Ti kia, lúc này ánh mắt lộ ánh sáng kỳ dị, thoáng một cái bay về phía xa. Khi trở về, trong tay nó cầm một cánh tay.
Cánh tay này huyết nhục mơ hồ, chính là cánh tay từ thân thể Hứa Đức Tài. Nhìn chằm chằm vào cánh tay này, trong mắt Dĩ Ti lộ vẻ mê man, nhưng rất nhanh, bên ngoài thân thể nó liền có sương mù tỏa ra bao phủ toàn thân.
Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt đã qua ba ngày. Trong ba ngày này, Văn Vương không biết mệt mỏi làm hộ pháp cho Vương Lâm. Giờ phút này cả không gian hoàn toàn an tĩnh, không có chút dao động nào.
Vào lúc sắp hết ngày thứ ba, Vương Lâm mở bừng hai mắt ra. Trong mắt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi rất sâu. Mấy ngày này, liên tục giết hai tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ, đối với Vương Lâm mà nói đã khiến hắn mệt mỏi không chịu nổi.
Tay phải Vương Lâm chụp về phía trước một cái. Lập tức một cái đầu lâu nhanh chóng bay tới, rơi vào trong tay hắn. Đầu lâu này thuộc về Hứa Đức Tài, hai mắt mở to vô thần, trong mắt lưu lại vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.
Nhìn chằm chằm vào đầu lâu của Hứa Đức Tài, nửa ngày sau Vương Lâm mới thu hồi, đặt cùng một chỗ với đầu lâu của Lưu Chi Nguyên.
Pháp Bảo đèn lồng của người này rất kỳ lạ.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm tư, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, tay áo vung lên. Lập tức đèn lồng đã tắt bay tới, lơ lửng trước người hắn.
Cầm vật ấy, Vương Lâm phun ra một ngụm nguyên thần khí, rơi vào trên đèn lồng bắt đầu luyện hóa. Từ từ, bên trong đèn lồng lại có ánh nến bốc cháy, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Lấy ánh mắt có cấm chế bổn nguyên của Vương Lâm toàn bộ nhìn bên ngoài đèn lồng này một phen. Vật này chỉ là một Pháp Bảo phòng hộ đơn thuần, không có chút lực công kích. Nhưng lực phòng hộ của nó lại cực kỳ cường đại.
Chỉ cần ánh nến bên trong không tắt thì nguyên thần bất diệt! Thậm chí nó có thể nuôi dưỡng nguyên thần, khiến cho nguyên thần như ăn được đan dược, từ từ lớn mạnh.
Nếu luyện hóa vật này thu vào cơ thể, thủ hộ nguyên thần, tỏa ra ánh sáng nhu hòa thì có thể khiến thân thể có một tầng phòng hộ vô hình.
Nếu không có vật này thì Hứa Đức Tài ở lần chém giết thứ hai sợ là đã rất khó qua nổi.
Vương Lâm há mồm hút một cái. Lập tức cái đèn này thu nhỏ lại, dung nhập vào trong miệng Vương Lâm, chìm đắm trong nguyên thần của hắn. Ánh sáng nhu hòa tỏa ra, bao phủ thân thể hắn.
Một cảm giác vô cùng ấm áp hiện lên trong tâm thần Vương Lâm. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn.truyện Ma Tu audio
Một trận chiến này rất đáng giá! Quan trọng nhất là người này có bí mật thi triển thần thông với tốc độ nhanh như vậy, nếu ta có thể nắm được thì chiến lực của ta có thể tăng mạnh!
Vương Lâm giao chiến với Hứa Đức Tài đã nhận thức được tốc độ làm phép đáng sợ của đối phương. Chỉ cần cho hắn một cơ hội thì đối phương rất có khả năng khiến hắn không thể phản kháng, bị vây vào thế yếu, tấn không liên tục không ngừng, không có cách nào hoàn thủ.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cúi đầu phất tay một cái. Lập tức trên tay hắn xuất hiện nguyên thần đã bị trọng thương nghiêm trọng, suy yếu tới cực điểm của Hứa Đức Tài.
Hai mắt nguyên thần này nhắm nghiền, giống như đã hôn mê, thu nhỏ lại còn ba tấc nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay Vương Lâm.
Nhìn chằm chằm vào nguyên thần này, tay phải Vương Lâm chợt hung hăng nắm chặt lại!
Trong nháy mắt này hắn thi triển thuật soát hồn. Trên thực tế nếu tu vi không hơn kém nhiều lắm thì rất khó sử dụng thuật này, trừ phi đánh cho đối phương bị trọng thương như Hứa Đức Tài lúc này thì mới có thể không chút cố kỵ mà thi triển.
Trí nhớ cả đời Hứa Đức Tài trong giờ phút này đều bị Vương Lâm xem hết. Hắn đang không ngừng tìm kiếm nguyên nhân khiến tốc độ thi triển thần thông của đối phương lại nhanh như vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua, rất nhanh đã qua ba canh giờ. Hứa Đức Tài này dù sao đã sống rất lâu rồi, muốn tìm kiếm trong trí nhớ hỗn tạp của hắn công pháp thì cũng cần có thời gian nhất định.
Ba canh giờ trôi qua, hai mắt Vương Lâm vốn nhắm nghiền đột nhiên mở ra, trong ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Tốc Thần Quyết! Thuật này năm đó Hứa Đức Tài gặp kỳ ngộ, từ một viên thiên thạch từ thiên ngoại phát hiện ra một đoạn ấn quyết phức tạp, tu luyện xong liền có được tốc độ làm phép kinh khủng này.
Vương Lâm duỗi hai bàn tay. Nguyên thần của Hứa Đức Tài lúc này đã rơi vào trạng thái từ từ tiêu tán, lúc nào cũng có thể tan nát.
Nhưng một hồi lâu hắn không hề tiêu tán mà ngược lại đột nhiên lại xuất hiện u quang, u quang này rất quỷ dị, tỏa ra oán khí ngập trời. Oán khí này chính là sự không cam lòng trước khi tử vong biến thành.
Chẳng qua khiến hai mắt Vương Lâm sững lại là sau khi oán khí nồng đậm này ngưng tụ, chẳng những không giảm bớt mà cuối cùng lại bảo trì ở một mức độ nhất định. Nguyên thần của Hứa Đức Tài cũng không tiêu tan sụp đổ mà từ từ mở hai mắt.
Trong nháy mắt khi hai mắt hắn mở ra, trong đầu Vương Lâm chợt ầm vang, xuất hiện mê man. Thân thể Hứa Đức Tài trong lòng bàn tay hắn nhoáng lên, nhanh chóng bay về phía xa.
Nhưng Vương Lâm rất nhanh đã khôi phục lại, hai mắt lộ vẻ kỳ dị, có vẻ không thể tin nổi.
Không ngờ lại sinh ra quỷ hồn!
Đa Trọng Huyễn Thuật của Vương Lâm đối với tỷ lệ sinh ra quỷ hồn của người và mãnh thú hiểu rất rõ. Điều này không liên quan tới tu vi, cực kỳ hiếm gặp!
Trừ phi dùng thủ pháp của Đại Hồn Môn thì mới đạt được quỷ hồn có phẩm chất thấp, chế tạo chỉ tới Quỷ Phàm trung phẩm mà thôi.
Hắn hiểu rõ một người hoặc mãnh thú tử vong nếu có thể tự mình sinh ra quỷ hồn thì cái quỷ hồn này đối với người tu luyện Đa Trọng Huyễn Thuật là một cơ duyên lớn lao!
Trái tim Vương Lâm đập thình thịch, niềm vui đột ngột này nằm ngoài dự liệu của hắn. Giờ phút này không cần nghĩ ngợi, hắn nhìn chằm chằm vào quỷ hồn của Hứa Đức Tài đang lao đi phía xa, mang theo sự hưng phấn không cách nào hình dung được, thân thể nhoáng một cái liền đuổi theo.
Một quỷ hồn thì sao có thể chạy thoát khỏi Vương Lâm. Hắn ngay cả khi còn sống còn bị giết, càng không nói tới sau khi đã chết.
Chỉ trong chốc lát, thân ảnh Vương Lâm liền nhoáng một cái quay về, trong tay cầm quỷ hồn đang gào thét chói tai.
Nắm lấy quỷ hồn, Vương Lâm thu nó vào trong Không Gian trữ vật. Vật này đối với hắn có tác dụng lớn!
Làm xong việc này, Vương Lâm hít sâu một hơi, bình tĩnh nghiên cứu Tốc Thần Quyết trong trí nhớ của Hứa Đức Tài. Thần thông này là một loại thần thông cực đoan, có thể tăng tốc độ thi triển thần thông lên tới một mức độ cực kỳ khủng bổ.
Chủ yếu là nó mở ra trong người chín thần mạch, mỗi một thần mạch sẽ khiến tốc độ tăng lên không ít.
Hứa Đức Tài từ khi tu luyện tới nay đã có bảy thần mạch!
Thần mạch này theo Tốc Thần Quyết nói thực tế là dùng một phương pháp đặc thù, dùng một cái giá lớn phong ấn khiến bên trong thân thể có tốc độ tuần hoàn nhanh hơn, do vậy có thể khiến tốc độ làm phép tăng lên gấp bội.
Phong ấn nguyên thần một tu sĩ trong thân thể, hình thành một dòng xoáy. thuật này sao lại có cảm giác rất giống với thần thông của Cổ Tộc.
Vương Lâm trong khi nghiên cứu Tốc Thần Quyết, trong đầu lại hiện ra ý niệm này.
Hắn càng xem càng hiểu rõ, tới cuối cùng khi nhìn lại thì thấy thuật này cũng không phải chỉ có thể dùng khi làm phép mà nếu dùng lực lượng thân thể Cổ Tộc thi triển thì uy lực của nó lại càng kinh khủng!
Đáng tiếc là ta hiện nay lại không có nguyên thần nào.
Vương Lâm trầm ngâm, ghi nhớ Tốc Thần Quyết này trong lòng. Sau khi hiểu thấu triệt, hắn đứng dậy, tay phải giơ lên đưa về phía trước. Lập tức mặt đất chấn động. Một cái hồ lô khổng lồ xuât hiện, rơi vào trong tay hăn. Ba ngàn vạn Đạo Hồn bên trong đó lúc này chỉ còn lại phân nửa, đã tử vong rất nhiều rồi.
Còn cả cây ô màu lam kia cũng bị Vương Lâm thu lại, cuối cùng đem cả Văn Vương và khôi lỗi Dĩ Ti đang bị sương mù bao phủ, dung hợp với cánh tay của Hứa Đức Tài, đang khôi phục đôi tay kia thu vào trong Không Gian trữ vật.
Làm xong việc này, hai mắt Vương Lâm lộ hàn quang.
– Là lúc nên trở về rồi.
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, biến mất trong không gian đã bị tàn phá này.
Thời gian mấy ngày trên Cực Thiên thảo nguyên, sương mù cuồn cuộn, bên trong chém giết ngập trời. Tu sĩ có thể sống tới cuối cùng tu vi càng cao, càng khó giết chết, ngay cả chém giết cũng trở nên dai dẳng.
Trong Đạo Ma Tông nọ, tu sĩ tầm thường hầu như đã điên cuồng, hai mắt đỏ hồng, không ngừng thi triển thần thông. Sâu trong sương mù, lão già họ Trương và lão già họ Triệu đang chiến đấu với Lữ Văn Nhiễm và mấy tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ.
Cách đó không xa, hai nữ tu Không Kiếp sơ kỳ còn lại của Lục Ma Châu đang giao chiến với hai trưởng lão Đại Hồn Môn là Viêm Loan và Hứa Đông Đức.
Lục Ma Châu sau khi mất đi hai tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ thì thực lực giảm mạnh, do đó áp lực với hai lão già Trương, Triệu tăng lên gấp bội. Bọn họ phải đối mặt với nhiều người hơn.
Trong mấy ngày này, hai lão quái Không Kiếp trung kỳ của Lục Ma Châu cực kỳ chật vật. Mơ hồ có vẻ không thể chống cự nổi nữa.