[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 417 [Chương 1615 đến 1618(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 1615: Một tia hồn phách
Năm giọt máu tươi, một giọt hồn huyết màu tím lơ lửng lóng lánh trên mi tâm của pho tượng này, tỏa ánh sáng như ngọc. Trong nháy mắt khi Huyền La Đại Thiên Tôn thi triển lực lượng cửu dương, xuất ra mặt trời màu đỏ phong ấn nơi này, sáu giọt máu này liền bay thẳng lên trời.
Vầng mặt trời đỏ rực trên bầu trời lan ra tầng tầng sóng gợn. hình thành một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này giống như nối với trung tâm của hư không. Sáu giọt máu tươi mang theo tiếng gào thét kinh thiên lao thẳng vào trong dòng xoáy, lần lượt biến mất trong tầm mắt của gần trăm vạn tộc nhân Đạo cổ.
Biến mất cuối cùng chính là giọt hồn huyết. Hồn huyết này xuất hiện khiến cho tâm thần mọi người đều rung động, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi!
Bọn họ nhìn thấy hồn huyết tỏa ra màu tím yêu dị, cuối cùng biến mất trong dòng xoáy, sau đó mới tỉnh táo lại được. Chính vì đã tỉnh táo nên rung động vừa rồi lại càng trở nên mãnh liệt, giống như sóng biển ngập trời bao phủ cả thể xác và tinh thần bọn họ.
-Hồn huyết màu tím.trời ạ, không ngờ ta lại có thể nhìn thấy hồn huyết màu tím! Vạn đời cổ quốc ta cũng chỉ có chín giọt mà thôi!
-Trong truyền thuyết, cổ tổ ban cho chín giọt hồn huyết, cứ ba giọt hợp lại liền thành một mạch của cổ tộc ta. Đạo cổ nhất mạch chúng ta là con thứ ba do cổ tổ sáng tạo ra, kéo dài tới tận ngày nay.Lúc này lại xuất hiện giọt hồn huyết thứ mười.vậy.
-Rốt cục là ai trải qua tam tổn đệ nhất kiếp, cổ Mạch Thương Khung Huyết vậy. Từ cổ chí kim chưa từng nghe nói có người nào làm xuất hiện được hồn huyết. Việc này. Việc này không khỏi quá kinh người rồi! Chuyện này tuyệt đối là đại sự kinh thiên động địa của cổ quốc ta!
-Tam tổn có tam kiếp, đệ nhất kiếp là cổ Mạch Thương Khung Huyết. Người này sau khi đạt được chín giọt máu tươi còn được cả một giọt hồn huyết. Nếu hắn vượt qua kiếp thứ hai, cổ Đạo Tâm Phân Thần. Kiếp nạn này phân hóa ra hắn lại càng đạt được nhiều cơ duyên!
-Còn có một kiếp cuối cùng, Cổ Tổ Chi Tứ. Người này đã được cổ tổ tán thành như vậy, trong kiếp thứ ba này ta không dám tưởng tượng hắn sẽ đạt được những gì.chẳng lẽ đạt được cổ tổ truyền thừa mà cổ quốc trong vạn vạn năm chưa có người nào đạt được chăng?
Tiếng bàn luận vang lên không ngớt, ầm ầm trong cả tòa thành. Tất cả mọi người đều bị giọt hồn huyết làm cho rung động. May mà nơi này là bên trong phong ấn của Huyền La Đại Thiên Tôn hơn nữa hắn cũng dùng uy nghiêm chí cao vô thượng của mình cấm tất cả không được lan truyền tin tức này ra ngoài.
Nếu không thì việc này sẽ khiến cho Tiên Cương đại lục dậy sóng ngập trời, cổ tộc tam mạch sẽ tới nơi này mà tra xét, thậm chí bởi vậy mà gây nên tranh chấp.
Phải biết rằng giọt hồn huyết thứ mười xuất hiện ngoài việc đại biểu cho giá trị rất lớn đối với cổ quốc, nếu Vương Lâm đạt được hai giọt thì hắn có thể giống như ba người con của cổ tổ năm đó, tạo ra mạch cổ tộc thứ tư!
Thậm chí nếu như tiên tộc biết việc này thì cũng sẽ chấn động, dù phải dẫn động đại chiến cũng sẽ phái người tới tìm hiểu chi tiết.
Tất cả đơn giản chỉ vì một giọt hồn huyết này!
Sáu giọt máu tươi biến mất trong dòng xoáy trên bầu trời, trên mi tâm pho tượng chống trời không còn chút huyết quang nào nữa. Tất cả khí tức đều hoàn toàn biến mất. Tay phải Huyền La Đại Thiên Tôn giơ lên hướng về phía mặt trời màu đỏ vung lên.
Mặt trời này đột nhiên lan ra ánh sáng chói mắt, phân hóa thành gần trăm vạn phần, đồng loạt dung nhập bên trong thân thể tộc nhân của Đạo cổ, hình thành thuật phong ấn.
Cho tới khi hoàn thành tất cả, mặt trời mới tiêu tan, bầu trời khôi phục lại vẻ bình thường. Một làn gió thổi tới, giống như muốn thổi tan sự khẩn trương và rung động vừa rồi.
Ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, Huyền La Đại Thiên Tôn không chút do dự, thân thể bước một bước về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất. Hắn muốn tới tiên tộc, đi tới Thất Đạo Tông, vào trong động phủ kia, đón hài tử của Đạo cổ nhất mạch hắn về nhà!
Huyền La Đại Thiên Tôn rời đi, thành trì trở nên yên lặng, sắc mặt nam tử mặc hoàng bào cực kỳ âm trầm, phất tay áo rời đi. Hắn vừa rời khỏi, đám người này cũng mang theo rung động trong tâm thần, chậm rãi rời đi.
Tất cả biến cố nơi này đều bị chôn vùi thật sâu trong lòng những người này, tản ra cùng với họ. Ánh mắt họ nhìn về phương hướng Huyền La Đại Thiên Tôn rời đi, trong những ánh mắt này có phức tạp, có hâm mộ, có ghen ghét nhưng lại có càng nhiều sự chờ mong!
Bọn họ chờ mong Huyền La Đại Thiên Tôn trở về sẽ mang cho họ một người khiến bọn họ chấn kinh. Bọn họ lại càng chờ mong không biết hình dáng người này thế nào, hắn rốt cục là ai.
-Đạo Cổ nhất mạch chúng ta là yếu nhất trong cổ quốc tam mạch.hy vọng Đại Thiên Tôn trở về sẽ thay đổi tất cả.
Cho tới khi tất cả mọi người tản đi rồi, nam tử mặc hoàng bào mới về tới sâu trong Thiên Không Chi Thành. Nơi này là bên trong Đạo cổ hoàng cung của hắn. Hoàng cung này rất lớn cũng rất khó có thể thấy được điểm tận cùng, khắp nơi đều được điêu khắc tinh xảo, cực kỳ xa hoa.
Trong cung có rất nhiều người hầu kẻ hạ sắc mặt đám người này vào giờ phút này tái nhợt, rất cẩn thận. Nguồn gốc sự sợ hãi của bọn họ phát ra từ phía đông của hoàng cung, từ luồng khí tức kinh khủng phát ra từ hành cung của hoàng tôn.
Khí tức này lộ ra áp lực và phẫn nộ không thể kìm nén.
Tiếng ầm ầm vang vọng, không ngừng truyền khắp hoàng cung. Chỉ thấy ở hành cung của hoàng tôn lúc này ầm ầm sụp đổ. vô số đá vụn cuốn động đi mang theo lực lượng mênh mông quét khắp bốn phía. Một số thị vệ ở quá gần không tránh kịp, trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể liền bị phân thành nhiều mảnh nhỏ, đồng loạt tử vong.
Khí tức đầy máu tanh tràn ra. Từ trong hành cung đã sụp đổ, từ trong đống đổ nát, một người bước ra. Người này là nam tử mặc hoàng bào. Hai mắt hắn bình tĩnh, thần sắc không nhìn ra hỉ nộ. Hắn không thèm nhìn lại phía sau chậm rãi mở miệng.
-Thu dọn một chút đi. Ba ngày sau ta muốn nhìn thấy hành cung mới.
Lời nói này truyền ra, bốn phía quanh hắn liền có mấy trăm thân ảnh như sương khói hiện ra, đồng loạt hướng về phía hắn quỳ xuống vái một cái.
Nam tử mặc hoàng bào vung tay áo, thân thể nhoáng lên rồi biến mất. Lúc hắn xuất hiện đã ở trên đỉnh tháp cao nhất trong hoàng thành. Hắn đứng nơi đó đón gió thổi tới, bao quát cả hoàng cung và pho tượng cổ tổ chống giữ cả thiên địa ở phía xa xa.
-Ta mới là hoàng tôn của Đạo cổ, là hậu nhân được truyền thừa của cổ tổ, chảy xuôi huyết mạch cổ tổ. Chỉ một kẻ được truyền thừa của Diệp Mịch, hắn có tư cách gì mà khiến Huyền La Đại Thiên Tôn coi trọng như vậy!
-Hồn huyết.Nguồn truyện audio
Thần sắc nam tử mặc hoàng bào bình tĩnh nhưng bàn tay hung hăng nắm lại, đột nhiên nở nụ cười.
-Cũng tốt, như thế cũng khiến ta hứng thú một chút. Ta muốn xem hắn có thể làm nên chuyện gì. Hắn dù có hồn huyết nhưng trước mặt ta cũng phải quỳ xuống bái kiến!
vẻ mỉm cười trên khóe miệng của nam tử mặc hoàng bào càng đậm thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa xa, tay phải phất lên. Trên tay hắn lập tắc xuất hiện một hạt châu màu đỏ to cỡ nắm tay.
Trong hạt châu này như có vô số sương mù, chậm rãi chuyển động. Bên trong đó có một linh hồn ngồi khoanh chân. Chẳng qua hồn phách này bị sương mù che dấu không nhìn thấy mặt mũi, chỉ có thể thấy đó là hồn phách một nữ tử.
Hồn phách này không phải đầy đủ mà chỉ có một bộ phận mà thôi.
-Diệp Đạo!
Nam tử mặc hoàng bào nhìn hạt châu màu đỏ trong tay, chậm rãi mở miệng.
-Có ti chức!
Phía sau nam tử mặc hoàng bào, trong nháy mắt có giọng nói truyền ra. Lập tức có một quầng sáng lóe lên, hóa thành một lão già mặc hắc bào, quỳ gối ôm quyền vái nam tử mặc hoàng bào, quỳ một gối xuống.
-Tìm được nàng ta chưa?
Giọng nói của nam tử mặc hoàng bào bình thản vang lên.
-Hoàng tôn, ti chức đã tra cả cổ quốc, cũng không thấy nữ tử này. Lúc này ta đã phái người đi tới tiên tộc, không bao lâu sẽ có tin tức truyền tới.
-Quốc sư cũng không có tin tức gì sao?
Nam tử mặc hoàng bào nhướng mày nói.
Thần sắc lão già quỳ trên mặt đất lạnh lùng, nghe vậy trầm giọng mở miệng nói.
-Việc hồn phách của nữ tử này là do quốc sư đưa cho bệ hạ. Nhưng quốc sư lại không tính ra nữ tử này ở nơi nào, chỉ tính ra nữ tử này đối với bệ hạ có tác dụng lớn lao. Có nữ tử này bệ hạ sẽ có được cả cổ quốc! Hắn chỉ nói cho ti chức biết, hồn phách nữ tử này là do hắn tính toán cho tương lai của Đạo cổ nhất mạch chúng ta, dung nhập tâm thần vào trong u minh, là phân hồn hắn mang tới từ trong một nơi kỳ dị có tồn tại thiên đạo mà thôi.
Nam tử mặc hoàng bào trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu nhìn hạt châu màu đỏ trong tay, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.
-Tướng mạo nữ tử này tầm thường, cũng chẳng vừa mắt ta. Nhưng nếu nàng ta thực sự giống như lời của quốc sư thì về sau có thể lấy nàng ta làm hậu! Ngươi tiếp tục phái người tới tiên tộc tìm kiếm, nếu thật sự không tìm được thì lựa chọn mọt nữ tử của đạo cổ, dung hợp với hồn phách của nữ tử này thử xem.
-Vâng!
Lão già mặc hắc y đứng dậy, đang muốn cáo lui thì thần sắc lại lộ vẻ do dự, suy nghĩ một chút liền ôm quyền mở miệng lần nữa.
-Hoàng tông, trước khi quốc sư đại nhân bế quan còn nói một câu.
-Nói!
Nam tử mặc hoàng bào nhìn hạt châu màu đỏ, giọng nói tràn ngập uy nghiêm.
-Hắn nói hắn tính toán có thể là thật, có thể không phải. Hồn phách nữ tử này hắn từ trong u minh mang tới, thấy được hai hình ảnh bất động. Một là hoàng tôn thống nhất cổ quốc, hai là hoàng tôn tử vong.Trong hai hình ảnh này, trừ hoàng tôn ra còn có thân ảnh một người đồng thời xuất hiện! Thân ảnh này hơi mơ hồ, quốc sư cũng không nhìn rõ nhưng chỉ nhớ rõ người này có mái tóc bạc!
-Thú vị. Ngươi lui ra đi.
Ánh mắt nam tử mặc hoàng bào lộ hàn quang, nhìn hạt châu trong tay, chậm rãi cười nói.
-Nữ tử này đang ở đâu.người có mái tóc bạc mà quốc sư thấy có liên hệ gì với nàng.
Trong hạt châu màu đỏ, hồn phách nữ tử ngồi khoanh chân, vẫn không nhúc nhích, bị sương mù che phủ. Thân ảnh này dường như mờ mịt, không biết chuyện gì.
Vào lúc này có một cơn gió thổi tới, cuốn động y phục của nam tử mặc hoàng bào, cũng thổi lên hạt châu này. Sương mù trong hạt châu dường như cảm nhận được cơn gió này, mơ hồ cuốn lên, khiến cho tướng mạo nữ tử này trong sương mù mơ hồ rõ ràng hơn. Nhưng ngay trong nháy mắt tướng mạo nàng hoàn toàn hiền lộ ra thì lại bị mấy ngón tay đang cầm hạt châu che mất.
Trong thế giới trong động phủ, bên trong cái khe Vân Hải tinh vực, trên bầu trời của tế đàn xuất hiện một dòng xoáy khổng lồ. Giờ phút này bên trong dòng xoáy có huyết quang lóe lên, chiếu lên người Vương Lâm. Từ xa nhìn lại, Vương Lâm trông như biến thành huyết nhân vậy.
Hai mắt hắn nheo lại, nhìn chằm chằm vào hồng mang bên trong dòng xoáy. Dần dần hắn thấy được vài giọt máu tươi từ bên trong dòng xoáy đang gào thét lao ra!
Chương 1616: Cổ Đạo nghịch
Giọt máu thứ năm, thứ sáu.cho tới giọt máu thứ mười tạo thành hình chữ nhất từ trong dòng xoáy bay ra, hướng về mi tâm của Vương Lâm gào thét lao tới.
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, nhìn chằm chằm vào đám máu tươi đang tới, không có ý định né tránh, tùy ý để năm giọt máu tươi trong nháy mắt dung nhập vào trong mi tâm hắn. giống như xuyên qua dung nhập vào trong cơ thể.
Trong nháy mắt khi năm giọt máu tươi này dung hợp, toàn thân Vương Lâm lập tức vang lên tiếng ầm ầm. Một luồng lực lượng cường đại từ trong mấy giọt máu tràn ra, khiến cho thân thể Vương Lâm không khỏi lui lại phía sau mấy bước, hai mắt tỏa ánh sáng vạn trượng. Cảm giác cường đại này khiến hắn phải nắm chặt tay.
Giờ phút này giọt máu thứ sáu cũng theo sát, dũng mãnh tiến vào mi tâm của Vương Lâm. Trong tiếng ầm vang, tất cả máu tươi trong cơ thể Vương Lâm như sôi trào, điên cuồng hấp thu lực lượng huyết mạch trong giọt máu này, không ngừng dung hợp chảy tràn khắp toàn thân Vương Lâm, lập tức tràn vào trái tim hắn. Việc này khiến cho trống ngực Vương Lâm giống như tiếng sấm, ầm ầm vang lên.
Thân thể lại lui lại một lần nữa, Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm thét. Toàn thân hắn lúc này đau đớn. Loại thống khổ này so với khi dung hợp bốn giọt máu ban đầu mạnh hơn vô số lần, giống như thân thể bị xé tan, tạo thành huyết nhục mới vậy!
Ngay sau đó giọt máu tươi thứ bảy gào thét lao tới. Trong nháy mắt khi nó dung hợp với mi tâm của Vương Lâm, thần sắc hắn vặn vẹo, gân xanh nổi khắp toàn thân, máu trong cơ thể chuyển động tới cực hạn cuồn cuộn trào dâng. Thân thể Vương Lâm nhúc nhích quỷ dị. Xương cốt hắn trong khi máu tươi vận chuyển, dần dần cũng lan ra hồng quang.
Lực lượng huyết mạch Cổ Tổ trong cơ thể hắn cũng đột nhiên tăng mạnh. Luồng lực lượng huyết mạch này lúc đầu còn mỏng manh, sau đó nhanh chóng trở nên nồng đậm.
Dân chúng cổ quốc giống như tiên nhân, lực lượng huyết mạch càng đậm thì thân phận càng cao quý, lực lượng lại càng cường đại.
Bảy giọt máu tươi dung hợp đã khiến huyết mạch của Vương Lâm trong Đạo cổ nhất tộc chỉ thấp hơn hoàng tôn mà thôi. Phải biết rằng bản thân hoàng tôn vốn là hậu nhân của Cổ Tổ, trong cơ thể hiển nhiên chứa huyết mạch của hắn, sau khi dung hợp sáu giọt máu tươi liền trở thành Đạo Cổ hoàng tôn!
Nhưng bản thân Vương Lâm lại không có chút huyết mạch Cổ Tổ nào. Thậm chí trước khi đạt được tán thành, hắn còn không có. Giờ phút này huyết mạch ngưng tụ trong cơ thể hắn hiển nhiên kém hơn so với hoàng tôn được thiên địa ân sủng.
Hai người giống như là vua và dân đen bản chất khác nhau. Nhưng việc này không phải là không thể thay đổi. Trong nháy mắt khi giọt máu tươi thứ tám bay ra, đụng tới mi tâm của Vương Lâm, dung hợp với thân thể hắn lực lượng huyết mạch trong thân thể Vương Lâm đã gia tăng mạnh. Tiếng ầm ầm trong cơ thể hắn lại càng mãnh liệt, sự đau đớn truyền ra từ trong cốt tủy, khiến cho thân thể Vương Lâm lui lại phía sau không ngừng run rẩy.
Huyết mạch của Cổ Tổ giống như huyết mạch của tiên nhân, thay đổi cốt tủy! cốt tủy một khi thay đổi sẽ khiến cho máu biến hóa, từ đó hiển nhiên có được lực lượng huyết mạch!
Thay đổi cốt tủy khó nhất chính là lúc ban đầu cần phải có ngoại lực thúc đẩy, thay đổi từng chút một. Ngoại lực lúc này chính là dòng máu tươi đang chảy trong cơ thể Vương Lâm. Máu tươi này ẩn chứa khí tức của Cổ Tổ, vừa không ngừng chảy vừa thân nhập vào xương cốt toàn thân Vương Lâm, dần dần dũng mãnh tiến vào cốt tủy, nhanh chóng thay đổi, khiến cho huyết mạch của Vương Lâm từ bình thường trở thành cao quý, từ hỗn tạp trở thành chính tông!
Tám giọt máu tươi dung hợp không làm cho huyết mạch Vương Lâm nồng đậm được như hoàng tôn như lại gần tới vô hạn thậm chí chỉ còn kém một tia! Một tia chênh lệch này khi giọt máu tươi thứ chín dung nhập liền bị đánh tan!
Giọt máu tươi thứ chín dung nhập vào trong xương cốt của Vương Lâm đã thay đổi hoàn toàn cốt tủy của hắn có được độ đậm đặc như huyết mạch của hoàng tôn khiến cho Vương Lâm về huyết mạch có thể nói đã trở thành đệ nhất trong Đạo cổ nhất mạch!
Nhưng tất cả còn chưa chấm dứt. Giọt hồn huyết xuất hiện khiến cho tinh không bốn phía bị ánh sáng màu tím bao phủ. Ánh sáng màu tím này tràn ngập một luồng lực lượng quỷ dị, trong nháy mắt khi xuất hiện liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Vương Lâm.
Hắn nhìn giọt máu màu tím này, cảm thấy một luồng khát vọng đến từ huyết mạch trong phút chốc tràn ngập khắp toàn thân. Giọt máu màu tím này lóe lên mang theo sóng lớn ngập trời bất ngờ điểm lên mi tâm của Vương Lâm!
cũng không phải giọt máu này dung hợp với những giọt máu tươi trước hay dung hợp với huyết mà dung nhập vào mi tâm của Vương Lâm!
Huyết mạch nồng đậm có thể khiến lực lượng Đạo cổ của Vương Lâm càng thêm mạnh nhưng cũng không thể cải biến được hồn phách, cuối cùng hắn chỉ là một tộc nhân của Đạo cổ mà thôi. Nhưng lúc này giọt hồn huyết lại có thể thay đổi hồn phách Vương Lâm khiến cho hồn của hắn áp đảo tất cả tộc nhân Đạo cổ nhất mạch!
Lúc này hắn mới chính thức trở thành tồn tại cao quý hơn hoàng tôn kia! cũng có thể nói, hắn lúc này tương đương với con trai thứ tư của Cổ Tổ!
Trong một khắc khi giọt hồn huyết này dung nhập, cả người Vương Lâm lặng ra. Hai mắt hắn lộ vẻ mê man, thân thể giống như không phải của chính mình vậy, chậm rãi bay về phía sau cuối cùng rơi lên trên tế đàn chạm vào cánh tay của Diệp Mịch đang nằm đó.
Dòng xoáy trong tinh không chậm rãi tiêu tán không lâu sau liền hoàn toàn biến mất, khiến cho tinh không khôi phục nguyên trạng, không khác gì lúc bình thường. Nếu có khác thì chỉ là nơi này yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta sợ hãi. Nơi này không có một tiếng động.
Tất cả mãnh thú ở nơi này đều trốn biệt, không dám gây nên chút tiếng động. Từ từ, bên trong sự yên tĩnh này dường như có uy áp tràn ra. Vương Lâm hôn mê rồi. Hắn không tỉnh thì nơi này yên tĩnh ngàn năm. Hắn không tỉnh thì nơi này không bao giờ có chút tiếng động. Uy áp này từ trên người hắn lan ra, bao phủ tám phương.
Bổn tôn của Vương Lâm ngủ say, phân thân cũng lơ lửng ở trong tinh không bên ngoài tế đàn khoanh chân nhắm mắt, không hề nhúc nhích.
Trong khi ý thức ngủ say, Vương Lâm có một giấc mộng. Mộng này hoàn toàn không giống với Mộng Đạo. Hắn không rõ ràng mà thấy rất mơ hồ. Trong mộng Vương Lâm thấy một người.
Đây là một nam tử tướng mạo tầm thường, thân thể cực kỳ khổng lồ. Hắn đứng đó giống như thiên địa dưới chân, ánh mắt nhìn khắp mặt đất, lộ vẻ khinh miệt.
-Ta hôm nay muốn trời sụp, thì trời phải sụp, muốn đất tan thì đất phải tan! Ta muốn chúng sinh chết đi thì không người nào dám sống. Ta khiến tiên nhân trên trời cao không kẻ nào dám tồn tại! Ta là cổ, sinh ra trước khi thiên địa xuất hiện, trong khi vũ trụ còn sơ khai. Nhưng trước ta đã có tiên xuất hiện. Tiên muốn nô dịch ta. Vậy thì tiên phải bị ta hủy diệt! Nếu ta thất bại thì hậu nhân của ta, đời đời kiếp kiếp sẽ thay mặt ta là địch nhân của tiên, đời đời kiếp kiếp cho tới khi thiên hạ hết tiên! Nhưng ta mà bại sao, ta vĩnh viễn sẽ không bại! Chín giọt hồn huyết tặng cho ba con ta. Các ngươi thống lĩnh vạn dân cổ tộc ta, đời đời chờ ta luân hồi, chờ người kế thừa của ta xuất hiện. Thuận là phàm, nghịch là tiên, nghịch thiên thành tiên, nghịch tiên thành cổ!
Giấc mộng này, từng câu từng chữ của nam tử tầm thường này khiến cho trái tim Vương Lâm chấn động. Giấc mộng từ từ chấm dứt, cho tới khi Vương Lâm ở trên tế đàn mở hai mắt, bên tai vẫn còn vang vọng từng câu nói kia.
Trên mi tâm của Vương Lâm, tám tinh điểm cổ Thần lộ ra màu tím, chậm rãi chuyển động. Bên trong mắt hắn yêu tinh và ma tinh cũng đồng thời lóe lên, mơ hồ tỏa ra màu tím.
Màu tím này tới từ hồn huyết, đến từ hồn Đạo cổ của Vương Lâm lúc này!
Hắn chậm rãi ngồi dậy, nhìn tinh không phía trước, trầm mặc hồi lâu. Trên người hắn tuôn ra một luồng khí tức ngạo nghễ thiên hạ. Khí tức này không sợ trời, không bái đất, thiên địa nát mà ta vẫn còn trời cao cũng không thể khiến ta tuân mệnh!
Sự bá đạo này mới thuộc về chữ nghịch trong cổ tộc!
Giờ phút này Vương Lâm và bản thân hắn lúc trước đã bất đồng!
Hắn ngồi trên tế đàn ánh mắt đảo khắp tinh không, từ trên phân thân tán đi, cuối cùng rơi lên cánh tay khổng lồ của Diệp Mịch, hai mắt lóe lên bừng sáng.
Trong cánh này này ẩn chứa một luồng lực lượng cường hãn. Luồng lực lượng này có thể xé nát trời cao, chính là lực lượng cực mạnh thuộc về Diệp Mịch!
Nhìn chằm chằm vào cánh tay này, Vương Lâm chậm rãi giơ tay phải lên, đặt lên cánh tay. Trong nháy mắt khi hắn ấn xuống, hai mươi bốn tinh điểm trên mi tâm và hai mắt hắn xoay tròn, những luồng ánh sáng màu tím tràn ngập toàn thân hắn theo tay phải dung nhập vào cánh tay của Diệp Mịch.
Trong phút chốc, cánh tay khổng lồ bỗng nhiên chấn động, mơ hồ như phản kháng và dãy dụa. Dù Vương Lâm đã đạt được truyền thừa của Diệp Mịch nhưng truyền thừa này dù sao cũng không hoàn mỹ, muốn dung hợp cánh tay này vẫn còn khó khăn.
Chỉ là chút khó khăn này đối với Vương Lâm đã vượt qua Cổ Mạch Thương Khung Huyết mà nói, trong thân thể đã có chín giọt máu tươi của Cổ Tổ ngưng tụ tạo thành huyết mạch tinh thuần mà nói thì thật sự không quan trọng!
-Diệp Mịch, đưa cánh tay này cho ta!
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, giống như tự nói, lại giống như nói với Diệp Mịch đã chết trong cõi u minh. Giọng nói bình thản, không có chút ba động tâm tình. Trong nháy mắt khi lời nói này truyền ra, hai mươi bốn tinh điểm lại càng tỏa ra màu tím dày đặc. Trong hồn phách Vương Lâm lại càng lan ra một luồng khí tức mà dù Diệp Mịch còn chưa chết cũng phải kinh hãi.
Khí tức này dung nhập vào trong tay phải Vương Lâm, thoáng giơ lên rồi lại đặt lên cánh tay một lần nữa. Chỉ thấy tiếng ầm vang quanh quẩn, cánh tay đó liền bị trấn áp, cuối cùng một đám u quang lóe lên, cánh tay này hoàn toàn dung nhập vào tay phải của Vương Lâm, khiến cánh tay hắn trong thời gian ngắn ngủi liền có biến hóa hoàn toàn bất đồng!
Tay phải Vương Lâm so với tay trái dường như thô ráp hơn. Lại có rất nhiều ký hiệu phức tạp, mơ hồ còn lộ ra vẻ xanh mét, khiến người ta nhìn lại mà thấy kinh hãi.
Giơ tay phải lên được người. Thần sắc Vương Lâm bình thản, ánh mắt nhìn lại, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, tay phải hướng về tinh không chụp một cái!
-Tê Thiên!truyện tà tu audio
Một tiếng nói vang lên tinh không ầm ầm chấn động. Chỉ thấy tay phải Vương Lâm kéo một cái liền khiến thiên địa sụp đổ. Phía sau hắn hiện ra một hư ảnh cánh tay thật lớn ầm ầm kéo ra. Một cái khe khổng lồ liền xuất hiện trước người Vương Lâm. Cái khe này không ngờ bị Vương Lâm kéo mở.
Luồng lực lượng Tê Thiên này cho dù là tu sĩ Không Huyền sơ kỳ cũng bị hắn xé tan tâm thần mà chết! Dù là tu sĩ Không Huyền trung kỳ gặp phải cũng phải hoảng sợ thối lui!
Dưới sự xé mở này, tế đàn phía dưới Vương Lâm chấn động ong ong, bên ngoài có một tầng sóng gợn hiện lên, giống như muốn chống lại dư âm của thuật Tê Thiên này.
Trong sóng gợn. Vương Lâm cúi đầu cẩn thận nhìn lại tế đàn này một chút, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.
-Tế đàn này có điều cổ quái!
Chương 1617: Tam mệnh thuật
Vương Lâm từ sau khi tới tế đàn này đều không có thời gian dư thừa để quan sát kỹ nơi này. Mà ánh mắt hắn lúc trước hầu hết đều bị cánh tay trên tế đàn hấp dẫn dù có cẩn thận dùng thần thức đảo qua tế đàn thì cũng không lần ra được dấu vết.
Nhưng lúc này sau khi hắn dung nhập máu tươi của Cổ Tổ, có được giọt hồn huyết, lại thu nạp xong cánh tay của Diệp Mịch, nương theo lực lượng Tê Thiên này mới mơ hồ lật được tấm màn bí mật của tế đàn này lên. Chuyện này khiến đôi mắt Vương Lâm bừng sáng.
-Tế đàn này vì sao lại ở nơi đây, tay phải của Diệp Mịch tại sao lại được cúng tế ở nơi này.
Vương Lâm trầm ngâm, ánh mắt cẩn thận quan sát tế đàn.
Tế đàn này trông rất tầm thường, giống như chẳng có chỗ nào thần kỳ nếu không phải vừa rồi có sự trùng hợp thì cũng khó có thể nhìn ra sự kỳ quái của nó.
Mà lúc này theo sự tiêu tán của thuật Tê Thiên, những tầng sóng gợn trên tế đàn cũng chầm chậm tiêu tán, cuối cùng khôi phục lại bình thường.
Vương Lâm đứng dậy, bước về phía trước, thoáng cái đã rời khỏi tế đàn. Cùng lúc đó phân thân khoanh chân ở phía xa xa cũng mở hai mắt, từng bước tiến tới dung hợp với bổn tôn.
Hai thân ảnh dung hợp quỷ dị, từ từ tạo thành một thể.
Vương Lâm hoạt động thân thể, không cảm thấy có chút gì không thích hợp mới lại nhìn về phía tế đàn một lần nữa. Nửa ngày sau, hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, hai tay bắt quyết. Từng đạo cấm chế lóe lên khuếch tán ra trước người Vương Lâm, dày đặc lên tới cả trăm vạn.
Tay phải hắn điểm về phía trước. Gần trăm vạn cấm chế này gào thét lao tới, thẳng về phía tế đàn tỏa ra u quang chói mắt. Mỗi một cấm chế hạ xuống đều khiến cho tế đàn chấn động nhẹ.
Càng nhiều cấm chế khắc lên tế đàn, tế đàn này lại càng chấn động kịch liệt, cuối cùng mơ hồ truyền ra tiếng nổ ầm ầm giống như sắp sửa sụp đổ vậy.
Trong chấn động kịch liệt này, trên tế đàn xuất hiện những cái khe li ti. Chẳng bao lâu sau, có một ít đá vụn bị vỡ ra hóa thành những mảnh nhỏ văng ra bốn phía.
Ánh mắt Vương Lâm hiện lên vẻ cẩn thận, hai tay bắt quyết, càng nhiều cấm chế hiện ra, không ngừng dung nhập vào bên trong tế đàn chậm rãi ấn xuống, dùng phương pháp này khiến chấn động trên tế đàn tăng gấp bội, khiến càng nhiều đá vụn bay ra.
Sau thời gian nửa nén hương, bốn phía quanh tế đàn đã tràn ngập mảnh vỡ, từ xa nhìn lại giống như bị sương mù vờn quanh vậy. Trên tế đàn này cũng có càng nhiều khe nứt hơn.
-Điểm cổ quái của tế đàn này có lẽ nằm ở bên trong. Chỉ là trong đó có một lực lượng mơ hồ tồn tại khiến cho thần thức của ta khi tiến vào trong đó sẽ bị thay đổi, không thể nhìn rõ hoàn toàn.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào tế đàn đánh ra gần trăm vạn cấm chế nữa. Do đó, vô số cấm chế vờn quanh khiến tế đàn bắt đầu nhanh chóng vỡ nát ra, tầng tầng tan rã, chỉ còn lớn bằng một nửa lúc đầu.
Đúng lúc này, trong những cái khe đang tràn ngập tế đàn có một cái khe dường như đã tiến vào sâu bên trong tế đàn. Lập tức có một luồng ánh sáng đỏ đậm từ trong cái khe tỏa ra. Ánh sáng này bị cái khe thay đổi, lan ra thành hình quạt, giống như bảo thạch bị dấu dưới bùn sau khi được người ta đào ra một lỗ hổng liền bừng sáng!
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên nhìn chằm chằm vào cái khe đang tỏa ra hồng quang, hai tay giơ lên điều khiển khiến vô số cấm chế mang theo hàng loạt tiếng gào thét đồng loạt xoay tròn, tiến tới cái khe đó.
Nhưng ngay vào tích tắc khi tới gần cái khe, từ trong đó tỏa ra luồng hồng quang thứ hai, ngay sau đó là luồng thứ ba, thứ tư, thứ năm.tổng cộng có hơn mười luồng hồng quang ngập trời tràn tới. Những luồng hồng quang này lóe lên, lập tức có hồng vân tràn ra từ trong cái khe. Cấm chế lúc này lao tới liền va chạm với hồng vân, lập tức giống như tuyết gặp phải lửa nóng, vang lên tiếng xèo xèo rồi tiêu tán.
Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt. Chỉ trong tích tắc, tất cả cấm chế trong ánh hồng quang đều biến mất hoàn toàn, giống như song phương là thiên địch vậy!
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào hồng quang đang vờn quanh hơn phân nửa tế đàn hai mắt tỏa ra ánh sáng ngập trời.
-Hồng quang này nhìn rất quen.tế đàn này.chẳng lẽ chính là.
Tâm thần Vương Lâm chấn động, khi thấy hồng vân do hồng quang biến thành đang tràn ra bốn phía, lan lại gần mình Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, tay phải đột nhiên giơ lên chụp mạnh một cái về phía trước.
Lập tức cánh tay khổng lồ của Diệp Mịch ở phía sau liền biến ảo ra, cũng chụp một cái về phía trước.
-Tê Thiên!
Vương Lâm gầm nhẹ, tay phải hướng ra phía ngoài xé mạnh. Lần này hắn xuất ra toàn bộ lực lượng của cánh tay Diệp Mịch, cũng dung hợp với lực lượng của Cổ Thần, Cổ Yêu, Cổ Ma bát tinh.
Lực lượng này có thể xé tan trời đất!
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa. Hồng vân đang lan ra từ tế đàn lập tức vặn vẹo kịch liệt, ở phía trước Vương Lâm giống như bị người ta kéo vỡ, lập tức sụp đổ.
Cùng sụp đổ với nó lúc này còn có những cái khe trên tế đàn. Lực lượng Tê Thiên của Vương Lâm khiến những cái khe này vỡ vụn, tràn ra trong phạm vi lớn. Hồng mang dường như muốn chống cự nhưng không cách nào ngăn nổi.
Tiếng ầm ầm truyền khắp bốn phía. Tế đàn trong tiếng ầm vang liền hoàn toàn sụp đổ. Những tảng đá lớn bắn tung ra, cuối cùng hiện ra trước mặt Vương Lâm rõ ràng là một vật bát giác, tỏa ra hồng quang chói mắt, giống như một huyết trì vậy!
Một luồng khí tức Vương Lâm quen thuộc lúc này không thể bị che dấu, từ trong huyết trì tràn ra, khiến cho ánh mắt Vương Lâm hiện ra vẻ mừng như điên!
-Hóa ra là nó!
Trong Thái cổ Tinh Thần có một bộ tộc tên là Phong diệt tộc. Tộc này có một thuật tên là Tam Mệnh Thuật! Tu luyện thuật này chỉ cần tế đàn đầy đủ của Phong diệt tộc. Nhưng tế đàn này không biết vì sao lại hóa thành ba phần, biến mất trong tinh hải mênh mông, không ai biết đã trôi tới nơi nào.
Vương Lâm gặp phải cơ duyên xảo hợp, năm đó đạt được huyết các của Huyết Tổ ở Côn Hư. Huyết các đó chính là một trong ba phần! Từ đó về sau hắn biết tới Tam mệnh thuật này. Hắn lại ở chỗ Cổ Yêu lấy được tế đàn thứ hai.
Còn tế đàn thứ ba thì Vương Lâm cũng đã từng tìm kiếm nhưng cuối cùng không thể tìm ra. Vừa rồi trong nháy mắt khi nhìn thấy huyết quang, trong đầu Vương Lâm liền ầm vang, lập tức có suy đoán.
Lúc này hắn đã hoàn toàn xác định, khí tức mà huyết trì và huyết các tỏa ra hoàn toàn giống nhau, chính là khí tức thuộc về Phong diệt tộc!
-Tam Mệnh Thuật! Không ngờ cuối cùng lại có được tế đàn này. Thuật này nếu ta học được thì thực lực bản thân sẽ tăng lên rất nhiều!
Trái tim Vương Lâm đập thình thịch. Tam Mệnh Thuật năm đó hắn đã cực kỳ mong muốn, hôm nay lại gặp được tế đàn cuối cùng, vẻ mừng như điên trong mắt đã thể hiện rõ tâm tình của hắn.
Không chút do dự, Vương Lâm giơ tay phải lên vung về phía trước. Chỉ thấy tế đàn đạt được từ chỗ Cổ Yêu ở La Thiên trực tiếp bay ra. Ngay sau đó, huyết các của Huyết Tổ cũng theo sau!
Trong huyết các này năm đó còn có một nữ tử đi vào. Nữ tử này có thể nói là cố nhân của Vương Lâm, nhưng những năm gần đây thân thể đối phương đã sớm tiêu tán trong huyết các, chỉ còn lại một chút hồn phách.
Ba phần tế đàn này đồng thời xuất hiện trong tinh không. Huyết quang lan ra từ chúng lập tức giao hòa tỏa sáng chói mắt, hiển nhiên có cùng một gốc!
Phương pháp tu hành Tam Mệnh Thuật Vương Lâm ở trong vùng đất cổ mộ đã lấy được từ trí nhớ của nữ tử Phong diệt tộc lúc này hơi trầm ngâm, khoanh chân ngồi xuống.
-Tam Mệnh Thuật của Phong diệt tộc tuy luyện sẽ có nguy hiểm.nhưng so với lợi ích khi thành công thì chút nguy hiểm ấy đáng giá!
Tay phải Vương Lâm giơ lên chụp vào hư không một cái. Lập tức trong tay hắn xuất hiện một tộc ấn tỏa ra u quang.
Trên tộc ấn này còn có một chút máu khô. Tộc ấn này chính là tộc ấn của Phong diệt tộc, là do năm đó Vương Lâm trong nháy mắt khi giết nữ tử Phong diệt tộc liền lôi ra từ mi tâm!
Nhìn chằm chằm vào tộc ấn Phong diệt tộc trong tay, tay phải Vương Lâm giơ lên đặt mạnh lên mi tâm. Trong nháy mắt khi tộc ấn này ấn vào mi tâm, một luồng cảm giác nóng rực tràn ra. Tộc ấn Phong diệt tộc nọ giống như có vô số xúc tu, chui vào mi tâm Vương Lâm. liên kết chặt chẽ với thân thể hắn.
Chút thống khổ này căn bản không làm cho Vương Lâm biến sắc chút nào. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, hai tay bắt quyết cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi.
-Dùng ấn này khai minh, ta có tộc ấn Phong diệt tộc, gọi về tổ linh Phong diệt tộc các ngươi trong thiên địa hóa thành đao gió trảm tam hồn, trảm tam thân, trảm thần!
Trong nháy mắt khi giọng nói của Vương Lâm truyền ra, ngụm máu tươi hắn phun ra liền dung hợp lại một cách quỷ dị trước thân thể nhanh chóng lóe sáng. Ba phần của tế đàn cũng lóe lên hồng quang, bắt đầu hấp thu máu tươi.
Từ từ, đám máu tươi kia bất ngờ hóa thành hình dáng một thanh trường đao. Thanh trường đao này không lớn chỉ tầm một trượng, trông rất mơ hồ, có nhiều hư ảnh chồng lên bên trong, dùng mắt thường nhìn lâu một chút sẽ thấy hoa mắt.
Thông qua thần thức quan sát, Vương Lâm thấy thanh trường đao này thực tế không phải là một mà là ba thanh chồng lên nhau, trong hư ảo tỏa ra từng luồng khí tức quỷ dị.
-Trảm tam hồn!truyện huyền huyễn audio
Vương Lâm gầm nhẹ.
Trường đao kia đột nhiên giơ lên, vô thanh vô tức chém xuống đỉnh đầu Vương Lâm!
Một đao này xuyên qua thiên linh của Vương Lâm, trực tiếp chém qua toàn thân, một chém xuyên cả thân thể!
Thân thể hắn kịch chấn, sắc mặt tái nhợt. Linh hồn Vương Lâm lúc này truyền ra nỗi đau khó có thể tưởng tượng được, giống như sắp sụp đổ. Nhưng lúc này hắn mạnh mẽ áp chế. Từ từ, trên thiên linh của Vương Lâm hiện ra hai phần hồn phách!
Nhưng ngay trong nháy mắt khi trường đao chém qua thân thể Vương Lâm, dường như nó không thể chịu nổi sự cường đại của linh hồn hắn trực tiếp tan nát! Ba thanh đao chồng lên nhau lúc này chỉ còn hai thanh!
Linh hồn Vương Lâm sau khi dung hợp với hồn huyết của Cổ Tổ làm sao thanh đao này có thể chém nổi. Nếu không phải nó là do máu huyết của Vương Lâm biến thành thì quyết không thể chạm vào linh hồn của Vương Lâm.
Mặc dù hiện tại chém ra ba hồn nhưng thanh đao này cũng không có cách nào thừa nhận nổi lực lượng phản chấn từ linh hồn Vương Lâm, không thể không sụp đổ, tiêu tán trong thiên địa không còn biến ảo ra được nữa.
Chương 1618: Trảm tam thân
-Trảm tam thần!
Vương Lâm chịu đựng sự thống khổ lại gầm lên.
Trong tiếng gầm thét, đôi trường đao kia bỗng nhiên giơ lên, một đao chém xuống, huyết quang từ trong cơ thể Vương Lâm dâng lên vạn trượng. Thân thể hắn run rẩy, nguyên thần trong đó bị một lực lượng kỳ dị của Phong diệt tộc chia làm ba phần!
Cùng lúc đó, thanh đao này cũng vỡ tung thành nhiều mảnh nhỏ mà tiêu tán.
-Trảm tam thân!
Vương Lâm cắn răng, không chút do dự, gầm lên.
Theo tiếng gầm của hắn một trường đao đơn độc còn lại vô thanh vô tức mà tuôn ra tiếng gió rít kinh thiên, giơ lên hướng về thân thể Vương Lâm chém xuống lần thứ ba!
Ầm một tiếng, trong nháy mắt khi trường đao chém qua thân thể Vương Lâm liền vỡ tan! Trong khi vỡ tan, thân thể trực tiếp chia làm ba phần!
Ba phần thân thể dung hợp với ba phần hồn phách, ẩn chứa ba phần nguyên thần, trong nháy mắt liền bay tới ba phần tế đàn của Phong diệt tộc có hình dáng bất đồng!
Ba tế đàn này sau khi hấp thu ba phần hồn phách Vương Lâm xong huyết quang tỏa ra càng đậm cuộn vào nhau, chậm rãi xoay tròn. Thời gian chầm chậm trôi qua, trong nháy mắt đã qua bảy ngày.
Trong bảy ngày này huyết quang trên ba tế đàn dần dần suy yếu nhưng vẫn lóe lên như trước. Cho tới hai ngày sau đó huyết quang mới hoàn toàn biến mất.
Trong tích tắc khi huyết quang này biến mất, một luồng khí tức cường hãn từ bên trong tế đàn trực tiếp trào ra. Sự cường đại của luồng khí tức này dường như tế đàn không thể chịu nổi, cuối cùng ầm ầm sụp đổ.
Trong nháy mắt khi nó sụp đổ, một Vương Lâm tiến ra ngoài!
Cùng lúc đó một tế đàn còn lại cũng nhanh chóng run rẩy, đá vụn vỡ tung ra, trong tiếng ầm ầm liền vỡ thành từng mảnh nhỏ. Vương Lâm thứ hai trong khi tế đàn vỡ vụn bước ra!
Ngay sau đó, tế đàn cuối cùng, cũng chính là huyết các vỡ vụn. Khí tức trong đó vọt lên. Chỉ thấy huyết các không thể thừa nhận ầm ầm tan nát.
Vương Lâm thứ ba trong khi huyết các bị hủy diệt liền xuất hiện!
-Tam mệnh thuật.
Vương Lâm thứ nhất mở miệng.
-Mạnh mẽ tạo thân.
Vương Lâm thứ hai cất tiếng nói bình thản.
-Tam thể quy nhất!
Vương Lâm thứ ba hai mắt lộ ra ánh sáng quỷ dị thì thào nói nhỏ.
Trong nháy mắt khi ba câu nói này từ miệng ba Vương Lâm thốt lên, trong nháy mắt ba Vương Lâm liền đồng thời bước ra nửa bước, trong phút chốc liền chồng lên nhau mà dung hợp, hồi lâu sau, hóa thành một người!
Bạch quang lóe lên, hai mắt Vương Lâm nhắm lại, lơ lửng giữa tinh không. Hắn cảm nhận sinh cơ mãnh liệt trong cơ thể, mỗi một phần tương đương với toàn bộ sinh cơ của hắn trước -Tam Mệnh Thuật đích thực là kỳ dị. Có thuật này trong người ta liền có ba mạng!
Vương Lâm mở bừng đôi mắt, trong mắt hiện lên vẻ tự tin.
Hắn giơ tay phải lên lòng bàn tay có linh hồn của nữ tử kia. Nàng chính là người năm đó ẩn thân trong huyết các, cố nhân của hắn.
-Ân oán giữa ta và ngươi từ nay xóa bỏ, tiễn ngươi vào luân hồi, tự thu xếp nhé!
Vương Lâm vung tay phải về phía trước. Hồn phách nữ tử này liền lập tức tiêu tán không còn thấy nữa.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua đám mảnh vụn còn lại của ba tế đàn ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ tiếc nuối.
-Hồn phách và thân thể ta quá cường đại khiến tế đàn của Phong diệt tộc này không thể thừa nhận ba phần, cuối cùng sụp đổ rồi. Từ nay về sau ta không còn có Tam Mệnh Thuật nữa.
Vương Lâm lắc đầu. Chia làm ba phần không chỉ có huyết mạch Đạo cổ của hắn mà còn có phân thân tu sĩ của hắn cũng được chia thành ba phần, dung hợp lại liền có ba mạng sống.
-Thân thể đạt được huyết mạch Đạo cổ, yêu, ma, thần cũng đạt tới bát tinh, tới lúc rời khỏi nơi này rồi.nhưng trước khi rời đi ta còn phải hoàn toàn luyện hóa tấm buồm mặt quỷ kia đã. Nếu có thể minh ngộ thì cấm chế của ta có lẽ có thể hóa thành bổn nguyên thứ bảy!
Một khi cấm chế bổn nguyên xuất hiện thì tu vi của ta sẽ từ Không Linh trung kỳ đạt tới hậu kỳ! Phối hợp với huyết mạch Đạo cổ, ta có thể đánh với Không Huyền hậu kỳ một trận!
Còn có chiến bổn nguyên, năm đó cảm ngộ của ta đã hóa thành tinh điểm quy tắc, cũng cần một chút thời gian điều chỉnh nữa. Nếu cũng có thể sinh ra bổn nguyên từ đó thì ta có thể đạt tới Không Linh đỉnh phong!
Vương Lâm thì thào, ngồi khoanh chân trong tinh không, tay phải phất lên. Tấm buồm mặt quỷ liền hiện ra.