[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 416 [Chương 1611 đến 1614]
❮ sautiếp ❯Chương 1611: Cổ Mạch Thương Khung Huyết
Cổ Thần có tam tổn thất kiếp, Cổ Yêu và Cổ Ma cũng vậy. Kiếp nạn của tam tộc cổ cũng là một loại khởi đầu mới những người có thể vượt qua thực lực đều tăng vọt.
Chẳng qua lúc này tam tổn thất kiếp mà Vương Lâm phải vượt qua còn mạnh hơn bình thường mấy lần. Chẳng những kiếp nạn của Cổ Thần tới mà cả của Cổ Ma, Cổ Yêu cũng lập tức ập đến.
Tam tộc cổ, đệ nhất tổn là lưỡng kiếp, đệ nhị tổn cũng là lưỡng kiếp, phân thành thần kiếp và hồn kiếp. Thân thể Cổ Thần của Vương Lâm đã vượt qua lưỡng tổn tứ kiếp, lúc này ập tới chính là kiếp nạn tối cao của tam tộc cổ, đệ tam tổn tam kiếp! Nhưng Cổ Yêu Cổ Ma dung nhập trong thân thể hắn lại chưa bao giờ trải qua đệ nhất, đệ nhị tổn, tổng cộng tứ kiếp, cho nên trong nháy mắt khi hắn có được bát tinh, bát kiếp của Cổ Yêu Cổ Ma đồng loạt ập tới.
Kiếp nạn này cổ tộc đều phải vượt qua. Tám yêu tinh trong mắt trái Vương Lâm dung hòa, hình thành một dòng xoáy khổng lồ. Yêu khí tung hoành, từ bên trong mắt trái gào thét tràn ra, cuối cùng tràn ngập cả bộ mặt Vương Lâm sau đó bao phủ lấy toàn thân. Nhìn hình dáng lúc này thì Vương Lâm chẳng còn giống tu sĩ chút nào nữa.
Mặt hắn xanh mét, thần sắc dữ tợn gân xanh nổi khắp người, yêu khí tràn ngập, lấy thân thể hắn làm trung tâm tràn khắp tám hướng. Trong yêu khí vô tận này, Vương Lâm thoạt nhìn trông giống như một yêu tu chính thức.
Mái tóc trắng của hắn tung bay quỷ dị sau người, cơ thể truyền ra những tiếng bùng bùng, móng tay trên hai bàn tay lúc này nhúc nhích mọc ra nhanh chóng, dài tới một thước! Mười móng tay này đỏ rực, nhìn yêu dị tới cực điểm! Trên thân thể hắn lúc này yêu khí tràn ngập, dần dần hình thành một bộ áo giáp tím đỏ. Tấm áo giáp này trong Cổ Yêu tộc phải tới khi đạt tới bát tinh mới có thể ngưng tụ thành! Toàn thân mặc yêu giáp, Vương Lâm khoanh chân ngồi trên tế đàn hư ảnh Đạo cổ phía sau tiêu tán, thay vào đó là một Cổ Yêu khổng lồ có một sừng. Toàn thân nó màu xanh, hai mắt dữ tợn lóe lên ánh sáng quỷ dị. Nó lơ lửng phía sau Vương Lâm. Cũng đang ngồi khoanh chân. Mái tóc Cổ Yêu bị cuốn tung bay, phất phới đằng xa dài tới mấy trăm trượng, trông giống như sương khói mờ ảo vậy! Giờ phút này dù là người quen biết Vương Lâm khi nhìn thấy thì cũng không thể trong phút chốc mà nhận ra nổi hắn. Vương Lâm nhắm mắt, khoanh chân vận chuyển khí tức trong cơ thể, đợt đệ nhất tổn nhị kiếp của Cổ Yêu tới! Giống như nhất tổn nhị kiếp của Cổ Thần là cốt kiếp và nhục kiếp, kiếp nạn của Cổ Yêu cũng bùng lên từ trong cơ thể. Vừa xuất hiện, yêu khí trong tinh không liền lập tức hỗn loạn. Thân thể Vương Lâm không nhúc nhích nhưng khuôn mặt lại nhăn nhó. Hắn nhắm hai mắt, giống như dấu đi sự thống khổ. Trong cơ thể hắn máu huyết xương cốt của Cổ Yêu bị yêu khí đánh sâu vào, giống như sắp vỡ nát. Chút thống khổ đó còn lâu mới tới giới hạn thừa nhận của Vương Lâm. Năm đó Cổ Thần kiếp còn mãnh liệt hơn vô số lần. Thời gian dần dần trôi qua, đảo mắt đã hết một năm! Một năm sau, Vương Lâm mở bừng đôi mắt, trên mi tâm không có tinh điểm, chỉ có tám yêu tinh trong mắt trái nhanh chóng xoay tròn, tỏa ra yêu khí ngập trời.
-Đệ nhất tổn nhị kiếp của Cổ Yêu cũng chỉ thế mà thôi!
Thần sắc Vương Lâm bình thản. Ngày nay đúng là hắn có tư cách để nói câu này. Loại kiếp nạn này hắn căn bản là không coi vào đâu. Sau nhất tổn của Cổ Yêu, nhị kiếp tràn tới, bao phủ thần thức của Vương Lâm, dần dần quay lại trong cơ thể, khiến cho yêu khí bên ngoài bị cuốn động, giống như sóng biển ngập trời. Hư ảnh Cổ Yêu phía sau hắn cũng trở nên vặn vẹo hình như có vô tận thống khổ khiến nó muốn gào thét.
Tay phải Vương Lâm giơ lên, trực tiếp điểm lên mắt trái, thần sắc dữ tợn tâm thần toàn lực trấn áp nhị kiếp của Cổ Yêu. Trong sự trấn áp này, mười ngày nhanh chóng trôi qua. Yêu tổn nhị kiếp liền bị hắn trấn áp khiến cho sụp đổ! Liên tục vượt qua nhị tổn tứ kiếp, yêu khí của Vương Lâm lập tức tăng mạnh, gào thét kinh thiên, khiến cho tinh không chấn động, giống như có đại yêu xuất thế vậy! vẻ vặn vẹo trên thần sắc Vương Lâm chậm rãi trở thành bình tĩnh. Hai tay hắn bắt quyết, yêu tinh trong mắt trái liền hoàn toàn biến mất. Trong nháy mắt này, ma tinh trong mắt phải của hắn ầm ầm hiện ra! Tám ma tinh xuất hiện khiến cho yêu khí bốn phía quanh Vương Lâm lúc này tan hết, thay thế là ma khí khôn cùng. Ma khí ngập trời cuồn cuộn, vờn quanh bốn phía, bao phủ tạo thành sương mù, trong đó vang lên những tiếng kêu thảm thiết chấn động tâm thần. Bên trong ma khí cuồn cuộn này, yêu giáp phủ khắp toàn thân Vương Lâm tán đi, trên người xuất hiện một bộ giáp đen như mực. Bộ giáp này phối hợp với mái tóc bạc chói mắt của hắn hai màu đen trắng khiến người ta nhìn mà giật mình. Trong ma khí, trên mặt Vương Lâm cũng hiện lên từng đạo ma vân. Dưới đám ma vân này, Vương Lâm từ yêu tu đã trở thành ma tu!
Trong thiên địa từ cổ chí kim, từ thời tiên thần yêu ma, tất cả ma đều là giả. Dù là Cổ Ma cũng không phải ma chân chính. Ma chính thức không phải là thân thể, không phải là linh hồn không phải là tu vi mà là một loại ý chí! Một loại ý chí duy ngã độc tôn! Con đường Vương Lâm đi cũng gần như ma, nhưng vĩnh viễn không đạt được trình độ ma. Chủ thể của hắn dù sao cũng là Cổ Thần! Giờ phút này trong ma tinh chuyển động, ma khí gào thét, Vương Lâm mở bừng đôi mắt ánh mắt lộ ra ánh sáng vô tình, nghênh đón đệ nhất tổn, đệ nhị tổn của Cổ Ma!
Tổn hại kiếp của Cổ Ma và Cổ Yêu cũng giống nhau nhưng mạnh hơn Cổ Yêu. Trong tam tộc cổ, Cổ Thần cực mạnh, Cổ Ma tiếp theo, còn Cổ Yêu là yếu nhất.
Tam tổn thất kiếp cũng như vậy. Trong thời gian bảy ngày, thân thể Cổ Ma của Vương Lâm vượt qua đệ nhất tổn nhị kiếp. Thống khổ do cốt nhục chia lìa lúc này còn kém xa Cổ Thần kiếp năm xưa.
Lại thêm thời gian mười ba ngày, Vương Lâm trấn áp đệ nhị tổn của Cổ Ma. Trong sự tôi luyện này, thân thể Cổ Ma của Vương Lâm đã gần đạt tới đại thành! Sau khi thân thể Cổ Ma vượt qua nhị tổn tứ kiếp xong, ngày nay tam tộc cổ của Vương Lâm đã đạt tới sự cân bằng. Hắn khoanh chân ngồi ở trên tế đàn bát tinh Cổ Thần trên mi tâm không có chút trở ngại nào, ầm ầm hiện ra!
Cổ Thần, bát tinh Cổ Thần!
Từ khi tu luyện tới nay đã hai ngàn năm Vương Lâm lần lượt trong cơ duyên và sinh tử đã đạt tới Cổ Thần bát tinh! Hắn không chỉ là bát tinh Cổ Thần mà còn là bát tinh Cổ Ma, cũng là bát tinh Cổ Yêu!
Tam tộc cổ hợp làm một với thân thể Cổ Thần làm chủ thể, đó chính là Đạo cổ! Hai mắt Vương Lâm lộ ánh sáng kỳ dị hai mươi bốn tinh điểm đồng thời chuyển động. Từng luồng khí tức Đạo Cổ từ trong cơ thể tỏa ra, tràn ngập tinh không. Một cảm giác cường hãn nảy sinh trong tâm thần hắn. Vương Lâm nắm chặt bàn tay. Hắn biết lúc này hắn phải đối mặt với kiếp nạn chính thức!
Đệ tam tổn của tam tộc cổ cùng tới một lúc! Đệ tam tổn có ba kiếp nạn đệ nhất chính là cổ Mạch Thương Khung Huyết! Đệ nhị là cổ Đạo Tam Phân Thần!
Còn kiếp nạn thứ ba thì chính là một kiếp nạn cực mạnh của cổ tộc, tên là Cổ Tổ Chi Tứ! (1)
(1): Ban thưởng của cổ tổ.
Chuyện cụ thể Vương Lâm cũng không biết nhiều lắm. Dù hắn đạt được truyền thừa của Đạo Cổ nhưng ký ức truyền thừa có hạn. Hắn chỉ biết là hai kiếp nạn cuối cùng của đệ tam tổn, nhất là kiếp nạn cuối cùng là cường đại nhất cổ quốc.
Hễ là cư dân của cổ quốc, nếu có thể tu luyện tới kiếp cuối cùng thì đều là đại sự của cả cổ quốc. Loại chuyện này được xưng là kỳ điển. Đạo cổ Diệp Mịch năm đó ở trong cổ miếu của cổ quốc khi vượt qua được kiếp cuối cùng.sau khi dung hợp danh hiệu của tam tộc cổ liền trở thành đại tôn của cổ quốc, được người đời kính ngưỡng. Thậm chí ngay cả tiên tộc đối với kiếp cuối cùng của cổ quốc cũng cực kỳ coi trọng. Vương Lâm ngồi trên tế đàn khí tức Đạo cổ bao phủ ngoài thân càng ngày càng đậm, nghênh đón nhất kiếp của đệ tam tổn. Vượt qua kiếp nạn này hắn có thể chính thức trở thành bát tinh!
Với lực lượng bát tinh của tam tộc cổ, mặc dù không có tu vi phối hợp thì Vương Lâm cũng có lòng tin chiến thắng được bậc toàn năng Không Huyền sơ kỳ. Nếu có thể hình thành thêm một đạo bổn nguyên, tạo thành bảy đạo bổn nguyên cùng sử dụng thì cho dù là Không Huyền trung kỳ Vương Lâm vẫn không coi là đối thủ. Hắn thậm chí có thể đánh với Không Huyền hậu kỳ một trận!
Cổ Mạch Thương Khung Huyết, kiếp nạn này đã tới!
Cổ Mạch Thương Khung Huyết là đem toàn thân tinh khí thần của tam tộc cổ ngưng tụ làm một hình thành một giọt máu tươi. Giọt máu tươi này chính là thứ mà người độ kiếp của tam tộc cổ phải có!
Dùng giọt máu tươi này có thể phá tan cả trời cao gọi về huyết mạch của cổ quốc, đạt được sự chấp thuận của cổ tổ trong cõi u mình. Nếu được cổ tổ chấp thuận thì người độ kiếp này ở bất kỳ nơi nào trong vũ trụ cũng đều được cổ tổ tặng cho một vài giọt máu tươi. Một vài giọt máu tươi này giao hòa với tinh khí thần của người độ kiếp, lại một lần nữa sinh ra thân thể, có được huyết mạch cổ chính thức! Loại huyết mạch này có cùng cấp độ với huyết mạch của tiên nhân!
Chỗ khó khăn của kiếp nạn này không phải là sự thống khổ khi hòa tan tinh khí thần thành một giọt máu tươi mà là đạt được sự chấp thuận của cổ tổ. Cũng không phải ai cũng đạt được! Cho dù đạt được nhưng lượng máu mà cổ tổ ban cho mỗi người cũng khác nhau. Người được chấp thuận bình thường thì chỉ là một giọt, nhưng nếu được chấp thuận cao hơn thì sẽ có thể đạt được hai giọt.
Đạo Cổ Diệp Mịch năm đó trong lần độ kiếp này được ba giọt máu tươi. Trước Diệp Mịch, người nhiều nhất đạt được là tám giọt máu tươi!
Người này chính là một trong chín vầng mặt trời của Tiên Cương đại lục, Huyền La Đại Thiên Tôn của cổ quốc, cũng là người năm đó ở bên ngoài Thất Đạo Tông tranh đoạt mảnh nhỏ kia với Đạo Nhất đại thiên tôn!
Vương Lâm ngồi trên tế đàn trầm mặc hồi lâu hai mắt nhắm lại. Khí tức Đạo cổ chợt từ bên ngoài cơ thể co rút lại, ngưng tụ trong thân thể hắn. Hắn bắt đầu bước đầu tiên của đệ nhất kiếp, hòa tan thành một giọt máu tươi. Thân thể hắn đang ngồi khoanh chân lúc này mơ hồ có hư ảnh chồng lên, từ trong thân thể bước ra. Người đó chính là phân thân tu sĩ của Vương Lâm!
Phân thân rời đi khiến cho bổn tôn Vương Lâm đang ngồi khoanh chân lúc này hoàn toàn là cổ tộc!
Chương 1612: Chờ mong tại Tiên Cương
-Lấy thân thể Cổ Yêu của ta, dung hợp tinh khí thần thành một giọt máu tươi! Xuất!
Vương Lâm giơ tay phải lên, bỗng nhiên điểm một chỉ lên thân thể. Một chỉ này khiến toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, mắt trái bị hòa tan những cơn đau đớn tràn ra. Mặc dù Vương Lâm nén đau đớn cắn chặt hàm răng nhưng mắt trái bị hòa tan khiến toàn thân Vương Lâm như bị rút ra một bộ phận. Từ mắt trái hắn có một giọt máu tươi chậm rãi bay ra. Giọt máu này lớn bằng một cái móng tay, lơ lửng trước người Vương Lâm, bên trong có thể thấy một Cổ Yêu ngồi im trong giọt máu, tướng mạo giống Vương Lâm như đúc.
-Lấy thân thể Cổ Ma của ta, ngưng tụ tinh khí thần, hòa tan thành một giọt máu tươi, xuất!
Lời nói vừa thốt ra, tay phải hắn lại bắt quyết một lần nữa hung hăng đặt lên trên thân thể.
Mắt phải hắn lập tức vang lên tiếng bùng bùng. Trong thời gian ngắn, mắt phải của Vương Lâm lập tức tan nát. Loại tan nát này giống như hòa tan, giống như bị hủy diệt, cũng khiến cho trong nháy mắt này toàn thân Vương Lâm nhanh chóng héo rũ, thoạt nhìn giống như một cái thây khô. Theo lời nói của hắn một giọt máu đen mang theo ma khí kinh thiên gào thét lao ra, lơ lửng bên cạnh giọt máu Cổ Yêu. Bên trong giọt máu này cũng có một Cổ Ma nhỏ xíu trông giống hệt Vương Lâm đang ngồi khoanh chân.
-Lấy Thân thể Cổ Thần của ta. Hóa hết thảy, ngưng tụ thành một giọt máu Cổ Thần!
Hai mắt Vương Lâm mơ hồ không còn nhìn thấy gì nữa. Loại thống khổ này nói thì đơn giản nhưng trên thực tế vẫn vượt qua cực hạn Vương Lâm có thể thừa nhận. Nhưng hắn vẫn muốn kiên trì. Hắn muốn vượt qua cổ Mạch Thương Khung Huyết.
Thân thể của hắn dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng bị ép lại, từ hai chân, hai tay, cho tới cả thân thể của hắn cuối cùng đều bị màn máu lan ra, cuối cùng biến mất toàn bộ, hoàn toàn hóa thành một đám sương mù máu.
Sương mù chuyển động, rất nhanh ngưng tụ lại. Sau thời gian nửa nén hương, sương mù đã ngưng tụ thành một giọt máu tươi của Cổ Thần!
Giờ phút này trên tế đàn phân thân của Vương Lâm nhìn thấy bổn tôn của mình đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ba giọt máu tươi này!
Ba giọt máu tươi này lơ lửng thành hình chữ phẩm, bên trong có ba Vương Lâm đang ngồi khoanh chân. Trong tích tắc, ba người này đồng thời mở mắt, trong thời gian ngắn khiến ba giọt máu tươi đột nhiên dung hợp vào một nơi. Vô thanh vô tức, ba giọt máu tươi hoàn toàn dung hợp, hóa thành một giọt! Một giọt máu tươi này là tất cả Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ Yêu, tất cả của Vương Lâm!
Nó bất đồng với huyết mạch của tiên nhân. Máu tươi này không phải có màu vàng mà tỏa ra màu đen lấp lánh chiếu rọi bốn phía.
Trong nháy mắt khi ba giọt máu tươi này dung hợp một luồng khí tức thê lương khuếch tán ra từ trong giọt máu này. Luồng khí tức này lộ ra vẻ thê lương, giờ phút này lan ra liền xông thẳng lên chín tầng trời, hướng về tinh không vô tận mà thẳng tiến.
Luồng khí tức này trong giới nội và giới ngoại của động phủ này không có bất cứ tu sĩ nào phát hiện ra. Bởi vì khí tức này là của cổ tộc, không thuộc về tu sĩ!
Khí tức này là để mời cổ tổ, tràn ngập của giới nội trong động phủ, khiến hễ là người có huyết mạch cổ tộc đều chấn động tâm thần. Bọn họ cảm thấy dường như có một lực lượng đến từ huyết mạch tràn ra! Bên trong giới nội, Cổ Yêu không chết trong đại chiến ở Vân Hải tinh vực lúc này ánh mắt lộ vẻ rung động, ngơ ngác nhìn về phía xa xa. Hắn cảm nhận được khí tức này, mơ hồ khiến hắn muốn bái tế.
Bên trong Đông Lâm Tinh sụp đổ trong La Thiên, vô hình có một nữ tử hiện ra. Nữ tử này cũng là Cổ Thần, vào giờ phút này mở bừng đôi mắt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Thân thể nàng không thể khống chế mà run rẩy.
-Cổ Mạch Thương Khung Huyết.Nguồn truyện audio
Trong Thái cổ Tinh Thần của giới ngoại, Thác Sâm không lựa chọn rời đi mà ở trong đại điện lựa chọn truyền thừa. Hắn vẫn ngồi nơi đó, nhắm hai mắt lại.
Hắn đã đạt được ký ức của Đồ Ti do Vương Lâm đưa cho dung hợp trong mấy năm nay, có lẽ hắn vẫn là Thác Sâm, có lẽ hắn đã thức tỉnh thành Đồ Ti! Nhưng giờ phút này hắn bỗng nhiên mở bừng đôi mắt, đồng tử co rút lại.
Tiên Cương đại lục, ở phía đông nam là nơi của tiên tộc, phía tây bắc là cổ quốc. Bởi vì Tiên Cương đại lục quá lớn cho nên rất nhiều tu sĩ và dân cư cổ quốc cả đời cũng không rời khỏi khu vực của mình.
Giờ phút này ở phía bắc của Tiên Cương đại lục có một thành trì khổng lồ lơ lửng trên bầu trời. Thành trì này giống như thế giới trong động phủ, từ xa nhìn lại căn bản không thể thấy được biên giới! Ở phía dưới của thành trì này là một khoảng tối đen suốt đời không có ánh mặt trời. Nơi này chính là ngục tù tiên của cổ quốc! Dùng cổ thành trấn áp, ở trong ngục tù tiên này có nhốt rất nhiều tu sĩ có huyết mạch tiên nhân! Bên trong cổ thành, ở chính giữa có một pho tượng khổng lồ. Pho tượng này lớn tới mức như có thể chống đỡ được cả thiên địa của Tiên Cương đại lục, dù là từ rất xa cũng có thể nhìn thấy! Pho tượng này khắc một nam tử trung niên, tướng mạo uy nghiêm. Hắn cúi đầu giống như nhìn mặt đất, ánh mắt như miệt thị tất cả. Cái gì là tiên nhân, thứ gì là trời, chẳng đáng gì hết. Hai tay hắn mở ra giống như nắm cả Tiên Cương đại lục. Bàn tay khổng lồ này dường như có lực lượng hủy diệt cả đại lục này! Trên tay trái bức tượng có một thanh niên mặc ô sam mái tóc đen bóng tung bay theo gió. Hắn nhìn pho tượng, ánh mắt lộ vẻ tôn kính.
Trên mi tâm của pho tượng này mấy ngày trước đã mơ hồ xuất hiện ánh sáng. Ánh sáng đó màu đỏ giống như máu tươi vô hình ngưng tụ lại. Cảnh tượng này đúng là kinh thiên, khiến cho thanh niên tóc đen vẫn đứng mãi ở đây nhìn không chớp mắt.
Phía sau hắn, trên bầu trời lúc này có mấy ngàn thân ảnh lơ lửng. Phía sau mấy ngàn thân ảnh này có mấy vạn, mấy chục vạn, mấy trăm vạn thân ảnh khác cũng đang lơ lửng.
Nhân số đông đảo nhưng giờ phút này không có bất cứ tiếng động nào truyền ra. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào thanh niên mặc áo đen và pho tượng kia.
-Thời gian đã tới rồi.
Một hồi lâu sau trong sự yên tĩnh tiếng nói của thanh niên mặc áo đen này cất lên, giống như thì thào tự nhủ vậy.
Đúng lúc này thì trên bầu trời có chín người khổng lồ chừng vạn trượng bước nhanh, đạp trên hư không ầm ầm đi tới. Phía sau chín người này còn có một người mặc hoàng bào trông giống hệt pho tượng khổng lồ kia, cất bước đi tới. Hắn đi sau chín người khổng lồ vạn trượng, giống như là điều khiển bọn họ vậy. Hắn xuất hiện khiến cho gần trăm vạn tu sĩ cổ quốc đồng loạt khom lưng vái một vái:
-Tham kiến cổ hoàng!
Chỉ có thanh niên tóc đen kia là không có bất cứ cử động gì, bình tĩnh nhìn pho tượng.
Nam tử mặc hoàng bào không để ý chút nào trong khi trăm vạn tu sĩ cổ quốc kính bái liền đạp hư không tới bên cạnh thanh niên tóc đen mỉm cười ôm quyền, thần sắc mang theo vẻ cung kính nói.
-Tham kiến Huyền La đại tôn!
Thanh niên tóc đen này không ngờ lại chính là một trong chín mặt trời, cổ quốc Huyền La.
-Sắp tới giờ rồi, ngươi tới hơi muộn đó!
Thanh niên tóc đen chậm rãi mở miệng nói.
-Mong đại thiên tôn thứ lỗi cho. Hai người Cực Hoàng và Cực Huyền đối với chuyện ở đây rất chú ý, đã từng mấy lần dùng thần thức trao đổi với ta.
Nam tử mặc hoàng bào kia cười khổ gật đầu nói. Thanh niên tóc đen hừ lạnh một tiếng.
-Cực đạo tam hoàng, ngươi thân là hoàng tôn nhất mạch, có một số việc không nên để ý tới bọn họ. Chuyện hôm nay là chuyện đại sự của Đạo cổ nhất mạch chúng ta, bọn họ hiển nhiên là phải chú ý.
-Vâng, tộc thúc nói đúng.
Nam tử trung niên kia thay đổi xưng hô. Thấy đối phương gọi mình là tộc thúc, thần sắc thanh niên tóc đen có vẻ hòa hoãn hơn một chút.
-Tộc thúc, việc này rất quỷ dị, không biết là nắm chắc được mấy phần?
Nam tử mặc hoàng bào kia nhìn pho tượng tổ tiên nhìn giống hệt mình, nhẹ giọng hỏi.
-Người thừa kế của Diệp Mịch là một việc ngoài ý muốn. Ta cũng không hiểu hết mọi chuyện, chỉ là có cảm ứng trong huyết mạch. Còn về việc hắn có được cổ tổ tán thành hay không thì ta không nắm chắc.
Thanh niên tóc đen kia trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng.
-Hắn là người thừa kế của Diệp Mịch sao? Chuyện.chuyện này sao có thể chứ!
Nam tử mặc hoàng bào ngẩn ra. Đương nhiên hắn cũng mới lần đầu nghe được chuyện này.
-Diệp Mịch năm đó.
Lời này còn chưa nói xong, thanh niên tóc đen kia đã cắt ngang.
-Bảy ngày trước ta cảm thấy một tia cổ Mạch Thương Khung Huyết của Đạo cổ ngưng tụ lại. Nhưng cổ Mạch Thương Khung Huyết này ngưng tụ bảy ngày còn chưa thành hình. Loại chuyện này cực kỳ hiếm thấy! Cho dù là ta năm đó thì cũng ngưng tụ tia máu này có chín ngày mà thôi. Ta cẩn thận tìm tòi tất cả huyết mạch của Đạo cổ, nhưng không phát hiện ra bất cứ người nào có cổ Mạch Thương Khung Huyết. Sau đó ta đành dùng thuật bói toán mới tìm ra được căn nguyên!
Không ngờ đó là người thừa kế của Diệp Mịch!
-Nếu hắn thành công thì hắn có thể đi tới Tiên Cương đại lục. Như vậy thì ta sẽ xem xét nhận hắn làm đệ tử, đệ tử duy nhất của ta! Có thể bước ra khỏi thế giới động phủ cho tới bây giờ đều cực hiếm thấy. Nhân vật như vậy sau này ắt phải là một cường giả của Đạo cổ nhất mạch chúng ta!
Ta sau khi chuyển thế hắn có thể tới bảo vệ Đạo cổ nhất mạch! Hy vọng hắn có thể thành công!
Thanh niên tóc đen nhìn chằm chằm vào mi tâm của pho tượng chống trời, chậm rãi nói. Thời gian chầm chậm trôi qua, ngày thứ tám, thứ chín, cho tới ngày thứ mười ba!
Tộc nhân Đạo cổ nhất mạch bốn phía trong mấy ngày này luôn trầm mặc, nhìn vào huyết quang càng lúc càng đậm trên mi tâm của pho tượng, trong mắt lộ vẻ chờ mong. Trong ngày thứ mươi ba, biến cố xảy ra!
Tia máu trên mi tâm của pho tượng giống như đạt tới cực hạn chiếu rọi cả nửa bầu trời, khiến toàn bộ nơi này bị bao phủ bởi màu máu. Ngay sau đó trong tiếng hô hấp dồn dập của mọi người, một giọt máu tươi chậm rãi ngưng tụ ra từ trên mi tâm của pho tượng này!
Mãi lâu sau vẫn không thể giọt thứ hai xuất hiện.
-Chỉ có một giọt?
Ánh mắt nam tử mặc hoàng bào lộ vẻ khinh miệt khó có thể nhận ra. Không chỉ có hắn tất cả tộc nhân cổ tộc lúc này hầu hết đều lộ vẻ thất vọng. Bọn họ đợi mười ba ngày, vốn tưởng có thể chứng kiến một kỳ tích nhưng lại không ngờ rằng chỉ có một giọt máu mà thôi. Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên tiếng kinh hô truyền ra. Chỉ thấy trên mi tâm của pho tượng bay ra giọt máu thứ hai! Ngay sau đó giọt máu thứ ba, thứ tư, gào thét xuất hiện!
-Bốn giọt!
-Không ngờ là bốn giọt!
Chương 1613: Người đầu tiên
Hai mắt nam tử mặc hoàng bào bừng sáng, nhìn chằm chằm vào mi tâm của pho tượng, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng thực ra bốn giọt máu tươi cũng chưa đủ để hắn kinh ngạc. Phải biết rằng dù là Diệp Mịch năm đó cũng chỉ đạt được ba giọt.
Đại bộ phận dân chúng cổ quốc ở tam tổn đệ nhất kiếp này đều chỉ được một giọt máu. Người đạt được hai giọt cũng có khá nhiều. Nhưng trừ Diệp Mịch ra, phải là người có huyết mạch hoàng giả Đạo cổ mới có thể đạt được ba giọt cổ Mạch Thương Khung Huyết.
Càng huống chi bản thân nam tử mặc hoàng bào này năm đó lại đạt được sáu giọt máu tươi. Do đó có thể nói trừ Huyền La ra thì trong Đạo cổ nhất mạch hắn là người mạnh nhất!
Cũng bởi vậy hắn mới trở thành hoàng tôn của Đạo cổ nhất mạch, địa vị cao, được vô số người tôn kính. Nhưng dù là thế hắn cũng không được Huyền La nhận làm đệ tử. Loại chuyện này vẫn luôn khiến nam tử mặc hoàng bào canh cánh trong lòng nhưng không dám nói ra.
Lúc này khi nghe Huyền La định nhận người được truyền thừa của Diệp Mịch làm đệ tử, trong lòng hắn rất âm trầm nhưng thần sắc lại không để lộ nửa điểm.
-Bốn giọt máu tươi, loại chuyện này đã rất lâu chưa từng xảy ra.
-Chẳng qua cũng chỉ đến bốn giọt máu tươi là cực hạn rồi đó. Ngươi nhìn ánh sáng trên pho tượng cổ tổ đi, cũng lờ mờ đi không ít rồi.
-Mười ba ngày mà được có bốn giọt, thật là cũng không nhiều đâu.
Tiếng nghị luận bốn phía ào ào nổi lên. Đây là dân chúng của Đạo cổ nhất mạch, ánh mắt toàn bộ ngưng tụ trên mi tâm của pho tượng cổ tổ này. Hồng mang trên đó đang dần dần tiêu tán. Cuối cùng ánh sáng ngập trời không còn hoàn toàn mờ đi, chỉ còn lại một chút trên mi tâm. Tới lúc này thì gần trăm vạn tộc nhân của Đạo cổ nhất mạch đều biết là mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Thần sắc nam tử mặc hoàng bào bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.
-Chỉ có bốn giọt máu tươi, làm sao có tư cách bảo vệ Đạo cổ nhất mạch của ta chứ. Chuyện hôm nay có vẻ hơi việc bé xé ra to rồi.
Cho dù tộc thúc muốn nhận làm đệ tử thì trong Đạo cổ nhất mạch của chúng ta cũng có mấy người đạt được bốn giọt máu tươi. Thậm chí ta năm đó đạt được sáu giọt cũng chưa lọt vào mắt hắn!
Nếu hắn vẫn quyết định nhận người kế thừa của Diệp Mịch này thì ta là người đầu tiên không phục!
Thần sắc của nam tử mặc hoàng bào kia dấm diếm tâm tư lộ vẻ tiếc hận lắc đầu cười khổ, hướng về phía thanh niên tóc đen Huyền La đại thiên tôn bên cạnh nhẹ giọng nói.
-Tộc thúc cũng vất vả rồi. Người thừa kế của Diệp Mịch này cũng coi như là một cường giả của Đạo cổ nhất mạch chúng ta.
Thần sắc Huyền La đại thiên tôn bình thản, giống như không nghe thấy lời nói của nam tử mặc hoàng bào. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mi tâm của pho tượng cổ tổ, nhìn hồng mang đang ngày càng yếu ớt, cuối cùng hầu như chỉ còn một tia nhỏ, trong nháy mắt sẽ tiêu tán.
Hắn nhìn bốn giọt máu ngưng tụ đang tỏa ra ánh sáng trong suốt, lóe lên trên bầu trời, giống như phá tan hư vô, biến mất khỏi tầm mắt, chìm vào nơi xa xôi.
-Chờ một chút!
Một hồi lâu, thanh niên tóc đen này chậm rãi mở miệng.
Nam tử mặc hoàng bào vâng dạ nhưng trong lòng lại tràn ngập khinh thường.
-Đạo Cổ nhất mạch trừ tộc thúc ra thì không ai có thiên tư hơn được ta. Diệp Mịch không có, người thừa kế của hắn lại càng không!
Thời gian trôi nhanh trên Tiên Cương đại lục. Lúc này trong giới nội, tại cái khe trong Vân Hải tinh vực, trong không gian kỳ dị này, trên tế đàn phân thân của Vương Lâm đang ngồi khoanh chân trên tế đàn hai mắt lộ ánh sáng kỳ dị nhìn vào trung tâm của tế đàn nhìn giọt máu tươi do bổn tôn của mình biến thành.
Giọt máu tươi này yên lặng lơ lửng ở đó, không hề nhúc nhích nhưng đúng vào lúc này trong không gian kỳ dị liền có tiếng gào thét vang vọng. Chỉ thấy tầng tầng sóng gợn đột nhiên hiện ra trong tinh không, tràn khắp tám phương. Một luồng khí tức tang thương và cường đại tới cực điểm mơ hồ truyền tới.
Khí tức này vượt qua hết thảy chúng sinh trong động phủ dù là đại thiên tôn vừa rồi cũng không thể so sánh được. Nhưng khí tức này dù kinh khủng nhưng lại không có ai chú ý, chỉ có mình Vương Lâm là cảm nhận được.
Bầu trời trên tế đàn trong sóng gợn quanh quẩn chậm rãi hiện ra một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này chuyển động tạo nên tiếng ầm vang. Dần dần một đám huyết quang từ trong dòng xoáy tràn ra, bao phủ hoàn toàn tế đàn này. Một luồng lực lượng trùng kích ập tới đẩy phân thân của Vương Lâm lui lại phía sau mấy trăm trượng, rời khỏi tế đàn.
Luồng lực lượng này đẩy phân thân Vương Lâm đi khiến tâm thần hắn run rẩy. Lực lượng này vượt qua cả sự uy nghiêm của thiên địa, hơn tất cả uy áp mà Vương Lâm từng gặp trong đời!
Đừng nói là hắn cho dù là đạo nhân bảy màu có ở nơi này cũng sẽ bị đẩy bay!
Từ cảm ứng trong tâm thần của Vương Lâm, hắn rõ ràng cảm thấy giọt máu tươi do bổn tôn của mình hóa thành lúc này giống như bị thiêu đốt, tỏa ra huyết quang, cùng với huyết quang trong dòng xoáy giống như cùng phát sáng.
Theo huyết mang từ trong dòng xoáy lan ra giống như có một giọt máu tươi từ trong đó gào thét lao tới, bay thẳng tới giọt máu do bổn tôn của Vương Lâm biến thành. Ngay lập tức, hai giọt máu này nhanh chóng dung hợp, chậm rãi ngưng tụ lại với nhau.
Trong tích tắc này, phân thân của Vương Lâm lão đảo lui lại phía sau lập tức khoanh chân ngồi xuống. Trong tâm thần của hắn truyền ra những trận đau đớn khiến hắn không thể hoàn toàn điều khiển phân thân mà không thể không ngồi xuống dùng toàn tâm toàn ý cảm thụ bổn tôn.
Trong nháy mắt khi hắn ngồi khoanh chân, trong đầu hắn ầm một tiếng, ý thức từ phân thân tiêu tán hoàn toàn ngưng tụ trong giọt máu tươi.
Cảm giác đau đớn không nói lên lời tràn ngập ý thức của hắn. Hắn cảm thấy chính mình đã không còn thân thể nhưng vẫn có cảm giác thống khổ khi bị thiêu đốt. Máu tươi đang dung hợp kia giống như đang sôi trào, nhanh chóng chuyển động.
Đúng lúc này, giọt máu tươi thứ hai bay ra từ dòng xoáy, trong nháy mắt đã tới, dung hợp vào giọt máu tươi do bổn tôn của Vương Lâm biến thành. Do vậy ý thức của Vương Lâm lại ầm vang một lần nữa thống khổ tăng lên gấp bội. Nhưng hắn lại không thể nào rống lên, chỉ có thể chịu đựng!
Chẳng bao lâu sau, giọt máu cổ tổ thứ ba từ trong dòng xoáy nhoáng lên, lại dung nhập một lần nữa. Một giọt máu dung hợp thêm khiến cho giọt máu tươi do bổn tôn của Vương Lâm biến thành lập tức ầm vang, nổ tung ra ba trượng. Một thân thể không ngờ ngưng tụ thành từ hư ảnh!
Thân thể này mái tóc bạc trắng, đúng là Vương Lâm!
Toàn thân hắn tràn ngập những ấn ký phức tạp, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị. Hai mắt hắn nhắm chặt, trong miệng truyền ra những tiếng rên rỉ thống khổ. Thân thể của hắn từ trong hư ảnh ngưng tụ dần.
Giọt máu tươi thứ tư trong lúc này từ dòng xoáy bay ra. Giọt máu tươi này tỏa ra huyết quang chói mắt, tràn ngập tinh không vô tận. Huyết mang kinh thiên gào thét trực tiếp điểm lên mi tâm của Vương Lâm.
Một điểm này khiến toàn thân hắn ầm ầm chấn động, hai mắt mở bừng ra, đồng tử đỏ sậm, thân thể run rẩy. Một luồng lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể hắn điên cuồng nảy sinh, khiến cho thân thể hắn vang lên những tiếng nổ bùng bùng.
Cũng trong thân thể hắn lúc này, bốn giọt máu tươi của cổ tổ sau khi dung hợp liền sinh ra huyết mạch. Huyết mạch này chính là huyết mạch cổ. Huyết mạch này xuất hiện đại biểu cho việc từ nay về sau, Vương Lâm đã trở thành hậu nhân chính thức của cổ tổ. Hắn đã là dân cư chính thức của cổ quốc!
Sau khi giọt máu tươi thứ tư bay ra, dòng xoáy trên bầu trời dần dần ngừng vận chuyển, có dấu hiệu tiêu tán. Một khi nó tiêu tán, lúc này cổ Mạch Thương Khung Huyết sẽ hoàn toàn chấm dứt. Vương Lâm dù đã vượt qua nhưng hắn nhất định cũng chỉ có thể đạt được bốn giọt máu tươi, chỉ nhiều hơn Diệp Mịch một giọt!
Đối với hắn mà nói, thế này đã là nhiều rồi. Hắn dù sao cũng là người được Diệp Mịch truyền thừa, ngày nay được bốn giọt đã là vượt qua Diệp Mịch năm xưa. Làm được điểm này chính là cực hạn của Vương Lâm rồi!
Hắn dù sao cũng không phải là thiên tài, không phải sinh ra trên Tiên Cương đại lục. Hắn dù sao cũng chỉ là một sinh linh yếu nhược sinh ra trong thế giới của một động phủ.
Hắn không thể so với nam tử mặc hoàng bào. Đối phương có thể đạt được sáu giọt máu tươi, có thể trở thành hoàng tộc của Đạo cổ nhất mạch. Vương Lâm lấy cái gì mà so sánh với một thiên tài như vậy!
Hắn lại càng không thể so với Huyền La Đại Thiên Tôn. Đó là một trong chín vầng mặt trời của Tiên Cương đại lục, là cường giả tồn tại trong truyền thuyết. Nhân vật như vậy đạt được tám giọt máu tươi của cổ tổ. Vương Lâm không thể so nổi.
Thứ duy nhất hắn có thể đưa ra chính là sự kiên nghị và tích cách không khuất phục của bản thân, còn có việc không cam lòng khi cuộc đời bị người khác nắm trong tay. Trong nguy cơ sinh tử, trải qua bao lần liều mạng hắn từ một phàm nhân yếu đuối đã đạt tới mức như hiện này. Quay đầu nhìn lại, cả một đoạn đường gian khổ đủ khiến người ta phải giật mình.
Hắn trong sinh tử mà tu luyện, còn những tu sĩ cổ quốc khác và nam tử mặc hoàng bào thì tu luyện trong an bình, có Đại Thiên Tôn che chở. Bọn họ rất ít khi gặp phải nguy cơ sinh tử.
Trong khi Vương Lâm lần lượt phải dùng tính mạng để đổi lấy cơ duyên thì nam tử mặc hoàng bào trên Tiên Cương đại lục được vô số tộc nhân bảo vệ cho tu luyện. Dù hắn muốn thứ gì thì tộc nhân cũng lập tức mang tới cho hắn.
Khi Vương Lâm sống vì Lý Mộ Uyển, khi hắn ôm thi thể của nàng ngửa mặt lên trời gầm thét, khi hắn vì muốn làm Lý Mộ Uyển thức tỉnh mà không ngừng phấn đầu thì nam tử mặc hoàng bào trên Tiên Cương đại lục lại đang chơi đùa những kỳ bảo mà tộc nhân dâng lên, đang chọn lựa đám nữ tử đông đảo, xem người nào sẽ trở thành phi tử của hắn.
-Bốn giọt máu tươi đã là cực hạn của Vương Lâm ta sao.
Huyết mạch trong cơ thể Vương Lâm ngưng tụ. Hắn nhìn dòng xoáy dần dần tiêu tán trên bầu trời. Hắn thấy chưa đủ!
Hắn dù không biết tất cả những chuyện trên Tiên Cương đại lục phát sinh vì hắn nhưng tính cách của hắn là như vậy. Hắn thấy chưa đủ hắn muốn nhiều máu tươi hơn. hắn muốn lực lượng huyết mạch của mình đậm hơn!
Không vì thứ gì khác, chỉ vì luồng ý chí vĩnh viễn không khuất phục thiên địa trong tâm thần hắn!
-Ngươi vừa tán thành huyết mạch cổ tộc của ta, cho ta bốn giọt máu tươi như vậy, không đủ!
Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn quang, thân thể vọt tới lao thẳng về dòng xoáy trên bầu trời đang sắp tiêu tán!
Hắn bất đồng với những tu sĩ cổ tộc trên Tiên Cương đại lục. Hắn sinh sống trong thế giới động phủ này. Trong lòng hắn cho tới lúc này chưa bao giờ tôn kính cổ tổ. Hắn không tôn kính thứ tồn tại trong hư vô mờ mịt. Hắn chỉ tin vào lực lượng của bản thân!
Điểm này thì dù trên Tiên Cương đại lục, thậm chí là cả Huyền La Đại Thiên Tôn cũng đều không giống hắn. Huyền La Đại Thiên Tôn kia cũng cực kỳ tôn kính tổ tiên tồn tại trong u minh.
Nhưng Vương Lâm thì không!
Hắn là người đầu tiên trong Đạo cổ nhất mạch, trong cổ Mạch Thương Khung Huyết sau khi đạt được máu tươi lại thấy chưa đủ, nhắm tới dòng xoáy này!
Giọt máu thứ năm bay ra đã chứng thực suy đoán của mọi người, lập tức khiến cơn sóng chấn động ngập trời trào dâng. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ở bốn phía đều rung động!
Dưới ánh mắt của mọi người, một hồi lâu sau vẫn chỉ có giọt máu tươi thứ năm xuất hiện. Nhìn thấy như vậy, nam tử mặc hoàng bào mới thở phào một hơi.
-Năm giọt.dù là năm giọt thì đã sao. Ta năm đó đạt được sáu giọt, trở thành hoàng tôn của Đạo Cổ. Ta không tin hắn lại.
Ánh mắt nam tử mặc hoàng bào lộ tinh quang, trong lòng vừa mới nghĩ được tới đây thì lập tức cảnh tượng tiếp theo khiến thân thể hắn chấn động!
Chỉ thấy huyết quang trên mi tâm của pho tượng lại tỏa ra kinh thiên động địa. Lúc này giọt máu tươi thứ sáu bay ra!
-Sáu giọt máu tươi! Sáu giọt!
-Giống như hoàng tông, đây.đây đúng là đại may mắn của cổ tộc chúng ta!
-Không phải là sáu giọt, là bảy giọt!
Huyết quang ngưng tụ, trong tiếng xôn xao, khi sắc mặt nam tử mặc hoàng bào trở nên xanh mét, giọt máu tươi thứ bảy gào thét lao ra! Kinh người hơn, thậm chí khiến cho Huyền La Đại Thiên Tôn ngửa mặt lên trời cười to là sau bảy giọt bất ngờ lại xuất hiện giọt thứ tám!
Tám giọt máu tươi. Cho dù là Huyền La Đại Thiên Tôn năm đó cũng chỉ đạt được tám giọt mà thôi!
Cảnh tượng này khiến cho tiếng xì xào bốn phía đột nhiên im bặt. Tất cả đều rung động nhìn pho tượng. Nam tử mặc hoàng bào theo tiềm thức liếm liềm môi ánh mắt lóe lên hàn quang rất khó phát hiện ra.
-Người thừa kế của Diệp Mịch làm sao lại có thể được cổ tổ tán thành tới mức này, ban cho tám giọt máu tươi. Ta mới là hậu nhân chính thức của cổ tổ, có huyết mạch hoàng tộc. Ta mới là thiên tài của Đạo cổ nhất mạch chỉ sau tộc thúc!
Nam tử mặc hoàng bào hít sâu một hơi, thật vất vả mới đè nén được lòng ghen ghét xuống. Hắn không thể để Huyền La Đại Thiên Tôn chứng kiến chuyện này được.
Tâm tư âm trầm nhưng khuôn mặt lại tươi cười, nam tử mặc hoàng bào hướng về phía thanh
Chương 1614: Hoàng Tôn đố kỵ
Từ cổ chí kim trong cổ quốc tam mạch ở Tiên Cương đại lục, không một ai có thể bước qua được bước này! Đây cũng liên quan tới hoàn cảnh sống của bọn họ. Bọn họ sinh tồn dưới sự che chở của Đại Thiên Tôn dưới sự thống trị của ba hoàng tôn, sống trong ánh sáng từ tổ tiên truyền xuống.
Bọn họ hầu như kính ngưỡng cổ tổ tới cuồng nhiệt, cổ tổ chính là trời của tu sĩ cổ quốc!
Dù là người có cuồng vọng tới bao nhiêu thì cũng không dám bất kính với cổ tổ chút nào. Từ một khắc khi bọn họ sinh ra thì đã bị đưa vào đầu tư tưởng này. Tất cả những người sống xung quanh bọn họ đều như vậy.
Ngay cả Huyền La Đại Thiên Tôn cũng như thế. Bởi vậy có thể thấy được tư tưởng này đã ăn sâu tới mức nào!
Nhưng Vương Lâm thì không. Hắn bước tới một bước này, thân ảnh như cầu vồng gào thét lao thẳng vào dòng xoáy sắp sửa tiêu tán trên bầu trời. Thân ảnh hắn lộ ra vẻ kiên nghị, lộ ra một sự bá đạo khôn cùng, một luồng khí thế không cam lòng!
Nếu không đạt được sự tán thành của cổ mạch thì thôi, nhưng nếu đã đạt được mà chỉ có bốn giọt thì Vương Lâm tuyệt đối không đồng ý! Thậm chí theo hắn thấy, chuyện này căn bản không nên như vậy!
Vì tán thành trên thực tế là nhận một người trở thành hậu nhân của mình, khiến hắn có được huyết mạch của mình. Loại huyết mạch này cũng không phải là Vương Lâm muốn có!
Thậm chí nếu muốn hắn có thể từ người điên lấy được tiên nhân huyết mạch. Đây cũng là thứ có cùng cấp độ với huyết mạch cổ!
Chính vì nguyên nhân như vậy nên Vương Lâm mới bay lên nhằm vào dòng xoáy này. Nếu như cổ tổ trong hư không không cho hắn nhiều huyết mạch hơn. vậy thì hắn sẽ bức bốn giọt máu tươi từ trong cơ thể ra, bỏ qua thân phận cổ tộc, nhập vào tiên tộc, có được tiên nhân bất diệt thể, trở thành tiên nhân!
-Ngươi nhận ta rồi nhưng ta còn chưa nhận ngươi. Nếu muốn ta tán thành huyết mạch này thì ngươi phải cho ta nhiều máu và cơ duyên hơn!
Vương Lâm không hề úy kính cổ tổ, cho nên hắn mới dám đặt điều kiện!
-Để Vương mỗ tán thành huyết mạch này, cả đời Vương Lâm ta sẽ không phản bội. Nhưng ngươi muốn dùng bốn giọt máu tươi khiến ta tiếp nhận thì quá rẻ mạt rồi!
Vương Lâm nhảy vào trong dòng xoáy, gầm nhẹ lên.truyện huyền huyễn audio
Tiếng gầm thét này truyền vào bên trong dòng xoáy, lan vào sâu trong đó, hình thành những tiếng vọng liên tiếp, ầm ầm không ngừng trong đó.
Ngay trong nháy mắt khi thân thể Vương Lâm bước vào dòng xoáy, một thần thức dường như không có bất cứ tình cảm gì từ trong dòng xoáy tràn ra trong nháy mắt bao phủ lấy thân thể Vương Lâm ngăn cản không cho hắn tiến vào, đẩy hắn ra khỏi dòng xoáy.
Luồng khí tức và thần thức này lộ vẻ tang thương, chẳng có chút ba động tâm tình nào, giống như vật chết vậy.
Thân thể Vương Lâm lơ lửng trong khí tức đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào dòng xoáy phía trước. Ánh mắt hắn lóe lên, tay phải giơ lên trên mi tâm, đầu ngón tay ẩn hiện đám ánh sáng màu trắng sữa. Hắn vung tay phải lên, hư không bên cạnh liền vặn vẹo, huyễn hóa ra những hình ảnh hư ảo.
Trong hình ảnh này có một thanh niên mặc áo đen. Thanh niên này chỉ có tu vi Kết Đan. Nơi hắn đứng chính là trên Chu Tước Tinh, ở trong vùng đất của Cổ Thần!
Hình ảnh biến hóa, thanh niên mặc áo đen đã trải qua đủ loại chuyện cuối cùng đạt được truyền thừa ký ức của Đồ Ti.
-Ngươi có thể thấy rằng ta sớm đã đạt được truyền thừa của Cổ Thần!
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, tay phải vung lên. Hình ảnh biến đổi, xuất hiện một hình ảnh khi Vương Lâm đạt được truyền thừa của Cổ Thần.
Cuối cùng xuất hiện chính là cảnh ở vùng đất cổ mộ trong Thái cổ Tinh Thần. Tất cả mọi chuyện trong ký ức của Vương Lâm lúc này được hắn huyễn hóa ra.
-Ngươi có linh thiêng vậy thì nên suy nghĩ một chút, muốn cho ta tiếp nhận huyết mạch của người thì cần phải có bao nhiêu máu tươi! Hoặc là ngươi hủy diệt ta, ta sẽ bỏ qua huyết mạch cổ tộc, trở thành tiên nhân!
Lời nói của Vương Lâm lạnh như băng, sau khi nói xong thì thần thức đang bao phủ thân thể của hắn đột nhiên cuốn đi, rời khỏi thân thể hắn toàn bộ quay trở lại bên trong dòng xoáy.
Giống như trầm mặc một lúc lâu dòng xoáy đang sắp sửa tiêu tán lại truyền ra tiếng ầm vang một lần nữa bắt đầu xoay tròn, từ trong tiêu tán chậm rãi ngưng tụ lại, không ngờ lại có huyết quang từ trong đó khuếch tán ra!
Trên Tiên Cương đại lục, Đạo cổ nhất mạch vẫn đang phiêu phù trên bầu trời của thành trì. Trong gần trăm vạn tộc nhân Đạo cổ, nam tử mặc hoàng bào không còn kiên nhẫn nữa nhưng trong nháy mắt khi hắn đang chuẩn bị nói ra thì từ mi tâm của pho tượng chống trời, huyết quang vốn đã lờ mờ đột nhiên tuôn ra hồng quang chói mắt.
Hồng quang này trong tích tắc liền bao phủ bốn phía, chiếu rọi cả thiên địa khiến cho toàn bộ nơi này đều tràn ngập huyết quang.
Biến cố đột ngột này lập tức khiến cho mọi người xung quanh phải kinh hô!
-Chuyện.chuyện này không có khả năng!
-Không ngờ lại xuất hiện huyết quang. Chẳng lẽ xuất hiện giọt máu thứ năm!
-Từ cổ chí kim, cổ Mạch Thương Khung Huyết này mỗi lần sau khi đưa ra hết máu đều chấm dứt, chưa bao giờ lại có biến hóa thế này, không ngờ lại có thể tỏa ra huyết quang một lần nữa!
Thần sắc nam tử mặc hoàng bào lần đầu tiên biến hóa. Hắn nhìn chằm chằm vào mi tâm của pho tượng, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
-Như thế nào lại thế này! Rõ ràng sắp chấm dứt, không ngờ lại sinh ra chuyện này, vậy. vậy.
Chỉ có thanh niên tóc đen Huyền La Đại Thiên Tôn là khóe miệng lộ nụ cười, hai mắt tỏa ra ánh sáng kỳ dị, nhìn mi tâm pho tượng, không nói một lời.
Trong nỗi khiếp sợ của gần trăm vạn tu sĩ cổ tộc, huyết quang trên mi tâm của pho tượng này lập tức ngưng tụ, giọt máu tươi thứ năm trong tiếng gào thét liền bay ra!
thanh niên tóc đen ôm quyền, mở miệng nói:
-Chúc mừng tộc thúc. Xem ra người này về sau nhất định trở thành đệ tử duy nhất của tộc thúc rồi. Thậm chí có thể nói không chừng hắn còn có thể như tộc thúc, trở thành tân Đại Thiên Tôn của cổ tộc ta.
Nội tâm nam tử mặc hoàng bào âm hiểm ác độc, lời nói có vẻ dễ nghe nhưng trên thực tế lại dấu diếm hung hiểm. Chẳng qua hắn phối hợp như lưới trời không mảnh vá, giống như hoàn toàn không có chút giả dối, hoàn toàn là vì chuyện này mà cao hứng, khiến cho người khác rất khó nhìn ra dấu vết.
Thanh niên tóc đen nghe vậy thần sắc như thường, chỉ xoay người nhìn nam tử mặc hoàng bào này đầy thâm ý một cái.
Một cái liếc mắt này khiến cho tâm thần nam tử mặc hoàng bào run lên đang muốn nói chuyện thì lại thấy tiếng xôn xao xung quanh ầm ầm vang lên một lần nữa! Trái tim hắn đập thình thịch một cái, không cần nghĩ ngợi liền quay đầu nhìn về phía pho tượng, sắc mặt thoáng cái liền trắng bệch.
Giọt máu thứ chín trong tiếng hô kinh thiên động địa chậm rãi ngưng tụ ra!
Trong nháy mắt khi giọt máu thứ chín này xuất hiện, hai mắt Huyền La Đại Thiên Tôn bừng sáng, vẻ vui sướng ai cũng có thể thấy một cách rõ ràng!
Nhưng tất cả còn chưa chấm dứt. Sau khi giọt máu thứ chín này xuất hiện, huyết quang lại nhanh chóng ngưng tụ. Khiến mọi người bốn phía hít thở không thông, giọt máu thứ mười lại có dấu hiệu hiện ra!
-Giọt máu thứ mười! Từ cổ chí kim chuyện này chưa bao giờ có. Giọt thứ mười!
-Mười giọt máu tươi của cổ tổ. Chuyện này thật khiến người ta không thể tin nổi. Mười giọt máu tươi. Chẳng lẽ muốn nói người này mới chân chính là hoàng tôn của Đạo cổ sao!
-Dù là hoàng tộc cũng chưa bao giờ đạt được mười giọt. Người này rốt cục là ai. Hắn sau này có thể trở thành hoàng tôn của Đạo cổ nhất mạch chúng ta hay không!
Sắc mặt nam tử mặc hoàng bào xanh mét. Hắn mơ hồ không thể khống chế được sự ghen ghét điên cuồng trong nội tâm nhìn chằm chằm vào pho tượng. Huyết quang trên mi tâm của pho tượng lúc này nhanh chóng ngưng tụ, giống như hấp thu toàn bộ huyết quang bốn phía, cuối cùng ngưng tụ tại mi tâm, hóa thành một giọt máu tươi!
Màu của giọt máu này không phải là đỏ mà là tím! Trong nháy mắt khi giọt máu màu tím này ngưng tụ, thần sắc nam tử mặc hoàng bào đại biến, theo tiềm thức lui lại phía sau, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ, thậm chí không thể tin nổi!
-cổ tổ hồn huyết! Đây.đây là hồn huyết! Chuyện này không thể nào không có khả năng.
Thần sắc Huyền La Đại Thiên Tôn lần đầu tiên cũng biến đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào giọt máu màu tím, trong mắt cũng lộ vẻ khiếp sợ. Dù là khi xuất hiện giọt máu thứ chín hắn cũng không khiếp sợ. Nhưng vào lúc này hắn đã bị giọt máu màu tím này khiến cho rung động.
-cổ tổ. Người đưa ra hồn huyết này, chẳng lẽ có ngụ ý gì bên trong. Hồn huyết, đây là hồn huyết. Từ cổ chí kim, chỉ có chín giọt hồn huyết xuất hiện. Ba giọt hồn huyết tạo thành một trong ba tộc cổ.
Chín giọt hồn huyết tạo thành tam mạch cổ hiện nay.
Thanh niên tóc đen hít sâu một hơi. Hắn giơ tay phải điểm một chỉ lên trời. Lập tức thiên địa biến sắc, một mặt trời khổng lồ màu đó bất ngờ xuất hiện, bao phủ toàn bộ khí tức nơi này, không cho bên ngoài phát hiện ra chuyện ở nơi đây!
-Lấy lực lượng Huyền Dương của ta phong bế nơi này! Con dân của Đạo cổ ta ở nơi đây không được tiết lộ chuyện này nửa điểm. Kẻ vi phạm thì dù có thân phận gì, giết không tha!
Huyền La Đại Thiên Tôn chậm rãi mở miệng, ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn nam tử mặc hoàng bào một cái.
-Ngươi nghe rõ chưa?
-Vâng.
Nam tử mặc hoàng bào cúi đầu vội vàng nói nhưng sự ghen ghét trong nội tâm đã đạt tới đỉnh điểm, sắp sửa nổ tung.
-Ta phải đi một chuyến tới chỗ tiên tộc, đón đứa nhỏ này về.
Thanh niên tóc đen ngẩng đầu, nhìn khu vực bị tiên tộc chiếm cứ ở xa xa trên Tiên Cương đại lục, thì thào nói.