[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 380 [Chương 1468 đến 1471]
❮ sautiếp ❯Chương 1468: Triệu Hà
Không môn phá, niết lực lưu, Thanh Thuỷ mặc thanh y ôm hồn phách thê tử Hàm Yên của hắn trong lồng ngực, trân trọng hoá thành một ấn ký đặt tại vị trí trái tim.
Không phải Thanh Thuỷ không thu được vào không gian trữ vật mà Thanh Thuỷ không muốn.
Vương Lâm nhận lấy thanh sát lục kiếm do Thanh Thuỷ tặng. Vốn trên người Vương Lâm không có nhiều sát lục bổn nguyên, sau trận chiến đầu tiên tại Vân Hải tinh vực mới sinh ra một chút. Chỉ là sát lục bổn nguyên này rất yếu ớt, gần như mới sinh ra mà thôi, vẫn chưa thể hiện được gì.
Có thanh sát lục kiếm này, bổn nguyên của Vương Lâm liền có tất cả sáu đạo! Còn về Chiến ấn ký không phải là bổn nguyên kia thì từ trước đã hoá thành tinh điểm quy tắc thật sâu trong thân thể Vương Lâm.
Vương Lâm cũng không định lập tức luyện hoá sát lục bổn nguyên. Lúc này không phải thời điểm thích hợp. Hắn muốn đợi ba bổn nguyên nhân quả, sinh tử, thật giả của hắn đại thành thì trong nháy mắt đánh tan không môn mới hấp thu sát lục bổn nguyên này, một bước mở không môn, khiến cho bản then trở thành người có sáu đạo bổn nguyên cực kỳ hiếm gặp từ xưa đến nay!
Thanh Thuỷ từ trên bầu trời hạ xuống, yên lặng nhìn không môn đang tiêu tán trên thiên không, tay phải giơ lên chụp vào hư không một trảo, lập tức cầm lấy bầu long huyết tửu, đặt lên miệng uống một ngụm. Cảm giác cay nóng khiến mắt hắn từ từ lộ hàn quang, đưa bầu rượu cho Vương Lâm.
Hai người ở trên tu chân tinh hoang dã này nhìn không môn đang từ từ tiêu tán, đón hàn phong. Trong cơn gió lạnh gào thét, mặt đất bụi bay mù mịt, hai người lặng lẽ ngồi uống rượu.
Không ai nói một lời nào.
Vương Lâm không hỏi Thanh Thuỷ xem ở trong Thất Thải Giới tại tổng bộ Tu Chân Liên Minh này bao nhiêu năm qua có tìm được đáp án hay không.
Thanh Thuỷ cũng không nói ra. Chỉ có hắn rõ nhất là hắn đã phát hiện ra điều gì, hiểu được điều gì. Nhưng chính vì những điều đó lại khiến hắn càng trầm mặc.
– Một trò chơi ….
Hàn quang trong mắt Thanh Thuỷ loé lên, vẻ mặt khổ sở. Hắn nhận lấy bầu rượu Vương Lâm đưa lại, uống một hớp lớn, cười ha hả.
– Vương Lâm, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện!
Tiếng cười Thanh Thuỷ mang theo một vẻ quyết tâm. Hắn nhìn về phía Vương Lâm.
Vương Lâm không nói gì, chỉ gật đầu.
– Nếu có một ngày ta chết đi, nếu như ta còn có thi thể toàn vẹn thì hãy mang ta về chôn cất tại quê hương, trên bia mộ không nên ghi danh, chỉ cần đắp một khối đất. Đó là nơi tốt nhất để mai táng ta….
Thanh Thuỷ nhìn bầu trời.
– Nếu như cả nhà cũng không còn….
Vương Lâm trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng.
– Nếu vậy thì mai táng trong thiên địa đi.
Thanh Thuỷ uống một ngụm long huyết, khoé miệng còn lưu lại vết máu rồng, dưới ánh mặt trời loé lên hồng mang.
– Được!
Vương Lâm nhận lấy bầu rượu từ trong tay Thanh Thuỷ, sau khi uống xong thần sắc ngưng trọng, hái mắt loé lên, trầm giọng nói.
– Nếu ta chết trước huynh, xin hãy đưa ta về Chu Tước Tinh, Triệu Quốc, Vương gia….
Thanh Thuỷ nhìn Vương Lâm, chậm rãi gật đầu.
Đây là một lời hứa!
Long huyết tửu rất mạnh, nhưng có thể say người khác, không thể làm Vương Lâm hay Thanh Thuỷ say. Thứ rượu này không nhiều lắm, bọn họ ngồi trên mặt đất, trong quá trình không môn tiêu tan uống mãi, cuối cùng sắp cạn khô.
– Vương Lâm. Ta chưa từng hỏi ngươi….có con cái chưa?
Thanh Thuỷ nhắm hai mắt, thần sắc hơi cô độc, nhẹ giọng nói.
– Có một đứa con trai….
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ bi ai, uống một ngụm lớn long huyết tửu. Một ngụm rượu này vào bụng không cay mà hoá thành một nỗi đau.
– Ta có một con gái….
Thanh Thuỷ mở bừng mắt, ánh mắt lộ vẻ nhớ lại, nhưng trong đó còn ẩn chứa sự đau khổ.
– Nhưng ta không tìm được nó nữa…cho tới ngày này có lẽ nó đã ra đi vĩnh viễn rồi.
Vẻ nhớ nhung trong mắt Thanh Thuỷ còn mang theo nét bi thương. Năm đó trong nháy mắt khi hắn thanh tỉnh, ôm thi thể thê tử thì ở phía xa xa, trong đám máu tươi và hài cốt, có một nữ đồng tám tuổi đang ôm một con tiên hạc đã chết, ánh mắt trống rỗng nhìn mẹ nàng.
– Nó có lẽ đã luân hồi, có lẽ đã chuyển thế. Nhưng trên vai trái của nó năm đó khi sinh ra ta đã để lại một cái hồng ấn. Cái ấn ký này vĩnh viễn sẽ theo nó. Người nếu thấy một nữ tử như thế…thay ta chiếu cố nó… Đại môn hu ảo trên bầu trời cuối cùng đã hoàn toàn tiêu tán.
Thanh Thuỷ đứng dậy, thở một hơi thật dài, hàn quang trong mắt toả ra ngùn ngụt.
– Vương Lâm, ta muốn giết người!
Tay phải Thanh Thuỷ vung lên. Một luồng sát lục bổn nguyên nồng đậm tới cực điểm từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, ngưng tụ trên tay phải hắn, khiến cho cánh tay này thoáng chốc đã bị bao phủ bởi một màn hàn khí đen kịt.
Hàn khí này bốc lên khiến cho tu chân tinh hoang dã này cũng bị khí lạnh vờn quanh.
Sát lục bổn nguyên là một đạo bổn nguyên cực kỳ đặc thù, từ cổ chí kim rất ít người có được. Người có được bổn nguyên này thì chỉ cần dụa vào một đạo bổn nguyên cũng rất dễ dàng phá tan không môn, là cực hạn của giết chóc.
Tu vi Thanh Thuỷ tuy mới chỉ là Không Niết Sơ Kỳ nhưng với sát lục bổn nguyên, hơn nữa với thần thông và những trận chiến hắn trải qua cả mấy vạn năm này, hắn có thể phát huy sát lục bổn nguyên tới tận cùng, dù là tu sĩ Không Niết Hậu Kỳ gặp hắn cũng phải biến sắc!
– Giết người sao…Được.
Vương Lâm đứng dậy bước từng bước vào trong tinh không, dưới chân hiện lên gợn sóng quanh quẩn, lập tức biến mất trong thiên địa. Toàn thân Thanh Thuỷ bị băng lãnh tràn ngập, cũng cất bước, bước vào trong gợn sóng Vương Lâm vừa biến mất.
Nếu như coi cả Côn Hư tinh vực là một hồ nước, những khối tu chân tinh giống như đang nổi lơ lửng trong nước. Vậy thì lúc này trên mặt nước lại có hai luồng sóng gợn, giống như có hai con cá đang nhanh chóng lướt trên mặt nước.
Bên trong Côn Hư tinh vực, tu sĩ giới ngoại không nhiều lắm. Dù sao Tu Chân Liên Minh mới chỉ là tổng bộ tạm thời của bọn họ. Mà đám tu sĩ giới ngoại này trong trận giết chóc chấn động sao trời này hầu như đã tử vong toàn bộ.
Trận giết chóc này là do một đôi sư đồ tạo nên, dưới tu vi tuyệt đối của Long Bàn Tử, rất ít tu sĩ giới ngoại có thể chống cự.
Chẳng qua mục tiêu của Long Bàn Tử là Triệu Hà, Côn Hư hắn chưa dừng lại, chỉ để lại một chút cá lọt lưới.
Ba tu sĩ giới ngoại trên mi tâm có ấn lý, lúc này thần sắc lộ vẻ kinh hoàng, cẩn cẩn thận thận lao nhanh đi trong tinh không, thậm chí ngay cả tốc độ cũng không dám tăng lên quá nhanh, sợ lại khiến tạo ra dao động để người khác chú ý.
– Ngọc giản tin tức không có phản ứng gì, sợ là những người khác đều lành ít dữ nhiều rồi. Đáng chết. Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì!
– Tổng bộ Tu Chân Liên Minh không thể về được. Ta lo rằng ở đó cũng đã xảy ra biến cố rồi. Chẳng lẽ giới nội không e dè, bắt đầu phản công rồi. Chúng ta tốt nhất nên tìm một tu chân tinh mà ẩn thân đã, đợi tới khi đại quân đánh vào thì lại xuất hiện.
Ba người vừa lao đi vừa truyền âm. Nhưng đúng lúc này thì ở tinh không bên phải họ có hai luồng sóng gợn hiện ra. Bên trong một luồng sóng gợn đó có một luồng sát lục khí tràn ra, trực tiếp xuyên qua ba người này. Không có tiếng kêu thảm thiết nào vang lên. Hai gợn sóng trôi qua, thân thể ba tu sĩ giới ngoại chấn động, ngoài thân thể xuất hiện vô số vết nứt li ti, đột nhiên sụp đổ, nguyên thần tứ phân ngũ liệt, tiêu tan mà chết.
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra khắp nơi ở Côn Hư. Tu sĩ giới ngoại vừa mới bị Long Bàn Tử giết gần sạch, chỉ còn sót lại không nhiều lại một lần nữa bị Thanh Thuỷ điện cuồng giết chóc.
Những đoá hoa máu nở rộ, toả ra nét đẹp đẽ cuối cùng của tính mạng.
Hai đạo sóng gợn kia quét ngang ba đại tinh vực, sau đó liền tiến vào Triệu Hà! Triệu Hà đã là chỗ bị tu sĩ giới ngoại hoàn toàn chiếm cứ. Nơi này có rất nhiều tu sĩ giới ngoại!
Mới vừa tiến vào Triệu Hà, lập tức liền có mùi máu tanh nồng đậm toả ra. Nhưng máu tanh này không thể ngăn cản hai luồng sóng gợn kia, nhanh chóng dung nhập thiên địa, xẹt qua một tu chân tinh, cuối cùng lao thẳng vào sâu trong Triệu Hà, tới Thất Thải Giới cuối cùng!
Nơi này chính là nơi bổn tôn của Hồng Sam Tử bị phong ấn!
Trong tinh không, có một cái khe khổng lồ phát ra từng luồng ánh sáng bảy màu. Bên ngoài cái khe có tay chân cụt văng khắp nơi, rất nhiều tu sĩ giới ngoại chết vô cùng thê thảm ở nơi này.
Những tiếng ầm vang không ngừng truyền ra từ trong Thất Thải Giới kia, hiển nhiên là bên trong đó đang có một hồi chém hiết kịch liệt xảy ra!
Hai luồng sóng gợn tới gần, bên trong một luồng sóng gợn có chứa sát lục ngút trời, khiến cả tinh không trên đường đi của nó đều bị đóng băng, phát ra tiếng răng rắc, ầm ầm lao thẳng tới cái khe bảy màu kia.
Hắn vừa tới nơi này liền khiến cho những thi hàu và tay chân cụt kia bị đóng băng toàn bộ hàn khí bức người.
Luồng sóng gợn ẩn chứa sát lục kia trong nháy mắt khi tới Thất Thải Giới liền tiêu tán, Thanh Thuỷ toàn thân mặc thanh y bước ra. Hắn không chút do dự tiến vào bên trong Thất Thải Giới.
Thân thể Vương Lâm cũng huyễn hoá ra, hơi uể oải tiến vào bên trong.
Bên trong Thất Thải Giới của Triệu Hà này, Vương Lâm vừa bước chân vào nơi này liền nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết.
Thất Thải Giới này không giống những nơi trước Vương Lâm đã từng thấy. Nơi này do những khối đại lục trôi nổi tạo thành.
Giờ phút này, bốn phía tràn ngập những mảnh đá vụn của những đại lục tan nát, lở lửng trong không trung. Đại lục chỉ còn ba mảnh. Trên ba mảnh đại lục này, Long Bàn Tử đang chiến đấu với một lão già mặc hắc bào. Hai người phất tay là khiến trời long đất lở, phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
Lão già mặc hắc y này Vương Lâm đã từng gặp. Người này chính là điện chủ Thiên Phạt Điện của Trường Tôn hội xuất hiện trong trận đánh đầu tiên!
Tu vi của người này giống như ngũ tôn của Thái Cổ Tinh Thần, đã đạt tới Không Huyền sơ kỳ! Hắn không phải giống như Long Bàn Tử huỷ diệt sinh cơ để đổi lấy tu vi, mà chính thức là Không Huyền sơ kỳ!
Trên ba khối đại lục trôi nổi này, mấy vạn tu sĩ giới ngoại ngồi khoanh chân, những tiếng chú ngữ nhỏ nhỏ truyền ra từ trong miệng bọn họ. Từ đỉnh đầu bọn họ có một tia hương hoả lực bay ra, giữa không trung hoá thành một sinh linh có hình dạng quỷ dị, mang theo tiếng gào thét liền vờn quanh bốn phía Long Bàn Tử và Điện Chủ Thiên Phạt Điện, đồng loạt rat ay.
Thanh Thuỷ đã tới sớm hơn Vương Lâm một bước, trong nháy mắt khi xuất hiện liền nhìn thoáng qua hai người Long Bàn Tử trên bầu trời, hàn quang trong nháy mắt loé lên, cất bước lao thẳng về phía mấy vạn tu sĩ bốn phía. Tiếng gào thét thê lương mà Vương Lâm khi bước vào nghe thấy chính là từ miệng đám tu sĩ này truyền ra.
Thanh Thuỷ giết chóc, nhất là lúc này sát lục bổn nguyên đã đại thành, đánh tan không môn, trình độ giết chóc đã đạt tới đỉnh điểm. Cả đời này hắn sống trong giết chóc, giờ phút này lao ra, phất tay một cái liền có vô số hồn phách bị diệt vong.
Hai mắt Vương Lâm loé lên. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua Long Bàn Tử và điện chủ Thiên Phạt Điện, thấy phía trên bọn họ, trong đám mây bảy sắc có một đạo quả cực lớn.
Chương 1469: Đạo quả thứ ba!
Đạo quả mơ hồ trong suốt, có thể thấy rõ ràng bên trong có một đồng tử toàn thân phát ra hồng mang. Đồng tử này ngồi khoanh chân bên trong, vẻ mặt lộ thần sắc thống khổ. Vô số những sợi tơ bên trong đạo quả đang tiếp xúc với thân thể hắn, giống như đang hấp thu dưỡng chất vậy.
Đồng tử này chính là bổn tôn của Hồng Sam Tử. Hắn không có Thiên Nghịch, ở bên trong đạo quả không thể hấp thu đạo niệm hỗn tạp, kết cục chỉ có một con đường là tử vong.
Giết chóc tiếp tục xảy ra. Những tiếng kêu thảm thiết thê lương từ bốn phương tám hướng vang lên, truyền khắp không gian. Những sinh linh quỷ dị công kích cùng với điện chủ Thiên Phạt Điện lúc này gầm nhẹ, phân tán ra, lao thẳng về phía Thanh Thuỷ vẻ mặt lạnh lung, đang giết chóc như thái rau kia.
– Trước mặt bổn quân, mấy thứ vật quỷ dị này cũng dám nhe nanh sao.
Đôi mắt Thanh Thuỷ loé lên hàn quang, tay trái giơ lên vung về phía trước. Trong tiếng ầm ầm, một cơn lốc màu đen gào thét hiện ra. Bên trong cơn lốc này ẩn chứa sát lục bổn nguyên, cuồn cuộn cuốn thẳng lên thiên không, trong tích tắc khi đụng với đám sinh linh quỷ dị này liền ầm ầm nổ tung.
Sát lục bổn nguyên bên trong cơn lốc nhanh chóng tản ra, quét ngang đám sinh linh quỷ dị.
Trong nháy mắt khi nó đảo qua, đám sinh linh quỷ dị kia run rẩy, bên ngoài thân thể truyền ra tiếng răng rắc, trong thời gian ngăn liền hoá thành những khối băng màu đen!
Bọn chúng đã bị đóng băng toàn bộ!
Nếu chỉ bị đóng băng thì cũng chưa có gì để nói. Nhưng bên trong tầng băng màu đên này lại có vô số những mũi băng xuất hiên xuyên thẳng vào chúng.
Thân thể Vương Lâm bước về phía trước, không nhìn đến Thanh Thuỷ đang giết chóc tu sĩ giới ngoại, cũng không tới chỗ Long Bần Tử đang đấu pháp mà bước tới, tốc độ nhanh chóng tăng lên, trong nháy mắt đã tới bên cạnh đạo quả phái dưới tầng mây ngũ sắc!
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc sau khi Vương Lâm và Thanh Thuỷ tiến vào nơi này! Điện chủ Thiên Phạt Điện quay phắt đầu, khi nhìn thấy Vương Lâm thần sắc liền lộ vẻ kinh ngạc – Phong Tôn!
Hai mắt Điện chủ Thiên Phạt Điện loé lên sát khi, lui lại phía sau định đuổi giết nhưng Long Bàn Tử với thần sắc lạnh lung vung tay áo về phía trước. Trong tiếng ầm vang, một luồng khí tức tang thương liền vờn quanh bốn phía, chặn bước chân của điện chủ Thiên Phạt Điện.- – Ngươi với ta còn chưa phân thắng bại….
Bị Long Bàn Tử ngăn cản, đôi mắt Điện chủ Thiên Phạt Điện tràn ngập hàn quang, thấy Vương Lâm đi về phía đạo quả liền không thèm để ý tới nữa. Theo hắn thấy thì dù Vương Lâm là Phong Tôn nhưng tu vi cũng chẳng chịu nổi một kích của hắn. Nhất là hắn muốn đi cứu Hồng Sam Tử càng là không biết tự lượng sức.
Lúc này Điện chủ Thiên Phạt Điện bắt quyết, hương hoả ngưng tụ, tiếp tục chém giết với Long Bàn Tử!
Trong Thất Thải Giới, Vương Lâm cất bước đi tới cạnh đạo quả, nhìn Hồng Sam Tử ở bên trong. Đôi mắt Vương Lâm loé sáng, hướng về phía đạo quả vỗ một cái.
Một tiếng nổ ầm vang xuất hiện, phản chấn từ trong đạo quả truyền ra, giáng lên người Vương Lâm, khiến hắn lùi lại phía sau mấy bước, ngẩng phắt đầu, trong mắt hắn hiện lên vẻ tính toán.
Đạo quả sau khi Vương Lâm đánh trúng thì những sợi tơ nối với Hồng Sam Tử liền vặn vẹo giống như đem toàn bộ lực lượng truyền vào cơ thể Hồng Sam Tử vậy, khiến cho thần sắc hắn lộ vẻ thống khổ hơn, mở bừng đôi mắt, trong đó trống rỗng một mảnh.
Vương Lâm tiến về phía trước, tay phải giơ lên liên tục đánh xuống sáu chưởng. Tiếng chấn động ầm vang. Đạo quả dường như không hề có chút biến hoá, chỉ có Hồng Sam Tử bên trong thần sắc trông càng thống khổ, hai mắt hoàn toàn mờ mịt.
– Tu vi như vậy mà cũng mơ tưởng huỷ đạo quả cứu người! Đạo quả này đừng nói là ngươi, dù là lão phu cũng không cách nào huỷ diệt được. Ta muốn xem ngươi làm thế nào cứu được Hồng Sam Tử đó! Phong ấn của chưởng tôn bố trí há có thể để ngươi phá vỡ!
Ngươi càng công kích thì lại càng trợ giúp cho đạo quả luyện hoá Hồng Sam Tử, khiến cho hắn trở thành con rối của ngoại giới chúng ta.
Khoé mắt Điện chủ Thiên Phạt Điện đảo qua, thấy cảnh tượng này liền cười rộ lên.
Vương Lâm đứng trước đạo quả, nghe thấy những lời Điện chủ Thiên Phạt Điện nói liền quay đầu lại nhìn hắn, chậm rãi mở miệng.
– Thật sao….
Điện chủ Thiên Phạt Điện cười lạnh. Hắn lúc trước còn lo lắng đối phương là Phong Tôn, có lẽ có phương pháp kỳ dị nào đó có thể phá vỡ đạo quả này. Dù sao thì sự mạnh mẽ của Phong Tôn đời trước cũng đã khắc sâu trong lòng hắn.
Nhưng lúc này hắn đã yên tâm rồi. Hắn kết luận rằng Vương Lâm tuyệt đối không thể phá vỡ đạo quả. Lúc này sau khi đã yên tâm, ánh mắt Điện chủ Thiên Phạt Điện loé lên, trong khi tiếp tục đấu pháp với Long Bàn Tử, không ngừng nhìn về phía Thanh Thuỷ đang chém giết.
Càng nhìn hắn lại càng kinh hãi!
– Sát lục bổn nguyên, không ngờ lại là sát lục bổn nguyên…bọn họ một khi liên thủ thì rất khó khăn cho ra, chỉ còn cách rút lui.
Trong lúc đấu pháp, thân thể Điện chủ Thiên Phạt Điện chợt nhoáng lên, hai tay bắt quyết. Một tiếng nổ vang trời truyền ra, khẽ đánh văng Long Bàn Tử đang quấn lấy hắn, hướng về phía cửa Thất Thải Giới đi tới.
– Ba người các ngươi hợp lực thì có lẽ có thể cứu Hồng Sam Tử. Lão phu xin cáo từ.
Thân thể Điện chủ Thiên Phạt Điện loé lên, đang muốn rời đi thì lúc này Thanh Thuỷ ngẩng đầu, tay phải vung về phía trước. Một đám hắc khi đột nhiên biến ảo ra, sát lục bổn nguyên khuếch tán ra, hình thành một đám hàn băng, không hề công kích mà lao tới của Thất Thải Giới, vừa rơi xuống liền đóng băng nơi đó lại, không ngờ đã phong toả cửa ra.
– Bổn quân còn chưa giết đủ đâu….
Long Bàn Tử cũng giơ tay phải lên bắt quyết. Sơn Hà Đồ liền ầm ầm mở ra chắn trước người hắn, sau đó cất bước tiến thẳng về phía Điện chủ Thiên Phạt Điện.
– Lão phu cũng còn chưa đánh đã tay, ngươi chớ vội rời đi.
Ánh mắt Điện chủ Thiên Phạt Điện lộ hàn quang, xoay phắt người nhìn về phía Thanh Thuỷ và Long Bàn Tử, thần sắc ầm trầm, không còn rời đi nữa mà vung tay áo lên, phía sau liền hiện ra hương hoả giới.
– Không cho lão phu đi thì các người sẽ phải trả giá đắt.
Long Bàn Tử trầm mặc, tay phải bắt quyết. Sơn Hà Đồ vừa biến ảo ra liền truyền tới từng luồng lực hút, núi sông bên trong dường như thức tỉnh, bất ngờ biến ảo ra trong Thất Thải Giới.
Long Bàn Tử bước từng bước về phía trước, thân thể tiêu tán, không ngờ hoà hợp làm một với Sơn Hà Đồ, cuốn động núi sông đè xuống Điện chủ Thiên Phạt Điện!
Hắn lúc trước đã thiêu đốt sinh cơ, hôm này lại càng không để ý tới bản thân. Núi sông cuồn cuộn đột nhiên hoá thành một bàn tay khổng lồ. Bàn tay này thiêu đốt, bộc phát rat u vi mạnh nhất đời Long Bàn Tử, chụp về Điện chủ Thiên Phạt Điện.
Mà vào lúc này, Thanh Thuỷ ngẩng đầu, tay phải bắt quyết, miệng nói khẽ:
– Âm Nguyệt!
Lời này vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt tay phải Thanh Thuỷ vung về phía trước, cách không điểm một chỉ vào Điện chủ Thiên Phạt Điện. Lập tức Thất Thải Giới ầm ầm chấn động, bên ngoài thân thể lão già mặc hắc y này đột nhiên xuất hiên âm vân dày đặc.
Âm vân này xuất hiên cực kỳ đột ngột, trong nháy mắt khi nó xuất hiện,trên mặt lão già mặc hắc y không ngờ lại xuất hiện một biểu tượng hình tròn.
Biểu tượng này nhìn trông rất giống một vầng trăng!
– Hữu Tình!
Hai mắt Thanh Thuỷ loé lên sát khí. Lập tức vầng trăng trên mặt lão già liền bộc phát ra ánh sáng vạn trượng. Ánh sáng này giống như ánh mặt trời, trong nháy mắt khi loé lên dường như muốn làm vầng trăng trên mặt lão sụp đổ.
– Bạch Phàm Thuật! Đây là tam trọng lục đạo thuật của Bạch Phàm! Bạch Phàm đã chết, ngươi là…ngươi là Thanh Thuỷ!
Vầng trăng trên khuôn mặt lão già vặn vẹo. Nếu là lúc bình thường thì hắn có thể dựa vào tu vi mạnh mẽ để chống cự. Nhưng lúc này trong nháy mắt khi ánh sáng như ánh mặt trời chói chang bùng lên, bàn tay khổng lồ do Long Bàn Tử thiêu đốt tu vi ầm ầm đánh tới.
Thanh Thuỷ cũng tiến về phía trước. Một luồng khí sát lục kinh thiên tràn tới, lao thẳng tới lão già mặc hắc y.
Thanh Thuỷ và Long Bàn Tử đồng thời ra tay khiến tiếng ầm vang cuồn cuộn tràn ra, chấn động cả Thất Thải Giới, cũng hoá thành một luồng phản lực quét về bốn phía.
Ba khối đại lục đang trôi nổi trên bầu trời dưới lực lượng này liền lập tức sụp đổ, hoá thành vô số đá vụn bị cuốn đi, sau đó lại vỡ tung ra, hoá thành tro bụi.
Những tu sĩ giới ngoại còn chưa bị Thanh Thuỷ giết chết lúc này càng không có chỗ trốn, dù có xuất ra pháp bảo cực mạnh thì dưới lực lượng này cũng liền tan thành mây khói, tử vong toàn bộ.
Thất Thải Giới lúc này bắt đầu sụp đổ trong phạm vi lớn.
Bàn tay khổng lồ do Long Bàn Tử biến thành dưới lực lượng này liền mở rộng ra. Thân ảnh Long Bàn Tử xuất hiện, vội vã lui lại phía sau mấy trượng, phun ra một ngụm nguyên thần khí, thần sắc uể oải nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.
Thân thể Thanh Thuỷ bị cuốn đi. Tu vi của hắn không đủ, tuy rằng sát lục bổn nguyên cường đại nhưng vẫn có thương thế, máu tươi tràn ra khoé miệng, tuy vậy thần sắc vẫn lạnh lùng tới cực điểm .
Điện chủ Thiên Phạt Điện phun máu tươi, thân thể chấn động kịch liệt. Hương hoả giới vờn quanh người hắn chịu một kích vừa rồi của hai người liền vỡ nát. Vầng trăng trên khuôn mặt hắn cũng đã tiêu tan, xuất hiện năm vết rách sâu, cứa thẳng vào đầu, lan rộng ra thân thể.
Từng luồng ánh mặt trời từ bên trong những vết rách này loé lên, lan tràn ra khiến sự thống khổ phủ khắp thân thể lão già mặc hắc y. Thân thể hắn còn bị sát lục đánh sâu vào, quần áo trên người tổn hại hơn phân nửa, ở sau lưng còn có một dấu chưởng ấn. Chưởng ấn này có sơn hà lượn lờ, khiến cho thân thể lão già này trong thời gian ngắn liền héo rũ xuống.
Thần sắc hắn âm trầm. lạnh giọng nói:
– Ta giúp các ngươi cứu Hồng Sam Tử, chúng ta cùng nhau rat ay có thể mở được đạo quả. Việc này đổi lấy chuyện cho ta rời đi, có được không? Nếu không thì lão phu dù liều mạng trọng thương cũng phải để hai ngươi chôn cùng.
– Không cần nữa… Trả lời hắn chính là tiếng nói lạnh như băng của Vương Lâm.
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của lão già mặc hắc y, tay phải Vương Lâm giơ lên, trên đó tràn ngập ánh sáng nhu hoà, trực tiếp xuyên vào bên trong đạo quả. Chẳng hề có một chút lực phản chấn nào xuất hiện. Hắn nắm lấy Hồng Sam Tử ở trong đạo quả, kéo mạnh ra ngoài, bất ngờ cứu được Hồng Sam Tử từ trong đạo quả ra.
Những sợi tơ nối với thân thể Hồng Sam Tử bị Vương Lâm chấn động liền tan vỡ hết. Đôi mắt Hồng Sam Tử vốn trống rỗng lập tức có thần thái, thức tỉnh một lần nữa!
– Không có ai hiểu rõ đạo quả bằng ra. Cho dù là chưởng tôn của ngươi cũng không làm được… Vương Lâm buông Hồng Sam Tử ra, tay phải vung về phía đạo quả. Huyết quang loé lên, huyết kiếm chặt đứt cành cây, khiến đạo quả rơi vào trong tay Vương Lâm. Hắn xoay người nhìn về phía Điện chủ Thiên Phạt Điện đang đầy rung động đứng sững ở đó.
– Chuyện này không thể xảy ra!
Điện chủ Thiên Phạt Điện theo tiềm thức lùi lại, ngơ ngác nhìn mọi chuyện. Hắn không thể tin được Vương Lâm lại có thể cứu Hồng Sam Tử dễ dàng như vậy.
– Ta nuốt đạo quả này, có thể hấp thu toàn bộ.
Vương Lâm phất tay nhận lấy đạo quả, bình tĩnh nói.
Chương 1470: Thập Tam
Thần thái trong hai mắt Hồng Sam Tử ngày càng sáng rõ. Hắn hút vào một hơi thật sâu,từ trong cơ thể truyền ra những tiếng ầm ầm, một đám sương máu từ trong những lỗ chân lông của hắn tràn ra, hoá thành một lớp áo đỏ ở trên người.
Hắn nhìn Vương Lâm, hướng về phía hắn ôm quyền vái một cái.
– Đa tạ Phong Tôn!
Trong lúc ngẩng đầu xoay người, Hồng Sam Tử nhìn chằm chằm Điện chủ Thiên Phạt Điện, ánh mắt lộ ra một vẻ cơ trí.
– Tần Cửu Duyên, cho dù ngươi có thiêu đốt tu vi, hôm nay ngươi có chạy đằng trời. Ngươi sẽ không chết đâu, lão phu sẽ luyện ngươi thành huyết thân, trở thành một sự trợ giúp rất lớn cho giới nội ta.
Trong lúc mở miệng, Hồng Sam Tử nhoáng lên một cái về phía trước, hoá thành một đạo hồng ảnh bay thẳng tới.
Sắc mặt lão già áo đen kia tái nhợt, mặc dù hắn là cao thủ bước thứ ba, nhưng lúc này hắn phải đối mặt với bốn người, hoàn toàn không thể có sức chiến đấu. Ngay khi Hồng Sam Tử tới gần, lão già áo đen này nhanh chóng lui về phía sau.
Nhưng sau khi hắn lui lại, Long Bàn Tử bình tĩnh giơ tay phải lên, Sơn Hà Đồ ầm ầm cuốn về bốn phía.
Thần sắc Thanh Thuỷ lạnh như băng, hắn giơ tay phải lên hướng về lão già áo đên tung một chỉ. Lập tức trên mặt lão già kia có năm vết nứt lan ra, lại bị xé rách! Âm Nguyệt Hữu Tình Thuật giống như là nhập vào xương tuỷ, lấy phương pháp đặc biệt liên tục bộc phát ra sức mạnh kinh khủng.
Sắc mặt Vương Lâm bình thản, ngay khi ba người kia rat ay, hắn giơ tay phải lên, hai mắt loé lên kim quang, liền có một luồng kim quang dũng mãnh nhập vào ngón tay trỏ trên tay phải của hắn, chỉ về phía lão già áo đen ở đằng xa.
– Ầm !truyện đao tu audio
Đây là một kết thúc có hậu. Thất Thải Giới sụp đổ, Điện chủ Thiên Phạt Điện Tần Cửu Duyên cuối cùng cũng thất bại, bị Hồng Sam Tử giam cầm mang đi.
Linh hồn bị thiếu đốt của Long Bàn Tử cuối cùng dưới sự trợ giúp của Hồng Sam Tử đã có dấu hiệu được dập tắt. Hắn mang theo thương thế dẫn đệ tử Trọng Huyền Tử yên lặng rời khỏi, chờ đợi trận chiến tiếp theo giữa giới nội và giới ngoại.
Hồng Sam Tử yêu cầu Vương Lâm đi tới chiến trường ở Vân Hải. Ở nơi đó lấy danh nghĩa Phong Tôn chủ huy tu sĩ giới nội, trở thành linh hồn của cuộc chiến, tiến hành cuộc phản kích cuối cùng.
Vương Lâm không lấy ba đạo quả kia, mà lúc này quan trọng nhất chính là trước khi lực bài xích trong cơ thể bộc phát ra toàn bộ, phải làm cho ba đạo bổn nguyên đại thành, mở ra không môn để chứng đạo!
Thanh Thuỷ rời khỏi, một thân áo xanh tung bay trong tinh không, mang theo một vẻ bi thương, yên lặng mà rời khỏi. Hắn muốn đi tìm con gái của mình, có lẽ có thể tìm được, nhưng cũng có khi cả đời này cũng tìm không thấy.
Nhưng bất luận thế nào, chỉ cần Vương Lâm nói một câu, cho dù hắn ở chân trời góc biển cũng sẽ trở về. Hắn cùng với Vương Lâm không cần nói nhiều, những chuyện đã trải qua Thanh Thuỷ sẽ không bao giờ quên.
Trong tinh không này, đối với Thanh Thuỷ mà nói, hiện giờ chỉ còn lại có hai người mà hắn quan tâm.Trong đó một người chính là sư đệ Vương Lâm.
Hồng Sam Tử đã thoát nguy, mang đến cho tu sĩ giới nội một sự hưng phấn. Triệu Hà đã được giành lại, lại càng làm cho những tu sĩ giới nội còn sống sót như nhìn thấy hy vọng!
Thiên Triệu Thượng Sư tử vong, Long Bàn Tử gia nhập, Điện chủ Thiên Phạt Điện bị bắt, tất cả những chuyện này khiến cho tu sĩ giới nội lại một lần nữa bùng lên một niềm tin.
Lúc này giới nội đã không còn Thất Thải Giới, đã không còn bất cứ một điểm yếu gì. Nhất là sau trận chiến mấy chục năm này, chỉ cần là tu sĩ, tất cả đều có được một nhiệt huyết thấy chết không sờn lòng. Bọn họ muốn chiến đấu, một khi thất bại, chỉ có thể chết.
Nhất là Hồng Sam Tử đã tuyên bố Phong Tôn đã trở lại! Lời nói này càng làm cho tu sĩ giới nội tất cả đều phải ngẩng đầu, đủ để khiến cho ngọn lửa chiến đấu trong mắt họ nồng đậm hơn.
Ở chỗ giao nhau giữa Côn Hư Tinh Vực, cùng với Vân Hải, Triệu Hà và La Thiên, nơi này trong trận chiến đã dần dần phát triển trở thành một khu mua bán khổng lồ.
Những tu chân tinh như vậy, nhất là ở những vùng biên giới của tứ đại tinh vực xuất hiện rất nhiều. Những tu sĩ đến từ tứ đại tinh vực có thể ở trên những tu chân tinh này mà mua bán trao đổi những vật dụng cần thiết, khiến cho tứ đại tinh vực dần dần kết hợp lại với nhau.
Lúc này ở trên một tu chân tinh có tên là Côn Hư Nhất Linh, bên trong các khu mua bán những tu sĩ từ các tinh vực qua lại không ngớt, tiếng ồn ào như thuỷ triều, vô cùng náo nhiệt.
Trong những tu sĩ này, những nữ tu Triệu Hà là có danh tiếng lớn nhất. Triệu Hà mặc dù bị vây hãm, tử vong rất nhiều, nhưng trong trận phản kích năm đó, bọn họ cũng đã giết được không ít.
Ngày nay mặc dù Triệu Hà vừa mới khôi phục, nhưng rất nhiều nữ tu Triệu Hà đã từ những tinh vực còn lại trở về quê hương, dần dần khiến cho Triệu Hà đã hồi phục lại khí tức năm đó.
Triệu Hà có nhiều nhất là những nữ tu, những người này dung nhan rất xinh đẹp, từ trên người bọn họ còn truyền ra hương thơm của nữ nhi, khiến cho những tu sĩ độc thân của ba tinh vực còn lại luôn thể hiện hết mình. Họ muốn tìm cho mình một người bạn đời, hoặc một đạo lữ ở bên cạnh sớm tối.
Có sự hiện diện của nữ tu Triệu Hà, khu mua bán lại càng náo nhiệt hơn.
Trong những khu mua bán này còn có một vài khách sạn để cung cấp cho những tu sĩ lui tới mua bán một chỗ để tĩnh toạ thổ nạp. Trong mỗi một khách sạn đều có một gian phòng, trong đó đều có rất nhiều linh thạch cùng với một ít tiên ngọc.
Thậm chí trong một vài khách sạn sang trọng, còn có cả nguyên ngọc để cung cấp cho những lão quái tu dưỡng.
Lúc này, ở phía đông một khu mua bán kéo dài khắp tu chân tinh này, bên trong một khách sạn quy mô trung bình, ở tất cả các bàn bên trong đại sảnh có rất nhiều tu sĩ đang ngồi.
Tu sĩ mặc dù ăn uống thanh tịnh, nhưng nếu có một chút tiên quả và rượu ngon, hoặc có một vài món ăn đơn giản của phàm nhân thì cũng có thể nếm trải lại một chút ký ức từ khí vẫn chưa tu đạo. Vì thế, bên trong khách sạn thông thường không còn chỗ ngồi.
Hơn nữa ở chỗ này, vì trận đại chiến với giới ngoại mà đã trở thành cơ hội để làm quen với những đạo hữu ở khắp nơi, cùng nhau bàn luận thần thông pháp thuật. Có lẽ một lần quen biết đơn giản, ngày sau trên chiến trường, biết đâu còn có thể gặp lại.
Lúc này bên một cái bàn ở phía bắc của khách sạn có mấy tu sĩ đang ngồi, trong đó có một văn sĩ trung niên đang hướng về một đạo hữu bên cạnh cười nói.
– Ta đã nói rồi, ta có quen biết với Phong Tôn, các ngươi vẫn không tin.
Ở đối diện với văn sĩ này có hai nữ tử đang ngồi. Hai người này đều dung mạo tuyệt trần, nhưng tuổi tác có chút chênh lệch. Một nữ tử toàn thân mặc áo hồng nhạt, mái tóc ngang vai, tuổi cũng tương đối trẻ, nghe thấy vậy liền nhẹ giọng nói.
– Trứu đại ca đã gặp Phong Tôn ở chỗ nào?
Nữ tử mặc áo tím ở bên cạnh nàng thoạt nhìn có chút lớn tuổi, là một phu nhân, dung nhan đã hiện lên dấu vết của tuổi tác. Nàng bình tĩnh ngồi ở đó, thuỷ chung không nói một câu nào.
– Hứa cô nương, đừng có tin lời của Trứu đạo hữu, người này mỗi lần gặp tu sĩ Triệu hà các ngươi đều nói những lời y như vây, những lời nói này lão đạo ta đã nghe đến chai cả lỗ tai ra rồi.
Một lão già ngồi một mình bên cạnh văn sĩ trung niên kia cười ngất nói.
– Ở Chu Tước Tinh, lúc đó tu vi Phong Tôn còn kém xa bây giờ. Ta nhớ năm đó hắn vẫn còn là một tu sĩ Kết Đan. Ta đã nói rồi mà, ta cũng không ngờ hắn có thể trở thành Phong Tôn như bây giờ!
Văn sĩ trung niên kia mỉm cười, không thèm để ý tới lời nói của lão già kia, thần sắc lộ ra vẻ cảm khái.
Nữ tử kia trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ hứng thú, quay đầu nhìn nữ tử áo tím bên cạnh, khẽ cười nói:
– Sư tỷ, ta nhớ lúc trước ngươi cũng đã từng nói ngươi tới từ Chu Tước Tinh, ngươi cũng đã từng gặp Phong Tôn phải không?
Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người ở xung quanh nam tử trung niên kia đều yên lặng, nhìn về phía nữ tử áo tím, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và hâm mộ, mơ hồ còn có cả một vẻ cung kính.
Thậm chí những tu sĩ còn lại ở những bàn bên cạnh hễ nghe thấy những lời này đều không nói thêm câu nào, mà cùng nhìn về phía nữ tử kia, thần sắc mang theo vẻ cung kính.
– Tại hạ là Trứu Đông Đức, tham kiến Chu Tước Tinh đạo hữu. Lời nói vừa rồi xin đạo hữu chớ để ý.
Không chỉ có hắn! Mà ngay cả lão già kia cùng với rất nhiều tu sĩ ở xung quanh, bất luận là đến từ Côn Hư hay La Thiên toàn bộ đều đứng dậy ôm quyền, lần lượt tới ra mắt.
Nhất là những tu sĩ đến từ Vân Hải cũng đi tới đây, ôm quyền vái chào.
Chuyện này ở trong tứ đại tinh vực cũng không phải chuyện thường thấy, nhưng cũng đã xuất hiện một vài lần. Thanh danh hiển hách của Phong Tôn cũng không phải là vinh quang của một cá nhân, mà là do một loạt những sự kiện chấn động giới nội tạo nê. Trong mắt và trong tim của tu sĩ giới nội, Phong Tôn chính là linh hồn của giới nội!
Phong Tôn đến từ Côn Hư, nên những tu sĩ của Côn Hư thông thường ở trước mặt những đạo hữu đến từ ba tinh vực còn lại mơ hồ đã có được sự tôn trọng. Sự tôn trọng này tuy không nhiều, nhưng vẫn tồn tại. Phong Tôn đến từ Chu Tước Tinh của Côn Hư, việc này mọi người đều biết, vì vậy Chu Tước Tinh này đã được tất cả mọi người biết đến.
Đối với tu sĩ từ Chu Tước TInh, mọi người hiển nhiên là có sự tôn kính!
Nhưng tu sĩ Chu Tước Tinh vẫn chỉ là một vùng đất nhỏ bé, tu sĩ có thể từ đó đi ra cũng thật sự rất ít, vì thế có rất ít người có thể thực sự gặp được.
Nhưng chính vì thế, một khi biết được tu sĩ đến từ Chu Tước Tinh, thì mức độ tôn kính lại càng sâu sắc.
Đạo gia có mây, một người đắc đạo, gà chó cũng được thăng thiên. Chu Tước Tinh vì Vương Lâm mà được tất cả tu sĩ trong giới nội tôn trọng, điều này cũng không phải là ngẫu nhiên.
Nữ tử áo tím kia hình như cũng không quen với trường hợp này lắm, sắc mặt đỏ ửng, sau khi đưa tay vuốt tóc ở bên tai, lần lượt đáp lễ lại những đạo hữu xung quanh, nhẹ giọng nói, trả lời câu hỏi của sư muội.
– Ta….ta đã từng gặp hắn…… Nữ tử này ánh mắt lộ vẻ hồi tưởng, lời nói của nàng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, tất cả đều chú ý lắng nghe.
– Chỉ là ta không chắc chắn người mà ta gặp có phải là hắn hay không…… Nữ tử này than nhẹ.
– Chu sư tỷ, ngươi nói mau đi.
Nữ tử áo hồng kia nũng nịu thúc vào bên người sư tỷ.
– Lúc đó, hắn có tên là Mã Lương…….Khi đó, hắn mới chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ, rất lạnh lùng, có một chút vô tình….Ở bên trong chiến trường ngoại vực, hắn cùng với chúng ta quay về Hoả Phần Quốc. Nếu như hắn thật sự là Phong Tôn, thì hắn cùng với Lý Mộ Uyển đã gặp nhau ở nơi đó….Lý Mộ Uyển, còn là bạn cùng phòng với ta….
Nữ tử kia có chút không chắc chắn, nhẹ giọng nói.
Tu sĩ bốn phía nghe rất chăm chú, chuyện này bọn họ rất khó có thể nghe được từ miệng của một tu sĩ đến từ Chu Tước Tinh.
Duy chỉ có một thanh niên áo đen ngồi một mình ở cái bàn phía đằng xa, yên lặng uống chén rượu trong tay. Thần sắc hắn rất lạnh lùng, có một khí tức lạnh như băn tràn ra, người lạ không dám tới gần.
– Sư tôn….người đang ở đâu….
Thanh niên này uống rượu, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài khách sạn, ánh mắt lộ vẻ hồi tưởng. Nhưng trong phút chốc, thân mình hắn chấn động, nhìn một nam tử áo trắng đang mở cửa khách sạn đi vào, hai mắt lộ ra vẻ kích động và không dám tin.
Chương 1471: Ngươi là Chu Tử Hồng
Lúc đó, Chu Tước Tinh chỉ là một tu chân tinh gần như hoang phế, tu sĩ có tu vi cao nhất của Hoả Phần Quốc cũng chỉ đạt tới Nguyên Anh mà thôi….
Vẻ hồi tưởng trong mắt nữ tử kia càng đậm, nàng rời khỏi Chu Tước Tinh đã lâu, nhưng những hồi ức kia cũng không thể quên được.
Theo lời nàng nói, dần dần gần như toàn bộ tu sĩ trong khách sạn này đều nghe thấy, còn có một vài người thậm chí còn tiến lên phía trước, thần sắc lộ ra vẻ tập trung.
– Chu Tước Tinh, là cố hương của Phong Tôn Lão nhân gia hẳn đã lớn lên ở đó, dần dần mới có được sự huy hoàng như ngày hôm nay Vãn sĩ trung niên kia than nhẹ.
– Ta chính là tu sĩ của Hòa Phần Quốc, sau khi Hòa Phần Quốc gặp phải kịch biến, không thể không đi tới Tuyên Vũ Quốc tị nạn. Tuyên Vũ Quốc không đồng ý, nên mới nổ ra một trận chiến giữa hai tu chân quốc kia…… Trước mắt nữ tử kia như hiện ra cảnh tượng chém giết năm đó.
– Mã Lương…….có lẽ hắn thật sự chính là Phong Tôn. Lúc đó mặc dù hắn vẫn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, nhưng hắn cũng vô cùng cảnh giác, nghe nói trong những người chết dưới tay hắn, người cùng đẳng cấp cũng phải lên tới trên một trăm.
Thanh âm dịu dàng của nữ tử kia từ từ vang vọng bên trong khách sạn này.
Những lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho tu sĩ bốn phía đều xôn xao lên.
– Tu vi Trúc Cơ giết chết hơn một trăm tu sĩ cùng đẳng cấp. Chuyện này…. gần như không thể xảy ra!
– Không có gì là không có khả năng. Phong Tôn sao có thể là người mà chúng ta có thể lường được.
– Tu vi càng thấp, thì sự chênh lệch cũng không quá lớn. Nhưng khả năng thi triển thần thông pháp bảo của Trúc Cơ tu sĩ cũng cực kỳ giới hạn, không ngờ lúc đó Phong Tôn lại có được sức mạnh như vậy. Khó trách trong cuộc chiến ờ Vân Hài, Phong Tôn có thể nghịch chuyên càn khôn!
Trong những tiếng nghị luận này, nam tử áo trắng vừa mở cửa khách sạn đi vào, sau khi sờ sờ mũi, liền đi tới trước mặt tu sĩ áo đen kia, hướng về phía tu sĩ áo đen đang kích động lộ ra một nụ cười hiền lành. Hắn đưa tay phải nhấn xuống hư không phía dưới một chút, liền đem tu sĩ áo đen đang quỳ lạy đặt lại lên trên ghế.
– Sư tôn….
Tu sĩ áo đen này chính là Thập Tam, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kích động, ngồi ở đó trong đầu trống rỗng. Vương Lâm xuất hiện quá mức đột ngột, khiến cho Thập Tam hoàn toàn không có bất cứ một sự chuẩn bị nào.
Thanh niên áo trắng này chính là Vương Lâm.
Sau khi xử lý trong chuyện ở Triệu hà, Vương Lâm muốn đi về Chu Tước Tinh để bái tế cha mẹ, cũng định ở nơi đó để luyện hoá ba bổn nguyên nhân quả, sinh tử, chân giả.
Trên đường hắn đi qua nơi này liền cảm nhận được khí tức của Thập Tam cùng với khí tức phân thân Cổ yêu, nên mới tới nơi này.
Nhìn Thập Tam đã trưởng thành ở trước mắt, thần sắc vương lâm lộ vẻ vui mừng. Hắn vẫn nhớ rõ năm đó ở vùng đất Yêu Linh, lần đầu tiên nhìn thấy Thập Tam, sự kiên nghị của đối phương, sự trung thành của đối phương mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua vẫn còn nguyên như cũ.
– Tiểu tử này càng ngày càng giống như ta năm đó.
Vương Lâm than nhẹ. Khí tức toàn thân của Thập Tam này lạnh như băng, so với lúc hắn còn ở Chu Tước Tinh có hơi giống nhau.
Thập Tam hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Vương Lâm lắc nhẹ đầu, liền không mở miệng nữa, nhưng sự cuồng nhiệt và cung kính trên mặt cũng cực kỳ nồng đậm.
Đối với hắn mà nói, Vương Lâm là sư tôn của hắn, còn là ân nhân của hắn. Đối phương đã thay đổi cuộc đời của hắn, ân đức này cho dù hắn trở thành vong hồn cũng sẽ không bao giờ quên.
Hắn là Thập Tam, Thập Tam trung thành và lạnh lùng!
– Sau trận chiến năm đó, đã không còn tin tức gì của hắn. Ta còn nhớ rõ trước khi hắn chuẩn bị rời khỏi Hoả Phần Quốc, ta đã từng gặp hắn một lần…… Lời nói của nữ tử này khiến cho thanh âm nghị luận ở xung quanh chậm rãi lắng xuống.
Không một người nào chú ý tới thanh niên áo trắng vừa mở cửa đi vào, toàn bộ sự chú ý của bọn họ đã bị những lời nói của nữ tử áo tím kia thu hút.
– Sau đó ta có nghe nói hắn cứu Lý Mộ Uyển, bị một Kết Đan tu sĩ đuổi giết, tiến vào một nơi cực kỳ nguy hiểm trên Chu Tước Tinh gọi là …. Tu Ma Hải.
Thanh âm nữ tử áo tím này chậm rãi, như đang tự mình nhớ lại, vang vọng bên trong khách sạn này.
Nghe nữ tử này nói, Vương Lâm cầm lấy chén rượu, sau khi uống xong một hớp, trong mắt cũng hiện lên sự lưu chuyển của thời gian, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười. Ký ức của hắn được gợi lại, hắn còn nhớ rõ ánh mắt bất lực của Lý Mộ Uyển nhìn mình cầu cứu khi bị Kết Đan tu sĩ kia truy sát.
Thập Tam cầm bầu rượu lên, rót đầy chén của sư tôn.
– Kết Đan tu sĩ! Hừm, Kết Đan tu sĩ kia hiện giờ có thể vẫn còn sống, năm đó không ngờ hắn dám có dũng khí cuồng vọng truy sát Phong Tôn. Nếu hắn còn sống, thì tu vi hiển nhiên cũng không cao lắm, cho dù là Phong Tôn khinh thường không để ý tới, thì lão phu cũng đem hắn đi luyện hồn diệt sát!
– Không sai, hắn trêu chọc Phong Tôn, chính là trêu chọc tất cả đạo hữu trong tứ đại tinh vực của giới nội ta.
– Chu cô nương, tên nghiệt tu truy sát Phong Tôn năm đó tên là gì?
– Quên rồi…….Sau đó, ta cũng không gặp lại Phong Tôn nữa, chỉ là mấy trăm năm sau nghe người ta nói có một tu sĩ tên là Vương Lâm, ở Chu Tước Tinh đã làm một chuyện kinh người. Hắn vốn là tu sĩ của Triệu Quốc, năm đó khi còn là Trúc Cơ tu sĩ đã trêu chọc một Nguyên Anh tu sĩ họ Đằng, bị giết cả nhà.
Nữ tử áo tím này lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
Tu sĩ bốn phía có rất nhiều người lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, tất cả đều trở nên trầm mặc. Bọn họ có thể tưởng tượng năm đó sau khi Phong Tôn đã trải qua tất cả chuyện này, sự đau đớn trong lòng người thường quyết không thể chịu đựng nổi.
– Rồi sau đó hắn quay về Triệu Quốc, làm ra một chuyện khiến cho cả Chu Tước Tinh ta khiếp sợ. Triệu Quốc máu chảy thành sông….thật sự là máu chảy thành sông. Cả nhà Nguyên Anh tu sĩ kia từ nhỏ đến lớn toàn bộ đều tử vong, không một người nào sống sót….
Hắn không có lòng dạ đàn bà, mà đem tất cả những thù hận năm đó toàn bộ trút hết ra. Hễ là người mang huyết mạch của Đằng gia đều phải chết….Nghe đồn vào lúc đó, bầu trời của Triệu Quốc chỉ có một màu đỏ như máu….
Thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử áo tím kia truyền vào trong tai tu sĩ bốn phía, dường như làm cho bọn họ lạc vào một thế giới kỳ lạ, cảm nhận được một sự thù hận và chết chóc ngợp trời.
Dường như bọn họ có thể nghe thấy được một tiếng rống kinh thiên phát ra sau khi đại thù đã được báo, sau khi đã giết hết toàn tộc của kẻ thù, diệt cỏ tân gốc không để lại bất cứ hậu hoạn gì!
Vương Lâm trầm mặc, uống từng hớp rượu, trong mắt hiện lên vẻ bi ai. Thập Tam ở bên cạnh hắn liên tục rót đầy, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện cũ của Vương Lâm, cũng trở nên trầm mặc.
– Đúng, đó mới là báo thù rửa hận!
– Tiểu tu sĩ Nguyên Anh họ Đằng kia quả thực là đáng chết, còn về phần cả nhà hắn…… Cũng có một vài tu sĩ không đồng tình.
– Hừ, ngươi không phải Phong Tôn, sao có thể hiểu được sự đau buồn năm đó của Phong Tôn, sao có thể hiểu được sự tuyệt vọng khi cả nhà bị giết. Chuyện của Phong Tôn năm đó lão phu thấy cũng không phải là quá đáng!
Trong khi mọi người bàn luận, thanh âm của nữ tử áo tím lại tiếp tục vang lên.
Vương Lâm lại uống một ngụm rượu, sau khi buông chén ra ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Hắn thật sự rất nhớ nhà, hắn nhớ cha mẹ, muốn đi về tế bái, muốn thăm mộ của cha mẹ.
– Đi thôi.truyện huyền huyễn audio
Vương Lâm đứng lên, đi ra ngoài khách sạn. Thập Tam để lại vài miếng linh thạch trên bàn, rồi đi theo sau Vương Lâm.
– Những chuyện cũ có liên quan đến Phong Tôn ta cũng chỉ nghe qua lời đồn. Hắn vốn có cơ hội để trở thành người đứng đầu Chu Tước Tinh, nhưng cuối cùng lại bỏ đi….Trên Chu Tước Tinh vẫn còn một pho tượng của hắn bảo vệ nơi đó….
Nữ tử áo tím kia đang nhẹ giọng nói đột nhiên hình như phát hiện ra điều gì, bất giác xoay người nhìn về phía cánh cửa ở phía sau khách sạn.
Ánh mắt của nàng nhìn lướt qua Thập Tam, dừng lại ở trên lưng của Vương Lâm.
– Người này rất quen….
Vương Lâm mở cửa khách sạn, quay đầu lại nhìn thoáng qua nữ tử áo tím đang chăm chú nhìn mình, trên mặt hiện lên một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi đi ra ngoài.
Thập Tam đi theo hắn, cùng với Vương Lâm rời khỏi khách sạn này.
Nữ tử áo tím kia thân thể chấn động, toàn thân sững sờ ở nơi đó. Trong mắt nàng hiện giờ chỉ có nụ cười của người mặc áo trắng kia, còn có thân ảnh càng ngày càng thấy quen thuộc, càng lúc càng giống với thân ảnh của người ở trong đầu nàng.
– Hình như….hắn là….
Nữ tử áo tím kia tâm thần chấn động, có chút không thể tin được, đầu óc trống rỗng,chỉ có nụ cười kia là càng ngày càng khắc sâu, dường như muốn từ trong tâm thần nàng lao ra.
– Là hắn!
– Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?
Nữ tử áo hồng bên cạnh nhìn đối phương ngây ra ở đó, không thể không đẩy nhẹ vài cái, cũng theo ánh mắt sư tỷ nhìn lại phía sau, nhưng cũng chỉ thấy cánh cửa đang nhẹ nhàng đung đưa.
Không chỉ có nàng, mà ngay cả tu sĩ ở xung quanh cũng đều nhìn lại, nhưng ngoài cánh cửa đang động đậy yếu ớt kia, không có bất cứ một bóng người nào khác.
– Không có gì….
Nữ tử áo tím này tên là Chu Tử Hồng.
Sau khi nàng theo bản năng vén tóc ở bên tai vừa rủ xuống, liền trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục đem những chuyện trong ký ức của nàng nhẹ nhàng kể ra. Khoé miệng của nàng dần lộ ra một nụ cười, vừa kể chuyện cũ, trong đầu vừa hiện lên nụ cười trên mặt Vương Lâm khi hắn quay đầu lại.
Trên tu chân tinh buôn bán này, ở trên một đỉnh núi cao nhất, gió núi gào thét thổi qua, như muốn cuốn cả mặt đất lên trời. Ở trên đỉnh núi kia, Vương Lâm đứng ở đó, còn Thập Tam đang ở phía đối diện, quỳ một gối xuống.
– Sư tôn, Thập Tam xin được theo hầu bên cạnh!
– Thập Tam, ngươi là người đầu tiên ta nhận làm đệ tử, cũng là người đã đi theo ta trong thời gian dài nhất.
Thanh âm của Vương Lâm rất nhẹ nhàng, hắn nhìn Thập Tam, vẻ mặt rất hiền hậu.
Thập Tam nhẹ nhàng gật đầu, nhìn ánh mắt Vương Lâm, mang theo một vẻ lưu luyến. Vương Lâm đối với hắn là thầy, mà cũng như cha.
– Nhưng trẻ nhỏ nếu muốn trưởng thành thì cần phải tự mình đối mặt với gió mưa, một mình đi cảm nhận sự vô biên của thiên địa, trong cơn mưa gió đó phải trở thành một con chim bằng đạp trên chín tầng mâu. Việc này trước tiên ngươi phải làm cho tốt….
Vương Lâm vỗ vào bả vai Thập Tam, nhẹ giọng nói.
– Nhưng sư tôn….
Thập Tam đang muốn nói chuyện, liền bị Vương Lâm lắc đầu ngăn lại.
– Thập Tam, đệ tử của Vương Lâm ta không thể là cái loại tu sĩ dưới sự che chở của ta chỉ có thể nhìn trời. Đệ tử của Vương Lâm ta phải có một ý chí nghịch thiên, phải có một sự kiên định và quyết tâm đội trời đạp đất!
Vương Lâm nhìn Thập Tam, chậm rãi mở miệng.
– Đệ tử của Vương Lâm ta phải trở thành một con rồng giữa đám người, phải ngao du trên chín tầng mây. Trước sự kính ngưỡng của hàng vạn tu sĩ, hắn mới có thể nói hắn là đồ đệ của Vương Lâm ta!
– Sư tôn!
Thập Tam thần sắc cung kính, liên tục gật đầu.
– Đương nhiên, nếu có người khinh thường ngươi, thì vi sư quyết sẽ không cho phép! Từ này trở đi, ngươi sẽ lấp danh nghĩa là đồ đệ của ta, bắt đầu con đường tu đạo của riêng Thập Tam ngươi!
Đối với đệ tử của mình, chỉ có Thập Tam là được Vương Lâm quan tâm nhiều nhất, đối xử cũng chiều chuộng nhất. Hắn vừa nói, vừa giơ tay lên vỗ đỉnh đầu của Thập Tam.
–Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm