[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 379 [Chương 1464 đến 1467]
❮ sautiếp ❯Chương 1464: Thân ảnh bảy màu
Thân thể Thanh Thủy run lên kịch liệt, cây cọc đâm ở trước ngực bị Vương Lâm nắm lấy, trực tiếp rút ra một vài tấc. Một lực hút từ trong vết thương trên ngực truyền ra, khóa chặt cây cọc này lại, khiến cho Vương Lâm trong lúc rút ra cảm nhận được rõ ràng.
Ngay khi nắm lấy cây cọc này, một khí tức quỷ dị từ bên trong cây cọc trực tiếp truyền vào trong tim của Vương Lâm. Trong khoảnh khắc này, nhịp tim Vương Lâm nhanh chóng tăng mạnh, những thanh âm thình thịch, thình thịch như gõ trống từ trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng truyền ra.
Thình thịch, thình thịch, tiếng trống kia càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát như nối liền với nhau, hóa thành một cơn đau tim mạnh mẽ nổi lên trong cơ thể Vương Lâm.
-Cây cọc thứ nhất này chính là phong ấn trái tim của hắn!
Ngay lúc này, một thanh âm thần bí từ phía sau Vương Lâm đột nhiên vang lên.
Thân thể Vương Lâm dừng lại. Từ trước tới giờ hắn không phát hiện được bất cứ thứ gì, giờ phút này đột nhiên nghe thấy thanh âm kia, đồng tử trong mắt hắn co rụt lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau.
Ngọn núi chỗ của Thanh Thủy lơ lửng giữa không trung, tách ra khỏi ngón tay trỏ bảy màu kia. Khi hồn phách của hắn được giải thoát ra khỏi Huyền Vũ, ngón tay bảy màu kia chậm rãi tiêu tan trong Thất Thải Giới này.
Nhưng ngay khi Vương Lâm quay đầu nhìn lại, thì ngón tay bảy màu đã tiêu tan kia lại một lần nữa xuất hiện, nhưng ánh sáng bảy màu kia không đậm mà rất lờ mờ. Trong mắt Vương Lâm, ngón tay bảy màu kia như thể đã tan vỡ, trở thành những điểm tinh quang bảy màu, vẫn chưa khuếch tán đi, mà sau khi ngưng tụ lại, hóa thành một thân ảnh bảy màu hư ảo.
Thân ảnh này tuy mơ hồ, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm trầm mặc, tinh điểm cổ Thần trên mi tâm nhanh chóng xoay tròn, tinh điểm cổ Ma bên trong mắt phải cũng chuyển động. Hắn đưa tay trái bấm quyết, tay phải buông cây cọc ra. mơ hồ có ấn quyết ở bên trong.
-Không cần lo lắng, ngươi có thể tiếp tục cứu hắn, ta sẽ không ngăn cản ngươi đâu Thân ảnh bảy màu hư ảo kia nói một cách thần bí.
Vương Lâm không có một chút lơi lỏng nào, thân ảnh bảy màu này hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra chính là người bảy màu mà hắn nhìn thấy bên trong đám sương máu!
Đối với bảy màu, Vương Lâm hiểu rất rõ. Hắn có pho tượng bảy màu, đã nhìn thấy thất thải đạo nhân luyện hóa đạo linh, thậm chí ở trong vùng đất cổ mộ hắn cũng nhìn thấy thất thải đạo nhân trong cảnh tượng hư ảo kia.
Lúc này nhìn thân ảnh hư ảo trước mặt, hắn không thể xác định là đối phương có phải là người đã khiến cho da đầu hắn tê dại hay không, nhưng dường như khí tức từ trên cơ thể đối phương truyền ra không hề có một chút dao động nào, cực kỳ bình tĩnh.
-Truyền thừa của Đạo cổ thân thể bất diệt của tiên tộc, năm đạo bổn nguyên. Quả thật trên người ngươi có rất nhiều bí ẩn.
Thân ảnh bảy màu hư ảo kia vẫn nói một cách đầy bí ẩn như trước, giống như là truyền đến từ trong hư vô.
-Các hạ rốt cuộc là ai.Nguồn truyện audio
Tâm thần Vương Lâm chấn động, nhưng thần sắc cũng không có một chút biến hóa nào. Nếu đối phương thật sự là người mà hắn nghĩ, thì có thể phát hiện ra được những bí mật trên người mình cũng không phải là chuyện lạ.
-Những bí mật này của ngươi nếu đổi lại là người khác, thì bất cứ một điểm nào cũng có thể là một cơ duyên rất lớn, nhưng đối với ta mà nói, những thứ này tạm thời không có tác dụng gì.
Thân ảnh bảy màu kia lắc đầu, giơ tay phải chỉ về phía Vương Lâm, nhìn Vương Lâm, buồn bã nói:
-Ngươi cứ tiếp tục, đây là cơ hội mà ta cho ngươi, ngươi có thể cứu hắn, mang hắn ra khỏi đây. Nếu ngươi cứu không được, thì hãy rời khỏi nơi này. Đây là cơ hội duy nhất của ngươi.
Vương Lâm trong lúc trầm mặc buông ấn ký trong tay phải ra, không xoay người lại mà nắm ngay lấy cây cọc ở trước ngực của Thanh Thủy. Ngay khi nắm lấy cây cọc này, khí tức xông vào trong tim hắn lại một lần nữa bao phủ.
Bị khí tức này tràn ngập, trái tim của Vương Lâm trở nên đau nhức, nhưng hắn cố nhịn, nắm nhặt lấy cây cọc kia chậm rãi rút ra.
Càng rút ra, tim của Vương Lâm lại càng đau đớn, dường như có một bàn tay bóp chặt lấy tim hắn, muốn bóp nát! cũng may thân thể hắn là thân thể của cổ Thần, sức hồi phục cực kỳ kinh người, lúc này theo những cơn đau nhức kéo tới đang nhanh chóng trị thương.
-Thân thể truyền thừa của Đạo cổ quả không tầm thường, năm đó Diệp Mịch phun ra tam thiên tiên huyết giữ lại truyền thừa này đúng là không hề lãng phí.
Thân ảnh bảy màu hư ảo kia nhìn Vương Lâm, chậm rãi mở miệng.
Ngay khi sự đau nhức trong tim đã đạt tới cực điểm, hai mắt Vương Lâm lóe lên kim quang, tay phải hung hăng vung mạnh về phía trước, lập tức nắm lấy cây cọc trên ngực Thanh Thủy rút ra hoàn toàn! Thanh Thủy cắn răng, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng không phát ra một tiếng kêu nào. Chỉ thấy trên khuôn mặt bị tóc che khuất của hắn nổi đầy gân xanh, thần sắc vô cùng thống khổ.
Máu tươi tràn ra khỏi ngực Thanh Thủy, đang chuẩn bị phun ra, Vương Lâm liền đưa tay trái bấm quyết, với tốc độ cực nhanh trực tiếp điểm lên miệng vết thương. Ấn ký lóe lên, máu tươi chậm rãi biến mất.
Vương Lâm trầm mặc, lực bài xích trong cơ thể hắn lúc này ầm ầm chuyển động, tiên lực cùng với Đạo cổ lực lồng vào nhau, khiến cho từ trong cơ thể hắn không ngừng có tiếng động truyền ra. Dưới lực bài xích này, những cái gai bên ngoài thân thể Vương Lâm lần lượt vỡ tan.
chỉ có những cái gai bên trong da thịt Vương Lâm giống như là sinh trưởng ở bên trong, mọc rễ ở đó.
Khi cái mai của Huyền Vũ vỡ vụn ra lúc trước, ngay khi mười vạn cái gai đâm tới, Vương Lâm đã thi triển Quang Ảnh Thuẫn, thi triển cổ Thần Tí Hữu. Tất cả những chuyện này bị những cái gai bay đầy trời che khuất, người ngoài không thể nhìn thấy.
Nhưng mặc dù như vậy, cũng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản được sức tấn công của những cái gai này, chỉ có thể làm giảm bớt một chút mà thôi.
Đứng ở đó thở dốc, sau khi sự đau đớn trong tim Vương Lâm tiêu tan, hắn nhìn thân ảnh bảy màu mơ hồ kia, ném cây cọc trong tay đi, rồi đặt tay lên cây cọc trên cổ họng của Thanh Thủy hung hăng nắm lấy.
-Cây cọc thứ hai này phong ấn gân cốt của hắn!
Vương Lâm ánh mắt không thể không lóe lên, trầm giọng nói:
-Tam thiên tiên huyết của Đạo cổ Diệp Mịch, không biết các hạ nói thế là có ý gì!
Thân ảnh bảy màu kia giống như là nở một nụ cười, lắc đầu mở miệng:
-Nếu ngươi có thể nhổ được ba cây cọc, thì ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật liên quan tới Đạo Cổ.
Vương Lâm không nhìn ra được tâm tư của hư ảnh hư ảo này. Đối phương đã dùng trăm phương ngàn kế, từ khi Thanh Thủy mới sinh ra, vẫn chỉ còn là một phàm nhân, thay đổi cả cuộc đời của Thanh Thủy, khiến cho hắn thủy chung bị vây vào trong sự tuyệt vọng và bi phẫn. Cuối cùng hắn ở nơi này bố trí trận pháp, tất cả chính là vì sát lục bổn nguyên.
Nhưng lúc này, theo những lời nói của đối phương, còn có thần sắc như thể không thèm để ý cũng khiến cho Vương Lâm đối với những suy đoán trước đây của mình lập tức sinh ra nghi vấn.
Trước vẻ mặt không thèm để ý của hư ảnh bảy màu kia, theo Vương Lâm nhìn thì cũng không phải là giả bộ, mà chính là thật sự không quan tâm.
-Hắn rốt cuộc là có ý gì.
Vương Lâm trong lúc trầm mặc nắm lấy cây cọc thứ hai trên cổ họng của Thanh Thủy, hung hăng rút ra ngoài. Sau khi nắm lấy, toàn bộ gân cốt trong cơ thể Vương Lâm căng cứng, dường như bị kéo ra vô hạn. Sự thống khổ này lúc trước khi hắn kéo dây cung cũng đã từng nếm trải qua, lúc này mặc dù rất đau đớn, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Hắn kéo một cái, phịch một tiếng, cây cọc thứ hai đã bị hắn rút ra!
Thanh Thủy cắn chặt răng, phát ra một tiếng kêu đau đớn, toàn thân hắn toát mồ hôi, cố gắng chịu đựng sự thống khổ không có cách nào hình dung nổi này.
Sắc mặt của Vương Lâm cũng tương tự như vậy,tay phải đặt lên cây cọc thứ ba trên cánh tay trái của Thanh Thủy.
-Cây cọc thứ ba này, cùng với cây cọc thứ tư trên tay phải chính là phong ấn thần thức của hắn!
Hư ảnh bảy màu kia chậm rãi nói, thanh âm rất từ tốn.
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, sau khi nắm lấy cây cọc thứ ba kia liền kéo mạnh ra. Trong khi kéo, thần thức của hắn lập tức bị một luồng đại lực từ trong cây cọc thứ ba kia truyền tới tấn công. Hắn cảm thấy dường như thần thức dưới luồng đại lực này đã bị trọng thương.
Phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt Vương Lâm dữ tợn rút cây cọc thứ ba ra. Cùng lúc đó, hắn không hề dừng lại mà nắm lấy cây cọc thứ tư trên cánh tay phải của Thanh Thủy lại hướng ra phía ngoài rút ra.
Trong lúc kéo, thần thức của Vương Lâm đã bị trọng thương lại một lần nữa bị luồng đại lực kia hung hăng tấn công vào. Trong tâm thần hắn có những tiếng ầm ầm vang lên, trong lúc thân thể run rẩy lại phun ra máu tươi. Lực bài xích trong cơ thể hoành hành, khiến cho thân thể hắn không ngừng run lên.
Hai cánh tay của Thanh Thủy buông xuống, hắn ngẩng mạnh đầu nhìn Vương Lâm, ánh mắt hắn dường như không nhìn thấy hư ảnh bảy màu kia, mà chỉ có Vương Lâm. Ánh mắt kia có sự bi ai, có vẻ vui mừng, còn có sự kích động.
Vương Lâm lau máu tươi trên khóe miệng, hướng về phía Thanh Thủy mỉm cười. Nhưng rất nhanh, thần sắc hắn liền sững lại, ở bên trong đồng tử của Thanh Thủy phản chiếu tất cả mọi thứ ở bên cạnh Vương Lâm, nhưng trong đó, hắn không nhìn thấy hư ảnh bảy màu kia, mà chỉ nhìn thấy chính mình.
-Hắn không nhìn thấy ta. Ở nơi này chỉ có ngươi mới có thể nhìn thấy ta. Ngươi là một tu sĩ rất thú vị, cũng giống như tiểu tu sĩ thờ phụng Chiến Nguyên năm đó đã khiến ta rất kinh ngạc. Nếu như ta không xác định giữa ta và ngươi không có quan hệ, thì thật sự ta không thể tin được rằng tạo hóa lại có thể tuyệt diệu như vậy.
Hư ảnh bảy màu kia dường như đang rất cảm thán.
-Hắn nói ta với hắn không quan hệ là có ý gì thờ phụng Chiến Nguyên? Chẳng lẽ người này nói tới Chiến Không Liệt đã chết, hay là Chiến lão quỷ!
Vương Lâm không thể hiểu được thân ảnh bảy màu này, ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói:
-Tam thiên tiên huyết của Đạo cổ, không biết là thứ gì!
Thân ảnh bảy màu kia cười, nhìn Vương Lâm, mang theo một vẻ hồi tưởng, nhẹ giọng nói.
-Nơi này trước kia vốn không hề có một tu sĩ cổ Quốc nào, càng không có Đạo cổ Diệp Mịch Nhưng hắn đã tới đây, trước khi chết hắn đã phun ra tam thiên tiên huyết của bộ tộc hắn. Trong đó một thiên trở thành cổ Thần, một thiên trở thành cổ Ma, một thiên trở thành cổ Yêu. Theo thời gian trôi qua, tam thiên tiên huyết này dung hợp và cũng loãng đi. Đây chính là nguồn gốc của ba bộc tộc cổ đại của các ngươi.
Tâm thần Vương Lâm chấn động, hắn không hoàn toàn tin vào lời nói của đối phương, nhưng những lời này rất giống với lời của cổ Yêu bên trong chiếc trống khi hắn Vấn Đinh ở vùng đất Yêu Linh năm đó!
Cổ Yêu Bối La đã từng nói, cổ Tộc chính là thế hệ thứ nhất nghịch tu, sau đánh với trời đã chết, Cổ Tộc đã bị phân tán, dần dần mới có cổ Thần, cổ Yêu, cổ Ma!
Ba bộc tộc Cổ này chính là thế hệ thứ hai nghịch tu!
Lời nói này mặc dù không giống với lời nói của hư ảnh bảy màu kia lắm, nhưng nếu kết hợp cả hai lại sẽ có thể hiểu rõ chân tướng!
-Đạo Cổ Diệp Mịch có lẽ là do Tiên Tôn hoặc là do người bảy màu này đưa tới. Trận đại chiến kia chính là trận đánh với trời theo như lời nói của cổ Yêu Bối La!
Tam thiên tiên huyết kia cuối cùng đã hóa thành cổ tam tộc, trong đó dung hợp phần nhiều chính là vương tộc! Nhưng lời này là thật hay là giả!
Chương 1465: Đa tạ
-vẫn còn sáu cây cọc nữa, ngươi có thể tiếp tục.
Thân ảnh bảy màu kia từ từ mở miệng.
Vương Lâm trầm mặc, nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, tay phải giơ lên nắm lấy cây cọc thứ năm trên người của Thanh Thủy. Vị trí của cây cọc này chính là đan điền.
-Cây cọc thứ năm này phong ấn nguyên thần của hắn!
Thanh âm của thân ảnh bảy màu kia mờ mờ ảo ảo, vang vọng bên tai Vương Lâm.
Ngay khi chạm vào cây cọc kia, tiên lực trong cơ thể cùng với Đạo cổ lực đồng thời vận chuyển. Thân thể hắn như thể bị phá tan ra, hai sức mạnh này dung hợp với nhau, chảy vào cánh tay phải, cầm lấy cây cọc thứ hai kia hung hăng rút ra.
Ầm một tiếng, cây cọc kia trực tiếp bị hắn rút ra, nhưng thân thể Vương Lâm cũng chấn động, từ trên cánh tay phải truyền ra những tiếng ầm ầm. Sương máu bắn tung tóe, thân thể hắn đạp đạp lui lại phía sau mấy bước, lúc này mới dừng lại thở ra một hơi.
Hai mắt Vương Lâm nổi đầy tia máu, từng bước tiến về phía trước, lại tới gần Thanh Thủy. Trên mặt Thanh Thủy hiện lên vẻ thống khổ tột cùng, từng trận tiếng rên rỉ từ trong miệng hắn mơ hồ truyền ra.
Sau khi tới gần Thanh Thủy, Vương Lâm không chút do dự đồng thời vươn hai tay ra, cùng lúc nắm lấy cây cọc thứ sáu và thứ bảy trên hai chân của Thanh Thủy!
Không đợi người bảy màu kia mở miệng, Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, song chưởng đột nhiên lóe lên kim quang, còn có khí tức của Đạo cổ tràn ngập tỏa ra. Trong khi máu tươi đang chảy ròng ròng, hai tay hắn đồng thời vận sức, trực tiếp nắm hai cây cọc rút ra!
Kiên nghị như Thanh Thủy dưới cơn đau nhức này cũng không thể chịu nổi, nhưng hắn vẫn cắn răng, những thanh âm vốn phải là những tiếng kêu thảm thiết đã hóa thành những tiếng rên rỉ.
Ầm một tiếng, hai cây cọc đã bị Vương Lâm rút ra hoàn toàn, nhưng thân thể hắn lại run mạnh lên, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng. Lực bài xích trong cơ thể hắn đã lên tới đỉnh điểm, khiến cho thần sắc Vương Lâm trở nên nhăn nhó.
-Không tồi, còn ba cây cọc nữa. Nhưng ba đạo phong ấn cuối cùng này không thể dễ dàng rút ra như vậy đâu. Nếu cuối cùng ngươi có thể làm được, thì ta sẽ tặng ngươi một lễ vật.
Thần sắc của thân ảnh bảy màu kia bình tĩnh, thanh âm vang vọng, giơ tay phải lên hướng về đám sương mù bảy màu túm một cái. Lập tức đám sương mù kia quay cuồng, trong phút chốc liền có tiếng ầm ầm vang lên. chỉ thấy một đạo quả màu vàng rất lớn chậm rãi từ bên trong đám sương mù hiện ra, dần dần hạ xuống.
Trên đạo quả kia còn có những cái cành dính vào. Bị ngón trỏ tay phải của thân ảnh bảy màu kia đảo qua, những cái cành này gãy ra khỏi đạo quả, rơi xuống.
-Vật này tặng cho ngươi làm lễ vật.
Vương Lâm nhìn đạo quả kia, nhăn mặt lại. Thân ảnh bảy màu kia khiến cho hắn có cảm giác giống như đang đối mặt với Thiên Vận Tử. Hắn không đoán được, cũng không nghĩ ra rốt cuộc đối phương có ý gì mà để mặc mình cứu Thanh Thủy, nói cho mình biết những chuyện liên quan đến Đạo cổ, còn cho mình đạo quả này!
Hết thảy mọi chuyện quyết không phải là vô duyên vô cớ, nhất định là có ẩn ý gì!
Vương Lâm trong lúc trầm mặc thu ánh mắt đang nhìn đạo quả lại, nhìn lên đầu của Thanh Thủy. Bên cạnh thiên linh của hắn chừng mấy tấc, có thể nhìn thấy rõ ràng cây cọc thứ tám!
Hai cây cọc còn lại Vương Lâm cũng có thể nhìn thấy, nhưng cũng không dễ dàng lấy ra.
Hít một hơi thật sâu, Vương Lâm giơ tay phải lên chậm rãi đặt lên thiên linh của Thanh Thủy. Lúc này động tác của hắn cực kỳ thong thả, so với vẻ không chút do dự lúc trước đã có không ít sự tập trung.
Cây cọc thứ tám này đâm vào thiên linh. Thiên linh là nơi sinh tử giao nhau, nếu như cây cọc này đâm vào chính giữa thì cũng thôi, nhưng nó lại lệch ra một vài tấc, điều này khiến cho Vương Lâm không thể hiểu nổi.
-Cây cọc thứ tám này không phải là một đạo phong ấn. mà để mở ra luân hồi của hắn Thân ảnh bảy màu kia như thể là đang cười, nhìn Vương Lâm chậm rãi tới gần cây cọc thứ tám kia.
ở trước cây cọc này một tấc, tay Vương Lâm dừng lại. Cây cọc này so với bảy cây trước có sự khác nhau, bảy cây cọc trước mặc dù đâm vào trong cơ thể Thanh Thủy, nhưng vẫn thò ra ngoài hơn phân nửa. Nhưng cây cọc thứ tám này gần như toàn bộ bị đâm vào bên trong thiên linh của Thanh Thủy, chỉ thò ra bên ngoài có hai tấc.
Hai tấc, quá ngắn!
Tay Vương Lâm không thể không dừng lại. Hắn không biết sau khi rút cây cọc thứ tám này ra Thanh Thủy sẽ như thế nào, vị trí này thật sự quá mức nguy hiểm.
Thanh Thủy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm, trên mặt hắn vẫn hiện lên vẻ thống khổ, nhưng hai mắt rất sáng. Hắn nhìn Vương Lâm hồi lâu, rồi gật đầu.
Vương Lâm nhìn Thanh Thủy, cắn răng một cái, tay phải không chút do dự nắm lấy cây cọc thứ tám. Ngay khi nắm lấy, toàn thân Thanh Thủy chấn động, sự thống khổ vô hình kia khiến cho hắn phát ra những từng trận tiếng gào thét rầu rĩ.
Ngay khi tay phải Vương Lâm đụng vào cây cọc này, lập tức trong đầu trở nên hỗn loạn, từng ký ức vặn vẹo trực tiếp hiện lên. Những ký ức này toàn bộ đều giống như những mảnh nhỏ, dũng mãnh nhập vào rất nhiều, khiến cho đầu óc Vương Lâm vô cùng đau nhức.
Hắn hoàn toàn không thể để ý kỹ xem những ký ức này là gì, mà cầm lấy cây cọc thứ tám kia hung hăng kéo ra ngoài bốn tấc!
Thanh Thủy cắn răng, thủy chung không phát ra một tiếng gào thét nào, mà cố gắng chịu đựng, những tiếng rên rầu rĩ từ giữa hai hàm răng truyền ra.
Vài nhịp thở ngắn ngủi đối với Vương Lâm và Thanh Thủy mà nói giống như là vô tận. Cây cọc kia bị rút ra từng chút một, vẻ mặt Vương Lâm nhăn nhó, vô số ký ức trong đầu mơ hồ khiến cho hắn nổi giận. Nhưng tay hắn lại không hề run lên một chút nào, chậm rãi từ từ đem cây cọc kia rút lên ngày càng cao.
Cuối cùng, cây cọc đâm vào đầu của Thanh Thủy đã bị Vương Lâm rút ra hoàn toàn. Ngay khi cây cọc này bị rút ra khỏi thiên linh của Thanh Thủy, khóe miệng Thanh Thủy tràn ra máu tươi, toàn thân hắn tách ra khỏi ngọn núi này, hướng về phía Vương Lâm ôm lấy hắn.
Đầu hắn gục xuống, ngả vào vai của Vương Lâm, thân thể suy yếu đến mức Vương Lâm gần như không cảm thấy trọng lượng của hắn, chỉ có thể nghe thấy lời nói yếu ớt ở trong miệng của Thanh Thủy.
-Đa tạ Nói xong một câu này, Thanh Thủy bắt đầu hôn mê.
-Sư huynh Vương Lâm ném cây cọc trong tay đi, dìu Thanh Thủy nước mắt chảy xuống.
-Không tồi, chỉ còn hai đạo phong ấn cuối cùng, so với lúc trước sẽ còn khó hơn rất nhiều. Thôi, ngươi hãy mang hắn ra khỏi đây đi.
Thân ảnh bảy màu kia vung tay phải lên, lập tức đạo quả bay thẳng tới Vương Lâm.
-Vật này cho ngươi, ngươi hãy cầm lấy đi.
Vương Lâm dìu Thanh Thủy nhận lấy đạo quả, liếc mắt nhìn thân ảnh bảy màu kia một cái thật sâu, rồi thu đạo quả lại, mang theo Thanh Thủy bay nhanh về phía sau, đi ra khỏi Thất Thải Giới này.
Đối với người bảy màu kia Vương Lâm có một sự kiêng kị rất lớn, hắn không thể đoán được đối phương làm như vậy rốt cuộc là có ý gì.
Trong lúc trầm mặc, ngay khi chuẩn bị đi ra khỏi nơi này, Vương Lâm dừng lại, xoay người nhìn thân ảnh bảy màu ở đằng xa phía sau.
-Tại sao?
Thanh âm Vương Lâm khàn khàn hỏi.
-Hắn bất quá cũng chỉ là một thứ đồ chơi, ngươi muốn cứu hắn thì cứ mang hắn đi. Còn về phần tại sao thì. Ta muốn xem dưới tạo hóa này, linh tu xuất hiện ở chỗ này có thể giống như là tiểu tử của Chiến Nguyên kia, có thể xuất hiện những biến hóa tuyệt diệu hay không. Có lẽ nhờ vào biến hóa đó mà ta sẽ có thể tìm được hắn -Ngươi muốn tìm cái gì?
Vương Lâm nhăn mặt lại, hắn có chút không hiểu lời nói của đối phương.
-Nếu ngươi có thể gặp được, thì ngươi sẽ biết.
Thân ảnh bảy màu kia mỉm cười, vung tay phải về phía trước, lập tức thân thể Vương Lâm bất ngờ không thể tự chủ được, bước về phía sau.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ khiếp sợ, thân thể hắn trong lúc bước đi, dần dần rời khỏi Thất Thải Giới này.
-Ngươi có phải là Tiên Tôn không?
Ngay khi chuẩn bị rời khỏi, Vương Lâm hỏi một câu cuối cùng.
-Phải, mà cũng không phải Thanh âm thần bí vang lên. Vương Lâm thấy hoa mắt lên, khi nhìn thấy rõ ràng thì hắn đã đứng giữa tinh không của Côn Hư Tinh Vực. ở phía trước hắn, cái khe Thất Thải Giới kia chậm rãi co lại, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Thân thể hắn cũng tự do trở lại, nhưng cảnh tượng vừa rồi cũng mang lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Dường như hắn đã hiểu ra một cái gì đó, nhưng càng biết nhiều, lại càng thêm mê man.
-Hắn muốn tìm cái gì. Nếu tiểu tử của Chiến Nguyên trong lời nói của hắn là Chiến lão quỷ, như vậy trên người của Chiến lão quỷ đã xuất hiện biến hóa tuyệt diệu gì. Biến hóa này sẽ khiến cho người bảy màu kia tìm thấy nơi mà hắn muốn tìm Trong lúc trầm mặc, Vương Lâm lui về phía sau, phức tạp nhìn thoáng qua Thất Thải Giới đang biến mất, tiêu tan ở đằng xa.
-Những Chuyện của Thanh Thủy chỉ là một trò chơi Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, ôm lấy Thanh Thủy xuất hiện trên một tu chân tinh hoang dã ở bên ngoài tổng bộ của Tu Chân Liên Minh.
Tinh cầu này không có tu sĩ, cũng không có linh khí, chỉ có mãnh thú sinh sống. Nhưng đối với Vương Lâm mà nói, nơi này chính là chỗ tốt nhất để gỡ phong ấn cho Thanh Thủy.
Trong một sơn cốc trên tinh cầu này, Vương Lâm khoanh chân ngồi, đặt Thanh Thủy đang hôn mê ở phía trước. Hắn hít thật sâu, nhắm mắt thổ nạp. đè nén lực bài xích trong cơ thể xuống, nhưng cuối cùng cũng rất khó có thể làm được, chỉ có cơn đau kịch liệt kia hơi giảm bớt một chút mà thôi.
Chương 1466: Rượu mạnh(1)
Cây cọc thứ chín ở bên trong trong sống lưng của Thanh Thủy, xuyên qua toàn bộ xương sống của hắn, không thò ra một chút nào, toàn bộ đâm vào bên trong. Ngay cả miệng vết thương cũng nhìn không thấy, dường như bỗng nhiên mọc ra ở bên trong.
Thanh Thủy đang hôn mê, trên mặt vẫn còn hiện lên vẻ đau đớn thống khổ, nhưng cũng tràn ngập một vẻ vui mừng và hạnh phúc. Sự vui mừng này chính là bởi vì Vương Lâm. hạnh phúc kia cũng là vì Vương Lâm.
Sau khi thổ nạp ít lâu, thần sắc mệt mỏi của Vương Lâm có chút tiêu tan, hắn hít thật sâu, nâng Thanh Thủy đang hôn mê dậy. Sau khi cố định lưng hắn hướng về phía mình, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm vào tấm lưng khô gầy kia.
Toàn bộ sống lưng của hắn nổi lên, thoạt nhìn mà giật mình.
Hồi lâu sau, Vương Lâm thần sắc ngưng trọng, chậm rãi giơ tay phải lên, chỉ lên sống lưng của Thanh Thủy chậm rãi ấn xuống, như thể đang tìm kiếm gì đó. Hắn nhăn mặt, dường như là đang suy tư.
-Cũng may vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với xương sống, nếu để thêm một ít ngày nữa. một khi hoàn toàn dung hợp thì cây cọc này sẽ không thể lấy ra được nữa Thứ nó phong ấn chính là thân thể và nguyên thần của Thanh Thủy sư huynh, cho dù là đổi lấy một cơ thể khác cũng sẽ vẫn như vậy.
Trong lúc trầm ngâm, ngón trỏ của Vương Lâm đột nhiên khẽ động, trực tiếp đâm vào đốt sống thứ nhất trên xương sống của Thanh Thủy.
Thân thể Thanh Thủy chấn động, hắn mở hai mắt, cắn răng, không để cho tiếng kêu thống khổ kia truyền ra.
-Sư huynh, sự thống khổ do cây cọc thứ chín này gây ra còn kịch liệt hơn so với tám cây cọc trước.
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
-Cả đời ta chịu đựng những sự thống khổ đã quen rồi.
Thanh âm khàn khàn của Thanh Thủy rất bình tĩnh, không có một chút dao động nào.
Vương Lâm trong mắt hiện lên vẻ bi ai, sau khi than nhẹ một tiếng, không do dự nữa, thấp giọng nói:
-Hãy cố chịu.
Vừa nói xong, hắn đâm sâu tay phải vào bên trong, trực tiếp xuyên qua máu thịt trên lưng của Thanh Thủy, đâm vào trong xương sống. Song chỉ như điện, mạnh mẽ đâm vào trong.
Lập tức liền có một cây cọc rất mềm bị song chỉ của Vương Lâm trực tiếp nắm lấy.
Sắc mặt Thanh Thủy trắng bệch, mồ hồ lạnh toát ra, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, đem sự thống khổ này hóa thành một ngọn lửa thù hận bùng lên trong mắt.
Vương Lâm nắm lấy cây cọc mềm kia, chậm rãi rút ra ngoài. Cảm giác này giống như là bị người ta rút xương, sự thống khổ này hiếm có người có thể chịu đựng được.
Thần sắc Vương Lâm cực kỳ ngưng trọng, không để cho song chỉ run rẩy một chút nào, nắm lấy cây cọc kia chậm rãi rút ra. Mỗi khi rút ra được một tấc, Thanh Thủy đều run lên phát ra những tiếng rên rỉ, hai tay hắn bấu chặt xuống mặt đất, trực tiếp tạo thành hố sâu.
Vương Lâm không nhìn thấy thần sắc của Thanh Thủy, toàn bộ tinh lực của hắn tập trung vào song chỉ của mình. Hắn chậm rãi lôi cây cọc ra, thủy chung vẫn duy trì tốc độ từ tốn. Hắn không dám quá mức kịch liệt, cây cọc kia rất mềm mại, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với xương sống của Thanh Thủy, nhưng cũng đã dung hợp được phân nửa. Vì thế hắn không thể không hết sức cẩn thận.
thời gian trôi qua, cây cọc thứ chín này đâm vào rất sâu. Sau thời gian nửa nén hương, Vương Lâm đã rút ra được hơn phân nửa, trên trán chảy đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn không để ý, mà thủy chung chỉ nhìn cây cọc kia.
Cây cọc bị lôi ra toàn thân màu đen, còn có rất nhiều giọt máu màu đen rơi xuống đất, phát ra những tiếng róc rách.
-Rút một mạch ra luôn đi!
Thanh âm của Thanh Thủy rất bình tĩnh, giống như từ giữa hai hàm răng truyền vào trong tai Vương Lâm.
Vương Lâm trầm mặc, trong thời gian ngắn đưa tay phải kéo mạnh một cái, hô lên một tiếng, đem cây cọc kia toàn bộ rút ra khỏi xương sống của Thanh Thủy. Máu đen phun ra, từ miệng Thanh Thủy còn phun ra một ngụm máu tươi, những đốt xương sống nổi lên trên sống lưng toàn bộ nhúc nhích một cách quỷ dị, chậm rãi hồi phục trở lại.
Tiếng thở dốc kịch liệt từ trong miệng Thanh Thủy truyền ra. Hai mắt hắn đỏ bừng, hồi lâu sau mới chậm rãi trở lại bình thường, hai tay bấm quyết, bắt đầu tĩnh tọa thổ nạp.
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, sau khi ném cây cọc kia đi cũng ngồi xuống. Khi rút cây cọc thứ chín này ra, hắn cũng có cảm giác như bị người ta rút lấy xương sống. Sự thống khổ này mặc dù không bằng Thanh Thủy, nhưng cũng rất đậm.
Nửa canh giờ sau, Vương Lâm mở hai mắt.
-Sư huynh, còn cây cọc cuối cùng Vương Lâm nhẹ giọng nói.
Thanh Thủy chậm rãi thở ra một hơi, xoay người ngồi đối diện với Vương Lâm, yên lặng nhìn sư đệ ở trước mặt. Nhìn thần sắc mệt mỏi của hắn, nhìn thân thể đầy máu tươi đã khô lại, ánh mắt hắn dịu dàng.
-Ngươi đã trưởng thành rồi.
Trên mặt Thanh Thủy hiện lên một nụ cười. Sư đệ trước mặt này không còn là một tiểu tu sĩ mà năm đó mình đứng ở trước mặt hắn che chở nữa, mà đã trở thành nhất đại cao thủ đủ khiến cho tinh không rung chuyển.
Vương Lâm nhìn Thanh Thủy, cũng lộ ra một nụ cười. Nụ cười này mặc dù mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng cũng lộ ra một sự vui sướng thực sự.
-Có rượu không?truyện kiếm tu audio
Thanh Thủy vung vẩy hai tay, thân thể của hắn đã bị giam giữ nhiều năm, giờ phút này cảm thấy có chút xa lạ.
Vương Lâm gật đầu, giơ tay phải lên túm vào hư không, từ trong cái khe trữ vật có một cái bầu rượu bay ra.
Thanh Thủy cười ha hả, cầm lấy bầu rượu, đặt lên miệng hung hăng uống một hớp lớn. Cảm giác cay nồng kia tràn ra khắp toàn thân, khiến cho hắn thở ra một hơi thật dài, sau đó đưa bầu rượu cho Vương Lâm.
Sau khi Vương Lâm đón lấy cũng đặt lên miệng, uống một hớp lớn, từ trong cơ thể truyền ra một cảm giác khoan khoái, cùng với Thanh Thủy hai cặp ánh mắt nhìn nhau, cùng cười lên ha hả.
Hai người cực kỳ vui vẻ, tiếng cười sảng khoái này Thanh Thủy rất ít khi có, và Vương Lâm cũng vậy.
-Sau khi lấy cây cọc thứ mười này ra, ta sẽ có thể khôi phục tu vi, không những thế còn tinh tiến không ít! Sát lục bổn nguyên, sát lục bổn nguyên.
Thanh Thủy nói, thần sắc có một vẻ bi ai, nhưng đã bị hắn ẩn giấu thật sâu. Hắn lấy bầu rượu từ trong tay Vương Lâm, lại uống một ngụm nữa.
-Đến đây, lấy cây cọc cuối cùng ra đi.
Thanh Thủy bỏ bầu rượu ra, hai mắt lộ ra tinh quang. Bộ dạng này của hắn khiến cho Vương Lâm thấy lại được Thanh Thủy năm đó!
-Cây cọc cuối cùng này đang ở trong toàn bộ huyết quản của ngươi! Có lẽ đây là cây cọc dài nhất!
Vương Lâm nhìn thứ đang nhúc nhích bên trong toàn bộ huyết quản trên thân thể của Thanh Thủy, chậm rãi nói.
-Từ lúc mới bắt đầu, ta vẫn nhớ năm đó cây cọc này là từ chỗ nào đâm vào.
Mắt Thanh Thủy lộ ra vẻ trầm tư, sau khi ngưng thần một lát liền giơ tay phải chỉ vào tim. Dưới một chỉ này, trên ngực hắn lập tức xuất hiện một vết thương máu me đầm đìa. Trên đó máu thịt hỗn độn, lộ ra huyết quản bên trong.
Hít một hơi thật sâu, Thanh Thủy không nghĩ ngợi, trực tiếp hung hăng vuốt một cái, những mạch máu kia bị hắn lôi ra ngoài miệng vết thương. Thần sắc hắn rất bình tĩnh, dường như không nhìn thấy bất cứ một vẻ thống khổ nào, nhưng đồng tử trong mắt cũng co rụt lại, cũng đủ để thấy lúc này hắn vô cùng đau đớn.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, vung tay phải về phía trước, trực tiếp chặt đứt những mạch máu mà Thanh Thủy lôi ra. Những mạch máu kia vừa đứt, máu tươi chuẩn bị phun ra, liền lập tức bị Vương Lâm thi triển ấn quyết cầm lại. Ngay sau đó hai ngón tay của hắn xâm nhập vào trong mạch máu khác, trong chúng nó phình lên đâm vào bên trong.
Giống như là bắt được một cái gì đó, Vương Lâm kéo mạnh ra. Thân thể Thanh Thủy run lên kịch liệt chưa từng thấy, sắc mặt lúc trước tái nhợt đã có một chút hồi phục lập tức lại trở nên trắng bệch. Nhưng hắn vẫn cúi đầu cắn răng, nhìn chằm chằm từ trong mạch máu trên ngực mình có một cây cọc màu tím bị Vương Lâm kéo ra phân nửa!
Cây cọc này còn mềm mại hơn, như thể là một con rắn, sau khi bị rút ra phân nửa thân thể còn giãy giụa.
Mỗi một lần nó giãy giụa, trên trán Thanh Thủy càng toát ra nhiều mồ hôi lạnh. Hắn chỉ đơn giãn nắm chặt bầu rượu bên cạnh, lại đặt lên miệng uống một hớp lớn.
Ngay khi hắn uống hớp rượu này, tay phải Vương Lâm nắm lây cây cọc màu tím kia kéo mạnh ra phía ngoài, cây cọc kia trong lúc vặn vẹo trực tiếp bị kéo ra bảy tấc. sắc mặt Thanh Thủy đã tái xanh, đôi môi run rẩy, từng trận tiếng rên rỉ từ trong miệng hắn mơ hồ truyền ra. Hắn nhìn chằm chằm bầu trời, lửa giận trong mắt lại bốc lên, càng ngày càng đau nhức. Tay phải hắn trực tiếp bóp nát bầu rượu, rượu từ bên trong bắn ra, rơi xuống xung quanh.
-Vương Lâm, có rượu mạnh hơn không Vương Lâm trong lúc trầm mặc giơ tay trái túm vào hư không. Một cái bầu rượu màu xanh xuất hiện, nhưng đây không phải là rượu, mà là viêm long huyết mà lão Chu Tước đã cho hắn!
Huyết này, cực mạnh!
Thanh Thủy đón lấy bầu rượu, đặt lên miệng uống xong liền lập tức hít một hơi dài, cười thật to nói:
-Có mùi tanh, nhưng rất ngọt. Đây đâu phải là rượu, rõ ràng là máu mà, nhưng rượu máu này đủ mạnh đấy! Vương Lâm, hãy rút cây cọc này ra đi!
Vương Lâm ánh mắt ngưng trọng, cầm lấy cây cọc kia rút mạnh ra phía ngoài, trong tiếng gầm nhẹ của Thanh Thủy, trực tiếp rút ra hơn phân nửa! Trên thân thế của Thanh Thủy nổi đầy gân xanh, trong lúc nhúc nhích hướng về trước ngực hắn ngưng tụ lại.
Trong lúc Vương Lâm kéo cây cọc ra, tu vi bị giam cầm trong cơ thể của Thanh Thủy được buông lỏng, một sát khí ngợp trời nổi lên, ở giữa không trung hóa thành những đám mây đen cuồn cuộn tràn ra. Khí tức chết chóc này trong thời gian ngắn đã nồng đậm đến cực điểm!
Một đám tuyết màu đen từ trong những đám mây kia chậm rãi rơi xuống, bay khắp mặt đất.
-Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, hãy để tự ta làm.
Hai mắt Thanh Thủy lóe lên hàn quang, trực tiếp đứng lên, tay phải lại đặt bầu rượu lên miệng uống một ngụm, tay trái giơ lên túm lấy cây cọc màu tím ở trước ngực, kéo mạnh ra ngoài.
Ầm một tiếng, gân xanh khắp toàn thân hắn nhúc nhích càng ngày càng kịch liệt. Cây cọc màu tím kia bất ngờ được Thanh Thủy rút ra không ít.
-Dám phong ấn bổn tiên quân bấy lâu nay, hôm nay ngươi cút đi cho ta!
Thanh âm của Thanh Thủy lạnh như băng, giống như không hề để ý tới sự thống khổ. Hắn cầm lấy cây cọc cuối cùng màu tím ở trước ngực, chỉ nghe ầm một tiếng, cây cọc kia bị hắn bẻ gãy làm đôi!
Đoạn cọc đang nối liền với mạch máu của hắn sau khi bị bẻ gãy liền lập tức co rút lại, giống như là muốn quay trở lại bên trong mạch máu. Thanh Thủy cũng không nhìn tới, sau khi ném đoạn cọc ở trong tay đi, giơ hai ngón tay thành kiếm, một đạo khí tức sát lục bổn nguyên kinh thiên động địa đột nhiên tràn ra, song chỉ của hắn lập tức đặt vào bên trong mạch máu ở trước ngực.
-Nếu ngươi không muốn đi ra, thì hãy chết ở trong cơ thể của bổn quân cũng được!
Ngay khi song chỉ của Thanh Thủy hạ xuống, tuyết đen từ trên trời rơi xuống nhanh chóng lao thẳng tới trước ngực của hắn, còn có sát lục bổn nguyên khiến cho Vương Lâm động dung theo sát phía sau, theo song chỉ của Thanh Thủy điên cuồng xông vào trong mạch máu.
Tiếng ầm ầm từ bên trong cơ thể của Thanh Thủy không ngừng truyền ra. Những gân xanh nhúc nhích trên thân thể hắn lập tức truyền ra những thanh âm giống như là những tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng bình ổn lại. Dường như cây cọc giống như là sinh vật sống kia trong phút chốc đã bị sát lục bổn nguyên của Thanh Thủy trực tiếp giết chết ở trong cơ thể.
Thân thể Thanh Thủy chấn động, há miệng phun ra một ngụm máu đen lớn, thân thể gầy gò lập tức bành trướng lên, máu thịt chậm rãi tăng trưởng, khôi phục lại hình dáng năm đó.
Trong khoảnh khắc này, sát lục bổn nguyên trong cơ thể hắn trực tiếp bộc phát ra kinh thiên. Thiên địa trong nháy mắt biến thành màu đen, dưới những bông tuyết đen tràn ngập, ở phía chân trời bất ngờ xuất hiện một cánh cửa hư ảo!
Không Đại Môn!
Chương 1467: Rượu mạnh(2)
– Lấy sát lục bổn nguyên chứng đạo, trở thành tu sĩ bước thứ ba, không cần có hương hoả phụ trợ. Sát lục bổn nguyên trong cơ thể Thanh Thuỷ sư huynh vốn là do đạo nhân bảy màu gieo mầm mống nhưng cuối cùng lại không thể lấy đi, để lại phân nửa, khiến cho phong ấn của Thanh Thuỷ sư huynh vừa mới giải khai thì lập tức đã chạm tới không môn.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tư, trong nháy mắt đã phân tích ra chân tướng sự việc.
– Nhưng không biết vì sao đạo nhân bảy màu kia lại không lấy đi sát lục bổn nguyên này….chẳng lẽ mục đích của hắn không phải giống như ta suy đoán, là vì sát lục bổn nguyên sao…nếu không phải vì sát lục bổn nguyên thì hắn rốt cục là vì cái gì….Hắn muốn lấy thứ gì từ Thanh Thuỷ sư huynh!
Ánh mắt Vương Lâm loé lên. Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy không thích hợp. Đúng lúc này trong đầu hắn lại như có điện quang loé lên, hiện lên năm cây cọc cắm vào Thanh Thuỷ sư huynh lúc trước!
– Thiên linh là chỗ giao sinh tử, đạo nhân bảy màu kia nói là muốn mở ra luân hồi…luân hồi…luân hồi vốn là hư vô mờ mịt. Chẳng lẽ mục đích của đạo nhân bảy màu này là ở trong sát lục bổn nguyên của Thanh Thuỷ sư huynh hạ luân hồi….nếu mà như vậy thì có tác dụng gì….
– Còn câu nói kia của hắn, hắn xác định là hắn không có quan hệ gì với ta. Những lời này có phải muốn nói rõ là hắn có liên quan với Thanh Thuỷ sư huynh….nếu như vậy thì bọn họ có liên hệ gì….
Bao nhiêu suy nghĩ rối rắm khiến Vương Lâm không thể lần ra đầu mối. Hắn mơ hồ nhận ra một điều gì, nhưng lại vẫn thấy mơ hồ.
Bắt đầu từ năm đó hắn gặp Tham Lang ở vùng đất Điện Lạc, đoạt được pho tượng bảy màu, Vương Lâm đã mơ hồ lục lọi trong sương mù. Phía sau màn sương mù này chính là một bí ẩn cực lớn có liên quan tới giới nội!
Bí ẩn này bởi vì có sương mù cho nên Vương Lâm thuỷ chung vẫn không thể hiểu rõ. Cho tới khi lần đầu tiên Chiến lão quỷ xuất hiện tại trận chiến đầu tiên tại Vân Hải tinh vực năm đó, những câu hắn nói với Chưởng Tôn khiến cho Vương Lâm có rất nhiều suy đoán mới.
Thậm chí theo hắn thầy, mấy lần đại chiến giữa giới nội và giới ngoại đều chỉ là một bộ phận phía sau màn sương mù, có vô số liên hệ với phương diện này!
– Đạo nhân bảy màu này rốt cục đang tìm thứ gì?
Trong lúc suy tư, Vương Lâm nhớ lại tinh thạch trên lưng Huyền Vũ mà hắn đã lấy đi trong Thất Thải Giới.
Tiếng ầm vang kinh người cắt đứt suy nghĩ của Vương Lâm. Hắn ngẩng đầu lên, thấy mái tóc Thanh Thuỷ tung bay, hướng về phía cánh cửa khổng lồ xuất hiện giữa khoảng không, điểm một chỉ.
Cánh cửa ầm ầm nổ vang, trong run rẩy hình như có dấu hiệu mở ra.
Nhìn chằm chằm vào không môn, ánh mắt Vương Lâm lộ ra khát vọng. Hắn muốn trở thành tu sĩ bước thứ ba. Chỉ có tu vi đầy đủ thì hắn mới có thể biết được bí ẩn phía sau màn sương mù này, mới có thể khiến Lý Mộ Uyển sống lại!
– Sinh tử, nhân quả, thật giả, ba đạo bổn nguyên của ta phải đại thành….hẳn là không còn xa nữa!
Ánh mắt Vương Lâm như điện, lộ vẻ đầy tự tin.
– Hôm nay có hai đạo quả, chỉ cần một đạo quả nữa là ta có thể nắm chắc khả năng thành công! Bước thứ ba ngày càng gần rồi!
Vương Lâm hít sâu một hơi. Giờ phút này thiên địa ầm vang, trong tiếng cười dài, thân thể Thanh Thuỷ hướng về phía đại môn trên không tiến tới.
Hắn phất tay lên, sát lục bổn nguyên tràn ngập đất trời. Những bong tuyết màu đen điên cuồng ngưng tụ bên ngoài thân thể hắn, hoá thành một thanh trường kiếm. Nắm lấy thanh trường kiếm này, Thanh Thuỷ ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng, hướng về phía đại môn kia mạnh mẽ chém một kiếm!
– Hôm này bản tiên quân chứng đạo mở thiên môn, nhập đại đạo.
Uy lực của một kiếm này kinh thiên động địa, hoá thành một cơn lốc sát lục, mang theo sự giết chóc điên cuồng lao thẳng về phía không môn.
Càng lúc lại càng gần, trong phút chốc, cơn lốc sát lục do kiếm khí màu đen tạo thành này đã áp sát không môn, khiến một tiếng nổ ầm ầm vang lên chấn động cả tu chân tinh hoang dã này, chấn động tinh không.
Chỉ thấy không môn kia bị cơn lốc này va chạm, không ngờ xuất hiện những khe nứt li ti, chưa kịp mở ra đã bị vỡ tan non nửa, ầm ầm sụp đổ!
Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn nhìn Thanh Thuỷ, sát lục bổn nguyên mạnh mẽ truyền ra từ trong cơ thể hắn không ngờ còn vượt qua tất cả bổn nguyên mà Vương Lâm đã từng được thấy. Lực lượng này, luồng khí tức này cực kỳ kinh người!
Không môn bị một kiếm của Thanh Thuỷ khiến cho sụp đổ non nửa, mở về phía trong. Một luồng ánh sáng nhu hoà từ bên trong đó toả ra, bao phủ lấy thân thể Thanh Thuỷ.
Ánh sáng này không có màu sắc, tràn ngập bầu trời, mênh mông truyền tới, ngưng tụ trên thân thể Thanh Thuỷ, nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể hắn, khiến khí tức trên người hắn ầm ầm tăng lên. Một luồng khí tức Không Niết Sơ Kỳ bao phủ khắp thiên địa.
Khí tức này ẩn chứa sát lục, hơn nữa vào lúc này bên ngoài thân thể Thanh Thuỷ lại bất ngờ xuất hiện vo số hư ảnh. Số lượng những thân ảnh này nhiều vô tận, toàn bộ đều là những người mà Thanh Thuỷ giết chết trong đời!
Những hư ảnh này vô biên vô hạn này trong tích tắc khi xuất hiện liền run rẩy nhìn về phía Thanh Thuỷ lộ vẻ sợ hãi. Bọn họ giống như đang la hét chói tai nhưng lại không có một chút âm thanh nào truyền ra.
Trong tiếng thét chói tai vô thanh vô tức này, những hư ảnh hư ảo này run rẩy quỳ xuống mặt đất, không ngờ run rẩy hướng về phía Thanh Thuỷ cúng bái! Nhưng có một người không quỳ xuống mà yên lặng đứng trong đám người nhìn Thanh Thuỷ, khuôn mặt nở một nụ cười nhu hoà.
Đây là một nữ tử!
Thanh Thuỷ kinh ngạc nhìn nàng, hai mắt có hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống. Hắn vươn tay phải ra, nữ tử mang theo nụ cười tươi tắn kia, ánh mắt ôn nhu chậm rãi đi về phía hắn.
Dần dần, nữ tử này càng lúc càng gần, cuối cùng đứng trước mặt Thanh Thuỷ, đứng trong vòng tay hắn, được Thanh Thuỷ ôm lấy. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Thanh Thuỷ. Hắn nhìn nữ tử này, khóc rống lên.
Đường đường là một tiên quân, một tu sĩ bước thứ ba có sát lục bổn nguyên, trong khi rút ra mười cây cọc vốn đâm vào thân thể cũng cắn răng chịu đựng sự thống khổ không thể tưởng tượng mà không phát ra tiếng gào thảm thiết, cũng không hề rơi nước mắt nhưng giờ phút này trong tích tắc ôm lấy nữ tử này lại khóc.
Hắn giống như là một phàm nhân, ôm chặt lấy nữ tử kia, nước mắt càng ngày càng nhiều. Hắn ôm rất chặt, giống như lo rằng nếu buông tay, nữ tử này sẽ biến mất, rời khỏi hắn vĩnh viễn.
Nữ tử cắn môi dưới, vừa mỉm cười nhưng đôi mắt cũng đẫm lệ. Chẳng qua hồn không có lệ nên ngay cả nước mắt cũng chỉ là hư ảo. Người ta chỉ nhìn thấy nàng khóc nhưng không thấy nước mắt chảy ra.
Đây là hồn bi.truyện đao tu audio
Trong lồng ngực Thanh Thuỷ, nữ tử này cười lặng lẽ, lặng lẽ rơi lệ. Nàng chậm rãi vươn tay phải lên, nhẹ nhàng đặt trên mặt Thanh Thuỷ, giống như muốn lau đi những giọt nước mắt của hắn. Nhưng nàng lại không lau nổi.
Vẻ bi thương trong mắt Thanh Thuỷ khiến cho người ta phải đau lòng. Hắn cũng giơ tay trái lên, muốn vuốt ve mái tóc của nữ tử này nhưng cuối cùng cũng không làm được.
Hắn trơ mắt nhìn nữ tử trong lòng, chậm rãi xuyên qua cánh tay mình, lùi lại phía sau. Hình như nàng bị một lực hút kéo lại, thân thể từ từ bị lôi ra xa. Thân thể nàng lúc này giống như sương khói, chậm rãi chuẩn bị biến mất.
– Hàm Yên !
Thanh Thuỷ ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống kinh thiên. Hắn giờ phút này đã quên mình đang phá không môn, quên hết mọi chuyện. Trong mắt hắn trong khoảnh khắc này chỉ có một nữ tử!
Thê tử của hắn – Hàm Yên ! Hắn vì muốn giữ lại thê tử không ngại huỷ diệt sát lục giới. Tình yêu của hắn đối với thê tử là toàn bộ hạnh phúc trong đời này của hắn, cũng chính là nguyên nhân sự thống khổ cả đời hắn.
Khi thấy tàn hồn huyễn hoá của thê tử trong khoảnh khắc không môn xuất hiện, sát lục bổn nguyên đại thành, lại đang muốn rời xa một lần nữa, hình ảnh hồng nhan đã ghi tạc trong lòng hắn mấy vạn năm nay lại chuẩn bị biến mất, Thanh Thuỷ liền phát ra tiếng rống thê lương đến cực điểm. Hắn xông về phía trước, muốn giữ thê tử của hắn lại!
Dù lúc này hắn phải từ bỏ tu vi bước thứ ba, dù bắt hắn phải bỏ qua hết thảy thì hắn cũng muốn lưu lại linh hồn này! Dù chỉ là linh hồn không hoàn chỉnh, chỉ là một hình chiếu yếu ớt xuất hiện khi không môn hiện ra cũng vậy….
Chẳng qua thân ảnh nữ tử kia càng ngày càng xa, những giọt lệ trong mắt không thể thấy, dường như không có nhưng vẻ đau đớn trên khuôn mặt lại khiến người ta cả đời không thể quên.
Mang theo sự đau khổ, nảng mỉm cười yên lặng nhìn Thanh Thuỷ.
Vương Lâm nhìn thấy mọi chuyện. Hắn vừa trầm mặc, tay phải liền giơ lên chụp vào hư không một trảo. Lập tức khe hở trữ vật hiện ra, từ bên trong bay ra hơn mười lá Cổ Tức Diệp. Hắn không biết vật này có thể trợ giúp Thanh Thuỷ hay không nhưng hắn nhất định phải thử một lần.
Cổ Tức Diệp ngay sau khi xuất hiện, hai tay Vương Lâm bắt quyết, đánh ra hơn trăm vạn cấm chế, khiến cho uy lực của Cổ Tức Diệp lớn hẳn lên. Sau đó hắn vung tay áo, cuốn hơn mười lá Cổ Tức Diệp này bay thẳng về phía trước, hướng về phía nữ tử đang lùi lại, sắp sửa tiêu tán kia điểm một chỉ. Hơn mười lá Cổ Tức Diệp này lập tức bay vút về phía nàng.
Vương Lâm cắn răng một cái, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu màu vàng nhạt. Thứ máu này chính là huyết mạch của hắn, là máu của tiên nhân!
Máu màu vàng vừa bay ra liền toả ra tiên lực tràn ngập, bao phủ hơn mười lá Cổ Tức Diệp kia, khiến cho chúng biến thành màu vàng, trong tiếng rít bay xuyên qua Thanh Thuỷ, vờn quanh người nử tử kia, phong ấn nàng lại!
Thân thể nữ tử liền sững lại, khắp xung quanh tràn ngập khí tức màu vàng. Mười mấy lá Cổ Tức Diệp kia đã bao phủ quanh thân thể nàng, hoá thành một phong ấn thiên địa, hoàn toàn ngưng kết thân thể nàng lại.
Thanh Thuỷ ôm cổ nàng, nước mắt chảy dài, thì thào nói gì đó. Nữ tử cũng yên lặng như Thanh Thuỷ, giống như muốn thời gian mãi mãi dừng lại trong khoảnh khắc này.
Một lúc rất lâu sau, Thanh Thuỷ ngẩng đầu, tay trái vung lên, xuất ra một cái thoa cài tóc trông rất cổ xưa. Vật ấy chính là vật cũ trong diệt giới mà hắn mang tới nơi này. Hắn cầm cái thoa này chậm rãi cài lên đầu nữ tử.
Ngưng thần nhìn nàng, vẻ bi ai trong mắt Thanh Thuỷ càng đậm, rất lâu sau hắn mới quay lại nhìn về phía Vương Lâm, sự cảm kích trong mắt hắn không cách nào hình dung nổi.
Tay trái hắn vung lên chụp vào hư không một cái, trường kiếm vừa đánh tan không môn kia liền biến ảo hiện ra trên tay hắn. Thanh Thuỷ vung tay, tất cả hồn phách trừ nữ tử này đều bị hắn thu vào trong hắc kiếm.
Một luồng sát lục bổn nguyên nồng đậm tới cực điểm bộc phát ra từ hắc kiếm, cuốn động cả thiên địa.
– Vương Lâm, kiếm này là ta vì phá không môn mà ngưng tụ lại. Nó giúp ta đánh tan không môm, ẩn chứa khí tức của không cảnh, ẩn chứ sát lục cả đời ta. Nó còn có cả hồn lực của ta, là do sát lục bổn nguyên của ta biến thành. Ta muốn tặng nó cho người! Ngươi nếu luyện hoá cảm ngộ được nó thì sẽ có sát lục bổn nguyên.
Thanh Thuỷ ném thanh kiếm này tới. Hắc kiếm gào thét lao thẳng về phía Vương Lâm, tới trước người hắn liền lơ lửng bất động. Từng trận khí tức sát lục tràn ra khiến cho dù là Vương Lâm cũng phải kinh hãi.
Kiếm này chính là một đạo sát lục bổn nguyên đầy đủ!
Thanh kiếm này có thể nói là vật chí cường của Thanh Thuỷ ngày hôm nay, chính là kiện pháp bảo bổn nguyên đầu tiên của tu sĩ bước thứ ba! Tu sĩ bước thứ ba khi phá tan không môn không phải ai cũng có thể ngưng tụ ra pháp bảo bổn nguyên. Người như vậy cực kỳ hiếm gặp!
Lão tổ Hoả Tước Tộc, Nam Chiếu Thượng Nhân, Thien Triệu Thượng Sư, Linh Động Thượng Nhân, bọn họ đều không thể làm được. Cho dù là Hồng Sam Tử, Nam Vân Tử cũng không làm nổi.
Sự trân quý của vật này chỉ nói vậy cũng có thể tưởng tượng được!