1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 320 [Chương 1241(b) đến 1244(a)]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 320 [Chương 1241(b) đến 1244(a)]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1241(b): Nối lại…

Nhưng lúc này lực cản do ngọn núi truyền tới đã đến mức kinh thiên động địa, dường như là cả một tu chân tinh đè xuống, ngăn cản bước chân Vương Lâm. Mỗi khi hắn bước nửa bước là lại phải chịu đựng uy áp và lực cản kinh người. Càng đi lên cao, lực cản này lại càng tăng lên gấp bội.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Trên đỉnh Lam Sơn, trong căn phòng tầm thường nọ, Lý Thiến Mai đang ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân lóe ra từng luồng lam quang. Lam Mộng Đạo Tôn đang ở phía sau, hai tay bắt quyết, ngón tay điểm vào hư không.

Mỗi một lần ngón tay hạ xuống, thân thể Lý Thiến Mai lại run lên. Một cỗ hắc khí từ thất khiếu của nàng lan ra, biến mất trong phòng.

Bên ngoài căn phòng, tiếng địch vang vọng. Nữ tử mặc áo hồng kia đang ngồi trên một tảng đá, cầm cây địch, nhẹ nhàng thổi. Âm thanh này lộ ra trái tim phức tạp, quanh quẩn trong thiên địa, truyền vào trong phòng, truyền tới Vương Lâm đang leo ở dưới chân núi.

Tiếng địch lọt vào tai, Vương Lâm đã đi hết một nửa số bậc thang. Thần sắc hắn uể oải, hai mắt lộ tơ máu. Lực cản từ ngọn núi truyền xuống giờ phút này đã không thể hình dung nổi, dường như có mấy tu chân tinh đồng thời giáng xuống đè lên người Vương Lâm vậy, khiến cho mỗi nửa bước của hắn đều cực kỳ gian nan!

Cổ Thần lực ở trong cơ thể đồng thời vận chuyển với nguyên lực, hóa thành một luồng lực lượng mạnh mẽ, từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, khiến cho hai mắt hắn lộ tinh quang, lại tiếp tục hướng lên phía ngọn núi không ngừng bước tiếp!

Những âm thanh bùng bùng từ trong cơ thể hắn truyền ra, lại có rất nhiều mồ hôi chảy xuống. Trong mồ hôi không ngờ lại có màu đỏ như máu. Đó là do máu huyết toàn thân hắn lưu chuyển quá nhanh, dưới áp lực kia phun ra.

Dần dần, nguyên lực của hắn đã vận chuyển đến đỉnh điểm, mỗi lần hít thở là thiên địa nguyên lực lại ầm ầm cuộn tới, nhảy vào trong cơ thể. Thời gian trôi qua, Cổ Thần lực của hắn cũng vận chuyển tới đỉnh.

Hai luồng lực lượng này chống đỡ cho hắn, khiến khoảng cách của hắn tới đỉnh núi càng ngày càng gần.

Thời gian ba ngày, Vương Lâm đi được tám phần mười số bậc thang. Giờ phút này nơi hắn đứng, ngẩng đầu lên có thế thấy bậc thang cuối cùng. Chỉ là lúc này thần sắc hắn cực kỳ uể oải, cơ thể phát ra tiếng như tiếng trống. Áp lực vô tận tràn ngập, khiến thân thế hắn không khỏi run rẩy.

Hắn dường như trở lại năm đó khi chưa tu đạo, ở sơn môn của Hằng Nhạc phái, trải qua kiểm tra để nhập môn vậy. Lực cản mênh mông kia dường như là cả thiên địa ép xuống, muốn nghiền nát hắn!

Đáng sợ hơn chính là đi lên tới đây, chẳng những có lực cản từ trên giáng xuống mà ngay cả dưới chân cũng có lực cản, khiến hắn lại phải phân ra một phần khí lực để giữ vững cơ thể. Nếu không thì dù chỉ lơi lỏng một phút, lập tức lực cản dưới chân sẽ ầm ầm lôi tuột hắn xuống.

Dưới hai lần trọng lực này, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm quần áo. Nhưng thần sắc hắn vẫn kiên nghị. Hắn muốn đi tới đỉnh núi, nhìn xem Lý Thiến Mai có thức tỉnh hay không!

Sau khi nhìn nàng, hắn sẽ rời đi. Nhưng nếu chưa thấy được nàng thì dù trời long đất lở cũng không có lực lượng nào ngăn được bước chân hắn!

– Ta đưa Lý Thiến Mai tới đây, nhất định phải nhìn thấy mới thôi!

Vương Lâm cắn răng. Trong miệng hắn đã có vị tanh của máu, bước từng bước về phía trước.

Càng tới gần, lực cản và uy áp kia lại càng không thế nào tưởng tượng nổi. Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, mạch máu toàn thân dường như muốn nổ tung. Lúc này hắn đã đi được chín phần mười số bậc thang!

Trên đỉnh ngọn núi, bên trong phòng. Lam Mộng Đạo Tôn mở hai mắt. Từ thất khiếu của Lý Thiến Mai trước người hắn đã tỏa ra đạo hắc khí cuối cùng, cả người tràn ngập trong lam quang, dung mạo héo rũ đã nhanh chóng khôi phục. Đôi mi nàng run rẩy, chậm rãi mở hai mắt.

Cánh cửa phòng liền được mở ra. Nữ tử mặc áo hồng đi vào, ánh mắt đảo qua người Lý Thiến Mai, hơi hoảng hốt. Một hồi lâu nàng mới nhẹ giọng nói:

– Hắn sắp lên đây.có gặp hay không?

– Nguyệt nhi, con đi đi.nói với hắn tên của con.

Lam Mộng Đạo Tôn cúi đầu nhìn cổ cầm bên cạnh, vuốt ve nó, nhẹ giọng nói.

Lý Thiến Mai gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt lộ ra một chút mê mang, đi khỏi phòng.

Khi nàng nhìn thấy ánh bình minh, vẻ mê mang trong mắt càng đậm.

Dưới lực cản vô tận, Vương Lâm bước ra nửa bước cuối cùng, đặt chân lên đỉnh núi. Hắn đã đi qua bậc thang cuối cùng, đứng trên đỉnh ngọn núi này!

Ở nơi này lực cản chợt tăng mạnh, hóa thành tiếng gầm thét vô thành điên cuồng đè nén hắn. Nhưng thân thể hắn vẫn không nhúc nhích. Trong nháy mắt khi hắn bước tới đỉnh núi, hắn đã thấy được Lý Thiến Mai, thấy được nữ tử trong ánh bình minh xa xa. Gió núi thổi qua, quần áo nàng tung bay trông đẹp như tiên tử.

Nữ tử này cũng quay đầu lại nhìn Vương Lâm.

Ánh mắt hai người trong nháy mắt chạm nhau. Vương Lâm mỉm cười. Lý Thiến Mai thức tỉnh rồi!

– Phụ thân muốn ta tới nói với người, tên của ta là Lam Nguyệt, ngươi là ai?

Vương Lâm hơi sững người, nhìn hai mắt Lý Thiến Mai, hồi lâu vẻ mặt hắn khổ sở, nhẹ giọng nói:

– Ta là Vương Lâm.

Hắn vừa nói vừa từ bỏ sự chống cự đối với lực cản từ bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt buông lỏng này, lực cản liền ầm một tiếng đè xuống, khiến thân thế hắn đột nhiên bay vụt về phía xa.

Khoảng cách giữa hắn và nữ tử trên đỉnh núi trong nháy mắt bị kéo ra vô tận. Cho dù là ánh mắt cũng dần dần cũng bị không gian ngăn cách, không thấy rõ nữa.

– Quên hết mọi chuyện, cũng tốt.cũng tốt.

Trong lòng Vương Lâm phức tạp, chẳng nói sao cho rõ, trong lúc bị đẩy tung đi, xoay người bay về phía xa xa.

Vẻ mê mang trong mắt Lam Nguyệt càng đậm. Nàng mơ hồ cảm thấy rất đau lòng, cảm thấy hít thở không thông, dường như tất cả trước mắt biến thành mặt nước. Nàng đang ở dưới nước, nhìn một cánh chim trên bầu trời, càng ngày càng xa.

– Phụ thân, tại sao khi con thấy hắn lại có một cảm giác quen thuộc. Dường như vốn trong trí nhớ của con. Hắn rất quan trọng.rất quan trọng.

Lam Nguyệt quay đầu, nhẹ giọng nói.

– Khoảng cách xa nhất trên thế gian này không phải là chân trời góc bể, không phải là âm dương ngăn cách mà chính là lãng quên.thời gian sai lầm, tới địa điểm sai lầm, gặp phải một đoạn tình cảm sai lầm, vốn ban đầu là sai lầm, chính là sai lầm.nếu sau khi quên đi mà hai người còn có thể bắt đầu lại thì phụ thân tuyệt sẽ không ngăn cản nữa.dù là hắn bị viễn cổ tiên vực lựa chọn thì phụ thân cũng dám đánh một trận với viễn cổ tiên vực!

Lam Mộng Đạo Tôn không trả lời câu hòi Lý Thiến Mai mà chỉ nhắm mắt, vuốt ve cổ cầm.

– Khoảng cách xa nhất. Là lãng quên. Mộng nhi, nàng có bao giờ nhớ ta không.

Chương 1242: Bạch y nữ tử

Trong lòng tràn ngập bi thương, rất lãnh đạm, rất lãnh đạm.chỉ là thủy chung vẫn quanh quẩn tâm thần, không tiêu tan, không tiêu tan.

Mang theo tiếng than nhẹ, khoảng cách giữa thân thể Vương Lâm và Lam Sơn càng ngày càng xa. Lúc nhìn lại, tất cả đã mơ hồ như cảnh trong mộng. Mà giờ phút này, hắn đã tỉnh lại.

Mang theo Lý Thiến Mai mà đến, rời đi một mình. Loại cảm giác cô độc này đối với Vương Lâm đã trở thành thói quen. Chỉ là lúc này đây hắn khó tránh khỏi phiền muộn.

Gần hai ngàn năm tu đạo, khám phá ra hết thảy mọi chuyện trên thế gian, sống cả đời trong cô độc tịch mịch, trong u buồn như màu lam kia.

– Thôi đi.

Vương Lâm quay đầu nhìn thoáng qua ngọn núi màu lam đã mơ hồ, lờ mờ thấy được thân ảnh trên ngọn núi, xoay người hướng về phía xa xa bước đi. Bóng lưng hắn có chút hiu quạnh, càng ngày càng xa.

Phạm vi tinh vực của Lam Ti tộc rất lớn. Trong tinh hải mênh mang này, Vương Lâm đi giữa tinh không, hướng về phía xa xa bước tới.

Hắn không biết vì sao trong lòng lại thấy uể oải. Loại uể oải này đến từ tâm thần, đến từ bi thương nhàn nhạt nó. Trên đường đi, sau vài lần Na Di, hắn đã tới bờ tinh vực của Lam Ti tộc. Phía trước không xa là ra khỏi phạm vi của Lam Ti tộc.

Thân ảnh hắn Na Di thoáng hiện lên, đang chuẩn bị rời khỏi Lam Ti tộc thì đột nhiên thân thể sững lại. Đôi mắt Vương Lâm như đuốc, nhìn chằm chằm về phía trước.

Trong tinh không phía trước hắn, ánh sáng như ngọc và an tĩnh, trong sự đẹp đẽ lại lộ ra một luồng cảm giác quỷ dị.

Chỉ là Vương Lâm cảm thấy trong nháy mắt khi tới nơi này, cảm giác hãi hùng chợt bùng lên.

Loại cảm giác này hắn không xa lạ, trong hai ngàn năm hắn tu đạo đã xuất hiện nhiều lần, mỗi lần đều là nguy cơ sinh tử!

Lần cuối cùng một lần chính là đến từ Thủy Đạo Tử!

Thần sắc Vương Lâm ngưng trọng. Đây là lần đầu tiên sau khi hắn tới Thái Cổ Tinh Thần có loại cảm giác này. Mặc dù là Thác Sâm xuất hiện hắn cũng không từng hãi hùng khiếp vía như thế này!

Giờ phút này trong tinh không an tĩnh phía trước, Vương Lâm dần dần nhắm mắt lại, thần thức tràn ngập, hướng về phía bên ngoài kéo dài. Tinh không yên tĩnh, thần thức của hắn không phát hiện ra bất cứ điều gì. Vương Lâm nhíu mày. Mở to hai mắt.

Phía trước là một khoảng trống không nhưng cảm giác hãi hùng lại càng bùng lên mãnh liệt! Trong lúc trầm mặc, hai mắt Vương Lâm lóe sáng, lại một lần nữa nhắm mắt lại. Sâu trong đồng tử hắn, một ngọn lửa màu lam thiêu đốt. Phía bên ngoài ngọn lửa có tràn ngập tia chớp!

Bên ngoài ngọn lửa và tia chớp lại có sinh tử Thái Cực xuất hiện, chuyển động hình thành nhân quả, lóe lên, ẩn chứa cả chân giả biến động!

Năm đạo bổn nguyên tràn ngập sâu trong đồng tử Vương Lâm, trong khi nhanh chóng xoay tròn, Vương Lâm mở bừng đôi mắt, nhìn về phía trước! Một cái liếc mắt này coi như khai mở hết thảy mọi tấm màn trong thiên địa, có thể thấy được bổn nguyên vạn vật!

Ánh mắt này đã gần tới vô hạn so với ánh mắt năm đó Vương Lâm vô tình thi triển ra ở La Thiên Tinh Vực.

Ánh mắt ác mộng!

Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn mở đôi mắt, đồng tử mạnh mẽ co rút lại, toàn thân lông tóc dựng ngược, nguyên lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, khiến cho đôi mắt hắn như có điện quang!

Phía trước không xa, hắn thấy một bạch y nữ tử!

Bạch y nữ tử này tung bay trong tinh không, dường như là u hồn, không ngờ lại không có chút dấu hiệu của sinh cơ. Mặc dù là thần thức cũng không thể phát hiện ra nàng. Mái tóc đen tung bay qua vai, lại có chút ánh sáng bao phủ toàn thân khiến tướng mạo nàng không thể thấy rõ!

Một lực lượng kỳ dị vờn quanh thân thể nàng, khiến cho tất cả ánh mắt rơi trên người nàng đều xuyên thấu qua!

Tâm thần Vương Lâm ngưng trọng, nhìn chằm chằm về phía trước.

Nữ tử kia yên lặng đứng đó, yên lặng nhìn Vương Lâm. Giữa hai người lúc này có một sự yên lặng như tịch diệt.

Nàng không nói, Vương Lâm cũng không mở miệng. Hắn vốn không thể thấy được nữ tử này nhưng vì năm đạo bổn nguyên trong đồng tử mới khiến ánh mắt hắn phá tan thiên địa, nhìn thấy nữ tử quỷ dị theo sau hắn đã lâu này!

Cảm giác đầu tiên mà nữ tử này gây cho hắn là tâm thần chấn động, một cỗ nguy cơ mãnh liệt tới từ linh hồn trong nháy mắt bùng lên!

– Nàng ta không phải là người!

Trong đầu Vương Lâm không biết vì sao lại đột nhiên hiện lên câu nói này.

Sau khi yên lặng hồi lâu, Vương Lâm lùi lại phía sau. Hắn lùi lại rất chậm, hai mắt nhắm lại, tay phải tùy ý buông một bên, bên ngoài ẩn hiện huyết quang.

Nữ tử kia cũng chưa hề di động, chỉ yên lặng nhìn Vương Lâm cho tới khi hắn lùi rất xa, biến mất trong tinh không.

Một hồi lâu sau, nữ tử này thì thào, dường như tự nhủ.

– Hắn, không ngờ lại có thể cảm nhận được ta.

Không ngừng lùi lại phía sau, khoảng cách tới nữ tử kia ngày càng xa, cảm giác hãi hùng mới dần dần yếu bớt nhưng thủy chung vẫn tồn tại, khiến cho sắc mặt Vương Lâm âm trầm hẳn.

Hắn không biết vì sao trong đầu lại hiện ra hình ảnh mi tâm Thác Sâm phát ra ánh sáng chói mắt, thần sắc đại biến mà vội vàng lui lại phía sau. Vương Lâm mơ hồ cảm giác dường như chuyện này có chút liên quan.

Trong lúc trầm mặc, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể thoáng một cái tiến vào trong một tu chân tinh gần nhất của Lam Ti tộc. Trên này cũng là một tinh cầu màu lam, hải dương chiếm phân nữa.

Trên tu chân tinh này, Vương Lâm hóa thành một đạo cầu vồng, hướng về đỉnh một ngọn núi. Gió núi nơi này gào thét, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, thổi tung quần áo Vương Lâm.

Hắn nhìn bầu trời, năm đạo bổn nguyên trong đồng tử xoay tròn, cẩn thận xem xét hồi lâu, không thấy thân ảnh nữ tử kia nữa rồi mới khoanh chân ngồi xuống.

– Người này rốt cục có mục đích gì!

Cau mày, Vương Lâm đơn giản nhắm hai mắt lại, bắt đầu thổ nạp.

Tuy nhiên trong đồng tử của hắn, bổn nguyên vẫn chưa tiêu tán mà cực kỳ cảnh giác.

Thời gian dần dần trôi qua, đảo mắt đã qua bảy ngày!

Trong bảy ngày này Vương Lâm cũng chưa hề di động, mà bạch y nữ tử kia cũng không xuất hiện.

Bảy ngày sau, Vương Lâm mở đôi mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng, tâm thần bình phục. Chỉ là thân ảnh nữ tử kia vẫn tồn tại trong lòng hắn, hóa thành mây mù che phủ.

– Người này hiển nhiên không ngờ được mình sẽ ra khỏi phạm vi của Lam Ti tộc lại có thể nhìn thấy nàng ta. Vị trí của nàng là ở bên ngoài tinh vực của Lam Ti tộc. Lam Mộng Đạo Tôn, tu vi không thể ước lượng, có lẽ đây là lý do nàng ta không thể bước vào trong Lam Ti tộc!

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Bảy ngày đả tọa, hắn đã cẩn thận nhớ lại những chuyện trên đường từ lúc tiến vào Thái Cổ Tinh Thần này. Dần dần, hắn phát giác ra từ sau khi gặp Thác Sâm, cảm giác hãi hùng này đã mơ hồ xuất hiện.

Ngay lúc đó hắn còn tưởng là do gặp phải Thác Sâm nên mới vậy. Nhưng giờ phút này sau khi bình tĩnh lại, Vương Lâm lập tức tìm ra manh mối. Cảm giác hãi hùng đó không phải do Thác Sâm mang lại!

Mặc dù hắn mang theo Lý Thiến Mai đi về phía Lam Ti tộc, cảm giác này vẫn tồn tại như cũ, chỉ có điều cực kỳ yếu ớt, yếu ớt tới mức hầu như không thể phát hiện. Mà trong lúc đó do hắn lo lắng cho Lý Thiến Mai nên cũng đã bỏ qua chuyện dị thường khó có thể phát hiện này.

Giờ phút này khi hắn bình tĩnh lại, nhớ lại chuyện mấy ngày này, rốt cục đã phát hiện ra!

– Người này đã theo sau mình nhiều ngày, ngay sau khi mình tiến vào Lam Ti tộc mới ngừng đi theo!

Sắc mặt Vương Lâm âm trầm. Hắn từ khi tu đạo tới nay gặp rất ít chuyện giống như vậy. Không ngờ có người đi theo hắn mà hắn lại không phát hiện ra chút nào!

– Không đúng!

Thần sắc Vương Lâm lộ ra vẻ nghi ngờ. Hắn nghĩ tới một việc.

– Mặc dù là mình có năm đạo bổn nguyên, có thể nhìn thấy thân ảnh của người này nhưng nếu không có cảm giác kinh hãi mãnh liệt kia thì mình cũng sẽ không hao phí bổn nguyên để đi thăm dò. Mà đoạn đường trước đây người này đi theo, cảm giác kinh hãi cũng có nhưng lại hầu như không thể phát hiện.vì sao ở Lam Ti tộc mình trong nháy mắt khi chuẩn bị ra ngoài thì cảm giác này lại tăng lên gấp bội?

Ánh mắt Vương Lâm sững lại, nguyên lực vận chuyển trong cơ thể, Cổ Thần lực tràn ngập cũng vận chuyển một lần nữa. Dần dần đôi mắt hắn sáng ngời.

– Nguyên lực so với dĩ vãng nhiều hơn một chút.dù là Cổ Thần lực tuy không nhiều nhưng lại hùng hậu hơn. Dường như bị nén lại.nhất là nguyên thần và linh hồn mình lại càng bất đồng so với trước kia, dường như đã trải qua biến hóa nào đó, nhạy cảm hơn nhiều.

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa. Ánh mắt hắn mơ hồ có thể xuyên thấy qua tinh không khôn cùng, rơi vào tu chân tinh của Lam Mộng Đạo Tôn trong Lam Ti tộc, nơi Lam Sơn phát ra lam quang kia!

Hắn mơ hồ đoán được đáp án, thần sắc lộ vẻ phức tạp.

Mấy ngày leo lên Lam Sơn, dưới lực cản vô tận, toàn thân hắn đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất. Biến hóa này không chỉ ở tu vi mà lại còn khiến cho hắn nhạy cảm hơn trước vô số lần, đạt tới trình độ có thể phát hiện ra cảm giác hãi hùng yếu ớt trong tâm thần nọ!

– Lam Mộng Đạo Tôn . Nếu đây là do hắn cố ý làm vậy thì suy đoán của mình hẳn là đúng. Bạch y nữ tử nọ là cố kỵ Lam Mộng Đạo Tôn nên mới không tiến vào Lam Ti tộc!

Mà Lam Mộng Đạo Tôn cũng là dùng phương pháp này âm thầm cảnh báo cho mình, rời khỏi Lam Ti tộc là gặp nguy hiểm!

Trong lòng Vương Lâm đã lần ra dấu vết, giống như là đang tìm cách phá cấm chế, tâm thần không ngừng tính toán để tìm ra đáp án chính thức!

– Hơn nữa nữ tử này hẳn là có lai lịch rất lớn, không ngờ lại khiến Lam Mộng Đạo Tôn không thể nói thẳng ra, mà lại dùng cách ám chỉ này khiến mình biết được! Nếu hết thảy chuyện này là thật thì bạch y nữ tử này rốt cục là ai? Nếu đúng như vậy thì Lam Mộng Đạo Tôn tất nhiên là tính ra mình sẽ lựa chọn ở lại Lam Ti tộc.

Ánh mắt Vương Lâm càng thêm ngưng trọng, nhìn bầu trời, trầm mặc hẳn.

Hắn đơn giản bỏ qua ý niệm lập tức rời đi mà khoanh chân ngồi trên ngọn núi này, bắt đầu thổ nạp. Tâm thần vốn uể oải theo thời gian trôi đi bắt đầu thả lỏng hơn.

Thời gian trôi qua, đảo mắt một cái, Vương Lâm đã ở trên ngọn núi của tu chân tinh này thổ nạp một tháng. Thiên địa nguyên lực không ngừng dung nhập vào thân thể hắn, ngưng tụ trong cơ thể hắn.

Thương thế chịu trên Lam Sơn cũng đã chuyển biến tốt đẹp, khiến cho hắn trong thời gian này khôi phục tu vi tới đỉnh phong.

Một ngày nọ, ở bên ngoài ngọn núi nơi Vương Lâm ngồi, trên bầu trời xuất hiện ánh sáng màu lam. Ánh sáng này nhu hòa tràn ngập bao phủ cả thiên địa. Một thân ảnh mơ hồ từ trong quầng sáng đi ra, dần dần ngưng thật lên.

Vương Lâm mở hai mắt, bình tĩnh nhìn nam tử trung niên xuất hiện trong ánh sáng màu lam ngập trời, Lam Mộng Đạo Tôn.

– Ta có chín đại thần thông, ngươi có học hay không?

Chương 1243: Lựa chọn

Đôi mắt Vương Lâm tỏa sáng, nhìn Lam Mộng Đạo Tôn. Lam Mộng Đạo Tôn đang ở giữa không trung, bước từng bước xuống đỉnh núi, quay đầu, chắp tay sau lưng nhìn bầu trời đầy lam quang, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Vương Lâm. Gió núi thổi tới khiến cả mái tóc màu lam của hắn tung bay, trên người lại tỏa ra một cỗ uy áp nhu hóa.

Hắn đứng trên đỉnh núi, nhưng ngọn núi trước mặt hắn dường như biến mất. Hắn đứng trên tu chân này khiến hết thảy khí tức đều như biến mất, hắn đứng trong thiên địa, thiên địa cũng trở nên thấp kém. Hết thảy, hết thảy trước mặt Lam Mộng Đạo Tôn đều phải cúi đầu.

Hắn đứng trong tinh không, thì tất cả ánh sáng của tinh không cũng đều né tránh. Hắn chính là núi, hắn chính là thiên địa, chính là tinh không!

– Pháp thuật cả đời ta tự nghĩ ra có chín thức thần thông, sáu thức tiên pháp, ba thức đạo thuật, một thức sinh tử, nhưng đều truyền hết cho ngươi. Ngươi có học hay không?

Vương Lâm trầm mặc, cũng không nói gì.

– Ta có hương hỏa của hai ngàn triệu môn đồ, một thân cảm ngộ đối với thiên đạo của ta, ngươi có muốn không?

Vương Lâm hô hấp dồn dập hẳn, nhìn Lam Mộng Đạo Tôn, nhưng vẫn không nói gì.

– Ta còn có năm thiên thạch thiên ngoại luyện hóa thành đạo khí, dù là chưởng tôn đối với ta cũng phải cố kỵ không thôi. Năm đạo khí đó xuất ra là trời long đất lở. Ngươi có muốn hay không?

Mắt Vương Lâm đột nhiên lóe sáng, hô hấp nặng nề hơn.

– Ta còn có một đạo thuật bước thứ ba, cho tới nay chưa truyền cho bất kỳ ai, có muốn hay không?

– Ta còn có thể mang người đi du lãm thái cổ, từ tứ tôn còn lại đổi lấy đạo linh cho ngươi. Ngươi có thể thành tựu thần thông vô thượng!

– Ta cũng có thể giúp người phá tan hư vô, đi tới mộ địa cổ trong truyền thuyết, hấp thu cổ hồn, cho thân thể Cổ Thần của ngươi đại thành!

– Trong cơ thể ngươi có năm đạo bổn nguyên, thiên tư kinh người, từ cổ chí kim ta chưa từng nghe thấy người nào có thể sinh ra được năm đạo bồn nguyên. Ta có thể giúp ngươi đại thành tất cả bổn nguyên, để ngươi kế thừa đạo thống của ta, có được bảy đạo bổn nguyên!

Tiếng nói của Lam Mộng Đạo Tôn bình tĩnh, ánh mắt nhìn Vương Lâm, chậm rãi mở miệng:

– Hết thảy chuyện này ngươi có muốn hay không?

Hai mắt Vương Lâm lộ tơ máu, nhìn chằm chằm vào Lam Mộng Đạo Tôn. Sự hấp dẫn của nhưng lời này đối với Vương Lâm mà nói có thể nói là kinh thiên động địa. Làm sao hắn có thể không động tâm cho được?

Hắn cực kỳ động tâm!

– Nguy cơ bên ngoài Lam Ti tộc ngươi đã phát hiện ra. Nữ tử đó có lai lịch cực lớn. Ngươi nếu trở thành truyền nhân đạo thống của ta, hết thảy nguy cơ ta sẽ gánh cho ngươi! Người tự mình suy nghĩ đi!

– Điều kiện!

Tiếng nói của Vương Lâm khàn khàn cất lên. Những lời nói của Lam Mộng Đạo Tôn như sấm động trong lòng hắn.

Thần sắc Lam Mộng Đạo Tôn như thường, nhìn thẳng vào mắt Vương Lâm, nhẹ nhàng nói:

– Điều kiện rất đơn giản, chỉ có hai thôi! Một, từ nay về sau ngươi không còn là người giới nội, mà là người của Thái Cổ Tinh Thần chúng ta, là người của Lam Ti tộc! Ngươi phải ăn vong tâm quả, phát lời thề bổn nguyên, thoát ly giới nội!

Con người ngươi, trái tim ngươi, tất cả của ngươi từ này về sau không còn chút liên hệ với giới nội. Dù là cuộc chỉến giữa giới nội và giới ngoại ngươi không tham dự, nhưng cũng không thể tới giúp giới nội!

Những lời này của Lam Mộng Đạo Tôn từng chữ như đao, đánh thẳng vào cơ thể Vương Lâm, khiến thân thể hắn chấn động.

– Thứ hai, ta mặc kệ ngươi có tình cảm gì trong giới nội, có vướng mắc gì, từ nay về sau toàn bộ kết thúc! Ta chỉ có một nữ nhi. Ngươi và nó kết thành đạo lữ, cả đời này chỉ có thể có một mình nó!

Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Sự hấp dẫn của những điều Lam Mộng Đạo Tôn nói là thứ lớn nhất mà Vương Lâm trong đời này trải qua. Nhưng nếu thay đổi bằng bất cứ điều kiện nào khác thì Vương Lâm đều có thể động tâm, thậm chí có thể tiếp nhận!

Nhưng hai điều kiện của Lam Mộng Đạo Tôn làm sao hắn có thể đồng ý được??

Hắn là người giới nội, sinh ra trong giới nội, lớn lên trong giới nội. Nếu nói ví dụ như giới nội là một quốc gia thì nếu hắn đồng ý, đó là phản quốc! Những lời nói của tiên nhân tử vong trong Phong Giới Đại Trận như đang gào thét bên tai hắn. Chủ nhân Phong Giới không tiếc hy sinh, nhập vào phong ấn vang vọng trong tâm thần Vương Lâm.

Điều kiện thứ nhất hắn không thể tiếp nhận, càng không nói tới điều kiện thứ hai, từ bỏ Lý Mộ Uyển. Đây dường như chính là bắt hắn từ bỏ tất cả những gì hắn theo đuổi cả đời này, từ bỏ một lời hứa cả đời này!

Hắn quyết không thể tiếp nhận!

Mở bừng hai mắt, đôi mắt hắn tràn ngập tơ máu. trầm giọng nói:

– Ta, có thể không cần, không học.

Hai mắt Lam Mộng Đạo Tôn lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

Vương Lâm không biết chính là, nhiều năm trước, Thanh Lâm tại Vũ giới cũng đã phải chịu sự hấp dẫn vô cùng như thể này.

Chẳng qua người hấp dẫn Thanh Lâm là chưởng tôn, mà người Vương Lâm đối mặt là Lam Mộng Đạo Tôn!

– Tiền bối tu vi khó lường nhưng vãn bối muốn hỏi một câu. Tiền bối cả đời này có người nào so với tính mạng còn trọng yếu hơn không?

Vương Lâm cúi đầu. nhẹ giọng nói.

-Có!

Lam Mộng Đạo Tôn trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói.

– Nếu tiền bối là ta, để người từ bỏ người trọng yếu kia, đối lấy tu vi vô thượng, tiền bối có đồng ý không?

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn Lam Mộng Đạo Tôn.

– Ngoài việc đó ra, lại khiến tiền bối từ bỏ cả Lam Ti tộc, tiền bối có đồng ý không?

Lam Mộng Đạo Tôn không trả lời câu hỏi này, mà sau khi trầm mặc một lúc liền mở miệng.

– Bước thứ ba tu đạo gọi là tứ cảnh Không! Trong đó Không Niết là bước đầu, Không Linh là cánh cửa, Không Huyền là đại đạo, Không Kiếp là đỉnh phong! Từ cổ chí kim ta chỉ nghe nói có người đạt Không Kiếp hậu kỳ đại viên mãn, nhưng chưa bao giờ có người độ kiếp thành công, người trong truyền thuyết đạt bước thứ tư đạp thiên trong truyền thuyết thì chưa từng nghe bao giờ!

Dù là bát phi của viễn cổ tinh vực cũng không đạt tới!

Lam Mộng Đạo Tôn thu hồi ánh mắt nhìn Vương Lâm, nhìn về phía chân trời xa xa, chậm rãi nói.

– Trong cơ thể ta có hai đạo bổn nguyên, trong đó có một đạo đạt tới Không Huyền trung kỳ. Một đạo bổn nguyên khác bị ta phong ấn, đạt tới gần vô hạn Không Kiếp sơ kỳ. Hai đạo dung hợp thì có thể phát ra uy lực của Không Huyền đỉnh phong!

Người cũng biết người như ta ở giới ngoại có bao nhiêu không? Lam Mộng Đạo Tôn bình thản nói.

– Không tính viễn cổ bát phi thì ít nhất có bảy người!

– Trong giới nội các người không có hương hỏa, lại bị Phong Giới Đại Trận vây khốn vô số năm. Hơn nữa chưởng tôn giỏi dùng âm mưu, mai phục một số lớn người giới ngoại trong đó, khiến cho giới nội chia năm xẻ bảy! Ngươi lại cứ chấp mê bất ngộ như vậy thì có ích lợi gì?

Lời nói của Lam Mộng Đạo Tôn rơi vào trong tâm thần Vương Lâm khiến hắn trầm mặc. Một lúc lâu sau. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn Lam Mộng Đạo Tôn, trầm giọng nói:

– Những lời tiền bối nói đều là sự thật. Nhưng nếu như vậy thì vì sao giới ngoại chưa triển khai đại chỉến với giới nội mà lại muốn qua năm tháng, chậm rãi tiêu tán tất cả lực lượng của giới nội? Sợ rằng trong giới nội còn có thứ tồn tại khiến cho đám người giới ngoại của tiền bối cực kỳ cố kỵ!

Lam Mộng Đạo Tôn trầm mặc trong chốc lát, bình tĩnh nói:

– Đích xác có một lực lượng như thế, có thể khiến cho chưởng tôn hoảng sợ bỏ chạy!

Tâm thần Vương Lâm chấn động. Hắn vốn chỉ là đoán như vậy, nhưng không ngờ Lam Mộng Đạo Tôn có thể nói cho hắn biết bí mật này!

Trong lòng ngươi đã quyết, ta cũng không cưỡng cầu nữa. Ngươi đưa Nguyệt Nhi tới đây, nhân quả trước đây ta cũng không nhắc tới nữa. Hương hỏa không thể cho ngươi. Ta sẽ truyền cho người ba thức thần thông. Ngươi có thể học bao nhiêu thì phải xem ngộ tính bản thân ngươi!

Lam Mộng Đạo Tôn trong lòng thầm than. Đôi mắt đẹp đẽ của hắn nhìn vào Vương Lâm, những lời nói lúc trước hoàn toàn là thật lòng, không chút miễn cưỡng.

Hắn thân là thái cổ tam tôn — Tu sĩ bước thứ ba vô cùng cao ngạo, cũng không muốn ép buộc người khác!

– Ngươi xem cho kỹ. Đây là thức thần thông thứ nhất của ta!truyện huyền huyễn audio

Lam Mộng Đạo Tôn giơ tay phải lên, hướng về phía bầu trời chụp một cái. Lập tức thiên địa ầm vang, phong vân nổi lên. Cả bầu trời trong thời gian ngắn lập tức tràn ngập lam quang, mơ hồ xuất hiện một dòng xoáy thật lớn.

Dòng xoáy này ầm ầm cuộn chảy, từng luồng thiên địa nguyên lực từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, trong thời gian ngắn hóa thành một cái ấn khổng lồ! Đây là một đại ấn do nguyên khí tạo thành, giống như đế vương ấn của phàm nhân!

Một ấn hạ xuống, thiên địa ầm vang, kịch liệt chấn động. Đột nhiên trời biến thành đất, mà đất lại chuyên thành trời, thiên địa nghịch chuyển!

Ngọn núi chỗ Vương Lâm đứng trong tích tắc này cũng đảo ngược lên. Mặt đất biến thành bầu trời. Đỉnh núi này lại biến thành một mũi nhọn thật lớn. Nhưng quỷ dị chính là không có một hòn đá nào rơi xuống. Chỉ là Vương Lâm cảm thấy tâm thần rung chuyển. Một luồng lực lượng không cách nào hình dung nổi điên cuồng tràn ngập thiên địa.

Phía dưới hắn là một bầu trời tràn ngập lam quang. Tầng mây, mặt trời, hết thảy, hết thảy đều hoàn toàn bị đảo ngược. Chỉ có một mình Lam Mộng Đạo Tôn là sừng sững đứng trong thiên địa!

– Thức thần thông này tên là Phiên Thiên Ấn, có thể lật trời! Theo ta thấy, có thể lật trời thành đất, biến đất thành trời. Đây là ấn mạnh nhất trên thể gian!

Tay phải Lam Mộng Đạo Tôn vung về phía dưới. Lập tức bầu trời vừa bị biến thành mặt đất liền ầm ầm đánh tới phía trên!

Tâm thần Vương Lâm ầm ầm chấn động nhìn cảnh tượng này, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nối. Hắn không thể ngờ tới, trong thiên địa này lại có thể tồn tại loại thần thông này. Thần thông này mạnh tới mức nếu đánh ra trong tinh không có thể đồ diệt vạn linh!

– Nếu ở trong tinh không thi triển nó thì trong tâm ngươi phải tồn tại thiên địa!

Lam Mộng Đạo Tôn giơ tay phải lên, vung tay áo. Lập tức thiên địa ầm vang, dường như thời gian đảo ngược, nhất thời khôi phục lại như thường, trời lại là trời, đất lại thành đất!

– Trong thiên địa tinh không vật gì là nhiều nhất? Không phải là người, không phải là linh, không phải là thần thông, không phải là thiên địa nguyên lực. Theo ta thấy thì đó chính là ánh sáng! Thiên địa, tinh không, vũ trụ, vật nhiều nhất chính là ánh sáng! Ánh sáng không nơi nào không có, tồn tại khắp nơi! Phiên Thiên Ấn là một thần thông tấn công. Thức thần thông thứ hai của ta chính là thuật phòng ngự. ngươi xem cho cẩn thận!

Lam Mộng Đạo Tôn căn bản không cho Vương Lâm có thời gian tiêu hóa, Phiên Thiên Ấn sau thi triển xong, tay phải là vung lên một lần nữa.

Trong nháy mắt khi tay phải hắn giơ lên, cỏ cây vạn vật trong thiên địa, hết thảy nhưng gì tồn tại đều tản mát ra ánh sáng vô tận. Ngay cả sao trời bên ngoài bầu trời cũng tràn ngập ánh sáng như ngọc.

Ánh sáng vô tận trong phút chốc ào tới, kinh thiên động địa, vờn quanh bên ngoài thân thể Lam Mộng Đạo Tôn. Giờ phút này bên ngoài thân thể hắn trở thành một dòng xoáy ánh sáng. Ánh sáng chói mắt, dù là Vương Lâm cũng cảm thấy hai mắt đau đớn.

Một pho tượng tỏa sáng chói mắt xuất hiện bên ngoài thân thể Lam Mộng Đạo Tôn, cao như đội trời!

– Thuật này không phải là đạo thuật nhưng là cảm ngộ của lão phu khi đạt tới cảnh giới Không Linh. Nếu ngươi có thể học được thì ở trong Thái Cổ Tinh Thần này có thể thừa sức tự bảo vệ mình! Còn thức cuối cùng lão phu truyền cho ngươi là thức kỳ ảo nhất của lão phu, một trong tam đại đạo thuật của lão phu!

Chương 1244(a): Dung

Lam Mộng Đạo Tôn truyền thức thứ nhất là Phiên Thiên Ấn, có thể nói là đòn tấn công chí cực! Thức thứ hai Quang ảnh thuẫn là thức phòng thủ đỉnh phong! Hai thức thần thông này xuất ra khiến thiên địa biến sắc!

Vương Lâm còn chưa hoàn toàn hiểu được Phiên Thiên Ấn, liền đắm chìm trong Quang ảnh thuẫn. Hai thức thần thông một thủ một công này luân phiên quanh quẩn trong tâm thần hắn.

– Ngươi xem cho kỹ. Ta truyền cho ngươi thức thứ ba, đạo thuật Dung biến! Thuật này không phải là công kích hay phòng thủ mà là một loại thần thông tiến hành dung hợp thay đổi bổn nguyên bản thân. Nếu ngươi có thể học được thuật này thì có thể dung hợp thuật bản thân hóa thành ngàn vạn, hoặc hóa ngàn vạn thành duy nhất!

Tiếng nói của Lam Mộng Đạo Tôn bình thản. Sau khi thi triển Phiên Thiên Ấn và Quang ảnh thuẫn thì tay phải vẫn chưa buông xuống mà bắt một ấn quyết quỷ dị, hướng về hư không điểm một cái.

Mây mù trên bầu trời vốn đã bị cuốn đi sạch trong thời gian ngắn liền cuồn cuộn tụ lại, vờn quanh đầu ngón tay Lam Mộng Đạo Tôn, hóa thành một bóng mây, tản mát ra những tia sáng màu bạc, không ngừng xoay tròn.

Nó xoay tròn càng lúc càng nhanh, trong phút chốc liền tán ra, hóa thành hơi nước màu trắng tràn ngập không trung. Hơi nước màu trắng này vừa xuất hiện lập tức cũng xoay tròn, hóa thành một dòng xoáy quét ngang đi.

Nhưng rất nhanh, dòng xoáy kia lại biến đổi, không ngờ trở thành một đám những giọt nước lấp lánh ánh sáng, lơ lửng trên đầu ngón tay Lam Mộng Đạo Tôn, xoay tròn với tốc độ cao hơn.

Cảnh tượng này rơi vào mắt Vương Lâm, khiến hắn mơ hồ có minh ngộ.

Đúng lúc này thì đám giọt nước kia lại xuất hiện biến hóa. Trong những tiếng động xé gió, chúng hóa thành mảnh băng, ngưng tụ lại, tạo ra những tiếng răng rắc ngày càng kịch liệt, không ngờ lại không kém tiếng sấm động chút nào. Trong tiếng nồ ầm ầm, trên ngón tay Lam Mộng Đạo Tôn xuất hiện một băng kiếm!

Kiếm này dài bảy thước, chiều rộng ba tấc, phát ra hàn khí vô tận, dưới ánh mặt trời bao phủ, từ mũi kiếm tỏa ra ánh sáng năm màu!

Từ mây tới hơi nước, từ hơi nước lại hóa thành băng, cuối cùng thay đổi bổn nguyên thành băng kiếm! Chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, tâm thần Vương Lâm rung động, mơ hồ nắm được thứ gì đó.

– Đây là đạo thuật thay đổi bổn nguyên của ta. Còn có dung hợp thần thông trong cơ thể. Ngươi đánh ra hai thức thần thông cần dung hợp xem!

Lam Mộng Đạo Tôn nhìn về phía Vương Lâm.

Vương Lâm không chút do dự giơ tay phải lên vung về phía trước. Lập tức thiên địa ầm vang, hắc phong cuồn cuộn gào thét mà tới, từ trong đó bay ra bảy con hắc long. Bảy con hắc long này cực kỳ dữ tợn, vừa mới xuất hiện liền hướng về thiên địa gầm thét. Hắc phong tràn ngập, lộ ra âm hàn có thể thối tắt ánh lửa sinh mạng.

– Ồ? Lục đạo tam trọng thuật của tiên đế Bạch Phàm, đây là Hô Phong đạo! Dù đây không phải là đạo thuật nhưng nếu tu đạo tới cực hạn thì cũng rất cường hãn!

Thần sắc Lam Mộng Đạo Tôn hơi kinh ngạc.

Hô Phong hoàn tất, Vương Lâm không dừng lại mà tay phải bắt quyết hướng về phía bảy con hắc long điểm một cái. Bảy con hắc long gầm thét kinh thiên động địa, ầm ầm hướng về bốn phía cuốn tới. Trong tiếng gầm kịch liệt, thiên địa đột nhiên xuất hiện một quầng sáng. Những giọt nước mưa đột ngột hiện ra!

– Vũ đạo trong lục đạo của Bạch Phàm!

Lam Mộng Đạo Tôn nhướng mày. Hắn không ngờ Vương Lâm lại thi triển hai loại thần thông này. Lam Mộng Đạo Tôn đã từng nghe nói tới Bạch Phàm này – Chí tôn của Lôi giới. Thần thông của người này rất khó dung hợp.

Người này đúng là cũng rất giảo hoạt, muốn ta giúp hắn dung hợp hai thuật này, tạo ra một thần thông cực mạnh.

Lam Mộng Đạo Tôn như cười như không liếc nhìn Vương Lâm một cái, tay phải giơ lên. Lập tức thân thể bảy con hắc long do Hô Phong hình thành chấn động, đột nhiên xoay tròn quanh nhau, hình thành một dòng xoáy thật lớn, hút nước mưa bốn phía vào trong đó.

Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang vọng khắp thiên địa. Dòng xoáy cực lớn kia càng ngày càng lớn, dường như có thể thay thế bầu trời.

– Theo lý giải của ta thì Hô Phong Hoán Vũ của Bạch Phàm mục đích là Hô Phong che trời, Hóa Vũ phủ đất, tự thành một giới! Hai loại thần thông này dung hợp hóa thành một đạo, có thể có lực phòng hộ tương đương với Quang ảnh thuẫn!

Lam Mộng Đạo Tôn vung tay phải. Dòng xoáy khổng lồ trên bầu trời ầm vang, trong thời gian ngắn không ngờ điên cuồng tản ra trùng kích về bốn phía.

Trời bị hắc phong tràn ngập, đất bị nước mưa bao phủ. Cả thiên địa không có chút ánh sáng nào, trở thành một mảnh đen tối. Ngay cả thiên địa nguyên lực cũng không có nửa điểm, dường như là đã chia lìa cùng tinh không, tự thành một giới!

Một giới này có thể lớn, có thể nhỏ. Lớn thì lớn tới vô hạn, nhỏ có thể bao quanh thân thể, trở thành phòng hộ rất mạnh!

Tay phải Lam Mộng Đạo Tôn chụp vào hư không một cái, thiên địa chấn động, khôi phục như thưởng. Duy chỉ có một dòng chảy màu đen nhỏ như quả cầu thì đang lơ lửng bên cạnh băng kiếm.

– Ba thức thần thông ngươi có thể lĩnh ngộ hay không thì xem vào vận mệnh của ngươi đi. Thân thể Lam Mộng Đạo Tôn bước về phía trước một bước, hóa thành một luồng sáng màu lam, biến mất trong thiên địa. Chỉ có lời nói vừa rồi của hắn thì vẫn vang vọng ở nơi này.

– Nếu có thể khiến cho nàng khôi phục trí nhớ, chớ nói là Lam Ti tộc, dù là làm phản đồ của Thái Cổ Tinh Thần thì cũng có sao đâu!

Trong lời nói của hắn lộ ra một quyết tâm, cũng lộ ra tính cách của hắn, trả lời câu hỏi trước đây của Vương Lâm.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, thiên địa bình lặng, dường như những chấn động vừa rồi đều là hư ảo, chỉ là một thứ ký ức mà thôi.

Lam Mộng Đạo Tôn vừa rời đi, Vương Lâm vẫn không phát hiện ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào băng kiếm vào dòng xoáy nhỏ đang lơ lửng giữa không trung, tâm thần chìm đắm vào cảnh tượng vừa rồi.

Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)