[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 319 [Chương 1239(b) đến 1241(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 1239(b): Trận chiến định mệnh
Trong lúc Thác Sâm vì lời nói của Vương Lâm mà chấn động, đột nhiên Nguyệt Tộc kịch biến, mở ra Phong Thần Đại Trận, nguyệt quang bao phủ đầy trời, làm cho tâm thần hắn không khỏi lo lắng, vung tay phải lên, sáu tinh điểm kia không nuốt lấy Vương Lâm nữa, mà ngay khi quay trở về mi tâm, tay phải hắn ầm ầm quét ra bốn phía.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, cả trời đất bị nguyệt quang bao phủ không ngờ không hề sụp đổ, mà trong lúc không ngừng vặn vẹo, hóa thành vô số đạo ánh sang, điên cuồng hướng về phía Thác Sâm và Vương Lâm cuốn quanh. Tốc độ cuốn quanh cực kỳ nhanh, trong nháy mắt như trên thân mình Thác Sâm và Vương Lâm có vô số những sợi tơ!
Hai mắt Thác Sâm lóe tinh quang, ngửa mặt lên trời gào một tiếng. Tiếng gào thét của Cổ Thần ầm ầm như sấm, ở bên trong thế giới nguyệt quang này điên cuồng truyền ra, tạo thành một cơn chấn động, muốn phá tan thế giới này.
Nhưng theo tiếng gào thét của hắn, nguyệt quang lại một lần nữa vặn vẹo, hình thành thêm nhiều sợi tơ, liên miên không dứt quấn quanh tới.
– Nguyệt Thần Sát, Thí Thần Khu!
Thanh âm già nua vang lên Trong nháy mắt, toàn bộ những sợi tơ bên trong thế giới nguyệt sắc này đột nhiên bạo tăng, hóa thành những sợi dây sắc bén, bắt đầu quấn lấy.
Những sợi dây này cực kỳ cứng, lại dài vô cùng vô tận, cho dù Thác Sâm có giãy giụa như thế nào, cứ sau khi tan vỡ lại biến ra nhiều hơn.
– Gọi ra chí bảo của Nguyệt Tộc, Vân Thần Diệt Phiến!
Thanh âm gia nua kia lại vang lên, trong khi phong ấn Vương Lâm cùng với Thác Sâm, nguyệt quang đột nhiên ngưng tụ, một cây quạt nguyệt sắc lớn trăm trượng ầm ầm hiện ra. Ngay khi cây quạt này xuất hiện, lập tức phẩy một cái!
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, gió lốc ngợp trời đi đến, bên trong gió lốc ẩn chứa nguyệt sắc, lao thẳng đến Thác Sâm, Thác Sâm trong tiếng gầm nhẹ giơ tay phải lên, phá vỡ những sợi dây kia hướng về phía cơn lốc đánh một quyền!
Vương Lâm giờ phút này cũng bị vô số những sợi dây nhỏ tràn ngập, huyết kiếm bên ngoài thân thể hắn lóe ra, hình thành một cơn lốc xoáy cắt đứt những sợi dây này. Nhưng những sợi dây này vô biên vô hạn, hoàn toàn không cắt hết được.
Giờ phút này Vân Thân Diệt Phiến phất lên, gió lốc cũng hướng về phía hắn, trong tiếng ầm ầm, Vương Lâm như thể bị cuồng phong quét qua, thân thể lập tức lui về phía sau. Nhưng ngay khi lui về phía sau, nguyệt quang vô tận từ bên trong cơ lốc lan ra, giống như một thanh kiếm sắc, xuyên quan thân hắn.
Nếu là nhưng thanh kiếm nguyệt quang bình thường, Vương Lâm có thể không để ý tới, nhưng bên trong nguyệt quang này ấn chứa một khí tứ giống như chiếc Khai Thiên Phủ kia, đối với Cổ Thần, có sức đả thương kinh người.
Nhìn Thác Sâm ở chỗ kia cũng giống như vậy, tiếng rít gào của hắn vang vọng, nắm tay chống lại cơn lốc, trong tiếng nổ ầm vang, hóa thành vô số thanh kiếm sắc lao tới, ngay khi xuyên thấu qua, để lại trên thân thể hắn vô số vệt máu tươi.
– Một lũ to gan, dám đả thương bổn thần, các ngươi chết đi!
Thác Sâm đã phẫn nộ đến cực điểm. Hắn giao chiến với Vương Lâm, nhưng vẫn còn nhìn nhận Vương Lâm là người của bổn tộc, nhưng đối với những người của Nguyệt Tộc ở trước mắt, hắn cũng chỉ xem như những con kiến. Giờ phút này những con kiến lại dám cắn người, sao hắn không nổi điên cho được.
Dưới lửa giận, Thác Sâm như thể điên cuồng, bên trong thế giới nguyệt sắc này, bắt đầu phá phách. Chỉ là thế giới nguyệt sắc này càng sụp đổ, lại càng có nhiều sợi dây biến hóa ra, trong nháy mắt, cả trời đất cũng mơ hồ không rõ, toàn bộ đã bị những sợi dây tràn ngập.
Trong mười vạn người của Nguyệt Tộc ở bên ngoài pháp trận, đã có hơn một vạn người phun máu tươi, thân thể không chịu nổi lực phản chấn của pháp trận lập tức tử vong. Nhưng ngay khi bọn họ tử vong, ấn ký hình trăng lưỡi liềm liền trên mi tâm bay ra in lên pháp trận.
Trong thời gian ngắn, chỉ thấy bên trong pháp trận tràn ngập những sợi dây nguyệt sắc này, hồn phách của hơn một vạn người Nguyệt Tộc vừa mới tử vọng đột nhiên xuất hiện.
– Lấy máu của tộc ta, nuôi dưỡng thần linh, lấy hồn của tộc ta, pháp vỡ thần linh! Đại Nguyệt Diệt Thần thuật!
Thanh âm già nua kia điên cuồng truyền ra. Hơn một vạn hồn phách lập tức gào thét, bắt đầu bành trướng, hóa thành những đạo nguyệt quang, khiến cho bên trong thế giới nguyệt sắc kia, nguyệt quang đã đạt đỉnh điểm.
Hơn một vạn đạo nguyệt quang này trong tiếng nổ ầm ầm có hơn phân nữa lao tới Thác Sâm, phần còn lại dành cho Vương Lâm.
– Gọi ra chí bảo của Nguyệt Tộc, Huyết Nguyệt Thú! Huyết tế!Nguồn truyện audio
Thanh âm già nua lại vang lên. Lúc này, Phong Thần Đại Trận đột nhiện có mấy nghìn người của Nguyệt Tộc biến ảo ra, trong tay bọn họ đều nắm một con mãnh thú, những con mãnh thú này đang không ngững giãy giụa gầm rống.
Theo thanh âm già nua phát ra, mấy nghìn tu sĩ Nguyệt Tộc này toàn bộ thần sắc dữ tợn, đánh nát những con mãnh thú đang cầm trong tay. Mấy nghìn con mãnh thú bị đánh nát hóa thành một đám máu thịt vô tận, ào ạt rơi lên trên Phong Thần Đại Trận, nhưng ngay khi hạ xuống, liền bị đại trận hấp thụ.
Mấy nghìn tu sĩ này chỉ là đợt thứ nhất, ở phía sau bọn họ, lại có thêm một đợt nữa biến ảo hiện ra, đánh nát mãnh thú. Pháp trận cũng đã bị huyết quang tràn ngập.
Trong khi huyết quang này không ngừng ngưng tụ, hai đạo ấn ký huyết sắc đột nhiên xuất hiện bên trong pháp trận, lao thẳng đến Vương Lâm và Thác Sâm.
– Gọi ra chí bảo của Nguyệt Tộc, Cổ Thần Cửu Cốt!
Bên trong hư không bên ngoài pháp trận, một lão già mặc áo đen biến ảo hiện ra. Hắn duỗi song chưởng, thân sắc lộ vẻ tham lam điên cuồng.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, lập tức ở phía trước lão gia này liền có một cái khe lớn xuất hiện, từ bên trong bay ra chín cái đầu lâu Cổ Thần khổng lồ.
Chín cái đầu lâu này truyền ra khí tức Cổ Thần nồng đậm, trên đó tràn ngập những ấn ký hình trăng lưỡi liềm, còn bị nguyệt sắc bao phủ, ngay sau khi xuất hiện, liền bay thẳng đến pháp trận, ngay khi tiến nhập vào, liền hóa thành gió lốc phóng thằng về phía Vương Lâm và Thác Sâm.
– Gọi ra chí bảo của Nguyệt Tộc, Hội Thần Dịch!
Lão già kia tóc bạc tung bay một cách quỷ dị, ngay khi nói xong câu này liền cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi màu đen Những tu sĩ Nguyệt Tộc trên mấy trăm tu chân tinh ở bốn phía tạo thành pháp trận cũng đồng thời cắn đầu lưỡi, đều phun ra một ngụm máu tươi mang theo một mùi hôi thối nồng đậm!
Máu tươi này dường như có linh tính, cùng nhau ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một biển máu đen kịt hôi thối, giống như là cuốn cả trời đất, nhảy vào bên trong pháp trận
Bốn loại chí bảo thần thông này mỗi loại đều cực kỳ cường đại, là thứ pháp bảo cực mạnh do Nguyệt Tộc qua vô số ngàn năm vì bắt sống Cổ Thần mà chuẩn bị!
Phải biết rằng ngày nay hiểu rõ Cổ Thần tộc nhất ngoài Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ Yêu ra thì chỉ còn Nguyệt Tộc!
Nhằm vào Cổ Thần, Nguyệt Tộc có thể nói là đã có vô số phương pháp!
Tiếng gầm thét của Thác Sâm vang dội trong thế giới đầy nguyệt quang. Đối mặt với vô số mũi nhọn nguyệt quang, song chưởng hắn vung lên, toàn thân bộc phát ra một lực lượng khó có thể tưởng tượng. Dưới những tiếng động ầm ầm, hễ là nguyệt quang tới gần đều toàn bộ sụp đổ.
Cánh của Huyết Nguyệt quét ngang tới cũng bị quyền của Thác Sâm đánh nát. Nhưng huyết dực này lại tỏa ra vô số lông, trực tiếp đâm lên thân thể Thác Sâm.
Cường đại hơn là chín cái đầu lâu của Cổ Thần. Chín cái đầu lâu này đều đã tử vong từ vô số năm trước, chính thức là Cổ Thần. Chúng xuất hiện như chín vầng mặt trời, phát ra lực trùng kích thẳng tới Thác Sâm.
Sắc mặt Vương Lâm cũng âm trầm, huyết kiếm gào thét bên ngoài thân thể, các loại thần thông không ngừng lóe lên trong tay, đối kháng với vô tận Nguyệt Nha. Nhất là đối với huyết dực hóa thành vô số lông chim kia, mang theo lực xuyên thấu mãnh liệt, xuyên qua thân thể hắn.
Máu tươi tràn ngập, thân thể Vương Lâm thậm chỉ còn không có chỗ nào không dính máu, giờ phút này đều bị huyết dực xuyên qua.
Còn về đầu lâu của Cổ Thần thì lại không tới gần Vương Lâm mà lao thẳng về phía Thác Sâm. Chín cái đầu lâu gào thét, trong nháy mắt khi tới gần Thác Sâm liền ầm ầm sụp đổ.
Một luồng lực trùng kích không thể hình dung nổi trong nháy mắt tràn tới. Mạnh mẽ như Thác Sâm cũng phải phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc dữ tợn hơn Lúc này đây, vì Cổ Thần, Nguyệt Tộc có thể nói đã dùng hết vốn liếng liều mạng trong vô số năm, lấy lực lượng toàn lực muốn bắt sống Cổ Thần.
Chín cái đầu lâu Cổ Thần kia là bảo vật hộ tộc của Nguyệt Tộc. Bất cứ cái nào nổ tung cũng tương đương với một tu sĩ bước thứ ba tự bạo. Giờ phút này chín cái đồng loạn nổ tung, uy lực vô cùng lớn.
Nhưng nếu so sánh với chúng, Hội Thần Dịch cuối cùng tiến vào trận pháp lại còn trân quý hơn nhiều. Thần dịch này là một trong tám loại trong cơ thể Nguyệt Tộc sinh ra, cũng không biết là trong vô số năm trước vì sao lại có được. Chỉ biết là thần dịch này từng thành công giết chết Cổ Thần.
Trải qua vô số năm được Nguyệt Tộc nuôi dưỡng, thần dịch này đã mạnh đến mức khiến người ta nghe phải sợ hãi.
Giờ phút này thần dịch hóa thành một biển máu chảy vào, quét ngang một cái liền cuốn lấy Vương Lâm và Thác Sâm, hình thành một dòng xoáy màu máu khổng lồ. Vương Lâm lập tức cảm thấy trong dòng xoáy, Cổ Thần lực không ngờ lại không ngừng bị luyện hóa. Một cảm giác nguy hiểm cực độ lập tức truyền vào tâm thần hắn.
Thần sắc Thác Sâm lại càng ngưng trọng hơn.
Chỉ là thủ đoạn của Nguyệt Tộc cũng không phải chỉ có vậy. Bọn họ đã sớm chuẩn bị vô số năm, giờ phút này chỉ mới đưa ra một phần mà thôi.
– Thỉnh chí bảo của Nguyệt Tộc, mắt của Cổ Thần!
Lão già nọ nhìn chằm chằm vào trận pháp, giờ phút này hét lớn.
Lập tức trong tinh không liền có đôi mắt đỏ như máu đột nhiên xuất hiện. Ánh mắt tự hồ mang theo máu tanh, hướng về phía trận pháp nhìn chằm chằm vào Thác Sâm và Vương Lâm.
– Thỉnh chí bảo của Nguyệt Tộc, Cự Linh Chung!
Một cái chuông cổ ầm ầm xuất hiện trên bầu trời, từ đó truyền ra một tiếng chuông ngân vang, hóa thành một cơn sóng truyền thẳng vào trong trận pháp.
– Thỉnh chí bảo Nguyệt Tộc, Diet Thế Đệ Cửu Linh!
Hai tay lão gia bắt quyết, phát ra tiếng rít ngập trời, thất khiếu lại chảy máu, mái tóc bạc trắng quỷ dị nhúc nhích. Bên ngoài cơ thể hắn chợt có một hư ảnh màu xanh biến ảo. Hư ảnh này không nhìn rõ hình dáng, toàn thân thanh quang, nhưng lại khiến cho Thác Sâm trong trận pháp đồng tử co rụt lại.
Vương Lâm trong nháy mắt khi nhìn thấy hư ảnh này, tâm thành giật nẩy lên. Hắn mơ hồ nhận ra hư ảnh đầy thanh quang này lại có khí tức giống hệt như đầu lâu của Cổ Thần trong vùng đất Yêu Linh.
Mỗi một dạng pháp bảo đều chuyên môn nhằm vào Cổ Thần, nếu đổi lại là tu sĩ bước thứ ba thì có thẻ những pháp bảo này không thể hiện toàn bộ uy lực. Nhưng đối với Cổ Thần, những pháp bảo này lại có thể phát huy tới mức tận cùng.
Thác Sâm trong tiếng gào thét, thân thế hướng ra ngoài lao mạnh. Một lực trùng kích mạnh mẽ lập tức tỏa ra, thôi động biển máu tràn ngập bốn phía. Hắn nhìn về Vương Lâm, giờ phút này không chút do dự, tinh điểm thứ sáu trên mi tâm lóe sáng, lập tức lao tới bao phủ Vương Lâm.
– Nuốt ngươi rồi, đợi bổn thần dung hợp xong sẽ phá tan phong ấn, khiên cho Nguyệt Tộc này máu chảy thành sông!
– Thác Sâm, ta có được truyền thừa ký ức của Đồ Ti. Người nếu nuốt ta, truyền thừa trong cơ thể ngươi sẽ hợp nhất, lập tức thức tỉnh Đồ Ti. Ngươi chẳng lẽ không tin! Thế thì cứ thử một lần xem!
Vương Lâm cười lạnh nhưng lại không phản kháng mà để tinh điểm thứ sáu kia lao tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thác Sâm.
Những lời này liền uy hiếp Thác Sâm. Hắn phát ra tiếng gào thét điên cuồng, ánh mắt lộ hồng quang.
– Ngươi chỉ là muốn truyền thừa pháp tắc để sử dụng thần thông mà khi bị phong ấn không thi triển được. Việc này không cần phải nuốt ta mới được. Thậm chí hai người chúng ta phối hợp thì đôi bên cùng có lợi. Vương Lâm ta không phải là đối thủ của ngươi nhưng nếu Đồ Ti thức tỉnh thì ngươi hẳn phải chết! Trước mặt Đồ Ti ngươi làm gì có tư cách trốn chạy chứ?
Giờ phút này biển máu ngập trời vờn quanh, đôi mắt Cổ Thần nhìn chằm chằm xuống, tràn ra một luồng khí tức kinh người. Lại còn tiếng chuông lớn ngân vang, tạo thành đợt sóng đánh sâu vào.
Cuối cùng là Diệt Thế Cửu Linh mang theo thanh quan lóe ra xông tới. Còn có vô tận nguyệt quang tràn ngập bốn phía.
– Ngươi và ta dù sao cũng đều là Cổ Thần, làm sao có thể để cho nô tộc này phong ấn nhục nhã chứ. Nếu ngươi tin ta, ta và ngươi trước tiên đối phó với nô tộc này, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục!
Vương Lâm cũng không thèm nhìn những pháp bảo tới gần, Thác Sâm cuối cùng cũng không dám đánh cuộc. Hắn không thể xác định trong truyền thừa ký ức Vương Lâm đạt được có điều này hay không. Dù chỉ là một phần một vạn vạn thì hắn cũng không dám đánh cuộc.
Một khi thua, Đồ Ti sống lại thì hắn không thể đối mặt với Đô Ti, chắc chắn sẽ chết.
– Được!
Thác Sâm cắn răng gầm lên. Hắn đang nghĩ rằng sau khi diệt xong nô tộc thì Vương Lâm căn bản không còn chỗ trốn.
Đến lúc đó hắn bắt đối phương hiển nhiên có đủ thời gian chậm rãi nghiên cứu!
– Nếu lời hắn là thật thì minh đơn giản bỏ qua việc trở thành cửu tinh Cổ Thần, phá tan truyền thừa ký ức của hắn, khiến cho Đồ Ti không bao giờ có thể thức tỉnh!
Thấy Thác Sâm đã đồng ý, Vương Lâm lập tức bắt quyết, không chút do dự vung tay lên về phía trước, trong miệng truyền ra tiếng nói của Cổ Thần.
– Thiên địa sơ khai, có một tộc cổ, tộc chia làm ba, Cổ Thần là một, nghich đạo mà đi. Đánh một trận với thiên địa, hiểu vũ trụ hồng hoang, hủy diệt thiên đạo, phá cả càn khôn! Cổ Thần bát tinh thuật, hư!
Hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị, sáu tinh điểm trên mi tâm của hắn điên cuồng xoay tròn, Cổ Thần lực toàn thân điên cuồng dũng mãnh tiến vào hai tay.
Trong phút chốc, tất cả thân thông pháp bảo của Nguyệt Tộc tới sát người thì một ký hiệu không trọn vẹn lập tức hiện ra trước hai tay hắn.
Ký hiệu này mặc dù không trọn vẹn nhưng lại tỏa ra khí tức kinh thiên động địa, khiến tinh không sụp đổ. Khí tức này là thần thông có thể hủy diệt, phá tan hết thảy, là lực lượng có thể đối đầu với thiên đạo.
Đây là hư! là hư lực của Cổ Thần có thể hủy diệt thiên địa!
– Thác Sâm, cổ thần lực!
Vương Lâm gầm to.
Thác Sâm cắn răng một cái, tay phải vung lên, sáu Cổ Thần tinh điểm xoay tròn, Cổ Thần lực còn nồng đậm hơn Vương Lâm gấp mấy lần ào ạt tuông ra, điên cuồng nhảy vào trong ký hiệu không trọn vẹn nọ.
Trong thời gian ngắn, ký hiệu đó liền nhúc nhích, từ không trọn vẹn trở thành trọn vẹn.
Ký hiệu hoàn chỉnh này trong nháy mắt xuất hiện trong thiên địa. Đây là thần thông của bát tinh Cổ Thần, là thần thông từ thái cổ, đã qua vô số ngàn năm không xuất hiện.
Lão già tóc bạc bên ngoài trận pháp sắc mặt đại biến.
Ký hiệu nó ầm ầm tản ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này dường như có hai màu đen trắng, lấy Vương Lâm và Thác Sâm làm trung tâm điên cuồng tràn ra bốn phía.
Thần huyết liền bị cuốn đi, mắt của Cổ Thần ầm ầm nổ tung, cơn sóng do chiếc chuông lớn nhất thời tiêu tán. Thậm chí cả hư ảnh màu xanh kia cũng vì không thuần mà cố chống cự một lát liền tan thành mây khói.
Những sợi nguyệt quang bốn phía ầm ầm đổ nát, hết thảy đều dưới ánh sáng này bị đẩy lùi lại phía sau. Phong thần đại trận tạo thành thế giới nguyệt quang cũng xuất hiện vô số khe nứt vô hình, chấn động kịch liệt.
– Thỉnh đệ nhất bảo vật của Nguyệt Tộc, Cổ Thần tàn cốt!
Thần sắc lão già rất thê lương, điên cuồng rống lên những lời này. Lập tức một cái khe thật lớn ầm ầm mở ra. Một luồng uy áp không thể hình dung nổi từ trong đó tràn ra.
Một ngón tay lớn bằng nửa tu chân tinh từ trong khe chậm rãi hiện ra. Ngón tay không có huyết nhục, chỉ có khớp xương.
Đây là một đốt ngón tay bị đứt!
– Diệt thần!
Lão già tóc bạc rống lên kinh thiên. Cùng lúc đó, mười vạn tu sĩ Nguyệt Tộc bốn phía, mấy trăm tu sĩ duy trì pháp trận trên tu chân tinh toàn bộ đồng loạt rống to.
– Diệt thần!
Diệt thần. Bọn họ vốn là người của Nguyệt Tộc, vô số năm trước phản lại Cổ Thần, cũng từng diệt thần. Lúc này bọn họ lại muốn diệt thần, tiêu diệt thần đã từng trợ giúp bọn họ vô số năm về trước.
Mười vạn người đồng thời hét lớn, tiếng hét này kinh thiên động địa, hóa thành một tiếng gầm chấn động cả tinh không!
– Đây là.đây là. ngón tay Cổ Thần cửu tinh!
Thần sắc Thác Sâm giờ phút này đại biến.
Đoạn xương ngón tay không hoàn chỉnh kia hạ xuống trong nháy mắt. Đại trận phong thần bị ánh sáng của ký hiệu xuyên thấu, ầm ầm sụp đổ. Trong nháy mắt, ký hiệu và đốt xương đụng vào nhau.Tiếng nổ ầm ầm vang dội khắp nơi. Thác Sâm phun một ngụm máu tươi, thân thể thoáng một cái đã bị ném ra xa.
Toàn thân Vương Lâm truyền ra một loạt tiếng bang bang, không ngờ đốt xương cốt vỡ vụn toàn bộ, cả người tràn ngập máu tươi, bay về một hướng khác. Đoạn xương ngón tay kia chẳng hề tổn hao chút nào, ầm một tiếng liền rơi xuống mặt đất.
Trong một khác bị bắn tung di, Vương Lâm không chút do dự, lại một lần nữa thi triển Thôn Linh Phệ Tuyệt Thiên, thân thể tỏa ra hắc vụ, theo lực đánh sau vào lao thẳng tới đám người tạo thành trận pháp. Sương mù màu đen lan tới đâu liền có từng trận tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Vương Lâm điên cuồng triển khai hấp thu.
Những nơi hắn đi qua, người Nguyệt Tộc toàn thân héo rũ thành những thi hài, đùng đùng tan nát.
Ở nơi xa hơn. tiếng gầm thét của Thác Sâm truyền tới, cũng đang triển khai phản kích!
Ra khỏi trận pháp. Vương Lâm biết Thác Sâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình. Giờ phút này dù là hắn đã trọng thương nhưng vẫn cắn răng triển khai cắn nuốt điên cuồng. Người của Nguyệt tộc cũng không phải đều là cường giả. Trong mười vạn tộc nhân của Nguyệt tộc này đại bộ phận đều không chịu nổi một kích của hắn.
Vương Lâm gào thét một đường, thôn phệ vô số, thương thế trong cơ thể khôi phục với tốc độ kinh người. Xương cốt đã vỡ vụn nhanh chóng dung hợp lại, vết thương lại khỏi càng nhanh hơn.
Cả tinh vực của Nguyệt tộc trở thành một khu đại loạn! Lão giả ngồi khoanh chân trên tinh cầu duy trì trận pháp trong nháy mắt khi trận pháp sụp đổ liền phun máu tươi. Nhưng giờ phút này đám người duy trì trận pháp đều phải xốc lại tinh thần, một bộ phận lao tới sương mù màu đen do Vương Lâm hóa thành, một bộ phận dưới sự thống lĩnh của lão giả nhằm về hướng Thác Sâm.
Lão giả tóc bạc kia gầm nhẹ, tay phải vung lên, thân thể liền ầm ầm bành trướng, ấn ký trăng khuyết trên mi tâm xoay tròn, thân thể chợt hóa thành lớn cỡ trăm trượng, cơ hồ tương xứng với Cổ Thần !
Nguyệt tộc của bọn họ trong vô số năm nghiên cứu, muốn tự thân trở thành Cổ Thần mà sáng tạo ra thần thông, không ngừng hấp thu Cổ Thần lực, khiến cho thân thể ở một mức độ nào đó có thể mô phỏng Cổ Thần !
Hóa thành trăm trượng cũng không phải chỉ có mình hắn mà có chín người! Chín người này sau khi mô phỏng Cổ Thần liền có một lực lượng cực kỳ cường hãn, ầm ầm tấn công Thác Sâm!
Chỉ là bọn hắn căn bản không phải là đối thủ của Thác Sâm. Dưới tiếng gầm thét của Thác Sâm, đám người này ầm ầm lui về phía sau!
Lão giả nhằm vào Vương Lâm ngay trong nháy mắt khi lại gần hắn, thân thể Vương Lâm liền dung nhập thiên địa, lập tức tiêu tán, sau khi xuất hiện đã ở phương hướng khác, điên cuồng thôn phệ.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương tràn ngập dọc đường đi của hắn. Chỉ trong chốc lát đã có hơn ba vạn người bị Vương Lâm thôn phệ. Thương thế toàn thân hắn đã khôi phục được phân nửa. Không đợi tới khi lão giả Nguyệt tộc tới, hắn đã lao đi! Thác Sâm bên kia cũng gầm nhẹ.
– Phá cho ta!
Ầm một tiếng, một lão giả mô phòng Cổ Thần dưới một quyền của Thác Sâm, thân thể nổ tung. Chỉ là thân thể còn chưa tiêu tán thì sương mù màu đen đã tràn ngập tới, điên cuồng quét qua. Vương Lâm sớm đã chú ý tới nơi này, trực tiếp cuốn lấy lão giả, trong nháy mắt trước khi hắn chết đã thôn phệ!
Cả Nguyệt tộc hoàn toàn rối loạn, tộc nhân đều tản ra, nhanh chóng lui lại phía sau. Trên mặt đám người này lộ vẻ kinh hoàng. Rất nhiều người trong bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Thẩn còn sống, cũng là lần đầu tiên thấy sự cường đại của Cổ Thần !
Vương Lâm và Thác Sâm phối hợp thế này cũng là lần đầu tiên nhưng lại cực kỳ ăn ý. Tuy vậy thời gian này vô cùng ngắn ngủi. Đôi mắt Thác Sâm lúc này lóe lên hàn quang, sau khi đánh tan lão giả kia liền giơ tay phải lên, chộp thẳng tới Vương Lâm!
– Mặc kệ lời ngươi nói là thật hay giả, hôm nay ngươi không trốn thoát đâu!
Vương Lâm sớm đã đề phòng Thác Sâm, giờ phút này khi thấy tay hắn chộp tới, khóe miệng nở một nụ cười lạnh. Thân thể hắn nhanh chóng lui lại phía sau, hai tay bắt quyết, trên mặt nổi gân xanh, huyết mạch bành trướng, hướng về phía Thác Sâm gầm nhẹ!
– Thuật của Cổ Thần, dòng chảy tinh thần!
Vừa nói, hai tay Vương Lâm chợt điểm vào mi tâm.
Ầm một tiếng, sáu tinh điểm xoay tròn, từ mi tâm bay ra hình thành một dòng chảy khống lồ. Cảnh tượng này không ngờ lại cũng kinh người như khi Thác Sâm dùng tinh điểm cắn nuốt.
Đây là thần thông của Cổ Thần, vốn Vương Lâm không có khả năng sử dụng. Hắn không có Cổ Thần lực cường đại như vậy. Nhưng hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn. Lúc trước ở trong đại trận phong thần, khi hắn thi triển Cổ Thần hư thuật đã dung hợp Cổ Thần lực mênh mông của Thác Sâm. Nhưng pháp thuật là do Vương Lâm triển khai. Hắn trong nháy mắt khi tàn cốt của Cổ Thần đánh tới liền lập tức hút đi một nửa Cổ Thần lực trong ký hiệu giữ lại trong cơ thể. Ngoài việc hắn muốn cho Thác Sâm bị thương dưới tàn cốt của Cổ Thần, còn là muốn thi triển ra Cổ Thần thuật vào lúc này!
Giờ phút này dòng chảy tinh thần xuất hiện, Cổ Thần lực cường hãn tràn ngập khắp nơi, bao gồm cả Cổ Thần lực bản thân Vương Lâm dung nhập vào trong thần thông này!
Một quyền của Thác Sâm ngay lập tức đánh vào dòng chảy tinh thần này, phát ra tiếng ầm ầm vang động. Vương Lâm phun một ngụm máu tươi, thân thể lùi nhanh lại phía sau, tay phải giơ huyết kiếm, hung hãn chém mạnh về phía trước.
Thác Sâm cũng không chịu nổi. Hắn liên tiếp bị thương hai ba lần, lại càng không ngờ được là Vương Lâm có thể triển khai thần thông của Cổ Thần. Trong dòng chảy tinh thần nọ có vô tận lực hút, không ngờ trong nháy mắt khi nắm tay hắn đụng tới lại có một bộ phận Cổ Thần lực điên cuồng bị hút đi, hóa thành công kích của đối phương, va chạm với nắm tay hắn.
Tay phải hắn chấn động tới tê dại, bị dừng lại trong chốc lát. Chính trong khoảnh khắc này thì huyết kiếm của Vương Lâm chém tới, rơi vào cánh tay hắn!
Xoẹt một tiếng, ngón trỏ của hắn liền bị chặt đứt! Máu tươi phun ra. Đây chính là tổn thất lớn nhất của Thác Sâm từ khi hai người giao chỉến tới nay!
Tay đứt ruột xót. Trong mắt Thác Sâm tòa ra sát khí ngập trời. Hắn lúc này thậm chí không muốn thôn phệ mà chỉ muốn giết, giết, giết! Giết chết đồng tộc trước mặt này của hắn!
Nhưng ngay lúc Vương Lâm đang chuẩn bị đánh một trận theo số phận thì lão giả của Nguyệt tộc bị Thác Sâm đánh trọng thương lập tức lui lại phía sau. Thân phận cao nhất trong bọn họ là lão giả tóc bạc. Lúc này thần sắc hắn dữ tợn, khóe miệng mang theo máu tươi, nhìn chằm chằm vào Thác Sâm. Hắn hiển nhiên nhìn ra Thác Sâm và Vương Lâm là địch. Một khi hai Cổ Thần này quyết thắng bại xong thì Nguyệt tộc bọn họ hắn là phải chết!
Giờ phút này hắn không ngại đi trợ giúp Vương Lâm. Đây cũng chính là cơ hội của Nguyệt tộc bọn họ!
– Chư vị đồng tộc, mau phá tan Nguyệt linh, vì Nguyệt tộc chúng ta hiến tế!
Hắn vội vã nói, thần sắc mọi người đều lộ vẻ bi ai nhưng không chút do dự, dứt khoát điềm vào mi tâm. Ấn ký hình trăng rằm từ trong mi tâm bay ra, đồng loạt dung nhập vào trong cơ thể lão giả tóc bạc.
Toàn thân lão liền bành trướng, hai tay hướng về phía dưới hung hăng điểm một cái, miệng khàn khàn hét lớn:
– Lại xin thỉnh chí bảo của Nguyệt tộc, Cồ Thần tàn cốt!
Ngay khi lời nói này vừa vang lên trong nháy mắt, toàn thân hắn phát ra nguyệt quang ngập trời. Chỉ cốt Cổ Thần đang đâm trên mặt đất ầm ầm chấn động, ngay lập tức bay lên, tập trung vào Thác Sâm điểm một cái!
Tàn cốt của Cổ Thần này với tốc độ cực nhanh lao tới. Thác Sâm bốn bề thọ địch, một người chiến một đám người. Giờ phút này do ngón tay bị Vương Lâm chém đứt, trong cơn giận dữ Thác Sâm ngửa mặt lên trời gầm thét điên cuồng, không ngờ vung hai tay bắt lấy tàn chỉ của Cổ Thần kia. Toàn thân hắn nổi gân xanh, không chịu nổi lực lượng mạnh mẽ của đốt xương ngón tay này, ầm ầm lui lại phía sau, vừa rít gào, tinh điểm trên mi tâm liền cấp tốc xoay tròn. Nhất là trong một viên mi tâm có phong ấn tu sĩ bước thứ ba, trong nháy mắt này bị Thác Sâm không chút do dự bùng nổ, hóa thành một lực lượng kinh khủng trực tiếp tràn khắp toàn thân Thác Sâm!
Xu thế lui lại phía sau của hắn chậm lại, gầm lên. Sáu tinh điểm xoay tròn hóa thành một dòng xoáy khổng lồ!
– Đây không phải là xương của Cổ Thần cửu tinh mà là chỉ là rất gần với cửu tinh thôi. Nuốt cho ta!
Hắn không ngờ lại muốn thôn phệ tàn cốt của Cổ Thần cửu tinh này, giống như là tu sĩ bước thứ ba, hút vào tinh điểm! Mà giờ phút này, sáu tinh điểm của hắn ngoại trừ nữ tu bước thứ ba ở Thái Cổ Tinh Thần hắn mới thôn phệ thì cũng chẳng còn người nào nữa!
Cảnh tượng này cho dù là Vương Lâm cũng bị rung động sâu sắc, không thể không sợ hãi sự điên cuồng của Thác Sâm. Hắn đã gặp qua nhiều kẻ điên cuồng nhưng chưa từng thấy người điên cuồng như Thác Sâm!
Khí tức trong tàn cốt của Cổ Thần như ngựa hoang, căn bản không thể bị hấp thu, mặc dù đều là Cổ Thần nhưng dưới khí tức này cũng chẳng khác gì một con kiến hôi!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lộ ra ánh sáng kỳ dị.
– Hắn có thể hấp thu thì mình cũng có thể!
Vương Lâm cắn răng một cái, không muốn bỏ qua cơ hội này. Lúc này đốt xương ngón tay này đang bị Thác Sâm thôn phệ, chính là một cơ hội ngàn năm!
Tính cách Vương Lâm quyết đoán, một khi đã quyết định là không do dự chút nào. Hắn không lùi lại mà lao tới, hóa thành một đạo cầu vồng trong nháy mắt tới gần, tay phải giơ huyết kiếm lên hung hăng chém một nhát vào đốt xương ngón tay khổng lồ của Cổ Thần kia!
Ầm một tiếng, đốt xương chấn động mãnh liệt, không ngờ dưới huyết kiếm lại nứt ra một đường, cùng với lực hút điên cuồng của Thác Sâm liền từ từ phân làm hai! Sự sắc bén của huyết kiếm này khiến người ta nghe thấy mà sợ hãi!
Đốt xương ầm ầm đứt ra. Trong nháy mắt khi nó đứt ra, từ trong đó bộc phát một lực xung kích cường đại. Lực lượng này quét ngang bốn phía, trong đó tuyệt đại bộ phận là nhằm vào Thác Sâm. Thác Sâm kêu một tiếng bi thảm, bị lực lượng đó giáng vào người, phun một ngụm lớn máu tươi, thân thể vội vàng lui lại phía sau, đảo mắt một cái đã bắn tung ra rất xa. Một nửa đốt xương kia dưới lực trùng kích liền dung nhập vào trong dòng xoáy của Thác Sâm, tiến vào trong một tinh điểm!
Chỉ là giờ phút này Thác Sâm bị thương quá nặng, máu tươi không ngừng phun ra. Nhưng hắn vẫn không từ bỏ việc truy đuổi Vương Lâm, đang muốn cố gắng ngăn cản xu thế lui lại phía sau của mình thì lập tức nữ tu bước thứ ba ở Thái Cổ Tinh Thần trong mi tâm hắn đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt.
Cả người Thác Sâm ngẩn ra, trong nháy mắt đại biến, không ngờ bỏ qua Vương Lâm, hóa thành một đạo cầu vồng phun máu, vội vàng bỏ chạy!
Lực lượng trùng kích của đốt ngón tay kia quét ngang. Lão giả Nguyệt tộc kia dưới lực lượng này toàn thân phát ra tiếng bang bang, trực tiếp phun máu tươi, thân thể ầm ầm sụp đổ, nguyên thần suy yếu hướng về phía xa xa bỏ chạy lấy mạng.
Người Nguyệt tộc bốn phía chưa kịp tản ra dưới lực lượng này cũng như bị một bàn tay khổng lồ đập xuống, máu bắn tung tóe, tử vong vô số!
Mà Vương Lâm cũng phun máu tươi. Khoảng cách của hắn tới lực lượng này quá gần. Dù là lực lượng này hầu hết dồn vào Thác Sâm nhưng cũng không ít rơi trên người Vương Lâm. Với thân thể của hắn căn bản không thể thừa nhận lực lượng này. Nhưng trong nháy mắt khi lực trùng kích này đánh tới, Vương Lâm gầm nhẹ, trong cơ thể điên cuồng bộc phát một ngọn lửa màu lam, lại có cả một luồng lôi đình, có nhân quả tuần hoàn, sinh tử luân phiên, chân giả khó lường!
Năm đạo bổn nguyên đồng thời xuất hiện, hóa thành một dòng xoáy trước người hắn, ầm ầm đối kháng với lực lượng trùng kích kia. Cũng trong nháy mắt này, hai mắt Vương Lâm lóe hồng quang. Cực Cảnh lao ra!
Nhưng tiếng bùng bùng không ngừng vang lên. Thân thể Vương Lâm vội vàng lùi lại phía sau, mang theo đốt xương bằng nửa tu chân tinh kia lùi lại, dung nhập thiên địa, dùng súc địa thành thốn rời đi.
Nhưng trong tích tắc khi hắn rời đi, dù đôi mắt đã tràn ngập tơ máu, lộ vể uể oải nhưng hàn quang vẫn lóe lên, tâm thần vừa động, ngoài thân thể hắn liền có một cây roi biển ảo ra! Côn Cực tiên!
Roi này vừa xuất hiện liền hóa thành dài vô hạn, ầm ầm cuốn lấy nguyên thần đã suy yếu đang bỏ chạy của lão giả tóc bạc, hung hăng giật một cái, cùng với Vương Lâm khiêng theo đốt xương khổng lồ biến mất khỏi tinh vực của Nguyệt tộc! Thu hoạch lớn rời đi!
Chương 1240: Đưa nàng cho ta
Trên người Thác Sâm đã phát sinh dị biến gì khiến cho hắn bỏ qua việc đuổi giết mình, vội vàng bỏ chạy. Điểm này Vương Lâm đoán không ra. Trong trí nhớ của hắn, hình ảnh cuối cùng là trong tinh điểm ở mi tâm Thác Sâm tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Thái Cổ Tinh Thần, trong khu vực tinh không ánh sáng như ngọc, một mảnh sóng gợn lên, chậm rãi nhộn nhạo, dường như là rung động trong lòng tình nhân, dần dần ngày càng xa.
Trong trung tâm của rung động này, Vương Lâm lảo đảo đi ra. Sắc mặt hắn tái nhợt, trong nháy mắt khi xuất hiện liền lập tức giơ tay phải chụp vào hư không một cái. Khe trữ vật xuất hiện trước người hắn. Thân thể mềm mại, hai mắt nhắm nghiền của Lý Thiến Mai được hắn ôm vào trong lòng.
Thần sắc Lý Thiến Mai càng thêm suy sụp, sắp sửa héo rũ đi.
Từ lúc Thác Sâm đuổi giết tới giờ, Vương Lâm sợ làm Lý Thiến Mai tổn thương nên đã phân ra một cỗ nguyên lực vờn quanh, đưa nàng vào trong khe trữ vật. Nguyên lực này hóa thành thần thông Tuế Nguyệt, không ngừng duy trì liên tục, khiến Lý Thiến Mai trong lúc Vương Lâm đánh một trận với Thác Sâm vẫn chưa bị hao tổn.
Chỉ là dù sao ở trong khe trữ vật vẫn không thể bằng ở bên người Vương Lâm. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, sinh cơ của Lý Thiến Mai đã tiêu tán đi rất nhiều.
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Lý Thiến Mai, trong lòng Vương Lâm nổi lên sự đau đớn và thương cảm, giống như năm đó hắn đã đáp ứng Lý Mộ Uyển, dù là trời khiến nàng chết thì hắn cũng sẽ cướp nàng lại. Hắn đã hứa hẹn với Lý Thiến Mai, dù phải trả mọi giá cũng khiến nàng không tiêu tán trong thiên địa!
Đây là lời hứa của hắn, một lời hứa của nam nhân.
Tay phải nhẹ nhàng vuốt quanh thân thể Lý Thiến Mai, Vương Lâm không để ý tới thương thế, liên tục duy trì vận chuyển nguyên lực, hóa thành thần thông Tuế Nguyệt tràn ngập toàn thân Lý Thiến Mai, làm tâm thần và sinh cơ của nàng thoải mái.
Tinh không rất yên tĩnh, không có chút tiếng động. Cả thiên địa trong giờ khắc này cũng yên lặng tối sầm lại, chỉ còn một nam một nữ này, ở trong tinh không yên tĩnh đang lặng lẽ bay về phía trước.
Nửa đốt xương ngón tay của Cổ Thần đã được Vương Lâm đưa vào trong khe trữ vật. Hắn không rảnh để nghiên cứu chi tiết. Cho dù là lão giả tóc bạc đang bị Côn Cực tiên trói chặt cũng bị Vương Lâm lấy Côn Cực tiên hóa thành phong ấn, phong bế toàn thân lão giả, thu vào trong không gian trữ vật.
Trong tinh không yên tĩnh này, hiện tại Vương Lâm không muốn để chuyện gì quấy rầy mình. Hắn chỉ muốn yên lặng mà cùng Lý Thiến Mai đi tới chỗ Lam Mộng Đạo Tôn, hay nói là nơi mà Lý Thiến Mai có cơ hội sống sót.
– Đợi tới khi ta ra đi. Ta muốn chàng tiễn ta.
Tiếng nói của Lý Thiến Mai mười năm trước nhẹ nhàng vang lên bên tai Vương Lâm.
Hôm nay Vương Lâm chính là đang thực hiện lời hứa đó, tiễn Lý Thiến Mai đi.
Tinh không tuyệt đẹp không có những tinh vân tỏa sáng như ngọc, lại càng không có thiên thạch bay qua. Sự yên tĩnh này đã đến cực hạn. Trong sự an tĩnh này, có thể khiến cho con người cảm thấy vô cùng tịch mịch và cô độc, khiến cho người ta cảm thấy như trong thiên địa này chỉ có một mình mình lạnh lẽo.
Ôm Lý Thiến Mai, hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng nhu hòa, hướng về phía trước, hướng về vị trí Lam Ti tộc của Lam Mộng Đạo Tôn trong trí nhớ hắn, bay càng lúc càng nhanh.
Ánh sáng của các tinh tú chiếu lên người hắn và nàng, dường như yên lặng làm bạn với hai người, đưa hai người đi qua hành trình cuối cùng. Lý Thiến Mai càng ngày càng suy yếu. Tuế Nguyệt thần thông Vương Lâm truyền vào người nàng cũng không khỏi càng ngày càng nhiều.
Hai người không ngừng bay đi trong tinh không, dưới Súc Địa Thành Thốn dung nhập trong thiên địa, chậm rãi kéo gần khoảng cách. Lam Ti tinh vực ở nơi tương đối hẻo lánh, trong tinh hải mờ mịt, Vương Lâm yên lặng bước đi.
Lam Ti tộc là một trong nhưng tộc lạc hiếm thấy ở Thái Cổ Tinh Thần không ham chém giết. Giống như tên gọi, người của tộc này tóc đều màu lam.
Màu lam buồn bã như tràn ngập trong chỗ sâu nhất ở linh hồn mỗi người của Lam Ti tộc. Đối với pháp thuật thần thông, đối với tu đạo, người của tộc Lam Ti dường như không có thiên phú cao. Từ cổ chí kim, đại thần thông tu sĩ xuất hiện không nhiều, trừ Lam Mộng Đạo Tôn nổi danh Thái Cổ Tinh Thần ra.
Trước khi Lam Mộng Đạo Tôn chưa nổi danh Thái Cổ Tinh Thần, Lam Ti tộc chỉ là một tộc lạc nhỏ bé, tộc nhân trong tộc dù thiên phú tu đạo không cao nhưng đối với nhạc khúc, luyện đan, đối với luyện khí lại có nghiên cứu sâu đậm. Nhất là đối với nhạc khúc, dường như đã đạt tới đỉnh điểm.
Mỗi một tộc nhân của Lam Ti tộc đều là một đại sư trên phương diện âm nhạc. Đồng thời tộc Lam Ti cũng là một tộc lạc xinh đẹp. Người trong tộc này nam nữ đều có tướng mạo cực kỳ ưu tú.
Cũng bởi vì những chuyện này mà sau khi tộc Lam Ti phát triển vô số năm liền dần dần trở thành sủng cơ và luyến đồng(l) của một số đại tộc.
(1): Nam nữ nuôi để phục vụ cho nhu cầu mua vui và nhục dục.truyện Ma Tu audio
Đối với Lam Ti tộc mà nói, đó là một nổi đau sâu sắc, một sự tổn thương, giống như màu mái tóc họ, khiến cho loại bi thương này tràn ngập trong lòng, thật lâu không tiêu tan, khiến cho nữ tử Lam Ti tộc đều có một vẻ xinh đẹp khác thường, cũng khiến cho nam tử Lam Ti tộc như vậy.
Nhạc khúc của bọn họ cũng không còn vui sướng nữa mà tràn ngập bi ai, nương theo âm nhạc trở thành tộc phụ thuộc vào đại tộc khác trong Thái Cổ Tinh Thẩn.
Bọn họ không có tự do. Mỗi một tộc nhân của Lam Ti tộc sau khi trưởng thành đều bị mang đi, sinh tử không do mình quyết định. Thậm chí sau khi rời đi, cuộc đời này không còn có cơ hội trở về nữa.
Hết thảy mọi chuyện cho tới khi Lam Mộng Đạo Tôn quật khởi liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Lam Mộng Đạo Tôn chính là người có thiên tư đệ nhất trong Lam Ti tộc trong vô số năm qua. Truyền thuyết có liên quan tới hắn không ngừng truyền khắp Thái Cổ Tinh Thần.
Trong Thái Cổ Tinh Thần, nhắc tới Lam Mộng Đạo Tôn thường thường người thứ nhất nghĩ tới cũng không phải là sự cường đại của hắn, mà là sự si tình của hắn.
Lam Mộng Đạo Tôn chỉ yêu một nữ tử.
Đó là vết thương trong lòng hắn, là nỗi đau trong lòng hắn, làm bạn với hắn trong những năm tháng đằng đẵng.
Nghe đồn là cũng chính bởi vì tình cảm mà Lam Mộng Đạo Tôn mới có thể đạt tới bước này, trở thành một trong ngũ tôn của Thái Cổ Tinh Thần. Cho dù là chưởng tôn đối với hắn cũng có chút kiêng kỵ!
Lam Ti tộc cũng bởi vì Lam Mộng Đạo Tôn mới trở thành một trong các đại tộc của Thái Cổ Tinh Thần, chiếm cứ một phiến tinh vực. Chỉ là bản tính Lam Ti tộc cũng không bởi vậy mà thay đổi. Bọn họ vẫn yên tĩnh ở trong một tinh vực khổng lồ, bi ai trong nhạc khúc cũng dần dần tiêu tán, thay thế bằng sự vui sướng.
Bọn họ vui sướng từ khi có Lam Mộng Đạo Tôn thủ hộ. Đối với Lam Ti tộc, Lam Mộng Đạo Tôn đã trở thành thần linh, được cả Lam Ti tộc kính ngưỡng.
Lam Sơn mà hắn cư ngụ cũng trở thành thánh địa của Lam Ti tộc! Chỉ là so với sự vui sướng của Lam Ti tộc, thì nỗi bi ai trong khúc nhạc từ Lam Sơn vọng xuống vẫn nhẹ nhàng, vĩnh viễn không tan.
Trong ký ức của Lam Mộng Đạo Tôn, cảm giác ưu thương đã trở thành vĩnh hằng.
Giở phút này, trên Lam Sơn, ở trong một gian nhà tầm thường trong gió núi, một nam tử trung niên mặc áo lam nhìn cổ cầm trước người, một lúc lâu sau mới dần dần ngẩng đẩu lên.
Vẻ mặt hẳn có thể khiến cho tất cả nam tử trong thiên hạ thất sắc, dù là nữ tử đứng trước mặt hắn cũng phải ảm đạm.
Vẻ đẹp của hắn tựa hồ không nên xuất hiện trong thiên địa.
Chỉ là vẻ uể oải trên khuôn mặt và đôi mắt lộ ra nét nhớ nhung khiến cho cả người hắn tràn ngập một luồng khí tức u buồn, hơi lộ vẻ già nua.
Mái tóc màu lam của hắn đã có vài sợi tóc bạc, tựa hồ nói rằng vô số năm qua, cuộc sống của hắn không vui vẻ.
Đôi mắt nam tử trung niên lộ vẻ bi ai, yên lặng cúi đẩu nhìn cổ cầm trước mặt, hai tay chậm rãi vuốt nhẹ.
Cửa phòng một lúc lâu sau yên lặng mở ra. Một nữ tử xuất hiện, đi tới.
Vẻ ngoài nữ tử này rất đẹp, mặc quần áo màu hồng nhạt. Nàng nhẹ nhàng tới gần.
– Chàng .vẫn không quên được nàng sao.
Nữ tử này yên lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói.
Nam tử trung niên kia không nói gì, cũng không ngẩng đẩu, chỉ vuốt ve cổ cầm, vẻ nhớ nhung trong mắt lại càng đậm.
– Đã bao lâu rồi, nàng đã chết rồi, chàng.chàng cần gì phải như thế!
Nữ tử cắn môi dưới, phức tạp nhìn nam tử.
– Nàng không chết!
Nam tử trung niên ngẩng đẩu, ánh mắt như điện nhìn nữ tử này.
– Nhưng hiện tại nàng cũng chẳng khác gì đã chết. Nàng đã chết rồi!
Nữ tử này giật mình nhìn nam tử, thần sắc lộ vẻ đau khổ.
Nam tử trung niên trầm mặc, hồi lâu đứng dậy, bình tĩnh mở miệng nói:
– Tỷ tỷ của muội chưa chết, nàng không chết!
Đôi mắt nữ tử như có nước mắt trào ra.
Nam tử trung niên than nhẹ, đẩy cửa phòng đi ra ngoài, nhìn về phía mặt trời đang dần dần hạ xuống phía chân trời xa xa. Hắn bước về phía trước nửa bước, cả người tòa ra ánh sáng màu lam nhu hòa, biến mất trong thiên địa.
Tinh vực của Lam Ti tộc cực kỳ rộng lớn. Giờ phút này ở bên bờ của tinh vực đang có một nữ tử mặc bạch y, thần sắc bình tĩnh bước từng bước tới. Cả đoạn đường nàng theo Vương Lâm tới nơi này.
Đang định đi vào trong tinh vực của Lam Ti tộc, thân thể bạch y nữ tử sững lại, dừng bước, bình thản nhìn về phía trước.
Trong tinh không trước người nàng, đột nhiên có ánh sáng màu lam lóe lên. Nam tử trung niên vừa biến mất trên Lam Sơn kia từ trong vầng sáng đi ra.
– Biến!
Ánh mắt nam tử trung niên lạnh như băng, chỉ nói một chữ.
Bạch y nữ tử trầm mặc, thần sắc như thường, vẫn không vì một chữ này mà có chút biến hóa.
– Hắn đã bị lựa chọn rồi, ngươi không bảo vệ được hắn đâu.
Hồi lâu, bạch y nữ tử này nhẹ nhàng mở miệng.
-Biến!
Sát khí trong mắt nam tử trung niên chợt lóe lên, tiếng nói bình tĩnh nhưng lại có một luồng khí tức không cách nào hình dung nổi ầm ầm truyền ra, lao thẳng tới bạch y nữ tử. Trong phút chốc, cả tinh không tối sầm lại. Một cổ ý cảnh tuyệt sát tràn ngập không gian.
Đồng tử trong mắt bạch y nữ tử co rụt lại, tay phải giơ lên vỗ về phía trước, thân thể nhẹ nhàng lui lại phía sau.
– Hắn sẽ phải đi ra.
Tiếng nói của nữ tử này vẫn bình thản như trước, dần dần lùi càng xa, tiêu tan trong thiên địa.
Không biết đã Na Di bao nhiêu lần trong tinh không, một ngày Vương Lâm mang theo Lý Thiến Mai đi tới Lam Ti tộc xinh đẹp, đi tới chỗ của Lam Mộng Đạo Tôn, đi tới nhà của Lý Thiến Mai.
Trong tinh không mờ mịt, phía trước Vương Lâm dần dần có ánh sáng như ngọc tỏa ra. Tinh vực của Lam Ti tộc cực kỳ xinh đẹp, tựa như mỗi một khối tu chân tinh đều tỏa ra màu lam, ánh sáng giống nhau, nhu hòa lan ra rất xa.
– Thiến Mai, chúng ta tới rồi.
Vương Lâm cúi đầu nhìn Lý Thiến Mai đang nhắm mắt như ngủ say trong lòng, nhẹ giọng nói. Đúng lúc này, trong tinh vực của Lam Ti tộc đột nhiên tràn ra ánh sáng màu lam vô tận. Dưới ánh sáng bao phủ. một tiếng nói trầm thấp vang vọng.
Chương 1241(a): Nối lại…
Trong ánh sáng màu lam, một nam tử trung niên đi tới. Ánh mắt hắn cũng không nhìn Vương Lâm một cái, chỉ nhìn Lý Thiến Mai đang được hắn ôm trong lòng, vẻ mặt lộ ra tình thân và sự đau đớn.
Trong nháy mắt khi âm thanh xuất hiện, tâm thần Vương Lâm chấn động, ngẩng phắt đầu, liếc mắt một cái liền thấy nam tử trung niên mặc áo lam kia. Ngay trong nháy mắt khi nhìn thấy nam tử này, trong đầu Vương Lâm liền ầm vang.
Hình dáng nam tử này không ngờ lại cực kỳ giống Lý Thiến Mai. Hai người chỉ nhìn là biết là người chí thân!
Lam Mộng Đạo Tôn!
Vương Lâm nhìn nam tử trung niên nọ. Hắn cũng nhận ra tiếng nói của đối phương. Tiếng nói đó năm xưa trong Thất Thải Giới là tai ương tột cùng của hắn! Hắn vĩnh viễn sẽ không quên!
Chuyện thế gian này thật sự khó lường. Người nào có thể ngờ rằng, hơn mười năm trước, trong Thất Thải Giới, hai người gián tiếp đánh một trận, vậy mà ngắn ngủi mười năm sau, tại Thái Cổ Tinh Thần, họ lại chính thức gặp mặt nhau.
Nam tử trung niên nhìn Lý Thiến Mai, vẻ đau lòng trong mắt càng đậm, tay áo vung lên liền có một cỗ gió lốc ầm ầm lao ra, thẳng tới Vương Lâm, tốc độ cực nhanh, ngay lập tức đã tới gần, ầm ầm nổ ra.
Một cỗ lực lượng cực mạnh tràn ngập, trực tiếp cuốn lấy Lý Thiến Mai đang được Vương Lâm ôm trong lòng, nhu hòa bay về phía nam tử trung niên. Nam tử này ôm Lý Thiến Mai, vẻ đau lòng trong mắt còn lộ ra sự yêu thương.
Hắn xoay người, ôm Lý Thiến Mai hướng về phía xa xa cất bước. Ánh sáng màu lam rực trời lại ngưng tụ, cùng với thân ảnh của hắn biến mất trong tinh không, từ đầu chí cuối không liếc Vương Lâm một cái!
Vương Lâm bị gió lốc đánh sâu vào, lui lại mấy bước mới ngừng nổi, phức tạp nhìn về phía Lam Mộng Đạo Tôn biến mất, trở nên trầm mặc.
Hắn cơ hồ có thể chắc chắn là Lam Mộng Đạo Tôn và Lý Thiến Mai tất nhiên là có thân tình. Lam Mộng Đạo Tôn mang Lý Thiến Mai đi hiển nhiên có phương pháp khiến nàng thức tỉnh.
Theo ý định của hắn trước đây, đến lúc này hắn đúng ra phải rời đi, rời khỏi Lam Ti tộc, rời khỏi tinh vực này. Chỉ là sau khi Vương Lâm trầm mặc lại không có lựa chọn lập tức rời đi. Hắn muốn xác nhận một chút xem Lý Thiến Mai có thể thực sự tỉnh lại hay không.
Trong trầm mặc, thân thể Vương Lâm nhoáng một cái về phía trước, hóa thành một đạo cầu vồng lao tới, dần dần xâm nhập vào trong tu chân tinh của Lam Ti tộc, không cần tản ra thần thức, hắn có thế thấy rõ ràng trong tinh hải vô tận, trên một tu chân tinh tòa ra ánh sáng màu lam. Nơi đó chính là chỗ của Lam Mộng Đạo Tôn.
Trên tu chân tinh này có ánh sáng màu lam tràn ngập, ngay cả trong tu chân tinh cũng là cả một mảnh màu lam, dường như là hải dương tràn ngập vậy. Thân ảnh Vương Lâm na di tới đây, bước vào trong tu chân tinh màu lam này.
Không có bất cứ trận pháp phòng hộ nào, cả người Vương Lâm đứng trên không trung của tu chân tinh. Mảnh hải dương phía dưới, nhưng tiếng sóng rì rào chậm rãi truyền tới.
Ở ngoài khơi còn có một đội thuyền. Tiếng nhạc rất nhỏ theo gió truyền tới, bay vào tai Vương Lâm. Trong khúc nhạc tràn ngập vui sướng, vang vọng không ngừng.
Một hồi lâu sau, Vương Lâm bước nửa bước trên hư không, đạp phá thiên không, biến mất vô ảnh. Khi xuất hiện hắn đã ở dưới một ngọn núi màu lam.
Ngọn núi đường đi khúc khỉu, cây cối um tùm. Nhưng trước mặt ngọn núi màu lam này, lại có ảo giác như mình trở nên thấp bé. Ngọn núi này cũng không phải màu lam mà là bên ngoài có vô tận ánh sáng màu lam, cho nên nhìn từ xa lại giống như là Lam Sơn!
Nhìn ngọn núi màu lam trước mặt, trong mắt Vương Lâm hiện lên vẻ phức tạp. Hồi lâu, hắn thầm than một tiếng, thân thế nhoáng lên một cái, như cầu vồng cắt ngang bầu trời, lao thẳng về phía Lam Sơn.
Nhưng trong nháy mắt khi tới gần, thần sắc hắn biển đổi, thân thế sững lại giữa không trung. Khoảng cách của hắn tới Lam Sơn lúc này không tới ngàn trượng!
Lam quang tản mát ra từ ngọn núi tiến vào trong cơ thể lập tức hóa thành một lực cản vô cùng, ngăn cản tất cả những người muốn tới gần!
– Trận pháp cấm chế thật mạnh!truyện huyền huyễn audio
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Lam Sơn. Với tu vi của hắn về cấm chế, hiển nhiên là vừa nhìn có thể nhận ra Lam Sơn này đã bị người ta bố trí trận pháp.
Trầm mặc hồi lâu, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nguyên lực toàn thân vận chuyển, Cổ Thần lực tràn ngập, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh ầm ầm lao về phía trước, tiến vào trong Lam Sơn!
Khi hắn không ngừng tiến vào, lực cản càng lúc càng lớn, tới cuối cùng dường như hóa thành thành đồng vách sắt, khi Vương Lâm tới gần không ngừng phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
Trong nháy mắt khi hai chân hắn đặt lên Lam Sơn, lực cản đó đã lên tới mức kinh thiên, khiến cho toàn thân Vương Lâm phát ra tiếng động răng rắc.
Nhưng hết thảy không thể ngăn cản bước chân Vương Lâm. Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi tràn ngập mây mù, lượn lờ lam quang phía xa xa, ánh mắt lộ vẻ kiên nghị, cất bước đi tới đỉnh núi.
Lam Sơn này cao vút trong mây, nhìn không thấy đâu là điểm cuối nhưng lại có những bậc thang uốn lượn từ đỉnh núi xuống tới chân núi. Vương Lâm bước trên bậc thang, từng bước đi tới.
Tốc độ của hắn cực nhanh, không dừng lại chút nào, vừa bước trên bậc thang, nguyên lực toàn thân vừa cấp tốc vận chuyển, ầm ầm đối kháng với lực cản kia. Cả đoạn đường hắn đi, trong cơ thể phát ra tiếng ầm vang. Nhưng dưới sự kiên trì của hắn, cuối cùng hắn đã đi được ba phần bậc thang.