[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 301 [Chương 1168 đến 1171]
❮ sautiếp ❯Chương 1168: Tới gần
Văn Thú Vương biến thành màu lam, ở bên ngoài dãy núi này vù vù di chuyển, hướng về phía dãy núi chậm rãi bay tới. Ngay khi nó tới gần, lập tức những đàn Văn Thú màu đỏ vờn quanh bên ngoài dãy núi này toàn bộ đều âm trầm nhìn lại.
Văn Thú Vương kêu lên một tiếng, lập tức những Văn Thú màu đỏ này nhất tề tránh đường, hiển nhiên là sự thua kém về đẳng cấp khiến cho chúng không dám ngăn cản, để mặc cho Văn Thú màu lam kia bay đi.
Nhưng mấy trăm con Văn Thú màu lam này ở gần dãy núi này, chỉ thấy từng con dữ tợn nhìn lại, tiếng kêu trong thời gian ngắn vang vọng trời đất, vẻ hung ác dần dần tăng lên. Đối với Văn Thú Vương biến thành màu lam, bọn chúng lập tức nhận ra không phải thuộc về đàn của mình, thái độ thù địch rất rõ ràng, còn có vài con trực tiếp lao ra, xông thẳng đến Văn Thú Vương.
Mấy con Văn Thú màu lam này như lưu tinh trong tiếng gào thét lao tới gần, nhưng ngay khi tới gần, hung khí của Văn Thú Vương tràn ra, nhoáng một cái liền lấy tốc độ cực nhanh tránh ra, xúc tu khổng lồ quét ngang ra, trực tiếp đâm về phía con Văn Thú màu lam ở gần nhất.
Con Văn Thú màu lam kia rống lên một tiếng, chẳng những không lùi lại mà còn xông lên, hướng về Văn Thú Vương tấn công. Nhưng ngay lúc đó đụng vào Văn Thú Vương, quy tắc chi tinh mà nguyên thần Vương Lâm ngưng tụ trên thân thể của Văn Thú Vương lập tức lóe lên, cùng lúc đó một luồng uy áp đột nhiên giáng xuống, bao phủ lên người của con Văn Thú màu lam kia.
Thân mình con Văn Thú màu lam kia lập tức chấn động, trong thời gian ngừng lại ngắn ngủi này, xúc tu sắc bén của Văn Thú Vương bỗng nhiên ầm một tiếng đâm thật sâu vào trong cơ thể của Văn Thú màu lam này, hút một cái. Lập tức thân thể Văn Thú này run rẩy, chỉ thấy trong nháy mắt hóa thành một bộ xương, tinh hoa cùng với huyết dịch toàn thân toàn bộ bị Văn Thú Vương hút sạch.
Ba con Văn Thú ở bốn phía cùng bay tới lại càng kêu lên kịch liệt, lao thẳng tới Văn Thú Vương. Văn Thú Vương trên xúc tu khổng lồ vẫn còn dính máu tươi, mạnh mẽ xoay người, hai mắt lộ ra vẻ hung ác, trong tiếng rống lên cũng lao ra, tấn công một Văn Thú màu lam trong số đó.
Ầm một tiếng, con Văn Thú màu lam kia hiển nhiên không tránh né, trong lúc vỗ cánh di chuyển lập tức bị đánh bay đi. Nhưng không đợi nó điểu chỉnh lại, xúc tu của Văn Thú Vương đã tới gần, trực tiếp xuyên thấu vào hút lấy rồi chạy, với tốc độ nhanh hơn bay về phía một Văn Thú màu lam khác.
Hết thảy chuyện này đều diễn ra trong nháy mắt, nhanh một cách khó tin. Trong phút chốc, bốn con Văn Thú màu lam toàn bộ lần lượt tử vong, chỉ còn Văn Thú Vương bay vù vù giữa không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy trăm con Văn Thú màu lam ở phía trước.
Tống Lạc Hải sau khi cẩn thận giấu mình sau một tảng đá dưới dãy núi, thu lại toàn bộ khí tức, không để lộ ra một chút nào. Hắn thân là trưởng lão của Tịch Hồn Đạo, đại hội tại tầng thứ tám của tinh vực đã đến, nhưng hắn vẫn chưa tham dự, mà vẫn ở chỗ này.
Hắn đã ở nơi này được ba tháng, vẫn cẩn thận chậm rãi tiến về phía trước, mục tiêu của hắn chính là bậc vương giả trong đàn Văn Thú.
Tống Lạc Hải đối với Văn Thú tự nhận là rất hiểu rõ, mục đích của hắn lần này chính là muốn bắt lấy một Văn Thú Vương để kiểm chứng suy đoán trong lòng. Nhưng muốn bắt được Văn Thú Vương thật sự là quá khó khăn, dường như đây là chuyện bất khả thi. Trước tiên không nói đến làm như thế nào để xuyên qua một đàn Văn Thú lớn, xâm nhập vào vùng đất của Văn Thú Vương, dù cho tiến vào, nếu không thể một đòn bắt được ngay, một khi xuất hiện việc ngoài ý muốn, tới lúc đó, hắn tự biết không chắc chắn có thể sống sót để chạy ra.
Ba tháng trước, Tống Lạc Hải nhìn chằm chằm đàn Văn Thú này, theo hắn phân tích, trong đàn Văn Thú này nhất định có Văn Thú Vương tồn tại, cho nên thời gian ba tháng qua, hắn không kinh động tới Văn Thú màu đỏ và màu lam, lén lút đi tới nơi này.
Nhưng lúc này, hắn cũng tiến thoái lưỡng nan, hết thảy chuyện này đều bởi vì nửa tháng trước đột nhiên có hai con Văn Thú màu trắng bay đến nơi này. Loại Văn Thú màu trắng này, Tống Lạc Hải chỉ mới nhìn thấy một lần, nhưng có thể thấy rõ ràng trên thân thể đối phương có uy áp tương đương với khí tức Toái Niết.
Vì chuyến đi này mà Tống Lạc Hải đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, theo hắn phân tích, mình có ba phần cơ hội thành công. Nghĩ tới một khi kiểm chứng thành công, bên trong tầng thứ tám của tinh vực, tên tuổi của Tống Lạc Hải hắn sẽ danh chấn thiên hạ, thậm chí có những lão quái tu vi cao hơn hắn khi gặp mặt cũng phải tránh né.
Cho dù là tầng thứ chín của tinh vực, cũng rất có khả năng sẽ coi trọng hắn hơn. Việc này có rất nhiều chỗ tốt, làm cho Tống Lạc Hải tim đập thình thịch, cho nên mới mạo hiểm tới đây. Chỉ là, hai con Văn Thú màu trắng kia cũng đã làm xáo trộn hết thảy chuyện này.
Tống Lạc Hải thủy chung có cảm giác hai con Văn Thú màu trắng này dường như đã phát giác ra sự tồn tại của mình, nhưng hiển nhiên là không tìm được chỗ mình ẩn thân, lúc này nhìn như đang bò trên dãy núi. Nhưng nếu mình chuyển động một tấc, lập tức sẽ bị phát hiện.
Nửa tháng nay, Tống Lạc Hải trong lòng đau khổ, trong lúc khẩn trương nhưng một cử động cũng không dám. Tu vi của hắn trong Tịch Hồn Đạo mặc dù là trưởng lão, nhưng cũng đã tới điểm dừng, chỉ đạt tới Toái Niết trung kỳ.
Lúc này khi Tống Lạc Hải dường như đã tuyệt vọng, lập tức hắn nhìn thấy từ xa xa có một Văn Thú màu lam bay tới. Việc này hắn vốn cũng không để ý, cũng không rảnh để ý tới những chuyện không liên quan đến nguy cơ của mình. Nhưng cảnh tượng kế tiếp cũng làm cho hắn thất kinh.
Hắn tận mắt nhìn thấy Văn Thú màu lam kia đơn độc bay đến, trong nháy mắt đã hút khô bốn Văn Thú màu lam cùng đẳng cấp, mà vẻ hung ác lại cực cao, mơ hồ lộ ra dáng vẻ muốn khiêu chiến.
Phát hiện này lập tức khiến cho Tống Lạc Hải tâm thần chấn động, đồng thời mơ hồ cảm giác được cơ hội của mình đã tới… Tiếng rống của Văn Thú Vương vang vọng trời đất, một trong hai con Văn Thú màu trắng ở trên dãy núi kia lạnh lùng nhìn lướt qua Văn Thú Vương, trong tiếng rống chợt lóe lên, hóa thành một đạo bạch quang trực tiếp nhảy vào trong đàn Văn Thú màu lam, trong lúc khiến cho những Văn Thú màu lam này nhao lên, lao thẳng về phía Vương Lâm.
Nó chưa tới gần, liền có một tiếng rống kinh thiên động địa, mang theo một lực tấn công điên cuồng, hung hăng xông vào Văn Thú Vương.
Một tiếng nổ ầm vang lên, thân thể Văn Thú Vương lùi ra sau hơn mười trượng, mạnh mẽ dừng lại, trong tiếng rít gào lại bay về phía trước.
Văn Thú màu trắng kia sau khi đụng vào Văn Thú Vương, lơ lửng giữa không trung không hề nhúc nhích, thần sắc lạnh lùng, hiện ra một vẻ hung ác, lại một lần nữa lao ra, như một tia chớp màu trắng hướng đến Văn Thú Vương.
Ngay khi hai con Văn Thú này va vào nhau, quy tắc chi tinh trong nguyên thần của Vương Lâm trên thân thể Văn Thú Vương đột nhiên xoay tròn, một sức mạnh thiên địa vô biên bỗng nhiên giáng xuống, trực tiếp bao phủ toàn thân Văn Thú Vương, ngay khi con Văn Thú màu trắng kia chạm tới, điên cuồng tấn công.
Ngay khi sức mạnh thiên địa này xuất hiện, tiếng kêu của Văn Thú xung quanh lại càng lớn hơn, mấy trăm Văn Thú màu lam kia lập tức vờn quanh bốn phía, nhìn chằm chằm Văn Thú Vương.
Một tiếng nổ vang lên, Văn Thú màu trắng kia thân mình run lên, lộn người lui lại, đôi mắt hung ác lộ ra vẻ âm hàn, chỉ thấy vỗ cánh một cái, trong tiếng rít gào lập tức lông trên thân thể chợt lay động, trong thời gian ngắn mọc dài ra, khiến cho Văn Thú màu trắng này thoạt nhìn giống như toàn thân lông dài.
Đám lông này tản ra, liếc mắt nhìn còn có cảm giác con Văn Thú này như thể phỉnh to ra, trong tiếng rít gào Văn Thú màu trắng này lao tới, hướng về Văn Thú Vương bay đi như tên bắn.
Thân mình Văn Thú Vương lóe lên, không hề chùn bước lao tới, trong tiếng động ầm ầm không ngừng vang vọng trời đất, chỉ thấy hai con Văn Thú này mở ra một trận đấu sinh tử.
Trong thời gian ngắn ngủi, hai con Văn Thú này đã có không dưới mấy chục lần va chạm, thanh âm ầm ầm càng thêm kịch liệt. Một tiếng ầm kinh thiên động địa vang lên, Văn Thú màu trắng kia lộn người lui lại, trên người có nhiều vết thương, có cả máu tươi chảy ra.
Văn Thú Vương cũng chật vật như vậy, trong lúc lui ra phía sau thần sắc có vẻ uể oải, nhưng vẻ hung ác trong hai mắt lại càng đậm. Lúc này, khi nó vẫn chưa nhận được thần niệm do Vương Lâm truyền ra, đã ầm ầm bay tới, lao thẳng về phía Văn Thú màu trắng đang lui về phía sau.
Con Văn Thú màu trắng kia kêu lên, lông toàn thân đột nhiên dựng lên, phịch một tiếng, lập tức từ trên thân thể toàn bộ tách ra, trông như những thanh phi kiếm, mang theo những tiếng gào thét kỳ dị, ẩn chứa một thần thông kinh thiên, dường như có thể phá vỡ trời đất, nhất từ hướng về phía Văn Thú Vương ngưng tụ.
Tốc độ Văn Thú Vương tiến về phía trước không hề chậm lại, ngược lại còn nhanh hơn. Trong cuộc đời nó, những lần chém giết đồng loại vẫn còn quá ít, dường như đang học hỏi, lông trên toàn thân nó bỗng nhiên trong ánh sáng màu lam lóe lên điên cuồng dài ra, trong nháy mắt, mỗi một sợi lông đều trở nên dài hơn mười trượng, tràn ngập toàn thân, ngay khi lao ra, cũng học tập bộ dáng của Văn Thú màu trắng kia, toàn bộ tách ra, giống như nước mưa phủ xuống, bay thẳng về phía trước.
Một tiếng nổ vang lên, hai đám lông như mưa điên cuồng chạm vào nhau, hình thành nên những tiếng ầm ầm liên tiếp. Còn có một luồng lực xung kích hướng về bốn phía quét ra, khiến cho Văn Thú xung quanh đều phải tránh ra.
Vẻ hung ác của Văn Thú Vương càng đậm, chạy ra khỏi vùng trung tâm của đám lông, tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy chiếc xúc tu khổng lồ như điên cuồng, hung hăng không ngừng đánh tới, tìm mọi cơ hội để đâm vào cơ thể Văn Thú màu trắng.
Văn Thú màu trắng kia nhanh chóng lui về phía sau, đúng lúc này, đột nhiên một khí tức cực mạnh từ bên trong dãy núi ầm ầm phát ra. Từ trong khí tức này lộ ra một luồng uy áp, dường như dưới uy áp này tất cả Văn Thú đều phải khuất phục!
Ngay khi khí tức này xuất hiện, con Văn Thú màu trắng kia bay lên, trong tiếng rít gào toàn bộ dãy núi rung chuyển. Chỉ thấy có một vết nứt rất lớn, từ trên đỉnh núi xuất hiện, trong tiếng rắc rắc kéo dài đến tận chân núi, giống như có người đem ngọn núi này tách ra.
Một đạo tử quang từ trong vết nứt trên dãy núi lóe lên, cùng lúc đó, một luồng khí tức mang theo một cảm giác tang thương tràn ngập trời đất, ở bên trong vết nứt kia còn xuất hiện một đám sương màu tím.
Đám sương này dày đặc, sau khi xuất hiện đột nhiên co rút lại. Chỉ thấy từ bên trong đám sương có một con Văn Thú dữ tợn, toàn thân màu tím, to lớn trăm trượng chậm rãi bay ra!
Văn Thú này toàn thân đầy lông màu tím, tuy vẫn còn rủ xuống, nhìn có vẻ rối tung, nhưng ngay khi nó xuất hiện, ở xung quanh bất luận là Văn Thú màu đỏ thẫm hay màu lam cũng đều im lặng trở lại.
Đồng tử trong hai mắt Tống Lạc Hải co rụt lại, nhìn chằm chằm Văn Thú màu tím lông rối tung kia, vẻ tham lam lóe lên.
– Văn Thú Vương!truyện tà tu audio
Văn Thú Vương màu tím này lạnh lùng quét ánh mắt ra, dường như vô ý nhìn thoáng qua chỗ ẩn thân của Tống Lạc Hải, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Vương Lâm. Hồi lâu sau, nó truyền ra một tiếng kêu khẽ!
Chương 1169: Tân vương!
Tiếng kêu này ẩn chứa một thanh âm có uy áp của bậc vương giả, dưới uy áp này, tất cả Văn Thú đều phải phục tùng mệnh lệnh, trở thành một thành viên trong đàn của Văn Thú Vương.
Văn Thú của Vương Lâm sau một phen biểu hiện vừa rồi hiển nhiên đã bị Văn Thú Vương màu tím này nhận ra, cho nên nó mới hiện thân đi ra, đích thân thu phục trở thành một thành viên của đàn. Đây mới chính là mục đích thật sự của Vương Lâm.
Trong tiếng kêu của Văn Thú Vương màu tím này, Văn Thú của Vương Lâm cũng truyền ra tiếng kêu, như thể đã thần phục, dưới sự điều khiển của Vương Lâm chậm rãi bay về phía trước, khoảnh cách tới Văn Thú màu tím ngày càng gần.
Ngay khi Văn Thú màu tím này xuất hiện, Vương Lâm liền cảm nhận được rõ ràng từ trên người đối phương truyền ra một luồng khí tức Toái Niết trung kỳ. Văn Thú Vương này hiển nhiên cũng không phải là mạnh nhất, dãy núi này là địa bàn của đàn này, bình thường hiển nhiên đều ở sâu bên trong, chậm rãi tiến hành việc lột xác, sẽ không dễ dàng hiện thân. Mà Văn Thú của Vương Lâm tuy thực lực chưa đủ, nhưng đã lột xác trở thành màu vàng, cho nên Văn Thú Vương màu tím này cũng rất khó phát hiện ra khí tức thật sự được ẩn giấu trên người Văn Thú của Vương Lâm.
Văn Thú của Vương Lâm tiến về phía trước, vẫn chưa thu hút sự chú ý của những Văn Thú xung quanh, cho dù là hai con Văn Thú màu trắng kia cũng không phát giác được gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Thú của Vương Lâm.
Khoảng cách ngắn ngủi này, Văn Thú của Vương Lâm chỉ ba tức đã tới gần, giờ phút này khoảng cách giữa nó và Văn Thú Vương màu tím chỉ còn chưa tới mười trượng. Văn Thú Vương màu tím kia hai mắt hiện lên một tia nghi hoặc, lại một lần nữa kêu lên.
Văn Thú của Vương Lâm cũng kêu lên đáp lại, nhưng trong khi kêu lên tốc độ của thân thể bỗng nhiên tăng nhanh, trong nháy mắt đã lướt thẳng qua. Trong tích tắc này, những Văn Thú xung quanh lập tức rống lên kịch liệt.
Hai con Văn Thú màu trắng kia trong mắt còn điên cuồng lóe lên hung quang, đang định lao ra, cho dù là Văn Thú Vương màu tím kia toàn thân cũng lập tức trở nên u ám.
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, quy tắc chi tinh ẩn giấu trong nguyên thần Vương Lâm trên thân thể của Văn Thú mạnh mẽ xoay tròn, ầm ầm bay ra, ở giữa không trung phát ra ánh sáng chói mắt, bao phủ trời đất. Nguyên thần của Vương Lâm trực tiếp biến ảo hiện ra.
Ngay khi hắn xuất hiện, lập tức làm cho tất cả những Văn Thú ở bốn phía trở nên xôn xao, trong những tiếng kêu chói tai, những Văn Thú này điên cuồng xông tới tấn công.
Nhưng hết thảy chuyện này cũng không khiến cho Vương Lâm phân tâm một chút nào, chuyến đi này của hắn mặc dù nguy hiểm, nhưng theo phân tích của hắn, hắn cũng có tới tám phần có thể thành công. Tất cả, toàn bộ đều phụ thuộc vào một chữ Nhanh! Nhanh!
Nguyên thần của Vương Lâm vừa mới hiện hình, liền lập tức bước tới, giơ tay phải lên ầm ầm vung về phía trước. Đột nhiên sức mạnh thiên địa ầm ầm ngưng tụ, hóa thành một cơn cuồng phong quét ngang ra. Lập tức hai con Văn Thú màu trắng bên cạnh Văn Thú Vương màu tím kia dưới cơn cuồng phong này, ầm một tiếng nhất tề bị cuốn đi.
Ngay khi hai con Văn Thú màu trắng này bay đi, Vương Lâm không hề dừng lại, tới gần phía trước Văn Thú màu tím đang lui về phía sau, hai mắt lóe lên hàn quang, tay trái giơ lên vỗ vào hư không một cái. Đột nhiên sức mạnh thiên địa điên cuồng ngưng tụ, cùng lúc đó tay phải Vương Lâm giơ lên, nhanh chóng điểm lên lưng bàn tay trái một cái.
Một chỉ này hạ xuống, trời đất ầm vang, như thể gió cuốn mây tan, nguyên lực vô tân thậm chí còn kèm theo cả tiên lực điên cuồng xuất hiện, dung nhập vào trong một chỉ này, ngay khi hạ xuống, mạnh mẽ nhập vào tay trái! Lập tức liền có một dấu ấn quy tắc chi tinh lóe lên hiện ra trên lưng bàn tay trái của Vương Lâm, di chuyển ra bên ngoài ngón trỏ tay trái, bắt đầu lóe lên.
Văn Thú Vương màu tím kia lập tức cảm nhận được một nguy cơ sinh tử mà cả đời này nó chưa từng cảm thấy. Nguy cơ này vô cùng mãnh liện, khiến cho nó kêu lên kịch liệt, thân thể điên cuồng lui về phía sau.
Vương Lâm không hề dừng lại, trong lúc thân hình tiến về phía trước tay phải vẽ lên một đường cong, lại một lần nữa hạ xuông, điểm ra chỉ thứ hai. Chỉ thứ hai này vừa điểm ra, không trung như thể có vô số lôi đình tràn ngập, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, dường như ngay cả mặt đất cũng theo đó mà chấn động. Trên lưng bàn tay trái của hắn xuất hiện dấu ấn quy tắc chi tinh thứ hai, di chuyển tới ngón giữa, rồi kịch liệt lóe lên.
Lại tiếp tục bước về phía trước, tay phải của Vương Lâm lại một lần nữa đảo qua, ngón tay lại hạ xuống lần thứ ba. Lúc này, toàn bộ mặt đất như thể xuất hiện những vết nứt, trong tiếng rắc rắc, ầm ầm chuyển động, thiên địa nguyên lực ở trên không trung hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, giống như bị ngón trỏ tay phải của Vương Lâm đảo qua hút lấy, nhập vào lưng bàn tay trái.
Dấu ấn quy tắc chi tinh thứ ba xuất hiện, dừng lại ở đầu ngón tay vô danh.
Hết thảy chuyện này đều diễn ra trong thời gian ngắn, Vương Lâm ở giữa không trung bước tới ba bước, còn Văn Thú màu tím kia đã lui ra phía sau hơn mười trượng, toàn thân lóe lên tử quang, lông rủ xuống uốn lượn, nhìn chằm chằm về phía trước.
Những Văn Thú ở bốn phía đang điên cuồng vọt tới, cố gắng ngăn cản hết thảy chuyện này, khí thế hung ác ngợp trời, dường như muốn xé xác Vương Lâm. Càng ở xa, theo tiếng kêu của những Văn Thú này vang lên, mơ hồ có thể thấy được trời đất vặn vẹo, dường như có rất đông Văn Thú đang nhanh chóng hướng về nơi này bay tới.
Thần sắc Vương Lâm lạnh lùng như băng, bước tới bước thứ tư, tay phải hướng lên trời tung một trảo, đột nhiên giữa bầu trời vang lên tiếng nổ ầm ầm. Chỉ thấy cơn lốc xoáy vừa xuất hiện như bị Vương Lâm nắm ở trong tay, nhanh chóng thu nhỏ lại, Vương Lâm lật một cái, trong tiếng ầm ầm hóa thành sức mạnh của chỉ thứ tư, theo Vương Lâm lần thứ tư điểm lên lưng bàn tay trái, dung nhập vào trong tay trái. Dấu ấn quy tắc chi tinh thứ tư hiện ra! Lúc này bốn ngón tay trên tay trái của Vương Lâm đều ẩn chứa dấu ấn quy tắc, dường như trở thành quy tắc thủ, ngay khi chỉ thứ hai hạ xuống, một âm thanh kinh thiên động địa ầm ầm điên cuồng vang lên, trực tiếp in lên thân thể của Văn Thú Vương màu tím! Toàn bộ chuyện này nói ra thì lâu, nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong có ba hơi thở.
Thủ ấn kia in lên thân thể Văn Thú Vương màu tím, giờ phút này dường như ngay cả gió trong Phong Tiên Giới này cũng ngừng lại trong nháy mắt.
Thanh âm ầm ầm vang vọng không trung, từ trong cơ thể Văn Thú màu tím kía truyền ra tiếng ầm ầm, cái xúc tu khổng lồ bị nứt ra, ở trên mi tâm nó, thủ ấn đậm nét kia bắt đầu điên cuồng tan vỡ, một lượng lớn máu tươi từ trong thủ ấn phun ra, khiến cho Văn Thú Vương màu tím này kêu lên một tiếng bi thảm, toàn thân trong lúc lui về phía sau lập tức có một màn sương màu tím rất lớn ầm ầm tản ra, nhưng lập tức nhanh chóng được thu lại vào bên trong cơ thể.
Tiếp tục như vậy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Vương Lâm lại điểm ra chỉ thứ ba. Cứ mỗi một đám sương màu tím kia tản ra rồi thu lại, lại khiến cho thủ ấn trên mi tâm mờ đi một chút. D Dường như con Văn Thú màu tím đang dùng phương thức này để trị thương một cách nhanh chóng. Trong lúc nó lui về phía sau, lông toàn thân nó dựng lên, còn có thiên địa quy tắc dường như tràn ngập bên ngoài thân thể, xuất hiện một dấu hiệu giống như Toái Niết tu sĩ thi triển thần thông!
Giờ phút này, hai con Văn Thú màu trắng bị Vương Lâm cuốn đi trong tiếng kêu thê thảm nhanh như gió tấn công tới, còn có mấy trăm con Văn Thú màu lam bốn phía, phát ra khí tức tương đương với Tịnh Niết, bất kể sống chết xông tới gần.
Bên ngoài, mấy nghìn con Văn Thú màu đỏ thẫm lại điên cuồng vờn quanh, lông toàn thân dựng lên, nhìn chằm chằm Vương Lâm, kêu lên kinh thiên động địa.
Càng ở xa, trời đất càng vặn vẹo, mơ hồ có thể thấy được một đại dương màu đỏ vô biên vô hạn đang hướng về nơi này nhanh chóng tràn đến.
Ngay trong khoảnh khắc này, trên người Vương Lâm bỗng nhiên lóe lên lam quang, trong nháy mắt bao phủ bốn phía, nhưng chỉ trong một tức, lam quang này ầm ầm tan vỡ, một đạo kim quang từ trong tràn ra, trở thành một vầng kim quang duy nhất có thể nhìn thấy trong phạm vi vạn dặm.
Văn Thú bên trong vầng kim quang này giống như là bậc vương giả, ngửa mặt lên trời truyền ra một tiếng kêu giống như là một tiếng sấm không ngừng chấn động trời đất. Đây là tiếng kêu của vương giả, là tiếng rít gào của Văn Thú Vương.
Ngay khi kim quang này xuất hiện, những Văn Thú màu đỏ thẫm ở bên ngoài thân mình lập tức run lên, đồng loạt ngừng tấn công, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ, thậm chí hai mắt nhìn về phía kim quang kia còn lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Còn có mấy trăm con Văn Thú màu lam, khí thế tấn công ngay khi kim quang này xuất hiện lập tức toàn bộ dừng lại, trong mắt lộ vẻ sợ sệt, nhưng cũng không dám tiến lại gần.
Cho dù là hai con Văn Thú màu trắng kia toàn thân cũng chấn động, thân mình dừng lại, vờn quanh phía ngoài, ngay cả tiếng rít gào cũng yếu đi không ít.
Văn Thú Vương màu tím đang lui về phía sau trị thương lại càng ngẩn ra, nhưng rất nhanh hai mắt lộ ra vẻ hung ác ngợp trời, ngay khi Văn Thú của Vương Lâm kêu lên, cũng theo đó rống lên kịch liệt.
Hết thảy chuyện này là bởi vì khí tức Văn Thú của Vương Lâm tản ra, xuất hiện những biến hóa nghiêng trời lệch đất! Đây dĩ nhiên không còn là cuộc chiến giữa Vương Lâm thân là tu sĩ và Văn Thú Vương màu tím nữa, mà là cuộc chém giết cắn nuốt giữa hai Văn Thú Vương! Cuộc chiến của Văn Thú Vương, tất cả Văn Thú đều không được tham dự, cũng không dám tham dự, không thể tham dự!
Trong kế hoạch của Vương Lâm, việc này chính là một mắt xích quan trọng bậc nhất! Văn Thú Vương của Vương Lâm tản ra kim quang, sau khi ngửa mặt lên trời kêu lên thân mình như một tia chớp vàng, lao thẳng về phía trước, nhằm hướng Văn Thú Vương màu tím đang trọng thương kia!
Cùng lúc đó, nguyên thần của Vương Lâm cũng nhanh chóng tiêu tan, một lần nữa hóa thành quy tắc chi tinh, rơi lên người của Văn Thú. Nhưng ngay khi hạ xuống, Vương Lâm liền thi triển một chiêu thu phục tối hậu.
Định Thân Thuật!
Nguyên thần của hắn giơ tay phải lên, hướng về phía Văn Thú Vương màu tím kia chỉ ra! Một chỉ này khiến cho trời đất ầm vang, không hề có nguyên lực bay ra, nhưng từ bên trong Phong Tiên Giới bỗng nhiên có tiên lực vô tận ầm ầm ngưng tụ lại. Dẫn động khí của Tiên Giới, hóa thành một chỉ Định Thần đầy uy lực! Một chỉ này điểm ra, Văn Thú Vương màu tím này đột nhiên toàn thân dừng lại, hết thảy mọi hành động đã bị khóa chặt!
Ngay khi thân thể của nó dừng lại, Văn Thú của Vương Lâm ngay lập tức tới gần, xúc tu khổng lồ phát ra kim quang kia ầm một tiếng đâm vào trong thân thể Văn Thú Vương màu tím điên cuồng hút lấy.
Thân thể Văn Thú Vương màu tím run lên, nhanh chóng héo rũ, cuối cùng hoàn toàn tiêu tan, thậm chí ngay cả những tinh hoa do thân thể hóa thành toàn bộ cũng bị Văn Thú của Vương Lâm hấp thụ.
Một tiếng kêu đầy sung sướng từ trong miệng Văn Thú của Vương Lâm truyền ra kinh thiên động địa, cùng lúc đó còn có một luồng uy áp tràn ra, bao phủ bốn phía!
– Văn Thú Vương mới đã sinh ra rồi!
Tống Lạc Hải thủy chung vẫn ẩn mình ở sau tảng đá tâm thần chấn động. Cảnh tượng vừa rồi làm cho hắn có thể mở mang tầm mắt, nhất là khi nguyên thần của Vương Lâm xuất hiện, Tống Lạc Hải lập tức nhận ra đây không phải là thần thông của Văn Thú Vương, mà là một nguyên thần thực sự.
– Trên người Văn Thú Vương nhất định là có nguyên thần của tu sĩ.
Tống Lạc Hải ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Văn Thú Vương, tim đập thình thịch.
Chương 1170: Quy Nguyên Tông
Ánh sáng vàng nhạt từ trong cơ thể Văn Thú lan ra, bao phủ bốn phía. Dưới uy áp tràn ngập, mấy nghìn Văn Thú ở bốn phía tận mắt chứng kiến tân vương sinh ra!
Những Văn Thú màu đỏ là nhóm đầu tiên phục tùng, giờ phút này thần sắc đều mang đầy sự kinh sợ, truyền ra những tiếng kêu xác nhận. Về phần những Văn Thú màu lam kia là lộ ra ánh mắt sợ sệt, nhưng dưới uy áp của Văn Thú Vương tràn ra, cũng nhanh chóng phục tùng, xoay quanh bốn phía.
Khó khăn nhất chính là hai Văn Thú màu trắng kia, hai con Văn Thú này nhìn chằm chằm Văn Thú Vương của Vương Lâm, mặc cho uy áp của Văn Thú Vương như thế nào, thần sắc cũng đều rất lạnh lùng.
Văn Thú của Vương Lâm hai mắt lộ ra hung quang, khẽ kêu lên một tiếng. Theo tiếng kêu này vang lên, ánh mắt của toàn bộ Văn Thú xung quanh ngưng tụ trên người của hai Văn Thú màu trắng kia, lộ ra vẻ hung ác.
Hai con Văn Thú màu trắng kia kêu lên một tiếng, trong đó con Văn Thú vừa mới giao chiến với Văn Thú của Vương Lâm thân mình run lên, hai mắt dần lộ ra hồng quang yêu dị, trong thời gian ngắn liên có một luồng khí tức hủy diệt từ trong thân thể phát tán ra. Trong nháy mắt, thân mình nó ầm một tiếng, hoàn toàn tan vỡ!
Sương máu tràn ra, quét ngang ra bốn phía, ngay khi việc này xảy ra, con Văn Thú màu trắng kia cũng chọn cách tự nổ mà chết, ầm một tiếng, biến thành màu văng khắp bốn phía. Chúng thà chết chứ không chịu khuất phục!
Hai con Văn Thú màu trắng này tương đương với Toái Niết tu sĩ, chúng tự nổ lập tức hình thành một lực xung kích điên cuồng, hướng về bốn phía ầm ầm quét ngang ra. Ngay khi bọn chúng tự nổ, Tống Lạc Hải nấp sau tảng đá cũng co rụt lại.
– Thời cơ đến rồi!
Sự tham lam đã bao phủ toàn bộ tâm trí hắn, nhất là chính mắt nhìn thấy trên người của Văn Thú Vương mới sinh ra đúng là có nguyên thần của tu sĩ.
Hắn nghĩ đây không phải là nguyên thần của một người xuất ra ngưng tụ, mà là một người ở trong Phong Tiên Giới này mất đi thân thể, không biết đã dùng phương pháp nào dung hợp với Văn Thú Vương này, từ đó xuất hiện một tồn tại cực kỳ đặc biệt.
Loại chuyện này trong cuộc đời đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trong suy nghĩ của hắn. Văn Thú Vương này có thể nói chính là một tu sĩ. Khống chế Văn Thú Vương thì quá khó khăn, nhưng khống chế một nguyên thần tu sĩ dung hợp với Văn Thú Vương thì không phải là quá khó!
Vì thế, hắn quyết không bỏ qua cơ hội lần này. Nhưng mấy trăm con Văn Thú màu lam, mấy nghìn con Văn Thú màu đỏ kia, nhất là hai con Văn Thú màu trắng cũng làm cho hắn mặc dù tham niệm rất lớn, nhưng cũng không dám mạo hiểm.
Nhưng lúc này, khi chứng kiến hai con Văn Thú màu trắng kia nổ tung, hình thành một lực xung kích rất mạnh quét ngang ra, khiến cho những Văn Thú màu lam và màu đỏ này lui lại, đây chính là một cơ hội tuyệt vời. Hắn như sống trở lại!
– Nguyên thần này không mạnh, nhiều nhất cũng chỉ tới Toái Niết sơ kỳ, điều khiển nguyên thần bên trong Văn Thú Vương này, ta có thể khống chế Văn Thú Vương.
Tống Lạc Hải cắn răng, toàn thân lập tức phát ra tiếng ầm ầm. Chỉ thấy trong phút chốc, thân thể hắn ầm ầm phá tan núi đá, cả người hóa thành một tia chớp, ngay khi hai con Văn Thú màu trắng nổ tung phát ra lực xung kích, lao thẳng đến Văn Thú Vương của Vương Lâm!
Hắn nắm lấy cơ hội phải nói là cực kỳ đúng lúc, hiển nhiên trong khi tham niệm lấn át lý trí, cũng đã trải qua phân tích tính toán kỹ càng. Giờ phút này vừa mới bay ra, lập tức hai tay bấm quyết, khí tức Toái Niết điên cuồng tuôn ra, đồng thời lại có hư ảnh của nhật nguyệt biến ảo giữa hai tay, hắn thi triển, chính là thần thông mạnh nhất! Hơn nữa hắn thân là người của Tịch Hồn Đạo, đặc điểm lớn nhất của tông phái này chính là có liên quan đến hồn, đến nguyên thần. Đả thương người không đả thương thân thể, mà chuyên đả thương hồn và nguyên thần.
Lại thêm ngay khi thần thông của hắn tràn ra, Tống Lạc Hải này đột nhiên gầm lên một tiếng. Tiếng gầm này ầm ầm, bên trong lại ẩn chứa một thần thông đánh vào nguyên thần, dưới tiếng gầm này, nguyên thần sẽ bị chấn động, tạm thời xuất hiện sự mê man! Toàn bộ hành động của hắn đã được tính toán kỹ, có thể nói là cực kỳ hoàn hảo, chỉ là… hắn lại gặp phải Vương Lâm.
Vương Lâm đã sớm phát giác ra sự tồn tại của Tống Lạc Hải, nhưng không để ý đến. Giờ phút này dưới lực xung kích do Văn Thú màu trắng nổ tung, ngay khi Tống Lạc Hải hiện thân, quy tắc chi tinh trên nguyên thần của Vương Lâm lập tức lóe lên.
Ngay khi đối phương lao tới, Văn Thú của Vương Lâm lập tức lui lại phía sau, chỉ thấy trong cơn sóng xung kích hoành hành này, thân ảnh Tống Lạc Hải như cầu vồng truy kích. Nhưng ngay lúc đó, quy tắc chi tinh kia xoay tròn, khi thần thông của Tống Lạc Hải tới gần, nguyên thần Vương Lâm biến ảo hiện ra, ánh mắt lộ vẻ châm biếm, giơ tay phải lên vung về phía trước.
Trong tiếng ầm ầm, một cơn lốc xoáy do cuồng phong hóa thành đột nhiên xuất hiện, lao thẳng đến Tống Lạc Hải, ầm một tiếng, va chạm với thần thông này, phát ra một âm thanh kinh thiên động địa.
Tống Lạc Hải kia lập tức sắc mặt biến thành tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không tự chủ được lui ra phía sau mấy trượng, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Cơn lốc xoáy của đối phương tuy uy lực không lớn, nhưng bên trong lại ẩn chứa một đạo niệm ý cảnh, còn có quy tắc tràn ra, trong thời gian ngắn đã làm loạn tâm thần của hắn, làm cho ý cảnh suýt nữa thì tan vỡ.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo cũng làm cho hắn lập tức hồn bay phách tán! Chỉ thấy nguyên thần của Vương Lâm nâng tay lên, chỉ về phía trước! Cùng lúc đó Văn Thú của hắn lập tức kêu lên một tiếng dài.
Đột nhiên, tất cả Văn Thú ở xung quanh lập tức điên cuồng lao tới, trong nháy mắt liền chặn tất cả hướng trái phải trước sau xung quanh Tống Lạc Hải, bao vây hắn vào sâu bên trong đàn Văn Thú.
Mấy nghìn Văn Thú màu đỏ, mấy trăm Văn Thú màu lam, bọn chúng thể hiện sức mạnh của bầy đàn, giờ phút này, cho dù là Vương Lâm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy! Tiếng động ầm ầm không ngừng từ bên trong đàn Văn Thú truyền ra, còn có tiếng gào thét hoảng sợ của Tống Lạc Hải.
– Tống mỗ sai rồi, đạo hữu hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình! Tống mỗ là trưởng lão của Tịch Hồn Đạo, đạo hữu tha cho ta lần này, sau này ta nhất định sẽ báo đáp!
Thanh âm của hắn tràn đầy sự lo lắng và van xin.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thương, truyền ra thần niệm, Văn Thú Vương ở dưới chân hắn lại kêu lên, nhưng đàn Văn Thú này còn trở nên điên cuồng hơn trước!
Ngay lúc này, trong bát giai tinh vực, chỗ của Vô Cực Tông, nơi này có ba tu chân tinh cực lớn, đại hội được cử hành trên tu chân tinh thứ hai, đã bắt đầu được nhiều ngày.
Toàn bộ Vô Cực Môn trong cuộc so tài giữa các phân tông nghìn năm mới có một lần này cực kỳ náo nhiệt, số lượng người đến rất nhiều, vô cùng đông đảo, dày đặc toàn bộ tu chân tinh này.
Còn có một vài tu sĩ đại thần thông cùng với người của các tông phái được mời đến đây dự đại hội, khiến cho Vô Cực Tông nhộn nhịp tiếng người. Thậm chí còn có một vài người tán tu cũng tụ tập ở Vô Cực Tông để xem đại hội.
Một cái đài lớn chiếm gần một nửa tu chân tinh, đây là nơi diễn ra cuộc so tài giữa các phân tông ở Vô Cực Tông. Ở xung quanh cái đài này có vô số những bậc thang dựng lên trời, những bậc thang này là những chỗ ngồi, giờ phút này đã đầy kín toàn là tu sĩ.
Trong bốn phía đông tây nam bắc, vị trí của Quy Nguyên Tông là một khu vực nhỏ bên rìa phía bắc, so với những tông phái khác quy mô cũng phải đến trăm người, Quy Nguyên Tông chỉ có chưa đến mười người, hiển nhiên là cực kỳ hiu quạnh. Lữ Yên Phỉ yên lặng ngồi ở nơi đó, chỉ còn có mấy ngày nữa, đợi sau khi cuộc so tài của những tông phái tầng thứ tư kết thúc, sẽ đến lượt tầng thứ năm.
Những người còn lại của Quy Nguyên Tông cũng rất lo lắng, ngồi ở một bên, trong mắt lộ vẻ chán nản và đau đớn, như thể vận mệnh của Quy Nguyên Tông làm thế nào cũng không thể thay đổi được.
– Trong người ta không được khỏe, ta về trước.
Lữ Yên Phỉ đứng lên, nhẹ giọng nói, rồi rời khỏi chỗ ngồi mà Chủ Tông đã phân cho, bất chấp khiến cho nơi này lại càng lạc lõng, hiu quạnh hơn nữa.
– Đây chẳng phải là người mà danh tiếng xinh đẹp đã lan truyền khắp nơi, được xưng là đệ nhất mỹ nhân lô đỉnh trong ngũ đại tinh vực sao! Không uổng công lần này Lữ mỗ chuẩn bị không ít nguyên tinh, sau khi làm Quy Nguyên Tông của ngươi phải giải tán, người sẽ trở thần người của Tiên Âm Môn ta.
Một thanh âm lẳng lơ từ xa truyền lại.
Ngay sau đó, một nam tử trung niên toàn thân mặc áo lam mang theo một nụ cười ôn hòa chậm rãi từ trong đám người đi ra. Khi hắn xuất hiện, những người ở xung quanh nhận ra được thân phận của người này, lập tức thần sắc biến đổi, vội vàng tránh ra, khiến cho chỗ ngồi của Quy Nguyên Tông nhanh chóng trở nên rộng rãi, lại càng trở nên khó coi.
Đám người của Quy Nguyên Tông bị ánh mắt của mọi người nhìn vào, từng người sắc mặt đều tái nhợt, trầm ngâm không nói. Tôn Vân kia cắn môi dưới, dường như chảy cả máu.
Nam tử trung niên kia cũng không phải đi một mình, ở phía sau hắn còn có hai lão già tóc bạc, thần sắc lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt như điện. Những người nhìn thấy cũng đều tâm thần chấn động.
– Tiên Âm Môn ở tầng thứ sáu! Nhìn bộ dạng của người này thì chắc chắn là đệ tử Lữ Anh Kiệt của tông chủ.
– Tiên Âm Môn đã liên tục nhiều lần đứng hàng thứ nhất trong tầng thứ sáu của tinh vực, được Chủ Tông rất coi trọng. Nghe đồn tại đại hội các tông phái cuối cùng của tầng tinh vực thứ tám lần này, trong ba người thuộc chỉ tiêu của Vô Cực Tông ta, thì có một người đến từ Tiên Âm Môn này.
– Nhất là Lữ Anh Kiệt này, nghe nói phương pháp tu luyện của hắn cực kỳ ác độc, thông thường cần rất nhiều lô đỉnh. Người bị hắn để ý, cho dù là tu vi cao thâm, dường như cũng không thể chạy thoát.
– Lời đồn liên quan đến Lữ Anh Kiệt này có rất nhiều, ta còn nghe nói người này cùng với Lữ trưởng lão của Vô Cực Tông ta còn có một chút liên hệ về huyết mạch… Tu vi của Lữ trưởng lão đã đạt tới Toái Niết đại viên mãn, có hắn đứng đằng sau, khó trách Lữ Anh Kiệt này lại phách lối như vậy.
Lữ Yên Phỉ dừng lại, ánh mắt lộ hàn quang, xoay người nhìn về phía nam từ mặc áo lam đang đi tới. Nam từ áo lam này tướng mạo cũng có chút anh tuấn, còn có một khí thế oai hùng.
– Quy Nguyên Tông vẫn còn chưa giải tán, và cũng sẽ không giải tán.
Thanh âm của Lữ Yên Phỉ bình tĩnh, sau khi nói xong, xoay người định rời khỏi.
Lữ Anh Kiệt kia mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Lữ đạo hữu chỡ trách, về chuyện lô đỉnh, Lữ mỗ cũng chỉ nghe người ta nói, nếu có mạo phạm, xin chớ có để ý. Chẳng qua tại hạ cũng là hảo tâm, nếu Quy Nguyên Tông phải giải tán, Lữ cô nương cũng có một chỗ tốt để tới.
– Chưa nói Quy Nguyên Tông sẽ không giải tán! Cho dù có thật sự giải tán, thì Tử Đạo Tông ta cũng sẽ tiếp nhận toàn bộ người của Quy Nguyên Tông!
Tiếng nói lạnh lùng như băng truyền đến, từ một hướng khác, có một nam tử mặc áo tím từ từ đi tới. Sau khi hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lữ Anh Kiệt một cái, nhìn về phía Lữ Yên Phỉ, ôm quyền cực kỳ khách khí nói:
– Lô mỗ tham kiến Lữ đạo hữu.
Lữ Yên Phỉ ngẩn ra.
– Lữ đạo hữu chớ suy nghĩ nhiều, Lô mỗ cùng với Lữ huynh tuy mới gặp mặt một lần, nhưng một đêm luận đạo cũng là cả đời khó quên. Việc của Quy Nguyên Tông, nếu hắn trở về, đừng nói là sẽ không giải tán, mà ngay cả trở thành phân tông đệ nhất cũng không phải là không có khả năng.
Thần sắc Lô Vân Tử lộ ra vẻ cảm khái và hồi tưởng.
– Thì ra Lô đạo hữu cũng để ý đến Quy Nguyên Tông rồi, chẳng lẽ lại muốn cùng với tại hạ tranh đoạt một phen. Chỉ là không biết Lữ huynh mà người nói kia, không biết là đang ở đâu, chẳng lẽ là nói ta hay sao.
Lữ Anh Kiệt kia mỉm cười, nhìn không ra hỉ nộ, mặc dù lời nói vẫn nhẹ nhàng như mây.
– Câm mồm! Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng đáng nhắc tới hai chữ Lữ huynh. Nếu hắn tới đây, giết chết ngươi cũng chỉ như bóp chết một con kiến!
Lô Vân Tử cau mày, quát lên không một chút khách khí.
Chương 1171: Lý Thiến Mai
Thần sắc Lữ Anh Kiệt có chút âm trầm, nhìn chằm chằm Lô Vân Tử. Hắn còn nhớ rõ một ngàn năm trước, chính là người trước mặt này mang theo Tử Đạo Tông từ tầng tinh vực thứ năm, sau khi trở thành đệ nhất phân tông của tầng thứ năm, đã muốn khiêu chiến với đệ nhất phân tông của tầng thứ sau Tiên Âm Môn.
Tuy cuối cùng khiêu chiến thất bại, nhưng đây đúng là sỉ nhục đối với Tiên Âm Môn. Người này triệt để lợi dụng một trận chiến với Tiên Âm Tông để tạo nên uy danh của Tử Đạo Tông, còn làm cho ba chứ Lô Vân Từ này danh chấn trong toàn bộ Vân Hải.
Tại đại hội của Vô Cực Tông lần này, sự ngang ngược của Lô Vân Từ này so với một ngàn năm trước còn lớn hơn không ít, chỉ sợ cuối cùng sẽ lựa chọn cơ hội để khiêu chiến với Tiên Âm Môn bọn họ!
Nếu liên tục bị một phân tông ở tầng thứ năm khiêu chiến hai lần, Tiên Âm Tông kia có thể nói là không còn chút mặt mũi nào, thắng là chuyện đương nhiên, nhưng nếu có một chút hơi yếu thế, thì cho dù là vẫn thắng, nhưng cũng sẽ bị người ta âm thầm đàm tiếu.
– Lô Vân Tử, miệng lưỡi của ngươi thật là lợi hại, chỉ là không biết Lữ huynh mà ngươi nói, làm thế nào để giết chết ta như giết một con kiến đây!
Thần sắc của Lữ Anh Kiệt dần dần trở nên bình thản, hắn là người ầm trầm, hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, chỉ trong vài hơi thở, liền có thể đem lửa giận vừa rồi đè nén xuống.
Lô Vân Tử trong mắt lóe lên hàn quang, nhìn Lữ Anh Kiệt. Hắn hiển nhiên biết được tính tình của người này, nhưng càng nhìn, trong lòng lại càng thấy ghét.
– Nếu hắn có thể đến, ngươi sẽ có cơ hội biết được!
Thanh âm Lô Vân Tử lạnh như băng, lần này hắn tơi Vô Cực Tông, ngoài tham dự đại hội các phân tông, chuyện qaun trong nhất chính là muốn gặp lại Vương Lâm, cho nên đối với Quy Nguyên Tông cực kỳ chú ý.
Nhưng ngay khi Lô Vân Tử nói ra lời này, đột nhiên ở xung quanh chỗ này liền có một thanh âm nam không ran am, nữ không ra nữ, như thể phát ra từ kẽ răng, vang vọng khắp bốn phía.
– Mỗ gia cũng sẽ chờ người họ Lữ mà Lô Vân Tử nói.
Thanh âm này vừa truyền đến, Lô Vân Tử lập tức biến sắc. Không chỉ có hắn mà người của Quy Nguyên Tông bao gồm cả Lữ Yên Phỉ thần sắ cũng đều biến đổi.
Thanh âm này tưởng như mềm yếu vô lực, nhưng ngay khi truyền tới cũng dẫn dắt nguyên thần của mọi người, theo sự lên xuống của thanh âm xuất hiện những dao động kịch liệt. Nếu là người tu vi không đủ, thậm chí dưới thanh âm này sắc mặt cũng tái nhợt, nguyên thần rối loại lập tức sẽ bị tổn thương!
Chỉ có Lữ Anh Kiệt kia thần sắc vẫn như thương, vẻ sợ hãi lẫn vui mừng lóe lên trong mắt. Hắn xoay người nhìn về phía sau, ôm quyền cực kỳ cung kính nói:
– Tham kiến Triệu tiền bối.truyện Ma Tu audio
Hư không phía sau Lữ Anh Kiệt lúc này xuất hiện gợn sóng quanh quẩn, dần dần hiện ra một người. người này là một nam tử trung niên, đặc điểm nổi bật của hắn là một cái mũi khoằm, đôi môi hơi mỏng cùng với ánh mắt âm trầm, khiến cho người này thoạt nhìn cực kỳ độc ác.
Sắc mặt Lô Vân Tử biến đổi, hồi lâu sau mới ôm quyền trầm giọng nói:
– Lô mỗ tham kiến Triệu tiền bối từ Tầm Loan Tông của tầng thứ bảy.
Lời nói của hắn đã chỉ ra thân phận của nam từ trung niên tướng mạo độc ác này, nhưng cũng là để nhắc nhở đám người Lữ Yên Phỉ. Trên mặt Lữ Yên Phỉ hiện lên vẻ đau khổ, cùng với đám tu sĩ của Quy Nguyên Tông vội vàng cung kính tham kiến.
Sự xuất hiện của người này dường như khiến cho bốn phía trở nên u ám, những người đứng quanh quan sát vội vàng lui lại phía sau, còn có một vài người lập tức rời khỏi, tránh xa nơi này. Nơi đây vốn đang xoay quanh chuyện của Quy Nguyên Tông, nhưng dường như đang chậm rãi thay đổi, trở thành chuyện của Tử Đạo Tông, Tiên Âm Tông và Tầm Loan Tông.
Cái mà bọn họ chú ý tới, chính là người thần bí có thể được bịa ra trong lời nói của Lô Vân Từ.
Nam tử trung niên họ Triệu kia cất bước đi tới bên cạnh Lữ Anh Kiệt, hướng về hắn hơi gật đầu. Thần sắc Lữ Anh Kiệt lại càng cung kính hơn.
– Nếu người khác đã nói người họ Lữ nào đó có thể giết ngươi như giết một con kiến, thì ngươi cứ chấp nhận như vậy đi, Triệu mỗ cũng muốn biết người họ Lữ này rốt cuộc là thật hay giả.
Nam tử trung niên họ Triệu kia chậm rãi mở miệng, thanh âm vẫn như trước.
Lữ Anh Kiệt trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, gật đầu nói:
– Nếu như vậy, tại hạ cũng phải xem người họ Lữ thần bí này có thần thông gì. Nhưng nếu người này thật sự là bịa đặt, hoặc sau khi xuất hiện lại không giống như lời Lô đạo hữu nói, vậy thì phải nên như thế nào, xin Triệu tiền bối chỉ điểm.
– Nếu như vậy, Triệu mỗ nhất định phải làm chứng, chuyện này có lớn có nhỏ, đâu thể nói như trò đùa được!
Lô Vân Từ thần sắc âm trầm, nửa ngày không nói gì. Tầm Loan Tông trong tầng thứ bảy cũng không phải là phân tông mạnh nhất, nhưng Triệu Long này cũng là trưởng lão ngoại sự của Tầm Loan Tông, có mối thâm giao với Tiên Âm Tông, dựa vào những lời nói vừa rồi cũng có thể đoán được.
Lữ Yên Phỉ cắn môi dưới, nàng nhìn ra sự khó xử của Lô Vân Từ, giờ phút này nhẹ giọng nói:
– Việc này không liên quan đến Lô đạo hữu, đây là chuyện của Quy Nguyên Tông ta, nếu… Không đợi Lữ Yên Phỉ nói xong, nam tử trung niên họ Triệu kia hai mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lữ Yên Phỉ một cái. Một cái liếc mắt này giống như thực chất hóa, giống như một đạo kiếm quang ầm ầm xuất hiện, trực tiếp rơi vào trong mắt của Lữ Yên Phỉ.
Lữ Yên Phỉ cảm thấy toàn thân chấn động, nguyên thần ầm vang, thân thể không thể khống chế được lui ra phía sau mấy trượng, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, cả người trở nên suy yếu.
– Ở đây trẻ con như ngươi không có tư cách nói chuyện!
Bốn phía lại trở nên yên tĩnh, đám người của Quy Nguyên Tông thần sắc lộ ra vẻ phẫn nộ, nhưng không dám nói một lời nào, chỉ có thể đem sự nhục nhã này nuốt xuống, biến thành sự đau khổ tràn ngập toàn thân.
– Nếu Lữ sư huynh không tới, hoặc là không như Lô mỗ nói có thể giết Lữ Anh Kiệt như giết một con kiến, như vậy Lô mỗ sẽ hoàn toàn chịu sự dạy bảo của Triệu tiền bối!
Lô Vân Từ trầm ngâm trong chốc lát, nhìn chằm chằm Triệu Long, trầm giọng nói.
Triệu Long kia trên mặt lộ ra nụ cười âm trầm, tiếng cười cực kỳ chói tai, không thèm trả lời, xoay người định rời khỏi. Lữ Anh Kiệt ở bên cạnh hướng về Lữ Yên Phỉ cười có ý xin lỗi, cũng không nhìn Lô Vân Tử, đi theo Triệu Long rời khỏi nơi này.
Chỗ của bọn họ cùng với đám người xung quanh đài cao khổng lồ giống như là một biển người, đúng lúc này, đột nhiên trên tu chân tinh nơi có đài cao diễn ra cuộc so tài giữa các phân tông Vô Cực Tông, một đạo cầu vồng màu trắng gào thét tới gần. Đạo trường hồng này che phủ bầu trời, truyền ra từng trận tiếng xé gió ầm ầm, chưa tới gần nhưng lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả những tu sĩ ở xung quanh đài cao trên tu chân tinh.
Một luồng khí tức Toái Niết bỗng nhiên từ trên đạo bạch quang tràn ngập ra, bao phủ bốn phía. Lập tức trong Vô Cực Tông trên tu chân tinh này liền có mấy đạo thân ảnh lóe ra, đi tới nghênh đón.
Đạo bạch quang kia sau khi tới gần tốc độ không nhanh, khiến cho ánh mắt của những tu sĩ tập trung lại, liếc mắt nhìn một cái có thể nhìn thấy được ở bên trong đó là thân ảnh một nữ tử. Thấy được rõ ràng hơi là một mái tóc màu lam cực kỳ đặc biệt, mà toàn bộ Vân Hải này chỉ một người có! Lý Thiến Mai! Phá Thiên Tông của tầng thứ chín!
Tiếng xôn xao đột nhiên trong lúc này vang lên, giờ phút này dường như hơn mười vạn tu sĩ ở nơi đây toàn bộ đều có thể liếc mắt một cái liền nhận ra được thân phận của nữ tử tóc màu lam này!
– Quả nhiên là Lý Thiến Mai của Phá Thiên Tông, không ngờ lại có thể đến tham dự đại hội các phân tông so tài lần này của Vô Cực Tông!
– Nghe nói nữ tử này đang ở Yêu Tông chiến với Văn Thú triều, giờ phút này lại rời khỏi chiến trường đi tới nơi này!
– Nghe đồn trong trận chiến với Văn Thú Triều nghiêm cấm không cho phép bất cứ một tu sĩ tham dự nào rời khỏi, Lý Thiến Mai này chắc đã được sự đồng ý của Yêu Tông mới đi tới Vô Cực Tông!
Những tiếng nghị luận theo sự xuất hiện của Lý Thiến Mai lập tức dậy lên như sóng lớn. Ngay cả hai tông phái đang giao chiến trên đài cao lúc này cũng không hề được mọi người chú ý.
Lữ Anh Kiệt hiển nhiên cũng nhìn thấy được Lý Thiến Mai ở phía trên không trung, trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt cùng với sợ hãi. Hắn đã nhận ra Lý Thiến Mai, năm đó đối phương đã hỏi hắn ba vấn đề.
Triệu Long ở bên cạnh Lữ Anh Kiệt thần sắc cũng biến đổi. Đối với Lý Thiến Mai của Phá Thiên Tông từ tầng thứ chín này hắn vô cùng cung kính, nữ tử này bất luận tu vi hay tông phái, còn xa hắn mới có thể sánh bằng.
Người của Vô Cực Tông hôm nay phụ trách đại hội các phân tông so tài là một lão già có tên là Phùng Hải, cùng với hắn có sáu trưởng lão của Vô Cực Tông. Ngay khi phát hiện ra Lý Thiến Mai, bảy người bọn họ lập tức bay tới, phía sau còn có mười đệ tử của Vô Cực Tông. Ở tiếp phía sau, mấy trăm môn nhân của Vô Cực Tông phụ trách đại hội lần này giờ phút này cũng cùng nhau bay ra. Đoàn người trùng trùng điệp điệp nghênh đón Lý Thiến Mai đi tới.
– Lý đạo hữu có thể đến Vô Cực Tông ta, quả thật là vô cùng vinh hạnh. Lão phu Phùng Hải tham kiến Lý đạo hữu.
Phùng Hải cười ha hả, thần thái có vẻ nhiệt tình, đứng từ xa ôm quyền.
Sáu trưởng lão phía sau cũng lần lượt mỉm cười, ôm quyên thi lễ. Những đệ tử ở phía sau thần sắc còn cung kính hơn, không ít người hướng ánh mắt nhìn Lý Thiến Mai, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ và kính trọng.
Ngoài những người này, giờ phút này ở phía xa trên tu chân tinh, còn có hơn mười đạo cầu vồng gào thét bay tới. Chỉ thấy một bộ phận những người chủ chốt của Vô Cực Tông đang nhanh chóng tiến tới, có thể thấy được sự coi trọng đối với Lý Thiến Mai.
– Lý đạo hữu chắc là mới từ chiến trường Văn Thú Triều trở về, xin mời theo lão phu về sơn môn của Vô Cực Tông nghỉ ngơi một lát. Chắc tông chủ cũng đã biết việc Lý đạo hữu tới đây, đây quả thật là một vinh hạnh cho Vô Cực Tông ta.
Phùng Hải kia trong lúc ôm quyền, tiếng cười vang vọng.
Mặc dù trở thành trung tâm sự chú ý của mọi người, nhưng thần sắc Lý Thiến Mai vẫn bình tĩnh như cũ. Nàng không hề lỗ mãng tản ra thần thức tự mình tìm kiếm, mà ánh mắt đảo qua đám người chi chít ở bên dưới, cuối cùng nhìn Phùng Hải, nhẹ giọn nói:
– Nghỉ ngơi cũng không cần vội vàng, Phùng đạo hữu, đại hội của quý tông lần này, không biết Quy Nguyên Tông ở tầng thứ năm đã tới chưa?
– Quy Nguyên Tông?
Phùng Hải kia ngẩn người ra, ở phía sau hắn liền có một đệ tử bay tới, ở bên tai hắn nói vài câu.
– Quy Nguyên Tông đó đã tới rồi.
Sau khi Phùng Hải nghe xong, lập tức cười nói, nhưng trong lòng cũng nổi lên sự nghi hoặc, không hiểu Quy Nguyên Tông nhỏ nhoi đó chẳng lẽ lại có quan hệ với Lý Thiến Mai. Lý Thiến Mai kiềm chế tâm thần, nhẹ giọng nói:
– Bọn họ ở chỗ nào?Nguồn truyện audio
Phùng Hải trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng thần sắc cũng không lộ ra một chút nào, nhìn về đệ tử ở phía sau lúc trước vừa mới nói vào tai hắn. Người này là một thanh niên, vội vàng cung kính nói:
– Ở phía bắc của võ đài… ngoài rìa.
Hắn vừa mới nói tới đây, thần thức của Lý Thiến Mai đã tản ra, ngay lập tức bao phủ toàn bộ phía bắc, trong phút chốc đã tìm thấy chỗ của đám người Quy Nguyên Tông. Nơi đó so với những chỗ khác xung quanh võ đài thật không đáng kể, nhưng thân mình Lý Thiến Mai sau khi tìm thấy Quy Nguyên Tông liền như một tia chớp bay thẳng đến nơi đó!