[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 300 [Chương 1163 đến 1167]
❮ sautiếp ❯Chương 1163: Phong động
Ra khỏi Loạn Thú Vụ Giới, Vương Lâm bước vào bát giai tinh vực. Sau khi tiến vào nơi này, hai mắt lộ ra vẻ vui sướng, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Loạn Thú Vụ Giới. Trong khoảnh khắc vừa rồi , hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức cấp mười ba, chính luồng khí tức này đã khiến hắn bỏ qua không truy sát con rết kia. Dù sao lúc này chuyện quan trọng nhất chính la đến Phong Tiên Giới!
– Loạn Thú Vụ Giới này thanh danh hiển hách, đúng là cũng có lý do!
Trầm ngâm một chút, thân thể nhoáng lên một cái, bay thẳng về phía xa.
Sau khi tiến vào bát giai tinh vực, Vương Lâm không xông bừa tới như những lần trước, hắn biết trong tầng thứ tám này, những lão quái đại thần thông hiển nhiên không thiếu, như lão già quan sát hắn giao chiến với con rết bên trong đám sương mù vừa rồi là một ví dụ. Với tu vi của Vương Lâm, mặc dù chưa bình phục, nhưng dựa vào đủ loại thần thông cũng bảo vật, trong tầng thứ sáu và thứ bảy của tinh vực kiêu ngạo một chút cũng không sao, hắn quả là có tư cách như vậy. Nhưng ở tầng thứ tám thì cần phải cẩn thận một chút.
Cho nên Vương Lâm thu thân hình lại, giảm tốc độ, cẩn thận tìm hiểu đường đến Phong Tiên Giới, cũng không xông tới những tông phái, mà vòng qua tránh né, tiến thẳng đến Phong Tiên Giới.
So với sự mênh mông của tầng thứ tám này, thân ảnh Vương Lâm giống như cá giữa biển, với sự cố ý ẩn nấp của hắn, dựa vào phương vị của Phong Tiên Giới đã có được, dần dần tiến đến.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, thời gian từ lúc Vương Lâm rời khỏi tầng thứ năm cho đến nay đã được gần một tháng. Trong tầng thứ tám sương mù nồng đậm, cộng thêm hắn tiến lên vô cũng cẩn thận, vào một ngày, hắn đã tới gần lối vào đã bị tàn phá của Phong Tiên Giới trong bát giai tinh vực một cách không ai hay biết.
Phong Tiên Giới của Vân Hải năm đó đã bị phá hoại tương đối nghiêm trọng, nhưng do sự chiếm cứ của Văn thú, cũng khiến cho những hài cốt bên trong được bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh. Nơi đây có rất ít tu sĩ đi tới, nhưng cũng không phải là không có, dường như cứ cách mấy ngày lại có một số tu sĩ cũng nhau đi tới, ở bên ngoài Phong Tiên Giới cố gắng bắt một Văn Thú đơn độc.
Muốn tiến vào Phong Tiên Giới cũng cần phải có Phong Đỉnh. Lối vào của Phong Tiên Giới trông như một cái khe lớn bị xé ra, chỉ cần có can đảm xông vào một đàn Văn Thú chi chít ở bên trong đó là có thể tiến vào.
Chỉ là người thật sự có thể làm được điều này lại quá ít, tuy nhân số đông, lại có những tu sĩ đại thần thông trong đó thì mới dám xông vào Phong Tiên Giới. Nếu không có những lão quái có đại thần thông đi kèm, đại đa số tu sĩ đến nơi này cũng chỉ hành động ở bên ngoài, dù sao bên ngoài cái khe lối vào của Phong Tiên Giới thi thoảng cũng có một vài mãnh thú xuất hiện, trong cơ thể những mãnh thú này ẩn chứa một ít tiên khí cực kỳ hiếm thấy. Sau thời gian dài cũng có thể sinh ra một ít tinh thạch có ẩn chứa tiên khí, tuy không nhiều nhưng cũng còn hơn là không có.
Lúc này bên ngoài cái khe Phong Tiên Giới có mười mấy tu sĩ, dường như đám người này có vẻ đang chuẩn bị cũng nhau tiến vào cái khe Phong Tiên Giới. Ở đằng xa, Vương Lâm từ bên trong đám sương mù dần dần đi ra, hắn một đầu tóc bạc trắng cực kỳ nổi bật, ngay khi xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của hơn mười tu sĩ nơi đây nhìn lại.
Mà giờ phút này, tại tầng thứ năm của tinh vực, trong Quy Nguyên Tông trên đại lục Mạc La. Lữ Yên Phỉ đứng trên ngọn núi lần đầu nói chuyện với Vương Lâm trước kia đón gió. Tóc đen của nàng bị thổi bay lên, cả người trông giống như một tiên nữ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia lộ ra một vẻ phiền muộn.
Đạo hữu của chủ tông, ngày các phân tông so tài đã tới gần, giờ phút này những người của Quy Nguyên Tông tham dự đạo hữu cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đợi sau khi truyền tống trận của chủ tông mở ra là bước vào, đưa đến chủ tông. Những truyền tống trận được thiết lập ở các phân tông, nếu không phải do chủ tông chủ động mở ra, thì bọn họ cũng không có quyền sử dụng.
Lữ Yên Phỉ đứng ở chỗ này đã một canh giờ rồi, nàng thủy chung nhìn bầu trời, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh trăm năm trước xuất hiện. Chỉ là nàng đã đợi mười năm, năm mươi năm, một trăm năm, cho tới bây giờ, thân ảnh kia vẫn chưa xuất hiện.
Hồi lâu sau, mặt đất rung nhẹ, một ánh mắt từ trong Quy Nguyên Tông truyền ra, cũng lúc đó sức mạnh thiên địa mạnh mẽ lao tới, ngưng tụ ở Quy Nguyên Tông. Nhưng hết thảy chuyện này không hề khiến cho Lữ Yên Phỉ chú ý một chút nào, nàng cắn môi dưới, kinh ngạc nhìn bầu trời, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương.
– Tại sao, ngươi đã hứa. . ngươi đã nói là ngươi sẽ đến.
– Sư tôn, chủ tông đã mở ra truyền tống trận rồi, sư thúc bảo đệ tử đến mời người. Chúng ta.chúng ta phải đi rồi.
Ở phía sau Lữ Yên Phỉ, Tôn Vân lướt gió bay đến, nhìn sư tôn của mình. Nàng trầm ngâm trong chốc lát, nhẹ giọng nói.
Thở dài một tiếng, ánh mắt Lữ Yên Phỉ nhìn lên bầu trời thu lại, vẻ phiền muộn trên mặt biến mất, thay vào đó là một vẻ kiên nghị. Nàng nhìn Tôn Vân, nói:
– Sau chuyến đi này, ngươi và ta không còn là sư đồ nữa. Tư chất của ngươi rất tốt, chắc chắn ở bất kỳ một phân tông nào cũng sẽ trở thành đệ tử chủ chốt.
– Sư tôn!
Trong mắt Tôn Vân chảy xuống hai hàng nước mắt, đang định mở miệng nói.
– Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết!
Lữ Yên Phỉ nhìn tôn vân một cái thật lâu, rồi đi xuống núi.
Bên ngoài truyền tống trận ở Quy Nguyên Tông, ba sư huynh của Lữ Yên Phỉ trầm mặc đứng ở nơi đó, một bầu không khí nặng nề bao trùm. Bọn họ lưu luyến nhìn bốn phía, muốn nhìn qua một lần cuối cùng.
Khi Lữ Yên Phỉ đi đến, mọi người bước vào trong trận, kích hoạt truyền tống trận, thân ảnh họ tiêu tan, trong nháy mắt hướng về chủ tông Vô Cực Tông ở bát giai tinh vực. Lữ Yên Phỉ ở bên trong trận, khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt.
– Có lẽ chờ tới khi ngươi trở về thì Quy Nguyên Tông.cũng không còn.
Cùng lúc đó, trong tầng thứ chín của tinh vực, trong cái khe chiến trường kỳ dị bên ngoài Yêu Tông, một đám mãnh thú bị giết cản trở bên ngoài, như thể là thú triều, cản trở hết thảy, khiến cho Vân Hải tu sĩ được nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Trong những tu sĩ này, Lý Thiến Mai một đầu tóc màu lam, là tâm điểm của ánh mắt mọi người. Nàng lau máu thú trên thân kiếm, thần sắc mang theo một vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn yên lặng như cũ.
Nhìn về phía xa xa, Lý Thiến Mai trong lúc trầm ngâm rời khỏi chiến trường chỗ cái khe, hướng về sơn môn phân tông của Yêu Tông ở nơi này đi tới.
– Ta phải đi khỏi đây ba tháng.
Trong đại điện sơn môn của Yêu Tông, Lý Thiến Mai nhìn thân ảnh mơ hồ đang khoanh chân ngồi ở sâu trong đại điện, nhẹ giọng nói. Thanh âm của nàng rất lãnh đạm, nhưng lại lộ ra một vẻ kiên định.
Đại điện hoàn toàn yên tĩnh, thân ảnh kia chậm rãi ngẩng đầu, hai đạo tinh quang từ đó lan ra, chiếu lên người Lý Thiến Mai. Thần sắc của Lý Thiến Mai bình tĩnh, không hề có một chút biến hóa.
Người có thể dưới ánh mắt đoạt hồn người này mà bình tĩnh như vậy không có nhiều, mặc dù vậy chủ nhân của ánh mắt kia cũng không lộ ra vẻ tán thưởng.
– Không được.
– Ta chỉ thông báo với ngươi thôi.
Lý Thiến Mai xoay người, hướng về phía ngoài đại điện đi ra.
– Thú triều với phạm vi lớn hơn đang tới gần, lúc này mà ngươi rời khỏi, sẽ là sự sỉ nhục của Phá Thiên Tông!
Thân ảnh mơ hồ kia dường như đang nhíu mày, truyền ra những thanh âm phiêu diêu bất định.
Lý Thiến Mai không nói gì, đi ra khỏi đại điện.
– Nếu ngươi rời khỏi nửa bước, sẽ bị coi như là kẻ đào ngũ!
Thanh âm kia vẫn phiêu diêu như trước, nhưng mơ hồ khiến cho trời đất trở nên âm hàn.
Thân thể Lý Thiến Mai ngừng lại, trầm ngâm trong chốc lát, không hề xoay người, chỉ nhẹ giọng nói:
– Ta phải đi ba tháng.
Nàng nói xong nâng chân lên, không do dự tiến về phía trước. Đại điện lại trở nên im lặng.
– Tại sao ngươi lại kiên quyết như vậy! Chẳng lẽ lại có chuyện so với việc đối phó với thú triều gây ra đau khổ cho Vân Hải lại quan trọng hơn!
Thanh âm kia mang theo một vẻ tức giận.
– Có một việc với ta mà nói, so với việc ngươi nói còn quan trọng hơn!
Lý Thiến Mai dần dần đi xa.
Hồi lâu sau khi Lý Thiến Mai rời khỏi, trong đại điện truyền ra một tiếng thở dài, bên trong âm thanh phiêu diêu kia không còn vẻ âm hàn cũng như tức giận.
– Nếu ngươi đã kiên quyết như vật, hãy cầm ngọc bội của ta, dùng truyền tống trận chuẩn bị đi thôi. Như vậy, cũng có thể tiết kiệm thời gian của ngươi.
Theo thanh âm truyền ra là một đạo ánh sáng nhẹ nhàng bay thẳng về phía trước, rơi vào trong tay Lý Thiến Mai đang đi ra khỏi sơn môn.
Lý Thiến Mai cầm ngọc giản, nhìn về phía xa xa, nhẹ giọng nói:
– Hắn biến mất đã trăm năm, lần này hắn hứa sẽ trợ giúp Quy Nguyên Tông tham dự đạo hữu của phân tông.hắn sẽ đến.
Bên trong Vân Hải tinh vực, trên một đại lục hoang dã trôi nổi bên trong đám sương mù, nơi này giá lạnh tràn ngập, dường như hết thảy sinh linh ở nơi này thân mình đều bị đông cứng.
Ở phía đông đại lục hoang dã này có một động phủ trên đỉnh núi, Mộc Băng Mi đang khoanh chân ngồi trong đó, thân thi thoảng lại mở hai mắt yên lặng nhìn ra bên ngoài, ở nơi đất khách quê người này, một mình chịu đựng sự tịch mịch và cô độc.
Thương thế của nàng rất nặng, muốn hồi phục trong thời gian ngắn không thể làm được. Nàng đang đợi, đợi ngọc giản được truyền thừa từ Côn Hư lão tổ chỉ các đời Côn Hư Thánh Nữ mới có thể có được mà nàng ném ra từ khi đến Vân Hải tinh vực này.
Trong lúc ngồi, Mộc Băng Mi thường hồi tưởng lại cuộc đời mình. Cả đời nàng vô cùng buồn tẻ, dường như đều chỉ đi lại trong Côn Hư, dường như chuyện thú vị nhất chính là kinh nghiệm của những phân thân kia khiến cho nàng mỗi lần nhập vào trong đó như thể nhìn thấy một cuộc đời khác của chính mình.
Liễu Mi là phân thân đặc biệt nhất, cũng chính bởi vì sự đặc biệt đó mà có lúc khiến cho Mộc Băng Mi có chút không thể phân biệt rõ mình là Liễu Mi hay là Mộc Băng Mi.
Nàng cũng giống như một người ngoài cuộc đang ở phía sau nhìn vào cuộc đời của Liễu Mi, dần dần bị lạc vào, như thể từ bên ngoài đi vào trong cuộc.
Nghĩ tới nghĩ lui, nước mắt từ trong mắt nguyên thần chảy xuống. Chỉ là nước mắt này không phải là thật, mà chỉ là sự quặn đau trong lòng.
Cũng không biết qua bao lâu, một thanh âm nhẹ nhàng từ bên ngoài động phủ truyền vào, rơi vào trong tâm thần của Mộc Băng Mi, khiến cho nàng lập tức tỉnh lại, nhưng thần sắc không hề ngạc nhiên, giống như đã đoán trước được.
– Bên trong có phải Côn Hư Thánh Nữ Mộc Băng Mi tỷ tỷ không?
– Mời vào.
Mộc Băng Mi nhẹ giọng nói.
Từ bên ngoài động phủ, một nữ tử toàn thân mặc hoàng sam đi vào. Nữ tử này tướng mạo cực kỳ thanh tú, tuy so với dung nhan tuyệt luân của Mộc Băng Mi cũng không hơn, nhưng đứng chung ở chỗ này cũng không thể hiện nổi một chút tầm thường nào.
Nữ tử này nhìn Mộc Băng Mi, nói một cách xin lỗi:
– Sau khi nhận được ngọc giản, gia sư vốn muốn tự mình đi tới, nhưng lại có một vài việc ngoài ý muốn, cho nên tiểu muội tới đây đón Mộc tỷ tỷ quay về Thần Tông. Nhân tiện xin giới thiệu, tiểu muội là Vương San San.
– Họ Vương.
Trong mắt Mộc Băng Mi lộ ra một vẻ cô đơn, gật đầu nhẹ giọng nói:
– Làm phiền San San muội muội rồi.
Nữ tử tên là Vương San San này rất dịu dàng, sau khi lấy ra một ít đan dược, khẽ cười nói:
– Mộc tỷ tỷ thật xinh đẹp, cả đời này tiểu muội chưa từng được thấy qua người con gái nào xinh đẹp như tỷ tỷ.
Mộc Băng Mi cười có chút đau khổ, không nói gì.
– Mộc tỷ tỷ, lúc này quay về Thần Tông, lại đúng lúc diễn ra cuộc so tài giữa các tông phái trong tám tầng của Vân Hải tinh vực ta, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem một chút, tiểu muội ra ngoài chuyến này cũng không muốn quay về nhanh như vậy.
Mộc Băng Mi nhìn nữ tử từ phía trước, gật đầu.
Chương 1164: Nghênh đón
Đại hội tại bát giai tinh vực bắt buộc tất cả các tông phái trong tầng thứ tám phải tham dự. Nhưng cũng không phải tất cả các đệ tử đều cảm thấy hứng thú với việc này, các tông phái cũng có một vài môn nhân đối với sự kiện này rất là coi thường, tuy chưa tham dự nhưng đã có ý rời khỏi. Lúc này những tu sĩ bên ngoài Phong Tiên Giới cũng như vậy.
Bọn họ đều là những đệ tử tiểu bối của những tông phái, nhưng tu vi cũng không hề kém, đang thăm dò Phong Tiên Giới!
Lý Nguyên Lôi là một trong số này, thậm chí trong những người này, hắn dường như là người có tu vi cao nhất, tu vi có vẻ đạt tới Tịnh Niết hậu kỳ đại viên mãn, toàn thân mặc áo xanh, thân mình dong dỏng cao, toát lên một khí thế rất oai hùng, dưới đôi lông mày dựng ngược là đôi mắt sáng ngời, lạnh lùng nhìn về phía trước. Bọn họ đang đợi một vài tu sĩ khác tới đây tụ hội, dựa theo tính toán thời gian, có vẻ như mấy người này cũng sắp tới nơi.
Đúng lúc này, đột nhiên đám sương mù phía trước chợt quay cuồng, Vương Lâm toàn thân mặc áo trắng, tóc trên đầu cũng trắng, thân ảnh như gió, nhẹ nhàng phá tan sương mù chậm rãi đi ra.
Ngay khi hắn xuất hiện, ánh mắt của hơn mười tu sĩ nơi đây đều tập trung về phía hắn. Lý Nguyên Lôi sau khi nhìn thấy Vương Lâm thần sắc khẽ động, ánh mắt đảo qua trên người Vương Lâm.
Những tu sĩ bên cạnh Lý Nguyên Lôi sau khi ánh mắt đảo qua cũng thu hồi lại, không chú ý đến Vương Lâm nữa. Duy chỉ có Lý Nguyên Lôi vẫn nhíu mày, hắn chung quy vẫn cảm thấy thanh niên áo trắng trước mắt này dường như có cảm giác quỷ dị khó lường.
Nhìn cái khe của Phong Tiên Giới trước mắt, ánh mắt Vương Lâm không thể không lóe lên, hắn đã mất thời gian một tháng, rốt cuộc cũng đã tới được nơi này. Nơi này, chính là Phong Tiên Giới.
Lúc này hắn cũng không nhìn đến những tu sĩ bên ngoài Phong Tiên Giới, thân thể ung dung bước về phía trước, đi thẳng đến cái khe khổng lồ mà Phong Giới mở ra giữa Tinh Không.
Nhìn cái khe này giống như là một cái miệng lớn há ra bên trong tinh vực, như muốn nuốt lấy hết thảy, lộ ra một luồng khí tức âm trầm, còn có một tia tiên khí như có như không tràn ra, mặc dù rất mờ nhạt, nhưng Vương Lâm cũng phát hiện ra rõ ràng.
Lướt qua hơn mười tu sĩ kia, Vương Lâm đứng bên ngoài cái khi, thần thức tản ra hướng vào bên trong dò xét, nhưng lập tức phát hiện ra thần thức của mình dường như rơi vào một cái động không đáy, nhưng cũng giống như đi vào một không gian khác, nhanh chóng tiêu tan. Nhưng ngay khoảnh khắc tiêu tan, Vương Lâm cũng thấy được một cảnh tượng ngắn ngủi bên trong lối vào của Phong Tiên Giới.
Đó là một thế giới tràn đầy ánh sáng vàng, dường như toàn bộ trời đất đều bị gió bao phủ, bất kể là mặt đất hay bầu trời toàn bộ đều bị gió thổi.
Thần thức tản ra bị cái khe nuốt lấy, mặc dù sót lại một ít nhưng dưới những cơn cuồng phong ầm ầm cũng lập tức tan vỡ. Ánh mắt Vương Lâm không khỏi lóe lên, theo bản năng lui ra phía sau vài bước.
Đúng lúc này, một loạt tiếng nhạo bang truyền đến. Chỉ thấy trong hơn mười tu sĩ kia có một người nhìn hành động vừa rồi của Vương Lâm một cách trào phúng, khinh mạn nhìn đồng bọn bên cạnh nói:
– Tên tu sĩ lỗ mãng từ đâu đến, lại dám đứng bên ngoài cái khe kia tản ra thần thứ dò xét phong giới, loại chuyện này há có thể tùy tiện làm, đúng là ngông cuồng không biết đến hậu quả.
Tu sĩ đứng bên cạnh hắn nghe thấy vậy cũng nhìn về phía Vương Lâm ở bên ngoài cái khe, thần sắc dần dần cũng lộ ra châm biếm. Không nói đến việc Vương Lâm thấy không vừa mắt, mà hành động vừa rồi của Vương Lâm đối với những người sống ở bát giai tinh vực, hoặc những người đã từng nhiều lần tới nơi này thật sự là lỗ mãng đến cực điểm. Những tu sĩ đến nơi này, những người không kết bạn, phải thật cẩn thận cảnh giác tiến vào cái khe đó mới tản ra thần thức, nếu không, ở cách xa cái khe, thần thức sẽ rất dễ bị gió trong Tiên Giới xé nát. Hành động này không có một chút tác dụng nào.
Trừ phi bọn họ là những lão quái đại thần thông đến từ các tông phái mới có thể làm được như vậy. Nhưng đó là vì họ có đủ tu vi, lại có ý định muốn xâm nhập Phong Giới, cho nên mới có thể làm được như vậy.
Lý Nguyên Lôi cũng khanh khách cười, tiến lên phía trước, từ đằng xa hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, cất cao giọng nói:
– Vị đạo hữu này có lẽ là lần đầu tiên đi tới lối vào của Phong Tiên Giới, ở nơi này tản ra thần thức cực kỳ nguy hiểm, không bằng chúng ta hãy hợp tác với nhau, đợi một vài người khác tới, chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào, chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều, mà lại có thể toàn mạng quay trở ra.
Vương Lâm thủy chung vẫn nhìn cái khe kia, dường như đang trầm tư. Lý Nguyên Lôi nói xong, Vương Lâm vẫn chưa quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
– Không cần.
Nói xong, hắn nâng chân lên, dần dần đi về phía cái khe Phong Tiên Giới phía trước. Bước chân của hắn không nhanh, nhưng lại có một sức mạnh kỳ dị bao phủ, ngay trong khoảnh khắc này, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
– Nhìn bộ dạng của hắn, dường như muốn tự mình tiến vào Phong Tiên Giới!
– Lý đại ca cũng là có hảo ý, nhưng người này lại thật là cuồng vọng. Bên trong Phong Giới cho dù là những lão quái cũng không dám một mình tiến vào.
Lý Nguyên Lôi hai mắt sững lại, quắc mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm, nhìn thấy thân ảnh hắn càng lúc càng nhanh, đi thẳng đến cái khe Phong Giới, trong thời gian ngắn đã tới gần, hiển hiên là muốn bước vào.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, cả người lập tức dừng lại, mạnh mẽ lui về phía sau, liền tiếp bị đẩy lùi lại hơn mười trượng.
Hành động bất thình lình này còn chưa để cho tu sĩ xung quanh kịp phản ứng lại, lập tức từ bên trong cái khe liền có một luồng gió ngập trời hung ác gào thét lao ra, còn có tiếng xé gió ầm ầm truyền đến.
Chỉ thấy bên trong cái khe Phong Giới giữa hư không có một đám sương đỏ phun ra, cuồn cuộn quét ngang, trực tiếp tràn ngập ra. Ở bên trong đám sương đỏ này, từng tiếng xé gió cùng với những tiếng rít vào ầm ầm truyền ra. Cùng lúc đó từng đạo hồng quang lóe ra, chỉ thấy từng con Văn Thú dữ tợn to trăm trượng toàn thân đỏ thẫm lập tức xuất hiện.
Những con Văn Thú này toàn thân đầy lông, nhất là cái miện vĩ đại kia phát tán ra tinh phong nồng đậm, khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh tâm động phách. Một luồng hung khí như đến từ viễn cổ bất chợt tràn ngập trời đất. Tiếng ầm ầm vang lên, liếc mắt nhìn có thể thấy được hơn một trăm con Văn Thú bay ra.
Ngay trong khoảnh khắc này, sắc mặt Lý Nguyên Lôi đại biến, thân mình không chút do dự lui ra phía sau, hét lớn:
– Một đàn Văn Thú nhỏ bị đám sương đỏ cuốn ra, lui mau!
Theo lời hắn nói ra, những tu sĩ bên cạnh Lý Nguyên Lôi lập tức thần sắc kịch biến, vội vàng lui ra. Với tu vi của bọn họ, đối mặt với hơn một trăm Văn Thú này cũng không hề có một chút cơ hội chiến thắng nào, giờ phút này ầm ầm tản ra, hướng về bốn phía bay đi như tên bắn.
– Tế Thiên Hương!
Thanh âm của Lý Nguyên Lôi lại một lần nữa vang lên, cùng lúc đó tay phải hắn khẽ lật. Chỉ thấy ở trong tay xuất hiện một cây hương màu đen to như một cánh tay, vung lên một cái thắp cây hương này lên, một mùi hương kỳ dị nồng đậm lập tức tản ra.
Cũng không phải chỉ mình hắn làm như vậy, mà hơn mười tu sĩ này toàn bộ đồng thời lấy một cây hương ra thắp lên. Trong nháy mắt, giữa trời đất bên ngoài cái khe Phong Giới tràn ngập mùi hương kỳ dị.
Văn Thú này dường như đối với mùi hương này cực kỳ chán ghét, vốn đang muốn tấn công tới liền lần lượt ngừng lại, nhìn chằm chằm xung quanh, thần sắc lộ ra vẻ hung ác.
Nhìn đám Văn Thú chi chít bộ dạng dữ tợn, cả đám người bao gồm cả Lý Nguyên Lôi lập tức trong lòng hiện ra cảnh tượng về ác danh của Văn Thú, từng người tâm thần đều rất khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm vào đám Văn Thú này. Sau khi chúng ngửi thấy mùi hương này liền dừng lại, những người này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, đột nhiên một tu sĩ thanh niên đứng bên cạnh Lý Nguyên Lôi ngơ ngác nhìn về phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin, thất thanh nói:
– Điều… điều này sao lại có thể được!
Thanh âm của hắn không thể kìm chế, ngay khi vang lên lập tức thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Lập tức những người này đều trợn mắt há mồm, thần sắc lộ ra vẻ chấn động cùng hoảng sợ, nhưng hơn hết chính là vẻ mê man và khó hiều.
Ở chỗ ánh mắt của bọn họ nhìn vào, một thân ảnh áo trắng, giữa đám Văn Thú chi chít phiêu diêu đi tới. Ở dưới thân thể hắn rõ ràng là một Văn Thú đặc biệt toàn thân màu vàng nhạt!
Theo hắn tiến về phía trước, những Văn Thú màu đỏ thẫm hung ác ngợp trời ở bốn phía toàn bộ lập tức mắt lộ ra u quang, vẻ hung ác giảm mạnh, không có một chút dũng khí nào ngăn cản thanh niên áo trắng kia tiến về phía trước, tất cả đều né tránh. Có thể thấy thần sắc của bọn chũng dường như còn lộ ra một vẻ cung kính không thể nghi ngờ.
Tiếng kêu của những con Văn Thú này lập tức ầm ầm truyền ra, chỉ thấy chúng không để ý tới những tu sĩ kia nữa mà vờn quanh bốn phía thanh niên áo trắng này, nói một cách chính xác, là vờn quanh Văn Thú đặc biệt màu vàng nhạt này, dường như cùng nhau tiến về phía cái khe Phong Giới tràn ra đám sương đỏ kia. Cảnh tưởng kỳ dị này khiến cho tu sĩ bốn phía không thể nào tin được.
Dường như sự xuất hiện của đám Văn Thú vừa rồi không phải là do đám sương đỏ phun ra, mà là giống như tự lao ra nghênh đón! Chúng đang nghênh đón người áo trắng này!
Mãi cho đến khi người mặc áo trắng kia bước vào bên trong đám sương mù, tiến vào bên trong cái khe Phong Giới, đàn Văn Thú màu đỏ dữ tợn hơn một trăm con ở bốn phía toàn bộ nhảy vào trong đám sương đỏ không sót lại một con nào.
Đám sương đỏ cuồn cuộn kia dường như bị cảnh tượng vừa rồi làm cho hỗn loạn, xuất hiện sự vặn vẹo, bắt đầu giống như là nghịch biến. Theo đám Văn Thú quay trở lại bên trong đám sương mù, đám sương mù kia lập tức co rút lại, trong lúc ngưng tụ nhất tề bị hút vào trong cái khe, cuối cùng biến mất không thấy.
Đám Văn Thú theo đám sương mù phun ra xuất hiện, mãi cho đến khi chúng quay trở về bên trong đám sương mù, đám sương mù bị hút trở lại, toàn bộ sự việc này chỉ diễn ra trong vòng nửa nén hương, làm cho tất cả tu sĩ bao gồm Lý Nguyên Lôi da đầu tê dại. Cho đến khi bốn phía yên tĩnh trở lại, không còn một biến hóa gì, tâm thần của bọn họ vẫn còn tràn đầy khiếp sợ.
– Hắn… hắn là ai?
– Hắn xuất hiện chỉ là trùng hợp, hay là… những Văn Thú này ra ngoài nghênh đón!
Mỗi người đưa mắt nhìn lẫn nhau, đều nhìn ra vẻ hoảng sợ trong mắt của đối phương, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể quên được cảnh tượng vừa rồi. Đối với Vân Hải tu sĩ mà nói, những Văn Thú chiếm cứ Phong Tiên giới, sự hùng mạnh của chúng là không thể nghi ngờ, cho dù là Thần Tông cũng không nắm chắc có thể thu hồi Phong Tiên Giới. Họ đã từng phái đi những tu sĩ đại thần thông, nhưng cuối cùng toàn bộ đều thất bại, không có một ai sống sót trở về.
Mà quan trọng nhất là những Văn Thú này không thể thuần hóa thành linh thú, bất kể là phương pháp gì, cũng không thể thành công. Qua thời gian dài, đối với đặc tính này của Văn Thú, dường như ai cũng biết.
Nhưng vừa rồi sự xuất hiện của thân ảnh áo trắng kia cũng làm cho việc mà tất cả mọi người đều cho rằng không thể, trở thành có thể.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều trầm ngâm. Không bao lâu sau, có một vài đạo cầu vồng từ xa bay tới, chỉ thấy người mà bọn họ chờ, đã tới.
Chương 1165: Tập hợp Văn Thú màu đỏ thẫm
Cái khe Phong Tiên Giới giống như bị người ta đột nhiên mở ra, dữ tợn nuốt lấy tất cả sinh linh tiến vào bên trong. Ngay khi đám sương đỏ phun ra, hơn một trăm con Văn Thú này xuất hiện, Vương Lâm lập tức không chút do dự gọi ra Văn Thú của mình.
Sau khi lột xác trở thành Văn Thú màu vàng nhạt, vừa mới xuất hiện lập tức gây ra một cảm giác cùng khí tức đặc biệt, khiến cho một trăm Văn Thú kia lập tức chấn động rất nhanh lao tới vờn quanh bốn phía.
Văn Thú này vô cùng uy nghiêm, có uy lực tuyệt đối, dường như theo đám người Lý Nguyên Lôi nhìn, thì những Văn Thú màu đỏ này quả thật đang tiếp đón vua của chúng. Nhưng chúng nghênh đón không phải là Vương Lâm, mà là Văn Thú Vương ở dưới chân hắn.
Tiến vào trong cái khe, thế giới hiện ra ở trước mắt Vương Lâm cũng giống như lúc trước thần thức hắn đảo qua, hào quang màu vàng tràn ngập trời đất. Nhưng hào quang màu vàng này không phải là toàn bộ, giữa trời đất còn có những đám sương mù màu đỏ quỷ dị thi thoảng lại trôi qua, được cuồng phong cuốn đi, tốc độ cực kỳ kinh người.
Đi trên tàn tích của Phong Tiên Giới, tiên khí nồng đậm tràn ngập trong gió. Nơi đây mặc dù là một đống đổ nát, nhưng được bảo tồn rất hoàn chỉnh, càng vào sâu bên trong lại càng như vậy. Ở nơi này, thứ Vương Lâm cảm nhận sâu sắc nhất chính là gió! Gió vô biên, vô tận!
Toàn bộ trời đất, toàn bộ tiên giới, dường như không có chỗ nào không có dấu vết của gió, trên mặt đất đã không còn một chút bụi đất, dường như đã bị những cơn gió vô số năm chưa bao giờ ngừng thổi sạch sẽ. Quần áo toàn thân bị thổi bay, phát ra tiếng phần phật, một đầu tóc trắng lại càng bị gió thổi tung. Những cơn gió lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nhẹ nhàng thì thổi vào mặt, tâm thần thoải mái, giống như vô số bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt lên toàn thân. Nhưng khi mạnh thì vô cùng cương mãnh ầm ầm như thể phá nát thân thể, đập vỡ nguyên thần.
Toàn bộ Phong Giới này quả thực đúng như tên gọi, tràn đầy gió! Dường như giữa trời đất bị mở ra một lỗ hổng, từ bên trong phóng ra những cơn gió cô độc được tích lũy hàng vạn vạn năm.
Cô độc, tịch mịch, đây là cảm giác mà Vương Lâm sau khi bước vào nơi này, ngay khi ngọn gió đầu tiên đập vào mặt, nhắm hai mắt lại cảm thấy. Còn có những tiếng gió thảm thiết theo gió thổi sinh ra giữa trời đất thủy chung vờn quanh, giống như những tiếng than thở cô độc, chậm rãi vang vọng trong trời đất, như thanh âm mơ hồ của rất nhiều người phát ra, làm cho người ta có một cảm giác chấn động tâm thần một cách quỷ dị.
Trong khi đi về phía trước, xung quanh Vương Lâm có hơn một trăm con Văn Thú vờn quanh, từng tiếng kêu xé gió vang vọng. Văn Thú Vương ở dưới chân Vương Lâm thần sắc lộ ra vẻ hưng phấn, nó ngửa mặt kêu một tiếng dai, tiếng kêu kinh thiên động địa, hướng về bốn phía vang vọng.
Ngay khi tiếng kêu này vang lên, lập tức ở phía trước liền có một đám sương đỏ giống như là một đám mây bị cuồng phong gào thét thổi tới, ầm một tiếng tan vỡ, từ bên trong bay ra hơn một trăm đạo hồng quang, bất ngờ hóa thành một đàn Văn Thú dữ tợn.truyện kiếm tu audio
Ánh mắt của những Văn Thú này toàn bộ trong nháy mắt tập trung vào Văn Thú Vương ở dưới chân Vương Lâm, đồng loạt kêu lên, nhưng những tiếng kêu này lại tràn đầy vẻ run rẩy và thần phục.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn sớm đã biết về sự tồn tại của những Văn Thú trong Phong Tiên Giới, nhưng kỳ lạ ở chỗ những Văn Thú này tuy dữ tợn nhưng trên người chúng ít nhiều cũng có tiên khí tồn tại. Điểm này cũng dễ lý giải, dù sao chúng ở trong Phong Tiên Giới này cũng đã lâu, hiển nhiên trên người cũng có tiên khí.
So với việc này thì điều làm cho Vương Lâm thực sự chú ý chính là thực lực của những Văn Thú màu đỏ này. Lúc trước khi Vương Lâm ở trong vùng đất Yêu Linh cũng đã từng nhìn thấy loại Văn Thú màu đỏ này, có lẽ do nơi sống mà thực lực của chúng không cao, nhưng những con Văn Thú ở trước mặt lúc này, mỗi một con cũng phải tương đương với Khuy Niết tu sĩ. Trong đó còn có một ít Văn Thú màu đỏ sẫm, có thể so sánh với Khuy Niết hậu kỳ!
Hiện tượng này khiến tinh thần Vương Lâm phấn chấn vô cùng! Những con Văn Thú xung quanh này tu vi đã là Khuy Niết hậu kỳ, mà theo hắn biết thì đây mới chỉ là ngoại vi của Phong Tiên Giới mà thôi!
Chương 1166: Một Văn Thú Vương khác (1)
Thời gian hai ngày, với tốc độ của Vương Lâm, đã đi vòng quanh vùng ngoại vi của Phong Tiên Giới này một vòng. Cùng với việc tập hợp Văn Thú từ bên trong những đám sương đỏ, Vương Lâm cũng ở trong Phong Tiên Giới này phát hiện được tiên ngọc.
Cũng vì có những Văn Thú này khiến cho những tu sĩ tiến vào nơi này không có nhiều, cho nên Vương Lâm thu hoạch được rất nhiều tiên ngọc.
Nhưng điều khiến hắn dần dần nhíu mày chính là những đám sương mù chứa đựng đàn Văn Thú bị gió thổi tới vùng ngoại vi này ngày càng ít, tới cuối cùng, thông thường cứ mấy canh giờ hắn mới thấy một đám sương mù từ chân trời cuồn cuộn bay đến.
Đây là một hiện tượng rất không bình thường, nếu như Văn Thú trong Phong Tiên Giới chỉ có như vậy, quyết sẽ không có khả năng khiến cho Vân Hải tu sĩ khiếp sợ, lại càng không thể khiến cho Tiên Giới biến sắc.
Ngày hôm nay, Vương Lâm đang đứng ở không trung, nhìn về chỗ sâu trong Tiên Giới ở đằng xa, sau hai ngày hắn đã quan sát phát hiện ra những Văn Thú trong Phong Giới này hầu hết đều ngưng tụ ở bên trong, còn những đám sương đỏ là từ bên trong chỗ đó bị gió thổi ra, cho nên mới ít như vậy.
– Ở sâu bên trong Phong Giới có rất nhiều Văn Thú, như vậy bên trong đó tất nhiên còn có những Văn Thú hùng mạnh hơn, thậm chí ngay cả Văn Thú Vương nhất định cũng sẽ có… nói là như vậy, nhưng cũng không thể tùy tiện xông vào.
Trong lúc trầm ngâm ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tâm thần khẽ động, Văn Thú Vương lập tức kêu khẽ, bỗng nhiên những Văn Thú màu đỏ ở bên cạnh nó lập tức ngửa mặt lên trời rống lên, thanh âm này mang theo một sức mạnh xuyên thấu kỳ dị, giống như là gọi bầy khi gặp phải nguy cơ sinh tử.
Những tiếng kêu này hình thành một gợn sóng vô hình bỗng nhiên quanh quẩn ở trong Phong Tiên Giới này, Vương Lâm hít sâu, ngưng thần nhìn ra xa, nhưng không lâu sau, trong trời đất mơ hồ truyền lại từng trận tiếng nổ ầm ầm như tiếng sấm, chỉ thấy ở chân trời đằng xa, một đạo hồng quang ngợp trời gào thét lao đến.
Khoảng cách này tuy rất xa, nhưng đạo hồng quang này lại rất kinh thiên động địa, còn có một tiếng rống điên cuồng phát ra, làm cho người ta nghe thấy không thể không chấn động tâm thần. Thậm chí ngay cả không trung của Phong Tiên Giới này cũng bắt đầu run rẩy, xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Vương Lâm thần sắc như thường, nhưng đồng tử cũng co rụt lại, hồng quang ở chân trời đằng xa số lượng đã lên tới hơn một ngàn. Chỉ mới một đợt thứ nhất này, Vương Lâm đã có thể tưởng tượng được chỉ sợ không bao lâu nữa, sẽ có càng nhiều Văn Thú gào thét bay đến, có lẽ quyết cũng không chỉ có Văn Thú màu đỏ sẫm, mà còn có mãnh thú mạnh hơn xuất hiện.
Một lát sau, hơn một nghìn Văn Thú kia ầm ầm tới gần, nhưng ngay lúc bọn chúng tới gần, Văn Thú Vương một mình bay ra, hào quang màu vàng nhạt vờn quanh, một luồng uy áp chợt quét ngang tản ra. Trong hơn một nghìn Văn Thú kia có gần một trăm Văn Thú màu đỏ thẫm, còn có mười Văn Thú màu đỏ thẫm hơn, giờ phút này dưới luồng uy áp, chỉ thấy lập tức bắt đầu run rẩy.
Những Văn Thú màu đỏ ở trong đó lập tức lộ ra vẻ thần phục, gần một trăm Văn Thú mà đỏ thẫm kia chỉ sợ sệt trong chốc lát, rồi cũng lộ ra vẻ thần phục. Chỉ có hơn mười Văn Thú màu đỏ thẫm hơn kia, trong nháy mắt lui lại, bỏ chạy ra xa.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đang muốn ra lệnh cho Văn Thú Vương truy kích, nhưng đúng lúc này, đột nhiên bầu trời một lần nữa lại ầm vang lên kịch liệt. Chỉ thấy hơn một đàn Văn Thú vô biên vô tận ở đằng xa, có lẽ là không dưới mấy vạn, ầm ầm bay tới.
Cảnh tượng này lập tức làm cho da đầu Vương Lâm tê dại, hắn biết tình trạng của Văn Thú Vương giờ phút này có lẽ rất khó để đồng thời tập hợp mấy vạn Văn Thú này, mà trong đám Văn Thú này, Vương Lâm còn thấy được một quầng lam quang lớn, thậm chí còn có một quầng bạch quang nhỏ tràn ra.
Không cần nghĩ ngợi, thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, lập tức gần hai nghìn Văn Thú ở bên người vây hắn vào bên trong, thân hình hắn như ẩn như hiện, tâm thần truyền ra thần niệm, Văn Thú Vương lập tức mang theo hai nghìn Văn Thú bay về phía sau, tránh xa đàn Văn Thú kinh khủng kia.
Nhưng may mắn là đàn Văn Thú kia sau khi bay đến vờn quanh bốn phía một vòng, sau khi không hề phát hiện ra tung tích của địch liền quay trở về. Nhưng cảnh tượng rậm rạp chi chít che phủ trời đất vừa rồi cũng vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ Vương Lâm.
Nhất là một quầng sáng màu lam lớn bên trong đàn Văn Thú kia, những Văn Thú toàn thân màu làm so với khí tức của Tịnh Niết tu sĩ không hề thua kém hơn chút nào tràn ra, cũng làm cho Vương Lâm tim đập thình thịch không ngừng.
Loại Văn Thú màu lam này hiển nhiên là vượt xa màu đỏ, số lượng hẳn là cũng không nhiều, nhưng nhìn số lượng Văn Thú khổng lồ kia, dường như cũng không quá ít.
Càng làm cho Vương Lâm động tâm hơn còn có Văn Thú màu trắng gần như trong suốt bên trong đạo hoàng quang màu trắng kia. Khí tức phát ra trên thân thể loại Văn Thú này đủ để trong lòng Vương Lâm dâng lên tham niệm.
Đó chính là khí tức Toái Niết.
Trong mấy vạn Văn Thú vừa rồi, Văn Thú màu trắng có chừng ba trăm con, nếu hắn có thể nắm giữ được lực lượng này thì còn hơn cả mấy vạn Văn Thú màu đỏ kia!
– Phong Tiên Giới đối với người khác mà nói thì đúng là vùng đất sinh tử, nhưng đối với ta, nơi này lại là kho báu lớn nhất của cuộc đời ta!
Vương Lâm hít sâu, kiềm chế sự hưng phấn trong lòng.
– Văn Thú ở nơi này không biết nếu đạt tới màu tím giống như trong ký ức của Đồ Ti, thì sẽ tương đương với trình độ nào… Vương Lâm trong lúc trầm ngâm chỉ có một việc thủy chung không hiểu.
Hắn nhìn Văn Thú Vương bên cạnh, con thú này hắn đã lấy được từ Chu Tước Tinh, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không biết được tại sao lại gặp nó ở nơi đó. Mặt khác còn có một việc làm cho Vương Lâm có chút khó hiểu.
Văn thú của hắn cũng đã từng đạt tới màu tím, thậm chí bây giờ cũng đã đạt tới màu vàng, nhưng thực lực cũng còn kém rất xa Văn Thú trong Phong Tiên Giới này. Nếu không phải dựa vào uy áp vương giả của Văn Thú này, Vương Lâm thậm chí còn có chút hoài nghi Văn Thú của mình có phải là thật hay không!
Việc này đã làm Vương Lâm lo nghĩ rất lâu, giờ phút này nhớ tới, nhưng vẫn không có đáp án, liền bỏ qua không suy nghĩ nữa, mà sau khi đàn Văn Thú rời khỏi, mang theo hai nghìn Văn Thú bên cạnh, chậm rãi bay tới chỗ sâu bên trong Phong Tiên Giới.
Cảnh tượng mấy vạn Văn Thú bay tới vừa rồi cắt đứt suy nghĩ tiếp tục dụ dỗ Văn Thú tới, phương pháp này một khi xuất hiện việc ngoài ý muốn thì giá phải trả là quá lớn, mà việc ngoài ý muốn này hoàn toàn không thể khống chế. Sau khi lo lắng, Vương Lâm quyết định chậm rãi tiến vào bên trong Phong Tiên Giới, tùy cơ ứng biến.
Chương 1167: Một Văn Thú Vương khác (2)
Ngày thứ năm tiến vào Phong Tiên Giới này, theo Vương Lâm chậm rãi tiến vào, chỗ của hắn hôm nay vẫn đang ở vùng ngoại vi của Phong Tiên Giới này, chỉ là gần vị trí trung tâm hơn một chút mà thôi.
Nơi này có một mảnh vỡ đại lục của Tiên Giới trôi nổi, vừa mới tới gần nơi này đột nhiên ở phía trước có một đạo lam quang lóe lên. Ánh mắt Vương Lâm sững lại, thần sắc lập tức trở nên phấn chấn, hắn nhìn thấy rõ ràng ở bên trong đạo lam quang kia có một con Văn Thú! Con Văn Thú này toàn thân màu lam, phát ra một khí tức Tịnh Niết sơ kỳ!
Nó không di chuyển theo đàn, mà chỉ đi một mình. Đang lúc phi hành đột nhiên Văn Thú Vương ở dưới chân Vương Lâm kêu lên một tiếng dài, Văn Thú màu lam ở đằng xa lập tức dừng lại, ngừng bay tới, xoay người nhìn chằm chằm Vương Lâm cùng với Văn Thú Vương ở đằng xa, ánh mắt lộ ra vẻ mê man sợ sệt.
Đúng lúc này, Văn Thú Vương ở dưới chân Vương Lâm lại kêu lên, hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng nhạt bay thẳng đến Văn Thú màu lam kia, trong nháy mắt đã tới gần, cái xúc tu rất lớn quét ngang ra trực tiếp quất lên người Văn Thú màu làm kia.
Con thú kêu lên thê thảm không dám né tránh, mạnh mẽ lui lại, ở cách trăm trượng mới dừng lại, vẻ sợ sệt trong mắt dần giảm bớt, nhưng vẫn còn tồn tại. Đột nhiên nó kêu lên kịch liệt, chỉ thấy thân thể khẽ chuyển, hóa thành một đạo lam quang muốn bỏ chạy ra xa.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hào quang màu vàng nhạt trên toàn thân Văn Thú dưới chân hắn lập tức tản ra, một tiếng rít gào còn to hơn vang lên. Ngay khi tiếng rít gào này phát ra, những Văn Thú màu đỏ ở xung quanh lập tức run lên, ánh mắt lộ ra vẻ cung kính cùng hoảng sợ.
Thân mình Văn Thú màu làm ở đằng xa lại dừng lại, giống như dưới uy áp này có hai ý niệm đấu tranh lẫn nhau trong thân thể. Văn Thú màu lam này trong lúc run rẩy không bỏ chạy nữa, mà chậm rãi bay về phía Văn Thú Vương, ở phía trước bộ dáng lộ ra vẻ thần phục.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang, thân mình từ trên Văn Thú Vương bước tới, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Văn Thú màu lam kia. Văn Thú màu lam lập tức trở nên dữ tợn, hai mắt lộ ra vẻ âm hàn, nó vẫn thần phục Văn Thú Vương, nhưng đối với Vương Lâm thì vẫn hung tợn ngợp trời.
Nhưng ngay lúc này cái xúc tu khổng lồ của nó lóe lên hàn quang, ngay khi mạnh mẽ quét về phía Vương Lâm, thân ảnh Vương Lâm không hề dừng lại, trong tiếng hừ lạnh tay phải nâng lên hướng về phía trướng. Đột nhiên con Văn Thú màu lam kia thân thể lập tức run lên, nhưng vẫn không nhúc nhích, giống như thân thể đã bị trói lại.
Vương Lâm giơ tay phải lên, chạm vào đầu Văn Thú này, thần thức tản ra hướng về phía trong đảo qua. Với hiểu biết của hắn về Văn Thú, lại thêm tu vi hùng mạnh, cũng dễ dàng tìm được ký ức của Văn Thú màu lam này, chậm rãi xem xét. Hồi lâu sau, Vương Lâm nâng tay lên, ánh mắt trầm tư.
Thân thể con Văn Thú màu lam kia cử động trở lại, vẻ hung ác một lần nữa bộc phát, đang định phản kháng, nhưng lúc này Văn Thú Vương lại kêu lên một tiếng, lập tức khiến cho Văn Thú màu lam lộ ra vẻ phục tùng, bay vào bên trong đàn Văn Thú màu đỏ bên cạnh. Nó vừa mới tới gần, những Văn Thú màu đỏ này toàn bộ tản ra, không có một chút dũng khí tới gần.
– Chỉ là một con Văn Thú màu lam nhạt đơn độc mà khó khống chế như thế, nếu có nhiều hơn, chỉ sợ lại càng không thể khiến chúng phục tùng… việc này cũng có thể liên quan đến con Văn Thú chưa từng sống ở nơi này của ta, giống như vậy, theo ký ức của Văn Thú màu lam kia, ở phía trước không xa nhất định có một Văn Thú Vương giả… Vùng đất Phong Giới này tuy lớn, Văn Thú Vương tuy không nhiều, nhưng hẳn cũng có một vài còn… Dựa vào tập tính của Văn Thú, nếu như những Văn Thú Vương này chết, bị Văn Thú của ta hấp thụ, thì có thể hoàn toàn thao túng tất cả những Văn Thú của chúng!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, chỉ là một ý tưởng, nhưng ý tưởng này cũng cực kỳ lớn mật… Trong lúc trầm ngâm, hai mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm về phía xa. Hồi lâu sau, hắn hung hăng cắn răng một cái, thân thể nhoáng lên, trực tiếp hướng về phía mảnh vỡ đại lục bên dưới bay xuống.
Bên cạnh hắn, hai nghìn Văn Thú gào thét, theo Văn Thú Vương cùng nhau hạ xuống, vờn quanh bốn phía. Vì thế, vị trí trung tâm của Vương Lâm thoạt nhìn giống như bị một đám mây đỏ tràn ngập, cho dù có tu sĩ đến nơi đây, cũng rất khó nhìn ra người ở bên trong.
Khoanh chân ngồi trên mặt đất, Vương Lâm hai tay bấm quyết, hai mắt nhắm lại, điểm mạnh vào mi tâm. Đột nhiên thân thể hắn chấn động, mi tâm ý cảnh lập tức biến thành quy tắc chi tinh đột nhiên lóe lên, trong lúc xoay tròn từ trên mi tâm bay ra, trực tiếp rơi lên trên Văn Thú Vương bên cạnh.
Cùng lúc đó, nguyên thần Vương Lâm bay ra, hóa thành một đạo thanh quang trực tiếp dung nhập vào bên trong quy tắc chi tinh trên thân thể của Văn Thú. Văn Thú Vương kia toàn thân chấn động, hai mắt lộ ra tinh quang, kêu khẽ một tiếng.
Hào quang màu vàng nhạt trên thân thể nó dần dần thu lại, cuối cùng hoàn toàn ẩn đi, ngay sau đó, một đạo lam quang nhàn nhạt biến ảo hiện ra, tràn ngập bên ngoài thân thể Văn Thú Vương.
Giờ phút này thoạt nhìn nó giống như một Văn Thú màu lam, không có một chút đặc biệt nào, ngay cả uy áp của Văn Thú Vương trên thân thể nó toàn bộ cũng bị nguyên thần của Vương Lâm phong ấn, không còn sót lại một chút nào.
Một lát sau, Văn Thú Vương này kêu lên một tiếng dài, thân thể đột nhiên trực tiếp bay ra, ở giữa không trung vờn quanh một vòng, sau khi kêu lên lưu lại mệnh lệnh bảo vệ Vương Lâm, hóa thành một đạo lam quang bay thẳng về phía xa!
Tuy nó đã rời khỏi, nhưng gần hai nghìn Văn Thú này vẫn phục tùng mệnh lệnh của Văn Thú Vương, bất kể chuyện gì xảy ra, cho dù là chết, cũng sẽ bảo vệ Vương Lâm.
Nhất là Văn Thú màu lam kia, lúc này đã trở thành kẻ mạnh nết trong đám Văn Thú này, tuy đối với Vương Lâm vẫn còn thể hiện sự hung dữ, nhưng lúc này nó cũng đứng gần Vương Lâm nhất, bảo vệ một cách chặt chẽ.
Nguyên thần của Vương Lâm dung nhập vào trong quy tắc chi tinh, in lên thân thể của Văn Thú Vương, hóa thành lam quang bay nhanh bên trong Phong Tiên Giới này. Văn Thú này dường như cực kỳ vui sướng, bay đi cực nhanh, thi thoảng lại phát ra tiếng kêu, nhưng dưới phong ấn của Vương Lâm, tiếng kêu này không có bất kỳ một uy áp gì. Lúc này Văn Thú Vương cũng chỉ như một Văn Thú màu lam rất bình thường, không có một chút gì đặc biệt.
Không ngừng tiến về phía trước, mấy canh giờ sau, đột nhiên ở phía trước giữa trời đất có hơn một trăm con Văn Thú màu lam gào thét tới gần. Những con thú này cực kỳ dữ tợn, nhất là xúc tu vô cùng lớn, còn mang theo một vẻ vô cùng hung ác.
Thậm chí ở bên trong, Vương Lâm còn nhìn thấy một con Văn Thú màu lam hơi đậm một chút, từ trên thân thể nó phát ra một khí tức vô biên có thể so sánh với tu sĩ Tịnh Niết hậu kỳ.
Bọn chúng gào thét đi qua bên người Văn Thú Vương, không hề dừng lại. Chỉ có con Văn Thú màu lam hơi đậm kia khi bay qua có quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra vẻ mê man.
Vương Lâm điều khiển Văn Thú Vương, dọc đường không hề dừng lại, bay thẳng về phía trước. Dần dần, trên đường đi hắn thấy được ba đàn Văn Thú màu lam hàng trăm con gào thét bay qua, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
– Khó trách năm đó ngay cả Đồ Ti cũng phải chật vật mà bỏ chạy. Loại Văn Thú này nếu đơn độc thì không mạnh, nhưng số lượng của bọn chúng thật sự là quá đông! Nơi này vẫn chỉ là ngoại vi của Phong Tiên Giới, nếu đi sâu vào bên trong, một khi xuất hiện Văn Thú màu lam, màu trắng trở lên, số lượng sẽ rất đông, chỉ sợ ngay cả tu si thiên nhân suy kiếp, ở chỗ này cũng không giữ được mạng muốn xông ra, cũng là hy vọng mong manh!
Vương Lâm theo Văn Thú Vương trong lúc phi hành nhìn bốn phía trời đất. Nơi này không có một chút khí tức của tu sĩ nào, hiển nhiên có rất ít tu sĩ có thể đến nơi đây mà sống ở nơi này trong một thời gian dài. Nơi này, là thế giới của Văn Thú!
Theo Văn Thú dần dần tới gần, sau mấy canh giờ, hiện ra ở trước mắt Vương Lâm là một dãy núi khổng lồ ở bên rìa mảnh vỡ đại lục này. Dãy núi này cao chọc trời, từ xa nhìn lại thấy vô cùng chót vót.
– Chính là nơi này!truyện tà tu audio
Nguyên thần Vương Lâm thu lại, vờn quanh bên trong quy tắc chi tinh, bắt đầu quan sát chặt chẽ.
Ở bên ngoài núi này, có vài nghìn Văn Thú màu đỏ bay quanh, bên trong còn có vài trăm Văn Thú màu lam. Những Văn Thú màu lam này cực kỳ bá đại, thông thường trong lúc phi hành gặp phải những Văn Thú màu đỏ, những Văn Thú màu đỏ này sẽ vội vàng tránh ra nhường đường.
Càng vào sâu bên trong, tiến vào trong khoảng không gần dãy núi, Vương Lâm còn thấy được hai con Văn Thú màu trắng. Chúng không bay, mà bám vào vách núi, cái xúc tu rất lớn không ngừng cọ vào vách núi, phát ra từng trận tiếng kêu chói tai.