[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 294 [Chương 1140 đến 1144]
❮ sautiếp ❯Chương 1140: Chu Tước lam sắc
Ngọn núi ở địa phương Vương Lâm đang ngồi đã biến mất, chỉ còn lại những luồng sáng bảy màu đang bao quanh thú hồn bay bổng trên không trung. Biển lửa vẫn vô tình thiêu đốt bên dưới, những luồng sáng bảy màu bao phủ thú hồn chợt tối chợt sáng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Trận pháp cấm chế bên ngoài đã bị biển lửa lao ra làm vỡ nát rồi hóa thành rất nhiều mảnh nhỏ bị thiêu đốt văng tứ tán về bốn phía. Ngay cả những luồng sương mù vô tận bên trong dãy núi hình vòng cung cũng khuếch tán khi biển lửa ầm ầm phóng đến, tất cả đều bị xé toạc ra rồi tiêu tán. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm trong dãy núi hình vòng cung đã không còn sương mù.
Đám Minh Chí giả đang ngồi khoanh chân bay bổng trong không trung để chống lại sự xâm nhập của ngọn lửa. Khoảnh khắc này bên ngoài sơn cốc phương xa cũng được bao phủ trong ngọn lửa hung tàn, giống như rơi vào trong hỏa ngục.
Những âm thanh tách tách vang lên kinh thiên động địa, hàng loạt sơn cốc đổ xuống ầm ầm hóa thành rất nhiều khối đá bị ngọn lửa thiêu đốt văng ra bốn phía.
Vẻ mặt lão phụ nhân đang ngồi trong một sơn cốc trở nên trắng bệch không còn chút máu. Lúc này Trần Thiên Quân cũng đang phóng đến những địa phương có mãnh thú hóa sương, hắn chấp nhận mạo hiểm tính mạng để cẩn thận tìm kiếm nguyên tinh.
Dù Trần Thiên Quân có thần thông của Dịch Thú Tông nhưng khi thu hoạch nguyên tinh của rất nhiều mãnh thú hóa sương cấp mười hai cũng khó có thể áp chế được nguy hiểm cùng cực, cũng đã nhiều lần thoát chết trong gang tấc. Lúc này hắn đang từ trong một địa phương có mãnh thú hóa sương bay ra, trái tim đập lên dữ dội, một luồng cuồng phong tạo ra tiếng rit gào xé gió đuổi theo phía sau Trần Thiên Quân.
Khoảnh khắc này phương trời xa đột nhiên bùng lên những luồng hào quang bạch sắc, ánh sáng bảy màu trên bầu trời đột nhiên tiêu tán trong nháy mắt, một con sóng nhiệt khủng bố từ phương xa phóng đến giống như long trời lở đất.
Mãnh thú hóa sương đang đuổi theo Trần Thiên Quân đột nhiên trở nên sửng sốt, nó buông tha không thèm đuổi giết Trần Thiên Quân không chút do dự rồi phóng thẳng về trong sương mù.
Khoảnh khắc này ngọn lửa trắng bao phủ khắp thiên địa, những con sóng nhiệt khủng bố phát ra tiếng gào thét đang thôn phệ tất cả ánh sáng bảy màu. Nhưng sóng nhiệt lại lập tức vượt qua bên cạnh thân thể Trần Thiên Quân rồi tiếp tục phóng về phía trước.
Trần Thiên Quân ngơ người đứng đờ như tượng, toàn thân lập tức ướt đẫm mồ hôi, tâm thần chấn động. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được dù là chính mình ở trong biển lửa kinh khủng này cũng không thể chịu đựng được lâu.
Hơn nữa Trần Thiên Quân cảm nhận được một luồng khí tức của Vương Lâm trong biển lửa.
Ngọn lửa liên tục bùng ra, cuối cùng tất cả địa phương trong thế giới bảy màu đều ngập trong biển lửa. Đám mãnh thú hóa sương lập tức truyền ra những tiếng gầm rống kinh thiên, có một vài con trực tiếp lao ra khỏi sương mù rồi kêu gào trong biển lửa giống như không sợ nhiệt độ cao. Trong đám này có vài mãnh thú mãng xà vặn vẹo thân thể, bộ dáng đám này chẳng những không cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn tỏ ra khinh thường ngọn lửa trước mặt. Khi biển lửa đã khuếch tán khắp thế giới bảy màu thì quá trình Chu Tước thức tỉnh lần thứ ba đã bắt đầu. Vương Lâm khoanh chân ngồi trên mặt đất, trên thân thể Cổ Thần xuất hiện từng mảng nứt nẻ giống như chất nước khắp toàn thân bốc hơi trong nháy mắt. Lúc này làn da trở nên khô khốc giống như đã già yếu, những vết nứt chằng chịt làm người ta nhìn thấy phải giật mình.
Ngọn lửa bên ngoài thân thể Vương Lâm ngày càng nồng nặc, những luồng khí nóng từ trong cơ thể hắn bùng ra cuồn cuộn trong thiên địa tạo thành một vòng xoát lửa khủng bố. Lúc này vòng xoáy chậm waix xoay chuyển trời bầu trời.
Một tiếng hót đau khổ từ trong thân thể Vương Lâm truyền ra, Chu Tước bạch sắc lại bay lên giống như đang vùng vẫy.rõ ràng Chu Tước thức tỉnh lần thứ ba đối với bản thân nó chính la một thử thách, là một mối nguy hiểm.
Tâm thần Vương Lâm trở nên trống rỗng, hắn giống như đã hóa thân thành Chu Tước, trong thân thể Chu Tước ẩn giấu hàng loạt ngọn lửa và khí nóng vô tận. Chu Tước liên tục phun ra những luồng khí nóng ngày càng nhiều, cuối cùng giống như muốn phá hủy cả thân thể.
Thậm chí Vương Lâm còn sinh ra một loại cảm giác nếu Chu Tước sơ suất phun khí nóng ra chậm một chút thì sẽ bị đốt cháy thành tro bụi.
Đây là một vòng tuần hoàn vô cùng vô tận, khi phun luồng khí nóng từ trong cơ thể ra thì khí nóng lại càng ngày càng nhiều, quá trình cứ lặp đi lặp lại. Chu Tước rống lên một tiếng kinh thiên động địa, giống như tiếng gào thét cuối cùng trước khi tử vong.
Loại cảm giác này chưa từng xảy ra đối với Vương Lâm khi Chu Tước thức tỉnh lần thứ hai, so với hai lần trước đó thì lần thứ ba này cực kỳ gian khổ. Luồng khí cực nóng từ trong cơ thể bùng ra, thậm chí còn phóng tới nguyên thần thiêu đốt. Điều này nằm ngoài dự đoán của Vương Lâm, hắn không ngờ Chu Tước thứ tỉnh lần thứ ba lại sinh ra những biến hóa khủng bố như vậy.
Khi Vương Lâm thấy những luồng khí nóng trong cơ thể càng lúc càng nhiều, mức độ bùng ra bên ngoài kém rất xa so với quá trình ngưng tụ bên trong. Lúc này cảm giác thiêu đốt đã càng trở nên rõ ràng, làn da bên ngoài thân thể hắn càng nứt nẻ, tất cả đã nối liền lại với nhau hình như sắp tan vỡ.
Vương Lâm mở bừng hai mắt ra rồi ngửa mặt lên trời gầm rống một tiếng kinh thiên, giống như muốn đem tất cả những luồng khí nóng phát tiết ra ngoài. Khi hắn điên cuồng gào thét thì một luồng khí nóng cực kỳ khủng bố từ trong miệng bùng ra ngoài, thất khiếu đã tràn ngập trong hơi nóng, tất cả lông tóc khắp toàn thân đều đang vùng vẫy trong con sóng nhiệt.
– Chu Tước. thức tỉnh. Chu Tước.
Ý thức Vương Lâm trở nên mơ hồ, hắn liên tục tán ra ngọn lửa trong cơ thể ra ngoài theo bản năng nhưng phương pháp này lại giống như khát nước uống rượu độc, không sinh ra bất kỳ khả năng nào để giải quyết vấn đề. Nếu tình hình cứ tiếp diễn thế này thì hắn chắc chắn sẽ phải chết. Lúc này hai mắt hắn nổi đầy tơ máu, bên trong lộ ra vẻ điên cuồng.
– Không phải bị ngọn lửa thiêu chết, mà chính là trọng sinh từ trong ngọn lửa.
Tính cách Vương Lâm ẩn giấu sự kiên định và liều mạng, trong lòng lại có ý niệm nghịch thiên. Ngọn lửa càng nồng đậm thì khí nóng bên trong cơ thể lại càng gào thét, những ý niệm nghịch thiên của hắn lại càng nồng đậm.
– Nếu ngọn lửa này đã muốn liên tục ngưng tụ thì ta đây cũng không giải thoát nó ra ngoài, mà giữ lại tất cả trong cơ thể. Ta muốn xem ngọn lửa này làm gì được!
Vương Lâm cười lên ha hả trong cơn đau đớn, vẻ mặt hắn càng trở nên điên cuồng, hắn đơn giản phong tỏa hết tất cả lông tóc toàn thân, lại phong bế thất khiếu để thân thể hoàn toàn khép kín. Lúc này ngọn lửa trong cơ thể điên cuồng bốc lên nhưng không còn bất kỳ địa phương nào để bùng ra ngoài.
Loại dũng khí bình thường này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế thì ngày hôm nay có kẻ nào dám làm?
Khi Vương Lâm phong tỏa toàn thân thì ngọn lửa trong cơ thể hắn đột nhiên bùng lên một độ cao mới. Đặc biệt là khi bị phong kín thì luồng khí nhiệt trong cơ thể hắn lại ầm ầm vận chuyển, thân thể lập tức xuất hiện cảm giác tan vỡ. Nhưng tất cả mọi thứ đều bị Vương Lâm cố gắng áp chế xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, độ nóng bên trong thân thể Vương Lâm càng trở nên dữ dội, toàn thân mảng hồng mảng trắng làm thiên địa bốn phía tan vỡ hàng loạt. Khoảnh khắc này ngọn lửa trong cơ thể Vương Lâm đã đạt đến đỉnh phong, tất cả đều đang nổ tung ầm ầm trong cơ thể hắn.
Một luồng sóng nhiệt không thể tưởng tượng nổi lập tức bùng lên vang trời rồi đốt cháy làm toàn thân Vương Lâm ngập vào trong biển lửa. Lúc này đã không thể nhìn thấy thân thể hắn trong biển lửa, khi ngọn lửa liên tục thiêu đốt thì màu trắng dần chuyển sang màu xanh lam.
Khi ngọn lửa màu xanh lam xuất hiện thì lập tức quét ngang về bốn phía. Trong ngọn lửa lam sắc ẩn giấu những luồng sóng nhiệt cực kỳ khủng bố va vượt xa ngọn lửa bạch sắc, thay thế cho tất cả mọi vật trong thiên địa.
Khi ngọn lửa liên tục bùng ra khắp bốn phương tám hướng thì thiên địa lập tức hóa thành màu xanh lam. Ngọn lửa lam sắc che trời đậy đất, vượt qua tất cả màu sắc nào khác được sinh ra trong thế giới này.chỉ sau khoảnh khắc không gian đã biến thành địa ngục của ngọn lửa lam sắc.
Khoảnh khắc này những địa phương mãnh thú trong thế giới bảy màu vốn còn đang được bao phủ trong ngọn lửa trắng, người ngọn lửa này lại đột nhiên biến mất, thay vào đó là một luồng lam quang yêu dị. Khi lam quang lóe lên thì tất cả ngọn lửa nơi đây đều biến thành màu xanh lam.
Đám mãnh thú kia vốn không thèm để ý đến, thậm chí còn có một vài con bùng ra uy áp trong ngọn lửa bạch sắc. Nhưng lúc này tất cả đều gầm rống lên cực kỳ hoảng sợ, mọi loại mãnh thú đều phóng đi như tên bắn rồi hóa thành sương mù điên cuồng chống đỡ ngọn lửa, hình như tất cả đều cực kỳ hoảng sọ đối với ngọn lửa màu xanh lam.
Chỉ trong nháy mắt những mãnh thú mãng xà trước đó còn tỏ ra khinh thường ngọn lửa đang bao quanh thân thể thì bây giờ lại liên tục gầm rống hóa thành sương mù chống lại. Trong đám này có một mãnh thú mãng xà vì chậm chân mà toàn thân bị lam quang quấn quanh hóa thành một khối cầu. Những tiếng gầm rống đau đớn từ trong khối cầu màu lam vang ra ngoài, mãng xà bị thiêu đốt đến chết, hồn phách của nó dung hợp vào trong ngọn lửa hình thành một luồng ý niệm.
Ngọn lửa có thể đốt cháy những mãnh thú hệ hỏa viên mãn này cực kỳ hiếm thấy trong đất trời.
Khi ngọn lửa màu lam bùng ra khắp mọi nơi, rất nhiều động phủ trong hàng loạt sơn cốc đột nhiên vỡ nát. Tất cả cấm chế đều không thể chịu nổi một đòn tấn công của ngọn lửa lam sắc.
Khoảnh khắc này tất cả thế giới bảy màu đều bị thiêu đốt trong ngọn lửa màu lam hừng hực, giống như ngọn lửa này đang rống giận hướng lên trời. Lão già tóc trắng đang phóng đi như tên bắn trong địa phương sâu nhất của thế giới bảy màu, lão hướng về phía Vương Lâm với tốc độ cực nhanh. Nhưng khi lão già còn chưa tiếp cận được Vương Lâm thì vẻ mặt đã có những biến đổi cực lớn.
Lão già thấy trước mặt lóe lên một luồng lam quang kinh thiên động địa, nhưng sau đó lại là một ngọn lửa lam sắc tiến đến bao phủ trời đất, tiến ầm ầm về phía lão. Lúc này vẻ mặt lão già lập tức trở nên tái nhợt, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết rồi lấy ra pháp bảo thì ngọn lửa mới ầm ầm quét qua. Lão may mắn còn tồn tại nhưng trên trán đã vã đầy mồ hôi lạnh, hai mắt bùng ra vẻ kinh hồn.
– Đây. đây là loại lửa gì?truyện huyền huyễn audio
Lão cả đời tu đạo, kiến thức rất rộng nhưng chưa bao giờ nhìn thấy trong thiên địa tồn tại ngọn lửa lam sắc như thế này. Ngọn lửa này không những có thể uy hiếp, thậm chí còn đốt cháy cả nguyên thần và thân thể tu sĩ Toái Niết. Loại ngọn lửa này làm lão già tóc trắng cảm thấy kinh hoàng.
Lúc này nơi Vương Lâm đang khoanh chân ngồi chính là nguồn gốc của tất cả ngọn lửa lam sắc bùng ra, thiên địa nơi đây đang được chiếu sáng bằng những luồng lam quang kinh thieenh động địa. Trong luồng sáng lam quang đến mức độ cực hạn, trong ngọn lửa vô hình tuyệt vời kia đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét của Chu Tước.
Khoảnh khắc khi âm thanh này vang lên thì một con Chu Tước màu xanh đột nhiên từ trong ngọn lửa màu xanh trong thế giới này trở nên điên cuồng, giống như tất cả đang reo hò.
Bên dưới Chu Tước lam sắc là một hình bóng rất dài đang từ từ cất bước đi ra ngoài ngọn lửa màu xanh. Chu Tước thức tỉnh lần thứ ba giống như dục hỏa trọng sinh.
Khoảnh khắc này ở địa phương Tứ Thánh tồn trong Liên Minh tinh vực, những ngọn lửa trong cơ thể của tất cả tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông đều bùng lên rồi điên cuồng thiêu đốt. Lần đầu tiên bọn họ không thể điều khiển được ngọn lửa, tất cả đều từ trong cơ thể lao ra và vờn quanh bên ngoài.
Chương 1141: Thanh Long Thánh Hoàng
Nơi địa phương Thanh Long Thánh Hoàng có bốn lão già đang ngồi khoanh chân ngoài đại điện Thanh Long. Bốn người này đều là trưởng lão của Thanh Long Thánh Tông, vẻ mặt tất cả đều tỏ ra lo lắng.
Từng tiếng gầm rống liên tục truyền ra từ trong đại điện, những âm thanh này vang vọng thiên địa và lộ ra nỗi đau vô tận làm cho bất kỳ kẻ nào nghe thấy cũng chấn động tâm thần.
– Thánh Tôn đại nhân bế quan đã một tháng rồi.
Sau khi nghe thấy tiếng gầm rống, một bị trưởng lão mở miệng dùng giọng lo lắng nói.
Người bên cạnh đang muốn nói chuyện thì tiếng gầm rống trong đại điện lại càng trở nên dữ dội, mơ hồ truyền ra những tiếng nổ đùng đùng giống như có người đang liều mạng đập đầu vào tường. Đại điện chấn động dữ dội, rất nhiều cấm chế xuất hiện mới làm đại điện thoát khỏi kết cục tan vỡ. Bốn lão già ngồi bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ lo lắng và kinh hoàng.
Một lão già đang khoanh chân ngồi xuống trong mật thất đại điện Thanh Long. Lão già này rất xanh xao, thân thể gầy còm, vẻ mặt vặn vẹo giống như đang chịu đựng những cơn đau không thể tưởng tượng. Lúc này những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống trên y phục lão già, những tiếng gầm rống lại vang vọng khắp đại điện rồi truyền ra rất xa.
Trên hai vai, hai chân, hai tay và trước sau ngực có tám sợi xích màu đen khóa chặt lão già này lại, những sợi xích lại ghim chặt lên bốn vách tường. Trong không gian mật thất có bốn pháp bảo bay bổng, những pháp bảo này hễ là người Thánh Tông đều có thể nhận ra, chúng đều là tứ thánh khí từ thời thái cổ của tứ Thánh Tông. Bốn thánh khí này bùng ra hào quang ao phủ thân thể lão già giống như đang trấn áp.
Lão già này chính là Thanh Long Thánh Hoàng. Vẻ mặt lão cực kỳ dữ tợn trong đau đớn, thân thể gầy còm, trên cánh tay phải đột nhiên nổi lên một khối thịt cao cả tấc. Khối thịt này nhanh chóng di chuyển dưới làn da, nháy mắt đã chuyển đến ngực, cuối cùng thì chạy đi khắp toàn thân.
Âm thanh đau khổ của thanh hoàng lại vang lên một lần nữa, thân thể lão giãy giụa là những sợi xích sắt phát ra những âm thanh keng keng. Lão lại phóng người ra, đầu đập thẳng lên vách tường mật thất trước mặt.
Những âm thanh rầm rầm vang lên, vách tường lập tức xuất hiện vết nứt nhưng chỉ trong nhát mắt đã khôi phục lại như thường. Hào quang trên bốn thanh thánh khí thái cổ bên ngoài thân thể lão già lại bùng lên dữ dội, sau đó lại tạo thành những ký hiệu Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ hư ảo, tất cả đều mãnh mẽ áp chế thân thể Thanh Long Thánh Hoàng.
Trên đầu Thanh Long Thánh Hoàng mơ hồ xuất hiện một con Thanh Long suy yếu. Thanh Long cực kỳ tang thương, trên thân thể bùng ra sự khắc nghiệt của năm tháng, đồng thời còn không biết vì sao lại mọc ra người vật huyết sắc làm người ta nhìn thấy mà giật mình.
Cũng không biêt trải qua bao lâu, tiếng gầm rống của Thanh Long Thánh Hoàng đã dần dần suy yếu, khối thịt một tấc đang vận chuyển trên thân thể chậm rãi thu nhỏ lại rồi biến mất. Xích sắt đột nhiên vang lên những tiếng keng keng vang vọng, vẻ mặt Thanh Long Thánh Hoàng chậm rãi khôi phục lại, lão ngồi xuống đất thở hổn hển, một lúc sau thì tỏ ra cay đắng.
– Lão phu lại chiến thắng một lần nữa.
Thanh Long Thánh Hoàng thở dốc, lão đang muốn thổ nạp thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương xa, vẻ mặt trở nên kinh hoàng. Sau đó lão trầm tư một lát rồi cười lên như điên, trong lúc cười có hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.
– Tốt, tốt! Không hổ là Thánh Hoàng được lão phu lựa chọn, không ngờ có thể dục hỏa trọng sinh. Chu Tước thức tỉnh lần thứ ba, sợ rằng từ sau thượng cổ hắn là tộc nhân đầu tiên làm được điều này. Tốt! Người này may mắn như vậy cũng không uổng phí cho tâm huyết nói không nên lời của lão phu.
Thanh Long Thánh Hoàng cười lên ha hả, đại điện lập tức truyền đến tiếng bước chân, bốn trưởng lão lập tức đi vào bên trong, âm thanh của bọn họ vang lên:
– Cung nghênh Thánh Tôn xuất quan!
Khi câu chào đón kia vang lên, hai tay Thanh Long Thánh Hoàng bấm pháp quyết, bốn chỉ lập tức được điểm về bốn phía. Những sợi xích sắt trên thân thể lão già đột nhiên tiêu tán, bốn thanh thánh khí lại hóa thành những luồng cầu vồng dung nhập vào trong cơ thể. Lão già vung tay áo lên rồi đi ra khỏi mật thất, lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về bốn người trước mặt rồi chậm rãi nói:
– Chu Tước tinh có thay đổi gì không?
– Cổ Thần sắp thức tỉnh trong khe nứt không gian nối liền với Chu Tước tinh. Nhưng chúng ta đã làm theo Thánh Tôn phân phó, đã dùng máu và ấn ký của tộc nhân tứ tộc để bố trí trận pháp thái cổ.
Thanh Long Thánh Hoàng nghe vậy thì khẽ gật đầu, lão chuyển mắt nhìn về phương xa, vẻ mặt trở nên phức tạp. Một lúc lâu sau hai mắt lão chợt lóe lên hàn quang, lão dùng giọng tiêu sái nói:
– Côn Hư tinh vực đã hỗn loạn quá lâu rồi, La Thiên lại lợi dụng cơ hội này để xâm nhập. Hãy triệu tập tất cả tộc nhân Tứ Thánh Tông, lão phu muốn thu phục Côn Hư tinh vực, tất cả tu sĩ một là quy hàng, nếu không thì chết.
Cơ thể bốn vị trưởng lão bên cạnh chấn động mạnh, tất cả đều ngẩng đầu lên thật mạnh, đều lộ ra vẻ kích động. Lúc này bốn vị trưởng lão đều lui ra rồi đem mệnh lệnh khủng bố này truyền xuống dưới, tất cả tứ Thánh Tông đều chấn động.
– Tương lai Ngoại giới, tất cả có lẽ vẫn còn kịp.
Thanh Long Thánh Hoàng than nhẹ một tiếng, lão lẩm bẩm nói.
Trên thế giới bảy màu trong Vân Hải tinh vực, khi hình bóng của Chu Tước gào thét bay bổng trên bầu trời thì hình bóng của Vương Lâm cũng chậm rãi từ trong ngọn lưa lam sắc đi ra. Hắn đảo mắt nhìn về phía thế giới màu lam phía trước, trong mắt lộ ra những luồng hào quang rực sáng.
– Hỏa, Lôi, Chiến đều đã trở thành Chân Giả ý cảnh của ta, nếu có thể dung hợp lại thì tu vi của ta sẽ tiến mạnh! Ta sẽ không còn đối thủ dưới Thiên Nhân Suy Kiếp, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng chỉ thiếu một cơ hội.
Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phương xa, vượt qua những địa phương nằm rất sâu trong thế giới bảy màu. Hắn có thể nhìn thấy một ngọn núi ngập vào trong mây, trên đỉnh núi có một động phủ, lúc này bên trong động phủ hiện lên một tình cảnh quỷ dị.
– Loại đạo đắc đạo. Quả đã chín, sao không có ai đến hái?
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn nâng tay phải lên rồi điểm về phía trước một chỉ.
Khi một chỉ vừa điểm ra, Chu Tước lam sắc đang vờn quanh thân thể Vương Lâm đột nhiên hót lên một tiếng chấn động, thân thể đột nhiên ầm ầm chuyển động. Chu Tước cuốn lấy ngọn lửa lam sắc trong thiên địa rồi phóng thẳng về phía trước phát ra những tiếng nổ điên cuồng. Trên đường đi cuồng phong bùng lên dữ dội, Vương Lâm mang theo ngọn lửa lam sắc che trời đậy đất phá tan tất cả những con đường bên dưới, hắn phóng thẳng về phía lão già tóc trắng đang đứng ngoài vạn trượng.
Thân thể lão già tóc trắng được chín khối xương thú vờn quanh, lúc này lão mới ép được ngọn lửa lam sắc mở ra một con đường và phóng đi như tên bắn. Nhưng khi thân thể lão vừa bước chân vào phạm vi vạn trượng thì đột nhiên ngừng lại rồi dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm về phía trước. Chỉ thấy phạm vi vạn trượng phía trước giống như một biển lửa lam sắc, khi lão già tiến đến thì luồng khí nhiệt bùng lên kinh thiên tạo thành một lực tấn công khổng lồ. Chín khối xương thú quanh thân thể lão già đột nhiên phát ra những tiếng nổ ầm ầm, giống như sắp không thể chịu đựng được lực tấn công của luồng khí nhiệt mà tan vỡ.
– Hỏa của người này đặc biệt kinh người, sợ rằng thế gian hiếm có. Kẻ này tu vi không cao nhưng chỉ cần dựa vào lực lượng ngọn lửa cũng đủ để chiến đấu một trận với tu sĩ Toái Niết, hơn nữa sẽ không rơi vào thế hạ phong! Đáng tiếc.
Hai tay lão già bấm niệm pháp quyết, nguyên lực toàn thân lập tức vận chuyển, giữa hai tay lại xuất hiện một quả cầu khổng lồ. Trong khối cầu này có một luồng nguyên lực khủng bố, quả cầu quay tròn bùng ra một luồng uy lực hủy thiên diệt địa.
– Tôn giả muốn lấy linh hồn của người này, sợ rằng ngoài chuyện linh hồn tính chất, thì quan trọng nhất chính là những cảm ngộ của tên kia về ngọn lửa lam sắc này.
Lão già tự cho rằng mình đã tìm được đáp án, trong khóe mắt lóe lên sát khí. Việc lão phải làm chính là giết chết Vương Lâm lấy hồn, ôi, cũng không thể chống lại được.
Hai tay lão già lập tức đẩy thẳng về phía trước, trong khối cầu lập tức vang vọng lên một tiếng thét gào giống như đang kêu gọi. Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp của lão già vang vọng khắp thiên địa:
– Triệu hồi Nghịch Hành giả.
Khoảnh khắc khi âm thanh này vang lên, những luồng hào quang bảy màu lập tức bùng lên rồi xuyên qua biển lửa lam sắc đang bao phủ khắp thiên địa, giống như muốn chống lại ngọn lửa lam sắc.trong luồng hào quang bảy màu lập tức huyễn hóa ra một hình bóng hư ảo, đúng lúc này một cái la bàn không lập tức xuất hiện che đậy cả không gian.
Nhưng tất cả còn chưa kịp chấm dứt, từng hào quang bảy màu lập tức hóa thành một thanh kiếm bảy màu khổng lồ quét ngang xuống bên dưới giống như muốn chém đứt biển lửa lam sắc.
Tất cả thần thông do hào quang bảy màu tạo thành đều là pháp thuật của Nghịch Hành giả. Được chính tay lão già triệu hồi thì uy lực của nó vượt xa so với Thương Tùng Tử.
Thanh kiếm bảy màu vừa mới xuất hiện thì lập tức phát ra những tiếng xé gió, nó hóa thành những luồng kiếm khí bảy màu phóng thẳng xuống biển lửa lam sắc, lao xuống Chu Tước lam sắc.
Chu Tước lam sắc hót lên một tiếng, ngọn lửa đang bùng lên trong thiên địa lập tức ngưng tụ lại rồi phóng thẳng về phía trước. Khoảnh khắc khi lửa lam sắc và kiếm khí đánh thẳng vào nhau thì những tiếng nổ ầm ầm vang vọng, đúng lúc này hình ảnh hư ảo trên không trung đột nhiên tiến lên, khắp toàn thân hình bóng hư ảo đột nhiên bùng lên những luồng khí sát lục.
Những luồng khí sát lục này vờn quanh che trời đậy đất, tất cả đều phóng thẳng về phía ngọn lửa màu lam giống như một cơn mưa. Nhưng khi ngọn lửa Chu Tước đánh thẳng vào, những tiếng nổ ầm ầm kinh thiên vang lên, những luồng khí sát lục đều tan vỡ. Tình cảnh này gh tất cả thần thông thế gian đều phải vỡ tan trước mặt Chu Tước.
Vương Lâm nhìn thấy tất cả tình cảnh đang xảy ra ngoài vạn trượng, thân thể lóe lên hóa thành một luồng lam quang phóng về phía trước. Mắt trái hắn lóe lên ánh lửa, biển lửa lại bùng lên cuốn đi khắp thiên địa rồi lao đến la bàn.
La bàn lập tức chuyển động phát ra những tiếng nổ vang trời, nhưng thần thông của nó còn chưa kịp xuất hiện thì biển lửa của Vương Lâm đã phóng thẳng đến bao phủ trong nháy mắt.
– Vỡ!
Vương Lâm quát khẽ một tiếng, la bàn đột nhiên bị thiêu đốt rồi tan vỡ ầm ầm. Khi còn đang đứng giữa không trung, tay trái Vương Lâm bấm biệm pháp quyết rồi chỉ xuống dưới, Chu Tước lam sắc lập tức gào thét mang theo biển lửa trong phạm vi vạn trượng phóng về phía lão già mà thôn phệ. Tình cảnh này xảy ra trong nháy mắt, hầu như thần thông của lão già vừa được tạo ra thì đòn tấn công của Vương Lâm đã tiến đến hủy diệt tất cả, sát khí bùng lên tập trung vào lão già.
Lão già ở phương xa nhìn về phía Vương Lâm với ánh mắt ngưng trọng. Lão hất hai tay lên, tay phải điểm một chỉ lên bầu trời:
– Lấy hiệu lệnh của người thủ hộ thế giới bảy màu, triệu tập tất cả Nghịch Hành giả, hiện hình cho ta.
Khi lão già gầm lên thì những luồng hào quang bảy màu trong thiên địa của thế giới này đột nhiên trở nên điên cuồng.tất cả đều xuyên qua biển lửa, bốn phía thiên địa lập tức xuất hiện hơn mười hình bóng hư ảo.
Những hình bóng hư ảo này có già có trẻ, có nam có nữ, vẻ mặt kẻ nào cũng mù mịt và bùng ra một luồng khí tức cực mạnh. Khi xuất hiện thì đám người này đều nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ngay sau đó những thần thông vô tận lập tức từ trong thiên địa huyễn hóa ra trên người đám người này. Một loại thần thông đều có thể so sánh với một chỉ Thiên Vận, lúc này tất cả đều đồng loạt xuất hiện rồi ầm ầm phóng về phía Vương Lâm.
– Dù ngọn lửa của ngươi có hùng mạnh cũng chỉ là một tu sĩ Tịnh Niết mà thôi. Dưới thần thông Nghịch Hành giả của lão phu thì ngươi đừng hòng chống đỡ nổi. lực lượng ngọn lửa của ngươi rất mạnh, quả thật rất mạnh, nhưng lão phu có vũ khí do Tôn giả ban tặng. Ngọn lửa của ngươi không phá được pháp bảo này đâu.
Giọng nói bình tĩnh của lão già chậm rãi vang lên.
Chương 1142: Phong Diệt tộc
Khi phải chiến đấu với tu sĩ Toái Niết hậu kỳ thì Vương Lâm căn bản sẽ không có bất kỳ điều gì để cân nhắc. Nếu là ngày thường thì hắn chắc chắn sẽ lựa chọn cách liều mạng nhưng hiện nay Chu Tước đã thức tỉnh lần thứ ba nên đem đến cho hắn khả năng. Hơn nữa khả năng điều khiển sấm sét trong thiên địa cũng tăng mạnh khi hấp thu ký hiệu của Thiểm Lôi tộc.
Quan trọng là hắn đã hấp thu được chiến ý của Chiến Tinh Dã, dù không dung hợp nhưng chỉ cần cảm ngộ thoáng qua cũng đủ để hắn có rồi chiến đấu với tu sĩ Toái Niết hậu kỳ. Lúc này trong đầu Vương Lâm đang vang vọng một câu nói của Chiến Tinh Dã:
– Ta là tu sĩ, sợ gì một trận chiến!
Vương Lâm đứng giữa hư không, ngọn lửa trong mắt trái đã bao phủ ầm ầm, tất cả đều từ trên đồng tử mắt trái bùng ra rồi xuất hiện trên mi tâm.
– Khoảnh khắc này ta vứt bỏ Sinh Tử Ý Cảnh, để ngọn lửa bao phủ tâm thần, dung hợp cảm ngộ ngọn lửa để thay thế cho đạo cảnh. Lúc này ta chính là lửa, ta chính là Chu Tước đã qua ba lần thức tỉnh!
Ngọn lửa trên mi tâm Vương Lâm đột nhiên trở nên điên cuồng, một ký hiệu ngọn lửa màu lam đột nhiên xuất hiện.
Khoảnh khắc khi ký hiệu này xuất hiện thì Vương Lâm đã không phải là một tu sĩ, hắn là Hỏa tiên, là người khống chế lửa trong khắp thiên địa.
Lúc này Vương Lâm rất giống người Hỏa Tước tộc, điều khác nhau duy nhất chính là ký hiệu ngọn lửa trên mi tâm hắn có màu xanh lam, mà ngọn lửa trên mi tâm Hỏa Tước tộc lại có mà đỏ.
Đồ đằng ngọn lửa màu lam liên tục thiêu đốt trên mi tâm Vương Lâm, hắn ngửa mặt lên trời gầm một tiếng. Chu Tước lam sắc cũng đồng thời gào thét. Tiếng gầm này truyền ra một cảm giác vui sướng kinh thiên động địa, Chu Tước lam sắc chợt lóe rồi lao lên bầu trời dung nhập vào mi tâm. Tình cảnh này giống như Chu Tước đã trở thành nguyên thần của Vương Lâm, nguyên thần chợt thét gào.
Khoảnh khắc này ngoài cơ thể Vương Lâm lập tức xuất hiện một bộ giáp mới, một bộ giáp có hình dạng của Chu Tước, toàn thân đều có màu lam, Vương Lâm mặc khôi giáp giống như một Chu Tước cực kỳ cao quý.
– Hiệu lệnh ngọn lửa trong khắp thiên địa, ngưng tụ lại!
Vương Lâm quát khẽ một tiếng, khoảnh khắc này tất cả ngọn lửa lam sắc đang bùng lên trong tất cả địa phương của thế giới bảy màu trở nên cực kỳ điên cuồng, giống như ngọn lửa đang đón chào chủ nhân.
Đột nhiên lời nói của Vương Lâm giáng xuống, thiên địa nổ vang, ngọn lửa lam sắc từ bốn phương tám hướng ở bất kỳ địa phương nào trên thế giới này đều phải phóng về phía Vương Lâm ngưng tụ lại. Tốc độ của lửa đã đạt đến một mức độ khó tưởng, tất cả đều điên cuồng hướng về phía Vương Lâm.
Nếu đứng từ trên trời nhìn xuống thì có thể thấy biển lửa trong thiên địa đang điên cuồng co rút lại rồi phóng về phía Vương Lâm. Tốc độ quá nhanh, hầu như đã đến và ngưng tụ trong nháy mắt.
Tình cảnh này làm lão già phải hít vào một hơi thật sâu, hai tay bấm niệm pháp quyết, tất cả thần thông của Nghịch Hành giả trong thiên địa lập tức hàng lâm ầm ầm. Rất nhiều thần thông, rất nhiều pháp thuật hùng mạnh che trời đậy đất phóng về phía Vương Lâm.
Nhưng khoảnh khắc khi tất cả thần thông đến gần, biển lửa đã co rút lại giống như Vương Lâm chính là một vòng xoáy lửa đang hấp thu ngọn lửa lam sắc trong thiên địa tiến đến. Những tiếng nổ ầm ầm trở nên vang vọng, toàn bộ thần thông và biển lửa đánh mạnh vào nhau.
Những tiếng nổ đùng đùng vang lên long trời lở đất, khó có kẻ nào có thể miêu tả được tình cảnh khủng bố này. Cả thế giới bảy màu giống như bị thiêu đốt, trung tâm của ngọn lửa chính là Vương Lâm.
Ngọn lửa lam sắc liên tục ngưng tụ rồi được hấp thu vào trong bộ giáp trên người Vương Lâm, sau đó lại tuôn vào trong mi tâm. Khoảnh khắc này mi tâm Vương Lâm bùng ra lam quang rực rỡ, cực kỳ yêu dị.
– Lửa trong thiên địa, tất cả nghe hiệu lệnh của ta, thiêu đốt tất cả.
Âm thanh của Vương Lâm rất bình tĩnh nhưng bên trong lại ẩn giấu một luồng khí nóng xâm nhập vào trong linh hồn. Khoảnh khắc khi giọng nói của hắn vang lên, lam quang trên mi tâm đột nhiên lóe lên, ngọn lửa lại ầm ầm xuất hiện.
Lấy Vương Lâm làm trung tâm một biển lửa lam sắc quét ngang khắp bốn phía. Tất cả thần thông của Nghịch Hành giả đều tan vỡ dưới ngọn lửa, ngay cả vẻ mặt lão già tóc trắng cũng trở nên biến đổi rồi lui vội về phía sau. Hai tay lão bấm pháp quyết muốn chống lại, nhưng đúng lúc này chín khúc xương thú bên ngoài cơ thể lại vỡ vụn ầm ầm. Xương thú đã không thể chịu nổi được lực lượng ngọn lửa, tất cả đều hóa thành tro bụi.
Khoảnh khắc khi xương thú tiêu tán, ngọn lửa lam sắc lập tức phóng đến lão già. Khi ngọn lửa sắp thôn phệ thì vẻ mặt lão già trở nên cực kỳ dữ tợn, lão nâng tay phải điểm một chỉ lên mi tâm. Đột nhiên mi tâm vỡ vụn xuất hiện một khe hở, bên trong khe hở bùng ra hắc quang giống như con mắt thứ ba.
– Hậu nhân Phong Diệt tộc kêu gọi đại thần thông phong ấn, phong bế đồ đằng ngọn lửa của tên kia.
Khoảnh khắc khi ngọn lửa lam sắc phóng đến thôn phệ, lão già không tiếc bộc lộ thân phận chính mình không phải là tu sĩ. Hắc quang trong mi tâm đột nhiên lóe lên, trước người lão già đột nhiên huyễn hóa ra một ký hiệu cực kỳ phức tạp. Ký hiệu này hấp thu sinh cơ của lão già, khoảnh khắc sau bộ dáng của người này đã trở nên cực kỳ già nua.
Hắc quang lóe lên dùng tốc độ không thể tin nổi phóng về phía Vương Lâm. Chỉ trong nháy mắt, hắc quang đã xuyên qua ngọn lửa lam sắc rồi trực tiếp rơi trên mi tâm Vương Lâm.
Khoảnh khắc này thân thể Vương Lâm lập tức lui về phía sau vài trượng, đồ đằng ngọn lửa lam sắc trên mi tâm trở nên điên cuồng, muốn phá tan ký hiệu màu đen. Nhưng ký hiệu này lại lóe lên rồi mạnh mẽ chống lại, trong thời gian ngắn thì bất phân thắng bại.
Trong thái cổ có một bộ tộc đoạt được lực lượng phóng ấn, đã từng một lần trở thành lớp người cường giả trong thời thái cổ, nhưng bộ tộc này có rất ít, đến ngày nay hầu như đã không còn. Nhưng theo truyền thuyết thì hễ là người bộ tộc này đều có lực lượng để phong ấn tất cả sinh linh. Lão già này cũng không phải là hậu nhân thật sự của Phong Diệt tộc, nhưng lại có phương pháp đặc biệt của bộ tộc kia, cũng có một phần huyết mạch nên có thể thi triển Phong Thần thuật. Nhưng mỗi lần lão già thi triển pháp thuật này thì hao tổn một lượng sinh cơ khổng lồ, mà luồng sinh cơ này mãi mãi không thể khôi phục lại được.
– Ngươi nếu thật sự là tu sĩ thì chẳng đáng nói, nhưng lại dám học ký hiệu của những bộ tộc thái cổ chúng ta. Lão phu phong ấn đồ đằng ngọn lửa của ngươi, để xem ngươi còn thần thông gì nữa.
Lão già kia cực kỳ e sợ ngọn lửa của Vương Lâm, nếu không lão sẽ không bao giờ chịu vứt bỏ sinh xơ để thi triển Phong Thần thuật. Lúc này thân thể lão lóe lên rồi xông lên phóng về phía Vương Lâm.
Lão già này rõ ràng nghĩ rằng nếu đã phong ấn đồ đằng ngọn lửa thì Vương Lâm sẽ không thể chịu nổi một kích của mình. Mặc dù phong ấn của lão không tồn tại được lâu, nhưng ngọn lửa của Vương Lâm lại quá mạnh, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn cũng đủ tạo ra cho lão một cơ hội và tự tin.
Thân thể Vương Lâm lui về phía sau, đồ đằng ngọn lửa trên mi tâm đã không còn vùng vẫy nữa. Lúc này trong phong ấn bùng ra một luồng khí tức khiếp sợ tâm thần, có thể phong bế tất cả lực lượng của sinh linh.
Khoảnh khắc kho đồ đằng ngọn lửa bị phong ấn, biển lửa lam sắc khắp bốn phía lập tức tiêu tán rồi biến mất không một tung tích. Thế giới bảy màu khôi phục lại một lần nữa, giống như tình cảnh thiêu đốt trước đó đều là ảo giác. Nhưng những vết tích trên mặt đất cũng đủ để làm cho kẻ khác nếu chứng kiến sẽ biết được sự hùng mạnh của ngọn lửa lam sắc vừa rồi.
– Lửa không phải là thần thông duy nhất của ta, cứ để ngươi phong ấn nó lại một lúc cũng chẳng có vấn đề gì.
Vương Lâm lui ra phía sau, mắt phải đột nhiên lóe lên một ký hiệu tia chớp. Thế giới bảy màu vừa mới yên bình trở lại đột nhiên lại vang vọng những tiếng sấm sét đùng đùng, những luồng sấm sét vô tận đột nhiên xuất hiện. Đúng lúc này ký hiệu tia chớp trong mắt phải Vương Lâm lại di động rồi hiện ra trên mi tâm, ký hiệu tia chớp đập thẳng vào mắt, bên trong tràn đầy sự uy nghiêm của sấm sét trong thiên địa.
– Ta đợi ngươi phong ấn đồ đằng tia chớp, sấm sét trong thiên địa, hãy nghe hiệu lệnh của ta!
Vương Lâm nâng tay phải rồi chỉ lên bầu trời, những tiếng nổ ầm ầm trở nên vang vọng, sấm sét xuất hiện ngày càng nhiều trong thế giới bảy màu. Tất cả sấm sét đều ngưng tụ bốn phía xung quanh Vương Lâm làm cho địa phương này trở thành một địa ngục sấm sét.
– Hỏa Tước tộc, Thiểm Lôi tộc. điều này không thể được.
Lão già tóc trắng trợn mắt há mồm, trong mắt lóe lên vẻ không thể tin.
Khi tay phải Vương Lâm chỉ lên trời thì lúc này hắn đã trở thành một người Thiểm Lôi tộc, thậm chí còn hiểu rõ sấm sét hơn cả Thiểm Lôi tộc, càng có năng lực điều khiển sấm sét mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.
Khi bàn tay phải của Vương Lâm hạ xuống, tất cả sấm sét trong địa ngục lôi trên thế giới bảy màu đều đồng loạt ngưng tụ lại rồi điên cuồng phóng về phía lão già tóc trắng. Ngay cả những sấm sét trên mặt đất địa ngục lôi quang cũng vọt lên lao về phía trên lão già. Tình cảnh này giống như Thiên kiếp, mà Vương Lâm chính là người điều khiển Thiên kiếp.
– Quả nhiên là lực lượng sấm sét của Thiểm Lôi tộc, cũng đủ để chiến đấu một trận với tu sĩ Toái Niết. Người này nhất định phải giết, khó trách tại sao Tôn giả lại muốn lấy linh hồn của kẻ này, nếu hắn không chết thì sẽ trở thành mầm mống tai họa cho bộ tộc thái cổ chúng ta.
Lão già tóc trắng gầm nhẹ một tiếng, thân thể trực tiếp bay lên không, tay phải nâng lên, trong mắt bùng ra những luồng sáng kỳ dị. Tất cả nguyên lực trong thiên địa đều điên cuồng hướng về phía tay phải lão già ngưng tụ lại, khoảnh khắc này tất cả sấm sét cũng đến gần, những tiếng nổ đùng đùng vang vọng khắp trời đất, ngày hôm nay tất cả mọi thứ đều là sấm sét.
– Ta scho ngươi chết bằng chính một thần thông của đám tu sĩ các ngươi.
Lão già quát khẽ một tiếng rồi giơ tay phải vỗ mạnh về phía trước, đột nhiên một bàn tay khổng lồ ầm ầm huyễn hóa ra. Bàn tay này vừa mới xuất hiện thì điên cuồng hấp thu nguyên lực trong thiên địa phóng đại lên đến tận tầng trời.
– Dịch Linh Ấn!
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rút lại rất mạnh.
– Trước kia lão phu từng đầu nhập làm môn hạ của Thần Tông và học được pháp thuật này. Hôm nay dùng để giết ngươi cũng coi như tất cả đều tốt đẹp.
Lão già không tỏ ra bất ngờ khi Vương Lâm nhận ra Dịch Linh Ấn này, dù sao pháp thuật này cũng có uy danh hiển hách trong Vân Hải tinh vực.
Trong mắt Vương Lâm bùng lên chiến ý, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay Dịch Linh Ấn khổng lồ trước mặt rồi cũng nâng tay phải lên, trong đầu hiện lên dấu chưởng, hắn cũng vỗ mạnh về phía trước. Nguyên lực thiên địa vốn đang bị Dịch Linh Ấn của lão già hấp thu lại tách ra một phần hướng về phía Vương Lâm ngưng tụ lại. Chỉ trong nháy mắt một bàn tay khổng lồ lại hiện ra trong thế giới bảy màu.
Tình cảnh này làm cho lão già cực kỳ khiếp sợ, trong mắt lão lộ ra vẻ sững sờ, nhưng nháy mắt lại được luồng sát khí nồng đậm thay thế.
Trong Vân Hải tinh vực rất khó thấy được Dịch Linh Ấn, nhưng lại khó hơn nếu được tận mắt nhìn thấy hai cái Dịch Linh Ấn tàn sát lẫn nhau. Những chuyện thế này hầu như không thể xảy ra sau hàng vạn năm.
Nhưng hôm nay trong thế giới bảy màu, trong thiên địa này lại đồng thời xuất hiện hai cái Dịch Linh Ấn, cả hai đang bày ra một trận chiến sinh tử.
Ai mạnh ai yếu thì không biết được, nhưng khoảnh khắc khi hai cái Dịch Linh Ấn xuất hiện thì tất cả thế giới bảy màu giống như muốn tan vỡ. Mặt đất vang lên những âm thanh ken két, những vết nứt khổng lồ xuất hiện như muốn tách đôi thế giới, cũng chính là vị trí ở giữa Dịch Linh Ấn của Vương Lâm và lão già tóc trắng. Lúc này hai bàn tay khổng lồ dùng một tốc độ cực nhanh phóng thẳng vào nhau.
Chương 1143: Đạo thuật
Dù so ra vẫn kém Dịch Linh Ấn chính thức nhưng rõ ràng đã có đủ hình dáng, cũng ẩn chứa ba phần lực lượng của Dịch Linh Ấn thật sự. Hơn nữa sau khi tu vi của lão đạt đến Toái Niết hậu kỳ đã dùng thần thông cường hãn để cưỡng chế thúc đẩy để chính mình ngộ ra Dịch Linh Ấn, lúc này hầu như đã rất khó phân biệt thật giả.
Vì vậy mà Vương Lâm tuy không đủ tu vi nhưng chưởng ấn của hắn lại ẩn chứa lực lượng sấm sét, hơn nữa khí tức Cổ Thần lại dung nhập trong Dịch Linh Ấn này để dùng giả loạn thật.
Lúc hai chưởng ấn khủng bố cũng nhau tiến tới giống như muốn làm cho thế giới bảy màu này phải tan vỡ. Hai Dịch Linh Ấn hóa thành cuồng phong quét ngang bốn phía, cả hai liên tục tiếp cận rồi đánh vào nhau ầm ầm.
– Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Đất rung núi lở, bầu trời sắp đứt gãy, hai chưởng ấn đánh vào nhau tạo thành một lực lượng hủy diệt chấn động khắp thiên địa. Khi quá trình chấn động kéo dài liên tục thì địa phương giữa thế giới bảy màu đột nhiên sụp đổ ầm ầm, vết nứt khổng lồ đột nhiên bị xé toạc ra, cả hai thế giới bảy màu đã hoàn toàn phân làm hai.
Trần Thiên Quân ở phương xa vẫn một mực theo dõi trận chiến, trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi, không nói ra được bất kỳ điều gì mà chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng và tâm thần tung động. Hắn đã quyết định nếu có thể thoát khỏi nơi này thì cả đời sẽ không bao giờ tiến vào bất kỳ vùng đất nào có chứa bảo vật, cũng không dám đi mạo hiểm tính mạng.
Lúc này lão bà áo xanh cũng giống như vậy, khi thân thể mệt mỏi bay đi xa thì cảm nhận được trận chiến kinh hồn phía trước. Vẻ mặt bà tái nhợt, khoảnh khắc này tất cả những oán niệm trong lòng đối với Vương Lâm đã tan biến sạch sẽ, thay vào đó là cảm giác kinh sợ.
– Người này rốt cuộc có tu vi gì đây? Ta cũng không phải là đối thủ nếu so sánh với hắn.
Lão phụ nhân hít vào một hơi thật sâu, trong mắt bùng lên vẻ kinh hoàng.
Đúng lúc này ở địa phương sơn cốc của Vân Hồn Tử cũng vì ngọn lửa và sấm sét bao phủ mà sương mù co rút lại, tất cả mãnh thú bên trong đều run rẩy rồi ẩn giấu thân thể nên lão cũng thoát khỏi tình trạng vây khốn. Nhưng khi lão già này vừa thoát ra thì lập tức phát hiện thế giới bảy màu chấn động dữ dội, lão rõ ràng cảm nhận được lực tấn công khủng bố của nguyên lực trong thiên địa và sấm sét rít gào, trong lòng cũng đồng thời bùng lên nổi kinh hoàng. Khi lực tấn công này lan rộng ra thì Vân Hồn Tử nhận ra khí tức của Vương Lâm.
Hai Dịch Linh Ấn đánh mạnh vào nhau làm thế giới bảy màu tan vỡ, một thành hai. Khoảnh khắc khi đại lục bị xé toạc, Vương Lâm bị lực phản kích đánh tới phải liên tục lui về phía sau, hắn phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch, ký hiệu tia chớp trên mi tâm có dấu hiệu suy yếu.
Trong dấu chưởng ấn vừa rồi có ẩn giấu rất nhiều lực lượng sấm sét.
Lão già tóc trắng lúc này cũng không thể chịu nổi, thân thể lui ra phía sau, mỗi bước chân rơi xuống đất đều nổ ầm lên và xuất hiện dấu chân rất sâu. Gương mặt lão tái nhợt, khóe miệng chảy ra máu tươi nhưng vẻ mặt lại trở nên cực kỳ dữ tợn. Khi lão liên tục lui người về phía sau thì chân phải đạp mạnh xuống rồi thân thể phóng thẳng lên. Lão già lao người qua mặt đất bao phủ trong bụi bặm hướng về phía Vương Lâm.
– Ký hiệu Thiểm Lôi tộc, lão phu sẽ phong ấn ngươi một lần nữa! Ta không tin sau khi phong ấn ký hiệu đồ đằng ngọn lửa và tia chớp thì ngươi còn có ký hiệu thứ ba!
Hình bóng lão già bắn đi như tia chớp, sau khi xuyên qua bụi bặm thì tay phải vỗ mạnh lên mi tâm. Một vết nứt lập tức xuất hiện trên mi tâm lão già, luồng ký hiệu thứ hai lại bùng ra luồng hắc quang vô tận rồi trực tiếp lao ra.
Sau hai lần liên tục thi triển Phong Thần thuật, sinh cơ của lão già đã tiêu tán rất nhiều, lúc này thân thể lão già cực kỳ gầy yếu, giống như một bộ xác khô được lôi ra từ trong mộ, tràn đầy khí tức thối rữa.
Ký hiệu màu đen phóng ra như tên bắn, sau đó lập tức rơi lên trên mi tâm Vương Lâm tạo thành luồng phong ấn thứ hai áp chế thật mạnh ký hiệu tia chớp.
Vẻ mặt lão già cực kỳ dữ tợn mà phóng đi như chớp, tay phải nâng lên, nguyên lực trong thiên địa đột nhiên ngưng tụ hóa thành một cây trường thương đâm về phía Vương Lâm. Lúc này Vương Lâm quả thật không còn ký hiệu thứ ba, nhưng hắn ngoài ngọn lửa và tia chớp thì vẫn còn chữ chiến, Chiến Ý cảnh được truyền thừa từ Chiến Tinh Dã.
Vương Lâm vẫn không muốn dung hợp ý cảnh này, nhưng khoảnh khắc khi lão già phóng sát bên người thì trong đôi mắt Vương Lâm bùng ra những luồng chiến ý điên cuồng, trên mi tâm hắn đột nhiên tràn ra những luồng kim quang cực hạn.
Những luồng kim quang này bao phủ khắp trời đất, trong lúc kim quang lóe lên thì trên mi tâm Vương Lâm lại xuất hiện một chữ chiến. Đúng lúc này một luồng chiến ý lập tức tràn ngập thiên địa, Vương Lâm đứng thẳng người, lúc này giống như đã không còn là Vương Lâm mà hóa thân thành Chiến Tinh Dã. Thân thể hắn đứng sừng sững, lưng thẳng tắp, có thể chống đỡ cả thiên địa, không kẻ nào có thể đánh đổ.
– Chiến đấu lúc này mới bắt đầu!
Toàn thân Vương Lâm được kim quang bao phủ, hắn vung tay phải lên trước mặt lập tức xuất hiện một chữ chiến hư ảo. Khi thân thể Vương Lâm khẽ động thì chữ chiến phóng thẳng về phía lão già tóc trắng.
– Không thể nào!
Lão già tóc trắng lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, từ khi đấu với Vương Lâm thì lực tấn công của đối phương càng lúc càng mạnh, đã vượt ra sức tưởng tượng của lão.
Ngọn lửa lam sắc cực kỳ hung hãn trước đó làm lão phải kinh hoàng, nhưng sau khi dùng Phong Thần thuật phong ấn thì lại xuất hiện ký hiệu tia chớp. Lão vốn tưởng chỉ cần dùng Dịch Linh Ấn là có thể giết chết đối phương, nhưng không ngờ tên kia cũng có Dịch Linh Ấn. Lão nghĩ rằng chỉ cần thi triển Phong Thần thuật một lần nữa để phong ấn ký hiệu tia chớp thì kẻ kia sẽ không còn lực chiến đấu, nhưng lão lại tính sai một lần nữa. Trên mi tâm đối phương lại xuất hiện một đồ đằng chữ chiến mà trước nay chưa từng thấy.
Thậm chí lão già còn sinh ra một loại cảm giác nếu tiếp tục không tiếc sinh cơ mà thi triển Phong Thần thuật, dù lão có thể phong ấn đồ đằng chữ chiến kia lại, nhưng đối phương chắc chắn sẽ có một loại lực lượng khác.
Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, trong khoảnh khắc khi lão già hoảng hốt thì Vương Lâm đã đến rất gần, hắn căn bản lóe thi triển ra bất kỳ thuật thần thông gì mà chỉ dựa vào lực lượng bản thân để tấn công liên tục.
Trên người Vương Lâm bùng ra một luồng chiến ý điên cuồng, sau khi chiến ý bao phủ khắp bốn phía thì cơ thể Vương Lâm giống như một pho tượng Chiến tiên.
Lão già tóc trắng vội vàng lui người ra phía sau, thân thể lão không bằng đối phương nhưng tu vi bản thân lại cực mạnh, vừa ra tay đã xuất hiện thần thông. Hai người lập tức triển khai một trận đánh cận chiến, lão già lấy ra rất nhiều pháp bảo nhưng tất cả đập lên người lại không thể làm Vương Lâm dừng lại. Những tiếng nổ đùng đùng vang lên, một quyền vừa được Vương Lâm phóng ra thì chân phải đã lập tức quét ngang, lão già tóc trắng vội vàng lui ra phía sau.
Cả đời lão già tóc trắng cũng chưa từng gặp qua kẻ nào tấn công như vậy, thường thì chiến đấu đều dựa vào tu vi và pháp bảo, nhưng đối phương dù chỉ la một quyền một cước cũng ẩn chứa luồng lực lượng kinh thiên động địa, chỉ cần bị đánh vào thì thân thể sẽ lập tức tan vỡ. Lúc này lão già càng đánh càng cảm thấy kinh hoàng.
– Nếu người này không chết thì nhất định sẽ là kẻ địch kinh hoàng cho tộc dân thái cổ! Đặc biệt là khí tức ung dung trên người hắn càng làm người ta phải sợ hãi.
Ký hiệu trên mi tâm Vương Lâm lại lóe lên, từng tình cảnh cuộc chiến xuất hiện trong đầu rồi liên tục thay đổi. Cả đời Chiến Tinh Dã đã chiến đấu vì một chữ chiến.
Một đời Chiến Tinh Dã có rất nhiều trận chiến, lão chưa từng lui bước, hơn nữa chiến ý lại bùng nổ nên tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm. Tất cả kinh nghiệm chính là ý cảnh của lão, chỉ có duyi một chữ chiến.
Lao vào chiến đấu, vì kinh nghiệm mà cảm ngộ là căn nguyên của một chữ chiến. Chiến như thế nào, trong mắt Chiến Tinh Dã thì chính là một loại tinh thần, một loại tư tưởng, một loại ý niệm bất khuất trong thiên địa.
Ta đã chết nhưng sau khi chết vẫn còn hồn, đây chính là Chiến hồn trong thiên địa.truyện đao tu audio
Ta đã vong mạng nhưng những ý niệm sau khi vong cũng là cho trời xanh chấn động. Sinh làm người hào kiệt, chết cũng phải hy sinh oanh liệt. Ta là một tu sĩ, sợ gì một trận chiến!
Những gì Vương Lâm được truyền thừa chính là tư tưởng và rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Lúc này hắn ra tay nhanh như gió, những tiếng nổ đùng đùng liên tục truyền ra, lão già tóc trắng càng trở nên kinh hoàng.
Hai tay lão già tóc trắng bấm niệm pháp quyết, nguyên lực khắp toàn thân vận chuyển ầm ầm. Lão không tiếc lãng phí nguyên lực mà để tất cả nổ ầm lên trước cơ thể rồi dựa vào phản lực tách Vương Lâm ra ngoài. Lúc này vẻ mặt lão trắng bệch, trên mặt lộ ra chút đau khổ. Khoảnh khắc khi Vương Lâm lại phóng đến, lão già gầy khô nâng hai tay lên trực tiếp nhắm mắt lại bấm niệm pháp quyết. Một luồng sóng rung động vô hình lập tức từ trên thân thể lão già bùng ra thế giới bảy màu.
– Triệu hồi Mê Thất đạo, Minh Chí đạo, toàn bộ những đạo hồn đã quy thuận vài ngàn năm qua! Tất cả đều tản đạo hồn đến đây cho ta.
Khoảnh khắc khi lời nói của lão già vang lên, những Mê Thất giả và Minh Chí giả đã biến mất khi thế giới tràn ngập trong ngọn lửa lam sắc và sấm sét đột nhiên hiện ra, từng tên lập tức hiện ra trong tất cả các địa phương của thế giới này.
Bọn họ vừa xuất hiện thì lập tức tan vỡ, trong mắt một số Mê Thất giả đột nhiên bùng lên vẻ thanh tỉnh, nhưng khoảnh khắc này tất cả đều hóa thành tro bụi.
Khi đám này tiêu tán thì đạo hồn từ địa phương bọn họn đang đứng lập tức lao ra, tất cả đều phóng lên bầu trời rồi hướng về phía lão già tóc trắng. Những Minh Chí giả cũng tán ta rất nhiều đạo niệm, những đạo niệm này lại hóa thành đạo hồn bay về phía lão già.
Lúc này thân thể tất cả mãnh thú trước đó từng giãy giụa trong ngọn lửa đột nhiên tan vỡ thành vũng máu, hồn phách của mãnh thú bay ra hướng về phía lão già tóc trắng.
– Mượn lực lượng thái cổ làm cho tất cả đạo niệm tán ra.
Khoảnh khắc khi hàng loạt đạo hồn ngưng tụ trước mặt lão già tóc trắng thì tất cả đều dung hợp lại, một luồng hào quang màu vàng bùng ra bao phủ cả thân thể Vương Lâm.
– Tán đạo!
Giọng nói dữ tợn của lão già tóc trắng lại trở nên vang vọng, lão thi triển ra tất cả tu vi để thúc đẩy một chiêu này của Phong Diệt tộc. Ngoài Phong Thần thuật làm người khác cảm thấy kinh hoàng, đồng thời cũng làm cho tộc nhân Phong Diệt tộc một thời thống lĩnh thái cổ, bộ tộc này còn có một pháp thuật cực mạnh có thể so sánh với Cổ Thần Cổ Ma Cổ Yêu. Thứ này không phải pháp thuật, cũng không phải là thần thông, mà là một loại đạo thuật cực kỳ hiếm gặp.
Hễ là người bị bao phủ trong hào quang màu vàng thì tất cả đạo niệm đã từng tu luyện đều phải tan biến, ngay cả Tiên cũng phải sa chân vào phàm trần. Loại thần thông cực mạnh này lão già tóc trắng đã dùng hết tu vi cũng không thể thi triển được toàn bộ, chỉ có thể thúc đẩy pháp thuật này tồn tại qua ba lần hít thở. Nhưng chỉ cần ba lần hít thở cũng đã tiêu hao tất cả tuổi thọ của lão già, lúc này vì hoàn thành mệnh lệnh của Tôn giả, lão lại ra tay không chút do dự. Thắng hay bại đều được quyết định bằng một chiêu này.
Chương 1144: Thiết Trụ
Hào quang màu vàng giống như được kéo về bản nguyên, làm cho tất cả đám người bị bao phủ trong luồng hào quang này bước chân trở về, giống như tất cả tình cảnh kiếp trước hiện lên trước mắt, không phân biệt được thật giả.
Thuật, điều khiển lực lượng thiên địa rồi dùng phương pháp đặc biệt để huyễn hóa ra, đây chính là thuật. Độ mạnh yếu của nó có liên quan đến tu vi, mà thần thông thì đem những thứ này huyễn hóa ra thuật, dùng một loại phương pháp để làm cho uy lực của nó tăng mạnh. Cái được gọi là thông, biến đổi thông, đây là một loại biến hóa và ngưng tụ của nguyên lực.
Mà Đạo thuật thì không phải như vậy, thuật này có rất ít người nắm giữ, đạo niệm kẻ nào cũng có nhưng chỉ có những người cảm ngộ trong nghịch cảnh, đồng thời lĩnh ngộ Đạo thuật thì những đòn tấn công của nó mới giống như ý cảnh nhưng lại khác với bản nguyên. Trận chiến ý cảnh chính là so sánh cảm ngộ, là một trận chiến tâm thần rất huyền diệu và huyễn hoặc. Nhưng đạo thuật lại là một lực lượng thăng hoa, một loại công kích xóa bỏ linh hồn.
Người khác nhau thì cảm ngộ trong đạo cảnh cũng khác biệt, khi lão già tróc trắng trở thành người Phong Diệt tộc thì may mắn tiến vào trong đạo cảnh một khoảnh khắc. Tại đó, lão cảm ngộ ra được một đạo lý có liên quan đến bản nguyên.
Bản nguyên của mỗi người trong mắt lão già tróc trắng, chính là ký ức trong linh hồn, lão cho rằng người ta sống trên đời thực tế chỉ là một loạt ký ức mà thôi. Nhưng nếu ký ức bất diệt thì dù kẻ kia có chết cũng có thể sống trong vô tận.
Cũng giống như vậy, nếu xóa bỏ tất cả cảm ngộ và ý cảnh trong trí nhớ, làm cho tất cả cảm ngộ đều phải tiêu tán không còn bất kỳ dấu hiệu nào của sự tồn tại, giống như chưa từng xuất hiện thì trí nhớ sẽ không còn trọn vẹn, sẽ thiếu đi một phần sẽ làm cho kẻ kia phải chết.
Lúc này lão già tóc trắng thi triển chính là đạo thuật được cảm ngộ từ trong đạo cảnh, rất hiếm gặp trong thiên địa. Cực cảnh đại biểu cho lực lượng cực đoan, thủy cảnh đại biểu cho lực sáng tạo, mà đạo cảnh thì đại biểu cho uy lực bất diệt.
Luồng hào quang màu vàng bao phủ thiên địa, những tia sáng này rất êm dịu nhưng lại xuyên thấu tất cả mọi vật thế gian, khi luồng sáng rơi trên người Vương Lâm thì xuyên qua Chiến Ý Cảnh trên người rồi trực tiếp vào trong cơ thể, hàng lâm trong ký ức.
– Ba lần hít thở cũng đã đủ!
Hai mắt lão tóc trắng khép chặt lại, tất cả sinh cơ cả đời người đều tiêu tán, giống như đang quay trở về.
Vương Lâm chỉ cảm thấy thiên địa vận chuyển, trong mắt hắn đã không còn thế giới bảy màu, tất cả thế giới đều bị gió cuốn mây đẩy về khắp bốn phía đồng thời cũng nhanh chóng thay đổi. Cuối cùng tất cả trở thành một thế giới thanh tĩnh trời xanh mây trắng, bầu trời xanh như ngọc, cực kỳ thuần khiết.
Mặt đất bên dưới cũng nhanh chóng rung động, trong lúc hoảng hốt Vương Lâm sinh ra một ảo giác từng tầng đất dưới chân đều biến mất, những ngọn núi ở phương xa trực tiếp thu nhỏ lại cho đến khi tất cả tình cảnh trước mặt đều biến mất trở thành một rừng cây xanh biếc.
Mà bên cạnh Vương Lâm lại xuất hiện một con đường nhỏ… đây là một con đường ở nông thôn, phía trước chính là vườn cây xanh mướt. Lúc này gió từ trong cánh rừng rậm thổi tới làm lá cây trở nên xào xạc, trong gió còn quyện vào mùi thơm đất mới, say đắm lòng người.
– Giống như… ngủ một giấc… Vương Lâm mở lớn đôi mắt nhập nhèm, hắn kinh ngạc nhìn qua tình cảnh bốn phía. Một lúc lâu sau hắn quay đầu lại nhìn con đường sau lưng, sau người hắn ở cuối còn đường nhỏ là một thôn nhỏ yên bình dưới núi, khói bếp đang bay bổng trên bầu trời, chốc chốc lại truyền đến những âm thanh trẻ con đùa giớn xen lẫn vài tiếng chó sủa.
– Giống như một giấc mộng… Vương Lâm gãi gãi đầu, vẻ mặt trở nên cực kỳ chất phác, đồng thời còn có vẻ mê men. Hắn đứng thẳng người lên nhìn về cánh rừng trên ngọn núi phương xa, không gian lờ mờ giống như đang nhìn thấy một ngọn núi phủ đầy sương, trên đỉnh núi còn có hàng loạt lầu các của tông phái.
– Trong giấc mộng này giống như ta đã trở thành tiên nhân… đã trải qua hơn một nghìn năm. Ta đọc sách thánh hiền, không ngờ sẽ xuất hiện một giấc mộng kỳ quái thế này.
Vương Lâm trong lúc mê man thì cũng sinh ra chút ngây người.
– Thiết Trụ, cha ngươi đang tìm, nhanh về nhà đi!
Vương Lâm đang mê man thì bên tai vang lên một giọng nói, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cầm một cây chĩa trong tay đang muốn rời khỏi thôn đi săn.
Sau lưng người đàn ông trung niên này có vài người thanh niên cường tráng, một người trong số đó nhìn Vương Lâm rồi cười ngây ngô nói:
– Thiết Trụ, cố gắng đọc sach cho tốt thi đậu trạng nguyên để sơn thôn chúng ta nở mày mở mặt.
Vương Lâm gật đầu rồi hướng về phía đám người kia chào hỏi, sau đó hắn vội vàng đi về thôn, sau lưng còn truyền đến những tiếng cười đầy thiện ý. Tiếng cười vang lên đi theo Vương Lâm rồi càng ngày càng xa.
– Thật quái lạ, giống mộng này quá thật, Hồng Điệp, Lý Mộ Uyển, Liễu Mi, Mộc Băng Mi, Lữ Yên Phỉ, Lý Thiến Mai… còn có cả Vân Tước Tử, Chu Tước Tử, Tư Đồ Nam, Thiên Vận Tử… cũng có Chu Tước Thánh Hoàng, Thanh Long Thánh Hoàng, Thác Sâm, Đồ Ti… ta còn nhớ mình thu được hai người đệ tử, một người tên là Thập Tam, một người là Tạ Thanh… Vương Lâm vừa cất bước tiến về phía trước, trong đầu cũng bùng lên một tình cảnh mơ hồ.
– Cổ Thần trên Chu Tước Tinh? Thi Âm Tông ngoài Chu Tước Tinh? Còn Tu Chân Liên Minh? Còn Tứ Thánh Tông? Quê hương của ta chính là Liên Minh tinh vực, trong mộng ta đã đi đến La Thiên tinh vực, sau đó lại đến Vân Hải tinh vực… – Ta còn đi Tiên giới… Vương Lâm đứng ngây người một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên không ngờ đã đến cửa nhà. Hắn cố gắng lắc đầu thầm than một tiếng rồi lầm bầm:
– Giấc mộng này thật kỳ quái, trong mộng cha mẹ mình đã chết… Vương Lâm không suy nghĩ đến giấc mộng kỳ quái vừa rồi mà đẩy cửa tiến vào khoảng sân nhỏ. Hắn đi vào nhìn thấy phụ thân đang cầm tẩu thuốc, trên mặt đất đã đầy tàn thuốc, ông đang ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mình. Sau khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của cha, trong lòng Vương Lâm cảm thấy lo lắng.
– Thiết Trụ, học hành thế nào rồi?
– Dạ… vẫn tốt… Vương Lâm khẽ hạ giọng nói.
– Hừ! Thiết Trụ, ngươi phải học hành cho tốt, sang năm chính là đợt thi huyện, cuộc đời này của ngươi có tương lai hay không đều phải dựa vào chính mình, cũng đừng giống như cha, cả đời ở nơi này, ôi!
Phụ thân của Vương Lâm lắc đầu, ông đứng thẳng người lên.
Lúc này mẹ của Vương Lâm cũng đã đi ra, bà oán trách phụ thân Vương Lâm vài câu. Lúc này cả nhà đang dọn cơm, khi cả nhà đang quây quần ngồi trong khoảnh sân nhỏ ăn cơm, Vương Lâm hơi do dự, hắn nhìn phụ thân rồi khẽ nói:
– Cha, vừa rồi con gặp một giấc mông… Vương Lâm còn chưa kịp nói xong thì bên ngoài truyền đến tiếng xe ngựa, tiếng gõ cửa vang lên cộp cộp. Hắn nhớ rõ nếu đúng như trong giấc mộng thì lúc này Tứ Thúc sẽ đến:
– Nhị ca, mở cửa nào!
Vương Lâm vô thức đứng thẳng người lên, hắn chạy vội tới cửa lớn mở ra. Hắn thấy bên ngoài là một người đàn ông cường tráng, đôi mắt sáng rực có thần. Người này sờ lên đần Vương Lâm sau đó lại cười nói:
– Thiết Trụ, nửa năm không gặp, con lại cao lớn hơn rất nhiều rồi.
Trong mắt Vương Lâm đột nhiên xuất hiện vẻ hoảng hốt, hắn cũng không biết mình đã quay trở về ghế ngồi từ khi nào, ngồi ngây ngẩn. Cũng không biết trải qua bao lâu, bên tai hắn mơ hồ vang lên giọng nói của Tứ thúc.
– Nhị ca, Nhị tẩu, để ta nói với các ngươi một chuyện. Năm nay Hằng Nhạc Phái thu đệ tử, ta nghĩ cho Thiết Trụ đi thử xem sao, một khi được thu vào làm môn hạ thì ngày sau sẽ trở thành tiên nhân, đây chính là một cơ hội cực tốt!
– Tiên… tiên nhân à? Cái này… thằng nhãi con này có thể được sao?
Phụ thân Vương Lâm kích động đứng thẳng người lên, nhưng vẻ mặt lại trở nên cực kỳ do dự.
– Tiên nhân thu đệ tử, nghe nói còn có đủ loại khảo nghiệm, cứ để Thiết Trụ thử xem thế nào.
Nghe đến đây thì Vương Lâm đột nhiên chấn động, hắn nhìn về phía Tứ thúc và phụ thân, tình cảnh trước mặt trở nên mơ hồ. Lúc này trong đầu hắn là hàng loạt ký ức trong giấc mộng vừa rồi, giống như có một lực lượng vô hình đang kéo chúng hiện ra trong đầu.
Vương Lâm thấy chính mình đã đi khỏi sơn thôn, khảo nghiệm thất bại bị người người cười chê, hắn một mình rời khỏi thôn tìm một vách núi nghỉ chân. Nhưng đột nhiên sau lưng hắn xuất hiện một con hổ phóng đến đánh văng chính mình xuống vách núi rồi bị hút vào một sơn động kỳ quái. Trong sơn động hắn nhặt được một hạt châu, khoảnh khắc khi thay phải hắn chạm vào hạt châu thì đột nhiên bên tai lờ mờ nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng:
– Thiên… Thiên Nghịch… Giọng nói này rất quen thuộc, cực kỳ quen thuộc giống như đã từng nghe thấy ở nơi nào đó, nhưng dù Vương Lâm suy nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra mình nghe được giọng nói kia ở địa phương nào.
Nhưng đúng lúc này tiếng hô kinh hoàng đã bị tiếng thét thảm thiết thay thế, âm thanh này cũng rất quen thuộc giống như phải chịu đựng những đau khổ không thể tưởng tượng nổi. Khi tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai thì thời gian giống như đang tan vỡ trước mắt Vương Lâm, mơ hồ bùng lên một luồng sáng bảy màu.
Khoảnh khắc này tình cảnh trước mắt Vương Lâm chợt lóe lên, giống như có một lực lượng đang điều khiển làm cho ký ức chính mình trở nên hỗn loạn. Thời gian lại nhảy qua rất nhiều năm, hoàn cảnh bốn phía thay đổi dữ dọi, hắn đang bỏ chạy như tên bắn, cánh rừng rậm nhanh chóng lướt qua bên khóe mắt, tốc độ của hắn rất nhanh nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn bao phủ tâm thần.
– Ngươi chạy không thoái khỏi tay Đằng Lệ ta đâu!truyện Ma Tu audio
Một giọng nói vang lên từ phía sau Vương Lâm, một người thanh niên có ánh mắt lạnh lùng đang đuổi theo phía sau. Trong khoảnh khắc nguy hiểm, ký ức của Vương Lâm lại trở nên mơ hồ, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết và càng lúc càng rõ ràng. Hắn sinh ra một loại cảm giác giống như chính mình biết được đây là giọng nói của ai.
Đúng lúc này tình cảnh xung quanh lại đột nhiên thay đổi, lúc này Vương Lâm đang đứng trong một sơn cốc khổng lồ, một cảm giác đau thương và chấn động tâm thần chưa từng xuất hiện giống như những con sóng thủy triều tràn ngập khắp thân thể. Hắn ngửa mặt lên trời gầm rống tức giận, như vậy cũng không giảm đi bất kỳ đau thương nào trong lòng.
– Người Đằng gia, nếu Vương Lâm ta còn có thể sống, thì sẽ có một ngày ta muốn Đằng gia máu chảy thành sông nhuộm đỏ Triệu quốc! Đằng gia các ngươi sẽ bị diệt, không để lại bất kỳ người nào sống sót! Nếu không hoàn thành được lời thề này thì Vương Lâm ta sẽ bị nghìn đao róc thịt, chết không yên lành, vĩnh viễn đắm chìm vào địa ngục.
Vương Lâm giống như đã hoàn toàn điên cuồng, những cảm giác đau thương vô tận bao phủ lấy hắn, cơn đau bùng lên giống như kim đâm vào tim. Hắn quỳ trên mặt đất mà hai hàng lệ chảy xuôi, hai mắt hắn đã đỏ như máu, bên trong đang bùng lên những luồng sáng điên cuồng không phải của con người.
Tóc của hắn chỉ sau một đêm đã trắng như tuyết, không gian bốn phía xung quanh giống như đang ở vào mùa đông giá rét. Một luồng lực lượng không thể nào miêu tả được bắt đầu bùng lên trong cơ thể hắn.
Lực lượng này không thuộc về phàm nhân, nhưng khoảnh khắc này Vương Lâm đã học được. Thứ này chính là đỉnh phong của quá trình giết chóc trên thế gian, là lực lượng cực hạn, tên của nó là Cực! Khoảnh khắc khi lực lượng Cực được sinh ra, những tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai Vương Lâm lại truyền đến đáng sợ đến mức không thể tin.
– Cực… lại là Cực! Cả đời khẻ này rốt cuộc đã trải qua những gì, lại xuất hiện Cực! Thiên Nghịch cũng ở trong tay hắn, lực lượng Cực cũng của hắn, người này… người này… Những âm thanh kinh hoàng ngày càng rõ ràng, cuối cùng thì vang vọng cả thiên địa làm bầu trời phải tan vỡ, mặt đất sụp xuống ầm ầm. Tất cả thời gian và không gian đều quay trở về, thế giới lại được bao phủ trong những luồng hào quang bảy màu.