[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 292 [Chương 1132 đến 1136(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 1132: Loại đạo
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Thương Tùng Tử cũng không ngờ Vương Lâm có thuật thần thông này, đợi đến khi lão kịp phản ứng thì luồng nguyên lực khủng bố đã tiến đến rất gần.
Đồng tử trong ánh mắt Thương Tùng Tử lập tức co rút lại, một tiếng rít gào vang lên lập tức có nguyên anh huyết sắc huyễn hóa ra. Lúc này tốc độ huyễn hóa nhanh đến mức chỉ cần dấu hiệu hình tia chớp ngưng tụ trên mi tâm bùng ra những hàn quang chói mắt, thì nguyên anh huyết sắc đã lao ra rồi phóng thẳng về phía đòn tấn công của Vương Lâm phía trước.
Những âm thanh ầm ầm kinh thiên động địa vang lên, trong động phủ ở một ngọn núi cách đó không xa, Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông đi ra nhìn chằm chằm vào trận chiến giữa Vương Lâm và Thương Tùng Tử, hắn hít vào một hơi thật sâu.
Khoảnh khắc tái chiến giữa Thương Tùng Tử và Vương Lâm đã xảy ra, tia chớp trên mi tâm Thương Tùng Tử lóe lên và mang theo những tiếng nổ ầm ầm kinh thiên, chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn đã đánh thẳng vào luồng nguyên lực khổng lồ của Vương Lâm.
Nhưng tiếng nổ ầm ầm lại liên tục vang vọng về bốn phương tám hướng, luồng nguyên lực khổng lồ đột nhiên tiêu tán. Lúc này tia chớp xuyên qua và phóng thẳng về phía Vương Lâm. Hai mắt Vương lâm chợt lóe, hắn nâng tay phải lên rồi vỗ một chưởng về phía trước.
Lực lượng Cổ Thần lập tức vận chuyển, sau lưng Vương Lâm xuất hiện một hư ảnh Cổ Thần khổng lồ. Hư ảnh Cổ Thần này cực kỳ khủng bố, khi một quyền Vương Lâm phóng ra thì hư ảnh cũng tung ra một quyền. Những âm thanh ầm ầm vang lên như muốn phá tan thiên địa, một quyền Cổ Thần và tia chớp đánh thẳng vào nhau.
Thiên địa biến sắc, dấu ấn tia chớp đột nhiên run lên rồi lập tức tan vỡ, nhưng những lực lượng bên trong lại hóa thành sấm sét ngập trời hàng lâm về phía Vương Lâm. Trong mắt Thương Tùng Tử lóe lên vẻ ác độc, lão ra tay chính là thần thông mạnh nhất, hận không thể trực tiếp giết chết Vương Lâm ngay lập tức.
– Sấm sét… Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ khinh thường, mắt phải đột nhiên lóe lên ánh chớp, trên mi tâm lập tức xuất hiện một vòng xoáy. Lúc này nguyên thần Thái Cổ Lôi Long lập tức lao ra hướng về phía những luồng sấm sét đang từ trên trời hàng lâm xuống.
– Grào!Nguồn truyện audio
Thái Cổ Lôi Long có quyền điều khiển sấm sét trong thiên địa. Khoảnh khắc khi tiếng gầm rống vang lên, ánh chớp trong mắt phải Vương Lâm lập tức lóe lên rồi bao phủ khắp toàn thân làm cho chu vi trăm trượng xung quanh thân thể hóa thành địa ngục sấm sét.
Tất cả sấm sét hàng lâm từ trên bầu trời đột nhiên dừng lại, cuối cùng lại tuôn vào bên ngoài thân thể Vương Lâm, sau đó sấm sét kết hợp với địa ngục lôi tạo thành một địa ngục khủng bố. Lúc này Vương Lâm đứng giữa sấm sét như Lôi Tiên! Trong khoảng thời gian vài lần hít thở, sấm sét bốn phía lập tức co rút lại rồi hướng về phía mắt phải Vương Lâm ngưng tụ lại. Tình cảnh này hiện lên trong mắt làm vẻ mặt Thương Tùng Tử tái nhợt, trợn mắt há mồm. Trần Thiên Quân đang đứng cách đó không xa cũng vã đầy mồ hôi, mặt không còn chút máu, trong mắt hắn tràn đầy khiếp sợ.
Vương Lâm cũng không ngừng lại, sau khi hấp thu sấm sét thì mắt phải hắn chợt lóe lên, bên trong mơ hồ xuất hiện một dấu hiệu sấm sét. Lúc này sấm sét đột nhiên huyễn hóa ra giống như tia chớp Thương Tùng Tử vừa tấn công khi nãy, một luồng sấm sét phóng thẳng về phía Thương Tùng Tử.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tu vi hắn không chính thức đề thăng nhưng ý cảnh lại đột phá, lúc này thần thông lại càng trở nên hùng mạnh hơn. Nếu so với trận chiến trước kia giữa hắn và Thương Tùng Tử thì hoàn cảnh khác biệt.
Khoảnh khắc khi tia chớp phóng ra, Vương Lâm vung một trảo tay phải lên hư không. Khe nứt không gian trữ vật lập tức xuất hiện, bên trong bùng ra những luồng sáng bảy màu, cây đinh bảy màu lập tức xuất hiện trong tay Vương Lâm rồi được ném về phía trước. Cây đinh hóa thành một luồng sáng bảy màu dùng tốc độ cực nhanh và mang theo những tiếng gào thét xé gió phóng về phía Thương Tùng Tử.
Xung quanh thân thể Thương Tùng Tử bao phủ đầy huyết quang, khi tia chớp tiến đến thì trực tiếp bổ vào bên trong nhưng huyết quang lại lập tức sôi trào và truyền ra những âm thanh ầm ầm. Khi những tiếng nổ này vang lên liên tục thì huyết quang liên tục tiêu tán.
Thân thể Thương Tùng Tử cứ lui mãi về phía sau, tay phải vung lên đang định lấy pháp bảo từ trong không gian trữ vật ra. Nhưng lúc này lão đột nhiên cảm nhận được một luồng nguy cơ sinh tử cực kỳ dữ dội, huyết quang trước mặt liên tục tan vỡ, một luồng sáng bảy màu đang ầm ầm xuyên qua rồi phóng thẳng lên người.
Vẻ mặt Thương Tùng Tử lập tức xám như tro tàn, tốc độ của cây đinh bảy màu quá nhanh, chỉ thấy ngực lão bùng ra máu tươi rồi đột nhiên nổ tung thành một làn sương máu. Nguyên thần Thương Tùng Tử đang định bỏ chạy trong sương mù thì lập tức rên thảm một tiếng, trên ngực đang có một cây đinh bảy màu ghim chặt lên.
Nguyên thần Thương Tùng Tử lộ ra vẻ kinh hoàng, hai mắt lại bùng ra những ý nghĩ điên cuồng. Khoảnh khắc này hình bóng Vương Lâm lập tức tiến đến, hắn xuất hiện sau lưng Thương Tùng Tử rồi nâng tay phải vỗ vào nguyên thần. Hắn lợi dụng cơ hội kẻ này bị trọng thương và sắp trở nên điên cuồng mà dùng pháp thuật sưu hồn.
Hàng loạt ký ức nhanh chóng từ trong nguyên thần Thương Tùng Tử chuyển sang cho Vương Lâm, nguyên thần Thương Tùng Tử trở nên run rẩy, vẻ điên cuồng trong mắt càng nồng đậm. Nhưng chỉ sau khoảnh khắc tất cả đã lên đến đỉnh phong, lão ngửa mặt lên trời rống một tiếng, từng sợi tơ máu từ giữa ngực nguyên thần lan ra bao phủ khắp toàn thân.
Vương Lâm thu tay lại, hắn cũng không thèm để ý đến Thương Tùng Tử mà vung tay quét ngang không gian túi trữ vật đang mở rộng rồi lấy đi mọi thứ bên trong. Tất cả mọi chuyện đều được hắn xử lý trong khoảnh khắc, đúng lúc này Thương Tùng Tử cũng đã trở nên điên cuồng.
Thương Tùng Tử ôm chặt lấy đầu, toàn thân bùng ra huyết quang, hai mắt lộ ra cái nhìn hung tàn như dã thú. Lão ngửa mặt lên trời rống giận, lúc này thân thể đột nhiên chấn động, những tiếng nổ ầm ầm liên tục từ bên trong truyền ra ngoài. Một lúc sau thân thể lão đã héo rũ và tiêu tán rồi hóa thành một hạt châu huyết sắc.
Trong hạt châu đột nhiên lóe lên huyết quang, rõ ràng đang muốn che phủ thế giới bảy màu này. Lúc này trong thiên địa chỉ có một màu đỏ như máu, trời đất tối sầm lại, huyết châu phóng thẳng lên trời.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng đinh bảy màu, với kinh nghiệm trước đây đã từng bức cây đinh ra khỏi cơ thể thì hắn có thể phán đoán được sau khi kẻ trúng đinh trở nên điên cuồng, tất cả sinh cơ trong cơ thể đều bị hút đi rồi chết trong điên cuồng. Nhưng hắn không ngờ khoảnh khắc khi Thương Tùng Tử chết lại ngưng tụ ra một hạt huyết châu.
Vương Lâm thấy huyết châu muốn phóng lên trời, hắn không cần suy nghĩ nhiều mà thân thể chợt lóe lên phóng theo phía sau. Khoảnh khắc khi tới gần hắn chụp lấy huyết châu, hạt châu giãy dụa ầm ầm, bên trong lại truyền ra một luồng lực lượng điên cuồng làm tâm thần Vương Lâm chấn động. Lúc này thân thể hắn bị hạt châu kéo thẳng lên trời.
Vẻ mặt Vương Lâm lập tức biến đổi, nhưng lúc này đột nhiên hạt châu Thiên Nghịch đã dung nhập vào nguyên thần rất lâu mà chưa có biến hóa lại nhanh chóng ngưng tu rồi chuyển động cực nhanh. Đúng lúc này có một lực hút kỳ dị truyền vào trên cánh tay phải Vương Lâm, sau đó lại chuyển lên trên hạt châu Thiên Nghịch trong tâm thần. Những luồng sáng bảy màu lại ngưng tụ trên tay phải Vương Lâm, cây đinh lại huyễn hóa ra một lần nữa.
Tình cảnh quỷ dị này làm tâm thần Vương Lâm chấn động, nhưng vẻ mặt hắn lại không có bất kỳ biến đổi nào. Sau khi Vương Lâm thu hồi cây đinh bảy màu thì ánh mắt chuyển lên người Trần Thiên Quân đang đứng trên một ngọn núi cách đó không xa.
Trần Thiên Quân nhìn thấy tất cả tình cảnh Vương Lâm chém giết Thương Tùng Tử. Lúc này vẻ mặt hắn cực kỳ tái nhợt, khi ánh mắt Vương Lâm quét tới, hắn lập tức hạ ý thức lui người ra phía sau vài bước rồi hướng về phía Vương Lâm ôm quyền.
– Lữ huynh tu vi kinh thiên, Trần mỗ bội phục! Thương Tùng Tử là người ác độc đã đưa chúng ta vào chỗ này, lão có chết trong tay Lữ đạo hữu cũng là điều tất nhiên. Lão già kia phải bị trừng phạt thích đáng, Lữ đạo hữu giết rất đúng!
Vương Lâm cất bước tiến về phía Trần Thiên Quân, hắn cũng ôm quyền.
– Trước đó Trần mỗ bỏ đi nhưng theo đường cũ tiến về phía Tế Đàn lại không có bất kỳ phương pháp nào rời khỏi thế giới bảy màu này được. Lúc đó Trần mỗ lại gặp một mãnh thú, sau đó thì trọng thương rồi tìm đến địa phương này để chữa trị!
Trần Thiên Quân dùng ánh mắt cẩn thận nhìn về phía Vương Lâm, hắn cũng không đợi đối phương phải hỏi mà trực tiếp giải thích.
– Trần đạo hữu có thể trốn thoát mãnh thú cấp mười hai, chuyện này cũng không đơn giản!
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn chậm rãi nói.
Tâm thần Trần Thiên Quân lập tức trở nên căng thẳng, hắn vội vàng cung kính nói:
– Tại ha có công pháp đặc biệt, hơn nữa lại khá hiểu về mãnh thú nên mới miễn cưỡng chạy thoát được.
Vương Lâm và Trần Thiên Quân này cũng không có mối thù truyền kiếp, cũng không cùng nhau tranh đoạt bảo vật, nên Vương Lâm vội ôm quyền xoay người muốn bỏ đi.
– Lữ đạo hữu xin dừng bước, Trần mỗ có chuyện muốn nhờ!
Trần Thiên Quân vốn vẫn còn do dự, nhưng nhìn thấy Vương Lâm định bỏ đi thì cắn răng hạ quyết tâm.
– Chuyện gì?
Vương Lâm nhìn về phía Trần Thiên Quân nói.
– Vừa rồi Lữ đạo hữu sưu hồn nguyên thần Thương Tùng Tử, có thể… có biết được phương pháp rời khỏi địa phương này không?
Trần Thiên Quân nhìn về phía Vương Lâm, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ khẩn trương, Vương Lâm trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu.
Trần Thiên Quân khẽ thở ra một hơi thật sâu, vẻ mặt hắn trở nên cung kính rồi ôm quyền dùng giọng chân thành nói:
– Kính xinh Lữ đạo hữu trợ giúp đưa Trần mỗ rời khỏi nơi đây. Tất cả điều kiện Trần mỗ đều đồng ý, chỉ cần thoát khỏi địa phương quỷ quái này.
Ánh mắt Vương Lâm dừng lại trên người Trần Thiên Quân, sau đó hắn lắc đầu nói:
– Tại hạ chưa định rời khỏi nơi đây ngay.
Trần Thiên Quân trở nên sững sờ, hắn do dự một chút rồi hạ thấp giọng nói:
– Không sao, trước khi đi Lữ đạo hữu có thể mang tại hạ theo là được, không cần vội. Nếu có bất kỳ điều gì cần Trần mỗ, Lữ đạo hữu cứ việc phân phó.
Sau khi hắn nói xong thì nhìn thấy vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường giống như không đồng ý, hắn lại phải mở miệng:
– Lữ đạo hữu, với những gì tại hạ hiểu biết về mãnh thú và thần thông của Dịch Thiên Tông thì có thể vì Lữ đạo hữu mang đến nhiều nguyên tinh trong đám mãnh thú hóa sương ở nơi đây. Chỗ này ta chỉ cần tính toán sơ qua thì sợ rằng cũng có vài trăm mãnh thú hóa sương, vì vậy mà nguyên tinh sẽ rất nhiều. Chỉ cần Lữ đạo hữu đồng ý đưa ta rời khỏi đây, ta sẽ liều mạng một phen, vì Lữ đạo hữu mà đi thu thập nguyên tinh, hơn nữa sau khi rời khỏi nơi đây chắc chắn sẽ có hậu tạ.
Tâm thần Vương Lâm khẽ động, hắn trở nên trầm ngâm rồi khẽ gật đầu. Hắn đưa cho Trần Thiên Quân một khối ngọc giản.
– Sau khi lấy hết nguyên tinh thì có thể truyền âm cho ta!
Vương Lâm nói xong cũng không nhìn Trần Thiên Quân mà lập tức xoay người bỏ đi.
Trần Thiên Quân đưa mắt nhìn hình bóng Vương Lâm đang biến mất ở phương xa, lúc này thân thể mới thả lòng và thở ra một hơi thật sâu. Hắn không nói dối, quả thật rất muốn rời khỏi địa phương này. Hắn vốn cũng tưởng chính mình đã không còn cơ hội, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Thương Tùng Tử chết thì lập tức biết được cơ hội để mình rời khỏi nơi đây đang nằm trên người Vương Lâm, cho nên mới phải làm như vậy.
– Lấy nguyên tinh rất nguy hiểm, ta cần phải chuẩn bị một vài thứ.
Trần Thiên Quân hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn chăm chăm vào ngọc giản truyền âm rồi coi như chính mình đã có hy vọng mà xoay người trở về động phủ.
Vương Lâm quay trở về động phủ trong sơn cốc, hắn lại lấy ra rất nhiều nguyên tinh để bố trí một trận pháp vòng quanh thân thể, sau đó bắt đầu thổ nạp. Lúc này tất cả nguyên lực trong thiên địa đột nhiên từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, sau đó nguyên lực bị hút vào trong cơ thể, hắn đang tiến lên Tịnh Niết trung kỳ.
– Nơi đây dù nguy hiểm nhưng lại là một địa phương tu luyện cực tốt, trong ký ức của Thương Tùng Tử thì rõ ràng lão đã ngưng tụ lại thân thể trên tượng đá, ta cũng có thể đến đấy hấp thu được. Bên cạnh còn có ba người thanh niên đến từ ngoại giới, trên người bọn họ cũng có lực lượng và tin tức của Ngoại giới ta đang cần. Còn lão bà áo xanh, người này có Sinh Tử Cấm, việc còn lại chính là Tuế Nguyệt Cấm của Tư Mã Mặc… Trong tinh không mênh mông có một tinh vực vô biên vô tận, độ lớn của nó dù là La Thiên, Côn Hư, Triệu Hà và Vân Hải, thậm chí gộp cả bốn tinh vực khổng lồ này lại với nhau cũng không bằng. Nơi đây được người Phong giới gọi là Ngoại giới… Chố này được dân Ngoại giới gọi là Thái Cổ tinh vực… Trong một địa phương cấm địa ngoài tinh không Thái Cố tinh vực tồn tại một tòa cung điện thần bí, trong đây không có người, không có sinh cơ. Trong đại điện tất cả đều là những luồng sáng bảy màu bập bềnh, bên trong những luồng sáng bảy màu là từng khối ngọc giản có khắc rất nhiều tên… Thanh Thủy, Thiên Vận Tử, Trọng Huyền Tử, Thủy Đạo Tử, Tư Mã Mặc, Thương Tùng Tử… Khoảnh khắc này ngọc giản của Thương Tùng Tử đột nhiên nổ ầm một tiếng rồi tan vỡ hóa thành rất nhiều mảnh nhỏ tiêu tán trong nháy mắt. Trong cung điện đột nhiên vang vọng tiếng thở dài. Khoảnh khắc tiếng thở này vang lên, thời gian giống như quay ngược trở lại. Ngọc giản đã vở tan lập tức xuất hiện nghịch biến, lại được ngưng tụ giống như tất cả tình cảnh xuất hiện vừa rồi chưa từng được xảy ra.
Nhưng bên trên ngọc giản vừa được ngưng tụ lại xuất hiện một cái tên khác, lại trở thành Vương Lâm.
– Ở địa phương có đủ loại đạo, đạo đến và trưởng thành… Nếu có được linh hồn người này thì đạo chắc chắn sẽ thành.
Âm thanh thì thào này vang lên trong cung điện giống như đang được người ta truyền âm vào tinh không.
Trên ngọn núi ở sâu trong thế giới bảy màu, nơi mà tâm thần Vương Lâm đã từng đi qua, lão già tóc trắng đang ngồi khoanh chân, sau lưng lão chính là một tòa động phủ. Lúc này trong động phủ chợt bùng ra những luồng sáng bảy màu, mơ hồ bên trong còn ẩn giấu rất nhiều tiếng thét gào thê lương.
Lão già ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, một lúc lâu sau lại lặng lẽ gật đầu.
Chương 1133: Đạo tủy
Lúc này trong động phủ Tư Mã Đặc nơi sơn cốc đã được bao phủ trong những luồng nguyên lực thiên địa khủng bố. Những luồng nguyên lực này cuồn cuộn vận chuyển tạo thành vòng xoáy bay bổng trong không gian sơn cốc. Bên dưới vòng xoáy nguyên lực chính là Vương Lâm.
Thế giới bảy màu này có nguồn gốc thần bí, hơn nữa bên trong lại quỷ dị khó lường, khắp bốn phía đều có nguy cơ. Nhưng tất cả mọi chuyện đối với Vương Lâm lại là lần đầu tiên gặp được hoàn cảnh tuyệt vời.
Đặc biệt là sau khi hấp thu ký ức của Thương Tùng Tử, Vương Lâm lại càng hiểu sâu về thế giới bảy màu này. Thậm chí lúc này hắn cũng đã hiểu được tác dụng của chất lỏng trong bình ngọc, lại càng hiểu rõ phương pháp làm thể nào để rời khỏi nơi đây.
Nếu lần này tu vi không đột phá tử Tịnh Niết sơ kỳ lên trong kỳ thì Vương Lâm chắc chắn sẽ cân nhắc và do dự. Dù sao thì với những ký ức đoạt được từ Thương Tùng Tử, Vương Lâm đã hiểu rõ những mối nguy hiểm nơi đây. Đặc biệt là hắn biết được trong ngọn núi ở địa phương rất sâu có một tồn tại hùng mạnh.
Nhưng hiện nay ý cảnh của Vương Lâm đã đột phá, hắn chỉ cần hấp thu đủ nguyên tinh là có thể đạt đến Tịnh Niết trung kỳ. Đến khi đó nếu hắn phối hợp tu vi với thân thể Cổ Thần thì có thể dễ dàng giết chết tu sĩ Toái Niết trung kỳ, chỉ còn Toái Niết hậu kỳ mới là một thách thức cần phải khiêu chiến.
– Nếu tu vi của ta có thể đạt đến cảnh giới Tịnh Niết đại viên mãn thì những lão quái Toái Niết hậu kỳ có xuất hiện trước mặt cũng không phải là đối thủ.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, tất cả những luồng nguyên lực khủng bố trong sơn cốc đột nhiên tập trung và ngưng tụ khắp toàn thân. Khoảnh khắc sau mọi thứ đều tan thành mây khói, tất cả đều đã bị hút vào trong cơ thể Vương Lâm.
Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên vang lên, mái tóc Vương Lâm không gió mà bay, nguyên thần trong cơ thể cũng tĩnh tọa rồi liên tục phóng to ra thôn phệ luồng nguyên lực vô cùng vô tận đang tiến vào.
Khi nguyên lực tiến vào ngày càng nhiều thì nguyên thần trong cơ thể Vương Lâm cũng đã to như một thân thể bình thường. Nguyên thần bắt đầu tĩnh tọa, hai mắt Vương Lâm lập tức mở bừng ra giống như hai ngôi sao băng đang trực tiếp xuyên qua thiên địa.
Khoảnh khắc khi Vương Lâm mở mắt ra, tất cả nguyên lực thiên địa đang bao phủ thân thể đột nhiên ầm ầm tan vỡ rồi hóa thành những luồng khí tro bụi vận chuyển cuồn cuộn. Những luồng khí tro bụi này hóa thành hàng loạt ấn ký bên ngoài cơ thể Vương Lâm.
Tịnh Niết trung kỳ!
Trên mặt Vương Lâm lộ ra nụ cười, hắn há miệng phun ra một luồng khí dơ bẩn. Hắn vung tay phải lên, trong tay lập tức xuất hiện một bình ngọc. Thứ này chính là vật hắn cướp được trong tay Thương Tùng Tử.
– Dùng Mê Thất giả thôn đạo, lấy Minh Chí giả nuôi đạo rồi dung nhập vào bốn tấm bia đá nơi đây. Sau đó lại dùng kinh văn khắc trên nửa bộ hài cốt dưới tấm bia đá để chuyển hóa thành một luồng lực lượng không thể tưởng tượng nổi, lại dùng lực lượng này dung nhập vào trong hài cốt để đầy huyết dịch ra ngoài. Đây cũng không phải là máu mà chính là đạo tủy của xương cốt người kia khi còn sống.
Trong mắt Vương Lâm bùng lên tinh quang, đây chính là những tin tức động trời hắn tìm được trong ký ức Thương Tùng Tử.
Vì sao Thương Tùng Tử biết được những tin tức này, Vương Lâm cũng không thể tin được trong ký ức của lão. Dù sao Thương Tùng Tử cũng là tu sĩ Toái Niết trung kỳ, hơn nữa thuật sưu hồn cũng không phải chẳng có sơ hở, ký ức cũng không thể đoạt được đầy đủ.
– Điểm quan trọng chính là đạo tủy, chính là thân phận khi còn sống của nửa bộ hài cốt kia! Nơi đây có hai tấm bia đá, mà theo như những dự đoán của ta trước đây thì dưới mỗi tấm bia đá đều có nửa bộ hài cốt. Như vậy có thể thấy mỗi nửa bộ hài cốt kia đều là của một người.
– Người này kiếp trước nhất định là loại uy danh hiển hách, không biết là giết người hay bị người ta đào mộ lấy hài cốt để dùng phương pháp này ép buộc đạo của hắn chảy ra, từ đó mà hóa thành đạo tủy. Giá trị của việc uống vào thứ chất lỏng này chính là có được đạo tâm của người kia.
– Kinh văn trên người khung xương hài cốt chắc chắn cũng không phải được khắc lên sau đó, không biết người này là vị đại thần thông gì mà có thể đem thần thông hóa thành kinh văn, phương pháp này vừa nghe thấy đã làm người ta phải hoảng sợ.
– Nhưng đạo tủy này cũng không thể uống vào trực tiếp được. Nếu uống vào thì sẽ lập tức rơi vào trạng thái ngủ say, cũng không biết ngủ đến khi nào mới tỉnh lại. Những gì Thương Tùng Tử tính toán chính là cầm đạo tủy này tìm một địa phương tuyệt đối an toàn, sau khi uống vào thì ngủ say chờ ngày thức tình. Điều này cũng chính là nguyên nhân bắt buộc Thương Tùng Tử không dám uống chất lỏng này khi chiến đấu với lão bà áo xanh.
– Mà địa phương Thương Tùng Tử muốn chọn làm nơi ngủ say chính là một ngọn núi ở vị trí sâu nhất trong thế giới này. Nhưng trong trí nhớ của Thương Tùng Tử lại không xuất hiện lý do, cũng không thấy được hình bóng lão già áo trắng.
Ánh mắt Vương Lâm lại lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào bình ngọc trong tay.
– Có ý tứ, tất cả mọi tồn tại ở nơi đây hình như đều để cung cấp cho bia đá hấp thu để cảm ngộ đạo. Hơn nữa ngay cả những mãnh thú ở đây cũng đều là như vậy. Vì sao nơi đây không có mãnh thú cấp mười ba, sợ rằng tất cả mãnh thú vừa đạt đến cấp mười ba đã bị người ta giết chết rồi hút đi đạo hồn.
– Tất cả mọi người đều vì một vấn đề trọng điểm chính là đạo tủy trong bình ngọc này. Nhưng đạo tủy đối với loại tu sĩ đại thần thông kia chỉ sợ không đơn giản chỉ dùng để uống… – Lão già tóc trắng trên ngọn núi kia chắc chắn đang thủ hộ nơi đây để lấy cái gì đó. Có lẽ đạo tủy này có liên quan rất lớn đến vật mà lão già kia đang thủ vệ.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi thu bình ngọc vào đặt trong lồng ngực.
– Nhưng ngọc giản của Tư Mã Đặc đã từng nói nơi này có bốn tấm bia đá, mà trước đó ta đã dùng tâm thần đảo khắp thế giới này chỉ thấy hai cái, tất cả đều trống trơn, không có hài cốt mà chẳng có bình ngọc… Điều này có chút kỳ dị.
Vương Lâm trở nên trầm tư, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía chín động phủ trên sơn cốc. Trước đây hắn chỉ mở ra ba cái, đến động phủ thứ tư thì chưa kịp mở ra. Lúc này thân thể hắn chợt lóe lên phóng tới bên ngoài động phủ thứ tư.
Vương lâm đặt tay phải lên núi đá, nguyên lực trong cơ thể hắn chấn động, hắn khẽ nhấn bày tay vào. Vách núi lập tức phát ra những tiếng nổ ầm ầm, tất cả cấm chế bên trên đều tan vỡ, vách núi mở về phía hai bên. Khoảnh khắc khi vách núi mở ra, ánh mắt Vương Lâm lóe lên như chớp rồi nhìn vào bên trong mà nhíu mày. Trong động phủ thứ tư này không có bất kỳ vật phẩm gì, tất cả chỉ là khoảng không. Vương Lâm tiến vào trong động phủ tìm kiếm một lượt cũng không phát hiện điều gì kỳ dị.
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi tiến vào động phủ thứ năm. Bên ngoài động phủ này cũng có cấm chế, đồng thời cũng chính là Tuế Nguyệt Cấm, mặt trên cấm chế được bao phủ những con sóng chấn động, uy lực cực mạnh.
Nếu muốn phá vỡ cấm chế này thì có chút khó khăn, Vương Lâm nâng tay phải lên bấm pháp quyết, một mảng cấm chế hư ảnh được huyễn hóa ra. Khi cấm chế hư ảnh rơi trên vách đá thì những tiếng nổ ầm ầm lập tức vang vọng, núi đá lập tức trở nên trong suốt, bên trong bùng lên những con sóng rung động.
Khoảnh khắc khi vách đá trở nên trong suốt, hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên rồi ngơ ngác nhìn vào bên trong. Hắn nhìn chằm chằm vào thật sâu bên trong động phủ, không ngờ bên trong lại có người.
Bốn người này quần áo đã bị hủy hoại, trên đầu không có sợi tóc nào, hai mắt bùng ra những luồng sáng giống như những tu sĩ có xác không hồn. Bốn người kia đang mê man đi lại liên tục trong động phủ, đã qua nhiều năm tháng nhưng vẫn đi lại như vậy.
Trên mặt đất động phủ được đặt một trận pháp tản ra những luồng sáng êm dịu. Những luồng sáng này bao phủ bốn người kia vào bên trong, khi bọn họ di chuyển thì ánh sáng liên tục dung nhập vào trong cơ thể. Có một khối ngọc giản được đặt tại vị trí trung tâm trận pháp.
– Mê Thất giả.
Vương Lâm vừa nhìn qua đã phát hiện được thân phận của bốn người này, hắn nhớ lại những nội dung được lưu lại trong ngọc giản Tư Mã Đặc. Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, thân thể hắn lóe lên rồi phóng đến động phủ thứ sáu. Hắn cũng dùng phương pháp giống như vừa rồi làm cho vách núi bên ngoài trở nên trong suốt rồi đảo mắt vào bên trong.
Trong động phủ thứ sáu có ba người, nhưng người này đã không còn thân thể, cái còn lại chính là nguyên thần giống như u hồn. Bọn họ đang bay bổng trong động phủ phong ấn, trong miệng hình như đang truyền ra những âm thanh lẩm bẩm nhưng bị núi đá ngăn cách nên Vương Lâm cũng không nghe thấy được.
– Minh Chí giả!
Vương Lâm trở nên trầm tư, hắn thấy trong hang động này có rất nhiều cấm chế, tác dụng của chúng là phong ấn hoàn toàn ba Minh Chí giả này lại không cho ra ngoài. Trừ khi có một ngày bọn họ tỉnh táo lại để tự mở ra cấm chế. Vị trí trung tâm cấm chế trong động phủ này cũng là một khối ngọc giản.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu rồi tiến về động phủ thứ bảy. Sau khi làm cho vách đá trở nên trong suốt thì đồng tử trong hai mắt hắn lập tức co rút lại, hắn thấy bên trong có một lão già khoanh chân ngồi xuống.
Lão già này có mái tóc hoa râm, mặt không còn chút máu, đang khoanh chân ngồi xuống giống như đã mãi mãi là như vậy. Cấm chế trong động phủ vượt xa trận pháp cấm chế của Minh Chí Giả, cấm chế dày đặc hoàn toàn phong kín nơi này.
Khoảnh khắc khi Vương Lâm nhìn về phía lão già, người này đột nhiên mở bùng hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng. Lão nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm bên ngoài vách đá, trong miệng phát ra những tiếng gào thét tức giận. Lão lao ra ngoài giống như dã thú, thần thông lập tức huyễn hóa ra bên ngoài thân thể lão già, tất cả đều phóng thẳng đến đánh vào vách đá.
Nhưng khoảnh khắc khi thần thông của lão già xuất hiện thì cấm chế trong động phủ lập tức lóe lên rất nhanh, đồng thời cũng hút sách thần thông mới được lão già tạo ra. Tiếng gào thét của lão già lại càng vang lên dữ dội, hai tay chĩa thẳng về phía vách đá.
Không có bất kỳ tiếng động nào được tạo ra, thậm chí ngay cả tiếng gầm rống cũng chỉ là Vương Lâm nghĩ ra khi nhìn thấy hành động của lão già mà thôi, vách núi vẫn không nhúc nhích.
Một lúc sau, có lẽ đã mệt mỏi nên lão già chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Lâm mà chậm rãi lui về phía sau. Lão lại tiếp tục khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa, cấm chế bên trong dần khôi phục lại như bình thường.
– Chẳng lẽ người này là… Nghịch Hành Giả sao?
Sau khi nhìn qua ba động phủ vừa rồi, Vương Lâm đã biết những người này chính là đồng môn của Tư Mã Đặc. Ngày trước Tư Mã Đặc đã đưa bọn họ về phong ấn trong động phủ rồi cố gắng để bọn họ thức tình. Nhưng tình cảnh trước mắt rõ ràng Tư Mã Đặc đã không thành công.
– Ngọc giản trong động phủ của Mê Thất Giả và Minh Chí Giả chính là Tuế Nguyệt Cấm! Có lẽ Tư Mã Đặc nghĩ rằng một khi trong đám người đó có kẻ thức tỉnh thì chỉ cần học xong Tuế Nguyệt Cấm trong ngọc giản, bọn họ sẽ có thể mở ra phong ấn của trận pháp bên trong.
Vương Lâm thần than một tiếng rồi đi về phía động phủ thứ tám, cấm chế bên ngoài động phủ này cũng không phải là Tuế Nguyệt Cấm mà chỉ là những loại phong ấn bình thường. Vương lâm chỉ cần liếc mặt rồi vung tay lên thì cấm chế đã lập tức tiêu tán, vách đá mở ra ầm ầm.
Khoảnh khắc khi động phủ thứ tám được mở ra, Vương Lâm lập tức hít vào một hơi thật sâu. Hắn nhìn chằm chằm vào bên trong, nửa ngày sau mới dám thở hắt ra. Trong động phủ này có nửa bộ hài cốt.
Nửa bộ hài cốt này chính là phần bên dưới, bên trên khung xương có rất nhiều kinh văn, không có bất kỳ luồng hào quang nào mà chỉ có duy nhất một màu đen. Trên mặt đất động phủ có trận pháp phong ấn khóa chặt nửa bộ hài cốt này lại.
– Thì ra đây là nguyên nhân mà một tấm bi đá mất đi nửa bộ hài cốt.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua nửa bộ hài cốt thì lập tức cảm nhận được một lực hút khủng bố muốn hấp thu tâm thần chính mình. Hắn lui ra phía sau vài bước ròi không do dự cắt đứt sự liên lạc tâm thần.
Sau khi định khí ngưng thần, Vương Lâm trầm tư một lúc, nếu hắn cứ như vậy bỏ đi thì không cam lòng. Hắn nhìn chằm chằm vào bộ hài cốt, trên đùi phải khung xương có một vết nứt rất sâu, mặc dù không lãm gãy đôi xương đùi ra nhưng miệng vết thương rất sâu.
Một lúc lâu sau, hai tay Vương Lâm bấm pháp quyết điểm lên người chính mình vài cái. Sau khi tạo ra rất nhiều cấm chế phong tỏa tâm thần, Vương Lâm vung một trảo tay phải lên hư không rút ra Thủy Tinh Kiếm của Thương Tùng Tử. Vương Lâm truyền một luồng tâm thần chính mình lên thân kiếm rồi đưa ra phía sau, hắn giơ chân lên chậm rãi tiến về phía trước. Khoảnh cách chỉ có vài trượng nhưng mỗi bước chân của Vương Lâm đều cực kỳ cần thận. Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh bộ hài cốt, ngồi xổm người xuống, tay phải dứt khoát đặt lên trên vết thương nơi đùi phải nửa bộ xương. Hắn dung nhập tâm thần vào bên trong, dùng phương pháp này để cảm ngộ.
Khoảnh khắc khi thần thức Vương Lâm đụng vào hài cốt thì trong đầu đột nhiên nổ đùng lên một tiếng.
Chương 1134: Thiên Đạo Kế
Khi tay phải Vương Lâm chạm vào thì thật sự không thấy giống như nửa nửa bộ hài cốt mà là một vòng xoáy tràn đầy những lực lượng không thể tưởng tượng nổi. Thần thức giống hắn đang đảo vào thăm dò ở sâu bên trong vòng xoáy.
Căn bản là Vương Lâm không cần điều khiển mà vòng xoáy đột nhiên truyền ra một lực hút khó thể tưởng tượng, lực hút này cuốn quanh tâm thần hắn rồi kéo thẳng vào bên trong, càng ngày càng sâu, càng lúc càng sâu.
Vương Lâm giống như một con thuyền cô độc giữa vòng vây sóng dữ, tâm thần hắn liên tục bị lực hút cuốn thẳng vào bên trong giống như đi xuyên qua thời gian, giống như đang trở về những năm tháng mà hắn chưa từng được tiếp xúc.
Trong đầu liên tục vang vọng những âm thanh ầm ầm và càng ngày càng dữ dội. Lúc này nếu có người đứng ngoài động phủ nhìn vào thì sẽ thấy thân thể Vương Lâm đang run lên dữ dội, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo. Tay phải Vương Lâm run rẩy càng thêm dữ dội, nhưng lại dính chặt vào trên nửa bộ hài cốt. Mà nửa bộ hài cốt đột nhiên bùng ra kim quang, nhưng khoảnh khắc khi kim quang bùng ra thì kinh văn lại tỏa ra hắc quang cố gắng áp chế kim quang, hai luồng sáng đang bắt đầu thôn phệ lẫn nhau.
Đây là một thế giới cực kỳ hỗn độn, không phân biệt rõ trời và đất, giống như tồn tại nhưng cũng giống như không tồn tại. Trong hư vô phương xa có một người đang chậm rãi tiến tới, người này mặc một bộ áo trắng thoạt nhìn giống như một lão già, nhưng thân thể lại cực kỳ mơ hồ làm người ta nhìn không rõ.
Người này đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời giống như trầm ngâm. Đúng lúc này đột nhiên bầu trời hỗn độn xuất hiện những luồng sáng bảy màu, những luồng sáng này giống như sóng dữ ngất trời ầm ầm tiến đến làm đất trời vỡ tan nát, làm cho không gian hỗn độn này tan vỡ. Lúc này thiên cũng không phải thiên, địa cũng không phải địa mà chỉ là một vùng tinh không, nhưng tinh không này cũng không phải tinh có màu đen mà có bảy mà. Lúc này đảo mắt nhìn lại thì tinh không này trở thành một thế giới bảy màu.
Lão già áo trắng ngẩng đầu lên thật mạnh, tay phải vung lên trước người, đột nhiên có một chữ “chiến” hư huyễn ra, những luồng kim quang vô tạn vờn quanh bên ngoài làm tất cả hào quang bảy màu bị bức lui ra. Khoảnh khắc này một âm thanh cuồn cuộn đột nhiên vang vọng trong thiên địa.
– Thiên địa mở thái, thiên đầu địa cuối, thứ lão phu tu luyện gọi là Thiên Địa Thái. Sơ quy tắc lấy bảy màu làm dẫn, phong!
Một chữ phong vang lên, đột nhiên tất cả những luồng hào quang bảy màu trên thế giới này vận chuyển ầm ầm, giống như có một luồng lực lượng đang điều khiển làm cho tất cả hào quang bảy màu vô biên vô tận điên cuồng hướng về phía lão già áo trắng ngưng tụ lại. Tình cảnh này hiện ra trong mắt Vương Lâm giống như thiên địa xoay chuyển tạo thành phong ấn. Sau khi tất cả ngưng tụ lại thì lão già áo trắng bên trong đã hoàn toàn bị phong ấn mà chết.
Trên bầu trời đầy những áng mây bảy màu, giống như toàn bộ thế giới cũ đều đã tan vỡ. Những tiếng gầm rống tức giận truyền ra từ trong luồng khí bảy màu, nhưng càng ngày càng yếu, cuối cùng thì tiêu tán.
– Chiến Tinh Dã, nếu không phải năm xưa lão phu tặng ngươi Chiến Tự Thiếp, thì ngày hôm nay làm sao ngươi có cảnh giới Không Linh Chi. Nếu dùng chiến hồn của ngươi làm dẫn, lão phu có thể tìm được xương cốt của Chiến Lão Quỷ Không Kiếp mai táng nơi đây, lấy hài cốt của lão bức ra đạo tủy của hai người sư đồ các ngươi, Hủy Kỳ Niết, bản tôn Thiên Đạo Kế.
Âm thanh tang thương lộ ra vẻ mệt mỏi rồi dần dần tản ra hình thành hàng loạt vòng xoáy tan vỡ muốn kéo nguyên thần vào bên trong, tất cả muốn cùng nhau tan vỡ.
Lúc này trong động phủ Tư Mã Mặc, Vương Lâm đang chạm tay vào nửa bộ hài cốt, kim quang đã hoàn toàn bị hắc quang áp chế, tất cả kim quang đều bị dồn vào trong. Những luồng hắc quang kia phóng thẳng đến ngón tay Vương Lâm đang chạm vào nửa bộ hài cốt giống như đang muốn phóng thẳng vào trong cơ thể.
Khoảnh khắc này luồng tâm thần Vương Lâm lưu lại trên Thủy Tinh Kiếm bên trong động phủ đột nhiên lóe lên tinh quang. Nó dùng tốc độ cực nhanh phóng thẳng về phía Vương Lâm, đầu ngón tay đột nhiên lóe lên một luồng sáng cực kỳ sắc bén rồi phân cách hắn và nửa bộ xương. Thân thể Vương Lâm lập tức chấn động rồi thanh tỉnh trở lại, hắn không chút do dự lui về phía sau vài bước. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào nửa bộ hài cốt, tâm thần bùng lên những con sóng khủng bố:
– Lão tổ Chiến gia, Chiến Tinh Dã!
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, hắn biết được tổ tiên của Chiến gia trên La Thiên đã đạp phá tinh không mà đi, từ đó về sau không còn bất kỳ tin tức gì, cũng không biết đi đâu. Chiếm Tinh Dã này thiên tư cực cao, trước đó đã vô tình đoạt được Chiến Tự Thiếp, cảm ngộ ý cảnh, cuối cùng vì truy tìm cảnh giới mới mà ra đi. Dù con cháu đời sau có tìm kiếm thế nào cũng không thể biết được bất kỳ manh mối nào có liên quan đến Chiến Tinh Dã.
– Không ngờ, hắn lại là. là Chiến Tinh Dã!
– Người giết chết Chiến Tinh Dã tự xưng là bản tôn, kẻ này có được lực lượng thái sơ, chẳng lẽ hắn là Chưởng Tôn sao?
Vẻ mặt Vương Lâm càng trở nên âm trầm, khi nhớ lại tình cảnh vừa rồi thì không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Thần thông bảy màu cũng cùng loại với Tàn Dạ, nhưng lực lượng rõ ràng vượt xa Tàn Dạ. Kẻ kia chỉ cần một chiêu thần thông đã làm cho Chiến Tinh Dã không có lực phản kháng. Vương Lâm cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, trong lúc trầm tư đột nhiên nhướng mày lên, ánh mắt chợt lóe.
Những ý niệm trong đầu Vương Lâm liên tục xoay chuyển, nhưng cũng không tìm ra bất kỳ manh mối nào.
– Không Linh, Không Kiếp! Đây là hai cảnh giới trong Đệ Tam Bộ. Trước đó khi ta cảm ngộ Chiến Tự Thiếp thì đã từng gặp một lão già, Chiến Tự Thiếp chính là tranh của người này. Lão già này nói tu vi đạt đến cảnh giới Phong Không Chi thì phải phá vỡ giới tuyến, chẳng lẽ. chẳng lẽ lão già đó chính là Chiến Lão Quỷ Không Kiếp trong miệng Chưởng Tôn sao?
Từ những lời nói của tên Chưởng Tôn hư ảo kia thì thấy hắn rất e sợ Chiến lão Quỷ. Hắn vì muốn tìm được vị trí giấu xương cốt của Chiến Lão Quỷ mà phải tìm đến Chiến Tinh Dã tặng Chiến Tự Thiếp, sau đó để cho Chiến Tinh Dã tu luyện, cuối cùng lại giết chết để lấy hồn. Tất cả cũng vì một Thiên Đạo Kế, nhưng Thiên Đạo Kế này rốt cuộc là thứ gì?
Trong đầu Vương Lâm càng ngày càng rõ ràng, dù cũng có vài điểm nghĩ không ra nhưng cũng hiểu được một vài chuyện.
– Bốn tấm bia đá, hai bộ hài cốt hoàn chỉnh. Bộ xương đầu tiên là của Chiến Tinh Dã, vậy thì bộ hài cốt thứ hai chẳng lẽ là của vị sư phụ của Chiến Tinh Dã, Chiến Lão Quỷ sao?
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu.
– Chiến Tự Đồ chính là tất cả đạo niệm mà Chiến Lão Quỷ giữ lại ở nơi này!
Vương Lâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào bộ hài cốt bên trong, đặc biệt là khi thấy được trong bộ hài cốt mơ hồ lóe lên kim quang. Hắn trầm tư một lát, trong không gian trữ vật của hắn có Chiến Tự Đồ, tổng cộng là ba bức.
Hai trong số đó đã bị Vương Lâm mở ra, nhưng chỉ có bức tranh thứ ba lấy được từ hậu nhân của Chiến gia là chưa được mở. Lúc này hắn trầm tư nhìn bộ hài cốt trước mặt, đột nhiên vung tay phải lên không trung, không gian trữ vật lập tức xuất hiện. Trong không gian trữ vật bay ra ba vầng sáng hình tròn, chính là ba bức tranh Chiến Tự Thiếp.
Khi Chiến Tự Thiếp xuất hiện thì kim quang đang bị dồn ép bên trong bộ hài cốt đột nhiên lóe lên dữ dội, tất cả kim quang đều thoát khỏi bộ hài cốt phóng đến Chiến Tự Thiếp. Chỉ sau khoảnh khắc kim quang đã dung nhập vào bên trong, kim quang lóe lên, ba bức tranh Chiến Tự Thiếp lập tức dung hợp lại với nhau.
Những biến hóa kỳ dị này không nằm ngoài dự đoán của Vương Lâm, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng nhìn chằm chằm vào ba bức tranh Chiến Tự Thiếp đang dung hợp lại với nhau cũng một chỗ. Sau khoảnh khắc thì quá trình dung hợp chấm dứt, kim quang lập tức bùng lên chiếu sáng toàn bộ động phủ, trước mặt Vương Lâm đột nhiên xuất hiện một chữ “chiến” kim sắc hư ảo.
Chữ chiến này lóe lên kim quang, một luồng khí tức cuồn cuộn truyền ra ngoài. Chiến Tự Thiếp đột nhiên phóng về phía Vương Lâm, hắn vung tay phải lên thu nó vào trong túi trữ vật.
– Ngươi đoạt được Chiến Tự Thiếp, trong lúc vô tình đã trở thành truyền nhân của Chiến Lão Quỷ. Nhưng cũng chỉ vì ngươi mà tên Chưởng Tôn hư ảo kia biết được vị trí chôn cất thi hài của Chiến Lão Quỷ. Rất nhiều năm sau, Vương Lâm lại lấy được Chiến Tự Thiếp từ trong tay hậu nhân của ngươi. Hôm nay lại thấy được hài cốt của ngươi.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ phức tạp, hắn thở dài một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi động phủ, sau đó dùng núi đá đóng kín lại.
Vương Lâm không mở tòa động phủ thứ chín ra vì cấm chế bên trên hắn không thể phá được. Hắn chỉ nhìn thấy bên trong tràn đầy sương mù, nhưng lại không biết rõ rốt cuộc trong đó có thứ gì.
Vương Lâm quay lại nhìn bộ hài cốt của Tư Mã Mặc, hắn trở nên trầm tư. Một lúc sau, hắn rời khỏi chỗ này. Trước khi hắn đi đến tòa động phủ đầu tiên để lại rất nhiều nguyên tinh.
Khi ra khỏi sơn cốc thì ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn muốn đi đến địa phương mà trước đó tâm thần đã nhìn thấy tấm bia đá, đi xem nửa bộ hài cốt của Chiến Tinh Dã.
Sau khi lục soát ký ức của Bàng Đức Tài và Thương Tùng Tử, Vương Lâm đã không còn xa lạ gì với thế giới bảy màu này nữa. Con đường dài và hẹp nơi đây đã khắc sâu vào trong trí óc của hắn, lúc này hắn hóa thành một luồng cầu vồng, cũng không bay lên không mà lướt đi trên mặt đất.
Sau khi xuyên qua một loạt sơn cốc, dần dần Vương Lâm cũng đi đến địa phương có trận pháp phong ấn lão bà áo xanh. trận pháp đã bị mở ra, bên trong đã không còn bóng dáng của lão bà áo xanh.
Vương Lâm khẽ đảo mắt nhìn qua nhưng không ngừng lại mà tiếp tục phóng thẳng vào trong dãy núi, tiến vào làn sương mù. Vương Lâm cũng rất quen thuộc đám sương mù bên trong, hắn phóng đi như tên bắn, bên tai vang lên những tiếng thì thào của Minh Chí Giả, cũng có vài tên Minh Chí Giả bay qua bên cạnh.
Sau khi hiểu được nhiều chuyện, Vương Lâm đã hiểu được một vài cũng về Minh Chí Giả. Đám người này đều là tu sĩ cả đời, nhưng khi đến đây lại trở thành vật nuôi dưỡng đạo cho cho kẻ khác.
Thậm chí Vương Lâm cũng có thể nghĩ ra, khi còn sống thì đám Minh Chí Giả chắc chắn đều là loại người thiên tư cực tốt. Vì họ là những người lĩnh ngộ đạo đến một mức độ cực cao nên mới bị Đạo Kinh vây khốn trở thành Minh Chí Giả dưỡng đạo.
Trong lòng Vương Lâm thầm than nhưng hắn cũng không ngừng lại mà phóng thẳng về phía trước. Dần dần hắn thấy được trong sương mù có một tượng đá khổng lồ rồi dừng lại ở bên dưới. Ánh mắt Vương Lâm lại lóe, hắn nhảy dựng người phóng lên đầu tượng đá.
Trong ký ức Thương Tùng Tử thì công pháp tu luyện của lão chính là thuật Bách Thế Huyết Nguyên Hóa Anh, triệu hồi ra Đệ Thất Linh của Phong giới. Chính Thương Tùng Tử đã cảm ngộ được nó trong tượng đá này.
Loại công pháp Huyết Nguyên Hóa Anh này có thể tu luyện ra chín vật giống như nguyên anh, nhưng uy lực của nó lại vượt qua rất xa nguyên anh. Quan trọng là chín vật giống như nguyên anh này không phải từ trong nguyên thần ra, nó có thể làm cho mức độ tu luyện thuật thần thông của Thương Tùng Tử được đề cao lên chín lần.
Càng kinh người là mỗi tên nguyên anh đều có thể tự ngưng tụ thần thông giống như vậy, thường thì có một vài thần thông không thể đồng thời tu luyện đối với một số tu sĩ, dù muốn cũng phải lựa chọn ra cho mình. Ví dụ như lão bà áo xanh chọn tổ thuật Dương Tụ Âm Quy cũng là như vậy. Nhưng tất cả mọi chuyện sẽ chẳng là gì đối với Thương Tùng Tử, lão có chín nguyên anh thì có thể đưa cho từng vật tu luyện.
Người chẳng qua trước trận chiến với Vương Lâm, Thương Tùng Tử đã bị lão bà áo xanh lấy mất một nguyên anh. Sau đó dưới hàng loạt đòn thần thông của Vương Lâm, hai người lưỡng bại câu thương cho nên không kịp thi triển ra được toàn bộ.
Chương 1135: Ngạo
Vương Lâm khoanh chân ngồi trên đỉnh đầu tượng đá, hắn biết chuyện Thương Tùng Tử khôi phục lại thân thể và trên mi tâm xuất hiện ký hiệu tia chớp có liên quan rất lớn đến tượng đá này.
Một vật huyết anh của Thương Tùng Tử được lưu lại để cảm ngộ ký hiệu tia chớp. Dùng lực cảm ngộ mạnh gấp chín lần, lão già mới miễn cưỡng nhận được một bộ phận truyền thừa của ký hiệu tia chớp trên mi tâm tượng đá.
Lúc này Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, tâm thần tản ra bao phủ bốn phía tượng đá, tia chớp lóe lên trong mắt phải đột nhiên bùng ra vờn quanh thân thể. Đúng lúc này, ký hiệu tia chớp trên mi tâm tượng đá lại lóe lên dữ dội, điện quang bao phủ đầy xung quanh rồi truyền ra những âm thanh xoẹt xoẹt, mơ hồ tạo ra những tiếng nổ vang vọng.
Vương Lâm nhắm chặt hai mắt, thần thức của hắn đảo vào trong tượng đá, toàn thân lóe lên lôi quang cực kỳ kiêu ngạo. Hắn có Thái Cổ Lôi Long, chính là tồn tại điều khiển sấm sét trong thiên địa, tất cả sấm sét đều phải nghe theo hiệu lệnh của nó.
Nhưng tia chớp trên mi tâm tượng đá lại tràn đầy một luồng khí tức tang thương, hơn nữa lại cực kỳ kiêu ngạo. Vương Lâm điều khiển sấm sét liên tục xẹt qua xẹt lại và đánh vỏ ngoài của tượng đá.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy bốn phía tượng đá được bao phủ vào bên trong những luồng sấm sét hùng mạnh, những tia chớp hình cung tản ra khắp mọi nơi, tiếng sấm sét nổ đùng đùng vang vọng khắp đất trời.
Đây là cuộc chiến giữa sấm sét và sấm sét, những tiếng rít gào giữa sấm sét và sấm sét vang lên để tranh giành quyền lợi điều khiển lôi quang.
Vương Lâm không học theo cách cảm ngộ bình thường giống như Thương Tùng Tử thích ứng với ký hiệu tia chớp trên mi tâm tượng đá này, minh ngộ ý nghĩa tia chớp rồi khuất phục dưới đồ đằng tia chớp của tượng đá. Như vậy sẽ trở thành một người hầu, mượn sức mạnh của sấm sét để tiến hành quá trình cảm ngộ.
Giống như người cầu xin tìm được kẻ bố thí, do đó mới nhận được những lực lượng tia chớp còn sót lại trong tượng đá không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Thương Tùng Tử đã dùng những lực lượng này hóa thành thần thông của chính mình, thậm chí còn có thể triệu hồi ra Đệ Thất Linh của Phong giới, dù Vương Lâm có thân thể Cổ Thần cũng phải bị thương.
Thương Tùng Tử lựa chọn con đường quy thuận, tượng đá này là thần linh trong lòng. Lão dùng một nguyên anh đi tu luyện những công pháp đã được cảm ngộ, vừa tu hành vừa cúng bái. Con đường này không nguy hiểm, chỉ cần người có đủ tư chất là đạt được.
Nhưng Vương Lâm sao lại phải chọn phương pháp này được? Bản thân hắn còn dám nghịch cả thiên đạo, một đời tung hoành khắp trời đất, phong vân một cõi, có gan đấu Thiên, nghịch tu thành đạo, tranh đấu với Thiên Kiếp.
Vương Lâm sẽ không bao giờ bước chân lên con đường của Thương Tùng Tử, không bao giờ thờ phụng tượng đá này. Dù lực lượng ẩn giấu trong tia chớp của tượng đá này cũng đủ để kinh thiên động địa, hơn nữa còn dẫn động được Đệ Thất Linh của Phong giới.
Cái Vương Lâm muốn chính là bắt buộc tia chớp trong tượng đá phải khuất phục, phải khuất phục dưới hắn. Lúc này hắn không muốn cảm ngộ tượng đá, hắn bắt buộc tia chớp này phải phục tùng, phải hướng về phía hắn mà thờ phụng. Đây chính là sự kiêu ngạo của hắn, cũng chính là kiêu ngạo của kẻ nghịch tu, cũng chính la tôn nghiêm của Cổ Thần. Thái Cổ Vạn Tộc có tư cách so sánh với Cổ Thần tộc sao?
Mạnh mẽ như Nguyệt Phệ tộc mà Vương Lâm cũng từ Linh Nhi mà biết dược, trước đây chẳng qua nói chỉ là tôi tớ của Cổ Thần mà thôi. Nguyệt Phệ tộc còn như vậy thì loại người có ký hiệu tia chớp trên người rõ ràng cũng là một tộc ở Ngoại giới, cũng phải khuất phục bên dưới hắn.
Vương Lâm mở bừng hai mắt, bên trong lập tức bùng ra cái nhìn cực kỳ kiêu ngạo. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi vung tay phải vỗ mạnh lên đầu tượng đá. Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên vang vọng, tượng đá này không tan vỡ mà bùng ra những luồng sấm sét kinh thiên động địa. Sấm sét này phóng thẳng về phía chân trời rồi hóa thành một con rồng gầm rống phóng về phía Vương Lâm.
Khi con rồng phóng tới thì sấm sét khắp bốn phía , lập tức bị hấp thu. Nó mang theo vẻ điên cuồng và dữ tợn, khoảng cách đến Vương Lâm càng ngày càng gần.
Con rồng sấm sét này đã dữ tợn nhưng Vương Lâm còn tàn bạo hơn rất nhiều. Con rồng này điên cuồng, Vương Lâm còn điên cuồng hơn nó gấp mười gấp trăm lần.
Khoảnh khắc khi con rồng phóng đến, mắt phải Vương Lâm lóe lên những luồng sấm sét ầm ầm. Những luồng sấm sét này trực tiếp phóng ra ngoài, nguyên thần cũng từ trong mi tâm bùng ra, Thái Cổ Lôi Long lại được hàng lâm trong thế giới bảy màu. Một tiếng gầm rống vang lên long trời lở đất, nguyên thần Thái Cổ Lôi Long đánh thẳng vào con rồng lôi quang rồi điên cuồng thôn phệ.
Khi Thái Cổ Lôi Long đang liên tục thôn phệ thì trên mi tâm Vương Lâm mơ hồ lộ ra vòng xoáy chứa Cổ Thần Tinh Điểm, lực lượng Cổ Thần lập tức bùng ra khắp toàn thân. Vương Lâm nâng tay phải lên hung hăng tung một trảo về phía trước, khoảnh khắc này một cánh tay Cổ Thần khổng lồ huyễn hóa ra. Khi tay phải Vương Lâm chụp được thân thể của con rồng sấm sét thì lập tức bóp mạnh.
Con rồng sấm sét đang cũng thôn phệ với nguyên thần Thái Cổ Lôi Long của Vương Lâm, lúc này thân thể chấn động. Nó gầm rống muốn vùng ra nhưng bàn tay Cổ Thần lại bóp chặt lấy, nó càng vùng vẫy thì sấm sét càng bùng lên điên cuồng.
Khoảnh khắc này nguyên thần Thái Cổ Lôi Long của Vương Lâm lập tức quét ngang về phía trước, Lôi Long há miệng nuốt hẳn con rồng sấm sét vào trong bụng.
Sấm sét trong mắt phải của Vương Lâm lại liên tục được tăng mạnh lên rất nhiều lần. Lúc này khắp vị trí trên toàn thân hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ duy nhất mắt phải là bùng lên những luồng hào quang kinh người.
– Hễ là sấm sét tồn tại trong thiên địa đều phải nghe theo hiệu lệnh của ta!
Giọng nói Vương Lâm cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại có một luồng uy áp vô hình bao phủ làm cho khắp bốn phía bùng ra những luồng sấm sét phóng thẳng về phía hắn. Tất cả đều ngưng tụ lại trong mắt tạo thành một ký hiệu hình tia chớp.
Khoảnh khắc khi ký hiệu tia chớp này xuất hiện trong mắt Vương Lâm thì tượng đá bên dưới lập tức ầm ầm xuất hiện rất nhiều vết nứt. Những vết nứt này bắt đầu từ hai chân rồi điên cuồng lan ra những vị trí khác nhau, giống như đang có những con rồng phóng thẳng từ dưới chân lên vị trí đỉnh đầu bức tượng.
Những âm thanh két két vang lên kinh thiên động địa, hàng loạt tia chớp lóe lên trong những khe nứt dày đặc. Khi tất cả vết nứt liên tục phóng lên thì bức tượng đá lập tức xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, nhưng nó vẫn đứng yên bất động.
Chỉ trong khoảnh khắc những vết nứt ẩn giấu sấm sét đã tới bên cạnh Vương Lâm. Những tiếng nổ ầm ầm kinh thiên vang lên, vị trí đỉnh đầu tượng đá bên ngoài thân thể hắn đột nhiên lóe lên rất nhiều tia chớp, đám tia chớp này lại dung hợp với nhau tạo thành một quả cầu lôi quang trăm trượng.
Vương Lâm đang đứng trong quả cầu lôi quang, những luồng sấm sét nà vùng vẫy giống như không muốn nghe theo sự điều khiển của hắn, tất cả liên tục co rút lại rồi phóng thẳng đến.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, toàn thân Vương Lâm lập tức được bao phủ trong sấm sét. Tu vi của hắn không đủ để chống lại tượng đá nhưng nguyên thần lại là Lôi Long giữa đất trời. Hắn chính laf người điều khiển sấm sét trong thiên địa, trước mặt hắn chỉ cần là sấm sét thì không có tư cách phản kháng. Vấn đề này không liên quan đến tu vi, đây là một trận chiến giữa sấm sét.
Thái Cổ Lôi Long thay mặt thiên đạo để điều khiển sấm sét, khi xuất hiện trên người Vương Lâm, vì hắn không tin thiên đạo nên cướp lấy quyền lợi điều khiển lôi quang, dùng đạo của chính mình để điều khiển lôi trong trời đất.
Tượng đá này chính là tổ tiên của Thiểm Lôi tộc dân thái cổ, dù đã chết nhưng cả đời làm bạn với sấm sét, hầu như thân thể đã trở thành sấm sét, tất cả những minh ngộ đều hóa thanh ký hiệu tia chớp trên mi tâm, tất nhiên sẽ không dễ dàng khuất phục kẻ khác. Mà theo truyền thuyết thì tổ tiên Thiểm Lôi tộc chính là do một luồng sấm sét biến thành, sấm sét này nghịch thiên, không chịu khuất phục thiên đạo. Nếu người phàm tục thờ phụng thì còn lấy được tư cách điều khiển sấm sét, nhưng nếu phản kháng thì chắc chắn sẽ bị sấm sét đánh thẳng lên thiên linh.
Nhưng Vương Lâm lại muốn phản kháng, mắt phải của hắn lại bùng lên lôi quang, Thái Cổ Lôi Long lại bay ra một lần nữa. Sau khi nguyên thần vờn quanh bên ngoài thì nhanh chóng co rút lại rồi chui vào trong lôi cầu mà gầm rống. Trong tiếng gầm giận dữ truyền ra những uy nghiêm của tư cách điều khiển sấm sét trong thiên địa.
Lôi cầu liên tục co rút, nhưng chỉ có thể dừng lại bên ngoài thân thể Vương Lâm một trượng. Lúc này lôi cầu liên tục phát ra những tiếng nổ ầm ầm nhưng vẫn không thể co rút thêm một tấc nào, thân thể Vương Lâm đã đứng thẳng lên giống như Lôi Tiên.
Trên người Vương Lâm bùng ra khí tức Cổ Thần, nếu Cổ Thần và sấm sét kết hợp lại thì hắn sẽ là Cổ Lôi Thần!
– Khuất phục hay hủy diệt!
Vương Lâm truyền thần niệm ra ngoài, hắn biết những lôi quang đang vờn quanh khắp thân thể mình không phải vật tầm thường, chúng ẩn chứa ý chí sấm sét, mà đã có ý niệm thì sẽ có linh hồn! Đám lôi quang này chính là Lôi linh được tạo thành bằng ý niệm của người được tạc nên tượng đá này khi chết.
Những tiếng nổ ầm ầm lại vang vọng, lôi cầu vờn quanh bên ngoài thân thể Vương Lâm trở nên run rẩy. Khi lôi uy bao phủ khắp toàn thân hắn, khi lực lượng Cổ Thần tạo thành lực tấn công khủng bố thì lôi cầu bên ngoài đã chịu khuất phục.
Lôi cầu hóa thành từng tia chớp phóng vào trong nguyên thần Thái Cổ Lôi Long. Một tiếng gầm rống kinh thiên động địa vang lên, nguyrn thần Thái Cổ Lôi Long đột nhiên trở nên khổng lồ. Đúng lúc này thì tượng đá bên dưới lại rung chuyển, giống như sắp tan vỡ.
Vương Lâm tiến một bước về tinh không phía trước, hắn đứng giữa hư không rồi xoay người lại, hai mắt lóe lên. Hắn nhìn chằm chằm vào ký hiệu tia chớp vẫn không chịu tan vỡ trên mi tâm tượng đá.
– Từ nay về sau tộc của ngươi đừng hòng cướp đoạt được quyền lợi điều khiển lôi quang trước mặt ta!
Mắt phải Vương Lâm chợt lóe lên, nguyên thần Thái Cổ Lôi Long trực tiếp gầm rống và vờn quanh tiếp tục hắn. Lúc này lôi quang đột nhiên dung hợp vào trong mắt phải Vương Lâm, tất cả đều ngưng tụ lại hóa thành một ký hiệu tia chớp phóng thẳng về phía đồ đằng trên mi tâm tượng đá.
Một tiếng ầm đột nhiên vang lên, ký hiệu tia chớp đã đánh thẳng vào đồ đằng làm tượng đá run rẩy càng thêm dữ dội. Khoảnh khắc khi tia chớp đánh xuống, hai mắt tượng đá đột nhiên bùng lên hào quang, Vương Lâm thấy được trong cặp mắt đó là một vùng tinh không.
Trong tinh không có một trận pháp khổng lồ, trận pháp này lớn như một tinh vực, nó phong tỏa khắp bốn phía. Bên ngoài trận pháp đang có những loại người kỳ dị đứng chi chít, vẻ mặt đám người này rất cổ quái, rõ ràng không phải là tu sĩ. Tất cả đều mang theo nụ cười chế giễu và khinh thường, kẻ nào cũng nhìn chằm chằm vào trận pháp trước mặt.
Trận pháp kia được tiên khí bao phủ, những luồng nguyên lực phát ra tiếng nổ vang vọng. Lúc này có rất nhiều Luyện Khí Sĩ và Tiên nhân đang điên cuồng tấn công trận pháp, cố gắng phá trận thoát ra ngoài.
Nhưng trận pháp này lại cực kỳ quỷ dị, dù đám Luyện Khí Sĩ và Tiên nhân kia công kích mạnh mẽ thế nào cũng không động đậy. Thậm chí còn có rất nhiều Tiên nhân chọn phương pháp tự bạo thân thể, nhưng cũng không làm trận pháp kia rung chuyển. Khoảnh khắc này bầu không khí trong trận pháp được bao phủ trong tuyệt vọng và đau thương.
Trong trận pháp có chín luồng hào quang lóe lên, một luồng hào quang trong số đó là một cây Khai Thiên Phủ. Cây búa này phóng qua vị trí nào thì tất cả những người bị nó xẹt qua đều phải chết.
Thậm chí Vương Lâm còn thấy được rất nhiều Luyện Khí Sĩ vẻ mặt đầy đau thương chọn cách tự bạo, bọn họ cố gắng phong ấn Khai Thiên Phủ, nhưng cuối cùng thì tất cả đều thất bại.
Trong chín luồng hào quang cũng có một cái là tia chớp. Lúc này tia chớp đang phóng đi ầm ầm, tất cả tu sĩ và Tiên nhân trên con đường tia chớp đi qua đều phải chết.
Chương 1136(a): Ta là tu sĩ, vì sao phải ngại một trận chiến?
Đám người bên ngoài trận pháp dùng ánh mắt mong chờ nhìn vào trong, vẻ chế giễu và lạnh lùng ngày càng trở nên nồng nặc. Tình cảnh này giống như bọn họ là những kẻ cao quý đang nhìn những tên phàm phu tục tử thuộc loại kiến hôi giãy chết bên trong.
– Không cam lòng! Chúng ta không cam lòng! Cuối cùng cũng có một ngày chúng ta phá vỡ trận pháp, diệt sạch vạn sinh linh đám người Ngoại giới các ngươi! Để ngoại giới máu chảy thành sông!
Một Tiên nhân bị tia chớp phóng lên người, trước khi chết vẫn còn kịp phát ra tiếng gầm rống vang trời.
Hình ảnh lóe lên trong tượng đá lập tức tiêu tán. Khoảnh khắc khi tình cảnh tinh không kia biến mất thì tia chớp trong trận pháp kia trực tiếp đánh thẳng ra bên ngoài. Tia chớp giống như phá vỡ hư không, phá vỡ tinh không và thời gian, sau đó rơi vào trong mắt phải Vương Lâm.
Trong đầu Vương Lâm đột nhiên vang vọng những tiếng nổ ầm ầm như sấm động. Lúc này cơ thể hắn vội vàng lui ra phía sau mười trượng, hắn nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang tiêu tán trong cặp mắt tượng đá, vẻ mặt trở nên cực kỳ dữ tợn.
Tượng đá tan vỡ ầm ầm hóa thành rất nhiều đá vụn trên mặt đất, bên dưới bùng lên một vùng bụi bặm.
– Ngoại giới.truyện kiếm tu audio
Không biết vì sao khi Vương Lâm nhìn thấy tình cảnh hiện ra bên trong cặp mắt tượng đá thì máu nóng lại đột nhiên bị thiêu đốt.
Khi Vương Lâm chứng kiến cuộc chiến giữa La Thiên và Liên Minh, nhìn thấy rất nhiều tu sĩ tử vong nhưng không sinh ra loại cảm giác này. Khi hắn nhìn thấy Liên Minh và các thế lực khác tranh đấu với nhau cũng không sinh ra loại cảm giác này.
Nhưng khoảnh khắc này Vương Lâm cũng không hiểu nguyên nhân, khi hắn nhìn thấy đám người bên ngoài trận pháp, đặc biệt là hàng loạt tiền bối ngã xuống trong trận pháp thì lại sinh ra cảm giác máu nóng bốc lên đỉnh đầu.
Bên tai hắn giống như đang liên tục vang vọng những tiếng hò hét của Tiên nhân trước khi chết.
– Không cam lòng! Chúng ta không cam lòng! Cuối cùng cũng sẽ có một ngày chúng ta phá vỡ trận pháp, diệt sạch vạn sinh linh đám người Ngoại giới các ngươi! Để Ngoại giới máu chảy thành sông!
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ của tượng đá, ký hiệu tia chớp liên tục lóe lên. Một lúc lâu sau hắn xoay người phóng về phía ngọn núi được bao phủ trong tấm màn Tuế Nguyệt Cấm!