1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 287 [Chương 1112 đến 1115]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 287 [Chương 1112 đến 1115]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1112: Thế giới bảy màu

Những chuyện có liên quan đến Vân Hồn Tử đã được gác sang một bên, cũng không người nào muốn nhắc lại. Lúc này trong lòng lão già họ Bàng lại thầm kêu khổ, tâm thần vẫn không thể dựng dậy nổi. Vừa rồi lời nói của lão đã đắc tội với Vương Lâm, nghĩ đến những lời nói lạnh như băng của người thanh niên kia, lão lại phải hít vào một hơi thật sâu.

– Nơi đây đừng tản thần thức ra quá xa, nếu không sẽ bị mãnh thú tấn công. Nơi đây tuy chỉ là bên ngoài nhưng lại có mãnh thú cấp mười hai, cũng đừng nên bay lên cao quá trăm trượng!

Thương Tùng Tử trầm giọng nói.

Vương Lâm đang đảo mắt nhìn lên bầu trời bảy màu bên trên, trong mắt hắn lộ ra vẻ trầm ngâm. Những luồng sáng bảy màu này rất quỷ dị làm người ta sinh ra một cảm giác nói không nên lời, hình như trong mơ hồ có ẩn giấu một loại quy tắc biến hóa nào đó rất khó giải thích.

– Nơi đây rốt cuộc là địa phương nào?

Người đặt ra câu hỏi này chính là Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông.

– Thế giới bảy màu, đây là tên của bọn lão phu đặt ra.

Thương Tùng Tử nhìn qua phía trước rồi chậm rãi nói.

– Nơi đây bên ngoài có rất nhiều mãnh thú hóa sương, nguyên tinh của lão phu cũng được lấy từ chỗ này. Trước đây lão phu đã đến chỗ này nhiều lần, nhưng cũng không dám tiến sâu vào bên trong.

– Trong này vẫn còn có một vài thi hài của cổ nhân, căn cứ vào những gì lão phu quan sát thì những cổ nhân này có tiên nhân, cũng có một vài loại người kỳ dị.

Thương Tùng Tử dùng tay chỉ về phía trước rồi chậm rãi nói.

– Xin chư vị bằng hữu đi cùng lão phu, đừng vội rời đi nơi khác, nơi đây cực kỳ nguy hiểm, nếu chỉ cần bất cẩn sẽ gặp họa sát thân ngay!

Thương Tùng Tử nói xong thì thân thể tiến về phía trước rồi đi về phía tế đàn.

Mọi người đều theo sát sau lưng Thương Tùng Tử, tất cả đều cất bước chậm rãi đi về phía trước trong thế giới tràn đầy luồng sáng bảy màu. Trên đường đi vẻ mặt Thương Tùng Tử rất ngưng trọng, lão dựa theo con đường cố định đi thẳng qua tế đàn tiến thẳng về bình nguyên phía trước. Sau đó đoàn người lại dần đi vào trong núi sâu bị sương mù bao phủ dày đặc.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn vừa đi vừa quan sát khắp bốn phía. Nơi đây không có cây cối, chỉ có những dãy núi trụi lủi, từng luồng sương đều tồn tại độc lập, tất cả đều không xen lẫn vào nhau.

Đúng lúc này tên Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, hắn đảo mắt nhìn chằm chằm về một ngọn núi cách đó không xa, giữa ngọn núi kia mơ hồ lộ ra một huyệt động. Rõ ràng động đá đó cũng không phải tự nhiên, chuyển ánh mắt nhìn lên thì có thể thấy rõ hang động đó được người ta tạo ra để sử dụng.

– Nơi đó quả thật là một tòa động phủ, nhưng bốn phía lại có những mãnh thú cấp mười hai thủ hộ. Lần trước lão phu vào đây đã dẫn dắt những hung thú kia rời khỏi vị trí canh giữ để đi khỏi động phủ, lần đó cũng có thu hoạch.

Giọng nói bình tĩnh của Thương Tùng Tử vang lên, lão liếc mắt nhìn qua Trần Thiên Quân rồi tiếp tục đi về phía trước. Trần Thiên Quân thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía Thương Tùng Tử, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Khi mọi người liên tục tiến về phía trước thì con đường càng ngày càng hẹp. Thương Tùng Tử rất quen thuộc nơi đây, lão thường đi trước dẫn đường. Phương hướng của Thương Tùng Tử lại thay đổi, trước mặt lập tức xuất hiện một con đường.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khi mọi người tiến vào sâu thì rõ ràng cảm nhận được nơi đây tồn tại một sự nguy hiểm. Luồng khí tức uy nghiêm này càng ngày càng đậm, khí tức này phả thẳng lên người làm tâm thần cũng phải run rẩy.

Vẻ mặt Thương Tùng Tử cũng càng trở nên ngưng trọng, tốc độ của lão cũng dần chậm lại. Mỗi bước chân của lão tiến lên đều phải ngưng trọng suy nghĩ một hồi lâu giống như đang nhớ lại con đường.

Trên đường đi Vương Lâm vẫn một mực trầm tư, nhưng ánh mắt hắn lại liên tục lóe lên. Hắn đã thấy chỗ này tồn tại rất nhiều cấm chế, những cấm chế này sau khi trải qua thời gian quá lâu nên hầu như đã tan vỡ, nhưng vẫn còn một phần đang vận chuyển.

Làm Vương Lâm cảm thấy kinh hãi chính là uy lực của những cấm chế này thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với cấm chế trong Thanh Lâm động phủ. Nếu không phải cấm chế đã tan vỡ hơn phân nửa thì nơi đây đã khó tiến vào được nửa bước, căn bản không thể tiến vào chỗ này được.

Nếu quay đầu nhìn lại con đường đã đi qua, lúc này rõ ràng đoàn người đã tiên lên hơn mười dặm, nhưng rõ ràng vẫn đang ở bên ngoài thế giới bảy màu. Đoàn người vẫn chưa đi qua dãy núi sừng sững trước mặt, cũng không biết được tình cảnh phía sau dãy núi. Trong thế giới bảy màu này không có đêm tối cũng không tồn tại ban ngày.

Thương Tùng Tử càng đi càng chậm, cuối cùng lão dừng hẳn lại xoa nhẹ lên mi tâm rồi trầm giọng nói:

– Đoan Mộc đạo hữu, Hồi đan đang ở trước mặt không xa, nhưng nơi đó lại có một mãnh thú cấp mười hai. Nếu ngươi muốn đoạt đan dược thì sợ rằng sẽ gặp chút phiền phức.

Trước mặt Thương Tùng Tử là một con đường hẹp, hai bên là những dãy núi âm u, chốc chốc lại có vài khối đã từ trên đỉnh núi lăn xuống phát ra những âm thanh rất nhỏ. Ngoài những thứ đó ra thì bầu không khí bốn phía vẫn rất yên tĩnh.

Trên con đường hẹp phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một vùng sương mù ngăn cản lối đi. Bên cạnh đám sươmg có vài bộ hài cốt, những bộ hài cốt này đều dựa vào hai bên núi đá, y phục trên đó đã sớm tiêu tán, chỉ còn lại vài mảnh vài nhỏ quấn trên những đoạn xương khô, bầu không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Trên những bộ hài cốt đã bị phá hủy có thể nhìn thấy rõ ràng một viên đan dược đang phát ra những luồng sáng bảy màu. Đan dược này cũng không được hoàn chỉnh, trên mặt nó có một vết nứt rất nhỏ, thậm chí còn có chỗ đã bị hòa tan làm cho bộ dáng của đan dược này đã không phải có hình tròn mà giống như vầng trăng khuyết.

Đây là một viên đan dược đã từng bị người ta nuốt vào, nhưng kẻ đó lại không thể chạy thoát sinh tử nên chưa hoàn toàn hấp thu đan dược. Dù đã qua biết bao năm tháng, nhưng mùi thuốc nhàn nhạt vẫn liên tục tỏa ra từ trong viên đan dược.

Vương Lâm ngửi thấy mùi thuốc thì ánh mắt trở nên ngưng trọng, mùi thuốc này có chút quỷ dị, khi theo mũi truyền vào trong cơ thể lại làm cho nguyên thần chấn động, trong đầu lại sinh ra cảm giác giống như ký ức đang quay ngược trở lại, những luồng ký ức trước đây liên tục hiện rõ trước mắt. Nhưng cũng may khoảnh khắc này Vương Lâm cắn đầu lưỡi, trong mắt lập tức trở nên thanh tĩnh và âm thầm cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía đám người, hắn phát hiên lão già họ Bàng đã sớm phong bế ngũ quan, rõ ràng đã biết trước sự quỷ dị ở nơi đây.

Ánh mắt của lão bà áo xanh cũng trở nên mê man rồi khôi phục lại ngay. Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông cũng khôi phục lại rất nhanh.

– Đúng là đan dược lợi hai! Quả là Hồi đan!

Đồng tử Đoan Mộc hít vào một hơi thật sâu rồi đắm mình vào trong hương thuốc.

– Đoan Mộc đạo hữu tu luyện Nhật Nguyệt Hồi Đạo, ý cảnh cảm ngộ chính là lúc này, cần kinh nghiệm chín lần quay trở về ký ức mới thành đạo. Nhưng thiên đạo vô tình, nếu muốn trở lại thì rất khó khăn, mà nghe đồn trong thượng cổ tu chân giới có Hồi đan. Viên thuốc này có uy lực thiên địa, người nuốt vào có thể quay người không gian thời gian trở về tìm kiếm thiên đạo. Đáng tiếc là đến ngày nay đan dược đã thất truyền, chỉ còn lại một nửa phương pháp luyện đan nên không luyện thành đan dược được, chỉ có thể ngưng tụ một chút Hồi khí!

Thương Tùng Tử dùng giọng bình tĩnh nói.

Ánh mắt Đoan Mộc lại lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào Thương Tùng Tử rồi dùng giọng the thé nói:

– Thương Tùng Tử cũng hiểu được rất nhiều chuyện, chắc chắn trước khi tìm đến tại hạ đã chuẩn bị đủ mọi thứ rồi.

Thương Tùng Tử chỉ cười khẽ mà không gì.

– Nếu không phải bên cạnh hài cốt có sương mù thì sợ rằng Thương Tùng Tử ngươi sẽ không có lòng tốt mời tại hạ đến đây!

Đồng tử Đoan Mộc nhìn thoáng qua sương mù rồi nói.

– Đúng vậy, thần thông Hồi Đại Tự Tại của Đoan Mộc đạo hữu có thể trợ giúp rất nhiều đến hành trình của chúng ta. Mọi người giúp người đoạt lấy đan dược, ngươi cũng phải vì chúng ta mà mở ra một con đường.

Vẻ mặt Thương Tùng Tử vẫn bình tĩnh, lão thản nhiên thừa nhận.

– Được!truyện tà tu audio

Đoan Mộc suy nghĩ một chút, hắn nhìn thoáng qua Hồi đan trên bộ hài cốt kia, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

– Đây là một mãnh thú Giao Long hóa sương cấp mười hai tương đương với tu sĩ Toái Niết đại viên mãn. Nhưng mãnh thú dù sao cũng là mãnh thù, nếu chúng ta phối hợp tốt lại có Hồi thuật của Đoan Mộc đạo hữu trợ giúp, cũng chẳng phải không thể đoạt được!

Thương Tùng Tử trầm giọng nói.

– Ta muốn hồn phách của con Giao Long này!

Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông liếm liếm môi.

– Thân thể Giao Long thuộc về ta.

Ánh mắt Vương Lâm trở nên lấp lánh, hắn chậm rãi mở miệng:

– Ta muốn tất cả nguyên tinh trong sương mù!

Ba người nói xong thì ánh mắt đồng thời chuyển lên người Thương Tùng Tử.

Lúc này vẻ mặt Thương Tùng Tử vẫn như thường, lão cười nói:

– Được, lão phu và Bàng đạo hữu cũng không muốn có những thứ đó, chúng ta chỉ muốn đi qua chỗ này!

Hai mắt Đoan Mộc chợt lóe lên hàn quang, hắn hít vào một hơi thật sâu. Hai tay hắn bấm pháp quyết quanh người, đột nhiên mái tóc không gió mà bay, hai mắt lấp lánh u quang. Trong nháy mắt khi hắn quát lên một tiếng thì tay trái điểm lên mi tâm, tay phải lại chỉ về phía trước.

Hai mắt Đoan Mộc lại lóe lên u quang nồng đậm, dấu ấn nhật nguyệt từ trong mắt hắn huyễn hóa ra ngoài. Đám người ở bốn phía xung quanh hắn đều sinh ra một loại ảo giác giống như tâm thần bị hút khỏi thân thể. Vương Lâm quét mắt nhìn Đoan Mộc với vẻ mặt rất ung dung.

Khi dấu ấn nhật nguyệt vừa mới xuất hiện thì lập tức vờn quanh rồi tương hỗ lẫn nhau. Sau đó lại hóa thành một vòng xoáy quét ngang rồi phóng thẳng về phía sương mù.

Tốc độ của vòng xoáy này cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến sát đến bên cạnh sương mù. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, vòng xoáy rơi vào trong sương mù. Khoảnh khắc này sương mù đột nhiên xoay chuyển dữ dội, những tiếng gầm rống giận dữ vang lên. Những tiếng gầm kinh thiên động địa lập tức làm cho những dãy núi hai bên rung chuyển dữ dội, rất nhiều khối đá vụn văng ra.

Đúng lúc này, một con Giao Long khổng lồ từ trong sương mù phóng ra mang theo những luồng gió lạnh, Giao Long hướng thẳng về phía đám người mà thôn phệ.

Nếu chỉ là như vậy thì không đáng nói, nhưng khoảnh khắc khi Giao Long xuất hiện thì một luồng uy áp khổng lồ còn mạnh hơn cả tu sĩ Toái Niết bao phủ khắp không gian, luồng uy áp này làm cho tâm thần đám người trở nên run rẩy.

Đồng tử Đoan Mộc quát lên một tiếng chói tai, vòng xoáy dấu ấn nhật nguyệt hóa ra lập tức vờn quanh đầu Giao Long rồi điên cuồng xoay chuyển. Lúc này vòng xoáy đã tạo thành một vòng nước xoáy cuốn lấy đỉnh đầu Giao Long.

– Hồi thuật của ta chỉ ảnh hưởng đến con thú này trong khoảng thời gian mười lần hít thở.

Vẻ mặt Đoan Mộc trở nên cực kỳ dữ tợn, gân xanh nổi lên, hắn khoanh chân ngồi cố định xuống. Hắn vung tay phải lên, một thanh phi kiếm bảy xích vờn quanh thân thể. Phi kiếm lại hóa thành một luồng kiếm quang phóng thẳng về phía Giao Long.

Trần Thiên Quân tiến về phía trước một bước rồi phóng thẳng ra, hai tay hắn bấm quyết, dưới chân lập tức xuất hiện một mảnh lấp lánh u quang. Luồng u quang này khẽ động rồi bùng đến trước mặt Giao Long, nháy mắt đã xuất hiện dưới đầu Giao Long. Trần Thiên Quân khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay lại bấm pháp quyết làm u quang đột nhiên lấp lánh kịch liệt. Luồng u quang lại bùng lên vờn quanh rồi dung nhập vào trong cơ thể Giao Long.

Thương Tùng Tử vung tay phải lên, mấy vạn thanh phi kiếm đột nhiên huyễn hóa ra rồi phóng về phía Giao Long giống như cơn mưa kiếm. Bà lão áo xanh cũng bấm pháp quyết, một luồng gió lạnh đột nhiên nổi lên, những âm thanh két két vang vọng khắp bốn phía. Trong nháy mắt con đường hẹp phía trước đột nhiên hóa thành một vùng đầy bông tuyết, những hạt tuyết liên tục rơi xuống thân thể Giao Long.

Lão giả họ Bàng cũng không nhàn rỗi, lão nhảy dựng lên, hai tay lôi quang lấp lánh. Một lôi cầu đột nhiên ầm ầm hàng lâm.

Ánh mắt Vương Lâm lấp lánh, trong nháy mắt thân thể đã tiến đến gần Giao Long, nắm đấm tay phải đã đập thẳng lên thân thể khổng lồ của nó. Những âm thanh ầm ầm vang vọng, Giao Long gầm lên giận dữ muốn thoát khỏi đạo cảnh Hồi Phong Ấn của Đoan Mộc.

Chương 1113: Đừng cử động

Đúng lúc này, phi kiếm của Đoan Mộc đã gào thét phóng tới mang theo những luồng kiếm khí kinh người phá vỡ thân thể Giao Long rồi trực tiếp đâm vào trong. Ngay sau đó lô cầu của lão giả họ Bàng đã ầm ầm rơi xuống làm những tiếng gầm rống giận dữ của Giao Long lại càng trở nên dữ dội. Nó càng dãy dụa thì vẻ mặt của Đoan Mộc phụ trách phong ấn lại càng trở nên tái nhợt, thân thể càng lúc càng run rẩy.

– Còn năm lần hít thở!

Âm thanh của Đoan Mộc truyền ra.

Hai tay Thương Tùng Tử bấm niệm pháp quyết rồi nhanh chóng biến hóa, lại có hơn một vạn phi kiếm phóng đến như mưa, tất cả đều rơi xuống thân thể Giao Long. Lúc này Giao Long lại càng gầm rống giận dữ, những đợt giãy dụa dữ dội làm Đoan Mộc phụ ra máu tươi, gân xanh khắp toàn thân hắn đều nổi lên, đặc biệt là hai mắt đầy những tơ máu.

Thần thông của lão bà áo xanh hóa thành huyền băng phóng đến, trong nháy mắt đã đánh vào Giao Long. Mãnh thú đang giãy dụa lập tức ngừng lại nhưng toàn thân lại bùng lên những luồng sương lạnh, trong khoảnh khắc đã có một tầng băng bao phủ khắp toàn thân.

Một luông hắc khí liên tục từ trong thân thể Giao Long bùng ra, trong nháy mắt đã bị tầng băng bao phủ bên ngoài hấp thu sạch. Tình cảnh này lập tức làm ánh mắt tu sĩ khắp bốn phía trở nên ngưng trọng. Vương Lâm quét ánh mắt về phía lão bà áo xanh, hắn tất nhiên nhìn rõ sự quỷ dị của huyền băng này, không ngờ có thể hấp thu sinh cơ của Giao Long.

Giao Long đau đến mức ngẩng mạnh đầu lên, dấu ấn nhật nguyệt trên đầu nó tan vỡ ầm ầm. Đoan Mộc phun ra máu tơi và không tiếp tục phong ấn.

Giao Long mất đi phong ấn lập tức gầm lên giận dữ, cây sừng màu đen trên đầu lóe lên, thân thể nó lại lộ ra một phần từ trong sương mù.

Vì thân thả nó đã hóa thành sương mù, khi nó lộ ra thân thể thì sương mù cũng dần mất đi.

Sau khi lực phong ấn hạn chế trên người Giao Long mất đi thì huyền băng cũng mất đi tác dụng, khi thân thể nó chuyển động thì huyền băng cũng lập tức tan vỡ. Lúc này huyền băng phóng ngược trở về vờn quanh người lão bà áo xanh, một luồng hắc khí dung nhập vào trong cơ thể lão bà, hai mắt bà ta lại trở nên sáng ngời.

– Đến lúc này mà đám lão quái còn muốn che giấu thần thông, cũng rất thú vị!

Trong lòng Vương Lâm thầm cười lạnh, thân thể hắn lóe lên khi Giao Long ngẩng đầu, trong nháy mắt khi nó bay lên không thì Vương Lâm lại phóng thẳng về phía cái đuôi đang càng ngày càng ít sương của nó.

Một khi để Giao Long từ trong sương mù hóa thành thân thể thật sự thỉ tất cả nguyên tinh bên trong sẽ lập tức tiêu tán, sẽ trở thành một phần của nguyên lực trong cơ thể.

– Có bao nhiêu thứ, có bao nhiêu chuyện cần làm, nếu muốn lấy những thứ nguyên tinh này thì không cần ta phải liều mạng.

Vương Lâm cũng không thèm để ý đến trận chém giết này, trong nháy mắt đã nhảy vào sương mù. Trong làn sương hắn lập tức thấy được rất nhiều nguyên tinh trôi nổi, thậm chí còn có một số ít đang ngưng tụ ra.

Vương Lâm hất tay áo lên, lập tức có vài trăm nguyên tinh bị hắn thu lấy. Phương pháp lấy nguyên tinh này làm hắn cảm thấy rất thích thú, hắn dùng tốc độ nhanh như chớp liên tục qua lại trong sương mù, nhanh chóng thu lấy nguyên tinh đã ngưng tụ sau không biết bao nhiêu năm tháng.

Bên tai Vương Lâm vẫn còn truyền đến những tiếng gầm giận dữ của Giao Long, chỉ sau khoảnh khắc hắn đã thu được mấy ngàn nguyên tinh. Thực tế thì mãnh thú hóa sương cấp mười hai cũng không có thể ngưng tụ ra nhiều nguyên tinh như vậy, dù sao thì cứ mỗi đoạn thời gian thì những môi phái nuôi mãnh thú hóa sương sẽ đến thu nguyên tinh một lần.

Nhưng trong thế giới bảy màu lại thì căn bản không có kẻ nào đến lấy trộm nguyên tinh, cho nên sau nhiều năm mệt mỏi ngưng tụ thì mãnh thú đã cho ra số lượng như vậy.

Không lâu sau, Vương Lâm lập tức phát hiện ra sương mù càng xoay chuyển dữ dội, mơ hồ có dấu hiệu hóa thành thực chất. Tất cả sương mù còn lại đang ngưng tụ về một phía.

Sau khi tính toán lại số lượng thì Vương lâm quyết định bỏ đi không tiếp tục thu số nguyên tinh còn lại, mà thân thể hắn chuyển về phía bên cạnh. Khi hắn chuyển động, sương mù lại càng ngưng tụ nhanh hơn.

Khoảnh khắc sau, sương mù khắp bốn phía đều đã tiêu tán rồi biến thành một chiếc đuôi Giao Long. Thân thể Giao Long này dài trên ngàn trượng, lúc này hơn phân nửa cơ thể đã bay lên không trung, một đoạn đuôi bên dưới cũng đang chuẩn bị phóng lên.

Trên con đường hẹp, lão già họ Bàng vẻ mặt tái nhợt đang đứng dựa vào dãy núi, trước ngực là một mảng máu thịt mơ hồ. Phía đầu Giao Long chính là Thương Tùng Tử, lão bà áo xanh, Đoan Mộc đang quấn lấy, thần thông đang gào thét, tất cả đều muốn ngăn cản Giao Long này thăng thiên.

Chiếc sừng màu đen trên đầu Giao Long lại lóe lên hắc quang, đám người Thương Tùng Tử lập tức tránh đi. Khi Giao Long há miệng phun ra thì không khí tràn ngập mùi máu tanh tạo ra cảm giác cực kỳ khó chịu. Nhưng lúc này Giao Long cũng đã bị trọng thương, máu tươi trên thân thể liên tục rơi xuống.

Đúng lúc này Giao Long đột nhiên gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, dãy núi khắp bốn phía lập tức đổ xuống ầm ầm. Ngay sau đó cây sừng màu đen trên đầu Giao Long đột nhiên bùng ra một luồng sáng chói mắt, một mảng lưới điện màu đen tỏa ra như chớp. Đúng lúc này nguyên lực thiên địa đột nhiên ngưng tụ lại, còn mơ hồ cảm thấy cả những luồng sáng bảy màu trên bầu trời cũng bị hấp thu.

– Grào!

Giao Long lại gầm lên một tiếng, âm thanh rơi vào tai mọi người làm tâm thần chấn động. Mảng lưới điện màu đen đột nhiên khuếch tán ra chu vi trăm trượng bên ngoài thân thể Giao Long. Khi tiếng gầm vang lên thì nguyên lực thiên địa và những luồng sáng bảy màu ở bốn phía lên tục bị hấp thu, hàng loạt hư ảnh đột nhiên được huyễn hóa ra.

Hàng loạt hư ảnh này chính là những con Giao Long quét ngang xuống bên dưới. Đám Giao Long này vờn quanh nhau thành dòng nước xoáy làm đám người Thương Tùng Tử bắt buộc phải trở nên cấp bách.

Nhìn thấy con Giao Long muốn phóng lên không, nếu để nó hoàn toàn bay lên thì đối với thế giới bảy màu mà mọi người không được bay cao này, sẽ trở thành một tai họa lớn.

Đúng lúc này, hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc đuôi Giao Long đang bay lên không xa trước mặt. Vương Lâm tiến thẳng về phía trước một bước, hai tay lại vang vọng những tiếng nổ ầm ầm, lực lượng Cổ Thần lại được bùng phát ra. Hắn đạp mạnh chân rồi phóng người lên chụp lấy đuôi Giao Long trên không, hắn gầm lên một tiếng, hai tay nổi lên những đường gân máu.

– Xuống cho ta!

Vương Lâm chụp chặt lấy đuôi Giao Long rồi giật thẳng xuống bên dưới. Tình cảnh này làm đám người đang tránh né thần thông của Giao Long ở phương xa phải chấn động tâm thần.

Lão già bọ Bàng đang tựa người trên vách đá nơi con đường hẹp trợn tròn mắt lên, trong mắt bùng ra những tia sáng không thể tin.

Lực lượng Cổ Thần vang vọng trong cơ thể Vương Lâm. Giao Long rống lên giận dữ, nó quay đầu lại phóng về phía Vương Lâm thôn phệ. Lúc này bên ngoài thân thể Giao Long lại được thần thông vờn quanh.

Nhưng Giao Long càng giãy dụa lại càng làm cho lực lượng Cổ Thần trong cơ thể Vương Lâm càng trở nên hùng mạnh.

– Xuống!

Một tiếng rống kinh thiên giống như của thần linh vang lên, Vương Lâm dùng hai tay chụp lấy đuôi Giao Long. Một tình cảnh làm đám tu sĩ bên dưới phải trợn mắt há mồm đã xảy ra, toàn bộ thân thể của Giao Long đang hung hăng đổ xuống con đường hẹp bên dưới.

Giao Long này mặc dù có cơ thể ngàn trượng, dù có tu vi Toái Niết đại viên mãn, dù có lực lượng để đối kháng với rất nhiều thần thông và có thể vượt qua rất xa so với tu sĩ, nhưng lại không có tư cách so với Vương lâm.

Dù Giao Long bỏ đi da thuồng luồng hóa thân thành rồng cũng đừng hòng bay lên không trung trước mặt Cổ Thần.

Khi Vương Lâm giật mạnh tay xuống, Giao Long gầm rống nhưng căn bản không thể giãy dụa, thân thể của nó đang bay trên không đột nhiên đập thẳng xuống bên dưới. Nhưng tiếng gào thét xé toạc không gian lập tức vang lang, lão già họ Bàng chỉ cảm thấy trời đất tối sầm lại, tâm thần lão chấn động nhưng lại điên cuồng lui người về phía sau. Lão sợ nếu mình chậm chân thì sẽ bị Giao Long đập lên người, với thân thể của lão thì chắc chắn sẽ tan vỡ.

Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng đất trời, thân thể khổng lồ của Giao Long trực tiếp đập mạnh xuống con đường hẹp. Một trận động đất đột nhiên bùng lên, rất nhiều khối đá từ dãy núi hai bên liên tục rơi xuống, một lát sau mới khôi phục bình thường.

Sau khi Giao Long đập mạnh xuống đất đá, thân thể của nó liên tục co giật, đầu của nó vỡ tan ra. Lúc này từng luồng hắc khí bùng ra ngoài, Trần Thiên Quân từ trong cái đầu tan nát của Giao Long phóng ra ngoài, hắn rơi xuống đất thì lui về phía sau vài bước.

Thương Tùng Tử hít vào một hơi thật sâu, lão sững sờ nhìn về phía Giao Long, sau đó lại nhìn về phía Vương Lâm, trong lòng lão bùng lên hàn ý.

Ngay cả Đoan Mộc cũng liếm liếm môi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm toát ra những cảm giác kiêng kị đặc biệt. Lão bà áo xanh cũng hít vào một hơi thật sâu rồi trở nên trầm mặc.

Người cảm thấy sợ hãi nhất chính là lão già họ Bàng suýt tí nữa đã bị đập nát thân thể, lão nhớ lại lời nói uy hiếp trước đó của Vương Lâm, trong lòng cảm thấy cay đắng.

Nhịp hô hấp của Vương Lâm vẫn rất nhẹ nhàng, sau khi nhìn lướt qua tất cả mọi người thì ánh mắt chuyển lên bộ hài cốt cách đó không xa. Hắn đi đến bên cạnh bộ hài cốt cúi đầu nhìn xuống thì phát hiệt bên dưới bộ hài cốt có một khối ngọc giản.

Vương Lâm vung một trảo tay phải lên hư không, ngọc giản rơi vào trong tay. Hắn ném đan dược về phía trước, đan dược phóng về phía Đoan Mộc. Người này nhận lấy đan dược rồi ôm quyền về phía Vương Lâm.

– Đa tạ!

Vương Lâm cầm lấy ngọc giản ngồi xuống tựa lưng trên vách núi, hắn đảo thần thức qua rồi trở nên ngưng trọng.

Thương Tùng Tử đi đến bên cạnh lão già họ Bàng, lão dùng tay phải vỗ trên lưng lão già kia rồi lấy ra một khối đan dược chuyển tới. Sau đó Thương Tùng Tử khoanh chân ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ ra những luồng sáng kỳ dị.

Đoan Mộc cầm lấy Hồi đan, vẻ mặt có chút kích động. Sau khi nhìn kỹ vài lượt thì hắn thu hồi nó lại, lúc này không phải lúc thích hợp để nuốt đan dược. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi khoanh chân ngồi xuống thổ nạp chữa thương.

Trần Thiên Quân cũng khoanh chân ngồi xuống, trận chiến này tất cả đều ở bên ngoài nhưng hắn lại nằm bên trong, thiếu một thứ cũng không được. Nếu để người bên ngoài quấy nhiễu thì hắn cũng không thu được linh hồn Giao Long.

Dù không thể hấp thu hoàn toàn linh hồn, nhưng nếu nói về thu hoạch thì hắn là người chiếm được nhiều nhất.

Còn lão bà áo xanh thì đi đến bên cạnh thi thể của Giao Long rồi đặt tay phải lên. Khi lão bà nhắm mắt lại thổ nạp thì từng luồng hắc khí tử trên thi thể Giao Long dung nhập vào trong tay phải.

– Mãnh thú cấp mười hai hóa sương trong đây không thiếu, nhưng càng nguy hiểm thì chúng ta càng đạt được nhiều thu hoạch!

Sau khi nghỉ ngơi vài canh giờ, Thương Tùng Tử mở hai mắt ra nhìn nhìn mọi người rồi chậm rãi nói.

Lúc này bà lão áo xanh đã làm cho thi thể của Giao long chỉ còn da bọc xương, tất cả máu huyết đều biến mất. Lúc này vẻ mặt bà lão trở nên đỏ hồng, mơ hồ lại lấy về được hơi thở tuổi thanh xuân.

Vẻ mặt lão già họ Bàng cũng khôi phục lại rất nhiều, lão đứng thẳng lên nhìn về con đường hẹp phía trước đã không còn bị sương mù che phủ, ánh mắt lấp lánh.

– Chư vị, chúng ta tiếp tục thôi!

Thương Tùng Tử đứng dậy đi thẳng về phía trước.

Lão bà áo xanh và Trần Thiên Quân cũng bắt đầu đứng dậy tiến về phía trước. Đồng tử Đoan Mọc hơi do dự, có chút trầm ngâm nhưng cũng đứng dậy bắt kịp mọi người.

Vương Lâm ngồi ở vị trí xa nhất, hắn nắm chặt ngọc giản trong tay. Trong ngọc giản ghi lại một vấn đề… một chuyện có quan hệ đến thế giới bảy màu này.

“Thì ra nơi này là…” Vương Lâm dứt mạch suy nghĩ, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người. Đồng tử hai mắt Vương Lâm đột nhiên co rút lại, lông tóc toàn thân dựng đứng lên.

Đúng lúc này thì Thương Tùng Tử và Đoan Mộc đồng thời dừng người lại, sau đó lão bà áo xanh và Trần Thiên Quân cũng lập tức phát hiện ra bất thương. Lão già họ Bàng là người cuối cùng chú ý tới.

– Đừng nên cử động!

Trong mắt Thương Tùng Tử bùng lên vẻ sợ hãi, lão nhanh chóng truyền thần niệm ra ngoài.

Chương 1114: Dâng tặng tu chân hành

Lão già họ Bàng hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, sau lưng hắn là một vùng tràn ngập hàn khí, thậm chí cũng không dám tản ra thần thức. Nhưng lão lại rất quen thuộc với cảm giác và hàn khí này.

Lão vẫn chưa quên lần thứ hai khi đám người tiến vào thế giới bảy màu này, cũng vì gặp phải thứ này mà những đạo hữu ở bên cạnh bị mang đi mất hơn phân nửa. Khi đối mặt với vật thần bí này bọn họ không còn bất kỳ lực phản kháng nào giống như phàm nhân.

Ngoại trừ Vương Lâm vì vị trí của hắn có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh vật phía sau đoàn người, thì tất cả những kẻ còn lại đều không biết có gì ở phía sau.

– Nhớ đừng tản thần thức ra!

Vẻ mặt Thương Tùng Tử trở nên tái nhợt, lão truyền ra luồng thần niệm cuối cùng. Sau đó lão không nói thêm lời nào, thân thể cũng đứng yên như tượng, ngay cả mắt cũng nhắm nghiền lại. Trong ánh mắt Vương Lâm, phía sau đám tu sĩ đột nhiên xuất hiện một người.

Đây là một người mặc áo xám, nhưng thân thể trong lớp quần áo lại trở nên trong suốt đến mức có thể nhìn rõ máu thịt bên trong. Người này không có tóc, hai mắt không có bất kỳ sinh khí nào, hắn từ phương xa chậm rãi đi tới từng bước một.

Nhịp bước của người này cũng không nhanh, rất lâu sau mới đi đến bên cạnh thi thể Giao Long. Cũng không thấy kẻ này có bất kỳ động tác gì nhưng thi thể Giao Long lại lập tức trở nên thối rữa ra, sau khoảnh khắc hóa thành một bãi máu. Nhưng quỷ dị là vũng máu đó chậm rãi đi về phía trước.

Đồng tử Đoan Mộc đứng ở vị trí sau cùng của đám người, lúc này hắn không nhúc nhích nhưng lông mày lại khẽ nhăn. Hắn rõ ràng cảm nhận được hàn khí sau lưng càng lúc càng nồng nặc, khi khóe mắt nhìn thấy người áo xám đi ngang qua bên cạnh thì trong mắt hắn lại lóe lên hàn quang.

Đúng lúc này người áo xám dừng chân, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía đồng tử Đoan Mộc.

Đôi mắt đồng tử Đoan Mộc nhìn thẳng vào người kia, tâm thần hắn đột nhiên run lên. Khoảnh khắc này đầu óc Đoan Mộc đột nhiên trở nên trống rỗng, hai mắt lộ ra vẻ mê man, trên thiên linh đột nhiên có hư ảnh nhật nguyệt huyễn hóa ra. Hư ảnh nhật nguyệt tiếp tục xoay tròn trên đỉnh đầu hình thành một vòng xoáy, giống như Nhật Nguyệt Hồi.

Nhật Nguyệt Hồi này chính là những thể hiện thực chất của ý cảnh đồng tử Đoan Mộc, bên trong chứa đựng rất nhiều ký hiệu, đây là thần thông đắc ý nhất của Đoan Mộc.

Nhưng tình cảnh trước mắt lại làm tâm thần Vương Lâm chấn động, hư ảnh Nhật Nguyệt Hồi trên thiên linh của Đoan Mộc đột nhiên phóng về phía người áo xám rất quỷ dị rồi dần dần rời xa thân thể của hắn dung nhập vào người áo xám. Vẻ mê man trong mắt đồng tử Đoan Mộc lập tức tiêu tán, thay vào đó là một vùng tử khí không có bất kỳ sinh cơ nào. Lúc này người áo xám lại xoay người tiến thẳng về phía trước.

Tình cảnh này lập tức làm cho tất cả những người còn lại chấn động tâm thần, lão bà áo xanh không chớp mắt, cũng không nhúc nhích. Trần Thiên Quân ở phía trước cũng giống như bà, thậm chí ánh mắt cũng không chút biến hóa.

Người áo xám chỉ lặng lẽ cất bước tiến thẳng qua đám người. Lúc này đồng tử Đoan Mộc đi theo phía sau, tóc hắn đang dần dần tróc ra rơi trên mặt đất.

Thân thể trong lớp y phục cũng dần trở nên trong suốt.

Không lâu sau người áo xán đi đến trước mặt Vương Lâm. Khoảnh khắc này Vương Lâm cũng không dám nhúc nhích, hắn cố gắng định khí ngưng thần. Người áo xám liên tục đi về phía trước, sau lưng chính là Đoan Mộc. Hai người đi thẳng về phương xa.

Sau khi hai tên kia biến mất ở phương trời xa thì hàn khí bốn phía tiêu tán, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.

Thân thể Thương Tùng Tử run lên, lão thở ra một hơi thật sâu, những giọt mồ hôi lạnh trên trán đã được lão lau đi. Ba người đứng phía sau lưng Thương Tùng Tử cũng đều thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

– Hắn. hắn là ai?

Trần Thiên Quân chấn động tâm thần, hắn khẽ hạ giọng hỏi.

– Mê Thất Giả!(*)

(*: người lạc đường)

Trong mắt Thương Tùng Tử vẫn còn đọng lại sự sợ hãi, lão dùng giọng khàn khàn nói.

– Thương Tùng Tử, đây rốt cuộc là địa phương nào?

Vẻ mặt lão bà áo xanh trở nên âm trầm rồi nhìn chằm chằm vao Thương Tùng Tử. Tình cảnh quỷ dị vừa xảy ra với Đoan Mộc làm bà ta cảm nhận cực kỳ sâu sắc.

– Đoan Mộc đạo hữu không nghe theo lời khuyên của ta, ôi!

Trên mặt lão già họ Bàng vẫn còn lại vẻ kinh hoàng, lão lắc đầu nói.

– Lão phu cũng không biết đây là địa phương quái quỷ nào, nhưng trước đây ta đã nói rồi, chúng ta gọi chỗ này là thế giới bảy màu! Tên áo xám vừa rồi chính là Mê Thất Giả, điều này thì ta có thể xác định.

– Trong thế giới này cũng không có nhiều Mê Thất Giả, nếu chúng nó xuất hiện thì chỉ cần bất động thần thức và thân thể thì sẽ không gặp phải nguy hiểm. Nếu có động tác thì sẽ như Đoan Mộc đạo hữu.

Thương Tùng Tử trầm giọng nói.

– Trong đây cũng không có nhiều Mê Thất Giả, nhưng sau mỗi lần Thương Tùng Tử ngươi đến đây thì lại có nhiều hơn.

Vương Lâm đứng thẳng người lên nhìn Thương Tùng Tử, hắn bình tĩnh nói. Lão bà áo xanh chỉ cười lạnh chứ không nói gì.

Vẻ mặt Trần Thiên Quân trở nên âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vao Thương Tùng Tử thì chậm rãi nói:

– Trước đây Thương Tùng Tử đạo hữu đã tới hai lần, mỗi lần đều để lại mấy tên làm Mê Thất Giả à!

Vẻ mặt Thương Tùng Tử trở nên ảm đạm, lão trầm tư một hồi rồi khẽ gật đầu, lão cười khổ nói:

– Tên áo xám vừa rồi chính là một vị đạo hữu đến chỗ này lần đầu tiên, lúc trước hắn cũng bị Mê Thất Giả mang đi.

Trần Thiên Quân hừ lạnh rồi trầm giọng nói:

– Lần này theo ngươi đến đây cũng là một sai lầm! Trần mỗ xin rút lui!

Trần Thiên Quân nói xong thì thân thể chợt lóe lên, hắn hướng về phía con đường vừa đi qua phóng đi như tên bắn, chỉ sau khoảnh khắc đã biến mất. Thương Tùng Tử không ngăn cản, đợi đến khi Trần Thiên Quân đi rồi lão mới chậm rãi nói:

– Không có lão phu dẫn đường thì hắn sẽ không thể quay về được. Lão phu cũng không ngờ gặp Mê Thất Giả nhanh như vậy. Lữ đạo hữu, Triệu đạo hữu, lão phu biết được ở vị trí giao tiếp giữa bên ngoài và bên trong thế giới bảy màu này có một động phủ.

– Chủ nhân của động phủ chắc chắn các ngươi cũng sẽ biết, hắn là đại đệ tử của Phá Thiên Tông một vạn tám ngàn năm trước, Tư Mã Mặc!

Vẻ mặt lão bà áo xanh vẫn như thường giống như không nghe thấy lời nói của Thương Tùng Tử. Vương Lâm cũng trầm mặc nhìn về phía Thương Tùng Tử chờ đợi câu nói tiếp theo.

– Tu vi của Tư Mã Mặc cao thâm thế nào hiện nay cũng tạm thời không cần nhắc đến, hắn rất am hiểu luyện đan, năm xưa cũng chính là người mang đi đan phương đã gây ra kiếp nạn. Tuy lão phu cũng không biết vì sao đan phương gần đây lại xuất hiện trên tinh vực cấp năm nhưng lại có thể xác định động phủ này chính là của Tư Mã Mặc!

– Còn chuyện người này có luyện thành đan dược hay không, lão phu lại không thể biết được. Nhưng dù không có đan dược kia thì những vật còn lại cũng không thiếu!

Thương Tùng Tử nói xong lấy ra một khối ngọc giản ném cho Vương Lâm. Khi Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản rồi đảo thần thức qua thì đưa sang cho lão bà áo xanh.

– Ngọc giản này trước đây lão phu đoạt được trong đây, cho nên có thể xác định như vậy.

Thương Tùng Tử khẽ mở miệng, khi thấy vẻ mặt của Vương Lâm và lão bà áo xanh vẫn không chút thay đổi nào, cũng không đồng ý tiếp tục tìm kiếm, thì Thương Tùng Tử lại nhướng mày.

– Sau khi chúng ta giết chết mãnh thú, lão phu và Bàng đạo hữu cũng không muốn chiếm một phần nào. Hơn nữa trước khi tiến vào đât lão phu đã nói qua về địa phương kia rồi, lão phu sẽ để cho những người đi đầu được chọn lựa mười loại.

– Ngươi nắm chắc mấy phần tiến vào được chỗ đó?

Lão bà áo xanh do dự một chút rồi hỏi.

– Nếu có ngươi và Lữ đạo hữu tương trợ thì lão phu nắm chắc sáu phần thành công!

Thương Tùng Tử trầm ngâm một lúc, lão mở miệng nói.

– Được! Lão bà áo xanh nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu.

Thương Tùng Tử nhìn về phía Vương Lâm nói:

– Trước đây lão phu đã từng đến nơi này, đã đi vào bên trong thế giới bảy màu, mỗi lần đi đều có nguy hiểm nhưng thu hoạch lại càng lớn. Căn cứ vào những đầu mối mà lão phu có được thì trong đó phong ấn rất nhiều linh hồn hung thú từ cấp tám cho đến cấp mười ba. Lần này lão phu đã chuẩn bị đủ dược liệu, chỉ cần có đủ thời gian sẽ luyện chế ra rất nhiều đan dược. Nếu Lữ đạo hữu đồng ý thì ngươi cũng có thể được lựa chọn mười loại.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, cũng hơi trầm ngâm. Hắn nghĩ những toan tính của Thương Tùng Tử chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, với tâm trí của kẻ này thì chẳng bây giờ lão chịu bộc lộ ra mục tiêu.

– Lữ đạo hữu, trước tiên lão phu có thể đưa ngươi đến mấy vị trí an toàn có mãnh thú hóa sương để thu tất cả nguyên tinh. Ngoài ra những vật khác trong động phủ của Tư Mã Mặc, lão phu cũng không động đến thứ nào.

Vương Lâm nhìn về phía Thương Tùng Tử nói:

– Được!

Thương Tùng Tử cũng không muốn nói nhiều, lão tìm phương hướng rồi bỏ con đường hẹp khi nãy mà thay đổi hướng dẫn ba người còn lại phóng về phương xa.

Thương Tùng Tử rất am hiểu địa phương này, một lúc sau đã đi đến một vị trí khác có sương mù bao phủ. Đây là một khe núi, trong đó nồng nặc sương mù.

Khi tiến vào trong đây Thương Tùng Tử cực kỳ chú ý, lão chậm rãi đi về phía trước. Đến khi cách đám sương mù trăm trượng thì Thương Tùng Tử dừng lại, lão vung một trảo tay phải lên hư không, rất nhiều tiên ngọc lập tức từ trong túi trữ vật bay ra. Tất cả tiên ngọc vờn quanh người Thương Tùng Tử, lão vung tay phải lên, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, tiên ngọc vỡ thành từng mảnh nhỏ. Lão hít vào một hơi thật sâu rồi cẩn thận ném tất cả mảnh vỡ này vào sương mù.

Đúng lúc này trong sương mù truyền ra một tiếng gầm nhẹ, một mãnh thú hình rùa ló đầu ra. Nó đang khẽ hút những mảnh tiên ngọc bên dưới vào miệng.

– Bàng đạo hữu.

Thương Tùng Tử lại xuất ra tiên ngọc một lần nữa, lão làm tiên ngọc vỡ ra từng mảnh nhỏ ném đi rồi khẽ mở miệng nói.

Lão già họ Bàng rõ ràng đã cũng Thương Tùng Tử phối hợp nhiều lần nên cực kỳ thuần thục. Thân thể lão lóe lên rồi nhảy vào trong sương mù, mãnh thú hình rùa quay đầu lại nhìn thoáng qua, hơi chút do dự. Lúc này lại có rất nhiều mảnh tiên ngọc bay tới, mãnh thú này lại lập tức thôn phệ.

Vương Lâm nhìn thấy tình cảnh như vậy thì ánh mắt lóe lên, vẻ mặt vẫn rất ung dung. Không lâu sau lão già họ Bàng đã từ trong sương mù lao ra bên cạnh mọi người. Thương Tùng Tử lại tiếp tục ném tiên ngọc ra, lão chậm rãi lui về phía sau. Khi đám người lui ra ngoài hơn ngàn trượng thì Thương Tùng Tử mới không ném tiên ngọc nữa.

– Được bao nhiêu?

Thương Tùng Tử nhìn về phía lão già họ Bàng hỏi.

– Chưa đến ba ngàn!

Lão già họ Bàng xuất ra một túi trữ vật đưa cho Vương Lâm không chút do dự.

– Trong đám mãnh thú hóa sương cấp mười hai, có một vài loại thích ăn tiên ngọc. Chỉ cần dùng tiên ngọc làm mồi thì có thể lấy được một số nguyên tinh!

Thương Tùng Tử nói xong thì dẫn theo đám người rồi thay đổi phương hướng, lão liên tiếp đi đến nhiều chỗ có mãnh thú hóa sương.

Thương Tùng Tử tiếp tục sử dụng phương pháp cũ, hao mất một ít tiên ngọc đã thu được gần hai vạn nguyên tinh. Lúc này Thương Tùng Tử mới dừng lại rồi tiếp tục đi về phía con đường hẹp lúc trước.

– Đợi đến khi trở về trên con đường khác, lão phu sẽ thu thêm một ít nữa cho Lữ đạo hữu. Nếu dựa theo số lượng năm xưa, chắc sẽ có sáu bảy vạn gì đó.

“Minh chí, tù phong thiên đạo, chúng sinh cần trải qua vô lượng kiếp, bỏ đi một chấp niệm trong ngục sâu, dâng lên tu chân hành.” Trong đầu Vương Lâm vang vọng nội dung trong ngọc giản trước đó nhặt được bên cạnh bộ hài cốt, hắn đảo mắt nhìn qua thế giới trước mặt rồi yên lặng gật đầu.

Chương 1115: Cửu Bộ Phong Tiên Trận

Câu nói trong ngọc giản làm Vương Lâm trầm tư rất lâu, cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của nó. Nếu dựa theo ngôn từ thì hoàn toàn có rất nhiều cách giải thích.

Vương Lâm đảo mắt qua người Thương Tùng Tử, trong lòng hắn biết rất rõ đối phương đã từng tiến vào đây mấy lần, đã tìm kiếm được rất nhiều động phủ và thi thể, nên tất nhiên cũng lấy được bảo vật hiếm có và những ngọc giản có chứa tin tức. Nếu không thì kẻ này sẽ không thể quen thuộc nơi đây như vậy.

Thương Tùng Tử cẩn thận tiến về phía trước trên con đường nhỏ hẹp giữa hai vách núi. Lão có một bộ bản đồ đơn giản khi từ con đường hẹp này đi về phía trước.

Thật ra lão cũng chưa đi qua đây, những lần trước đi đến thế giới bảy màu này lão đều đi trên một con đường khác, cũng chính là con đường nằm phía bên kia. Khi đó lão đã lấy được tin tức và tấm bản đồ làm chấn động tâm thần.

Sau mấy ngày đi sâu vào con đường hẹp và tránh qua những mãnh thú hóa sương, mọi người dần đi vào một địa phương sâu bên trong dãy núi. Lúc này đưa mắt nhìn lên phía trước chính là một dãy núi cuối cùng, sau khi đi qua chỗ này sẽ thấy những tình cảnh phía sau dãy núi. Vẻ mặt lão bà áo xanh vẫn bình tĩnh, trên đường đi ánh mắt không thèm nhìn qua hai bên giống như đang nhập định mà tiến lên.

Vương Lâm đảo mắt nhìn bà lão áo xanh này vài lần nhưng không thể nhìn ra được tâm tư.

Vương Lâm chỉ biết được lão bà áo xanh này họ Triệu, còn những thứ còn lại hắn không thể biết được. Nhưng trên đường đi hắn vẫn lưu ý, hắn nhìn thấy bà lão này vẫn tiến theo Thương Tùng Tử đi về phía trước, nhưng mỗi lần bước chân giẫm xuống thì vị trí lại rất khéo léo. Nơi đây có rất nhiều cấm chế nhưng hầu hết cũng đều tan vỡ, những bước chân của lão bà đều giẫm trên những mảnh đất không có cấm chế hoặc cấm chế rất yếu.

Điều này rất giống như một thói quen, sẽ không vì cấm chế đã tan vỡ không còn chút uy lực bào mà thay đổi. Những chuyện rất nhỏ này, nếu không phải đại sư trên phương diện cấm chế thì rất khó nhìn ra đầu mối.

Lão già họ Bàng theo sát phía sau Thương Tùng Tử, lão không dám đi gần Vương Lâm quá, rõ ràng trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc này phía trước đã hết đường. Thương Tùng Tử chau mày rồi cúi đầu trầm tư.

Bầu trời vẫn được bao phủ bằng những luồng sáng bảy màu, không thể phân biệt được ban ngày hay đêm tối, từng luồng sóng nguyên lực trong thiên địa đang chậm rãi rung động rồi tạo ra những âm thanh vang vọng trên bầu trời làm tất cả mọi người chú ý.

Hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên rồi nhìn về phương xa, ánh mắt hắn có thể nhìn thấy những tình cảnh ở phía sau vài dãy núi. Trên trời sương mù đang cuồn cuộn xoay chuyển, những con sóng dao động phát ra âm thanh chính là từ nơi đó truyền đến. Trong những con sóng nguyên lực dao động này có ẩn giấu một luồng cảm giác chấn động nguyên thần.

– Thần thông của Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông!

Thương Tùng Tử nhìn về phương xa rồi dùng giọng lạnh lùng nói.

Một lúc lâu sau những luồng sóng rung động dần tiêu tán, những luồng sương mù phương xa dần tiêu tán giống như tất cả mọi thứ chưa từng xảy ra, không còn bất kỳ luồng sóng gợn nào.

– Trần Thiên Quân này chắc chắn đã lành ít dữ nhiều, người này không chịu nghe theo lời khuyên của ta, chết chưa hết tội. Trong thế giới bảy màu này không thể tùy ý đi lại, mỗi con đường tới đây mỗi lúc đều có biến hóa, nếu không có người cực kỳ hiểu rõ nơi này thì không thể tùy tiện vào ra được.

Lão già họ Bàng cười lạnh, trong mắt lộ ra cái nhìn mỉa mai.

– Được rồi, tạm thời không đề cập đến Trần Thiên Quân nữa. Sau khi lão phu xem xét nơi đây thì nhìn ra một vài đầu mối cấm chế, phương pháp phá giải cụ thể thế nào thì cần Triệu đạo hữu phải ra tay.

Thương Tùng Tử lui ra phía sau vài bước rồi xoay người hướng về phía lão bà áo xanh ôm quyền. Ánh mắt lão bà áo xanh đang đảo qua vị trí đường cụt trước mặt, lúc này nghe vậy thì gật đầu.

– Đáng tiếc là Đoan Mộc đạo hữu lại bị Mê Thất Giả mang đi, nếu không dùng ý cảnh thần thông của hắn nhất định sẽ có thể phong ấn được sự biến hóa của cấm chế, nhất định sẽ trợ giúp cho Triệu đạo hữu một tay.

Thương Tùng Tử lắc đầu nói.truyện Ma Tu audio

– Cấm chế nơi đây phần lớn đều là loại lão thân chưa từng thấy qua. Lão thân cũng chẳng thể chắc chắn có thể phá vỡ được hay không.

Lão bà áo xanh vừa nói vừa đi thẳng về phía trước, lúc này đã tiến đến địa phương cuối con đường. Chỗ này không có đường, chỉ có một dãy núi, nếu muốn vượt qua thì nhất định phải trèo lên đỉnh núi. Nhưng trên đỉnh núi lại có một vùng sương mù nồng nặc phong tỏa hết tất cả lối đi. Lão bà áo xanh đưa tay vuốt núi đá, ánh mắt chợt lóe lên rồi lộ ra vẻ trầm tư.

Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, sau khi đánh giá ngọn núi vài lần thì thu hồi ánh mắt khoanh chân ngồi một bên, hắn tiếp tục thổ nạp giữ chính mình ở vào trạng thái đỉnh phong đã có thể đối mặt với bất kỳ chuyện gì sẽ xảy ra. Thời gian chậm rãi trôi qua, lão bà áo xanh vẫn không nhúc nhích nhưng những luồng sáng trong ánh mắt lại biến đổi dữ dội, cặp lông mày dần nhăn lại.

– Thương Tùng Tử đạo hữu, ngươi xác định chỗ này có cấm chế sao? Không phải leo núi qua à?

Lão bà áo xanh quay đầu lại nhìn Thương Tùng Tử.

– Trên đỉnh núi này không phải không có mãnh thú, theo lão phu biết được thì trên đó có bảy con hung thú, tất cả đều cấp mười hai. Trước đây lão phu đã từng tới nơi này, lão phu đi trên con đường khác đến đây và từng trèo lên ngọn núi này nhưng tử thương quá lớn, cuối cùng cũng không thể đi qua. Sau đó lão phu mới phát hiện được một ngọc giản bản đồ, trong đó đã chỉ ra tới đây có một con đường đi xuyên qua núi, cửa của con đường chính là chỗ này.

Thương Tùng Tử trầm mặc một lúc rồi chậm rãi mở miệng.

Lão bà áo xanh trở nên trầm ngâm, bà lui ra phía sau hai bước, hai tay bấm pháp quyết, một loạt thủ ấn lập tức huyễn hóa ra. Những thủ ấn này chồng chất lên nhau tạo thành một ký hiệu cấm chế cực kỳ phức tạp, ký hiệu này lại đột nhiên rơi lên trên ngọn núi.

Tâm thần Vương Lâm chấn động, hắn tùy ý đảo mắt nhìn.

Khi ký hiệu cấm chế rơi trên ngọn núi thì mặt đá giống như bị hòa tan rồi xuất hiện một rung động rất nhỏ, giống như vết nứt vào mặt hồ một khối đá. Nhưng quỷ dị là những vòng rung động lại đột nhiên xuất hiện từng chuỗi ấn ký nhỏ, một luồng khí tức tang thương từ trong núi đá chậm rãi bùng ra.

Lão bà áo xanh lui người ra sau vài bước, hai tay lại nhanh chóng bấm pháp quyết rồi điểm lên trước ngực mình vài cái. Đột nhiên có bảy luồng hắc khí từ trên thất khiếu lão bà áo xanh bùng ra ngoài, bảy luồng hắc khí này chứa rất nhiều sinh cơ vờn quanh thân thể lão bà. Lúc này lão bà hít vào một hơi thật sâu, thân thể đột nhiên tiến về phía trước.

Sau khi tiến lên ba bước, thân thể lão bà đã tiến thẳng vào trong núi đá. Những con sóng chấn động của núi đá lại càng trở nên dữ dội, mơ hồ đã biến thành trong suốt có thể để cho đám người Thương Tùng Tử bên ngoài nhìn rõ cảnh vật bên trong. Đột nhiên một con đường thạch động xuất hiện trước mắt, nhưng tất cả những gì bên trong cửa động đều đen kịt, ngay cả ánh mắt cũng bị thôn phệ vào trong bóng tối.

Lão bà áo xanh nhìn chìm vào trong núi đá, vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch. Thân thể lão bà lại càng vặn vẹo một cách quỷ dị, giống như có một luồng lực lượng khổng lồ đang chèn ép, mơ hồ còn truyền đến những âm thanh ầm ầm.

Bà lão nhắm chặt hai mắt, yên lặng thổ nạp trong chốc lát rồi mở mắt ra nhấc chân tiến về phía trước. Khi mỗi một bước chân rơi xuống thì thân thể của bà lão lại trở nên run rẩy dữ dội. Trong nháy mắt khi bước thứ ba rơi xuống thì những con sóng rung động trên ngọn núi này đã trở nên kinh người, khí tức tang thương đột nhiên trở nên cực kỳ uy nghiêm rồi bao phủ bốn phía.

Sau khi liên tục tiến lên ba bước, hai mắt lão bà đã tràn đầy tơ máu, hai tay bấm pháp quyết rồi lập tức điểm mạnh lên mi tâm. Đột nhiên những nếp nhăn trên mặt lão bà xuất hiện những biến hóa quỷ dị và đặc biệt kinh người.

Tất cả những nếp nhăn trên mặt nhanh chóng tiêu tán, thậm chí thân thể lão bà cũng lập tức giống như cải lão hoàn đồng để trở thành một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi. Tướng mạo của người này mặc dù không phải tuyệt đẹp nhưng lại mơ hồ có phong thái xinh đẹp và trưởng thành, nàng nâng chân phải lên tiến thêm hai bước. Trong nháy mắt khi tiến thêm bước thứ sáu thì người phụ nữ này phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng cũng không chịu nổi mà phải lui người ra phía sau rồi phịch một tiếng rời khỏi núi đá. Người phụ nữ này vẫn liên tục thối lui đến bên cạnh Vương Lâm mới dừng lại được, trong nháy mắt diện mạo lại biến đổi, lại trở nên già nua.

– Đây là thượng cổ kỳ trận, lão phu cũng chỉ gặp được trong sách cổ, đây là lần đầu tiên chính thức đối mặt. Người có thể bố trí trận pháp này chắc chắn đã tiến lên mức độ đăng phong tạo cực trên phương diện cấm chế.

– Cửu Bộ Phong Tiên Trận!

Vương Lâm quét mắt nhìn về phía núi đá. Lúc này lão bà áo xanh lui ra phía sau đã khôi phục lại như thường, nhìn không thấy bất kỳ đầu mối gì.

– Trận pháp này đã trải qua rất nhiều năm tháng, đã có nhiều chổ tổn hại, đã không còn lực công kích nhưng phong ấn lại quá hiệu quả, lại vẫn hoàn thiện như lúc đầu.

Với tu vi của ta chỉ có thể tiến được năm bước, nếu giẫm xuống một bước nữa thì sẽ không thể gắng gượng nổi.

– Sao có thể phá trận này?

Thương Tùng Tử nhíu mày nhìn qua trận pháp trước mặt rồi hỏi.

– Nếu tiến lên mười bước thì có thể phá trận!

Lão bà áo xanh lấy đan dược ra nuốt vào, trong lúc thổ nạp lại trầm giọng nói.

Thương Tùng Tử trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau lão cắn răng vung tay phải lên, trên thân thể lập tức xuất hiện một bộ giáp màu đen. Lúc này ma khí đột nhiên bùng ra làm Thương Tùng Tử giống như một ma tôn.

– Để xem với tu vi của lão phu và Thần Ma giáp có thể tiến được mấy bước trong trận pháp này! Triệu đạo hữu mở trận pháp ra cho ta.

Thương Tùng Tử cũng không chịu buông tha, trước mắt đã đi đến chỗ này nếu bỏ qua thì không cam lòng. Lúc này hai chân lão tiến về phía trước thẳng về phía núi đá.

Lão bà áo xanh dùng hai tay bấm pháp quyết rồi chỉ về phía trước, một luồng cấm chế lập tức bay ra. Trước khi Thương Tùng Tử đụng vào ngọn núi thì vách đá lài xuất hiện rung động, lại trở nên trong suốt.

Thân thể Thương Tùng Tử cũng không dừng lại mà trực tiếp tiến vào trong núi đá. Tu vi Toái Niết trung kỳ của lão lập tức bùng ra, khoảnh khắc khi tiến vào ngọn núi thì tiến lên liên tục bốn bước.

Mỗi một bước chân rơi xuống mơ hồ có một tiếng nổ ầm ầm truyền ra. Vẻ mặt Thương Tùng Tử hơi tái nhợt, ma khí bùng ra trên khôi giáp lại càng đậm. Sau khi tiến lên bốn bước, lão hơi dừng lại thổ nạp một chút, sau đó ánh mắt lóe lên tiến thêm ba bước nữa.

Khi ba bước này rơi xuống vẻ mặt Thương Tùng Tử đã không còn chút máu, thân thể trở nên run rẩy. Nhưng lão lại cắn răng gầm nhẹ một tiếng thì nâng chân phải giẫm xuống một bước, đây là bước thứ tám!

Khoảnh khắc khi bước chân thứ tám rơi xuống, trong thân thể Thương Tùng Tử truyền đến những tiếng nổ ầm ầm, máu tươi từ trên khóe miệng chảy xuống. Hai mắt lão đỏ bừng, ngàn năm chuẩn bị, cuối cùng lại bị ngăn cản bởi trận pháp này, lão không cam lòng! A!

Thương Tùng Tử cắn răng nhấc chân lên rồi hạ xuống. Khoảnh khắc này ánh mắt lão già họ Bàng lộ ra vẻ chờ mong, ánh mắt lão bà áo xanh thì lóe lên, vẻ mặt không nhìn rõ tâm tư.

Khoảnh khắc khi bước thứ chín rơi xuống, Thương Tùng Tử giống như đâm đầu vào núi, phản lực kéo đến ầm ầm. Lão phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lập tức bị quăng về phía sau rồi bắn ra khỏi núi đá. Sau khi lùi lại vài trượng lão mới ổn định được thân thể.

– Ta vào không được thì đừng hòng có người nào ra khỏi thế giới này!

Vẻ mặt Thương Tùng Tử trở nên tái nhợt, lão quét mắt nhìn qua núi đá, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng và bạo ngược.

– Để ta thử xem!

Vương Lâm đang khoanh chân ngồi lại đứng thẳng lên rồi vỗ vỗ bụi đất bám trên quần áo. Hắn nhìn thoáng qua Thần Ma giáo trên người Thương Tùng Tử, bình tĩnh nói.

Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 18 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin